Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

[Chàng mù, EYA] Chương 3: Bố nó

Chàng mù, em yêu anh
Tác giả: Mộc Phù Sinh
Người dịch: Nguyễn Phương Linh
Edit for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Beta thần thánh: Sherry Minie
Thể loại: yaoi, sweet, HE
***
***
Chương 3: Bố nó
.
.
.
 
Chớp mắt đã đến kì nghỉ đông, sau khi kì thi cao học kết thúc, Thịnh Mẫn trở về thành phố B.

“Con thi thế nào?”. Mẹ cậu suốt ngày hỏi như vậy.

“Con không biết, không biết thật mà”.

“Không biết là thế nào?”.

“Con có phải là thầy giáo chấm bài đâu, sao con biết được”.

“Thế thì chắc chắn là thi không tốt rồi”.

“Vâng, cứ coi như thế đi ạ”.

Đúng là cậu làm bài không tốt, môn cuối cùng cậu còn không thèm thi. Không biết tại sao đột nhiên cậu cảm thấy chán học, không muốn thi cao học nữa. Hơn nữa cậu chẳng ôn tập chút nào, môn chuyên ngành còn đỡ, nhưng môn tiếng Anh chắc chắn không qua.

Những cuộc đối thoại kiểu như vậy giữa hai mẹ con diễn ra vài lần, cuối cùng không ai nói về chuyện này nữa.

Nghỉ Tết thì cũng chỉ ở nhà xem ti vi, đi họp lớp hoặc cùng bố mẹ chúc Tết họ hàng, rảnh rỗi thì đi ra đường chơi.

Mùng ba tết, cậu nhận được điện thoại nói bạn học cấp hai đều đã về thành phố, buổi tối ra ngoài tụ tập một chút.

“Ngân Hách cũng tới, hai cậu trước kia không phải là thân nhau nhất sao”. Lớp trưởng khích lệ.

“Thôi”.

“Đến mau đi, bọn mình đợi cậu”.

Nội dung họp lớp chỉ là ăn cơm sau đó đi hát karaoke, mọi người buôn chuyện ngày xưa, kể chuyện bây giờ, ai đang yêu đương nồng cháy còn mang theo gia quyến.

Thịnh Mẫn xuống xe bus, rẽ vào một siêu thị nhỏ ở cửa quán lẩu mua kẹo cao su, lúc đi ra vừa bóc vỏ kẹo vừa đi về phía trước. Chưa được mấy bước thì thấy có hai người cũng đang chuẩn bị vào quán lẩu.

Hai người đó chính là Ngân Hách và Đông Hải.

Đông Hải nhìn thấy Thịnh Mẫn cũng sững người. “Thịnh Mẫn…”. Anh nói.

Thịnh Mẫn khựng lại rồi định quay người bỏ đi.

“Thịnh Mẫn!”. Ngân Hách lớn tiếng gọi cậu lại rồi khí thế hùng dũng bước tới trước mặt cậu: “Cậu tránh cái gì?”.

“Tôi chẳng tránh cái gì cả, đường này đâu phải nhà cậu làm, đi đằng nào là việc của tôi”. Thịnh Mẫn nói.

Đông Hải đứng ở giữa, không biết phải làm thế nào.

“Cậu đừng ra vẻ tôi và Đông Hải có lỗi với cậu nữa”. Ngân Hách nói: “Phải biết rằng, giữa ba người chúng ta, cậu mới là kẻ thứ ba”.

Xem ra đáng lẽ cậu không nên tới họp lớp.

Thịnh Mẫn cười nhạt, lùi lại vài bước quay người bỏ đi.

Cậu mới ra khỏi nhà, chưa được nửa tiếng đã quay về chắc chắn sẽ bị mẹ tra hỏi. Thế là cậu vào một quán ăn nhỏ giết thời gian.

Giờ này đúng là giờ quán đông khách nhất, thêm vào đó quán này vốn làm ăn được nên trong quán đông nghịt người. Thịnh Mẫn khó khăn lắm mới chen vào được, cậu gọi một bát mì.

Trong cửa hàng bật radio rất to, đúng lúc đang phát sóng bản tin giao thông, nếu vừa ăn vừa nói chuyện thì phải gào lên đối phương mới nghe thấy.

Cậu ăn được nửa bát thì đài phát một bài hát, tuy ở đây quá ồn ào nghe không rõ nhưng cậu đã từng nghe bài hát này. Nói chính xác thì đó chính là khúc dương cầm Khuê Hiền đã chơi trong phòng nhạc lần đó. Tuy lúc này được chơi bằng các loại nhạc cụ khác, còn có thêm lời nhưng cậu vẫn nhớ.

Ấn tượng quá sâu sắc.

Cậu luôn rất khâm phục những người biết chơi nhạc, nữa là một người mù có thể chơi dương cầm thuần thục như thế. Nếu nói lúc đó chỉ có chút hơi hướng nhạc Hàn Quốc thì bây giờ bài hát gốc phát ra từ radio thực sự là một bài hát mang âm hưởng nhạc dân tộc rất mạnh.

“Vừa rồi các bạn thính giả đã được nghe bài hát mới nhất của ca sĩ Kim Chung Vân, Lương gian yến (Yến trên xà nhà)”. Người dẫn chương trình nói.

Thịnh Mẫn ăn xong, đút tay túi áo lượn mấy vòng quanh cửa hàng băng đĩa mà không tìm thấy đĩa CD đó.

Cậu bé bán hàng nhiệt tình tới hỏi han.

“Tôi muốn tìm đĩa của Kim Chung Vân”.

Cá dãy này đều là đĩa nhạc của anh ấy . Cậu bé chỉ cho cậu.

“Không không, đĩa mới ra cơ”.

“Ý anh nói là Lương gian yến phải không ạ?”.

“Đúng đúng”. Thịnh Mẫn đáp.

“Hình như vẫn chưa phát hành anh ạ, mấy hôm nay rất nhiều người tới hỏi”. Cậu bé cười.

“Ừm”. Thịnh Mẫn thấy hơi thất vọng.

“Có điều”. Thịnh Mẫn đang định ra khỏi cửa hàng thì cậu bé đứng sau nói: “Có điều anh ơi, anh có thể lên mạng tìm”.

Lên mạng á?

Cậu dốt đặc về máy tính.

Vừa bước vào nhà mẹ cậu đã hỏi: “Sao về sớm thế con?”. Mỗi lần họp lớp phải mười hai giờ cậu mới về nhà.

“ Thấy chán nên con về trước”.

“Lúc nãy Đông Hải gọi điện tìm con, nhắn con nếu về nhà thì gọi cho nó”.

“Lần sau anh ta gọi đến mẹ cứ bảo con không có nhà”.

“Sao con lại đối xử với nó như thế”.

“Con làm gì anh ta chứ?”. Thịnh Mẫn cao giọng.

“Con nói chuyện với người lớn như thế đấy hả?”. Mẹ cậu cũng giận dữ nói: “Đừng có thấy bố mẹ nói gì là con lại bực, làm gì cũng thấy khó chịu. Người ta gọi điện đến tìm con, gọi điện trả lời là phép lịch sự tối thiểu, đối xử với người lạ cũng nên như vậy chứ đừng nói là hai đứa lớn lên cùng nhau. Đừng tưởng bố mẹ không biết chuyện gì, Đông Hải đối xử với con như thế là cũng được rồi…”.

“Mẹ! Con xin mẹ đấy, mẹ đừng nói nữa”. Miệng cậu nói xin nhưng bộ dạng thì vô cùng bực bội.

“Hơn nữa chuyện này không liên quan đến mẹ”. Thịnh Mẫn nói tiếp.

Mẹ cậu càng nổi giận: “Ông Lí, ông xem con trai ông kìa, nó dám bảo không liên quan tới tôi, thế mà cũng dám nói, tôi nuôi nó hai mươi năm đúng là phí công mà, mới nói mấy câu nó đã nổi giận với tôi”.

Hai mẹ con đều rất nóng tính.

Bố cậu chưa bao giờ tham gia vào cuộc chiến, lúc nào cũng cười ha ha coi như xong chuyện.

Khi cuộc chiến đến hồi cực kì gay cấn thì tiếng chuông cửa vang lên.

Người nhấn chuông là Đông Hải.

Bố cậu và bố Đông Hải cùng dạy ở một trường đại học, hai nhà đều ở trong khu nhà của giảng viên trong trường, nhà tầng trên nhà tầng dưới nên sang nhà nhau chơi rất tiện.

Bố Thịnh Mẫn ra mở cửa, gọi Đông Hải vào chơi như không có chuyện gì xảy ra. Đông Hải đứng ở cửa, hình như ngửi thấy mùi thuốc súng trong nhà nên lưỡng lự khó xử.

Mẹ cậu lập tức đổi sắc mặt, còn nhanh hơn cả tắc kè hoa: “Tiểu Hải, không phải cháu tìm Thịnh Mẫn sao, nó vừa mới về đây”.

Thịnh Mẫn mặc kệ, đi thẳng vào phòng.

Mẹ cậu tươi cười nói: “Hai bác đang định đi siêu thị mua ít đồ, hai đứa nói chuyện nhé”. Nói rồi kéo bố ra khỏi nhà.

Thịnh Mẫn đóng cửa ngồi trong phòng ngủ đợi một lúc lâu thì bỗng muốn đi vệ sinh nhưng lại không biết Đông Hải còn ở bên ngoài không. Cậu áp sát cửa nghe ngóng một hồi lâu, thấy bên ngoài không có chút động tĩnh gì.

Bản năng sinh lí chiến thắng lí trí, cậu hùng dũng mở cửa, nhìn một lượt, không có ai. Cậu bước ra mấy bước thì đột nhiên phát hiện Đông Hải đang ngồi trên ghế sofa.

Anh nhìn cậu.

Cậu cũng nhìn anh chằm chằm, sau đó thấy anh chầm chậm lại gần.

“Lúc nãy Tiểu Hách nói có bạn hẹn ăn cơm, bảo anh đưa cậu ấy đi, anh không biết đó là lớp cấp hai của em họp lớp…”.

“Em là kẻ thứ ba sao?”. Thịnh Mẫn đột nhiên ngắt lời anh.

“Em đừng nghe cậu ây nói”.

“Em là kẻ thứ ba sao? Đông Hải”. Cậu nhìn anh không chớp mắt, hỏi lại lần nữa.

Đông Hải không trả lời.

Thịnh Mẫn nhìn bộ dạng không nói không rằng của anh, hứ một tiếng rồi đạp cửa bỏ đi.
Lúc đi cậu rất hùng hổ, cậu hoàn toàn quên mất mình đang có nhu cầu giải tỏa sinh lí, giờ ra đường mới bắt đầu không chịu được.

Cậu vào một cửa hàng KFC, nhanh chóng giải quyết nỗi buồn, sau đó bắt đầu suy nghĩ, tạm thời không thể về nhà, nhỡ Đông Hải chưa đi hoặc mẹ định tiếp tục chiến đấu thì phiền chết.

Đúng là nội công ngoại kích.

Cậu đành phải tới nhà một người bạn cùng lớp khác. Cậu ấy tên là Văn Dao, mấy hôm trước còn tới nhà cậu chơi. May mà lúc này Văn Dao ở nhà một mình, thấy cậu ấy đang lên mạng, Thịnh Mẫn nhớ ra một chuyện bèn nói: “Có thể tìm kiếm bài hát trên mạng đúng không, cậu tra giúp tớ một bài”.

Hai người nằm bò ra trước màn hình máy tính, nhập vào ba chữ “Lương gian yến”.

Có rất nhiều kết quả nhưng không có bản đầy đủ, bài nào cũng chỉ cho nghe thử một nửa.

Bài hát đó tuy chỉ có một nửa nhưng không hề làm giảm độ hay của nó.

“Hay quá”. Văn Dao thốt lên.
Thịnh Mẫn thở dài. Đúng là rất hay nhưng hoàn toàn không có cái cảm giác như hôm đó Khuê Hiền chơi đàn.

Văn Dao không biết chuyện đó, tưởng cậu thất vọng vì không tìm được bản đầy đủ, đang định an ủi cậu thì thấy phía trên lời bài hát có một cái tên, thì thầm: “Lại là Nhất Kim viết nhạc và lời”.

Thịnh Mẫn nghe thấy vậy cũng liếc nhìn màn hình.

Tuy chỉ có nửa bài hát nhưng lời thì đủ cả bài, được một người đưa lên blog cá nhân.

“Lương gian yến”.



Ngoài cửa sổ én chao liệng, chúng bay thành đôi qua nhà dân.

Vương Tạ thời xưa, ngõ nhỏ bình thường đều là vườn cũ.

Yến trên xà nhà, liếc nhìn trộm.

Có người buồn bã trước hoàng hôn.

Nghe tiếng mưa tiếng gió miên man

Lá đào che lấp lá đào, sắc xuân vô hạn.

Con cháu nhà họ Vương ra bến phà,

Có Đào Diệp mỉm cười, ân cần âu yếm.

Hai chuyện vui, tình lang chỉ hái một chiếc lá đào.

Bến phà không có nỗi buồn, chỉ có sự ngọt ngào.

Nghìn năm sau, có ngõ Ô Y, có bến Đào Diệp, có lương gian yến.

Phong lưu.

Mây gió trên giấy, tình cảm trong thơ, có ý trong họa, nỗi niềm trong tim.

Chao liệng.

Năm nào cũng tới, có ngói trên mái nhà, có tổ chim dưới hiên, bùn mới trên đường cũ.

Chỉ có người bên song là đứng mãi một mình.

Nghe lũ én ríu rít dập dìu.

Đào nở rộ, liễu héo tàn, én bay về.

Hết hoàng hôn lại đến bình minh, ngày ngày như vậy.

Hết đầu xuân lại đến cuối thu, năm nào cũng thế.

Oanh oanh yến yến dập dìu.

Ríu ra ríu rít tiếng chim reo.

Vui vui buồn buồn, mong mong nhớ nhớ,

Miên miên man man.


Càng đọc cậu càng thấy trùng hợp. Lời bài hát này chính là câu chuyện về Vương Hiến Chi mà Khuê Hiền nói lần trước, tình cờ có cả ngõ Ô Y và bến Đào Diệp.

“Cậu bảo ai viết cơ?”. Thịnh Mẫn hỏi.

“Nhất Kim”. Văn Dao chỉ vào màn hình.

Thịnh Mẫn đứng phắt dậy, trong đầu bắt đầu có một suy đoán, nhưng ngay lập tức cậu tự phủ định nó: Không thể nào, quá… quá khó tin.

Mười một giờ tối cậu về nhà, nhìn thấy đèn trong nhà đã tắt mới yên tâm bước vào.

Cậu bật đèn bàn nghiêm túc ngồi trước bàn học, dùng khả năng phân tích logic của học sinh khối tự nhiên liệt kê những điểm tương đồng giữa Khuê Hiền và Nhất Kim ra giấy.

Thứ nhất: Ngày Nhất Kim được Nhiếp Hy phỏng vấn, cậu gặp Khuê Hiền ở đài phát thanh.

Cậu gật đầu, đánh một dấu tick vào cuối câu.

Thứ hai: Chính là bài hát này. Lần trước cậu nghe thấy Khuê Hiền chơi bài hát này.

Cậu lại gật đầu, đánh thêm một dấu tick nữa.

Thứ ba… thứ ba…

Hình như không có thứ ba…

Chỉ có hai điểm hình như không thể nói rõ được vấn đề. Thịnh Mẫn cắn bút, thêm một điều nữa.

Thứ ba: Nhất Kim và Khuê Hiền đều sống ở thành phố A.

Không được, Thịnh Mẫn lắc đầu, vẽ một dấu X. Có cả đống người sống ở thành phố A, cậu cũng là một trong số đó đây.

Bây giờ có một thứ có thể chứng minh Khuê Hiền có phải là Nhất Kim hay không, đó chính là băng ghi âm cuộc phỏng vấn của Nhất Kim, cậu tiếp xúc với anh nhiều lần như vậy chắc hoàn toàn có thể nhận ra giọng Khuê Hiền.

Nghĩ vậy đầu óc cậu trở nên sáng suốt.

Mấy ngày liền hai mẹ con không giảng hòa với nhau, mẹ vẫn mặt nặng mày nhẹ với cậu.

Nhà ở cùng khu không thể tránh mặt nhau, thế là cậu ở lì trong nhà. Tránh phải gặp Đông Hải và Ngân Hách, lại chỉ vào mũi cậu bảo cậu là kẻ thứ ba.

Thế nào gọi là nội công ngoại kích? Ví dụ sống sờ sờ ra đấy chứ đâu.

Bảy ngày trôi qua, rất nhiều bạn học đều về trường vì bận tìm việc, Thịnh Mẫn nhân cơ hội kiếm cớ về thành phố A, nếu cứ ở nhà sớm muộn cũng sinh bệnh.

Vừa tới trường cậu đã thấy hối hận. Năm nay Tết đến muộn, mùng chín chính là ngày mười bốn tháng hai. Trong trường toàn các đôi yêu nhau, hóa ra toàn kiếm cớ về trường sớm để đi chơi lễ Tình nhân.

Lệ Húc vẫn ở đây không về nhà, cũng không biết mang về từ đâu một chiếc máy tính. Thịnh Mẫn cả ngày chẳng có việc gì làm bèn đăng kí tài khoản QQ, add tất cả số QQ mà người quen trước kia cho vào rồi bắt đầu tán dóc.

Tuy cậu không biết nhiều về việc lên mạng nhưng gõ chữ không chậm chút nào, dù gì cũng từng được học, chỉ một lúc là đã lĩnh hội được khả năng gõ chữ thần tốc, bắt đầu sung sướng nói chuyện với rất nhiều người. Kể cả khi ăn cơm cũng để nick sáng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn một cái.

“Cậu điên rồi hả?”. Lệ Húc nói.

“Không điên thì không phải đang sống”.

Buổi tối, cô Lí để lại tin nhắn cho cậu: “Thầy Lí, tôi nhờ cậu việc này”.

Hóa ra trong lớp của các em khiếm thị có một em tên là Triệu Tiểu Vi, là trẻ mồ côi sống ở cô nhi viện ở thành phố A. Ngày mai tình cờ là sinh nhật cô bé, năm ngoái cô Lí hứa sinh nhật cô bé sẽ tặng cô bé một chiếc bánh sinh nhật hoa quả, nhưng cô Lí hiện đang ở quê nên muốn nhờ Thịnh Mẫn đi thay.

Thịnh Mẫn tươi cười trả lời: “Không thành vấn đề”.

Nhiệm vụ thực tập của cậu vốn là đi theo cô Lí, làm phó chủ nhiệm lớp của bọn trẻ, giờ không dễ dàng gì mới có tí nhiệm vụ.

Trước khi đi Thịnh Mẫn hào sảng nói: “Cái gì tớ cũng thiếu, chỉ không thiếu lòng thương người”.

Lệ Húc lườm cậu một cái: “Thiếu đầu óc nữa hả?”.

“Hứ”.

Trước kia cậu không biết hoàn cảnh của Tiểu Vi, chỉ cảm thấy khi lên lớp Khuê Hiền đặc biệt ưu ái cô bé này. Vì cả hai người đều họ Triệu, nên lúc đầu Thịnh Mẫn còn tưởng là họ hàng. Giờ nghĩ lại, có lẽ Khuê Hiền đã biết thân thế của Tiểu Vi từ trước.

Kể ra thì viện mồ côi thường có lệ cho bọn trẻ theo họ của thầy cậu giáo nuôi dạy chúng, sau đó mỗi năm lần lượt thay đổi. Ví dụ năm nay đến lượt giáo viên họ Ngô, vậy thì bọn trẻ được đưa tới năm nay đều mang họ Ngô. Sinh nhật cũng tương đương nhau, sẽ không tổ chức riêng cho từng đứa, trừ phi lúc bị bỏ rơi người lớn để lại ngày sinh.

Khi Thịnh Mẫn xách chiếc bánh ga tô thơm phức tới viện mồ côi gặp Tiểu Vi thì thấy Tiểu Vi và một lũ trẻ đang ăn bánh.

Không ngờ người ngồi bên cạnh chúng lại là Khuê Hiền.

Cô Trương người của viện mồ côi đứng cạnh tươi cười giải thích: “Anh Triệu đến được một lúc rồi”.

Đây là lần đầu Thịnh Mẫn tới đây, nên rất tò mò, tranh thủ lúc bọn trẻ chú ý vào chiếc bánh thứ hai, cậu nói chuyện với cô Trương nọ.

“Nếu bọn trẻ còn nhỏ, lại không có khiếm khuyết gì, thông thường không ở chỗ chúng tôi lâu là đã được nhận nuôi rồi”. Cô Trương giải thích ngắt quãng: “Cũng có những đứa đi lạc, mấy hôm trước cục công an gửi tới hai đứa trẻ bị bắt cóc, chưa tìm thấy bố mẹ nên tạm thời ở chỗ chúng tôi. Nhưng phần lớn đều là bị bố mẹ bỏ rơi”.

“Vì bị bệnh ư?”.
Cô Trương gật đầu: “Khuyết tật bẩm sinh hoặc vốn muốn có con trai, sinh ra con gái liền vứt bỏ rồi sinh đứa khác”.

“Trên đời này có loại bố mẹ như vậy ư”. Thịnh Mẫn phẫn nộ nói.

“Thực ra cũng có người có nỗi khổ tâm riêng, không có tiền chữa bệnh cho con, đành vứt cho chính quyền. Cậu nhìn đứa bé kia kìa”. Thịnh Mẫn nhìn theo hướng cô Trương chỉ, một đứa trẻ tầm mười tuổi đang bế một đứa bé nhỏ hơn. Đứa bé đó gầy vô cùng, liếm kem bên khóe miệng, cười sung sướng.

“Lúc một tuổi rưỡi bị vứt lại trước cửa ủy ban huyện, mắc bệnh tim bẩm sinh, chúng tôi gửi tới Seoul làm hai cuộc phẫu thuật mới cứu được, phí tổn không dưới năm trăm nghìn won, cậu nói xem, có bao nhiêu gia đình có thể chi trả được. Nếu lúc đó không gửi đi nói không chừng nó đã chết lâu rồi, cả nhà cũng tán gia bại sản. Nhà nào cũng có chỗ khó riêng”. Cô Trương than.

Khi họ nói chuyện, Khuê Hiền chống gậy đứng bên cửa sổ, sắc mặt u ám, không biết a đang nghĩ gì.

“Vậy có ai tìm lại được bố mẹ ruột không?”.

“Có nhưng ít lắm. Phần lớn đều đợi được nhận nuôi. Nhưng ai chẳng có chút ích kỉ. Phần lớn những trẻ được nhận nuôi đều khỏe mạnh, tuổi còn nhỏ, không nhớ chuyện gì. Mắt không nhìn thấy, lại mười tuổi rồi như Tiểu Vi thì hi vọng không lớn đâu. Chỉ mong học lấy cái nghề, lớn lên có thể nuôi sống bản thân. Nếu không được thì ở lại giúp chúng tôi. Cậu nhìn đứa lớn nhất kia”. Cô Trương chỉ đứa lớn vừa bế đứa nhỏ lúc nãy: “Thành tích tốt lắm, các thầy cô bảo con bé thi đại học, chỉ cần thi đỗ chúng tôi sẽ nuôi nó học hết”.

Từ viện mồ côi ra, Thịnh Mẫn không có cảm giác mãn nguyện khi được làm việc tốt như mình tưởng tượng, ngược lại, tâm trạng cậu có phần nặng nề.

Cậu và Khuê Hiền cùng ra về. Cậu đi đằng trước quay đầu lại liếc Khuê Hiền. Anh mím đôi môi mỏng, vẫn như mọi khi.

“Anh đi đâu, Tôi đưa anh đi”. Thịnh Mẫn hỏi.

“Không cần đâu”. Khuê Hiền sờ sờ chiếc ghế ven đường và ngồi xuống.

“Tôi có một việc muốn hỏi anh”.

Anh im lặng không đáp, cậu đành phải tự tiếp tục.

“Anh có phải là Nhất Kim không?”.

Thịnh Mẫn nói xong liền quan sát sắc mặt của Khuê Hiền, bộ dạng anh vững như bàn thạch, dường như không nghe thấy lời cậu nói, chẳng buồn để tâm đến cậu.

Cậu bắt đầu thấy tức: “Chí ít thì anh cũng trả lời một câu chứ, dù anh không muốn thừa nhận thì giả bộ cũng được. Cần gì phải thế này, cứ làm như nói với tôi thêm một câu là anh mắc bệnh dịch không bằng”. Thịnh Mẫn nói rất nhanh, bô lô ba la cả một tràng dài.

“Cậu đi đường của cậu, tôi ngồi đây có ảnh hưởng gì tới cậu đâu. Nhưng phiền cậu đừng đứng trước mặt tôi, cũng đừng có suốt ngày làm phiền tôi nữa”. Khuê Hiền hơi cáu.

Thấy anh nổi giận, đột nhiên cậu lại thây vui: “Thầy Triệu, anh nói gì lạ vậy, vừa rồi tôi đi trước anh đi sau, giờ anh ngồi tôi đứng, dù ghế là do anh chiếm trước nhưng đường có phải do nhà anh mở đâu, chỉ cần tôi thích thì tôi đứng đâu chả được, tôi có quyền mà”.

Khuê Hiền nín nhịn nhắm mắt lại, anh không muốn cãi cọ với một người ở ngay giữa đường.

Thịnh Mẫn thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh anh. Khuê Hiền phát hiện ra bèn dịch sang đầu bên kia, không dây vào được tránh cũng được.

“Tôi đưa anh về nhé”.

Anh không có phản ứng gì.

“Anh cứ ngồi như thế cũng đâu phải là cách, trời sắp tối rồi, sắp đến giờ ăn tối rồi. Anh đợi người tới đón hả?”. Anh không nói gì.

“Anh ngồi một mình không chán sao, tôi có thể nói chuyện với anh”.

Anh nhắm mắt, tiếp tục im lặng.

“Có phải anh tưởng làm thế này rất ngầu không?”.

Thịnh Mẫn tự nói một mình cả buổi, anh không có bất cứ một biểu hiện nào, cậu lại bắt đầu thấy tức. “Này, anh nói gì đi chứ”.

“Hình như tôi cũng có quyền không nói chuyện”. Khuê Hiền thong thả mở miệng, sau đó lại ngậm vào không nói thêm một chữ nào nữa.
Khuê Hiền vốn định ngồi đó đợi cậu đi trước, sau đó gọi người đến đón. Không ngờ Thịnh Mẫn ngồi lại chơi đến cùng luôn.

Mùa đông ở thành phố A tuy không có tuyết nhưng cứ ngồi im ở ngoài trời một lúc lâu thế này vẫn rất lạnh. Viện mồ côi cách trường đại học A không xa, con đường bên cạnh con đường này chính là phố ăn vặt ở cổng phía bắc đại học A. Có rất nhiều sinh viên qua lại, thỉnh thoảng lại có người đi qua rõ xa còn ngoảnh lại nhìn Khuê Hiền rồi quay sang nhìn Thịnh Mẫn.

Chiều tối ngày lễ Tình nhân, có rất nhiều cặp tình nhân. Nhưng hai người trông như một đôi đang cãi nhau.

Thịnh Mẫn ngồi đó được một lúc đã thấy lạnh. Cậu đeo găng tay, giơ hai tay lên hà hơi rồi xát vào nhau, quay sang nhìn Khuê Hiền, anh không đeo găng tay, bàn tay nắm gậy dẫn đường đã tím tái cả lại nhưng vẫn ngồi im không cử động. Thịnh Mẫn chau mày, cậu hoàn toàn không nghi ngờ cho dù có chết cóng ở đây thì anh cũng sẽ không nhận thua.

“Anh lạnh không?”. Cậu hỏi.

Khuê Hiền im lặng, đổi gậy sang tay kia. Nếu không chú ý chiếc gậy đó, anh ngồi như vậy khó mà nhận ra anh là một người mù. Anh quá đẹp trai, đầu hơi ngẩng lên, thần thái kiêu ngạo, vẻ lãnh đạm tỏa ra từ trong xương tủy.

Thịnh Mẫn lấy khăn quàng cổ xuống, định trước khi đi sẽ quấn đôi bàn tay đã đông cứng của anh lại, nhưng lại sợ bị anh từ chối, nhỡ anh vứt khăn xuống đất, giẫm thêm mấy cái thì mất mặt chết đi được. Cậu còn đang do dự thì có người gọi cậu.

“Thịnh Mẫn!”.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, người gọi cậu chính là Ngân Hách và Đông Hải. Ngân Hách gọi tên cậu xong liền kéo Đông Hải lại gần, lại còn tỏ vẻ bề trên nhìn cậu.

Thịnh Mẫn và Đông Hải đã hoàn toàn tan vỡ, giờ họ càng có thể thản nhiên đi ra đường.

“Hai người?”. Đông Hải chưa từng gặp Khuê Hiền.

Thịnh Mẫn vênh mặt, thuận thế luồn tay vào cánh tay Khuê Hiền, tựa vào người anh, tỏ vẻ âu yếm nói: “Hẹn hò”.

Ngân Hách đánh giá cách ăn mặc và vẻ ngoài của Khuê Hiền, tỏ ra hơi ngạc nhiên.

Thịnh Mẫn không muốn tỏ ra yếu thế mỉm cười. Thực ra trong lòng cậu đang thầm cầu xin Khuê Hiền: Thầy Triệu, Triệu đại nhân, Triệu đại thần, ngài hãy làm việc thiện đi, cứ coi như anh hùng cứu mĩ nhân đi, cầu xin anh, đừng khui ra là được. Cậu ôm ấp hi vọng yếu ớt đó, thầm cầu khẩn anh chàng này miệng dao găm nhưng bụng có tấm lòng bồ tát cứu vớt người trong cơn hoạn nạn.

Khi ba cặp mắt này đều đang nhìn Khuê Hiền, Khuê Hiền vô cùng ga lăng bỏ tay của Thịnh Mẫn ra, nới rộng khoảng cách giữa hai người rồi chậm rãi nhả ra một câu khiến Thịnh Mẫn chỉ muốn chết luôn cho xong.

“Cậu Lí, phiền cậu tự trọng.”
Dứt lời anh đứng dậy dùng gậy dò đường, chầm chậm bước về phía trước. Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám sẫm, thân hình cao gầy, nhìn từ đằng sau thật là hoàn mĩ. Nhưng lúc này Thịnh Mẫn không có tâm trạng đâu mà thưởng thức, chỉ hận một nỗi không thể lập tức băm vằm bóng dáng ấy ra thành thịt băm.

Khi Khuê Hiền biến mất ở góc đường, Ngân Hách và Đông Hải mới quay đầu lại cùng nhìn Thịnh Mẫn.

Theo như cậu thấy thứ đôi này chỉ có một vẻ mặt, đó là háo hức xem trò cười của cậu. Cậu vừa tức vừa giận nhưng vẫn phải tỏ ra không quan tâm, lại còn cố chống chế: “Anh ấy… chắc chắn là lạnh quá nên đâu óc lú lẫn rồi”. Nói xong bèn cuống cuồng chạy theo hướng Khuê Hiền biến mất.

Hai người bọn họ chắc chắn là đang cười nhạo cậu, cậu vừa chạy vừa nắm chặt chiếc khăn quàng cổ trong tay, gió lạnh buổi chiều tối cắt lên mặt đau rát, thổi vào mắt làm cậu cảm thấy mắt mình bắt đầu ươn ướt.

Chẳng qua cậu chỉ muốn làm thế cho bõ tức.

Qua một ngã rẽ, cậu nhìn thấy Khuê Hiền trước, giận quá, Thịnh Mẫn gào lên: “Khuê Hiền!”.

Anh coi như không nghe thấy gì.

“Khuê Hiền! Anh đứng lại cho tôi!”.

Anh vẫn đi với tốc độ không thay đổi.

“Anh đứng lại!”. Thịnh Mẫn đi nhanh hơn, nắm chặt lấy tay áo anh.

Một loạt động tác này khiến người đi đường trố mắt nhìn.

Vì bị Thịnh Mẫn bám chặt tay áo, Khuê Hiền buộc phải quay đầu lại, đôi mắt đen láy không có điểm nhìn, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Cậu bỏ tay ra cho”.

“Tôi không bỏ!”.

Khuê Hiền giơ cánh tay lên, định ép cậu buông tay. Nhưng dù gì anh cũng là đàn ông, không dám quá mạnh tay.

“Bỏ ra cũng được, nhưng anh phải cùng tôi quay lại nói rõ ràng với họ”.

“Chẳng lẽ vừa rồi tôi nói sai sao?”. Anh hỏi.

“Anh…”. Thịnh Mẫn không biết nói gì.

Hai người một người ăn nói cộc cằn, một người đỏ mặt xấu hổ. Hai thằng đàn ông đứng trên đường giằng co trong ngày lễ Tình nhân, khó tránh khỏi khiến người ta hiếu kì. Có người đi chậm lại, trên làn đường dành cho xe đạp, có người thậm chí còn dừng xe đứng nhìn họ.

“Sao anh lại là loại người như vậy”.

“Tôi là loại người nào?”.

Thịnh Mẫn liếc nhìn anh, cậu biết Khuê Hiền sợ điều gì nhất. Vừa rồi anh dám làm cậu xấu hổ thì bây giờ cậu nhất định cũng sẽ không tha cho anh.

Sau khi hạ quyết tâm, Thịnh Mẫn cắn chặt răng, nhè miệng ra, giả bộ như vừa khóc vừa nói: “Sao anh lại là loại người này. Em theo anh nhiều năm như vậy, lại còn cãi nhau với gia đình, cùng anh tới thành phố A, một thân một mình không nơi nương tựa. Bây giờ còn có con của anh nữa, sao anh nói đi là đi luôn, muốn đi hẹn hò với đứa con gái đó. Tối nay em còn chưa ăn cơm tối, cả con và em đều đang đói đây, sao anh có thể nhẫn tâm chạy đi vờn hoa ghẹo liễu, đi tìm con đàn bà đó chứ”.

Cậu vừa nói vậy, những người đứng xem lập tức tỏ ra hóa ra là thế, tuy Khuê Hiền không nhìn thấy nhưng anh hoàn toàn có thể nghe thấy những tiếng xì xào chỉ trích đó.

“Từ nhỏ anh đã tốt với em, bây giờ lại yêu người phụ nữ khác, nếu là người khác em còn chịu được, nhưng cậu ta lại là bạn thân nhất của em. Sao các người có thể lừa dối em như vậy”. Thịnh Mẫn vốn đang giả khóc, nhưng nói một hồi không biết tại sao lại coi Khuê Hiền là Đông Hải, bắt đầu thấy buồn thật, kéo tay áo Khuê Hiền ngồi bên đường đau lòng khóc thút thít, từ khóc giả thành khóc thật.

Xung quanh có người lắc đầu, tiếng chỉ trích càng lúc càng lớn.

“Vợ có con rồi còn ngoại tình”.

“Còn trẻ như vậy mà đã…, đúng là không thể trông mặt bắt hình dong được”.

“Đàn ông đẹp trai thế kia không lăng nhăng mới là lạ”.

Còn có một bác gái trung niên tay xách làn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cầm thú!”.

Mặt Khuê Hiền tối sầm, khóe miệng giật giật: “Thịnh Mẫn, cậu đứng dậy”.

“Không!”.

Sắc mặt Khuê Hiền sắt lại nhưng không nổi điên, anh hít sâu rồi nói: “Cậu muốn thế nào cũng được, cậu đứng lên trước đã”.

Câu nói này bị anh rít từng từ qua kẽ răng, phải cố kìm nén cơn giận dữ mới thốt ra được, suýt chút nữa thì bị nội thương.

Hai người choảng nhau, người khỏe thắng.

Hai người khỏe choảng nhau, người khôn thắng.
Hai người khôn choảng nhau, người vô lại thắng…
Kết quả của việc Khuê Hiền thỏa hiệp là hai người tìm một quán KFC gần đó ăn chút gì. Lúc này đã qua giờ đông khách nhưng không khí náo nhiệt trong quán hoàn toàn không ăn nhập chút nào với hình tượng của Khuê Hiền. Anh chưa bao giờ tới những nơi như thế này nên không quen lắm. Tiếng nhạc vui nhộn và ồn ào, tiếng cười đùa hò hét của bọn trẻ cùng đập vào tai anh khiến anh bất giác chau mày.

“Tôi và anh ấy quen nhau từ hồi còn trong bụng mẹ”. Thịnh Mẫn vừa nói vừa cắn mạnh một miếng hamburger, cũng không buồn quan tâm Khuê Hiền có hứng nghe không, cứ một mạch kể hết đầu đuôi câu chuyện giữa ba người.

Khuê Hiền sờ chiếc đồng hồ trên tay, có chút bất lực.

“Chúng tôi sinh cùng bệnh viện, sống cùng khu nhà. Anh ấy lớn hơnt hai tháng vẫn gọi anh ấy là anh, lúc đó Ngân Hách ở đâu? Nhưng cậu ta dựa vào cái gì mà nói tôi là kẻ thứ ba, dựa vào cái gì chứ?”. Mắt Thịnh Mẫn mờ nước.

“Trước kia, cậu ta xinh đẹp hơn tôi, dẻo miệng hơn tôi, rõ ràng thành tích học tập cũng chỉ bằng tôi, nhưng thầy cậu lại thích cậu ta. tôi vào hội học sinh, cậu ta cũng phải vào. Tôi vào đài phát thanh cậu ta liền vào đài phát thanh. Nói cái gì mà bạn thân phải tiến lùi cùng tôi. Anh ấy và tôi thi vào đại học A, Ngân Hách cũng đăng kí đại học A, thực ra là muốn giấu tôi yêu đương với anh ấy. Họ coi tôi là thằng ngốc, cứ giấu tôi suốt”.

Thịnh Mẫn vừa nuốt miếng thịt gà trong miệng vừa dùng khăn giấy trên bàn lau nước mắt: “Anh ấy thích cậu ta, tôi biết anh ấy thích cậu ta. Sau này anh ấy ở bên tôi chẳng qua là muốn trêu tôi”. Cậu hít một hơi, tiếp tục thút thít nói: “Hai bọn họ thích nhau, là do tôi cố tình chia cắt họ, tôi cũng biết thế. Nhưng tôi chỉ giận, giả vờ không biết gì, cũng không cho phép họ yêu nhau, cứ nhất quyết đòi chia cắt họ”.

Cậu khóc sướt mướt, bộ dạng trông rất đáng thương, miệng toàn nói những lời ương bướng khiến người ta cảm thấy vừa yêu vừa ghét. Chuyện này người bình thường ai nghe thấy cũng dở khóc dở cười.

Bố của Thịnh Mẫn và Đông Hải là bạn học thời trẻ, sau khi tốt nghiệp được phân về cùng một đơn vị, sống trong cùng một khu nhà. Thịnh Mẫn và Đông Hải lớn lên bên nhau đến năm lớp

Sau đó bố mẹ Đông Hải li dị, Đông Hải sống với mẹ nên rời khỏi đó.

Trẻ con hay quên vì vậy những chuyện về Đông Hải không để lại hạt giống hoài niệm nào trong mảnh đất kí ức của Thịnh Mẫn.

Nhoáng một cái nhiều năm trôi qua.

Thịnh Mẫn quen Ngân Hách, năm lớp tám, để tăng cường không khí học tập của cả lớp, thầy chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích thi cuối kì. Ngân Hách và Thịnh Mẫn một người xếp thứ bảy, một người thứ tám nên thành bạn cùng bàn. Trước kia, Thịnh Mẫn gần như không có liên hệ gì với Ngân Hách. Ngân Hách cao, da trắng, xinh xắn, tính kiêu ngạo, là một người hoàn toàn khác với Thịnh Mẫn.

Hai người ngồi cùng bàn ai hơn ai kém nhìn là biết ngay. Vì thế ngồi cạnh nhau nửa tháng, ngoài những câu như “Cô giáo gọi cậu”, “Hôm nay môn toán có bài gì thế ra”, Thịnh Mẫn và Ngân Hách không nói năng gì với nhau.

Các môn tự nhiên của Thịnh Mẫn tạm được, môn sử và môn nhạc thì kém không tả nổi. Nhất là môn nhạc, đừng nói là năm cái dòng kẻ ngớ ngẩn đó, dù cho có đặt những nốt nhạc đơn giản trước mặt cậu cũng phải dùng ngón tay đếm “đồ, rê, mi, pha, son, la, si” mới nhận ra được.

Sau vài lần chật vật, Thịnh Mẫn cũng khôn ra, ghi trước lên phía trên bản nhạc “Đồ, rê, mi” rồi hát theo.

Tiếc là kì thi cuối kì môn nhạc năm lớp tám, cô giáo cho thi nói, bắt thăm xong mới phát đề. Thịnh Mẫn cầm bản nhạc, đứng trên bục giảng, chân run rẩy, lần mò một lúc mới phát ra được âm “Đô” rồi đứng đó không hát tiếp được nữa.

Im lặng vài giây, mặt Thịnh Mẫn đỏ bừng lên.

Đúng lúc này Ngân Hách đột nhiên giơ tay nói: “Thưa cô, Thịnh Mẫn bị khản giọng, không nói được”.

Thịnh Mẫn ngạc nhiên quay đầu nhìn Ngân Hách lén chớp mắt với mình.

Bình thường Ngân Hách là học trò cưng của tất cả các thầy cô giáo dạy nhạc, cách đây không lâu cậu ấy đã làm người lĩnh xướng đội đồng ca của trường tham dự cuộc thi hát “Mùng chín tháng mười hai” của học sinh toàn thành phố. Thông thường trước mặt giáo viên dạy nhạc Ngân Hách nói gì thì là thế.

“Vậy thì Thịnh Mẫn thi lần sau vậy”. Cô giáo nhạc gật đầu bảo cậu ngồi xuống.

Đây chính là giai đoạn nảy mầm cho tình bạn của họ, đó chính là lúc Phác Chính Thù qua đời, sự xuất hiện của Ngân Hách khiến cho Thịnh Mẫn đang ở trong chân không tìm lại được dưỡng khí có thể cứu sống bản thân.

Nhưng hình tượng của Ngân Hách thực sự trở nên sống động trong lòng Thịnh Mẫn phải bắt đầu từ một buổi chiều tan học.

Hôm đó trời rất lạnh, Thịnh Mẫn vừa về đến nhà thì mẹ bảo cậu xuống dưới mua tương dầu. Cạnh cửa hàng quần áo là một hàng cho thuê truyện. Do môi trường giáo dục trong gia đình nên lúc đó trong nhân sinh quan non nớt của Thịnh Mẫn đọc sách ngoài giờ học chỉ có hai loại, đó là tứ đại danh tác và danh tác nước ngoài.

Vì vậy khi bạn bè cùng lớp đọc tiểu thuyết tình yêu, cậu từng lén lút liếc vài dòng liền cảm thấy xấu hổ. Thêm vào đó mẹ thường xuyên tiêm nhiễm vào đầu cậu, trẻ con không được xem những loại sách đó. Thế là Thịnh Mẫn luôn cảm thấy “hàng cho thuê truyện” cũng tương đương với “hàng sách cấm”.

Khi Thịnh Mẫn tay đút túi áo, thong dong lượn qua hàng cho thuê truyện, cậu nhìn thấy Ngân Hách đứng trước một dãy tiểu thuyết ngôn tình, tay cầm sách đọc say mê.

“Ngân Hách?”. Thịnh Mẫn gọi cậu ấy.

Ngân Hách ngẩng đầu lên, khoảnh khắc thấy Thịnh Mẫn cậu ấy có vẻ ngượng ngùng.

Học sinh ưu tú có chút khuyết điểm mới chân thực, đây chính là chân lí mà Thịnh Mẫn ngộ ra được. Từ hôm đó, cậu mới thực sự coi Ngân Hách là bạn.

Hóa ra gia cảnh nhà Ngân Hách không tốt như vẻ bề ngoài của cậu ấy. Mẹ Ngân Hách là thanh niên trí thức thời cách mạng văn hóa, xuống nông thôn gặp bố Ngân Hách góa vợ đã lâu, có một con trai. Cả nhà mẹ Ngân Hách đều là phần tử trí thức nhưng bố Ngân Hách chỉ đời đời là nông dân, là một người thô lỗ nhưng thật thà. Có điều hai người hoàn toàn khác nhau như vậy cuối cùng lại kết hôn. Sau đó cả nhà Ngân Hách dọn về thành phố, mẹ cậu ấy làm công nhân trong một phân xưởng dệt, nhiều năm sau mới có Ngân Hách.

Không biết có phải vì gửi gắm vào Ngân Hách ước nguyện chưa thể thực hiện của đời mình hay không, mẹ Ngân Hách rất nghiêm khắc đến mức gần như hà khắc với cậu ấy, việc gì cũng phải giỏi nhất. Bây giờ mẹ Ngân Hách nghỉ hưu, bố cậu ấy mở hàng sửa xe đạp, thu nhập không cao. Nhưng mẹ cậu ấy đưa cậu ấy đi học piano, thậm chí trong nhà còn có một chiếc đàn.

Khi điền nguyện vọng thi cấp ba, Thịnh Mẫn cuối cùng cũng được chứng kiến sự chuyên chế của mẹ Ngân Hách. Lúc đó thành phố B không thi cấp ba chung đề mà do các trường cấp ba tự ra đề. Thí sinh muốn thi trường nào thì phải tới trường đó thi, chỉ lấy những học sinh đủ điểm. Tất nhiên để tránh bất trắc, phụ huynh sẽ thả lưới rất rộng. Dù sao thời gian thi không trùng nhau, thêm cơ hội cũng tốt, cùng lắm thì tốn ít tiền đăng kí.

Bố Thịnh Mẫn không có yêu cầu gì với con trai mình, chỉ cần cậu bình an hạnh phúc là đủ. Vào trường điểm hay trường bình thường cũng được, chỉ cần được đi học, ra đời có cơm ăn là được, không bao giờ gây áp lực cho con. Mẹ cậu tuy nghiêm khắc nhưng cũng nhận thức rõ tình thế, vì vậy Thịnh Mẫn cũng đăng kí tất cả những trường có thể thi được.

Nhưng Ngân Hách thì khác, chỉ có trường Nhất Trung, các trường khác miễn bàn.

“Nhỡ thi rớt thì sao?”. Thịnh Mẫn hỏi.

“Mẹ tớ bảo không thi vào Nhất Trung thì về quê trồng lúa, mảnh đất của bố tớ vẫn để lại cho tớ”. Ngân Hách đáp. Tuy Ngân Hách nói rất bình thản nhưng đó là lần đầu tiên Thịnh Mẫn thấy mắt cậu ấy ươn ướt.

Giây phút đó cậu mới cảm thấy hình như mình thực sự may mắn hơn Ngân Hách rất nhiều. Hai tháng sau đó hai người cùng lao vào ôn thi cấp ba. Khi trường Nhất Trung dán bảng điểm mọi người đều vui mừng, hai người lại trở thành bạn cùng lớp.

Ngy đầu tiên đến lớp, ba tiết liền đều là tự giới thiệu, khi đến lượt một nam sinh cao kều ngồi dãy bàn cuối cùng, cậu ta chậm rãi đứng lên nói: “Tớ tên Đông Hải, tốt nghiệp trường…”.

Thịnh Mẫn nghe thấy hai chữ Đông Hải liền cảm thấy quen quen.

Khi tan trường, anh chàng Đông Hải đó đến trước bàn của Thịnh Mẫn, cười hi hi nói: “Thịnh Mẫn, sao em không nhận ra anh”.

Thịnh Mẫn nhìn cậu ta từ đầu đến chân, từ chân lên đầu mới đào bới được người này ra khỏi kí ức. Hình như có một người tên Đông Hải từng xuất hiện trong thời thơ bé của cậu.

Cậu chớp chớp mắt, hình như nhớ ra rồi.

Anh lớn hơn cậu hai tháng, được cậu gọi là “Anh Tiểu Hải”. Cậu thích bám vào gấu áo anh, được anh dẫn đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Anh dẫn cậu đi mò ốc ngoài cánh đồng bên cạnh khu nhà họ ở, sau đó rửa sạch, đập vỡ vỏ ra cho chút muối vào nướng lên ăn. Khi Thịnh Mẫn về nhà đã đau bụng đi ngoài mất ba ngày.

Tháng Giêng, anh hô hào mọi người cùng nướng dồi, sau đó Thịnh Mẫn đem giấy tờ bản thảo của bố ra làm củi đốt lửa.

Bao nhiêu chuyện xấu hổ và trẻ con đó ào về trong tâm trí khiến Thịnh Mẫn bật cười: “Là anh à?”.

Thế là thanh mai trúc mã gặp lại nhau.

Ba năm cấp ba, Thịnh Mẫn và hai người đó duy trì tình bạn trong sáng, sau đó cùng thi vào đại học A. Mãi cho đến buổi tối ngày nhận được giấy báo nhập học, Ngân Hách hẹn Thịnh Mẫn ra bàn bóng bàn trong trường, nói: “Có chuyện này mình luôn giấu cậu, Tiểu Mẫn”.

“Chuyện gì thế?”.

“Mình yêu rồi”.

“Thật á?”. Thịnh Mẫn mừng rỡ nhảy lên: “Ai thế?” Ngân Hách cười rạng rỡ, có vẻ ngượng ngùng.

“Tớ quen không?”.

Ngân Hách gật đầu.

“Trong lớp mình hả?”. Thịnh Mẫn đoán.

“Ừ”.

“Vương Hạo? Lí Hội Kiệt? Ngô Hiểu Bằng?” Cậu đoán một lượt, Ngân Hách đều lắc đầu.

“Là ai vậy?”. Thịnh Mẫn cuống lên.

“Là Đông Hải”. Ngân Hách cười.

Cuối cùng, Thịnh Mẫn cũng không biết mình về nhà thế nào, chỉ nhớ mình còn cười với Ngân Hách: “Không tồi”. Sau đó về phòng trùm chăn, bắt đầu cảm thấy không ổn.

Lúc đầu chỉ là nghẹn thở, cảm thấy khó chịu, cuối cùng cậu thút thít khóc ướt cả gối.

Năm thứ nhất, cậu giả vờ không biết họ đang yêu nhau, vì Đông Hải chiều cậu nên họ đi đâu cậu cũng đi theo làm kì đà cản mũi, lập ra một kế hoạch với mục đích “phá hoại Hải Hách”, khi cậu kéo Lệ Húc vào cuộc, Lệ Húc lắc đầu: “Cậu bệnh hả, Thịnh Mẫn”.

“Cậu bệnh thì có”.

“Cậu đúng là người có trái tim còn đen tối hơn bà mẹ kế xấu tính của công chúa Bạch Tuyết”.

“Xí, Lệ Húc, cậu ăn cháo đá bát, đừng đứng nhầm chỗ nữa”.

“Tớ không ăn cháo đá bát, tớ là gương thần trung thành bên cạnh mẹ kế đại nhân là cậu đấy. Chỉ nói thật không nói dối”.

Nhưng đến một ngày khi Đông Hải cuối cùng cũng rời bỏ Ngân Hách trở về bên cạnh cậu, Thịnh Mẫn mới phát hiện ra đây hình như cũng không phải là thứ cậu muốn.

Cậu bắt đầu chột dạ né tránh ánh mắt ghét bỏ của Ngân Hách, cũng trốn cả Đông Hải. Cho đến khi nhìn thấy Đông Hải hôn Ngân Hách đang say rượu, cậu lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm chứ không phải là ghen tuông.
Hai ngày trước tết Nguyên tiêu, Thịnh Mẫn tới đài phát thanh.

Sau kì nghỉ Tết, có một vài điều chỉnh về nhân sự, Thịnh Mẫn được phân về bộ phận tin tức, cùng một người đến thực tập theo học một thầy nhà báo họ Giang.

Trước kia cậu làm dẫn chương trình ở đài phát thanh trường đại học A, bây giờ đột nhiên lại chuyển cậu tới làm biên tập ở bộ phận tin tức, viết bài đâu phải là thế mạnh của cậu, vì thế trong lòng cậu rất lo lắng.

Vì cậu tới đây trước cậu thực tập sinh kia nên cô Giang bảo cậu đưa cậu ấy đi làm quen với môi trường và quy trình làm việc ở đây.

Cậu ấy có đôi mắt to, tên ở nhà là Viên Viên.

Thịnh Mẫn chỉ ba văn phòng bên tay phải, nói: “Đây là phòng biên tập chương trình, phòng máy và phòng họp. Phòng trong cùng là phòng chế tác chương trình”.

Viên Viên vội ghi vào sổ.

“Sau đó cô Giang nói, lát nữa cô ấy sẽ cho chúng ta một bản kế hoạch chương trình, để chúng ta hiểu thêm về quá trình làm chương trình.” Viên Viên gật đầu.

“Cậu chưa làm thẻ cơm của nhân viên đúng không, trưa nay tớ mời”.

Viên Viên tiếp tục ghi cả câu này của cậu vào sổ.

“Ấy, đừng viết nữa”. Thịnh Mẫn cười: “Có phải cậu đang phỏng vấn tớ đâu”.

Lúc ăn cơm, cậu gặp chủ nhiệm Uông làm chuyên mục âm nhạc trước kia.

Chủ nhiệm Uông cười: “Tiểu Mẫn, sang bộ phận tin tức có quen không?”.

Thịnh Mẫn cười: “Cũng tốt ạ, cảm ơn chủ nhiệm quan tâm”.

Sau khi chủ nhiệm Uông rời khỏi đó, Ngô Vị – anh chàng làm côngviệc thu thập và biên tập tin tức từ đằng sau bước tới. Ngô Vị vừa bê khay thức ăn ngồi xuống thì nghe thấy Thịnh Mẫn ngọt ngào chào: “Em chào anh Ngô”.

Ngô Vị còn chưa kịp nuốt miếng canh, suýt chút nữa thì phì ra, gai ốc nổi đầy người. Anh ngẩng đầu nhìn Thịnh Mẫn cười híp mắt lại, nói: “Em có việc gì thì nói đi. Tiểu Mẫn, đừng cười thế, trông ghê quá”.

“Mọi người nói anh có bản copy chương trình phỏng vấn Nhất Kim của chị Hy, lát nữa anh giúp em copy một bản nhé?”. Cậu luôn nhớ đến chuyện này.

“Ừ, chỉ có thế thôi chứ gì, chuyện nhỏ, hết giờ anh đưa cho”. Ngô Vị nói.

“Cảm ơn anh, lần sau em mời anh ăn cơm”.

Một lát sau, Ngô Vị lại nói: “Chắc em không phải là fan cuồng gì đấy chứ”.

“Vâng”. Thịnh Mẫn thừa nhận luôn, lại còn không quên kháng nghị: “Cái gì mà fan cuồng gì đó, người ta có tên mà”.

“Em quen chị Hy mà, trước kia còn thực tập với chị ấy, hỏi thẳng chị ấy ấy”. Ngô Vị nói.

Đã có anh rồi, việc gì em phải làm phiền chị Hy nữa

Thực ra cậu không đi nhờ Nhiếp Hy là vì hai lí do: Thứ nhất, Nhất Kim đã phá lệ nhận lời phỏng vấn của cô ấy, thì chắc chắn cô ấy đứng cùng chiến tuyến với Nhất Kim. Hơn nữa lần trước Thịnh Mẫn đã tỏ ra vô cùng hứng thú với Nhất Kim, lần này rất dễ bị Nhiếp Hy nghi ngờ, đánh rắn động cỏ. Thứ hai: Nhiếp Hy là người nổi tiếng của đài, tuy bình thường rất hòa nhã nhưng luôn khiến người ta có cảm giác xa cách.

Từ nhà ăn đi ra, hai người đang định chào Ngô Vị thì Viên Viên nãy giờ im lặng đột nhiên nói: “Ngô… thầy Ngô”. Cậu ấy ấp úng một lúc mới thốt ra một câu xưng hô vô cùng lịch sự: “Có thể giúp tôi sao một bản không?”. Một người e dè như thế vậy mà khi nói những lời này hai mắt cậu ấy sáng rực.

“Được chứ, hết giờ làm hai người đến lấy nhé”. Ngô Vị vui vẻ nhận lời.

Thịnh Mẫn liếc nhìn Viên Viên, không lẽ ở đây cũng có tình địch sao?

Khi cậu rời khỏi đài phát thanh trời đã muộn, cậu bắt taxi về nhà. Khi đến cửa ngõ vành đai hai đường hơi tắc, xe đi rất chậm, rất dễ khiến người ta bực mình. Lái xe taxi chuyển mấy kênh mà không có chương trình gì hay, bác ta bèn lật đống đĩa CD.

Thịnh Mẫn nói: “Bác lái xe ơi, có thể giúp tôi mở cái đĩa này không?”. Dứt lời cậu bèn lấy chiếc đĩa ghi âm chương trình phỏng vấn từ trong túi xách tay ra.

Bác lái xe nói: “Được. Nhạc gì thế?”, rồi đặt vào máy, nhấn nút chạy.

Qua đoạn nhạc đầu là giọng nói của Nhiếp Hy.

Bác lái xe nói: “Tôi rất thích người dẫn chương trình này, giọng hay, nghe nói cũng rất xinh nữa”.

Thịnh Mẫn cười, không đáp, cậu đang chờ một giọng nói khác xuất hiện. Khoảng vài giây sau, Nhất Kim mở lời.

Nghe cuộc đối thoại không mấy liền mạch giữa Nhiếp Hy và Nhất Kim, bác lái xe lại nói: “Cậu ơi, chắc cậu làm việc ở đài phát thanh hả, nếu không sao lại có thứ này. Nếu cậu làm việc ở đó chắc chắn sẽ biết Nhất Kim là người thế nào đúng không?”.

Thịnh Mẫn bật cười: “Bác lái xe, bác cũng biết Nhất Kim à?”.

“Con gái tôi suốt ngày léo nhéo bên tai, Tôi không biết mà được sao?”.

Vừa nói tới đây thì đường thông, xe chạy nhanh hơn.

Cậu nhìn ra ngoài cửa xe hít sâu một hơi.

Chỉ vài ba chữ cậu đã xác định được rồi.

Khuê Hiền chính là Nhất Kim.

Hôm sau là cuối tuần, hiếm khi Thịnh Mẫn không ngủ đến trưa.

Cậu lấy tờ danh sách liên lạc của trường khuyết tật từ trong ngăn kéo ra, hàng cuối cùng có một số điện thoại, cậu đã lén sao một bản ở phòng hiệu trưởng Phí.

Cậu ngập ngừng nhấn số mà mãi không gọi đi được.

“Có gì mà do dự. Hẹn gặp anh ta, bảo cậu muốn phí bịt miệng”. Lệ Húc nói: “Mấy tin tức như thế này mà bán cho tạp chí không biết được bao nhiêu tiền ấy chứ. Bây giờ anh ta đưa tiền cho cậu, chúng mình kiếm được tiền, còn anh ta lại tiếp tục thần thần bí bí. Cậu biết thế gọi là gì không?”.

“Gọi là gì?”.

“Đôi bên cùng có lợi!”. Lệ Húc nắm chặt hai tay phấn khích nói.

Thịnh Mẫn lườm cậu ấy một cái.

Khi biết anh chính là Nhất Kim, vì trước đó đã có nhiều đầu mối nên giây phút đó cậu không ngạc nhiên như mình tưởng. Nhưng cậu luôn cảm thấy mối quan hệ của hai người có gì đó thay đổi rất lạ lùng và cũng rất kì diệu.

Anh là Khuê Hiền và cũng là Nhất Kim, một người nổi tiếng như vậy, cái tên “Nhất Kim” vừa xuất hiện liền kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Nhưng lại không hẳn là thế.

Cậu biết bí mật của anh, từ một góc độ cảm xúc khác thì bí mật này lại khiến cho hai người trở nên gần gũi hơn.

Cậu bực dọc day trán, cắn răng nhấn nút gọi.

“A lô!”. Hai hồi chuông vang lên, giọng anh liền vọng ra từ ống nghe.

“Em là Thịnh Mẫn”.

“Có chuyện gì không?”.

“Anh là Nhất Kim?”. Thịnh Mẫn nói.

Cậu hỏi thẳng như vậy chính vì muốn khiến kẻ địch trở tay không kịp, trong lúc hoảng loạn cậu sẽ có cơ hội tấn công.

Đầu dây bên kia im lặng khoảng hai giây, anh nói: “Nếu cậu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây”.

Anh tiếp tục không thừa nhận cũng không phủ nhận như lần trước. “Anh đúng là Nhất Kim”. Cậu thì thầm nhắc lại, có gì đó như cảm động, nhưng trước sự kiệm lời của Khuê Hiền, Thịnh Mẫn bắt đầu vắt óc nghĩ chủ đề: “Ừm… lần trước, cảm ơn anh nghe tôi kể lể”.

“Không cần cảm ơn. Tạm biệt”. Anh không nhiều lời, kết thúc cuộc gọi.

“A lô, a lô, a lô”. Thịnh Mẫn vội ngăn cản nhưng tiếc là đã muộn, chỉ nghe tiếng anh cúp máy cái rụp.

Thịnh Mẫn hoàn toàn không ngờ sẽ là như vậy. Cậu nhìn màn hình điện thoại, thời gian gọi: mười một giây. Anh chỉ cho cậu mười một giây. Như thể cậu đã chuẩn bị lời thoại để diễn cả vở kịch, kết quả mới nói được hai câu đã bị đạo diễn hô cắt, lại còn bị đuổi xuống khỏi sân khấu. Nghĩ đến đó, cậu mất hết can đảm.

Lần đối đầu này chứng minh rằng dù là vô lại thì cách chiếc điện thoại cũng không làm được gì người ta.
.
.
.
Kết thúc chương 3
.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.