Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 46
.
.
.
Hai chiếc chứng minh thư mới tinh đã làm xong, trên cột vợ/chồng viết tên của Kyuhyun, trong lòng Lee Sungmin, nó giống như một thương hiệu vậy. Đột nhiên cậu cảm thấy yên tâm, hạnh phúc và mãn nguyện. Vừa rồi bệnh nhân thần kinh mắc chứng căng thẳng kia chẳng biết là ai nữa.
Cậu cầm chứng minh thư cứ cười mãi, cười đến mức chóng mày chóng mặt, bị Kyuhyun đưa lên xe, sau đó, bị ôm lên đầu gối, hôn điên cuồng.
“Chúc mừng cậu, cậu Cho!”
“Chúc mừng ông, ông Cho!”
Hai người dính lấy nhau, Lee Sungmin càng nhìn càng cảm thấy ông chồng mới lên chức của cậu thực sự là khi không làm Boss thì siêu đáng yêu. Cậu chủ động hôn mạnh mấy cái, cuối cùng bị anh cuốn lấy hôn đến mức không thở nổi.
“Anh không muốn đưa em đi gặp Ryeowook nữa, chúng ta về nhà.” Ông Cho rất không muốn thả vợ ra, nhưng hôm nay Sungmin hẹn Ryeowook rồi, đã nói là đăng ký xong mọi người sẽ gặp nhau.
Nhưng bởi vì Kyuhyun thân mang lệnh cấm, không thể gặp Kim Ryeowok và Yesung, cho nên ngày quan trọng như thế này, chỉ đành để Lee Sungmin ăn mừng một mình với bọn họ.
“Không được.” Lee Sungmin ôm lấy chứng minh thư của mình, vui mừng hớn hở.
“Em muốn để cho Ryeowook xem chứng minh thư của em, em là anh rể của hoàng đế đó, uy phong biết bao”.
Kyuhyun gườm cậu, Lee Sungmin dỗ dành: “Em còn muốn cho Jong Woon xem nữa, bọn họ chắc chắn không có cái này, để anh ấy ngưỡng mộ chết đi”.
“Quỷ nghịch ngợm.” Tuy Kyuhyun cảm thấy việc khoe khoang này không hiện thực bằng việc về nhà thân mật, nhưng mà hôm nay thực sự nên để Ryeowook và Jong Woon tham gia.
Kyuhyun có chút không tình nguyện đưa Lee Sungmin đến chỗ hẹn gặp, Ryeowook và Yesung đã đợi ở đó. Lee Sungmin dưới ánh mắt ám thị của ông xã đại nhân, hôn một cái tạm biệt, sau đó ôm lấy chứng minh thư của mình lao đến chỗ hai người kia. Kyuhyun thậm chí nghe thấy tiếng cười rất lớn của Lee Sungmin: “Mau xem mau xem, mau gọi anh rể đi”.
Anh không kìm được cười, thực sự không nỡ rời mắt khỏi thân hình bà xã nhỏ của mình. Kim Ryeowok và Yesung nhìn thấy anh, vui mừng vẫy tay ra hiệu. Kyuhyun gật đầu với bọn họ, nhìn thấy góc đường có đệ tử của Huyền Thiên phái đang trông chừng, anh cười với Kim Ryeowok rồi lái xe rời đi.
Kim Ryeowok, Yesung và Lee Sungmin đi vào trung tâm thương mại, hôm qua bọn họ mới nhận được tin hôm nay hai người này đi đăng ký, cho nên chẳng kịp chuẩn bị quà gì cả, thế là quyết định sẽ đưa Lee Sungmin đến thẳng trung tâm thương mại chọn.
Kim Ryeowok vốn còn nghĩ nếu đến chuyện lớn như hôn lễ thế này, mà Cửu Thiên Huyền Nữ còn không cho cậu gặp Sungmin, cậu nhất định sẽ làm ầm lên một trận. Kết quả cả quãng đường dạo phố, Huyền Thiên phái bên kia chỉ theo sát từ xa chứ không có động tĩnh gì.
Lee Sungmin không chút khách khí lựa chọn mấy thứ đồ đắt tiền, có đủ bộ văn phòng phẩm sang trọng như chặn giấy, ống bút ngọc thạch… Cậu đã nhắm chúng từ rất lâu nhưng tiếc tiền không nỡ mua, cậu cảm thấy bày trên bàn làm việc của Boss rất đẹp.
Còn có cài áo hàng hiệu đính kim cương, Boss mặc âu phục siêu đẹp trai, nếu như kết hợp thêm chút trang sức nhỏ sẽ càng đẹp. Sau đó còn có một chiếc ghế mát-xa tự động lớn siêu đắt, Boss mỗi ngày làm việc rất vất vả, cậu muốn giúp anh mát-xa nhưng sức tay không đủ.
Đi lòng vòng chọn một đống, đều là mua cho Boss, dù gì không phải là tiêu tiền của cậu và ông xã cậu, cho nên Lee Sungmin thích cái gì thì đều không nương tay.
Cuối cùng Kim Ryeowok kéo cậu đến tiệm bán đồ lót gợi cảm, “Cậu mua những thứ kia đều không khiến cho anh ấy mềm lòng đâu, nghe lời mình, mua mấy bộ đồ này, đem ‘đóng gói’ mình lại rồi ‘đưa’ lên trên giường, anh ấy nhất định rất vui mừng”.
Lee Sungmin nhăn nhó, ngại ngùng nói cậu vẫn còn chưa công chiếm được Boss, “đóng gói” càng đẹp e là càng khiến Boss tức giận. Nhưng dù sao đã đến rồi, Sungmin cũng mặc kệ mọi thứ, cùng Kim Ryeowok cẩn thận lựa chọn.
Yesung đứng ở ngoài tiệm trông giữ một đống đồ vừa mới mua, ngoan ngoãn chờ đợi. Mất cả nửa giờ đồng hồ, hai chàng trai kia mới xách túi giấy đi ra.
Yesung nhướn mày, hỏi Kim Ryeowok: “Em có mua không?”.
Kim Ryeowok gườm anh: “Muốn thế nào?”.
Lee Sungmin bụm miệng cười, đứng bên cạnh vui vẻ, nói bóng nói gió: “Cậu ấy không mua, nhưng mà có mấy bộ rất thích hợp đó”.
Yesung mắt sáng lên, kéo Kim Ryeowok vào lại trong tiệm: “Đi, đi, anh mua cho em. Phúc lợi Kyuhyun có, anh cũng muốn có”. Không thể kết hôn, anh đã thua một mẻ lớn rồi, những việc khác chẳng lẽ cũng thua?
Lee Sungmin cười lớn, đổi sang trông giữ đống chiến lợi phẩm, chờ đợi.
Điện thoại vang lên, Sungmin nhìn màn hình điện thoại, là Cheerin. Trước đó có khoảng thời gian Cheerin không bình thường lắm, Lee Sungmin vẫn cảm thấy kỳ quái. Sau đó cậu cùng Boss rời khỏi công ty, cũng có khoảng cách với Cheerin, bây giờ đột nhiên cô ấy gọi điện đến, lẽ nào vì biết bọn họ kết hôn nên gọi điện chúc mừng?
Lee Sungmin nhận điện thoại, Cheerin lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Thỏ Con, có chuyện, rất quan trọng, là liên quan đến Boss. Em có thể gặp mặt chị không?”.
Đột nhiên nói muốn gặp mặt? Lee Sungmin cảm thấy không ổn, liền từ chối: “Có chuyện không thể nói qua điện thoại sao? Bây giờ em đang ở bên ngoài, không đi được”.
Cheerin bên kia im lặng một lát, khi cất lời nói tiếp, cô thấp giọng xuống, hình như còn đang thở dốc, gấp gáp nói: “Chị bị giám sát rồi, không có thời gian nữa, hôm nay là cơ hội cuối cùng, chị bắt buộc phải đưa đồ cho em”.
Lee Sungmin tuy cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn nắm được vấn đề chính: “Là đồ gì? Nói cho Boss có được không?”.
Cheerin bên kia lại yên tĩnh một lát, sau đó nói: “Thỏ Con, chị nhận được tin, Boss hình như trúng độc rồi, anh ấy bất cứ lúc nào cũng có thể hóa ma. Trên tay chị có thuốc giải, chị không thể giao cho Boss, vạn nhất anh ấy đã thực sự trúng độc, thuốc giải này, thế gian chỉ có một phần, bị hủy rồi thì sẽ không còn hy vọng nữa”.
“Chị nói bừa, Boss rất khỏe, anh ấy vẫn luôn ở cùng với em.” Lee Sungmin vừa nghe thấy Cheerin bịa đặt như thế nhất thời cảm thấy lửa giận bốc cao.
Cheerin lại không để ý đến cảm xúc của Sungmin, cô thở dốc, hình như đang chạy bộ, vừa chạy vừa nói: “Ryeowook hoàng đế, những người bên đó của bọn họ bị Huyền Thiên Ngọc Nữ bên này giám sát, thuốc giải cũng không thể đưa cho cậu ấy, như thế Huyền Thiên phái sẽ biết Boss nhập ma, với tác phong làm việc của bọn họ, sẽ lập tức giết Boss để đề phòng chuyện không may. Phải biết là, với quá trình tu luyện của Boss, một khi nhập ma, chính là tai họa diệt thế”.
Lee Sungmin ngây dại hoàn toàn, cậu không có cách nào chấp nhận được những tin tức này, phản ứng đầu tiên của cậu chính là không thể tin, nhưng cậu thực sự rất sợ hãi.
Cheerin tiếp tục nói: “Chị không biết Bắc Âm Vương dùng phương pháp gì để hạ ma độc, nhưng nước của Tỉnh tuyền là thuốc giải duy nhất. Trong tay chị có một lọ, em cầm đi, tìm cơ hội để Boss dùng là có thể cứu anh ấy”.
“Em không tin, chị đang nói dối.” Lee Sungmin có chút hoang mang lo sợ, cậu thử công kích mỗi một kẽ hở trong lời của Cheerin: “Em đã từng gặp Eunhyuk Thủy Linh, nó nói Tỉnh tuyền ở dưới đáy của địa ngục, có phong ấn và khóa giữ, chị sao có thể lấy được? Nếu như Boss nhập ma, em làm sao có thể không biết, anh ấy mỗi ngày đều ở bên cạnh em”.
“Em biết Tỉnh tuyền là tốt quá rồi, nghe nói lúc đại kiếp trời đất lần đầu tiên xảy ra, có vị ma thần tên gọi Hỗn độn thiên thần bị hai giới thần – ma liên thủ phong giữ, sau này cũng không biết qua bao nhiêu lâu, chỗ đất phong giữ đó lại phun ra suối trong, đó chính là Tỉnh tuyền. Nước Tỉnh tuyền có thể thanh tẩy ma tính và linh hồn. Lúc đầu Bắc Âm Vương cai quản sự sống chết của nhân loại, phát hiện nhân loại mang theo ký ức chuyển sinh, làm thế đạo rối rắm, vậy là ông ta lệnh cho chị dùng nước Tỉnh tuyến để chế ra canh Mạnh Bà. Thần tộc cũng lợi dụng khả năng thanh tẩy ma tính của nước Tỉnh tuyền đế đối phó với ma tộc, ma tộc không cam chịu diệt vong, tìm cơ hội phong ấn Tỉnh tuyền lại và đặc chế ra khóa phong ấn, điều này khiến thần tộc không dám thử phá giải, bởi một khi động thủ, phong ấn phong giữ Hỗn độn thiên thần cũng sẽ bị ảnh hưởng, ông ta rất có thể vì thế mà trốn ra được. Sau này thần tộc quyết định thêm vào nhiều đạo phong ấn ở đó, lại xây dựng lên mười tám tầng lao ngục ở bên trên, để Hỗn độn thiên thần và Tỉnh tuyền mãi mãi bị phong ấn ở nơi tận cùng của thế giới. Từ đó, chỗ ấy không còn ai có thể vào được nữa. Sau này Bắc Âm Vương và chúng thần thỏa hiệp, dùng mười tám tầng lao ngục đó làm địa ngục. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, mọi người lại không biết, trên tay chị, vẫn còn có một bình Tỉnh tuyền nhỏ duy nhất trên thế gian.”
Cheerin hình như đã trốn vào chỗ nào, nói nhỏ nhưng rất rõ ràng: “Bắc Âm Vương xuất thế liền đến tìm chị, chị biết Boss không còn tin tưởng mình nữa, chị không biết phải nói thế nào, bởi vì chị đích xác có từng do dự. Nhưng chị thật sự không hề phản bội Boss. Chị không biết Bắc Âm Vương rốt cuộc muốn làm gì, cho nên khi đó mới muốn nghe ngóng tình hình của Boss ra sao. Thời gian trước, Bắc Âm Vương vẫn luôn thăm dò xem trên tay chị có phải còn giữ nước Tỉnh tuyền không, chị mới hiểu rõ thủ đoạn của ông ta. Ông ta nhất định hạ ma độc với Boss, chị nói dối rằng nhiều năm như thế này nước Tỉnh tuyền sớm đã dùng hết rồi, nhưng Bắc Âm Vương không tin, ông ta muốn đảm bảo chắc chắn kế hoạch của ông ta tuyệt đối không có sai sót, cho nên chị vẫn luôn bị giám sát. Bây giờ bọn họ hình như không đợi được nữa rồi, chị tính ra được hôm nay có nạn, cho nên mang theo bình Tỉnh tuyền trốn ra ngoài. Thỏ Con, chị không thể tin tưởng được ai, chỉ có thể tìm em. Chị đưa bình Tỉnh tuyền cho em, em hãy cứu Boss”.
Lee Sungmin không biết nên làm thế nào, cậu ý thức nhìn sang Yesung và Ryeowook trong tiệm bán đồ độc quyền. Kim Ryeowok đang nhận điện thoại, không biết trong điện thoại nói gì, khuôn mặt cậu ấy nặng nề, hai đầu mày khóa chặt. Lee Sungmin nói với Cheerin: “Em kết hôn với Boss rồi, bây giờ đang cùng Ryeowook đi mua đồ”. Cậu muốn xem phản ứng của Cheerin thế nào.
Cheerin bên kia yên lặng một lát, sau đó nói: “Thỏ Con, chúc mừng hai người. Bên cạnh hai người chắc chắn có người của Huyền Thiên phái theo dõi, em có thể nói lại việc này với Ryeowook, để cậu ấy nghĩ cách dẫn người của Huyền Thiên phái đi, đừng để bọn họ nhìn thấy chị, nếu không sẽ nổi lòng nghi ngờ, điều tra tìm hiểu, chỉ sợ sẽ càng bất lợi cho Boss. Bây giờ chị qua đó tìm em nhé”.
Cheerin thản nhiên như thế, lại khiến Lee Sungmin cảm thấy do dự, lẽ nào điều Cheerin nói là thật? Bên này Kim Ryeowok đã đi về phía cậu, Cheerin ở đầu dây bên kia hỏi chỗ Lee Sungmin đang đứng, sau đó hẹn cậu đến một trung tâm thương mại khác bên cạnh gặp mặt.
Lee Sungmin vừa dập máy thì Kim Ryeowok đã đến trước mặt, cậu nói: “Thỏ Con, Waiting xảy ra chuyện rồi. Cheerin mất tích, một đám yêu ma xông vào trong lật tung các hòm tủ lên. Trước mắt Happy và Smile đã đến đó, mình cũng phải đi ngay, Waiting là cửa vào của địa phủ, sự việc nghiêm trọng, mình không thể ở cùng cậu nữa”.
Lee Sungmin vừa nghe thấy, chuyện này cùng với lời Cheerin nói trong điện thoại đúng là có liên quan, những kẻ xông vào kia, e rằng thứ muốn tìm chính là nước Tỉnh tuyền. Cậu nhìn xung quanh, ở rất xa đằng kia, hai người đàn ông vẫn luôn theo dõi bọn họ chắc là Huyền Thiên phái. Cự ly thế này chắc chắn không nghe thấy lời của bọn họ. Thế là Lee Sungmin nhỏ giọng, vội vàng nói lại lời Cheerin cho Kim Ryeowok nghe. Kim Ryeowok và Yesung nghe xong sắc mặt đều thay đổi.
“Nhưng mà mình cùng Boss vẫn luôn ở cạnh nhau, không cảm thấy anh ấy có gì khác thường, anh ấy vẫn giống như trước đây, mình không tin anh ấy hóa ma rồi.”
“Bắc Âm Vương có thể dùng hồn phách của Chang Zhu nuôi ma, vậy ông ta có thủ đoạn mới hóa thần thành ma cũng chưa biết chừng. Ma độc là hồn độc, sau khi xâm nhập vào hồn thể cũng cần có thời gian mới hợp nhất được. Nhưng chắc chắn sẽ phát tác, đó chỉ là chuyện không sớm thì muộn. Nếu như chuyện chị Rin nói là thật, cậu lại không cảm thấy anh mình có gì khác thường, tức là anh ấy bây giờ vẫn còn chưa hóa ma.”
Yesung cảnh giác, kín đáo quan sát người của Huyền Thiên phát nhỏ tiếng nói: “Nhưng ma độc xâm hồn, loại độc này đâu có đơn giản mà trúng như vậy”.
“Nguyên nhân chúng ta có thể điều tra sau, trước mắt quan trọng nhất là chúng ta lấy được nước Tỉnh tuyền về tay, Là thật hay giả, lấy được rồi lại nói tiếp.” Kim Ryeowook nhanh chóng đưa ra quyết định: “Waiting bên kia mình nhất định phải đi, nếu không, xảy ra chuyện lớn như thế này mình không xuất hiện thì quá khả nghi rồi. Thỏ Con, bọn mình sẽ chia tay ở đây, cậu đợi Cheerin, mình dẫn người của Huyền Thiên phái đi, Sungie, anh tìm cơ hội thoát khỏi kiểm soát, giúp đỡ Thỏ Con”.
“Vậy mình có cần phải thông báo cho Boss không?” Lee Sungmin chỉ lo lắng, nghĩ đến Kyuhyun.
Kim Ryeowok và Yesung nhìn nhau một cái, hai người đều không dám đưa ra đáp án. Chuyện hóa ma cũng không chắc khi nào sẽ phát tác, Cheerin lần này lo nghĩ là đúng, nếu bình Tỉnh tuyền duy nhất bị hủy đi, thì thật sự không còn cách nào xoay chuyển được. Nhưng hai người này vừa mới kết hôn, Lee Sungmin mới đó đã gặp phải nguy hiểm, không thông báo cho Kyuhyun, hình như không được ổn cho lắm…
Lee Sungmin nhìn biểu cảm của bọn họ, lòng chùng xuống, cậu nắm chặt điện thoại, khẽ giọng nói: ‘”Vậy mình qua đó trước. Những thứ đồ này, phiền cậu tìm người giúp mình đưa về nhà nhé”. Cậu cúi đầu chầm chậm đi ra ngoài, Kim Ryeowok và Yesung quan sát người của Huyền Thiên phái đứng đằng xa, nhìn nhau một cái, sau đó cầm những chiếc túi kia, đi về một hướng khác.
Lee Sungmin vừa đi vừa suy nghĩ, cậu gọi điện thoại cho Ray: “Ray phải không? Anh có ở trong phòng giám sát không? Có việc muốn nhờ anh giúp đỡ. Chị Rin xảy ra chuyện rồi, chị ấy có thứ đồ đặc biệt quan trọng muốn giao cho tôi, nhưng chị ấy có thể đang bị người ta truy đuổi, chúng tôi hẹn nhau ở trung tâm thương mại quốc tế, anh có thể giúp tôi theo dõi hình ảnh trong trung tâm thương mại này không?”.
“Được, cậu đợi chút, sau khi tôi điều chỉnh xong tín hiệu sẽ gọi cho cậu.” Ray trả lời rất nhanh, lại nói: “Cậu và Boss đăng ký xong rồi chứ, chúc mừng cậu, Chophu nhân”.
“Cảm ơn.” Lee Sungmin trong lòng đau đớn chua xót, vì sao vừa rồi cậu còn chìm ngập trong cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc, lúc này lại phải chịu đựng nỗi đau khổ có thể sẽ mất đi Boss. Cậu chậm rãi bước vào tòa nhà trung tâm thương mại quốc tế vừa đi vừa giống như vô tình nhìn đánh giá xung quanh.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lee Sungmin giật thót mình, vốn cho rằng Cheerin gọi đến, vừa nhìn lại là Kyuhyun. Lee Sungmin tay hơi run, ấn vào phím nhận cuộc gọi. Giọng nói của Kyuhyun nghe có vẻ rất vui: “Cậu Cho, em dạo phố đã xong chưa, muốn ông Cho mấy giờ đi đón em?”.
Lee Sungmin cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường: “Vẫn chưa xong đâu, em mua rất nhiều đồ, đang cầm không hết đây”.
Kyuhyun ở đầu dây bên kia cười: “Thật chẳng dễ dàng hành hạ bọn họ được một lần, đừng khách khí”.
Lee Sungmin không biết nên nói gì, chỉ nói tiếp một câu tận đáy lòng: “Boss, em rất nhớ anh”.
Kyuhyun bị sặc, ho hai tiếng, nói: “Anh cũng nhớ em, em dạo phố rất lâu rồi, không mua nữa, anh đi đón em được không?”.
“Được.” Chữ này đến đầu lưỡi rồi, Lee Sungmin cuối cùng vẫn kìm lại: “Không được, em vẫn muốn dạo. Dạo xong em sẽ gọi cho anh”.
“Được thôi.”
Câu “Được thôi” kia của Kyuhyun toát lên nỗi thất vọng nặng nề, khiến trái tim Lee Sungmin khó chịu, vào một khắc trước khi anh dập máy, cậu đột nhiên nói: “Boss, em muốn mãi mãi ở bên anh”.
Kyuhyun sững lại, “hừ” một tiếng, giả vờ giận dữ: “Em muốn rời xa cũng không được đâu”. Anh lập tức lại nói: “Anh sẽ ở gần đó đợi em, đừng đi lâu quá”.
“Vâng.” Lee Sungmin cảm thấy mắt mình cay cay. Điện thoại vừa dập, chuông tin nhắn vang lên, vừa nhìn, vẫn là Boss.
“Cậu Cho, ông Cho yêu cậu!”
Lập tức tin nhắn thứ hai lại gửi đến: “Anh nói liên tiếp mười ngày, có thể đủ kích thích em không?”.
Lee Sungmin không kìm được cười, nước mắt trào ra, cậu lau lau mắt, đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy dũng khí.
Cậu nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Không biết xấu hổ, dùng tin nhắn nói, không tính”.
Kyuhyun không trả lời nữa, Lee Sungmin hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, lấy lại dũng khí cho mình.
Cậu bình tĩnh vờ như đang dạo phố mua hàng, tới cửa hàng điện thoại mua một chiếc tai nghe, cắm vào điện thoại, đeo lên. Lại đến cửa hàng bán vật dụng quân sự Thụy Sĩ, mua một con dao găm. Hôm nay cậu ra ngoài đăng ký kết hôn, chẳng mang theo vũ khí gì, nhưng cậu không thể không có chuẩn bị, cậu muốn bảo vệ Boss.
Lại đi qua hai cửa hàng nữa, nhìn thấy Yesung trong đám người, Lee Sungmin thấy yên tâm hơn. Điện thoại của Ray gọi đến: “Sungmin, tôi nhìn thấy cậu rồi. Boss không đi cùng cậu sao?”.
“Ừ, tôi không nói cho anh ấy, bây giờ không có thời gian giải thích nữa. Chị Rin chỉ gặp một mình tôi, thứ đồ trong tay chị ấy rất quan trọng, tôi nhất định phải lấy được. Chuyện này anh đừng nói cho Boss.”
“Được rổi. Chị Rin vẫn ở cách đây hai con đường, Na In phát hiện ra chị ấy trong hình ảnh camera giao thông rồi, chị ấy vừa mới xuống xe bus. Lại lên một chiếc taxi, hình như đang đi vòng, nhưng chúng tôi vẫn chưa nhìn ra người nào đang bám đuôi chị ấy. Sungmin, cậu cần hỗ trợ không? Bọn lão đại quay về rồi, có thể đến chỗ cậu ngay.”
“Không kịp nữa đâu, mọi người ở xa quá. Jong Woon ở đây rồi, anh ấy sẽ giúp tôi.”
“Tôi nhìn thấy anh ấy rồi. Bây giờ tôi sẽ chỉnh lý lại tất cả các đường dây giám sát, một lát nữa cậu nghe theo tôi mà hành động.” Lee Sungmin đồng ý, lại nghe Ray nói: “Sungmin, chúng tôi đều ở đây, cậu đừng hoảng sợ”.
Lee Sungmin gật đầu, cậu không hoảng sợ, không thể hoảng sợ, nếu như tất cả đều là sự thật, cậu nhất định phải lấy được bình Tỉnh tuyền kia, bất chấp tất cả.
Cheerin gọi tới, cậu nói với Sungmin: “Chị sắp đến cửa Bắc rồi, bọn họ đã tìm thấy chị, chị không thể trực tiếp gặp em. Chị lên tầng hai trước, chúng ta tùy cơ hành động”.
”Được, em bây giờ đi lên tầng hai. Ray đang theo dõi chúng ta, chị hãy nghe anh ấy.” Lee Sungmin vừa nói vừa đi lên thang cuốn của trung tâm thương mại.
Cheerin không từ chối, trả lời: “Được. Bảo anh ấy gọi điện cho chị”. Nhưng cậu còn chưa nói xong thì đột nhiên “rầm” một tiếng, điện thoại bị ngắt rồi.
Lee Sungmin lo lắng, vội “A lô” mấy tiếng, bắt đầu chạy về hướng cửa Bắc. Ray trong điện thoại nhanh chóng nói: “Sungmin, đừng vội, tôi nhìn thấy chị ấy rồi. Có người lái xe đâm vào chị ấy, chị ấy tránh được rồi, bây giờ đang chạy vào trung tâm thương mại”.
”Điện thoại của chị ấy đâu, anh gọi điện thoại cho chị ấy.”
“Đang gọi, không thông. Chị ấy lên tầng hai rồi. Trên tay chị ấy không có điện thoại, có thể vừa nãy bị rơi.”
Lee Sungmin quay đầu bám vào tay vịn chạy lên thang cuốn, Ray lại nói: “Nhìn thấy người theo dõi chị ấy rồi, Hankyung nhận ra một con là rắn yêu, có con thú biến hình, còn có mấy người biểu cảm tương đối khả nghi, bây giờ không thể xác định những kẻ đó có phải là người không”.
Yesung đã được Ray kéo vào thiết bị liên lạc, lên tiếng: “Tôi ở tầng hai rồi, rắn yêu tương đối khó xử lý. Ray, anh theo dõi nó, bảo cho tôi vị trí, tôi đi xử lý con này trước”.
“Hiểu rồi.” Ray bình tĩnh chỉ huy: “Sungmin, cậu rẽ bên trái, cứ đi thẳng. Chị Rin vào siêu thị ở tầng trên cùng rồi”, Na In lúc này đã tìm ra bản đồ chi tiết địa hình trung tâm thương mại.
“Có hai người tương đối khả nghi, bọn họ hình như đang tìm ai đó để đón đầu chị Rin. Sungmin, hướng tới bên phải nhìn vào tủ kính. Chính là người mặc âu phục màu xám vừa mới đi qua sau người cậu.”
“Nhìn thấy rồi.” Hình ảnh người đàn ông trên tấm kính rất rõ ràng.
“Được, bây giờ tiếp tục đi đến siêu thị. Chị Rin đang thanh toán ở quầy thu ngân. Rắn yêu đang ở cửa siêu thị, chính là kẻ mặc áo khoác xanh, đội mũ lưỡi trai. Con thú biến hình đang ở cửa cầu thang cuốn cách siêu thị hai mươi mét.”
“Rõ rồi.”
“Đợi chút, tôi nhìn thấy Boss rồi.” Lời của Ray khiến Lee Sungmin sững lại, nhưng Ray rất nhanh chóng cải chính: “Không đúng, đó là thú biến hình, là một con thú biến hình khác. Nó đang đi về hướng của chị Rin, bọn chúng đang thăm dò xem chị Rin muốn gặp ai”.
Lee Sungmin lúc này từ phía xa đã nhìn thấy, thú biến hình hóa thành hình dáng của Kyuhyun đang tiếp cận Cheerin, Cheerin rõ ràng cũng nhìn thấy nó rồi, cậu dừng bước chân, sau đó từ từ đi về hướng con thú biến hình, không biết nói hai câu gì đó, rồi Cheerin đưa con thú biến hình kia đi về chỗ không có người ở cửa an toàn.
Rắn yêu vội vàng đi theo, nhưng đụng phải Yesung vừa đến nghênh đón. Yesung một tay giữ hắn ta lại, những người bên cạnh nhìn thấy thì lại tưởng bọn họ là hai người bạn cũ tình cờ gặp mặt. Nhưng tiếp sau đó, Yesung liền kéo con rắn yêu đã mềm nhũn kia tới một góc khuất.
Lee Sungmin vội vàng chạy về hướng cửa an toàn nơi Cheerin mất tích. Nhưng không đợi Sungmin đến nơi, Cheerin đã đơn độc một mình đi ra, cô nhanh chóng nhìn ngó bốn phía, trông thấy Lee Sungmin lại không đi đến, trái lại, chen vào trong đám người, bước về một hướng khác.
“Ray, tôi không nhìn thấy chị ấy nữa rồi, chị ấy không tin là tôi, chị ấy đi rồi.” Sungmin vừa gắng sức chạy theo hướng Cheerin vừa nói.
“Đợi một chút. Tìm thấy chị ấy rồi, chị ấy đi về khu phía nam, bây giờ xuống thang cuốn rồi.”
Lee Sungmin nghe thấy, vội vàng quay người chạy đến một chiếc thang cuốn gần nhất. Vừa xuống đến tầng một, thì nghe thấy Ray nói: “Sungmin, có con thú biến hình biến thành hình dáng của cậu, nó đang đi phía sau chị Rin, bọn họ đang đi về hướng của khu công nghệ thông tin”. Lee Sungmin lo lắng đang muốn lao về bên đó, Ray lại nói: “Cậu rẽ trái, đi thẳng về phía trước, có một người đàn ông áo khoác đen hình như là đang theo dõi cậu”.
Lee Sungmin làm theo, mượn tủ kính của một cửa hàng bên cạnh nhìn thấy người mà Ray nói. Tay anh ta đút trong túi áo khoác ngoài, Lee Sungmin căng thẳng, càng bước nhanh hơn.
Ray tiếp tục nói: “Sungmin chạy qua cửa hàng bán trang phục nam hiệu X, rẽ phải, xuống lầu”.
Lee Sungmin cất bước lao về phía trước, người đàn ông mặc áo khoác đen phía sau hơi sững lại, đẩy đám người trước mặt ra, bắt đầu đuổi. Lee Sungmin cúi đầu chạy cả đoạn đường, xông qua tiệm bán trang phục nam kia, sau đó rẽ phải, trước mặt là cầu thang bộ của tầng dưới, thông thẳng đến trung tâm nội thất dưới tầng hầm, Sungmin chạy thục mạng, người đàn ông phía sau kia vẫn bám sát không rời, rẽ phải, xông đến cửa thang cuốn lại bị Yesung đang lấn trong đám người đợi sẵn duỗi chân ra đá, tấn công một cái vào sau đầu. Người đàn ông áo đen lăn xuống cầu thang, ngã xuống đất, nằm bất động,
Đám người xung quanh bắt đầu thét lên, bàn luận xôn xao. “Chuyện gì vậy?”, “Anh ta ngã cầu thang rồi, chạy nhanh quá mà”, “Suýt chút nữa đập vào tôi đó, dọa chết người ta, vội vã đầu thai à, chạy gì mà chạy?”, “Mau gọi người, anh ta không sao chứ?”.
Lee Sungmin không hề biết gì sự việc phía sau, cậu theo chỉ thị của Ray từ một bên khác lại chạy lên tầng một, chạy về phía Cheerin.
“Chị ấy vứt lại một chiếc túi, con thú biến hình phía sau chị ấy nhặt rồi.”
“Làm thế nào đây? Chị ấy cho rằng đó là tôi, chị ấy giao cho thú biến hình rồi.” Lee Sungmin lo lắng đến sắp khóc, bước chân gấp gáp hơn: “Ray, tôi phải cướp chiếc túi kia lại”.
“Chị ấy lạí vứt một chiếc túi nữa.” Ray chăm chú nhìn màn hình: “Chị ấy chắc là không giao ra, chị ấy rất cẩn thận. Chị ấy đang vứt ba chiếc túi ở các hướng khác nhau. Chị ấy biết xung quanh không chỉ có một người theo dõi, chị ấy đang quan sát. Vừa phải đề phòng có người tấn công, vừa phải phân biệt thật giả. Ở đây nhiều người, tất cả đều không dám động thủ công khai, đang chơi trò trốn tìm”.
“Chúng ta cần phải liên hệ được với chị ấy.” Trước mặt Lee Sungmin là khu công nghệ thông tin, Yesung đang ở một chỗ không xa. Cậu nhìn cửa hàng trước mặt một cái, lại quay đầu sang Yesung, Yesung hiểu ý, đi vào trong.
Rất nhanh chóng Yesung lại bước ra ngoài, anh báo cho Ray một chuỗi số điện thoại.
Lee Sungmin đi về hướng của Cheerin. Cheerin đang đứng ở cửa một cửa hàng bán túi xách, bên trái là thang cuốn, bên phải là khu giếng trời rộng rãi, vị trí này đối với việc chạy trốn đúng là rất có lợi.
Lee Sungmin đi đến, Cheerin nhìn thấy cậu, nhưng mặt không biểu cảm, ở cách đó không xa còn có một Lee Sungmin khác đang lục bới chiếc túi nhặt được, bên trong là hai chai nước suối.
Lee Sungmin ẩn mình trong đám người, đi về phía con thú biến hình Sungmin kia. Cheerin cảnh giác, vừa nhìn cử động của cậu vừa chú ý quan sát xung quanh.
Lee Sungmin đột nhiên xông về phía con thú biến hình kia, hung dữ tát cho nó một cái. Con thú biến hình hoàn toàn không phòng bị, trong lúc kinh ngạc tức giận, rống lên một tiếng.
Lee Sungmin sau khi tấn công, nhanh chóng lẩn vào đoàn người, thú biến hình hét lớn một tiếng, thu hút ánh mắt của tất cả.
Cheerin trong lúc hơi ngẩn ra, một bóng người từ bên cạnh cậu chen đến, lướt qua, nhét vào tay cậu một thứ đồ cứng cứng. Bên tai nghe thấy người kia nhỏ tiếng nói: “Nhận điện thoại”.
Cheerin định thần lại nhìn, Yesung đã đi qua cậu, tiến vào đoàn người, hướng về phía Lee Sungmin, rời đi.
Cheerin cầm điện thoại nhanh chóng rời khỏi góc này. Chuông điện thoại vang lên, cậu nhận cuộc gọi, đối phương nói: “Chị Rin, em là Ray, bây giờ chị nghe chỉ dẫn của em, đi thẳng về phía trước, đến tiệm tinh dầu rẽ trái, đi thẳng là cửa ra, từ đó chị đi ra. Em sẽ bảo cho chị đâu là Sungmin thật”.
Cheerin đồng ý, nhìn vào hình ảnh trên tủ kính, nhanh chóng quan sát một chút người bám đuôi. Mấy người ấy hình như có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục đi theo.
“Trước mặt chị, gã mặc âu phục màu xám kia cũng là người của bọn chúng.” Cheerin đi được một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy Ray nhắc nhở, mắt nhìn thấy người kia đột nhiên móc súng ra, cậu lập tức chạy về bên phải, xuyên qua một hành lang khác. Người đó nổ súng, bắn ra một cột nước.
“Súng nước?” Ray kinh ngạc.
Cheerin bắt đầu chạy cuồng loạn, mấy người bám đuôi xung quanh cậu lần lượt móc súng ra, bọn họ chẳng buồn để ý đến việc mình gây náo loạn, cùng nhau xông về phía Cheerin.
“Đó là bùa nước, tôi không phải là người bình thường. Ray, cậu phải đưa tôi đến gặp Sungmin, đồ trên tay tôi rất quan trọng.”
Na In quan sát bản đồ địa hình và máy theo dõi, nhanh chóng lọc ra tin tức hữu dụng, Ray chỉ huy: “Xuyên qua cửa hàng bán giường ngủ trước mặt, chạy về bên phải, có một đoàn du lịch đang đi về phía này, bọn họ có thể che chắn cho chị”.
“Trước mặt có một cửa lớn, đừng đi về phía đó. Bên phải tiệm McDonald cạnh cửa lớn có cầu thang xuống dưới, rẽ trái đi qua khu sàn gỗ, rẽ phải, chỗ đó có cửa ra thông đến quảng trường trên mặt đất, chị hãy đi ra từ đó.”
Cheerin hộc tốc chạy, lao xuống cẩu thang. Mấy người kia cả đoạn đường cuồng loạn truy đuổi, đến đây vẫn rất tự nhiên xông thẳng ra ngoài cửa lớn. Ngoài cửa là quảng trường trung tâm thương mại quốc tế, chỗ nào cũng có người, nhưng không thấy bóng dáng Cheerin đâu. Bọn họ nhỏ giọng nói mấy câu, chia nhau ra tìm kiếm.
Lee Sungmin ở một bên khác theo chỉ thị của Na In đã đến con đường hầm của bến xe bus bên cạnh quảng trường đợi trước. Cheerin từ cửa trung tâm thương mại đi ra, cách đường hầm kia một đoạn.
“Đừng ra vội, có hai người đang nhìn về phía chị. Một chiếc xe chuyển hàng sắp tới, chị phải đi đến bên trái nó. Được, ngay bây giờ!”
Cheerin cúi đầu lao ra, vừa hay có chiếc xe kéo mấy tấm dựng bối cảnh đi qua đường, Cheerin ở bên trái của nó cùng đi, chiếc xe vừa hay che chắn ánh nhìn của hai kẻ bám đuôi kia.
Đi được một đoạn, chiếc xe muốn rẽ vào cửa sau của trung tâm thương mại, Cheerin tiếp đó chạy về phía bến xe.
“Đi về bên phải, hòa vào nhóm người, ở chỗ bán bóng bay kia đợi một chút, xe bus chẳng mấy chốc sẽ vào bến.”
Cheerin làm theo lời nói, đợi không đến nửa phút, xe bus đến rồi, người trên xe ào ào đi xuống.
“Bây giờ, chạy đi đi, cùng với đoàn người vào trong đường hầm. Sungmin đang ở đó đợi chị.”
Cheerin làm theo, lao vào trong đám người, mấy người kia ở trên quảng trường nhìn đông ngó tây đã mất dấu Cheerin.
Lee Sungmin đứng trong lối đi dưới đất đợi, tai nghe thấy Ray từng chút từng chút đưa Cheerin tiến gần về phía mình. Trái tim cậu đập dữ dội, Yesung đã đứng ở bên cạnh nhưng cậu vẫn thấy sợ, vô cùng sợ hãi. Dự cảm không tốt vẫn cứ giày vò trong tim.
Thời gian bảy, tám phút ngắn ngủi, cậu lại cảm thấy giống như đã đợi mấy năm rồi.
Cheerin đi xuống con đường hầm, chỗ này hai bên còn có một dãy các sạp hàng đang bán đồ, người đi lại không ít, nhưng cô vừa nhìn đã thấy ngay Sungmin và Yesung.
Cheerin như thoát được gánh nặng, kích động đến mức tay cũng run lên, cậu cẩn thận nhìn xung quanh, từ từ đi về phía bọn họ.
Lee Sungmin nhìn Cheerin đứng yên trước một sạp hàng ở trước mặt, hình như đang nhìn ngắm các sản phẩm bày bán. Lee Sungmin đi đến, đứng bên cạnh cậu. Cheerin vừa hỏi giá, vừa đưa một món đồ trên giá hàng hóa đến trước mặt Lee Sungmin.
Lee Sungmin cũng duỗi tay ra cầm mấy món đồ chơi nhìn nhìn. Khi tay của hai người chạm nhau, một chiếc bình nhỏ nhắn được nhét vào lòng bàn tay Sungmin.
Cheerin cầm một món đồ lên nói: “Chính là nó đó”.
Lee Sungmin thu tay lại, đặt chiếc bình nhỏ vào trong túi. Cậu có chút không dám tin, cậu lấy được rồi, thuận lợi lấy được rồi, nhưng trái tim cậu vì sao vẫn còn kinh hoảng thế này?
Cheerin quay người đi, Lee Sungmin ngẩn ra một lát, bước về một hướng khác.
Yesung đột nhiên ép vào một góc, lúc anh rời khỏi, một người đàn ông nhắm mắt ngồi ngã ở đó, trên cổ có hình xăm.
Yesung đuổi theo Lee Sungmin, nhỏ tiếng nói: “Chắc là không còn nữa”.
Nhưng lúc này Ray lại thông báo một tin không tốt: “Hai người chú ý, Bắc Âm Vương ở trên quảng trường, tôi nhìn thấy ông ta rồi. Còn có Boss, đang chạy về bên này, anh ấy cũng sắp đến rồi. Hai người đó đều là thật, không phải thú biến hình”.
Ba người trong đường hầm đi bộ đều sững lại, điện thoại của Yesung có cuộc gọi đến, là Kim Ryeowok: “Em không ngăn được Cửu Thiên Huyền Nữ, bà ấy muốn đích thân đi bắt Cheerin hỏi tội. Mọi người cẩn thận, không thể để bà ấy biết chuyện hóa ma. Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, bà ấy cũng không thể bỏ qua cho anh em”.
Lúc này Cheerin đột nhiên đi về phía Lee Sungmin, khi qua bên cạnh cậu, nhỏ tiếng nói: “Tôi lên trước dẫn dụ Bắc Âm Vương, hai người tìm cơ hội rời đi”.
Cheerin không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng, khi đến cầu thang của con đường dưới đất đột nhiên xoay người, mỉm cười một cái với Lee Sungmin, dùng khẩu hình nói hai chữ: “Bảo trọng!”. Nói xong hai chữ đó, cô lại cười, nụ cười rất đẹp, nhưng có mấy phần ý vĩnh biệt.
Lee Sungmin chỉ cảm thấy chân tay lạnh ngắt, nụ cười của Cheerin in sâu trong tâm trí cậu. Lúc đầu khi cơn mưa lớn ập xuống, cậu xông vào Waiting, chào đón cậu chính là nụ cười xinh đẹp đó. Cốc đồ uống màu tím nhạt, câu nóí “Thời khắc gặp ma” nhẹ nhàng, đến hôm nay cậu vẫn còn nhớ rõ.
Lee Sungmin có chút hoảng hốt, cậu rất muốn lớn tiếng nói: “Chị Rin đừng đi”, nhưng chẳng thốt ra được lời nào. Sau đấy sự việc sẽ phát triển ra sao, cậu thực sự không dám nghĩ tới.
Cheerin mất hút trong tầm mắt của Lee Sungmin, Yesung vỗ vai cậu, nói: “Cửu Thiên Huyền Nữ sắp đến rồi, Mạnh Bà rời khỏi vị trí làm việc của mình, Cửu Thiên Huyền Nữ muốn đích thân bắt cô ấy về trị tội, tôi phải đi xử lý một chút, không thể để bà ấy có cơ hội tra ra được chuyện hóa ma này. Kyuhyun nếu như đến rồi, cậu đưa anh ấy về nhà. Chuyện ma độc và nước Tỉnh tuyền, để sau chúng tôi lại tìm cậu”.
Biểu cảm của anh nghiêm túc, nói xong liền rồi đi.
Lee Sungmin đờ đẫn đứng ngây tại chỗ, qua một lát đột nhiên nảy ra thắc mắc.
Xử lý? Cái gì gọi là xử lý? Cậu vừa muốn hỏi Ray bên ngoài tình hình thế nào, thì nghe thấy Ray nói lớn: “Sungmin, Boss đi xuống con đường hầm đó rổi”.
Lee Sungmin còn chưa kịp trả lời, thì nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Kyuhyun: “Thỏ Con!”.
Cậu quay đầu lại, lập tức được chìm vào một vòng ôm ấm áp. “Em không sao chứ? Vì sao tim đập dữ dội như thê?”
Trái tim Lee Sungmin ấm áp hơn, trong chốc lát cảm thấy mắt cay sè, cậu thò tay vào túi tắt điện thoại đi, ôm lấy Kyuhyun nũng nịu: “Boss, em nhớ anh”. Thành ma thì thành ma, cậu sẽ cứu anh, sẽ ở bên cạnh anh.
“Ừ, hừ.” Kyuhyun lần này không chịu bỏ qua. Anh kéo Lee Sungmin ra cẩn thận đánh giá một lượt xác nhận cậu không sao, lúc này mới dắt cậu từ từ đi lên quảng trường.
“Em muốn về nhà, Boss.”
“Được.” Kyuhyun thay cậu chỉnh lại áo ngoài, vuốt vuốt tóc. “Ryeowook và Jong Woon sao lại vứt em ở đây một mình? Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi em sợ cái gì vậy?”
Lee Sungmin hôm hay tâm tư rất mẫn cảm, không kìm được suy đoán, chẳng biết trong lời nói của Boss có phải mang ý thăm dò không. Cậu không đáp mà hỏi ngược lại: “Boss, anh làm sao lại đến, làm sao biết được em ở trong đường hầm đi bộ?”.
“Anh đang ở gần đây đợi em, cảm giác thấy em hoảng sợ, liền đi đến. Tim em đập rất dữ dột rất ồn.” Anh nói thản nhiên, khiến Lee Sungmin nghe mà trong lòng ngọt ngào, lại ôm lấy anh. Đây là Boss của cậu, Boss cậu yêu thương nhất.
Kyuhyun lại nói: “Em đeo đá tinh hồn của anh, anh liền có thể biết em ở đâu. Lúc đầu em bị bắt cóc, trên người anh có vết thương, khoảng cách xa quá nên không cảm giác được. Sau đó tìm thấy tòa nhà kia, anh tìm thấy đá tinh hổn trước, rồi mới tìm thấy em, có nhớ không?”.
“Vâng.”’ Cậu gật đầu, ôm lấy eo anh, lười nhác không muốn cử động. Trong chiếc túi của cậu có bình Tỉnh tuyền nhỏ kia, cậu còn không biết sự việc này rốt cuộc có phải là thật không, không biết mình nên làm thế nào. Không biết chị Rin bây giờ ra sao? Có nguy hiểm gì không? Jong Woon nói phải đi xử lý là ý gì? Cửu Thiên Huyền Nữ có phải lại muốn gây phiền phức không? Quan trọng nhất là, Boss của cậu rốt cuộc có bị hóa ma hay không, cậu có thể nói ra sự thực với anh không?
Kyuhyun cảm thấy Lee Sungmin rất khó hiểu, dáng vẻ cậu rõ ràng là có chuyện nhưng lại đề phòng do dự không quyết. Anh không thích cậu như thế, nhưng anh cũng không ngốc, cho nên không bức hỏi, chỉ nắm lấy tay cậu đưa cậu đến chỗ đậu xe. Bọn họ bây giờ đã là vợ chồng rồi, có chuyện gì về nhà từ từ nói, anh nhất định không để người khác ức hiếp cậu.
Lee Sungmin lòng dạ rối bời, đi đến bên đường, không kiềm chế được quay đầu nhìn sang phía quảng trường. Người ở đó tấp nập đông đúc, chỉ không biết chị Rin bây giờ có phải đã an toàn thoát thân rồi không?
Kyuhyun dừng bước, cúi đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”. Thuận theo ánh mắt cậu nhìn ra, chỉ thấy một sạp hàng nhỏ bán bắp rang bơ và kem bông trên quảng trường.
“Khát rồi? Hay là muốn ăn bắp rang bơ?”, Kyuhyun dịu giọng dỗ dành. Thỏ Con bảo bối nhà anh vui vẻ đi khoe khoang ăn mừng, kết quả chỉ sau nửa ngày đã lại nhăn nhó thành ra thế này. Anh rất giận Kim Ryeowok và Yesung, nhưng mà nguyên cớ sự việc để sau hẵng hỏi, bây giờ anh chỉ muốn dỗ dành cho cậu vui vẻ một chút. Chỉ cần cậu vui, mua cho cậu một xe bắp rang bơ cũng không thành vấn đề.
Lee Sungmin gật đầu: “Vâng, bắp rang bơ, còn muốn kem bông”.
Kyuhyun gật đầu, đi về phía sạp hàng nhỏ kia. Thân hình anh cao lớn, khí chất tuyệt đẹp, đứng trong đám người toát lên mấy phần dáng vẻ thanh tao. Anh xếp sau hàng người đang mua đồ ăn vặt, vẫn vô cùng hút mắt người khác. Lee Sungmin nhìn thấy, lại có chút muốn khóc, bọn họ có thể ở bên nhau bao lâu?
Điện thoại vang lên, Lee Sungmin nghe máy, Ray vô cùng hoảng hốt hét: “Sungmin mau tránh, có chiếc xe máy đang lao đến đó”. Anh còn chưa nói xong, Lee Sungmin đã nghe thấy tiếng động cơ xe máy vun vút ở phía sau.
Lee Sungmin chẳng kịp quay lại nhìn, lập tức chạy tới lẩn vào giữa đám người, nhưng rõ ràng người lái xe kia không quan tâm có nhiều người hay không, chiếc xe đuổi theo cậu lao vào đám đông.
Đám người kinh hoảng tản ra, Lee Sungmin bị đẩy ngã, đập người xuống đất, chiếc xe nhân cơ hội lao đến, Lee Sungmin vội vàng lăn một vòng, mạo hiểm tránh.
Chiếc xe đó hỏa tốc quay đầu, định lao tới một lần nữa, nhưng lúc này, nó giống như vấp phải thứ gì đó, cả người và xe bổ nhào giữa không trung, lăn hai vòng, nằm sõng soài ra đất.
Đám người trên quảng trường hét lên kinh hãi, hoảng loạn tản ra. Người lái xe máy bị chiếc xe đè lên, đau đớn kêu gào. Kyuhyun mặt tái xanh, chân như giẫm trên vạn trượng lửa giận đi đến, anh đỡ Lee Sungmin dậy, nhìn cậu xác nhận không bị thương, sau đó nheo mắt lại từ từ đến gần người lái xe kia.
Người lái xe khuôn mặt khinh hãi, hắn ta có ngốc hơn nữa cũng biết vừa rồi chiếc xe tác quái vì chuyện gì. Nhưng toàn thân hắn ta bị đập đau đến mức muốn nát cả ra, chiếc xe máy lại đè lên hắn ta với trọng lượng lớn như vậy, hắn ta không cách nào di chuyển được nửa phân.
Song còn chưa đợi Kyuhyun đến gần, đột nhiên “bùm” một tiếng, lửa bốc ngút trời, chiếc xe máy kia không hề báo trước mà đã nổ tung. Kyuhyun dừng bước, quay đầu về phía đám người tìm kiếm, đụng ngay ánh mắt độc ác lạnh tanh như rắn của Bắc Âm Vương.
Hai người nhìn nhau một lát, Bắc Âm Vương quay đầu lẩn vào đám người rồi mất hút. Kyuhyun cũng không để ý đến những hỗn loạn xung quanh, quay người trở về bên Lee Sungmin.
Lee Sungmin sờ vào trong túi, cảm thấy chiếc bình nhỏ đã không còn hoàn chỉnh, miệng túi bị ướt rồi, nước Tỉnh Tuyền thấm vào lớp vải quần áo, mảnh vỡ thủy tinh cắm vào đầu ngón tay Sungmin, nỗi đau của mười đầu ngón tay nhói lên tim, cậu không nhịn được, đau đớn khóc thất thanh.
Cậu thật vô dụng, đến một chiếc bình nhỏ cũng không bảo vệ được, cậu không bảo vệ được Boss, cậu là đồ bỏ đi.
Cậu khóc vô cùng bi thảm, một bụng lửa giận của Kyuhyun cũng bị ép xuống, anh chẳng biết làm thế nào, thở dài, ôm chặt cậu trong lòng, gạt hết đi tất cả thắc mắc hay tức giận. Nhìn cậu cúi đầu, nước mắt rơi xuống chiếc điện thoại vỡ nát trên mặt đất, anh khom lưng nhặt chiếc điện thoại lên.
“Đừng khóc, điện thoại hỏng rồi anh lại mua cho em cái mới.”
Lee Sungmin càng khóc òa lên: “Ở trong đó có rất nhiều ảnh của anh, em lưu rất lâu rồi”. Trời biết được cậu làm sao phải để ý chuyện này, Tỉnh tuyền cũng không còn nữa rồi, cậu nên làm thế nào?
Kyuhyun dùng đầu ngón tay lau vệt nước mắt trên mặt cậu: “Đừng khóc nữa, quay về chụp ảnh mới, anh để em tùy ý chụp, muốn chụp thế nào cũng được”. Anh rất ghét chụp ảnh, cho nên Lee Sungmin lần nào cũng phải chụp lén mới có được ảnh của anh, nhưng bản thân anh lại rất thích chụp cậu, trong điện thoại của anh cũng toàn hình của cậu.
Giữa cảnh hỗn loạn trên quảng trường, từ xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Kyuhyun bế Lee Sungmin lên, đi về chỗ đỗ xe.
“Boss, em thật vô dụng, em xin lỗi anh.” Cậu khóc thút thít, đau lòng muốn chết, Kyuhyun tốn bao công sức, mất cả hồi lâu mới nghe được cậu nói gì.
“Em hồng hạnh xuất tường rồi?”
“Hả?” Lee Sungmin ngẩn ra, cái gì với cái gì đây?
“Em nói xin lỗi anh, là nói chúng ta vừa mới đăng ký chưa được nửa ngày, em liền thay lòng đổi dạ rồi?” Kyuhyun đặt cậu vào trong xe, rút giấy ăn lau mặt cho cậu, cố ý trêu đùa.
“Làm gì có?” Lee Sungmin cướp lấy hộp giấy ăn, cho ông chồng mới nhậm chức này một chưởng.
Anh thấy cậu đã lấy lại tinh thần, cười cười, thay cậu vén mấy sợi tóc dính trên gò má.
Kyuhyun vận khí thăm dò xung quanh, nhưng không có gì nguy hiểm, thế là không kìm được ôm cậu đặt lên đầu gối, hôn lên cái mũi vì khóc mà đỏ hồng của cậu, hôn lên làn môi hồng phấn của cậu.
“Ngoại trừ việc em thay lòng đổi dạ anh không tiếp nhận nổi, những thứ khác anh nghĩ vẫn được. Cho nên em muốn xin lỗi anh, cũng thực sự rất khó đó.” Ý câu nói này vẫn là khẳng định, ngoài anh ra cậu không thể có ai khác được.
“Vua tự mãn!” Lee Sungmin lau mũi, xử lý sạch sẽ khuôn mặt mình, lười nhác vùi đầu vào lòng Kyuhyun, rất lâu không nói gì.
Kyuhyun vuốt tóc cậu, rất nhẫn nại đợi cậu lên tiếng.
Qua rất lâu, Lee Sungmin cuối cùng nói: “Boss, nếu như thần biến thành ma thì sẽ thế nào?”.
“Giết chóc! Ma tính sẽ kích thích tất cả các mặt tiêu cực, việc trước đây thần không muốn làm nhất, khi trở thành ma sẽ lại thấy nhất định phải thực hiện.”
“Vậy ví dụ Cửu Thiên Huyền Nữ nếu như biến thành ma, bà ấy sẽ làm gì?”
“Ừm, bà ấy chắc sẽ giết sạch Huyền Thiên phái trước nhỉ, sau đó sẽ giết hết tất cả những vị thần ngăn trở bà ta, tự mình xưng bá trời đất.” Cửu Thiên Huyền Nữ lấy Huyền Thiên phái làm vinh dự, lại thề chết bảo vệ thiên đình, thần tộc, nếu như thành ma rồi, đây chẳng phải kết quả có khả năng nhất sao?
“Vậy nếu như anh biến thành ma thì sao?” Lee Sungmin cẩn trọng hỏi, ngước mắt lên quan sát phản ứng của Kyuhyun.
“Anh? Vậy anh chắc sẽ giết thần trước, dù gì nhiều năm như vậy rồi, anh bị thần tộc chèn ép, chịu rất nhiều vất vả, nhưng lý trí bảo anh không thể báo thù, phải làm tốt công việc. Nếu như anh thành ma rồi, chắc là bộ phận này sẽ bạo phát trước đó.”
Kyuhyun thản nhiên nói, Lee Sungmin lại nghe đến mức kinh hãi run rẩy, lời dự báo kia có nói: Giết thần diệt thế. Lẽ nào cuối cùng ra tay hủy diệt trời đất, lại là thần, là Boss của cậu?
“Em làm sao vậy? Chuyện xảy ra có quan hệ đến thần nào đó bị hóa ma?” Kyuhyun hôn lên trán cậu, trái tim cậu lại đập rất dữ dội, xem ra chính là chuyện này.
“Boss, thần phải như thế nào mới có thể bị hóa ma, có cứu được không?”
“Muốn hóa ma cũng không dễ. Nếu như không phải là bản thân thần thay đổi linh hồn, tín ngưỡng, tự nguyện sa vào ma đạo, thì chỉ còn có một phương thức, chính là ma độc. Ma độc vô hình, từ từ xâm nhập vào hồn thể, chỉ cần thời gian, điều kiện, hoàn cảnh thích hợp, hồn của thần bị ma độc ăn mòn, cuối cùng trong chốc lát thay đổi, sẽ bị ma tính khống chế làm ra những chuyện mà bình thường sẽ không bao giờ làm. Nếu như muốn cứu trị, trong cổ thư chỉ nói đến một phương pháp, chính là để anh ta uống nước Tỉnh tuyền. Nhưng mà Tỉnh tuyền đã bị phong ấn, không thể có được loại nước đó nữa rồi.”
Anh nói xong, Lee Sungmin không kìm được, lại khóc. Cậu ôm chặt lấy Kyuhyun, buồn bã tột cùng: “Boss, em đã lấy được nước Tỉnh tuyền, nhưng em không giữ được, bình rơi vỡ rồi, nước Tỉnh tuyền không còn nữa, làm thế nào đây? Làm thế nào đây?”.
Kyuhyun cau mày, kéo Lee Sungmin ra, nghiêm túc hỏi: “Em lấy đâu ra nước Tỉnh tuyền, ai bị hóa ma rồi?”.
“Là anh, Boss, là anh!”
Đòn cảnh tỉnh này của Lee Sungmin đâm thẳng vào tim Kyuhyun, Sungmin lau khô nước mắt bắt đầu nói rõ ràng rành mạch toàn bộ sự việc cho anh, cuối cùng nói: “Boss, bọn em không phải cố ý giấu anh đâu, chỉ là sợ vạn nhất chuyện này là sự thật, không biết anh khi nào thành ma, vạn nhất nước Tỉnh tuyền không còn nữa, thì không có hy vọng rồi”.
Cậu nói xong nước mắt lại tuôn rơi, Sungmin lau đi, tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ nước Tỉnh tuyền không còn nữa, mặc kệ là thật hay giả, em cũng không sợ. Em sẽ ở bên cạnh anh, chúng ta lại nghĩ cách, nhất định còn hy vọng”.
Kyuhyun không nói gì, chỉ nhìn Sungmin thật lâu. Qua một lúc, Lee Sungmin lo lắng đẩy anh: “Boss”.
Kyuhyun ra sức hôn Lee Sungmin, sau đó ôm chặt cậu vào lòng, áp lên trái tim.
Tim anh đập rất mạnh, Lee Sungmin thậm chí có thể cảm thấy nỗi kinh hãi trong đó.
Boss mạnh mẽ nhất của cậu, Boss vĩ đại nhất của cậu, cũng biết sợ hãi? Lee Sungmin ôm Kyuhyun với toàn bộ sức lực mình có: “Boss, nói chưa biết chừng đó không phải sự thật, chúng ta lại nghĩ biện pháp”.
Kyuhyun không nói gì, anh nhớ lại tất cả việc làm sau khi xuất thế của Bắc Âm Vưong, mỗi một lần giao đấu của bọn họ, mỗi một lần lùi bước hoặc bỏ chạy của Bắc Âm Vương. Đúng rồi, ông ta làm sao có thể dễ dàng lùi bước như thế, sự khiêu khích của ông ta luôn luôn đến bất ngờ và kỳ lạ, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy…
Ma độc, lại là ma độc!
Tuy không nghĩ ra làm sao bị hạ độc, nhưng Kyuhyun cảm thấy chuyện này có đến tám, chín phần mười là sự thật. Anh bị thương rất lâu không khỏi, lại đột nhiên hoàn toàn khỏe mạnh, tinh lực cũng đột nhiên dồi dào hơn từ trước đến nay. Sự nhẫn nại của anh hình như càng lúc càng kém, có lúc thì vô cớ cáu kỉnh, có lúc lại lười nhác chuyện gì cũng không muốn làm…
Tỉ mỉ nhớ lại, Kyuhyun kinh hãi phát hiện, anh thật sự có chút thay đổi rồi. Lúc đầu anh lại cho rằng đó là do anh bị ép thoái vị nên tâm lý tiêu cực tích tụ, biểu hiện của anh dù cởi mở, nhưng trong lòng đương nhiên vẫn không thể cam tâm. Anh cho rằng bởi vì Thỏ Con trở về bên cạnh, anh đã được hạnh phúc, đương nhiên cũng có chút lười biếng, không muốn làm gì. Anh còn cho rằng do mong muốn của mình không được thỏa mãn, rất lâu mà chưa thể cùng Thỏ Con chính thức hòa hợp, cho nên tâm hoảng ý loạn, mất đi kiên nhẫn…
Cảm xúc của anh biến động, tính cách của anh thay đổi, nhưng anh vẫn cố áp chế, biểu hiện bên ngoài chẳng khác gì trước đây. Anh đã không để ý, anh thực sự cho rằng chỉ vì những sự việc gần đây khiến anh không thoải mái mà thôi. Anh thật sự cho rằng…
Nhưng hôm nay Lee Sungmin vừa nói, Kyuhyun liền cảm thấy khủng hoảng.
Bắc Âm Vương có thế dùng Huyết tộc để lấy hồn dưỡng độc, vậy hạ ma độc với thần tộc, ông ta đương nhiên cũng có thể làm. Chẳng trách ông ta từng hỏi anh chỉ có thể đắc ý không được lâu nữa, chẳng trách ông ta lần nào cũng thất bại mà vẫn luôn ra vẻ tràn đầy tự tin.
Kyuhyun kịch liệt áp chế cảm xúc, Sungmin đã rất sợ hãi rồi, anh không muốn dọa cậu thêm nữa. Tuy bản thân mình lúc này đã mang tâm trạng “bệnh nặng sắp chết” của con người, nhưng Sungmin của anh, Thỏ Con anh thương yêu nhất, anh thực sự không muốn cậu bị quấy nhiễu một chút xíu nào.
Thế nhưng nếu như anh nhập ma rồi, Sungmin làm thế nào? Anh làm sao nỡ vứt cậu lại. Lẽ nào thật sự tất cả đều đang tái diễn, anh và cậu chắc chắn không thể ở cạnh nhau.
“Boss, anh đừng sợ, em sẽ mãi mãi ở bên anh.”
Kyuhyun lại áp cậu vào trong lòng, không muốn để cậu thấy biểu cảm của mình, anh thả lỏng cả hồi lâu, cuối cùng cũng khắc chế được, giữ cho giọng nói bình ổn trở lại: “Chúng ta trước tiên phải nghĩ ra cách xác nhận, có lẽ sự việc không xấu đến vậy”.
“Được.” Lee Sungmin lập tức đồng ý.
Kyuhyun tiếp tục nhẫn nại, cuối cùng vẫn không kìm được, phòng việc anh có thể phát tác bất cứ lúc nào, vài lời này anh vẫn phải dặn dò Sungmin: “Thỏ Con, em phải chuẩn bị tâm lý”.
Nước mắt Lee Sungmin lại trào lên, cậu nghẹn giọng đáp: “Em có, Boss, em có chuẩn bị tâm lý, em nghĩ xong cả rồi, em không sợ gì hết”.
Anh giữ lấy mặt cậu, gượng cười: “Vậy thì tốt, Thỏ Con của anh dũng cảm nhất”.
Anh ngừng lại một lát, tiếp tục nói: “Nếu anh thành ma, e rằng trời đất này sẽ gặp họa diệt thế, chỉ có một cách để giải họa”.
“Là gì?”
“Giết anh đi!”
.
.
.
Kết thúc chương 46
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.