Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

[Chàng mù, EYA] Chương 9: Trai ế xem mặt

Chàng mù, em yêu anh
Tác giả: Mộc Phù Sinh
Người dịch: Nguyễn Phương Linh
Edit for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Beta thần thánh: Sherry Minie
Thể loại: yaoi, sweet, HE
***
***
Chương 9: Trai ế xem mặt
 .
.
.
Cậu trở về thành phố B tìm một công việc ở đài phát thanh, vùa kiếm tiền vừa thi cao học. Cơ quan của mẹ cậu cũng cho phép bà nghỉ hưu sớm một năm ở nhà nghỉ ngơi.

Đám tang cũng khá long trọng dưới sự nhiệt tình của lãnh đạo cơ quan bố, Thịnh Mẫn mấy lần khóc ngất đi bên thi hài bố, nhưng mẹ cậu luôn rất bình tĩnh.

Lúc đó, Lệ Húc đã lo lắng nhắc Thịnh Mẫn: “Cậu trông nom bác gái cẩn thận vào”.

Quả nhiên, sau khi hạ huyệt cho bố, hàng ngày mẹ cậu đều đến văn phòng của bố khóa mình trong đó nói chuyện một mình, hoặc ngồi tuyến xe đường dài đến nơi hai người sống thời cách mạng văn hóa khóc lóc, đến giờ lại bĩnh tĩnh về nhà nấu cơm cho Thịnh Mẫn như bình thường, lại còn có vẻ rất vui vẻ.

Cậu luôn xin được làm ca đêm ở đài phát thanh, ông chủ nhiệm bình thường hung dữ như ác thần gặp ai cũng thích soi mói, nhưng cậu yêu cầu điều gì cũng đáp ứng. Hàng ngày phải gần một giờ đêm cậu mới xong việc, sau khi về nhà, tiếp tục bật đèn ôn thi cao học, thức đến khi trời lờ mờ sáng mới đi ngủ.

Có đồng nghiệp hỏi: “Sao cậu lại thích làm ca đêm như vậy?”.

Thịnh Mẫn cười: “Ban ngày ở nhà có việc”.

Ban ngày, Thịnh Mẫn luôn theo sau không rời mẹ nửa bước, trước khi mẹ về nhà lại vội vàng chạy về trước, làm ra vẻ vừa mua thức ăn hoặc vừa về đến nhà. Cậu lại nài nỉ xin lãnh đạo trường bố cậu dạy giữ lại văn phòng của bố cho mẹ.

Hai người cứ sống như thế một năm. Nếu không có Lệ Húc ở bên, Thịnh Mẫn cảm thấy mình sẽ phát điên trước.

Cậu thi đỗ cao học trường của bố cậu như mong muốn.
 
Một năm sau, mấy ngày sau ngày giỗ bố cậu, mẹ cậu đột nhiên nói: “Mẫn Mẫn, bố con hạ huyệt hôm qua à?”.

Thịnh Mẫn kinh ngạc một lúc xong bèn đáp: “Vâng ạ”.

Mọi thứ lại trở lại bình thường, chỉ có điều kí ức của mẹ cậu đột nhiên trống mất một năm. Cậu biết đây là chứng mất kí ức có lựa chọn. Cũng giống như những người dễ xấu hổ mỗi khi quá căng thẳng cứ lên sân khấu là quên lời thoại vậy.

Mẹ cậu có lúc cũng buồn bã, phần lớn giết thời gian với đám bạn già ở trường đại học dành cho người cao tuổi. Bà thường nói: “Mẫn Mẫn, con không cần lo cho mẹ, thích về đâu thì cứ về. Mẹ không cần ai chăm sóc cả, sống một mình rất tự do.”
Thịnh Mẫn hiểu ý mẹ, nhưng mẹ không biết rằng hình như cậu không quay về được nữa.

Không biết câu cậu nói với Khuê Hiền lúc đó là một lời trù ếm hay tiên tri. Anh quả nhiên làm được, không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.

Khuê Hiền vốn không phải là người thích gây sự chú ý của người khác, nhưng Thịnh Mẫn vẫn biết được đôi điều về anh từ giới báo chí. Ví dụ: Triệu Hoài Sam vượt qua thời kì nguy hiểm được ra viện; ví dụ Khuê Hiền trở về nhà họ Triệu bắt đầu tiếp xúc công việc kinh doanh của gia tộc; và còn… Nhất Kim tuyên bố phong bút không sáng tác nữa.

Cậu đọc trên báo mới nhận ra, hóa ra hai chữ Nhất Kim được lấy từ chính bản thân chữ “Hiền”.

Nhất Kim.
 
Điều đó có nghĩa là trên thế giới này không còn người tên Nhất Kim này.

Qua một thời gian dài như vậy, nỗi đau mất bố đã dần dần lắng xuống. Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy vô cùng hối hận trước sự ra đi đột ngột của bố, trong lòng đầy ắp đau khổ, tự trách và giận dữ không có chỗ nào để phát tiết, cuối cùng lại đổ hết tội lỗi lên đầu Khuê Hiền, nên mới nói với anh những lời tuyệt tình như thế.

Cậu cười, có điều tất cả không còn quan trọng nữa.

Dù anh yêu ai cũng được, có những chuyện đời này chỉ có một lần, đã bỏ lỡ rồi thì không thể quay đầu lại được nữa.

Chớp mắt, cậu đã học năm thứ hai cao học.

Đông Hải và Ngân Hách sau đường chạy tình yêu bắt đầu từ thời trung học, cuối cùng đã kết hôn. Các bạn cùng lớp thời trung học ai nghe tin cũng ngưỡng mộ.

Thịnh Mẫn đồng ý làm phù rể, phù dâu là một đồng nghiệp nữ ở công ty của Đông Hải. Hôm đám cưới Kim Hy Triệt cũng có mặt. Năm cậu ấy tốt nghiệp thi vào nghiên cứu sinh ở trường Đại học sư phạm M, trở thành đàn anh khóa trên của Thịnh Mẫn.

Khi đưa dâu, là phù rể Thịnh Mẫn ngồi lên xe hoa chung với cô dâu và chú rể.
Ngân Hách ngồi trong xe đột nhiên nói: “Thịnh Mẫn, tớ luôn cảm thấy cậu may mắn hơn tớ. Gia cảnh nhà tớ không tốt, cái gì cũng phải ngoan ngoãn lấy lòng mới có thể có được, nên tớ rất đố kị với cậu”.

“Cô dâu nói những lời này làm gì?”.

“Là Đông Hải khiến tớ hiểu, làm người không thể nghĩ như vậy. Mỗi người đều có cuộc đời và hạnh phúc thuộc về mình, không thể cứ đem khuyết điểm của mình ra so sánh với người khác, về chuyện của Đông Hải tớ không muốn xin lỗi cậu chút nào. Vì anh ấy là hạnh phúc của tớ, vào giây phút đó bất cứ ai cũng rất ích kỉ. Tớ đã nắm được vì thế bây giờ tớ rất hạnh phúc. Cậu cũng phải cố lên”.

Thịnh Mẫn gật đầu cười với cậu ấy.

Đến cuối buổi lễ, khi cô dâu tung hoa cưới, Ngân Hách nháy mắt với cậu, sau đó đập hoa vào mặt cậu. Rất nhiều anh chàng chưa vợ đều cười nói cô dâu thiên vị.

Ngân Hách nói: “Tôi thiên vị hồi nào. Không phải là đang cho mọi người một cơ hội sao, không những có thể cướp hoa còn có thể tiện tay cướp phù rể về làm áp trại phu nhân nữa”.

Lúc đó mẹ cậu cũng đang ăn tiệc, không biết là được Ngân Hách nhắc nhở hay là đến tuổi này, bà bắt đầu lo lắng vấn đề cá nhân của con gái.

“Tiểu Tiêu lần trước đến nhà mình con thấy thế nào?”. Mẹ cậu hỏi.

Thấy Thịnh Mẫn cắm đầu ăn cơm không đáp, bà nói tiếp: “Người tốt, lễ phép, dáng người cũng hợp”.

“Tiểu Tiêu là ai ạ?”. Thịnh Mẫn bối rối.

“Là học sinh cũ của bố con, sao lại quên rồi, là cái cậu nhìn thấy con liền gọi tiểu sư đệ ấy”. Mẹ cậu nhắc.

Thịnh Mẫn nghĩ cả nửa ngày cũng không nhớ ra người này trông thế nào.

Mấy hôm sau, mẹ cậu lại hỏi: “Trong lớp con có cô nào hợp không?”.

“Có. Tốt tính lắm. Còn giúp con tìm tài liệu làm luận văn nữa”.

“Người thế nào?”.

“Mẹ, mẹ lại thế rồi. Người ta kết hôn rồi.”
Thịnh Mẫn bất lực giở cuốn tạp chí tin lá cải trong tay, không ngờ lại nhìn thấy ảnh của Khuê Hiền. Bức ảnh rất nhỏ, anh mặc một bộ vest đen, nhìn không rõ mặt. Bài báo đại ý đang bình chọn những người đàn ông độc thân giàu có được giới nữ thèm muốn nhất năm.

Chỉ ba năm ngắn ngủi, anh đã thành công tiếp quản tất cả công việc kinh doanh của gia tộc từ tay bố mình là Triệu Hoài Sam.

“Đọc gì thế?”. Mẹ thấy cậu đọc đến xuất thần bèn thuận miệng hỏi.

“Không có gì ạ”. Thịnh Mẫn vội lật trang nữa để giấu mẹ.

Thấy chỉ nói thế không ăn thua, mẹ cậu bắt tay vào xử lí, bắt đầu tìm đối tượng xem mắt cho Thịnh Mẫn. Bà tham gia hoạt động người cao tuổi, quen rất nhiều người đồng lứa, túm được ai liền hỏi: “Con trai bà có bạn gái chưa?”.

Thịnh Mẫn không thể chịu được nữa, lại không thể nói rõ với mẹ, đành thuê phòng chuyển ra ngoài ở, lí do nghe rất mĩ miều: Con trai ở cùng bố mẹ khó kiếm bạn gái.

Mẹ cậu quen tiếp nhận quan niệm xã hội mới, nghĩ thấy cũng có lí bèn vui vẻ đồng ý.

Sau khi nhờ người quen, mẹ cậu cuối cùng cũng chọn ra được mấy đối tượng phù hợp.

Người đầu tiên là giáo viên mới đến dạy ở trường của bố cậu.

“Người ta đã mua nhà rồi, lại còn ở tầng trên cùng”. Mẹ nhấn mạnh vào điểm mạnh này.

Bây giờ mẹ muốn gì cậu cũng chiều, mẹ bảo cậu đi, thì cậu tuân mệnh. Đi hay không là một chuyện, thành hay không lại là chuyện khác.

Lần đầu xem mặt khó tránh khỏi ngại ngùng. Hai người nói chuyện qua điện thoại trước, sau đó hẹn gặp ở cổng Thượng Đảo.

Đối phương nói: “Tôi mặc áo jacket màu cafe”.

Thịnh Mẫn cúi đầu ngắm nghía chiếc áo sơ mi kẻ của mình, mãi không nghĩ ra nên hình dung nó màu gì, lại thấy ngập ngùng quá lâu trong điện thoại không lịch sự, thế là buột miệng nói: “Vậy tôi cầm cuốn báo văn học nhé”.

Phì… Lệ Húc ngồi cạnh nghe thế phì cười.

“Chẹp chẹp, Thịnh Mẫn, cậu quê quá. Sao cậu không tay phải cầm cuốn ‘Tri âm’, tay trái cầm bông hoa hồng, ám hiệu nhận diện là: Đánh chết tôi cũng không nói”.

“Cút!”. Thịnh Mẫn giả bộ giận dữ.

Cậu ngồi xe bus đến dưới lầu Thượng Đảo, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đeo kính mặc áo jacket màu cafe. Thịnh Mẫn rút tờ báo trong túi ra. Người đàn ông đó vừa nhìn thấy bèn cười hi hi bước tới: “Cậu Lí phải không ạ?”.

Người này mắt vốn nhỏ, trên mặt lại nhiều thịt, cười một cái là chẳng thấy mắt đâu.

Thịnh Mẫn gật đầu, lên lầu uống cafe với anh ta.

“Thế nào, thế nào?”. Cậu vừa về tới nhà, mẹ liền gọi điện thoại hỏi.

“Cũng được”.

“Thế nào là cũng được?”.

“Nghĩa là không được”.

“Sao lại không được?

“Mẹ, con còn học ở trường đó mà, nhỡ anh ta dạy lớp con, thế không biến thành tình yêu thầy trò à? Ảnh hưởng không tốt chút nào”.

“Chuyện này… chắc không sao đâu”.

“Tình yêu thầy trò mà mẹ bảo không sao, mẹ, mẹ hiện đại quá đi”.

“Dù gì con cũng sắp tốt nghiệp rồi”.

“Còn nữa, mắt anh ta nhỏ lắm, con nhìn thấy khó chịu”.

“…”.

Người thứ hai vẫn là giáo viên, cũng dạy đại học, có điều là trường đại học bên cạnh.

Lần này hẹn ở dưới tầng một quán Pizza Hut, Thịnh Mẫn đặc biệt mặc một bộ đồ màu đỏ tươi vừa nổi bật lại dễ miêu tả. Lúc lên gác, Thịnh Mẫn bước tới phía sau vị thầy giáo đó, ước lượng chiều cao của anh ta, thầm than trong lòng.

Cậu gọi cho mẹ nói: “Quá thấp, không được”.

“Đâu có thấp lắm, nhiều lắm thì không được coi là cao thôi”. Mẹ đeo kính vào đọc tư liệu của người mai mối đưa.

“Không được, con đã thấp thế này rồi, lại tìm một người thấp nữa, ảnh hưởng không tốt đến đời sau”.

“…”.

Người thứ ba vẫn là giáo viên, có điều dạy trung học.

Vì chồng làm nghề này nên mẹ cậu luôn cảm thấy giáo viên rất tốt, công việc ổn định, địa vị xã hội cao, ít phải tiếp khách, khó ngoại tình.

Lệ Húc lắc đầu: “Tiểu Mẫn à, tớ thấy cậu sắp nổi tiếng cả giới giáo dục thành phố B rồi, có phải mẹ cậu định kéo tất cả những thầy giáo chưa vợ ở thành phố chúng ta đến cho cậu xem mặt không?”.

Thịnh Mẫn tặng Lệ Húc ba chữ trước khi ra khỏi nhà: “Biến, biến, biến”.

“Cậu Lí, lúc nào thì cậu tốt nghiệp cao học?”. Người đàn ông hỏi.
“Năm sau”.

“Tôi cũng rất muốn thi cao học trường của cậu. Bây giờ học sinh trung học khó dạy lắm, trách nhiệm xã hội quá lớn. Cậu ôn thi cao học thế nào vậy?”.

“Đọc sách, làm đề thôi”.

“Có tìm người ôn tập chọn đề không?”.

“Bây giờ tâm lí học thi đề chung cả nước, chủ yếu phải xem bản thân thế nào, có điều lúc đó tôi cũng nhờ nghiên cứu sinh mới thi đỗ vào khoa chúng tôi ôn tập giúp”. Thực ra người đó chính là Kim Hy Triệt.

“Vậy cậu Lí có thể giúp tôi ôn tập được không, tôi cũng chuẩn bị thi, năm ngoái tôi không qua môn chuyên ngành và tiếng Anh, năm nay muốn thử lại.

Vừa lên xe, Thịnh Mẫn liền gọi điện về nhà.

“Mẹ, người này không đến tìm bạn trai”. Thịnh Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vậy đến làm gì?”. Mẹ cậu băn khoăn hỏi lại.

“Anh ta muốn tìm gia sư”. Thịnh Mẫn đáp.

Khi tư liệu về người thứ tư đến tay Thịnh Mẫn, mẹ cậu hùng hồn nói: “Thịnh Mẫn, lần này mẹ tìm cho con người này đúng là hoàn mĩ đến độ trên trời có dưới đất không có. Người tốt, lại đẹp trai, chiều cao không vấn đề, công việc càng khỏi nói”.

“Là giáo viên trường nào thế ạ?”. Thịnh Mẫn bóp trán.

“Người ta là luật sư”.
Trong quán cafe cạnh đại sảnh khách sạn Ngày Nghỉ, Thịnh Mẫn tới muộn, đối phương nói anh ta ngồi ở bàn số chín cạnh cửa sổ, bảo Thịnh Mẫn vào luôn. Người phục vụ đưa cậu tới bàn đó, cậu đang định ngồi xuống thì nghe thấy có người gọi “Anh Triệu”. Mỗi lần nghe thấy danh xưng này tim cậu đều đập nhanh vài nhịp, tiếp đó sẽ đưa mắt nhìn về hướng đó, sau đó hụt hẫng hết lần này đến lần khác. Sau này cậu không biết mình đang trông đợi hay sợ hãi nữa.

Cậu lại tìm theo tiếng gọi, người gọi là một người đàn ông trung niên đã ngồi đợi khá lâu, ông ta nhìn thấy có người từ cửa bước vào bèn nhiệt tình đứng dậy đón chào.
Sau đó, Thịnh Mẫn nhìn thấy Khuê Hiền đứng giữa mấy người đó.

Nếu không nhờ hai chữ “anh Triệu”, gần như cậu không nhận ra anh.

Anh mặc áo vest màu xám, cúc cổ đóng kín, tạo cảm giác cao lớn thẳng tắp. Da đen hơn trước một chút, gương mặt vẫn đẹp trai tuấn tú như thế, cả con người toát ra vẻ lạnh lùng từ trong xương tủy. Một sự lạnh lùng hấp dẫn phụ nữ như thuốc phiện, khiến họ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Sự xuất hiện của anh khiến cho nhân viên phục vụ liên tục ngẩng lên nhìn anh. Người giữ cánh tay anh, dẫn đường cho anh không phải là Dư Tiểu Lộ mà là một cô gái ăn mặc rất gọn gàng, tháo vát. Cử chỉ giữa hai người không hề thân mật, có thể thấỵ cô ấy là thư kí hay đại loại thế.

Áo vest, sơ mi, cà vạt, ba thứ phối màu rất đẹp, có thể thấy người phụ nữ ở bên anh tỉ mỉ hơn Dư Tiểu Lộ nhiều, chắc chắn là một người vợ hiền.

Thịnh Mẫn sững người tại chỗ, sau đó nhìn thấy Khuê Hiền nghe thấy giọng nói của người đàn ông trung niên, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Sau đó, cậu và anh vai lướt qua nhau.

Có một khoảnh khắc, Thịnh Mẫn hơi thất thần, tay chân cũng bắt đầu hơi run run.

Quá đột ngột, cậu gặp lại anh khi không hề có một chuẩn bị nào. Mấy năm không gặp, anh không còn là Khuê Hiền mà cậu từng quen thuộc nữa, càng trở nên xa vời không thể với tới được.

Lúc đó, anh là giáo viên dạy thay, cậu là giáo viên thực tập.

Bây giờ, anh là người thừa kế tập đoàn giàu có, còn cậu vẫn là một sinh viên bình thường.

Sau khi chia tay, cậu rất ít khi chủ động nhắc đến tên anh trước mặt người khác, ép buộc bản thân dần quên anh đi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy tên anh, tin tức về anh, ảnh của anh trên báo hay tạp chí cậu đều không kìm được cắt lại, kẹp trong nhật kí, lén lút cất giấu.

Mấy lần trước khi đi xem mặt cậu đều nghĩ, nếu người này phù hợp thì lấy chồng đi, cái gì đã qua hãy để nó mãi mãi qua đi.

Thịnh Mẫn luôn cho rằng mình thực sự đã làm được điều đó, nhưng cho đến vừa rồi nhìn thấy anh đột ngột xuất hiện ở đó, khẽ mỉm cười nhã nhặn chầm chậm bước tới. Đó hoàn toàn không phải là Khuê Hiền mà cậu quên. Đã từng có thời, những vẻ mặt đó đều là của cậu. Nghĩ vậy tất cả những ngọt ngào cay đắng, đau xót, lãng mạn của mối tình đầu ào lên trong tâm trí Thịnh Mẫn, phức tạp đến độ cậu không phân biệt rõ được.

Anh không nhìn thấy cậu vì vậy anh đi lướt qua cậu không chút phát giác.
Khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy thời gian như ngưng đọng. Anh đi qua cậu, khoảng cách gần như thế, Thịnh Mẫn gần như nghe thấy tiếng quần áo của họ cọ vào nhau.

Anh không hề phát hiện ra cậu, không hề ngừng lại dù chỉ là một giây.

Thịnh Mẫn cười như tự giễu mình.

“Cậu Lí, cậu không sao chứ?” . Người đàn ông ngồi trên ghế chờ cậu ngồi xuống nãy giờ thấy sắc mặt cậu trắng bệch bèn quan tâm hỏi.

“Không sao, tôi thấy hơi đau đầu”.

Vì là ban ngày, nên trong quán cafe không nhiều khách, đang bật một bản nhạc dương cầm nhẹ nhàng. Có mấy vị khách đang trò chuyện, đều hạ giọng rất nhỏ.

Giọng của cậu và đối phương không lớn chút nào, nhưng vẫn khiến Khuê Hiền đứng cách đó không xa sững người lại.

Thịnh Mẫn hơi kinh ngạc, không biết qua nhiều năm như vậy anh vẫn nhạy cảm với giọng nói của mình đến thế.

“Cậu Lí?”. Anh chàng mặt đúng lúc này lại gọi to họ cậu.

Cậu Lí? Khuê Hiền nhướn mày. Anh quay lại, chầm chậm bước về phía cậu, đứng trước bàn của họ.

“Cậu Lí?”. Lần này là Khuê Hiền hỏi: “Cái họ này không hay gặp”.

Anh chàng xem mặt vì lịch sự nên đứng dậy: “Anh đây xưng hô thế nào?”.

“Tôi họ Triệu, là người quen cũ ở thành phố A của cậu Lí đây. Tất nhiên…”. Khuê Hiền nói: “Nếu cậu Lí quý nhân hay quên thì e là không nhớ tôi rồi”. Anh nửa cười nửa không, liên tục thốt ra những lời châm biếm.

Mặt Thịnh Mẫn trắng bệch.

“Lần đầu gặp”. Anh chàng xem mặt chìa tay ra bắt tay anh.

Cậu thư kí bên cạnh khẽ nhắn: “Anh Triệu…”. Sau đó dẫn dắt tay anh bắt tay anh chàng kia.

Thịnh Mẫn phát hiện, sau ba năm khả năng giao tiếp của anh đã tiến bộ vượt bậc, ít nhất còn biết dù tâm trạng tốt xấu thế nào cũng phải bắt tay với người ta.
Khác với thói quen của người khiếm thị bình thường, Khuê Hiền gần như không đeo kính râm, vì nó sẽ chặn cảm quang duy nhất của anh. Vì vậy đến lúc này anh chàng xem mặt mới phát hiện ra mắt Khuê Hiền có vấn đề.

“Tôi và cậu Lí là tha hương gặp lại cố nhân, khó khăn lắm mới gặp được. Nhưng không biết anh đây là?”. Khuê Hiền tươi cười hỏi.

“Cậu Lí và tôi…”. Anh ta nói.

“Anh ấy là bạn trai của tôi!”. Thịnh Mẫn vội vàng cướp lời.

Khuê Hiền hơi nheo mắt lại, nếu là trước kia đó là biển hiện tiêu biểu của việc anh sắp nổi giận, bây giờ anh lại lạnh nhạt hỏi: “Vậy mời cậu Lí giới thiệu bạn trai mình vậy”.

“Anh ấy họ…”. Thịnh Mẫn ngừng lại, nhìn người đó. Trước khi ra khỏi nhà đi xem mặt mẹ đã lên lớp cho cậu một bài, bao gồm bối cảnh gia đình người đàn ông này, bao gồm làm thế nào để giả làm thục nữ, bao gồm làm thế nào để tìm hiểu kinh tế của đối phương mà không bị phát giác. Khi đi trên đường cậu còn thầm nhẩm lại hai lần, không ngờ sau khi đột ngột gặp lại Khuê Hiền, tất cả mớ hỗn độn ấy đều bị ném ra khỏi đầu.

“Tôi họ Ngô, tên là Ngô Vu”. Người đàn ông bổ sung thay Thịnh Mẫn.
Cậu thấy xấu hổ, Khuê Hiền vẫn giảo hoạt như thế, chỉ một câu nói đã có thể lật tẩy cậu.

Sau đó Khuê Hiền về chỗ ngồi của mình bàn chuyện làm ăn.

Người đến xem mặt với Thịnh Mẫn luôn cố tìm đề tài để nói chuyện, thỉnh thoảng cậu ậm ừ vài câu, thực ra hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì.

Cậu như ngồi trên đống lửa, cuối cùng hận không thể xách túi đứng dậy lập tức bỏ về. Khi suy nghĩ ấy hiện lên trong đầu thì thấy cậu thư kí đó bước tới, mỉm cười nói với Ngô Vu ngồi đối diện Thịnh Mẫn: “Anh Ngô, ông chủ của tôi muốn mượn bạn trai của anh qua đó nói chuyện một lát, không biết có được không?”. Thái độ rất khách sáo.

Ngô Vu không biết giữa họ có chuyện gì, đành nói: “Tất nhiên là được, rồi qua bàn khác ngồi”.

Cậu thư kí lịch thiệp mỉm cười cảm ơn rồi quay về bàn của họ.

Khuê Hiền đã bàn xong việc với người đàn ông trung niên đó, sau khi tiễn khách, nhận được câu trả lời của thư kí bèn đứng dậy bước tới bàn cậu.

Thịnh Mẫn đứng ngồi không yên nhìn anh vừa cởi hai chiếc cúc trên áo vest vừa ngồi xuống, sau đó cứ mặt đối mặt như thế im lặng một lúc lâu.

Những người khác vừa đi khỏi, Khuê Hiền liền thu lại nụ cười, lạnh lùng mím môi, khiến Thịnh Mẫn cảm thấy góc môi đó rất gấp dẫn. Khụ khụ, hấp dẫn á? Bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này. Cậu nhắc nhở bản thân.

Thịnh Mẫn cảm thấy cứ im lặng thế này không có lợi cho mình chút nào, thế là tỏ vẻ thoải mái nói: “Lâu lắm không gặp, Khuê Hiền”.

Sắc mặt Khuê Hiền u ám, anh không đáp lời.

Cậu cảm thấy chắc câu này không ổn, bèn nói: “Mấy năm không gặp, trông anh rất có tinh thần, xem ra anh sống rất tốt”.

Câu này nghe càng tệ.

Lúc này Khuê Hiền móc ở túi áo ra một bao thuốc, rút ra một điếu gõ nhẹ lên vỏ bao, ngậm trong miệng thành thạo rút bật lửa ra châm. Anh hít sâu một hơi, thở ra một làn khói xanh.

Nếu nói trước kia anh còn có chút trẻ con bướng bỉnh thì Khuê Hiền bây giờ đã là một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành, ít nhất bề ngoài trông có vẻ như vậy.

Qua làn khói thuốc Thịnh Mẫn thấy vẻ u ám càng đậm hơn trên gương mặt anh.

“Anh đến công tác hay là đi du lịch?”.

Phí lời, có ai đi du lịch còn mang thư kí theo không? Câu sau ngốc hơn câu trước, thế là cậu ngậm miệng luôn.

Điếu thuốc trên tay anh gẩy tàn vào gạt tàn thuốc một cách tự nhiên, anh đặt bật lửa lên bàn.

“Thịnh Mẫn”. Khuê Hiền lạnh lùng nói: “Cậu yên tâm, tôi không đến tìm cậu. Hơn nữa không có cậu, tôi có thể sống tốt hơn”. Nói xong anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi nhanh chóng đứng dậy bỏ đi.

Cô thư kí phía sau thấy vậy vội đuổi theo: “Anh Triệu…”.

Để lại Thịnh Mẫn ngơ ngác ngồi đó. Bao nhiêu năm như vậy, anh gặp lại cậu, không ngờ điều anh muốn nói với cậu lại là hai câu này.

Tôi không đến tìm cậu.

Không có cậu tôi có thể sống tốt hơn.

Sau khi ngoài hít thở không khí lạnh giá, dây thần kinh căng thẳng của Khuê Hiền mới được thả lỏng. Khuê Hiền anh cũng yếu đuối đến mức không dám ở lại thêm một khắc, nói thêm một câu trước mặt cô gái đó.

Cậu vừa về chỗ ở, liền lập tức nhận được điện thoại của mẹ.

“Thịnh Mẫn à. Thế nào? Nhân phẩm tướng mạo người này đều rất được đúng không”.

Lúc này Thịnh Mẫn mới phát hiện, cậu bỏ quên anh chàng họ Ngô đó ở quán cafe rồi.

Đã vào cuối thu, học kì mới đã qua một nửa, thành phố phương Nam cũng có gió lạnh về. Cậu và Kim Hy Triệt cùng nhận được một vụ trẻ em tự kỉ. Trung tâm nghiên cứu trẻ em tiếp nhận một đứa trẻ tên Tiểu Kiệt.

Trước năm hai tuổi, vì Tiểu Kiệt không nhạy cảm với tiếng động nên khả năng ngôn ngữ phát triển rất chậm, thế là bị bố mẹ tưởng nhầm là bị điếc hoặc thiểu năng. Sau này khi lần đầu tiên Thịnh Mẫn gặp Tiểu Kiệt, bố mẹ cậu bé đang lén lút bàn bạc có nên vứt bỏ cậu bé hay không.

“Cậu ấy không ngốc”.

“Không thể nào”. Cặp bố mẹ vô trách nhiệm đó kiên quyết
“Cậu ấy không những không ngốc mà chưa biết chừng còn có khả năng thiên bẩm nào đó”.

“Thầy giáo Lí”. Bố mẹ cậu ấy hình như vẫn chưa hiểu ra: “Đứa trẻ không biết nói chuyện, không biết cười, thậm chí động tác cơ bản cũng chậm chạp không phải là ngốc thì là gì. Hơn nữa chúng tôi đều là người ở quê lên, không có tiền trả phí điều trị cho cậu đâu”.

Thịnh Mẫn tức điên.

Thế là sau khi kí đơn thỏa thuận với người giám hộ, Thịnh Mẫn đưa Tiểu Kiệt vào trung tâm nghiên cứu, đồng thời chi trả tất cả phí tổn chữa trị cho cậu bé.

Có nghĩa là gần như cậu đã nhận nuôi đứa trẻ này, chỉ có điều không được pháp luật bảo vệ.

Lệ Húc nói: “Phụ huynh của thằng bé đều không phải là đô ngốc, cậu mới là đồ ngốc”.

Lúc đầu, bệnh tình của Tiểu Kiệt rất tồi tệ. Gần như không biết phát âm, chỉ biết lặp lại mấy đơn âm như vẹt học nói. Điều trị quá muộn, suýt chút nữa khiến thần kinh thính giác của cậu bé bị teo. Mất khả năng tự chăm sóc mình của trẻ em cùng tuổi, thô bạo từ chối bất cứ người nào muốn gần gũi với cậu bé, hễ gặp phải chuyện gì chệch khỏi quỹ đạo liền thét lên như phát điên.

May mà các giáo viên điều trị ở đó đều rất kiên nhẫn.

Ngày hôm nay của một năm sau, Tiểu Kiệt bắt đầu học được cách yên lặng dùng miếng gỗ xếp hình ngôi nhà. Tuy hình dạng của ngôi nhà đó chưa bao giờ thay đổi.

Kim Hy Triệt vừa xem bản ghi chép điều trị gần đây của Tiểu Kiệt vừa hỏi: “Buổi sáng cậu đi xem mặt, kết quả thế nào?”.

“Đừng nhắc nữa”.

“Nhân phẩm không tốt?”.

“Hình như cũng được”.

“Không đủ đẹp trai?”.

“Anh ta trông thế nào tớ còn không chú ý”.

Kim Hy Triệt huýt sáo.

“Đây không phải là phong cách của cậu. Mấỵ không chê đối phương lùn thì chê mắt nhỏ. Lần này sao ngay cả đối phương trông thế nào cũng không nhìn rõ?”.

“Tớ nhìn thấy anh ấy rồi”.

“Ai?”.

“Khuê Hiền”. Thịnh Mẫn nói.

“Tớ biết mà, Triệu thiếu gia mà xuất trận thì ai dám tranh hùng”.

Kim Hy Triệt từng gặp Khuê Hiền hôm tốt nghiệp cử nhân, trong hai năm học cao học, cậu ấy còn moi móc thêm được rất nhiều tình tiết chuyện tình của Thịnh Mẫn.

“Không phải trên báo nói tháng trước bố anh ta đã chuyển nhượng hết tất cả cổ phần dưới tên mình sang cho anh ta rồi sao, bây giờ Triệu thiếu gia là đại gia rồi đấy. Chi bằng cậu nối lại tình xưa?”.

“Tình xưa còn không có thì làm sao mà nối lại?”. Thịnh Mẫn tự giễu mình: “Hơn nữa hình như anh ta coi tớ như ôn dịch, vô cùng chán ghét”.

Đúng thế, sao lại không chán ghét được? Anh từng nói, nếu cậu ra đi trước thì sẽ hận cậu cả đời. Nhưng rõ ràng là vấn đề của anh sao lại đổ lên đầu cậu?
Khuê Hiền nhăn mày, trong tay luôn cầm một chiếc gạt tàn. Không ngờ cậu lại lừa anh, nói người đàn ông đó là bạn trai của mình, dám nói dối trắng trợn, cậu tưởng anh là trẻ lên ba chắc.

Mải suy nghĩ, anh không để ý điếu thuốc đã cháy đến đầu lọc, làm bỏng ngón tay, anh vội dập thuốc. Mới dừng lại nửa phút anh lại muốn hút tiếp, sờ bao thuốc mới phát hiện đã hết thuốc rồi.

Khuê Hiền mở cửa phòng khách sạn, cùng gió thu ùa vào phòng còn có tiếng xe cộ huyên náo dưới đường. Anh hít một hơi gió lạnh, sau đó bóp bao thuốc trong tay ném ra ngoài cửa sổ. Trong lòng bỗng thấy hơi tức giận: Khuê Hiền, mày còn mơ tưởng gì nữa. Mày thế này còn là đàn ông không? Ba năm trước, cậu ta đá mày không chút do dự, thậm chí còn nói cả đời này mày đừng xuất hiện trước mặt cậu ta nữa.

“Anh Triệu?”.

Thư kí Tiểu Tần gọi anh.

“Anh không bật đèn ạ?”.

“Nếu cô cần thì bật”. Khuê Hiền định thần lại r quay đầu lại.

“Bật đèn sẽ khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn”. Tiểu Tần pha cho anh một tách trà nóng sau đó bảo phục vụ khách sạn thu lại tất cả những món đồ dễ vỡ và thừa thãi trong phòng, tiếp đó cậu để lên bàn máy quét ngôn ngữ, máy đánh chữ nổi theo thói quen sử dụng của anh.

“Việc hợp tác với công ty Toro rất thuận lợi, bản thỏa thuận sơ lược tôi đã để trên bàn làm việc của anh, nhưng sáng mai anh cần đi một chuyến”.

“Ừ”. Tay phải Khuê Hiền tì lên thành ghế sofa chống cằm, đây là động tác anh thường dùng mỗi khi suy nghĩ điều gì, không để tâm nghe cậu thư kí nói.

“Ngoài ra công ty con của chúng ta ở đây hi vọng anh có thể đi thăm hỏi các nhân viên một chút”.

“Ừ”.

“Cô Dư gọi tới, mong anh có thời gian rảnh thì gọi lại cho cô ấy”.

“Ừ”. Anh hoàn toàn không nghe cô nói.

Tiểu Tần hiểu cô đã phí lời, nhưng ông chủ thì vẫn phải báo cáo.

“Anh Triệu?”. Tiểu Tần mím cười.

“Hả? Xong rồi à?”. Khuê Hiền tỉnh ra.

“Tạm thời chỉ có vậy thôi. Anh có cần tôi làm gì không?”.

“Cô đặt bản thỏa thuận chúng ta cần kí lên bàn cho tôi, sáng mai phải tới Toro gặp mặt cổ đông của họ. Chuyện tôi tới thăm công ty con, cô sắp xếp thời gian đi”. Khuê Hiền nói.

Xem ra vừa rồi anh chẳng nghe vào đầu chút nào cả, Tiểu Tần nghĩ.

Nhưng vẻ mặt cô vẫn tươi tỉnh: “Vâng, tôi biết”. Lúc mới nhậm chức Dư Tiểu Lộ từng nói với cô, làm thư kí của anh Tô biết chữ nổi, biết làm việc chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là phải kiên nhẫn và không dễ nổi nóng.

“Điện thoại tổng đài khách sạn là bao nhiêu?”.

“101. Anh cần gì ạ?”.

“Một chai rượu”.

“Cô Dư đã dặn, bác sĩ nói mắt của anh…”.

Khuê Hiền bực bội giơ tay lên.

Tiểu Tần lập tức im lặng, cô là thư kí, không phải là vợ anh, nên biết lúc nào cần dừng lại.

Khi cậu rời khỏi phòng, Khuê Hiền đột nhiên hỏi: “Có mang đài của tôi theo không?”.

Tiểu Tần nói: “Lúc đó anh nói không cần nên không mang theo. Có điều nếu anh muốn nghe đài thì di động của tôi cũng có chức năng này”.

“Không cần”. Khuê Hiền lại lập tức từ chối.

Hôm nay ông chủ rất kì lạ, Tiểu Tần nghĩ, tuy mọi khi cũng không bình thường lắm.

Khuê Hiền đọc đống tài liệu Tiểu Tần để lại đến nửa đêm. Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm kinh doanh, nên không hiểu rất nhiều từ chuyên môn, Tiểu Tần đã bổ sung cho anh rất nhiều kiến thức nhưng anh vẫn cảm thấy vất vả. Vì vậy công việc ngoài giờ của anh nhiều hơn người khác nhiều.

May mà trước kia từng có người nghĩ cách giúp anh.

“Nếu đọc sách mệt thì bảo người ta đọc cho anh nghe là được, sau đó đến chỗ nào cần nhớ thì anh ghi lại”. Anh vẫn nhớ từng câu nói Thịnh Mẫn đã vừa cười vừa nói. Cậu là cậu gái thích khóc, cũng thích cười nhất mà anh gặp.

Tuy không nhìn thấy nhưng nụ cười từ trái tim, anh vẫn nghe thấy.

Anh thấy hơi khó chịu trong lòng nên gọi rượu lên.

“Anh Triệu, anh có cần đồ nhắm không?”. Đối phương thân thiện hỏi.

“Không cần”. Anh lạnh lùng từ chối.

Anh mới uống rượu được vài năm, hoàn hoàn không nhận xét được gì về mùi vị, vì vậy anh không kén chọn. Trong mắt anh uống vào có thể quên đi Thịnh Mẫn đều là rượu ngon.

Đáng tiếc là đến giờ anh vẫn chưa tìm thấy.

Tối đó, anh nằm mơ, mơ thấy Thịnh Mẫn đứng dưới gốc cây.

Đó là cây gì?

Anh nhíu mày trong giấc mơ.

Một loại cây trồng khắp thành phố A, anh không biết nó trông như thế nào, chỉ nhớ mùi của nó. Dư Vi Lan nói đó là đông thanh. Nhưng nhiều năm sau Thịnh Mẫn lại bảo anh, đó không phải là đông thanh mà là nữ trinh. Lúc đó, cậu hái bông hoa nhỏ li ti thấp thoáng hương thơm đó xuống đặt vào tay anh, cả chiếc lá bình thường đó nữa, rồi dẫn dắt ngón tay anh chạm vào chúng.

Đó là lần thứ hai cậu nắm tay anh.

Lần đầu tiên là khi bôi lá lô hội lúc anh bị bỏng. Người cậu thấp bé, hai bàn tay không thon nhỏ nhưng chạm vào lại vô cùng mềm mại dễ chịu, âm ấm.

Anh đã từng vuốt ve mặt cậu vô số lần và có thể miêu tả từng đường nét của mỗi bộ phận một cách chính xác trong tim.

Nhưng dù làm thế nào cũng không thể hợp thành dáng vẻ của cậu, dáng vẻ khi cười, dáng vẻ khi khóc, dáng vẻ chu môi làm nũng với anh.

Vì vậy cậu cứ hết lần này đến lần khác đứng dưới gốc cây nữ trinh trong giấc mơ của anh, tay cầm ô, quay lưng lại với anh, chưa một l quay đầu lại.

Cậu nói với anh, cả đời đừng bao giờ gặp mặt nữa. Anh tưởng dù mình có đau khổ thế nào, lòng tự tôn cũng đủ để anh kiên trì làm theo câu nói ấy đến tận kiếp sau.

Nhưng anh lại không thể kìm nén được mà làm trái lời thề ấy, đột nhiên muốn đến xem cậu thế nào, xem cậu sống có tốt không.

Buổi sáng Tiểu Tần đến gọi Khuê Hiền. Gõ cửa một lúc mà không thấy ai trả lời, cô đành dùng thẻ khóa phòng mở cửa.

Khuê Hiền mặc nguyên quần áo ngủ trên giường, trong phòng toàn mùi thuốc lá và mùi rượu khiến người ta gần như ngạt thở. Dáng ngủ của anh co tròn như trẻ sơ sinh, trong tay nắm chặt chiếc mp3 lúc nào cũng mang theo người, tai phone còn nhét trong tai.

Tiểu Tần nhìn nhiều cũng thấy quen. Cậu xem giờ, mới bảy giờ, còn có thể để anh ngủ thêm nửa tiếng nữa. Thế là cậu mở cửa sổ, lấy chai rượu rỗng trên giường, lúc đó cậu nghe thấy Khuê Hiền thì thầm hai tiếng “Thịnh Mẫn”. Không biết là Thịnh Mẫn hay là Thịnh Mân, nghe thấy rất nhiều lần cậu vẫn không rõ.

Tiểu Tần nhướn mày, đứng trong phòng khách vừa xem lịch làm việc vừa đợi anh.

Bảy rưỡi, Khuê Hiền tự tỉnh dậy, đúng giờ như trong người có đồng hồ báo thức vậy. Anh tắm một cái, phía dưới chỉ quấn khăn tắm vào phòng để quần áo thay đồ. Mỗi chỗ có một tấm biển nhỏ có chữ ghi màu sắc, kiểu dáng quần áo.

Hai mươi phút sau, Khuê Hiền đã biến thành Khuê Hiền ban ngày: râu cạo sạch, quần áo gọn gàng sạch sẽ, trên người không có bất cứ mùi gì khác thường, nét mặt rất bình tĩnh.

“Khuê Hiền…”. Sau khi họp xong ở Toro, liền có người gọi anh.

“Là cô Bành”. Thực ra Tiểu Tần không cân nhắc Khuê Hiền cũng biết là cậu ta.

Bành Đan Kì, cháu gái ông chủ công ty Toro.

Trên đời này có thể gọi Khuê Hiền bằng giọng điệu này e chỉ có mình cô ta.

Khuê Hiền hơi nhíu mày không vui, anh rất không thích người khác gọi anh thân mật như vậy.

“Cô Bành có gì cần dặn dò?”. Khuê Hiền hỏi, giọng nói đầy vẻ lịch sự và xa cách.

Anh vốn lạnh lùng nên Bành Đan Kì không bận tâm.
“Gọi em Đan Kì được rồi, nếu không thì khách sáo quá”. Bành Đan Kì cười.

Mùi nước hoa CD trên người cô ta quá nồng, chắc chắn ông chủ không thích, Tiểu Tần nghĩ. Dư Tiểu Lộ từng nhắc cậu, anh Triệu đặc biệt nhạy cảm với mùi vị và âm thanh, vì vậy không được dùng nước hoa, không được lớn tiếng gào thét.

“Khuê Hiền, nghe nói đây là lần đầu anh đến thành phố B, em đưa anh đi tham quan nhé”.

“Cảm ơn thịnh tình của cô Bành, mắt tôi không tiện, không thích đi lại”.

Bành Đan Kì dùng thủ đoạn trên thương trường áp dụng vào tình yêu, không quá ép sát nhưng kiên quyết không từ bỏ.

“Vậy tối nay em mời anh bữa cơm để thể hiện tấm lòng chủ nhà. Khuê Hiền, chuyện này chắc anh không từ chối chứ?”.

Khuê Hiền không còn đường lùi.

Buổi tối trên đường từ khách sạn đến nhà hàng Catiero, Khuê Hiền chợt mò mẫm trong túi áo.

“Anh Triệu, anh tìm đồ à?”.

“Chiếc mp3 tôi vẫn mang theo người”.

Chiếc ipod màu trắng báu vật quan trọng nhất Khuê Hiền luôn mang theo.

“Hay là rơi ở khách sạn?”. Tiểu Tần hỏi.

“Vậy thì quay về tìm”. Khuê Hiền ra lệnh không chút do dự.

“Anh Triệu, sắp đến giờ hẹn của anh và cậu Bành rồi”.

“Không đi nữa”. Khuê Hiền thốt ra ba chữ.

Buổi hẹn Bành Đan Kì công phu chuẩn bị bị hủy bỏ vì một chuyện nhỏ, hại Tiểu Tần phải hạ giọng bịa ra đủ lí do giải thích với cô ta. May mà cô ta có giáo dục, gia giáo cũng tốt, không phải một cô gái không hiểu lí lẽ.

Còn Khuê Hiền thì hoàn toàn không quan tâm đến lí lẽ.

Phòng khách sạn bị anh lộn tung lên. Nhân viên phục vụ dọn vệ sinh phòng bị tra hỏi nghiêm ngặt, khiến mọi người đều rất ngại.

Quản lí lo lắng hỏi: “Anh Triệu mất vật gì vô cùng qúy giá ạ?”.

“Một chiếc mp3”. Tiểu Tần mỉm cười.

Cách đối nhân xử thế của Khuê Hiền đã tốt hơn nhiều so với hồi cậu mới tiếp xúc ba năm trước, chỉ có điều sau khi tới thành phố B mới thỉnh thoảng khác thường.
 
Tiểu Tần nhớ lần đầu gặp mặt, Khuê Hiền đứng ở đầu kia căn phòng hỏi: “Tại sao cô lại biết chữ nổi?”.

“Bố tôi là một người mù”.

“Bẩm sinh hay là…”. Anh đang cân nhắc cách dùng từ của mình.

“Tai nạn, ông ấy là một công nhân, năm tôi khoảng hai tuổi trong phân xưởng của ông ấy xảy ra sự cố dẫn đến mù mắt”. Tiểu Tần trả lời.

“Ông ấy vẫn còn may mắn, ít nhất ông ấy từng nhìn thấy mẹ cô và cô.”

Tiểu Tần lắc đầu: “Không, anh Triệu. Một người trưởng thành đang hoàn toàn khỏe mạnh đột nhiên mất đi ánh sáng phải chịu đả kích lớn hơn nhiều so với người từ nhỏ đã không nhìn thấy”.

Cậu không kìm được phản bác anh, tuy trước khi cậu vào nhân viên ở đây đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng không được làm trái lời anh Triệu, nhưng cậu vẫn bồng bột làm thế. Vì tai nạn đó vĩnh viễn không thể coi là may mắn đối với cuộc đời ông.

Khuê Hiền quay đầu lại, trên gương mặt trắng bệch không có biểu cảm gì, anh hỏi: “Bố cô, sau này ông có hạnh phúc không?”.

“Sau đó công xưởng đổ hết trách nhiệm vụ tai nạn lên đầu ông, sau khi ra viện một thời gian dài ông không tìm được việc, rồi ông bắt đầu nghiện rượu, uống say liền đánh đập mẹ tôi, tỉnh rượu lại quỳ xuống cầu xin bà đừng rời bỏ ông, hối cải hết lần này đến lần khác rồi lại tái phạm”.

“Sau đó thì sao?”. Khuê Hiền lại hỏi.

Trong vẻ bình thản của anh thoáng một nỗi đau khổ không dễ nhận ra.

“Khi tôi chưa được mười tuổi, mẹ tôi vẫn li hôn với ông, đưa tôi đi tái giá”. Tiểu Tần lạnh nhạt nói.
Khi cô rời khỏi văn phòng, cô tưởng mình đã mất cơ hội, không ngờ một tuần sau lại nhận được điện thoại. Đối phương nói: “Cô Tần, anh Triệu quyết định tuyển dụng cô, mời cô thứ hai đi làm”.

Tiểu Tần vào công ty, phát hiện Khuê Hiền là ông chủ cần mẫn nhất mà cô gặp từ trước đến nay, anh giống như động cơ vĩnh cửu không bao giờ ngừng nghỉ, lại như một miếng bọt biển nhanh chóng hút hết những kiến thức xa lạ. Một hôm, tình cờ cô nghe nói Khuê Hiền từng yêu một người, sau đó người đó rời bỏ anh. Tiểu Tần đột nhiên nhớ lại chuyện anh truy hỏi về chuyện của bố cô.

Mười phút sau, chiếc mp3 giày vò người ta đó được phát hiện nằm ở khe giữa hai tấm thảm. Hơn mười người lau mồ hôi thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc đó Dư Tiểu Lộ gọi điện đến, Tiểu Tần báo cáo tình hình với dì của ông chủ.

Dư Tiểu Lộ nghĩ một lúc rồi nói: “Lát nữa tôi gửi cho cậu một file ghi âm, cậu lưu trong máy tính, sau đó mua vài chiếc mp3 cùng loại copy vào để phòng khi cần”. Buổi tối, khi Tiểu Tần mở email ra thì thấy file đính kèm Dư Tiểu Lộ gửi.

Đó là một file nén âm thành nặng 3Gb, tên file là: Thịnh Mẫn.

Cậu không thích tò mò chuyện đời tư nên không nghe thử, chỉ giải nén rồi làm theo như đã được dặn – copy vào năm chiếc mp3 mới mua, cất trong túi xách của cậu, ngăn kéo, trên xe, để phòng bất trắc.

Hóa ra thứ quan trọng không phải là chiếc máy mà là giọng nói, Tiểu Tần nghĩ.
Trên báo tài chính có đăng: “Công ty RD đầu tư vào công ty Toro của thành phố chúng ta, theo cán bộ cấp cao của các bên có liên quan tiết lộ thì cuộc đàm phán đã đi đến giai đoạn cuối cùng”.

Thịnh Mẫn đọc xong tin đó liền gấp tờ báo lại.

Đúng như Khuê Hiền nói với cậu, anh không đến thành phổ B để tìm cậu.

Trên phim thường có tình tiết nam chính vì tìm kiếm một cô gái nào đó mà ngày ngày chờ dưới lầu nhà cô ta. Nhưng Khuê Hiền sẽ không làm thế, ba năm trước không làm, ba năm sau cũng vậy.

“Ngày mai cậu phải đi với tớ”. Kim Hy Triệt nói.

Cậu ấy đã xin nghỉ bốn ngày, đã đặt lịch với bệnh viện, sáng mai sẽ làm phẫu thuật mổ cận thị.

“Đeo kính thì có sao, cậu không thể không làm phẫu thuật sao”.
“Cậu có phải đeo kính đâu mà biết. Mắt cậu tốt, tất nhiên không biết nỗi khổ của người thị lực kém rồi”. Kim Hy Triệt nói: “Dù gì Hàn Canh phải đi, cậu cũng phải đi, ở đây tớ chỉ biết hai người, nếu chẳng may tớ hi sinh anh dũng, ít nhiều cũng còn được nhìn hai người lần cuối”. Hàn Canh là bạn trai của Kim Hy Triệt.

Thịnh Mẫn lườm Kim Hy Triệt một cái.

Buổi chiều, Thịnh Mẫn dắt tay Tiểu Kiệt định bắt xe. Bệnh của thằng bé khiến nó không quen với những nơi đông người, càng không được chen chúc.

“Cậu Lí!”.

Đột nhiên có người ngồi trên xe gọi cậu.

Cậu quay lại thì thấy một người đàn ông đang dừng xe bên đường. Người đó đeo kính, trông rất thư sinh.

“Anh…”. Thịnh Mẫn ngập ngừng, không nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu.

“Chúng ta từng gặp nhau ở khách sạn Ngày Nghỉ, tôi là Ngô Vu”. Anh ta nhắc lại.

“A, anh Ngô”. Thịnh Mẫn hơi cảm thấy có lỗi.

“Cậu đi đâu, tôi vừa tan sở, có thể tiễn cậu một đoạn”.

“Không cần đâu”. Thịnh Mẫn xua tay.

“Dù gì cũng là vinh hạnh của tôi, giờ này mang theo trẻ con không dễ bắt xe đâu”. Anh nhìn thấy Tiểu Kiệt đứng cạnh cậu.

Thịnh Mẫn do dự.

“Cậu Lí mà còn từ chối nữa là cảnh sát đến phạt tôi đấy”. Ngô Vu cười.

“Hai người đi đâu?”. Ngô Vu hỏi.

Cậu ngồi ở ghế sau với Tiểu Kiệt. “Đến quán KFC ở trung tâm thành phố”.

“Đi ăn sao?”. Ngô Vu nhìn Thịnh Mẫn qua kính chiếu hậu.

“Đi giờ nàỵ hơi đông người, nếu anh bạn nhỏ không ngại ăn McDonald thì tôi biết một nhà hàng khá yên tĩnh”. Anh dò hỏi Thịnh Mẫn qua kính chiếu hậu.

“Vâng, cám ơn anh”.

Thế là từ đi nhờ xe đã được Ngô Vu thuận lợi biến thành một cuộc hẹn hò kì lạ.

Khi Ngô Vu đi mua đồ ăn, anh không quen với kiểu nhà hàng đồ ăn nhanh mà bọn trẻ con rất thích này lắm, anh bê đồ về chỗ ngồi, cảm thấy hơi có lỗi.

“Tôi chưa vào đây ăn bao giờ. Chỉ có lúc đi làm thường qua đây thôi”.

“Đàn ông thường cho rằng những người có tính cách hơi ấu trĩ mới thích những thứ kiểu này”. Thịnh Mẫn giải vây cho anh. Người có suy nghĩ này chính là Khuê Hiền.

“Quê tôi ở một thị trấn nhỏ, không có trò này. Tới đây học đại học, kinh tế eo hẹp, một chiếc hamburger mười tệ đã là đồ xa xỉ đối với tôi lúc đó rồi.

Anh rất thẳng thắn.

Hoàn toàn khác với người đó.

Thịnh Mẫn mỉm cười nhìn anh, rất có thiện cảm.

“Anh Ngô đang làm công việc gì?”. Cậu lại quên rồi.

“Luật sư”.

“Vậy bây giờ anh muốn ăn gì cũng không xa xỉ nữa rồi”.

Ngô Vu bật cười vì câu nói của cậu.

Thịnh Mẫn cắm ống hút vào Coca, đặt trước mặt Tiểu Kiệt, thằng bé im lặng ngồi uống. Động tác tỉ mỉ như cầm khoai tây chiên hơi khó khăn với nó. Thế là Thịnh Mẫn dạy nó từng tí một.

“Tôi từng nghe nói về bệnh này”. Vừa rồi Thịnh Mẫn giải thích với anh một chút. “Tình trạng của thằng bé đã rất tốt rồi”.

“Điều trị càng muộn càng nghiêm trọng, thằng bé bị bệnh bẩm sinh, thông thường mà nói cả đời khó mà chữa khỏi được”. Thịnh Mẫn thở dài.

“Di truyền à?”.

“Y học chưa thể xác định được. Khả năng lớn nhất là khi mang thai cơ thể người mẹ đã mắc bệnh gì đó”.

“Đó đâu phải là trách nhiệm của đứa trẻ”.

“Bố mẹ thằng bé cho là như thế”. Thịnh Mẫn vuốt tóc Tiểu Kiệt. “Tôi đưa nó đến đây là hi vọng nó nhìn thấy các bạn nhỏ khác, có mong muốn được tiếp cận với chúng”.

“Thằng bé có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện không?”.

“Cũng có thể, bệnh nhân tự kỉ tự động bỏ qua những thông tin bên ngoài họ không muốn tiếp nhận”.

Đột nhiên Tiểu Kiệt chọc mạnh ống mút làm cốc Coca đổ ra bàn, Thịnh Mẫn vội vàng di chuyển đống đồ ăn. Ngô Vu thấy trước ngực Tiểu Kiệt dính Coca, định dùng khăn giấy lau cho thằng bé.

“Anh Ngô!”. Thịnh Mẫn lập tức ngăn lại: “Tiểu Kiệt không quen để người lạ chạm vào nó”. Nếu không nó sẽ lập tức hét ầm lên.

Tay Ngô Vu ngừng giữa không trung

“Mới đầu đối với tôi thằng bé cũng như vậy. Nó cần thời gian tiếp nhận sự gần gũi của người khác”. Thịnh Mẫn vội giải thích để làm anh bớt ngại. “Quá trình này rất chậm, cũng rất đau khổ”.

Ngô Vu nói: “Tôi rất xin lỗi”.

Thịnh Mẫn cười: “Không có gì, quen là được”.

Ngô Vu lại ra quầy thu ngân mua một cốc Coca khác.

Khi quay lại anh vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay Thịnh Mẫn. Vì nhiệt độ trong nhà hàng hơi cao nên Thịnh Mẫn xắn tay áo lên, thêm nữa đó là một chiếc đồng hồ nam có mặt hơi lớn, đeo trên cổ tay mảnh mai của cậu trông rất bắt mắt.

“Đồng hồ hiệu Polley của Thụy Sĩ, cậu Lí có sở thích sưu tầm thứ này sao?”. Ngô Vu tìm một chủ đề mới.

“Hả?”. Thịnh Mẫn không hiểu ý anh.

“Trước kia tôi có một khách hàng người Hồng Kông kinh doanh những món đồ sưu tầm thế này”. Ngô Vu cũng hơi tò mò, đó là một chiếc đồng hồ dành cho người mù

“Anh bảo đây là gì cơ?”.

“Polley, ở Trung Quốc không mua được hàng chính hãng đâu, giá một chiếc tương đương với số tiền tôi kiếm trong nhiều năm không ăn không tiêu”.

“Không phải chứ”. Thịnh Mẫn lè lưỡi.

Thịnh Mẫn nghĩ, chiếc cậu đổi cho Khuê Hiền cũng tương đương mà, tuy hơi khó mua, lại còn tiêu của cậu mất hơn hai trăm tệ, cũng có thấy gì khác đâu.

“Nghe nói toàn bộ đều được làm bằng tay”. Ngô Vu giải thích: “Phải đặt hàng trước”.

“Đặt làm?”.

“Mấy thứ này tôi cũng không hiểu lắm, tóm lại là rất đắt, nhưng cụ thể tại sao lại đắt như vậy, người bình thường như chúng ta cũng không thể lí giải nổi”.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Cười xong không kh có phần ngại ngùng.

Ngô Vu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay Thịnh Mẫn: “Nghe nói món đồ này cũng như châu báu, còn có thể lên giá”.

Thịnh Mẫn thả tay áo xuống, bất giác giải thích: “Thực ra… đây là hàng nhái tôi mua ở lề đường, làm giống nhỉ. Nghe anh nói vậy tôi mới biết nó đắt như vậy, thảo nào hàng nhái mà còn tốn của tôi mấy trăm tệ”.

Ngô Vu nghe xong cũng thở phào, anh cũng không muốn chàng trai mình định theo đuổi giàu có như vậy.
Thịnh Mẫn đưa Tiểu Kiệt về trung tâm nhi đồng rồi lao tới đài phát thanh.

Cậu phụ trách một chương trình trò chuyện tâm sự, thực ra những người gọi vào đường dây nóng đều hỏi chuyện tình yêu.

Tình yêu.
Cậu cũng đã từng yêu.
Tối nay người đầu tiên gọi điện là một cô gái, cô ấy vừa kể chuyện tình của mình vừa khóc. Thịnh Mẫn đành phải chèn nhạc vào, để tâm trạng cô gái bình tĩnh lại.

Cô gái nói, mình và bạn trai là bạn cùng lớp đại học, bây giờ còn chưa đầy một năm là tốt nghiệp, phải đối mặt với rất nhiều trở ngại đối với tình yêu trong cuộc sống.

Thịnh Mẫn ngoài an ủi cô gái vài lời cũng bất lực, điều duy nhất có thể làm là để cô gái kể lại rồi thực lòng lắng nghe. Kể chuyện có thể khiến người ta tìm được lối ra của linh hồn. Ví dụ cậu thích nói chuyện với Lệ Húc.
 
Lúc này Khuê Hiền đang vừa từ Toro bước ra chuẩn bị về khách sạn. Tiểu Tần đang nghe điện thoại.

Khuê Hiền tranh thủ ra khỏi xe hút điếu thuốc.

Lúc này một giọng nói gọi anh: “Anh Triệu?”.

Khuê Hiền ngẩng đầu lên.

“Tôi là Đông Hải, không biết anh Triệu còn nhớ không?”.

“Nhớ”. Khuê Hiền đưa tay ra bắt tay với anh, Đông Hải đầu tiên hơi sững lại rồi lập tức đưa tay ra.

“Bây giờ tôi làm việc ở Toro, mấy hôm trước nhìn thấy anh trong công ty, người đông quá nên không có cơ hội chào hỏi anh”.

“Vâng”. Khuê Hiền lạnh nhạt gật đầu.

Cảm thấy thái độ của Khuê Hiền, Đông Hải đành nén những lời định nói xuống đáy lòng, khách sáo vài câu liền quay người cáo từ. Đi được mấy bước anh hình như không nhịn được bèn quay đầu lại nói: “Anh Triệu, mấy năm nay Thịnh Mẫn sống không vui chút nào. Không biết anh có biết không”.

Sao anh lại không biết.

Anh biết hết mọi thứ.

Hôm đó, cậu ấy giận dỗi rời khỏi bệnh viện, anh cũng cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng đúng lúc này bệnh viện có tin đã tìm được gan tương thích với cơ thể bổ anh, sẽ được chuyển từ bên đó sang ngay lập tức, có thể phẫu thuật luôn.

Ca phẫu thuật kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, khi anh lấy lại được hơi sức thì đã không tìm thấy Thịnh Mẫn đâu nữa.

Cậu không nghe máy.

Anh về nhà tìm cậu, đến nơi cậu sống cùng Lệ Húc tìm cậu, thậm chí đến đài phát thanh tìm cậu, bất cứ nơi nào cậu có thể xuất hiện anh đều đã nghĩ đến, cũng bảo Dư Tiểu Lộ cùng anh tìm rất nhiều lần. Anh sợ hễ mình sơ suất là sẽ bỏ lỡ mất Thịnh Mẫn, lại lo lắng bệnh tình của bố sẽ xấu đi sau ca phẫu thuật. Suốt nửa đêm không biết anh đã chạy đến bao nhiêu nơi.

Khi trời sắp sáng vẫn không tìm thấy cậu.

Dư Tiểu Lộ cũng hơi mất kiên nhẫn với anh: “Khuê Hiền… Thịnh Mẫn có phải là trẻ con đâu, cậu ấy đã ở đây bốn năm rồi, sẽ không đi lạc đâu. Cậu ấy giận anh cố tình không muốn gặp anh, trốn anh. Anh lo lắng thì được ích gì. Bây giờ anh hối hận thế sao lúc ở bệnh viện lại làm cậu ấy tức giận bỏ đi?”.

Anh đứng dưới nhà cậu, mãi không nói gì. Bệnh viện lại gọi điện tới, nói tình hình có chút bất thường, giục Khuê Hiền trở về.

Khi trời sáng anh lại tới nhà cậu thì gặp Thịnh Mẫn ở cổng.

Cậu hỏi anh: “Trên đời này Dư Vi Lan quan trọng hơn anh hay tôi quan trọng hơn?”.

Đứng trước câu hỏi đột ngột này, Khuê Hiền bỗng thấy sững sờ. Anh biết hôm qua cậu nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa anh và Dư Vi Lan, anh hoảng loạn không biết làm thế nào, không dám đối diện với ánh mắt cậu, đành cố tình hỏi ngược lại: “Em cảm thấy hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy có ý nghĩa gì không?”.

Không ngờ tiếp theo lại là câu nói tuyệt tình của cậu. Giây phút đó, anh gần như quên cả thở. Cuối cùng… họ cũng đi đến bước này sao?

Khuê Hiền đứng trước đầu xe, mãi không trả lời câu chất vấn của Đông Hải, đứng lâu đến nỗi anh quên mất định nói gì với Đông Hải, lặng lẽ vào trong xe.

Sau này anh mới biết đêm đó bố Thịnh Mẫn qua đời. Sau đó anh không dám, cũng không có quyền xuất hiện trong thế giới của Thịnh Mẫn nữa. Anh là một thằng mù, một thằng mù chỉ biết làm hại người khác.

Anh không có khả năng mang lại hạnh phúc cho cậu.

Nhưng anh vẫn nhớ cậu, ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, không ngày nào là anh không nhớ về quá khứ của họ. Nỗi nhớ nhung này từng ngày từng ngày trở nên trầm trọng, thậm chí anh không dám chắc liệu có ngày những cảm xúc cứ chất chồng từng ngày này có khiến anh sụp đổ.

Còn Thịnh Mẫn thì như đã thật sự quên anh.
Nên có lúc anh lại thấy hận cậu. Anh nhớ tất cả mọi thứ khắc cốt ghi tâm như vậy, sao cậu có thể nói quên là quên, còn ra vẻ thản nhiên đi xem mặt, đi kết hôn, thậm chí vô tư nói với anh: “Khuê Hiền, xem ra anh sống rất tốt”.

Đúng là chó chết!

Trên đường về, Tiểu Tần phát hiện Khuê Hiền tựa ra ghế hơi khép mắt lại, tâm trạng không được tốt lắm.

Tiểu Chu lái xe cũng cảm thấy không khí ngột ngạt, bèn nói: “Anh Triệu, nghe nhạc nhé”.

Khuê Hiền xua tay.

“Anh Chu, chỗ các anh có đài phát thanh gì không?”. Tiểu Tần hỏi.

Tiểu Chu là lái xe công ty con chuẩn bị cho Khuê Hiền, là người thành phố B.

Tiểu Chu liếc nhìn đồng hồ nói: “Giờ này có chương trình tâm sự được lắm, tôi rất hay nghe”. Nói rồi mở đài tìm kênh đó.

Đột nhiên, anh nghe thấy giọng nói khiến anh nhung nhớ đó vang lên trong xe: “Vậy thì mời đạo diễn nối máy cuộc gọi thứ hai ngày hôm nay”. Đó là giọng của Thịnh Mẫn.

Anh lái xe nói: “Người dẫn chương trình này có lúc nói chuyện đáng yêu thật”.

Khuê Hiền ngồi thẳng dậy, giơ tay lên, ra hiệu im lặng với anh lái xe, cả đoạn đường chăm chú lắng nghe chương trình này đến hết, không sót một chữ.

Thịnh Mẫn tan ca về nhà, nằm ra ghế sofa, đờ đẫn nhìn chiếc đồng hồ đeo tay. Đột nhiên lại lấy chiếc bật lửa trong túi xách ra.
 
Đây là chiếc bật lửa kiểu dáng đơn giản màu xanh sẫm vỏ sần hôm đó Khuê Hiền vứt lại quán cafe.

Hai món đồ để cạnh nhau. Đây là hồi ức duy nhất Khuê Hiền để lại cho cậu, một thứ cậu giành lấy, còn một thứ anh quên cầm cậu nhặt về. Cậu ở bên Khuê Hiền nửa năm, anh chưa từng tặng cậu bất kì thứ gì.

Trong sách nói, tất cả mọi người đều thích vật chất.

Thực ra không phải là vật chất mà là từ đó có thể nhìn thấy tấm lòng của người đàn ông. Anh không quan tâm cậu chút nào.

Lần đầu tiên cậu thấy anh hút thuốc, trước kia Khuê Hiền lành xa mọi thói quen xấu, thậm chí không thức đêm. Vì mất đi đôi mắt nên anh vô cùng quý trọng sức khỏe của mình. Bây giờ nhìn anh thành thạo đốt thuốc, xung quanh mù mịt khói thuốc, cậu lại thấy đau lòng như thế.

Anh đang giày vò chính mình.

Nghĩ xong cậu lại nhìn chiếc đồng hồ đó, không ngờ cậu lại đeo một món đồ đắt tiền lâu như vậy, còn thường xuyên quên trong nhà vệ sinh.

“Món đồ đắt như vậy, hôm nào chúng ta không có tiền ăn cơm thì đem đi cầm”. Lệ Húc từ trong phòng đi ra nói.

“Sao tớ lại sống cùng một cậu nàng tham tiền như cậu nhỉ”. Thịnh Mẫn than thở.

“Có cách gì đây. Ai bảo cậu cứ bám lấy tớ, cứ như thiếu tớ thì cậu không sống nổi ấy”. Lệ Húc cũng than.

“Tớ có nên trả anh ấy không?”.

“Thế thì tốt quá, cậu có thể quang minh chính đại gặp anh ấy một lần”. Lệ Húc trêu chọc.
 
“Thịnh Mẫn, cậu còn yêu anh ấy không?”. Lệ Húc hỏi.

“Không biết”.

“Không biết vậy cậu còn nhặt bật lửa người ta vứt đi về làm gì?”. Lệ Húc nói một phát trúng tim đen.

“Tớ…”. Thịnh Mẫn bí từ.

“Thịnh Mẫn”. Lệ Húc nhìn cậu: “Bao nhiêu năm như vậy, cậu có tìm được ai hợp ý cậu hơn anh ấy không?”.

“Chỉ là chưa gặp được thôi, chưa biết chừng sắp xuất hiện đến nơi rồi”. Thịnh Mẫn nhàn nhạt nói.
.
.
.
Kết thúc chương 9
.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.