Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 19

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 19

.
.
.

Lee Sungmin ở nhà dưỡng thương hai tuần, Kyuhyun ngày ngày đều đến đốc thúc cậu học tập. Lee Sungmin chú ý quan sát phản ứng của anh, muốn thử thăm dò chuyện giữa anh và Ryeowook, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội nào.

Yêu cầu của Kyuhyun đối với bài học của cậu lại càng cao hơn trước, mỗi ngày anh đều lôi ra các loại bùa chú, trang bị, yêu quái… kiểm tra cậu học thuộc thế nào. Nếu như cậu không trả lời được, mặt anh sẽ tối sầm lại, trông rất khó coi. Còn nếu như cậu trả lời đúng, sắc mặt của anh cũng chẳng tươi tắn hơn bao nhiêu.

Lee Sungmin mỗi ngày vừa sợ lại vừa mong anh đến.

Vì sao đã sợ lại còn trông mong? Bởi vì Kyuhyun trừ ép bức cậu học bài ra, còn tiện tay giúp cậu làm đồ ăn.

Đúng vậy, Boss đại nhân cứ nói là tiện tay, nhưng bản lĩnh của anh thực sự rất lớn, tiện tay một cái thì có thể làm ra đồ ăn ngon vô cùng. Lee Sungmin ăn không của người ta chẳng có gì để báo đáp, duy chỉ có thể nỗ lực học tập hơn mà thôi.

Chân Lee Sungmin đã khỏi hoàn toàn, hết kỳ nghỉ quay lại đi làm. Không ngờ rằng, sáng nào Kyuhyun cũng lái xe đến đón cậu. Lee Sungmin trước là vui vẻ, sau lại hoài nghi, cuối cùng thì mặt mày xám xịt.

Boss đại nhân anh minh thần võ đến đón cậu đi làm không phải vì tốt bụng, cũng không phải đau lòng vì “vết thương nhỏ” của cậu mới lành. Anh chẳng qua muốn xác nhận xem chân của cậu đã khỏi hẳn chưa, có thể chạy nhảy được chưa. Khi chắc chắn điều đó rồi, mỗi ngày cứ đến giữa đường anh lại thả cậu xuống xe, bắt cậu chạy bộ đi làm. Lúc mới đầu là 1 km, sau đó là 2 km, rồi sau đó nữa là 3 km, 5 km… Lee Sungmin mỗi ngày khi đến công ty, chân đều run rẩy, thiếu điều không đổ nhào lên chỗ ngồi giả chết nữa thôi.  

“Boss, sao anh không bắt em chạy bộ luôn từ nhà đi?”, Lee Sungmin nghiến răng nghiến lợi.

“Em muốn như vậy? Vậy bắt đầu từ ngày mai được không?”, Boss đại nhân thản nhiên đáp lời.

Lee Sungmin lập tức xịu mặt xuống, hình như cậu vừa vác đá đập lên chân mình thì phải?

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Kyuhyun thực sự đợi ở dưới lầu nhà cậu, giữ lại Ji Ji và túi của cậu, ném cậu xuống xe ngay tại đầu đường.

Những khổ sở Sungmin gặp phải đâu đã dừng lại, bài huấn luyện ma quỷ của Boss đại nhân tối nào cùng được tiến hành. Cậu còn bị bắt đi luyện lái xe, còn phải tập bắn và học võ. Đương nhiên những thứ như bùa chú, pháp thuật cũng đều phải học.

Ngoài ra, Lee Sungmin vốn cho rằng việc bị xử phạt quản lý kho trang bị hai tuần là rất nhàn rỗi, kết quả không phải vậy.

Boss đại nhân ngày ngày giá đáo, kiểm tra kiến thức hàng ma của cậu đối với trang bị của cả một tầng lầu, báo mấy cái tên ma quỷ, hoặc là tình trạng nhiệm vụ, bắt cậu từ trong kho tìm ra những trang bị thích hợp. Anh còn lôi ra các loại súng đạn khác nhau, bắt cậu tháo lắp lắp tháo, khiến tay trầy xước hết cả.

Lee Sungmin đúng là khóc mà không ra nước mắt, hóa ra những điều khoản xử phạt trên thông báo của công ty đều chỉ là những việc cỏn con. Trừng phạt thực sự chính là phải luyện tập dưới sự huấn luyện đặc biệt của Boss.

May mà nhờ vào sự cứu trợ đặc biệt trong vụ việc chiến đấu với yêu sói, Sungmin nhân đó mới thân quen với Smile và Happy hơn, xây dựng nên tình bạn tốt đẹp. Hai người bọn họ  có thời gian rảnh sẽ lén giúp cậu bắt kịp công việc. Có lúc vừa hay gặp Boss đang kiểm tra bài học, còn lén lút gật đầu ra hiệu cho cậu. Để Lee Sungmin có thể dễ dàng ứng phó, vượt qua nguy hiểm. Thậm chí Ji Ji cũng sẽ giúp chút việc nhỏ, lật giở trang sách, kích gõ con chuột… Thấy cậu mệt rồi, còn tốt bụng cùng cậu chia sẻ chút hạt dưa hạt lạc.

Chương trình huấn luyện cường độ cao không khiến Lee Sungmin quên đi Kim Bum, cậu thường xuyên đi vào dãy hành lang kỷ niệm kia, nhìn ảnh cúa anh ta, có khi còn nói chuyện với bức ảnh ấy: “Tôi biết anh coi thuờng tôi, anh cảm thấy tôi vô dụng, nhưng tôi vẫn đang nỗ  lực, tôi sẽ trở thành một hàng ma sư ưu tú. Tôi sẽ  không, sẽ không làm vướng chân bất cứ ai khác nữa!”.

Cứ như vậy, dưới sự “áp bức” của Boss, sự “cổ vũ” của Kim Bum, cùng với nỗ lực phi thường của bản thân, Sungmin đã tiến bộ nhanh đến nỗi những người khác phải kinh ngạc. Đến Ray cũng rất ngạc nhiên, bắt đầu cho Lee Sungmin tham gia vào một số nhiệm vụ đơn giản.

Lee Sungmin cuối cùng cũng có cơ hội thực sự  tham gia vào công việc trừ ma hàng yêu. Từ những phần việc như nhận án, bàn bạc thảo luận, thu thập xử lý bằng chứng, giám sát nhiệm vụ từ xa, điều động nhân lực… cậu đều được tham gia.

Nhưng Lee Sungmin quan tâm nhất, vẫn là những vụ án liên quan đến vụ cướp linh hồn kia và nhiệm vụ áp giải linh hồn.

Việc gặp phải tấn công trong nhiệm vụ áp giải linh hồn lần đó, cuối cùng cũng không tra ra người đứng đằng sau. Nhưng rõ ràng đã có người thu thập linh hồn để tạo ra các xác sống, pháp thuật của người này nhất định rất cao cường, bởi vì hắn ta có thể khống chế được cả yêu sói. Điều này khiến mọi người liên tưởng đến mấy vụ án cướp linh hồn chưa phá giải được.

Nhưng mà thời gian gần đây, những vụ án loại này lại không xảy ra, cũng không thấy có động tĩnh gì khác. Có lẽ là bởi vì công ty đã siết chặt kiểm tra, công lác phòng vệ nghiêm ngặt. Những kẻ đó có thể do thần hồn nát thân tính, không dám khinh suất manh động nữa, và cũng có thể do chúng đã đạt được mục đích gì đó rồi, nên ngừng lại để nuôi binh dưỡng mã. Tóm lại, những vụ án loại này đã được liệt vào những vụ đầu bảng của Công ty Nhã Mã.

Hôm nay, Sungmin theo lệ vẫn từ nhà chạy bộ đến công ty, bây giờ chân của cậu cuối cùng cũng không còn run nữa, cậu vững chãi đi lên tầng ba mươi tư, tới chỗ làm việc của mình. Ji Ji rất không có lương tâm ngồi trên bàn, thưởng thức bữa sáng của nó. Lee Sungmin hừ hừ, nhìn nó một cái, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cũng bắt đầu ăn sáng.

Nếu nói việc huấn luyện buổi sáng có điều gì khiến cậu chờ mong, thì đó chính là Kyuhyun sẽ đặt trên vị  trí làm việc của cậu một bữa sáng vô cùng phong phú thơm ngon. Mỗi lần cậu chạy đến, mệt sắp chết, cũng chẳng nghĩ nhiều, có ăn chính là hạnh phúc, thế là ăn một cách vô thức. Cậu sớm đã không còn khái niệm ăn của người khác sẽ há miệng mắc quai nữa rồi.

Nhưng mà không biết những ngày tháng như thế này khi nào mới có thể kết thúc?

Boss như vậy có coi là lấy việc công trả thù riêng hay không? Ừm, cái gọi là tư thù, Sungmin đoán, Ryeowook chắc chắn vẫn không để ý gì đến Boss, cho nên Boss không vui, liền khai đao trước với nhân viên nhỏ bé là cậu đây.

Lee Sungmin nghĩ mình cũng thường gọi điện thoại cho Ryeowook, còn chăm chỉ hơn cả liên lạc với học trưởng. Trên thực tế, cậu vẫn thấy ngại khi tìm Jung Mo nói   chuyện, cậu luôn nghĩ phải chuẩn bị thật kỹ, nghĩ xong phải nói như thế nào rồi mới tìm anh. Kết quả lần chuẩn bị này, đã trôi qua rất nhiều ngày rồi.

Sungmin lắc lắc đầu, không nghĩ đến những chuyện nặng nề như thế nữa. Dù gì, cậu cũng đã rất nỗ lực khen Boss trước mặt Ryeowook rồi, nhưng Ryeowook dường như vẫn không có phản ứng gì. Nhất định là lúc đầu Boss đối với người ta tệ quá.

Lee Sungmin trong lòng đang nghĩ đến những chuyện không tốt Boss có thể làm, điện thoại trên bàn bỗng vang lên. Cậu nhận điện thoại, đầu dây bên kia là Kyuhyun.

“Đến rồi?”

“Vâng”, ngữ khí trầm hẳn xuống, giống như một chàng trai đang giận dỗi, Sungmin há miệng cắn một miếng bánh nướng thịt bò, bổ sung năng lượng cho mình.

“Tuần sau em tham gia sát hạch hàng ma sư, nếu như thi đạt, thì hàng ngày không cần chạy nữa.”

“Ý, thật sao?” Lee Sungmin không dám tin lại có tin tức tốt đến bất ngờ như thế.

“Lừa em làm gì chứ, Thỏ Ngốc”, Kyuhyun rất dứt khoát dập điện thoại.

Quả nhiên chỉ một lát sau, Emma thực sự đã đến thông báo cho Lee Sungmin:

“Thứ Tư tuần sau tăng ca, cậu sẽ tham gia bài sát hạch tư cách hàng ma sư của công ty”.

Lee Sungmin vội hỏi: “Chị Emma, bài sát hạch này làm gì ạ?”.

“Tiêu chuẩn phân cấp của công ty cậu biết rồi đó. Hàng ma sư phân làm ba cấp, cấp một là cao nhất, sau khi phân cấp mới có thể xắp xếp phân tổ làm nhiệm vụ.”

Lee Sungmin gật đầu: “Cái này em biết rồi”.

“Cả công ty chỉ có bốn người mới là cậu, Jung Nari, Shin Ji Kyung và Choi Yong Woo, mấy người các cậu đều chưa có chứng nhận tư cách hàng ma sư. Ở công ty làm việc, quy củ rất quan trọng, cho nên lần sát hạch phân cấp này, mấy người các cậu đều phải tham gia.”

Lee Sungmin đã hiểu: “Em biết rồi đến hôm đó em và bọn Jung Nari cùng thi lấy chứng chỉ cấp ba phải không?”.

“Không phái, cậu thi cấp ba, Jung Nari thi cấp một, Shin Ji Kyung và Choi Yong Woo thi cấp hai.”

Lee Sungmin mắt tiễn Emma rời đi, tay lại nhét một miếng há cảo nữa vào miệng. Không sao cả, ai cũng đều phải bò lên từ chỗ cơ bản nhất.

Ngày sát hạch đó đến rất nhanh.  

Lee Sungmin xuống tầng ba mươi ba nhận trang bị chuyên dụng cho mình. Cậu mặc trang phục đặc chế, đeo thiết bị liên lạc. Súng đạn bạc được đặt ở trong bao súng bên chân phải, súng đạn bùa lại đặt vào bao súng ở thắt lưng. Dao găm hàng ma tra vào vỏ, buộc ở chân, trên cánh tay là dây trói hồn. Các loại vật dụng nhỏ như bình dẫn hồn, bùa giấy, điện thoại, đèn pin loại nhỏ… toàn bộ được đặt trong các túi áo.

Sau đó Sungmin kiểm tra lại một lượt vũ khí chuyên dụng màu hồng phấn của mình, đó là do Smile đặc biệt chế tạo cho cậu.

Đó là một cây côn hình ống, thiết kế chống trơn, gấp được thành hai khúc, ở giữa lại có dây trói hồn liên kết, rất tiện sử dụng. Khi côn này hợp lại với nhau, một mặt là gậy mang bùa điện có thể duỗi ra thu vào, một mặt là đoản kiếm. Những vũ khí này, toàn bộ được điều khiển trên vị trí của thân côn. Dùng lực nắm chặt lên trên ống tròn hất một cái, gậy bùa điện có thể bắn ra đạn, vị trí trên dưới của thân côn vặn một cái thì sẽ phóng ra một đoản kiếm. Bình thường khi không dùng đến, vũ khí đặc biệt này chỉ như một chiếc đèn pin cầm tay, đặt vào trong túi nhỏ mang theo người cực kỳ thích hợp.

Lee Sungmin rất thích loại binh khí này, Smile còn đặc biệt làm cho cậu màu hồng phấn, là màu sắc mà cậu thích nhất. Smile nói sợi xích binh khí của anh tên là White, Happy cũng dùng một sợi xích có tên là Black. Thế là Lee Sungmin quyết định, binh khí này cùa cậu sẽ gọi là Pink. Kyuhyun nghe thấy cái tên này, lông mày nhíu chặt lại.

Lee Sungmin mặc kệ phản ứng của Boss, cậu hài lòng vô cùng đối với tên của binh khí này. Cậu học cách sử dụng Pink dưới sự  giúp đỡ của Smile. Tuy trên phương diện chiến đấu, cậu vẫn chưa được coi là cao thủ, nhưng đã có thể cơ bản làm chủ các thuộc tính trên binh khí của mình.

Bây giờ phải thi, Lee Sungmin trịnh trọng mang Pink ra kiểm tra một lượt sau đó gài vào eo. Cậu lại kiểm tra một lượt các trang bị của mình, tất cả đều đã chuẩn bị tốt. Lee Sungmin đeo túi lên, soi mình trong gương, giơ một tay lên, tự nói với mình: “Bảnh quá đi mất!”.

Jung Nari ở bên cạnh nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lee Sungmin, không kìm được cũng muốn cười: “Cậu như thế này, tôi lại cho rằng cậu sắp đi diễn kịch”. Lee Sungmin chỉ ngốc nghếch cười: ”Nari, cô cũng không kém đâu”. Jung Nari buộc tóc đuôi gà, mặc trang phục giống y như Sungmin. Ngoài những trang bị cơ bản như mọi người, cậu còn đeo cây cung mới, màu bạc, cả người nhìn rất uy phong khí thế.

Lee Sungmin lấy điện thoại ra, tách tách chụp cho mình và Jung Nari mấy tấm ảnh. Jung Nari lại nhân lúc ấy moi từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cậu: “Cái này cho cậu, khi ra ngoài làm nhiệm vụ có lẽ sẽ dùng đến”.  

Lee Sungmin nhận lấy, cẩn thận xem xét, giống như hương dùng để  lễ bái, liền hỏi: “Hương này có chỗ nào đặc biệt?”.

“Không có gì đặc biệt cả, chỉ là hương lễ bái bình thường.”

“Vậy phải dùng làm gì?”

“Đây là phương pháp cổ chỗ chúng tôi hay dùng, nếu như mãi không tìm thấy ác linh, thì cứ đốt hương lên. Nếu như số cậu tốt, ác linh đó đói bụng sẽ bị hấp dẫn đến, như vậy có thể tìm thấy nó.”

“Ồ ồ, tác dụng giống như pháp khí chiêu hồn của công ty ấy nhỉ, nhưng mà hôm nay trong trang bị không có cho chúng ta thứ kia.”

Jung Nari gật đầu: “Ừ, cho nên phải mang hương theo, không có kỹ thuật cao, chúng ta dùng tạm phương pháp cổ”.

“Được.” Lee Sungmin cũng không biết có thể dùng đuợc không, cứ lấy trước rồi hẵng nói. Ma đói bụng tham ăn bị hấp dẫn xuất hiện, Lee Sungmin nghĩ đến đây mà muốn cười.

Lúc này thiết bị  liên lạc có hiệu lệnh, Na In thông báo mọi người đến tập hợp dưới kho xe.

Lee Sungmin vội vàng chạy đến hành lang kỷ niệm, nói với ảnh của Kim Bum: “Hôm nay tôi phải đi sát hạch rồi, bất luận là anh thấy thế nào, tôi cũng sẽ  thành một hàng ma sư thực thụ. Anh ở bên đó, cũng phải thật tốt. Chúng ta đều phải cố gắng”.

Nói xong những lời này, Sungmin chạy đến cửa thang máy, Heechul ở đó đợi để cổ vũ cậu: “Sungmin, lần này nếu như cậu không thi đỗ thì đừng có nhìn mặt tôi nữa, tôi sẽ coi thường cậu đấy”.

“Hừ, cậu cứ đợi đó”, Lee Sungmin nhăn nhăn mũi.

Heechul một tay kéo cậu, nhỏ tiếng nói: “Tôi nói với cậu nè, Boss hôm nay sẽ ở trong phòng, giám sát toàn bộ quá trình sát hạch, cậu phải xốc lại hết hai mươi phần tinh thần đi”.

“Yên tâm, Boss là cái gì chứ, tôi không sợ!”, Lee Sungmin vỗ vỗ ngực, đáp rất khí thế.

Lúc đó trong thiết bị liên lạc đột nhiên truyền đến một tiếng “e hèm”, Lee Sungmin dựng đứng toàn bộ lông tơ trên mình, khóc không thành tiếng, sao mà bây giờ Boss đã ở đây rồi? Vẫn chưa thi mà? Chết thật, lời nói vừa rồi không phải đã bị anh nghe thấy rồi chứ?  

Heechul cốc vào đầu cậu, dùng tay chỉ chỉ vào tai nghe.

Lee Sungmin đột nhiên phản ứng lại được, cậu đang đeo máy liên lạc, hơn nữa còn đang mở. Lee Sungmin há hốc mồm ra cứng đờ hai giây, đột nhiên rất nghiêm túc nói: “Heechul, Boss anh tuấn phong độ, anh minh thần võ, là thần tượng của tôi, là người tôi thích nhất, đánh giá cao nhất, sùng bái nhất, ngưỡng mộ nhất, khâm phục nhất. Ai da, đến giờ rồi, tôi đi thi đây, đi nhé, bye bye”. Thang máy đến rồi, cậu vừa nói câu cuối cùng, vừa nhảy vào thang máy như chạy trốn.

Heechul bị câu nói của cậu khiến cho ngây ra, đờ đẫn nhìn vào bóng hình đã mất hút trong thang máy, không nén được rủa một câu: “Khôn thật, lại còn học nịnh bợ”.

Lee Sungmin trốn một mạch xuống hầm để xe, nhìn thấy bọn Jung Nari đã ở đó.

Người quản lý sát hạch phân cấp lần này là Leeteuk, anh hô gọi mọi người lên xe, sau đó tranh thủ trên đường, nói rõ hiện trường sát hạch.

“Trong khu thương mại bỏ hoang có ác linh là yêu thú tụ tập, cần phải xử lý. Địa điểm gần đường lớn số  bảy mươi ba của khu ngoại thành. Chúng ta vừa hay có năm người sẽ hợp thành một tổ, hành động do tôi chỉ huy. Tất cả hành động và trình tự  sẽ giống hệt như đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài. Trong thời gian quy định các bạn hoàn thành nhiệm vụ cúa mình thì sẽ qua cửa.”

Bốn người Lee Sungmin trả lời, gật gật đầu. Leeteuk lại nói: “Xe sẽ cho chúng ta xuống ở chỗ cách hiện trường 3 km. Tám giờ bắt đầu, chúng ta đi bộ đến địa điểm mục tiêu, lần này thời hạn nhiệm vụ là một giờ, tới chín giờ mà không xử lý được sạch sẽ địa điểm đó, chính là hành động thất bại”.

“Thất bại sẽ thế nào?”, Lee Sungmin hỏi.

“Sẽ mất mặt”, Shin Ji Kyung nói lớn.

Lee Sungmin liền hiểu, thực ra bọn ba người Jung Nari vẫn tốt, vốn dĩ đều là trong giới hàng ma. Ở công ty các đồng nghiệp đều biết bản lĩnh của bọn họ, chỉ có cậu là cái gì cũng chẳng biết. Cho nên việc lấy được chứng nhận tư cách này đối với cậu mà nói vô cùng quan trọng.

“Được rồi, bây giờ phải liên hệ với phòng giám sát lấy tin tức liên quan tới nhiệm vụ.” Leeteuk nói xong, Lee Sungmin đã nôn nóng: “Na In, mau mau, đưa tư liệu đến đi”.

“Đươc rồi các bạn, tôi là Na In”, Na In nói trong máy liên lạc: “Tôi ở phòng giám sát số một, phối hợp với các bạn trong lần hành động này. Mục tiêu là khu thương mại Thiên Viễn trên đường lớn số bảy mươi ba, vì nguyên nhân phá dỡ sửa chữa, đã bỏ hoang hai năm. Địa chỉ và kiến trúc bản đồ kết cấu đã gửi cho mọi người”.  

Bọn Lee Sungmin cùng lúc lấy điện thoại ra xác nhận, trả lời: “Nhận được rồi”. “Ok, khu thương mại tổng cộng có bốn tầng, một tầng ngầm dưới đất, ba tầng ở trên. Cảnh báo trước mắt là trong khu thương mại tụ tập ác linh, còn có yêu thú, nhưng hoàn cảnh và tình hình cụ thể chưa rõ, có phải có con tin không cũng chưa rõ.”

“Hiểu rồi.”

Leeteuk nhìn bản đồ  kiến trúc, bắt đầu hạ  lệnh: “Lee Sungmin phụ trách tầng ngầm dưới đất, Shin Ji Kyung phụ trách tầng một, Choi Jong Woo phụ trách tầng hai, tầng ba tầng bốn là nhiệm vụ của Jung Nari. Các bạn phải dọn dẹp sạch tầng mình phụ  trách, những nhiệm vụ chi tiết khác đến hiện trường nghe tôi sắp xếp”.

“Hiểu rồi”, bốn người lại đồng thanh trả lời.

Chiếc xe rất nhanh chóng đến địa điểm chỉ định. Leeteuk đưa bốn người xuống xe, chỉnh xong đồng hồ 20:00, anh lớn tiếng hô: “Xuất phát”, sau đó dẫn đầu bắt đầu chạy.

Choi Jong Woo, Shin Ji Kyung bám sát theo sau, Lee Sungmin đeo túi lên, cùng Jung Nari gắng sức chạy. Lee Sungmin vừa chạy vừa nghĩ, Boss đại nhân thật quá anh minh, việc luyện tập của cậu trước đây thực sự là không uổng công.

Năm người chạy liền một mạch 3 km, đến được phía sau khu thương mại bỏ hoang kia, tìm một gò đất ẩn nấp.

Trăng sáng trên cao, bồn bề thỏ hút, cỏ rậm um tùm. Tòa nhà cậu quạnh đứng ở đó, rõ ràng yêu khí rất nặng.

“Đúng là rất có không khí”, Lee Sungmin lẩm bẩm, chăm chú quan sát xung quanh.

Bên trong tòa nhà tối om, nhìn không thấy gì, cũng không có tiếng động. Leeteuk dặn dò Choi Jong Woo đi trước, vào khu thương mại thăm dò tình hình. Shin Ji Kyung, Sungmin và Nari đi tuần tra xung quanh. Bốn người nhận lệnh, khom lưng nhanh chóng tản ra.

Qua một lúc, ba người bọn Sungmin chạy lại, báo cáo xung quanh không có gì khác thường. Choi Jong Woo cũng nói trong máy liên lạc: “Cửa kính lớn của tầng một vỡ rồi, cửa không khóa, tôi ở phía cửa sổ nhìn vào trong, không thấy gì cả. Yêu khí rất nặng, tôi vẫn chưa vào trong, đồng hồ sáng rồi”.

“Cửa có kết giới không, có cạm bẫy không, có nhìn thấy người không?”

“Dùng máy thăm dò, không có. Ở vòng ngoài cũng không nhìn thấy có người.”

“OK, bây giờ  tám giờ hai mươi bảy phút, cũng gần nửa tiếng rồi. Shin Ji Kyung, Nari, Sungmin, mọi người đi đi. Đừng quên phải xử lý sạch tầng lầu của mình, sau đó quay lại đây báo cáo, như vậy mới coi là hoàn thành nhiệm vụ. Phải chú ý, nếu như có con tin, không được làm bị thương người bình thường, có vấn đề gì kịp thời báo cáo.”

“Hiểu rồi.”

Ba người nhận lệnh, nhổm dậy khom người đi vào khu thương mại bỏ hoang. Sungmin đi được hai bước, quay đầu nhìn Leeteuk vẫn quỳ yên ở chỗ đó, không kìm được hỏi: “Leeteuk, anh không đi sao?”.

“Tôi sẽ ở đây.”

Lee Sungmin ngẩn ra hỏi: “Ở lại đây làm gi? Có rất nhiều ác linh và yêu quái, sao anh còn quỳ ở đó?”.

Leeteuk đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi trả lời: “Ở đây đợi mọi người quay lại”.

“Ồ!” Lee Sungmin chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị Jung Nari kéo đi.

Shin Ji Kyung vừa đi vừa nói với Lee Sungmin: “Sát hạch diễn tập, cậu cho rằng là nhiệm vụ thực à, đó là giám khảo, cậu tưởng rằng là tổ trưởng thật?”.

“Tôi vẫn chưa nghĩ thông, cứ cho rằng tổ trưởng cũng vào hiện trường.”

Choi Jong Woo nấp ở trong góc của khu thương mại tiếp ứng bọn họ, cũng nói: “Diễn tập diễn tập, biết không. Cửa lớn không có phong ấn, trong khu thương mại chắc chắn có, hơn nữa là một chiều, chúng ta có thể đi vào, ác linh không thể đi ra. Nếu không ác linh và yêu thú chạy loạn lên thì rắc rối rồi. Cho nên sau khi đi vào phải cẩn thận hơn nhiều. Tôi nghe một trưởng bối của công ty nói, khi sát hạch nếu như xuất hiện con tin, đều là người giả, tóm lại chúng ta tùy cơ ứng biến, phải lấy giả làm thật, mới có thể thuận lợi qua cửa”.

Lee Sungmin gật đầu thật mạnh: “Tôi hiểu rồi, vậy chúng ta cứ giả vờ tổ trường Lee vừa lên đã hy sinh rồi, cho nên không thể đi vào cùng chúng ta. Sự vụ lần này, chúng ta tự giải quyết”.

“Sungmin, cậu thực dám nghĩ đó”, Shin Ji Kyung không nhịn được, muốn khen ngợi một chút.

Leeteuk ở đầu dây bên kia mặt tối sầm lại, không nói nên lời. Na In đầu này thì tắt máy liên lạc, cười phá lên.

Lee Sungmin không phát hiện ra điều không bình thường, vẫn rất nghiêm túc thảo luận đối sách hành động trong khu thương mại. Sau đó mọi người tản ra, đeo kính nhận hồn lên, đi vào trong.

Lee Sungmin vừa đi xuống tầng hầm, liền ngửi thấy mùi ác linh. Bốn phía tối om, cậu nâng tay nhìn đồng hồ thăm dò yêu quái, sáng lên màu đỏ, chắc chắn là có ác linh. Cậu móc đèn pin, lấy súng đạn bùa ra, nhìn ngó xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng linh hồn nào.

Cậu định thần lại, nhỏ tiếng báo cáo trong thiết bị liên lạc: “Tôi đến rồi”. Leeteuk, Na In trả lời một tiếng, ba người còn lại cũng nhanh chóng báo cáo đã vào vị trí.

Lee Sungmin đứng một lát, chầm chậm đi vào bên trong. Tầng hầm này vốn dĩ là nhà để xe địa thế rộng rãi trống trải nhưng có mấy cột đứng lớn, cũng không ít chỗ để ẩn nấp.

Lee Sungmin vừa mới đi vào mấy bước, liền nghe thấy tiếng Choi Jong Woo nói lớn: “Là con dơi”. Tiếp theo đó, một loạt tiếng súng vang lên, Choi Jong Woo lại nói lớn: “Tôi không bắn trúng nó, trong này tối quá, không nhìn thấy nó nữa”.

Lee Sungmin trong lòng chùng xuống, tốc độ của dơi rất nhanh, lại có thể phán đoán được vị trí của người trong bóng đêm, Choi Jong Woo như thế này nguy hiểm quá.

Shin Ji Kyung đang nói trong máy liên lạc: “Công tắc đèn điện tôi ấn rồi, không sáng. Choi Jong Woo, anh đi về phía đông, ở đó có vách đứng ngăn cách chỗ nằm với cửa sổ, tầm nhìn tốt hơn chút, lại có nơi che chắn”.

“Biết rồi.”

“Tôi thu được ba linh hồn”, đây là lời của Jung Nari: “Chỗ này lớn hơn so với tưởng tượng của tôi, bên trong tối không thấy gì, thời gian của chúng ta sợ là không đủ”.

Lee Sungmin dừng bước, nghĩ lại, bản đồ kiến trúc cho thấy dưới tầng hầm có phòng cấp điện, nếu như ở đây cung cấp điện bình thường, mà công tắc đèn điện không dùng được, vậy có lẽ là do máy phát. Cậu lấy điện thoại ra nhìn lại bản đồ, hỏi: “Na In, hệ thống cung ứng điện ở chỗ này bình thường không?”.

“Cung ứng bình thường”, Na In nhanh chóng trả lời.

“Vậy tôi đi xem nguồn điện trước, như vậy mọi người hành động cũng có thể dễ dàng hơn một chút.” Lee Sungmin vừa nói vừa chạy về hướng phòng điều phối điện.

Đang chạy, đột nhiên có một luồng gió u ám phủ tới, bóng dáng của hai linh hồn ập đến, Sungmin liền lăn sang một bên, né tránh sự tấn công cùa bọn chúng. “Đoàng đoàng”, hai phát súng, đạn bùa đã bắn trúng hai linh hồn này.

“Tôi bắt được hai con rồi.” Lời này vừa mới nói xong, cậu liền cảm thấy phía sau lưng truyền đến một luồng khí hôi thối, tiếp sau, yết hầu tắc nghẹn, cổ bị thứ gì đó siết chặt.

Đèn pin cầm tay cùa Lee Sungmin lăn xuống đất, cậu cố gắng sờ  lên cổ đang bị siết chặt, lại sờ được một cuộn tóc lớn. Cậu xoay tay hướng đến phía sau mình nổ súng, cánh tay cũng lập tức bị cuốn lại, sau đó đột nhiên cả người bị  tóc cuốn lấy từng vòng từng vòng. Chỗ tóc đó dài dần ra, cuộn chặt quanh người cậu, kéo xuống đất.

Lee Sungmin sợ hãi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác lúc đầu bị Lee Yeon tấn công suýt nữa mất mạng như đã quay lại một lần nữa. Cánh tay cậu rất đau, súng rơi xuống đất, cả người bị cuộn tóc kéo vào trong bóng tối. Chiếc đèn pin ở phía xa soi tới thứ ánh sáng yếu ớt, mà bản thân cậu lại chìm đắm trong bóng tối mịt mù, tối đến mức duỗi năm ngón tay ra cũng không nhìn thấy được.

Lee Sungmin khua khoắng chân tay, gắng sức vùng vẫy, chỗ tóc kia càng lúc càng nhiều, càng cuôn càng chặt. Mặt Lee Sungmin đều bị đám tóc cuộn kín lại, cậu đau đớn vạn phần, không vùng thoát ra được, vô thức hét: “Boss…”

“Ừ.”

Cậu lại nghe thấy tiếng Boss trả lời.

Lee Sungmin xốc lại tinh thần, Boss ở đây, Boss đang nhìn cậu. Anh huấn luyện cậu nhiều như vậy, cậu đã quyết tâm nhất định không làm anh mất mặt.

Lee Sungmin cố gắng tĩnh tâm lại, không nghĩ đến Lee Yeon nữa, không nghĩ đến những chuyện đáng sợ nữa, cậu nghĩ đến Boss, nghĩ đến mỗi một bản lĩnh anh dạy cho cậu. Cậu tự cổ vũ mình, những thứ cậu học được, toàn bộ đã trở lại trong đầu. Lee Sungmin niệm chỉ quyết, nhanh chóng đọc chú tỉnh hồn.

Cậu tập trung ý chí, vận dụng hết sức mạnh tinh thần, “bùm” một tiếng, những sợi tóc quấn lấy cơ thể cậu đột nhiên biến mất toàn bộ trong nháy mắt.

Lee Sungmin nhảy phắt dậy, trong bóng tối, thứ mùi trên cơ thể ác linh kia luồn qua phía bên trái. Lee Sungmin vừa hất tay, dây trói hồn bay ra, đáng tiếc lần bắn này không trúng. Nhưng cậu cùng lúc niệm chú, một bùa sáng phóng đi, dây trói hồn giống như có linh lực, cùng với bùa sáng truy đuổi ác linh.

Lee Sungmin giơ tay thúc mạnh vào bùa sáng, dây trói hồn dựa vào ý niệm của cậu cũng xoay chuyển một vòng, lần này cuốn chặt lấy cái gì đó, nhè nhẹ phát ra ánh sáng đỏ.

Bình dần hồn của cậu cùng lúc đã phóng ra, trong chốc lát thu hồi ác linh kia lại.

Lee Sungmin thở phào một cái, nhanh chóng chạy đi nhặt đèn pin và súng bắn đạn bùa lên, sau đó quay người chạy về phía phòng điều phối điện.

Cửa phòng điều phối điện không khóa, vừa đẩy cái đã mở ra, bên trong có không ít công tắc nguồn điện, Lee Sungmin nhìn mà muốn hoa cả mắt, lớn tiếng nói: “Na In, tôi cần giúp đỡ”.

Na In vừa nghe thấy đã hiểu, vội trả lời: “Cậu dùng điện thoại quay phim”.  

“Được.” Lee Sungmin mở điện thoại ra thu lại hình ảnh, Na In nhìn tình hình trong phòng điều phối điện, nhanh chóng nói cho cậu nên bật công tắc nào.

“Cạch” một tiếng, đèn điện trong khu thương mại sáng lên toàn bộ.

Lee Sungmin được một trận hưng phấn, trong thiết bị liên lạc truyền đến tiếng nói lớn: “Kịp thời quá, mẹ kiếp, suýt chút nữa ông đây toi rồi”.

Lee Sungmin còn chưa kịp nói gì, tiếng của Leeteuk lại vang lên: “Tôi cần nhắc nhở các bạn, chỉ còn mười bảy phút”.

Lee Sungmin bừng tỉnh, nhanh chóng nhìn đồng hồ. Quả nhiên, không còn nhiều thời gian nữa. Cậu vội vàng chạy ra ngoài, màu đỏ trên đồng hồ lại sáng lên, rõ ràng trong này còn có ác linh, mùi có chút nồng. Cậu nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm mục tiêu.

Vừa quay đầu lại, thì thấy một bóng người áo trắng, tóc dài lất phất che đi nửa khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đỏ rực đang bay trong không trung. Lee Sungmin hét lên một tiêng, “đoàng đoàng”, hai phát súng bắn ra.

Vào thời khắc nổ súng, cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ, mình trúng kế rồi.

“Rất tốt, Sungmin, cậu đang lãng phí đạn.” Na In thở dài: “Sai lầm người mới dễ mắc phải nhất, chắc tại xem nhiều phim kinh dị quá”.

Tay Lee Sungmin hơi run, tim thắt lại. Hồn thể vô hình, chỉ còn lại bóng ảnh, cậu rõ ràng biết rất rõ. Cậu làm sao lại có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế này.

“Tập trung tinh thần, các bạn còn mười lăm phút.”

Sungmin lùi lại phía sau, lưng dựa vào một cột trụ, cậu hít thở sâu mấy cái, chỉ là bắt quỷ thôi mà, cậu đã bắt chúng rất nhiều lần rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, không được hoảng, bình tĩnh.

Trong thiết bị liên lạc, tiếng của Jung Nari vang lên: “Tầng ba xử lý xong, tôi đến tầng bốn rồi”.

Woa, người ta bản lĩnh lớn, quả nhiên tốc độ nhanh. Lee Sungmin cắn răng, giấy chứng nhận đẳng cấp hàng ma sư, cậu nhất định phải lấy được, cậu phải làm một hàng ma sư thực sự.

Cậu ôm đầu xông ra, cẩn thận tìm kiếm, thăm dò tất cả ngóc ngách, nhưng bãi đỗ xe dưới lòng đất này lớn quá, không gian rộng, nhiều cột trụ, rõ ràng có thể cảm thấy mùi vị của ác linh, nhưng chẳng cách nào đế nhìn thấy bóng dáng của nó.

Lee Sungmin toát mồ hôi lạnh, cậu đi khắp một vòng, cuối cùng ở trong một góc tường nhìn thấy vật thể kỳ quái.  

Nó nhìn giống như là hai người đang ngồi dưới đất, Lee Sungmin trốn sau cột trụ quan sát, không phát hiện ra bóng sáng cùa ác linh. Cậu nắm chặt súng, đi về nhía hai người kia.

Đến gần nhìn một cái, suýt chút nữa thì không thở nổi. Đó là hai người giả, trước ngực treo một tấm biển: “Chúng tôi là con tin, không được nổ súng”.

Cũng chẳng muốn phí đạn! Lee Sungmin làm mặt quỷ, quay người muốn đi.

Nhưng vừa nghĩ, đúng rồi, lần này phải kịch giả làm thật cậu nhanh chóng nói vào trong thiết bị liên lạc: “Phát hiện hai con tin, báo cáo, phát hiện hai con tin, không có ý thức, không có sức hành động. Xin gọi xe cấp cứu đến”.

Na In đáp rất nghiêm túc: “Đã rõ”.

Lee Sungmin bĩu bĩu môi, có chút buồn cười, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy phía sau có một bóng người từ  trên rơi xuống, cậu vội vàng quay lại, đùng súng chĩa vào đối phương. Đó là một mô hình người màu nâu quần áo rách rưới miệng thè lưỡi dài, treo giữa không trung. Lee Sungmin vừa nhìn thấy suýt chút nữa hét toáng lên. Nhưng trước đó huấn luyện nhiều rồi, lần này đã ổn đinh tinh thần hơn, không nổ súng bừa bãi.

Đúng lúc Lee Sungmin vừa xác định người treo này cùng là một cái bẫy thì một quả bóng lại lăn lông lốc đến cạnh chân cậu. Lee Sungmin cúi đầu nhìn, còn chưa kịp hoài nghi, quả bóng đó liền nổ tung trước mặt cậu.

Một luồng khí hôi thối phủ đến, Sungmin vô cùng kinh bãi, lúc này đã hiểu rõ quả bóng kia là thứ gì rồi. Bảy tám bóng sáng xông thẳng về phía cậu, cự li gần quá, cậu không tránh được, nổ súng cũng không kịp. Giữa tình thế nguy cấp, cậu ném súng đạn bùa đi, lôi ra hai lá bùa trốn quỷ, miệng lẩm nhẩm niệm rồi quay người ném bùa. Hai Iuồng ánh sáng đỏ bao bọc quanh bóng hình cậu đang hướng tới, trong chốc lát toàn bộ ác linh bị bật ra.

Một số ác linh bị ánh sáng đỏ đánh trúng, “bụp” một tiếng, biến mất hoàn toàn. Mấy con khác bị đạn đẩy ra, lại nhanh chóng xông đến chỗ Lee Sungmin. Nhưng Sungmin đã nhìn thấy khoảng trống, liền lăn sang, súng đạn bùa đang cầm trong tay, cậu bắn “đoàng đoàng” hai phát, trúng hai ác linh. Sau đó cậu vứt khẩu súng hết đạn của mình đi, vung cánh tay, lấy dây trói hồn ra, miệng lại nhanh chóng niệm thần chú. Cuối cùng nhảy lên, vung tay một cái, bình dẫn hồn bay ra, thu hết mấy linh hồn còn lại vào.

Một chuỗi những động tác phức tạp, Sungmin đã thực hiện mạch lạc, gọn gàng. Sau khi hoàn thành, nhìn bình dẫn hồn trong tay, cậu không kìm được cũng ngẩn cả người, chẳng lẽ mình lợi hại đến thế, một hơi đã diệt được hết sạch rồi?  

Niềm vui sướng chầm chậm dâng lên, cuối cùng cậu cũng khẳng định được tất cả những điều này đều không phải do mình tưởng tượng, cậu thực sự đã làm được rồi. Nhưng không đợi cho Lee Sungmin vui mừng, thì vệt sáng trên đồng hồ đã dội cho cậu một gáo nước lạnh, vẫn chưa xử lý sạch sẽ! Còn có ác linh đang ẩn nấp!

Còn năm phút nữa, sự thực này khiến Lee Sungmin căng thẳng đến mức có chút bất lực, tiếp sau đấy phải làm thế nào? Cậu đi một vòng xung quanh, không phát hiện ra điều gì, nếu như đi từ đầu đến cuối tìm một lượt chắc chắn là không kịp nữa.

Lee Sungmin nhìn vệt sáng trên đồng hồ mà sốt ruột, sau đó cậu đột nhiên nhớ ra phương thức cổ của Jung Nari. Bây giờ  thời điểm cấp bách, cũng chẳng kịp để ý đến chuyện phương pháp này có tác dụng không nữa, Lee Sungmin nhanh chóng mở  túi, lấy ra hộp hương kia. Sau đó tìm một góc khuất thắp hương lên, bản thân mình thì len lén nấp sau cột trụ đợi.

“Hy vọng chúng nó đều đói bụng rồi, hy vọng chúng nó đều tham ăn, hy vọng chúng nó sẽ chạy hết ra…” Lee Sungmin lẩm bẩm trong bụng. Lúc này từ trong máy liên lạc nghe thấy tiếng than của Choi Jong Woo: “Ai da, tôi bị thương rồi, tôi bị vây lại rồi”.

Lee Sungmin có chút hoảng hốt, sau đó lại nghe thấy Shin Ji Kyung và Jung Nari hỏi: “Tình hình sao rồi?”.

Choi Jong Woo thở hồng hộc, vất vả nói: “Không sao, tôi còn trụ được, mọi người cố lên”.

Jung Nari nói: “Chờ tôi một chút, một lát nữa tôi xuống giúp cậu”.

Nghe có vẻ tình hình của Choi Jong Woo rất không tốt. Lee Sungmin vừa muốn nói, lại nhìn thấy mấy bóng sáng bay đến vây quanh chỗ nén hương đang cháy. Sungmin đợi thêm mười giây, không có bóng sáng nào đến nữa, cậu nhẩm đếm số  lượng, không chắc chắn một lần có thể thu lại toàn bộ, thế là lấy lựu đạn bùa chú trong túi ra.

Cái này dùng để đối phó với ác linh tụ tập thành nhóm, nhiệm vụ lần này mỗi người chỉ được cấp một quả, bây giờ xem ra đã đến lúc dùng rồi.

Lee Sungmin nhìn những ác linh kia, kéo chốt lựu đạn ra, hôn hôn nó: “Người anh em, mày nhất định phải cố  lên”. Cậu nhắm chuẩn mục tiêu, chuẩn bị kỹ  lưỡng rồi ném quả lựu đạn trong tay tới. “Bùm”, một tiếng nổ vang lên, màu đỏ của đồng hồ trên tay Lee Sungmin đã tắt.

Lee Sungmin vui mừng như phát cuồng, không kìm được hét lớn: “Tôi thành công rồi, tôi thành công rồi, Boss, em thắng lợi rồi”.  

Không đợi bất kỳ người nào trả lời, cậu đeo túi lên chạy ra ngoài. Leeteuk nghe thấy tiếng reo vui vẻ của Lee Sungmin, nhìn nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là tới chín giờ.

Anh đứng dậy, đợi Lee Sungmin xuất hiện.

Nhưng Lee Sungmin lên đến tầng một lại không đi ra cửa, cậu “bịch bịch bịch” chạy thẳng lên tầng hai: “Choi Jong Woo, tôi đến rồi”.

Choi Jong Woo lớn tiếng trong thiết bị liên lạc: “Cậu đến làm cái khỉ gì. Mau lăn đến chỗ Leeteuk báo cáo đi. Mọi người đừng để ý đến tôi, đừng làm hỏng chuyện của mình”.

Lee Sungmin không trả lời, cậu chạy một mạch lên tầng hai trong tay cầm Pink cẩn thận cảnh giác. Xung quanh không có dấu hiệu của ác linh, cậu cẩn trọng đi vào bên trong, tìm kiếm tông tích của Choi Jong Woo. Trong bản đồ kiến trúc, góc rẽ phía đông có ba cửa kính song song nhau. Lee Sungmin đi đến đó, vừa nhìn thấy Choi Yong Woo ngổi ở trong góc tường, thì nghe thấy anh hét lớn một tiếng: “Cẩn thận!”.

Một khối bóng đen lúc đó ép đến phía Lee Sungmin. Lee Sungmin ý thức được, thấp người xuống tránh. Pink trong tay lướt tới khua một cái, bóng đen đó bay ra xa với tốc độ cực nhanh. Nhưng không đợi cho Sungmin kịp phản ứng, nó đã lại xông đến.

“Đó là dơi hút máu!”, Choi Jong Woo lớn tiếng nhắc nhở Lee Sungmin. Lúc này một con dơi hút máu khác đã tấn công đến phía cậu. Choi Jong Woo vội vàng bắn bùa ấn, hét lên với Lee Sungmin: “Cậu mau chạy đi!”.

“Chạy không nổi rồi!” Lee Sungmin quét hai đường côn, ép lui một con dơi, lật người lăn thoăn thoắt, tránh sự tấn công của con thứ ba. Sau đó cậu quay người, tấn công lại, nhân cơ hội lùi đến bên cạnh Choi Jong Woo.

Hai con dơi nhào đến, đụng phải màn chắn vô hình, bị ngăn lại.

“Anh giăng kết giới rồi?”, Lee Sungmin thở phào.

“Thế mạnh của Choi gia chúng tôi đấy, không có nó tôi chắc chắn toi rồi.” Choi Yong Woo có chút trách cứ nhìn cậu: “Bảo cậu đừng đến cậu lại xông đến, muốn làm loạn thêm phải không?”.

Lee Sungmin không để ý đến anh, cẩn thận quan sát đám dơi hút máu đang vây ngoài kết giới thèm thuồng nhìn vào. Sungmin giật thót mình: “Sao mà nhiều như vậy?”.

“Không biết nữa, tôi giết ba con rồi, sau đó thì như chọc vào tổ ong vậy, chúng ùn ùn xuất hiện một đống, đạn cũng bắn hết rồi, tốc độ của tôi lại không nhanh bằng chúng. Không có cách gì, chỉ đành giăng kết giới tự bảo vệ.”

“Anh bị thương rồi.”  

“Còn may, chỉ bị thương ở chân. Nhưng tôi không chạy nổi, chân còn trẹo nữa.” Choi Jong Woo nhìn nhìn chân mình, biết máu cúa vết thương sẽ càng thu hút đám dơi khát máu này. Anh nhìn Lee Sungmin một cái: “Bây giờ làm thế nào? Cậu có muốn đi cũng đi không nổi nữa rổi, chỉ có thể cùng tôi ở lại đây, cậu không tới báo danh đúng giờ, đến cấp ba sơ đẳng nhất cũng sẽ không đạt được”.

“Nếu như tôi vứt lại đồng đội không lo, có cho tôi bảng vàng tôi cũng sẽ coi thường chính mình.”

“Cậu…” Trong lòng Choi Jong Woo có chút cảm động nhưng vẫn tức giận: “Cậu biết trong công ty có bao nhiêu lời đồn không? Nếu như lần này cậu không thi qua được, thì không biết sẽ biến thành những lời khó nghe thế nào đây?”.

Lee Sungmin mờ to mắt ra, nói: “Choi Jong Woo, anh thật là người tốt, hóa ra anh là người ‘đa sầu đa cảm’ như thế”.

Choi Jong Woo nổi giận: “Không biết dùng thành ngữ thì đừng có nói bừa bãi”.

“Vậy nên dùng câu nào?” Sự  chú ý của Sungmin lại quay về với vòng kết giới, gắng sức suy nghĩ, tìm cách công kích đám dơi hút máu.

“Dùng câu nào? Dùng…” Choi Jong Woo tức đến nghẹt thở: “Đa sầu đa cảm cái quái gì, tôi đúng là ‘quản chuyện rỗi hơi’”.

“Trùng hợp thế, tôi cũng vậy.” Lee Sungmin đứng lên: “Choi Jong Woo, đạn bạc của tôi đều chưa dùng, súng cho anh, tôi dùng Pink. Tôi dìu anh cùng xông lên nhé, còn có một chút thời gian, có lẽ vẫn kịp. Anh giăng kết giới bảo vệ, tôi tấn công, chưa biết chừng còn có thể có cơ hội”.

“Đám quỷ hút máu này rất lợi hại, một khi kết giới yếu đi, bọn chúng sẽ có thể đột phá. Chân của tôi không đi nổi, như thế này chỉ làm liên lụy đến cậu.”

“Còn có chúng tôi nữa.” Một mũi đoản tiễn sắc nhọn trong chốc lát lao tới, đâm trúng một con dơi hút máu. Jung Nari và Shin Ji Kyung cùng chạy đến.

“Bốn người chúng ta đồng tâm hiệp lực, có lẽ còn có cơ hội,”

Lee Sungmin ra sức gật đầu, Choi Jong Woo kéo cái chân bị thương bò dậy, nhận lấy súng đạn bạc của Lee Sungmin đưa đến, tức giận mắng: “Ba tên khốn nạn các cậu, khốn nạn quá”.

Mọi người cười hì hì, lớn tiếng nói: “Go, go, go, go…”. Bốn người bày thế  trận, cùng nhau tấn công ra ngoài.

Tên bạc, tiêu bạc, súng đạn bạc và Pink, bắt đầu đánh giết bọn dơi hút máu. Sức mạnh đoàn kết thật đáng kinh ngạc, Choi Jong Woo đến từ Choi gia ở Kimje,   tuyệt kỹ của gia tộc này chính là ảo giác và kết giới. Việc học của Choi Jong Woo tuy không phải là quá tinh sâu, nhưng ở đây phối hợp với sức tấn công của mọi người vẫn coi là đủ dùng.

Choi Jong Woo giăng kết giới phòng thủ  bảo vệ mọi người cả  đoạn đường tấn công, chẳng mấy chốc xử lý được toàn bộ đám dơi hút máu.

Shin Ji Kyung dìu Choi Jong Woo, Jung Nari mở đường, Lee Sungmin đệm phía sau, bốn người cùng nhau xuống dưới lầu.

“Những chỗ khác đều sạch sẽ rồi chứ?”

“Đều sạch sẽ  rồi. Ác linh dễ dàng xử lý, chỉ quỷ hút máu là hơi phiền phức. Tầng của tôi lại có rắn, mẹ nó chứ, ông đây sợ nhất là những thứ mềm mềm bò qua bò lại”, Shin Ji Kyung oán trách.

Bốn người vừa đi đường vừa nói, cuối cùng đi đến chỗ gò đất Leeteuk đang đợi bọn họ kia.

Leeteuk nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Các bạn muộn bảy phút rồi”.

Mọi người im lặng không nói gì, một lát sau Choi Jong Woo lên tiếng: “Leeteuk, thực ra chỉ có một mình tôi không hoàn thành, ba người bọn họ  đều đã hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định. Điều này trong máy giám sát của các anh chắc chắn đều nghe thấy. Cho nên, có thể nào, coi như ba người bọn họ đã thông qua rồi không? Chỉ một mình tôi là không đủ tiêu chuẩn, được không?”.

Leeteuk nhìn bốn người bọn họ: “Tôi có nói các bạn không qua sao?”.

Bốn người sững lại, lớn tiếng hỏi: “Chẳng phải vượt quá thời gian thì coi là thất bại sao?”.

“Nếu như mọi người vì một cái chứng nhận phân cấp mà bỏ mặc không giải cứu đồng đội của mình, vậy mới thực sự là không đủ tiêu chuẩn. Tầng lầu của Choi Jong Woo thả nhiều yêu quái hút máu như vậy, thực ra khi cậu ấy đánh chết ba con, thì đã coi là thông qua bài sát hạch rồi. Những con khác thả thêm ra, chính là muốn xem xem phản ứng của ba người các bạn. Mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ theo đúng thời gian, hơn nữa còn không vì vinh danh mà bỏ mặc đồng đội, cho nên mọi người đều coi là qua cửa.”

Bốn người bọn Choi Jong Woo đứng ngẩn ra, cuối cùng không kìm được vui mừng nhảy cẫng lên. Lee Sungmin nói: “Thật âm mưu, đây là chủ ý của ai?”.

Leeteuk ho một tiếng, nháy mắt với Lee Sungmin, Lee Sungmin sững lại, nhanh chóng sửa lời: “Suy nghĩ thật thấu đáo, quả nhiên là bài sát hạch vô cùng toàn diện, người định ra bài sát hạch này chắc chắn rất có trình độ, trí tuệ cũng sắp đuổi kịp Boss rồi”.  

Mọi người vừa nghe thấy, đều tỏ ra không thể chịu nổi, mỗi người cho cậu một đấm.

Lee Sungmin than đau “ai da, ai da”, ôm lấy đầu chạy vào rừng cây nhỏ bên cạnh. Mọi người hứng khởi, lại đuổi theo cậu đùa nghịch. Chạy được khoảng một đoạn, Sungmin vấp phải một hòn đá nhỏ, ngã xuống đất. Jung Nari cười ha hả đưa tay đỡ cậu dậy, hai người trong ánh trăng lại cùng lúc nhìn thấy một thứ quái dị.

Choi Jong Woo, Shin Ji Kyung thấy vậy cũng đi đến, bốn người chúi đầu nhìn cẩn thận rồi ngây ra. Lộ lên trên lớp bùn đất, sao mà giống như mũi chân của một người?

“Cái này là cái gì?”, Lee Sungmin hỏi: “Bài kiểm tra thêm sao?”.

Leeteuk thấy thần sắc của bọn họ không bình thường, nhanh chân bước đến xem xét, sau đó anh vươn tay cào một phần bùn ra, mặt cũng biến sắc. Anh nói vào trong máy liên lạc: “Na In, phiền anh báo cành sát, chỗ chúng tôi phát hiện một thi thể”.

 .
.
.


Kết thúc chương 19

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.