Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Chương 6 – Chạy trốn

Tác giả: King Kong Barbie
Người dịch: Lục Hoa – Lucy
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: sweet, HE, bựa công bựa thụ
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả King Kong Barbie và Kyumin là của nhau. <3
Rating: M
Couple: Kyumin.

***
Chương 6:   Chạy trốn

.
.
.

Không  khí  rất  dễ  anhu,  ngủ  cũng ngon, chẳng mộng mị gì cả, đúng  là hiếm có khi nào ngủ ngon như thế này.

Nhưng  sao  cả  người  cứ  khó  anhu thế   nhỉ, giống như mình  là đường ray bị tàu chạy qua cán cho một cái  từ đầu  tới chân,  còn  có  cảm  giác nhơm  nhớp  dinh dính của mồ hôi, khiến  tôi cảm  thấy khó anhu, vô cùng khó anhu.

Nhưng vẫn  lười dậy,  thật sự  là quá mệt rồi, ngay cả mắt cũng không thèm mở ra,  tôi xoay người,  tìm một  tư  thế  thoải mái  tiếp  tục ngủ, ấy? Đây  là cảm giác gì vậy? Cảm giác vướng vướng  trước ngực mình  có  hơi  khác  lạ, mắt  vẫn nhắm,   tôi đưa  tay  lên  sờ  sờ,  đàn  hồi,  rắn  chắc, nóng nóng,  sờ vào nhẵn nhẵn… Cảm giác này… cảm giác này, da đầu tôi tê dại lên như  bị  gió  lạnh thổi  qua…Mở  ti  hí  hai mắt ra, một gương mặt bị phóng đại đập ngay vào mắt tôi.

Mũi  rất  cao,  da  rất  đẹp,  môi  rất mỏng, khóe mắt hơi xếch lên.

Cho Cho Cho Cho Cho Cho Cho…  Cho Kyuhyun? Miệng  tôi  giật giật  hai  cái,  cảm  nhận  da  thịt  trần  trụi đang  tiếp  xúc với  nhau,  trên  eo  còn  có một  bàn  tay  to  đang  đặt  lên,  sợ  quá, không phải là…Tôi run run xốc chăn lên, rồi len lén nhìn vào bên trong một cái. Nhất  thời khóc không  ra nước mắt, chỉ biết câm nín cắn nắm tay nhỏ, hai hàm răng cứ cầm cập đánh vào nhau, bị bị bị bị bị bị “ăn”  rồi, bố, mẹ, con xin  lỗi bố mẹ,  con  trai  hai  người  ra  đi  là  người trong trắng, trở về đã không còn như xưa, thế còn  thông cảm được, nhưng người ăn  con  trai  bố mẹ    là  người  đã  định  trước sẽ   không  thể  làm  rể  nhà mình,  con  đã làm  bố mẹ  lỗ  vốn  rồi!

Tôi muốn  khóc, tôi  đau  khổ  quá,  tôi  thật  đáng thương!

Đương  lúc  tôi muốn khóc òa  lên trong  nỗi  đau  thương  bi  thảm  vô cùng, con  sói đói độc ác  tối hôm qua mở mắt ra, mặt tôi chuyển sang trạng thái căm thù, nhìn trả, căng cứng.

Hắn  nhìn  tôi,  chào:  “Chào  buổi sáng”.

Tôi  vô  thức  giơ  tay  lên,  vẫy  vẫy ngón  tay  như máy,  khóe miệng  giật giật: “Chào  buổi  sáng.”

Trời  ơi,  chết  vì  cái miệng của tôi mất, giờ là giờ nào rồi còn mở mồm ra nói câu chào buổi sáng khách sáo  thế hả,  đáng  ra  tôi  phải  túm  lấy áo hắn (dù giờ này hắn không mặc quần áo), hung hăng quát vào mặt hắn: Đồ khốn nạn độc ác, thừa lúc ông đây uống say mà nổi thú  tính, đồ  khốn,  đồ  khốn,  đồ  khốn,  đồ khốn!!!

Nhìn  tâm  trạng  hắn  rất  vui  vẻ  (khụ  khụ,  theo  điều  tra,  động  vật giống đực họ seme  sau khi  thỏa mãn được  thú  tính của mình  thì  tâm  trạng  sẽ rất  tốt),  ngồi  dậy còn  nhẹ  nhàng  đặt  lên  trán  tôi một  nụ hôn  chào buổi  sáng,  rồi  cầm  lấy  cái   áo ngủ đặt cạnh giường vừa choàng  lên vừa đi vào phòng tắm.

Anh  anh  anh  anh  anh  anh  anh  anh làm  sao có  thể tự nhiên mà phô bày hết sạch  trước mặt một  thiếu  niên  còn  thuần khiết cho  tới ngày hôm qua như  tôi!!! Lễ  nghĩa  ngày  nay  còn  ra  cái  thể thống  gì nữa hả???  Mặt  tôi  đỏ  bừng,  vội  vàng bưng hai  tay  lên bịt mắt,  rồi  len  lén nhìn theo  qua  khe  ngón  tay,  nước miếng  bắt đầu chảy  ra, đúng  là tinh  tráng quá  trời!!

Hắn  hình  như  cảm  giác  được,  tới  trước cửa phòng tắm thì ngừng lại, quay đầu lại nhướn mày nói: “Có muốn vào tắm cùng không?”.

Tôi cuống quýt chui vào trong chăn, chỉ  nghe  tiếng  hắn  cười  cười, tiếng  cửa phòng  tắm đóng  lại,  rồi  tiếng nước chảy ào ào.

Tôi  ló  đầu  ra  khỏi  chăn,  nhìn  ánh nắng  xuyên  vào  phòng,  suy  nghĩ  lại lần nữa.

Hắn  là  sếp  tổng,  tôi  là  nhân  viên, hơn  nữa  chả  có  cái  tâm  đầu  ý  hợp, tự nguyện  tự nghiếc gì  cả, nói ngắn gọn  rõ ràng hơn thì là, tôi bị bẫy rồi, bị bẫy một cách triệt để là đằng khác.

Tôi  -  một  nhân  viên  nhỏ  không quyền  không  thế,  chỉ  sống  được bằng cách nhìn nét mặt người khác, đã bị cái tên  “boss”  lớn  Cho Kyuhyun  đen  tối, nguy  hiểm,  độc  ác  kia  cho  vào  tròng rồi!!! Xã hội này đúng  là quá xấu xa hắc ám!!!  Thế  giới  này  đúng  là  quá  dơ bẩn, nguy  hiểm!!! Tên sói non này  đúng  là quá vô sỉ, hạ lưu.

Nhưng mà…  sao  trong  trí  nhớ  của tôi  thì  tôi mới  là đứa nhào vào người  ta đầu  tiên,  là  người  cởi  áo  người  ta  ra trước  nhỉ? Nhìn  chiếc  áo  sơ mi  đen  vứt một  đống  trên  sàn,  toàn  bộ  màn  diễn tối qua  như  cuốn  phim  quay  chậm  hiện lên  trước mắt  tôi,  tôi buồn bực kéo chăn lên che kín gương mặt đỏ bừng bừng của mình, lần đầu tiên coi trực tiếp cảnh H G, mà mình lại là diễn viên… Nhưng chuyện tôi nhào  qua  đè  tên  lang  sói  này  trong  lúc say  xỉn chắc  chắn  là  sự  thực,  chuyện  đã qua  không  thể  nào  cứu  lại,  tôi  còn mặt mũi  nào  gặp  người  khác  đây,  bây  giờ phải  thừa dịp  thần không biết, quỷ không hay, quyết  định  luôn,  chạy  trốn!!!Tôi  hạ quyết tâm, ngồi dậy mặc lại áo quần, lục ví  tiền  trong  túi  quần hắn  lấy  ra mấy  tờ tiền mệnh giá cao, chạy biến đi.

Tôi  ra  khỏi  khách  sạn,  vẫy  một chiếc taxi, phi vào trong xe, la lên với tài xế: “Nhanh lên, tới nhà ga!”.

Có  lẽ  lúc  ấy mặt mũi  tôi  hùng  hổ quá, gã  tài xế  taxi bị dọa cho hoảng lên, nhấn chân ga chạy vèo vèo thẳng tiến nhà ga, đúng  là  rất  hợp ý tôi,  chỉ mười  phút đã tới ga, tôi mua vé, chạy thẳng lên tàu, lén lútnhư bị người truy sát, nằm co tròn trên chiếc giường bọc da chật hẹp tối om, tiếp tục cảm thán về trinh tiết đã bị cướp của mình.

Giường  trên có hai chàng trai, vừa cắn hạt dưa vừa vứt vỏ xuống phía dưới,  tôi dịch người nép sát vào bên trong.

Hai  người  vừa  ăn  vừa  nói  chuyện với nhau.

Một người hỏi: “Nửa năm nay mày sao rồi?”.

Người  kia  đáp:  “Cũng  tàm  tạm, cũng như cũ thôi, mày sao?”.

“Haizz, đừng nói nữa, lần trước gặp được lão già người Hồng Kông, cứ tưởng lão  sộp  lắm,  ai  dè  theo  lão  được  một tháng mới cho tao được có năm ngàn tệ”.

“Giờ  đang  khủng  hoảng  tài  chính toàn  thế   giới, Hồng Kông, Mỹ, Nhật đều dính  cả,  vẫn  là  người  Hàn Quốc  bọn mình mới  tốt,  mày  không anhu  đọc  sách  báo, đừng nói là được bao, chỉ  làm tiếp viên bình thường thôi cũng kiếm được gần một vạn mỗi tháng rồi”.

Hóa ra là trai bao.

Hóa ra là làm trai bao cũng như đầu tư cổ phiếu, cũng phải để ý tới tình hình tài chính toàn thế giới. Nếu là trước đây, tôi nhất định thầm khinh bỉ, qua một đêm ở Incheon,  tôi rúc  sâu  vào  trong  giường  hơn…Hai người vẫn tiếp tục nói chuyện.

“Lần trước có một thằng bệnh hoạn, cho  tao nhiều  tiền cực, nhưng chả  làm gì sất, chỉ bảo  tao cầm roi đánh  nó.  Sau  tao còn  thấy  thằng  đó  xuất hiện  trên  ti vi nữa  cơ, mà  còn  là người có tiếng  có miếng  phết,  chức  vị  lại  béo bở  nữa.  Lúc  đó  tao  cứ  nghĩ,  mấy thằng thế    này  cần  quái  gì  phải  tặng  tiền  tặng quà  làm  gì  cho  khó  ra, cứ  cầm  roi  đánh nó một  trận, có khi nó nhận mình làm  tổ tông nhà nó không chừng”.

“Không  tốn  sức  lại còn kiếm được tiền,  người  khác  sao  nghĩ  ra  được như thế chứ.  Tao  thì  thảm  đủ  mày  ạ,  lần trước  ở  quán  rượu  có  ba thằng  khốn  tới dụ tao đi trọn gói, vốn dĩ tao không định đi, nhưng chúng nó bảo một  lần ba  trăm, tao  phải  đi.  Rốt  cục mỗi  thằng một lần, cuối cùng mới cho có năm trăm”.

Một  lần  ba  trăm…  tôi  im  lặng mở ví tiền ra đếm lại, tính cả tiền vé, tiền taxi ban nãy thì vừa tròn tám trăm tệ, sặc! Tự nhiên còn lỗ mất một trăm!!!Nước mắt tôi tuôn  như  thác  Hoàng  Quả  Thụ*…(*thác nước nổi tiếng ở Trung Quốc)

Đương lúc lệ tuôn dạt dào, di động bỗng nhiên đổ chuông, trên màn hình là ba chữ “Cho Kyuhyun”  cứ  nhấp  nháy,  nhấp nháy,  nhấp  nháy, tim  tôi  nhảy  lên  theo từng  nhịp  bài  “Sứ Thanh Hoa”,  tôi  như cầm phải cục than nóng, vội vàng nhét di động xuống dưới gối,  tự kỷ  ám thị, mình không nghe  thấy gì hết, không nghe  thấy gì  hết,  không nghe  thấy  gì  hết… Tiếng chuông di động vang lên một lát rồi cũng ngừng,  tôi  vừa  thở phào  nhẹ  nhõm  thì khúc nhạc “Sứ Thanh Hoa”  lại vang  lên lần nữa…Sau nửa tiếng, màn hình di động  vẫn kiên trì sáng lên không hề ngừng nghỉ, tôi với  tay  tắt  luôn máy, nhưng mà…  tại sao lúc bấm nút tắt máy, cả người lại run lên thế này?

Lúc tàu tới ga là đã hơn chin giờ  tối, gió đêm  lành  lạnh,  tôi nhìn thành phố mới đi xa có một ngày, có cảm giác lạ  lẫm như bị ngăn bởi một  lớp  thủy  tinh vô  hình  mà  rõ  ràng.  Giờ  đang  là  ngày nghỉ,  mấy đứa  trong  ký  túc  xá,  đứa  có người  yêu  thì  theo  người  yêu,  đứa  đi làm thì đi làm, đứa đi du lịch thì du lịch, căn bản là chẳng có đứa nào rảnh rỗi cả, thế  nên  tôi  đành  mở  máy  gọi  cho  Tóc Vàng tới đón mình.

Cậu nhóc này có một ưu điểm là rất nhanh,  loáng  cái  đã  tới  nơi. Tôi im  lặng theo Tóc Vàng về   nhà,  im  lặng  ăn bữa khuya do cậu ta nấu, rồi vẫn im lặng trèo lên giường xem phim ma. Tóc Vàng thấy tôi đồng ý qua nhà thì mừng lắm, lại nghe tôi  bảo  không  có  chỗ  nào  để đi,  có  lẽ muốn ở lại đây chừng ba, năm ngày gì đó thì  sung  sướng  chả khác  gì  đội  bóng  đá quốc  gia  lọt  vào  vòng  trong.  Nhoài người sắp xếp một đống phim ma trước ti vi rồi mới qua ngồi. Giường  là  giường  đôi,  Tóc  Vàng vẫn  theo  lệ  cũ,  tính  xốc  chăn  lên muốn nằm vào cho ấm thì bị tôi vung chân đạp một phát rớt ngayxuống giường. Lát sau, cậu  ta mới  lóp  ngóp  ngồi  dậy,  vừa  xoa đầu, vừa hỏi tôi: “Anh làm gì đó?”.

Tôi  trợn  mắt  nhìn  lại:  “Cậu  định làm gì hả?”.

Tóc Vàng ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, đáp lại: “Lên giường”.

Hai chữ “lên giường” như đâm vào vết  thương  cũ  của  tôi  một  nhát, tôi  vớ ngay lấy cái gối đập liên tục vào đầu cậu ta,  vừa  đánh  vừa  hét:“Thiếu  nam  trong trắng  như  hoa  bách  hợp,  tao  nhã  ngát hương tựa hoa nhài như tôi mà lại để  cho cậu  nhúng  chàm  sao? Cậu  cho  là  địavị cao hơn  tôi một chút,  tiền nhiều hơn  tôi một  chút,  đẹp  trai  hơn tôi một chút  là  có  thể  muốn  làm  gì  thì  làm  sao?  Thừa  dịp  ông đây  uống  có  tí rượu  thì  độc  ác  lột  ngay cái  vỏ  cao  ngạo  thành  cầm  thú  làm chuyện bại  hoại  hả?  Tôi  đánh  chết  cậu, cái đồ vô  sỉ, vô  lương  tâm, vô đạo đức, vô trách nhiệm, đồ mặt người dạ thú!!!”.

Tóc Vàng đầu  tiên  còn vừa  la vừa giơ  tay  lên đỡ,  sau đó  thì  thôi, không  la, cũng không nổi giận,  chỉ nghi hoặc nhìn  tôi: “Anh làm sao thế?”.

“Tôi  thì  làm  sao hả?”. Tôi chột dạ cảnh  giác,  nâng  cao  giọng  lên  một bậc, chống  nạnh  quát:  “Tôi  có  thể  làm  sao được  hả? Đương  nhiên  là tôi  rất  tốt,  tốt tới mức không  thể  tốt hơn được nữa, đã biết chưa?”.

Cậu nhóc gật đầu: “Tôi biết rồi, anh rất tốt, tốt tới mức không thể tốt hơn nữa, vậy…  giờ  tôi  có  thể  coi  phim  tiếp không?”.

Không thể  tha được, tôi nhảy xuống giường,  cầm gối đập  cho  cậu phải  lui  ra ngoài  cửa  phòng  ngủ,  rồi  đóng  cửa  cái “rầm”, khóa  trái  lại rồi  thở phì phì nhảy lên giường, tiếp tục tức giận.

Mấy  tên này  thật sự  là quá ghê  tởm!!!

Tóc Vàng đứng ngoài gõ cửa:  “Sungmin, Sungmin, cho tôi vào đi”.

Mặc kệ.

Cậu  ta  cầu  xin:  “Tôi  không  xem phim nữa, nằm ngủ trên đất được rồi”.

Không trả lời.

Cậu nhóc lại gõ cửa tiếp, nói: “Tôi anhu anh đủ rồi đó, tôi đi lấy chìa khóa mở cửa đây”.

Tôi  hừ  một  tiếng,  lạnh  lùng  nói: “Có chìa khóa cũng không cho mở”.

Thế  nên,  Tóc Vàng  lại  tiếp  tục  gõ cửa một cách đáng thương.

Tối qua bị giày vò cả đêm, sáng nay lại thêm một trận mệt mỏi nữa, giữa tiếng đập  cửa  đều  đều  thành  nhịp  của  Tóc Vàng, tôi dụi đầu vào gối, ngủ thiếp đi.

Lúc  tôi mở mắt  ra,  trời đã bắt đầu sáng, miệng  lưỡi  tôi khô khốc, đành ngồi dậy đi rót cốc nước uống.

Lúc  mở  cửa  mới  phát  hiện  Tóc Vàng  đang  nằm  cuộn  người  trên Sofa trong  phòng  khách,  trên  chiếc  bàn phía  trước  còn  có một  chùm  chìa khóa.

Đồ  ngốc  này,  sofa  này  đâu  phải  là  loại sofa  vừa  mềm  vừa  êm như  trong  khách sạn  đâu,  cái  này  bằng  gỗ  lim,  có  chìa khóa còn không dám mở cửa vào, lại anhu cực ngủ ở đây. Còn chưa  tới mùa hè, tuy có mở điều hòa nhưng ban đêm cũng rất lạnh,  chẳng  trách  cậu  ta phải  nằm  co  ro như thế.

Tôi bắt đầu thấy hối hận vì đã giận cá chém thớt, không đánh được lớn lại đi bắt  nạt  nhỏ,  hình  như  tôi  đã  bắt  nạt  kẻ yếu quá rồi… Lương tâm lại trỗi dậy như mặt  trời mới mọc đằng đông,  tôi vỗ nhẹ lên  cậu, Tóc Vàng mơ màng mở  hai mắt ra,  thấy  tôi  thì  vội  vàng  bật  dậy: “Sao thế?”.

Tôi  nói:  “Về  phòng  ngủ  đi,  ở  đây lạnh lắm”. Tóc Vàng còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng  màng  đứng  dậy  đi  xiêu vẹo  vào trong phòng ngủ.

Cả người toàn mồ hôi nhớp nháp rất khó anhu, tôi rút quần áo trong va ly ra, đi vào phòng tắm. Tới khi đã tắm rửa xong xuôi,  đi  từ  phòng tắm  ra  mới  thấy  Tóc Vàng  đang  ngồi  trên  giường,  nhìn  tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

Tôi cầm khăn bông  lau  lau  tóc, cậu ta  nói,  giọng  yếu ớt:  “Vừa  nãy  có người gọi điện thoại cho anh, tôi bắt máy rồi”.

Hôm  qua  lúc  gọi  điện  nhờ  Tóc Vàng  tới  đón  xong,  tôi  đã  tắt  di động, nhưng quên béng mất  trước đây có đặt  chế   độ  tự động khởi động máy,  liếc nhìn  lên  đồng  hồ  treo  tường,  sáu  giờ mười  lăm,  mới  mở được  có  mười  lăm phút. Một  cảm  giác  bất  an  chạy  từ  gót chân dọc theo  sống  lưng,  tôi giả vờ bình tĩnh hỏi: “Là ai?”.

Tóc Vàng nhìn  tôi chằm chằm: “Là tổng giám đốc”.

Động  tác  ngừng  lại,  tôi  như  nghe được  tiếng  hai  hàm  răng mình  đánh vào nhau  lộp cộp  lẫn  trong câu hỏi: “Cậu… cậu nói chuyện gì với anh ta?”.

Tóc Vàng ngoảnh mặt đi, nói: “Anh ta  hỏi:  Là  cậu  à?  Tôi  đáp:  Phải, là  tôi. Anh  ta  lại  hỏi:  Sungmin  ở  đâu?  Tôi nói: Ở trong phòng tắm nhà tôi. Anh ta im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng chỉ nói có hai từ”.

Thành  thật  như  thế,  sao  cậu  phải thành thật như thế làm gì chứ, chân tôi bắt đầu run  lẩy bẩy, hỏi  tiếp: “Vậy…  là hai từ gì?”.

Tóc Vàng  quay mặt  lại,  đáp:  “Rất tốt”.

Trong đầu  tôi, hai chữ đơn giản ấy nổ bùm  lên  thành một đám mây hình  cây nấm,  tôi  khóc  không  ra  nước  mắt.  Lúc Cho Kyuhyun nói ra hai chữ ấy  thì một là  tâm  trạng đang vô cùng  tốt, hai  là vô cùng xấu. Nhưng tôi có thể  dám lấy trinh tiết của mình ra mà đảm bảo, chắc chắn là vế sau!!!

Tự dưng tôi có cảm giác tội lỗi như người  yêu  đương  vụng  trộm  bị kẻ  khác phát hiện ra, đáng sợ hơn chính cái cảm giác  lạnh  lẽo không an  tâm  cứ  từ  từ  trỗi dậy. Cuối  cùng,  tôi yếu ớt hỏi một  câu: “Tổng giám đốc không hỏi nhà cậu ở đâu hả?”.

“Không hỏi”.

Tôi  thở  phào  một  hơi:  May  quá, may quá.

“Anh ấy không cần hỏi”. Tóc Vàng nói tiếp: “Bởi vì… căn nhà này vốn dĩ là của anh ấy”.

Khăn  bông  trên  tay  rớt  ngay  xuống đất, tôi trợn tròn hai mắt như không thể tin được:  “Cậu…  không  phải  cậu  cũng  bị anh ta ấy ấy rồi chứ???”.

Một giọng nói cao vút vang lên bên  tai  tôi:  Lee Sungmin,  mày  không phải  là người duy nhất!Nhìn  căn nhà  sang  trọng lộng  lẫy,  rồi  sờ  sờ  lại  cái  túi  tiền  lép kẹp của mình còn đúng năm trăm tệ, nước mắt  tôi bắt đầu chạy vòng quanh: Xã hội ngày  nay,  thực  sự  là  bất  bình đẳng  quá  đáng!!! Tôi  vừa  sụt  sịt,  vừa nhanh chóng thu dọn mấy thứ đồ linh tinh vào trong  cặp  xách,  vội  vàng  chuẩn  bị chạy trốn lần thứ hai. Vừa đi tới cửa, TócVàng  đã  đè  lên  cánh  cửa,  dẩu môi  hỏi tôi: “Câu anh vừa nói đó là có ý gì?”.

Tôi đờ ra :”Câu nào?”.

Tóc Vàng hơi hạ mắt, mặt vẫn cứng đơ như cũ: “Thì cái câu gì mà bị ấy ấy đó đó”.

Tôi nghĩ một lát: “Là câu cậu đã bị anh ta ấy ấy rồi á?”.

Tóc Vàng  nghiêm mặt:  “Tôi muốn nghe cả câu cơ”.

Tôi  mò  mẫm:  “Ấy…  không  phải cậu đã bị anh ta ấy ấy rồi chứ?”.

Cậu nhóc lắc đầu: “Còn thiếu”.

Tôi  tiếp  tục nói mò: “Cậu… không phải cậu đã bị anh ta ấy ấy rồi chứ?”.

Giọng  Tóc  Vàng  trầm  xuống: “Không phải thế”.

Nhìn vẻ mặt nghiêm  túc của cậu  ta, tôi nổi giận! Anh đây giờ đang muốn chạy cho  nhanh,  ai  rảnh  rỗi  mà  đứng  ở đây chơi  trò  đoán  đoán mò mò, mò mò đoán đoán chứ? Tôi đẩy mạnh cậu ta  ra: “Cậu  tránh  ra  cho  tôi!”. 

Tóc  Vàng  bất ngờ nên bị xô sang bên, tôi vội vàng mở cửa  chạy  ra,  vừa  mới  xuống  được  hai bậc đã quay đầu lại nhìn, Tóc Vàng đang đứng cạnh cửa, đầu cúi thật thấp, trên mặt còn thoáng chút đau đớn.

Vốn  dĩ  định  quay  lại  dặn  dò  Tóc Vàng  đừng  nhiều  lời mách  lại  với Cho Kyuhyun, nhưng  thấy  cậu buồn như  thế, tôi cũng không nói gì.

Thực ra  tôi rất hiểu nguyên nhân vì sao  cậu  đau  khổ  như  thế,  là  một người đàn  ông,  lại  bị  người  khác  phát  hiện  bí mật  “đi  cửa  sau”  của mình,  tâm  trạng chắc  chắn  sẽ    đau  khổ  thấp  thỏm  khôn nguôi. Nhìn gương mặt  thanh  tú  non  nớt dễ bị  bắt  nạt  đó  lại  pha  lẫn  nét  đau khổ như bây giờ, tôi không khỏi ngửa mặt lên  trời  thở  dài một  cái: Cho Kyuhyun hạ lưu đê tiện từ dễ thương như Tóc Vàng cho đến duyên ngầm như tôi đều vơ, đúng là cái đồ ma quỷ  chuyên  gây nghiệp  chướng!

Vội  vàng bắt  taxi quay  lại  trường, vừa vào ký  túc xá  đã  phát  hiện Kim Heechul mấy  hôm trước chuyển ra ngoài tìm việc làm đang ở trong phòng, hơn nữa còn khóc nức nở, Eunhyuk ngồi cạnh liên tục dỗ dành.

Nói  thật,  tôi  với Eunhyuk  chẳng  thích Kim Heechul, cậu ta ăn nói khó nghe mà đối xử với người ta cũng chẳng ra gì, ai chỉ cần dùng một  tý nước của cậu  ta  là  mặt đã dài ra như bố của lừa rồi, nhưngnhìn cặp mắt mọng  nước,  trong  lòng  tôi cũng  cuống  lên,  vội  vàng  chạy qua  hỏi: “Làm sao thế?”.

Kim Heechul chỉ cúi đầu khóc nức nở, tôi cũng chẳng phải người vô ý vô tứ, chỉ  đứng  cạnh  đưa  giúp  khăn mặt,  khăn giấy gì gì đó. Đợi tới khi cậu ấy khóc  mệt, tôi đưa mắt  ra hiệu  cho Eunhyuk, hai đứa lần lượt ra khỏi phòng.

Ra  ngoài  hành  lang,  tôi  mới  vội  vàng hỏi:  “Rốt  cuộc  là  có  chuyện gì xảy  ra hả?”. Kim Heechul  là người khó gần, nhưng  bề  ngoài  tuyệt đối  cứng  rắn  như King Kong, bốn năm học chung, tôi chưa từng thấy cậu ta khóc.

Eunhyuk  giải  thích:  “Hôm  đó không  phải mùng một  tháng  năm  à, công ty nó tổ chức đi du lịch”.

Giống tôi.

“Sếp nó cũng đi theo”. Tình tiết cũng giống.

“Bọn  họ cùng  đi  uống  rượu,  Kim Heechul bị  đồng nghiệp chuốc rượu nên uống nhiều lắm”.

Tôi thì chẳng ai chuốc rượu cho, tự mình uống nhiều.

“Lúc  nó  về  phòng  nghỉ  thì  lão sếp không  biết  xấu  hổ  kia  cũng  đi  vào theo, tính làm chuyện đó với nó…”.

Tôi đổ mồ hôi, hỏi: “Vậy sếp nó có làm được không?”.

Eunhyuk nổi giận: “Lão ta dám à! Lão đang vuốt ve hôn hít thì Kim Heechul đã  tỉnh  lại,  chạy  vội  ra  ngoài,  lúc  nó ở trên  tàu đã gọi điện  thoại, xin  tao  ra đón nó, nó khóc từ sáng tới tận giờ, nói ra là lại thấy tức rồi”.

Nó  nói  rồi  nhìn  tôi  bằng  ánh  mắt như  phun  ra  được  lửa  tới  nơi,bình thường nói chuyện với nhau, ai  cũng muốn  có  đồng minh, cùng  chung sở thích hoặc cùng chung mối thù, nhưng chuyện lần này có hơi khác, Kim Heechul đã  khóc  suốt một  ngày  trời  rồi,  còn  tôi thì tới một  giọt  nước mắt  cũng  chưa  đổ xuống, liệu mình là loại không biết xấu hổ là gì không  ta. Dưới  ánh mắt  sáng quắc đòi sự đồng tình của Eunhyuk, tôi miễn cưỡng  nặn  ra  một  nụ  cười,  lảng sang chuyện khác: “Vậy bây giờ  tính  sao đây mày?”.

Eunhyuk  bực  bội  thở  hắt  ra một cái: “Việc làm có thể  không cần, tao nhổ vào! Con mẹ  nó, may là cái lão cầm thú đó  ở  thành  phố  XX, không  thì  phải  tìm mấy  người  tới  bí mật  xử  lý  lão,  lão  sờ vào  tay  thì tao  cắt  tay,  lão  dám  hôn  vào miệng thì tao rạch mồm lão ra!”.

Eunhyuk đã từng kể  cho tôi nghe chuyện về  gia đình nó, nhà nó toàn những người  đầu  gấu,  anh  trai  nó  là  điển  hình nhất  của dân đầu gấu,  tuy nó đã  chú  tâm vào  học,  không  như  thế,  nhưng  mưa dầm thấm đất,  thỉnh  thoảng cũng nổi máu lên, lúc này chính là lúc máu đầu gấu của nó nổi lên cao nhất.

Nhưng  tôi chẳng có  tâm  trí nào mà bái lạy Eunhyuk, chỉ thầm nghĩ tới cảnh Cho Kyuhyun sẽ bị người ta xử lý, là bị thiến…Hồi  trước  trong một  quyển  sách có  viết,  tính  anhu  đựng  của  phụ  nữ hơn đàn ông  rất  rất nhiều và tính anhu đựng của tiểu thụ còn hơn cả phụ nữ, điều này đã được Kim Heechul chứng minh hết sức rõ ràng.

Sáng  sớm  hôm  sau,  cậu  ta  đã  khôi  phục lại  được khí  thế  bừng  bừng  vốn  có, chúng  tôi  đều  hiểu  nhưng  không  nói ra, vẫn  sống  với  nhau  như  cũ,  coi  như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Eunhyuk  xin  nghỉ  ba  ngày,  Kim Heechul lên mạng gửi sơ yếu lý lịch, còn tôi  thì  như  rùa  đen  rút  đầu  ẩn  núp,  ba đứa cứ đóng đô  trong phòng như  thế đợi tới hết kỳ nghỉ dài ngày mùng một  tháng năm. Tôi đặt  riêng một  nhạc  chuông  cho Kyuhyun,  sợ  nghe  thấy,  rồi vẫn muốn  được  nghe  thấy,  kết  quả  là chẳng nghe thấy lần nào cả.

Ngày chậm rãi qua đi, trong lòng tôi cũng dần dần thừa nhận, rốt cuộc mình đã bị hắn ăn sạch sẽ mất rồi.

Lại  nghĩ  tới  chuyện  giờ  này  hắn đang  ôm  một  người  không  phải  là tôi, hoặc  là  người  nào  đó  không  phải  Tóc Vàng mà  phong  lưu  sung sướng  viết  câu đối,  tôi  lại  càng  uể  oải  hơn… Hôm  đó, đương lúc uể  oải thì bị Eunhyuk dựng dậy, tôi thều thào hỏi: “Gì đó mày?”.

Nó mở  xoẹt  ra một  tấm  áp  phích, trên  đó  là  một  ngọn  đèn  mù  mịt, giữa cảnh ấy là một đôi nam nữ dựa lưng vào nhau, một người ngẩng đầu nhìn trời, một  người cúi đầu nhìn đất, cả hai đều buồn khổ. Cạnh đó  là  hai  hàng  chữ  được  viết theo  lối  chữ  thảo:  “Nhất  sinh  nhất đại nhất  song  nhân,  tương  tư  tương  vọng bất tương thân”.

Ảnh này, thơ này thật cảm động, rất cảm động. Nhưng vừa nhìn thấy dòng chữ bên cạnh đó nữa, tôi choáng.

Tình yêu Bạch Mao Nữ.

Biên kịch: Lee Sungmin.

Rõ  ràng  là  chuyện  đã  xưa  như  trái đất  rồi,  nhưng  sao  lúc  nào  cũng thấy  rất nghệ  thuật, rất  thú vị! Tôi hớn hở  lăn  lăn thì bị Eunhyuk kéo dậy: “Tiệc tối nay, bọn mình đi nhanh một  chút  còn qua  coi diễn tập nữa!”.

“Kịch  bản mày  cũng  xem  qua  rồi, còn  coi  diễn  tập  làm  cái  gì?”.

Bình thường  nó  đâu  phải  là  người  nhiều chuyện như thế đâu.

“Mày  thì  biết  cái  gì?!  Báo  trường đã đăng chuyên đề  này được mấy kỳ rồi, hôm nay có phóng viên phỏng vấn mày ở hậu trường đấy”. Eunhyuk vui vẻ xốc tôi ngồi dậy.

Lúc  tới  hậu  trường  tôi  mới  hiểu, Eunhyuk  muốn  đi  theo  là  để  coi tôi làm trò cười.

Tôi ngồi nghiêm chỉnh một góc, cậu bé học khóa dưới  cầm  sổ ngồi đối diện, còn  có  một  thằng  nhóc  đàn  em  thỉnh thoảng  lại ngồi xuống đứng  lên  chụp  ảnh tôi,  thêm  vào  cái mặt  như  đang  coi  khỉ làm  xiếc của  Eunhyuk,  cả  người  tôi cứng đơ ra.

Lúc  chúng  tôi  tới  thì buổi diễn  tập lần  cuối  cùng  đã  kết  thúc,  tôi  nhìn qua danh  sách  diễn  viên mà mém  tí  là  ngất xỉu.  Đóng  vai  Hoàng  Thế Nhân  là  một người  có bộ mặt khó ưa nổi  tiếng  trong lớp chúng  tôi, đóng vai Bạch Mao Nữ  là một  bạn  nữ  cùng  lớp,  lúc  nào  cũng mang bộ mặt  lạnh như băng, nhìn ai cũng giống  như  người  ta  đang  thiếu  nợ mình hai trăm won vậy, căn bản hai cái mặt này đều  không  chấp  nhận nổi.  Tuy  chẳng muốn gặp làm gì, nhưng dù sao thân cũng là  biên kịch,  tôi  thực  không  đành  lòng nhìn  đứa  con  tinh  thần  của mình  bị phá hư,  thế  nên  lúc  đi  qua  hai  diễn  viên chính, tôi nhắm tịt hai mắt lại.

Nhưng  nhìn  em  trai  phóng  viên  kia có vẻ đang rất cảm động, lúc tôi gặp viền mắt hãy còn hoe đỏ. Vừa biết tôi là biên kịch thì đã vội vàng cầm chặt tay tôi, lắc qua  lắc  lại  đủ  mười  phút,  khiến  tôi nhất thời có cảm giác trên đầu mình đang tỏa hào quang.

Được  nam  sinh  chuyên  chụp  ảnh nhắc nhở, cậu bé cũng anhu cầm sổ lên, bắt đầu  hỏi  nghiêm  túc:  “Anh  Lee,  vở  kịch  do  anh  viết  kịch  bản chưa  được  diễn nhưng  đã  thu  hút  sự  quan  tâm  của  rất nhiều sinh viên  trong  trường, những sinh viên nữ đã từng tới xem qua buổi diễn tập đều  nói  rằng,  vở  kịch  này  đã  khiến  họ phải suy nghĩ tới tình yêu, rốt cuộc cái gì mới là tình yêu? Yêu và đau khổ có phải luôn đi đôi với nhau như bóng với hình? Là  vì  yêu  nên mới  ngược  hay  vì ngược nên  mới  yêu?  Nếu  như  tình  yêu  chỉ  là sung sướng và êm ả thì có còn là tình yêu không?  Không  biết  với  những  câu  hỏi này, anh Lee có ý kiến gì không?”.

Tôi ngồi  trước mặt cậu bé, chân  tay chẳng  biết  nên  làm  gì,  đành  phải vân  vê góc áo: “Những vấn đề  cao thâm thế, anh thực sự chưa từng nghĩ đến”.

Mắt cậu bé phóng viên lóe lên: “Vậy xin  hỏi  anh,  rốt  cuộc Bạch Mao Nữ  với Hoàng Thế  Nhân  là yêu nhiều hơn hận, hay hận nhiều hơn yêu?”.

Tôi  nghĩ một  chút,  rồi  nghiêm  túc trả  lời:  “Hay  là…  em  đi  hỏi  cô  ta thử coi?”.

Cậu bé lại chuyển sang chuyện khác:“Vậy anh có thể đưa ra một chút phân tích về Hoàng Thế Nhân được không?”.

Chuyện  này  đơn giản,  tôi  đáp:  “Là tên biến thái”.

Cậu  bé  nhìn  tôi  rồi  đơ  người  ra, khóe miệng hết nâng lên rồi lại hạ xuống, cậu  để quyển  sổ  xuống,  bắt  đầu  hỏi  tôi mấy câu dễ   hơn: “Bi kịch  trong vở kịch bỏ  qua  một  bên,  theo  anh,  bi  kịch  lớn nhất  trong cuộc sống hiện  thực này  là gì? Hoặc  là  câu  nói  nào  khiến  anh  cảm thấy khó có thể kìm nén nỗi bi thương nhất?”.

Vừa nhắc  tới,  tôi cũng chợt có cảm giác  buồn  thương,  lông  mày  nhíu chặt, cụp  mắt  xuống,  một  lát  sau  mới  ngẩng đầu lên, ngập ngừng:“Có, có bốn chữ”.

“Bốn chữ gì?”.

“Tiền tiêu không đủ”.

“Phụt!”,  Eunhyuk  phì  cười,  cậu em chụp ảnh cũng cười. Tuy  lời vừa nói ra  là  lời  thật  lòng của  tôi, nhưng hàm ý  trêu  chọc  thì  chắc  ai cũng nghe  ra được, nội dung vở kịch  là chuyện  tình yêu xưa như  trái đất  rồi,  thế   mà  cậu  em  này  còn moi  ra đâu  lắm chuyện  thế,  tôi ngồi chán muốn  chết.  Nhưng  cậu  bé  ấy  còn  không phát hiện  ra,  lát  sau  còn nhẹ   nhàng nói:  “Anh Lee,  anh  thật  hài  hước”.  Nói  xong còn  nắm  tay tôi:  “Anh,  anh  cứ  yên  tâm, buổi  diễn  tối  nay  nhất  định  sẽ  thành công, tới  lúc  đó  em  nhất  định  sẽ  dành cho anh  một điều ngạc nhiên bất ngờ”.

Với loại nam sinh viên suốt ngày chỉ biết chìm đắm trong cảnh phong hoa tuyết nguyệt như thế  này, đừng nói ngạc nhiên bất ngờ, ngạc nhiên kinh hãi cũng có  thể  không chừng, nhưng tôi vẫn thân mật nắm tay lại, ra dáng một đàn anh thân thiện dễ  gần, rồi tiễn cậu bé ra ngoài.

Người vừa đi xong, mặt tôi quay về với  vẻ  nhăn  nhó  như  vừa  ăn  phải hoàng liên*, Eunhyuk còn không quên nói móc: “Được hoan nghênh dữ quá ha”. (*cây thuốc, rất đắng)

Vở  kịch  chính  thức  diễn  lúc  sáu giờ, tới khi ấy tôi mới biết thế  nào gọi là được  hoan  nghênh.  Trong  ngoài  hội trường  chật  ních  người,  tôi đứng  trong hậu trường nghe tiếng vỗ tay cùng những tiếng nức nở.

Không  cần nói,  lần  này  lớp  trưởng lớp  tôi  làm  rất hoàn hảo. Nam diễn viên chính mặt  vốn  đã  như  khúc  gỗ  rất  lạnh lùng,  nữ  diễn  viên chính mặt  không  biểu cảm  được  coi  là  thản  nhiên,  hai  người đóng vai này vô cùng hợp, còn kèm  theo âm  nhạc  du  dương,  thật  đúng  là  lừa lấy nước mắt người xem.

Tôi  len  lén  vén  bức màn  sân  khấu nhìn ra bên ngoài, nữ chính đang quỳ trên sân  khấu  cầu  xin:  “Tại  sao  anh  không buông tha tôi?”.

Nam  chính  cười  lạnh  lùng:  “Tôi  ở thiên đường thì em phải theo tôi lên thiên đường,  tôi  ở  địa  ngục  cũng  sẽ  kéo  em xuống  cùng.  Tôi  biết em  không  yêu  tôi, nhưng  tôi có chết cũng phải bắt em chết theo”.

Đám  sinh  viên  nữ  ngồi  dưới  thổn thức  sụt  sùi,  coi  không  chớp  mắt, đám con trai còn lại thì mặt đứa nào đứa nấy như khỉ ăn ớt.

Eunhyuk đang lấp ló bên kia thăm thú  tình  hình  cũng  gọi:  “Sungmin,  lần này mày nổi tiếng thật rồi, cả hiệu trưởng cũng tới!”.

“Hiệu trưởng?”. Tôi kinh ngạc, đây không  phải  chỉ  là  chương  trình do  sinh viên tự tổ chức thôi à? Sao lại có người ở trên xuống? Tới thì tới, nhưng sao phải là  người  đức  cao  vọng  trọng,  chỉ  cần nhắc  tới đã  khiến  dân  tình  xôn  xao  như hiệu  trưởng?

Eunhyuk  chỉ  chỉ:  “Đó,  ở giữa hàng ghế thứ ba dưới khán đài kìa”.

Tôi nhìn theo tay nó, một bà già tóc xoăn, đeo cặp kính nửa gọng, gương mặt hiền  hòa  mà  uy  nghiêm  như  trong  bức ảnh  trên  bảng thông  báo  của  trường. Tôi sụt sịt, chuyện của hiệu trưởng ngày nào ở trường cũng được nghe kể, nhưng đây là lần  đầu  tiên  được  nhìn thấy  người thật.

Đương nhìn ngó, tôi bỗng nhận ra một dáng người  rất quen đang ngồi cạnh hiệu trưởng,  cái  áo  choàng màu  trắng  ấy  sao trông giống áo blouse của một ông bác sĩ quái  gở  hám  sắc  nào  đó  quá  vậy?

Sau mấy  lần  chăm  chú  nhìn,  một  luồng  gió lạnh  từ  gáy  chậm  rãi  thổi thốc  lên,  tôi cứng  đờ  người,  từ  từ  chuyển  tầm  nhìn sang người đang ngồi cạnh người mặc áo blouse  trắng,  áo  sơ  mi  sạch  sẽ thẳng thớm, dáng người  tuấn  tú nho nhã… Cho Kyuhyun  nhìn  lên  sân  khấu  không  hề  chớp mắt, hoàn toàn khác hẳn với vẻ mặt như  khỉ  ăn  ớt  của  những  đứa  con  trai trong  hội trường,  trái  lại,  trong mắt  còn mang theo nét cười, dường như cảm nhậnđược  ánh mắt  của  tôi,  hắn  hơi  nghiêng người,  gật  đầu  với  người ngồi  cạnh  mà tôi  không  nhìn  thấy  được,  nét  cười  bên môi càng lúc càng sâu.

Tôi bắt đầu  cảm  thấy  có  luồng gió lạnh  thổi  qua  lưng  mình… Giữa  lúc người đông cứng còn nghe tiếng lẩm bẩm của Eunhyuk: “Cho Kyuhyun tự nhiên lại ngồi cạnh hiệu trưởng, xem ra lời đồn là không sai, lão ấy quả nhiên là cháu nội của hiệu trưởng”.

Môi run run, tôi lui dần dần ra phía sau,  muốn  chuồn  đi  cho  rảnh  nợ, nhưng không biết bị ai đẩy sau lưng, trượt chân lảo đảo ngã trên sân khấu, tạo thành tư thế hạ mông xuống đất đầy tiêu chuẩn. Tôi đứng dậy phủi phủi đất, hóa  ra là kịch đã diễn xong, mấy diễn viên chính và đạo diễn vẫn đứng trên sân khấu. Còn người vừa đẩytôi ra chính là em trai khóa dưới  đã  từng  phỏng  vấn  tôi,  giờ  cậu bé đang  cầm micro,  giới  thiệu  với  khan giả:  “Xin  được  trân  trọng  giới thiệu  với quý  vị  khán  giả,  đây  chính  là  biên  kịch của vở diễn ngàyhôm nay, anh Lee Sungmin khoa Tiếng Anh!”.

Tôi  không  nghe  thấy  tiếng  vỗ  tay râm  ran  bên  dưới,  chỉ  kinh  hoàng nhìn Kyuhyun vừa chậm rãi vỗ tay, vừa nghiêng người sang nói gì đó với ông nội, đầu óc trống rỗng. Cậu bé kia cầm tay tôi dắt ra trung tâm sân khấu, tôi nhìn nụ cười ngọt ngào của cậu ta mà khóc không ra nổi nước mắt, em trai ơi, cái ngạc nhiên vui sướng  này  của em  đúng  thật  là  có  chút  ngạc nhiên kinh hãi đó! Nhưng hiển nhiên là  tôi  hãy  còn  đánh  giá  thấp  sức  chiến đấu của cậu bé đó  lắm,  tiếp đó, cậu bé  lùi về  phía  sau,  khoát  tay  thành  động tác chào mời: “Xin quý vị  khán giả hãy cho một  tràng  pháo  tay  nồng nhiệt,  cùng chào đón người bạn trai đầy tai tiếng củaanh  Lee Sungmin, thư  ký  khoa  tiếng  Anh, thầy Kim Jong Woon!”.

Ối  mẹ  ôi,  để  tôi  chết  đi  cho rồi!!!Nhưng  giữa  những  tràng  pháo  tay nhiệt  liệt,  cái  tên  thầy giáo đào hoa  lăng nhăng  kia  đã  lên  sân  khấu,  đặt một  tay lên vai  tôi,  tay kia giơ cao vẫy vẫy chào khán  giả.  Tôi  thừa  lúc  không  ai  để    ý, khẽ  cằn nhằn: “Thầy ra đây làm gì?”

Anh ta thản nhiên: “Thế  tôi không phải là bạn trai tai tiếng của cậu à?”.

Tôi  lén  đưa  tay  véo  cho một  cái: “Thầy  không  sợ  giá  trị  con  người thầy tuột dốc không phanh à?”.

Anh  ta  thì  thầm  lại:  “Giờ  không phải giá trị con người cậu đang tăng lên à? Cùng là người một nhà, tôi cũng đu theo có sao”.

Tôi im lặng, lia ánh mắt xuống phía dưới  sân  khấu,  Cho Kyuhyun hai  tay khoanh  trước  ngực,  chăm  chú  nhìn  hai chúng  tôi,  điều  kỳ  lạ là…  nét  cười  trên miệng hắn càng lúc càng khoét sâu.

Nhưng  mà,  nhưng  mà  có  phải  là khoét  sâu  quá  rồi  không,  có  phải  là cái khoét sâu nới rộng này hơi hơi kỳ dị phải không?…Hơn  nữa,  rõ  ràng  là  hắn  đang cười, nhưng sao cả người tôi lại lạnh phát run  thế  này?…Tại  sao? Tại  sao  vẫn  có một giọng rap đang nổi lên trong đầu: Oh! Yeah! Yeah!  Check  on!  Check  on!  Lee Sungmin,  mày  chết  chắc rồi,  lần  này  mày chết chắc, mày phải chết chắc, mày chết chắc rồi à há chết chắc rồi…

.
.
.

Kết thúc chương 6

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.