Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 43
.
.
.
Kyuhyun sắp xếp xong xuôi, mấy người xác nhận lại chi tiết một lượt, đã kết nối được với Ray ở bên kia, mọi người đeo trang bị lên, làm tốt công tác chuẩn bị.
Phần công việc ở khu vực thành phố cũng đang được tiến hành. Jung Nari đi đến chỗ tập trung của quỷ hút máu cấp A theo tin tức mới nhất tìm kiếm thăm dò hành động của bọn chúng. Còn Heechul thì sớm đã làm theo chỉ thị, đi tìm người đưa tin nghe ngóng động tĩnh gần đây bên phía Bắc Âm Vương.
Tất cả đều đang làm việc, chỉ còn Lee Sungmin là không được phân cho việc gì.
Vốn dĩ cậu đã tự lên kế hoạch phải bám riết toàn bộ hành trình của Boss, một tấc không rời. Nhưng bây giờ sau khi phân tích tình hình, thấy Huyết tộc cũng có không ít nhân lực đến giúp đỡ bọn họ, đặc biệt là việc giám sát Chang Zhu bên này, Chang tộc trưởng và mấy cán bộ quan trọng trong thôn đều sẽ đi cùng với Boss. Nếu như thế, Lee Sungmin trái lại muốn đi tìm Thiên Bà nói chuyện.
Kyuhyun nghe lời thỉnh cầu đó, nhìn cậu một lúc lâu, anh xoa xoa má cậu: “Muốn đi thì đi đi, nhưng phải đồng ý với anh, đừng có cả ngày lo lắng lung tung”.
Lee Sungmin vui mừng gật đầu, cậu không lo lắng lung tung, cậu chỉ muốn có được những dự báo, nhớ thật kỹ, cẩn thận phân tích để đề phòng cho tốt.
Kyuhyun đích thân đưa cậu đến căn nhà nhỏ của Thiên Bà. Thiên Bà nghe thấy anh đến, cung kính ra ngoài nghênh đón. Kyuhyun giao Sungmin cho Thiên Bà, nói: “Thiên Bà, Thỏ Con nhà tôi tối nay giao cho bà chăm sóc. Tôi làm xong việc sẽ quay về đón cậu ấy”, lại dặn dò Sungmin không được chạy lung tung, đợi anh đến đón.
Thiên Bà và Lee Sungmin đảm bảo, Kyuhyun lúc này mới quay người rời đi.
Thiên Bà đưa Lee Sungmin vào trong phòng, vừa đun nước pha trà, vừa nói chuyện: “Sao mà cậu vẫn chưa yên tâm, còn muốn nghe bà bà dài dòng mấy câu sao?”.
“Bà bà.” Lee Sungmin nghiêm chỉnh ngồi xuống: “Boss vì con mà đã làm rất nhiều chuyện, chúng con bây giờ có thể ở cùng với nhau thật sự không dễ dàng, con không muốn anh ấy gặp bất cứ nguy hiểm nào. Chỉ cần anh ấy bình an vui vẻ, bảo con làm gì con cũng nguyện ý”.
Thiên Bà cầm ra hai chiếc cốc đặt trước mặt cậu, mỉm cười hiền hòa.
Lee Sungmin lại nói: “Bà bà, con không có bản lĩnh lớn gì nhưng có thể vì Boss mà gắng hết toàn lực. Bà bà chỉ dạy cho con một chút được không, con nên làm gì mới tốt?”.
“Ai da, tiểu tử đề cao bà bà quá đấy, những gì bà bà biết cũng có hạn, vạn sự đều không phải bất biến, khi con và ta nói chuyện ở đây, bên ngoài không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, mỗi một sự việc xảy ra, có khả năng đều sẽ đem đến biến đổi cho sự việc khác. Những gì bà bà nhìn thấy bây giờ và những gì sau này có khả năng nhìn thấy có lẽ sẽ không giống nhau. Cho nên bà bà không thể bảo cho con nên làm gì, phải tự bản thân con cân nhắc.”
Lee Sungmin nhớ đến trò chơi bóng lăn trong mê cung kia, cậu thở dài: “Bà bà, con thật sự rất lo lắng, con không muốn mất Boss”.
“Bà bà nói những thứ đó với con, không phải để cho con lo lắng, bà bà muốn con có thể chuẩn bị một chút. Cơ hội dành cho người có sự chuẩn bị.”
Ji Ji từ trong ba lô bò ra ngoài, men theo cánh tay Lee Sungmin nhảy lên trên bàn, vẫy vẫy đuôi trước đĩa hạt dưa. Thiên Bà cười, lấy một hạt từ trong đĩa ra đưa cho nó.
Nước sôi rồi, Thiên Bà quay người đi pha trà.
Điện thoại của Sungmin vang lên, tin nhắn Boss gửi đến, nội dung là: “Cậu Cho, ông Cho yêu cậu!!!”.
Phía sau lại còn kèm theo ba dấu chấm cảm to đùng. Lee Sungmin cười thành tiếng, cậu xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng không kìm được cứ đọc lại hết lượt này đến lượt khác.
Thiên Bà quay về, nhìn thấy biểu cảm của Lee Sungmin, không kìm được cười hỏi: “Là Diêm Vương?”‘.
Lee Sungmin xấu hổ gật đầu đáp, rồi đọc lại đoạn tin kia một lượt, cân nhắc xem nên trả lời thế nào. Đây là Boss, cả ngày trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, kỳ thực còn hay xấu hổ hơn cậu, những lời này còn phải dùng tin nhắn để nói. Cậu nhớ tới dáng vẻ xấu hổ sống chết không chịu nói của anh lúc ở bên cạnh đầm, không nhịn được lại cười.
Cậu ấn phím điện thoạt trả lời một tin: “Em phải lưu lại những lời này, treo lên đầu giường ngày ngày đọc mới được!!!”. Cũng có ba dấu chấm cảm rất lớn.
Ở một bên khác, Kyuhyun cùng với Chang Yi đi vào phòng của Chang Zhu, nhìn thấy nó đang nằm ngủ trên giường, An Hui và Kim đều ngồi trong góc phòng trông giữ. Chang Yi nói: “Chang Zhu đều ngủ rất sớm, nhưng đến mười hai giờ, nó sẽ tỉnh dậy tìm đồ ăn”.
Kyuhyun gật đầu, nhìn đồng hồ, bây giờ mới chín giờ. Anh và Chang Yi lui ra, ngồi ở phòng ngoài, cùng mấy cán bộ thôn yên lặng chờ đợi. Lúc này điện thoại của Kyuhyun reo lên, là tin nhắn Lee Sungmin gửi đến. Anh không kìm được cong môi lên cười. Đồ ngốc này, còn treo ở đầu giường nữa, không sợ nửa đêm bị dọa hay sao.
Anh trả lời lại hai chữ: “Thỏ ngốc!”.
Lee Sungmin ôm lấy điện thoại cười he he, thỏ ngốc thì thỏ ngốc, một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ khiến Boss phải chính miệng nói ra ba chữ kia.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được hỏi Thiên Bà: “Bà bà, con và Boss có thể mãi mãi ở bên nhau không?’”.
“Cái này phải hỏi bản thân hai người, bà bà làm sao biết được. Trên thế giới này biến hóa nhanh nhất là lòng người, vĩnh hằng bất biến nhất, cũng là lòng người.”
Thiên Bà rót trà cho cậu, cười nói: “‘Tiểu tử, ngày tháng của bà bà không còn nhiều nữa, không thể bảo cho con phải làm gì, nhưng bà bà có thể nói chuyện cùng với con. Trong lòng con còn có thắc mắc gì, con cứ nói cho bà bà nghe”.
Lee Sungmin ngẩn ra: “Bà bà chẳng phải là bất lão bất tử sao? Sao lại nói ngày tháng không nhiều nữa?”.
“Ha ha, vạn vật đều có mệnh, bà bà cũng không phải ngoại lệ. Ta ở trong Đạo gia tu hành, vốn cho rằng sinh mệnh có hạn, diệt yêu trừ ma rồi là có thể chết yên lành, hoàn toàn không ngờ rằng cuối cùng lại sa vào ma đạo. Đây tuy không phải là điều ta mong muốn, nhưng tự nhiên nhiều hơn được mấy trăm tuổi, ta lại có thể làm thêm một số chuyện. Đến hôm nay đại đa số người của Huyết tộc sinh sống an lạc, cùng tồn tại hòa bình với con người, tìm thấy phương thức sống của chủng tộc, ở trong đó chính là có một phần sức lực của bà bà. Bọn họ hại ta, lại cứu ta, cuối cùng còn thành người thân của ta. Con nói xem, có phải duyên phận rất kỳ diệu không?” Bà xắn tay áo lên, để Lee Sungmin nhìn thấy vết sẹo răng rất sâu trên tay mình: “Vết sẹo này, mấy trăm năm rồi mà không mất đi. Ta biết điều này là đang nói với ta, ông Trời dùng phương thức như thế để ta có thể gánh vác sứ mệnh của mình. Đến hôm nay, ta gặp được con, trách nhiệm cuối cùng cũng đã xong, thời gian của ta sắp đến rồi”.
Lee Sungmin có chút bất an: “Bà bà, bà không thể tránh sao? Bà có thể nhìn thấy trước thiên cơ, có thể chuẩn bị trước một chút cho mình, tránh tai giải nạn”.
“Vì sao phải tránh? Tiểu tử, mỗi một việc xảy ra đều là tất yếu, mỗi một sự tồn tại đều có đạo lý riêng.”
“Nhưng mà nếu như điều sẽ xảy ra đó không phải những gì bản thân mình mong muốn thì sao? Vì sao không phản kháng một chút?”
Thiên Bà cười, xoa đầu Sungmin: ‘”Không phải cái gì cũng giống như bản thân mình mong muốn, có được mới có mất, có mất mới có được. Đôi khi, bản thân tự trải qua mới là hạnh phúc. Bà bà bây giờ rất mãn nguyện rổi”.
“Con không hiểu, bà bà, con chỉ biết nếu như con không hài lòng đối với một số chuyện, con nhất định phải tranh đấu đến cùng, nếu không con sẽ hối hận. Cứ coi như muốn trải qua, cũng phải đấu tranh mà trải qua chứ.”
Thiên Bà trầm ngâm nhìn cậu rồi thốt lên: “Tiểu tử, cho nên có một số chuyện con bắt buộc phải làm. Chẳng trách ở kiếp này hai người mới được trùng phùng bên nhau, không chỉ bởi đại kiếp khiến con gặp ma, mà còn vì con đã chuẩn bị xong rồi”.
“Con chuẩn bị xong rồi?”
“Đúng, con chuẩn bị xong rồi.”
Lee Sungmin chống tay lên trán nghĩ cả hồi lâu: “Nhưng con chẳng có bản lĩnh gì cả”.
Thiên Bà cười: “Làm sao vậy được, bà bà lần này gặp Diêm Vương, liền cảm thấy người đã thay đổi rất nhiều”.
Lee Sungmin đỏ mặt: “Đâu có, anh ấy chẳng phải vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó sao”.
Thiên Bà cười: “Tiểu tử, bà bà thích con. Bà bà tặng cho con một món đồ”. Bà đứng dậy đi vào trong phòng, cầm ra mấy sợi chỉ đỏ, lại bứt lấy mấy sợi tóc của mình, từ trong một chiếc vò đổ ra một bát không biết là nước gì, bỏ tóc và chỉ đỏ vào bát, qua một khắc sau thì vớt ra, bắt đầu dùng tóc và chỉ đỏ tết thành vòng tay.
Lee Sungmin hiếu kỳ nhìn, hình dáng chiếc vòng tay từ từ xuất hiện, Thiên Bà đo cổ tay Lee Sungmin, tiếp tục đan nốt phần phía sau. Lee Sungmin vui mừng hỏi: “Tặng cho con ạ?”.
“Đúng, vòng tay này có thể giúp con nâng cao linh lực, tăng cường giác quan thứ sáu của con. Hy vọng nó có thể cho con phương hướng và dũng khí.” Thiên Bà vừa nói vừa tiếp tục tết, cuối cùng cũng làm xong, thắt lên cổ tay Lee Sungmin.
Lee Sungmin ngắm nghía, vô cùng thích thú, vội vàng cảm ơn. Hai người lại nói chuyện cả hồi lâu, chớp mắt đã gần mười một giờ, Ji Ji đang cuộn tròn ngủ trên bàn từ lúc nào, bên cạnh là một đống vỏ dưa, thân hình nhỏ bé trông vô cùng mãn nguyện.
Lee Sungmin cũng hơi buồn ngủ, Thiên Bà nói: “Con cứ nghỉ lại chỗ ta, Diêm Vương cũng không biết lúc nào mới quay về, con ngủ trước đi, đợi người đến, ta sẽ gọi con dậy”.
Lee Sungmin hơi ngại, đang muốn từ chối, lại nghe thấy cửa phòng có một giọng nói giòn tan gọi: “Bà bà, con đói rồi”.
Đây là giọng của một đứa trẻ, trong lúc nửa đêm tĩnh mịch này, tiếng trẻ con kéo dài toát lên vẻ khát máu đáng sợ. Lee Sungmin trong chốc lát nhảy bật lên, sắc mặt Thiên Bà cũng thay đổi.
“Là Chang Zhu.” Thiên Bà thấp giọng nói. Bà còn muốn dặn dò Lee Sungmin điều gì nhưng khóa cửa phòng đã cạch cạch vang lên hai tiếng, sau đó tách một tiếng rồi mở ra.
Quả nhiên bên ngoài cửa là Chang Zhu, khuôn mặt trắng bệch của nó toát ra sắc xanh, hai chiếc răng nanh đã lộ rõ, một khuôn mặt biểu cảm u oán đứng yên ngoài cửa.
Lee Sungmin giật thót mình lùi lại hai bước, lúc này Chang Zhu chỉ còn đứng cách cửa khoảng hai cánh tay, làm thế nào nó mở khóa cửa được? Thiên Bà nhanh chóng đi đến trước mặt Sungmin, ngay cả Ji Ji cũng giật mình, thân hình nhỏ bé run lên, tỉnh giấc.
Chang Zhu từ từ đi vào trong phòng, nói với Thiên Bà: “Bà bà, con rất đói. Bọn họ không để con ăn, bà đối xử với con tốt nhất, bà cho con chút gì ăn nhé”.
Thiên Bà bình tĩnh trả lời: “Được thôi, Chang Zhu muộn như thế này sao lại không ngủ, đói bụng tỉnh dậy ư? Nào, trong phòng bà bà có đồ ăn ngon, bà bà đưa con đi”.
Chang Zhu khuôn mặt lạnh tanh, nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào Lee Sungmin ở phía sau Thiên Bà: “Mùi của cậu ta rất thơm, con muốn ăn cậu ta”.
Lee Sungmin sợ đến mức cơ thể có chút cứng lại, mấy người bọn Boss chẳng phải đang trông giữ Chang Zhu này sao? Sao nó có thể đơn độc chạy ra ngoài như vậy? Cậu gắng nén nỗi sợ hãi trong lòng, Boss sẽ không việc gì, chắc chắn là tiểu quỷ tùy lén lút trốn mọi người chạy đến đây.
Chỉ là một tiểu quỷ, Boss sẽ không sao đâu!
Cậu chậm rãi thò tay vào túi, ấn phím tắt số một, đó là số điện thoại của Kyuhyun. Pink, vũ khí của cậu còn để trong ba lô, nhưng bây giờ cậu không dám manh động.
Thiên Bà từ từ đi qua đó, dắt bàn tay nhỏ của Chang Zhu, đưa nó vào trong phòng: “Máu của cậu ta uống chẳng có vị gì, bà bà đưa con vào phòng, trong đó có đồ ăn ngon”.
Chang Zhu vùng vằng phụng phịu, cuối cùng đành luyến tiếc rời mắt khỏi Sungmin, cùng Thiên Bà bước vào, vừa đi vừa nói: “Bà bà không lừa con chứ, con muốn ăn thịt, phải sống đó”.
“Ừ, có thịt sống, bà bà đưa con đi.” Thiên Bà vừa nói vừa vẫy tay với Sungmin ở phía sau, ý bảo cậu mau đi đi. Nhưng Lee Sungmin làm sao có thế vứt lại bà lão hiền hậu này, cậu thấy Chang Zhu quay lưng lại phía mình, lớn gan vươn tay lấy Pink trong ba lô ra.
Thiên Bà lúc này đã dắt Chang Zhu đến cửa phòng trong rồi, Chang Zhu đột nhiên quay người lớn tiếng quát: “Bà dám lừa ta!”. Trong phòng đó rõ ràng không có mùi máu tươi.
Thiên Bà không nói lời nào, lập tức đẩy Chang Zhu vào trong, “phập” một cái, đóng cánh cửa lại, niệm chú phong ấn trên cánh cửa.
Chang Zhu ở trong phòng gầm rú: “Các người muốn ta đói chết, muốn ta đói chết, ta phải ăn các người, ăn sạch các người!”. Nó ra sức đập cửa, cứ coi như có phong ấn trấn giữ, thì cánh cửa yếu ớt kia cũng khó mà trụ nổi, chẳng mấy chốc sẽ bị phá tan.
Thiên Bà tay kết ấn, miệng niệm chú, đang muốn tăng thêm lực đạo. Lúc này cánh cửa vang lên tiếng động cực lớn, bị đánh nứt một đường. Lee Sungmin cầm Pink xông đến: “Bà bà cẩn thận!”.
Nhưng chính vào thời khắc này, Lee Sungmin đột nhiên cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh, một thân hình lao đến.
Lee Sungmin khom người xuống tránh, tránh được một đòn chí mạng, nhưng vẫn bị đập ngã xuống đất, Pink trên tay văng sang một bên.
Lee Sungmin trong tình thế cấp bách gập khuỷu tay tấn công, người đó nghiêng người tránh đi, nhưng chính vào lúc Sungmin lật người, đã giữ chặt lấy cánh tay, áp chế Sungmin. Lee Sungmin định thần lại nhìn, đó là An Hui vẫn luôn ở bên cạnh Chang Zhu!
Lee Sungmin vừa nhận ra thì cũng đồng thời nhìn thấy sự hung ác trong đáy mắt anh ta, còn cả chiếc răng nanh dài khát máu kia nữa. An Hui không nói lời nào, cúi xuống định cắn vào cổ Lee Sungmin,
Sungmin gắng sức vùng vẫy, cánh tay còn lại giơ lên đẩy, nhưng không có tác dụng. Cậu lớn tiếng la hét, mắt thấy răng nanh của An Hui đã sắp cắn rách da của mình.
Lúc này Ji Ji xông đến giống như một mũi tên, hung dữ cắn vào cổ An Hui. An Hui bị đau, thét lên, vung tay đánh, nhưng Ji Ji cắn chặt chết cũng không buông. An Hui kêu gào thảm thiết giơ tay lên tóm lấy Ji Ji, lôi nó ra khỏi cổ, ném mạnh vào tường.
‘”Ji Ji!”
Tiếng thét vỡ vụn của Lee Sungmin không cứu vãn được, cậu trừng trừng nhìn Ji Ji bị ném lên tường, rơi xuống đất, sau đó thì không còn động đậy gì nữa.
Trong thoáng chốc Lee Sungmin lòng đau như cắt, cậu một chưởng đánh vào mắt An Hui, nhân lúc anh ta rúm người lại, co đầu gối đá mạnh vào bụng anh ta. Nhưng quỷ hút máu sức mạnh vô cùng, An Hui không hề bị đá ngã, anh rõ ràng càng kích động hơn, gầm lớn một tiếng, duỗi tay tát Sungmin.
Lee Sungmin dính phải cái bạt tai trời giáng, đầu vang lên những tiếng ong ong.
Cậu bất chấp tất cả, lật tay vung một đấm đánh vào huyệt Thái Dương của An Hui. An Hui ngừng lại giây lát, sau đó cuồng nộ bóp chặt cổ Lee Sungmin. Sungmin không còn nhìn rõ nữa, tai lại nghe thấy cửa phòng vang lên tiếng động lớn, Chang Zhu xông ra ngoài rồi!
”Bà bà!” Lee Sungmin quên cả tình thế nguy cấp của bản thân, lòng cậu nóng như lửa đốt, Ji Ji sống chết chưa biết thế nào, nhưng cậu quyết không để bà bà hiền từ xảy ra chuyện nữa. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu Lee Sungmin đột nhiên lóe lên một tia sáng. Cậu niệm chú, vận khí, cuối cùng bàn tay phải đánh ra Diêm Vương chú.
An Hui “bụp” cái, bị đánh ngã sang bên. Anh ta đến kêu một tiếng cũng không kịp, sắc mặt tái xanh, hai mắt trợn tròn, răng nanh thu lại, nằm bất động trên đất.
Lee Sungmin chẳng buồn để ý đến anh ta, cậu bật dậy nắm lấy Pink xông tới chỗ Thiên Bà. Chang Zhu lúc này vừa một chưởng đánh lên trái tim của Thiên Bà, đẩy bà ngã xuống rồi nhanh chóng lao đến.
Bà bà đã tu hành không ít, công lực khá mạnh, nhưng đối phương lại là đứa trẻ mà bà từng ngày trông thấy nó lớn lên. Tốc độ sinh trưởng của Huyết tộc rất chậm, Chang Zhu nhìn hình dáng như đứa trẻ năm, sáu tuổi, nhưng thực ra đã lớn hơn hai mươi tuổi rồi, tình cảm hơn hai mươi năm này, Thiên Bà thực sự không nhẫn tâm làm tổn thương nó.
Nhưng Chang Zhu bị cơn khát máu khống chế hoàn toàn, nào có còn nghĩ đến đối phương là bà bà hằng ngày yêu thương nó. Nó nhào đến, há miệng cắn lên vai Thiên Bà. Thiên Bà vươn tay tóm chặt vai nó, lôi nó ra. Chang Zhu bị đau, càng cuồng nộ hơn, vừa cắn được một miếng, lại quay đầu cắn lên cánh tay đang bóp vai nó của Thiên Bà.
Trên vai Thiên Bà, máu chảy ròng ròng, cánh tay lại bị cắn, bà đau đớn, sắc mặt trắng bệch. Lúc này Lee Sungmin tới, một chân đá vào phần eo của Chang Zhu. Chang Zhu bị đá ngã, thuận thế lăn một vòng dưới đất. Lee Sungmin cầm Pink vun vút khua liền mấy đường kiếm. Chang Zhu giống như bị ác quỷ chiếm thân vậy, trong chốc lát đột nhiên tránh đi, không thấy nữa.
Lee Sungmin dõi mắt tìm kiếm, thấy Chang Zhu bám trên nóc nhà, nhe cái miệng đầy máu ra, hai chiếc răng nanh dài, mắt màu xanh đen trong bóng tối lộ rõ vẻ đáng sợ.
Thiên Bà nằm trên đất, nhìn thấy Chang Zhu biến thành hình dáng như vậy, nước mắt tuôn rơi. Chang Zhu rõ ràng đã bị mê muội tâm trí rồi, hoàn toàn mất đi sự khống chế.
Lee Sungmin chắn trước mặt Thiên Bà, nhìn thẳng vào Chang Zhu. Nhưng trời biết tay cầm Pink của cậu có chút run run, cậu sợ hãi, thật sự sợ hãi. Bất luận là bị đứa trẻ này giết chết hay là chính mình giết chết nó, đều không phải kết quả cậu có thể tiếp nhận.
Nhưng tình thế nguy cấp, cậu đâu còn thời gian suy nghĩ nhiều. Chang Zhu đã “bụp” một cái bổ nhào xuống, Lee Sungmin bước sang bên, xoay người vung tay, thanh kiếm dài lập tức đâm xéo về phía tim Chang Zhu. Chang Zhu rất nhanh, né một cái giữa không trung, vặn người nhào tới sau vai Lee Sungmin. Lee Sungmin quay lại, kiếm dài thuận thế quét tới chỗ Chang Zhu.
Chang Zhu co người, lập tức lùi ra sau. Nó tấn công một chiêu không trúng, lùi đến bên tường hung dữ nhìn chằm chằm vào Lee Sungmin. Một đứa trẻ dáng vẻ năm, sáu tuổi dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào mình, điều này khiến lông tơ trên khắp người Lee Sungmin dựng đứng cả lên.
Lúc ấy Chang Zhu đột nhiên thả lỏng toàn thân, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt của trẻ con, nó thảm thiết gọi: ‘”Anh à…”.
Lee Sungmin ngẩn ra, bối rối không biết làm thế nào, cậu nhỏ tiếng gọi: “Chang Zhu…”.
Chang Zhu nhăn khuôn mặt nhỏ lại, những giọt nước mắt chảy ra, đáng thương vô cùng, lại gọi: “Anh à, em làm sao rồi, em không khỏe?”.
Lee Sungmin hoàn toàn ngơ ngẩn, đây là tình huống gì? Vừa nãy bị ác ma chiếm thân, bây giờ tỉnh lại rồi?
Đang nghĩ vậy, thì Chang Zhu dang hai tay ra, từ từ đi về phía cậu như muốn được ôm ấp: “Anh à, em sợ!”. Lee Sungmin lùi lại một bước, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không giống như muốn tấn công của Chang Zhu lại mủi lòng. Nó càng lúc càng tới gần, Sungmin do dự rốt cuộc có cần đánh nó nữa không.
Thiên Bà đột nhiên hét lớn: “Sungmin cẩn thận!”.
Chang Zhu lúc này vẫn là biểu cảm yếu đuối của trẻ con, nhưng cơ thể đã lấy tốc độ của ma quỷ mà tấn công về phía Lee Sungmin, Thiên Bà toàn thân đẫm máu nhào đến hất văng Chang Zhu, sau đó hét lên với Lee Sungmin: “Mau chạy!”.
Chang Zhu chỉ trong chốc lát đã khôi phục dáng vẻ hung tợn, nó một cước đá Thiên Bà ra xa, dựa vào lực đạo nhảy lên nóc phòng, rồi nhào xuống tiếp tục tấn công Lee Sungmin.
Lee Sungmin lập tức chạy ra phía cửa, trong lòng vô cùng lo lắng, Boss vì sao còn chưa đến, điện thoại cũng không gọi được, hay là Boss cũng có chuyện rồi?
Từ khi Chang Zhu vào phòng đến bây giờ, lúc nào cậu cũng căng thẳng cực độ, mọi hành động đều theo bản năng, bây giờ bị đuổi giết gắt gao, cậu đột nhiên nhớ đến thuật chiêu gọi. Nhưng Chang Zhu đã ở ngay sau lưng, câu chú đó Lee Sungmin còn chưa niệm được một nửa, thì đã cảm thấy một luồng khí hôi thối lạnh lẽo áp thẳng vào sau gáy.
Lee Sungmin “á” lên một tiếng, ngã nhào xuống đất, Chang Zhu nhân đó áp chặt lên người cậu, cắn mạnh xuống vai cậu.
Trái tim Sungmin thắt lại, sợ đến suýt ngất xỉu, tiếng thét của cậu vừa vang lên, một bóng hình cao lớn từ đâu lao đến như điện chớp, lướt qua Lee Sungmin một cái, chính vào thời khắc Chang Zhu cắn lên vai cậu, tóm chặt lấy cổ nó, giơ lên giữa không trung.
Một chuỗi động tác này từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ trong khoảng thời gian một cái chớp mắt.
Lee Sungmin còn chưa hết kinh hãi, lật người lại ngẩng đẩu lên nhìn, là Boss! Mặt anh tái xanh, khắp người tỏa ra sát khí, thân thể nhỏ bé của Chang Zhu bị anh một tay bóp chặt giơ lên giữa không trung, lúc này cũng không còn động đậy nữa, răng nanh cũng thu hết vào rồi.
Chang Yi cùng hai cán bộ chạy đến, tất cả quỳ rạp xuống dưới chân Kyuhyun: “Diêm Vương, xin tha cho Chang Zhu một mạng”.
“Tha cho nó?” Kyuhyun lúc này giống như vừa từ địa ngục lên vậy: “Nếu như ta đến muộn một bước, thì đã chỉ có thể nhặt xác người mình yêu thương về. Không chỉ đứa trẻ ma quỷ này, Chang Yi, ta làm sao có thể biết được không phải mấy người các ngươi cố tình dẫn ta rời đi, che giấu tai mắt của ta để tiện việc hành hung?”.
“Diêm Vương, tôi thực sự không biết An Hui phản bội, không biết bọn họ sẽ giương đông kích tây như thế. Chang Zhu từ trước đến nay thường mười hai giờ mới tỉnh, hôm nay chắc chắn là do tay chân của bọn phản đồ. Chang Zhu còn nhỏ, nó bị khống chế. Diêm Vương, hôm nay cũng là đại nạn của Huyết tộc tôi, nếu Chang Yi tôi còn sống qua ngày hôm nay, tôi xin thề Huyết tộc các đời sẽ làm việc cho Diêm Vương, vĩnh viễn không hai lòng. Xin Diêm Vương bỏ qua cho Chang Zhu đi.”
Kyuhyun không nói gì, nhưng cơ thể anh vẫn căng cứng, biểu hiện rõ ràng cơn cuồng nộ. Lee Sungmin đứng lên, bước lại gần Kyuhyun. Kyuhyun đột nhiên dùng lực đập một cái vào trán Chang Zhu, đánh cho nó hôn mê, khóa toàn bộ hồn lực bên trong cơ thể, sau đó ném nó về phía Chang Yi: “Ông chính là thế nên Bắc Âm Vương mới có cơ hội lợi dụng. Cái chết của Chang Zhu còn quá nhiều nghi vấn mà ông lại hồ đồ đến mức này. Hãy dọn sạch nội phản của bọn ông trước rồi hẵng nói đến Chang Zhu”.
Chang Yi đỡ lấy đứa trẻ, dập đầu cảm ơn. Hai người phía sau đem Chang Zhu đi, Chang Yi cùng mấy người đi vào phòng của Thiên Bà. Lee Sungmin lúc này mới nhớ ra: “Bà bà và Ji Ji ở bên trong”.
Cậu chạy vào trong phòng, nhưng bị Kyuhyun một tay kéo lại: “Để anh xem xem có bị thương ở đâu không đã?”.
Lee Sungmin lo lắng hét: “Ji Ji, hắn giết Ji Ji rồi. Boss, chúng ta mau đi xem. Còn cả bà bà nữa, vết thương của bà bà rất nặng”.
“Ai đánh em vậy?” Kyuhyun lại dường như không nghe thấy, chỉ nghiêm giọng hỏi. Vết tát đó rất rõ ràng, đương nhiên không phải bàn tay một đứa trẻ.
“Là An Hui, em, em dùng Diêm Vương chú đánh hắn rồi,” Lee Sungmin giơ bàn tay phải lên.
Kyuhyun ôm chặt cậu vào lòng: “Em dọa chết anh mất”.
Tự nhiên Lee Sungmin thấy chột dạ, cậu không thể bảo vệ tốt cho bản thân mình, thật là có lỗi với anh. “Em, em có gọi điện thoại, vừa rồi em nghĩ ra, còn dùng thuật chiêu gọi để gọi anh, nhưng chưa niệm chú xong thì… Boss, có chút thời gian là em muốn thông báo với anh ngay.”
“Là anh không tốt.” Kyuhyun toàn thân căng thẳng, anh nhận điện thoại, không thấy Sungmin nói gì liền biết có chuyện bất thường, đang định chạy về bên này, lại phát hiện căn phòng của Chang Zhu bị quỷ hút máu phong ấn, xông vào được trong phòng thì nhìn thấy Kim ngã dưới đất, còn Chang Zhu và An Hui không thấy tung tích đâu. Bởi vì vướng chân ở đó mà anh đến chậm một chút, may mà trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vẫn cứu được Sungmin.
“Anh không nên để em một mình ở lại đây, là anh không tốt.”
Giọng nói mang chút nghẹn ngào của anh khiến lòng Sungmin mềm nhũn ra, cậu ôm anh thật chặt: “Boss, em không sao, em rất ổn”.
Anh ôm cậu, không nói gì. Lee Sungmin không kìm được ngọ nguậy, lại hỏi: “Boss, chúng ta đi thăm bà bà và Ji Ji có được không?”.
Kyuhyun nới lỏng cánh tay, Lee Sungmin vội vàng chạy vào căn nhà, Thiên Bà được đưa vào phòng trong rồi, đang có người giúp bà băng bó trị liệu, mấy người đứng vây lại ở đó. Lee Sungmin quay người đi ra, tìm Ji Ji trong góc phòng. Phía sau một đống đồ linh tinh, cậu nhìn thấy chú chuột béo nằm bất động.
Nước mắt trào ra, cậu cẩn trọng nâng Ji Ji lên, nhìn nó cứ nằm im như vậy, đẩy đẩy ngón tay vào đầu nó, cái đầu nhỏ lắc nhẹ, một chút sinh khí cũng không còn.
Lee Sungmin nấc lên: “Boss, Ji Ji, Ji Ji không…” Cậu khóc thảm thiết, nức nở không thành tiếng, nửa bên khuôn mặt bị đánh kia cũng sưng đỏ, trông hơi đáng sợ.
Kyuhyun nhìn Ji Ji, lật người nó lên, ấn ngón tay vào vị trí trái tim nó. Nước mắt Sungmin rơi lã chã trên mình Ji Ji, khiến lông tơ của nó ướt nhẹp. Kyuhyun nhíu chặt lông mày, khuôn mặt đen sì, duỗi tay lau nước mắt cho cậu: “Đừng khóc, Ji Ji chưa chết”.
Nước mắt Lee Sungmin vẫn không ngừng rơi. Kyuhyun không nhẫn nại được nữa kéo cậu lại, ấn đầu cậu lên vai mình, khẽ hôn trán cậu, nói: “Đừng khóc”.
Lee Sungmin dụi mắt trên vai Kyuhyun, vẫn không kìm được nức nở, tay cậu run rẩy. Kyuhyun chỉ đành thả lỏng ra, cầm cánh tay cậu, đón lấy Ji Ji tiếp tục ấn lên trái tim nó. Sungmin biết Boss đang cứu Ji Ji, nhưng nó lâu như thế vẫn chẳng có phản ứng gì, cậu không kiềm chế nổi bản thân, lại ôm lấy Boss khóc.
Kyuhyun trong lòng ôm một người lớn, trên tay bế một “đứa nhỏ”, đứng trong góc phòng làm “bác sĩ”. Căn phòng nhỏ bé này của Thiên Bà rất nhiều người ra vào, nhưng không một ai dám đến xem náo nhiệt.
Cuối cùng Kyuhyun cộc đầu mình vào đầu Lee Sungmin, nói: “Em xem, nó cử động rồi, đừng khóc nữa, xấu!”.
Lee Sungmin vội vàng dụi mắt, cẩn thận nhìn, Ji Ji thật sự cử động rồi, cặp mắt nhỏ đang hé mở. Lee Sungmin kích động lớn tiếng hét: “Nó tỉnh rổi, nó tỉnh rồi. Ji Ji, mày nhìn tao đi, là tao này”.
Ji Ji yếu ớt hé mắt ra, rồi lại nhắm nghiền. Kyuhyun cuối cùng di chuyển ngón tay ra khỏi vị trí trái tim nó, nói: “Được rồi, nó không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng thôi”.
Lee Sungmin cẩn thận đón Ji Ji từ trên tay Kyuhyun, không kìm được cúi xuống hôn cái đầu nhỏ của nó. Kyuhyun mặt lạnh tanh: “Hôn gì mà hôn, bẩn chết!”.
Lee Sungmin không hài lòng, nhỏ tiếng càu nhàu: “Lúc Ji Ji sạch sẽ anh cũng không cho hôn”. Cậu thương yêu xoa nhúm lông nhỏ của Ji Ji. Ji Ji rất dũng cảm, xông đến cứu cậu, nó là bảo bối của cậu.
Kyuhyun lúc này nhận điện thoại, anh cứ nghe rồi nghe, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Ở cửa phòng kia, Chang Yi cũng đang gọi điện thoại, biểu cảm lạnh lùng. Ánh mắt hai người chạm nhau, liền biết đối phương nghe thấy là cùng một tin tức.
Thôn này bị quỷ hút máu cấp A tấn công rồi!
Cùng lúc, trong thôn, tiếng cảnh báo vang lên, tất cả đèn đều được bật sáng. Toàn bộ cư dân đang ngủ say đều giật mình tỉnh giấc. Trước từ đường ở trung tâm thôn, đèn đuốc sáng trưng, mấy cán bộ đang sắp xếp tất cả Huyết tộc cẩp C và người già, phụ nữ, trẻ em vào trong từ đường tạm tránh, còn huy động toàn thể cấp B chiến đấu bảo vệ thôn.
Thôn Huyết tộc trong chốc lát như nổ tung, có người hoảng loạn bỏ chạy, có người sẵn sàng đợi xuất phát.
Kyuhyun và Chang Yi đứng trên nóc nhà nhìn xung quanh một lượt, Chang Yi tức giận nói: “Bọn chúng hóa rGuilinnh động là vì mục đích này, muốn thay đổi hệ thống cai trị, ép Huyết tộc chúng tôi làm việc cho tà thần sao?”.
Kyuhyun lạnh lùng nói: “Bắc Âm Vương từ trước đến nay không làm việc gì không có lợi, ông ta yêu cầu các ông mặc kệ không quản quỷ hút máu cấp A, e rằng chính là có ý làm việc này. Rất nhiều quỷ hút máu cấp A không phục đối với cấp B, ông ta hỗ trợ một chút rồi kích động bọn chúng, muốn làm rối cục diện toàn tộc các ông cũng không khó. Trong thôn của ông có nội gián, những kẻ đang đến chắc không chỉ có cấp A, sợ là còn cả nhiều loại ma quái khác, các ông hãy cẩn thận. Có điều tôi phải nói trước, trong tình huống cấp bách, nếu người của tôi gặp nguy hiểm, tôi có thể sẽ chẳng để ý được cấp A hay là cấp B đâu”.
Chang Yi gật đầu: “Tôi hiểu”,
Kyuhyun quay người muốn đi, Chang Yi gọi anh lại: “Diêm Vương, Thiên Bà nói nếu như gặp người sẽ hại người, nhưng nếu không gặp người thì sẽ hại toàn tộc, có lẽ là nói đêm nay, người cũng phải cẩn thận”.
Kyuhyun gật đầu, nhảy xuống khỏi nóc nhà, chạy về hướng Sungmin đang đợi.
“Boss, xảy ra chuyện gì rồi? Bọn họ nói đã đưa bà bà về từ đường, có quỷ hút máu tấn công vào thôn. Nhưng ở đây không phải là thôn của quý hút máu sao?”
“Đồng tộc tương tàn, ngoại trừ quyền lực ra, không thể vì thứ khác. Cấp A một khi thống lĩnh Huyết tộc rổi, chuyện hút máu người sống sẽ rất khó khống chế. Anh phải đến cửa thôn cùng với bọn Ha lão cửu, em đi theo anh.” Kyuhyun không muốn để Sungmin lại rời khỏi tầm mắt mình.
“Boss.” Lee Sungmin khó xử, cuối cùng vẫn nói: “Em muốn cùng với bà bà đến từ đường. Bà bà vì cứu em mới bị thương, nghe nói cấp C và những người già, trẻ nhỏ đều ở trong từ đường lánh nạn, em muốn đi cùng những người dân giữ ở đó. Bọn anh bảo vệ vòng ngoài, em canh chừng ở tuyến trong”.
Kyuhyun nhìn cậu hồi lâu rồi nói: “Thỏ Con, lần này không phải chuyện bình thường, bọn anh ở bên ngoài đánh, nếu như em có nguy hiểm gì, gọi điện thoại thậm chí dùng thuật chiêu gọi tìm anh đều không có tác dụng, anh chưa chắc có thể ra được để cứu em”.
“Cũng đều nguy hiểm như nhau mà, em ở ngoài cửa cùng anh chẳng qua cũng là đánh giết, ở trong từ đường chẳng phải sẽ an toàn hơn sao? Boss, em cũng là hàng ma sư, em do anh đích thân huấn luyện đó.” Lee Sungmin lấy Pink ra: “Anh xem, em có vũ khí. Em còn có Diêm Vương chú”, lại lôi ra hai thiết bị liên lạc: “Anh xem, em còn có máy liên lạc, chia cho anh đeo một cái. Như vậy chúng ta đều có thể biết được tình hình của đối phương”.
Kyuhyun nhận lấy thiết bị liên lạc, kéo cậu vào lòng: “Em đến từ đường rồi, bảo bọn họ cho chút thuốc bôi lên mặt trước. Không được chạy loạn, Chang Yi cũng đã phái người bảo vệ từ đường, nhưng bọn họ có nội gián, em không được tin tưởng bất cứ người nào, tự mình phải cẩn thận hơn. Nếu để anh phát hiện em có vết thương mới, xem anh sẽ xử lý em thế nào”.
“Tuân lệnh, Boss đại nhân.”
Cứ như thế, Lee Sungmin với nửa bên mặt sưng đỏ bế Ji Ji đi đến từ đường.
Kyuhyun đưa cậu tới đó rồi vội vã rời đi. Lee Sungmin tự mình thám thính một vòng, từ đường này rất lớn, lại có hai tầng bên trên và một tầng hầm. Tầng một là chỗ đặt bài vị và linh vật của tộc, dùng để hành lễ cúng tế. Tầng hai là một sảnh lớn, có phòng trưng bày. Tầng hầm dưới đất mới là nơi ẩn trốn thực sự.
Lúc này mọi người đều trốn dưới hầm, mà ở tầng một và ngoài cửa thì đều có Huyết tộc cấp B trông giữ. Tầng hai chỉ cỏ mấy người canh chừng Chang Zhu. Lee Sungmin đứng trên cầu thang nhìn qua rồi liền đi xuống dưới.
Cậu xuống đến tầng hầm, tìm thấy Thiên Bà đang nằm trên một chiếc giường nghỉ ngơi. Ở bên trông nom bà là chàng trai hôm nay đến mời Lee Sungmin. Nhìn thấy bên mặt sưng đỏ của Lee Sungmin, cậu ta vội vàng giúp cậu bôi thuốc.
Thiên Bà yếu ớt mở mắt ra, nói với Sungmin: “Tiểu tử, khi Huyết tộc chúng ta chết, hồn phách tứ tán, không cách nào siêu sinh. Nhưng ta còn có một mong muốn. Nếu như, ta không chống đỡ được qua ngày hôm nay, vào lúc ta sắp chết, hồn phách ra khỏi cơ thể, là lúc tốt nhất để thu thập, con giúp ta thu hồn phách lại, nếu may mắn có thể giữ được hoàn chỉnh ba hồn chín phách, xin hãy giúp ta thỉnh cầu với Diêm Vương. Ta cả đời này hối hận nhất là không thể ở Đạo gia cho đến lúc chết, nếu ta còn có thể trùng sinh, hy vọng lại tiếp tục được làm người của Đạo gia”.
“Bà bà, bà sẽ không sao đâu.”
“Đứa trẻ ngốc, bà bà không phải đã nói với con rồi sao, chuyện bà bà cần làm đều làm hết rồi. Bà bà bị thương không trách con, con đừng để trong lòng. An Hui đưa Chang Zhu đến chỗ ta, là nhằm đúng vào ta. Bọn chúng nếu muốn hủy diệt thôn, phải giết chết lão thái bà có năng lực dự báo, đó là sách lược. Thời gian của bà bà cũng đến rồi.”
“Không phải đâu, bà bà, bà là người tốt, bà có thể chống chọi tiếp được.” Lee Sungmin nhìn Thiên Bà khuôn mặt trắng bệch, còn cả Ji Ji yếu ớt, trong lòng vô cùng buồn bã.
Thiên Bà cười an ủi, nói: “Bà bà mệt rồi, bà bà ngủ một chút”.
Lee Sungmin gật đầu, lặng lẽ ngồi bên cạnh, trong lòng lo lắng, không biết tình hình bên ngoài thế nào rồi. Cậu mở máy liên lạc, đúng lúc nghe thấy Shindong đang hét: “Sao lại không thấy nữa?”.
Ở một bên khác, Ray trả lời: “Lúc mười giờ hai mươi ba phút, cô ấy gọi điện báo nhìn thấy hai chiếc xe trong tòa nhà đi ra, cô ấy muốn bám sát điều tra. Nhưng sau đó gọi lại thì mất liên lạc. Tôi nhờ đồng nghiệp ở gần đó đến giúp, song không tìm thấy cô ấy đâu, xe của cô ấy vẫn còn, nhưng bên trong lại không có người. Tôi cũng nhờ Na In trong công ty tìm trong hình ảnh giám sát giao thông, trên camera của con đường đó, chỉ thấy hai chiếc xe cô ấy nói chứ không nhìn thấy cô ấy”.
Lee Sungmin sững lại lời này là nói Jung Nari? Hôm nay cô ấy đi theo dõi quỷ hút máu. Sao lại biến đâu mất rồi?
Ray tiếp tục nói: ”Bên này thiết bị không đầy đủ, tôi nhờ Na In ở công ty tra định vị điện thoại của Nari, có tin tức sẽ thông báo cho mọi người”.
Shindong hung dữ văng tục mấy câu, rõ ràng sốt ruột đến cực điểm. Đột nhiên nghe anh hét: “Chỗ tôi có sự việc phát sinh, xuất hiện tám con ngoại lai, Huyết tộc đánh tới rồi. Anh vừa thở dốc vừa nói, rõ ràng là đang chạy bộ: “Tôi đi đây, mẹ kiếp! Ông đây đang muốn đánh người!”.
Leeteuk lúc này nhỏ tiếng xen lời: “Huyết tộc ở chỗ tôi đây không biết biến đâu mất hai người. Tôi đi quan sát một chút”.
Ha Ji Woon dặn dò: ”Cẩn thận. Nội gián của bọn họ không ít”.
“Biết rồi, chúng ta đang ở chỗ tối.”
Ray nói: “Tôi báo Kangin rồi, ông ấy đang điều hai máy bay tuần tra tới giúp, nhưng cần có thời gian, mọi người phải cẩn thận”.
Lee Sungmin nghe thế lo lắng toát mồ hôi. Cậu nhìn khắp xung quanh, hình như mọi người đều bình thường. Bởi vì Huyết tộc đầy chật trong phòng, máy thăm dò dùng ở chỗ này cũng không có tác dụng.
Bất chợt, Hankyung thở hồng hộc chạy vào, anh trông thấy Lee Sungmin, liền nở nụ cười: “Sungmin, bọn họ bảo anh đến đây giữ cùng em”. Anh đặt ba lô xuống đất, kéo khóa ra: “Còn bảo anh mang súng cho em nữa. Mặt em bị thương thành thế này, rất đau phải không?”.
Lúc này trên lầu bỗng “rầm” một tiếng, có vật nặng nào đó rơi xuống đất, tất cả mọi người náo động, mấy đứa trẻ sợ quá bắt đầu khóc. Hankyung đột nhiên đẩy đẩy Sungmin, nhỏ tiếng lo lắng nói: “Bên trái, người mặc áo đỏ kia, là cấp A”.
Lee Sungmin nhìn tới chỗ chàng trai mặc áo đỏ trong góc phòng đang cùng những người xung quanh đứng lên, trên mặt không có biểu cảm gì khác thường. Nhưng Hankyung bên cạnh lại kiên quyết khẳng định: “Cậu ta là cấp A”.
Bên trên lại kêu “rầm” một tiêng nữa, chàng trai mặc áo đỏ đó khóe miệng lộ ra nụ cười, giơ tay tóm lấy một đứa trẻ trước mặt. Người xung quanh kinh hãi tản ra, trong tiếng thét của đứa trẻ. Lee Sungmin giơ súng lên chĩa vào cậu ta.
Ánh mắt của chàng trai áo đỏ di chuyển từ họng súng đen thăm thẳm dừng lại trên mặt Lee Sungmin, lạnh lùng hừ một tiếng: “Con người?”.
“Con người cũng có thể xử lý cấp A như mày.”
Nghe nói đến từ cấp A này, xung quanh tất cả đều kinh hãi, mọi người tản ra càng xa, chỉ còn lại Lee Sungmin và chàng trai áo đỏ đối đầu với nhau. Bây giờ mẹ của đứa trẻ từ phía cửa tiến vào, đứng bên cạnh đứa trẻ khóc lóc thảm thiết, van xin thả đứa trẻ ra.
Lee Sungmin cau mày, tập trung tinh thần theo sát nhất cử nhất động của chàng trai áo đỏ.
Chàng trai này không thèm để ý đến Lee Sungmin, như thể trên tay có đứa bé làm con tin thì cậu ta không cần phải sợ gì nữa.
Cậu ta nói với cả đám Huyết tộc xung quanh: “Cùng là Huyết tộc, chúng tôi chỉ muốn được quay lại, trở về trong đại gia đình. Quần tộc chúng ta có năng lực lớn mạnh, vì sao phải chịu sự khống chế của con người, vì sao không thể quang minh chính đại đi vào xã hội. Tộc trưởng bị người ta làm cho mù quáng, ông ta có lợi ích của ông ta, lẽ nào mọi người cam tâm cứ mãi thế này? Chúng ta vì sao phải thấp hơn con người mọi bậc, lẩn tránh giống như loài chuột?”.
Đám người xung quanh không ai đáp lời, chỉ có Lee Sungmin lớn tiếng quát: “Nói năng linh tinh! Sống trong một thế giới giết chóc có gì tốt, hòa bình chung sống cơm no áo ấm mới là hạnh phúc. Các cậu mới là những kẻ vì lợi ích cá nhân mà làm chuyện xấu. Cậu bị lợi dụng làm lá chắn cho người khác, còn ở đây mà hớn hở vui mừng? Đần độn! Thả đứa bé xuống, nếu không tôi nổ súng!”.
“Nổ súng?” Chàng trai áo đỏ kéo đứa bé lại gần, chắn trước mặt mình: “Mày biết tốc độ của tao nhanh thế nào, mày có thể đảm bảo không làm bị thương đứa trẻ?”.
Sungmin có chút hoảng hốt, cậu thực sự không chắc chắn. Mẹ của đứa bé đó sợ quá, hét lên với Lee Sungmin: “Đừng nổ súng, đừng nổ súng”. Trên đỉnh đầu, tiếng đánh nhau ở tầng một càng lúc càng vang, chàng trai áo đỏ cười lạnh lùng: “Chúng mày, tất cả nếu muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì tao giết đứa trẻ này trước, rồi sẽ giết chúng mày”.
Mấy người ở gần cánh cửa sợ hãi vội chạy ra ngoài, nhưng cửa căn phòng dưới đất này không biết từ lúc nào đã bị khóa lại rồi, bây giờ mở kiểu gì cũng không ra.
Chàng trai áo đỏ cười phá lên: “Chỗ này bị tao phong ấn rồi, chúng mày chẳng đi nổi đâu”.
Lee Sungmin cau mày, cậu ta phong ấn khi nào? Trong máy liên lạc Ray đang hỏi: “Sungmin, chỗ cậu cũng có cấp A sao? Bây giờ tình hình thế nào?”.
Lee Sungmin lớn tiếng nói với chàng trai áo đỏ kia: “Mày dùng phong ấn giam chúng tao ở đây, nhất định có chủ ý phải không? Bên trên đánh qua đánh lại diễn kịch làm gì, trong thôn này đều là Huyết tộc, chẳng ai kém ai, chúng mày chưa chắc có thể tấn công xuống dưới này. Mày dùng một đứa trẻ làm con tin, là muốn chúng tao làm gì?”.
Mấy câu của Sungmin nghe như đang hỏi, nhưng cũng đã kín đáo thông báo rõ tình hình cho Ray ở bên kia.
Chàng trai áo đỏ tiến lên một bước: “Yêu cầu của tao rất đơn giản, chính là muốn chúng mày gọi điện thoại tới Chang Yi, nói cho ông ta tình hình ở đây, bảo ông ta đưa tất cả người của ông ta lùi về từ đường”. Cậu ta cười cười, “Chang Yi là người thông minh, ông ta tự nhiên sẽ biết nên làm thế nào”.
“Mày muốn dùng người trong căn phòng này để uy hiếp, ép toàn tộc đầu hàng? Cuộc điện thoại này chúng tao làm sao dám gọi?” Lời ấy của Lee Sungmin là nói cho Ray nghe.
“Hừ, Chang Yi không dừng tay, cứ mười phút tao sẽ giết một đứa.”
“Khi súng của tao còn đang chĩa vào đầu mày, mày nói thế hình như hơi tự tin quá.”
“Vậy mày nổ súng đi, bắn chết đứa trẻ này rồi, đừng nói đến chuyện tao có giết mày hay không, người của căn phòng này liệu có thể tha cho mày? Mày ở trước mặt bọn họ lại dám giết trẻ con của tộc người bọn họ?”
Mẹ của đứa trẻ vừa nghe thấy sẽ giết chết con mình, lại xông đến định cướp súng của Sungmin, miệng còn hét: “Đừng làm con tôi bị thương, chúng tôi nghe lời cậu ta, đều nghe cậu ta”.
Hankyung giơ súng lên quát mẹ đứa trẻ: “Đứng im, lùi lại”.
Bà mẹ kia mặt trắng bệch, đứng ngây ra tại chỗ, đột nhiên lớn tiếng hét: “Đây là làm gì, con tôi bị bắt rồi các người đến tôi cũng muốn giết sao? Đây là chỗ của Huyết tộc chúng tôi, các người những con người bên ngoài còn muốn ức hiếp chúng tôi sao?”.
“Đừng diễn kịch nữa, cô cũng là cấp A.” Hankyung nhíu chặt mày, lòng bàn tay căng thẳng đến toát mồ hôi, may mà tay cầm súng vẫn còn rất chắc.
Bà mẹ kia trong thoáng chốc phát cuồng nói: “Cái gì? Anh lại dám ngậm máu phun người như thế. Tôi ở trong thôn đã hơn tám mươi năm rồi, trong căn hầm này có ai là không quen tôi, anh cho rằng anh tiện miệng cho một tội danh là được sao? Loài người các anh đến chỗ chúng tôi đây, là vì dã tâm gì? Nếu như làm bị thương con tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho các người. Còn cả cậu!”. Cậu ta quay sang phía chàng trai áo đỏ kia: “Cậu có yêu cầu gì chúng tôi sẽ làm theo như thế, không cho phép làm tổn thương con của tôi”.
Người xung quanh đều bị bà mẹ này làm cho kích động, một số người nhao nhao chen đến. Hankyung sát lại gần Lee Sungmin, cảm thấy căng thẳng vì bị cậu lập không chỗ dựa. Bọn họ bây giờ, dù gì cũng đang bị nhốt cùng một đám quỷ hút máu, trước tiên đừng nói những người này là cấp B cấp C gì, nếu như bị làm cho tức rồi đều sẽ cắn người nhỉ? Hơn thế nữa, trong căn phòng này còn có lẫn hai con quỷ hút máu cấp A.
Chàng trai áo đỏ nhìn thấy tình hình như thế, cười rồi chỉ vào mẹ của đứa trẻ, nói: “Vậy thì nhanh chóng thông báo cho tộc trưởng của các người đi, chúng tao chỉ yêu cầu ngừng ngay phản kháng, tất cả đều rút về từ đường này”.
Lee Sungmin hét lớn: “Đợi một chút!”.
Chàng trai áo đỏ một tay bóp cổ đứa trẻ: “Đợi? Tao không có kiên nhẫn như vậy”.
Bà mẹ kia lấy điện thoại, nhanh chóng gọi ra ngoài: “Tôi gọi điện thoại, tôi gọi điện thoại, cậu đừng làm bị thương con tôi”.
Lee Sungmin “đoàng” một tiếng, nổ súng, viên đạn sượt qua đầu chàng trai áo đỏ, bắn lên bức tường phía sau cậu ta.
“Tao nói rồi, đợi một chút. Tao không phải đang đùa!” Lee Sungmin vẻ mặt nghiêm túc, mang theo mấy phần khí thế: “Hai người chúng mày đều là cấp A, đang một người diễn một người hùa theo ở đây, muốn làm mờ mắt tất cả. Toàn tộc đầu hàng rồi, lẽ nào có thể sống được? Súng ở trong tay tao dù gì cũng lắp đạn bạc, kẻ được quyền lên tiếng ở đây không phải là chúng mày”.
Mẹ đứa trẻ giận dữ: “Luôn mồm nói tôi là cấp A, cậu có chứng cứ gì? Cậu là con người ở ngoài đến, căn bản sẽ không để ý đến sự sống chết của tộc người chúng tôi. Chuyện trong tộc chúng tôi, chưa đến lượt cậu quản!”.
“Muốn chứng cứ sao? Được thôi, nhân bây giờ lão thái bà ta vẫn còn chưa chết, sẽ đến làm chứng nhé.” Giọng nói yếu ớt của Thiên Bà từ phía sau đám người truyền đến, mọi người rẽ sang, để lộ ra Thiên Bà đang ngồi dựa bên tường.
Thiên Bà hít một hơi, nói với mẹ của đứa trẻ; “Guilin, cô sống ở trong thôn này hơn tám mươi năm rồi, lão thái bà ta biết. Nhưng đứa trẻ này có thiên nhãn, nó nói cậu là cấp A, ta tin nó. Hôm nay ở trước mặt mọi người, lão thái bà ta vẫn còn hơi thở, xin dùng cái mạng già của ta đây để làm người đảm bảo cho hai đứa trẻ loài người này. An Hui đã ở cùng tộc trưởng hơn một trăm năm, nhưng nó vẫn biến thành cấp A, ngay đến Chang Zhu bị ma vật hãm hại, cũng có thể cắn được máu thịt của lão thái bà ta đây. Hôm nay là đại nạn của tộc ta, ta không quan tâm cậu làm sao lại biến thành thế này, nhưng sự thực là vậy, các người muốn mượn những người già cả, phụ nữ, trẻ em chúng ta trong căn phòng này để hủy diệt toàn tộc, chỉ sợ chúng ta cũng không thể đáp ứng”.
Thiên Bà ở trong tộc không có chức vị, nhưng lại là nhân vật giống như tiên tri, được mọi người cực kỳ tôn kính, Chang Yi cũng phải nể bà mấy phần. Bà vừa nói ra những lời này, mọi người trong tộc toàn bộ đều lộ vẻ xúc động. Hàng xóm, bạn bè gần gũi sớm chiều của bọn họ không ngờ đã biến thành cấp A. Mà chuyện này hôm nay lại là họa diệt tộc.
Chàng trai áo đỏ lạnh lùng hừ một tiếng: “An Hui, đồ đần độn kia, đem theo Chang Zhu mà ngay đến một lão thái bà chết tiệt cũng không giết chết được”.
“Xin lỗi để các người thất vọng rổi, Sungmin nói rất đúng, ở đây không phải là chỗ các người được lên tiếng”, Thiên Bà bình tĩnh trả lời.
Chàng trai áo đỏ hét lên: “Guilin, tao sớm nói rồi, trực tiếp động thủ là tốt nhất, mày lại vẫn cứ muốn để chúng nó ngoan ngoãn nghe lời. Chúng nó, những kẻ này cùng với con người càng ngày càng giống nhau, không cho nếm một chút lợi hại thì chúng nó còn chưa biết sợ”.
Cậu ta đột nhiên hất mạnh đứa trẻ trong tay về phía Lee Sungmin, rồi nhanh như chớp tấn công tới.
Lee Sungmin giật mình dang hai tay đón lấy đứa bé, trong tình huống nguy cấp súng rơi khỏi tay. Cậu vội vàng ôm lấy đứa bé lăn xuống đất, nhưng không tránh được, vai cậu bị chàng trai áo đỏ hung dữ đá trúng một cái.
Sungmin nhịn đau lật tay rút Pink, run run vặn một cái, kiếm dài phóng ra, “roạt, roạt”, chém về phía chàng trai áo đỏ.
Bây giờ chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, Hankyung bóp cò!
Nhưng Lee Sungmin còn đang nguy cấp nên không để ý được đến anh. Lúc này tên áo đỏ nhe răng nanh ra, giương vuốt sắc, dù bị thanh kiếm kia của Lee Sungmin ngăn cản, vẫn cứ xông đến.
Tốc độ của Sungmin chắc chắn không bằng được cậu ta, nhưng thắng ở điểm thân pháp linh hoạt, Pink uy lực không tồi, mấy chiêu đánh túi bụi, miễn cưỡng chống đỡ được.
Nhưng Hankyung bên kia lại có phiền phức lớn. Chàng trai áo đỏ đó vừa ra tay, bên này người mẹ tên gọi Guilin cũng bổ nhào đến, trong tình thế nguy cấp, Hankyung đã nổ súng. Viên đạn sượt qua cánh tay Guilin, vết thương bốc khói, máu chảy không ngừng.
Guilin nổi giận, vết thương khiến mắt cô ta lộ sắc xanh đen, răng nanh mọc dài ra.
Đứa trẻ bị chàng trai áo đỏ ném qua được người dân thôn trông giữ, lúc này nhìn thấy mẹ biến hình như vậy, sợ hãi khóc lớn, cất tiếng gọi: “Mẹ, mẹ…”.
Guilin nhảy bật lên không trung, bổ nhào tới Hankyung. Hankyung lại nổ súng, lần này không trúng, người bị Guilin tóm được. Cậu tRyeowooko vút lên trên, ấn chặt Hankyung vào tường. Bên dưới, dân làng hét hớn: “Guilin, cậu dừng tay!”.
Guilin bóp cổ Hankyung, quay đầu nhìn xuống dưới, mọi người đều đang chăm chú quan sát cậu ta. Một ngưòi hàng xóm đang ôm Dong Dong con của cô ta trong lòng, áp lấy đầu nó không để nó nhìn về phía bên này. Mấy người lại hét: “Guilin, cô đừng như vậy, nghĩ đến Dong Dong, cô đừng làm chuyện ngốc”. Nỗi đau trong lòng Guilin thực sự khó nói thành lời, những người này đều là bạn bè của cô ta, nhưng cô ta lại dụ dỗ uống máu sống, bạo ngược thành nghiện, cô ta đã không quay đầu được nữa rồi.
Giây phút này, Hankyung ở gần cô ta như vậy, cô ta thậm chí ngửi thấy cả mùi máu thơm tỏa ra từ mạch máu mỏng nơi động mạch cổ của anh. Trái tim Guilin đập loạn, da đầu tê dại, cô ta đã không còn cách nào khống chế bản thân mình.
Guilin cúi đầu, há miệng cắn xuống cổ Hankyung.
.
.
.
Kết thúc chương 43
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.