Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

[Chàng mù, EYA] Chương 6: Anh chàng kiểu mẫu

Chàng mù, em yêu anh
Tác giả: Mộc Phù Sinh
Người dịch: Nguyễn Phương Linh
Edit for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Beta thần thánh: Sherry Minie
Thể loại: yaoi, sweet, HE
***
***
  Chương 6: Anh chàng kiểu mẫu
.
.
.

Hôm về nhà, Dư Tiểu Lộ vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thịnh Mẫn và Khuê Hiền thân mật nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường.

Khuê Hiền nói Dư Tiểu Lộ là em gái của họ hàng, cô ấy không có chỗ ở nên ở lại đây, tiện thể có thể chăm sóc anh.
 
Thịnh Mẫn rất ngạc nhiên, người như Khuê Hiền cũng có thể công khai thừa nhận người khác đang chăm sóc anh. “Sau này để em chăm sóc anh”. Thịnh Mẫn khoác tay Khuê Hiền, nói.
 
Sau đó cậu lại nghĩ, đã là em gái của họ hàng thì cũng là họ hàng chứ, tại sao không nói thẳng là em họ, em gái, cháu gái gì đó.

Tư duy của cậu khá đơn giản, lâu dần cũng dần quen.

Thời gian đó ngoài rạp đang chiếu phim “Belphegor, Phantom of the Louvre” (Belphegor, bóng ma ở bảo tàng Louvre), để tránh cho Khuê Hiền thấy không quen, họ mua vé phòng riêng dành cho các cặp tình nhân. Ngồi ở đó Thịnh Mẫn có thể tựa đầu vào cổ Khuê Hiền, vừa xem phim vừa miêu tả tình tiết cho anh.

“Sau đó anh ta trốn vào góc phòng trưng bày Ai Cập, đợi xác ướp đó xuất hiện, lúc này, bóng đen lại xuất hiện, xác ướp đó…”, nói đến đây sắc mặt Thịnh Mẫn tái mét, sợ đến nỗi không dám xem nữa, giấu mặt vào áo Khuê Hiền.

“Làm thế nào bây giờ, đáng sợ quá”. Thịnh Mẫn cố luồn vào lòng anh như một con giun.

“Chúng mình không xem nữa”. Khuê Hiền nói.

“Càng sợ càng muốn xem”. Thịnh Mẫn xị mặt.

Khuê Hiền bật cười, cho cậu ngồi lên gối mình.

Thịnh Mẫn vô cùng căng thẳng vì tình tiết bộ phim, hoàn toàn quên mất phải miêu tả cảnh phim cho Khuê Hiền. Anh chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lóa trên màn hình trước mặt.

Càng sợ càng muốn xem – Câu nói này khiến anh liên tưởng đến tình yêu.

Đó đều là những thứ như thuốc phiện, anh nghĩ.

Trên đường về, ở bến tàu điện ngầm đúng vào lúc sáu giờ, giờ cao điểm đông đúc nhất.

Tàu điện vào bến, cậu đứng phía trước cầm tay Khuê Hiền tránh dòng người, đợi lên tàu cuối cùng. Lúc này có mấy người vội lên tàu va vào người họ, khiến họ bị tách khỏi nhau, sau đó đẩy Thịnh Mẫn vào đám đông đang lên tàu.

Khi cậu đi ngược lại cửa toa đã đóng.

Cậu không biết Khuê Hiền có lên tàu không, lại không dám lớn tiếng gọi tên anh, sợ anh xấu hổ, cậu dáo dác nhìn xung quanh. Người cậu thấp bé phải kiễng chân lên nhìn, nhìn từ đầu toa đến cuối toa.

Bên trái, bên phải, ghế ngồi.

Không có…

Cậu bắt đầu lo sốt vó lên.

Chắc chắn Khuê Hiền vẫn còn ở bến, anh rất ít khi ở những nơi công cộng như vậy một mình, người thì đông như thế, anh lại cứng đầu nhất định sẽ không nhờ người ta giúp, biết trước thế này đã bảo Dư Tiểu Lộ lái xe tới rồi. Không biết anh có biết đường không, có gặp phải kẻ xấu không, di động của anh lại ở trong ba lô của cậu nữa.

Càng nghĩ cậu càng thấy lo lắng, mắt rơm rớm nước.

Tàu điện vừa dừng cậu liền xuống tàu lên một chiếc khác đi ngược trở lại.

Người trên chuyến tàu đi ngược lại ít hơn nhiều, cậu đứng ở cửa toa, bên ngoài là đường hầm đen kịt dài vô tận. Như thể đã qua cả một thế kỉ, mới lại nhìn thấy ánh sáng bên ngoài. Loa trên toa báo tên bến rồi con tàu dần dần.

Qua cửa kính trong suốt, từ xa cậu đã nhìn thấy anh đứng đó.

Chính là nơi họ đã bị lạc nhau, anh đứng im không cử động.

Dáng anh rất cao, lại đẹp trai nên hình như không cần có dấu hiệu gì đặc biệt bắt mắt là đã có thể tìm thấy anh ngay.

Thịnh Mẫn chạy như bay lao vào lòng anh, ôm lấy eo anh.

Anh thong thả nói: “Nhanh vậy!”, như thể đợi vẫn chưa đã.

“Em sợ chết đi được”.

Khuê Hiền vuốt tóc cậu: “Có gì mà phải lo. Lạc ở đâu anh nhất định sẽ đứng đó đợi cho đến khi em quay lại”.



Thịnh Mẫn làm việc ở tổ tin tức với Viên Viên không lâu thì lại bị điều về phòng của Nhiếp Hy. Ngô Vị nói: “Chị Hy nói với chủ nhiệm đòi em quay về đấy”.

“Tại sao?”.

Ngô Vị nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là bất cứ lí do gì, nhưng chắc chắn không phải vì khả năng làm việc của em rồi”, sau đó khinh bỉ nhìn Thịnh Mẫn.

Thịnh Mẫn giả bộ giận dữ: “Hứ! Có tin là em bóp chết anh không?”.

“Chết dưới hoa mẫu đơn, anh có làm quỷ cũng phong lưu”. Ngô Vị lè lưỡi giả quỷ.

Khi hai người đang trêu đùa nhau, Nhiếp Hy bước vào, lạnh nhạt nói: “Thịnh Mẫn, tôi điều cậu về không phải là để cậu chơi đùa cười cợt với người của tôi. Những tài liệu tôi vừa đưa, cậu phải lập tức sắp xếp, mai tôi dùng”.

“Vâng”. Thịnh Mẫn cúi đầu, bắt đầu làm việc.

Ngày mai người tới tham dự chương trình phỏng vấn trực tiếp của Nhiếp Hy là Thanh Phùng, một tác giả trẻ mới nổi thời gian gần đây, sau khi tác phẩm của anh ta nổi như cồn trên mạng, sau đó làm mưa làm gió cả giới xuất bản, chưa đến nửa năm đã trở thành một tác giả lớn, rất được công chúng chú ý. Nhiếp Hy làm việc rất nghiêm khắc, cẩn trọng, lần nào cũng phải chuẩn bị thật kĩ. Bây giờ Thịnh Mẫn phải hệ thống lại thông tin cá nhân, phong cách viết, đặc điểm nhân vật trong tác phẩm tiêu biểu, bình luận trên mạng và bình luận của nhà xuất bản cho Nhiếp Hy.

Trước kia Diệp Lệ và Vương Lam làm những việc này, Thịnh Mẫn đang định gọi họ thì bị Nhiếp Hy ngăn lại:

“Họ có việc khác rồi. Cậu tới đây đã gần nửa năm, có chút việc cỏn con này cũng không làm được à?”. Giọng điệu hết sức châm biếm, cứ như một con người khác với chị Hy mà Thịnh Mẫn quen biết thường ngày.

Khi Nhiếp Hy rời khỏi đó, Diệp Lệ khẽ hỏi: “Thịnh Mẫn, cậu đắc tội chị ấy à.

“Không”. Thịnh Mẫn băn khoăn: “Chính chị ấy bảo chủ nhiệm điều tớ về mà, lâu lắm rồi tớ không gặp chị ấy”.

“Bị quỷ ám chắc?”. Diệp Lệ lắc đầu.

Thịnh Mẫn nhìn đống tài liệu cao ngất, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Buổi tối, Thịnh Mẫn phải làm thêm rất muộn. Cậu học khối tự nhiên, không thích những thứ này lắm, cái gì xuyên không, lịch sử, võ hiệp, huyền huyễn làm cậu đau hết cả đầu. Khó khăn lắm mới được giải thoát khỏi đống tài liệu đó, sắp xếp được lộ trình tác phẩm của Thanh Phùng một cách cơ bản, sau đó kết hợp với thực tế của tác giả, bình luận của độc giả, xây dựng nội dung khái quát của cuộc phỏng vấn.

Khi xuống lầu cậu mở túi xách, định gọi cho Khuê Hiền mới phát hiện điện thoại hết pin. Cậu vừa bước vào nhà thì điện thoại đổ chuông.

Không phải là Khuê Hiền mà là mẹ cậu.

“Mẫn, sao muộn thế mà con không có nhà?”.

“Con tăng ca ở đài”.

“Sau này về sớm một chút, bây giờ trị an không tốt, con một mình đi ngoài đường buổi đêm không an toàn chút nào…”. Mẹ cậu lại bắt đầu giáo dục con cái một tràng như súng liên thanh, mãi mới kết thúc, cậu vừa cúp máy, thì chuông điện thoại lại vang lên.

“Muộn như vậy em đi đâu thế?”, lần này đến lượt Khuê Hiền hỏi: “Di động cũng không gọi được”.

“Tăng ca”. Cậu tiếp tục giải thích.

“Anh vốn định gọi em qua ăn cơm”.

“Ăn cơm á? Anh nấu à?”. Cậu hơi lo lắng về khả năng nấu cơm của anh.

Khuê Hiền nghe ra ý cậu, nhớ lại hôm đó anh tốt bụng rán trứng bồi bổ cho cậu, cậu còn chê bai hỏi anh ăn có chết người không.

Anh liền thấy giận: “Thịnh Mẫn, em…”.

Cậu vội vàng đổi giọng nói: “Người xếp hàng muốn ăn cơm Nhất Kim nấu không đến một sư đoàn cũng đến một tiểu đoàn. Vì thế anh hãy khẩn trương quên lời em nói lần trước đi”.

“Mồm mép vừa thôi”.

Thịnh Mẫn le lưỡi cười khì .

Anh một câu, em một câu như thế, hai người cầm điện thoại nói chuyện rất lâu. Đến khi cúp máy, khóe môi Thịnh Mẫn vẫn đọng nụ cười ngọt ngào. Thực ra anh cũng rất thích nói chuyện.

Sáng hôm sau, Thịnh Mẫn tới đài phát thanh, giao tài liệu cho Nhiếp Hy. Nhiếp Hy chỉ nhìn lướt qua rồi nói: “Không được. Góc nhìn và xuất phát điểm không ổn”. Sau đó chỉ ra một đống khuyết điểm, lệnh cho Thịnh Mẫn tiếp tục sửa.

Bữa trưa, Thịnh Mẫn chỉ ăn qua loa mấy miếng rồi lại tiếp tục cắm đầu vào làm. Khi mang cho Nhiếp Hy, chị ta đang dùng máy tính, không thèm nhìn, chỉ nói: “Để đó đi”.

Buổi tối Thịnh Mẫn ngồi phía ngoài phòng phát trực tiếp, đạo diễn đang cho phát quảng cáo, bảo hai người bên trong chuẩn bị.

Diệp Lệ đột nhiên thần bí kéo Thịnh Mẫn lại, khẽ nói: “Tuần trước Nhiếp Hy đã bảo Vương Lam chuẩn bị tư liệu về Thanh Phùng rồi. Chị ta hoàn toàn không cần dùng bản của cậu”.

Vương Lam đứng cạnh gật đầu: “Đúng thế. Tớ đang làm vụ này mà, hai người không hỏi, buổi sáng tớ cũng tới, vừa mới nghe Lệ Lệ nói”.

“Cậu đắc tội tiểu nhân rồi hả”. Diệp Lệ hỏi.

Thịnh Mẫn ngạc nhiên đến nỗi mãi không nói được gì, cậu quay đầu nhìn Nhiếp Hy đang tươi cười với Thanh Phùng sau tấm kính, cảm thấy rất phức tạp. Nhiếp Hy vốn không phải là người như vậy, cô ấy rộng lượng, kiên nhẫn, không hề tỏ ra kiêu căng, đối xử với người khác cũng tốt.

Có phải do trước kia cậu làm không đủ tốt.

Có phải cậu vô tình làm Nhiếp Hy không vui.

Có phải cậu thiếu những sự rèn luyện kiểu này.

Trước kia Kim Hy Triệt từng nói: “Thịnh Mẫn, cậu rời khỏi trường học, rời khỏi sự bảo vệ của bố mẹ cậu thì cậu chả là cái gì cả”.


Có rất nhiều nguyên nhân mà cậu và Khuê Hiền không phải lúc nào cũng được quấn quýt bên nhau, có lúc ba, bốn ngày không gặp.

Nơi hai người gặp nhau nhiều nhất chính là nhà anh.

Cậu thích nằm bên cạnh nhìn anh chơi đàn. Nhìn ngón tay anh lướt trên phím đàn, lúc chậm rãi nhẹ nhàng lúc điên cuồng phấn khích, cả hai đều là một sự hưởng thụ về thị giác.

Cậu rất khó tưởng tượng anh thực sự lớn lên ở cô nhi viện, giáo viên và các cô ở cô nhi viện sao có thể dạy dỗ anh tốt như vậy.

“Anh bắt đầu học đàn lúc nào?”.

“Bảy tuổi”.

“Dễ học không?”.

“Không”.

“Họ có tốt với anh không?”. Thịnh Mẫn đột nhiên hỏi: “Ý em là những cô chăm sóc anh ấy”.

Khuê Hiền vô cùng bình tĩnh nói: “Chẳng có gì tốt hay không tốt. Chăm sóc trẻ mồ côi là bản chất công việc của họ, hoàn toàn không xuất phát từ tình thương hay tình cảm gì khác. Tất nhiên họ cũng thiên vị một số đứa. Hơn nữa, có lúc anh không thể nhớ lại những chuyện đó được”.

“Tại sao?”.

“Anh chỉ ở đó đến năm bảy tuổi”.

“Tại sao?”.

Anh dừng lại, lạnh nhạt nói: “Anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa”.

Thịnh Mẫn hơi sững lại, anh không muốn nhớ lại đến vậy sao?

Lúc này điện thoại của Thịnh Mẫn đổ chuông: “Mẫn, sao con lại không ở nhà?”. Là mẹ cậu.

Thịnh Mẫn nhìn Khuê Hiền, vừa ậm ừ ứng phó với mẹ vừa ra khỏi phòng.

“Cuối tháng con về nhà một chuyến. Mẹ và bố con liên hệ được một trường trung học, tuy tháng mười một năm ngoái người ta đã tuyển được người rồi nhưng bây giờ có thể thêm một chỉ tiêu”.

“Mẹ…”.

“Mang theo sơ yếu lí lịch của con, cả đống văn bằng đó nữa. Con cũng chuẩn bị trước đi, còn phải phỏng vấn nữa”.

Thịnh Mẫn thở dài: “Bây giờ con không thảo luận với mẹ về vấn đề này nữa, đợi con về rồi nói”.

“Có gì mà không tiện? Con có hoạt động cách mạng đâu, dạo này cứ thần thần bí bí”. Mẹ cậu làu bàu rồi cúp máy.

Thịnh Mẫn đỏ mặt, lại còn không hoạt động cách mạng. Nếu bố mẹ mà biết chuyện của cậu và Khuê Hiền chắc chắn sẽ không để yên.

Cậu quay vào phòng, Khuê Hiền hỏi: “Ai gọi thế?”.

“Mẹ em, nói về chuyện công việc”.

“Ừ”. Anh không hỏi nhiều về việc thực tập và trường đại học của Thịnh Mẫn, có lúc cậu thậm chí còn nghi ngờ anh hoàn toàn không biết cậu học trường nào.

Buổi chiều, trời đột nhiên nắng ráo. Mặt trời rải ánh nắng vàng rực rỡ đầy sân, vô cùng hấp dẫn. Thịnh Mẫn kéo Khuê Hiền ra công viên.

Thời tiết đẹp nên người ra phơi nắng không ít.

Thịnh Mẫn nằm trên thảm cỏ, gối đầu lên chân Khuê Hiền. Anh ngồi trên một thân cây khô, mắt nhắm hờ, nghe đài bằng tai nghe.

Thỉnh thoảng anh lại vuốt tóc Thịnh Mẫn, tóc cậu mảnh và dày, chạm vào vô cùng mềm mại, thêm nữa cậu để tóc ngắn, sờ như lông mèo.

Nghĩ đến từ “lông mèo”, Khuê Hiền không nén được khẽ nhếch khóe môi, hàng mi dài rung rung.

“Anh cười ngốc gì thế?”. Thịnh Mẫn hỏi. Cậu nằm ngửa, có thể nhìn thấy hết vẻ mặt của anh.

Trên đời này chắc chỉ có cậu mới gọi nụ cười của anh là cười ngốc.

“Đang kể truyện cười”. Anh rút tai nghe ra.

“Anh nghe đài gì thế?”. Cậu phát hiện nếu anh không đọc sách và chơi đàn, thì anh chỉ nghe tin tức trên ti vi và nghe đài để giết thời gian.

“Bình sách”.

“Sao không nghe nữa?”.

“Suốt ngày quảng cáo”.

“Anh có nghe đài của em không?”.

“Thỉnh thoảng”.

Anh mở mắt ngẩng mặt về phía mặt trời.

“Anh có nhìn thấy ánh sáng không?’.

“Rất yếu”.

“Không chữa được sao?”. Ở anh có quá nhiều bí ẩn, quá nhiều điều cậu chưa biết, cậu rất muốn biết về tất cả những điều đó.

“Không thể chữa được”. Anh lạnh nhạt nói: “Dây thần kinh thị giác có vấn đề, bẩm sinh”. Giọng anh vô cùng bình thản, nhưng Thịnh Mẫn vẫn chộp được vẻ đau khổ yếu ớt trên mặt anh.

“Anh mang theo sách để đọc à?”. Thịnh Mẫn đổi chủ đề.

“Ừ. Sao em?”.

“Sau này anh muốn xem sách gì thì em đọc giúp anh, thế có phải là tiện không”.

Khuê Hiền nghĩ một lúc rồi đưa sách cho cậu: “Em đọc đi”.

“… Cuốn này không được, em có biết đọc chữ nổi đâu”.

Lúc này, từ xa vọng tới một bài hát, lại chính là bài Trời cao trong xanh. Thịnh Mẫn nhíu mày: “Hát nhầm lời rồi, câu này của đoạn hai”.

Khuê Hiền nhướn mày: “Em cũng biết hát à?”.
“Đương nhiên rồi”. Thịnh Mẫn ngẩng đầu: “Có cần em hát cho anh nghe không?”.

“Đừng!”. Khuê Hiền vội vàng nói: “Đừng”.

“Anh coi thường em à? Anh chê em hát dở phải không?”.

Khuê Hiền không nói gì, rõ là không muốn làm cậu thất vọng.

Thịnh Mẫn cuống lên: “Em nói anh nghe, người ta nói giọng em rất hay, nếu không đã không chọn em làm phát thanh viên rồi”.

“Chuyện này anh bảo lưu ý kiến”.


Thịnh Mẫn về kí túc trong trường lấy đồ, trên đường đi cậu gặp Ngân Hách. Ngân Hách gọi cậu lại.

“Nghe nói cậu có bạn trai rồi”.

“Đúng thế, cuối cùng cậu có thể yên tâm rồi”.

“Tớ và Đông Hải cùng về thành phố B tìm việc, đã kí hợp đồng rồi, tháng sáu là về”.

“Chúc mừng”.

Ngân Hách lắc đầu: “Thịnh Mẫn, bao giờ thì cậu mới trưởng thành?”.

“Cứ thế này không phải rất tốt sao. Nếu không hai người sao có thể giấu tôi đầu mày cuối mắt bao nhiêu năm như thế mà tôi không biết”. Thịnh Mẫn nói: “Tôi sẽ không tha thứ cho hai người đâu”.

“Cậu…”. Ngân Hách gượng cười.

“Là bạn bè quan trọng nhất chính là phải thẳng thắn, hai người dựa vào cái gì mà lừa dối tôi?”.

Hôm sau, Thịnh Mẫn nằm trong lòng Khuê Hiền, kể lại cuộc đối thoại với Ngân Hách. Cậu không phải là người chuyện gì cũng có thể giữ trong lòng, có bất cứ động tĩnh nào đều phải báo cáo ngay, nếu không sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Nếu anh dám lừa dối em điều gì, em cũng sẽ không tha thứ cho anh”. Thịnh Mẫn giận dữ nói.

Tay anh đang vuốt tóc cậu, nghe thấy vậy hơi khựng lại một chút.

Thịnh Mẫn vừa từ chỗ Khuê Hiền về, Lệ Húc liền nói: “Mẹ cậu lại gọi điện báo cậu nhất định phải về”.

“Ừ”. Thịnh Mẫn lập tức xẹp lép như quả bóng xì hơi, sắc mặt rất ảm đạm.

“Cậu nên nói chuyện rõ ràng với bố mẹ cậu, dù gì họ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi”.

“Nhưng họ không có quyền quyết định tương lai của tớ. Tớ muốn làm gì, có muốn học tiếp không đều nên do tớ tự lựa chọn”.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại lại đổ chuông. Ánh mắt Lệ Húc đầy vẻ ‘Chắc chắn là tìm cậu’: “Cậu nghe lời luôn cho rồi, nếu không tớ điên mất”.

Quả nhiên là mẹ cậu.

“Mẹ, con thực sự muốn ở lại đây, sẽ không về đâu, con ở đây bốn năm rồi, con thích nơi này.

“Bố mẹ sẽ hại con sao? Không phải vì muốn tốt cho con sao, con xem con làm bố con giận đến thế nào. Có bao nhiêu người muốn vào học viện học mà không được, dành riêng cho con một suất thì con không chịu. Mới ra ngoài bốn năm đã không chịu nghe lời rồi, hồi đó không nên cho con học ở nơi khác mới phải”. Mẹ cậu nói giọng địa phương, mắng cậu một thôi một hồi với tốc độ rất nhanh.

“Con không về”.

“Mẫn”. Mẹ cậu dừng lại một chút: “Có phải con có chuyện gì giấu mẹ không”. Bà cảm thấy gần đây con mình rất lạ, gọi máy bàn rất muộn mà vẫn không có nhà.

“Mẹ… con…” Cậu nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói ra: “Con có bạn trai rồi”.

“Bạn trai? Quen nhau lúc nào? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Học cùng trường à? Sao không nói sớm với mẹ, để mẹ xem thế nào?”.

Rồi cũng phải đối mặt, Thịnh Mẫn chỉ có thể lấy hết can đảm hoàn chỉnh báo cáo, khi nói đến chuyện mắt Khuê Hiền có vấn đề, mẹ cậu đột nhiên im lặng. Rất lâu sau mới nói một câu “Mai mẹ bay qua đó” rồi cúp máy.

Tới không phải là mưa to gió lớn, mà là gió nhẹ mưa phùn.

Theo như cá tính của mẹ, cậu tưởng vừa tới mẹ sẽ mắng cậu một trận tối tăm mặt mũi, nhưng mẹ không làm thế. Từ sân bay tới nhà, trên xe taxi mẹ không nhắc một lời tới chuyện của Khuê Hiền.

Trên đường cậu nhận cuộc gọi của anh.

“Ăn cơm chưa?”.

“Chưa”. Thịnh Mẫn dè dặt nói từng chữ, sợ mẹ phát hiện ra vấn đề.

“Mẫn, hình như em rất căng thẳng”. Khuê Hiền vô cùng nhạy cảm.

“Đâu có, lát nữa em gọi cho anh”. Cậu nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, sau đó nhắn tin cho Dư Tiểu Lộ, nhờ cô ấy bảo Khuê Hiền chuẩn bị cẩn thận, có thể cậu sẽ đưa một người đến gặp anh.

Vừa tới nhà, việc đầu tiên mẹ cậu làm là giúp cậu thu dọn hành lí.

“ Đi về cùng mẹ”.

“Mẹ…”.

“Nếu con vì cậu ta mà muốn ở lại đây thì mẹ không muốn con ở lại một giây nào nữa. Bố con sẽ xin nghỉ cho con vào trường, con phải về với mẹ”.

“Ít nhất mẹ cũng phải gặp anh ấy rồi hãy kết luận chứ, được không mẹ?”.

“Nhà chúng ta không thừa nhận quan hệ của hai đứa, gặp cái gì mà gặp”.

“Mẹ…”.

“Nhân lúc hai đứa còn trẻ chưa làm gì hối hận, cắt đứt sớm đi”. Mẹ cậu ám chỉ.

“Chúng con thật lòng, sao bố mẹ lại phản đối, chỉ vì mắt anh ấy sao?”.

“Chỉ vì? Con cho rằng đó là chỉ vì sao? Con còn nhỏ, chưa trải qua những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, chưa biết những đắng cay mặn ngọt trong đó đâu. Mẹ không phủ nhận tình yêu mà hai đứa tôn thờ, nhưng hiện thực không như con tưởng tượng đâu. Từ nhỏ đến lớn con sống trong sự bao bọc của gia đình, bố con chiều con đến mức nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Con đã trải qua những gì? Con có thể trải qua những gì?”.

“Con sẽ học, con sẽ học nấu cơm, tiền, học chăm sóc con và anh ấy. Hơn nữa Khuê Hiền anh ấy hoàn toàn không cần con chăm sóc”.

“Mẹ nuôi con lớn ngần này không phải vì muốn con dùng nửa đời người để chăm sóc một người như vậy. Hơn nữa cậu ta còn là trẻ mồ côi”.

“Không phải, không phải thế, anh ấy có người thân, anh ấy không phải là trẻ mồ côi”. Thịnh Mẫn nói: “Mẹ… mẹ nên gặp Khuê Hiền, anh ấy là một người đàn ông rất xuất sắc, hơn nữa anh ấy rất yêu con”.

“Trước kia mẹ đã từng nói với con, yêu không chỉ là một sự xốc nổi, mà còn bao hàm cả cảm giác an toàn và trách nhiệm. Đối với một người tàn tật có lai lịch không rõ ràng như vậy, ngay cả trong nhà có những ai cậu ta cũng không nói cho con biết mà có thể gọi là yêu sao?”.

“Con có thể gọi điện hỏi anh ấy ngay bây giờ, nếu mẹ chỉ lo lắng chuyện này con có thể hỏi ngay lập tức”. Thịnh Mẫn khóc.

“Mẫn, không cần đâu. Mẹ không cần biết nhà cậu ta thế nào. Giả dụ nhà cậu ta có tiền có thế, nhà họ Lý chúng ta không bao giờ trèo cao. Giả dụ nhà cậu ta nghèo hèn, mẹ chỉ càng ghét bỏ cậu ta”.

“Nhưng mẹ ơi, người sẽ ở bên anh ấy là con chứ không phải là bố mẹ!”.

“Mẫn…”. Mẹ cậu nổi giận: “Sao con có thể nói chuyện với bề trên như vậy!”.

Sau cuộc tranh cãi kịch liệt, hai người hình như đều thấy mệt, cả hai đều im lặng.

Đúng lúc này, điện thoại của Thịnh Mẫn lại kêu, dù để chế độ rung nhưng vẫn phát ra tiếng động rất mạnh trong ba lô của cậu.

Cậu không còn sức lực đối diện với Khuê Hiền, đối diện với tình yêu của họ.

Đêm đó, mẹ cậu không nói thêm.

Lệ Húc dường như đã đoán trước được tình hình nên không về nhà.

Thế là Thịnh Mẫn nhường giường cho mẹ, một mình ngủ trong phòng của Lệ Húc.

Đêm khuya, cậu vào nhà vệ sinh, nghe thấy mẹ cậu trở mình trên chiếc giường nhỏ trong phòng.

“Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à?”. Cậu mở cửa khẽ hỏi.

Mẹ nằm quay mặt vào tường không đáp lời cậu.

Thịnh Mẫn trèo lên giường, nói với lưng mẹ: “Mẹ, con lớn rồi, có thể cho con đi tìm hạnh phúc một mình không? Nếu thất bại con cũng sẽ kiên cường. Dù có bị quật ngã con vẫn còn mẹ rất yêu, rất yêu con mà”. Vừa nói cậu vừa nhẹ nhàng ôm lấy mẹ.

Mẹ cậu nhắm mắt, nước mắt trào ra.

Hôm sau, trước khi ra về, mẹ cậu nói: “Mẫn, mẹ không quản con nữa, con muốn làm sao thì làm, dù sao mẹ có nói gì con cũng không nghe. Nhưng con phải nhớ, đường do con tự chọn, trên đời này không có thuốc hối hận đâu, sau này có chuyện gì cũng đừng oán giận người khác”.

Có lẽ cậu đã làm mẹ rất đau lòng nên mới để lại những lời như vậy. Từng câu từng chữ cứ vang vọng bên tai cậu, còn làm cậu nặng lòng hơn những lời sắc bén hôm qua.

Đột nhiên thấy sợ.

“Tớ làm bố mẹ đau lòng ư?”. Cậu hỏi Lệ Húc.

“Nếu cậu và Khuê Hiền vì thế mà không hạnh phúc, họ sẽ càng đau lòng hơn”. Lệ Húc đáp.

Đó là lần đầu tiên cậu xin nghỉ ở đài vì lí do cá nhân, cậu vội vã bắt xe tới nhà Khuê Hiền.

Thịnh Mẫn đá văng giày, đi chân trần trên sàn nhà.

Chiếc đàn dương cầm ở bên cửa sổ chạm đất mà Khuê Hiền thường dùng không đóng nắp, cậu bước tới dùng ngón tay bấm mấy đơn âm, cậu từ nhỏ đã tự xưng là mù nhạc, chưa nghịch được ba phút đã cảm thấy nhạt nhẽo, sau đó cậu chuồn vào phòng của anh, để nguyên quần áo chui vào chăn.

Trong chăn có mùi của Khuê Hiền. Mùi vị đó lập tức làm an lòng cậu.

Khuê Hiền, sao anh vẫn chưa về, em đói quá… Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu cậu trước khi cậu mơ màng nhắm mắt lại.

Thứ đánh thức cậu dậy là tiếng mở khóa cửa.

Dư Tiểu Lộ và Khuê Hiền cùng trở về.

Tiếp đó là tiếng Dư Tiểu Lộ thay dép đi trong nhà rồi lên cầu thang, đi được nửa đường cậu ấy lại dừng lại. “Hiền, anh không nên cố chấp với bố anh như vậy”. Dư Tiểu Lộ nói.

“Bố?”. Khuê Hiền cười nhạt: “Tôi chưa bao giờ cho rằng ông ấy từng thực hiện trách nhiệm của một người bố”. Khuê Hiền nói xong liền về phòng.

Đèn trong phòng ngủ không bật, Thịnh Mẫn trốn sau cửa định nhảy ra hù anh một cái.

Vừa định lao vào anh thì thấy anh hỏi: “Mẫn? Em có ở đây không?”.

Cậu liền xụ xuống, “Vâng” một tiếng, ngoan ngoãn bị bắt.

“Sao anh biết em tới”.

“Ai bảo em lần nào tới cũng đá giày lung tung ở cửa, hại anh suýt chút nữa bị ngã”. Hễ Khuê Hiền nói chuyện với cậu là sắc mặt liền trở nên dịu dàng.

Thịnh Mẫn cười hối lỗi.

“Hôm qua em nói muốn anh gặp ai?”.

Thịnh Mẫn sững lại, ánh mắt dáo dác, một lát sau mới nhẹ nhõm nói: “Là Lệ Húc, em muốn anh gặp cậu ấy”. Nhìn thấy mặt anh, đột nhiên cậu quyết định không thể cho anh biết được, chuyện trong nhà cậu sẽ tự giải quyết, không để anh phải lo lắng.

“Sao phải tỏ ra thần bí thế?”. Khuê Hiền hơi nghi ngờ.

“Vì em muốn chuyển đến sống với anh”.
 
“Sao lại nghĩ thông vậy?”. Khuê Hiền không nén nổi vui mừng, vò vò mái tóc ngắn bù xù vì vừa ngủ dậy của Thịnh Mẫn.

“Đã tìm được một chiếc phiếu ăn dài hạn, sao em không sớm dọn tới ăn không ở không để tiết kiệm chứ”. Thịnh Mẫn ôm chầm lấy Khuê Hiền.

Mẹ, chắc chắn con sẽ cố gắng tìm kiếm hạnh phúc, không làm bất cứ ai thất vọng, Thịnh Mẫn nhắm mắt thầm nghĩ.

“Nhà anh đâu phải là khách sạn miễn phí”. Khuê Hiền khẽ cười.

“Sai rồi. Không chỉ bao ăn ở mà còn tặng kèm cả nam sắc số một ở đây nữa”.

“Sao anh phải xếp thứ ba? Đáng lẽ phải là độc chiếm nam sắc đứng đầu ở đây, kèm thêm bao ăn ở”.

“Triệu mĩ nhân, ai bảo chàng không thủ thân như ngọc, vừa tới đã để Lí đại gia ta muốn làm gì thì làm rồi”. Thịnh Mẫn cười rung cả người.

Thứ làm ngắt câu chuyện đùa của họ là tiếng từ cái bụng rỗng của Thịnh Mẫn.

“Muộn thế này rồi làm phiền Tiểu Lộ không được tiện lắm”.

“Anh không biết nấu ăn à?”.

“Em cảm thấy anh giống một người đàn ông biết nấu cơm sao?”. Khuê Hiền nhướn mày: “Hơn nữa, là tiểu thụ, anh mới là người cần hỏi câu này: Em không biết nấu cơm à?”.

Thịnh Mẫn cúi đầu, dẩu môi, rất không phục khẽ nói: “Em có phải cấp dưỡng đâu”.

“Có điều, em từng nghe một thành ngữ thế này”. Thịnh Mẫn cắn môi khúc khích cười.

“Gì cơ?”. Khuê Hiền hỏi.

“Tú sắc khả xan”. (Nghĩa đen: nhan sắc có thể ăn được, nghĩa bóng xinh đẹp hấp dẫn) Dứt lời bèn kiễng chân hôn lên khóe môi Khuê Hiền, cậu rất dễ bị đánh lạc hướng chú ý.

Vốn tưởng anh sẽ đáp lại, ai ngờ anh lại khác hẳn thường ngày, tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói: “Đói bụng sẽ bị đau dạ dày”. Nói rồi kéo cậu ra khỏi nhà.

Anh cũng bắt đầu quen chăm sóc người khác rồi.

Xung quanh toàn là khu dân cư, lại ở gần hồ. Rẽ ở khúc ngoặt này thì toàn là quán rượu, nhưng vẫn chưa có cửa hàng bán đồ ăn. Hai người cùng đi bộ một quãng đường khá dài. Lúc này, Thịnh Mẫn mới phát hiện ra cậu và Khuê Hiền còn cần thời gian hòa hợp.

Ví dụ, cậu thích vừa đi vừa nói chuyện, còn Khuê Hiền chỉ im lặng. Vì theo kịp tốc độ của người bình thường là việc rất vất vả với anh, vì vậy dù có gậy và Thịnh Mẫn dấn đường, anh cũng cần dùng hết tất cả tinh lực, không thể nào phân tâm được.

Cậu thích hai người tay nắm tay vai kề vai bước đi, còn Khuê Hiền quen chênh nhau trước sau khoảng nửa bước hơn.

Xung quanh có những cậu gái trẻ sẽ quay đầu lại nhìn Khuê Hiền, sau khi phát hiện ra mắt anh có vấn đề sẽ lộ ra vẻ thương xót rồi thì thầm to nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ với bạn đồng hành.

Cậu không thích ánh mắt của họ, dù là ngưỡng mộ hay là thương hại, cậu đều không thích.

“Mẫn?”. Khuê Hiền nhận ra có điều bất thường bèn dừng lại hỏi. Cơ thể anh vừa vặn che mất ánh đèn đường, Thịnh Mẫn được chắn trong ánh đèn.

Cậu tranh thủ trời tối hôn lên mặt anh một cái: “Sau này phải dán vào anh một tờ giấy đề: Khuê Hiền là tài sản cá nhân của Thịnh Mẫn”.

Khi họ tìm thấy một quán vỉa hè bán vằn thắn, ông chủ mở radio, đài phát thanh đang phát bài hát Khuê Hiền viết.

“Dạy em chơi đàn piano nhé?”. Thịnh Mẫn nói.

“Hát còn lạc điệu, không biết đọc bản nhạc cũng muốn học piano à?”.

“Chỉ cần anh kiên trì thì em có thể học”.

“Em học đàn sao phải cần anh kiên trì”.

“Chắc chắn em sẽ không kiên trì, nên phải dựa vào bạo quân là anh rồi”. Cậu khá là biết mình biết người.

“Em có việc cần xin anh mà còn mắng anh là bạo quân hả?”. Khuê Hiền nhướn mày.

Vằn thắn được bê lên, Thịnh Mẫn uống một ngụm canh nóng hổi. “Hình như em rất hạnh phúc”. Cậu nói.

Ăn đến bát thứ hai cậu chợt nhớ ra việc gì.

“Lần ở ghế sofa, sao anh phát hiện ra em?”.

“Lần nào cơ?”. Khuê Hiền cố tình hỏi.

“Thì lần… thì lần… em lén…”. Thịnh Mẫn hơi ngượng.

“Em có mùi của anh. Dùng giường của anh, mặc đồ ngủ của anh, tắm dầu tắm của anh tất nhiên sẽ có mùi của anh rồi. Khứu giác của người mù rất tinh”.



Từ sau vụ Thanh Phùng, Thịnh Mẫn cố gắng tránh Nhiếp Hy. Có hôm buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn, Nhiếp Hy đột nhiên ngồi đối diện Thịnh Mẫn.

“Buổi trưa có nhiều người ăn cơm với em nhỉ”. Nhiếp Hy nói.

Thịnh Mẫn thấy cô ấy ngồi xuống, nhìn cô ấy gắp rau đưa lên miệng, thấy cô ấy đột nhiên bắt chuyện, hơi ngẩn ra chào: “Chị Hy”.

“Lại ăn hai suất thịt à?”. Nhiếp Hy nhìn thức ăn trong đĩa của Thịnh Mẫn: “Thật là ngưỡng mộ các thanh niên trẻ như mấy đứa, có ăn thế nào cũng không béo”. Thái độ trò chuyện lại thân thiện hòa hoãn như trong ấn tượng trước kia của Thịnh Mẫn.

Thịnh Mẫn rất ngạc nhiên trước hai lần thay đổi lớn của Nhiếp Hy.

Cậu chưa từng nói về chuyện của Nhiếp Hy, nhưng lần này không nhịn được nên kể với Khuê Hiền.

Khuê Hiền nói: “Nhiếp Hy à? Anh quen”.

“Tất nhiên là anh quen rồi, lần trước người ta phỏng vấn anh mà”.

“Không phải, cậu ấy là… là chị khóa trên của Tiểu Lộ, có quan hệ rất tốt với Tiểu Lộ”. Khuê Hiền đáp.
Sau khi sống cùng nhau, Thịnh Mẫn phát hiện gần như Khuê Hiền không có bất cứ một thói quen xấu nào. Điều này khiến Thịnh Mẫn cảm thấy vô cùng áp lực.

“Nên đưa anh đi triển lãm toàn quốc”.

“Gì cơ?”.

“Điển hình cho thành công trong giáo dục tố chất ưu tú của loài người”.

Vừa nói dứt lời, Thịnh Mẫn đang ngồi cạnh cây đàn dương cầm liền bị Khuê Hiền gõ một cái đau điếng vào đầu: “Không được lơ đãng, đoạn này rất quan trọng”.

“Bình thường học mất bao lâu thì chơi được bản ‘Những chiếc đũa nhảy múa’?”.

“Khả năng trời phú mỗi người mỗi khác, có người ba năm có người vài ngày”.

“Em thì sao”.

“Anh không biết”.

Thịnh Mẫn ỉu xìu: “Thế thì em không học nữa đâu”.

Khuê Hiền nhướn mày, ý “Anh bị em giày vò hai ngày là để đợi câu này của em đấy”.

“Hình như dạy em anh rất đau khổ”. Thịnh Mẫn càng ỉu xìu hơn.

“Đâu có, đâu có. Không đau khổ hơn Lý công tử lúc học đâu”. Khuê Hiền khiêm tốn đáp.

Thịnh Mẫn tức điên lên được.

“Sao trước kia anh lại học đàn?”. Thịnh Mẫn nghĩ nếu thị lực không tốt, lại không nhìn thấy bản nhạc chắc sẽ rất khó học.

“Mẹ anh cho rằng một người mù nếu có khả năng gì đó, cho dù lưu lạc đến nỗi làm ăn mày ngoài đường cũng còn chút tự tôn”.

Nghe anh nói vậy, lòng Thịnh Mẫn lại quặn đau. Khuê Hiền không nhắc một lời, cậu cũng không truy hỏi về thời thơ ấu của anh, cậu sợ đó là việc còn khiến cậu đau lòng hơn.

“Chẳng lẽ thực sự có ý nghĩa là sáng như sao khuê?”. Lệ Húc đoán đúng rồi sao.

“Phải”

“Mẹ anh đâu?”.

“Bà mất rồi”.

Cuộc trò chuyện này đột ngột dừng lại sau khi Khuê Hiền vô cảm thốt ra ba chữ ấy.

Đêm hôm đó, anh đột nhiên hỏi: “Mẫn, trông em như thế nào?”.

“Nghiêng nước nghiêng thành”. Thịnh Mẫn chớp chớp mắt, tinh nghịch nói.

Anh bất lực khẽ cười.

Cậu cũng cười khanh khách vì câu trả lời của mình: “Dù sao nếu trong lòng anh nghĩ vậy thì chắc chắn em là người xinh đẹp nhất thế gian”.

“Không xinh đẹp nhất thì cũng đáng yêu nhất, dù không đáng yêu thì cũng là báu vật của anh”.

Thịnh Mẫn cầm hai tay anh, đặt lên mặt mình.

“Đây là lông mày, hơi lung tung một chút, em lười sửa lắm”. Cậu dẫn đường cho anh.

“Đây là mắt, lông mi thưa ơi là thưa. Đôi mắt này rất thích rơi lệ, nhưng thị lực cực kì tốt”.

“Mũi hơi nhỏ”.

Khuê Hiền không cần cậu giải thích mà tiếp tục tự sờ mó.

Chầm chậm, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào trên mặt cậu.

Chỉ cần bị anh chạm vào liền trở nên nóng rực.

Tiếp tục xuống dưới.

“Này…”. Thịnh Mẫn kháng nghị.

“Anh phải kiểm tra toàn diện một lần, xem xem có sai sót gì cần phải trả lại hàng không”.

“Còn lâu”. Thịnh Mẫn gào lên.

“Suỵt…”. Khuê Hiền ra hiệu cho cậu im lặng.

Tiếp đó anh mở từng chiếc cúc áo ngủ của cậu.

“Tại sao em cứ thích mặc loại áo nhiều cúc vậy”. Giọng Khuê Hiền hơi khan, vì cố kìm nén cảm xúc nên ngón tay hơi run run.

“Đây là áo ngủ của anh mà”.

Vạt áo mở ra, nụ hôn của anh rơi xuống khắp cơ thể cậu.

“Anh muốn làm việc xấu”. Khuê Hiền nói.

“Không phải anh đang làm rồi sao”.

Anh thực sự không phải là một người đàn ông dễ tính, thậm chí có lúc còn cố chấp như trẻ con. Cá tính đó không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Nhưng những khi vui vẻ lại có thể chiều chuộng Thịnh Mẫn hết mực. Anh cũng không phải là một người cần Thịnh Mẫn hi sinh tất cả để chăm sóc. Tuy Khuê Hiền không biết nấu cơm, nhưng những việc khác anh đều tự làm.

Ví dụ như Thịnh Mẫn ngồi một chỗ, nhìn Khuê Hiền một mình dọn dẹp đồ đạc trong phòng khách. Tốc độ của anh rất chậm rãi, vì cần trả những món đồ từng bị Thịnh Mẫn động vào trở về vị trí ban đầu của chúng, vì mỗi món đồ đều có vị trí cố định, nếu không anh sẽ rất khó chịu.

“Anh không thích em động vào đồ của anh à?”.

“Cũng bình thường”. Anh nói: “Nhưng dùng xong em để vào chỗ cũ thì càng tốt hơn”.

“Em cảm thấy cái khung ảnh đó nghiêng sang bên trái sẽ đẹp hơn nên mới xê dịch nó đi một chút”. Thịnh Mẫn giải thích.

Khuê Hiền không nói gì.

“Trong ảnh là những ai vậy?”. Cậu hỏi tiếp.

“Những ai gì cơ?”. Câu hỏi này cuối cùng cũng khơi dậy sự chú ý của anh.

“Bức ảnh trên tay anh ấy”.

Tay anh hơi khựng lại, nói: “Thịnh Mẫn, em qua đây”.

Cậu thấy sắc mặt anh không vui, ngập ngừng bước tới:

“Gì thế?”.

“Trên ảnh là những ai?”

“Em mà biết thì còn hỏi anh làm gì?”. Cậu vốn định trả lời như thế nhưng liếc thấy vẻ mặt của anh, đành lí nhí nói: “Ảnh cũ rồi, có nhiều người lắm, có già, có nhỏ, trông như ảnh gia đình ấy. À… người này hơi giống chị Dư, có điều tóc ngắn, không giống chị ấy bây giờ lắm. Bên cạnh có một cô gái đang nắm tay chị ấy”.

“Đằng sau là một bồn nước lớn đúng không?”.

“Vâng, đúng. Ở đây có một cái bồn phun nước”.

Khuê Hiền có được câu trả lời khẳng định của Thịnh Mẫn bèn nhanh chóng quay người ném khung ảnh vào thùng rác.

Cậu nhìn vẻ mặt có phần giận dữ của anh, ngạc nhiên há hốc miệng.

“Có phái em nói gì sai không”.

“Không, rất tốt. Cảm ơn”. Giọng điệu của anh rất tệ. Một lúc sau anh lại nhặt khung ảnh ra khỏi thùng rác.

Anh cau có cho đến khi Dư Tiểu Lộ trở về.

Dư Tiểu Lộ vừa bước vào liền ngửi thấy không khí nặng nề này, Thịnh Mẫn dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.

Dư Tiểu Lộ nói không thành tiếng: “Hai người cãi nhau à?” Thịnh Mẫn lắc đầu, nheo nheo mắt, khẩu hình nói từ khung ảnh.

“Nhớ tôi*?”. Dư Tiểu Lộ bối rối.

Thịnh Mẫn lại chỉ vật trong tay Khuê Hiền.

“Hai người đừng ra ám hiệu nữa”. Khuê Hiền giơ bức ảnh trong tay lên: “Dư Tiểu Lộ, đây là cái gì?”.

“Ờ…”. Dư Tiểu Lộ nhất thời không biết phải giải thích thế nào.

“Tranh phong cảnh ư?”. Khuê Hiền cười nhạt.

“Không ngờ lại nói là tranh phong cảnh”. Anh nhắc lại lần nữa, giọng điệu còn lạnh hơn câu trước.

“Khuê Hiền, anh nghe tôi nói đã…”.

“Bức ảnh này đặt bao lâu rồi cô nói xem. Cô lại bảo tôi đây chỉ là một bức tranh phong cảnh”. Anh lạnh nhạt hỏi.

“Muốn nói lên điều gì? Nói lên là cả nhà chúng ta tương thân tương ái à? Cô biết tôi ghét nhất việc này, ghét nhất một số người, vậy mà cô lại trắng trợn bày bọn họ trước mắt tôi. Chẳng qua vì tôi là một thằng mù, chẳng nhìn thấy gì cả!”. Anh vốn cực kì phẫn nộ, nhưng anh lại nói ra bằng một giọng đầy châm biếm và tự giễu cợt mình, khiến người khác càng thêm khó chịu.

Anh đứng dậy chầm chậm xé vụn bức ảnh.

Thịnh Mẫn trợn mắt nhìn cảnh tượng này. Chuyện… chuyện này là sao?


Vì đã quyết định tốt nghiệp xong không học tiếp nên Thịnh Mẫn càng cần phải cần mẫn hơn với công việc ở đài phát thanh.

Đề tài về Nhất Kim lại bị tin tức khác thay thế. Giới giải trí là như vậy, chả trách Khuê Hiền cố gắng tránh xa. Có điều hễ anh có tác phẩm mới ra mắt là lại có người gọi điện đến đài phát thanh, truy hỏi về Nhất Kim. Bất kể là đường dây nóng hay là điện thoại trong văn phòng Thịnh Mẫn đều từng trực tiếp nghe máy.

Dù gì đài của họ cũng là nơi duy nhất Nhất Kim từng lộ diện “Nói thực nhé, lần đầu gặp anh ấy tôi giật cả mình, lúc đó mới biết, từ thoát tục cũng có thể dùng cho đàn ông”. Bữa trưa ăn cơm trong nhà ăn, Vương Lam, người thuộc đội của Nhiếp Hy nói.

“Lúc đó nếu mang theo máy ảnh chụp một bức bán cho tạp chí thì tốt rồi”. Diệp Lệ than.

Cả hai người đều là hai trong số những nhân viên từng gặp trực tiếp Nhất Kim, nhưng rất có đạo đức nghề nghiệp.

“Cậu điên rồi, nếu chủ nhiệm hay chị Hy biết thì chúng ta chết chắc”.

Diệp Lệ quay sang nói với Thịnh Mẫn: “Cậu chưa được gặp anh ấy thực là đáng tiếc”.

Thịnh Mẫn gật đầu, cười thầm trong bụng.

“Mẫn, cậu không nói gì ngồi cười ngu ngơ một mình cái gì thế?”. Vương Lam hỏi.

“Vì hôm nay bác Phương lấy cho tớ nhiều thịt bò khô hơn bình thường hẳn một nửa, ăn thật là đã”. Thịnh Mẫn nói.

Diệp Lệ và Vương Lam chỉ có thể nhìn nhau im lặng.

“Nghe nói cậu chuyển nhà tới khu bên hồ ở phía tây thành phố rồi hả? Tìm một người bạn trai như thế thật là có phúc. Trong đó toàn xe xịn với biệt thự thôi”.

“Hình như nhà không phải là của anh ấy”. Lúc đó Khuê Hiền nói vậy.

“Ôi trời… vậy thì cậu phải để ý vào. Tớ thấy tổ tin tức của đài thường xuyên gặp những vụ án một số đàn ông mượn nhà giả đại gia để lừa gạt đấy”. Diệp Lệ nhắc nhở.

Thịnh Mẫn bật cười.

Ăn được một nửa thì Khuê Hiền gọi điện đến.

“Ăn cơm chưa?”.

“Đang vừa ăn vừa nói chuyện nè”.

“Nói chuyện á?”. Khuê Hiền không sao hiểu nổi tại sao có người lại thích nói chuyện bên bàn ăn.

“Nói về Nhất Kim đấy, nghe nói ảnh của anh ta có thể bán được với giá rất cao”. Thịnh Mẫn cười hi hi nhìn hai cô nàng đồng nghiệp bên cạnh.

“Em ăn thịt bò đấy à?”. Anh hỏi.

“Sao anh biết?”. Cậu kinh ngạc hỏi, lẽ nào đầu dây bên kia có thể ngửi thấy mùi thịt ư?

Cậu hỏi vậy chẳng khác nào chưa đánh đã khai rồi.

“Bác sĩ nói thế nào mà em vừa ra khỏi cửa đã quên rồi!”. Anh cảm thán.

Mấy hôm trước, da Thịnh Mẫn lại dị ứng nổi mẩn, kiểm tra xong không ngờ bác sĩ lại bắt cậu kiêng đạm và thịt bò.

Đối với người mê thịt bò như Thịnh Mẫn thì điều đó không khác gì cực hình. Cậu nói: “Cuộc sống của em mất đi một nửa niềm vui”. Khuê Hiền nói: “Chỉ nhịn mấy hôm bị nổi mẩn thôi, đâu có kinh khủng đến vậy”.

Khuê Hiền gọi điện thoại cũng là vì chuyện này. “Sao anh biết em đã ăn thịt bò?”. Thịnh Mẫn lại hỏi.

“Thấy điệu bộ tiểu nhân đắc chí của em là anh biết ngay”.

Cậu cầm điện thoại, mặt đầy vẻ xem anh làm gì được em và lè lưỡi.

“Sau này buổi trưa phải về nhà ăn cơm”. Khuê Hiền tuyên bố hình phạt.

“Hai nơi cách nhau xa lắm, em lười”.

“Vậy sau này buổi trưa anh sẽ đích thân đến nhà ăn của đài em trông chừng em!”. Ai đó lại khôi phục bản sắc hôn quân.

“Đừng!”. Thịnh Mẫn lập tức đầu hàng. Nếu mấy cô nàng này biết anh chính là bạn trai của cậu thì e là cậu sẽ bị bức cung đến chết mất.

Khi Thịnh Mẫn về tới nhà đã là hoàng hôn.

Lúc cởi giày bất giác cậu lại thở dài.

Khuê Hiền nghe thấy, anh hơi sững lại, anh biết cậu chạy qua chạy lại bốn nơi thực sự rất mệt.

Phải về trường, phải tới đài phát thanh, Lệ Húc sống một mình cậu lại không yên tâm thường quay về thăm, cuối cùng về chỗ anh.

Anh thường tự hỏi mình phải chăng quá ích kỉ. Một tiếng nói khác trong lòng nói không, có thể ích kỉ hơn chút nữa vì tình yêu.

Nhưng muốn một người hi sinh lí tưởng để chiều lòng một người khác là một việc rất tàn nhẫn.

Khuê Hiền hỏi: “Mẩn đã lặn chút nào chưa, có ngứa lắm không?”.

“Em phải về nhà ăn trưa thật hả?”.

“Không cần”.

“Chẳng lẽ anh qua đó”. Thịnh Mẫn càng căng thẳng hơn.

“Bộ anh khó coi lắm hay sao mà không thể tới đó?”. Khuê Hiền nhướn mày.

“Anh biết em không có ý đó mà”. Thịnh Mẫn cuống lên.

“Anh cũng có thể không tới, chỉ cần em nghe lời”.

Cậu bỗng thấy lòng ấm áp: “Vâng”.

“Phải rồi”. Anh bỗng nhớ ra việc gì: “Một nửa niềm vui trong đời em là gì?”.

Cậu cười ra chiều bí ẩn.

“Ăn thịt lợn”.

“Á… Tiểu Lộ, tôi tưởng dấm là tương dầu nên cho nhầm rồi”.

“Không sao, lát nữa tôi pha lại nước chấm”. Dư Tiểu Lộ lập tức bước tới thu dọn bãi chiến trường Thịnh Mẫn để lại. Cô ấy thành thạo đập trứng gà, sau đó cho thêm chút muối, dùng đũa đánh đều lên. Sau đó nếm thử món canh củ cải Thịnh Mẫn vừa nấu, chắc là quá mặn nên cho thêm ít nước đun lại.

Mặc dù nhà bếp khá rộng, nhưng Thịnh Mẫn đứng một bên, thực sự cảm thấy mình dư thừa, đành phải chui vào một góc nói chuyện với Dư Tiểu Lộ.

“Khuê Hiền đi đâu vậy?”. Cậu về đã không thấy bóng dáng anh đâu.

“Ở nhà có việc nên sai người tới đón anh ấy về rồi”. Dư Tiểu Lộ bình thản nói.

“Ở nhà? Anh ấy có nhà à?”. Thịnh Mẫn tròn mắt.

“Sao lại không có, không lẽ nhà họ Triệu ở Sư Sơn tự dưng biến mất. Anh ấy không nói với cậu à?”. Dư Tiểu Lộ vừa cho thức ăn vào vừa nghi hoặc hỏi.

Lúc này cô ấy dừng tay, nhìn Thịnh Mẫn, ngập ngừng nói: “Nếu trước kia anh ấy không nói với cậu vậy thì tôi lắm lời rồi. Chắc Khuê Hiền có cách nghĩ riêng, tôi sẽ không nói chuyện của anh ấy nữa đâu”.

“Vậy chuyện của chị thì nói được chứ?”. Thịnh Mẫn bỗng cảm thấy cậu không nên tiếp tục bị động nữa.

“Phải xem là chuyện gì đã”. Dư Tiểu Lộ đáp.

Không biết cô ấy và Khuê Hiền ai ảnh hưởng ai, có rất nhiều điểm giống nhau, hoặc nhà họ đều có tính cách như thế.

“Chị và Khuê Hiền là họ hàng?”.

“Ừ”.

“Anh ấy bảo anh ấy lớn lên ở cô nhi viện, nếu đã có nhà sao lại bị gửi tới cô nhi viện?”.

“Ừm… vấn đề này khá phức tạp, nói ra dài lắm, cậu hỏi câu nào đơn giản thôi”.

“Anh ấy nói mẹ anh ấy mất rồi. Vậy bố anh ấy vẫn còn sống chứ?”.

“Tất nhiên rồi”. Dư Tiểu Lộ gật đầu: “Nhưng, Mẫn này, tôi chỉ trả lời chuyện liên quan đến tôi, câu này phạm quy. Thôi, coi như tặng cậu đấy”.

“ Cô và anh ấy có quan hệ gì”. Vừa hỏi xong Thịnh Mẫn liền cảm thấy hơi ngượng, nghe cứ như đang hỏi tình địch ấy.

“Dì”. Dư Tiểu Lộ không bận tâm, trả lời rất dứt khoát. Dì á? .

“Dì không có quan hệ máu mủ”.

Đầu Thịnh Mẫn còn đang dừng ở chữ “dì”, mãi không trở lại bình thường.

“Chị tôi là mẹ kế của anh ấy”.

Thịnh Mẫn đờ người.

Lúc này, một chiếc Bentley màu champagne vừa tới ngã rẽ cách ngôi nhà tầm một trăm mét, lái xe liền nghe thấy Khuê Hiền ngồi ghế sau nói: “Dừng ở đây đi, đừng đi nữa”.

Lái xe hơi khó xử nhìn Dư Vi Lan cũng ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.

Dư Vi Lan gật đầu.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại, Dư Vi Lan nói: “Bố cậu không khỏe, rất hay nhắc đến cậu. Thường xuyên về thăm ông ấy nhé”.

Khuê Hiền im lặng.

“Nghe Tiểu Lộ nói chàng trai cậu thích rất đáng yêu, hãy đối xử tốt với cậu ấy”. Cô chỉ lớn hơn Khuê Hiền vài tuổi, nhưng thần sắc khi nói chuyện hoàn toàn là của bề trên, còn vỗ vỗ vào bàn tay Khuê Hiền đặt trên đầu gối.

“Không cần cậu phải nói, tôi sẽ trân trọng cậu ấy”. Khuê Hiền rụt tay lại sau đó xuống xe.

“Cậu chủ”. Lái xe vốn định tiễn anh về nhưng bị Dư Vi Lan ngăn lại.

“Thôi, cậu ấy tự đi được”.

Thịnh Mẫn nhìn qua cửa sổ ở nhà bếp thấy Khuê Hiền đẩy hàng lan can bước vào vườn hoa nhỏ.

Cậu bỗng cảm thấy hoảng loạn, những điều chưa biết về anh khiến cậu không biết mình nên làm gì, thế là cậu vào phòng cầm túi xách định ra khỏi nhà.

Vừa tới cửa thì gặp Khuê Hiền.

“Mẫn, em đi đâu thế?”. Anh hỏi.

“Lệ Húc tìm em”. Cậu không dám nhìn anh, đi như tháo chạy.

“Gia đình họ có quan hệ rất phức tạp”. Ngồi trong quán cafe, Lệ Húc nói.

Người phục vụ bước tới.

“Tôi uống trà sữa cỏ thơm. Lệ Húc, cậu uống gì?”.
“Nước mơ chua có đá”.
Người phục vụ ghi lại: “Một cốc trà sữa cỏ thơm thôi ạ?”. Rõ ràng anh ta không nghe thấy yêu cầu của Lệ Húc.

“Còn nước mơ chua nữa”. Thịnh Mẫn bổ sung.

“Lại còn rất có thế lực”. Lệ Húc tiếp tục phân tích: “Có xe Bentley đưa đón thì gia cảnh không thể bình thường được. Liên hệ vào với nhau càng không có gì đáng nghi nữa, những nhà giàu có chồng già vợ trẻ là chuyện rất bình thường, Dư Tiểu Lộ chắc chắn cũng không cần phải lừa cậu. Bây giờ vấn đề là: Tại sao Khuê Hiền phải giấu cậu, đối với những chàng trai hiện đại như chúng ta thì nhà có tiền cũng là việc tốt mà, tại sao anh ấy lại không nói thật?”.

“Tớ hơi giận, chẳng lẽ tớ không đủ tư cách khiến anh ấy nói thật mọi chuyện sao, chẳng lẽ anh ấy còn phải kiểm tra xem tớ có tham tiền không à? Lệ Húc, tự nhiên tớ không còn lòng tin vào tình yêu nữa”. Thịnh Mẫn vò tóc:

“Tớ buồn bực quá”.

“Ừ, nếu sau này nhiều tiền quá chẳng biết tiêu vào đâu thì kể ra cũng là một việc buồn bực thật. Chúng ta phải tính toán trước mới được”.

“Cậu thôi đi”.

Thịnh Mẫn nhăn mặt, không ai có thể giúp cậu giải tỏa nỗi lo lắng trong lòng. Cậu vốn chỉ tưởng Nhất Kim chính là Khuê Hiền, Khuê Hiền chính là Nhất Kim, đó đã là bí mật lớn nhất mà cậu có thể hưởng thụ.

Cậu gọi điện nhờ Kim Hy Triệt giúp tra trên mạng xem “Nhà họ Triệu ở Sư Sơn” là cái gì. Nghe khẩu khí của Dư Tiểu Lộ thì cũng có chút tiếng tăm, vậy thì chắc có thể tra được.

Kết quả vô cùng đáng kinh ngạc.

Đó là một gia tộc giàu có, trong số gia sản còn có hãng mĩ phẩm nổi tiếng RD.

“Chủ yếu là mĩ phẩm à?”.

“Không phải, chỉ vì cái đó là chúng ta hiểu rõ nhất. Những thứ khác…Kim Hy Triệt di chuột: “Còn có máy khoan dầu khí”.

“Cái gì dầu khí cơ?”.

“Thì chắc là mấy thứ dùng để khai thác dầu khí ấy. Chuyên bán cho bọn nước ngoài”.

Đúng là một thế giới mà Thịnh Mẫn không thể tưởng tượng nổi.

Kim Hy Triệt hỏi: “Thịnh Mẫn, không lẽ cậu không định làm việc mà chuyển mục tiêu đi câu rùa vàng?”.

Mẹ Khuê Hiền mất sớm, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện – Đây luôn là sự việc mà Thịnh Mẫn đã chấp nhận. Hơn nữa bản thân cậu và anh ở bên nhau lại phải chịu sức ép rất lớn từ phía gia đình, nhưng Thịnh Mẫn cảm thấy Khuê Hiền là tài sản cá nhân của một mình cậu. Cậu hiểu anh mà.

Nhưng chỉ trong một ngày cậu đột nhiên phát hiện, Khuê Hiền hoàn toàn không như cậu tưởng. Anh không phải là trẻ mồ côi, cũng không cô độc không người thân thích, anh có bố, có mẹ kế, thậm chí còn có một gia đình vô cùng hoành tráng. Gần như chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi nhận thức mà cậu xây dựng về anh đều sụp đổ.

Hơn nữa người đầu tiên cho cậu biết mọi việc lại không phải là Khuê Hiền!

Thịnh Mẫn ngồi trong công viên, thấp thỏm gọi điện về nhà, mong là mẹ còn quan tâm đến cậu.

“A lô…”.

“Mẹ, con là Mẫn Mẫn”.

Đầu dây bên kia hơi sững lại, chỉ nghe thấy tiếng thở của mẹ.

Không thấỵ mẹ trả lời, bỗng dưng cậu không biết phải nói gì: “Con… con muốn xem bố mẹ đã đi tản bộ chưa”.

“Chưa, mẹ ở nhà một mình, đang định ra ngoài”.

Nghe mẹ nói những lời như trước kia, Thịnh Mẫn thở phào nhẹ nhõm. “Bố vẫn ở trường ạ?”.

“Ừ, nhà trường đang làm đánh giá chất lượng y học, bận lắm”.

“Mẹ…”. Thịnh Mẫn nói: “Sau này mẹ đừng gửi tiền vào tài khoản nữa, tiền con làm thêm đã đủ rồi”.

“Kì thi tốt nghiệp con nhất định phải thi nghiêm túc vào, ảnh chụp lúc nhận bằng phải gửi về cho mẹ xem đấy”. Mẹ lại trở lại như trước kia: “Mẹ sẽ gửi tiền sinh hoạt đến khi con tốt nghiệp, tiền làm thêm thì được bao nhiêu. Con trai nhất định phải độc lập, dùng tiền của mình mới ngẩng đầu lên được”.

“Vâng ạ”. Cậu hiểu ý của mẹ. Những điều mẹ dạy cậu đã khắc ghi trong lòng từ nhỏ.

Cúp máy xong cậu mới hiểu mình lo lắng điều gì. Mẹ từng nói dù nhà cậu ta có tiền có thế, chúng ta cũng không vọng tưởng trèo cao.

Từ nhỏ mẹ chỉ mong cậu được bình an hạnh phúc, nhưng lại đặc biệt nghiêm khắc về chuyện học hành của cậu. Mẹ nói đi học, vào đại học, tìm một người chồng có địa vị, có thu nhập tương đương với mình mới là căn bản của hạnh phúc.

Còn gia đình như gia đình Khuê Hiền, cậu chưa từng nghĩ tới. Còn anh, tại sao lại phải giấu cậu?
.
.
.
Kết thúc chương 6
.
.
.
Chú thích: * Khẩu hình của từ “khung ảnh” và “nhớ tôi” khá giống nhau. (này là trong tiếng Trung thôi chứ tiếng Hàn thì không *V*)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.