Author : Ami Wakeshima
Characters : G-TOP
Disclaimer : Làm sao đây? Mấy anh seme có tính chiếm hữu cao lắm, AmiW mà chen vào là bị cú đầu ngay á, nên không dám.
Rating : T
Category : Fun
Tình trang: on going
Summary :
Cái tên ngốc
Yêu người ta sao không nói?
Để người ta chờ, đợi mấy năm liền.
Seung Hyun đần!!!
Tôi ghét anh lắm
và…
Cũng yêu anh nhiều lắm
NOTE: Lần đầu viết fic G-TOP, hí hí
****
JiYong đeo headphone vào tai, mở volume lớn nhất, cậu muốn mình phải nổ tung ngay lúc này. Chia tay rồi, phải, tất cả chỉ là quá khứ, cậu chẳng muốn nhớ đến nữa. Vùi mình vào trong chăn, úp mặt vào gối, nhưng sao nước mắt vẫn cứ ứa ra, không sao dừng lại được.
~FlashBack~
Cơn mưa đầu mùa ngày 15 – 3 – 2009 đến đầy đột ngột và bất ngờ, không hề báo trước. Từng cặp tình nhân vội vã chạy vào chỗ trú mưa, chỉ riêng có một người, một dáng người mảnh khảnh đứng giữa cơn mưa, đôi chân chôn chặt trên nền đất, hai cánh tay buông thõng, đôi mắt đỏ lừ lặng lẽ vô hồn, nước mắt và nước mưa lặng lẽ hòa vào khiêu vũ trên gương mặt xinh đẹp chứa đầy đau khổ. Đôi môi ướt mưa nhưng vẫn lộ vẻ thô ráp, nứt nẻ, chứng tỏ đã uống rất nhiều rượu, quần áo cậu xốc xếch, bàn tay vô thức đưa lên trời, mấp máy vài chữ:
- Bomie, sao em lại bỏ anh? – Mưa tuôn xối xả, những giọt nước mưa thay phiên tát vào mặt cậu, cơn mưa đầu mùa này, cớ sao lại lớn và lạnh lẽo đến đến thế? – Anh biết là anh không xứng, anh biết em cũng yêu anh, nhưng cớ sao? Tại sao vậy Bomie? – JiYong ôm lấy mặt mình, khóc nấc lên, sự đau khổ chiếm lấy cả trái tim cậu, thân thể cậu, cậu không thể thốt lên từ nào ngoài Bomie, người yêu cũ của cậu.
Con tim bị bóp nghẹn, nỗi đau không thể nói thành lời…
Bỗng nhiên có một cái áo khoác màu da bò trùm lên đầu cậu và một đôi tay to lớn vững chắc nắm chặt vai cậu, kéo cậu vào hàng hiên trú mưa. Jiyong vô cùng tức giận kéo cái áo ra khỏi đầu mình, mắng xối xả vào mặt kẻ vừa giúp cậu mà không thèm liếc người ta.
- Làm cái gì vậy hả? – Mắt cậu long lên sòng sọc – Ai mượn anh lo chuyện bao đồng, tào lao vậy hả? Mất hết cả cảm xúc. – Rồi cậu mới nhìn thẳng vào mặt anh ta, rồi bắt đầu lắp bắp – Ai mượn… vậ..y? – Rồi đơ như tượng luôn, vài phút sau mới lắp bắp được vài chữ – Anh… anh là… ai? – Trước mặt cậu, là một chàng trai có gương mặt như thần chiến tranh Ares, không, là đẹp hơn mới đúng, từng đường nét trên gương mặt anh đều như được các vị nghệ nhân điêu khắc tạo nên, thanh tao và lịch lãm vô cùng.
- Tôi là Seung Hyun – Anh ta trả lời, cười một cái với cậu – Tại sao cậu lại đứng ngoài mưa thế kia? Có biết sẽ bị cảm lạnh không? – Dường như anh ta đã quên mất là cậu vừa nói gì nhỉ? “Mất hết cả cảm xúc” cậu là nhà văn sao?
- Tôi là JiYong. Ờ ha quên mất – Cậu đập tay vào đầu, thấy người đẹp quá, ngưỡng mộ quá nên quên mất mình đang làm gì luôn – Anh có biết là để lấy được cảm xúc như vừa rồi là rất khó không? Tôi phải tốn ba ngày ba đêm xem phim tình cảm sến rện từ Tây tới Tàu mới tìm ra được mười phần trăm cảm hứng, thế mà anh đùng một cái xuất hiện làm tôi không còn cảm giác gì không hả? Bực mình quá, đây là bài thi cuối cấp của tôi đó, tổ của tôi mà không đậu là tại anh đó. – Cậu bực bội nói.
- Xin lỗi – Anh thành thực nói – Chẳng qua là tôi thấy cậu cứ đứng ngoài mưa, lo lắng quá nên mới chạy lại – Tôi không cố ý. Cậu là sinh viên khoa Nghệ thuật – Điện ảnh hả?
- Ừ – Cậu trả lời gọn lỏn – Và bây giờ anh nên chạy đi, kẻo mấy người bạn của tôi đến mắng anh thêm lần nữa đó.
- Yahhhhhhh!!!!!!!!! – Bỗng một chuỗi âm thanh được hòa cùng lúc vang lên đến chói tai.
- Yeah! Làm cái gì vậy hả đồ phá đám? Có biết JiYongie cực khổ lắm mới tìm được cảm hứng không hả? Có biết đây là bài thi cuối cấp của chúng tôi không hà? Yeah yeah!!! Đâu phải dễ mà qua được ông thầy Deasung khó tính Yo! Vượt mặt được bọn cùng khóa đáng ghét Yo! Tìm được cái tinh túy trong điện ảnh đâu Yo Yo! Yeah Yeah! BigBang BigBang We back again no more time say no way, biến đi, no way, đừng để anh đây thấy mặt, no more, no way, là anh đây đấm bầm mặt, no way, no more – Một thằng ăn mặc kiểu hiphop nhảy loi choi rap trước mặt anh và cậu, nhìn đầu tóc mặt mũi nó thiệt không biết nói sao cho hết.
- Yeah Yeah! Teayang nói đúng – Bỗng đâu thêm một thằng loi choi khác, nhưng thằng này đỡ hơn, nhìn mặt không giống dân xăm mình như thằng kia nhưng giống dân buôn lậu ma túy hơn – Yo! Thằng này mày nhảy vào làm mất cảm hứng người ta, ai mượn mày lôi bé Yongie như cây mía thế kia Yeah? Dù tao biết nó gầy như cây mía rồi Yo, đừng có đưa cái mặt xấu như Thằng Gù nhà thờ đức bà ra so với tao Right?AnhRiđẹp trai hotboy toàn khối làm sao đứng chung sân khấu với mày được Yo! Định làm gì đây cưng? Yeah! Tao biết mày sẽ thua Yo! Im miệng và hãy lặng lẽ ra đi trong im lặng đi vì tao biết tao đẹp zai hơn mày rồi thằng cứng nhắc – Rồi nó mon men lại gần Seung Hyun – Vest sao? Yeah! Cứng nhắc thế chú em? Nhìn đây! T-Shirt hiphop hàng hiếm này, sneaker xịn này Yo Yo! Chú mày thua xa, haha – Rồi nó vô tư giở mặt trong áo của anh ra xem – Má ơi,LVư? Chà chà, chú mày coi vậy mà cũng chơi LVsao? Yo Yo! Không sao không sao, hiệu hay không chú mày vẫn xấu hơn anh!
- Im miệng ngay mấy thằng khùng này – JiYong tức tối hét lên, nãy giờ mặt cậu đổi màu liên tục rồi, mấy cái thằng mất nết, bạ ai cũng rap, cũng chửi được, càng lúc càng lạc đề, lúc đầu thì không sao, nói cậu như cây mía là cậu tức rồi đấy!
- Yongie nói đúng đó – Một giọng nữ vang lên – Hai người bất lịch sự quá!
- Haizz, khỉ xổng chuồng, trách sao được – Một giọng nữ khác – Anh đẹp trai đừng chấp nhé! – Nở một nụ cười mà trai nào cũng xỉu nhưng anh Seung Hyun đây nội công thâm hậu nên không sao cả, thấy thế cô nàng cũng hơi tức nhưng tháy áo khoác anh ta nằm trong tay JiYong thì chi nở một nụ cười ý nhị – Em là MinZy, đây là Bom, hai thằng lắm mồm vừa nãy là Teayang và Seungri, và đây, kẻ im lặng nãy giờ là Se7en. Chúng em đang làm một đoạn phim ngắn để nộp làm bài thi cuối cấp.
- Ồ vậy sao? Xin lỗi vì đã cắt ngang nguồn cảm hứng của mọi người – Anh nói – Cũng gần tối rồi, hay tôi mời mọi người một bữa xem như là đền, được không?
- Tất nhiên được – Cả bọn hớn hở
- Oa! Thì ra anh Seung Hyun đây là CEO của TOPEnt hả? – Cả bọn trầm trồ
- Ừ, nói ra thật là ngại – Anh (lại) cười
- Woa, thế thì tụi này không khách sáo nhá – Enter! Cả bọn có cái ví vàng rồi, lo gì nữa.
- Xin lỗi anh, bạn tôi là sinh viên năm cuối nhưng vẫn còn trẻ con lắm – JiYong ngại ngùng
- Có gì đâu, hồi mấy năm trước tôi cũng vậy mà – Anh gắp cho cậu miếng cá hồi – Có khi còn quậy hơn ấy chứ. Haha!
- Uhm, thì ra là vậy – JiYong ngoan ngoãn ăn hết miếng cá to, rồi len lén liếc nhìn anh cười đùa với MinZy mà xụ mặt xuống.
Trời đêmSeoullại trở lại vì tới mùa mưa, nhưng trên đường vẫn rất đông người qua lại, bọn bạn của cậu say quá nên đã được đưa về, chỉ còn cậu đang đang bộ với anh thôi. JiYong rất là dễ ngại với người mới quen, nên cậu không nói tiếng nào, im re mà đi. Seung Hyun cũng chẳng khác hơn, chỉ là bức tượng biết nói thôi. Không thể chịu nổi không khí im lặng này nữa, JiYong lên tiếng:
- Ah… đưa tôi đến đây là được rồi, chỉ còn một quãng nữa là tới rồi, anh không cần nhọc công vậy đâu.
- Nếu tôi không muốn nhọc công thì tôi đã gọi tài xế đưa cậu về – Anh liếc nhìn cậu – Vả lại, tôi không thích bỏ công việc giữa chừng, làm gì thì làm cho trót.
Cậu ậm ừ trong cổ họng, đi cạnh người này, cậu thấy sao vừa ngại ngùng, vừa tức vì không thể nói được điều mình muốn, cứ như anh ta có bá khí ngăn miệng và trí óc cậu hoạt động và bẻ lái sang hướng khác vậy.
Hai người cứ bước đi trong im lặng, bỗng Seung Hyun lên tiếng:
- Tôi có một chút ý kiến về vai diễn của cậu lúc nãy.
- Sao cơ? Có vấn đề gì à?
- Ừ, cậu diễn vai một người đang thất tình nhưng gương mặt đến cả một chữ cái của chữ ‘thất tình’ cũng không có, tôi trông nó cứ ngột ngạt, bức bối thế nào ấy – Anh diễn tả – Như lúc này này, lúc đứng dưới mưa ấy, đừng làm bộ mặt như bị kim đâm ở lưng, mà phải diễn tả nội tâm làm sao cho giống như tim mình bị bóp nát thật ấy, còn tay của cứ giơ giơ lên trời, không hợp lí chút nào, phải gục cả người xuống như vầy nè – Anh tận tình hướng dẫn, nhưng càng hướng dẫn mặt bé Yong lại đen đi, xám đi một tí. Ặc, đụng phải ba không của bé Yong rồi: Không dạy đời, không sửa lưng, không xem thường. Nhưng xem kĩ lại thấy cũng đúng nên không thể nói gì hơn được nữa.
- Cảm ơn anh! Tới nhà tôi rồi – Cậu dừng trước cổng khu chung cư cao cấp HaeDae.
- Tôi nói sẽ đưa cậu về tận nhà, đây chỉ mới là cổng thôi – Anh nháy mắt, sao lúc này trông hắn ta đểu thế. Cậu không nói gì lại lục đục vô thang máy, đến trước phòng hai dãy cuối tầng sáu. – Có lẽ cậu nên mời tôi tách trà nhỉ? – Anh mặt dầy quá đấy!
- Được! – JiYong tức lắm rồi, đòi hỏi quá đáng, hắn ta khao cậu một bữa thì đòi cái này đòi cái kia, cậu đây tức rồi nhé
- Ồ, hồng trà Babylon, xem ra cậu biết thưởng thức lắm nhỉ – Anh bình luận
- Chứ anh nghĩ sao? Làm bạn với hai thằng khùng nên không biết cái gì gọi là nghệ thuật như anh hả? – “Tức lắm rồi nhá, không thèm quan tâm anh là ai đâu, tôi mắng anh cho anh biết.”
- Ý tôi không phải là như thế, chỉ là hồng tràBabylonchỉ dành cho những ai có tâm sự và góc khuất tâm hồn thôi, tôi cứ nghĩ cậu vô lo lắm – Anh cầm tách trà lên ngắm nghía. – Cậu rất biết chọn đấy, bộ trà Enmiley này kết hợp với hồng tràBabylon. – “Xem ra, lúc đầu tôi không nhìn nhầm em, JiYongie~ Cứ đợi anh”
…
-G-DRAGON-
Hằng ngày, hắn ta mặt dày đến đón cậu đi học, dù cho cậu có từ chối cỡ nào, hắn vẫn cứ bám theo, dùng những câu có lí đến mức không thể nào có lí hơn thuyết phục cậu, nếu mà cậu cãi lại thì chỉ có nước quê nên đành lên xe hắn.
Hắn viện cớ muốn giúp cậu hoàn thành vai diễn nên cứ bám theo nhóm, hai tên lắm mồm thì được bao ăn sướng khỏi nói, hai bà điệu kia thì khỏi bàn, anh ta đẹp trai mà, còn ‘kẻ im lặng’ thì ‘cuốn theo chiều gió’.
Hắn ta nói muốn giúp nhóm được đến với showbiz, cả đám hoan nghênh, cung kính anh ta như thần như thánh, còn nhìn cậu và hắn cười ám muội.
Hắn ta luôn có cớ để vào nhà cậu uống trà, má ơi, hộp tràBabyloncậu mua ở Nhật sắp hết rồi, có ít ỏi gì đâu, cả tháng lương của cậu ở bar Let Me Hear You Voice chứ bộ.
Hắn ta cứ bám theo cậu, bộ CEO thì không làm việc sao chứ? Thật là phiền mà.
Mới đó, cậu có cái đuôi được năm tháng rồi. Dù hắn không hề tỏ ý theo đuổi cậu, nhưng bám đuôi thì khỏi phải nói. Mặt dày quá cỡ.
…
-TOP-
Vậy là đã năm tháng Seung Hyun – CEO đẹp trai tôi đây theo đuổi em ấy.
Người gì đâu mà khó tính quá đi!!
Sát hạch anh đây đủ điều!!
Nếu không tham khảo qua bí quyết cua trai của em gái cưng CL thì còn lâu anh đây mới theo đuôi được em ấy.
Ay da, người gì đâu mà khó chịu, kĩ tính thấy sợ.
Lúc đầy anh đây tính đùa em cho vui, ai dè đâu, trái tim kim cương của anh bị em cuỗm luôn rồi, huhu.
Bây giờ làm sao đây?
Bé Yongie của anh!!!!!!!!
…***…
Yêu là gì nhỉ? Có phải là hay nhìn ngơ ngẩn người ta mà giả vờ như không nhìn không? Hay là lúc nào cũng nghĩ đến người ta? Thích liếc trộm người ta? Haylà giả điên không biết? JiYong của chúng ta, một học sinh ưu tú nhất khoa, là kẻ nắm giữ quyền lực tình yêu của các cô gái ở Đại học Tổng hợp Seoul, là một học sinh chăm chỉ, dễ thương trong mắt thầy cô, là một bông hoa của nhóm, là… cây mía của Seung Hyun (hồi nào nhỉ?), là cháu bé ngoan của các bà cô hàng xóm, là một ngôi sao sáng ở tương lai, là một…
Nói chung, bé Yong là một người vĩ đại. Nhưng bé Yong dạo này điên điên khùng khùng, ra ra vào vào ngẩn ngẩn ngơ ngơ như… tâm thần thời kì cuối. Cũng chỉ tại…
~Flashback~
- Anh đừng đi theo tôi nữa – JiYong tức tối vì bị bám đuôi – Anh không mệt sao? Bảy tháng hai mươi lăm ngày rồi đó. Anh là một CEO mà, anh không có việc để làm sao?
- Tôi chỉ đi theo em thôi, có làm gì phiền đến em đâu – Anh để hai tay lên đầu, thong dong dạo bước – Mà sao em biết rõ ngày thế hả? Em mong chờ điều gì đây?
- Không! Không trông chờ cái gì cả – Cậu chối đây đẩy – Chỉ là tôi thích đếm ngày thôi!
- Vậy sao? – Anh hững hờ huýt sáo, thái độ đó càng làm cậu phát điên. Biết tại sao không? Lần đầu tiên trong đời JiYong này bị điểm B vì mơ mộng trong giờ học đấy, tại hắn hết cả (?)
- Vậy thì về đi – Cậu lớn tiếng – Tôi không muốn thấy mặt anh nữa
- Vậy sao? Tôi làm em khó chịu lắm ư? – Seung Hyun cười gượng gạo.
- Phải! – Cậu đáp ngay tắp lự không chút suy nghĩ, nhưng rồi chợt thấy hối hận
- Vậy tôi sẽ không làm phiền em nữa – Anh nói rồi bỏ đi, lúc đó trông anh nhưng một kẻ để mất thứ quan trọng nhất vào tay kẻ khác, đôi mắt đẹp lặng nhuốm màu đen thẳm lạnh lùng. Cậu làm mất cái gì rồi chăng?
~End Flashback~
Và đúng như lời hứa. Seung Hyun không đến nữa. Và cậu cũng như mọi ngày không khác gì cả, chỉ khác cái là lơ đễnh hơn, như người mất hồn thôi. Nhưng cậu lại không thừa nhận. Cứng đầu quá mà.
Và rồi, như một điều bất ngờ…
Một ngày nọ, JiYong lơ lễnh nhìn lên trời, ánh mắt xa xăm, chợt cậu thừa nhận một câu mà cả đời JiYong kiêu ngạo này không bao giờ nói ra…
- Mình… yêu hắn ta sao?
…
- Haha, ghi âm được rồi nhé, kì này anh Seung Hyun sẽ đãi chúng ta một chầu linh đình – MinZy hớn ha hớn hở cầm cái máy ghi âm
…
Và thế là…
Bạn Yong ngả vào lòng bạn Hyun trong vòng tám tháng.
Bạn Hyun đã có một màn tỏ tình lãng mạn đúng kiểu giám đốc công ty giải trí: Một màn pháo bông tuyệt đẹp trên bờ biển, nến lung linh mờ ảo hình trái tim, sự chân thành và nụ cười ngu ngốc, khi bạn Yong trao nụ hôn đầu tiên cho bạn Hyun, một tràn bóng bay màu vàng bay lên không trung, thật là vô cùng lãng mạn
~End all FlashBack~
Nhưng đó là chuyện của ba năm trước. Ba năm trước, anh và cậu vô tư hạnh phúc biết bao, nhưng giờ đây, chỉ còn minh cậu ở đây, mệt mỏi hao mòn với mối tình không biên giới.
~Flash Back~
Seung Hyun là một CEO, công việc chất chồng cao như núi, nhưng với trí tông minh tuyệt đỉnh, anh sẵn sàng giải quyết nó sau nụ cười tự mãn. Nhưng Seung Hyun là một kẻ tham công tiếc việc, từ sau khi anh tỏ tình với JiYong và được cậu chấp nhận đến này đã được năm tháng nhưng vẫn không có động tĩnh gì thêm ngoài những dòng tin nhắn chúc ngủ ngon, chào buổi sáng.
Bạn có biết vì sao hồi mới yêu em Yong anh ấy rảnh vậy không? Vì đã có cô em gái CL lo đủ thứ việc rồi nên mới rảnh tay đấy chứ. Nhưng bây giờ nó dông thẳng qua Mĩ du lịch rồi nên bỏ anh lại với núi việc. Vì thế, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng tăng cao, rồi gắt gỏng, cãi nhau dù lí do bé tí tẹo.
JiYong rất lãng mạn và Seung Hyun thì rất khô khan.
JiYong thích được tặng thú bông và chocolate vào ngày sinh nhật và valentine nhưng Seung Hyun lại tặng USB và máy MP4 vì theo anh nó hữu dụng.
JiYong thích phim tình cảm lãng mạn, Seung Hyun thích phim về tài chính thị trường
Nói chung, hai người là hai thỏi nam châm khác dấu.
Nhưng nam châm khác dấu lại hút nhau mà.
Nhưng rồi tình cảm của cả hai cũng mờ nhạt dần đi. Không hiểu vì sao, có lẽ, cả hai chưa đủ sức hút, cần thêm thời gian, để có thể chờ đợi…
Seung Hyun qua Mỹ công tác ba ba năm, anh ra đi không lời từ biệt.
JiYong du học ngành điện ảnh ở Áo, không một tin nhắn.
Cả hai dần xa nhau như thế. Nhưng liệu họ có biết, bầu trời mà họ đang ngắm nhìn, là bầu trời mà cả hai có cùng bầu tâm sự? Anh cứng đầu, cậu cũng cứng đầu, cả hai dường như chia tay không một lí do nhưng trong đó lại có rất nhiều lí do. Im lặng và chỉ im lặng suốt ba năm. JiYong chỉ biết ngày đêm vùi mặt vào gối, Seung Hyun chuốc mình trong men rượu, tại sao họ lại như thế? Câu trả lời là người trong cuộc chưa bao giờ chịu tìm ra dù nó ở ngay trước mắt.
Nếu như chỉ cần một tin nhắn, thì, hiểu lầm có thể hóa giải. Nhưng, cả hai đều cứng đầu. Đều có sĩ diện và tự kiêu cao, nên… chỉ biết làm những điều vô nghĩa.
~End Flashback~
JiYong dạo bước trên con đường lát dá, lắng nghe mùi hoa quế trộn lẫn hương hạt dẻ, đã ba năm, hai kẻ cứng đầu vẫn không chịu lên tiếng, không lẽ, tình yêu này không đủ mạnh sao? Cậu lặng lẽ liếc nhìn từng cặp tình nhân trên phố mà trong lòng cảm thấy bi phẫn. Tự cậu chuốc lấy sao? Chẳng lẽ, từ đầu đến cuối đề là tự cậu làm hại mình? Lắc đầu chua xót, JiYong lặng lẽ đi tiếp, chợt cơn mưa đầu mùa kéo đến không hề báo trước. Đã sang tháng ba rồi sao? Nhanh vậy ư? Cũng là ngày 15 – 3, cũng là một cơn mưa lạnh và nhanh, nhưng cảnh khác người khác rồi. Cậu vòng tay ôm lấy mình, nước mắt cố kềm nén lại trào ra, không cách nào dừng lại được. Seung Hyunie, anh ở đâu? Em biết lỗi của mình rồi, em rất hối hận, Seung Hyunie, em yêu anh!! Làm ơn, hãy đến đây đi, em cần anh.
Chợt một cái áo khoác màu da bò trùm lên đầu cậu, đôi bàn tay rắn chắc nắm chặt vai cậu định kéo cậu vào trong thì JiYong giật tay ra và kéo chiếc áo khoác ra khỏi đầu mình, là anh, cậu biết mà, cậu biết anh sẽ không bỏ cậu, cậu biết.
- Seung Hyunie – Cậu khóc nấc lên, JiYong trong vòng tay anh thật yếu đuối
- Anh về rồi, anh xin lỗi – Seung Hyun ôm lấy cậu ấm áp vỗ về, dù cả hai đang ở ngoài mưa lạnh, nhưng trong lòng họ ấm áp vô cùng
- Không, em mới là người có lỗi. – Cậu tự nhận.
- Được rồi, cả hai chúng ta đều có lỗi – Anh hôn cậu, nụ hôn ấm áp nhất, mà ba năm qua cậu thiếu, cả hai hôn nhau dưới mưa, cơn mưa đầu mùa mãi không chịu dứt, dường như ông trời cũng muốn khoảnh khắc này của họ kéo dài vĩnh viễn.
JiYong biết, cái gì gọi là cuộc sống.
JiYong biết, cái gì gọi là tình yêu.
JiYong biết, cái gì gọi là hạnh phúc.
Vì cậu biết, cậu không bao giờ mất anh.
Seung Hyun biết, cái gì gọi là tiền.
Seung Hyun biết, cái gì gọi là tình yêu
Seung Hyun biết, cái gì gọi là ấm áp.
Vì anh biết, anh không bao giờ buông tay cậu.
…
Hậu quả của việc dầm mưa đầu mùa là cả hai đều bị cảm, đi đâu cũng bê hộp giấy ăn theo. Thật là một cặp rắc rối trời sinh.
End fic, ^^~
G-Dragon tắt phụt màn hình theo cách nguyên thủy, thật là một bộ fic nhảm mà, cái gì mới nhận ra tình yêu sau ba năm chia cắt chứ? Ruồi muỗi, ta yêu Hyunie của ta còn không hết nữa là. Cái con au dở hơi bơi ngửa này, tên gì ấy nhỉ? Ami Wa gì ấy, ta mà thấy mặt là ta không cho chữ kí đâu. Xí!!!!!!!!
The End!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.