Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

You & I Chap 1

Author: Ami Wakeshima 
Disclaimer: Viết phi lợi nhuận. Nhân vật không thuộc về tác giả nhưng fic You & I thuộc về tác giả.
Category: Sad end, romance, angst.
Rating: M.
Pairings: Kyumin
Status: end.
Summary:
Anh sẽ chết, phải không?
Anh sẽ rời xa em, phải không?
Nhưng em sẽ không khóc đâu.
Vì anh muốn em trở thành con người manh mẽ cơ mà.
Em chỉ rơi lệ, khi một mình em,
với bản thân và trái tim em.
Em yêu anh,
mãi mãi em chỉ yêu anh và thuộc về anh,
Cho Kyuhyun.
Note: Fic lấy cảm hứng từ http://www.youtube.com/watch?v=etWmlLEeGVU. Nên xem trước khi đọc.
*
**
 ***
Chap 1
The greatness of love
***
**
*
Em đã từng nói với anh rằng. Nếu chúng ta cưới nhau, thì mọi chuyện sẽ ra sao nhỉ? Hẳn là sẽ có một gia đình tuyệt vời và những đứa con, chắc chắn chúng ta sẽ sống rất hạnh phúc.

Em đã từng nghĩ rằng. Nếu chúng ta cùng nhau hợp sức, thì không có bất cứ cái gì có thể chia lìa chúng ta được. Bởi vì tình yêu của em đối với anh là vĩnh cửu.

Em đã từng cho rằng. Em sẽ nhận lại được rất nhiều từ anh, bởi vì em đã cho anh rất nhiều, và anh cũng đã cho em rất nhiều. Nhưng đối với một kẻ tham lam như em, thì những gì anh cho là chưa đủ.

Anh đã từng nói với em rằng. Bởi vì anh yêu em, nên dù anh có ra sao, em cũng không được khóc, dù anh có chết đi, thì em cũng phải sống vững vàng. Nhớ đấy, không được để rơi bất cứ giọt lệ nào – vì anh.

Em đã từng tin rằng. Câu nói ấy của anh rất vô nghĩa. Nhưng bây giờ thì em biết, nó có nghĩa là như thế nào rồi. Em sẽ không khóc trước mặt anh đâu, vì em sẽ khóc một mình, ôm chặt nỗi đau một mình. Vì em biết, em sẽ mất anh…


Ting ting ting~ chuông điện thoại của Sungmin reo lên báo hiệu một tin nhắn – tin nhắn từ Kyuhyun _ bạn trai của cậu.

“Minie yêu của anh. Em đang làm gì đó?”

“Em đang nấu mì. Teukie hyung với Chulie hyung đi đâu mà mãi không thấy về để em phải ăn mì nè, huhu.”

“Ôi Minie~ Thế đầu bếp trong nhà đâu mà để em phải tự nấu ăn thế?”

“Đi du lịch hết cả rồi T.T”

“Vậy anh đưa em đi ăn nhé?”

“Em muốn ăn kimpap.”

“OK baby. 5 phút nữa anh có mặt.”

Rất đúng hẹn, 5 phút sau Kyuhyun có mặt tại cổng nhà Sungmin với chiếc 2012 Yamaha T-Max 530 màu ghi quen thuộc. Cả hai đến ăn ở quán kimpap The Great – nhà bạn thân của Sungmin _ Ryeowook.

Kimpap không phải là món ăn yêu thích của Sungmin, nhưng đó là món ăn rẻ nhất đối với điều kiện kinh tế của anh. Kyuhyun không phải là một người giàu có, cha mẹ anh mất sớm, anh không có tiền để học hết ba năm đại học còn lại nên thất nghiệp, nhưng nhờ Eunhyuk giới thiệu nên Kyuhyun có được một công việc kế toán tại một công ty tư vấn luật nhỏ với lương chỉ cao hơn công nhân may mặc một chút.

Với số lương ít ỏi đó. Kyuhyun vẫn có thể an nhàn sống một mình trong căn nhà nhỏ bé mà cha mẹ anh để lại. Nhưng anh lại biết yêu, và người anh yêu không ai khác lại là con trai út cưng của chủ tịch tập đoàn dầu khí CL.

Sungmin thừa biết là Kyuhyun không giàu có gì, nên mỗi lần anh để cập chuyện đi ăn, cậu đều chọn những món ăn siêu rẻ phù hợp với điều kiện kinh tế của Kyuhyun. Cậu rất tôn trọng anh, nên cậu mới làm thế. Tiền bạc không phải là tất cả, nhưng tiền bạc lại là thứ quyết định tất cả.

Đôi lúc, trong cuộc sống có những thứ không thể cân bằng được, nhưng bằng một động tác nhỏ nào đó, thì cân bằng lại nó cũng là một chuyện dễ dàng.

Nếu yêu nhau thì phải biết hiểu cho nhau.

- Kyu~ anh làm gì mà ngẩn ra vậy? – Sungmin huơ huơ tay trước mặt Kyuhyun.

- Ah, không có gì. Chỉ là, anh thấy em đẹp quá thôi – Kyuhyun cười khì khì.

- Đồ dẻo miệng, lo mà ăn đi – Yesung vô duyên chen vào – Wookie của ta mang thức ăn ra lâu rồi mà chỉ có mình Minie ăn, mi muốn gì hả tên Sói già kia?

- Muốn ngắm Minie – Kyuhyun đáp gọn lỏn.

- Thôi anh đừng nói nhảm, ăn đi – Sungmin gắp một cái cho Kyuhyun – Nói A đi nào~

- A~ – Kyuhyun vô tư làm theo.

- Thôi mình đi chỗ khác đi Wookie, để hai đứa bệnh kia hú hí với nhau đi – Yesung trề môi nhìn cảnh “em đút, anh ăn” đầy lãng mạn trẻ con kia. Tự hỏi trong lòng tại sao Wookie của anh cũng không làm thế với anh.

- Kyu~ hết năm sau là em ra trường rồi – Sungmin mỉm cười – Chỉ cần vượt qua cuộc thi tốt nghiệp, em sẽ có tấm bằng cử nhân kinh tế rồi.

- Uhm. Cố gắng lên Minie – Anh cười ủng hộ – Phải đạt loại giỏi đấy.

- Anh không hiểu ý em gì hết – Cậu nhăn mặt – Ba mẹ đã giao kết, nếu em học hết 6 năm đại học kinh tế và có bằng, thì chuyện tương lai và gia đình em sẽ được tự quyết định. Kyu à, chúng ta cưới nhau nhé.

- Uhm, anh, chuyện này hơi đột ngột, ý anh là không phải là anh không muốn, nhưng…

- Em hiểu anh muốn nói gì – Sungmin nhìn anh – Chúng ta đã quen nhau năm năm rồi, tình yêu của chúng ta đã đủ chín muồi để có thể thực hiện một cuộc sống gia đình đầy hạnh phúc rồi. Anh đừng quan tâm chuyện gia cảnh anh thế nào. Chỉ cần biết rằng, anh yêu em, là đủ. – Cậu nhìn anh đầy yêu thương.

Kyuhyun không đáp, anh chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn Sungmin đầy buồn bã. Sẽ ra sao đây? Mọi chuyện, rồi sẽ ra sao? Anh yêu cậu hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này và anh cũng rất muốn kết hôn với cậu. Nhưng, liệu cậu có còn ở bên anh, khi biết rằng anh SẮP CHẾT?

Bên ngoài, bầu trời lặng lẽ rút lui để nhường chỗ cho màn đêm dày đặc kéo đến. Hoàng hôn buồn lóe lên ánh sáng màu mỡ gà khiến lòng người cảm thấy hiu quạnh. Sungmin nhìn anh tha thiết, cậu không rõ anh đang nhìn gì ngoài bầu trời bao la kia nhưng sao cậu thấy ánh mắt anh xa xăm quá. Chợt cậu kéo ghế sát lại gần và ôm chặt lấy cánh tay anh như sợ thân ảnh này rồi sẽ tan biến. Hoàng hôn chầm chậm buông lơi mình để cho bóng tối bao phủ, thỉnh thoảng trên trời còn có vài đàn chim bay về tổ ấm và những đám mây chiều bồng bềnh trôi nhẹ nhàng trong ánh nắng.

Sungmin không thích hoàng hôn, nó buồn, cô đơn và lạnh lẽo, nó mang đến cho cậu cảm giác trống trải và sợ hãi vô bờ. Hoàng hôn chỉ là một mảng xinh đẹp của một ngày sắp kết thúc, nó chỉ vương vấn chút ánh nắng để tự điểm trang mình rực rỡ hơn thôi, nó đẹp một cách rực rỡ, nhưng cũng mang một nỗi buồn vô hạn đến nhói đau.

Cậu chỉ thích bình minh, bình minh là khởi đầu của một ngày mới, là những ánh nắng ngọt ngào chiếu thẳng vào trái tim non trẻ căng tràn nhiệt huyết của cậu, là những hy vọng tuyệt vời về một tương lai tươi sáng không vào giờ phai nhạt của một Lee Sungmin rực rỡ đầy ánh nắng.

Khác với cậu, anh chỉ thích hoàng hôn, đối với anh, hoàng hôn là một vùng trời riêng lẻ bao bọc lấy trái tim lạnh lẽo và yếu ớt của anh, nó rực rỡ nhưng không phô trương, xinh đẹp nhưng không kiêu ngạo, anh với nó, như một sự đồng cảm vô hình giữa một chàng trai đang yêu có trái tim lạc lõng và một bầu trời sắp về đêm với màu sắc lạnh lẽo và cô độc.

Trái tim anh từ lâu đã mang một màu tối tăm, nếu không có Sungmin, cả cuộc đời anh vẫn chỉ là một kẻ thua cuộc, một kẻ đến sau, một kẻ bị bỏ rơi. Cậu như ánh sáng bình minh soi rọi tâm hồn tối tăm của anh giữa vùng thung lũng màu nhung. Anh không thích bình minh, nó quá rực rỡ, quá kiêu kì; nhưng kì khi yêu cậu, anh biết rằng cậu còn xinh đẹp và đáng giá hơn bình minh kia, bởi vì cậu là ánh sáng đẹp nhất, tinh khiết và trong trẻo nhất.

Hai người cứ ngồi tựa vào nhau như thế, một cách lặng lẽ và yên bình, im lặng và ấm áp. Giữa những ánh sáng le lói rực rỡ cuối ngày, anh nhẹ nhàng trao cho cậu một nụ hôn, chỉ là một nụ hôn nhẹ, một cái chạm lên môi, nhưng cũng đủ làm ấm lòng cặp tình nhân giữa thành phố Seoul hoa lệ chứa đầy những trái tim lạc lõng.

***
Biệt thự nhà họ Lee.

- Này! Có chuyện gì mà mới sáng sớm các người tụm năm tụm bảy trước của nhà bếp vậy hở? – Nhị thiếu gia nhà họ Lee _ Lee Kim Heechul cao giọng hỏi đám người làm – Sao không lo làm việc đi? Đã làm bữa sáng chưa thế?

- Nhỏ nhẹ thôi Heechul, không ai đỡ được chất giọng thét ra lửa của em đâu – Leeteuk _ con trai trưởng nhà họ Lee lên tiếng nhắc nhở – Oh~ Cái gì thế kia? – Anh cũng nhạc nhiên không kém khi nhìn vào nhà bếp.

- Này, các con mau vào đây, Minie làm bữa sáng cho chúng ta này – Lee phu nhân tươi cười vẫy gọi hai cậu quý tử đang đứng đực trước cửa nhà bếp.

- Aishh, không biết nuốt có nổi không. – Lee lão gia nhăn mày nhìn mấy cái đĩa gọi là “thức ăn” trước mặt.

- Ji Yongie~ Anh có muốn tối nay ra sofa nằm không? – Lee phu nhân giơ nắm đấm ra hăm dọa.

- Ôi không Bomie xinh đẹp, anh nào dám – Lee lão gia cười khì khì.

- Mọi người ăn sáng đi. Đây không phải là lần đầu tiên con nấu ăn nên cứ việc thoải mái, nào appa, sao appa lại đổ nhiều mồ hôi thế? – Sungmin hơi cau mày hỏi – Ah, Minzy em gái cưng của chúng ta đâu rồi nhỉ? Nó không ăn sáng mà đi với Seungri rồi sao? Thật là, thỉnh thoàng hyung mày mới nấu ăn mà lại…

“Ôi, nếu nhớ không lầm thì lần đầu tiên nó nấu ăn, chúng ta đã phải tốn mất hai triệu đô để sửa chữa lại cái bếp, chưa tính thiệt hại về người (ngộ độc thức ăn). Mà con Minzy cũng khôn nhỉ? Cả gan bỏ trốn để hai hyung xinh đẹp và ông bố già này gánh chịu, giỏi~” – Ba người cũng một suy nghĩ. Riêng Lee phu nhân vẫn tươi cười bên bàn ăn – “Vậy mới nói, trái tim người mẹ quả là tuyệt vời. Sẵn sàng ăn và khen những món ăn kinh khủng đó dù nó xứng đáng với vị trí chất ngộ độc cao cấp nhất thế giới =.=”

- Hôm qua, Hyunie nói muốn ăn đồ ăn con nấu. Nên hôm nay con muốn nấu thử cho mọi người ăn trước rồi mới làm cho Hyunie sau. – Cậu vui vẻ nói mà không để ý đến ánh mắt sắc lạnh của hai hyung và appa mình.

“Khi thật! Hóa ra nó xem mình là vật thí nghiệm” – Ba người cùng một suy nghĩ. Hằm hằm sát khí phóng về phía thiên thần ngây thơ không biết tí gì kia.

- Minie này, những món này có vị không được quyến rũ cho lắm, thôi con đừng làm cho Kyuhyun. – Lee phu nhân lên tiếng. – Để umma hướng dẫn con làm bánh ngọt cho nó nhé? Umma nghĩ bánh ngọt sẽ tốt hơn là những món nhiều dầu mỡ. Vả lại Kyuhyun làm kế toán, chất ngọt có thể giúp cậu ta minh mẫn hơn trong công việc đó.

- Dạ! – Cậu gật đầu lia lịa – Ý kiến của umma là nhất rồi! – Rồi cậu đứng bật dậy – Con có công thức làm bánh rồi, để con đi mua nguyên liệu, mọi người cứ việc ăn sáng nhé. – Nói rồi chưa kịp để ba người kia phản ứng cậu bỏ chạy đi mất

- Ya!!!!! – Heechul hét toáng lên – MINIE!!!

- Trời, nó làm cho đã rồi bắt mình ăn, lỡ mình ăn rồi da mặt sạm đi thì sao? – Leeteuk lo lắng cầm gương soi.

- Chỉ khổ cho appa chúng bây thôi. – Lee lão gia bon chen – Chậc, ta đẹp trai thế này mà lại…

Bụp! Bụp! Bụp – Ba cú cốc đầu siêu hoàn hảo từ Lee phu nhân kèm một ánh mắt tóe lửa.

- Ăn cho hết không thì đừng về nhà nữa!!!

- UMMA!!!

- BOMIE!!!

Xem ra bữa sáng ở gia đình chủ tịch Lee diễn ra rất hào hứng và đầy phấn khởi.

*Tại tập đoàn dầu khí CL*

“Uả sao kì vậy ta? Bụng mình nó… nó… AAA TOILET!!!!!”

- Chủ tịch! Sắp tới giờ họp quản trị ạ! – Cô thư kí tội nghiệp đứng ngoài cửa gõ liên tục đến đau cả tay.

- Nói… với họ… Tôi… hoãn… cuộc họp… lại hai… tiếng *gục*

- Chủ tịch! Chủ tịch? Có chuyện gì vậy?

*Công Ty thời trang Dara*

- Teukie! Hôm nay em sao thế? Không khỏe hả? – Giám đốc điều hành kiêm người yêu của đại thiếu gia nhà họ Lee_Kangin lo lắng hỏi.

- Em… em khôn… không sao… Em cần… vào toilet… – Nói xong anh chạy một mạch vào toilet mà không cần lời tiễn biệt của anh chàng Kangin.

Cả hai người kia đều có số phận của riêng mình sau khi thưởng thức món ăn độc nhất vô nhị của Sunmin, vậy thì nhị thiếu gia của chúng ta thế nào?

Anh ấy đã nhanh chóng phát hiện ra điều bất bình thường đối với đường tiêu hóa của mình nên đã xin một vé vào toilet phòng mình mà không cần chờ chỉ thị của bác Tào Tháo.

***

Lại nói về Sungmin, sau khi được umma chỉ bảo dạy dỗ tận tình, cậu đã biết cách làm bánh “Chậc! Umma là đầu bếp siêu việt trên Cooking Cooking Arirang mà, nói về Lee Park Bom ai mà không biết chứ. Haha, thể nào Hyunie cũng phải khen mình rồi”.

Cứ thế, cậu ngồi cả ngày với món bánh của mình. Từng cái bánh bông lan xinh xinh liên tục ra lò và nhờ vào bàn tay khéo léo của cậu_được mặc những chiếc áo kem vô cùng đáng yêu và xinh xắn.

Cậu cẩn thận gói từng cái bánh vào giấy kiếng để trông chúng đẹp hơn và bỏ vào một cái hộp có thắt nơ bướm trông rất cầu kì. Rồi vui vẻ xách cái hộp ra khỏi nhà. Bây giờ chỉ mới ba giờ ba mươi, anh hẳn là chưa anh về rồi, cậu quyết định dành cho anh một bất ngờ vậy. Quen nhau lâu rồi nên Kyuhyun đưa luôn chìa khóa cho Sungmin để cậu dễ dàng vào nhà mà không phải đợi.

Sungmin suýt té ngửa khi nhìn thấy phòng khách: bừa bộn và bám một lớp bụi dày đặc. Ôi không! Kyuhyun của cậu ở dơ như thế này sao? Vội chạy và nhà bếp, vì cú sốc khi nãy nên khi nhìn thấy nhà bếp cậu cũng bớt sốc phần nào: một đống chén dĩa cao ngất trời chưa được rửa, sàn nhà lăn long lóc những chai lọ mà có cả bia, Sungmin khẽ nhíu mày khi nhìn thấy nhiều vỏ lon bia như vậy. Cậu quyết định dọn dẹp toàn bộ nhà cửa cho anh. Dù là người cậu yêu nhưng ở dơ thì cậu cũng không thể chấp nhận được.

Kyuhyun mệt mỏi tra khóa vào ổ, ngày hôm nay công việc như núi, bây giờ đầu óc anh mụ mị cả rồi, ước gì có Minie ở đây, chỉ cần ôm một cái thôi thì cũng đủ sảng khoái tinh thần rồi. Uả kì vậy? Có ai ở trong nhà anh à? Trước khi đi anh đã khóa cửa đàng hoàng rồi mà? Khẽ mở nhẹ cửa ra, mùi hương thức ăn từ trong bếp khiến anh chú ý. Chợt một bóng người nhẹ nhàng lao tới ôm lấy anh.

- Hyunie của em về rồi! – Cậu ôm lấy anh vẫn còn trong trạng thái bất động. – Đồ quỷ! Anh làm gì mà bây giờ mới về hả? Năm giờ tan mà bảy giờ mới về là sao? Làm người ta chờ muốn dài cổ – Cậu dụi đầu vào cổ anh nũng nịu.

- Ơ? Làm sao em vào đây được? – Anh hỏi ngơ ngác.

- Quên rồi sao? – Cậu lắc lắc chùm chìa khóa trước mặt anh – Để em giúp anh – Cậu tháo caravat và áo khoác ngoài cho anh, rồi kéo anh vào nhà bếp – Anh coi nè, em nấu cho anh đó.

Kyuhyun bất ngờ và hạnh phúc đến nỗi không nói nên lời, Minie của anh nấu ăn, biết nấu ăn đấy! Chẳng lẽ chỉ vì câu nói vu vơ của anh mà cậu chịu khó học nấu ăn sao? Thật là đáng yêu quá~ Nhưng nhìn màu sắc thì, có vẻ không được cuốn hút lắm nhỉ?

- Anh làm gì mà để nhà cửa bừa bộn cả lên, cứ như tám mươi năm rồi không có ai ở ý – Sungmin bĩu môi nhìn anh – Hey! Anh ăn đi chứ? Sao lại ngẩn ra thế? – Cậu mắng yêu.

- Minie của anh! Em thật biết làm anh ngạc nhiên đấy – Anh cười nhìn cậu – Một ngạc nhiên đầy đáng yêu và ngọt ngào.

Cậu im lặng không nói, tim cứ đánh trống liên hồi, hai ngón tay cứ trỏ trỏ vào nhau, mặt thì đỏ lên, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu hết sức. Không nhịn được anh lấy tay bẹo má cậu một cái, cậu la lên rồi bĩu môi đầy đáng yêu.

- Anh ăn đi, em mất cả buổi chiều đấy – Sungmin giục.

Kyuhyun cũng khá là tự tin với tài nấu nướng của Sungmin nên cũng không ngại mà qươ đũa ngay lập tức. Ngay khi bỏ vào miệng cục đen đen gọi là chả giò, mặt anh thoáng biến sắc nhưng ngay lập tức lấy lại trạng thái bình thường.

- Ngon lắm! – Anh cười tươi – “Em ấy không phân biệt được đường với muối, giấm với nước nấu ăn sao? =.=”

- Thật sao? – Sungmin mừng rỡ – Để em ăn thử~

- Không! Em nấu cho anh mà, em không được ăn, chỉ mình anh là có quyền ăn thôi – Kyuhyun giựt lấy đôi đũa của Sungmin.

- Uhm~ Được thôi nếu anh thích – Sungmin cười rạng rỡ.

Sau khi Kyuhyun ăn… à không, sau khi Kyuhyun cố gắng nuốt xong, anh quay lại nhìn Sungmin bằng ánh mắt chan chứa yêu thương.

- Em ngồi đây đi, anh vào toilet một tí.


Sau khi Kyuhyun thoát khỏi gọng kềm của Tào Tháo, anh lại gần ôm lấy Sungmin từ phía sau ghế sofa, nhẹ nhàng dụi mặt vào tóc cậu. “Mùi dầu gội gì thế nhỉ? Sungmin mới đổi dầu gội sao? Uhm, mùi này rất hợp với em. Rất thơm, yên bình, ngọt ngào và gợi cảm.”

- Uhm~ Kyu ah, nhột! –Sungmin hạ thấp cổ khi anh hôn nhẹ lên ót cậu – Nhột mà~

- Minie ah, nếu như ngày nào em cũng làm như vậy, thì anh là kẻ lang thang hạnh phúc nhất thế giới này rồi. – Anh dịu dàng nói khi âu yếm cậu sau lưng.

- Sẽ được, nếu như ta cưới nhau. – Cậu nhẹ nhàng nói.

- Dễ dàng thôi – Anh mỉm cười – Anh chỉ sợ, rồi em sẽ bay mất khỏi tầm tay anh thôi.

- Em làm sao mà bay được? Khi anh đang ở bên em? – Cậu quay người lại trao cho anh nụ hôn cháy bỏng.

Hai người cứ hôn nhau như thế, nhẹ nhàng và ngọt ngào, từng đợt, từng đợt sóng tình yêu lan tràn khắp căn nhà nhỏ. Đã từ lâu nó không được ấm áp như thế này.

“Anh yêu em Minie à, mãi mãi yêu em, dù anh có hóa ra tro bụi, cả đời này anh chỉ có mình em.”


Ngày qua ngày, Sungmin liên tục làm bánh cho Kyuhyun với tốc độ chóng mặt. E hèm, dù nó không được ngon lắm, nhưng phải công nhận là cũng có phần ngon hơn ngày xưa. Hay là giống Kyuhyun hay nói nhỉ? Nhờ Sungmin nêm vào những cái bánh đó gia vị tình yêu ngọt ngào của cậu, chúng mới ngon như thế? Hay là mỗi lần ăn bánh, đều là do cậu dùng môi để mớm cho anh? Ha ha, thật khó mà đoán được.

Hôm nay umma dạy cậu làm món bánh dark chocolate kiểu Pháp. Tình yêu của cậu và anh cũng giống món bánh này lắm, nhiều chông gai và đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn là hạnh phúc – hạnh phúc ngọt ngào nằm tiềm ẩn sâu bên trong món bánh, bất cứ tình yêu nào cũng phải trải qua phần đắng nghét của chocolate đen để bền vững hơn mà.

Cậu đến với anh, cũng là do định mệnh.


Vào ngày đông lnh giá, ai có th tưởng tượng được không là con trai út ca ch tch tp đoàn CL ngi co ro mt góc trong công viên, xung quanh là nhng thng đàn ông mt mũi hung tn vây quanh, nói vi cu nhng li nói thô b.

Cu s lm, Heechul hyung và Leeteuk hyung mà có  đây là chúng bm mt ri. Nhưng bây gi ch có mt mình cu, mt mình cu ngi đây chu trn, nếu cu nghe li umma ng nhà ch appa v thì đâu có đến ni này. Kh mt cái, cu li ch có võ v gì đ chng li chúng, tuy đãmười bảy tui nhưng cu lại yếu xìu, nên ch ngi co ro mt góc khóc rm rc. Bng mt tên xách áo cu lên.

- Cho tao xem mt mày đp thế nào mà thng ch tch thi tha đó cưng mày thế.

- Không được nói xu appa ca ta – Cu lên tiếng mng hn, hn tc ti tát cu mt cái vào b má bu bĩnh xinh đp, đau đến ni cu rt nước mt.

- Thng này coi b ngon nh? – Mt tên khác chen vào – Đ xem nào, xinh đp thế thì hàng phi ngon lm đây, đ ri tao xem thng Ji Yong đó s đi mt thế nào khi con trai cưng nht ca hn b như thế này ha ha ha – Hn cười khy, phy tay kêu nhng tên con li đè cu xung.

- KHÔNG! BUÔNG TÔI RA! – Cu c gng hét lên, hy vng s có ai đó nghe thy.

- Ha ha ha, bây gi đang là mùa đông, ai cũng  nhà ngh ngơi hết ri, chng có ai cu mày đâu – Bchúng cười man r.

Bng nhiên tên đang xé áo cu b đá văng ra, nhanh như mt cú chp.

- Mày là thng nào? – Mt tên hm hm nhìn người va cu cu.

- Tao là ai mày cn phi biết sao? – Người thanh niên nhìn chúng khinh khnh.

- Xông lên ti bây – Hn hét lên và c đám xông vào ngườy.

Không nói mt câu nào, anh ta xông lên và h gc chúng bng tc đchóng mt. Không cn nhìn vào mt k thù, ch cn biết chúng là kđông hiếp yếu, là k mà người hc võ căm thù nht, thì ch có: SÁT.

Sungmin kéo li áo khoác ln áo thun b xé tơi t ca mình nhìn anh đy ngưỡng m. Trong đám ngườy, anh như mt v thn. Chiêu thc anh ra rt nhanh, tng cú đá, tng cú đm xoáy vào mt bn chúng như vũ bão. Tuyết li rơi na, bây gi nhìn anh ht như thn chiến tranh Hy Lp, mnh m và quyết đoán, tuyt vi và… có phn đáng yêu.

Cu thc s cm thy lnh, ngi co ro li ôm ly người mình, đt nhiên tri li có tuyết na ch, lnh mun chết, đã vy áo ca cu tơi t hết ri còn đâu. Bng dưng thy cái gì đó nng nng và m, ra là ngườy, anh y khoác áo khoác ca mình cho cu, ri con bế bng cu lên na.

- Tôi… tôi t đi được mà…an… anh b tôi xung – Cu bi rối nói.

- Cu nghĩ sao vi cái chân b try mà có th t đi được? – Anh ta cười nhìn cu. N cườy đã chính thc cum mt trái tim Sungmin – Tôi là Kyuhyun.

- Tôi là Sungmin – cu vô thc nói. “Kyuhyun ư? Cái tên tuyt đp. Và, người cũng đp na.

Kyuhyun bế cu lên xe và đi mũ bo him cho cu. Trơi, ln đu tiên cu đi xe mô tô, anh chy nhanh quá làm cu s và vô tình ôm cht ly eo ca anh. Kyuhyun nhìn xung eo mình và mm cười nh phía sau anh có mt con mèo đáng yêu bé nh đang run s, anh phi chy chm li thôi.

Đưa cu v nhà mình, Kyuhyun bế cu xuống ngồi lên ghế sofa và đt nhnhàng như s cu s tan v vy.

- Nhà tôi hơi ba bn – Anh bi ri nói – Cu thông cm.

- Không sao, cách bày trí trông rm áp – Cu cười vi anh, không biết rng n cười đó làm tim ai đy l mt mt nhp.

Nhà Kyuhyun khá nhỏ, nằm trong hẻm của khu phố D, có một mảnh vườn nhỏ trồng nhiều hoa thược dược. Phòng khách trang trí theo hai tông màu vàng đất và trắng, rèm cửa màu kem, bộ sofa màu vàng nhạt kiểu cách đơn giản và vài đồ vật trang trí nhỏ nhưng rất tinh tế.

- Tôi thường không ăn t nhà nên ch có mì gói, cu ăn đ và ung thuc nhé? – Anh hi kh.

- Được thôi, tôi cũng thường hay ăn mì mà. – Cu li cười, chính xác thì Sungmin bi ri đến đ không biết biu l gì hơn ngoài… cười, nhưng mà đúng là Sungmin hay ăn mì, vì appa và umma cùng hai ông hyung kia c thích đi du lch, mà mi ln du lch là y rng dt theo cái đám đu bếp vì không tin tưởng nhà hàng ca khách sn *Bnh hoang tưởng có người h đc th vì xem phim hành đng quá nhiu – ‘theo Sungmin nghĩ’*

- Hôm nay cu ng li đây đi nhé. – Anh đ ngh làm cu git mình. – Không phi tôi có ý đó. – Anh vi vàng thanh minh khi thy cu trơn trng mt nhìn anh vi biu cm ‘anh đang nói cái gì vy?’ – Tuyết rơi dày và nng ht, tôi không th đưa cu v được, mai tuyết tan tôi mi đưa cu vĐược không?

- Tt… tt nhiên là được – Cu đ mt nói – Và, cơn anh, vì đã cu tôi.

Kyuhyun vào bếp nấu nước và lấy thuốc cho cậu. Phòng bếp nối liền phòng khách, nhưng có vẻ ít được chủ nhân chú ý đến. Khoảng mười lăm phút sau, Kyuhyun bưng tô mì nóng hổi ra cho cậu.

Sungmin ngồi nhìn xung quanh nhà, chợt cậu nhìn thấy khung hình màu tím nhạt đặt gần tivi. Trong tấm ảnh có ba người, hình như là Kyuhyun và ba mẹ anh thì phải. Nhìn anh trong hình cười rất tươi, chắc là chụp cách đây mấy năm vì anh còn mặc đồng phục cấp ba mà.

- Có gì đâu – Anh cười bước ra, đưa thuc gim đau cho cu – Người hc võ thy chuyn bt bình thì vào can thip thôi. Cu ăn nhanh và ung thuc đi, tôi băng bó cho.

- Cơn, anh tht là tt.

- Cu li khách sáo na ri.


- Nhà tôi ch có mt phòng, cu c ng trên giường đi, tôi s ng dưới sàn – Anh nói khi bế cu vào phòng ng.

- Không được! Tri lnh lm – Cu phn đi – Anh s b cm mt.

- Nhưng tôi không th nm chung giường vi cu được, như vy rt… bt tin – Anh khó khăn lm mi tht ra được.

- Không sao, tôi nm mt bên, anh nm mt bên, chính gia có cái gi ôm ngăn cách ri, còn s gì na. V li đu là con trai c mà. – Cu bo dn nói – Tôi lo anh b cm thôi, tri đang âm ba đ mà.

- Thôi được ri – Anh đng ý và đ cu lên giường, đến gn t và ly ra mt b pyjama – Cu mc vào đi, nó m lm đy – Nói ri anh đi ra ngoài ch cu mc xong mi bước vào.

- Kyuhyun ah, anh cho tôi mượn đin thoi được không? – Cu hi nh – Tôi cn gi cho umma đ bà yên tâm, khi nãy tôi l quăng nó vào đu mt tên trong s chúng và nó hư mt ri.

- Được. Tôi đ trên t đèn ng kế giường y – Kyuhyun nói t ngoài vng vào.


Pyjama ca ngườy, sao mà rng thùng thình và dài quá vy? Nhưng li rm. Bng dưng cu thy ngi quá, cu đang mc đ ca anh, nm trên giường ca anh và li nm cnh anh na (tt nhiên là cách mt cái gi ôm) – là người cu ch mi quen được vài tiếng nhưng li cho cu cm giác tin tưởng như thế. Tht là kì l!


“Ôi cái cm giác gì thế này? Sao t nhiên mình li không th ng được mà li thy hi hp l thường, cái qu tim này, có nht thiết phi đp va nhanh va mnh thế không? Cy s nghe thmt! Sungmin đang mc pyjama ca mình, ôi~ tht là ngi quá đi. Trông rt đáng yêu~. Mình mi quen cu ta có vài tiếng thôi mà, sao li có cm giác kì l vy? Tin tưởng và yên tâm khi nm cnh cy. Ôi, mày đp chm li và nhchút được không cái qu tim kia?”


“Anh nm mt bên, tôi nm mt bên, mt cái gi ôm ch gia.

Nhng gì Sungmin nói ngày hôm qua đã như gió thong mây bay ri.

Bây gi, cnh tượng trong phòng s khiến bt c ai nhìn thy chy máu mũi. Kyuhyun và Sungmin đu bán khoả thân, cu di đu và mt vào ngc anh như con mèo nh, anh ôm ly cu đy chiếm hu và chân thì vây ly chân cu. Và, cái gi ôm thì n góc phòng cùng hai cái áo pyjama.

“Uhm, m quá đi, mà còn có mùi rt thơm. Mùi gì vy? Umma đâu có sdng X-Men?

“Uhm, mm mi quá đi, mà còn có mùi rt thơm. Mùi gì vy? Cái gi ôm nhà mình đâu có giặt bằng  Johnson baby?

Cùng lúc bn cái đng t m rng ra

- AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!


Anh và cu ăn sáng trong im lng.

“Biết nói gì đây? Ngi mun chết ri thì làm sao mà nói đây?” – Hai người đng mt suy nghĩ.

- Tám gi tôi đưa cu v nhé? – Anh hi, cui cùng cũng tìm được cái gì đó đ nói – Vì tám gi ba mươi tôi phi đến văn phòng.

- Uhm, được. – Cu nói nh, hơi tiếc nui mt chút vì phi ri xa nơi này – Anh làm ngh gì?

- Tôi là kế toán ca mt công ti tư vấn luật khu ph Đông – Anh chm rãi tr li – Còn cu?

- Tôi là hc sinh trung hc. Hc vin Ngh Thut Seoul.

Ba sáng li rơi vào yên lng.

Sungmin ghi cho anh đa ch đ anh đưa cu v. Anh hơi ngc nhiên vì hóa ra đây là con trai út ca ch tch tp đoàn CL sao? Tht không ng… Vì lâu nay anh c ng ông y giu con trai mình vi gii truyn thông là vì anh ta quá xu =.=

Trên đường đi, c hai chng nói gì. Có l là vì ngi ngùng, hay là giây phút chia xa sp đến? Ca khuôn viên bit th nhà h Lee hin ra trước mt ri, Kyuhyun đ Sungmin t xung vì chân cu đã đ hơn và t đi li được ri. Cu đnh bước vào thì mt bàn tay rn chn nm ly khuu tay cu kéo cu li, vì lc kéo quá mnh và chân cu thì quá yếu nên cu ngngười vào b ngc rn chc.

- Tôi có chuyn mun nói, trước khi cu vào nhà – Anh thì thm “Triơi, mày đang làm cái quái gì vy Cho Kyuhyun?” – Có th cu nói tôi quá vi vàng. Nhưng tôi đã suy nghĩ kĩ ri – Anh ngp ngng, não trái đang đánh não phi, ác quỷ Kyu đang đánh nhau với thiên thần Kyu. – Nếu không nói thì tôi s ung phí cuc đi hai mươi lăm năm ca tôi mt – “Dng ngay Kyuhyun, mày b khùng h cy mi gp mày được mt ngày thôi mà?” – Chúng ta… m… hn hò nhé?

Sungmin đơ mt mt giây, người cum mt trái tim cu đang mun hn hò vi cu. Cu phi làm gì đây? Ôi tri, giá như có Heechul hyung đây, hyung y đào hoa lm chc chn là có kinh nghim ri.

-Đ..đ.. được – Cu cúi đu ngi ngùng.

Anh nhìn cu, cười mãn nguyn. Tim vn còn đp thình thch, anh b vào túi áo cu – chính xác hơn là áo ca anh cho cu mượn –  t danh thiếp ca mình. Cười mt cách lãng xt ri phóng lên moto chy mt, đ li mt con th hng đng trước ca nhà ngu ngơ nhìn theo.


Bệnh viện trung  tâm Seoul.

- Cho Kyuhyun. – Vị bác sĩ gọi tên anh.

- Sao rồi ạ? Kết quả thế nào? – Anh lo lắng hỏi.

- Sau một thời gian sử dụng thuốc, bệnh của anh có giảm đi một chút. Nhưng Kyuhyun à… – Ông bác sĩ thở dài – Cậu cũng giống ba cậu. Căn bệnh di truyền này, khó mà có thể chữa trị. Thời gian của cậu… chỉ có thể tính bằng tháng nữa thôi. Nếu cậu đồng ý hóa trị, mạng sống của cậu sẽ kéo dài thêm đôi chút.

Từng lời nói của ông bác sĩ thấm dần vào từng tế bào não của Kyuhyun. Anh bất thần đông cứng người. Vậy là… thời gian của anh sắp hết, anh sẽ chết, sẽ rời xa Minie bé nhỏ của anh…

- Nếu cậu đồng ý hóa trị. Tôi sẽ làm thủ tục cho cậu. – Ông bác sĩ nói tiếp – Tôi nghĩ cậu nên giải quyết hết công việc để có thể thảnh thơi trong thời gian hóa trị. Và nên chia sẻ với những ai mà cậu yêu thương. Hãy làm tất cả những việc mà cha cậu đã từng làm trong thời gian đó “Chỉ là thời gian của cậu sẽ ngắn hơn của ông ấy mà thôi. Thật là tiếc, tuổi trẻ tài cao mà lại bị bệnh này…”

~oOo~
Kyuhyun
Tôi phải làm gì đây?

Tôi phải làm sao để có thể nói cho em biết?

Thật là đau đớn. Trái tim tôi càng lúc càng đóng băng, tôi muốn khóc lắm, khóc như ngày xưa ba mẹ tôi đã ra đi vậy đó, nhưng bây giờ là tôi khóc vì tôi phải rời xa em.

Thời gian của tôi can kiệt rồi. Quy luật sống còn đã quật ngã tôi rồi. Tôi cứ nghĩ bản thân còn nhiều thời gian, hóa ra thượng đế cũng không muốn tôi được sống.

Căn bệnh là di truyền, từ ông nội đến ba tôi và bây giờ đến tôi. Tôi không muốn phải rời xa thế giới này, vì tôi còn chưa làm em hạnh phúc.

Nếu em biết, liệu em có sợ hãi mà rời xa tôi không? Tôi không muốn em rời xa tôi, nhưng tôi cũng không muốn em phải đau khổ. Tôi phải làm sao?

Ở cái bản ngã này, tôi chỉ có quyền chọn một.

Em có cuộc sống của em, tôi không thể níu kéo em rời bỏ cuộc sống đó để theo tôi được. Tôi không thể ích kỉ như thế.

Tôi sẽ rời xa em, để em hạnh phúc.

~oOo~
Sungmin hí hửng mang hộp bánh vừa làm xong đến nhà Kyuhyun, cậu biết bây giờ anh đã về, anh sẽ ngạc nhiên lắm cho coi, đây là món bánh mẹ anh thích nhất mà. Vừa mở cửa vào nhà, đập vào mắt cậu là cảnh Kyuhyun đang hôn một cô gái khác rất tình tứ. Sungmin làm rơi cả hộp bánh xuống đất.

Cậu vừa bị phản bội.

- Kyu…hyunie… anh… – Sungmin lắp bắp, cậu không biết nói sao nên lời, từng câu từng chữ chạy lòng vòng trong đầu và cậu không sao có thể sắp xếp được chúng.

- Ô~ Minie em tới rồi à? – Kyuhyun thản nhiên rời môi cô gái đó, nhìn cậu chào mời.

- Ai vậy anh? Trông thật đáng ghét quá đi – Cô gái đó nhìn cậu khó chịu, nói.

- Không có gì đâu cưng à – Anh bẹo má cô ta, rồi lại đặt lên môi cô ta một nụ hôn khác, nó đốt cháy trái tim cậu – Chờ anh một tý nhé Seohyun, anh sẽ quay lại ngay.

- Anh… – Cậu không sao thốt nổi một câu hoàn chỉnh, cái thái độ đó là sao? Chẳng phải chỉ dành riêng cho cậu thôi ư?

- Anh gì mà anh – Anh nhìn cậu khó chịu – Em đến đây làm gì? Sao không gọi điện cho anh trước hả?

Thái độ của anh làm cậu rất tức giận, đột nhiên những câu chữ cậu muốn nói với anh lại tan biến, thay vào đó là những lời khác:

– Đến đây để xem anh làm trò gì đấy! Tại sao tôi phải gọi cho anh chứ? Anh lừa dối tôi bao năm nay sao? Anh dám xem thường tình cảm tôi dành cho anh sao? – Vừa nói cậu vừa khóc – Anh cho rằng tôi ngốc lắm sao? Anh muốn tôi làm sao để anh biết rằng tôi luôn yêu anh?

- Thôi đi! – Kyuhyun nói thẳng – Cậu làm tôi khó chịu lắm đấy, cái thứ không phải cho người ăn mà cậu cứ mang cho tôi, cậu tưởng tôi vui lắm hả? Phải, tôi lừa dối cậu đấy. Tôi muốn cậu làm trò vui cho tôi đấy, thì sao nào? Không thích thì chia tay đi.

BỐP! – Sungmin tát thẳng vào mặt Kyuhyun không chút do dự. Cậu nói trong nước mắt – Chia tay thì chia tay, anh… cứ việc làm những gì anh muốn đi – Nói rồi cậu bỏ chạy, mang theo trái tim đã vỡ nát vì anh.

Kyuhyun lau nhẹ máu trên môi mình, anh không ngờ cậu mạnh đến như vậy. Tát anh đến bật cả máu như thế này. Nhưng anh cũng chẳng thấy đau nữa, nỗi đau trong tim anh đã choáng hết tất cả những cơn đau khác rồi, anh cứ ngồi bệt xuống sàn như thế, không quan tâm thế sự nữa. Không đau… vì quá đau!

- Này! – Một giọng nói làm anh thoát khỏi cơn mê – Xong rồi hả? Có vậy thôi ư?

- Chứ cô còn muốn sao nữa? Tôi chỉ cần cô diễn đến như thế thôi – Anh lạnh lùng nói.

- Tất nhiên là muốn thêm một đêm ướt át rồi, anh chàng đẹp trai~ – Seohyun trơ trẽn nói.

- Tiền đây cô biến đi, đừng bao giờ để tôi thấy cô nữa.

- Aishh – Ả cầm lấy số tiền anh đưa, vừa đi vừa huýt sáo, còn không quên để lại một câu – Anh hôn có nghề lắm đấy.

Kyuhyun mặc kệ những gì cô ả nói, anh lặng lẽ ngồi bệt xuống sàn, trên gương mặt nam tính chất đầy nỗi đau và những giọt nước mắt. Cậu đã đi rồi, ra đi rồi. Vậy là anh không còn gì để nuối tiếc nữa. Kyuhyun mỉm cười đau đớn. Trái tim anh cô đặc lại rồi, vĩnh viễn không thể mở ra nữa. Vì ở đó, có một hình ảnh chưa bao giờ phải nhòa.

Đêm nay có nhiều sao quá. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời như nhìn xuống anh mà cười nhạo, rằng, anh quá ngu xuẩn.


Sungmin lặng lẽ kéo lê bước chân mình trên đường. Con đường mà lúc nào cậu cũng thấy nó ngắn, cớ sao bây giờ nó lại dài dằng đặc như vậy? Cậu không muốn đi nữa, cậu muốn cậu đang ở nhà, cậu sẽ nằm lăn trên giường mà khóc cho đến khi nào thỏa mãn. Cậu đã tát anh, một cái tát rất mạnh, mạnh đến nỗi lòng bàn tay cậu ửng đỏ đến đau buốt, không biết anh có đau không? Nhưng lòng cậu thì đau lắm, đau đến nỗi, sự buốt rát trong lòng bàn tay cũng chả là gì.

Anh phản bội cậu. Anh lừa dối cậu. Anh mang cậu vào vòng xoáy tình yêu rồi nhấn chìm cậu trong vòng xoáy ấy, khiến cậu không thở được, không thể thoát được nỗi ưu tư phiền muộn và đau đớn tột cùng. Cổ họng cậu bỏng rát vì gào thét, trái tim cậu đông lạnh vì nhói đau, đầu óc cậu xoay tròn vì những câu từ không thể thốt ra và đôi chân cậu không thể nào bước tiếp được nữa…

Sungmin ngồi gục xuống vỉa hè, nước mắt không ngừng rơi trên gò má. Cậu đau đến tột cùng rồi, cậu chẳng thiết sự chỉ trỏ dòm ngó của những người đi đường nữa. Cậu sẽ khóc cho thỏa dạ, khóc để từ bỏ, để đóng cửa trái tim, để không yêu anh nữa.

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

Em đã đặt niềm tin vào anh mà?


Khi mở mắt ra, trước mắt cậu là một màu trắng toát, cậu chớp chớp mắt vài cái để lấy lại thị lực, thì ra cậu đang ở phòng của mình. Bất giác Sungmin đưa tay lên sờ má, nó vừa thô vừa ráp, chắc tại cậu đã khóc quá nhiều.

Ngày hôm qua – một ác mộng đối với cậu. Sungmin không còn cảm giác gì nữa, cậu cảm thấy mình như vừa bị mất hết mọi giác quan, mọi cảm xúc chẳng còn tồn tại nữa. Cậu sẽ không đau đớn, không khóc, không phải khổ sở, nhưng chỉ nào đập tan lớp vỏ vô tri giác ấy, thì sự đau đớn lại tràn về lấp đầy khoảng trống trái tim. Tiếng khóc rấm rức lại tiếp tục ùa về trong căn phòng rộng lớn.

Heechul và Leeteuk nghe thấy tiếng khóc liền mở cửa phòng cậu chạy vào.

- Minie à, em không sao chứ? – Heechul đau lòng hỏi, chẳng biết nên tiếp xúc với cậu như thế nào nữa, anh hoàn toàn không biết phải làm gì.

- Minie, em đừng buồn, mọi chuyện hyung đã biết hết rồi – Leeteuk vỗ vai cậu – Không có gì phải đau đớn hay buồn bã gì hết em à.

- Teukie nói đúng đó Minie à – Heechul góp lời – Thằng khốn đó, cứ để nó biến khỏi cuộc đời em đi, em của hyung đẹp trai, xinh xắn thế này, thiếu gì vệ tinh chứ, tại sao phải buồn?

- Các hyung… – Sungmin nhìn các hyung của mình bằng một ánh mắt cảm kích.

- Các con hãy để Minie yên nào – Lee phu nhân cất lời từ ngưỡng cửa phòng cậu – Bây giờ nó cần sự yên lặng hơn là những lời khuyên.

Sungmin nhìn mẹ mình bằng một ánh mắt tràn đầy yêu thương, cậu hiểu rằng cậu luôn có một chốn để về, nhưng chốn an toàn nhất vẫn là ở bên anh. Lee phu nhân, Leeteuk, Heechul im lặng nhìn cậu khóc, họ không làm gì nữa, vì họ biết, chỉ có yên lặng, mới làm tâm hồn cậu được thong thả, không phải bị coi là thương hại nữa.


Sau khi chia tay Sungmin, buổi sáng Kyuhyun lao đầu vào làm việc, buổi tối anh đi bar giải sầu, suốt thời gian còn lại của cuộc đời, anh không muốn để phí nữa. Nhưng Kyuhyun đã tính sai rồi, chính việc không ở bên Sungmin mới làm phí thời gian của anh.

Mới đó cũng đã hai tháng anh rời xa cậu. Anh nhớ cậu đến phát điên, muốn nghe giọng cậu đến mức phát rồ, anh muốn nhìn lại nụ cười, ánh mắt ấy, nhưng anh không thể nữa.

Lại phải đến lúc đi khám định kì. Sắp chết rồi thì còn khám khiết làm chi nữa cho tốn sức.


Hôm nay Sungmin đưa mẹ cậu đi khám tổng quát. Mọi chuyện cũng đã qua rồi, tâm trạng cậu cũng bình ổn hơn nên hai ông hyung và đứa em gái lắm chuyện mới để cậu ra ngoài với mẹ, chứ dễ gì. Cậu và mẹ trò chuyện rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc đến hai chữ “tình yêu”.

Kyuhyun vừa khám xong, tình trạng đã tồi tệ hơn trước, đã đến thời kì hai rồi, bạch cầu trong máu càng lúc càng tăng lên, sức khỏe của anh thì giảm rõ rệt: thường bị sốt, cảm lạnh, sụt kí,…

Cũng đến giờ ăn trưa, thôi thì anh ăn trưa trong bệnh viện luôn cho tiện. Trò chuyện với bác sĩ xong thì anh ra ngoài luôn, quên không mang theo hồ sơ bệnh án của mình.

- Bác sĩ Kang, kết quả khám sao ạ? – Sungmin hỏi ông bác sĩ.

- Mẹ cậu có sức khỏe rất tốt, tuy nhiên cũng phải giảm bớt những món chứa nhiều chất béo đấy – Ông bác sĩ nói.

- Cảm ơn bác sĩ.

- Cậu Lee chờ tôi một chút, tôi sẽ đi lấy kết quả khám của mẹ cậu cho cậu.

Sungmin ngồi xuống ghế chờ trong phòng làm việc, đập vào mắt cậu là một tập hồ sơ bệnh án, trên đó có ghi cái tên mà Sungmin mãi mãi không bao giờ quên: Cho Kyuhyun. Tay cậu bỗng nhiên run lên, khắp cơ thể bỗng cảm giác gì đó là lạ không thể giải thích. Cậu quyết định mở tập hồ sơ đó ra xem, có khi nào chỉ là trùng tên?

Bệnh nhân: Cho Kyuhyun
Số chứng minh nhân dân: 1313713700
Số điện thoại: 01662098305
Địa chỉ: 3/6, phố Tây Seoul
Bệnh án: Ung thư máu thời kì hai
Thời gian phát hiện: 7/3/2012
Kết quả xét nghiệm:…

Xoạt… – Toàn bộ số giấy xét nghiệm rơi xuống hết. Sungmin sững sờ. Đúng là anh, không sai một chút nào. Thì ra, anh chia tay cậu là vì nó. Cậu run run, đôi mắt đẫm nước từ khi nào. Anh bị bệnh, căn bệnh không thể chữa được: Ung thư máu.

Tại sao? Cậu lại không hề biết gì? Kí ức Sungmin chợt ùa về… Những câu nói đau lòng của anh, những vỏ lon bia, những ánh mắt buồn bã của anh,… Tại sao cậu lại không nhận ra?

“Mày đúng là đồ ngu ngốc.” – Sungmin vụt chạy ra khỏi bệnh viện, cậu cần gặp anh lúc này, cậu cần phải hỏi rõ, cậu cần phải biết. Guồng chân của cậu càng lúc càng nhanh hơn, những cú thúc hối hả trong óc cậu bảo cậu phải nhanh hơn nữa, phải, cậu phải cố gắng, vì tình yêu của cậu.

Sungmin đã bắt taxi rồi, nhưng cậu không đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa nên quyết định chạy thôi. Phải nhanh lên, Kyuhyun đang chết dần, cậu cần phải biết tường tận tất cả mọi chuyện. Sao đột nhiên bây giờ cậu muốn được anh ôm quá, cậu nhớ anh. Sungmin vòng tay tự ôm lấy mình, cậu thực sự nhớ hơi ấm của anh. Kyuhyun của cậu.

Két! – Âm thanh thắng gấp của moto vang lên chói tai. Xuất hiện trước mặt cậu là một chiếc moto CF650NK màu hồng chói lóa. Sao quen vậy ta? Uả quà sinh nhật của cậu cho con bé Minzy mà, sao nó lại ở đây nhỉ? Và ai trên xe kia?

- Oppa! Sao còn đứng ngây ra đó? – Minzy bụng đầy thắc mắc, hỏi.

- Ơ? Em làm gì ở đây?

- Thì mẹ gọi em, kêu em tới giúp oppa – Minzy cười, mặc dù Sungmin không nhìn thấy nụ cười của cô nàng qua nón bảo hiểm màu hồng – Lên nào! Đến lúc đi tìm lại tình yêu cho oppa rồi. Come on!

- Hix, ZyZy – Sungmin cảm động (lại) rơi nước mắt, nhảy lên xe.

- Yah, đừng có gọi như thế. Nghe như tên chó con ấy.


Kyuhyun nằm phịch xuống sofa đầy mệt mỏi. Lại một ngày nữa trôi qua… Thật là buồn tẻ, chán nản và trống vắng. Từ ngày rời xa Sungmin, anh cảm thấy trái tim mình như bị ngàn cân đè nặng, đau khổ không thể dùng từ tả được. Trên gương mặt anh, nếu một ai đó có tâm hồn sâu sắc, sẽ thấy nó thật đáng sợ, sự đau đớn hằn sâu trên mặt khiến anh trông càng thê thảm. Từ ngày đó, anh đã không cạo râu, không thay quần áo, không tắm rửa, anh không muốn mình phải đẹp khi chết, anh không muốn phải sạch sẽ khi không có kẻ nắm giữ trái tim của anh ở bên.

Khi biết mình sẽ chết, con người sẽ muốn buông xuôi tất cả, nhưng chỉ cần một tác động nhỏ nào đó thôi, họ sẽ cảm thấy vô cùng phấn chấn và như được hồi sinh.

RẦM RẦM!!! – Sungmin đập mạnh cửa nhà anh, trong lòng cậu nôn nóng biết bao, giá như lần trước cậu không vứt chìa khóa đi thì hay biết mấy.

- Bây giờ mà còn ai đến nữa chứ? – Kyuhyun lầm bầm – Đập cửa mạnh tay như thế, thật là bất lịch sự – Anh đi nhanh lại cửa và mở ra.

- CHO KYUHYUN – Sungmin sừng sộ hét rống lên, bao nhiêu sức lực của cậu đều đổ dồn vào cái hét ấy.

BÔP – Cậu tát vào mặt anh, lần thứ hai, còn đau hơn lần trước. Ngay cả Minzy còn không ngờ cậu lại hành động đột ngột đầy bất ngờ như thế. Nước mắt giàn giụa trên gương mặt cậu, Kyuhyun đơ ra như phỗng nhìn cậu, anh chẳng hiểu gì cả, chẳng phải mọi chuyện đã kết thúc rồi sao? Cậu còn quay lại đây làm gì?

Sungmin ôm chầm lấy Kyuhyun, cậu khóc rất nhiều, nước mắt tuôn ra như mưa. Cậu cứ như thế, nức nở trong vòng tay anh, chính xác là chỉ có cậu ôm anh thôi, Kyuhyun vẫn còn đơ ra như phỗng, hai tay đưa thẳng lên trời.

- Anh… quá đáng lắm – Sungmin nói trong nước mắt – Tại sao? Tại sao chuyện nghiêm trọng như vậy mà lại không nói cho tôi biết? Anh xem tôi là bù nhìn hay sao? Mối tình bao nhiêu năm qua anh đem đi đổ sông đổ bể mà không quan tâm đến cảm nhận của tôi sao? Anh quá đáng lắm, độc ác lắm anh có biết không? – Sungmin ngồi gục xuống nền, tay cậu còn nắm lấy tay anh, ông trời còn không thể chịu đựng sự đau khổ của cậu, ông còn phải nhỏ lệ nữa, trời mưa rất lớn nhưng Sungmin vẫn ngồi ở đó, bàn tay vẫn nắm lấy tay Kyuhyun không rời. Anh nhìn cậu mà trong lòng đầy đau xót, phải chi, anh có thể nói được, bây giờ toàn bộ cơ thể anh đều không nghe lời anh nữa rồi. Bất giác anh cúi xuống, bế cậu lên, Sungmin ngạc nhiên và vui mừng nhìn anh, trên mặt cậu rất nhiều nước, anh không rõ là nước mưa hay nước mắt của cậu đây…

Kyuhyun bế Sungmin vào nhà, hiện anh đã định thần lại rồi, cậu vẫn còn nức nở trong vòng tay anh. Vậy là cậu đã biết rồi, anh thật là một tên khờ ngu ngốc mà, nghĩ rằng màn kịch đó có thể che mắt Sungmin hay sao? Anh lấy khăn và quần áo khác cho cậu – một bộ pyjama màu xám. Kyuhyun nhẹ nhàng lau tóc cho cậu, Sungmin vẫn còn thút thít.

- Tại sao… em lại đến đây? – Anh rụt rè đặt câu hỏi. Không ngờ câu hỏi của anh lại làm cậu tức giận thêm, Sungmin ngoay ngắt lại nhìn anh, đôi mắt (lại) đẫm nước.

- Đến đây vì anh đó – Sungmin nói trỏng – Đồ quá đáng, anh giấu bí mật đó một mình anh thì anh tưởng không có ai đau khổ hơn anh hay sao? Anh muốn em sống quãng đời còn lại không có tình yêu hay sao? Em biết hết tất cả sự thật rồi, kể cả về người yêu mới cảu anh. Em không muốn, em không muốn mất anh như thế Hyunie à.

- Em… tại sao cơ chứ? – Kyuhyun đột nhiên cũng nổi nóng – Tại sao phải hy sinh vì một kẻ sắp chết như anh? Anh không đáng…

BỐP – Lại thêm một cái tát nữa, nhưng lần này nhẹ tay hơn. Sungmin đặt môi mình lên môi anh, cậu đè anh xuống ghế sofa, hôn anh thật nồng nhiệt, Kyuhyun cũng mau mắn đáp trả.

- Bởi vì em yêu anh, rất nhiều, Hyunie à – Sungmin thì thầm – Dù cho anh có ra sao đi nữa, trái tim em cũng chỉ thuộc về anh thôi Hyunie…

- Nhưng… – Kyuhyun định phản đối nhưng cậu lại ép môi mình vào môi anh.

- Đối với Lee thiếu gia thì không có cái gì là “Nhưng…” – Sungmin mỉm cười tinh nghịch với anh – Hai tháng qua, em như người sắp chết vậy, em thực sự rất nhớ anh, em phát hiện ra là mình đã yêu anh nhiều lắm, nhiều đến mức không thể rời xa được. Em yêu anh.

- Anh cũng vậy, anh yêu em – Kyuhyun thật thà thú nhận.

- Kyu à, em thực sự cảm thấy rất sốc khi đọc Hồ sơ của anh, tại sao anh không chia sẻ cho em, em biết. Nhưng anh không thể biết được em đau khổ như thế nào đâu…

- Anh hiểu mà, anh xin lỗi – Kyuhyun chợt buông Sungmin ra và đi đến tủ để điện thoại, anh lấy trong đó ra một cái hộp nhỏ và quay lại nhìn cậu, trong đó là một chiếc nhẫn bạc có khắc chữ KyuMin – forever and ever – Sungmin à, em… lấy anh nhé. Thực ra là anh đã chuẩn bị lâu rồi, dù là kết quả có như thế nào anh cũng không buồn đâu.

- Anh nói vớ vẩn cái gì thế? – Sungmin chìa tay hất vào đầu anh – Tất nhiên là em đồng ý rồi Kyu ngốc – Cậu mỉm cười trước sự vụng về của anh – Sao? Không đeo nhẫn cho em sao?

Kyuhyun vui sướng đeo nhẫn vào tay cho Sungmin, vừa khít – Anh lại hôn cậu lần nữa, trong ngọt ngào và điệu nhạc mừng kết hôn trào dâng…
***
END CHAP 1
Tháng  9/2011 Ami Wakeshima

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.