Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Me & You chap 2

Title: Me & You
Author : Ami Wakeshima
Characters : Kyumin, Super Junior, khách mời là 2NE1 và BigBang GD
Disclaimer : Chỉ có cốt truyện là của Ami Wakeshima này thôi.
Rating : M
Category : Pink, cute, yaoi.
Tình trang: Đã kết thúc
Summary :
Cẩm nang cua trai/gái:
- Cách một: Đeo bám dai vào, mọi lúc mọi nơi, tới lúc chịu không nổi nữa thì yêu thôi!
- Cách hai: Chân tình! Làm những thứ thật lãng mạn vào. Như là tỏ tình bằng một trái tim nến thật lớn tại quảng trường, hay là trên tháp Nam Seoul,… Không đổ mới lạ.
- Cách ba: Ăn trước tính sau!

***NOTE:
1. Đây có thể coi là phần hai của You & I, Me & You mang phong cách tươi sáng hạnh phúc hơn, bạn nào quá đau khổ+đau đớn+quằn quại+hộc máu vì You & I thì có thể xem đây là kiếp sau của Kyumin. Nhưng nếu không muốn bạn cũng có thể coi nó là một fic độc lập đều được.
2. Ya rất nhẹ và ngắn, au cũng không mấy hài lòng về đoạn ya nhưng thực sự au đã cố gắng hết sức.
3. Định post chap này ngày 28 nhưng thôi, post trước cho cổ mọi người đừng dài ra nữa :)

Hope you enjoy it~

***




 *
**
 ***
Chap 2:
On the lavender field.
Trên cánh đồng hoa oải hương.
***
**
*

Ngồi suy nghĩ thẫn thờ vậy mà trời cũng đã tối…


Tèn ten ten tén tèn tén tèn ten!!
Tèn ten ten tén tèn tén ten tèn!!
Tèn tén ten ten tèn tén!
Tèn tén ten ten tèn tén! (=_=)


Điện thoại lại reo, là số của Kyuhyun, Sungmin đắn đo liệu có nên bắt máy?


- Chuyện gì? – Cuối cùng cậu cũng phải bắt máy, là một công dân gương mẫu thì không thể không bắt máy khi người khác gọi được, như vậy là bất lịch sự.


- “Em nhìn ra ngoài cửa sổ đi.” – Giọng Kyuhyun hồ hởi phía sau đầu dây. Sungmin thắc mắc nhìn ra ngoài cửa sổ thì…


Bùm Bùm Bùm! – Một loạt âm thanh chói tai phát ra, và trên bầu trời xuất hiện rất nhiều pháo bông cực đẹp. Những bông hoa hệt như kết tinh từ đá quý, cứ lấp lánh và toả sáng trên bầu trời đêm đầy màu sắc. Hết bông này rồi lại tới bông kia, thay phiên nhau hết nở rồi lại tàn. Âm thanh đùng đùng của tiếng pháo thu hút rất nhiều sự chú ý của những người dân ngoài đường.


- “Ngạc nhiên không?” – Kyuhyun hào hứng hỏi.


- Thường thôi, hồi Best Idol Award bắn còn đẹp hơn. – Sungmin tỉnh bơ nói, như tát một gáo nước lạnh vào mặt Kyuhyun. – Bắn pháo bông trong thành phố mà không có sự cho phép của chính quyền là phạm luật đấy, chuẩn bị ngày mai lên toà án đi là vừa. – Làm như cậu không biết hắn bắt đầu thực hiện cách hai không bằng ấy.


- “Em… sao em…” – Kyuhyun khóc không thành tiếng, chân tình của anh bị biến thành trò phạm luật rồi.


- Em em cái gì! Thôi lo mà đi ngủ sớm đi, bày trò lung tung. – Cậu gắt.


- “Em quan tâm anh hả?”


- Điên, ý tôi là lo ngủ sớm đi mai còn hầu toà. – Cậu cười khẩy, thiên tài gì tên này.


- “Không có chuyện đó đâu!” – Kyuhyun cứng miệng, Sungmin quả là ngày càng đanh đá mà. – “Mai đi chơi với anh không honey?”


-… – Sungmin không trả lời, không biết cái tên não ngắn này định bày trò gì nữa đây?


- “Im lặng tức là đồng ý!” – Kyuhyun nói ngay. – “Thế thôi nhé, ngủ sớm đi mai anh qua đón, yêu em! Chụt!”


Sungmin đơ đơ nhìn màn hình điện thoại, tự hỏi tại sao tên này không những tự tiện mà còn khùng như thế? Bảy giờ tối mà đi ngủ à? Còn dám tự tiện quyết định cậu đi hay là không nữa chứ! Láo!


Nói thế thôi chứ Sungmin cho con Sen uống chút sữa rồi cũng lên giường nằm ngủ. Thật là chăm ngoan!


Tèn ten ten tén tèn tén tèn ten!!
Tèn ten ten tén tèn tén ten tèn!!
Tèn tén ten ten tèn tén!
Tèn tén ten ten tèn tén!


Mặc cho chuông điện thoại reo, cậu chìm vào giấc ngủ êm đềm…


Ở một nơi nào đó mà cũng gần đó…


- Hu hu hu… Minie hyung… hyung đang ở đâu? Em trai bị thằng Cá chết tiệt bắt nạt mà hyung không đến… em ghét hyung!!! – Eunhyuk đang ngồi trên giường nhìn cái điện thoại mà khóc không ra nước mắt…


- Bình tĩnh nào honey. – Donghae khổ sở ôm cậu vào lòng. À… ừm, tình trạng của cả hai bây giờ rất đáng để chụp một tấm hình làm kỉ niệm:  Donghae đang bán khoả thân còn Eunhyuk thì hoàn toàn không có một mảnh vải che thân.


- Buông ra! Hu hu hu…


- Ngoan nào…


- Không! – Eunhyuk cứng đầu nói. – Cậu quá đáng lắm Lee Donghae.


- Thôi mà… Ai bảo em quyến rũ anh làm chi. – Donghae cười đểu rồi hôn chóc vào má cậu một cái. – Anh yêu em… Hyukie à…






Một buổi sáng đẹp trời.

Sungmin cực kì cute khi diện áo thun trắng và quần jean, khác hẳn vẻ cứng nhắc trong bộ vest thường diện. Khẽ mỉm cười trước gương, cậu đưa hai ngón tay lên môi mình, hôn một cái chóc rồi ịnh vào mặt gương, tự nhủ:


- Hai từ ”đẹp trai” được phát minh ra hẳn là dành cho Sungmin này rồi, Senie nhỉ?


- Meo~ – Con mèo dựa vào chân cậu, kêu một tiếng như đồng tình. Nó còn soi mình trong gương, như muốn nói: “Senie cũng đẹp.” Ôi đúng là chủ nào tớ nấy.


Tèn ten ten tén tèn tén tèn ten!!
Tèn ten ten tén tèn tén ten tèn!!
Tèn tén ten ten tèn tén!
Tèn tén ten ten tèn tén!


- Chuyện gì vậy Teukie hyung? – Cậu mở máy, thắc mắc hỏi.


- “Phòng thu của em phải sửa chữa tường cách âm, hôm nay tạm nghỉ nhé Minie.” – Leeteuk hớn hở nói. Sungmin là nhân viên phòng phát thanh Sharing The Love, ngày hôm nay cũng chỉ có mình phòng đó hoạt động mà lại nghỉ nên đương nhiên Leeteuk này cũng được nghỉ. Mà Leeteuk nghỉ thì đương nhiên tên gấu chồn cũng nghỉ. Thế nên vui cả làng.


- Vâng ạ. – Sungmin đáp rồi cúp máy, thôi thì nghỉ một ngày cũng được, cậu làm việc “vất vả” bấy lâu mà.


Thật ra thì bạn Sungmin nhà chúng ta đã quên hẳn việc đi chơi với bạn Kyuhyun rồi nên mới bình tĩnh vui tươi hớn hở hạnh phúc thế.


Bắt đầu một buổi sáng như mọi ngày, Sungmin vui vẻ đi shopping.


- Cậu đang làm cái gì ở đây? – Sungmin đen mặt khi nhìn thấy kẻ mà cậu không muốn nhìn thấy nhất.


- Ôi em yêu. – Kyuhyun nhảy vào trong sân ôm chầm lấy cậu. Sungmin khó chịu gỡ hai cánh tay đang ôm chặt người cậu ra. Cuối cùng cậu làm hàng rào với cổng nhằm mục đích gì đây cơ chứ? – Em lại quên hôm qua em hứa gì rồi sao?


- Hứa cái gì?


- Đi chơi với anh.


- Tôi đâu có, bây giờ tôi đang bận. – Sungmin vừa khoá cửa nhà cẩn thận vừa nói.


- Bận gì? – Tiếp tục ôm.


- Bỏ ra. – Cậu bực mình gỡ cánh tay anh ra. – Shopping chứ đi đâu.


- Anh đi với em.


“Muốn đi chung à?” – Sungmin khẽ nở một nụ cười rất cáo. – Tốt thôi! – Nói rồi cậu đến gara phía sau nhà, lấy chiếc xe hơi màu hồng yêu thương ra. – Lên đi!


Kyuhyun không nói nên lời khi nhìn thấy chiếc xe quái đản đó, hai thằng đực rựa ngồi trên chiếc xe màu hồng có thỏ bông và slogan “aegyo is the best”. Ôi chúa ơi! Còn gì là hình tượng.


Mặc dù nghĩ thế nhưng cũng không dám nói ra, bé yêu cho tiếp cận là may mắn lắm rồi. Anh nhảy lên ghế còn lại, yên vị ngồi ngắm “em yêu”.


Thực ra anh rất ghét màu hồng, anh chỉ ưa tông lạnh đen và trắng. Theo quan điểm của Kyuhyun, màu hồng chỉ dành cho phái yếu, là một người đàn ông thì không được thích nó. Ở nhà anh có một cây ớt với cây kem là quá đủ rồi. Mà giờ cưới cây hồng này về chắc nhà anh thành li chè bốn màu quá.


Nhưng kể từ khi Kyuhyun ngồi trên chiếc xe hồng chói lọi của Sungmin, anh đã thay đổi quan điểm cho phù hợp với vợ yêu rồi.


Trung tâm thương mại Seoul.


- Thưa cậu Lee, các mặt hàng ngài đặt đã được mang đến phòng dành riêng cho ngài rồi ạ. – Quản lí trung tâm thương mại kính cẩn nói với cậu. – À đây là…


- Người vác đồ của tôi. – Cậu bình thản nói trước ánh mắt muốn giết người của Kyuhyun. Đại thiếu gia nhà họ Cho đi vác đồ cho đại thiếu gia nhà họ Lee, a men!


Ông quản lí lấm lét nhìn cả hai rồi dẫn họ đến phòng VIP dành riêng cho Sungmin, nơi để đồ mà cậu đã đặt offline cách đây mấy tuần. Ông ta thì làm sao mà không biết đến Cho Kyuhyun kia chứ, chẳng phải Cho phu nhân cũng là khách VIP ở đây sao, nhưng nhìn ánh mắt giết người của Kyuhyun kèm đôi mắt lạnh băng của Sungmin thì ông ta lại chẳng dám hó hé gì. Dù sao cũng nên giữ chút thể diện đã không còn phần trăm nào của đại thiếu gia họ Cho.


Đúng như sở thích của chủ nhân, căn phòng của cậu cũng ton sur ton hồng. Từ kệ tủ đến tường phòng, ngoại trừ giày dép và quần áo cậu đặt thì ít hồng hơn thôi.


Anh âm thầm đánh giá những món hàng hiệu bày la liệt khắp phòng, cái đống này ngốn ít nhất cũng phải là ba triệu bảy trăm USD. Không ngờ Sungmin tiêu tiền như nước như thế. Không phải là anh tiếc gì nhưng mà quần áo có mua nhiều thì mặc cũng có bao nhiêu, cứ mua từ từ thôi chứ làm gì mà phải mua một lượt thế này, lỗi mốt thì cũng bỏ thôi.


Như nhìn thấy dấu chấm hỏi trên đầu Kyuhyun, Sungmin ôn tồn giảng giải:


- Tôi là người của công chúng, làm việc vô cùng “bận rộn”. Vì thế không có nhiều thời gian để đi shopping, nên phải mua một lượt. – Cậu đưa ra một lí do hết sức “cao cả”, xem ra Sungmin đã hiểu sai hoàn toàn ý nghĩa của từ “bận rộn” mất rồi. – Mà những gì tôi mặc không bao giờ lỗi mốt, chỉ cần tôi nói đó là mốt thì dù có là quần áo những năm bảy mươi cũng trở nên hot hơn bao giờ hết.


Kyuhyun gật gù tiếp thu.


Sungmin bắt đầu lao mình vào chỗ quần áo, cậu hướng dẫn cho stylist chỉnh hết chỗ này đến chỗ kia cho phù hợp với size của mình, mất gần một giờ mới xong.


Bấy giờ quang cảnh ở trung tâm thương mại thật là nhộn nhịp, ai ai cũng nhìn anh chàng đẹp trai, cao ráo đang tay xách nách mang mấy chục túi đồ cho anh chàng cute phía trước. Ai ai cũng biết hai người này và mối tình lãng (xẹt) mạn của Kyuhyun nhờ mạng lưới fangirl Lee Sungmin nên rất ủng hộ, chỉ là âm thầm lén cười chàng trai cao ráo để cho người yêu dắt mũi mà thôi.


- Nhẹ nhàng thôi, mấy bộ vest Armani của tôi mà có vấn đề gì thì cậu bỏ mạng đấy. – Sungmin càu nhàu khi thấy Kyuhyun làm rơi hai ba túi đồ. – Nó là số lượng hạn chế, chỉ có ba bộ thôi đó. – Rồi quay lưng đi tiếp mặc kệ anh chàng đang chật vật với hàng đống hàng số lượng hạn chế. Nếu mà hư thì kiếm đâu ra mà đền cho em yêu nên phải cẩn thận thôi.


Cuối cùng cũng đến được cái xe hồng kia, anh không hiểu vì vô ý hay cố tình mà Sungmin đậu xe xa đến như thế, nằm hàng cuối cùng của gara lận, đi mỏi cả chân.


- Xong, bây giờ đi chơi với anh nhé. – Lấy một cái lược và cái gương không biết từ đâu ra để tút lại vẻ đẹp trai, Kyuhyun nhanh nhảu nói.


- Ai bảo xong? – Sungmin gạt cần lái, lạnh lùng hỏi. – Chỉ mới là quần áo đi làm, còn giày dép, nước hoa, đồ ngủ, quần áo thường nhật và trang sức nữa.


- Cái gì??? – Anh há hốc mồm, Minie em yêu đang chơi anh sao chứ? Một cái đống đồ đó thôi cũng đủ làm anh ngủm củ tỏi rồi.


Sungmin cười khẩy lái xe đến nhà của thiết kế riêng. “Muốn cua anh sao? Đường còn dài lắm sói non à.”


Xem ra Sungmin của chúng ta ngày càng cáo già rồi.


Nhà thiết kế Shindong là một người rất tài ba, cộng thêm tính cách hoà đồng, giữ chữ tín nên được rất nhiều người nổi tiếng quan tâm, Sungmin cũng là một trong số đó.


- Aha~ Người bạn của tôi. – Anh chàng mập mập nhưng ưa nhìn chạy ra đón cậu.


- Dongdong~ – Cậu chạy lại ôm Shindong, khiến cho ai đó bắt đầu giật giật con mắt bên trái.


- Vào đây nào, mẫu thiết kế trang phục thường nhật mùa thu và mùa đông dành riêng cho cậu đã sẵn sàng chào hàng. – Anh chàng giật phăng tấm màn che để lộ một hàng dài quần áo đã được may ủi kĩ lưỡng, và tất nhiên đều là hàng độc quyền dành riêng cho Sungmin. – Uả người này… – Như nhận ra được một người lạ đi cùng, Shindong thắc mắc hỏi.


- À, học việc của tôi đấy mà, đừng quan tâm làm gì. – Cậu vô tư nói, vô tình khứa một vết lên tim của Kyuhyun.


“Đầu tiên là vác đồ, bây giờ là học việc. Minie à em đang phá hoại danh dự của anh sao? T_T Nhưng không sao, vì em anh nguyện hy sinh tất cả, kể thân hình quyến rũ và gương mặt đẹp trai này.” =_= – Kyuhyun thầm nghĩ.


Và tình trạng hệt như lúc ở trung tâm thương mại, anh chàng cũng phải tay xách nách mang nhưng lần này số túi là gấp đôi mà cũng nặng hơn. Nhưng hên là nhà riêng của Shindong nên gara cũng gần, chứ vác cái đống này mà đi quãng đường như ở trung tâm thương mại chắc anh thăng sớm.


Cụp. – Mệt mỏi đóng sập cốp xe, Kyuhyun lả người ngồi vào ghế.


- Mệt rồi sao? – Sungmin khinh bỉ nhìn Kyuhyun, cười thầm trong lòng: “Ai bảo nhất quyết theo anh làm gì.”


- Không mệt. – Dù rất mệt nhưng anh vẫn quyết tâm nói, chí khí đàn ông trong anh không thể nào quật ngã chỉ vì chuyện xách đồ đi shopping được.


Sungmin cũng chỉ tặc lưỡi rồi đi tiếp, định làm anh cảm động vì galang ư? Không có cửa đâu nha~


- Đi đâu đây? – Anh hỏi.


- Tất nhiên là nhà thiết kế Nari rồi. – Sungmin nói trỏng rồi quẹo một đường vòng quanh ngã ba làm Kyuhyun tái mặt vì… sợ. Cậu liếc nhìn anh qua chiếc kính marc, kẽ cười thầm. “Đi với tôi mà nhát gan thế, ngốc.”


Nari là bạn gái của Shindong, một nhà thiết kế trang sức và cung cấp nước hoa rất nổi tiếng, Sungmin là khách quen thân thiết của cô.


- Oppa~ – Nari nhìn thấy Sungmin thì vội chạy ra đón, dang vòng tay ra ôm anh. Kyuhyun bắt đầu giật giật con mắt bên phải. – Lâu rồi không đến đó nha oppa, em có mẫu đồng hồ cực độc thiết kế riêng cho oppa đó! Uả đây là ai vậy ạ?


- Là osin của anh. – Sungmin vừa thốt ra lời nói ngàn vàng khiến Kyuhyun đang đi phía sau té một cái oạch cực đẹp. Cặp mông nghìn đô của anh hôn đất một cách đẹp đẽ, ôi thật là bẽ bàng làm sao. Minie ơi, còn gì thể diện của anh?!?!


Này nhá, dù Cho Kyuhyun này mặt hơi bị dày, tính cách hơi bị dâm dê nhưng cũng không đáng để bị hạ nhục như thế chứ? Lúc thì là trợ lí, khi thì là học việc, và bây giờ là osin.


A men, Kyuhyun có máu tự tôn hơi bị cao đấy.


Nhưng vì đại cục (cách 3), anh phải nhịn, phải nhịn. Rồi sẽ có ngày, con thỏ đội lốt cáo kia sẽ phải van xin anh. Mua ha ha ha!!!


- Yah! Làm cái gì mà hết suy tư rồi cười, cười rồi suy tư vậy hả? – Sungmin gõ vô đầu Kyuhyun cái cốp. – Xách đồ giùm coi. – Cậu tống cho anh bảy tám túi đồ. Lần này là trang sức và nước hoa nên cũng nhẹ, Kyuhyun cam chịu cầm lấy mà không chút cằn nhằn.


- Xong rồi hả baby?


- Rồi, bây giờ tôi phải về nhà. Con Sen chưa ăn trưa mà tôi cũng vậy. – Nói rồi cậu lái chiếc xe hồng choé đi trong nắng.


- Anh cũng đói.


- Anh cái đầu cậu.


- Em hứa đi chơi với anh mà? – Kyuhyun lại nhắc.


- Tôi đâu có hứa, là do cậu ảo tưởng đấy chứ.


- Thôi mà, tối nay anh qua đón em nhé? – Kyuhyun hỏi nhưng cũng chẳng chờ câu trả lời, bá đạo như anh chỉ cần bịt miệng Sungmin, bỏ vào bao bố là được thôi mà. Nhưng không được, hổ báo quá sẽ làm am ấy ghét thôi nên phải dịu dàng, galang.


Cậu cũng không nói gì, chứng tỏ là ngầm đồng ý. Thật ra thì hôm nay Sungmin rất vui, vì đã có một người chịu đi cùng cậu một cách… thật lòng như thế.


Sungmin cũng thường đi shopping với Eunhyuk và mẹ, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác, cả hai cảm giác này không hề giống nhau và thề rằng dù Sungmin có cố giấu cậu cũng muốn thốt lên rằng cậu thích đi với anh hơn.


Có một cái gì đó nôn nao rất ấm áp đang len lỏi vào trái tim đóng kín của cậu.


Tối.


Kyuhyun lái chiếc Yamaha YZF-R1 màu xanh đen đến nhà Sungmin, không cần nhấn chuông, anh nhảy vào cổng nhà cậu luôn. Dã sử Sungmin mà nuôi chó becgie thì Kyuhyun chết ngắt từ đời nào rồi.


Anh khẽ mỉm cười khi cửa nhà không khoá, hoá ra bé yêu đang chờ anh à?


Bốp! – Vừa hé cửa bước ra nhà thì Kyuhyun đã bị ăn một gậy trời giáng.


- Á! – Lẽ ra là Kyuhyun phải la nhưng người la là Sungmin. – Ôi xin lỗi nha, tôi ném con mèo nhà hàng xóm ai dè trúng cậu. Thôi coi như là gặp xui đi. – Xin lỗi không chút thành tâm. – Mà ai cho cậu vào nhà mà không gõ cửa hả?


Kyuhyun xoa xoa cái trán đáng thương của mình, anh mò lại sofa ngồi. Sungmin thấy hơi có lỗi nên cũng chạy lại ngồi… xem.


- Nhìn cái gì? Lấy dầu thoa cho anh lẹ lên. – Kyuhyun hơi bị tổn thương khi cậu cứ nhìn anh chằm chằm mà không làm gì hết. Dù sao trái tim nhỏ bé của anh cũng cần sự quan tâm lắm chứ.


Sungmin luống cuống chạy đi kiếm chai dầu rồi đưa cho Kyuhyun.


- Anh nói là em xoa dầu cho anh. – Kyuhyun lặp lại. – Bây giờ em làm lỗi mà không muốn xin lỗi sao?


- Ờ. – Cậu lầm bầm rồi đổ chút dầu ra tay, xoa lên cái trán hiện đã sưng một cục của Kyuhyun. Trong lòng cũng thấy hơi có lỗi, nhưng mà nghĩ lại thì con mèo nhà hàng xóm mới là có lỗi, nó qua quấy rối Senie nên cậu mới đuổi nó, Kyuhyun vô tình chịu trận, nên lỗi là của nó chứ có phải của cậu đâu! Tức khí nên Sungmin nhấn mạnh vào cục u trên đầu Kyuhyun.


- Á! – Khóc không ra nước mắt.


- Ôi xin lỗi. – Cậu tỉnh bơ nói, dù không cố ý nhưng với cái thái độ này thì anh cũng nghĩ cậu cố tình thôi.


- Em… – Đang tính nói thì Kyuhyun đơ người. Sao… sao gần quá vầy nè?


Sungmin đang mải mê xoa dầu cho anh nên không mấy chú ý đến khoảng cách giữa hai người. Cậu đang ngồi trên ghế đối diện, một tay chống lên vai Kyuhyun, một tay thì xoa dầu cho anh, khoảng cách giữa mặt cậu với mặt anh chỉ còn vỏn vẹn hơn mười lăm centimet.


Thình thịnh thình thịch. – Trái tim bé bỏng mỏng manh của Kyuhyun đập liên hồi, anh thấy rằng nhìn từ góc độ gần Sungmin còn xinh gấp bội lần. Mắt anh cứ dán vào đôi môi đỏ mọng của cậu mà không biết rằng mặt của mình từ từ tiến lại gần mặt Sungmin.


Cậu cũng biết rằng Kyuhyun đang tiến lại gần, nhưng lại không muốn đẩy anh ra. Cậu không biết tại sao, nhưng ánh mắt nâu đầy si mê của anh khiến tim cậu chết đứng. Từ lúc nào, mà đôi mắt của kẻ dâm dê này lại nghệ sĩ đến như thế?


- Meo. – Con Sen kêu lên một tiếng (phá đám). Sungmin như bừng tỉnh, đẩy Kyuhyun ra và lùi lại, nhưng cậu quên rằng cậu đang ngồi ghế đẩu nên cái lưng của cậu hẳn nhiên là nằm ình dưới đất luôn.


- Ui da. – Lăn qua lăn lại, ôi cái lưng đáng thương của cậu. Kyuhyun luýnh quýnh ngồi dậy đỡ Sungmin, cậu né ánh mắt của anh đồng thời che luôn cái mặt quả cà chua chín của mình. Mặt của Kyuhyun cũng không khá hơn là bao, nhưng nhờ da mặt dày nên anh cũng chẳng thấy mắc cỡ hay xấu hổ gì. Chỉ thầm liếc con quỷ mèo phá đám, suýt nữa là hôn rồi, tức thật!


- Có sao không? – Anh lo lắng hỏi.


- Ừm, không sao. – Cậu loạng quạng đứng lên. – Chỉ là bị bất ngờ thôi.


- Không sao thì tốt. – Kyuhyun thở phào. – Vậy đi được chưa?


- Được. – Cậu nói, rồi quay sang bế con Sen lên hôn một cái. – Minie đi nhé.


Chiếc Yamaha YZF-R1 lao vút đi trong đêm, lôi kéo sự chú ý của mọi người trên phố. Sungmin vốn quen cảm giác mạnh nên rất phê, còn Kyuhyun thì bình thường, anh chỉ quen với cảm giác mạnh trên chiếc xe này thôi, còn cảm giác mạnh mà Sungmin mang lại như hồi sáng anh thực sự không dám nhận.


Anh đưa Sungmin ra ngoại thành, ngay khu rừng gần nhà ba mẹ Sungmin. Cậu có đi qua đây mấy lần nhưng cũng không chú ý. Đây là khu rừng trồng phủ đồi trọc của chính phủ, cách đây cũng mấy chục năm rồi.


- Đi đâu mà vào đây? – Sungmin thấy hơi sợ vì quá tối, nhưng ánh mắt ấm áp kiên định của Kyuhyun khiến anh không thấy sợ nữa.


- Cứ đi sẽ biết thôi. – Anh đan tay vào lòng bàn tay cậu, bắt đầu dần cậu vào một lối mòn.


Con đường mòn dẫn vào sâu trong rừng, tiếng chim chóc thỉnh thoảng kêu làm cậu chột dạ. Đừng có nói là cái tên sói dê này dẫn cậu vào đây thủ tiêu vì hồi sáng cậu hành nó nhá?! – Trí óc tưởng tượng phong phú của Sungmin bắt đầu hoạt động hết công suất.


Mải mê lo nghĩ nên đến nơi từ hồi nào rồi mà Sungmin cũng không biết. Hiện cậu và Kyuhyun đang đứng giữa một cánh đồng hoa oải hương tím thơm ngát.


- Woa! – Từng dãy hoa mọc san sát nhau tạo thành một cánh đồng thơm bát ngát, Sungmin không ngờ trong cái khu rừng này cũng có một nơi lãng mạn đến như thế.


- Hoa đang đến mùa nở rộ, không ngắm thì uổng lắm đấy. – Kyuhyun khẽ nói, anh ngắt một bông hoa cài lên tóc Sungmin, cậu ngại ngùng lấy ra:


- Con trai mà cài hoa làm gì chứ…


Anh mỉm cười nhìn cậu, khác hẳn sự đeo bám trẻ con thường ngày, Kyuhyun ngày hôm nay mới dịu dàng làm sao.


- Chuẩn bị nhé. – Anh cười tinh nghịch. – Ba… hai…


Cậu chưa kịp hiểu gì thì bỗng nhiên xung quanh sáng rực lên, những con đom đóm bay lòng vòng khắp nơi xung quanh cánh đồng. Không gian tràn đầy mùi hoa lavender và ánh sáng vàng xanh. Sungmin thích thú nhìn những con đom đóm đang bay với cái bóng đèn lớn ở đuôi, trông chúng thật đáng yêu.


Đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy đom đóm, những năm tháng tuổi thơ ngọt ngào tươi đẹp lại trở về theo dòng kí ức trong trái tim cậu.


- Cảm ơn nhé, Kyuhyun. – Cậu khẽ nói, mỉm cười nhìn anh. Không còn là một tên cua trai theo cách cậu chỉ dẫn nữa, cũng không phải là thực hiện cách hai để cậu xiêu lòng nữa. Ở cánh đồng oải hương đom đóm này, chỉ có hai người, một là Cho Kyuhyun, một là Sungmin mà thôi.


Anh ngẩn người khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Sungmin, có lẽ rằng… sâu trong trái tim cậu vẫn còn một ngăn nhỏ dành cho anh.


“Minie à, làm sao anh hết yêu em đây?” – Ngậm hột thị mãi vì nụ cười chết người của cậu, anh mới lấy ra một cái lọ, ngắt một bông hoa oải hương và bắt vài con đom đóm bỏ vào, Kyuhyun đưa cho cậu. – Tặng em!


- Cảm ơn. – Cậu mỉm cười nhận lấy, xem ra, tên này cũng không phải không biết lãng mạn đi. – Tôi thích lắm.


- Ừm. – Kyuhyun cười ngại ngùng, gãi gãi đầu. Sungmin của anh hôm nay quá đáng yêu. – Lại đây ngồi đi. – Anh dẫn cậu lại một chỗ đất nhô lên gần đó, lấy một tấm bạt trong chiếc túi chéo trải ra cho cậu ngồi.


- Làm sao mà cậu biết chỗ này vậy? – Mân mê cái lọ, Sungmin hỏi.


- Đây là đất của anh mà. – Kyuhyun mỉm cười trả lời. – Cánh đồng này, là do anh và cha anh trồng đấy. Còn đom đóm là do chúng tự bay đến.


- Ừm, đẹp lắm. – Cậu khen ngợi, chợt khựng lại khi cảm nhận hơi thở của Kyuhyun gần cổ mình. Anh đang hôn lên tóc cậu.


Kyuhyun khẽ nắm lấy một phần tóc của Sungmin, hôn nhẹ lên nó, sự mềm mại và mùi dầu gội đầu thoang thoảng khiến anh đê mê không dứt. Sungmin quá quyến rũ, quá xinh đẹp. Anh trân trọng cậu, trân trọng viên ngọc quý này.


Sungmin không nói gì, chỉ ngồi lặng đi cảm nhận sự dịu dàng của Kyuhyun. Tự nhiên cậu thầm nghĩ, nếu như tựa vào bờ vai này, liệu nó có vững chắc hay không?


Câu trả lời chỉ có khi trái tim cậu mở ra với anh…


Buổi tối ngày hôm nay, thật đẹp làm sao…






Đài truyền hình Seoul.


Phòng phát thanh chương trình Sharing The Love.


- Xin chào! Tôi là Lee Sungmin, người dẫn chương trình Sharing The Love ngày hôm nay. – Âm thanh trong trẻo dễ thương phát ra từ phía phòng thu. – Cuộc điên thoại đầu tiên là của một bạn gái tên là Dara. Xin chào bạn Dara!


Sungmin lại bắt đầu một ngày làm việc mới, tối nay cậu sẽ là MC giải Best Idol Award. Tuy là ngồi tư vấn, giải thích cho thính giả, nhưng đầu óc cậu cứ văng vẳng câu nói của Kyuhyun ngày hôm đó.


“Tôi yêu em, Minie…”


Yêu là gì?


Cậu đã tự vấn mình câu này hàng trăm nghìn lần rồi. Nhìn thấy Leeteuk với Kangin, Eunhyuk với Donghae mà cậu không tài nào giải thích được.


Nếu như yêu…


Sungmin sợ rằng mình sẽ đặt tình cảm sai chỗ, sẽ bị phản bội. Cậu sợ nước mắt, cậu sợ phải đau. Nên cậu không thể chắc chắn bất cứ gì để Kyuhyun nuôi hy vọng nhiều.


Cậu không muốn mình quá uỷ mị, cũng không muốn Kyuhyun phải đau khổ. Ôi, thật là khó nghĩ quá!!!


Thật ra, ngoài gia đình mình ra, Sungmin chưa từng tin tưởng ai. Cậu sợ phải thất vọng khi người cậu tin tưởng sẽ phản bội, nhất là người cậu yêu.


Dù chưa yêu ai, nhưng Sungmin có giác quan rất mạnh mẽ về việc này. Cậu rất nhạy cảm, cũng rất yếu lòng, dùng cái mác lạnh lùng kiêu ngạo để che đi phần yếu đuối kia, để không ai có thể bắt nạt được cậu.


Kyuhyun đã đứng bên ngoài phòng thu nãy giờ, thú vị theo dõi cảm xúc trên mặt Sungmin. Anh nghĩ lẽ ra cậu nên đi làm diễn viên thay vì MC, gương mặt xinh xắn thay đổi cảm xúc xoành xoạch, lúc thì suy tư, lúc thì ngại ngùng, xấu hổ, lúc thì tức giận. Anh không biết rút cuộc cậu đang nghĩ cái gì nữa.


Chương trình đã hết từ nãy đến giờ, nhân viên phòng thu cũng đi ăn trưa hết, chỉ còn mình Sungmin đang đứng tự kỉ và Kyuhyun đang mải mê ngắm cậu.


Cộc cộc! – Anh gõ vào mặt kính, đánh thức Sungmin khỏi sự tự kỉ dài hạn.


Ôi, người mà cậu không muốn nhìn thấy nhất hiện tại! – Sungmin đỏ mặt mở cửa bước ra ngoài.


- Có chuyện gì không?


- Ăn trưa nào! – Anh nói rồi kéo cậu lại bàn, xếp ra hai hộp cơm. – Anh nấu đó. – Kyuhyun tự hào quảng cáo.


Sungmin tím mặt nhìn hộp cơm, không biết có ăn nổi không nữa. Nghi ngờ, cậu hỏi:


- Phải không đó?


- À, thực ra là cô giúp việc nấu, còn anh chỉ trang trí thôi. – Lộ bản chất nhưng do quá quen rồi nên Kyuhyun cũng làm lơ nó đi mà gỡ nắp hộp cơm ra. – Anh hứa sẽ học nấu ăn đàng hoàng, rồi sẽ nấu cho em mà.


- Ai thèm ăn cơm cậu nấu chứ. – Sungmin bĩu môi rồi nhìn xuống hộp cơm, đập vào mặt cậu là dòng chữ I LOVE YOU được xếp bằng hạt đậu cực cute, và mấy con cừu trong bộ phim Shaun The Sheep bằng bông cải và cơm. Xem ra, tên này cũng đáng yêu lắm.


Kyuhyun đang cười thầm trong bụng. Chắc chắn rằng vị trí của anh đã cao hơn, cậu không còn mắng anh là đồ điên hay thần kinh nữa (=.=), thật là vui quá.


- Này nhóc, không ăn đi ngồi cười gì đó. – Sungmin lên tiếng cắt ngang dòng tưởng tượng của Kyuhyun.


Ôi, nhưng mà “nhóc” thì vẫn còn gọi. Không chịu đâu, Kyuhyun là seme thì cậu phải gọi là “Anh yêu” chớ.


“Minie à, anh phải làm gì để em yêu anh đây?”


Kyuhyun hoá ra cũng dễ thương lắm, bắn pháo bông cho cậu xem, xách đồ giùm cậu, đưa cậu đến cánh đồng hoa oải hương đầy đom đóm và còn trang trí hộp cơm cho cậu nữa. Tính ra thì… cũng đâu có tệ.


- Ê, cơm dính miệng kìa. – Cậu nói, cầm đôi đũa trỏ vào cằm Kyuhyun. Anh lấy tay quẹt đi. – Không phải bên này, bên kia, trên một chút, qua trái một chút. – Cậu ngồi chỉ dẫn Kyuhyun gạt hột cơm đi. – Thôi mệt quá, chậm chạp. – Cậu dùng tay gạt hột cơm cho anh.


Thình thịch thình thịnh. – Trái tim nhỏ bé nhưng không mỏng manh của Sungmin đang đánh trống theo phong cách rock. Cậu cũng không hiểu hành động vừa rồi của mình nữa. Sao giống như tình nhân vậy nè. Ôi trời ơi, điên mất!


- Cảm… ơn. – Kyuhyun lắp bắp, kéo Sungmin ra khỏi cơn mộng.


- Không có gì. – Gạt bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, Sungmin tiếp tục ăn.






Căn hộ của Kyuhyun.


- Sướng quá Kyu ơi~~ – Donghae ôm gối lăn qua lắn lại trên giường anh.


- Cái gì mà sướng. Cậu làm nhăn drap giường của tớ rồi, ngồi dậy đi. – Kyuhyun đập cuốn sách đánh bộp vào đầu Donghae.


- Hyukie nhận lời làm người yêu tớ rồi a~ – Donghae mơ màng nói, ánh mắt hình trái tim long lanh.


- Hừ, còn Minie thì vẫn đang giậm chân tại chỗ đây nè. – Kyuhyun đau khổ nói.


- Đã nói là Sungmin hyung khó cua lắm, mà thôi, gần tới đích rồi thì cố lên. – Donghae vỗ vai thằng bạn, đột nhiên nở một nụ cười gian xảo. – Ế, chẳng phải là còn cách thứ ba sao?






Tại lễ trao giải Best Idol Award.


- Hạng mục giải thưởng bài hát của năm, thuộc về… – Nữ MC dẫn chương trình mỉm cười nói.


- I am the best của 2NE1, xin chúc mừng! – Sungmin tiếp lời, theo sau là tiếng hét cuồng nhiệt của fan hâm mộ.




- Làm tốt lắm Sungmin ssi. – Giám đốc đài truyền hình Seoul vỗ vai cậu khen ngợi. – Cả cô nữa, Sumi ssi.


- Cảm ơn giám đốc. – Cậu mỉm cười khi được khen ngợi.


- Đi uống đi! – Jungmo, thành viên của The Trax bá vai cậu thân thiện. – Lâu rồi không đi đó nha Minie~ Hôm nay giám đốc bao mà, phải không?


- Ừ, tôi bao ra, cậu bao vô nhá. – Ông nhướn mày nói làm cả đám cười ồ. – Ai muốn cái tên guitarlist kibo này bao vô thì đi nào!!!


Cả đám nghệ sĩ, ca sĩ, diễn viên lúc nhúc đi theo ông giám đốc Shin.


- Một, hai, ba DÔ!!!


- Ưm, li nữa… – Sungmin vật vờ khiều vai Onew.


- Sungmin hyung say rồi. – Teamin đỡ cậu ngồi dậy, bây giờ Sungmin cứ như con mực, không có xương sống, cứ vật và vật vờ.


- Hyng… hức… đâu có… say… – Cậu nói, rồi móc iphone trong túi ra, gọi cho Kyuhyun. – Đến đây uống chung đi Kyuhyun!


- Cậu ấy gọi cho ai vậy? – Jungmo thắc mắc.


- Trợ lí. – Leeteuk nói. (đừng thắc mắc vì sao con vịt già này cùng tên gấu chồn lại ở đây cùng đám nghệ sĩ bô lô ba la nhé)


Kyuhyun đang ngồi ở nhà xem phim thì bị cú điện thoại của Sungmin làm cho tá hoả. Anh nghe được tiếng cậu lúc có lúc không, hình như cậu đã say lắm rồi, mà tiếng ồn ào bên đầu dây làm anh nhức cả đầu, chứng tỏ cậu đi uống với rất nhiều người.


Vội mở thiết bị định vị đã cài sẵn trong máy cậu, Kyuhyun phóng xe đến quán karaoke SJ.


- A, tới rồi kìa. – Leeteuk vừa nhìn thấy anh đã la lên. – Đem con thỏ mập này về đi, nó say lắm rồi.


- Ưm… uống nữa. – Sungmin nói sảng. Anh bực mình vác cái thân mập của cậu lên lưng rồi bỏ về.


Kyuhyun biết Sungmin rất quyến rũ, vì thế nếu cậu say thế này chắc chắn đã có kẻ lợi dụng sờ mó vào người cậu. Thật là tức mà! – Anh ngang nhiên khẳng định dù chưa hề tham gia cuộc vui đó.


Không đưa Sungmin về nhà mà anh đưa cậu đến thẳng căn hộ của mình.


- A… Kyu…hyun… – Cậu vật vờ chỉ tay vào mặt anh. – Uống với tôi…


- Uống cái gì chứ? – Kyuhyun bực mình quăng con thỏ mập lên giường. – Em thật đáng ghét.


- Hức… – Bỗng nhiên Sungmin bật khóc. – Sao lại… hức… ghét Minie?


- Ơ… Em… – Tự nhiên Sungmin bật khóc khiến Kyuhyun luống cuống không biết làm thế nào.


- Hu hu hu… Ai cũng… hức… ghét Minie… – Càng dỗ Sungmin càng khóc lớn hơn.


- Đâu nào, làm sao mà anh ghét em được. – Kyuhyun ôm Sungmin vào lòng, anh không ngờ có rượu vào Sungmin lại đáng yêu như thế này, khác hẳn sự đanh đá và kiêu ngạo anh thường thấy.


- Hứa đi… – Cậu thổn thức trong lòng anh.


- Ừ, anh hứa. – Kyuhyun dịu dàng ôm cậu vào lòng, sự đáng yêu này chỉ có mình anh được thấy thôi đấy!


Sungmin luôn tỏ ra tinh tường kiêu ngạo là vì cậu không muốn ai nhìn thấy sự cô đơn trống vắng trong lòng cậu, nhưng Kyuhyun đã nhìn thấy, nhìn thấy sự đáng yêu đến cực điểm và một trái tim yếu đuối luôn mong được bảo vệ của cậu.


Kyuhyun đang rất hạnh phúc vì được ôm ấp người mình yêu trong lòng, nhưng anh vẫn còn có một nghi vấn, chẳng phải lời nói của người say là lời thật lòng hay sao? Thử xem:


- Minie này, Minie có… yêu Hyunie không?


- Không! – Câu nói của cậu xé rách trái tim Kyuhyun, nhưng Sungmin lại tiếp tục thủ thỉ. – Minie chỉ thích Kyu thôi, chưa có yêu…


- Tại sao vậy? – Dù buồn và đau lắm nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi, anh muốn biết, rất muốn. Nếu cậu thật sự không yêu anh, anh sẽ ra đi, để không phải là cái gai trong mắt cậu. Nhưng ít ra là một trong số ít những người Sungmin thích cảm giác cũng không tệ.


- Minie chưa yêu… nhưng sẽ yêu… – Cậu mỉm cười nhìn anh, lại nụ cười câu hồn quyến rũ đó.


Người ta thường nói: “Lời của người say là lời thật lòng.”, như thế này có đúng không? ^^~


Anh ôm chặt cậu vào lòng, Sungmin của anh sao lại đáng yêu tới mức này cơ chứ? Có lẽ, không cần dùng đến cách ba, anh vẫn biết rằng mình còn cơ hội.


- Ưm, nóng quá… – Sungmin gỡ tay Kyuhyun ra, tự mình gỡ từng cúc áo sơ mi. – Sao nóng quá vậy nè…


Anh đơ người nhìn cậu, hơi men khiến mặt Sungmin đỏ lên, đôi môi cherry cùng ánh mắt ướt át khiến Kyuhyun như phát điên. Anh đã thề là sẽ không sử dụng cách ba, nhưng xem ra…


…mồi ngon trước miệng không ăn cũng uổng.


- Hyunie… – Cậu âu yếm nhìn anh, cái nhìn yêu thương khiến trái tim Kyuhyun bốc cháy. Anh lao vào hôn cậu nồng nhiệt. Cắn nhẹ môi cậu, Kyuhyun luồn lưỡi vào bên trong khám phá khoang miệng nóng bỏng mà bấy lâu anh ao ước. Đôi môi này, dáng vẻ này mãi mãi chỉ thuộc về anh mà thôi. Sungmin yếu ớt đáp trả nụ hôn của anh, vòng tay ra sau gáy Kyuhyun, cố gắng bắt kịp nhịp điệu. – Ưm… nụ hôn… đầu… – Cậu nói giữa nụ hôn, người bắt đầu lã đi vì thiếu khí.


Hơi xấu hổ khi một thằng đàn ông hai mươi lăm tuổi rồi mà mới có nụ hôn đầu. Bởi vì Sungmin chỉ lo cho sự nghiệp mà không mấy quan tâm đến chuyện yêu nên mới xảy ra vấn đề này.


- Ừ… cái gì của em… – Kyuhyun mỉm cười đầy chiếm hữu hôn lên xương quai xanh của cậu. – … cũng thuộc về anh hết.


Kyuhyun hôn nhẹ lên má rồi chuyển xuống xương quai xanh của cậu, rồi lại liếm quả táo adam. Do áo Sungmin đã từ mình cởi ra hết nên Kyuhyun chỉ việc thưởng thức món thịt thỏ ngon lành trước mặt.


Anh liếm láp đầu nhũ bên trái của Sungmin, tay thì xoa nắn vân vê chăm sóc đầu nhũ bên này. Sungmin cứ rên tên anh trong vô thức. Kyuhyun lại nhướn người lên hôn lên môi cậu, sộc lưỡi vào bảo cậu đáp trả anh. Sungmin cũng men theo đó mà bắt kịp nụ hôn. Hai chiếc lưỡi cứ vờn nhau không ngừng nghỉ.


Bàn tay hư hỏng của Kyuhyun len theo từng cử động mà xuống dưới đũng quần Sungmin, xoa bóp “Minie nhỏ” đang căng cứng.


- Arhhhhh… Hyunie… – Sungmin rên lên vì khoái cảm, Kyuhyun kéo zip quần cậu xuống, để lại có boxer màu đen. Anh cười khẩy khi thấy phần đũng ươn ướt:


- Bé cưng của anh mất kiên nhẫn thế cơ à? – Anh hôn nhẹ lên môi cậu, đôi mắt Sungmin đã nhiễm một tầng sắc ướt át, nhìn câu dẫn vô cùng. Khẽ mỉm cười lần nữa, Kyuhyun dùng răng kéo chiếc quần đen ngăn cách xuống. Để lộ “bé Minie” đang cương lên và cần sự chăm sóc.


Nhưng đâu có dễ vậy.


- Hyunie…. Arhhhh… ngậm đi… – Sungmin van xin anh.


Kyuhyun cười khẩy nhìn Sungmin đang rất khó chịu, anh lấy trên tủ cạnh giường một sợi dây màu xanh, mảnh và buộc vào phần thân của Sungmin.


- AAA!! Hyunie… – Cậu tuyệt vọng nhìn anh, Kyuhyun lại muốn cái gì nữa đây?


- Minie à… – Anh gọi tên cậu một cách quyến rũ, Sungmin nhìn anh hệt như một đứa trẻ đang bị tổn thương. – Đến đây nào… bò đi…


Nói rồi Kyuhyun hiên ngang rời giường, anh bước đến và ngồi trên chiếc ghế sofa đặt ngay giữa phòng, Sungmin ngỡ ngàng, không ngờ anh lại làm như thế.


“Minie à, anh đã nói là em phải van xin anh mà. Hà hà hà.” – Kyuhyun mỉm cười gian xảo nhìn cậu. Tuy là thịt thỏ rất ngon, nhưng ăn là phải chờ thời cơ thì mới gọi là ngon được!


- Hyunie… – Sungmin cũng vô thức nghe lời Kyuhyun, quỳ xuống và bò xuống giường theo anh, mông cậu vểnh cao đầy khiêu khích.


Kyuhyun mỉm cười hài lòng khi thấy cậu nghe lời, anh cởi áo sơ mi của mình để lộ phần thân trên không có múi nào nhưng được cái trắng trẻo:


- Nào Minie, bây giờ hãy làm lại những gì mà anh vừa làm khi nãy.


Nghe theo mệnh lệnh của Kyuhyun, Sungmin đứng lên và hôn lên môi anh. Nụ hôn có phần rụt rè nhưng ngay sau đó Sungmin đã bắt đầu tấn công, chiếc lưỡi nhỏ bé của cậu luồn khắp khoang miệng, trêu chọc chiếc lưỡi nhám của anh. Những dòng nước bạc liên tục chảy ra ở nơi giao môi của hai người.


Cậu đẩy đầu anh cho nụ hôn sâu hơn, sau đó lại lưu luyến dứt ra, ánh mắt vô cùng phóng đãng.


Sungmin cúi xuống hôn lên ngực anh, liếm nhẹ đầu nhũ thô nhám và bắt đầu luồn tay xuống quần anh, kéo zip và kéo luôn cả underwear xuống. Cầm lấy “Hyunie nhỏ” mà xoa bóp.


- Ư… arhhhh… – Kyuhyun rên lên trong khoái cảm, trong lòng thầm khen Sungmin giỏi. Thế nhưng tất cả vẫn là chưa đủ, anh đẩy đầu cậu xuống phần thân và bảo cậu hãy ngậm nó, Sungmin ngoan ngoãn nghe theo.


Cậu liếm dọc theo chiều dài của anh rồi cho hẳn vào miệng, say sưa bú mút. Kyuhyun ngày càng cương lên khiến công việc có đôi chút khó khăn, cổ họng cậu bây giờ chỉ đủ sức chứa một nửa chiều dài của anh vì nó quá to và sẽ còn to nữa.


- Arhhhh… nhanh lên… Minie… – Kyuhyun rên rỉ, không ngừng thúc vật to lớn ấy vào bên trong miệng cậu. – AAAA!!! – Anh hét lớn, ra toàn bộ dung dịch tanh nồng vào miệng cậu, Sungmin ho khù khụ lên vì sặc. – Xin lỗi Minie. – Khoái cảm đi qua, Kyuhyun vội ngồi dậy vuốt lưng cậu. Anh tự trách lẽ ra mình không nên làm như vậy. Nhưng việc Sungmin cũng đã “ăn” tinh hoa của mình làm anh thấy rất vui.


Nhanh chóng, Kyuhyun cũng cúi xuống. Liếm dọc khe mông Sungmin, cố tình dùng lưỡi để trêu chọc cái lỗ của cậu.


- Urhhhh… Arhhhh… – Sungmin rên lên khi Kyuhyun liếm dọc “Minie bé” và chần chừ ở phía đỉnh. Cái lưỡi hư hỏng của anh cứ nhấn nhấn vùng đỉnh làm Sungmin chết lặng đi trong khoái cảm. – Arhhhh… ngậm đi mà Hyunie… Urhhh.


- Gọi anh là cậu chủ đi nào~ Baby~ – Kyuhyun cười gian nhìn cậu, mặc dù cũng muốn “ăn Minie bé” nhưng anh phải phục thù cái đã.


- Cậu… Urhhh… – Kyuhyun cứ nhấn nhá từ đỉnh đến chiều dài làm Sungmin không thế nào thốt thành lời. – Cậu… chủ… – Hài lòng, Kyuhyun ngậm luôn phần thân của Sungmin vào miệng, không cần đợi cậu thúc vào miệng mình, anh dùng lưỡi tăng khoái cảm cho Sungmin một cách chuyên nghiệp. – Arhhhhhhhh!!!!! – Sau ba mươi giây, Sungmin cũng ra.


Kyuhyun liếm mép một cách ngon miệng nhìn Sungmin, cái con thỏ này đúng là quyến rũ không thể cưỡng lại được mà.


Đặt Sungmin đúng vị trí, Kyuhyun cho một ngón tay vào cái lỗ của cậu.


- Ar… đau… – Sungmin rơi nước mắt, cảm thấy xót bên dưới mình khi Kyuhyun cho thêm một ngón vào nữa để tiếp tục “đại cục”.


- Thả lỏng đi Minie… – Anh cũng xót lòng khi thấy cậu khóc, nhưng cũng không biết làm sao được, phải trải qua mới biết được chứ. Tiếp tục cho thêm một ngón nữa, anh lách rộng cái lỗ cậu ra nhằm tạo điều kiện tốt nhất cho “Hyunie nhỏ” khám phá “nơi ở mới”. – Thả lỏng nào. – Không báo trước, Kyuhyun rút nhanh ba ngón ra, cảm giác trống vắng hiện hữu ngay lập tức khiến Sungmin hơi khó chịu.


Đổ bôi trơn vào cái của mình, anh nhanh chóng đâm phần thân của mình vào cái lỗ nhỏ quyến rũ của Sungmin. Nãy giờ anh đã không thể chịu nổi rồi nhưng vì sợ Sungmin đau và khóc nên anh phải chuẩn bị kĩ càng cho cậu.


Kyuhyun cố gắng di chuyển thật chậm rãi rồi dừng lại, để cậu quen dần với kích thước to lớn của anh. Khoảng hơn mười giây sau đó, anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn, Sungmin cũng đã quen và rên rỉ lớn hơn mỗi khi Kyuhyun thúc mạnh vào trong cậu. Căn phòng nóng bỏng tràn ngập mùi tình ái và tiếng va chạm xác thịt.


- ARHHH… – Kyuhyun hét lên và ra một lượng lớn tinh dịch trong cậu. Sự đau rát và khoái cảm khiến Sungmin mệt lả người. Nhưng nhìn thấy cảnh tinh dịch ấm nóng chảy từ trong cái lỗ của cậu ra khiến Kyuhyun cương lên một lần nữa. Anh nhanh chóng vực cậu dậy và làm tiếp vài hiệp nữa.


Anh đã nói là em sẽ phải cầu xin anh mà~




- Ưm… – Sungmin quay người lại, ôm cái “gối ôm” nằm bên cạnh. “Uả? Sao gối ôm hôm nay ấm vậy nè?” Cậu tiếp tục dùng xúc tác mà cảm nhận cái “gối ôm”. Sao nó vừa ấm vừa cứng vậy, còn cái gì mà rậm rạp thế kia. Cảm thấy lạ, Sungmin mở mắt ra, đập vào mắt cậu là gương mặt nhăn nhó vì đau của Kyuhyun. – Á! – Được đà, Sungmin nắm tóc anh chặt hơn, kéo cũng mạnh hơn.


- Đau! – Anh gỡ tay cậu ra khỏi đầu mình. – Chào buổi sáng chồng mà như vậy sao?


- Cái… cái… gì đang xảy ra vậy? – Sungmin hoảng hốt nhìn Kyuhyun không chút mảnh vải trước mặt mình, rồi theo lẽ tự nhiên cậu cũng nhìn xuống người mình. – Á AAAAA!!! ĐỒ BIẾN THÁI!!!! – Cậu quấn chặt chăn quanh thân dưới của mình, lao đến đánh Kyuhyun.


“Hắn thực hiện cách ba khi nào? AAA!!!!!”


- Bình tĩnh nào Minie. – Khó khăn đỡ từng cú đấm của cậu, Kyuhyun ôm chặt cậu vào lòng không cho giãy giụa. – Là do em mà…


- Cái gì mà do tôi? Đồ biến thái!!!! Buông ra!!! – Cậu đấm vào ngực Kyuhyun.


Haizz, đúng là anh em nhà họ Lee, toàn là tự mình hại mình không à.


Nhanh chóng thoát khỏi Kyuhyun, Sungmin bước xuống giường nhưng vừa chạm đất thì cơn đau lên tới óc o làm cậu té ngã. Ngã nhưng mặt không chạm đất, mà còn có một vòng tay cứng chắc ôm cậu vào lòng đầy âu yếm.


- Yah!! Tên khốn!


- Yên nào. – Kyuhyun dịu dàng xoa dịu con mèo nhỏ. – Là lỗi tại anh, được chưa? Anh xin lỗi.


- Tên khốn… – Cậu nói, người run run. Bất giác, một giọt lệ rơi khỏi mắt Sungmin, cậu nhanh chóng gạt đi. Không thể yếu đuối như con gái thế này được, nhưng những cảm xúc tràn về như nước lũ khiến Sungmin khóc oà lên. – Tên khốn kiếp… hu hu hu…


Anh vô cùng xót xa khi nhìn thấy cậu khóc, liền ôm cậu vỗ về, nhưng càng dỗ thì càng khóc lớn. Trời ơi, rút cuộc thì là cậu sai hay anh sai? Là do cậu quyến rũ anh hay do anh không kiềm chế bản thân mình đây?


- Ngoan nào, Minie. – Anh dỗ cậu sẵn tiện sờ mó luôn, hiếm khi Sungmin yếu đuối thế này mà. Kyuhyun bế cậu vào phòng tắm, đặt cậu vào bồn, anh xả nước ấm cho cậu thư giãn. Nhìn cơ thể cậu đầy vết thâm tím, Kyuhyun vô cùng đau lòng, giận mình sao quá nóng vội.


- Hức… đi… ra ngoài đi… – Cậu ngâm mình trong bồn cũng thấy bớt đau đi một chút, tên khốn này đúng là dã thú mà.


Anh luống cuống đi ra ngoài, quay lại nhìn cậu thì bị chai xà phòng ném vào mặt, còn bị la mắng ỏm tỏi. Đành ôm cái mặt sưng sỉa đi ra ngoài.


Ba mươi phút sau.


- Cho Kyuhyun! Tên khốn kiếp kia! – Sungmin kêu gào trong phòng tắm, anh vội mở cửa chạy vào xem có chuyện gì thì thấy cậu đang ngồi trong bồn tắm la hét. – Tại sao bảo ta đi tắm mà đến quần áo và khăn tắm đều không có? Hả?


- Ý, anh quên. – Kyuhyun gãi đầu quay ra lấy quần áo rồi mang vào cho cậu. – Xin lỗi em.




Sungmin lau lau tóc chợt thấy mùi lạ trong cái khăn, thì ra là mùi của Kyuhyun, không khó chịu mà ngược lại có chút gì đó rất là men. Hoá ra cái tên đó cũng có mùi đàn ông quyến rũ như thế này.


Lật qua lật lại bộ đồ hắn đưa, Sungmin mặc áo sơ mi và underwear vào, nhưng cái quần thì hơi có vấn đề. Cậu cứ kéo lên thì nó tuột xuống, kéo lên thì nó tuột xuống, thằng nhóc này ăn gì mà size lớn vậy nè?


Mở xoạch cửa phòng tắm, Sungmin bước ra với bộ dạng không thể quyến rũ hơn. Mái tóc ướt làm nước chảy xuống khuôn ngực lấp ló sau chiếc áo sơ mi, quần lót đen ẩn hiện sau gấu áo ngắn, Kyuhyun đứng ngay giường mà máu mũi tuôn không dứt.


Cốp! – Cậu gõ đầu anh một cái đau điếng.


- Đưa cái quần size mấy mà to quá vậy hả? – Cậu quăng cái quần vào mặt anh. – Còn quần áo của tôi đâu?


Anh run run chỉ tay vì phía đống quần áo dưới đất mà có vẻ chúng không được gọi là quần áo nữa, chúng sẽ được gọi một cái tên thấp kém hơn nhưng vẫn biết được chúng là vải, đó là: nùi giẻ.


- Oh my! – Sungmin há hốc mồm nhìn đống quần áo rồi quay sang liếc Kyuhyun một cái toé lửa.


- Xin lỗi. – Kyuhyun nắm chặt hai tay, cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi. Nhìn dáng bộ anh bây giờ thật không thể tưởng tượng ra Cho đại thiếu gia oanh oanh liệt liệt ngày nào nữa rồi.


Sungmin không nói gì chỉ thở dài, dù sao sự cũng đã rồi, mà cậu cũng khóc đánh đấm chửi mắng hắn đủ rồi. Vả lại cũng là do cậu sai rành rành, nhớ lại tối hôm qua, mặt Sungmin lại đỏ lên, nóng bừng bừng. Đáng ghét thật, đúng là tự mình hại mình mà.


- Thôi được rồi. – Cậu thở hắt ra. – Dù sao tôi cũng là đàn ông, lần đầu với lần cuối cũng đâu khác gì nhau. Đừng cố làm bộ mặt cố chịu trách nhiệm đó.


- Em… – Kyuhyun ngạc nhiên nhìn cậu, phản ứng của Sungmin phải nói là quá lạnh nhạt. – Không được! – Anh quả quyết. – Minie à, anh thật sự rất yêu em. Chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn…


- Được rồi! – Sungmin cắt ngang lời anh nói. – Tôi biết cậu yêu tôi rồi, tôi cũng có cảm tình với cậu. Nhưng Kyuhyun à, giữa chúng ta… là không được.


- Tại sao?


- Tình yêu đồng giới và kì thị của dư luận chính là bức tường ngăn cản tôi và cậu. – Sungmin là một người nổi tiếng, cậu không thể để chuyện này cản bước con đường cậu đi.


- Em… vì sợ dư luận nên nhất quyết không muốn yêu anh? – Kyuhyun đau lòng hỏi. Anh hiểu tính cách cứng đầu của Sungmin, nhưng anh quá yêu cậu, nếu cứ nhất quyết như vậy thì cả hai sẽ đau khổ, còn nếu quyết tâm vượt qua thì cả hai sẽ hạnh phúc. Chỉ có hai con đường, và Sungmin chọn con đường thứ nhất.


Cậu nhắm chặt mắt lại. Những ngày vừa qua, Kyuhyun đã làm cậu rất vui và hạnh phúc, những cảm giác rung động lạ lẫm mà cậu chưa bao giờ cảm nhận, sự bảo bọc nâng niu của anh khiến cậu muốn níu giữ mãi mãi.


Nhưng, cái giá phải trả nếu cậu yêu anh thật quá đắt. Sungmin không muốn từ bỏ vị trí mà khó khăn lắm cậu mới tạo dựng được. Đến giờ phút này cậu có thể kết luận rằng cậu chỉ thích anh mà thôi, chỉ là thích, không phải yêu.


Đây là thứ tình cảm quái dị, không phù hợp với lẽ thường. Cậu không thể chỉ vì nó mà mất đi những thứ quan trọng bên cạnh. Hít thật sâu, Sungmin nói:


- Phải! – Có thể nói cậu hèn nhát, mê hư danh. Nhưng Sungmin cũng có cái lí của riêng mình, không thể ép buộc cậu đi theo một khuôn khổ mà cậu không thích được. – Tôi và cậu chỉ có một sự lựa chọn. Tôi đã chọn rồi, còn cậu muốn sao thì tuỳ.


Cậu biết những lời này chính là lưỡi dao xé rách tim anh. Nhưng nếu không thẳng thắn, thì sẽ còn vướng vào vũng lầy mang tên tình yêu này mãi mãi. Cậu hiểu Kyuhyun yêu cậu rất nhiều, nhưng ở đời đâu phải cứ muốn là được, có lẽ cậu thích anh, nhưng một chữ “thích” cũng đâu làm nên kì tích gì.






Kể từ ngày hôm đó đến nay cũng đã một tháng. Một tháng không đeo bám, không lãng mạn, không tình dục.


Sungmin vẫn tiếp tục những công việc thường nhật không chút chần chừ. Nhịp sống Seoul vẫn tấp nập nhộn nhịp, nhưng trong sự tất bật đó, vẫn còn những trái tim chưa tìm được lối về.


Một sự trống vắng xa xôi ùa về tâm trí Sungmin, kể từ ngày hôm đó Kyuhyun không liên lạc gì với cậu nữa. Cũng tốt, dứt điểm như vậy sẽ tốt hơn là cứ dây dưa mãi. Nhưng trong tim cậu vẫn thấy trống vắng làm sao…


Đã lâu rồi Sungmin không sử dụng điện thoại, cậu sợ sẽ chủ động gọi cho Kyuhyun, hay sẽ nhắn tin cho anh.


Cậu rất nhớ Kyuhyun, nhưng cậu lại cố gắng phủ định nó. Dường như câu nói “thích” hay “yêu” của cậu không thể thốt ra lời vì chính bản thân Sungmin rất cứng đầu.


Đôi lúc cậu ước được như Eunhyuk hay Leeteuk, yêu một người mà không sợ kì thị, không sợ dư luận. Sungmin không hề dũng cảm, hay nói đúng hơn là cậu không muốn đối mặt. Cậu sợ mình sẽ mất tất cả, cậu hoàn toàn không có khả năng chấp nhận.


Nhưng cảm giác thiếu thốn điều gì đó một cách kì lạ mà những ngày qua cậu cảm nhận, Sungmin thật sự không hiểu nó là gì. Có những lúc cậu mong muốn có một bàn tay đan vào tay cậu mãi không buông. Có những lúc cậu muốn có một bờ vai để cậu dựa vào mãi không rời. Những lúc đó cậu lại nghĩ đến Kyuhyun.


Cậu tự giận mình vì sao lại như vậy, nhưng chính bản thân cậu cũng không tìm được câu trả lời nào thích hợp.


Giả như cậu chọn anh, thì cậu sẽ phải từ bỏ giới showbiz, nơi mà bao năm qua cậu đã cố gắng. Nhưng cậu sẽ có được tình yêu tuyệt vời nhất quả đất. Mọi hạnh phúc sẽ vây lấy cậu.


Và giả như cậu từ bỏ anh, từ bỏ tình yêu này, thì danh tiếng của Sungmin sẽ ngày càng tiến xa hơn. Nhưng cậu sẽ phải hối tiếc và đau khổ nhiều lắm.


Có lẽ là yêu…


… nhưng quá khó để chấp nhận…






Kyuhyun chán nản lật giở tập hồ sơ mà thư kí đưa. Kể từ ngày hôm đó anh đã tiếp nhận chức vụ giám đốc điều hành của KM mà cha mẹ anh đề nghị. Anh cũng không liên lạc với Sungmin, mặc dù anh rất muốn được nghe giọng nói của cậu.


Ngày nào cũng mở FM kênh đài truyền hình Seoul để nghe cậu tư vấn, lên Internet tìm thông tin về cậu. Nhưng nỗi nhớ và sự chiếm hữu trong anh tăng dần từng ngày không thể kiểm soát.


Anh muốn ôm cậu…


… muốn hôn cậu…


… muốn cậu yêu anh…


Nhưng những điều này là quá khó đối với Sungmin.


Thật là mỉa mai nhưng nếu như cậu không muốn thì Kyuhyun cũng chẳng muốn ép cậu. Chỉ buồn rằng anh quá hèn nhát mà thôi.


Đời người chỉ có một, thế nhưng lại không thể hết sức vì con số một đó.


Kyuhyun khẽ mỉm cười khi nhìn thấy tấm hình mà paparazi chụp cậu khi đi ăn với Leeteuk. Gương mặt này, ánh mắt này, đôi môi và giọng nói này. Những thứ mà anh nhớ nhung và ao ước sở hữu điên cuồng nhưng lại không thể.


Anh chỉ cách cậu 3km quãng đường, nhưng anh lại không tiến đến bên cậu.


Anh chỉ cách cậu có một bàn tay trên màn hình điện thoại, nhưng anh lại không cầm nó lên.


Anh chỉ…


Có quá nhiều chữ “nhưng”. Những tưởng yêu và đến với nhau là dễ dàng, nhưng không phải như thế. Nó quá khó khăn, quá ràng buộc, quá chông gai.


Thật là ngốc nghếch khi cứ ngồi suy nghĩ vẩn vơ như thế này nhưng thật sự Kyuhyun không biết làm gì hơn.


Cốc cốc! – tiếng gõ cửa làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Kyuhyun.


- Thưa giám đốc, có cậu Lee HyukJae cần gặp ạ. – Cô thư kí nói.


- Vào đi.


- Chào cậu, Kyuhyun. – Eunhyuk mỉm cười nhìn anh, ngồi xuống sofa.


- Ừ, Donghae đâu sao để cậu đi một mình vậy? – Kyuhyun thắc mắc, anh lại sofa ngồi cùng cậu.


- Anh ấy bận họp ở công ti rồi, vả lại hôm nay tớ muốn đến đây một mình.


Kyuhyun nhìn cậu như muốn hỏi: “Có chuyện gì à?”


- Không phải tớ, mà là cậu với Sungminie hyung. – Eunhyuk cười tinh nghịch. – Một tháng rồi hyung ấy không về nhà, điện thoại cũng khoá luôn làm cả nhà lo gần chết.


- Sao cơ? – Kyuhyun ngạc nhiên, Sungmin đang tính làm cái gì đây?


- Hôm nay tớ đã đến gặp hyung ấy. – Cậu nhấm một ngụm trà. – Sungminie hyung rất quan tâm đến vẻ bề ngoài nhưng có vẻ dạo này hyung ấy lo chuyện khác nhiều hơn nên nhìn hyung ấy tàn phát sợ.


Không phải Sungmin “tàn tạ”, mà là do thường ngày cậu rất chăm chút cho vẻ bề ngoài, nhưng đã một tháng rồi cậu không quan tâm đến nó nên dùng chữ “tàn” ở đây cũng hợp lí.


- Phải nói là “người ngoài thì sáng, người trong thì tối”. – Cậu tiếp. – Hyung ấy thực sự rất mù mờ chuyện tình cảm. Tớ nghĩ có lẽ hyung ấy yêu cậu rồi nhưng đang tranh đấu nội tâm để phủ định đó.


- Thật… sao? – Kyuhyun ngạc nhiên. – Thôi, tớ không tin đâu.


- Kyuhyun à từ bao giờ cậu trở nên nhút nhát thế? Sungminie hyung là người trầm tính, bây giờ cậu cũng trầm nốt thì lấy ai bày tỏ đây hả? – Eunhyuk bực mình nhìn anh. – Này nhé, bây giờ hyung ấy không nhận ra thì cậu hãy làm cho nhận ra.


- Làm sao?


- Hyung ấy chỉ nói có ba cách, nhưng thật ra còn thiếu một cách nữa. – Eunhyuk cười gian.


- Cách gì? – Mắt Kyuhyun sáng rực lên, ngọn lửa mang tên “Cần Yêu” lại cháy rực trong cậu.


- Cách thứ tư: Ghen! – Eunhyuk chỉ tay lên trời, nghênh mặt nói. – Hãy làm cho hyung ấy nổi máu chiếm hữu, chỉ cần Sungminie hyung ghen là chắc chắn một trăm phần trăm là hyung ấy đổ cậu rồi~


- Được! – Kyuhyun đứng dậy, tay nắm thành đấm, quyết tâm chinh phục trái tim sắt đá của Sungmin. Anh lấy điện thoại ra gọi cho em họ mình. – Ryeowook, tối nay giúp hyung một chút. Được rồi, thằng Yesung nó không nói gì đâu, yên tâm đi. – Rồi cúp máy quay sang Eunhyuk. – Tối nay cậu dụ Sungminie ra bar SPY nhé.


- Cố lên, tớ ủng hộ cậu. – Eunhyuk vẫy vẫy khăn chia tay Kyuhyun, chúc người ra trận bình an.


Xem ra, trên đời này không có cái gì là không thể nhỉ?


Nhưng anh nên nhớ cách thứ tư này là “ăn được cả, ngã về không” đó Kyuhyun à.






Sungmin nhíu mày theo Eunhyuk vào bar. Cậu ghét những nơi ồn ào như thế này nhưng vì Eunhyuk nằng nặc đòi đi nên cậu cũng phải chiều theo nó. Mặc dù một người nổi tiếng như cậu thì không nên ở đây.


Eunhyuk đưa Sungmin đến quầy bar, kêu hai chai Whisky quay sang một góc khuất gần đó lén nháy mắt với Kyuhyun.


Nhận được tín hiệu “OK” từ đối phương, Eunhyuk nhanh chóng lôi kéo sự chú ý của Sungmin:


- Hyung à, lâu rồi hyung không về nhà đó.


- Hyung bận quá, công việc ở đài truyền hình và show cứ liên tiếp. – Lần này là Sungmin nói thật, một người ham ngủ tiếc thời gian như cậu mà lao đầu vào việc kể cũng lạ, nhưng chủ yếu là để quên một người cần quên thôi.


- Ừm, thế… – Eunhyuk ngập ngừng. – Uả đó không phải là Kyuhyunie sao?


Lần theo ngón tay Eunhyuk đang chỉ, Sungmin quay sang thì nhìn thấy Kyuhyun đang đè lên một cậu nhóc nào đó, hôn say đắm.


Trái tim Sungmin như tan vỡ khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Cậu cứ ngỡ rằng, đôi môi đó chỉ dành riêng cho mình, nhưng có vẻ là không phải rồi.


- Hyung… sao thế? – Thấy anh trai mình cứng đơ hoá đá, Eunhyuk tin rằng kế hoạch của Kyuhyun sẽ thành công. Chắc chắn hyung ấy sẽ khóc và bỏ về, Kyuhyun sẽ chạy theo và giải thích, kết thúc là một nụ hôn nồng thắm. Ôi thật lãng mạn làm sao~


- Không có gì. – Sungmin bình tĩnh đến mức Eunhyuk hoá đá luôn. – Hyung ra đó một chút. – Nói rồi cậu tiến đến chỗ Kyuhyun đang hôn cậu trai kia. Không nói không rằng xách cổ Kyuhyun lên, đấm thẳng vào mặt anh.


Kyuhyun đang hoá đá. Eunhyuk cũng hoá đá. Ryeowook hoá đá luôn và cả quán bar đang hướng sự chú ý về phía hai người.


Bốp! – Thêm một cú đấm.


Bốp! – Và một cú nữa.


- Đi chết đi Cho Kyuhyun. – Cậu nguyền rủ rồi bỏ đi, trước đó còn tặng cho Kyuhyun một cú đấm ngay bụng.


- Haizz, chết Kyuhyun hyung rồi. – Đá đá Kyuhyun mấy cái rồi Ryeowook cũng ra về.


Xem ra, Cho Kyuhyun đã vác một Kim Heechul thứ hai về nhà.


Eunhyuk thở dài, không ngờ phản ứng của hyung ấy lại khủng khiếp đến như thế. Sau một tràn niệm kinh cầu phúc cho đôi trẻ, cậu chạy đến cú đầu Kyuhyun bảo anh hãy đuổi theo Sungmin đi.




Sungmin nhảy lên chiếc xe hồng choé của mình, lái đi với vận tốc ánh sáng. Cậu không quan tâm nữa, không cần biết ngày mai báo sẽ đăng: “MC DJ Lee Sungmin đánh người tại quán bar”, hay là bị cảnh sát bắn độ. Cậu chỉ biết bây giờ cậu cần một sự yên tĩnh để refresh lại tinh thần.


Kyuhyun sau đó cũng nhanh chóng nhảy lên chiếc xe đua của mình đuổi theo. Một xe hơi một xe đua, cả hai đang tạo nên một màn rượt đuổi mãn nhãn như đua xe F1 trên đường cao tốc Seoul.


- Minie!!! – Anh gào thét gọi tên cậu, Sungmin làm như không nghe. Chiếc Yamaha của anh ép sát xe cậu, Sungmin vẫn không thèm liếc lấy một cái, phóng xe đi nhanh hơn. – Dừng lại nghe anh nói đã. – Kyuhyun rồ ga phóng theo sau, anh lạng qua lạng lại quanh các dòng xe và bắt kịp cậu. – Minie! – Cuối cùng Sungmin cũng chịu dừng, cậu cũng muốn dừng lại cái màn kịch chán ngắt không mấy hay ho này lắm rồi. Kyuhyun thắng “két” lại phía trước mũi xe cậu, không thèm gác chống cho chiếc Yamaha yêu dấu mà để nó ngã chỏng gọng luôn.


- Yah! Tên khốn. – Vừa bước xuống xe, không nói không rằng cậu tặng anh thêm một cú đấm ngay khuôn mặt đẹp trai lai láng. Bị đấm một cú quá bất ngờ và mạnh, Kyuhyun loạng choạng suý ngã. Anh lững thững tiến đến ôm chặt cậu, giữ cho Sungmin thôi giãy giụa trong kích động, chật vật nói:


- Nghe anh giải thích đã. – Cậu lại tiếp tục giãy nảy. – Đó là em họ của anh, đây là một vở kịch do anh, Eunhyukie và nó thực hiện. Chỉ để biết rằng em có yêu anh hay là không!


- Cái gì? – Cậu dừng lại, thôi không phản kháng nữa.


- Minie à, một tháng qua anh rất nhớ em, nhưng anh không liên lạc vì anh sợ em sẽ lại trốn tránh anh. Em yêu anh, phải không? – Kyuhyun đang rất hy vọng, mong chờ câu trả lời của Sungmin.


Sungmin im lặng, não cậu đang cố gắng tiếp nhận những thông tin vừa rồi. Sau khi hoàn thành công cuộc “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu” của nhân viên tư vấn số một Sharing The Love. Sungmin bắt đầu chiến dịch phản kháng.


Crắc! – Đúng tư chất của người học võ, Sungmin lách người khỏi gọng kềm của Kyuhyun, bẻ tay anh về phía sau, trầm giọng hỏi.


- Dám thử cả tôi ư?


- Ui… da… đau Minie à. – Kyuhyun khổ sở kêu lên, anh biết Sungmin có võ, nhưng có cần mạnh tay vậy không chứ? – Á đau!


- Hừ. – Cảm thấy hành hạ Kyuhyun đã đủ, Sungmin đẩy anh ra, theo đà Kyuhyun ụp mặt xuống hôn đất. Phủi phủi tay không chút thương tình, cậu nói. – Thật uổng phí khi cả tháng qua tôi ngồi suy nghĩ về cậu, thằng nhóc ngốc nghếch. – Cậu đã quyết định sẽ bên anh, nhưng việc làm ngu ngốc của Kyuhyun khiến Sungmin nổi đoá lên.


Từ bỏ công việc, danh tiếng và fan. Thế nhưng lại có được một bờ vai vững chắc, đôi tay để nắm lấy mãi mãi và trái tim không bao giờ thay đổi của anh. Thì cái giá cũng đâu có đắt.


Cuộc đời chỉ có sáu mươi năm, nếu như cậu nổi tiếng thì cũng chừng mười năm sau là sẽ tàn. Thế nhưng nếu cậu yêu anh, thì mười năm, hai mươi năm, hay ba mươi năm nữa cũng đâu vấn đề gì. Đời người có mấy cái mười năm?


Thế nên, Sungmin đã quyết định chọn. Và cậu sẽ không bao giờ hối tiếc…


- S… sao? – Kyuhyun ôm bụng đứng dậy một cách khó khăn.


- Tôi nói là tôi yêu cậu. – Sungmin bình thản nói, chưa từng có ai tỏ tình mà mặt lạnh như cậu, có lẽ là bị lây từ ai đó rồi. – Nhưng cậu thì ngồi đó suy tính kế hoạch thử tôi, cậu muốn chết hả Cho Kyuhyun?


- Là tại Hyukie chỉ anh cách bốn mà. – Kyuhyun khổ sở giải thích. – Ý, khoan! Em vừa mới nói… nói cái gì ấy nhỉ?


Sungmin tức giận muốn cú đầu anh một cái thật đau, cậu cũng xấu hổ lắm chứ bộ và đang muốn khóc đây này, nhưng cậu không thể yếu đuối trước tên này được. Thật là tức quá mà!


Sau một hồi im lặng, cuối cùng Kyuhyun cũng có phản ứng, anh ôm chầm lấy Sungmin, sung sướng gọi tên cậu:


- Ôi Minie Minie Minie à, anh yêu em~


- Ngốc! – Cậu ngại ngùng quay đi, trên môi vẫn còn vương vấn nụ cười.


Yêu…


… là một thứ gì đó rất đẹp nhỉ?


Không cần biết dư luận nghĩ gì, chỉ cần chúng ta bên nhau là được.


Đời người chỉ có một, sao lại không thể sống hết mình vì con số một đó?


Em yêu anh, Hyunie.


Anh yêu em, Minie.


Hạnh phúc…


… chính là như thế!




- The End -
Ami Wakeshima
Today, friday august 17, 2012.
Di An, Binh Duong.

1 nhận xét:

Nhận xét của bạn đã được duyệt.