Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 38

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 37

.
.
.

Heechul, Hankyung và Jung Mo vốn dĩ đang định thanh toán đổi địa điểm dưới sự kêu gọi của Heechul, thì nhìn thấy Lee Sungmin đã rời đi lại xông vào trong giống như một quả tên lửa. Ba người kinh ngạc nhìn cậu mắt không liếc ngang lao thẳng về hướng phòng bao có Kyuhyun. Sau đó cậu vô cùng khí thế mau lẹ dũng mãnh kéo cửa xông vào, đầu tiên là ôm lấy Kyuhyun dưới ánh nhìn chằm chặp của tất cả mọi người, sau đó lại lớn tiếng nói gì đó với một người phụ nữ, cuối cùng thì chính là diễn vở kịch cưỡng hôn, uke tấn công seme.

Lee Sungmin cưỡng hôn Boss!!!

Heechul phấn khích huýt sáo, suýt chút nữa còn vỗ tay hoan hô Lee Sungmin.

Hankyung há hốc miệng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, im lặng không nói. Jung Mo quay đầu quan sát biểu hiện của anh, vỗ vai anh an ủi.

Nụ hôn này của Lee Sungmin thực sự có thể gọi là vô cùng oanh liệt, chấn động bốn phương! Tới lúc này cậu đã định kết thúc nhưng không ngờ lại khó khăn đến vậy.  

Kyuhyun giữ lấy gáy cậu, anh ép cậu hướng về phía mình, đầu lưỡi tách môi cậu ra, luồn sâu vào trong miệng cậu. Phần cưỡng hôn của cậu rất nhanh chóng biến thành một nụ hôn nóng bỏng.

Lần này đổi lại là Lee Sungmin ngây người ra. Cậu nhất thời kích động xông vào, theo lý thì nên lớn tiếng tuyên chiến rồi hung dữ mắng cho đám người xấu xa dám ức hiếp Boss này một trận, cuối cùng là cùng Boss nghênh ngang rời đi. Đáng nhẽ cậu phải khí phách như vậy chứ.

Nhưng đầu lưỡi nóng như lửa đang cuốn lấy cậu kia trong thoáng chốc đã rút hết cả khí thế của cậu rồi. Gay go hơn, anh còn càng hôn càng sâu, quấn quýt không rời.

Lee Sungmin đỏ bừng mặt nhưng ở trước mặt nhiều người như thế  này, cậu lại không dám giãy giụa. Nếu như giằng co một cái, Boss sẽ mất mặt biết bao. Cậu nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Kyuhyun với tác phong của đà điểu, mặc kệ đi mặc kệ đi, muốn khai chiến thì phải đánh cho xong đã, cứ coi như lúc này trong lòng có xấu hổ muốn chết, cậu cũng phải toàn lực phối hợp với Boss hôn đến cùng. (=////=)

Mấy người trong phòng phản ứng không giống nhau, nhưng cũng đều ngẩn ra trước hành động của Kyuhyun. Cửu Thiên Huyền Nữ  tức đến mức muốn nổi điên lên, Kim Ryeowook lén đá vào chân Kyuhyun một cái, cảnh cáo anh không được quá tùy tiện khoa trương.

Trước khi Cửu Thiên Huyền Nữ đập bàn, cuối cùng Kyuhyun cũng buông Lee Sungmin đang mặt đỏ phừng ra, nhìn dáng vẻ thẹn thùng xẩu hổ lại còn muốn ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ ra khí thế của cậu mà buồn cười. Anh nắm chặt tay cậu, giơ lên trước mặt mọi người, nói với Cửu Thiên Huyền Nữ: “Lời chú của bà rất mạnh, nhưng có một số chuyện dù pháp thuật có mạnh hơn nữa cũng không ngăn cản được. Bà nhập thế chưa lâu, quan sát thế giới này nhiều hơn chút đi, so với trước đây thực sự không còn giống nữa rồi. Chuyện tôi thoái vị, cứ theo lời bà nói, hy vọng bà có thể giữ đúng lời hứa. Bắc Âm Vương con người này không dễ dẹp bỏ như bà nghĩ đâu. Ông ta từ trước đến này luôn ở phía sau giở thủ đoạn, mọi người vẫn phải cẩn thận thì hơn”. Anh chỉ trích như thế này, rõ ràng chính là chửi thẳng vào mặt Bắc Âm Vương. Bắc Âm Vương dù có kiềm chế tốt hơn nữa, cũng không kìm được, gườm anh bằng ánh mắt lạnh lùng.

Kyuhyun cũng nhếch khóe môi lên cười nhạt với ông ta một cát sau đó lại quay sang phía Jung Young – tộc trưởng Hồ tộc: “Còn phải phiền Hồ tộc trưởng phí nhiều tâm sức thông báo tin này cho các giới, Diêm La tôi bắt đầu từ hôm nay thoái lui khỏi địa phủ, sau này tất cả mọi việc, đều không liên quan đến địa phủ nữa”.  

Cuối cùng anh khom người xuống xoa xoa vai Kim Ryeowok, nhẹ giọng nói: “Vất vả cho em rồi”, vẻ dịu dàng hiếm khi lộ ra của anh khiến mũi Ryeowook cay cay, Sungmin ở bên cạnh mắt càng đỏ hoe lên.

Kyuhyun vỗ vai Yesung, lại chẳng thèm nhìn người nào khác, kéo Sungmin ra khỏi quán cà phê.

Hai người chầm chậm đi bộ một đoạn dài, Kyuhyun không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay Sungmin cứ thế đi.

Lee Sungmin và anh đan mười ngón tay vào nhau, có một loại cảm giác từ nay sẽ dựa vào nhau mà sống. Boss của cậu làm việc vất vả, nỗ lực vì sự yên ổn của nhân gian, đến cuối cùng lại có kết cục như thế.

Cậu cảm thấy đau lòng cho anh, sợ anh quá buồn bã, thế là ôm lấy cánh tay anh, kề sát đến, nhẹ  giọng khuyên: “Boss, anh đừng buồn. Anh còn có em đây, còn có mọi người, tuy bọn em chỉ là những hàng ma sư con người, nhưng tất cả đang cùng nhau nỗ lực, còn có thể làm được rất nhiều việc. Đến khi đó sẽ đánh bại hết tất cả bọn Cửu Thiên Huyền Nữ và Bắc Âm Vương”.

Kyuhyun quay đầu lại, không nói gì, chỉ kéo cậu vào trong lòng rồi hôn. Lee Sungmin lúc này mới nhìn thấy, trên mặt anh rõ ràng là một nụ cười rạng rỡ, đâu có chút nào dáng vẻ u buồn.

Trên đường lớn mọi người qua lại, anh tướng mạo xuất chúng khí chất ngời ngời, vốn dĩ đã rất thu hút sự chú ý rồi, bây giờ ở ngay đầu đường lại ôm hôn cho người ta coi miễn phí, đương nhiên sẽ càng thu hút ánh mắt người qua đường.

Lee Sungmin lần này không còn ngoan ngoãn như vậy, cậu nghiêng người mạnh tay đẩy anh ra, miệng lùng bùng quát: “Nhiều người lắm…”. Nhưng chút sức lực đó của cậu đâu thể là đối thủ của Diêm Vương lão gia. Anh siết chặt eo cậu, bàn tay  to lớn giữ phía sau gáy cậu, cúi đầu chặn cái miệng nhỏ xinh của cậu lại, quấn quýt với đầu lưỡi của cậu, hôn thật mãnh liệt, hôn cho đã.

Lee Sungmin đẩy anh ra không được, tim càng đập dữ dội, đầu  lưỡi bị anh hôn đến phát đau, chẳng cần nghĩ cũng biết  tư thế của bọn họ bây giờ nóng bỏng thế nào.

Lee Sungmin cố gắng liếc mắt lén nhìn phản ứng của những người qua đường. Thôi chết rồi, nhiều người đang nhìn quá, còn có cả người lấy điện thoại ra, muốn làm gì? Cậu không thở nổi nữa, trong lòng vừa xấu hổ vừa sổt ruột, không kìm được đá cho anh một cái, miệng quát lên hai tiếng “ưm ưm” không rõ.

Kyuhyun cuối cùng cũng thả cậu ra, cười như gió xuân đắc ý, môi của anh vì nụ hôn nóng bỏng mà ướt át sáng bóng  lên, trên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn nhuộm lên mấy phần quyến rũ. Lee Sungmin chẳng để ý được mà giúp anh lau đi, nhìn thấy người bên cạnh thật sự đang cầm điện thoại lên muốn chụp, cậu nhanh chóng kéo anh bỏ chạy.

Kyuhyun cười lớn, thuận theo cậu chạy cả một đoạn, chạy qua hai con phố, xuyên vào trong một ngõ nhỏ. Chắc chắn được không còn bị người ta vây lại nhìn rồi chỉ  trò nữa, Lee Sungmin lúc này mới dừng lại thở hồng hộc.

Cậu đang định càu nhàu thì đã lại bị anh một tay kéo vào lòng hôn. Lee Sungmin còn chưa kịp nói gì, miệng đã lại bị bịt kín rồi, cậu không kìm được cảm giác cuồn cuộn trong lòng, lừ mắt, duỗi tay đập đập vào vai anh. Kyuhyun lấy gáy cậu, cánh tay đang ôm siết eo cậu dùng lực, ép cơ thể cậu lên tường, mãnh liệt chuyên tâm hôn.

Lee Sungmin không có kinh nghiệm đối với việc này. Vừa rồi ở trong phòng bao của quán cà phê cậu chỉ tập trung muốn giành thể diện cho Boss. Còn nụ hôn ở trên đường lớn kia cậu cũng chỉ để ý đến việc ngại ngùng, lén nhìn những người qua đường. Bây giờ trong con ngõ nhỏ này bốn phía không có người, bọn họ lại thu mình ở một góc nhỏ, tấm lưng rộng lớn của anh che chắn cho cậu, khiến cậu có cảm giác an toàn kín đáo, cuối cùng cũng yên tâm cẩn thận thưởng thức cơn cuồng nhiệt của anh.

Môi anh rất mềm, đầu lưỡi anh rất nóng, cái ôm của anh rất dễ chịu, bàn tay lớn rất có lực, Lee Sungmin bị hôn đến mức choáng váng, cảm giác ngọt ngào ngập tràn trong tim.

Anh mơn trớn trên khóe môi của cậu, trêu chọc cuốn lấy vị ngọt của mỗi tấc trong miệng cậu, Lee Sungmin bắt đẩu cảm thấy khó thở, cậu không biết hóa ra chỉ hôn mà cũng có thẽ nóng bỏng thế này. Quan trọng nhất là, người đàn ông vốn dĩ rất lạnh lùng băng giá kia, bây giờ hình như càng hôn càng hưng phấn, hoàn toàn vẫn còn chưa thấy đủ.

Lee Sungmin mơ mơ hồ hồ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, không biết vừa rồi ở trên đường có bị người ta chụp được không, ngày mai không biết trên báo đài tin tức xã hội có đưa tin một chàng trai hôn đến phát cuồng, chết ở trong con ngõ nhỏ  hay không, nguyên nhân chết lại là “bị hôn đến chết”.

Áp lực trên môi đột nhiên biến mất, không khí tươi mới tràn vào trong phổi Sungmin. Cậu ở  trong lòng Kyuhyun hớp từng ngụm không khí. Kyuhyun bật cười vỗ vào lưng: “Thỏ Con ngốc, thở phải dùng mũi chứ”.

Lee Sungmin giả chết không đáp lời, qua vai của anh nhìn thấy một chàng trai nhỏ vừa rời đi, che miệng cười trộm.

Lee Sungmin chắc rằng người đó đang cười mình. Mặt cậu đỏ bừng lên, thụi cho anh mấy đấm: “Lại bị nhìn thấy rồi, mất mặt quá.”  

Kyuhyun ôm cậu thật chặt trong lòng, nói: “Vừa rồi chẳng phải em rất anh hùng sao, bây giờ còn xấu hổ cái gì?”.

“Cái đó không giống, bọn họ ức hiếp anh, em đương nhiên phải để cho Cửu Thiên Huyền Nữ kia thấy bùa chú của bà ta chẳng có chút xíu tác dụng nào, dẹp tan uy phong của bà ta.”

Kyuhyun khẽ cười: “Đúng, uy phong nhất chính là Thỏ Con của anh”.

Lee Sungmin ngẩng đẩu nhìn anh, ánh mắt anh sáng lên, mặt đỏ hồng, cả người hiện rõ vẻ hăng hái. Nhưng Lee Sungmin biết, vừa rồi anh rất buồn vì mất đi vương vị thần quan trọng nhất của mình. Cậu ôm anh thật chặt: “Boss, anh còn có em”.

“Ừ, anh có em. Cuối cùng anh có em rồi.”

Lee Sungmin ngẩng phắt lên, phấn chấn tinh thần nói: “Đi, quay về em giúp anh thu dọn hành lý, em có nhà, anh có thể chuyển đến sống với em, chúng ta chẳng thèm sống ở cao ốc Đế Cảnh đó”.

Suốt từ lúc ở quán cà phê ra, Kyuhyun vui đến mức cười không khép được miệng, “Được, chuyển đến chỗ em ở”. Đây dù sao cũng là Thỏ Con chủ động đề nghị anh sống cùng, anh chẳng dại gì mà không đón nhận.

Hai người tay trong tay đi trên đường, Lee Sungmin lại nói: “Boss, anh nói xem, em có cần phải từ chức không?”. Không đợi Kyuhyun trả lời, cậu đã tự mình nói tiếp: “Em nghĩ trước mắt không nên từ chức nhỉ, mỗi tháng em vẫn cần lĩnh lương mà, dù gì em cũng không phải người của địa phủ, bọn họ không thể ép em đâu. Có tiền lương rồi, cuộc sống của chúng ta sẽ không cần lo nghĩ”.

Thỏ Con ngốc này, còn định nuôi anh sao? Kyuhyun không kìm được cứ cười mãi.

“Nhưng mà, tiền lương của em cũng không đủ duy trì mức sống của anh trước đây, cho nên chúng ta phải tiết kiệm đó.” Cậu bấm đầu ngón tay tính toán phí sinh hoạt của hai người rốt cuộc phải tiêu bao nhiêu.

“Thỏ Con, đừng lo đến những thứ này vội.” Kyuhyun nắm nốt bàn tay bên kia của cậu, thực sự không nhìn nổi dáng vẻ  lo lắng thế này của cậu, nói: “Đừng lo, anh có tiền, em quên anh còn có mấy công ty nữa sao? Có liên quan đến địa phủ, chẳng qua chỉ là công ty hàng ma và mấy trung tâm nghiên cứu kia. Anh còn những thứ khác như bất động sản, trò chơi, chứng khoán nữa, không cần nuôi công ty hàng ma, tiền bên này đủ để em gắng sức phung phí cũng tiêu không hết, em muốn cái gì cũng được”.

Thực ra mở công ty hàng ma, ngoại trừ một số khách có thể thu được phí, và một bộ phận nhỏ do chính phủ tài trợ, những chi phí khác, toàn bộ đều lấy từ lợi nhuận công ty khác bù vào. Hàng yêu trừ ma chỉ là đang đốt tiền, dù gì nhiều trang bị vũ khí như thế, tiền lương cho nhân viên, phí nghiên cứu phát triển kỹ thuật…, tổng số tiền lớn đến kinh người. Vì điều đó, anh đã mở hết công ty này đến công ty khác, con đường nào có thể kiếm được tiền anh liền đi theo hướng đó, nghiễm nhiên đã quá đủ tiêu chuẩn của một thương nhân phàm tục. Không để anh quản địa phủ nữa, vậy anh nhiều tiền như thế thật sự là không có chỗ tiêu rồi.

“Nói như vậy, công ty hàng ma sẽ không phải là không trả nổi lương chứ?” Sungmin nghe xong giải thích lập  tức  lại lo lắng cho các đồng nghiệp, hơn nữa nếu không có  tiền  từ các công ty kinh doanh, công việc hàng ma có phải sẽ không  tiếp tục được nữa không?

“Thỏ Ngốc.” Anh véo vào mũi cậu: “Anh làm sao có thể để mặc Ryeowook một mình chống đỡ chứ, hơn nữa vẫn còn có Jong Woon. Đến khi đó anh sẽ chuyển tới cho nó một số tài sản dưới danh nghĩa công ty của Jong Woon. Cửu Thiên Huyền Nữ bọn họ vẫn nắm giữ một môn phái cổ hủ, đối với việc điều hành kinh doanh của doanh nghiệp hoàn toàn không hiểu, muốn đánh lừa tai mắt của bọn họ tặng tiền cho Ryeowook cũng không khó lắm”.

“Boss”, Lee Sungmin nắm chặt tay anh: “Sau này anh có dự định gì?”.

“Anh thật sự vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành.” Anh ngừng lại có chút sầu não.

“Là cái gì? Em giúp anh.”

Anh nhìn khuôn mặt cậu, cười cười: “Thật sự cũng chỉ có em mới giúp được anh”.

Lee Sungmin vui mừng, lập tức gật đầu: “Vậy anh mau nói, phải làm cái gì?”.

Anh nhìn vào mắt cậu, trong đó có bóng hình của anh. “Đợi thời cơ thích hợp anh sẽ nói cho em.” Anh ngẫm nghĩ giây lát, lại muốn có sự đảm bảo của cậu: “Thỏ Con, có phải là anh muốn làm cái gì, em đều sẽ giúp anh không?”.

“Vâng, đương nhiên rồi”, cậu gật đầu thật mạnh.

Kyuhyun cười vui vẻ, nâng cằm cậu lên lại muốn hôn, Lee Sungmin không chịu, đẩy anh ra. Anh không hài lòng: “Chẳng phải vừa nói muốn làm gì đều được sao”.

Lee Sungmin đỏ mặt, ngó quanh: “Đây là đường lớn mà, em chẳng muốn biểu diễn trước mặt mọi người. Hơn nữa, yêu đương còn có rất nhiều chuyện khác có thể làm, chúng ta hãy làm những thứ  khác trước, đừng cả ngày cứ hôn qua hôn lại”. Cậu ra vẻ nghiêm túc giáo huấn anh.

Kyuhyun khoanh hai tay trước ngực, sốt ruột lắm rồi nhưng vẫn tỏ vẻ điềm nhiên hỏi: “Được, vậy em nói đi, yêu đương phải làm những gì, chứng ta sẽ làm hết một lượt. Anh cùng em làm những việc em muốn làm, em cũng phải cùng anh làm những việc anh muốn làm”.

“Ví dụ như xem phim, ăn cơm, tới khu vui chơi, tặng hoa, cùng em đi dạo phố…”, Lee Sungmin giống như vừa đếm đầu ngón tay vừa tính vậy, nói xong, cậu hỏi anh: Anh muốn làm gì?”.

Kyuhyun không đáp, trái lại kéo cậu rảo bước đi về phía trước: “Vậy xem phim trước”.

Trên con đường trước mặt là một rạp chiếu phim lớn, Boss đại nhân không có hứng thú với điện ảnh, trực tiếp đến cửa bán vé nói mua hai vé bộ phim chiếu sớm nhất. Nhân viên bán vé kia nhìn qua tư thế  thân mật của hai người, lại thấy anh có vẻ không mấy quan tâm tới bộ phim, liền hỏi: “Cần chỗ ngồi tình nhân không?”.

“Chỗ ngồi tình nhân?” Trong rạp chiếu phim có trò này sao? Boss mắt sáng lên: “Được, chỗ ngồi tình nhân”.

Lee Sungmin chẳng kịp chọn phim thì vé đã mua xong rồi, cậu chu miệng lên, làm gì có kiểu yêu đương như vậy chứ. Nhưng mà xem lại buổi chiếu, còn may, là phim võ thuật cậu thích. Lúc này bọn họ có thể lập tức vào xem, Kyuhyun kéo cậu muốn vào, nhưng cậu không chịu, nhất định phải mua một túi bắp rang bơ lớn, một cốc coca lớn: “Đây là thứ khi xem phim cần có”.

Được, mua!

Những thứ này đều chẳng to tát gì, Boss rất hào phóng đáp ứng. Lee Sungmin hớn hở ôm cốc coca và bắp rang bơ, ngoan ngoãn cùng Boss đại nhân vào chỗ ngồi tình nhân.

Kết quả bộ phim đầu tiên hai người xem chung kể từ khi bắt đầu yêu đương, Sungmin lại chẳng xem được chút nào tử tế. Ánh đèn trên màn chiếu vừa tắt, cậu liền bị người đàn ông bên cạnh ôm đặt lên đùi, kéo mặt cậu lại, hai môi ép xuống.

“Boss…” Bắp rang bơ trên tay Lee Sungmin suýt chút nữa văng ra.

“Ừ? Cái gì?” vẫn may, lần này Boss đại nhân còn lưu lại cho cậu quyền phát ngôn, vừa hôn lên môi cậu, vừa hỏi.

“Chúng ta rõ ràng đã quyết định đi xem phim mà.”

“Đúng vậy, đây chẳng phải đang xem phim sao? Em cũng nói không muốn biểu diễn trước mặt mọi người, ở đây rất kín đáo, anh đều làm đúng như ý của em.”

Lee Sungmin mặt đen sì lại, Boss chết tiệt, đừng giả vờ dân chủ nữa đi?  

Nhưng mà sau đó Lee Sungmin cũng chẳng nói được gì nữa. Kyuhyun cứ ôm lấy cậu hôn mãi, thỉnh thoảng lương tâm bộc phát, nhét vào miệng cậu chút coca và bắp rang bơ, sau đó như tìm được lạc thú, lại chiếm đoạt thức ăn từ trong miệng cậu. Vị Boss đại nhân này lúc đầu vào thì nhăn mày nói không thích ăn những thứ vớ vẩn, ân cần nhét bắp rang bơ cho cậu, sau đó lại hôn lấy hôn để, từ  trong miệng cậu cướp thức ăn về, còn chẳng biết xấu hổ nói: ”Hóa ra mùi vị bắp rang bơ không tồi, chẳng trách là thứ đồ ăn cần có khi xem phim”.

Lee Sungmin muốn khóc mà không khóc nổi, bộ phim cậu thích chẳng xem được mấy cảnh, bắp rang bơ cậu muốn ăn cũng chẳng ăn được mấy miếng, chỗ ngồi tình nhân này thật sự không phải cho người ngồi.

“Boss, môi em đã tê cả rồi.”

“Một lát nữa ra ngoài mua son dưỡng bảo vệ môi cho em.”

“Đầu lưỡi của em cũng đau đau.”

“Lát nữa mua kem em ăn cho lạnh bớt đau.”

Nói thì nói như vậy, nhưng trong lúc môi lưỡi quấn quýt anh rõ ràng cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Trong lòng Lee Sungmin vẫn cứ  thở dài, không thể nào nghỉ một chút sao? Lần đầu tiên cậu cảm thấy một bộ phim sao lại dài như thế này chứ?

Điện thoại trong túi rung lên, Lee Sungmin vội vàng chớp lấy cơ hội, hít một hơi dùng cánh tay hích hích anh, miệng lí nhí nói: “Điện thoại…”.

“Mặc kệ nó.” Anh lại tiếp tục hôn cậu. Cậu quay đầu trả lời: “Không được, biết đâu là chuyện quan trọng”.

Anh cau mày lại, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Lee Sungmin nhanh nhanh chóng chóng muốn ngồi xuống dưới, lại bị anh giữ lấy eo, càng siết chặt tỏ ý cảnh cáo, cậu chỉ đành ấn cốc coca cho anh, giải quyết được một tay của anh, sau đó lúng túng lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi.

“A lô, ai… ai… ai đây ạ?”

“Sungmin, tôi là Choi Siwon.”

“Ờ, ờ, Choi… Choi Siwon.” Tuy không ngờ  rằng sẽ nhận được điện thoại của anh ta, nhưng Sungmin bây giờ chẳing còn thời gian mà kinh ngạc, cậu đang rất ngượng ngùng.

Lee Sungmin lén nhìn Boss một cái, anh cứ như chẳng có chuyện gì, đang uống coca – thứ nước mà anh nói là rất không thích, mắt thì vẫn thản nhiên nhìn cậu.

Lee Sungmin lập tức chuyển ánh nhìn, cánh tay thô lỗ trên eo cậu kia đang siết lại, ôm cậu gần hơn một chút, sau đó anh nhẹ nhàng gõ vào huyệt thái dương của cậu.  

“Cậu làm sao vậy?” Choi Siwon ở đầu dây bên kia rõ ràng cảm thấy phản ứng của Sungmin có chút kỳ lạ.

“Không, không sao, tôi đang xem phim.”

“Ồ, tôi chỉ muốn nói, cậu có thể nào đến chỗ tạm giam thăm tôi một chút không, đưa cả Boss của cậu đến, tôi có lời muốn nói với hai người.”

“Anh đợi một lát.” Lee Sungmin nhanh chóng quay đầu lại nhỏ tiếng nói với Kyuhyun: “Choi Siwon nói muốn gặp anh, anh ta muốn chúng ta đến thăm anh ta một chút”. Kyuhyun ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu.

Lee Sungmin liền trả lời Choi Siwon: “Boss nói được, vậy chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian, khoảng mấy ngày tới sẽ đến đó”.

Choi Siwon trong điện thoại cười: “Cậu và Boss cậu đang xem phim sao? Vậy tôi không làm phiền nữa, đến khi đó gặp nhé”, nói xong liền dập máy, nhưng tiếng cười giống như rất hiểu chuyện của anh ta lại làm cho Lee Sungmin vô cùng ngượng.

Cái gì chứ, cậu chỉ  xem phim thôi mà, đâu phải làm chuyện xấu gì. Cậu cau mày lườm Boss một cái, đều tại anh.

Kyuhyun vẻ vô tội đưa cốc coca đến cho cậu, cậu hút một ngụm lớn. Nhìn thấy điện thoại có hai tin nhắn chưa đọc, cậu kích vào mở ra xem, một tin là của Heechul, viết: “Sungmin cậu là đại nói khoác, hóa ra cuối cùng không phải Boss “quy tắc ngầm” với cậu mà chính cậu đã cưỡng hôn Boss. Thật là cao ngạo! Anh đây phục cậu!”.

Lee Sungmin suýt chút nữa thì phun ngụm coca trong miệng ra, cưỡng cái quỷ gì chứ, cậu còn đang hối hận đây này. Boss vốn dĩ lạnh lùng, đẹp trai, nam tính biết bao, bây giờ lại trở thành cái kẻ cuồng hôn, cậu cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Lại một tin nhắn nữa, là của Ryeowook gửi đến, nội dung như sau: “Thỏ Con, anh mình ‘dưỡng sức nuôi binh’ sáu trăm năm rồi, cậu bảo trọng!”. (=]]]]])

Lần này thì Lee Sungmin thực sự nghẹn rồi, cái gì gọi là “dưỡng sức nuôi binh sáu trăm năm”? Nghe mà đáng sợ quá.

Kyuhyun ôm lấy cậu, nhìn vào tay cậu cùng đọc tin nhắn, cười ha hả ở phía sau cậu: “Ryeowook thật là hiểu anh”. Anh nhẹ nhàng cắn vành tai Sungmin, cậu nhột quá rụt vội cổ lại, anh thổi hơi vào tai cậu: “Thỏ Con, em bảo trọng!”.

Lee Sungmin không kìm được quay người đấm cho anh mấy cái: “Bảo trọng cái quái gì, anh chỉ biết bắt nạt em”.  

“Anh đâu nỡ lòng chứ, anh đợi lâu như thế mới đợi được em”, anh ở bên tai cậu khẽ nói. Lee Sungmin nóng rát cả tai, trong lòng mềm nhũn, quay người ôm chặt lấy anh; “Boss, em muốn ở cùng anh”.

Âm thanh của bộ phim đột nhiên lớn hơn, trên màn hình đại chiến đã bắt đẩu nổ ra, Lee Sungmin liên tưởng đến hoàn cảnh bây giờ của bọn họ, cậu vùi mình trong lòng Kyuhyun khẽ giọng hỏi: “Boss, anh không làm vua địa phủ nữa, vậy chúng ta cứu thế sao đây?”.

Mất hết quyền thế, cũng chính là không còn nhân lực vật lực nữa, nên làm thế nào ứng phó với sự xuất thế  của ma thần? Bắc Âm Vương nguy hiểm xảo trá đó, phí bao công phu như thế lại không cướp được vương vị của địa phủ, ông ta nhất định sẽ không cam tâm, sau này không biết còn giở thủ đoạn gì đây? Còn cả Cửu Thiên Huyền Nữ kia, có còn gây bất lợi gì cho Boss nữa không?

Lee Sungmin càng nghĩ càng lo lắng, cậu gồng mình muốn ôm Kyuhyun chặt hơn nữa. Cậu chỉ vừa mới tìm được hạnh phúc, mà đối với tương lai, lại có chút hoang mang, sợ hãi…

Cứu thế sao đây?

Kyuhyun cúi đầu nhìn cậu, không kìm được lại cắn cắn môi cậu, cười nói: “Thỏ Con của anh chí hướng vĩ đại như thế này sao?”.

“Đâu có, chẳng phải anh muốn cứu thế sao, em đương nhiên phải giúp đỡ.”

Kyuhyun cười, hôn lên trán cậu, không nói gì nữa.

Sungmin nằm trong lòng anh, hỏi: “Boss, vì sao anh lại muốn cứu thế?”.

“Đó là trách nhiệm của anh. Có một số chuyện luôn phải có người làm.”

“Vậy anh có hối hận sáu trăm năm trước đã tiễn em đi không?”

“Không hối hận, chuyện đúng đắn nhất mà anh từng làm, chính là đưa em vào đường luân hồi. Em xem, bây giờ chúng ta lại ở cùng nhau rồi.”

Sungmin nhăn mũi: “Vậy vạn nhất không ở cùng nhau thì sao?”.

“Vậy anh cứ sống như thế này, dù gì em vô tâm vô tính như vậy vẫn luôn sống rất tốt. Nhưng từ lần đầu tiên chúng ta có thể ôm được nhau, anh đã quyết định bất luận là xảy ra chuyện gì, anh đều quyết không buông tay nữa. Lần này, anh sẽ không nhìn em gả cho người khác nữa.”

Gả cho người khác? Đúng rồi, cậu cũng đã sống qua sáu kiếp, cậu ở trước mắt anh đã gả đi sáu lần, cùng sống chung với ngưòi khác, sinh con đẻ cái, mà anh lại chỉ có thể đứng một bên nhìn. Sáu trăm năm đằng đẵng như thế, nếu đổi lại là cậu thì nhất định chịu không nổi rồi.

“Cửu Thiên Huyền Nữ đối với anh như thế này, thật quá tàn nhẫn.” Cậu càng nghĩ càng buồn bã.

“Chịu tránh nhiệm vì chuyện bản thân mình làm, cũng coi là công bằng. Anh hủy hoại việc bà ấy cho là quan trọng nhất, bà ấy cũng hủy đi thứ quan trọng nhất của anh, tính ra thì hòa nhau nhỉ.”

“Nếu như năm đó Thỏ Con đi tiên phong rồi, phá kết giới rồi, thần tộc đại thắng, vậy thì chẳng phải đại kiếp diệt thế lần này sẽ không có sao?”

“Thỏ Ngốc.” Kyuhyun âu yếm xoa đầu cậu, lại ôm cậu thật chặt: “Không có em nên thần tộc thương vong nặng nề? Đó chẳng qua là cái cớ biện minh cho thất bại của bọn họ mà thôi. Em mới tu luyện được hai trăm năm, không có lý do gì kết quả thắng bại của một trận đại chiến trời đất lại để em gánh vác. Em ra chiến trường rồi, nếu như vận khí tốt thì thực sự sẽ khiến thần tộc giành được thắng lợi, nhưng nếu vận khí không tốt, vừa qua kết giới cái thì liền bị đánh cho hồn bay phách tán. Bởi vì em không tham gia trận chiến, nên bọn họ mới tưởng tượng ra cái kết quả theo hướng bọn họ cần, thế là kết luận rằng tại em mà hai bên đều tổn thương. Những luận điểm sai  lầm này, em không cần để ý làm gì”.

“Vậy anh phải đồng ý một chuyện với em.” Cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng.

“Chuyện gì?”

“Ừm…” Cậu chăm chú nhìn vào khuy áo sơ mi của anh, thỏ thẻ lên tiếng: “Chính là, anh phải thích em của bây giờ, không được nhớ đến chú thỏ con trước đây nữa”.

Anh ngẩn ra một hồi, thật không ngờ rằng điều cậu để lại là chuyện này, cậu chuyển vấn đề cũng thực là quá nhanh, anh còn cho rằng phải giảng giải khuyên bảo cậu thêm một lúc nữa để cậu đừng tích tụ buồn bã vì chuyện của mấy trăm năm trước, dù gì cũng là do anh ép cậu phải rời đi. Khi đó anh đích thực là không để ý đến chuyện cậu có một lòng muốn cứu trời đất hay không, chỉ  suy nghĩ cho cảm xúc của riêng mình, anh căn bản không chịu đựng nổi khi nghĩ rằng cậu có thể bị hồn bay phách tán, tan thành mây khói.  

“Boss.” Thấy anh không nói gì, Sungmin bắt đầu làm nũng, tóm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Nghe thấy hay chưa, quên cậu ấy đi, quên cậu ấy đi, anh chỉ có thể thích em”.

Anh thực sự không nhịn được cười nữa, cúi đầu chặn lấy miệng cậu: “Em lớn tiếng hơn một chút đi, người khác chắc sẽ muốn mời chúng ta ra ngoài”.

Sungmin thoát ra từ giữa môi của anh, nghiêng đầu nhìn tứ phía, trong phòng chiếu này còn rất nhiều chỗ trống, vị trí tình nhân của bọn họ lại ở góc khuất, cách khá xa, tắt đèn tối om, còn may, vẫn coi là an toàn.

Bộ phim đã gần tới hồi kết, đang là lúc căng thẳng kịch liệt, Sungmin và Kyuhyun tổng cộng cũng chẳng xem được bao nhiêu, cậu sợ rằng dáng vẻ bị hôn suýt chết của mình đến khi hết phim đèn sáng sẽ bị lộ, thế là liền kéo anh thương lượng đòi ra ngoài sớm.

Kyuhyun không chịu, anh quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ thích xem phim, bây giờ phim chưa hết, anh không muốn đi. Nhưng sau khi bị cậu làm ồn một hồi, cuối cùng anh vẫn phải khuất phục.

Sungmin ở trong nhà vệ sinh của rạp chiếu phim nhìn mình trong gương. Mẹ ơi, may mà ra ngoài rồi, mặt cậu đỏ rực, hai mắt đầy ý xuân, môi miệng đỏ chót lên, căng mọng, vừa nhìn qua là biết rõ ràng đã làm gì xấu hổ trong phòng chiếu. Cậu che miệng chạy vụt ra khỏi nhà vệ sinh, rất muốn cho cái kẻ gây chuyện kia một đấm.

Nhưng khi cậu chạy ra ngoài, nhìn thấy Kyuhyun đang đứng trong sảnh lớn gọi điện thoại thì lại không nỡ đánh anh nữa. Lúc này anh đã trở lại với biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc rồi. Xung quanh không ít người, nhưng anh đi về phía bên kia đứng, những sinh vật sống ở xung quanh đều biến thành cảnh nền hết, dường như anh mới là trung tâm ở chỗ đó. Anh không nhìn quanh một cái nào, chỉ chuyên tâm nói chuyện điện thoại. Sungmin từ rất xa nhìn lại cảm thấy mình mắc bệnh si tình mất rồi, sao mà nhìn anh như thế lại cảm thấy anh đẹp trai đến vậy, tài giỏi đến vậy? Người đàn ông này, là bạn trai của Lee Sungmin cậu đó.

Kyuhyun quay lại, lập tức tìm được vị  trí của Sungmin, khuôn mặt anh lại có chút dịu dàng, điện thoại vẫn chưa tắt, anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu. Sungmin cười rạng rỡ đi đến, si tình thì si tình, dù sao người đàn ông này cũng rất yêu cậu. Kyuhyun một tay ôm lấy cậu, nói vào trong điện thoại: “Cứ như vậy đi, làm theo lời tôi nói là được. Mấy ngày này tôi phải ở bên cạnh Thỏ Con. Tuần sau sẽ  cho mấy công ty đó chuyển ra khỏi Đế Cảnh, sắp xếp lại tài sản, chuyển nhượng doanh nghiệp và kết toán tất cả các sự vụ bên đó, tôi sẽ cử người làm. Cậu cứ xếp riêng mấy thiết bị, dụng cụ đó ra, buổi tổi tôi sẽ qua chuyển đồ. Những việc khác, đợi sắp xếp ổn cả rồi, chúng ta sẽ lại liên lạc qua mạng”.  

Lee Sungmin ở bên cạnh nghe, có một chút cảm giác tội lỗi, nhìn thấy anh dập điện thoại thì vội vàng nói: “Boss, em không cần có người ờ cạnh, anh đi  làm việc của anh đi, em sẽ không làm vướng chân, em còn có thể giúp đỡ, thật đó”.

“Nhưng anh cần có người ở cùng, nhiều năm như vậy rồi anh chưa từng được nghỉ ngơi. Em lại chỉ biết cùng với người khác yêu đương, kết hôn rồi sinh con khiến anh tức chết. Bây giờ khó khăn lắm mới đến lượt anh, anh làm gì thì cũng phải hưởng thụ mấy ngày đã rồi hẵng nói.” Kyuhyun từ sớm đã lên kế hoạch rồi: “Chúng ta đi dạo phố ăn cơm trước, làm hết mấy chuyện yêu đương mà em nói, buổi tối về Đế Cảnh chuyển đồ đến tổ ấm nhỏ của chúng ta, ngày mai chúng ta có thể tới khu giải trí, ngày kia nếu như anh không ngủ lâu quá, thì cùng em đi ra ngoại ô chơi”.

Sungmin nghe thấy sắp xếp như thế cũng cười híp mắt lại: “Thật sự có thể như vậy sao?”.

“Đương nhiên.” Anh cũng cười: “Sau này anh còn có thể  thường xuyên làm cơm cho em ăn”.

Điều này thực sự khiến Sungmin vui mừng quá đỗi, Boss muốn làm cơm, tốt quá rồi, nghĩ đến đã muốn chảy nước miếng. Hai người giống như những cặp tình nhân bình thường khác, kéo tay nhau đi vào trong khu thương mại, nhàn nhã dạo phố. Tràn ngập trong tâm trí Sungmin là những món ăn yêu thích, đột nhiên cậu hỏi: “Boss, vì sao tài nghệ nấu nướng của anh lại giỏi như vậy?”.

Kyuhyun ngẩn ra: “Không nói cho em biết”. Vì ở một kiếp nào đó người phụ nữ cậu thích kia là một người làm đồ ăn ngon, điều này khiến anh giận dỗi đi học nấu ăn, sự việc như thế vẫn không nên nói cho cậu biết thì hơn.

“Hừ, nhỏ mọn.” Sungmin vừa hừ anh, vừa nhắm được một chiếc giường: “Boss, chiếc giường này không tồi, cũng không đắt, chúng ta có thể đặt trong thư phòng”.

“Cho ai ngủ?”

Cậu rất muốn nói “Cho anh ngủ”, nhưng nhìn vào kích thước của chiếc giường nhỏ này, đành phải chuyển lại chỉ sang mình: “Cho em ngủ đó”.

Kyuhyun cau mày lại: “Anh không muốn chia phòng, trước đây em không chấp nhận anh, đuổi anh xuống lầu dưới anh cũng nhịn, bây giờ em chấp nhận rồi anh còn phải chia phòng sao?”. Ngón tay to lớn của anh chỉ vào một chiếc giường cỡ King size bên kia: “Anh muốn mua chiếc đó, chiếc giường kia trong phòng em hơi nhỏ, hai người sợ là không lăn được”. (=]]]])

Cậu kéo tay anh về, ngượng ngùng cười với nhân viên bán hàng đang đi đến, sao cậu lại cho rằng Boss đại nhân rất quân tử chứ? Cậu kéo Kyuhyun sang một bên: “Đâu có nhanh như vậy, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu”.

“Cái gì mới bắt đầu, hơn sáu trăm năm anh sống uổng không sao?”

“Đó, đó…”

“Thỏ Con, anh cho em hai sự  lựa chọn. Một là không chia phòng, hai là ngày mai liền đi đăng ký kết hôn. Em chọn cái nào?”

Hả? Lee Sungmin ngẩn mặt ra.

Đăng ký? Còn có cái gì mất lý trí hơn không?

Cậu biết anh thật sự sẽ làm được, vội vàng thỏa hiệp; “Không chia phòng, không chia phòng”.

Kyuhyun gật đầu hài lòng đặt mua chiếc giường, quẹt thẻ, ký tên vào đơn chuyển hàng.

Lee Sungmin đi theo sau giống như một kẻ ngốc, nhìn thấy giá tiền kia thật đau lòng. Khi đã định đoạt tất cả xong xuôi, Boss đại nhân ôm lấy cậu tiếp tục đi dạo, đầu óc cậu lúc đó mới phản ứng lại được: “Boss, anh có chứng minh thư sao?”. Nếu không có thì sẽ không đăng ký kết hôn được, cậu nên chọn phương án đó thì hơn.

Kyuhyun đưa ví da cho cậu tìm, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cậu một cái. Lee Sungmin nhìn nhìn, thì ra anh cũng có.

Vì sao Diêm Vương lại có chứng minh thư của con người? Đây là đạo lý gì vậy?

Cậu thở phào một cái, còn may còn may, không lựa chọn đăng ký thật là quá sáng suốt.

“Boss, anh đã ba mươi lăm tuổi rổi.” Lee Sungmin đem chiếc ví da trả lại, bắt đầu chê anh già.

Kyuhyun vô cùng tự tại: “Cứ coi như trên chứng minh thư có viết là năm mươi ba đi nữa, thì em cũng chỉ có thể ở cùng anh mà thôi”.

Lee Sungmin tưởng tượng một chút, đột nhiên kinh hãi:  “Boss, đợi đến khi em Năm mươi ba tuổi, bộ dạng của anh sẽ thế nào”.

”Anh sẽ cùng già đi với em.” Anh xoa đầu cậu, những điều này anh nghĩ qua rồi, dung mạo tuổi tác những thứ đó anh có thể khống chế được.

“Vậy em chết rồi thì sao?”  

“Vẫn giống như trước đây, anh đưa em đến một kiếp khác, sau đó anh lại đi tìm em, đợi em yêu anh rồi, chúng ta tiếp tục sống bên nhau.” Anh nói nhẹ như gió thoảng mây trôi, Sungmin lại cảm thấy muốn khóc.

Kyuhyun thở dài: “Thỏ Con ngốc, anh cũng đã quen rồi, chuyện này đâu có gì. Dù sao ở kiếp này em đã phá chú vì anh rồi, kiếp sau nếu như dám không nhận ra anh, anh sẽ tức giận đấy”.

Lee Sungmin gật mạnh đầu: “Em bảo đảm nhất định sẽ nhận ra anh, nếu như em quên, anh hãy nhắc em nhé”.

Bảo đảm thì bảo đảm, còn thêm vào cái “nếu như”? Boss đại nhân chẳng hài lòng chút nào, quá không có thành ý rồi.

Ở bên này hai người ngọt ngọt ngào ngào, cao ốc Đế Cảnh bên kia lại mang một cục diện hoàn toàn khác.

Bởi vì Cửu Thiên Huyền Nữ lệnh cho Huyền Thiên Phái vào ở trong cao ốc, địa phủ đổi chủ sang Kim Ryeowok, Kyuhyun chịu quản chế buộc phải chuyển đi. Thế là Happy và Smile đưa mấy quỷ sai chia trang bị, đóng gói mấy chiếc máy chủ, chuẩn bị để Kyuhyun đưa đi.

Mấy đệ  tử của Huyẽn Thiên phái ở bên cạnh phụng mệnh giám sát bọn họ. Trong đó một người hỏi: “Đây là những cái gì, vì sao phải đóng gói”.

Smile khuôn mặt không mấy vui vẻ, chẳng muốn để ý đến bọn họ. Happy cười nói: “Là máy tính, những thứ này đều là đồ của Boss, chẳng phải anh ấy phải dọn ra ngoài sao? Chúng tôi thu dọn lại trước, đợi anh ấy đưa đi”.

“Máy tính là dùng để làm gì? Vẫn hay nghe người ta nói.” Một người đệ tử vừa mới cùng Cửu Thiên Huyền Nữ nhập thế hỏi, anh ta bảo vệ sư phụ bế quan tĩnh tu, được sự trọng dụng sâu sắc, nhưng nhập thế chưa lâu, rất nhiều thứ nhìn đều không hiểu.

Một đệ tử khác của Huyền Thiên phái trả  lời: “Cái đó giống như sách vậy, có thể viết chữ, có thể đọc sách, có thể xem tin tức, còn có thể nói chuyện với người ở rất xa. Con người phát minh ra, rất thú vị, bọn họ đùng máy tính để làm việc và học tập”.

Anh ta nói cứ như mình rất am hiểu vậy, Smile buồn bực làm việc, chẳng thèm liếc bọn họ dù chỉ một ánh mắt coi thường.

Một quỷ sai xách một hộp đồ ăn lớn đến: “Nào nào, các vị đại ca, vất vả rồi, uống chút rượu ăn chút thức ăn nào”.  

Happy cũng hô: “Đúng, mau nếm đi, mấy vị đại ca bế quan cùng với Thánh Mẫu lâu như vậy, cũng vất vả rồi, lần này nhập thế chắc chắn chưa từng ăn những món chính hiệu này, chúng tôi đây chẳng có việc gì, mọi người nghỉ ngơi, uống chút rượu”.

Rượu ngon đồ ăn ngon màu sắc, hương vị kiểu cổ thật sự rất thu hút mọi người: “Ôi, chúng tôi đúng là chưa từng nếm qua món ăn này, bây giờ mùi vị đồ ăn của nhân gian đều rất khó ăn, quá nhạt nhẽo, trình bày lại còn cổ quái, rượu cũng chẳng phải loại chính thống”.

“Đúng vậy đúng vậy”, Happy hùa vào.

Đệ tử Huyền Thiên phái kia một tay cầm thịt, một tay cầm bình rượu, đi đến trước một màn hình hiển thị, hỏi: “Chữ đang nhảy trên này ý nghĩa gì vậy?”.

Smile nhìn chiếc máy tính kia đang truyền số  liệu vào máy của Boss, vừa khinh thường đối phương “mù văn hóa”, vừa trả lời: “Ồ, đó là chúng tôi đang kiểm tra xem nó có bị  bệnh hay không, giống như việc bế quan tu luyện  ấy, nó cũng phải có lúc nghỉ ngơi”.

Người đó nghe nửa hiểu nửa không, gật đầu, lại đi lang thang ra chỗ khác. Happy và Smile nhìn nhau một cái, trước đó Boss đã ra lệnh cho bọn họ phải chỉnh lý tất cả số liệu để đề phòng bất trắc. Hôm nay bọn họ  liền nhận được tin tức nói Huyền Thiên phái sẽ giám sát tòa nhà, Boss không thể quay lại nữa. Bọn họ phải thức đêm sao lại tất cả những văn kiện quan trọng và kho số liệu thành một bản cho Boss. Hai người còn đang bận rộn thì đã thấy mấy kẻ “mù văn hóa” đến, Cửu Thiên Huyền Nữ kia cũng thật quá nóng vội, ngay cả thời gian chuyển giao cũng không cho. May mà những tên quê mùa này chẳng hiểu gì cả, cho rằng chỉ cần chăm chú theo dõi người thì sẽ không có chuyện gì.

Trước khi Kyuhyun tới nhân gian đã chuẩn bị suốt mấy trăm năm, toàn bộ thủ hạ của anh để làm được những việc này đều phải đi học tập, nghiên cứu chuyên sâu. Bọn họ ở trong giới thần tiên pháp thuật khá cao cường, sống trong nhân gian, những tri thức học được cũng không hề tệ. Nào có giống như Huyền Thiên phái này, cho rằng làm thần tiên thì không cần phải đọc sách sao?

Đợi đến gần nửa đêm, khi Lee Sungmin lên đến nơi thì bọn Happy cũng sắp thu dọn xong.

Dưới lầu có người của Huyền Thiên phái trông giữ, nhìn thấy Kyuhyun liền không cho anh lên lầu, thế là Lee Sungmin tự mình lên tầng ba mươi chín thu dọn hành lý. Một nữ đệ tử của Huyền Thiên phái theo sau, cả đoạn đường giám sát cậu. Lee Sungmin thấy tình hình trước mặt, biết bây giờ căn cứ vào quan hệ của cậu với Boss, cậu muốn không từ chức cũng không được nữa rồi.

Tập hợp xong tất cả đồ đạc, bọn Happy cũng không được tự tay đưa đồ xuống lầu, mỗi thùng đều do người của Huyền Thiên phái giúp chuyển xuống.

Đồ phải chuyển đi không ít, chất đầy cả một chiếc xe tải. Lee Sungmin ôm Ji Ji, ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn này, trong lòng quyến luyến không nỡ rời đi. Cậu còn buồn bã như thế, Boss kia một tay xây dựng nên chỗ này, trong lòng chắc chẳng dễ chịu gì.

Về đến nhà, Lee Sungmin chủ động sắp xếp hành lý, dọn dẹp nhà cửa, hy vọng có thể khiến tâm trạng Kyuhyun tốt hơn một chút. Kyuhyun cũng thật sự chẳng muốn giúp đỡ, lại còn thản nhiên lý lẽ: “Đó là chuyện bà xã nên làm”.

Lee Sungmin hơi xấu hổ, xếp quẩn áo của anh vào trong tủ quần áo của mình. Quần lót đặt chung một chỗ thì ngại lắm, cậu liền dọn sạch một ngăn kéo để đựng. Bàn chải đánh răng, khăn mặt, dao cạo râu của anh được bày trong phòng tắm. Tất cả đã thu dọn xong xuôi, cậu ở trong phòng nhìn một vòng. Cuối cùng cũng cảm nhận được thực sự bọn họ đã ở bên nhau.

Buổi tối lúc đi ngủ, Lee Sungmin rất căng thẳng, nhưng đêm nay Kyuhyun lại không có bất kỳ hành động nào, anh vẫn ngồi trong thư phòng sắp xếp chỗ máy móc và số liệu kia. Cậu cũng bận cả một ngày mệt quá rồi, cuối cùng thì đi ngủ trước. Đợi khi cậu bị hôn cho tỉnh dậy, đã là hai giờ đêm.

Cậu mơ màng gọi: “Boss”.

“Anh phải ra ngoài một chuyến, em ngoan ngoãn ngủ đi.” Anh vừa nói vừa tiếp tục hôn cậu.

Cậu cau mày lại, buồn ngủ, giận dỗi, lật người ôm lấy gối quay lưng lại với anh lẩm bẩm: “‘Vậy sao anh còn gọi người ta”

Anh dịu dàng cười, gạt mấy sợi tóc trên gò má cậu ra, hôn lên huyệt thái dương của cậu, khẽ khàng rời đi.

Kyuhyun đi đến phòng tạm giam.

Kangin nhận được chỉ lệnh của anh, dẫn anh đi tìm cái kẻ đã từng muốn sàm sỡ làm tổn thương Lee Sungmin. Bọn họ đi đến trước một căn phòng nhỏ của khu giam giữ, Kangin tra soát số liệu, nói: “Chính là người này, biệt danh của hắn là Yunho, có tiền án về tội cưỡng hiếp, cũng là kẻ duy nhất hôm đó vây bắt được bị đá trọng thương phần dưới. Chắc là người anh muốn tìm”.

Kyuhyun lạnh lùng gật đầu.

Kangin ra hiệu cho cảnh vệ bên cạnh mở cửa ra, sau đó hỏi Kyuhyun: “Anh tìm hắn ta muốn làm gì?”.

Kyuhyun trả lời lạnh tanh: “Cắt ngón tay của hắn”.

Choi Siwon cũng ở trong khu tạm giam này, anh ta đang nằm ở trên chiếc giường nhỏ của một buồng giam khác ngủ, đột nhiên bị tiếng kêu thảm thiết làm giật mình tỉnh dậy, anh ta sợ đến mức nhảy dựng lên. Tiếng kêu thảm thiết lại vang tới, nghe giống như giọng của Yunho. Choi Siwon mập mờ đoán được chuyện gì, trong lòng có chút bất an. 

Vào lúc này, cửa căn phòng nhỏ của anh ta đột nhiên mở ra.

Choi Siwon không động đậy, anh ta nheo mắt lại nhìn một bóng dáng cao lớn trong đêm tối đi vào, là người tên Kyuhyun của công ty hàng ma kia mấy năm trước đã mời anh ta gia nhập, và cũng chính là Boss của Lee Sungmin.

“Anh muốn gặp tôi?” Bộ dạng hung dữ của Kyuhyun vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, Choi Siwon trong lòng có chút sợ hãi, Yunho vừa mới gặp phải chuyện gì rồi? Choi Siwon lấy lại tinh thần ứng phó: “Tôi rõ ràng hẹn Sungmin cùng đến với anh”. Nếu như Lee Sungmin ở đây, sự an toàn của anh ta mới được đảm bảo.

“Chuyện gì?” Kyuhyun không để ý đến điều kiện đưa ra khi anh ta muốn gặp mình.

Tiếng kêu thảm thiết của Yunho bên kia vẫn còn tiếp tục, Choi Siwon suy nghĩ xem phải nói như thế nào, người đàn ông này quá đáng sợ, anh ta đến gặp mình vào giữa đêm, chắc chắn là muốn làm rõ vấn đề của anh ta trước khi anh ta trở về gặp Lee Sungmin.

Nếu có gì không bình thường, vào thời gian và địa điểm này, anh ta muốn xử  lý mình cũng chẳng khó khăn gì, xong việc chắc chắn sẽ có người giúp anh ta giải quyết.

Choi Siwon ngẫm nghĩ, người đàn ông trước mắt này, thật sự rất quan tâm đến Lee Sungmin.

Choi Siwon hắng giọng, hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh là Diêm Vương phải không?”.

“Chỉ muốn hỏi điều này?”

Choi Siwon cẩn thận quan sát Kyuhyun, trong lòng đã xác định được thân phận của đốỉ phương.  

“Tôi muốn trao đổi điều kiện với anh.”

“Muốn tôi đưa anh ra ngoài?”

Mỗi một câu trong cuộc đối thoại này dường như bản thân đều không được lợi thế, Choi Siwon cắn răng lại: “Đúng! Anh đưa tôi ra ngoài, tôi chấp nhận làm việc cho anh”.

Kyuhyun nhìn anh ta: “Tôi không cần anh nữa”.

Choi Siwon sốt ruột nói lớn: ‘”Anh là một đại thần, thủ hạ phán quan, Vô Thường, quỷ sai vô số, nhưng anh còn cần một mạng lưới con người làm việc cho mình, nhất định là có nguyên nhân. Tôi đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp cứu thế nhưng đều bị phá hủy, nếu mục đích của anh cũng như vậy, tôi đồng ý gia nhập”.

Kyuhyun không nói gì, Choi Siwon lại tiếp: “‘Anh biết bản lĩnh của tôi, không hàng ma sư nào có thể thay thế được tôi. Con đường cứu thế nguy hiểm, tôi không sợ chết, anh tuyệt đối sẽ không thiệt gì”.

Kyuhyun lạnh lùng nói: “Anh không sợ chết, thì cứu thế làm gì?”.

“Tôi chỉ là không muốn… mình chết đi khi chưa hề nỗ lực. Nếu như em trai tôi còn sống, nó nhất định sẽ làm như thế, nó vẫn luôn mơ ước được giải cứu thế giới.” Anh ta ngừng lại một chút, đón ánh mắt của Kyuhyun: “Tôi biết trước đây anh đã từng điều travề tôi, anh không thích thủ đoạn của tôi, tôi đương nhiên cũng chẳng phải loại anh hùng gì, nhưng tôi có thể  dùng vào trận chiến lớn, giá trị của tôi, chắc đủ để xóa đi những định kiến của anh”.

Kyuhyun nhìn anh ta, rất lâu không nói, sau đó im lặng quay người rời đi.

Cửa sắt “rầm” một tiếng, sau đó lại khóa lại, trong căn phòng nhỏ, áp lực đã giảm bớt. Choi Siwon thở ra một hơi, không thể đoán được Kyuhyun rốt cuộc là đang nghĩ thế nào. Nhưng anh ta cũng không nói không, có lẽ mình vẫn còn cơ hội.

Bên kia tiếng kêu của Yunho lại vang lên, lần này là tiếng hét “Cứu mạng”. Mấy cảnh sát coi ngục xông đến mắng chửi: “Giữa đêm hét cái gì mà hét?”.

“Ngón tay của tôi không còn rồi, ngón tay của tôi không còn rồi, đau đớn quá, cứu tôi với.”

“Mẹ mày chứ, mày nằm mơ thấy mẹ mày đó, ngón tay của mày chẳng phải vẫn còn sao, muốn ăn đánh à?”

“Không phải đâu, đại ca, bọn họ đem bàn tay của tôi ra, cắt từng ngón một, sau đó dán vào, rồi lại cắt ra, tôi đau đớn lắm, thà chết còn hơn, đại ca cứu với.”  

“Khốn nạn, mày vừa rồi nằm mơ thấy quỷ, hét cái quái gì, đá mày cũng không tỉnh, bây giờ hét gì nữa chứ? Không muốn ngủ  thì ra ngoài chạy một vòng, kiểu giống như mày ông đây gặp nhiều rồi, có biện pháp để trị mày.”

Yunho vẫn lớn tiếng gào thét, giống như thực sự vô cùng đau đớn, như thể ngón tay thật sự bị chặt ra vậy. Choi Siwon ngồi trên chiếc giường nhỏ yên tĩnh lắng nghe, từ từ lộ ra nụ cười. Gã Kyuhyun này cũng thật là nhẫn tâm, dùng pháp thuật giày vò như thế so với việc cắt ngón tay thật còn khiến người ta thống khổ  hơn. Yunho e rằng sau này không còn được ngủ ngon nữa rồi.

Anh ta nằm xuống, nhìn lên trần nhà phòng giam chật hẹp, cảm thấy cơ hội ra ngoài của mình rất lớn.

Khi Lee Sungmin ngủ dậy, trời đã sáng rồi. Cậu nhìn nhìn chiếc đổng hồ báo thức nhỏ ở đầu giường, đã hơn tám giờ. Trên giường không có Boss, chỉ có cậu cùng chiếc gối đang ôm chiếm hết cả chiếc giường.

Lee Sungmin dụi mắt, vẫn còn mơ màng, bước xuống giường tìm Boss. Cửa thư phòng đang đóng, cậu mở ra nhìn một cái, Kyuhyun đang nghe điện thoại, mấy chiếc máy chủ đều đang làm việc, máy vi tính cũng đang mở.

Anh quay đầu lại nhìn thấy Sungmin đứng ở cửa, vẫy tay với cậu. Sungmin nghe lời đi vào, ngồi lên chân rồi rúc vào lòng anh, nghe anh nói chuyện điện thoại. Anh rất ít lời, đối phương nói mười câu anh chỉ đáp lại một câu. Cậu gối lên ngực anh, nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, thật là hay. Cậu lại mơ màng muốn ngủ, nếu như có thể mãi ở cùng nhau thế này thì tốt biết bao.

Kyuhyun nói chuyện điện thoại xong, cúi đầu nhìn dáng vẻ mơ màng của Thỏ Con, lại mỉm cười, khẽ hôn lên trán cậu.

“Boss, anh cả đêm không ngủ sao?”

”Đừng thất vọng, tối qua có chút việc, tối nay là có thể rồi.”

Có thể cái gì? Ai thất vọng chứ? Đại háo sắc! Còn cố ý thấp giọng xuống, nói mờ ám như vậy. Lee Sungmin đỏ mặt lườm anh một cái. Biểu cảm của cậu làm cho Kyuhyun phá lên cười. Anh cúi đầu khẽ hôn lên lông mày cậu, lại di chuyển tới môi.

Lee Sungmin nhảy phắt dậy, bịt lấy miệng: “Không được không được, em vẫn còn chưa đánh răng rửa mặt”. Cậu như lửa đốt sau mông chạy ra ngoài, Kyuhyun ở phía sau lại cứ cười, điều này khiến Lee Sungmin chạy càng nhanh hơn.  

Lee Sungmin còn chưa rửa mặt xong thì có người ấn chuông cửa, cậu nghe thấy Kyuhyun đi ra mở, là tiếng của một người đàn ông. Cậu vội vàng lau sạch mặt ra ngoài xem.

Vừa đến là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, trên lông mày có một vết sẹo, tóc anh ta hơi dài, trùm qua cả tai, toàn thân toát ra cảm giác tang thương.

Kyuhyun đang hỏi anh ta: “Hôm nay làm sao đã quay về rồi?”.

“Xong việc rồi, vừa hay có chuyến bay nên về luôn.”

Lee Sungmin hiếu kỳ nhìn, không biết đây là ai.

“Ha Ji Woon, Lee Sungmin.” Kyuhyun giới thiệu hai người bọn họ với nhau.

Lee Sungmin gật đầu chào hỏi, vẫn đang đánh giá người đàn ông, hóa ra đệ nhất hàng ma sư trong truyền thuyết Ha Ji Woon lại có hình đáng như thế này.

Truyền thuyết về anh ta đã lưu truyền khắp cả công ty, nghe nói anh ta là thần nhân duy nhất trong lịch sử giới hàng ma có thể so sánh được với Hàn Kim; nghe nói anh ta từng chết đi hai lần rồi đều sống lại giống như kỳ tích; nghe nói không có yêu ma quỷ quái nào đến tay anh ta rồi mà lại không bắt được… Lee Sungmin từng nghe rất nhiều câu chuyện về Ha Ji Woon, hôm nay cuối cùng đã được gặp mặt, hóa ra cũng là một khối băng lớn giống như Boss.

“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Ha Ji Woon nói với Lee Sungmin, trong mắt chớp lên ý cười nhàn nhạt. Ý nghĩa trong câu nói kia khiến Lee Sungmin hơi đỏ mặt, lẽ nào mình cũng có rất nhiều chuyện đồn đại truyền đến tai người ta rồi?

Kyuhyun cười, vỗ vai Ha Ji Woon. Sau đó hai người đàn ông đi vào trong thư phòng rì rầm nói chuyện, Lee Sungmin làm một quản gia nhỏ, đem điểm tâm tới cho bọn họ.

Cậu nghe thấy Ha Ji Woon nói: “Bây giờ theo tiêu chuẩn của anh, không thể tập hợp đủ tám người”.

Kyuhyun trả lời: “Đại kiếp không đến nhanh vậy đâu, vẫn còn thời gian”.

“Anh xác định con đường này là đúng?”

“Tôi chắc chắn con đường khác không thông.”

Lee Sungmin không hiểu bọn họ đang nói gì, cậu lùi ra. Tuy Boss không đề phòng cậu, nhưng cậu cảm thấy bản thân vẫn nên tự giác một chút, chớ làm phiền bọn họ. Nhưng hai người đàn ông kia cứ rì rầm nói chuyện, còn cùng nhìn cậu mấy cái, điều này khiến Lee Sungmin cảm thấy hình như họ có nói đến mình.  

Lòng hiếu kỳ của Sungmin bắt đầu nổi lên, nhưng lúc này vào đó hình như không thích hợp. Cậu đi lòng vòng cả lúc lâu, pha một bình trà làm có, đi vào vừa hay nghe thấy Kyuhyun nói: “Thỏ Con không được, cậu ấy vẫn chưa đến trình độ đó”.

Ha Ji Woon nhún vai: “Vậy được thôi, tôi cảm thấy bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể tập hợp được năm người”.

Lee Sungmin đưa trà xong ì ra không đi. Chút tâm sự đó của cậu, Kyuhyun làm sao lại không hiểu, anh  kéo cậu ngồi lên chân mình, giải thích: “Bọn anh đang nói về phương pháp phá kiếp nạn, anh muốn tìm ra tám vị hàng ma sư, huấn luyện bọn họ Thiên cang bát trận. Lão Cửu liền bảo để em vào, anh nói em không được”.

“Em rất được mà, em còn có thể phá kết giới.” Lee Sungmin nhỏ tiếng biện hộ cho mình. Hai người đàn ông cất tiếng cười, Kyuhyun khẽ hôn lên gò má cậu: “Em còn kém lắm”.

Lee Sungmin đỏ mặt, đẩy anh ra. Ha Ji Woon thì làm như chẳng thấy gì cả, chỉ tiếp lời: “Vậy tôi gọi bọn họ đến”.

Kyuhyun trả lời: “Hôm nay đừng gọi vội, để qua mấy ngày nữa đi, hai ngày này tôi muốn nghỉ ngơi một chút”.

“Nghỉ ngơi?” Ha Ji Woon nhìn anh như thấy quỷ vậy.

“Đúng”. Kyuhyun nói: “Tôi phải nghỉ ngơi, yêu đương”.

Ha Ji Woon không nói gì, đứng lên đi ra ngoài: “Được rồi, vậy tôi đi đây. Anh nghỉ xong thì tìm tôi”.

Lee Sungmin đỏ mặt, đấm Boss một cái, nghỉ ngơi, yêu đương, vậy mà anh cũng nói ra được.

Nhưng Kyuhyun đã thật sự kéo cậu đi yêu đương. Hành trình một ngày ở công viên giải trí khiến Lee Sungmin chơi phát cuồng. Từ trước đến nay cậu chưa từng nghĩ đến Boss lại chịu đưa mình đi chơi mỗi trò một lượt. Sungmin ngồi trên thuyền hải tặc ôm lấy anh hét lớn, ngồi trên xích đu hôn nhau với anh, ngồi trên đu quay ngựa gỗ dựa vào lòng anh cười.

Một ngày thật hoàn mỹ, nếu như Boss không hôn cậu ở  trước mặt nhiều người như vậy, để cậu xấu hổ thế này thì càng tuyệt hơn nữa. Nhưng khi bọn họ đi dạo siêu thị vào lúc xế chiều, Lee Sungmin mới biết cái gì mới thực sự gọi là ngượng ngùng xấu hổ.  

.
.
.

Kết thúc chương 38

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.