Author: Ami Wakeshima
Disclaimer: Viết không mục đích, phi lợi nhuận. Nhân vật không thuộc về tác giả.
Category: Sad end, romance, angst.
Rating: M.
Pairings: Kyumin
Summary:
Anh sẽ chết, phải không?
Disclaimer: Viết không mục đích, phi lợi nhuận. Nhân vật không thuộc về tác giả.
Category: Sad end, romance, angst.
Rating: M.
Pairings: Kyumin
Summary:
Anh sẽ chết, phải không?
Anh sẽ rời xa em, phải không?
Nhưng em sẽ không khóc đâu.
Vì anh muốn em trở thành con người manh mẽ cơ mà.
Vì anh muốn em trở thành con người manh mẽ cơ mà.
Em chỉ rơi lệ, khi một mình em,
với bản thân và trái tim em.
với bản thân và trái tim em.
Em yêu anh,
mãi mãi em chỉ yêu anh và thuộc về anh,
Cho Kyuhyun.
mãi mãi em chỉ yêu anh và thuộc về anh,
Cho Kyuhyun.
Note: Fic lấy cảm hứng từ http://www.youtube.com/watch?v=etWmlLEeGVU. Nên xem trước khi đọc.
***
Chap 2
End, but never end!
***
Sungmin kết thúc những năm đại học của mình trong vinh quang. Cậu nhận được bằng cử nhân kinh tế xuất sắc. Đúng như lời hứa của cha mình, cậu được tự do yêu đương, tự do tìm kiếm tình yêu của mình.
Căn bệnh của Kyuhyun ngày càng biến chuyển xấu. Bác sĩ nói chỉ còn vài tháng nữa thôi, căn bệnh vô phương này rồi sẽ cướp đi tính mạng của anh. Nhiều lúc Sungmin tự vấn mình, nếu như một ngày cậu mất anh, thì cậu sẽ ra sao?
Mỗi người đều có số mệnh riêng, không ai có thể cãi lại vận mệnh đã được sắp đặt của mình. Có thể ông trời quả thật rất bất công, nhưng nói đi cũng phải nói lại. Luân hồi chuyển kiếp, cái giá phải trả từ kiếp trước nhưng lại không trả, thì kiếp này phải trả thôi.
Kyuhyun bây giờ hoàn toàn mỏng manh, anh đã nghỉ việc ở văn phòng luật, bây giờ chỉ lo hóa trị để kéo thêm cm cho cuộc đời mình. Vì đợt hóa trị thứ hai vừa qua mà tóc anh đã rụng hết cả. Nhìn trong gương anh không còn nhận ra Cho Kyuhyun nam tính hồi mấy tháng trước nữa, thời gian sao lại trôi nhanh quá.
- Anh xấu trai rồi Minie à! – Kyuhyun nhìn mình trong gương rồi cảm thán.
- Đối với em anh lúc nào cũng đẹp trai hết. – Cậu cười tươi vỗ vỗ vào má anh, rồi hôn nhẹ lên đó. – Mà kiểu đầu mới này của anh cuốn hút lắm. – Cậu xoa xoa cái đầu nhẵn nhụi của anh. – Eminem Châu Á! Ha ha ha!
- Em còn dám cười anh à? – Kyuhyun nổi đóa lên, cù léc Sungmin làm cậu cười đến rũ người.
- Ha ha ha! Dừng lại! Hí hí hí! Nhột mà! Hé hé hé! Em xin lỗi! Ha ha ha – Cậu cười đến mức không thể cười được nữa mới xin lỗi anh, Kyuhyun thương tình mới tha cho cậu. – Chúng ta đi ăn đi anh!
- Sao em không nấu cho anh? – Kyuhyun hơi hụt hẫng.
- Thôi em nấu ăn dở lắm, chẳng phải anh cũng nói… – Chưa kịp nói dứt câu, Kyuhyun đã kéo cậu vào nụ hôn sâu.
- Đó chỉ là giả dối thôi! – Kyuhyun thì thào vào tai cậu, hơi thở nóng ấm của anh chợt làm cậu bối rối.
- Vậy… vậy để em đi siêu thị mua đồ. – Nói rồi cậu lấy áo khoác bỏ chạy, để lại con sói ngồi tiếc thẫn thờ.
…
- Umma! Umma chỉ con nấu vài món nhé, tại Hyunie đòi ăn.
-…
- Món nào tốt cho sức khỏe ấy ạ.
-…
- Dạ con cám ơn mẹ! 10h con mới về ạ, dạ, dạ, chào mẹ. – Cúp điện thoại, cậu phi ngay vào siêu thị gần đó.
…
…
…
Kyuhyun cười hạnh phúc nhìn cậu cần mẫn với những món ăn trong nhà bếp. Chỉ một tuần nữa là hôn lễ giữa anh và cậu sẽ diễn ra. Anh sẽ có được một gia đình hạnh phúc như bao lâu nay anh mơ ước, chỉ tiếc là thời gian của anh quá ngắn mà thôi.
Nhưng những gì mà anh cùng Sungmin trải qua, dù có chết anh cũng không quên được. Yêu thương chưa bao giờ ngừng lại trong tim anh. Anh sẽ mãi yêu con người này, mãi yêu cái kẻ đáng yêu ngốc nghếch ấy, sẽ không bao giờ làm cậu phải khóc, phải buồn nữa.
Dù đang mắc một căn bệnh nan y không thuốc giải, nhưng cuộc đời Kyuhyun chưa bao giờ hạnh phúc hơn lúc này. Ở trong ngôi nhà mà anh từng lớn lên, có ba mẹ, có vợ chưa cưới của anh, có cả đốm lửa tình yêu mãi mãi không bao giờ vụt tắt.
Còn thứ hạnh phúc nào giản đơn hơn?
…
…
…
Ting ting ting~ – Tiếng chuông báo tin nhắn của Kyuhyun vang lên.
“Hyunie~ Hôm nay đi chơi nhé, công viên Disney, 8h nha, em chờ”
“OK! Nhớ ăn sáng trước đấy nhé *hôn vài cái*”
“*đẩy ra* Biết rồi!! Ông lão lắm lời”
“Còn lão bà của anh thì lắm lời hơn, ha ha”
“Hứ! Chỉ giỏi trêu chọc người ta!”
“Được rồi cho anh xin!!!”
…
Công viên Disney.
Vì hôm nay là thứ hai nên cũng ít người đến công viên chơi. Kyuhyun và Sungmin chơi thả ga các trò chơi mà không phải đứng đợi sau một hàng dài như trước đây nữa.
- Hyunie à~ Minie muốn chơi cái kia, mình đến đó đi. – Sungmin chỉ chỉ vào ngôi nhà ma.
- Được! Chờ anh đi mua vé đã. – Kyuhyun chạy đi nhưng thoắt cái đã trở lại, anh còn nhanh hơn cả Batman.
Cả hai bước vào nhà ma, mở đầu là không khí hết sức rùng rợn, khiến Sungmin rợn tóc gáy, hai con ma trơi bay vèo vèo trên nóc nhà, thỉnh thoảng lại bay xuống hù cậu khiến Sungmin la toáng lên mà ôm lấy người bên cạnh. Kyuhyun không hề la vì anh không sợ, nhưng được Sungmin ôm, sướng quá nên anh cứ đi chầm chậm, chầm chậm để cậu ôm thoải mái. Anh chàng Kyuhyun của chúng ta thật ranh mãnh.
Bỗng có con ma bay vọt tới hù cậu một cái làm Sungmin hết hồn tháo giày ra ném vào mặt nó.
- Ui da ai chơi ác quá. – “Con ma” lồm cồm bò dậy.
- Xin lỗi “bạn ma” nha, ai kêu bạn hù mình làm chi. – Sungmin tỉnh như ruồi chạy lại lấy chiếc giày và mang vào, rồi cậu và Kyuhyun ung dung đi ra khỏi nơi đó. Kyuhyun thì quay lại nhìn “con ma” bằng ánh mắt căm thù tột độ vì dám phá hoại không khí vui vẻ hạnh phúc của anh, chỉ có “con ma” là không biết gì, sau khi bị ném giày vẫn bay qua bay lại như bình thường.
- Chúng ta ăn trưa rồi về thôi Hyunie à, em chán rồi – Cậu nũng nịu, kéo anh vào nhà hàng gần đó.
Trời đột nhiên đổ mưa to, dạo này thời tiết rất thất thường, không theo một trật tự nào cả, muốn mưa là mưa, muốn nắng là nắng. Có lẽ, một phần nào đó ông trời cũng sự thông cảm đối với anh.
Lúc nãy vào nhà ma, Kyuhyun thật sự hoảng sợ. Không phải là hoảng sợ vì trò đùa trẻ con đó, mà là sự lo sợ về tương lai. Tương lai của anh.
Những con ma đó có lẽ chỉ là ảo tưởng của con người mà thôi, nhưng đối với anh chúng như là những ảo ảnh thật về tương lai của anh sau này. Những ánh mắt nham nhở, những trận cười kinh hoàng gieo rắc trong tâm trí anh nỗi đau khó thở. Nếu như, sau này anh trở thành một trong số chúng?
Anh không bao giờ dám nghĩ nữa…
…
…
…
Có nhiều thứ dễ dàng lấy đi cuộc sống của ta, tử thần chỉ cách ta một gang tay. Chỉ cần ta muốn, linh hồn của ta sẽ đi mà không cần bất cứ một hình phạt nào. Dù muốn dù không, nhưng sự thật phũ phàng là con người sinh ra để chết.
Phải, mạng sống của con người ngắn ngủi và dễ cướp đi lắm. Chúng ta có thể bị tai nạn, có thể bị một căn bệnh nan y nào đó, có thể bị stress, có thể bị những thứ xung quanh làm cho hụt hẫng mà chết. Cái chết đến quá dễ dàng, như một cơn gió thổi qua một ngọn nến.
Sinh ra để chết, một sự thật hết sức phũ phàng nhưng vô cùng thực tế.
“Giờ là khoảnh khắc cuối cùng,
Vì em và anh,
Chúng ta sinh ra để chết.”
Lạc lối trong vô vọng, con tim không thể tìm được lối thoát. Dằn vặt giữa đớn đau lẫn yêu thương. Dằn vặt giữa tình yêu và hối hận. Hãy cảm thông cho nhau dù một lần mù quáng. Bối rối như một đứa trẻ nhỏ lạc mẹ, bơ vơ giữa dòng đời, giữa dòng xoáy của hỉ, nộ, ái, ố.
Cố gắng sống trong niềm tin, bằng tình yêu, bằng nghị lực. Đôi lúc nhận ra cuộc sống này có nhiều thứ để nhìn thấy, để cảm nhận. Chỉ bằng một khúc nhạc, hoặc một bông hoa tươi đẹp giữa nắng mai, hay một mảng rêu bé nhỏ trên mỏm đá giữa dòng suối. Cũng làm cho ta thấy cuộc đời này tràn đầy sức sống biết bao nhiêu.
Nhưng ta mất bao nhiêu năm mới có thể cảm nhận chúng? Mấy bao nhiêu lâu để biết rằng xung quanh ta tràn đầy hạnh phúc?
Cuộc sống lẻ loi lắm! Lắm lúc ta nhìn ra cửa sổ, thấy ánh nắng mạnh mẽ soi rọi khắp nơi, làm vạn vật sống dưới nó cũng phải cúi mình vì sự rực rỡ của nó. Ta lại thấy mình quá nhỏ bé, như một cây dương xỉ ngâm mình dưới nắng nhưng lại thấy mình quá xấu xí, quá vô dụng.
Đôi khi tình yêu là không đủ khi con đường đã kết thúc rồi. Cho dù anh cũng không hiểu tại sao nó lại như thế. Anh sẽ khiến em cười, sẽ hôn em dưới mưa, sẽ cho em hạnh phúc. Nhưng anh không thể trao chính anh cho em, vì số phận anh sắp vào tay tử thần.
…
…
…
Nhà thờ thành phố Seoul.
Hôn lễ của Kyuhyun và Sungmin sắp diễn ra, khách mời cũng chỉ có vài người thân thiết luôn bên cạnh hai người. Một hôn lễ nhỏ bé, nhưng ấm!
Khoảnh khắc hai người thuộc về nhau, hệt như một giấc mơ, dưới sự minh chứng của chúa, cả hai mãi mãi là của nhau. Dù cho ốm đau, bệnh tật, cái chết chia cắt, họ không bao giờ rời xa nhau.
…
Sáng hôm sau là buổi sáng đẹp đến lạ kì. Sungmin tỉnh giấc và dụi dụi đầu mình vào khuôn ngực không to lớn nhưng rắn chắc vững chãi của anh mà nũng nịu, làm Kyuhyun đang ngủ cũng phải tỉnh giấc, anh hôn cái chóc lên môi cậu:
- Chào buổi sáng! Vợ yêu!
- Ai thèm làm vợ của anh. – Sungmin lại dỗi. – Người ta đau muốn chết đây này.
- Cho anh xin lỗi, em có đau lắm không? – Kyuhyun lo lắng nhìn cậu, và bắt đầu nhìn quang cảnh tàn tạ xung quanh giường mình. Lông vũ trong drap gường và gối bay tứ tung khắp phòng, mấy chiếc gối thì bị xé tan nát, rèm trên đầu giường cũng bị kéo đến rách tan nát, điện thoại bàn, điện thoại di động, bình hoa, đèn ngủ để trên hai cái tủ nhỏ cạnh giường đều bị rớt hết xuống đất, mỗi thứ văng một hơi, còn hai cái tủ thì không hiểu vì sao lại nằm chỏng gọng trong góc tường cách giường rất xa. Nói chung căn phòng rộng lớn của Kyumin lúc này trông thật kinh khủng, cứ như vừa trải qua một trấn chiến đẫm máu. (thì đúng là thế mà =))). Anh nhìn toàn bộ kết quả của trận hỗn chiến đêm qua mà cười ngu, “Sungmin đã thuộc về anh rồi! Thuộc về anh mãi mãi!” – Anh bế em đi tắm nhé! – Nói rồi không đợi cậu đồng ý, anh bế cậu vào phòng tắm luôn.
…
…
…
Đây là lần thứ hai Kyuhyun bước vào nhà họ Lee, và anh sẽ mãi mãi ở đây. Ông bà Lee cùng hai ông hyung quái quỷ chào đón anh bằng một bữa sáng hết sức thịnh soạn.
- Kyunie này! – Heechul nhìn anh cười quỷ dị. – Em có cần anh cung cấp drap giường gối mới và một cái giường kingsize lớn nhất thế giới không?
Sungmin vừa nghe thấy thế thì ngượng đỏ cả mặt, vội đánh mắt về phía Heechul bảo anh im đi, vì có ba mẹ ở đây, ngại chết đi được. Nhưng Kim Heechul là ai nào? Là đệ nhất ông tám đó. Dù có dùng vàng bịt miệng anh ta cũng không ngưng nói bao giờ.
- Minie oppa~ – Minzy nhìn anh đầy thù hận. – Anh có biết phòng em dưới lầu không hả? Còn ngay vị trí tầng anh nhìn xuống nữa, hôm qua anh với anh rể làm trò gì mà ồn ào thế? Hại em cả đêm ngủ không yên.
- Ai dà Zyzy à, em phải biết thông cảm chứ. – Leeteuk cười tà đạo. – Anh là anh thông cảm cho mấy người giúp việc rồi đó, lát nữa dọn phòng mệt chết đi thôi! – Ngay cả ông Lee cũng hùa vào cười tà đạo cùng thằng con trai trưởng của mình.
- Đừng có gọi em là Zyzy!!!
- Mọi người! Mọi người! – Sungmin vừa tức vừa ngượng không nói nên lời, nhưng Kyuhyun ngồi bên cạnh vỗ về cậu nên cơn tức cũng xuôi xuống, nếu không là cậu chém hết mấy tên láo này rồi. Hu hu hu!
Bữa ăn gia đình vui vẻ diễn ra, ai cũng nói thật nhiều, về thói quen và công việc hằng ngày của mình. Dù không nói ra nhưng Kyuhyun có cảm giác mình đi làm dâu chứ không phải là làm rể. Nhưng khi nghe Heechul hăm dọa là: “Nếu dám làm Minie khóc, huyng sẽ giết em.” Thì anh hoàn toàn yên tâm về địa vị của mình rồi.
…
…
…
Kyuhyun và Sungmin không đi tuần trăng mật, mà chỉ ở nhà cùng nhau, đối với họ, tất cả những giây phút được bên cạnh nhau đều quý giá, không thể bỏ sót. Và một phần là vì sức khỏe đang ngày một kém đi của Kyuhyun.
- Hyunie à mình chơi game đi! Zyzy mới “chôm” được của Riri game này hay lắm. – Sungmin hớn hở chạy vào phòng.
- Để anh xem nào! – Kyuhyun lấy cuốn băng trong tay cậu, rồi cười nói. – Được rồi, chơi nào!
Qua trái! Qua phải! Né cái cột đèn! Né cái thùng rác! Kyuhyun cố nhường cậu nhưng có vẻ trời phú anh là “thiên tài game thủ” rồi nên dù có nhường cậu cách nào anh cũng thắng.
- Anh “lỡ” thắng mất rồi ^^.
- Hứ! Không chơi nữa. – Mười ba màn thua thê thảm, Sungmin tức quá đá văng cái cuốn băng game.
…
Kyuhyun đang ở trong phòng đọc sách, đột nhiên cơn váng đầu ập đến làm anh choáng váng, Kyuhyun vội vã đứng lên vào toilet, anh hất nước vào mặt cho tỉnh táo nhưng lại càng choáng váng thêm, rồi Kyuhyun ngã vật ra sàn, trong tiếng hét thất thanh của Sungmin.
- Bác sĩ, anh ấy có sao không? Còn bao nhiêu thời gian?
- Cậu Lee… – Ông bác sĩ già thở dài. – Theo như những gì chúng tôi dự đoán cộng thêm những cơn đau bất thường thường xuyên diễn ra. Cậu Cho, chắc còn không tới hai tháng nữa…
Không tới hai tháng nữa…
Không tới hai tháng nữa…
Không tới hai tháng nữa…
Qúa sững sờ, không thể nói nên lời, Sungmin bưng mặt ngồi xuống sàn, bà Lee cùng Heechul thấy thế vội đỡ cậu ngồi dậy. Sungmin không khóc, không hề khóc, nhưng đôi mắt thì lại ngập ứ đau thương. Một sự thật khủng khiếp.
“Giờ là khoảnh khắc cuối cùng,
Vì em và anh,
Chúng ta sinh ra để chết.”
“Em sẽ không bao giờ để anh ra đi”
Nhưng dường như bóng tối u ám đã dập tắt từng hy vọng nhỏ bé mà em mong đợi. Em nhớ anh đã từng nói với em là anh yêu em rất nhiều, nhưng nếu như anh rời xa em, thì anh chỉ là một kẻ thất hứa.
Không ai có thể làm hại anh được. Vì em yêu anh hơn cả tử thần.
…
…
…
Thể trạng quá yếu, Kyuhyun không thể tự đi được nữa mà phải nhờ đến nạng hoặc xe lăn. Mỗi ngày Kyuhyun đều xuống gara, nhìn chiếc xe mô tô 2012 Yamaha T-Max 530 màu ghi của mình, ánh nhìn vô hồn.
Hình ảnh chàng trai khỏe khoắn ngồi trên mô tô tung hoành cả thành phố ngày nào hiện lên trong tâm trí anh. Nét cười khỏe khoắn, cơ thể tuy không cường tráng nhưng cao to rắn chắc như chỉ mới đây. Không ngờ Cho Kyuhyun ngày nào cũng có ngày ngồi xe lăn.
Kyuhyun đau đớn vô cùng, nhớ về những ngày xưa, nhưng ngày bước đi bằng chính đôi chân mình không chút mệt mỏi, còn cõng theo một con thỏ cực béo nữa mà anh không hề kêu than. Nhưng con người khỏe khoắn đó giờ đã chết rồi, chỉ còn một kẻ yếu đuối mỗi ngày chiến đấu với bệnh tật mà thôi.
…
Đôi mắt Kyuhyun ngập tràn màu ảm đạm, màu sắc băng lãnh không từ ngữ nào tả được. Trong ánh mắt đó ngập tràn đau thương, giằng xé, kể cả hạnh phúc lẫn nỗi đau đều mang một mảng riêng.
Sắc tình chợt vụt mất, anh đã quyết tâm, anh không muốn Sungmin phải đau khổ, phải khóc thầm một mình nữa. Phải kết thúc cuộc đời mình ngay tại đây! Ngay lúc này! Không được để người mình yêu chịu khổ nữa.
Anh đã cưới được em, sống hạnh phúc cùng em. Lẽ ra anh phải vui, cớ sao anh lại thấy đau lòng? Vì anh chợt nhận ra, mình chỉ là kẻ tàn phế.
Kyuhyun cắn răng, xoay bánh xe lăn hướng tới cầu thang, nơi anh đang ngồi trên xe lăn là công viên gần nhà, nhìn xuống là những hàng cầu thang dài, chỉ cần té xuống thôi cũng đủ gãy tay gãy chân, nhưng đối với một người yếu như anh, thì một đao cũng mất mạng.
“Minie, trọn đời này anh chỉ yêu em, anh không hối hận, không hề hối hận, cảm ơn em đã đến bên anh, anh yêu em.” – Nuốt nước mắt vào trong, Kyuhyun lùi xe lăn lại lấy đà, rồi cố sức đẩy bánh xe lăn xuống cầu thang, chiếc xe lăn vừa chạy xuống thì ngã ra, làm anh rơi từ độ cao 8 mét xuống đất.
Để giải thoát cho em, và cho chính anh.
…
Lẽ ra Kyuhyun đã chết, nhưng một phép màu nào đó khiến anh mở mắt ra. Nằm lặng giữa công viên vắng vẻ, anh bật cười chua chát, nhìn thẳng lên bầu trời xa xăm.
- Đến chết mà ông cũng không cho tôi chết!
Những tưởng đôi chân anh đã không còn dùng được nữa, nhưng thật kì lạ làm sao, anh đã có thể đứng lên, Kyuhyun gắng sức đi tới chiếc xe lăn, lấy hai chiếc nạng để sẵn ở đó.
Xem ra, không thể chết được rồi. Nhưng cũng nhờ sự cố đó mà anh nhận ra mình còn có thể tập đi lại được. Xin lỗi em, anh sẽ không bao giờ đầu hàng số phận như vậy nữa.
Kyuhyun để cặp nạng sang một bên, âu yếm nhìn người mình yêu thương đang ngủ ngon lành trên giường, thỉnh thoảng lại chu môi nói gì đó rất đáng yêu. Tuy không có khiếu vẽ, nhưng đây là lần đầu và lần cuối anh dũng cảm cầm bút.
Kyuhyun cầm lấy cuốn sổ và cây bút chì, vẽ vẽ tô tô, ai nói là anh không có khiếu vẽ chứ, một Sungmin sống động như thật được phác họa lại, giữ mãi trong tim một hình bóng và một chữ kí tuyệt đẹp.
Ngày 26 tháng 8 năm 2013.
Cho Kyuhyun.
Anh yêu em, Minie của anh!
Anh cười ấm áp nhìn cậu, tự hỏi không biết cậu mơ cái gì, nhưng anh cũng biết rằng cậu đang mơ tới một ngôi nhà hạnh phúc, chỉ có anh và cậu, chỉ có tình yêu chiếm hữu khắp nơi. Cứ mơ đi em! Đừng bao giờ hoang mang và thất vọng khi thức dậy mà không nhìn thấy anh bên cạnh em nhé!
Anh còn bên cạnh em ngày nào, thì anh sẽ không để em phải buồn, phải khóc đâu, Minie của anh!
…
…
…
Căn bệnh ngày càng diễn biến theo chiều hướng tệ hại, Kyuhyun ngày ngày đều phải đi đến bệnh viện, nhưng anh không đi một mình mà còn có “vợ yêu dấu” của anh luôn bên cạnh.
Kéo theo căn bệnh này là một loạt triệu chứng khác, các hooc-môn giảm nên Kyuhyun lúc nào cũng có thể tức giận, lúc nào cũng có thể đói, lúc nào cũng có thể hôn mê sâu. Cơ thề của anh mà anh cũng không thể điều khiển được nữa.
Ai không biết mình sinh ra là để chết? Nhưng nếu chết một cách nhanh chóng thì sẽ tốt hơn là mỗi ngày phải đối mặt với nó, nhìn nó từ từ xâm hại mình mà không làm gì được. Chắc chắn sẽ hoảng sợ biết bao.
Nhưng Kyuhyun không sợ, anh phải tiếp tục chiến đấu, cho đến hơi thờ cuối cùng anh cũng không được gục ngã, không được thất bại. Vì Sungmin. Tất cả là vì Sungmin.
…
…
…
Sự sống luôn tràn ngập khắp mọi nơi. Ai cũng muốn níu giữ tất cả những gì thuộc về mình, để mãi được hạnh phúc, mãi trường tồn.
Những ngôi sao xinh đẹp trên bầu trời tỏa ra ánh sáng dịu ngọt, ở trái đất này nhìn thấy chúng rất nhiều, rất gần, nhưng nếu biết được rằng đó chỉ là ảo ảnh, thực ra chúng ở rất xa, rất xa. Thì sẽ cảm thấy đồng cảm với chúng, vì sự cô đơn lặng lẽ trong vũ trụ bao la này rất đáng sợ.
Ai cũng sợ phải ở một mình cả, không hề có ngoại lệ.
Tương lai là thứ không thể đoán định được. Nhưng chính thứ không thể đoán định này lại là một ván cờ. Chỉ cần đi sai một nước, sẽ phải trả giá bằng tính mạng của mình.
…
Tất cả đã tàn lụi và tan biến trong bóng đêm. Hãy nhắm mắt lại đi anh, em sẽ hôn lên đôi môi thô ráp của anh, không ai có thể làm đau anh được nữa. Em và anh sẽ được bình yên.
Em bước đi một mình trên cánh đồng cỏ cháy, thấy đôi chân mình rát buốt vì không mang giày và trời quá lạnh. Nhưng em phải đi tìm anh, sẽtìm anh. Cho dù khi tiếng nhạc không còn nữa, cho dù đàn chim sẻ không bay nữa. Cho dù cả thế giớ có bỏ mặc anh, em sẽ mãi mãi ở bên anh, và chung tình chỉ với một mình anh.
Hãy nhắm mắt lại đi anh!
…
…
…
Kyuhyun vẫn nhắm mắt, anh đã hôn mê hơn năm ngày. Bác sĩ nói nếu cứ giữ tình trạng này thì sớm muộn gì anh cũng sẽ đi. Sungmin đã khóc hết nước mắt, mấy ngày nay Heechul và Leeteuk ép mãi cậu mới ăn một chút cháo, nên giờ người cậu gầy rộc đi, bàn tay cậu không rời khỏi bàn tay của Kyuhyun. Cậu sợ rằng chỉ cần một phút lơ là buông tay, cậu sẽ mất anh mãi mãi.
Gương mặt anh tuấn ngày nào giờ đã gầy trơ xương, bàn tay cũng gầy lắm, đôi mắt tinh ranh lúc nào cũng tìm cớ trêu ghẹo cậu nay lại cứ nhắm tịt không chịu mở ra, đôi môi ngày nào hôn cậu giờ khô khốc nứt nẻ.
Tại sao ông trời không cho anh và cậu một lối thoát nào? Cứ phải dồn đến đường cùng hay sao? Đấu tranh giành lấy ước mơ, hy vọng, tình yêu, lẽ nào lại dễ dàng đánh rơi vào tay quỷ dữ?
Sungmin cứ ngồi đó ngắm nhìn anh, chợt nhìn thấy mi mắt anh động đậy, cậu mừng rỡ ôm lây thân hình mảnh khảnh đó, rồi nhấn chuông gọi bác sĩ. Nhưng Kyuhyun nắm lấy tay Sungmin, mở lòng bàn tay cậu ra, rồi vẽ lên đó hình trái tim. Sungmin bật khóc trước hành động của anh, cậu cũng mở lòng bàn tay anh ra mà vẽ hình trái tim lên nó.
Kyuhyun cười sau ống thở, anh nhìn cậu ấm áp, máy đo nhịp tim bên cạnh vang lên âm thanh tít tít không đều, lúc dài lúc ngắn, lúc nhanh lúc chậm.
Anh lại nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa xoa nó, rồi anh lại xoa đầu cậu, rồi dùng tay mình cảm nhận gương mặt người anh yêu thương vì anh không thể ngồi dậy và mắt anh lúc này rất mờ, hình như anh đã đánh mất thị lực rồi. Thật đau đớn khi trên đời này có bao nhiêu thứ xinh đẹp bắt mắt mà anh không thể nhìn thấy được nữa.
Anh quẹt nước mắt trên má Sungmin, rồi lẩm bẩm câu gì đó nhưng anh không đủ sức thoát ra, chỉ cảm nhận bằng đôi môi anh đó là: “Em khóc cái gì?”, Sungmin chối:
- Không! Em không khóc! Hyunie à, anh mau nhìn em đi, Hyunie. – Cậu nói như thỉnh cầu.
Kyuhyun chỉ cười không đáp, anh tiếp tục dùng tay mình để cảm nhận gương mặt cậu, hàng lông mày dài và đậm, đôi mắt to tròn cùng cặp lông mi cong vút, cái mũi cao, cặp má phúng phính và đôi môi trái tim xinh đẹp. Tất cả anh đều phải ghi nhớ, ghi nhớ mãi trong lòng không bao giờ quên.
Môi anh lại mấp máy, đó là ba chữ quý giá quen thuộc: “Anh yêu em.” Rồi lại dùng tay viết lên lòng bàn tay cậu hình trái tim.
Chiếc máy đo nhịp tim lại tiếp tục phát ra những âm thanh trống rỗng vô hồn. Không khí trong phòng bệnh như đông lạnh, thời gian hoàn toàn ngừng lại giữa hai người, chỉ còn nhìn thấy những tia nắng ấm áp chiếu xuống nụ cười của Sungmin và gương mặt khắc khổ của Kyuhyun.
Sungmin để tay anh lên mặt cậu và cười, cậu muốn anh ghi nhớ nụ cười của cậu. Trong tâm trí, anh lại mỉm cười và cám thán: “Phải rồi! Nụ cười đó rất đẹp! Như một thiên thần trong sáng!”
Chiếc máy đo nhịp tim bắt đầu vang lên những âm thanh ngắt quãng, đồ thị trên màn hình biểu thị nhịp tim đập không cao như trước mà cứ hạ dần, hạ dần…
Bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay cậu, cố gắng kéo lại những giây phút trường tồn để níu giữ tình yêu, chỉ mong khoảnh khắc này sẽ là mãi mãi. Mãi mãi nắm lấy tay nhau không buông, không bao giờ ly khai, không bao giờ rời xa.
… rồi thẳng tắp. Âm thanh tít tít không còn kêu nữa. Cả gian phòng lại chìm vào im lặng, chìm vào vĩnh cửu của không gian, thời gian bây giờ chỉ còn là những con số chậm chạp nhích dần từng chút, từng chút. Não Kyuhyun mất dần ý thức, nhưng tiếng cười trong trẻo cùng hình ảnh cậu hạnh phúc không bao giờ xóa nhòa. Và bàn tay mãi đan vào nhau không buông lơi.
“Vĩnh biệt! Anh yêu em!”
Sungmin trân trối nhìn anh, lòng cậu giờ đây không còn đau nữa, vì đã quá đau rồi nên cũng miễn dịch với cơn đau thống khổ xé lòng kia. Anh đi rồi, đi thật rồi! Giờ đây đối với cậu có nói gì cũng trở nên thật thừa thải.
Nỗi đau vô hình không diễn tả thành lời, nhưng nó đang cuồn cuộn trước mắt, làm cho trái tim đau đớn và hiu quạnh. Kyuhyun đã đi mất rồi, nhưng đi trong niềm hạnh phúc không bao giờ phai nhạt.
Trong phòng của Kyumin tại nhà họ Lee, quyển sổ mà ngày nào Kyuhyun phác họa hình ảnh Sungmin bị gió thổi bay từng trang, từng trang, cho đến khi hiện ra bức kí họa ngày nào. Gương mặt xinh xắn của một chàng trai đang mơ màng trong giấc ngủ, đôi môi khẽ mỉm cười hạnh phúc. Bên dưới còn có một dòng chữ đầy yêu thương: “Anh yêu em, Minie của anh!”
Anh hóa thân thành làn gió nhẹ, khẽ lùa tung bay tóc em. Luôn dõi theo em, dù giờ đây anh không thể cùng em sống tiếp trên trần thế. Hãy vẫn luôn là Lee Sungmin, người con trai xinh đẹp tôi yêu muôn kiếp.
Just you and i
Forever…
And ever.
20/10/2013, bầu trời lao xao vì gió thổi vần vũ. Có một bóng trắng lướt nhẹ bay qua những hàng rừng cây thẳng tắp. Bay về phía bâu trời cao xanh, xa mãi, xa mãi không bao giờ dừng lại.
- The End –
Đóng màn cái fic hai năm.
Tháng 5/2012 Ami Wakeshima
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.