Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Chương 11 – Chuyện cũ

Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh
Tác giả: Thư Nghi
Người dịch: Greenrosetq
Edit for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: yaoi, some sweet, some hurt, sad end
***
***
Chương 11 – Chuyện cũ
.
.
.

Tất cả đã kết thúc
Sẽ không còn vương vấn tơ lòng.
Em tựa đầu gối anh lần cuối,
Nói những lời khiến trái tim nát tan.


Tất cả đã kết thúc
Em đã nghe thấy câu trả lời,
Và không muốn dối lòng thêm nữa
Mọi chuyện cũ em sẽ lãng quên.


Với tình yêu, em mãi mãi vô duyên.
……………………………………….……….(Chuyện cũ – Pushkin)

_fanart__kyumin___prince_and_princess_by_880203jm-d5hqn4i


.
.
.
.
Tôi không biết mình vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào. Tôi không có tâm trạng làm bất cứ việc gì, ban đêm không thể chợp mắt nên ngồi bên cửa sổ gặm móng tay đến sát phần thịt đỏ hồng.



Tin tức mà Kangin dò hỏi được là Kyuhyun vẫn ở trong phòng giám hộ dành cho những bệnh nhân nguy kịch. Mấy lần anh suýt nguy hiểm đến tính mạng nhưng được cấp cứu kịp thời. Nghe những lời nay tôi chỉ muốn trốn kỹ vào một nơi nào đó để không phải đối mặt với sự hành hạ đau đớn đến tận tâm can. Cuối cùng, tôi cũng chỉ có thể vào nhà vệ sinh khóc một trận, nhưng không dám khóc to vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng người khác.



Sau mấy ngày chờ đợi với tinh thần khủng hoảng, La Tây quả nhiên gọi điện thoại đến, bảo tôi và Kangin tới nhà chị ta một chuyến.



Lần này La Tây không còn tỏ vẻ ta đây, chị ta ngồi sẵn ở phòng khác chờ chúng tôi. Chúng tôi vừa ngồi xuống, chị ta lập tức mở miệng: “Tôi đã hỏi rồi, không phải người của bên đó làm, bọn họ không có sức mạnh lớn như vậy.”



Kangin ngẩng đầu há hốc miệng, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên: “Chị chắc chắn chứ?”



La Tây tỏ ra không vui: “Anh nghĩ tôi là người nói năng tùy tiện sao?”



“Chị La, tôi không có ý đó.” Kangin vội vàng giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, không phải người của bên đó, lẽ nào… là điều tôi đang lo lắng?”



La Tây nhướng mày nhìn anh ta: “Anh muốn nói gì?”



“E có người sợ hãi, sợ Kyuhyun khai ra những chuyện bất lợi với bọn họ.”



La Tây cúi xuống uống một ngụm cà phê, sau đó nói một câu chẳng ăn nhập: “Việc Kuchma làm hai nhiệm kỳ, đối với một số nhân vật trong chính phủ là sự bắt đầu của cơn ác mộng.”



Kangin rõ ràng hiểu ý chị ta, anh trầm mặc gật đầu.



La Tây nói tiếp: “Như bến cảng Odessa này, lượng hàng hóa ra vào mỗi năm là năm mươi triệu tấn, không biết vỗ béo bao nhiêu người, thảo nào có kẻ đỏ mắt.”



Kangin hơi nóng ruột: “Vậy… chuyện của Kyuhyun khó giải quyết lắm phảikhông ạ?”



“Đúng vậy.” La Tây gật đầu đồng tình: “Nếu chỉ là vụ án bắt cóc thì chỉ cần nghĩ cách khiến nguyên cáo thay đổi lời khai và rút đơn kiện là xong. Nhưng liên quan đến buôn lậu, con số lại rất lớn, phía Kyiv* cũng đã để mắt tới nên rất khó giải quyết.”



 “Vậy…” Kangin chớp mắt, anh không biết hỏi gì thêm.



Tôi lặng im nhìn gương mặt xinh đẹp của La Tây, cố gắng lý giải nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ. Chưa bao giờ tôi hối hận vì bình thường tôi không quan tâm đến tin tức thời sự như lúc này. Tôi đột nhiên nhớ tới câu nói của Si Won, anh nói chính phủ đã hứa với người dân bỏ phiếu sẽ đánh mạnh vào hoạt động buôn lậu và loại trừ hủ bại trong ngành hải quan. Lúc đó anh cũng hỏi tôi một câu mang hàm ý sâu xa: Cậu có biết lúc này mà bị xét xử, hậu quả sẽ như thế nào không?



Tôi dần dần hiểu ra, đôi tay đang cầm cốc nước bất giác run lẩy bẩy, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.



La Tây liếc nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Kyuhyun không phải kẻ ngốc, cậu ấy biết rõ hơn ai hết. Hôm đó, đầu óc cậu ấy có vấn đề nên mới báo cảnh sát, đúng là cố tình tự đâm đầu vào chỗ chết.”



Tôi không thể chịu nổi ánh mắt cay nghiệt của La Tây nên cúi gằm mặt. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy đôi mắt chị ta như ánh đèn sáng rực chiếu xuống người tôi.



Căn phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát. Mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, chúng tôi thậm chí còn có thể nghe thấy hơi thở của nhau.



“Chị La.” Kangin phá vỡ không khí trầm mặc: “Mạng sống của Kyuhyun nằm trong tay chị, chúng tôi nên làm thế nào xin chị hãy nói một tiếng.”



“Sao anh nói như vậy? Tôi không gánh nổi đâu.” La Tây hơi mỉm cười, lời nói của chị ta có vẻ hơi khiêm tốn nhưng thái độ rõ ràng chờ đợi câu này từ lâu.



“Ai cũng biết chị La có năng lực và mối quan hệ rộng rãi ở Odessa. Nếu chị không làm được thì chẳng có ai làm nổi. Kyuhyun còn trẻ tuổi, thiếu hiểu biết, mong chị hãy nể tình xưa nghĩa cũ, đưa tay giúp cậu ấy vượt qua kiếp nạn này.”



Tôi không ngờ một người có lòng tự trọng như Kangin lại có thể nói ra những lời cầu xin khẩn thiết như vậy.



Thái độ của La Tây quả nhiên mềm mỏng hẳn: “Vụ này không phải không có cách giải quyết, nhưng chắc chắn sẽ tốn công sức. Trên Kyiv có người đồng ý giúp đỡ, có điều họ đưa ra giá hơi cao.”



“Bao nhêu ạ?”



“Ba trăm ngàn.” La Tây ngừng một lát rồi bổ sung thêm: “Tiền mặt.”



“Ba trăm ngàn? Mẹ kiếp.” Kangin thở hắt ra: “Tương đương ba trăm bảy mươi sáu triệu hai trăm chín mươi ngàn won* thế mà cũng mở miệng đòi được, rõ ràng là thừa nước đục thả câu mà.”



La Tây sa sầm mặt: “Anh nói năng tử tế hơn một chút có được không? Anh ra đời làm ăn bao nhiêu năm mà chẳng hiểu gì cả. Dù ở trong nước, vớt một mạng người, anh có biết tốn bao nhiêu tiền không?”



“Tôi không biết, cũng chẳng có kinh nghiệm về việc đó, mong chị hãy chỉ bảo cho tôi.” Kangin tức đến mức không còn kiềm chế nổi.



La Tây cũng không vừa, cặp lông mày dựng ngược lên: “Anh và Kyuhyun giống hệt nhau. Người tôi nhờ không phải có địa vị tầm thường. Khó khăn lắm ông ta mới mở miệng đồng ý giúp đỡ, anh còn định ngã giá như mua hàng ngoài chợ ư?”



“Nhưng cũng không thể như con sử tử há to miệng.”



“Kangin!” La Tây đập bộp xuống bàn, giọng nói trở nên đanh thép: “Người ta nể mặt tôi nên mới nhận lời, anh không cần thì thôi, người ta cũng chẳng cần số tiền của anh. Nhưng tôi nói cho anh biết, dù anh có làm đơn xin hoãn, phiên tòa xét xử đầu tiên cũng chỉ hoãn đến cuối tháng Tám là cùng.”



Kangin từ từ quay mặt đi nơi khác: “Toàn bộ tài sản của Kyuhyun bị đóng băng, gom ba trăm ngàn…”



“Đó là việc của anh.” La Tây không khách sáo: “ Tôi cho anh hai mươi ngày, gom đủ tiền rồi hãy đến tìm tôi.”



Nhìn bộ dạng khó coi của Kangin, tôi không nhịn được nên nói xen vào: “Em còn hơn bốn mươi ngàn đô la, Kyuhyun để lại cho em.”



Khoản tiền này gửi ở “ngân hàng ngầm” nên không bị cảnh sát Odessa rờ tới.



Hai người đều quay đầu nhìn tôi, nhưng biểu hiện của họ hoàn toàn khác nhau. Vẻ mặt của Kangin là bất lực, còn La Tây là sự ngạc nhiên pha lẫn châm biếm khó phát giác.



“Ôi trời, cậu ta hào phóng thật đấy.” La Tây nửa cười nửa không nhìn tôi.



Kangin lén giật tay áo tôi, ra hiệu cho tôi đứng dậy chào từ biệt La Tây: “Bọn tôi đi gom tiền, có gì làm phiền chị.”



“Được rồi, tôi không tiễn.” La Tây vẫn ngồi nguyên một chỗ, nhưng ánh mắt chị ta rất kỳ lạ, làm tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp chị ta.



Đến khi đi một đoạn khá xa, tôi vẫn có thể cảm nhận ánh mắt sắc bén của chị ta dõi theo bóng lưng tôi. Rời khỏi ngôi biệt thự sang trọng, chúng tôi vào một quán cơm bên đường.



“Cậu này chẳng chịu động não gì cả!” Kangin trách móc tôi: “Cậu nói chuyện với La Tây mấy lần rồi, quan hệ của chị ta và Kyuhyun trước kia như thế nào cậu không rõ sao? Tự nhiên lại nhắc đến tiền nong trước mặt chị ta, cậu không sợ chị ta nổi cơn ghen trở mặt ngay tại chỗ à?”



Tôi cúi đầu, xoay đi xoay lại cốc nước trong tay. Tôi không phải làm chuyện ngu ngốc, tôi chỉ muốn Kyuhyun nhanh chóng được thả ra, nhưng hình như tôi toàn chọn sai thời cơ nói những lời không đúng.



Kangin nhìn tôi, lắc đầu thở dài, cuối cùng anh đưa cho tôi số điện thoại của mấy người và dặn dò: “Chúng ta chia nhau ra gom ba trăm ngàn. Đây là mấy người bạn thân của Kyuhyun, cậu cũng từng gặp họ rồi đấy. Cậu hãy đi nói chuyện tử tế với họ, nếu người ta không muốn cho cậu mượn tiền thì cũng đừng tỏ ra bất lịch sự. Họ đều là những người sau này chúng ta ngẩng đầu không gặp, cúi đầu cũng thấy.”



Tôi gật đầu, nhận tờ giấy trên ghi một loạt tên và số điện thoại, sau đó cẩn thận gấp lại và bỏ vào ba lô.



Kangin không yên tâm, lại dặn tiếp: “Chuyện đi vay tiền, người ta nể mặt thì cho vay, không thì thôi, cậu đừng nổi nóng với bọn họ.”



Tôi gật mạnh đầu: “Em biết rồi, biết rồi.”



Đến khi đi tìm người vay tiền, tôi mới hiểu rõ lý do Kangin dặn dò tôi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi biết thế nào là nhân tình thế thái, thế nào là lòng người đen bạc.



Những người này trước kia đều tự xưng là anh em của Kyuhyun. Vậy mà bây giờ vài người thậm chí không che giấu thái độ cười cợt trên nỗi đau của người khác. Một số tỏ ra khách sáo hơn nhưng vẫn giữ nụ cười xa cách và thái độ lảng tránh đằng sau bộ mặt lịch sự.



Bây giờ ở trong mắt bọn họ, giá trị của Kyuhyun bằng 0, thậm chí là số âm. Khi nhắc đến chuyện mượn tiền, nụ cười trên môi họ tỏ ra rất miễn cưỡng, đa phần rút ba, bốn ngàn đô la Mỹ nhét vào tay tôi theo kiểu bố thí, vẻ mặt của bọn họ như bỏ tiền ra ngoài chơi bời một bữa, không định thu hồi.



Tôi giả vờ như không thấy những biểu hiệu đáng buồn đó, vẫn viết giấy ghi nợ và đề rõ sẽ trả cả gốc lẫn lãi trong vòng nửa năm như lời Kangin dặn.



Đến nhà người cuối cùng, tôi chỉ mượn được hai ngàn đô la. Chủ nợ còn nhấn mạnh, lãi suất là ba phân* mức lãi suất cao bằng cho vay nặng lãi.



Tôi rất muốn ném tập tiền vào mặt anh ta, sau đó hất bàn rồi bỏ đi. Nhưng nhớ đến lời Kangin, tôi cố gắng nuốt giận, mỉm cười ký tên vào giấy ghi nợ.



Chủ nợ còn làm ra vẻ buồn bã: “Tiền của tôi đổ hết vào hàng hóa rồi. Tôi cũng vì Kyuhyun nên mới chạy vay, mượn Đông mượn Tây.”



Tôi nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, không hề muốn nói chuyện với anh ta. Cũng chính là người này, mỗi lần đi chơi casino thua bốn, năm ngàn đô la Mỹ là chuyện thường, thay gái như thay áo. Nhưng tôi vẫn nhớ tới lời Kyuhyun nói với tôi: Làm gì có đồng tiền nào từ trên trời rơi xuống.



Nghĩ đến đây, tôi hết tức giận. Kyuhyun nói rất đúng, đồng tiền của người ta muốn làm thế nào là quyền tự do của người ta.



“Cảm ơn đại ân đại đức của anh.” Tôi đứng dậy cáo từ.



Gương mặt người đó hơi đỏ ửng, hoặc giả tôi nhìn nhầm. Kẻ nói ra những lời như vậy làm sao đỏ mặt chứ? Tôi cầm tập tiền mỏng phi nhanh ra cổng, thề từ nay về sau sẽ không gặp lại người này.



Buổi tối về nhà, tôi đưa hai mươi ngàn đô la mượn được trong ngày cho Kangin. Anh gom được hơn bốn mươi ngàn nữa, tất cả cũng chỉ là một trăm ngàn, còn lâu mới đủ con số ba trăm ngàn.



Nhìn đống tiền giấy cũ mới lẫn lộn, Kangin nghiến răng ken két, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau.



“Anh đừng sốt ruột, kiểu gì cũng có cách mà.” Tuy tôi cũng rất lo lắng nhưng bắt gặp bộ mặt của anh, tôi liền lên tiếng an ủi.



“Không sao, tôi cũng không trách bọn họ, bây giờ đang là mùa nhập hàng, ai cũng thiếu tiền mặt cả. Ngày mai tôi sẽ nghĩ cách gán hết lô hàng trong tay rồi tính sau.”



Tôi chỉ im lặng nhìn anh chăm chú.



Tết năm nay khi vợ Kangin tới Ukraine, tôi mới biết bên nhà vợ anh là người Daegu. Bố mẹ và em trai vợ một, hai năm gần đây lần lượt mất hết việc làm, gia cảnh nhà Kangin cũng rất bình thường. Vì vậy vợ chồng anh có áp lực kinh tế khá lớn. Kangin bất đắc dĩ mới phải từ chức theo người ra nước ngoài làm ăn. Anh tương đối gặp may nên ở Ukraine vài năm anh đã tạo dựng được sự nghiệp nho nhỏ, tất nhiên số tiền kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt. Bây giờ anh mà gán hết lô hàng, có nghĩa cầm cố với giá rẻ, công sức vất vả trong suốt một mùa sẽ trở thành công cốc.



Chúng tôi im lặng một lúc, Kangin cất giọng mệt mỏi: “Lee Sungmin, cậu về trước đi, có gì ngày mai chúng ta tính sau.”



Tôi rời khỏi căn hộ của anh, lết về đến nhà cũng sức cùng lực kiệt, lại gặp đúng lúc thang máy bị hỏng, phải nghỉ giữa chừng mấy bận mới leo lên nổi tầng chín. Cuối cùng tôi đứng ở cửa cầu thang bộ vừa ho vừa thở hổn hển như người bị bệnh lao độ ba.



“Sungmin!” Có người gọi tên tôi.Tôi ngẩng đầu, hóa ra là mẹ con Valeria đang đợi ở cửa nhà tôi.



“Sao hai mẹ con lại đến đây?” Tôi vô cùng kinh ngạc.



“Tôi đến thăm cậu.” Valeria cầm tay Ivan lắc lắc: “Ivan, mau chào chú Sungmin đi!”



Ivan mím chặt môi không lên tiếng.



Tôi tiến lại gần ôm cậu bé, trên người Ivan có mùi sữa thơm phức. Tôi hôn khắp mặt và cổ cậu bé, Ivan bị nhột bật cười thành tiếng.



“Sungmin, tôi nghe nói rồi.” Valeria tiến lại gần: “Cho có khỏe không?”



“Anh ấy… không được khỏe lắm.” Tôi vùi mặt vào ngực Ivan và nói khẽ.



Valeria đỡ lấy vai tôi, cô thở dài: “Cậu đừng buồn, rồi sẽ ổn cả thôi.”



Tôi mỉm cười gượng gạo, quả thật tôi không còn sức lực để nói chuyện.



“Cậu hãy đưa chìa khóa cho tôi.” Valeria giơ hộp cơm trong tay: “Tôi mua cơm rang ở nhà hàng Hàn Quốc, chắc cậu vẫn chưa ăn tối phải không?”



Tôi miễn cưỡng lấy lại tinh thần, mở cửa vào nhà rồi kéo tay Ivan đến bàn, xúc nửa bát cơm cho cậu bé.



Ivan nhận bát cơm rồi cúi gằm mặt xuống bàn ăn lấy ăn để, cậu bé có vẻ đói bụng.



Tôi thương cậu bé nên quay sang trách cứ Valeria: “Chị đợi bao lâu rồi? Người lớn có thể đợi, nhưng chị không thể để trẻ con đói bụng.”



Valeria không đáp lời, cô rút từ trong túi xách ra một cái túi giấy đặt trước mặt tôi: “Sungmin, cậu hãy cầm lấy chỗ này, vài ngày nữa tôi có thể gom thêm một ít.”



Tôi mở túi giấy, bên trong là một đống tiền hryvnia gồm các mệnh giá khác nhau.



“Đây là gì vậy?” Tôi nghi hoặc hỏi.



“Tôi nghe nói cậu đang đi vay tiền khắp nơi.”



“Thế thì sao?”



Valeria cúi đầu: “Khoản tiền hryvnia này đổi thành đô la cũng được tám ngàn. Tôi biết chẳng thấm vào đâu nhưng cậu đừng từ chối.”



Tôi gạt bát sang một bên rồi đứng dậy: “Valeria, chị còn phải nuôi Ivan nữa.”



“Tôi biết.” Cô không nhìn tôi, giọng nói trở nên nghèn nghẹn: “Nhưng nếu không có anh ấy, tôi và Ivan đã không sống đến ngày hôm nay…”



“Chị cầm về đi.” Tôi nhét túi giấy vào tay Valeria: “Nếu anh ấy biết được, anh ấy tuyệt đối không đồng ý nhận tiền của chị đâu.”



Valeria mếu máo, hai mắt ngấn lệ: “Tại sao? Tôi vẫn chưa có cơ hội báo đáp Cho!”



Tôi còn chưa lên tiếng, Ivan ở bên cạnh đột nhiên có một cử chỉ bất ngờ, cậu bé giật lấy túi tiền đặt trước mặt tôi và nói: “Cho papa, cho papa.”



Tôi kinh ngạc nhìn cậu bé như không tin nổi vào mắt mình: “Ivan, cháu vừa nói gì?”



Cậu bé rõ ràng vừa biểu đạt ý kiến của mình.



Nhưng Ivan không thèm để ý đến tôi, cậu bé lại ngồi xuống cắm cúi ăn cơm tiếp.



Valeria xoa đầu cậu bé cười cười: “Ivan gặp được một bác sĩ tốt nên thời gian qua có tiến bộ lớn.”



“Thật sao?” Tôi véo má Ivan, trong lòng mừng thay Valeria: “Thế thì tốt quá.”



“Sungmin!” Valeria ngượng ngùng nhìn tôi: “Tôi có chuyện vui muốn báo với cậu.”



“Chuyện gì?”



“Tôi sẽ kết hôn vào Chủ nhật tuần sau.”



“Hả? Chú rể là ai?” Tôi lại một lần nữa ngạc nhiên tột độ.



Chuyện Valeria ghen với tôi mới như ngày hôm qua, vậy mà trong nháy mắt vật vẫn ở chốn cũ, người không còn như xưa, Kyuhyun đã trở thành quá khứ của cô.



“Là… là bác sĩ của Ivan.” Valeria cười thẹn thùng.



“Vậy à… Chúc mừng chị!”



Tôi cố gắng tỏ ra vui mừng, không hiểu sao trong lòng cảm thấy hơi chua xót, cảm thấy bất bình thay Kyuhyun, những người ở bên cạnh anh lần lượt bỏ anh mà đi.



“Sungmin, cậu có tham dự hôn lễ không?” Valeria nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi.



Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nếu anh ấy có thể ra ngoài, tôi và anh ấy nhất định sẽ đến nhà thờ.”



Valeria tiến lại ôm tôi và nói nhỏ vào tai tôi: “Bạn yêu, xin hãy giữ lại tiền. Cho là người tốt, Thượng đế nhất định sẽ phù hộ anh ấy.”



“Cảm ơn chị, Valeria.” Tôi vỗ nhẹ lên lưng cô, nhân cơ hội giơ tay lau nước mắt không biết rơi xuống từ lúc nào.



Sau khi tiễn mẹ con Valeria về, tôi đóng cửa và lấy ra tờ giấy gửi tiền ở “ngân hàng ngầm” và tờ giấy ủy quyền của Kyuhyun. Tôi ngồi dưới ngọn đèn nhìn hai tờ giấy một lúc lâu.



Ngay mai chúng sẽ không thuộc về tôi nữa, trong lòng tôi tràn ngập sự lưu luyến và đau khổ.



Ngón tay tôi lướt qua hàng chữ viết tay của anh, giống như chạm vào vật thể có da có thịt, như lướt qua lòng bàn tay anh. Hàng loạt ký ức dội về trí óc tôi, nhiều hình ảnh và quá khứ khó quên như vậy, đến nay tôi có thể tiếp xúc, chỉ còn lại hai hàng chữ này.



Tôi chống tay lên bàn, cố gắng kìm nén không để nước mắt trào ra, đến mức cổ họng như có một con dao sắc nhọn đâm vào.



Ngoài trời nóng bức nhưng toàn thân tôi lạnh toát.








Sáng ngày hôm sau, tôi đến “ngân hàng ngầm” theo lời hẹn trước trong điện thoại.



Vẫn là cái bàn đó, ngồi đằng sau bàn vẫn là người đàn ông trung niên có gương mặ không có điểm gì nổi bật đó. Tôi đứng trước bàn, tay nắm hai tờ giấy, do dự hồi lâu mới đưa cho ông ta.



Tôi mở to mắt nhìn hai tờ giấy bị hút vào máy cắt vụn giấy. Như vậy, mối liên hệ cuối cùng giữa tôi và anh đã đứt đoạn giống như con diều đứt chỉ. Trái tim tôi co thắt, lồng ngực hô hấp khó khăn.



Bốn mươi bảy ngàn đô la Mỹ, với tám ngàn Valeria để lại, tổng cộng là năm mươi ngàn, tôi đưa hết cho Kangin.



Kangin cũng đã cắm toàn bộ lô hàng của anh, chỉ lấy được một trăm hai mươi ngàn tiền mặt, bằng sáu mươi phần trăm số vốn anh đổ vào.Thế nhưng Kangin không một lời oán trách, khiến tôi đâm ra hoài nghi, trong thế giới vật chất này còn tồn tại tình bạn thật sự ư?



Hóa ra không phải ai cũng xứng với hai từ “bạn bè”.



Số tiền chúng tôi gom được so với con số La Tây đưa ra còn thiếu hơn hai mươi ngàn đô la Mỹ. Những nơi có thể vay mượn chúng tôi đều mượn cả rồi, bây giờ chúng tôi không biết đi đâu mới có thể kiếm ra khoản tiền này.



“Nếu thật sự hết cách thì chỉ có thể đi vay nặng lãi.” Kangin nói.



Tôi giật mình: “Không còn cách khác sao?”



“Tuy chúng ta cố gắng không dính đến vay nặng lãi nhưng đến nước này thì chỉ còn cách đó. Hoặc là có một cách khác.”



“Cách gì?” Tôi hỏi.



“Đi cướp ngân hàng.”



“Xin anh.” Tôi suýt nữa bật cười.



“Nhắc đến ngân hàng tôi mới nhớ một chuyện.” Kangin cau mày: “Chiều hôm qua tôi gặp Shin Dong ở ngân hàng.”



“Hả?” Cái tên Shin Dong đã trở nên vô cùng xa lạ, tôi ngây người vài giây mới có phản ứng: “Anh ta bao lâu rồi mới lộ diện? Bây giờ đang làm gì vậy?”



“Tôi không biết, nhưng có vẻ vênh váo lắm. Anh ta lại dọn về ngôi nhà cũ. Đúng là trước đây tôi có mắt như mù.” Nhắc đến Shin Dong, Kangin tỏ thái độ căm ghét.



Tôi lập tức nghĩ đến chuyện trước mắt: “Đúng rồi, em nhớ hình như còn một lô hàng trong tay Shin Dong, chắc anh ta có tiền đúng không? Sao chúng ta có thể quên béng anh ta nhỉ?”



“Đừng trông chờ vào anh ta. Anh ta là loại người nào tôi hiểu rõ hơn ai hết.” Kangin cất giọng lạnh lùng: “Trước khi Kyuhyun xảy ra biến cố, cậu ấy có nhận hai lô hàng, tiền đặt cọc là do anh ta giữ hộ. Bây giờ thanh quan ngừng hoạt động, anh ta không chịu trả lại tiền đặt cọc cho người ta, còn đổ hết món nợ lên đầu Kyuhyun. Mẹ nó chứ, cho anh ta ung dung tự tại vài ngày, đợi giải quyết xong vụ này tôi sẽ tính sổ với anh ta.”



Tôi vừa định mở miệng, chuông điện thoại trong ba lô reo vang. Tôi lấy điện thoại và liếc qua màn hình hiển thị. Sau đó, tôi cắn môi đưa điện thoại cho Kangin.



Có câu nói: “Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.” Người gọi điện thoại chính là Shin Dong.



“Cậu nói chuyện với anh ta đi.” Kangin thấy tên Shin Dong như nhìn thấy bệnh dịch: “Đừng để tôi nghe bất cứ điều gì liên quan đến anh ta.”



Tôi đành phải đi sang một bên và bắt máy.



“Minie à, gần đây cậu có khỏe không?” Giọng Shin Dong vẫn nhão nhoẹt như trước: “Nina vừa vào thành phố tìm cậu. Bây giờ bà ấy đang chờ ở chỗ tôi, cậu có rảnh thì đến đây một chuyến đi.”



Tôi chỉ hạ giọng “ừm” một tiếng, không muốn nhiều lời với anh ta.



“Sungmin.” Đầu kia điện thoại đổi người khác, quả nhiên là Nina.



Tôi hỏi thăm bà: “Lâu rồi không gặp, bà có khỏe không ạ?”



“Tôi rất khỏe, cháu không cần lo lắng.” Nina cất giọng bình thản: “Chiều hôm qua tôi nhận được hai tờ thông báo nhập học, tôi cầm đến đây cho cháu.”



Tôi chào Kangin rồi vội vàng quay về ngôi nhà cũ. Nina tự mình đi vào thành phố. Tôi khó mà tường tượng bà làm cách nào để lê cái chân trái bị tật lên xe buýt và đi bộ từ bến xe buýt tới tận nơi này.



Tôi đi vào căn phòng khách vô cùng quen thuộc, trong nhà vẫn không có gì thay đổi. Đến cửa kính bên bàn ăn bị tôi lau loạn xì ngầu vẫn giữ nguyên dạng.



Nina đứng dậy ôm chặt lấy tôi: “Cháu trai, cháu trai đáng thương của tôi! Những ngày qua cháu sống thế nào?”



Tôi tựa vào người bà, hai hàng nước mắt trào ra. Tôi không thể kiềm chế giọt lệ rơi xuống, điều duy nhất tôi có thể làm là cố kìm nén không bật khóc nức nở.



Nina vẫn ôm tôi, đợi đến khi tôi bình tĩnh lại bà mới đưa hai phong thư cho tôi.



Đó là hai giấy báo nhập học, một là của trường Đại học Âm nhạc Vienna, tờ kia đến từ Học viện Âm nhạc Graz, đều là những trường tôi ngày đêm mơ ước. Nhưng bây giờ nó như một nhát dao đâm vào tim tôi. Mấy tháng trước khi viết đơn xin nhập học, tôi còn mơ ước có thể cùng Kyuhyun đi Áo, đến bây giờ chúng đều trở thành một sự mỉa mai rất lớn.



Nhưng tôi vẫn cẩn thận nhận phong thư và hỏi Nina: “Tại sao bà không gọi điện thoại để cháu đi lấy?”



“Tôi muốn gặp Mark.” Bà trả lời.



Tôi ngây người, nhất thời không thốt ra lời. Tôi cũng nhớ anh, ngày nhớ đêm nhớ, nhớ đến phát điên, nhưng không có cách nào để gặp anh.



Nina rút quyển Kinh thánh đưa cho tôi: “Tôi muốn đưa cái này cho Mark.”



Tôi nhận ra đây là quyển Kinh thánh mà lúc ở nhà bà, Kyuhyun thường mở ra xem, là vật kỷ niệm bố Nina để lại cho bà.“Tại sao bà lại cho anh ấy?”



Nina thở dài: “Tối qua tôi nằm mơ thấy Mark, cậu ấy nói với tôi, cậu ấy rất sợ hãi khi đối diện với hành trình không biết trước. Tôi muốn cho cậu ấy biết, không cần sợ hãi, ở trong vòng tay của Chúa, cậu ấy nhất định sẽ được yên lòng.”



Đối diện với ánh mắt chờ đợi của Nina, tôi không dám nói thật với bà tình trạng của anh hiện giờ, chỉ có thể hạ giọng: “Cảnh sát không cho phép anh ấy gặp bất cứ người nào.”



Nina tỏ ra thất vọng, nhưng bà vẫn hôn lên trán tôi: “Cháu trai, cháu hãy cứng cỏi lên, bố tôi từng nói với tôi, Chúa sẽ không bỏ rơi con của Ngài.”



Tôi gật đầu.



Do Nina kiên quyết đòi ra về một mình, tôi đành dìu bà và tiễn bà ra tận bến xe buýt. Đến khi chiếc xe buýt cũ kỹ biến mất khỏi tầm mắt, tôi mới quay người bước đi.



Tôi vừa đi vừa lật quyển Kinh thánh. Đột nhiên phát hiện bìa quyển sách hình như chứa thứ gì đó, tôi mở tấm bìa bọc sách bằng da cừu, bên trong quả nhiên kẹp mười tờ tiền màu xanh lục, bên trên có hình ông Franklin*.



Nghĩ đến cuộc sống giản dị và tằn tiện của Nina, tôi đứng thẫn thờ ở bên đường một lúc lâu. Thỉnh thoảng có xe ô tô phóng vụt qua, cuốn theo cát bụi bay vào mắt tôi.



Tôi đứng bất động không biết bao lâu, đến khi ánh nắng mặt trời làm nhức mắt, mới quay người chạy về ngôi nhà cũ.



Tôi phải đi tìm Shin Dong, tôi muốn anh ta nhả ra khoản tiền đặt cọc mà Kangin nhắc đến. Số tiền đó trước đây chẳng là gì nhưng bây giờ có thể cứu một mạng người.



Ít nhất tôi không thể để Kangin đã bị lỗ vốn còn phải đi vay nặng lãi.



Sau khi nghe yêu cầu của tôi, Shin Dong kinh ngạc há hốc miệng. Anh ta mất năm phút ngó nghiêng dò xét tôi rồi nở nụ cười châm biếm: “Cậu có tư cách gì đại diện cho Kyuhyun? Tôi là đối tác của cậu ta, còn cậu là gì của cậu ta? Là tình nhân sao?”



Tôi tức giận đến mức run người, nghiến răng nói với anh ta: “Cứ cho anh và Kyuhyun là đối tác, khoản tiền đó Kyuhyun cũng có nửa phần, anh dựa vào đâu mà nuốt hết?”



“Ha ha ha… bây giờ cậu cũng lợi hại đấy chứ?” Shin Dong cười ha hả, tỏ thái độ chẳng coi tôi ra gì: “Cậu cho tôi một lý do đi, dựa vào cái gì tôi phải chia cho cậu nửa số tiền?”



“Các anh hợp tác bao nhiêu năm như vậy, anh nhẫn tâm nhìn anh ấy chết mà không cứu sao? Lúc anh bị bắt làm con tin, chẳng phải Kyuhyun cũng đi cứu anh còn gì?” Tôi cố nén cơn giận dữ, nói phải trái với anh ta.



Anh ta ngẩng đầu cười lớn: “Cứu tôi? Cậu ta nói với cậu như vậy à?”



“Không, anh ấy không hề nói với tôi về chuyện này.”



Shin Dong nhìn tôi: “Thế thì tôi hỏi cậu nhé. Nếu người thân hoặc bạn bè cậu bị bắt cóc, người ta bắt cậu đem tiền đến chuộc, cậu sẽ làm thế nào?”



Tôi đoán không ra ý tứ của anh ta nên ngậm chặt miệng không chịu trả lời.



Thế là anh ta tự nói ra: “Cậu sẽ mau chóng cầm tiền đi chuộc người mà chẳng nghĩ ngợi đúng không? Nhưng Kyuhyun thì sao? Cậu ta làm thế nào?” Anh ta giơ ngón trỏ và ngón cái làm động tác ngắm bắn: “Pằng một phát, chỉ chệch đi hai xăng-ti-mét, người chết sẽ là tôi, cậu hiểu chưa?”



“Anh ấy làm vậy thì sao nào? Cuối cùng anh vẫn yên lành còn gì?”



“Yên lành?” Shin Dong cười nhạt: “Làm sao cậu ta có thể tự tin vào khả năng bắn súng của mình như vậy? Là bởi vì cậu ta chẳng hề bận tâm đến mạng sống của tôi!”



Tôi cảm thấy tư duy của người này đã bị tẩu hỏa nhập ma, nói với anh ta thế nào cũng không thông. Vì vậy tôi cười nhạt: “Nếu anh ấy không quan tâm đến anh, chẳng phải cứ để mặc người ta giải quyết anh thì sẽ càng đơn giản hơn sao?”



Shin Dong như bị chẹn họng, mãi cũng không lên tiếng. Anh ta đảo mắt một hồi rồi đột nhiên giơ tay vuốt má tôi: “Minie, cậu biết tôi rất thích cậu. Nếu cậu muốn lấy tiền, chúng ta có thể thương lượng.”



Tôi phẫn nộ né tránh bàn tay anh ta: “Tôi chỉ muốn khoản tiền đặt cọc đó.”



“Được thôi.” Shin Dong lui lại vị trí cũ, chăm chú nhìn ngón tay như hồi tưởng lại xúc cảm vừa rồi. Sau đó anh ta mở miệng: “Tiền thì có đây, nhưng tôi cần thời gian chuẩn bị, cậu chỉ có thế đến lấy vào buổi tối.



Tôi trừng mắt với anh ta. Từ trước đến nay tôi luôn kiểm điểm thái độ trông mặt mà bắt hình dong của mình nhưng xem ra tôi không nhìn nhầm anh ta.



Ánh mắt anh ta không rời khỏi mắt tôi, vẻ mặt hoàn toàn đắc ý như con mèo bắt được chuột.



Tôi đẩy mạnh cửa đi ra ngoài, chân bước vô định trên đường, đầu óc trống rỗng, ánh nắng gắt khiến toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh.



Khi tỉnh táo lại, tôi phát hiện tay mình vẫn nắm chặt quyển Kinh thánh của Nina.



Tôi nghĩ ngợi một hồi nhưng không còn cách nào khác ngoài việc lại làm phiền Si Won. Khi bấm số điện thoại của anh, tay tôi run bần bật, trong lòng thấp thỏm bất an. Kể từ lúc rời khỏi bệnh viện, Si Won không tìm tôi một lần nào, chẳng hiểu anh còn giận tôi không?



Si Won bắt máy, giọng nói không một chút bất thường: “Xin chào, đây là phòng Tội phạm Cục cảnh sát Odessa, tôi là cảnh sát Vladimir Si Won Ivanovich , xin hỏi tôi có thể giúp gì?”



“Si Won, tôi là Lee Sungmin.” Tôi nắm chặt ống nghe, chỉ sợ anh mở miệng từ chối, lòng bàn tay bắt đầu rịn đầy mồ hôi: “Lúc nào anh rảnh, tôi có việc muốn nhờ anh giúp.”



Đầu kia điện thoại im lặng một lúc, tôi chờ đợi một cách bất an. Sau đó, giọng nói nhẹ nhàng của anh vọng đến: “Cậu đang ở đâu?”



“Tôi ở cổng Cục cảnh sát.”



“Cậu đợi ở đó, tôi sẽ ra ngoài ngay.”



Tôi đứng dưới bóng cây đợi Si Won, khi ngẩng đầu nhìn lên biểu tượng của Cục cảnh sát, tôi đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên tới nơi này, chỉ mấy tháng mà tôi có cảm giác như đã hàng thế kỷ.



Si Won nhanh chóng ra ngoài, hôm nay anh không mặc cảnh phục, chỉ mặc bộ quần áo bình thường, hai tay đút túi quần. Anh đứng lại nhìn tôi từ phía xa xa, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn người xa lạ.



“Si Won.” Tôi cố gắng nói một cách tự nhiên: “Tôi có một thứ, phiền anh chuyển giúp cho Cho Kyuhyun được không?”



“Tôi xin lỗi, tôi đã xin rút khỏi vụ án này rồi, tôi không thể gặp bất cứ kẻ tình nghi nào liên quan đến vụ án.” Anh nhẹ nhàng từ chối tôi.



Tôi nở nụ cười miễn cưỡng, tiếp tục khẩn cầu: “Là lần cuối cùng, tôi xin anh, Si Won. Sau này tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.”



Anh nhướng mắt nhìn tôi chăm chú: “Thứ gì vậy?”



Tôi đưa quyển Kinh thánh cho anh.



Si Won nhận quyển sách và lật đi lật lại vài lần. Ánh mắt anh lộ vẻ ngạc nhiên: “Là thứ này?”



“Đúng vậy.”



“Trong trại tạm giam cũng có Kinh thánh.”



Tôi cúi đầu nhìn bóng của mình ở dưới đất: “Không giống nhau đâu.”



Si Won ngẫm nghĩ, anh dường như hiểu ý tôi. Vì vậy anh thu tay về và nói: “Tôi sẽ giao cho người đồng nghiệp phụ trách vụ án. Nếu bên trong không có đồ cấm kỵ, quyển sách chắc sẽ đến tay anh ta.”



Tôi cảm kích đến mức không biết nói gì mới phải: “Cảm ơn anh, Si Won! Chuyện trước đây là do tôi không tốt, tôi xin lỗi anh!”



Si Won không lên tiếng, ánh mắt và gương mặt vẫn lạnh lùng vô cảm.



“Cảm ơn anh!” Tôi nói lại một lần rồi biết ý chào tạm biệt.



“Sungmin, đợi đã!” Cuối cùng anh cũng gọi tôi.



Tôi dừng bước đợi anh nói tiếp.



“Cậu có biết tôi yêu cậu không?” Đằng sau vọng đến tiếng nói nghi hoặc của Si Won.



Tôi mỉm cười, vành mắt hơi đỏ lên: “Tôi biết, tôi hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng trong tim tôi chỉ có thể chứa một người.” Tôi quay lại đối diện anh: “Trong Kinh thánh có câu, xin anh hãy đặt em vào trái tim anh như con dấu. Đối với tôi, Cho chính là con dấu đó. Si Won, tôi chỉ có thể nói xin lỗi anh.”



“Tôi hiểu.” Anh gật đầu: “Bắt đầu từ tháng sau, tôi sẽ rời khỏi Cục cảnh sát đi Kyiv làm việc. Cậu hãy bảo trọng.”



Anh tiến lên ôm tôi rồi quay người bước đi.



Tôi đứng yên một chỗ nhìn theo bóng lưng Si Won, tim thắt lại, thậm chí tôi còn quên không nói lời tạm biệt anh.



Cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt, vì vậy mới quyết định rời bỏ tôi mà đi, anh đã hoàn toàn được giải thoát.

.

.

.

Kết thúc chương 11 phần 1

.

.

.



Chú thích:

*Kyiv: Kyiv là thủ đô của Ukraine, ý của La Tây là trên Trung ươn cũng đã để mắt tới vụ án buôn lậu của Kyuhyun.

*Ba trăm bảy mươi sáu triệu hai trăm chín mươi ngàn won: 376,290,000 won. Nguyên tác là hai triệu bảy trăm ngàn nhân dân tệ. Nhưng để cho phù hợp vì họ là người HQ nên AmiW đổi sang tiền tệ HQ ^^

*Ba phân: ba phần trăm

*Franklin: Tờ 100 USD.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.