Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 22
.
.
.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lee Sungmin thu dọn xong đồ đạc, Ji Ji cũng được đặt vào chiếc túi cạnh ba lô, xe của công ty đưa cậu và Jung Nari đến gần trường học, đem tất cả những đồ đạc xác nhận lại một lần nữa, sau đó hai người này giống như những học sinh bình thường khác, kéo va li hành lý, ôm chăn, cầm chậu rửa mặt đi vào trong trường.
Ký túc xá Lee Sungmin ở, chính là phòng 403 xảy ra vụ án sáu năm trước. Trong phòng này đã có hai nữ sinh Kim Jae Kyung và Choi In Jae ở. Bọn họ thấy có sinh viên mới đến, đều rất vui mừng. Đặc biệt nhiệt liệt hoan nghênh tiểu đệ chuột tinh linh Ji Ji đáng yêu của Sungmin.
Giường dưới đều bị chiếm rồi, thế là Lee Sungmin chỉ có thể sắp xếp đồ đạc ở giường trên. Hai người bạn cùng phòng đều rất nhiệt tình giúp cậu thu dọn. Đợi mọi thứ sắp đặt ổn thỏa, Lee Sungmin và Jung Nari đi một vòng trong tòa nhà. Cửa của tòa nhà này, ở phía trước đều đã được tăng cường phong ấn, ác linh không thể tùy ý ra vào nữa. Bọn họ không phát hiện điều gì, thế là lại đi một vòng ở các khu trong vườn trường, cũng không có điểm gì nghi vấn.
Bọn Shindong trưng dụng một căn phòng ở trong tòa ký túc dành cho giáo viên để làm trạm chỉ huy tạm thời. Mọi người lần lượt thay phiên nhau ở trong xe giám sát chỉ huy và ký túc xá trực ban. Lee Sungmin đi đến căn phòng kia xem một chút, báo cáo công việc, sau đó quay lại ký túc xá của mình, rất nhanh chóng làm quen với các bạn cùng phòng.
Hai người bạn cùng phòng kia cũng chẳng kiêng kỵ, thoải mái nói với Sungmin thời gian trước ở đây có người tự sát. Mọi người trong ký túc rất sợ hãi, những sinh viên có tiền đều dọn ra ngoài sống, chỉ còn những người không có tiền đành phải ở lại trong cái chỗ quỷ quái này. Bọn họ đều không dám làm gì một mình, đi vệ sinh, đi học… toàn bộ đều phải đi thành đoàn. Hai người bọn họ ở cùng một phòng, cũng rất sợ hãi, bây giờ nhiều thêm một người cũng tăng thêm một chút gan, cảm thấy phần nào yên tâm hơn.
Lee Sungmin vỗ ngực nói không sợ, cậu nổi tiếng là to gan, mọi người cứ thế nói chuyện rất vui vẻ. Buổi tối hôm đó ba người nằm trên giường, Kim Jae Kyung và Choi In Jae đem hai câu chuyện ma lưu truyền trong tòa nhà kể một lượt với Sungmin, vừa kể vừa hét, còn khiến cho nữ sinh ở phòng bên cạnh cũng phải mò sang, cuối cùng diễn biến thành một phòng mười người chen chúc nhau, mở “Party áo ngủ kể chuyện ma”. Lúc kết thúc, còn muốn kéo nhau cả một đoàn đi vệ sinh.
Lee Sungmin mở máy giám sát nghe, muốn xem xem từ trong những câu chuyện ma của tòa nhà ký túc xá số hai này có thể tìm ra chút manh mối gì không. Uy lực kể lể của mười người cực lớn, hai đồng nghiệp ở lại phụ trách trực đêm trong xe theo dõi, vừa nghe vừa cười: “Đúng là tuổi trẻ!”.
Mười giờ ký túc xá tắt đèn, đám cô nương này lại ồn ào một lúc, cuối cùng quyến luyến không rời quay về phòng mình. Ji Ji ở bên ngoài len lén bò về, kêu chít chít mấy tiếng, lắc lắc đầu với Lee Sungmin. Ji Ji là chuột linh, có thể phân biệt được yêu quỷ, là một máy do thám sống di động nho nhỏ. Buổi tối nay Lee Sungmin cùng với bạn học nói chuyện, nó đi một lượt ở lầu trên xuống lầu dưới, trinh thám khắp nơi, những cũng không có phát hiện gì.
Lee Sungmin cho Ji Ji đồ ăn, lấy thêm nước, ôm máy tính bò lên giường, cậu muốn đem tin tức hôm nay thu thập được chỉnh lý một chút. Lúc nửa đêm này là thời gian giám sát kiểm tra của chị Han đóng giả làm quản lý ký túc xá, Lee Sungmin có thể yên tâm nghỉ ngơi. Lúc này cậu rất bất ngờ khi nhìn thấy thư của Kim Ryeowok trong hòm thư của mình. Lee Sungmin hưng phấn mở ra, quả nhiên là phần tiếp theo của câu chuyện về chú thỏ con, cậu cực kỳ thích câu chuyện này, quyết định đọc ngay.
Đoạn văn lần trước nói đến việc chú thỏ con vì hôn Diêm Vương một cái, nên bị nhốt vào trong nhà lao của địa phủ, Tiểu Diêm Vương cũng không để ý đến nó, thế là nó bị nhốt cậu đơn một mình rất lâu, rất lâu.
Nhưng thỏ con là một chú thỏ lạc quan, sau khi buồn bã một hồi, nó chẳng mấy chốc đã hưng phấn trở lại. Mỗi ngày thỏ con đều ở trong phòng giam đi đi lại lại, cố gắng ăn ngủ theo giờ. Hắc Bạch Vô Thường có quan hệ tốt nhất với nó thỉnh thoảng cũng đến thăm, đem cho nó một số đồ ăn mà nó thích, Thỏ con ở trong nhà lao kết giao được với một người bạn chuột.
Chú chuột nhỏ ở trong nhà lao của địa phủ rất lâu rồi, những chỗ khác nó đều không dám đi, sợ sẽ bị bắt, trong nhà lao này đi lại rất an toàn. Chỉ có điều ở đây cô đơn quá, những kẻ bị giam giữ kia đều là hung thần, ác ma, chú chuột nhỏ không thích. Nhưng thỏ con thì không như vậy, thỏ con thích sạch sẽ, rất dịu dàng, từ trước đến nay không chê ghét chú chuột. Thế là hai con thú nhỏ cậu đơn nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết, cùng sống trong nhà lao, quan tâm lẫn nhau.
Thỏ con cũng không biết mình rốt cuộc còn bị giam trong nhà lao bao nhiêu năm nữa. Nhưng đến một ngày, Diêm Vương bất chợt nhớ ra nó. Hắc Bạch Vô Thường liều mình cầu xin cho thỏ con, cuối cùng Diêm Vương quyết định khai ân, cho phép thỏ con quay lại vòng luân hồi, nhưng mà lần này chỉ có thể để nó đầu thai làm súc sinh, lại trở về làm thỏ.
Hắc Bạch Vô Thường vui mừng đem tin tức này đến cho thỏ con. Bọn họ bắt đầu tích cực sắp xếp, muốn tìm một nhà chủ nuôi thỏ tốt bụng để thỏ con đầu thai. Nhưng thỏ con lại không vui mừng nổi, nó càng ngày càng trở nêu u buồn. Nhưng mà dù không vui mừng, nó cũng chỉ là một chú thỏ bé nhỏ hèn mọn, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Thời gian đó, tình hình địa phủ có nhiều bất ổn, Diêm Vương vì để bảo đảm cho sự an toàn của các hồn phách, nên cố gắng sắp xếp luân hồi càng nhiều càng tốt, thỏ con cũng nghe phong thanh, nhưng không hiểu là có chuyện gì. Vào ngày nó được đầu thai, sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra.
Ngày hôm đó, thỏ con cuối cùng được đưa đến đường luân hồi. Số linh hồn đầu thai rất nhiều, xếp thành hàng dài dằng đặc. Đường xếp hàng đầu thai của súc sinh không được quản lý chặt chẽ như bên đường của con người, các hồn phách đứng ngồi tứ tung, đông một đám, tây một đám chờ đợi, quỷ sai đứng bên cạnh thì thi nhau tán gẫu.
Thỏ con sau khi được Hắc Bạch Vô Thường tiễn đến đây, phải ở lại buồn bã một mình, nó nghe được câu chuyện từ chỗ các quỷ sai.
Hóa ra địa phủ này đầu tiên là do Bắc Âm Vương thống soái của Ngũ phương quỷ đế cai trị, nhưng tâm tính Bắc Âm Vương cực kỳ tàn độc, đối với những hồn ma có chút lỗi lầm, đều thi hành những hình phạt hà khắc, giày vò độc ác, quản lý hồn thể vô cùng rối loạn, không trật tự, quy cũ. Sau này Diêm Vưong mới nhập thần giới khiêu chiến Bắc Âm muốn chiếm lấy vị trí của ông ta, lên cai quản địa phủ. Hai bên đương nhiên xảy ra một cuộc đại chiến, Diêm Vương được sự tương trợ của em trai là Tiểu Diêm Vương và Tất Vương, một trong số các quỷ đế, cuối cùng đánh bại Bắc Âm Vươngg, quản lý thế giới ngầm địa phủ. Từ đó, địa phủ bắt đầu bước vào thời đại tam vương thống lĩnh do Diêm Vương đứng đầu.
Nhưng gần đây, Bắc Âm Vương lại khôi phục lực lượng, đám thủ hạ của ông ta đang đội đất quay trở lại, muốn một lần nữa quyết sống mái với Diêm Vương. Cho nên gần đây tình hình địa phủ rất loạn, những linh hồn có thể đầu thai thì nhanh nhanh đi đầu thai, đầu thai sớm lúc nào hay lúc đó. Nếu không khi đại chiến bắt đầu, những hồn phách không có chỗ dựa sẽ rất thê thảm. Những linh hồn ở bên cạnh nghe thấy vậy đều ra sức chen lên trên để đầu thai trước, chỉ có thỏ con là lẩn xuống nhóm sau cùng.
Lúc này đột nhiên trời đất rung chuyển, Bắc Âm Vương đã bất ngờ tấn công. Hồn phách trong địa phủ hoảng loạn, thất tán, chẳng còn để ý đội hình đội ngũ gì nữa, toàn bộ chen nhau chạy vào cửa luân hồi. Ngay đến quỷ sai cùng phải giật mình kinh hãi. Nhưng thỏ con thì khác, nó quay đầu, gắng sức chạy về phía đại điện.
Trong đại điện, Diêm Vương đang đánh nhau khói lửa ngút trời, Bắc Âm Vương giăng kết giới ngầm để giam mình và Diêm Vương trong đó, không ai có thể xông vào được, ngay cả chiến thần Cửu Thiên Huyền Nữ do Ngọc Hoàng Đại Đế phái đến hòa giải cũng nhất thời không có cách gì. Diêm Vương đang ở trong kết giới của Bắc Âm Vương, năng lượng bị hạn chế, đã rơi vào tình thế nguy cấp. Lúc này, một thân hình nhỏ bé từ đâu xông tới, lao đầu vào bên trong kết giới, một miếng cắn vào cánh tay của Bắc Âm Vương.
Kết giới ngầm Bắc Âm Vương khổ sở tạo nên, đến Cửu Thiên Huyền Nữ cũng không vào được, sao còn phải phòng bị những kẻ khác. Cho nên ông ta nhất thời không để ý, lại bị một con thỏ cắn mạnh vào cánh tay. Bắc Âm Vương vận khí vung tay, hất chú thỏ nhỏ ra, nhưng cũng chính vào thời khắc này, Diêm Vương phản kích, kết giới vỡ tan, Bắc Âm Vương lại lần nữa bị đánh bại trong tay Tam vương địa phủ.
Chiến tranh kết thúc, Bắc Âm Vương bị Cửu Thiên Huyền Nữ phong ấn. Thỏ con thoi thóp thở nằm ở một bên, trải qua thời gian dài như vậy, cuối cùng nó lại được gặp Diêm Vương. Tuy bị thương rất nặng, nhưng trong lòng nó vẫn rất vui sướng.
Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn thấy thỏ con, nó lại có năng lực khác thường xuyên phá bất kỳ loại kết giới nào. Phải biết là trong hai trăm năm nữa đại kiếp của trời đất sẽ đến, tất cả thần ma trong thế giới đại chiến, Cửu Thiên Huyền Nữ cần có một binh khí tiên phong có năng lực như thế này. Thế là bà muốn thu nhận nó làm đồ đệ, bà nói với nó, chỉ cần bái bà làm sư phụ tu luyện, thì sẽ có thể trở thành thần tiên, thoát ly khỏi nỗi khổ luân hồi. Nhưng mà thỏ con lắc đầu, nó không đồng ý.
Cửu Thiên Huvền Nữ nhìn sang Diêm Vương, Diêm Vương hiểu ý, người nói với thỏ con, nếu như nó có thể cùng với Cửu Thiên Huyền Nữ học được tiên thuật, tu luyện thành hình người, Diêm Vương người sẽ nguyện ở bên nó. Thỏ con động lòng, bắt đầu từ ngày đó, chiến thần thiên đình Cửu Thiên Huyền Nữ có thêm một đồ đệ là chú thỏ con.
Lee Sungmin đang chìm đắm trong câu chuyện của thỏ con, Ji Ji đột nhiên bò lên gìưòng, cào cào tay cậu. Lee Sungmin giật bắn mình, lúc đó mới phản ứng lại được, trong phòng này có một mùi cháy khét rất nhạt. Cậu kinh hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, lông tơ dựng đứng hết cả lên. Đeo kính vào, định thần nhìn lại, một bóng sáng mơ hồ đang đứng ở giữa phòng.
Lee Sungmin bừng tỉnh, cầm lấy bình dẫn hồn đặt bên cạnh gối, nhưng cậu vừa làm động tác này, bóng sáng kia đã “vút” một cái xuyên qua khe cửa bay ra ngoài. Sungmin nhanh chóng nhảy xuống giường định đuổi theo thì hai cô bạn ở giường dưới giật thót mình: “Chuyện gì vậy?”.
“Mình bị đau bụng, muốn đi vệ sinh, các cậu ngủ đi, không sao đâu.” Sungmin trong tình huống khẩn cấp kiếm đại một cái cớ rồi cuống cuồng xông ra ngoài.
Hành lang trong tòa nhà ký túc này thuộc loại hành lang kiểu cũ, giữa hai dãy phòng là một Iối đi. Đang lúc nửa đêm, xung quanh vắng người, đèn điều khiển bằng âm thanh ở trong lối đi cảm ứng được tiếng đóng cửa của Lee Sungmin mà sáng lên. Ánh sáng đèn màu vàng nhạt chiếu lên hành lang dài làm không khí càng thêm u ám.
Lee Sungmin quay đầu nhìn bốn phía, không nhìn thấy bóng sáng, nhưng màu đỏ của đồng hồ trên tay thì vẫn còn.
Sungmin cấn thận quan sát, lăm lăm cầm Pink trong tay, từng bước từng bước đi về phía trước. Đèn ở trong hành lang đột nhiên tắt phụt, Lee Sungmin giậm chân, đèn điều khiển bằng âm thanh lại lần nữa sáng lên. Lúc này Lee Sungmin đã phát hiện, ở chỗ cửa cầu thang kia, một bóng sáng mơ hồ đang đứng.
Lee Sungmin nắm chặt lấy Pink chuẩn bị nghênh chiến, nhưng bóng sáng kia lại gần như không có ý tấn công, nó chỉ đứng yên đó, không cử động. “Phát hiện một ác linh, ở cửa cầu thang tầng bốn.”
Lee Sungmin khẽ khàng mở thiết bị liên lạc ra, nhỏ tiếng báo cáo. Lần này động tác của cậu không làm kinh động đến bóng sáng, nó vẫn đứng im. Lee Sungmin quyết định chủ động xuất kích, nhưng khi cậu vừa sáp tới, bóng sáng kia lại tức khắc di chuyển, xuống lầu. Lee Sungmin vung tay một cái, dây trói hồn bay ra, linh hồn kia lại lách sang một bên, tránh được trong tích tắc, sau đó chớp mắt đã di chuyển lên lầu trên.
Lee Sungmin truy sát không rời, cùng với nó chạy lên trên lầu, nhưng lên tới tầng thượng thì không thấy tông tích của nó nữa, vệt sáng đỏ trên đồng hồ cũng không còn.
Lee Sungmin lại giậm chân cho đèn trong hành lang sáng lên. Lúc này chị Han đóng giả nhân viên quản lý nhận được thông báo của giám sát bên công ty cũng chạy tới nơi, hai người đi một vòng trong rồi đi tầng thượng, đều không có phát hiện gì. Đang muốn xuống lầu, lại nhìn thấy ở trong góc rẽ tối tăm của cầu thang, có một người đang cuộn tròn. Vừa rồi cả đoạn đường vội đuổi theo, lại trong ánh đèn lờ mờ, cho nên Sungmin không hể phát hiện chỗ đó có người.
Chị Han bước đến thăm dò, là một nữ sinh, đã tắt thở! Thi thể đó hai mắt trợn trừng, giống như đã phải chịu đựng điều gì vô cùng kinh hãi. Trên đầu và mặt có vết máu, thân thể co quắp không tự nhiên, nhìn giống như là bị lăn từ tầng trên xuống ngã đập vào trong góc tường này.
Chị Han thở dài một cái, lấy điện thoại ra thông báo cho cảnh sát. Lee Sungmin đứng bên cạnh, trong lòng là một cảm giác khó chịu không thể diễn đạt thành lời.
Thi thể đó trong đêm được lặng lẽ đưa đi xử lý, phía cảnh sát cẩn thận kiểm tra hiện trường, tìm sinh viên để hỏi han. Người này là nữ sinh phòng 612, vẫn luôn học tập rất chăm chỉ, mỗi ngày đều tự học đến lúc tắt đèn mới quay lại ký túc xá, tối hôm qua cũng như vậy. Không ai biết cô ấy quay về khi nào, cũng không ai biết cô ấy bị ngã ở đây như thế nào.
“Mỗi ngày cô ấy đều quay về rất muộn, cho nên luôn mang theo đèn pin”, cô nữ sinh cùng phòng cậu ấy nói.
Phía cảnh sát tìm thấy một chiếc đèn pin bị rơi hỏng ở cách thi thể của người chết không xa. Rất rõ ràng, cô ấy chắc chắn không phải vì đường tối quá mà sẩy chân ngã xuống cầu thang.
Tại hiện trường không hề phát hiện manh mối nào khác, ngoại trừ việc Sungmin truy đuổi linh hồn kia ra, vụ án này trước mắt đều không có chút thu hoạch gì.
Khi Sungmin quay lại xe báo cáo với Shindong, cậu đã trình bày suy nghĩ của mình. Cậu cảm thấy linh hồn kia hình như không có ác ý, nó có cơ hội tấn công cậu nhưng lại không ra tay, trái lại còn dẫn cậu đến chỗ có thi thể.
“Nhưng linh hồn đó làm sao biết đến phòng 403 để tìm tôi? Nó làm sao biết được tôi là người nằm vùng?” Điểm này Lee Sungmin nghĩ mãi không thông.
“Có lẽ nó không phải là đến tìm cậu, nó chỉ là đi chơi về chốn cũ, không ngờ rằng sẽ gặp phải một người có khả năng phát hiện ra nó. Nhưng nó đưa cậu đến tìm thi thể kia thì không biết là có ý gì? Còn một điểm rất lạ, linh hồn của người chết kia cũng không thấy đâu, theo lý mà nói linh hồn mới như thế này trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ không thể rời khỏi thi thể quá xa. Nhưng tối ngày hôm qua đã tìm kiếm khắp tòa nhà cũng không phát hiện ra, linh hồn này còn có thể đi đâu?”
“Tôi đã hỏi các sinh viên trong ký túc, nhưng vẫn chưa hỏi được ra, tối qua có sinh viên nào biểu hiện bất thường hay không. Bọn họ tắt đèn rồi đều đi nghỉ, bởi vì lời đồn có ma gây rối, cho nên không ai dám ra ngoài một mình.” Lee Sungmin báo cáo xong, lại hỏi: “Bây giờ lại có thêm người chết, ngoại trừ việc tăng lớp phụ đạo tâm lý cho sinh viên ra, trường học lẽ nào không thể cho sinh viên nghỉ trước để làm sạch tòa nhà này?”.
“Kangin đã trao đổi với bên trường học rồi, nhưng ba người trước đó là tự sát, tối qua lại giống như một tai nạn, không có lý do chính đáng để khiến trường học thanh lý tòa nhà. Cách giải thích là ma gây rối này khẳng định là bọn họ sẽ không chấp nhận. Hơn nữa trường học cũng lo lắng ảnh hưởng đến danh tiếng, cho nên vẫn nghĩ cách âm thầm xử lý.”
Lee Sungmin làm thế nào cũng đều cảm thấy không yên tâm: “Vậy tôi còn có thể làm gì?”.
“Cậu cứ như bình thường cùng bọn họ tham dự lớp phụ đạo tâm lý, làm những việc sinh viên bình thường sẽ làm, đừng để lộ bí mật. Bây giờ chúng tôi vẫn không thể xác định ác linh có phải đang chiếm thân thể của một sinh viên hay không. Nhưng theo lý mà nói, tòa ký túc này đã được tăng thêm phong ấn, nó chắc không thể tự do ra vào, cho nên rất có khả năng sẽ giả bệnh để không phải lên lớp, biểu hiện hằng ngày chắc chắn cũng không giống với bình thường. Chúng tôi sẽ tìm hiểu tình hình từ chỗ các giáo viên trong trường, cậu cũng để ý nghe ngóng trong đám sinh viên một chút.”
Lee Sungmin gật đầu, lại cùng với bọn họ điểm lại trình tự hành động một lượt, sau đó xuống xe đi về phía phòng y tế trường. Trường học này bắt đầu mỗi học kỳ đều sẽ tổ chức kiểm tra sức khỏe cho sinh viên, Lee Sungmin là người mới chuyển đến, dù tới học muộn, nhưng cũng phải kiểm tra sức khỏe bù. Cho nên tối qua cậu đã lấy bảng biểu, hôm nay phải đến phòng y tế kiểm tra.
Trong phòng y tế có hai bác sĩ một nam, một nữ, bác sĩ nam nhiệt tình đi đến, một số tiếp xúc trên chân tay khiến Lee Sungmin rất phản cảm, cảm thấy có chút bị anh ta lợi dụng. Đo chiều cao, cân nặng, huyết áp, đang chuẩn bị lấy máu, nữ bác sĩ bên cạnh kia đột nhiên hỏi: “Thẻ sinh viên của em đâu? Làm sao chỉ có một bảng kiểm tra sức khỏe thế này”.
Lee Sungmin trả lời: “Giai đoạn trước nhà em có chuyện, không thể đến trường đăng ký học đúng thời gian, hôm qua mới tới, thẻ sinh viên vẫn chưa lấy được. Chú nhiệm lớp bảo em nhanh chóng đi làm kiểm tra sức khỏe trước, chỉ đưa cho em bảng biểu này”.
Nữ bác sĩ kia lại nói: “Vậy em đưa chứng minh thư cho chúng tôi xem, chúng tôi phải đối chiếu với bảng này mới được”.
Bác sĩ nam ở bên cạnh nói: “Đúng, đúng, xem một chút nhỉ”.
Lee Sungmin chậm rãi lấy chứng minh thư trong ví tiền ra, thiết bị liên lạc bên tai truyền đến tiếng nói của Shindong: “Lee Sungmin, mở máy quay lên để tôi xem xem hai bác sĩ này”.
Lee Sungmin vừa đưa chứng minh thư ra, vừa nâng gọng kính lên, ấn vào nút mở máy, mắt nhìn thẳng vào bác sĩ nữ, lại quay đầu nhìn nhìn bác sĩ nam. Khi lấy lại chứng minh thư nhét vào trong ví, cậu lại cử động cánh tay, khéo léo để đồng hồ cũng chuyển đến trong phạm vi ống kính, trên đồng hồ không có bất cứ thay đổi nào.
Hàng ma sư cùng trực với Shindong nói: “Trên đồng hồ không có gì khác lạ, hai người này nhìn cũng rất bình thường”
“Hừ, kiểm tra chứng minh thư, kỳ lạ.” Shindong vẫn không dám khinh suất, may mà chứng minh thư của Lee Sungmin đã được công ty đổi cho một cái, dòng ngày tháng năm sinh đã được sửa lại.
Bác sĩ trường học làm tận chức trách thế này cũng thật là hiếm thấy, một cuộc kiểm tra sức khỏe thôi mà. Shindong không yên tâm, anh đột nhiên nói: “Lee Sungmin, đừng đế bọn họ lấy máu cúa cậu, hãy rời khỏi đó trước”.
Không lấy máu? Lee Sungmin nghe thấy lời này giật thót mình, trên cánh tay của cậu, người ta đã dán băng dính lên, tìm được tĩnh mạch rồi. Nữ bác sĩ kia đang cầm ống kim đến, Lee Sungmin vô cùng lo lắng, không để cậu ta lấy máu, phải nói thế nào đây?
Bác sĩ nam kia nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của cậu, cuời cười an ủi: “Nếu sợ thì đừng nhìn xuống kim, không đau đâu, một lát là xong”.
Lee Sungmin đột nhiên có hành động, cậu nhẩy phắt lên, cuồng loạn xua tay: “Không được, không được, em sợ tiêm, hễ tiêm là sẽ bị ngất xỉu, em không lấy máu nữa, không lấy nữa”. Cậu gỡ hết băng dính ở trên cánh tay ra, ném mạnh xuống đất, co chân chạy ra khỏi phòng y tế.
Na In ở bên công ty cùng lúc nhìn thấy hình ảnh của hai bác sĩ này, đã nhanh chóng tìm kiếm trong kho số liệu, anh nói với Shindong: “Kết quả so sánh khuôn mặt, chúng ta không có tư liệu về hai người này, trong kho số liệu cũng không có bọn họ, tạm thời không thấy gì khả nghi”.
Shindong suy nghĩ một hồi rồi gọi điện thoại bảo Kangin tìm kiếm tư liệu về hai bác sĩ này từ phía trường học bên kia. Tất cả tư liệu đều đã kiểm tra, cũng không nhìn ra được có gì không thỏa đáng.
Shindong mập mờ phát hiện một chi tiết có tính đột phá. Mấy học sinh đó nhìn có vẻ như không có điểm gì giống nhau, học ở những lớp khác nhau, ăn cũng có thể tới những nhà ăn không giống nhau. Nhưng học sinh mới đến nhập học thì ai cũng kiểm tra sức khỏe ở cùng một chỗ.
“Ray, cậu kiểm tra lại mấy vụ án cướp linh hồn gần đây, xem xem những công ty xảy ra vụ án có phải đều sắp xếp cho nhân viên kiểm tra sức khỏe trước đó không.”
Lee Sungmin quay về lớp, buôn chuyện cùng với các bạn học cả nửa ngày, nghe ngóng thông tin về bác sĩ trường học, nghe ngóng đợt kiểm tra sức khỏe có sinh viên nào không đủ tiêu chuẩn không. Cậu còn mượn cớ bác sĩ nam thích lợi dụng, làm cho tinh thần buôn chuyện của các nữ sinh sôi nổi hẳn lên. Mọi người nói rất nhiều chuyện, song Sungmin cũng chẳng tìm thêm được đầu mối nào hữu dụng.
Nhưng mà điều tra của phía bên công ty lại có chút tiến triển. Quả nhiên mấy đơn vị và công ty liên quan đến các vụ án cướp linh hồn trước kia, bao gồm cả Công ty Huệ Thông và câu lạc bộ mà Sungmin từng đến, trước khi xảy ra chuyện đều có kiểm tra sức khỏe cho nhân viên. Mà những người bị cướp linh hồn, hồn lực, nhóm máu, mệnh số cúa bọn họ đều có đặc điểm chung.
“Boss nói, những linh hồn thế này giống như tế phẩm, có lẽ vụ việc này liên quan tới ma thần. Tất lão đại phía bên kia vừa hay cũng đang điều tra sự việc cùng loại, cho nên số liệu đều chuyển đi rồi. Các cậu tập trung tinh thần phá các vụ án phía bên trường học này là được. Nếu như sự việc này cũng là cướp linh hồn, vậy có khả năng sẽ bắt được kẻ đứng phía sau, chưa rõ được mục đích”, Ray nói với Shindong.
Shindong trả lời: “Hiểu rõ rồi. Địa điểm kiểm tra sức khỏe của mấy vụ án lần này có điểm chung gì không? Kết quả kiểm tra sức khỏe bị tiết lộ như thế nào?”.
“Chuyện này trước mắt còn chưa điều tra ra được, bệnh viện kiểm tra đều không giống nhau, bây giờ không thể xác định được là phía bệnh viện tiết lộ ra hay là phía đơn vị công ty xảy ra chuyện tiết lộ. Tóm lại các cậu bên đó nhất thiết phải cẩn thận, bảo Sungmin đề phòng hơn.”
Lee Sungmin cùng đám bạn buổi sáng lên lớp học phụ đạo tâm lý, quay về đến ký túc xá đã tới giờ cơm trưa. Lee Sungmin cảm thấv hơi buồn chán, cậu có một bệnh lạ, từ nhỏ đã không thể ăn thịt lợn, hễ ăn là nôn. Nhưng nhà ăn của trường học làm đồ ăn đến xào cải thảo cũng cho thêm thịt lợn thái miếng vào. Thế là Lee Sungmin chỉ có thể gọi cơm của khu vực đồ ăn chay, đồ ăn ở khu vực này rất ít món để lựa chọn, mà thời gian gần đây miệng Sungmin lại bị Kyuhyun nuôi hư mất rồi, thực sự cảm thấy đồ ăn của trường học rất khó ăn.
Hôm qua Lee Sungmin miễn cưỡng ăn ở nhà ăn được hai bữa, hôm nay quyết định ra ngoài mua mỳ ăn liền. Vào lúc này, cậu thực sự vô cùng nhớ Boss.
Choi In Jae bạn cùng phòng vừa cầm hộp cơm vừa nói cậu ấy nghe thấy một chuyện lạ, kể rằng lầu trên có người nói nửa đêm nghe thấy tiếng mèo kêu, ngay hành lang ngoài cửa.
Kim Jae Kyung nghe thấy, xoa xoa cánh tay: “Đáng sợ quá, mình nổi hết cả da gà rồi này”.
Lee Sungmin nhanh chóng mở thiết bị liên lạc ra, cẩn thận hỏi lại Choi In Jae, để bọn Na In nghe thấy những tình hình này. Nhưng Choi In Jae biết được rất ít, chỉ nói cô ấy vừa rồi cùng đi về với bạn học ở tầng trên nghe nói vậy, không chỉ có một người nghe thấy tiếng mèo đáng sợ. Nhưng trong tòa nhà vốn dĩ không nuôi mèo, gần quanh đây cũng chưa từng nhìn thấy mèo hoang, cho nên mọi người có rất nhiều suy đoán tưởng tượng, rất sợ hãi.
Choi In Jae kể chuyện rất sinh động, Lee Sungmin và Kim Jae Kyung đang nghe nhập tâm, đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ, dọa cho ba cô nữ sinh giật thót mình.
Hóa ra là dì quản lý ký túc xá mang đến một hộp cơm siêu lớn, nói là có một người đàn ông nhờ bà đưa lên cho Lee Sungmin. Thái độ của người quản lý ký túc xá này bình thường cực tệ, hôm nay lại chịu giúp đưa đồ. Trong phòng ký túc, Kim Jae Kyung, Choi In Jae nhìn nhau một cái, cảm thấy kỳ quái, Lee Sungmin thì lại đoán ra ngay là ai.
Có thể sai khiến người khác như vậy, cậu chỉ quen một người mà thôi.
Lee Sungmin bò lên cửa sổ nhìn, không thấy người cậu đang nghĩ tới, trong lòng là một cảm xúc khó tả, hình như có chút thất vọng. Nhưng khi mở hộp cơm ra nhìn, toàn những món mình thích ăn, Lee Sungmin lập tức vui vẻ ngay.
Hai cô bạn cùng phòng buôn chuyện kia bò lên cửa sổ, nhìn ra ngoài rất lâu, không thấy nhân vật khả nghi nào, thế là quay đầu lại bức vấn Lee Sungmin: “Là bạn trai của cậu mang đến cho?”.
“Đâu có.” Lee Sungmin chết cũng không thừa nhận.
“Sao mà không phải, mặt của cậu đã đỏ lên rồi ôm hộp cơm dáng vẻ hạnh phúc.”
Lee Sungmin giật mình quay đầu đi, soi soi vào chiếc gương trên bàn, đâu có đỏ lắm đâu.
Hành động này của cậu, rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này. Kim Jae Kyung và Choi In Jae cũng không vội vàng tới nhà ăn, nhào đến định tra hỏi cẩn thận cái người đã có bạn trai này. Lee Sungmin muốn bảo vệ hộp cơm, lại phải chống đỡ với bốn cái tay đang cù, rất nhanh chóng thất bại, lớn tiếng cười, hét lên: “Mình đầu hàng rồi, đầu hàng rồi”.
“Có khai hay không?”
“Khai, khai.”
“Vậy mau nói.”
Nói cái gì bây giờ? Lee Sungmin cúi đầu nhìn nhìn hộp cơm, trong lòng ấm áp, Boss thật là tốt quá. “Anh ấy là anh trai mình, là anh trai mình đưa đến, anh ấy biết mình kén ăn.”
“Anh trai?”, hai chàng trai rõ ràng không tin lắm.
Lee Sungmin cười hi hi, ôm lấy hộp cơm ngồi xuống, bắt đầu ăn: “Là anh trai cùa mình, mình có chị gái và anh trai, mình là đứa trẻ hạnh phúc”.
“Thật đáng ghét.” Kim Jae Kyung và Choi In Jae chu môi lên, cùng ra ngoài đi ăn.
Lee Sungmin vui vẻ nhét cơm vào miệng, điện thoại lại vang lên tiếng tít tít, cậu cầm lấy nhìn, là tin nhắn: “Ai là anh trai em!”.
Lee Sungmin suýt nữa phun một miếng cơm ra ngoài, Boss làm sao có thể nghe thấy? Lại chợt nhớ, hóa ra thiết bị liên lạc của cậu còn mở. Cậu nghĩ rất lâu mà nghĩ không ra tin nhắn này phải trả lời thế nào, đơn giản cứ giả vờ ngốc, coi như không nhận được, tiếp tục tập trung ăn cơm.
Suốt cả một ngày không xảy ra chuyện gì, buổi tối Lee Sungmin từ chỗ Shindong báo cáo quay về, về tới ký túc xá đúng lúc Kim Jae Kyung và Choi In Jae đang nói chuyện phiếm, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết: “Á… ma!”.
Lee Sungmin nhanh chóng lao ra ngoài. Tiếng hét từ trong phòng nước* truyền ra, thời gian này là lúc sinh viên tắm rửa giặt giũ chuẩn bị nghỉ ngơi, nếu như ở trong phòng nước xảy ra chuyện, sợ là phiền phức lớn rồi.
(*Phòng nước: Phòng chứa nước công cộng, cung cấp nước nóng, nước lạnh phục vụ cho sinh hoạt ở những khu vực tập thể.)
Lee Sungmin vội vã chạy đến phòng tắm, tiếng thét đó khiến cho không ít người tập trung lại nên khi cậu đến nơi đã nghe thấy một tràng tiếng ồn.
Một nữ sinh mặc áo ngủ màu trắng, tóc dài xõa đứng ở giữa phòng nước, đang lớn tiếng nói với một nữ sinh khác: “Cậu dọa chết mình rồi! Hét cái gì mà hét, bệnh tim sắp tái phát rồi đó”.
“Cậu mới dọa chết người đó, cậu xem cậu mặc đồ trắng như vậy, mình vừa vào không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thấy một mái tóc lắc lắc, ma thật cũng không dọa người như cậu, mình mới là bị cậu dọa chết đó.”
“Mình vừa gội đầu xong, hong tóc mà.”
Hai người trách nhau mấy câu, sau đó đều cười vang, thật là một trận báo động giả hãi hùng.
Đám đông đến xem từ từ tản đi, cô gái hong tóc kia kéo cô gái bị dọa cho sợ lên nói: “Đi, chúng ta về ký túc, cũng bò lên cửa sổ hong tóc, muốn dọa người thì mọi người cùng nhau dọa”.
Thoáng cái trong phòng nước đã trống không, mọi người đều đi rồi, chỉ có Sungmin một mình đứng ở đó bất động, trên đồng hồ của cậu, vòng tròn màu đỏ đang phát sáng, có một mùi cháy khét rất nhạt vẫn còn chưa tan hết.
Lee Sungmin nhẫn nại chờ đợi, ác linh không có ý định tấn công cậu, nhưng cũng không rời đi. Một lát sau, dưới ánh đèn tù mù, bức tường trước mặt cậu tựa như bị ngâm nước, từ từ hiện lên mấy chữ: “Cứu tôi với!”.
Lee Sungmin cố nén cơn hoảng loạn nói với không khí ở trước mặt: “Cậu không cần cố làm ra vẻ hư ảo để dọa tôi, tôi không sợ ma”.
Trên tường lại xuất hiện mấy chữ mới: “Cứu cậu ấy với!”.
Lee Sungmin lấy bình dẫn hồn ra: “Cậu ấy là ai, là cứu cậu hay cứu cậu ấy? Cậu là Lee Hye phải không?”.
Cậu vừa nói vừa từ từ đi gần vào trong, mùi khét càng lúc càng nặng hơn. Cuối cùng, cậu nhìn thấy bóng sáng ở trên bể nước, đang muốn niệm chú dẫn hồn, đột nhiên lại cảm thấy sau lưng có cảm giác lạnh lẽo u ám.
Lee Sungmin phản ứng rất nhanh, cậu liền lăn xuống đất, nắm chắc Pink trong tay. Khi quay người lại, bùa ở đầu cùa Pink đã bắn ra, Sungmin chuyển bước đứng dậy, thu mình tạo tư thế phòng bị.
Lao về phía cậu là một con mèo đen, thân hình rất lớn, đồng tử màu vàng kim, Sungmin nhất thời có cảm giác đã từng gặp nó ở đâu. Ngày đó, lần đầu tiên cậu nhìn thấy ma, ngày mười lăm tháng Bảy, cũng đã gặp phải một con mèo giống như thế này. Nhưng mà con mèo trước mặt cậu đây, yêu khí rất nặng lại rất tà ác, con mèo kia không thể so cùng được.
Con mèo đen này trượt mất mục tiêu thì nhe răng ra, lại bổ nhào đến. Sungmi cầm Pink trong tay, một gậy hất tung con mèo kia ra.
Con mèo đen nhảy về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn Lee Sungmin.
Lee Sungmin xoay cổ tay, vung gậy lên, con mèo đen kia như cảm thấy việc tấn công cậu chẳng phải dễ dàng, cũng không tiếp tục nghênh chiến, quay đầu bỏ chạy. Sungmin nhìn bốn phía xung quanh, đã không còn thấy bóng dáng ác linh kia đâu nữa.
Cậu nhanh chóng đuổi theo, cũng chỉ nhìn thấy cái đuôi màu đen đang lắc lư trong cầu thang, chạy hướng xuống dưới chuồn mất, trong thoáng chốc đã không còn bóng dáng.
“Trong tòa nhà là có mèo yêu.” Lee Sungmin vội vàng mở thiết bị liên lạc lên báo cáo tình hình. Chị Han giám sát ở cửa tòa nhà trả lời: “Chỗ của tôi không nhìn thấy mèo”. Hàng ma sư tuần tra ở xung quanh đó cũng rất nhanh chóng trả lời sẽ lưu ý.
Lee Sungmin đang ớ trong tòa nhà đi kiểm tra một vòng, không có phát hiện gì.
Lúc này cậu có chút không hiểu, ác linh kia là thực sự cần giúp đỡ, hay là đang giúp con mèo yêu phân tán sự chú ý của cậu.
“Sungmin, cậu đang làm gì vậy?” Một cô gái ở phòng ký túc bên cạnh đang chuẩn bị xuống lầu, thấy Lee Sungmin đứng ở trước cửa cầu thang, hỏi một câu.
“Không sao, vừa rồi nhìn thấy một con mèo, giật bắn mình”, Lee Sungmin làm như không có chuyện gì cười cười.
“Đó chẳng phải là phòng của các cậu nuôi sao, mình nhìn thấy nó từ trong phòng các cậu chạy ra, còn cho rằng các cậu lén lút nuôi chuột cưng, còn nuôi cả mèo, cẩn thận bị quản lý bắt được đó.”
“Ji Ji!” Sungmin giật thót mình, nhanh chóng chạy về phòng.
Trong phòng, thực sự không thấy tung tích Ji Ji đâu. Choi In Jae nằm trên giường nghỉ Kim Jae Kyung không ở phòng. Lee Sungmin rất lo lắng, Ji Ji không bao giờ chẳng nói tiếng nào liền chạy lung tung, nó vẫn luôn rất ngoan, chắc không phải là bị con mèo vừa nãy ăn mất chứ.
Cậu vội vàng tìm quanh, tìm cả một vòng trong phòng, vẫn không thấy tung tích Ji Ji đâu. Cậu hỏi Choi In Jae: “Vừa rồi có mèo đi vào phải không? Ji Ji đâu? Cậu có nhìn thấy không?” .
Choi In Jae nằm im bất động, hình như không để ý đến cậu. Lee Sungmin đi đến, đẩy đẩy cậu ấy: “In Jae”. Lẽ nào ngủ say rồi?
Choi In Jae vẫn cứ bất động, ngủ say như chết. Lee Sungmin lại đẩy đẩy cậu ấy, thấy cậu ấy không có phản ứng gì, thế là duỗi tay ra kiểm tra một chút. Cậu ấy vẫn còn ấm, hơi thở nhè nhẹ, nhưng sao lại nằm im bất động thế này?
Trái tim Lee Sungmin đập liên hồi “thịch thịch thịch”.
“Shindong, chỗ tôi ở đây hình như có người bị chứng mất hồn phách. Ji Ji cũng không thấy đâu rồi.”
Buổi tối hôm đó, tòa nhà ký túc xá số hai lại một lần nữa xáo động, có hai nhân viên y tế đến đưa Choi In Jae của phòng 403 đi, nghe nói có khả năng là bị thiếu máu nên hôn mê.
Ngày hôm sau, nhà trường ra thông báo, nói tòa nhà này quá cũ kỹ, trên tường có vết nứt, nghi ngờ là bị nghiêng lệch, cần phải tiến hành kiểm tra và sửa chữa. Vì vậy học sinh của tòa nhà nội trong ba ngày phải chuyển ra ngoài, nhà trường sẽ sắp xếp ký túc xá khác làm chỗ ở tạm thời cho mọi người.
Lee Sungmin chạy một vòng khắp tòa nhà, lại tìm kiếm mấy vòng ở khu vực xung quanh, vẫn không tìm thấy tung tích của Ji Ji, đến bóng dáng con mèo kia cũng chẳng thấy đâu. Cuối cùng cậu không nhịn được lo lắng đến phát khóc.
Lee Sungmin mãi cũng không nghĩ ra bên trong tòa nhà này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ rời khỏi phòng trong một khoảng thời gian rất ngắn, ác linh cũng ở cùng với cậu. Con mèo yêu đó làm sao có thể ép linh hồn của Choi In Jae ra? Lẽ nào trong tòa nhà không chỉ có một ác linh? Đến Ji Ji là linh vật như thế cũng không thấy bóng dáng đâu, tình huống có lẽ còn tệ hơn so với tưởng tượng của cậu.
Kim Jae Kyung cũng bị dọa cho không nhẹ, cô ấy theo hai cô nữ sinh giả ma dọa người kia đi xem náo nhiệt kết quả vừa mới quay về thì nhìn thấy Lee Sungmin đang ôm lấy Choi In Jae hôn mê không tỉnh. Điều này khiến cậu ấy sợ đến mức cả buổi tối không ngủ được, liên tục nói với Lee Sungmin rằng mình rất sợ, không dám ở đây nữa.
Kyuhyun nhận được thông báo, anh đích thân đàm phán với nhà trường, ép trường học phải nhanh chóng thông báo xử lý tòa nhà, nhưng bởi vì học sinh rất nhiều, nguồn ký túc xá của nhà trường thực sự không đủ, cho nên sắp xếp nhanh nhất cũng phải cần ba ngày.
Kyuhyun làm xong những việc này, đi tìm Lee Sungmin. Cậu đang ngồi trong ký túc xá đau lòng rơi nước mắt, nhìn thấy Kyuhyun đi vào, còn chưa kịp kinh ngạc, liền bổ nhào đến khóc lóc nói: “Boss, Ji Ji không thấy đâu, là em không tốt, em làm mất Ji Ji rồi, em không chăm sóc tốt cho nó, có phải là nó bị con mèo kia ăn rồi không?”.
Kyuhyun thở dài, nhất thời cũng không tìm được giấy ăn, chỉ đành đưa tay lau nước mắt cho cậu: “Thỏ ngốc, em khóc thành như thế này, nếu như Ji Ji quay về, thì chắc nó cười chê chết mất”.
“Nó chỉ cần quay lại, cười chê em em cũng đồng ý. Boss, anh có tin tức gì của nó không?”
Kyuhyun lắc đầu: “Không tìm thấy nó, nhưng mà nó không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy đâu, Ji Ji là con chuột linh rất lợi hại, đừng lo lắng”.
“Nhưng không thấy nó đâu cả, nó vẫn luôn rất ngoan, không chạy lung tung.” Đến Boss cũng tìm không thấy, Lee Sungmin làm thế nào cũng không thể yên tâm được về Ji Ji.
Kyuhyun ôm lấy cậu, vỗ vào lưng cậu an ủi. Lúc này Kim Jae Kyung đẩy cửa phòng đi vào, nhìn thấy một người đàn ông ở trong ký túc xá ôm Lee Sungmin, rất bất ngờ. Cậu ấy kinh ngạc hét lên, run rẩy, quay đầu muốn chạy ra ngoài,
“Jae Kyung.” Lee Sungmin vội vàng đẩy Kyuhyun ra, ngại ngùng gọi cậu ấy lại: ”Này, đây là anh trai của mình, cậu đi vào đi”.
Lại là anh trai? Kyuhyun rất không vui, nhưng chẳng nói gì, cố nhẫn nhịn.
“Ồ, ồ.” Kim Jae Kyung mặt trắng bệch, cẩn thận nhìn, đi vào trong: “Là anh trai của Sungmin, làm em giật cả mình. Xin chào, em là bạn cùng phòng của Lee Sungmin, Kim Jae Kyung”.
Kyuhyun khẽ gật đầu, coi như chào hỏi. Thái độ này so với sự nhiệt tình của Kim Jae Kyung, rõ ràng lạnh nhạt hơn nhiều. Lee Sungmin bất mãn đập đập tay vào lưng anh, có chút ngượng ngập.
Kyuhyun cười an ủi Sungmin, hỏi: “Bọn em khi nào chuyển ký túc xá?”.
Lee Sungmin trả lời: “Em vẫn cứ bận tìm Ji Ji, không chú ý đến thông báo của nhà trường, phải hỏi Jae Kyung”.
Kim Jae Kyung vội nói: “Tối hôm nay có thể chuyển một nhóm, nếu như Sungmin lo lắng, bây giờ có thể đi tìm chủ nhiệm lớp đăng ký chuyển chỗ luôn lượt này”.
“Vậy còn cậu?” Kim Jae Kyung nhát gan thế này lại không tranh chuyển đi trong nhóm đầu tiên, Lee Sungmin cảm thấy hơi kỳ quái.
“Mình đang đợi, có thể đến lúc đó sẽ cùng bạn học khác thuê phòng.”
Kyuhyun chen lời: “Vậy thế này đi, Sungmin nhà tôi ở cùng với cô nhé, con bé vừa đến, ở với người khác cũng không quen lắm, hai người ở cùng một phòng cũng có thể chăm sóc cho nhau, đến khi đó cũng cùng thuê một phòng nhé. Nhà trường sắp xếp tạm thời thế này, điều kiện chắc chắn cũng không tốt”.
Kim Jae Kyung nghe thấy rất vui mừng, cười gật đầu đồng ý.
Kyuhyun giống như phụ huynh hỏi thăm, lại nói thêm với Kim Jae Kyung mấy câu, hỏi han tình hình gia đình cô ấy. Rồi còn quan tâm hỏi về chuyện học hành, chuyện sinh hoạt thường ngày của Lee Sungmin. Sau đó lại dặn dò hai ngưòi bọn họ phải chăm sóc cho nhau, có chuyện gì phải báo về nhà, Kim Jae Kyung đối diện với người đàn ông đẹp trai dịu dàng này, gò má cứ ửng hồng, không ngừng đồng ý.
Kyuhyun nói chuyện xong, bảo muốn cùng Sungmin ra ngoài tản bộ, liền tạm biệt Kim Jae Kyung.
Đi xuống dưới lầu, Kyuhyun lập tức gọi điện thoại, bảo Na In kiểm tra qua tư liệu của Kim Jae Kyung. Lee Sungmin vội hỏi: “Boss, anh cảm thấy cô ấy không bình thường sao? Nhưng học sinh trong tòa nhà này đều đã kiểm tra rồi, không có gì khác thường. Hơn nữa em cùng với Kim Jae Kyung ở với nhau mấy ngày rồi, cũng không thấy có gì kỳ lạ, cô ấy không bị chiếm thân, không phải là ác linh cũng không phải xác sống”.
“Anh biết cậu ta là người, nhưng vẫn phải điều tra xem. Phản ứng của cô ta vừa rồi đi vào trong phòng nhìn thấy anh hình như hơi thái quá.”
“Ký túc xá nữ đàn ông không được vào, cho nên c6o ấy nhìn thấy có đàn ông, giật mình cũng là bình thường.”
“Vậy sao? Anh vì sao cứ cảm thấy cô ta giống như là nhìn thấy ác quỷ đoạt mệnh vậy.” Kyuhyun hừ mũi, thật ra Sungmin cũng là đàn ông chứ đâu, chẳng qua do cậu giấu kĩ tung tích mà thôi.
Lee Sungmin bĩu bĩu môi, không phản bác nữa, dù gì chuyện này, Boss đã nói rồi.
Có Kyuhyun ở bên, Lee Sungmin nhất thời cảm thấy có chỗ dựa, cậu ríu ríu rít rít đem những chuyện mình gặp phải trong mấy ngày qua và suy nghĩ của mình nói ra hết. Tuy Kyuhyun ở trong công ty sớm đã nghe Shindong và Na In báo cáo toàn bộ rồi, nhưng vẫn nhẫn nại nghe cậu kể.
Kyuhyun kéo cậu đi tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, bảo người đưa cơm đến, đợi cậu kể lể xong, bảo cậu ăn cơm trước: “Dù chuyện có lớn hơn, cũng không thể không ăn cơm. Cơm trong trường học không ngon, em cố chịu đựng mấy ngày”.
“Anh yên tâm, Boss, em nhất định sẽ tìm ra được chân tướng.”
“Ừm, sự việc sắp tới sẽ tiến triển rất nhanh thôi. Bất luận là ác linh muốn tìm cách báo thù, hay là tập đoàn cướp hồn căn cứ vào kết quả kiểm tra sức khỏe cướp linh hồn. Bây giờ chúng ta làm sạch được tòa nhà này rồi, học sinh chuyển đi số lượng lớn, đối với bàn tay đen đứng phía sau mà nói, thứ nó muốn đang rời xa tầm khống chế của nó, tóm lại là có thay đổi. Bọn chúng chắc chắn sẽ phản ứng đối với chuyện này.”
Lee Sungmin vừa nghe vừa gật đầu, cảm thấy rất có lý, hóa ra làm sạch tòa nhà còn có tác dụng này.
“Anh đã bảo bọn họ kiểm tra lại khu vực lân cận xung quanh đây rồi, mấy ngày này anh có công việc quan trọng phải làm, em một mình ở trong tòa nhà cần cẩn thận hơn.”
“Vâng.” Lee Sungmin đồng ý, đối với sự quan tâm của anh lại thấp thoáng vui mừng.
“Mấy câu chú kia, em niệm lại một Iần nữa cho anh nghe.” Anh nhắc nhở đi, dặn dò lại, vẫn còn cảm thấy chưa yên tâm.
Lee Sungmin làu làu niệm lại câu thần chú rồi nói: “Em đã học rất thuộc rồi. Anh nói là cưỡng chú mà, em sẽ dùng cẩn thận”.
Kyuhyun nhìn Sungmin, không kìm được lại duỗi tay xoa lên đầu cậu, lần này cậu không tránh, tâm trạng anh cũng tốt lên: “Đừng lo lắng, chỉ cần có nguy hiểm em cứ dùng, vạn sự đã có anh gánh vác”.
Lee Sungmin nhìn nhìn anh, nở nụ cười: “Boss, anh rất giống một phụ huynh dung túng cho con mình phạm lỗi”.
“Phụ huynh?”, Kyuhyun cau mày, vừa là anh trai, vừa là phụ huynh, anh thật không thích nghe. Nhưng mà, thân phận nào đó chắc cũng có thể coi là phụ huynh nhỉ.
Anh nghĩ nghĩ rồi cũng cười: “Vậy được thôi, em đánh người ta rồi, quay về anh sẽ phát vào mông em, nhưng mà vạn sự vẫn là anh gánh vác”.
Lee Sungmin cười ha hả, ở bên cạnh anh, thật sự khiến cậu rất vui vẻ. “Ji Ji kia chắc chắn không sao, sẽ quay lại, có đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy, đợi Ji Ji quay lại rồi, em muốn đến nhà hàng Địa Phủ mua chút điểm tâm lần trước, Ji Ji thích ăn lắm.”
“Được, đợi vụ án này kết thúc, anh đưa bọn em đi”, Kyuhyun sảng khoái đồng ý.
Buổi chiều ấm áp, trong vườn trường đang có những sự việc kỳ quái này, hai người cùng nhau hưởng thụ những tia nắng vàng tạm thời, hiếm có.
Không khí tốt như vậy, Lee Sungmin không nén được, hỏi: “Boss, anh và Ryeowook…”.
Kyuhyun nhìn cậu một cái, Lee Sungmin cắn răng, lấy hết dũng khí: “Em muốn nói, hai người có thể nào tốt như lúc đầu không?”.
“Tốt như lúc đầu?” Trong mắt Kyuhyun một tia kinh ngạc lóe lên: “Em biết điều gì rồi?”.
“Em, em thực ra chỉ quan tâm đến anh, Boss.” Lee Sungmin vừa muốn mở miệng để khuyên, điện thoại đột nhiên vang lên, người gọi điện đến là Jung Mo.
“Học trưởng.” Lee Sungmin vội vàng nhận điện thoại, cậu đột nhiên phát hiện ra mình đã lạnh nhạt với Jung Mo rất lâu rồi, thậm chí thời gian này còn không hề nhớ đến anh.”… Vâng, em gần đây rất bận, nhưng mà mấy ngày nữa chắc là sẽ tốt thôi”.
Bây giờ cậu nhận điện thoại của anh, lại không còn cảm giác căng thẳng, ngượng ngùng kia nữa.
Kyuhyun cau mày nghe Lee Sungmin nói chuyện vói Jung Mo, điện thoại của anh cũng vang lên, là Yesung gọi đến: “Có đầu mối rồi, phía bên Hồ tộc có phát hiện, xác thực là Bắc Âm Vương, tình hình không tốt, anh đến đây nhé”,
Kyuhyun xác nhận địa điểm xong, ngắt cuộc gọi.
Lee Sungmin ở bên này vẫn đang nói chuyện, Kyuhyun bắt đầu nhìn cậu, Sungmin như cảm thấy có “oán khí”, quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt của anh, liền rất hiểu ý, nói tạm biệt với Jung Mo.
Cậu ngồi xuống nghiêm chỉnh, bộ dạng lấy lòng. Kyuhyun bị cậu làm cho cười, véo véo má cậu nói: “Anh đi đây, có chuyện cần làm. Em phải cẩn thận hơn nhé”.
“Anh phải đi đâu?” Lee Sungmin bừng tỉnh hỏi, sau đó trong đầu là một cơn hối hận, cậu làm gì mà quản người ta như một người vợ vậy.
Kyuhyun cười cười, giữ lấy hai vai Lee Sungmin: “Bắc Ắm Vương bị phong ấn nghìn năm, dư đảng và tuy tùng của ông ta đều muốn thả ông ta ra, bọn anh phải đi xác nhận đảm bảo ông ta không thể ra được. Đừng lo lắng, anh sẽ không gặp nguy hiểm đâu”.
Anh không muốn giấu cậu, nhưng lại cảm thấy có nói cậu cũng không hiểu được, anh cười với cậu rồi nhanh chóng rời đi.
Lee Sungmin ngồi ở đó, đột nhiên nhớ ra, Bắc Âm Vương chẳng phải chính là một trong ngũ phương quỷ đế chủ quản địa phủ trong tiểu thuyết của Ryeowook sao? Sau đó ông ta còn bị Diêm Vương chiếm vương vị, sau đó nữa thì dẫn binh tấn công điện Diêm Vương, lại bị chú thỏ con cắn một miếng mà thất bại. Hóa ra nhân vật này thực sự có tồn tại?
Lee Sungmin cảm thấy đầu óc có chút hồ đồ. Cậu quyết định đợi khi vụ án này kết thúc, sẽ phải nói chuyện cẩn thận với Ryeowook.
.
.
.
Kết thúc chương 22
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.