Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 39
.
.
.
Lúc đó Lee Sungmin mải tìm đồ ăn vặt chất đầy một chiếc giỏ lớn, khi quay đầu đã không thấy Boss đâu nữa. Cậu đi tìm, kết quả phát hiện anh đang đứng trước giá để bao cao su chăm chú nhìn.
Lee Sungmin đỏ bừng mặt lên, vội vàng chạy đến kéo anh đi. Kyuhyun dáng vẻ nghiêm túc nói với cậu: “Anh không muốn đeo cái này. Hoặc là hỏi xem còn có phương pháp gì khác không, anh chưa từng tìm hiểu những thứ như vậy”.
Lee Sungmin mặt đỏ lừ, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, ở trong siêu thị giả chết hình như cũng không thích hợp, chỉ đành vội vã kéo anh đi. Vốn dĩ cậu còn muốn mua thứ khác nhưng cũng chẳng buồn mua nữa rồi. Sungmin nhanh chóng xông đến quầy thu ngân thanh toán, tóm lại vẫn nên đưa Boss đại nhân rời xa chỗ này nhanh một chút.
Nhưng lúc thanh toán, nhân viên thu nhân quét mã vạch của từng món hàng một, đột nhiên quét tới một hộp bao cao su, Lee Sungmin thoáng cái cứng đơ người ở đó.
Chuyện gì vậy, chẳng phải nói không muốn đeo sao, anh cầm một hộp khi nào vậy?
Kyuhyun thản nhiên xếp hết đồ vào túi rồi dắt tay Sungmin trở lại xe, còn nói với cậu: “Chúng ta lâu như vậy mới quay về bên nhau, anh không muốn có con sớm cho thêm loạn. Huống hồ chuyện đại kiếp diệt thế vẫn còn chưa giải quyết xong, trước tiên không sinh con vội, có được không?”.
Có được không? Làm gì mà hỏi cậu như thể cậu muốn sinh con cho anh ngay vậy, rốt cuộc ai đang sốt ruột đây?
Lee Sungmin đột nhiên hiểu ra, lúc đó hai sự lựa chọn Boss cho cậu thực ra kết quả đều như nhau. Cùng phòng hay là đăng ký? Đăng ký xong cũng phải cùng phòng, cậu chọn cái nào thì cũng đều rơi vào “móng vuốt” của anh.
“Nghĩ cái gì vậy? Thật sự muốn sinh con sao?” Kyuhyun nhìn khuôn mặt hơi hoảng loạn của cậu, cố ý trêu chọc.
“Em là đàn ông mà!” Sungmin thực tức muốn phát khùng luôn. Nhưng sau đó cậu lại đổi chủ đề: “Ừm, đúng, chính là anh nói phải chọn tám người, Ha Ji Woon nói có thể chọn được năm người, là năm người nào vậy?”.
Kyuhyun mỉm cười, đan những ngón tay của mình vào những ngón tay cậu, nắm lại: “Em đều quen biết đó, Ha Ji Woon, Leeteuk, Shindong, Heechul, Jung Nari”.
“Vậy còn thiếu ba người làm thế nào?”
“Sẽ tìm thấy thôi.”
“Boss, em thực sự không được sao?”
“Em có mấy phần bản lĩnh lẽ nào bản thân không biết?” Kyuhyun xoa đầu cậu.
“Em cảm thấy em rất lợi hại, em có thể phá kết giới, đã từng cứu đồng nghiệp, em còn giết cả Sung Jin nữa đó.” Cậu vừa nói vừa bày ra tư thế.
Kyuhyun bị cậu làm cho phì cười: “Em muốn làm anh hùng cứu thế đến vậy sao, Ryeowook biết được chắc chắn rất vui mừng. Năm đó nó luôn coi em là vinh dự của địa phủ, cho đến bây giờ, nó vẫn cảm thấy thiên phú của em sẽ là chìa khóa để cứu thế. Vì chuyện này, quan hệ của bọn anh đã trở nên gay gắt trong một thời gian dài”.
“Em nào có muốn làm anh hùng, em, chỉ muốn giúp anh mà thôi. Chuyện khiến anh lao tâm khổ tứ thế này, em cũng muốn vì anh đóng góp chút sức lực. Được vậy thì tốt biết bao.” Lee Sungmin nói rồi gườm anh một cái: “Anh xem, Ryeowook có lòng tin đối với em như vậy, đâu có giống anh, lúc nào cũng coi thường em”.
”Anh đâu có coi thường em, anh cũng rất chờ mong biểu hiện thần dũng của em.” Ánh mắt của Kyuhyun rất mờ ám.
“Lừa người.” Lee Sungmin nhăn mũi.
“Không lừa em.” Kyuhyun kề sát vào tai cậu nhỏ giọng nói gì đó, Lee Sungmin trong chốc lát mặt đỏ hồng lên, lắc đầu thật lực: “Không được, không được, em không được đâu”.
“Vừa rồi em chẳng phải nói em rất được sao.”
“Đó đâu phải loại chuyện này.” Lee Sungmin vừa xấu hổ vừa hoảng hốt.
Kyuhyun không nói nữa, kéo cậu lên xe. Lee Sungmin lo lắng: “Boss, không cần phải như vậy chứ?”.
“E rằng là phải như vậy, lúc ở rạp chiếu phim anh đã cảm thấy không bình thường, lời chú của Cửu Thiên Huyền Nữ năm đó thật sự là rất mạnh.”
Lee Sungmin ngồi trên xe ngẩn ra hồi lâu, đột nhiên đạp chân, vùng vằng nói: “Em ghét Cửu Thiên Huyền Nữ, ghét bà ấy, ghét bà ấy…”.
Cửu Thiên Huyền Nữ mà Lee Sungmin ghét lúc này cũng lòng đầy buồn bã về chuyện của Sungmin. Bà ta lật bàn tay, khuôn mặt u uất: “Bùa chú của ta, làm sao lại bị phá?”. Kyuhyun nên muôn đời muôn kiếp không thể chạm được vào Thỏ Con mới đúng, vì sao bọn họ lại có thể thân mật được như vậy?
“Chắc là do Thỏ Con chủ động, năng lực của đệ ấy phá chú rồi, cho nên chú lực liền mất đi”, Huyền Thiên Ngọc Nữ cẩn trọng trả lời.
“Nhưng mấy kiếp trước các con chẳng phải có nhìn thấy, Thỏ Con và hắn ta nói chuyện, hắn ta cũng không trả lời nổi phải không?”
“Mấy kiếp lúc vừa mới chuyển th thực sự là như vậy. Nhưng ở kiếp này, có lẽ là thời gian quá lâu rồi, chú lực yếu đi cũng chưa biết chừng.” Mấy kiếp này đệ tử Huyền Thiên phái bọn họ lúc nào cũng ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, đối với thế giới nhân gian này thực sự không thích ứng lắm, cho nên cũng không theo dõi sát sao được.
Cửu Thiên Huyền Nữ trách móc: “Nói bừa, chú lực nào mà lại suy yếu theo thời gian chứ? Nhưng mà, năng lượng kết cấu của thế giới này thực sự đã quá thay đổi rồi”. Bà ta nhìn bàn tay của mình: “Là pháp lực của ta suy yếu rồi? Hay là Thỏ Con đã ngày càng mạnh hơn?”.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm phủ đến, đèn đường dần sáng lên, trên đường những con người kia bắt đầu hoạt động náo nhiệt, bắt đầu cuộc sống về đêm. Huyền Thiên Ngọc Nữ cùng những đệ tử khác đều cúi đầu, không người nào có thể trả lời được câu hỏi này của Cửu Thiên Huyền Nữ.
Thế giới này, so với thế giới mà bọn họ vốn dĩ quen thuộc, đã thay đổi nhiều lắm rồi.
Đêm nay, Kyuhyun cố ý chuẩn bị một bữa tối rất phong phú thịnh soạn để dỗ Thỏ Con nhà anh ăn no, lại ôm lấy cậu xem tiết mục văn nghệ giải trí một giờ đồng hồ.
Nhưng Lee Sungmin thực sự vô cùng căng thẳng, đến ti vi cũng không xem nổi.
Kyuhyun thấy cậu thế này đành phải quay thư phòng làm việc, để cậu tắm rửa đi ngủ trước.
Lee Sungmin tắm rửa thơm tho xong, ngồi trên chiếc giường siêu lớn hôm nay mới chuyển đến, trong lòng thật sự cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao cậu lại bi thảm thế này, đến loại chuyện này mà cậu cũng phải chủ động.
Rõ ràng cậu là uke mà, uke cứ coi như cùng với người seme của lòng mình đi đến bước cuối cùng, vậy cũng nên che che giấu giấu, nửa vời hờ hững chứ nhỉ.
Vì sao đến lượt cậu thì phải làm một chú thỏ con “thần dũng” thế này?!
Lee Sungmin ôm lấy gối lăn qua lăn lại trên giường, lớn tiếng hét á á, chiếc giường này quả nhiên lớn quá, có thể lăn được, nhưng mà cậu thật sự không “xuống tay” nổi. Làm thế nào bây giờ?
Tuy rõ ràng tối nay Boss đã buông tha rồi, nhưng khi cậu nhìn thấy bóng lưng thất vọng của anh lúc đi vào thư phòng, thì lại cảm thấy rất đau lòng. Cậu thở dài trong lòng, sắp chăn gối xong xuôi rồi nằm ở bên của mình, bên còn lại là dành cho Boss. Lee Sungmin giúp anh vỗ cho gối mềm ra, lại xoa ga giường cho phẳng, ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn là đổ người xuống ngủ.
Nằm cả hồi lâu chẳng ngủ được, cậu cứ lăn qua lật lại, Boss vẫn chưa về phòng, Sungmin ngồi dậy, do dự rồi lại do dự, cuối cùng chạy đến thư phòng.
Cậu thò đầu qua cửa nhìn trộm vào bên trong, trông thấy Boss đang buồn rầu ngồi đó, rõ ràng ngồi nhìn máy tính mà lại chẳng để tâm gì. Lee Sungmin thật sự đau lòng, bước vào lên tiếng: “Boss”.
Kyuhyun ngẩng lên, cười với cậu: “Sao vẫn còn chưa ngủ?”.
“Tại anh không đến.” Cậu đi tới làm tổ trong lòng anh nũng nịu.
“Ngoan, đi ngủ nhé.”
Lee Sungmin cắn môi, ngồi thẳng dậy trên đùi anh: “Boss, em làm được”.
“Em cứng đơ như một khúc gỗ vậy, được cái quỷ gì, đi ngủ đi.”
“Thực sự được, thật đó!” Dưới ánh mắt hoài nghi của Kyuhyun, Lee Sungmin dựng thẳng lưng lên.
Thế là Thỏ Con thần dũng thành công đưa Boss đại nhân lên giường. Đáng tiếc những gì sau đó lại không đẹp đẽ như dự liệu của cậu. Hai người ở trên giường lăn qua lăn lại rất lâu, âu yếm, hôn nhau, không khí nóng đến mức sắp bốc cháy rồi. Kyuhyun nhẫn nại vuốt ve cậu, Lee Sungmin cảm thấy cơ thể của mình giống như miếng thịt kho tàu vậy, vừa mềm vừa nát, nhưng hễ đến bước cuối cùng, cậu lại không tự chủ được mà co rúm về phía sau.
Tất cả thật đúng như Kyuhyun nói, anh quả nhiên không có quyền khống chế.
Nhưng Lee Sungmin lại là chàng trai trẻ không có kinh nghiệm, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, hoàn toàn không nắm giữ được cục diện. Hai người thật sự là thuần túy lăn trên giường. Lee Sungmin lúc đầu luôn miệng không ngừng nói mình có thể, lúc này thì chẳng khoe khoang được nữa rồi. Cậu nhìn Boss bị giày vò đến mức mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ thất bại, sốt ruột đế rơi nước mắt.
Kyuhyun sau lần thứ năm có ý đồ để Lee Sungmin “chiếm đoạt” mình thất bại, quyết định sẽ không thử nữa. Anh ôm Sungmin vào trong lòng, hôn lên mắt cậu, hôn hết nước mắt: ”Ngốc nghếch, khóc gì chứ, em làm rất tốt, lần sau lại tiếp tục cố gắng. Mệt rồi, ngủ đi, anh ngủ cùng em”.
Lee Sungmin vùi đầu trong lòng anh, gắng sức lắc: “Cho em thêm một cơ hội nữa, tài liệu giáo dục sức khỏe chẳng phải nói, nếu lần đầu tiên không được, sau này sẽ có tâm lý sợ hãi sao?”.
“Anh sợ hãi hay là em? Anh không sao, thần kinh mạnh mẽ của em cũng sẽ không sao. Cho nên hôm nay ngủ đi, để sau hẵng nói.”
“Không được không được, như thế này em sẽ không ngủ được.” Lee Sungmin lau nước mắt, đột nhiên nghĩ ra một ý hay: “Hay là, Boss, anh đi mua chai rượu, rượu có thể làm tăng dũng khí, sau khi uống rượu em nổi loạn một chút, thì có thể thành công rồì”.
Kyuhyun vỗ trán, nhìn thấy ánh mắt trông mong của Lee Sungmin, cuối cùng vẫn xuống giường mặc quần áo, đi xuống cửa hàng bách hóa Hai tư giờ dưới lầu mua rượu. Lee Sungmin ngồi trên giường căng thẳng cắn chăn, gắng hết sức nghĩ, phương pháp này có thể không nhỉ, uống rượu là được phải không?
Rượu mua về rồi, Lee Sungmin nhanh chóng rót một cốc cho mình, Kyuhyun ôm cậu vào lòng, vuốt lưng cậu: “Uống chậm một chút, không ai cướp của em đâu”. Sungmin đợi một lát, lại rót thêm một cốc: “Em uống thêm cốc nữa, chắc sẽ có cảm giác”.
Uống xong cốc này, vì sao vẫn còn chưa làm loạn nhỉ? Lee Sungmin lại uống thêm cốc nữa. Kyuhyun thở dài, dỗ dành cậu: “Buồn ngủ chưa?”.
“Có chút choáng váng, có coi là buồn ngủ không?” Lee Sungmin thực sự cảm thấy trước mắt bắt đầu mông lung rồi.
Kyuhyun mang cái cốc của cậu đi, đặt cậu nằm thằng trên giường. Cậu lật người ôm anh thật chặt. Anh duỗi ngón tay điểm một cái lên trán cậu, khe khẽ làm phép: “Thả lỏng, ngủ đi”.
Trong giọng nói dịu dàng của anh, cậu từ từ không mở nổi mắt nữa, hiệu lực của men rượu và pháp thuật của anh khiến cậu ngủ rất nhanh, nhưng trước khi vào giấc mộng, cậu vẫn vùng vẫy nói: “Boss, anh đừng không yêu em. Em làm được, em làm được”.
“Thỏ Ngốc!”
Trong đêm nay, có năm người khác cũng đang uống rượu, nhưng bọn họ uống thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều.
Tại quán bar Nhân Thanh Đình Phí, Ha Ji Woon cùng mấy hàng ma sư đang ngồi quanh một chiếc bàn trong phòng bao.
“Lão đại, điều anh nói là sự thật? Sao đột nhiên giữa chừng lại đổi ông chủ?” Heechul chống cằm, cảm thấy thật không đáng tin.
Ha Ji Woon uống một hớp rượu, trả lời: “Ngày mai đi làm, phòng Nhân sự chắc sẽ thông báo thôi”.
Leeteuk đẩy đẩy gọng kính trên mũi: “Là người nào mà đến Boss cũng có thể đuổi đi?”.
“Thần.”
Mọi người đợi vế tiếp theo, kết quả Ha Ji Woon lại tiếp tục uống rượu, vấn đề này cứ coi như trả lời cũng không hết
Heechul nói: “Mỗi lần lão đại hé lộ ra loại đức tính giống như của Boss này, tôi liền rất bạo lực, kích động”.
Shindong đay nghiến cậu: “Không phải đâu, vẫn còn thua xa. Cậu ở trước mặt của lão đại dám chỉ trích cái tính này của anh ấy, cậu ở trước mặt Boss dám nói không?”.
Heechul ném đậu phộng qua đó coi như thừa nhận.
Leeteuk tiếp tục hỏi: “Nhưng mà Boss rốt cuộc là người như thế nào?”. Nhiều năm vậy rồi mà bọn họ vẫn không biết thân phận thật sự của anh, chỉ biết anh chắc chắn không phải thuộc loài người.
“Có lẽ không lâu nữa mọi người sẽ biết.” Ha Ji Woon vẫn bảo vệ bí mật cho Kyuhyun.
Shindong cũng có câu hỏi: “Lão đại, anh có dự định gì?”.
“Tôi đi với Boss.” Ha Ji Woon từ trước đến nay chưa bao giờ do dự về vấn đề này.
“Vậy vừa rồi, ý của anh là nếu như chúng tôi tình nguyện, cũng có thể đi cùng?”
Ha Ji Woon gật đầu: “Có một chuyện lớn, muốn cùng, làm với mọi người, nhưng rất nguy hiểm, mọi người có thể cân nhắc một chút”. Anh hướng sang phía Jung Nari vẫn cứ không nói lời nào kia: “Tôi không biết rõ về cô, nhưng Boss nói cô có thể. Hy vọng cô sẽ gia nhập”.
Jung Nari nhìn Shindong một cái, lại quay sang gật đầu với Ha Ji Woon: “Tôi đồng ý”. Cậu vẫn còn muốn nói tiếp, Heechul ở bên cạnh đã vội vàng cắt ngang: “Dừng, dừng, nói tiếp nữa thì lại lôi mấy cái lý luận thiên chức sứ mệnh kia ra mất. Xin cô đó, bạn thân mến, ở đây là quán rượu, không phải là từ đường gia tộc”.
Jung Nari mặt đỏ hồng, ấp úng không biết nên tiếp lời như thế nào, cô vừa rồi đích xác là muốn nói cô thân gánh vác sứ mệnh hàng ma trừ yêu của Jung gia, cho nên không sợ hãi nguy hiểm. Bị Heechul nói trúng phóc như thế, cô cũng cảm thấy nói ra những lời như vậy thật quá mất mặt
Shindong lên tiếng: “Tôi cũng gia nhập, đã là chuyện lớn, tôi có hứng thú. Nhưng vẫn còn một vấn đề, Boss mời chúng ta những người ưu tú như thế này thì cũng không lạ, nhưng vì sao trên danh sách lại có cả Heechul? Lão đại, anh với Boss lúc thảo luận danh sách đầu óc có tỉnh táo không?”.
“Khốn nạn!”, Heechul một chân đá qua: “Lão kém hơn anh sao?”.
“Chỉ năm người chúng ta? Đủ không?” Leeteuk bình tĩnh cầm cốc của mình lên, tránh để bị hai người kia động chân động tay làm vỡ, thuận miệng cũng đưa ra nghi vấn của bản thân.
“Không đủ, Thiên cang bát trận, cần có tám người.”
“Thiên cang bát trận?” Shindong huýt sáo lên tiếng: “Quả nhiên là chuyện lớn, tôi lại cho rằng đó chỉ là truyền thuyết”.
“Boss nói có, vậy thì là có.”
“Trong công ty có hai mươi sáu hàng ma sư cấp một, lẽ nào không chọn ra được tám người?”
“Rất nhiều nguyên nhân và điều kiện, những người khác không chắc sẽ thích hợp, cần phải xem lại.” Ha Ji Woon có thói quen không nói nhiều, nhưng mọi người cũng đều hiểu rõ. Trong vấn đề này không chỉ là xem năng lực hàng ma và cấp bậc, còn phải xét đến tố chất tâm lý, vị trí trong đội, sở trường kết hợp, hoàn cảnh gia đình, tinh thần hợp tác…
Leeteuk nâng cốc: “Bất luận là thế nào, tính thêm tôi vào nữa”.
Jung Nari không nhịn được cười, mọi người cùng nhau hét: “Cạn ly!”.
…
…
…
Ở một nơi khác, trong một tiệm đồ cổ lớn nhất toàn thành phố, Hankyung cầm miếng hồng ngọc kia đưa cho chủ tiệm giám định, anh phải do dự rất lâu mới quyết định được. Thực ra miếng hồng ngọc này có phải là đồ cổ hay không thì có làm sao chứ? Lẽ nào anh còn có thể chứng minh Hàn Kim gặp được ngày hôm đó chỉ là ảo giác?
Hankyung thở dài, lại nhớ tới sự việc hôm đó, anh đã nhìn thấy Lee Sungmin xông vào hôn Kyuhyun. Anh như thế này, có coi là cuộc sống, ái tình, mất cả hai không?
“Miếng ngọc này e là đã trải qua ít nhất mấy trăm năm rồi, nhất thời tôi cũng không thể xác định được rốt cuộc là nó bao nhiêu tuổi, tóm lại chắc chắn là một thứ bảo bối.” Lời của chủ tiệm đồ cổ kéo tư duy của Hankyung trở lại.
Hankyung cầm miếng ngọc, đứng đó nghĩ hồi lâu, Hàn Kim cho anh miếng ngọc này là có ý gì?
Ông chủ tiệm hỏi: “Anh à, ngọc này anh có bán không? Tôi nghiên cứu đồ cổ châu báu nhiều năm như vậy rồi, miếng ngọc thế này thật hiếm thấy, nếu như là mang đi bán, tuyệt đối được giá tốt”.
“Không đâu, cảm ơn.” Nghe thấy người ta bảo bán miếng ngọc, Hankyung chẳng hiểu vì sao trong lòng không, thoải mái, anh vội vàng thu miếng ngọc lại, đi ra ngoài.
Lúc này đã hơn mười giờ tối gió đêm vi vu, trăng sáng trên cao. Hankyung bước trên đường, nhớ lại những lời mình đã nói với Heechul khi cụng ly ngày hôm đó.
Lúc ấy trong lòng anh tràn ngập nỗi buồn, hoàn toàn không biết mình nên làm thế nào. Nhưng Heechul lại nỏi: “Không biết thì đừng nghĩ, không nguyện ý làm hàng ma sư thì đừng làm, sao cứ phải dằn vặt nhiều như thế này. Thế hệ trẻ các anh bây giờ, cả ngày không biết là nghĩ linh tinh cái gì, Sungmin trước đó cũng như vậy. Tôi nói với anh này, trong mệnh đã định, anh cũng không cần vùng vẫy, cần anh làm gì, đến khi đó, vận mệnh sẽ nói cho anh biết. Bây giờ anh nên ăn, nên uống, thuận theo tự nhiên là được rồi.
Công ty của chúng tôi có một người tên là Ray, cái người mang dòng máu lai đó, anh gặp qua rồi. Anh ấy mới buồn cười, bố anh ấy là một hàng ma sư tư chất bình thường, ở trong gia tộc không phát triển gì được, liền ra nước ngoài làm ăn, lấy một chàng trai Tây, sinh ra Ray. Mọi người cho rằng chắc chắn không có chuyện gì, nhưng kết quả khi Ray mười sáu tuổi, đột nhiên nói muốn về nước, muốn làm hàng ma sư, khiến bố anh ấy phát hoảng. Có trời mới biết anh ấy làm sao hiểu được chuyện hàng ma sư này. Bọn tôi cũng từng hỏi anh ấy, anh ấy nói anh ấy cũng không biết, chỉ là một ngày nào đó đột nhiên linh quang xuất hiện, anh ấy rất muốn làm một việc như thế này, liền quay lại. Sau khi về nước anh ấy chẳng hiểu cái quái gì, người trong gia tộc ban đầu đều không thích anh ấy, ai lại muốn một người nước ngoài kế thừa tổ nghiệp cơ chứ. Sau này nghe nói là Boss đã tìm đến anh ấy, anh ấy mới có được ngày hôm nay”.
Hankyung nhớ rất rõ ràng, khi đó nghe thấy câu chuyện này, anh lớn tiếng hét: “Tôi sẽ không xui xẻo như thế chứ? Mẹ kiếp, nếu như có một ngày nào đó, buổi sáng khi tỉnh dậy tôi lại cảm thấy muốn làm hàng ma sư, tôi sẽ bóp chết chính mình”.
Nhưng mà, lời nói còn vẳng bên tai, buổi sáng hôm nay anh tỉnh dậy rõ ràng không phải muốn làm hàng ma sư, nhưng đột nhiên anh lại muốn kiểm chứng một chút, miếng ngọc tổ tiên lưu lại cho anh, điều này biểu thị cái gì?
Hankyung quay đầu nhìn tiệm đồ cổ kia, nói với chính mình, anh sẽ không làm hàng ma sư, tuyệt đối không! Anh là con trai của Han Joon, đại thiếu gia của Han gia, anh chẳng phải là hàng ma sư gì cả!
Hankyung lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, con đường này có quán rượu, trước quán rượu có vài chàng trai đứng kéo khách. Hankyung cho xe dừng lại ở bãi đỗ xe của quán rượu, bây giờ phải đi qua đó lấy xe.
Đi qua cửa lớn của quán rượu, mấy chàng trai trẻ đưa mày liếc mắt cười với anh, Hankyung không để ý, nhưng mà trong đó có một chàng trai khuôn mặt rất trẻ con, có mấy phần giống với Lee Sungmin. Hankyung nhìn cậu ta nhiều hơn mấy cái.
Đợi anh lái xe đi ra, chàng trai có khuôn mặt trẻ con kia đã đi cùng với một người khách rồi, khoác lấy tay người đó tình cảm đi qua trước xe của Hankyung. Hankyung lắc đầu, chàng trai trẻ như thế sao mà lại đi làm nghề này. Anh khởi động xe lái lên đường lớn, nhưng vừa lái đi được hơn mươi mét, trong đầu anh đột nhiên lóe lên hình ảnh vị khách làng chơi kia… Hắn ta không phải người!
Hankyung cũng không biết mình làm thế nào mà xác định được, nhưng anh chắc chắn biết đó là quỷ hút máu.
Anh quay đầu xe, tăng tốc phóng tới, bản thân anh không biết mình bị làm sao nữa, có lẽ vì chàng trai đó có chút giống Lee Sungmin, có lẽ vì hôm nay anh bị miếng hồng ngọc kia làm buồn phiền tới mức bản thân hơi thất thường. Cả đoạn đường, anh kích động tìm kiếm tung tích con quỷ hút máu kia.
Còn may, ở đầu con đường trước mặt anh nhìn thấy hai người bọn họ. Chàng trai có khuôn mặt trẻ con đó hiển nhiên không biết người khách mình vừa đi cùng là thứ gì, cậu ta đang cười hớn hở, mặc cho người đàn ông kia ôm ấp sờ mó.
Hankyung cho xe dừng lại bên đường, chạy mấy bước tới đó, một tay kéo chàng trai kia: “Hì hì, cậu đợi một chút”.
Chàng trai kia quay đầu lại, trước là chẳng hiểu chuyện gì, sau lại cười rất mờ ám. Anh chàng đẹp trai trẻ tuổi này vừa nãy lúc qua đường nhìn cậu ta mấy cái, nhưng lại không dừng bước. Cậu ta còn cho rằng anh không có hứng thú, bây giờ lại vội vã đuổi theo.
“Anh chàng đẹp trai, muốn làm gì? Thật đáng tiếc, hôm nay tôi không rảnh.”
Hankyung hơi ngẩn ra, biết chàng trai này hiểu nhầm ý mình, anh quay đầu nhìn người khách kia, tim đập dữ dội, người này thực sự là quỷ hút máu, lúc này nhãn cầu tối màu của hắn ta đang hung dữ nhìn anh. Hankyung sợ hãi, nhưng anh vẫn nói với cậu kia: “Tôi trả giá gấp đôi hắn ta”.
Chàng trai kia có chút do dự, người này trẻ trung lại đẹp trai, đừng nói tiền trả gấp đôi, chỉ xét đến tướng mạo thế này, bình thường cũng khó mà tìm được. Nhưng lúc này người khách bên cạnh cất tiếng nói: “Không ngờ rằng chuyện làm ăn đã nói xong còn có thể tùy ý thay đổi, cậu sau này còn muốn làm nữa không?”. Chàng trai kia hoảng hốt, vội chạy đến ôm lấy cánh tay hắn ta nũng nịu: “Đâu có muốn đổi, ai biết được anh ta có chuyện gì chứ”.
Tên quỷ hút máu kia cười lạnh một tiếng. Ôm lấy vai cậu ta tiếp tục đi. Hankyung không khống chế được bản thân, trong tình huống khẩn cấp lại một tay kéo chàng trai kia: “Đừng đi cùng hắn”.
Quỷ hút máu lần này cẩn thận, chăm chú đánh giá Hankyung, xác định anh chỉ là người bình thường thì lại cười. Hắn ta vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay Hankyung nói: “Thích cậu ấy như thế sao, hay là cùng nhau đi, như thế cũng rất kích thích, tôi có thể nhường anh trưóc”.
Hankyung giống như chạm phải điện vậy, rụt vội tay về, sợ hãi lùi ra sau mấy bước. Quỷ hút máu thấy anh không có ý kia thì nhún vai thất vọng, kéo chàng trai rời đi. Lúc sắp đi, hắn ta còn quay đầu nhìn Hankyung một cái. Hankyung không biết có phải bản thân mình đang phải chịu tác động tâm lý không, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy trong ánh mắt nheo lại của đối phương lộ ra cơn khát máu.
Hankyung bừng tỉnh, lùi ra sau mấy bước, không dám đuổi theo nữa, anh thẫn thờ nhìn bọn họ từ từ khuất bóng trong màn đêm.
Qua một lúc lâu, anh quay người đi về phía xe của mình, anh cảm thấy bước chân nặng tựa ngàn cân, không nhấc lên nổi. Miếng hồng ngọc đang phát nóng ở trước ngực anh, nóng đến mức trái tim anh đập càng lúc càng dồn dập. Nội dung trong báo cáo kiếp trước của anh đang tái hiện, anh là Thiên nhãn thần tướng, nhưng gan anh nhỏ như chuột!
Gan nhỏ như chuột!! Gan nhỏ như chuột!!!
Miếng hồng ngọc càng lúc càng nóng hơn, Hankyung đột nhiên cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung, anh quay người cất bước chạy cuồng loạn, chạy theo hướng chàng trai vừa rồi đi tới.
Heechul nói rất đúng, không muốn làm hàng ma sư thì đừng làm, nhưng anh bây giờ muốn cứu người, thì cứu người nhỉ?
Chạy được nửa con phố đến đầu đường, anh không tìm thấy tung tích bọn họ nữa.
Hankyung vô cùng hối hận, tại sao vừa rồi không ngăn cậu ta lại, chính vì một suy nghĩ sai lầm của anh, hôm nay cậu ta thực sự sẽ phải làm một xác khô sao?
Hankyung chạy lung tung xung quanh, đi được mấy vòng thì đột nhiên trông thấy một con quỷ hút máu khác đi đến. Người trên đường đi qua đi lại, không một ai nghĩ rằng người đàn ông chẳng có gì khác so với người bình thường này lại là ma quỷ. Cho nên con quỷ hút máu kia thản nhiên bước đi, hắn ta thong thả ung dung, còn huýt sáo nữa.
Hankyung cẩn trọng theo sau hắn ta, con quỷ hút máu này và con kia có thể chỉ là một không?
Anh lấy điện thoại ra định gọi cho Lee Sungmin, nhưng ngẫm nghĩ thế nào lại chọn số của Heechul.
Heechul đang cùng mấy người bạn tốt vui vẻ uống rượu, khi nhận được điện thoại cũng chẳng nhìn xem là ai gọi đến.
“A lô, tiểu mặt trắng, anh đang làm gì vậy?” Lời của Heechul thu hút sự chú ý của mọi người. Ôi, hai người từ trước đến nay không ngồi được cùng một bàn lại có liên lạc riêng.
Heechul trừng mắt hung dữ nhìn mấy người đó, ném đậu phộng về phía bọn họ, tai thì lắng nghe Hankyung nói, nghe rồi lại nghe, cậu ngồi thẳng lên. “Anh đừng có theo gần quá, bọn chúng rất mẫn cảm với huyết khí của con người, sẽ biết có người theo dõi. Anh có thể nhìn thấy màu sắc của mắt hắn không? Bây giờ anh đang ở đâu? Rất xa đó, chúng tôi nhanh nhất cũng phải mất ba mươi phút. Được, anh phải cẩn thận, nếu có phát hiện cũng đừng tự mình xông đến, ở bên ngoài đợi, chúng tôi bây giờ qua đó, chú ý duy trì liên lạc.”
Heechul dập điện thoại, đứng dậy giơ tay hô lớn: “Các vị, có quỷ hút máu cấp A, Đệ nhất thiên đoàn hàng ma giới chúng ta đi làm nóng cơ thể, luyện tay chân, có hứng thú không?”.
“Cậu cũng nói chúng ta là Đệ nhất thiên đoàn rồi, quỷ hút máu thật chẳng có tính thách thức!” Shindong miệng nói như vậy, nhưng vẫn đứng lên mở cửa phòng ra ngoài gọi thanh toán.
Leeteuk đẩy đẩy gọng kính cũng đi ra, hùa lời với Shindong: “Có mấy con? Cứ coi là quỷ hút máu cấp A, nhưng năm người chúng ta cùng hành động thì mất mặt lắm”.
Heechul xoa hai lòng bàn tay vào nhau: “Thừa lời như vậy làm gì, muốn đi hay không?”.
Jung Nari đi cùng phía sau, lên tiếng: “Tôi đột nhiên nhớ ra, chúng ta rời khỏi công ty rồi, có cần phải giao lại trang bị không? Cây cung đó của tôi dùng rất thuận tay, tôi rất thích”’.
“Không giao, bọn họ nếu muốn đòi thì đi mà tìm Boss.” Heechul xoa xoa vào ngân liên tiêu đang đeo ở thắt lưng như một đồ trang sức, thứ đồ tốt thế này, có ngốc mới giao lại.
Ha Ji Woon đi sau cùng, anh hỏi: “Đó là Thiên nhãn thần tướng?”. Lúc anh ở bên ngoài có nghe thấy vụ án của hậu nhân Chung gia này.
“Đúng.”
“Tôi có hứng thú với anh ta hơn là với đám quý hút máu kia, tôi cũng đi.”
Năm người ba chiếc xe, nhanh chóng lái về hướng Hankyung.
Hankyung cả đoạn đường bám đuôi tên quỷ hút máu kia đã đi qua ba con phố rồi.
Trước mặt không có người qua lại nữa, đi hết đoạn đường này chính là công viên Hoa Anh Đào. Bây giờ giữa đêm tối, công viên đóng cửa rồi, xung quanh không có tòa nhà nào, cũng chẳng phải khu thương mại, cho nên trong đêm yên tĩnh u ám, chỗ này rõ ràng vô cùng lạnh lẽo.
Con quỷ hút máu kia vẫn chưa dừng bước, hình như hắn ta rất thông thuộc chỗ này, đi đến hàng rào bằng sắt của công viên thì khom lưng một cái bước vào trong. Hankyung từ từ đến gần quan sát, hóa ra chỗ hàng rào sắt ở đây có một lỗ hổng.
Anh từ chỗ này nhìn vào, trong công viên yên lặng như tờ, tối om om, đèn đường màu vàng nhạt chỉ có tác dụng tạo ra không khí đáng sợ. Toàn công viên rợp bóng cây, thỉnh thoảng có âm thanh lạo xạo truyền đến, khiến Hankyung cảm thấy lông tơ dựng đứng lên khắp người.
Công viên lớn như vậy, bên trong không biết đang xảy ra chuyện gì, cũng không rõ con quỷ hút máu đi cùng với chàng trai khuôn mặt trẻ con kia có phải là đang ở đây không.
Dù gì Hankyung cũng không dám đi vào, anh quyết định nghe lời Heechul, đợi ở bên ngoài.
Anh lại gọi điện cho Heechul, nói rõ tình hình và vị trí của công viên, sau đó sốt ruột đi đi lại lại.
Heechul sau khi nhận được tin tức, bèn liên lạc với phía công ty, trực ban tối nay là Ray.
“Công viên Hoa Anh Đào phải không? Đợi một chút” Ray rất nhanh chóng tìm ra bản đồ của công viên Hoa Anh Đào từ trong máy tính, làm như lời Heechul, gửi vào điện thoại của năm người bọn họ.
“Năm người bọn cậu tại sao lại ở cùng nhau? Lão đại quay về rồi cũng chẳng chào hỏi tiếng nào.” Phải nói rằng đối với việc phân tích đầu mối và tin tình báo, Ray là cao thủ số một. Theo bản năng, anh lập tức cảm giác được bọn họ đang bàn tính gì đó.
“Chúng tôi đang uống rượu thì Hankyung gọi điện thoại đến nói anh ta nhìn thấy quỷ hút máu, chúng tôi liền cùng nhau qua đó xem xem.”
“Ra thế, yên tâm, tôi sẽ làm hậu thuẫn cho mọi người.” Ray vừa nói vừa thoăn thoắt gõ trên bàn phím, rất nhanh tìm ra tư liệu của công viên Hoa Anh Đào. Anh gửi hết tất cả vào điện thoại của mỗi người bọn họ. Nhận được kết nối liên lạc như thế này, anh nói gì năm người bọn họ đều có thể nghe thấy.
Công viên Hoa Anh Đào vẫn luôn là thánh địa của những đôi tình nhân, nhưng mà trong vòng hai năm nay, liên tiếp trên các diễn đàn mạng bùng phát tin tức rằng trong công viên này có quỷ làm loạn, bởi vậy bây giờ, người tới công viên không còn nhiều nữa. Trong ghi chép của phía cảnh sát cho biết, vào những thời điểm không giống nhau, công viên này đã lần lượt phát hiện thi thể của năm tên lưu manh. Pháp y giám định là tử vong tự nhiên, không phải bị ai giết. Vì những thi thể này không có người tới nhận, nên sự việc liền chuyện bé hóa không. Hơn nữa, số người được báo mất tích ở khu vực đó trong ba năm trở lại đây là mười tám người, có một người đã tìm được, kết thúc vụ án; có ba thi thể phát hiện ở bên ngoài: hai vụ đã phá được án, một vụ vẫn còn treo; mười bốn người còn lại vẫn nằm trong danh sách mất tích.
“Cũng chính là nói không thể loại trừ khả năng mười bốn người này là mất tích ở công viên Hoa Anh Đào.” Nhóm Leeteuk rất nhanh nắm được trọng điểm.
“Đúng, chúng ta từ trước đến nay chưa từng đến làm nhiệm vụ ở công viên này, nhưng căn cứ vào số liệu phân tích, khu vực bên đó trong kho số liệu của công ty bị liệt vào khu vực cảnh báo nguy hiểm cao màu đỏ.” Ray tiếp tục nói: “Tôi đã đặt tín hiệu điện thoại của năm người các bạn vào bản đồ hướng dẫn, ba đường bao vây đã vẽ ra rồi, bây giờ mọi người chắc đã có thể nhìn thấy”.
“Nhận được rồi, tôi với Heechul ở đường số một.” Đây là tiếng của Leeteuk.
‘”Tôi với Nari ở đường số hai, được rồi.” Shindong cũng đã phân định xong.
“Vậy thừa lại đường kia chính là của tôi.” Ha Ji Woon không được lựa chọn. Ba chiếc xe trong đêm tối nhanh chóng chia đường lái đi, căn cứ theo các tuyến đường đă phân, bọn họ cùng tiến đến phía công viên Hoa Anh Đào theo các hướng khác nhau.
Heechul gọi điện thoại cho Hankyung, bảo anh bọn họ sẽ cùng đến công viên từ ba hướng khác nhau, vì an toàn của anh, bọn họ cũng sẽ kết nối với định vị GPS trên điện thoại của anh. Hankyung đồng ý, Ray rất nhanh chóng xác nhận lại vị trí của anh, gửi đến điện thoại của bọn Heechul.
Hankyung dập máy, lại đợi một lát nữa, anh không ngừng nhìn đổng hồ, tuy mới qua hai phút kể từ lần cuối liên lạc với Heechul, nhưng anh vẫn cảm thấy thời gian trôi đi vô cùng chậm chạp. Rốt cuộc chàng trai khuôn mặt trẻ con kia có đi vào công viên này không? Bên trong rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Hankyung không kiềm chế được gõ vào đầu mình, anh nên quay về nhà, nghe nhạc và uống chút rượu, nêu không thì ngủ một giấc dài cũng được. Anh rốt cuộc vì sao phải quản chuyện rỗi hơi này chứ? Anh lo lắng bất an, ở đó đi lại lòng vòng.
Lúc này ở lỗ hổng của rào sắt công viên đột nhiên có động. Hankyung hoảng hốt, nhanh chóng trốn vào sau thân cây. Đi ra ngoài là một cặp trẻ tuổi giống như tình nhân, khuôn mặt tràn đầy xuân ý, ôm ấp hôn hít nhau, bước đi rất thong dong.
Khốn nạn, muốn phong lưu cũng không tìm chỗ nào tử tế một chút, công viên u ám đáng sợ có gì tốt chứ.
Hankyung trong lòng buồn bã, anh thật sự muốn đi. Chỉ vì một kẻ hành nghề mại dâm mà mình lại giống như bị mắc bệnh thần kinh đi lại bên ngoài công viên này sao?
Nhưng làm nghề mại dâm cũng là người mà, đều trách mình tại sao lại nhận ra được tên kia là quỷ hút máu chứ. Nếu như thấy chết không cứu thì mình sao có thể nói được với lương tâm của mình đây?
Hankyung trong lòng giằng co một hồi, bọn Heechul lâu như thế rồi còn chưa thấy đến. Nhìn dáng vẻ của cặp tình nhân kia, có lẽ công viên này cũng chẳng đáng sợ đến như vậy. Hankyung quyết định đi vào xem xét bên trong, nếu đi một vòng mà không phát hiện gì, anh sẽ có lý do rời đi. Cùng lắm là đến khi đó nói tiếng xin lỗi với bọn Heechul. Bắt quỷ hút máu, bản thân anh không giúp nổi, anh đã báo tin cho họ, cũng coi là được rồi nhỉ.
Hankyung nghĩ vậy, liền đi đến chỗ hàng rào kia nghe ngóng một chút. Bên trong rất yên tĩnh, đèn đường, bóng cây vẫn chẳng khác gì vừa rồi anh nhìn thấy. Hankyung nói với bản thân, mình chỉ đi vào nhìn một chút, không đi xa, đi một vòng là ra ngoài ngay.
Anh từ lỗ hổng của hàng rào kia đi vào trong, đi được gần ba mươi mét thì điện thoại vang lên, là Heechul. “Anh làm gì vậy? Chẳng phải bảo anh đứng ở bên ngoài đợi sao? Chúng tôi sắp đến rồi, anh đừng sốt ruột”.
Hankyung thầm trách, cậu ta cũng lợi hại quá cơ, giống như là có thiên lý nhãn vậy, mình vừa mới đi vào cậu ta đã biết rồi? “Tôi vừa nhìn thấy có người đi ra khỏi công viên, tôi nghĩ bên trong có lẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ muốn vào xác nhận chút thôi, tôi không đi xa, chỉ đi một vòng…”
Hankyung còn chưa nói xong thì đã nghe thấy một giọng thét lên kinh hãi.
Anh sợ đến mức suýt chút nữa làm rơi cả điện thoại. “Có… có người đang hét”, anh lắp bắp nói.
Heechul nói rất nhanh: “Anh lùi ra bên ngoài, rời xa chỗ đó, chúng tôi chẳng mấy chốc nữa sẽ đến, chỉ năm phút nữa thôi”.
“Được, được, được.” Hankyung lập tức trả lời rồi chạy ra ngoài công viên, tiếng thét thảm thiết kia lại truyền đến, thấp thoáng nghe giống như là “Cứu mạng”.
Hankyung không dám ngoảnh đầu lại, chạy liền một hơi ra ngoài công viên. Anh trốn vào phía sau thân cây vừa rồi, tim đập cuồng loạn “thịch thịch thịch’”. Ở đây an toàn rồi phải không? Hay là nên chạy xa hơn chút nữa?
Hankyung lại chạy tiếp, chạy đến một trạm xe bus, lúc này mới đặt mông ngồi xuống ghế thở dốc.
Anh nhìn ngó bốn phía, xung quanh không có người, trên đường rộng thênh thang, xe cộ rất ít. Đèn đường sáng đến chói mắt, Hankyung vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một tấm biển quảng cáo lớn sau lưng. Trên biển quảng cáo, một cô người mẫu nữ trẻ trung xinh đẹp giơ chai đồ uống lên cười rất rạng rỡ. Hankyung nhìn chằm chằm như bị trúng tà, nhớ đến chàng trai có khuôn mặt trẻ con kia cũng trẻ tuổi như vậy, dáng vẻ lại rất giống Sungmin.
Anh điên rồi, anh nhất định là điên rồi, đầu anh có bệnh rồi.
Hankyung đứng bật dậy, vừa nghĩ thế vừa chạy về phía công viên. Lỗ hổng chỗ hàng rào đó ở ngay trước mặt rồi, anh cúi đầu xuống bước vào bên trong, chạy nhanh về hướng vừa rồi phát ra tiếng hét.
Heechul nhìn chằm chằm vào tín hiệu định vị của Hankyung trên điện thoại, thấy vệt đỏ nhỏ kia di chuyển trên màn hình, không ngừng lầm bầm nói: “Gặp quỷ rồi, anh ta rốt cuộc muốn làm gì?”.
Leeteuk vừa nhấn ga cuồng loạn vừa nói: “Bị kích thích rồi, hàm lượng adrenaline tăng vọt!”.
Hankyung lúc này đầu óc hỗn loạn, anh không kìm được, chạy về phía trước.
Tiếng hét cứu mạng kinh hoảng lại vang lên, lần này giống như đã rất gần anh rồi, nhưng lại như vọng tới từ một hướng khác. Hankyung không thông thuộc với công viên này, chỉ dựa vào bản năng, chuyển hướng chạy.
Điện thoại vang lên tiếng “tít tít”, anh mở ra, là một trang bản đồ. Hankyung cẩn thận nhìn một cái, thì ra là bản đồ của công viên Hoa Anh Đào này. Anh biết đây là bọn Heechul bên kia gửi cho, bọn họ nắm rõ nhất cử nhất động của anh. Hankyung lúc này đã có được chút cảm giác an toàn.
Ray nói với bọn Heechul: “Tôi gửi bản đồ cho anh ta rồi, hy vọng anh ta may mắn”.
Đáng tiếc Hankyung không may mắn, anh đang ở dưới đèn đường cẩn thận xem bản đồ công viên, đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét cứu mạng kia. Lần này vô cùng rõ ràng, còn có thể nghe thấy tiếng khóc lẫn trong đó, âm thanh đang ập thẳng về phía anh.
Hankyung ngẩng đầu lên, hít vào một hơi khí lạnh, người đang chạy xông về phía anh chính là chàng trai khuôn măt trẻ con kia.
Áo trên người cậu ta đã bị xé rách, cuốn lấy cơ thể trông giống như những miếng vải vụn, chiếc quần bên dưới cũng nhầu nhĩ xộc xệch. Tóc tai cậu ta rối tung, khuôn mặt kinh hãi, đáng sợ nhất chính là, trên cổ và vai của cậu ta, toàn những vết máu.
Cậu ta nhìn thấy Hankyung, vừa kinh hãi hét cứu mạng vừa chạy về phía anh. Cậu ta chạy đến gần rồi, Hankyung lúc này mới nhìn thấy rõ khuôn mặt trắng bệch của cậu ta và lớp hóa trang đã bị nhòe đi bởi nước mắt, máu từ chỗ cổ kia chảy xuống, thấm đầy trên vai và cánh tay.
Hankyung nhìn về phía sau cậu ta, sợ đến mức tê dại cả da đầu, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân tỏa lên. Quỷ hút máu khách làng chơi vừa rồi đang cười độc ác, đi ở phía sau không nhanh chẳng chậm, giống như là kẻ đi săn trong lồng vậy. Lúc này hắn ta đã không còn ngụy trang bằng hình dáng con người nữa, răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài, mắt màu xanh sẫm sáng lên vẻ u ám. Hắn ta cách vẫn còn xa, nhưng Hankyung không biết vì sao mình lại nhìn thấy được rõ như vậy, anh thậm chí còn thấy bàn tay dài giơ xương và móng tay sắc nhọn của hắn ta.
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con đã nhào đến trước mật Hankyung, run rẩy như chiếc lá khô trong gió, nước mắt nước mũi ròng ròng hét: “Cứu tôi, cứu tôi với, hắn muốn ăn…”
Hankyung ngây ra như gỗ nhìn chằm chằm vào tên quỷ hút máu đang thong thả đi tới phía sau cậu ta, hắn ta rõ ràng cũng nhìn thấy Hankyung, bởi vì hắn ta cười, là loại nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy.
Chàng trai vẫn đang gào thét trong cơn hoảng loạn, Hankyung thì hoàn toàn nói không ra lời nữa.
Cứu? Cứu thế nào?
.
.
.
Kết thúc chương 39
.
.
.
n�7=p< ���an>
Choi Siwon cũng ở trong khu tạm giam này, anh ta đang nằm ở trên chiếc giường nhỏ của một buồng giam khác ngủ, đột nhiên bị tiếng kêu thảm thiết làm giật mình tỉnh dậy, anh ta sợ đến mức nhảy dựng lên. Tiếng kêu thảm thiết lại vang tới, nghe giống như giọng của Yunho. Choi Siwon mập mờ đoán được chuyện gì, trong lòng có chút bất an.
Vào lúc này, cửa căn phòng nhỏ của anh ta đột nhiên mở ra.
Choi Siwon không động đậy, anh ta nheo mắt lại nhìn một bóng dáng cao lớn trong đêm tối đi vào, là người tên Kyuhyun của công ty hàng ma kia mấy năm trước đã mời anh ta gia nhập, và cũng chính là Boss của Lee Sungmin.
“Anh muốn gặp tôi?” Bộ dạng hung dữ của Kyuhyun vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, Choi Siwon trong lòng có chút sợ hãi, Yunho vừa mới gặp phải chuyện gì rồi? Choi Siwon lấy lại tinh thần ứng phó: “Tôi rõ ràng hẹn Sungmin cùng đến với anh”. Nếu như Lee Sungmin ở đây, sự an toàn của anh ta mới được đảm bảo.
“Chuyện gì?” Kyuhyun không để ý đến điều kiện đưa ra khi anh ta muốn gặp mình.
Tiếng kêu thảm thiết của Yunho bên kia vẫn còn tiếp tục, Choi Siwon suy nghĩ xem phải nói như thế nào, người đàn ông này quá đáng sợ, anh ta đến gặp mình vào giữa đêm, chắc chắn là muốn làm rõ vấn đề của anh ta trước khi anh ta trở về gặp Lee Sungmin.
Nếu có gì không bình thường, vào thời gian và địa điểm này, anh ta muốn xử lý mình cũng chẳng khó khăn gì, xong việc chắc chắn sẽ có người giúp anh ta giải quyết.
Choi Siwon ngẫm nghĩ, người đàn ông trước mắt này, thật sự rất quan tâm đến Lee Sungmin.
Choi Siwon hắng giọng, hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh là Diêm Vương phải không?”.
“Chỉ muốn hỏi điều này?”
Choi Siwon cẩn thận quan sát Kyuhyun, trong lòng đã xác định được thân phận của đốỉ phương.
“Tôi muốn trao đổi điều kiện với anh.”
“Muốn tôi đưa anh ra ngoài?”
Mỗi một câu trong cuộc đối thoại này dường như bản thân đều không được lợi thế, Choi Siwon cắn răng lại: “Đúng! Anh đưa tôi ra ngoài, tôi chấp nhận làm việc cho anh”.
Kyuhyun nhìn anh ta: “Tôi không cần anh nữa”.
Choi Siwon sốt ruột nói lớn: ‘”Anh là một đại thần, thủ hạ phán quan, Vô Thường, quỷ sai vô số, nhưng anh còn cần một mạng lưới con người làm việc cho mình, nhất định là có nguyên nhân. Tôi đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp cứu thế nhưng đều bị phá hủy, nếu mục đích của anh cũng như vậy, tôi đồng ý gia nhập”.
Kyuhyun không nói gì, Choi Siwon lại tiếp: “‘Anh biết bản lĩnh của tôi, không hàng ma sư nào có thể thay thế được tôi. Con đường cứu thế nguy hiểm, tôi không sợ chết, anh tuyệt đối sẽ không thiệt gì”.
Kyuhyun lạnh lùng nói: “Anh không sợ chết, thì cứu thế làm gì?”.
“Tôi chỉ là không muốn… mình chết đi khi chưa hề nỗ lực. Nếu như em trai tôi còn sống, nó nhất định sẽ làm như thế, nó vẫn luôn mơ ước được giải cứu thế giới.” Anh ta ngừng lại một chút, đón ánh mắt của Kyuhyun: “Tôi biết trước đây anh đã từng điều travề tôi, anh không thích thủ đoạn của tôi, tôi đương nhiên cũng chẳng phải loại anh hùng gì, nhưng tôi có thể dùng vào trận chiến lớn, giá trị của tôi, chắc đủ để xóa đi những định kiến của anh”.
Kyuhyun nhìn anh ta, rất lâu không nói, sau đó im lặng quay người rời đi.
Cửa sắt “rầm” một tiếng, sau đó lại khóa lại, trong căn phòng nhỏ, áp lực đã giảm bớt. Choi Siwon thở ra một hơi, không thể đoán được Kyuhyun rốt cuộc là đang nghĩ thế nào. Nhưng anh ta cũng không nói không, có lẽ mình vẫn còn cơ hội.
Bên kia tiếng kêu của Yunho lại vang lên, lần này là tiếng hét “Cứu mạng”. Mấy cảnh sát coi ngục xông đến mắng chửi: “Giữa đêm hét cái gì mà hét?”.
“Ngón tay của tôi không còn rồi, ngón tay của tôi không còn rồi, đau đớn quá, cứu tôi với.”
“Mẹ mày chứ, mày nằm mơ thấy mẹ mày đó, ngón tay của mày chẳng phải vẫn còn sao, muốn ăn đánh à?”
“Không phải đâu, đại ca, bọn họ đem bàn tay của tôi ra, cắt từng ngón một, sau đó dán vào, rồi lại cắt ra, tôi đau đớn lắm, thà chết còn hơn, đại ca cứu với.”
“Khốn nạn, mày vừa rồi nằm mơ thấy quỷ, hét cái quái gì, đá mày cũng không tỉnh, bây giờ hét gì nữa chứ? Không muốn ngủ thì ra ngoài chạy một vòng, kiểu giống như mày ông đây gặp nhiều rồi, có biện pháp để trị mày.”
Yunho vẫn lớn tiếng gào thét, giống như thực sự vô cùng đau đớn, như thể ngón tay thật sự bị chặt ra vậy. Choi Siwon ngồi trên chiếc giường nhỏ yên tĩnh lắng nghe, từ từ lộ ra nụ cười. Gã Kyuhyun này cũng thật là nhẫn tâm, dùng pháp thuật giày vò như thế so với việc cắt ngón tay thật còn khiến người ta thống khổ hơn. Yunho e rằng sau này không còn được ngủ ngon nữa rồi.
Anh ta nằm xuống, nhìn lên trần nhà phòng giam chật hẹp, cảm thấy cơ hội ra ngoài của mình rất lớn.
Khi Lee Sungmin ngủ dậy, trời đã sáng rồi. Cậu nhìn nhìn chiếc đổng hồ báo thức nhỏ ở đầu giường, đã hơn tám giờ. Trên giường không có Boss, chỉ có cậu cùng chiếc gối đang ôm chiếm hết cả chiếc giường.
Lee Sungmin dụi mắt, vẫn còn mơ màng, bước xuống giường tìm Boss. Cửa thư phòng đang đóng, cậu mở ra nhìn một cái, Kyuhyun đang nghe điện thoại, mấy chiếc máy chủ đều đang làm việc, máy vi tính cũng đang mở.
Anh quay đầu lại nhìn thấy Sungmin đứng ở cửa, vẫy tay với cậu. Sungmin nghe lời đi vào, ngồi lên chân rồi rúc vào lòng anh, nghe anh nói chuyện điện thoại. Anh rất ít lời, đối phương nói mười câu anh chỉ đáp lại một câu. Cậu gối lên ngực anh, nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, thật là hay. Cậu lại mơ màng muốn ngủ, nếu như có thể mãi ở cùng nhau thế này thì tốt biết bao.
Kyuhyun nói chuyện điện thoại xong, cúi đầu nhìn dáng vẻ mơ màng của Thỏ Con, lại mỉm cười, khẽ hôn lên trán cậu.
“Boss, anh cả đêm không ngủ sao?”
”Đừng thất vọng, tối qua có chút việc, tối nay là có thể rồi.”
Có thể cái gì? Ai thất vọng chứ? Đại háo sắc! Còn cố ý thấp giọng xuống, nói mờ ám như vậy. Lee Sungmin đỏ mặt lườm anh một cái. Biểu cảm của cậu làm cho Kyuhyun phá lên cười. Anh cúi đầu khẽ hôn lên lông mày cậu, lại di chuyển tới môi.
Lee Sungmin nhảy phắt dậy, bịt lấy miệng: “Không được không được, em vẫn còn chưa đánh răng rửa mặt”. Cậu như lửa đốt sau mông chạy ra ngoài, Kyuhyun ở phía sau lại cứ cười, điều này khiến Lee Sungmin chạy càng nhanh hơn.
Lee Sungmin còn chưa rửa mặt xong thì có người ấn chuông cửa, cậu nghe thấy Kyuhyun đi ra mở, là tiếng của một người đàn ông. Cậu vội vàng lau sạch mặt ra ngoài xem.
Vừa đến là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, trên lông mày có một vết sẹo, tóc anh ta hơi dài, trùm qua cả tai, toàn thân toát ra cảm giác tang thương.
Kyuhyun đang hỏi anh ta: “Hôm nay làm sao đã quay về rồi?”.
“Xong việc rồi, vừa hay có chuyến bay nên về luôn.”
Lee Sungmin hiếu kỳ nhìn, không biết đây là ai.
“Ha Ji Woon, Lee Sungmin.” Kyuhyun giới thiệu hai người bọn họ với nhau.
Lee Sungmin gật đầu chào hỏi, vẫn đang đánh giá người đàn ông, hóa ra đệ nhất hàng ma sư trong truyền thuyết Ha Ji Woon lại có hình đáng như thế này.
Truyền thuyết về anh ta đã lưu truyền khắp cả công ty, nghe nói anh ta là thần nhân duy nhất trong lịch sử giới hàng ma có thể so sánh được với Hàn Kim; nghe nói anh ta từng chết đi hai lần rồi đều sống lại giống như kỳ tích; nghe nói không có yêu ma quỷ quái nào đến tay anh ta rồi mà lại không bắt được… Lee Sungmin từng nghe rất nhiều câu chuyện về Ha Ji Woon, hôm nay cuối cùng đã được gặp mặt, hóa ra cũng là một khối băng lớn giống như Boss.
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Ha Ji Woon nói với Lee Sungmin, trong mắt chớp lên ý cười nhàn nhạt. Ý nghĩa trong câu nói kia khiến Lee Sungmin hơi đỏ mặt, lẽ nào mình cũng có rất nhiều chuyện đồn đại truyền đến tai người ta rồi?
Kyuhyun cười, vỗ vai Ha Ji Woon. Sau đó hai người đàn ông đi vào trong thư phòng rì rầm nói chuyện, Lee Sungmin làm một quản gia nhỏ, đem điểm tâm tới cho bọn họ.
Cậu nghe thấy Ha Ji Woon nói: “Bây giờ theo tiêu chuẩn của anh, không thể tập hợp đủ tám người”.
Kyuhyun trả lời: “Đại kiếp không đến nhanh vậy đâu, vẫn còn thời gian”.
“Anh xác định con đường này là đúng?”
“Tôi chắc chắn con đường khác không thông.”
Lee Sungmin không hiểu bọn họ đang nói gì, cậu lùi ra. Tuy Boss không đề phòng cậu, nhưng cậu cảm thấy bản thân vẫn nên tự giác một chút, chớ làm phiền bọn họ. Nhưng hai người đàn ông kia cứ rì rầm nói chuyện, còn cùng nhìn cậu mấy cái, điều này khiến Lee Sungmin cảm thấy hình như họ có nói đến mình.
Lòng hiếu kỳ của Sungmin bắt đầu nổi lên, nhưng lúc này vào đó hình như không thích hợp. Cậu đi lòng vòng cả lúc lâu, pha một bình trà làm có, đi vào vừa hay nghe thấy Kyuhyun nói: “Thỏ Con không được, cậu ấy vẫn chưa đến trình độ đó”.
Ha Ji Woon nhún vai: “Vậy được thôi, tôi cảm thấy bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể tập hợp được năm người”.
Lee Sungmin đưa trà xong ì ra không đi. Chút tâm sự đó của cậu, Kyuhyun làm sao lại không hiểu, anh kéo cậu ngồi lên chân mình, giải thích: “Bọn anh đang nói về phương pháp phá kiếp nạn, anh muốn tìm ra tám vị hàng ma sư, huấn luyện bọn họ Thiên cang bát trận. Lão Cửu liền bảo để em vào, anh nói em không được”.
“Em rất được mà, em còn có thể phá kết giới.” Lee Sungmin nhỏ tiếng biện hộ cho mình. Hai người đàn ông cất tiếng cười, Kyuhyun khẽ hôn lên gò má cậu: “Em còn kém lắm”.
Lee Sungmin đỏ mặt, đẩy anh ra. Ha Ji Woon thì làm như chẳng thấy gì cả, chỉ tiếp lời: “Vậy tôi gọi bọn họ đến”.
Kyuhyun trả lời: “Hôm nay đừng gọi vội, để qua mấy ngày nữa đi, hai ngày này tôi muốn nghỉ ngơi một chút”.
“Nghỉ ngơi?” Ha Ji Woon nhìn anh như thấy quỷ vậy.
“Đúng”. Kyuhyun nói: “Tôi phải nghỉ ngơi, yêu đương”.
Ha Ji Woon không nói gì, đứng lên đi ra ngoài: “Được rồi, vậy tôi đi đây. Anh nghỉ xong thì tìm tôi”.
Lee Sungmin đỏ mặt, đấm Boss một cái, nghỉ ngơi, yêu đương, vậy mà anh cũng nói ra được.
Nhưng Kyuhyun đã thật sự kéo cậu đi yêu đương. Hành trình một ngày ở công viên giải trí khiến Lee Sungmin chơi phát cuồng. Từ trước đến nay cậu chưa từng nghĩ đến Boss lại chịu đưa mình đi chơi mỗi trò một lượt. Sungmin ngồi trên thuyền hải tặc ôm lấy anh hét lớn, ngồi trên xích đu hôn nhau với anh, ngồi trên đu quay ngựa gỗ dựa vào lòng anh cười.
Một ngày thật hoàn mỹ, nếu như Boss không hôn cậu ở trước mặt nhiều người như vậy, để cậu xấu hổ thế này thì càng tuyệt hơn nữa. Nhưng khi bọn họ đi dạo siêu thị vào lúc xế chiều, Lee Sungmin mới biết cái gì mới thực sự gọi là ngượng ngùng xấu hổ.
.
.
.
Kết thúc chương 38
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.