Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Chương 11 – Phải đuổi theo anh ấy như sao băng.

Tác giả: Tiên Chanh
Người dịch: Việt Hà
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: hiện đại văn, HE, sweet
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Tiên Chanh và Kyumin, Haehyuk, Hanchul, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin, Haehyuk, Hanchul, some Yemin

***
Chương 11 – Phải đuổi theo anh ấy như sao băng

.
.
.

Gần đến tháng Năm, thủ tục xuất ngoại của Sungmin cũng coi như hoàn tất, nhưng tâm trạng của cậu thì mỗi lúc một thêm nặng nề, cậu không biết chuyện này còn giấu Cho Kyuhyun được bao lâu nữa. Nếu anh biết, không hiểu anh sẽ có phản ứng như thế nào trong lúc tức giận. Cậu không sao đoán được và cũng không dám đoán.

Cho Kyuhyun là người không dễ dàng đùa bỡn, từ chuyện Choi Jong Woon lợi dụng ảnh hưởng của cha để gây khó dễ cho anh là thấy ngay điều đó. Điều tra cả nửa tháng, ngành thuế lẫn phía công an đều không có được kết quả gì.

Kibum thì không thể ngờ giữa Anh Cả và Yesung lại xảy ra chuyện như vậy. Mặc dù anh ta không mấy hiểu về chuyện của Sungmin, nhưng cũng hoàn toàn không muốn giữa những người anh em trước đây lại ra nông nỗi ấy. Vì vậy, anh ta đành phải làm người trung gian hòa giải giữa Cho Kyuhyun và Choi Jong Woon. Nhưng xem ra cả hai người đều tỏ ra không hề vui lên tí nào, mặc dù khi gặp mặt nhau, cả hai vẫn chào nhau là Anh Cả, Yesung khiến Kibum rất tức giận, bụng thầm nghĩ rốt cuộc hai người có coi tôi là anh em không? Định coi tôi là đồ ngốc hả? Tưởng rằng tôi không biết hai người đang đấu với nhau vì “quả dưa chuột xanh” đó à?

Kibum gầm lên với Choi Jong Woon, “Yesung này, cậu đừng có giả vờ nữa. Cậu tưởng rằng tôi không biết chuyện cậu bị ông già chửi cho một trận ư? Đừng trách anh Hai này nhiều lời, dù sao thì chúng ta cũng là anh em với nhau từ lâu, tính khí Anh Cả thế nào cậu còn chưa biết hay sao? Đừng nói cậu, mà ngay cả ông già cậu cũng phải dè chừng anh ấy!”

Nhưng dù cho Kibum mắng thế nào thì Choi Jong Woon vẫn cứ sầm mặt lại chẳng nói chẳng rằng. Kibum mắng khô cổ họng, không những cơn tức giận trong lòng không hề vơi đi chút nào, ngược lại nhìn vẻ mặt ấy của Choi Jong Woon lại càng thêm tức, thế là đứng dậy phủi áo bỏ đi sau khi nói, “Được rồi, tôi mặc hai người đấy. Cậu thích như thế nào thì cứ việc!”

Nói thì nói vậy chứ làm sao mà mặc kệ cho được. Không thuyết phục được Choi Jong Woon thì chỉ còn cách tìm gặp Cho Kyuhyun. Kibum đã phải tốn không ít nước bọt, nói xa nói gần, khuyên nhủ Cho Kyuhyun đừng chấp với Choi Jong Woon. Cho Kyuhyun không sa sầm mặt và im lặng như Choi Jong Woon, nhưng lại chỉ trả lời một cách bình thản, “Kibum, tình cảm của cậu tôi rất biết. Không phải là tôi không bỏ qua cho Yesung, mà là cậu ta cứ nhất quyết gây sự với tôi đấy chứ!”

“Đại ca, cậu ta là đồ gàn dở, anh chấp với cậu ấy làm gì?”

Cho Kyuhyun cười lạnh lùng, “Kibum, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu xen vào làm gì.”

Kibum bực tức vò đầu bứt tai, “Đại ca, tình cảm anh em chúng ta luôn rất tốt, thế mà bây giờ lại xích mích với nhau vì chuyện này, em thực sự thấy không cam lòng! Chỉ vì thằng nhỏ còn lông tơ Lee Sungmin ư?” Nhìn thấy mặt Cho Kyuhyun tối sầm lại, Kibum vội ngượng nghịu cười, “Đại ca, đừng giận nữa.”

Mặt Cho Kyuhyun dịu lại, quay đầu nhìn ra đường phố ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới khẽ nói, “Cậu Hai này, cậu vẫn chưa gặp được người khiến cho cậu rung động phải không? Khi nào cậu gặp được rồi, cậu sẽ hiểu. Có rất nhiều việc không thể nói ra rõ ràng được.”

“Đại ca, chuyện của Yesung làm có phần không đàng hoàng, cậu ấy đều giấu ông già. Anh cũng nên nhẹ tay thôi, dù sao mấy đứa ít tuổi ấy cũng là những người anh em tốt cả và cũng không phải dễ dàng mà có được. Làm căng như vậy để làm gì?”

Cho Kyuhyun nửa cười nửa không nhìn Kibum, “Những lời này sao tôi nghe thấy nó không giống với phong cách của cậu trước đây nhỉ? Cậu đừng bận tâm nữa!”

Tiếp tục vấp phải cách phản ứng mềm mỏng của Cho Kyuhyun, Kibum lại càng thấy tức giận, càng thấy câu nói “uke là họa” là rất đúng. Trước khi “quả dưa chuột xanh” ấy xuất hiện, tình cảm huynh đệ của bọn họ rất tốt. Sau khi “quả dưa chuột xanh” xuất hiện, hai người anh em tốt của nhau đã chia rẽ. Đó chẳng phải là “hồng nhan họa thủy” là gì? Nhưng “quả dưa chuột xanh” liệu có xứng là hồng nhan hay không, Kibum không rõ nữa.

Thế nên, Kibum đem mọi tội lỗi đổ hết lên đầu Sungmin. Có lần lái xe đi ngang qua trường đại học H, trong lúc kích động anh ta đã lái xe vào trong trường. Nhưng khi gặp Sungmin rồi thì lại không dám nổi giận. Anh ta không dám chọc tức Anh Cả, nhưng cũng lại không muốn đắc tội với Yesung, nên chỉ còn biết trừng mắt lườm Sungmin một cái thật dữ dằn, rồi chỉ vào cậu tức giận gào lên, “Không biết tôi lên cơn gì mà đưa cậu tới chỗ Anh Cả. Nếu biết sớm cậu là một mụ đàn bà giỏi gây rắc rối thế này thì tôi…” Kibum tức giận đi đi lại lại, rồi sau đó chắp hai tay lại, nói với Sungmin vẻ bất lực, “Ông nội, tôi xin ông, ông rón tay làm ơn làm phúc cho con nhờ!”

Sungmin không nói gì chỉ nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng.

Nhìn biểu hiện ấy của Sungmin, Kibum thực sự là hết cách, không hiểu vì sao cả ba người này đều có thái độ ngang bướng giống nhau đến vậy! Anh ta chẳng muốn nói lại nữa, chỉ thốt ra một câu thể hiện sự bất lực của mình trước khi quay người bỏ đi, “Đúng là chỉ có tôi mới rỗi hơi mua cái bực vào mình!”

Kim Hwa Ha từ phía sau chạy lên, vẫn chưa hết vẻ lo lắng nghi ngại trước thái độ vừa rồi của Kibum, khẽ hỏi Sungmin, “Rốt cuộc là cậu đắc tội với ai vậy?”

Sungmin mỉm cười, không trả lời. Đến cậu cũng còn không rõ thì sao có thể trả lời Kim Hwa Ha được? Chỉ có điều từ xưa tới nay chưa bao giờ cậu nghĩ tới chuyện gây sự với ai, nhưng vì sao bọn họ lại vẫn không chịu buông tha cho cậu?

Choi Jong Woon vẫn cứ xuất hiện, thỉnh thoảng anh ta lại mời cậu đi ăn cơm, hoặc bảo cậu cùng đi dạo với anh ta trong vườn trường, cùng ôn lại những chuyện thú vị hồi còn nhỏ giữa hai người, nhưng tuyệt đối không nhắc một chữ nào đến chuyện giữa cậu và Cho Kyuhyun.

Kể từ sau đêm ấy, Cho Kyuhyun bỗng nhiên thấy rất lưu luyến với căn phòng nhỏ cũ nát của Sungmin. Lúc đầu còn cách hai ba ngày mới ngủ lại ở chỗ cậu một đêm, nhưng sau đó anh đã mang những đồ dùng thường ngày và cả quần áo đến chỗ Sungmin.

Buổi tối nếu không phải đi dự tiệc tiếp khách, Cho Kyuhyun sẽ đến trường đón Sungmin, Sungmin không biết nấu nướng, hơn nữa căn phòng mà cậu trọ cũng không có dụng cụ nhà bếp, vì vậy hai người thường ăn cơm tối ở bên ngoài rồi mới về. Có tới mấy lần Sungmin không nén được đã phải ngầm cho Cho Kyuhyun biết về điều kiện rất kém của căn phòng trọ và nếu anh muốn cậu ở bên anh thì cậu sẵn sàng tới ở chỗ anh.

Cho Kyuhyun nghe cậu nói thế chỉ mỉm cười, sau đó nói là không cần, bởi vì chỗ của anh xa trường, ở đây Sungmin đi học sẽ tiện hơn, giả sử buổi tối anh bận không đến đón cậu được thì cậu vẫn có thể tự đi về.

Trong lòng Sungmin cứ cảm thấy có một nỗi bất an mơ hồ. Cậu đã phải sống trong tình trạng cô độc khá lâu và đã quen ở một mình. Bây giờ tự nhiên có thêm một người nên cậu cảm thấy không yên tâm, nhưng có lẽ cái chính là cậu thấy mình đang dần dần thích ứng với sự tồn tại của Cho Kyuhyun.

Sáng chủ nhật, khi Sungmin tỉnh dậy thì đã gần mười giờ. Cho Kyuhyun vẫn đang ngủ rất ngon. Sungmin nhìn lên trần nhà nghĩ linh tinh một hồi, sau đó mới ngồi dậy vén rèm cửa sổ lên. Ánh nắng mặt trời gay gắt rọi vào trong phòng, Cho Kyuhyun khẽ làu bàu, rồi lại trở mình tiếp tục ngủ. Sungmin thấy hơi buồn cười, lần đầu tiên cậu phát hiện thấy anh giống như một đứa trẻ lười biếng.

Sungmin bước tới kéo tấm thảm mỏng trên người anh, cười gọi, “Dậy thôi, con sâu lười. Mặt trời chiếu hết lên người rồi.”

Cho Kyuhyun trở mình nhìn Sungmin, trong giây phút ấy anh thấy nụ cười của cậu còn rạng rỡ hơn cả mặt trời ở phía sau khiến anh thấy hoa mắt. Anh giơ tay kéo mạnh cậu vào lòng, “Nhóc, em đã quấy rầy chồng em rồi đấy nhé, sẽ có ngày em hối hận cho mà xem!”

Thanh niên đêm đêm ngủ cùng nhau, khó tránh khỏi những cử chỉ âu yếm. Nhưng cứ đến giây phút quan trọng nhất thì cậu lại đờ người ra như một khúc gỗ. Anh không muốn làm tổn thương cậu, vì thế đành cố chịu cơn giày vò của chính mình.

Sungmin đỏ mặt nhìn Cho Kyuhyun, định đẩy anh ra, nhưng thân hình to lớn mạnh mẽ của anh đã đè xuống khiến cậu ngạt thở, “Dậy đi, nhanh lên!”

Cho Kyuhyun cười, hôn chụt một cái lên môi cậu rồi mới ngồi dậy và ghé sát vào tai cậu khẽ nói, “Vừa rồi em cười rất xinh, anh thấy còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời!”

“Dậy đi, đồ hư!” Sungmin ngồi dậy đi ra phòng ngoài, “Anh cứ nằm lười đó đi, em mặc kệ anh đấy!”

Cho Kyuhyun vươn vai, sau đó lại nằm xuống giường thật.

Sungmin hết cách đành đi rửa mặt đánh răng trước, đúng lúc cậu đang đánh răng thì có tiếng gõ cửa, cậu mở cửa ra và sững sờ.

“Mẹ! Sao mẹ lại đến đây?” Sungmin cuống quýt, không ngờ mẹ cậu lại tìm được đến đây. Cậu đưa địa chỉ cho mẹ thật, nhưng vì giận mẹ nên cậu mới chuyển chỗ trọ ở đây, còn mẹ cậu thì chưa bao giờ tới chỗ cậu trọ.”

“Trên đời này chỉ có những đứa con nhẫn tâm, chứ chẳng khi nào có cha mẹ nhẫn tâm!” mẹ của Sungmin vừa thở hổn hển vừa nói. Bà vừa phải leo cầu thang lên đến tầng năm. Bà nhét cặp hoa quả vào lòng Sungmin, mắng, “Vì cái đồ cứng đầu là mày không còn nghĩ gì đến chuyện về nhà nữa, nên mẹ mới phải lặn lội đến đây!”

Vừa nói mẹ Sungmin vừa định đi vào bên trong, nhưng lại thấy cậu con trai vẫn ôm cặp hoa quả và đứng chắn ở cửa, không có vẻ gì là nhường lối đi cho mẹ. Trong lòng bà cảm thấy có chuyện gì đó không mấy tốt đẹp, nhìn sang mặt Sungmin thì lại thấy vẻ luống cuống không giấu nổi trên đó, vì vậy mối ngờ vực trong lòng bà lại càng tăng, bà đẩy mạnh Sungmin sang một bên và bước vào.

Nhìn thấy mẹ cứ ngó quanh quất, Sungmin vội ấn mẹ ngồi xuống ghế, “Mẹ, mẹ hãy ngồi xuống nghỉ một lát đi!”

Nhưng đời nào ông chịu ngồi, bà gạt con trai và xông vào phòng ngủ.

“Mẹ…” Sungmin cuống quýt chặn lấy cửa vào phòng ngủ, nhất định không cho mẹ bước vào, rồi cố nhăn nhở cười, “Con vẫn chưa gấp chăn chiếu, bừa bộn lắm, mẹ ngồi ngoài đi mà!”

Nhưng đã đến lúc đó rồi thì đời nào mẹ cậu còn chịu tin nữa, bà kiên quyết gạt Sungmin và mở toang cửa ra.

Trong phòng ngủ, Cho Kyuhyun vẫn chưa cài xong khuy áo, nhìn thấy mẹ Sungmin đẩy mạnh cửa bước vào, anh có vẻ lúng túng, vội chào, “Bác gái!”

Mẹ Sungmin không ngờ lại thấy Cho Kyuhyun xuất hiện ở phòng ngủ của con trai, nên vừa tức giận vừa bất ngờ, nhất là khi nhìn thấy chiếc giường bừa bộn, mặt bà trắng bệch, bà chỉ vào mặt Sungmin hỏi bằng giọng run rẩy, “Con… trước đây con hứa với mẹ như thế nào?”

Sungmin nhìn thấy mẹ như vậy cũng cuống quýt, vội chạy đến đỡ bà dậy, “Mẹ, mẹ nghe con nói đã…”

Mẹ Sungmin gạt tay cậu ra và vung tay giáng vào mặt cậu một cái tát. Sungmin sững sờ, Cho Kyuhyun cũng ngây người ra. Phản ứng của anh sau khi trấn tĩnh được, đó là kéo Sungmin về phía sau và nói với mẹ của cậu, “Bác, bác làm gì vậy?”

Nhìn thấy Cho Kyuhyun chặn trước mặt, mẹ Sungmin càng thêm tức giận, tới mức không nói được thành lời, một lúc sau mới chỉ vào mặt Cho Kyuhyun nói, “Cút ngay! Tôi dạy con trai tôi, anh chớ có ngăn cản!”

“Cậu ấy không chỉ là con trai của bác mà còn là người của cháu, cháu không cho phép bất cứ ai động đến cậu ấy!” Cho Kyuhyun bình thản nói.

Mẹ của Sungmin càng run lên vì tức giận, “Được, nó là người của anh, nó không phải là con trai tôi. Tôi không có đứa con trai làm mất mặt mẹ như thế, mới tí tuổi đầu đã làm những trò nhố nhăng với đàn ông…”

Mẹ Sungmin càng nói càng tức giận, càng nói càng ác khẩu. Cho Kyuhyun nể bà là mẹ của Sungmin nên cũng không dám nổi giận, mặt càng ngày càng trắng bệch. Không nghe thấy Sungmin có động tĩnh gì, anh quay đầu lại lo lắng nhìn cậu, cảnh tượng trước mắt làm anh giật thót mình.

Mặt Sungmin trắng bệch đến thảm hại, người cậu cứ run lên từng đợt, tay cậu giữ chặt vạt áo, mắt đờ đẫn, cậu nói bằng giọng run run, “Cháu không như vậy, cháu không như vậy… Cháu không mua chuộc lôi kéo họ, đừng nói với mẹ cháu, đừng nói với thầy cô giáo, cháu không nói, không nói với ai…”

Cho Kyuhyun cuống quýt ôm cậu vào lòng, “Không phải như vậy, anh biết là không phải như vậy, đừng sợ.” Cảm thấy cậu mỗi ngày một run rẩy trong lòng mình, Cho Kyuhyun tức giận gầm lên với mẹ Sungmin, “Cậu ấy là con trai bác, chẳng nhẽ bác không biết cậu ấy là người như thế nào sao!”

Mẹ của Sungmin cũng sợ hãi trước phản ứng của cậu, bà sững sờ một lúc, rồi như sực tỉnh sau cơn tức giận, vội nắm lấy tay con, khóc và nói, “Sungmin, con đừng làm mẹ sợ, là tại mẹ không tốt, con nhìn mẹ đi, đừng làm mẹ sợ…”

Mặt của Sungmin chan chứa nước mắt, đôi mắt cậu trống rỗng vô hồn, cậu không nói gì nữa mà chỉ nghiến chặt hàm răng, người co rúm lại. Cho Kyuhyun cuống lên, sợ cậu sẽ hủy hoại bản thân, nên ra sức bành miệng cậu ra, Sungmin cắn mạnh vào giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ của anh đến ứa cả máu. Cho Kyuhyun cau mày cố nén cơn đau, ôm cậu vào lòng, dịu dàng an ủi, “Không sao, một lát sẽ hết thôi, không ai biết đâu, không ai biết đâu.”

Một hồi lâu sau, Cho Kyuhyun mới rón rén ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng và ngẩng đầu nhìn mẹ Sungmin lúc đó đang ngồi đờ đẫn trên so­fa.

Mẹ Sungmin nhìn thấy Cho Kyuhyun bước ra, vội đứng dậy, định đi vào trong xem Sungmin thế nào thì bị Cho Kyuhyun ngăn lại và khẽ nói, “Cậu ấy đã ngủ rồi, bác chờ một lát nữa hãy vào. Có điều này cháu xin được thưa chuyện với bác.”

Nghe vậy, mẹ Sungmin lại ngồi xuống, nhìn Cho Kyuhyun với ánh mắt nghi ngại, “Có chuyện gì anh cứ nói đi. Nó là con trai tôi, không cần anh giả bộ từ bi nhân nghĩa ở đây!”

Cho Kyuhyun mỉm cười bất lực và ngồi xuống phía đối diện, “Thưa bác, cháu biết là bác có những suy nghĩ không mấy tốt đẹp về cháu. Bây giờ cháu cũng không có ý định làm bác thay đổi những suy nghĩ ấy. Cháu chỉ muốn hỏi bác một số điều. Bởi vì có những điều cháu không thể trực tiếp hỏi Sungmin được, nên cháu muốn được bác nói cho biết.”

Mẹ Sungmin nhìn Cho Kyuhyun vẻ lạnh lùng, hỏi với vẻ cảnh giác, “Chuyện gì?”

“Chuyện sáu năm về trước. Rốt cuộc đó là chuyện gì? Sao bác lại biết? Bà Choi đã tới tìm bác đúng không?”

Mẹ của Sungmin như bị kim châm, đáp một cách nghĩ ngợi, “Cậu nói linh tinh cái gì thế? Tôi không hiểu cậu đang nói tới chuyện gì?”

Cho Kyuhyun không nói gì, chỉ nhìn bà vẻ lạnh lùng, một hồi lâu sau mới khẽ đáp, “Bác, vừa rồi bác cũng đã nhìn thấy đấy, tuy mọi người đều cố ý tránh chuyện này, nhưng từ lâu nó đã trở thành nỗi dày vò trong lòng Sungmin. Nếu không giải quyết nó, mãi mãi nó sẽ đè nặng trong lòng cậu ấy. Bác là người hiểu những thay đổi của cậu ấy trong mấy năm qua hơn ai hết, chẳng nhẽ bác không thấy đau lòng vì việc này sao?”

Mẹ Sungmin cúi đầu không nói gì, mỗi một lời nói của Cho Kyuhyun đều như những nhát búa gõ vào lòng bà. Bà cũng đã từng thử dò hỏi căn nguyên từ Sungmin, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện ấy, cậu đều né tránh. Nếu không phải vì Sungmin né tránh thì làm sao bà phải đến hỏi người đàn bà ấy. Câu trả lời làm bà không thể chấp nhận được, bà không tin, nhưng chuyện này dù thật dù giả thì cũng là điều mà gia đình bà không thể chấp nhận được. Vì vậy, bà chỉ còn cách lựa chọn xem nhẹ và quên nó đi, giống như con trai bà. Bà đã nghĩ, cứ giấu nó đi, không ai nhắc đến nó nữa, coi như nó chưa từng xảy ra.

Cho Kyuhyun nói tiếp, “Nhưng theo những gì cháu được biết thì chuyện này có vấn đề. Cháu nghĩ, chắc bác cũng không muốn Sungmin phải chịu nỗi oan ức lớn như vậy.”

“Cậu tưởng rằng tôi không biết con trai tôi bị oan ức hay sao?” Mẹ Sungmin ngẩng đầu lên, nghiến răng, “Tôi biết con trai tôi không phải là đứa con trai như vậy. Nhưng người đàn bà ấy nói tới chuyện này vừa có tiền vừa có thế lực, cho dù Sungmin bị oan uổng thì tôi cũng làm được gì? Chuyện làm to ra, con của họ thì có thể được đưa ra nước ngoài học, còn còn tôi thì sao? Để nó luôn phải nghe những lời xầm xì bàn tán của người khác chăng? Cậu nghĩ xem, sau này nó sẽ phải sống ra sao? Nó vẫn còn nhỏ, cho dù là bị oan thì chúng tôi cũng chỉ còn biết ngậm bồ hòn làm ngọt.”

Cho Kyuhyun nghe, lông mày lại càng nhíu chặt hơn, “Cậu ấy đã nói với bác như thế nào ạ?”

Mẹ Sungmin ngây người, bà nhớ lại chuyện năm ấy, một cảnh tượng rất khó khăn lại hiện lên trong đầu bà, bà nhìn Cho Kyuhyun không nói gì.

Cho Kyuhyun cố kìm cơn giận dữ, cười lạnh lùng, “Bác không dám nói vì trong lòng bác không thể hoàn toàn tin tưởng ở con trai bác. Bác không hỏi Sungmin mà đã lập tức định tội cậu ấy. Chính vì thế mà bác luôn làm như không biết chút vào về chuyện này. Cũng chính vì bác không tin tưởng ở Sungmin, nên khi xảy ra chuyện, cậu ấy mới không dám nói với bác và đem tất cả những chuyện đó giấu trong lòng, chính điều ấy đã khiến cho tính cách của cậu ấy có những thay đổi lớn.”

Mẹ của Sungmin vẫn ngây người từ nãy đến giờ, đến lúc này bỗng gầm lên, “Cậu nói bậy! Sao cậu biết như vậy?”

“Sao cháu lại biết được ư?” Cho Kyuhyun cười lạnh lùng, “Vì cháu tin cậu ấy. Vì cháu muốn những người mắc nợ cậu ấy phải trả bằng hết cho cậu ấy! Bác không cần nói với cháu là người đàn bà ấy đã nói những gì với bác, vì cháu định nghe chính bà ta giải thích về chuyện này.”

Bà Choi không ngờ Cho Kyuhyun lại hẹn gặp bà ở một nơi tầm thường như thế này. Là phu nhân của Thị trưởng thành phố, đã khá lâu rồi bà không tới những khu tập thể nhỏ. Ngẩng đầu nhìn lên những tòa nhà nhỏ rách nát trước mặt, bà càng thấy nghi ngờ, nếu không nhìn thấy chiếc xe sang trọng ở trước tòa nhà thì dù thế nào bà cũng không tin là Cho Kyuhyun sẽ xuất hiện ở một nơi như thế này.

“Cậu cứ về trước đi, một lát nữa tôi sẽ gọi cậu.” Bà Choi nói với lái xe. Nếu để xe ở đây thì quá lộ liễu.

Bà Choi đi lên cầu thang, đứng trước cửa của căn phòng trên cùng và do dự một lúc, nhìn kỹ cánh cửa bằng gỗ một hồi lâu rồi mới đưa tay khẽ gõ lên đó. Người ra mở cửa đúng là Cho Kyuhyun. Anh cười, “Bà Choi, mời bà ngồi tạm. Để cho phu nhân của Thị trưởng phải tới nơi này quả là rất áy náy.”

Bà Choi mỉm cười khẽ gật đầu, vừa mở cửa ra thì lại nhìn thấy có một phụ nữ trung niên đang ngồi trong đó. Bà hơi sững người, cười với Cho Kyuhyun bằng một nụ cười rất nhã nhặn lịch sự, rồi nói bằng giọng phàn nàn, “Sao cậu lại tìm một nơi như thế này?”

Cho Kyuhyun cũng mỉm cười theo nhưng không trả lời câu hỏi của bà Choi mà chỉ nói, “Bà Choi, hôm nay không có việc gì khác đâu. Tôi biết là bà đang muốn có những thứ trong tay tôi, Thị trưởng Choi chắc cũng mất ăn mất ngủ vì mấy thứ này.”

Bà Choi thờ ơ liếc nhìn mẹ Sungmin, cười đáp: “Cho Kyuhyun này, quan hệ của cháu với Jong Woon chẳng phải trước đây rất tốt sao, sao bỗng dưng lại ra như thế? Chuyện ấy đúng là Jong Woon đã sai, cháu đừng so đo với nó, vì nếu làm căng ra thì quan hệ giữa hai gia đình chúng ta cũng sẽ rất không tốt! Chuyện này chắc lại là do một số người đang tìm cách chia rẽ mà thôi!”

Mẹ của Sungmin vốn cũng đã định sẽ làm theo sự sắp đặt của Cho Kyuhyun, chỉ nghe mà không nói gì. Nhưng nghe người đàn bà ấy nói vậy, tức giận tới đỏ cả mặt, “Bà nói ai chia rẽ hả?”

“Bác, bác đừng vội nóng.” Cho Kyuhyun quay sang nói với bà Choi, “Bà Choi, hôm nay chúng ta nói chuyện không cần phải vòng vo. Bà cứ yên tâm, ở đây không có bất cứ một thiết bị theo dõi nào đâu, vì thế bà không cần phải nói những lời khách sáo xã giao. Có chuyện này tôi luôn thắc mắc, vì vậy tôi rất muốn hỏi bà. Chúng ta sẽ làm một cuộc trao đổi. Tôi cần những lời nói thật của bà, sau đó sẽ trao lại cho bà những thứ mà bà cần, từ đó về sau Thị trưởng Choi cứ việc kê cao gối mà ngủ ngon, bà thấy thế nào?”

Bà Choi nhìn mẹ Sungmin, rồi lại quay sang nhìn Cho Kyuhyun, sau đó trả lời dứt khoát, “Được, tôi bằng lòng! Có lẽ tôi đã hiểu một cách cơ bản những điều mà cậu muốn hỏi. Thực ra tôi vốn không muốn nhắc đến chuyện này, vì dù sao Sungmin cũng là con trai, hơn nữa tôi cũng là người được chứng kiến sự lớn lên của cậu bé, chuyện đến nước này tôi xót xa hơn bất cứ ai.”

Sau đó bà Choi quay sang nói với mẹ Sungmin, “Anh, tôi biết tâm trạng của anh, tôi cũng luôn nghĩ rằng cậu bé sẽ trở thành con rể của tôi. Nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, nên cậu bé không thể nào bước vào cửa nhà họ Choi chúng tôi được nữa, cho dù anh anh có oán trách thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”

Mẹ Sungmin thấy bà Choi có ý ngầm cho Cho Kyuhyun biết chuyện trước đây bà có ý định trèo cao, tức giận đến run người, nên đã chỉ vào bà ta mà gầm lên, “Bà nói bừa! Tôi chưa bao giờ có ý định gả con trai cho nhà các người!”

“Thế sao?” Bà Choi đáp với vẻ coi thường, “Thế thì vì sao Sungmin lại cứ bám riết lấy con trai tôi?”

“Chuyện của mọi người tôi không cần biết.” Cho Kyuhyun đột nhiên cắt ngang lời của họ, “Tôi chỉ muốn nghe chuyện sáu năm trước. Bà Choi, bà có thể nói cho tôi biết sự thật về chuyện đó không?”

Bà Choi nhìn mẹ Sungmin, “Chuyện đã qua rồi, sao lại còn muốn nhắc lại? Lúc ấy Sungmin còn trẻ dại, làm sai cũng là điều dễ hiểu. Cháu nó cũng đã sửa chữa rồi, sao lại không để cho nó một cơ hội được làm lại từ đầu?”

Cho Kyuhyun cười lạnh lùng, “Cuộc trao đổi của chúng ta là, đổi những thứ tôi có trong tay lấy những lời nói thật của bà, bà có làm hay không?”

Bà Choi nghiến răng, “Thôi được, nếu cậu cứ kiên quyết như vậy thì tôi đồng ý.”

“Vậy thì được, bà chờ một chút.” Cho Kyuhyun quay người đi vào phòng ngủ.

Sungmin đã tỉnh dậy từ lâu, cậu nghe rất rõ những lời đối thoại bên ngoài. Cậu ngồi bó gối trên giường, nhìn Cho Kyuhyun bằng đôi mắt đờ đẫn vô hồn.

Cho Kyuhyun quỳ xuống trước giường, mỉm cười dịu dàng với cậu, khẽ hỏi, “Em có tin anh không?”

Sungmin ngây người nhìn anh, không nói gì.

Cho Kyuhyun chìa tay ra, “Nếu em tin anh thì hãy đi với anh, anh sẽ đưa em đi đối diện với hiện thực. Chúng ta sẽ nói thật rõ ràng về những việc trước kia, những ai nợ em, chúng ta sẽ đòi lại bằng hết.”

Một hồi lâu sau, Sungmin mới đặt tay vào lòng bàn tay của Cho Kyuhyun nhưng vẫn chưa hết vẻ nghi ngại. Cho Kyuhyun nắm chặt lấy bàn tay cậu, mỉm cười khích lệ, sau đó bế cậu ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn thấy Cho Kyuhyun bế Sungmin từ trong đi ra, bà Choi sững sờ, nhưng sau đó trấn tĩnh lại, nhìn họ bằng con mắt lạnh lùng.

“Được rồi, bà Choi, xin bà hãy kể lại chuyện ấy một lần. Trước mặt Sungmin và mẹ cậu ấy, bà hãy nói lại một lần nữa!” Cho Kyuhyun lạnh lùng nói.

“Cho Kyuhyun, cần gì phải làm như vậy? Trước mặt Lee Sungmin cậu hà tất phải hỏi lại?”

Cho Kyuhyun lim dim mắt nhìn người phụ nữ quý phái trước mặt, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh lùng, “Đề nghị bà hãy nói đi!”

Bà Choi nhìn Cho Kyuhyun, thở dài, “Thôi được, nếu cậu nhất định hỏi thì tôi cũng chỉ còn cách nói ra mà thôi. Buổi chiều sáu năm trước, tôi có việc phải về nhà, đúng lúc ấy thì nhìn thấy Sungmin và Choi Jong Woon, à, còn có cả hai người bạn của Jong Woon nữa. Mấy đứa bọn chúng đều đã uống say, cảnh tượng…” Bà ta dừng lại một lúc, làm ra vẻ rất khó nói tiếp, lúng túng nhìn Sungmin, “Đúng là không thể nào tưởng tượng được. Tôi không ngờ mấy đứa trẻ ấy lại hư đốn đến mức ấy. Sau đó người giúp việc trong gia đình nói với tôi, đây không phải là lần đầu tiên bọn chúng như vậy. Lúc đó tôi đã rất sững sờ, nghĩ tới tương lai tiền đồ của chúng, thấy chỉ còn cách giấu kín chuyện này, đồng thời đưa Jong Woon ra học nước ngoài.”

“Bà nói láo!” Mẹ Sungmin phẫn nộ, “Con trai tôi không phải là đứa như vậy!”

Bà Choi không thèm để ý đến lời nói của mẹ Sungmin, chỉ nhìn Sungmin với con mắt áy náy, “Sungmin, tại lúc đó cậu đã không giải quyết tốt, không nên dọa cháu là sẽ nói với cha mẹ và thầy cậu giáo cháu. Nhưng cũng chỉ vì cậu nghĩ cho cháu. Cậu sợ cháu trẻ người non dạ, đem chuyện này nói ra ngoài!”

“Cháu không như vậy!” Sungmin co rúm lại trong lòng Cho Kyuhyun, cảnh tượng mấy năm trước lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu, tay cậu túm chặt lấy gấu áo của Cho Kyuhyun, cậu nghiến răng nói, “Từ trước tới giờ cháu chưa khi nào làm chuyện bậy bạ với bọn họ.”

Mặt bà Choi lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cười vẻ coi thường, “Một đứa như cháu sao toàn nói những lời dối trá như thế! Cháu không như vậy? Người giúp việc trong nhà đã nhìn thấy các cháu làm chuyện ấy mấy lần rồi, thế mà cháu vẫn không chịu nhận!”

Mẹ của Sungmin nổi cơn thịnh nộ, “Tôi xé nát cái mồm bà cho mà xem!” Nói xong liền xông về phía bà Choi. Bà Choi vội tránh sang bên, giơ tay tóm lấy tay mẹ Sungmin, cảnh tượng lúc ấy thật hỗn loạn.

“Dừng lại ngay!” Cho Kyuhyun gầm lên và nhìn hai người bằng con mắt rất lạnh lùng, trong khi đó tay anh lại càng ôm chặt Sungmin hơn. Anh quay sang nói với mẹ Sungmin, “Bác, bác ngồi xuống đi, chờ sau khi cháu nói xong thì bác hãy ra tay.” Sau đó anh lại hỏi mẹ Choi Jong Woon với giọng lạnh lùng, “Hai cậu con trai khác cũng có mặt ở đó hôm ấy mà bà nói tới, là con trai nhà họ Lee và con trai nhà họ Kang đúng không?”

Bà Choi sững người, nhìn Cho Kyuhyun vẻ lo ngại, sao cậu ta lại biết hai đứa ấy nhỉ?

Cho Kyuhyun cười châm biếm, “Bà Choi, có lẽ bà chỉ biết Choi Jong Woon gọi tôi là Anh Cả, bà có biết tôi gọi cậu ấy là gì không?”

Bà Choi lắc đầu, bà biết quan hệ giữa con trai bà và Cho Kyuhyun rất tốt, và hình như còn có một người tên là Kibum nữa, hình như bọn chúng đều gọi cậu ta là Anh Cả.

“Yesung, tôi gọi cậu ta là Yesung. Kibum là A Nhị. Còn hai cậu con nhà họ Lee và họ Kang là A Tam và A Tứ.” Cho Kyuhyun bình thản tiếp, “Rất tình cờ là, cách đây ít ngày tôi có gọi điện thoại cho A Tam, nhưng những điều mà cậu ấy kể lại khác hẳn với những gì bà nói. Cậu ta kể, lúc đó bọn họ uống rượu xong thì đưa Yesung về, Yesung nói lên gác lấy ít đồ, một lát sau thì họ nghe thấy có tiếng con trai kêu cứu ở trên đó, thế là hai người bèn chạy lên và nhìn thấy Yesung đang định cưỡng đoạt người con trai ấy.”


Nét mặt bà Choi biến sắc, bà run rẩy nói, “Chuyện này… sợ rằng bọn họ và Sungmin đã thông đồng với nhau. Nếu bọn họ có ý đổ tội cho Jong Woon chẳng phải đó là chuyện rất dễ dàng sao?”

“Thế sao?” Cho Kyuhyun cười châm biếm, “Nếu bà đã nghĩ như vậy thì mời bà hãy mở cửa ra và nghe người ở ngoài nói những gì?”

Bà Choi giật mình, sau đó không sao giữ được bình tĩnh nữa, tay bà cứ run lên. Bà mở cánh cửa gỗ ra thì nhìn thấy Choi Jong Woon đứng ngoài đó.

Choi Jong Woon đứng ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn mẹ mình, ánh mắt anh chứa đầy vẻ đau khổ và thất vọng, một hồi lâu mới cất được thành lời, “Mẹ”, rồi cổ họng như bị vật gì đó chặn cứng lại, khó khăn lắm anh mới nói tiếp được, “Vì sao phải làm như vậy? Rõ ràng mẹ biết chuyện không như thế, rõ ràng mẹ biết đó là lỗi của con cơ mà?”

Bà Choi lặng lẽ nhìn con trai, không ngờ sự che chở của mình dành con con lại làm tổn thương con đến như vậy. Bà thở dài, đứng thẳng người, quay lại nói với Cho Kyuhyun. “Đúng thế, đúng là tôi đã nói dối. Lúc ấy tôi đã vu khống cho Sungmin, nói là nó đã quyến rũ con trai tôi và hai đứa con trai khác. Tôi còn dọa Sungmin là nếu nó nói cho người khác biết chuyện này thì nó sẽ mất đường làm người. Tôi chỉ muốn bảo vệ con trai mình, tôi không muốn nó bị hủy hoại trong tay của Sungmin.”

Cho Kyuhyun cười lạnh, “Vì để bảo vệ con trai mà bà đã đe dọa một cậu bé mười bốn tuổi, và để cho cậu bé ấy phải mang tội danh đó!”

Bà Choi tránh ánh mắt của Cho Kyuhyun, gật đầu, rồi quay sang nói với mẹ Sungmin lúc đó đang khóc không thành lời, “Anh, là tôi có lỗi với anh và cháu. Mọi người có thể oán hận tôi, nhưng Choi Jong Woon thì không hề biết chuyện này, xin mọi người đừng trách nó.”

“Vì con ư? Vì con ư?” Choi Jong Woon đau khổ thốt lên, thế mà anh đã từng oán hận cậu, vì cho rằng cậu định tố cáo ba người bọn họ, thì ra mọi chuyện lại nực cười đến thế, nỗi oán hận của anh đã được hình thành từ chính những lời dối trá của mẹ mình!

Choi Jong Woon bước tới trước mặt Sungmin rồi từ từ quỳ xuống, nhìn vào cậu đang trong cơn run rẩy, khẽ nói, “Sungmin, hãy nhìn anh đi được không? Hãy nhìn anh đi!”

Sungmin rụt tay lại, ôm chặt lấy lưng Cho Kyuhyun và vùi đầu vào lòng anh, như thế cậu sẽ được an toàn hơn. Đúng thế, chỉ có trong lòng anh, sức nóng từ cơ thể anh mới làm cho cậu cảm thấy an toàn. Cậu cứ ôm anh như vậy và cuối cùng thì chìm trong giấc ngủ lơ mơ, đến cả chuyện hai mẹ con nhà họ Choi rời đi lúc nào cậu cũng không biết.

Giấc ngủ ấy rất ngon, khi cậu tỉnh dậy thì đã là chiều muộn.

Cho Kyuhyun dựa vào đầu giường, cười tủm tỉm nhìn cậu, ánh mắt anh dịu dàng và sâu lắng. Sungmin thấy tay của mình vẫn ôm chặt lấy lưng anh, bất giác đỏ mặt lên. Cậu đang định khẽ rụt tay về, nhưng vừa mới động đậy thì đã bị Cho Kyuhyun giữ chặt lấy.

“Em dậy rồi à?” Cho Kyuhyun cười khẽ hỏi.

Sungmin gật đầu, “Mẹ em đâu?”

“Mẹ em thấy em ngủ say nên đã về rồi.”

Sungmin hơi ngạc nhiên, ngây người nhìn Cho Kyuhyun. Không ngờ mẹ lại ra về như thế! Mẹ đã yên tâm giao mình cho Cho Kyuhyun? Việc này không giống với phong cách của mẹ!

Cho Kyuhyun đã đoán được suy nghĩ của Sungmin, anh nhướn mày cười, “Bà cũng định bảo anh đi, nhưng nhìn thấy em cứ ôm chặt lấy anh không chịu rời nên lại bảo anh ở lại chăm sóc em.”

Nhìn thấy Sungmin đỏ mặt cúi đầu không nói gì, Cho Kyuhyun cảm thấy hơi buồn cười, cậu nhóc này dù gì cũng vẫn có sự e thẹn của con trai. Anh đưa tay vén mấy sợi tóc mai đang xõa xuống mặt cậu, cười tinh nghịch, “Có phải bây giờ em đang rất xúc động, đúng không?”

“Sao cơ?” Trong chốc lát Sungmin không hiểu, “Xúc động gì cơ?”

Cho Kyuhyun cười, “Cảm giác an toàn khi ở bên một người đàn ông lớn tuổi! Nhìn em ngủ cứ như một chú lợn con ấy, lại còn ngáy nữa chứ!”

Ngáy? Sungmin tròn mắt, mình mà lại ngáy ư? Cậu nhìn Cho Kyuhyun không dám tin, nghĩ bụng chắc chắn là Cho Kyuhyun đang trêu mình.

Cho Kyuhyun cũng nhìn cậu, gật đầu thông cảm. Vừa nãy cậu đã ngủ rất ngon, có lẽ cậu đã ngáy thật.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, bầu không khí mỗi lúc một khác thường. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn mấy phân, Sungmin run rẩy khép đôi hàng mi lại, thì bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại. Sungmin giật mình sực tỉnh, định nhấc máy điện thoại đang để ở đầu giường, nhưng bị Cho Kyuhyun giữ tay lại, mặc cho tiếng chuông điện thoại cứ réo, anh cúi xuống hôn lên đôi môi cậu.

Tiếng chuông điện thoại vẫn không thôi, xem ra người ở đầu dây bên kia rất kiên trì, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi Cho Kyuhyun.

Eunhyuk tức giận nhìn chiếc di động, làu bàu, “Thằng nhỏ này, bận cái gì không biết, đến điện thoại mà cũng không nghe!”

Eunhyuk gọi điện cho Sungmin không phải là vì tình cảm yêu quý, mà vì cậu quan tâm đến chuyện rắc rối giữa cậu em họ với gia đình xung quanh chuyện hôn nhân của nó. Hơn nữa, hôm nay cậu đang bị bỏ rơi nên cảm thấy rất vô vị. Lee Donghae phải đi dự tiệc vì công việc, không tiện để cậu đi cùng. Heechul và Hankyung đang quấn quýt với nhau, chắc cũng không tiện để Eunhyuk xuất hiện. Khó khăn lắm Eunhyuk mới ra được quyết định mời cậu em họ đi ăn, không ngờ nó lại không nghe máy.

“Chán thật!” Eunhyuk ngửa mặt lên thở dài, đến cả mời đi ăn mà cũng không tìm được người. Cậu cũng đã định ở nhà, nhưng nghĩ đến việc phải đối diện với mẹ và việc mẹ sẽ túm lấy cậu mà hỏi về Lee Donghae, cậu lại cảm thấy phiền lòng. Bà mẹ cậu cũng thật là, tóc của con trai chỉ cần túm một chút là được rồi, đằng này lại cứ muốn cuộn chặt không buông, nếu thế thì dẫu tóc có nhiều đến mấy cũng không thể chịu nổi.

Đến tối thì Eunhyuk hết chịu nổi, cho di động và bóp tiền vào cặp, xỏ chân vào đôi giày vải và ra khỏi nhà. Khi cậu vừa xuống tới cầu thang thì chuông điện thoại vang lên, người gọi đến là Jung Mo. Eunhyuk do dự, một lúc sau vẫn chưa quyết định được là có nên nghe hay không. Kể từ hôm mắng nhiếc Jung Mo và bạn trai của anh bên bờ sông đến giờ, họ không liên lạc với nhau nữa, không hiểu hôm nay anh gọi điện tới có việc gì?

Tiếng chuông đổ dồn một hồi rồi tắt. Eunhyuk bất giác thở phào, tuy đã nghĩ kỹ và thấy rằng tình cảm của cậu trước đây đối với Jung Mo chỉ là sự say mê, nhưng bây giờ cậu vẫn không thể nào đối diện với anh như không có chuyện gì. Nếu có thể, Eunhyuk mong rằng trên đời này đừng có một người tên là Jung Mo ấy, nhưng vậy cậu sẽ không phải cảm thấy xấu hổ vì những hành động si mê của mình.

Một mình đi dạo phố thật là vô vị, Eunhyuk đi loanh quanh một lúc thì không nén được gọi điện thoại cho Lee Donghae. Máy vừa được nối thông thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm trầm của anh, “Nhớ anh à?”

Hình như Lee Donghae rất thích thú với trò đùa này. Chỉ cần Eunhyuk gọi điện cho anh, thì câu đầu tiên bao giờ cũng là, “Nhớ anh à?”, còn nếu anh gọi cho Eunhyuk thì câu đầu tiên bao giờ cũng là, “Đã thấy nhớ anh chưa?” khiến Eunhyuk nghe mà phát phiền. Mặc dù biết rõ anh không nhìn thấy mình, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi đỏ mặt. Câu nói này quá thân thiết, hơn nữa giọng anh khi nói những câu này cũng rất cợt nhả, nghe mà cứ có cảm giác giống với giọng lưỡi của các anh chàng công tử ăn chơi.

“Không nhớ!” Eunhyuk trả lời, rồi tiếp đó bắt chước kiểu nói của Lee Donghae, “Không nhớ anh thì gọi điện cho anh làm gì?”

“Không nhớ anh thì gọi anh làm gì?” Quả nhiên Lee Donghae nói như vậy, và lại bật ra cùng lúc với Eunhyuk. Anh cười hì hì, rồi hạ giọng hỏi, “Em đang ở đâu vậy? Nghe như không phải ở nhà. Eunhyuk, buổi tối em ra ngoài làm gì thế? Cẩn thận kẻo anh lại quất vào mông mấy roi đấy!”

“Xì!” Eunhyuk đáp bằng một vẻ coi thường.

“Này, không được trề môi ra!” Lee Donghae khẽ cười.

Lúc đó đúng là Eunhyuk đang chuẩn bị trề môi thật, vì thế mà trông rất buồn cười.

Từ chỗ Lee Donghae vọng lại tiếng nhạc dịu nhẹ, còn có cả tiếng người nữa, hình như ở đó đang là một bữa tiệc tối. Eunhyuk nhìn những ngọn đèn nhấp nháy xung quanh và những đôi tình nhân trên đường, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân, nhưng miệng thì vẫn nói ra những câu rất hào phóng, “Em không sao, chỉ tiện gọi thế thôi, anh cứ lo việc của mình đi. Em đi dạo một lúc thôi.”

Lee Donghae là ai mới được chứ, vì thế anh hoàn toàn hiểu được những ý tứ trong lời nói của Eunhyuk, anh cười nói, “Em hãy đi taxi đến Kim Bích đi, một lát nữa xong việc ở đây, anh sẽ đưa em tới quầy bar nhâm nhi, được không?”

Mặc dù Eunhyuk thấy rất hấp dẫn nhưng không muốn nhận lời ngay mà vẫn muốn tỏ ra là người dễ thông cảm, nên nói vẻ do dự, “Như thế không được hay cho lắm, liệu có ảnh hưởng tới công việc của anh không?”

Lee Donghae ngừng một lát, rồi đáp một cách rất nghiêm túc, “Đúng là không tiện lắm, hay là em cứ về trước đi vậy.”

Eunhyuk nổi giận, thì lại nghe thấy Lee Donghae cười, nói, “Đùa em thôi, đến đây đi. Khi tới nơi hãy gọi điện cho anh, anh sẽ xuống đón em.”

Eunhyuk xuống khỏi taxi, ngẩng đầu nhìn Kim Bích hào nhoáng. Chưa kịp gọi điện cho Lee Donghae thì chuông điện thoại của cậu lại đổ chuông, không ngờ đó lại là của Jung Mo. Lần này, Eunhyuk chần chừ một lát rồi mới nhấn nút nhận cuộc gọi. Vừa nghe tiếng “A lô” của Jung Mo ở đầu dây bên kia, cậu vội nói ngay, “Anh Jung Mo đấy à, xin lỗi, vừa nãy tôi không nghe thấy tiếng chuông. Có chuyện gì không?”

Nói xong Eunhyuk cảm thấy hối hận ngay lập tức, như thế chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao? Hơn nữa, chẳng cần gì phải nói chuyện tử tế với anh ta, anh ta đáng bị như vậy!

Jung Mo hỏi, “Liệu chúng ta có thể gặp nhau một chút được không? Mấy ngày vừa qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh muốn nói chuyện với em.”

Muốn nói chuyện với mình? Eunhyuk không nén được vừa bĩu môi vừa nhìn vào chiếc di động, bụng thầm nghĩ, anh ta đúng là không còn lòng tự trọng nữa, hồi mình là bạn trai của anh ta hầu như chưa bao giờ anh ta chủ động gọi điện cho mình, bây giờ khi đã chia tay rồi thì lại muốn nói chuyện với mình.

Eunhyuk mỉm cười, đáp bằng giọng áy náy, “Ôi, đúng là không may, bây giờ tôi đang ở cùng bạn, e rằng như vậy không được tiện cho lắm, để hôm khác được không?”

Jung Mo trầm ngâm một lúc nhưng vẫn nói, “Gặp nhau một chút thôi, được không?”

Eunhyuk chau mày, cảm thấy tức giận vì một người đàn ông như vậy thật không đáng, nên cậu kiên nhẫn nói, “Jung Mo, tuy dường như chưa bao giờ anh coi tôi là bạn trai của mình, nhưng dù sao thì tôi cũng đã từng mang tiếng là bạn trai của anh. Bây giờ tôi đã có bạn trai rồi, vì vậy tôi không muốn lại cũng cứ lằng nhằng mãi với bạn trai cũ như người nào đó.”

Ở đầu dây bên kia, Jung Mo vẫn im lặng. Sự im lặng ấy khiến Eunhyuk thấy ngột ngạt, đúng lúc cậu đang định tắt máy thì đột nhiên Jung Mo hỏi, “Lee Donghae, đúng không?”

“Sao cơ?” Eunhyuk ngạc nhiên vì câu hỏi ấy, sau đó mới hiểu ra rằng, ý của anh ta muốn hỏi, bạn trai mới của cậu có phải là Lee Donghae không.

Eunhyuk quyết định thừa nhận một cách thoải mái, thế nên gật đầu, “Đúng thế, chính là anh ấy.”

“Eunhyuk, em…” Jung Mo định nói nhưng lại thôi, cả hai lại tiếp tục im lặng.

Eunhyuk cảm thấy không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu tức giận hét vào điện thoại, “Có việc gì thì anh nói đi, nếu không có thì thôi!”

Lee Donghae từ trong đại sảnh của Kim Bích bước ra, vừa nhìn đã thấy Eunhyuk cầm chiếc máy điện thoại đứng thẫn thờ trước cửa. Anh bước tới, ôm choàng lấy vai cậu từ phía sau, rồi ghé vào tai cậu hét, “Này!”

Eunhyuk giật mình, quay đầu đờ đẫn nhìn Lee Donghae.

Lee Donghae làm ra nhìn về phía xa, rồi trêu, “Lại nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào thế? Đến nỗi hồn phách cũng bay theo, tới nơi mà cũng không biết gọi điện cho anh!”. Vừa nói anh vừa quan sát Eunhyuk từ đầu tới chân, “Nhìn cách ăn mặc của em này! Chà, lại còn đi cả giày vải nữa chứ, như thế này thì làm sao anh đưa em vào trong kia được!”

Tuy miệng nói thế nhưng anh vẫn kéo tay cậu đi vào phía bên trong. Đi được vài bước, cảm thấy cậu hơi do dự, anh quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ dò hỏi, “Sao vậy?”

Eunhyuk nhìn anh không nói, một tay kia vẫn giữ chặt chiếc điện thoại.

Lee Donghae đã nhìn thấy vẻ khác thường của Eunhyuk, anh chau mày, quay người đưa cậu tới một góc vắng, “Em vừa nói chuyện điện thoại với ai thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc này Eunhyuk mới có phản ứng, cậu rút tay về, ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nói, “Em vừa nói chuyện với Jung Mo.”

Nghe đến tên Jung Mo, Lee Donghae ngây người, anh nhìn bàn tay của mình như mất hồn, môi nhếch nụ cười châm biếm, “Sao, anh ta hối hận rồi à, muốn quay lại phải không?”

Eunhyuk mím môi, chăm chú nhìn anh.

Lee Donghae khẽ cười, “Lẽ ra phải vui mừng mới phải chứ, sao lại sầm mặt như vậy.” Rồi anh từ từ ghé sát mặt Eunhyuk, “Đừng già vờ nữa, chắc là trong lòng em đang vui lắm, đúng không? Hãy nhìn anh đi, như thế này mới gọi là vui mừng này, môi phải nhếch lên như anh thế này đây!”

Khoảng cách giữa khuôn mặt Lee Donghae và Eunhyuk mỗi lúc một gần, đến khi môi anh sắp chạm vào môi cậu thì anh ngẩng phắt đầu lên, chế nhạo, “Em đúng là một chàng trai giả tạo hết mức! Được rồi đấy, không cần phải làm ra vẻ đáng thương trước mặt anh nữa. Nếu anh ta lại giang rộng cánh tay ra với em thì hãy mau chạy đến đó đi! Chẳng phải em đã chảy cả nước miếng ra khi nhìn thấy anh chàng đẹp trai ấy sao?”

Nói xong anh quay người bỏ đi, “Đi đi, một chàng trai như cậu, không còn làm tôi thấy có hứng đưa vào bên trong nữa.”

“Anh ấy đã từng gọi điện cho anh, đúng không?” Đột nhiên Eunhyuk hỏi.

Lee Donghae sững lại, nhìn cậu với nửa nụ cười trên môi.

“Vào cái hôm anh lừa em là ngày sinh nhật anh ấy, Jung Mo đã gọi điện cho anh, đúng không?”

Nụ cười trên môi Lee Donghae tắt ngấm, anh lặng lẽ nhìn Eunhyuk. Hôm ấy, anh đã nấp trong xe nhìn Jung Mo khẽ đặt nụ hôn lên môi cậu, cơn ghen tuông đã làm anh như muốn phát điên, thế là lợi dụng sự mềm lòng của cậu, anh đã nói dối để giành về một nụ hôn. Nhìn thấy cậu đá vào cánh cửa xe, anh gục đầu xuống vô lăng cười đau khổ. Thực ra anh không lừa dối cậu, hôm ấy đúng là sinh nhật anh. Nhưng sau khi cậu nói ra câu nói đó, anh còn có thể nói gì được. Chiếc điện thoại di động trong cặp anh không ngừng kêu lên, anh nhấc máy, không ngờ đó lại là của Jung Mo…

Lee Donghae im lặng, vừa thừa nhận hay phủ nhận đều không phải quan trọng, mà điều quan trọng là chỉ cần một cú điện thoại của Jung Mo là có thể xóa sạch tất cả những gì anh đã làm trước đây. Trong lòng cậu chỉ một câu nói của Jung Mo thôi cũng hơn tất cả những gì anh phải trả giá cho cậu. Anh cười gật đầu, “Đúng thế, anh ta đã gọi điện cho anh.”

Hai bàn tay của Eunhyuk nắm lại thành nắm đấm trong cặp, cậu nhìn chăm chăm vào mắt Lee Donghae, “Anh ấy đã nói những gì với anh?”

Lee Donghae nhướn mày, “Muốn được nghe từ tôi những lời bộc bạch của một người đàn ông khác về tình cảm đối với cậu ư? Được thôi, tôi sẽ thỏa mãn cho cậu. Anh ta nói, cậu là một chàng trai rất tốt, vì vậy anh ta muốn cho mình một cơ hội và đón nhận một tình cảm mới.” Anh lắc đầu, “Nhưng đáng tiếc là anh ta đã bỏ rơi nó. Ý tôi muốn nói là, anh ta quá mềm yếu và thiếu quyết đoán, lần nào cũng chuyện xong mới biết, chuyện xong mới hay, mất rồi mới thấy hối hận. Sao, anh ta muốn quay lại hả? Cậu cứ yên tâm, lần này anh ta quay lại thì sẽ không thay đổi nữa đâu, cậu cứ việc mừng thầm đi!”

Eunhyuk không thèm để ý đến những lời châm biếm của Lee Donghae, mà vẫn khẽ hỏi, “Anh ấy còn hỏi gì nữa không?”

Nụ cười trên môi Lee Donghae dần nguội tắt, anh nhìn Eunhyuk, một lúc sau thì quay đầu bỏ đi.

Eunhyuk túm lấy vạt áo anh giữ lại, “Hãy nói cho em biết, anh ấy còn hỏi gì nữa không?”

Lee Donghae không nén được sự coi thường, “Cậu muốn nghe thật à? Được, để tôi nói cho cậu biết. Anh ta còn hỏi tôi là, tôi có thích cậu thật không. Như thế là được rồi chứ, Eunhyuk?”

Eunhyuk chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như thế, nhìn vẻ mặt coi thường và bất cần của Lee Donghae, niềm hy vọng duy nhất của cậu dần tan biến. Cậu đã rất mong sao Jung Mo là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, anh ta đã cố tình nói những lời ấy để chia rẽ cậu và Lee Donghae. Nhưng sự thật thì sao?

Jung Mo nói, “Nếu không tin lời tôi thì cậu có thể đến hỏi anh ta. Anh ta là một người kiêu hãnh, anh ta sẽ không nói dối đâu.”

Vì thế cậu đã hỏi. Anh ta quả nhiên rất kiêu hãnh, sẽ không phớt lờ và nói dối để trêu chọc cậu.

Cậu không thể nổi nóng, như thế thật không hay tí nào. Cậu cũng không thể khóc, như thế thì thật đáng bỏ đi. Heechul đã nói, lòng tự tôn của phụ nữ là thứ duy nhất mà không ai có thể lấy đi được. Vì thế, cậu cần phải bảo vệ dù chỉ một chút sự tự tôn còn lại.

“Anh đã trả lời thế nào?” Eunhyuk hỏi.

Lee Donghae nhìn Eunhyuk, mắt anh dừng lại ở mắt của cậu. Nhớ đến ánh mắt cậu đêm ấy, cũng nhìn anh lạnh nhạt như lúc này đây, nhưng cũng vẫn chính đôi mắt này của cậu đã mắc cỡ và mong chờ biết bao khi nhìn theo một người đàn ông khác.

Ánh mắt của cậu cuối cùng đã đâm vào tim khiến anh nhói đau, anh cười châm biếm, “Có ý nghĩa gì không? Cậu muốn tôi trả lời như thế nào? Cầu xin anh ta nhường cậu cho tôi? Hừ, Eunhyuk, đừng tìm lý do cho mình nữa. Cậu muốn quay lại thì cứ việc, cần gì phải gán cho tôi một tội danh như vậy. Như thế có quá giả dối không? Yêu là tình cảm không thể nói thành lời.” Anh đưa tay ra chỉ vào ngực mình, “Mà phải cảm nhận nó bằng cái này. Tất cả những việc tôi đã làm đều không sánh được với một câu nói của anh ta, đúng không? Trong lòng cậu yêu ai mà cậu không rõ sao? Những câu trả lời của tôi như thế nào không lẽ lại quan trọng đến thế?”

Cậu ngây người nhìn anh, không nói gì.

Lòng anh dần trở nên nguội lạnh, anh làm một động tác gửi tới cậu một nụ hôn gió, “Chào!”. Rồi sau đó không chờ cậu kịp phản ứng, anh quay người đi thẳng. Anh không thể nào nói cho cậu biết được tôi ấy anh đã nói gì. Ngay cả lúc này, anh biết một khi những lời ấy được nói ra thì giữa anh với cậu sẽ chẳng còn chút hy vọng nào nữa.

Jung Mo hỏi, “Donghae, cậu thích Eunhyuk đúng không? Nếu đúng như vậy thì mình sẽ tác thành cho hai người. Cậu cần phải trân trọng tình cảm ấy.”

Anh phì cười, “Cậu đùa gì thế, một chàng trai như vậy, tôi chỉ thích đùa trêu thôi. Hơn nữa, rỗi rãi cũng vô vị, cậu ấy càng không để ý đến tôi thì tôi lại càng theo đuổi cậu ấy, như thế mới tạo ra được sự kích thích! Ha ha, người anh em, cậu không phải nghĩ cho tôi đâu, nếu không chúng ta cứ thử mà xem. Đừng có coi thường tôi kém đẹp trai hơn cậu, trong lĩnh vực theo đuổi các chàng trai thì cậu chưa phải là đối thủ của tôi đâu.”

Thực ra đó không phải là những điều anh muốn nói! Nhưng không hiểu vì sao những lời ấy lại buột ra từ miệng anh?

Heechul vừa mở cửa, Eunhyuk liền khóc và nhào vào, “Đồ khốn, đồ khốn… anh ta là đồ khốn!” Heechul ôm chặt cậu đưa vào trong nhà, vừa đi vừa phụ họa, “Ừ, đồ khốn, anh ta là đồ khốn!”

Eunhyuk lau nước mắt nước mũi, cất tiếng nói to, “Tất cả seme đều là lũ khốn!”

“Ừ, seme đều là lũ khốn!” Heechul nhắc lại, nhìn thấy Hankyung lặng lẽ thò đầu từ trong nhà ra, vội xua tay ra hiệu cho anh lui vào ngay. Hankyung thấy thế vội làm theo, nhưng trong bụng nghĩ, sao seme lại đều là lũ khốn?

Một lúc sau, Eunhyuk mới thôi khóc, mắt thẫn thờ, ngồi thừ ra.

Heechul rót cho cậu một cốc nước, “Lee Donghae đã trêu chọc cậu à?”

Nghe Heechul hỏi vậy, mắt của Eunhyuk lại đỏ hoe. Heechul vội lấy giấy ăn đưa cho cậu, “Đừng khóc nữa, hãy nói ra xem có chuyện gì, tớ sẽ nghĩ cách trừng trị anh ta giúp cậu!”

Lúc đó Eunhyuk mới thôi khóc thực sự, kể lại cho Heechul nghe câu được câu mất. Heechul nghe xong trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên cười, “Cái anh chàng Lee Donghae này, đáng cho một trận lắm!”

“Mình muốn thôi việc!” Eunhyuk nói, quan hệ với Lee Donghae như thế thì làm sao ngày mai cậu có thể đi làm được nữa.

Heechul nhìn cậu không khỏi buồn cười, “Này, cậu tưởng công việc dễ tìm như vậy sao? Cậu luôn mồm nói là sẽ thôi việc, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, có đáng không?”

Eunhyuk ngước đôi mắt to long lanh như nước lên nhìn Heechul, vẻ không hiểu.

Heechul cười khan mấy tiếng, “Eunhyuk này, mình nghĩ chuyện có lẽ không tồi tệ như cậu nghĩ đâu. Đổi vai và suy nghĩ kỹ một chút, trước đây cậu cũng đã có không ít lần đến chỗ mình chửi rủa Lee Donghae. Anh ấy nói ra những lời ấy có lẽ là vì tức giận quá mà thôi. Anh ấy có thực sự đùa cợt với cậu không, ít nhiều cậu cũng đã có một thời gian qua lại tương đối với anh ấy, chẳng lẽ cậu không tự cảm nhận được sao?”

Eunhyuk cứ nhìn Heechul bằng ánh mắt đờ đẫn. Heechul bất lực, dí ngón tay vào chiếc trán căng tròn của Eunhyuk, “Đồ ngốc! Xem ra cái đầu cũng không nhỏ, nhưng sao lại toàn chứa bã đậu thế! Trong thời gian quan hệ vừa qua, anh ấy có đưa cậu đi gặp bạn bè của anh ấy không? Có nhắc chuyện của hai người với những người trong gia đình anh ấy không? Có đặt ra tương lai cuộc sống sau này của hai người không?” Heechul lén nhìn vào trong phòng ngủ, khẽ hỏi, “Khi hai người cùng bên nhau, anh ấy có ý định dụ cậu lên giường không?”

Eunhyuk đỏ mặt, chau mày. Lee Donghae tuy là người ác khẩu nhưng rất có nhân cách. Ngoài việc thỉnh thoảng hôn cậu, anh luôn rất đúng mực, có thể thấy anh rất tôn trọng cậu.

“Thôi nào, cậu em, giữa hai người đàn ông thì làm sao lúc nào cũng ngọt ngào vui vẻ được! Cãi cọ, giận hờn cũng là chuyện hay. Anh ấy ác khẩu thì cậu phạt anh ấy, nhưng đừng có nói ra những lời làm tổn thương người khác quá. Gặp anh ấy nói lời xin lỗi là được thôi, còn cậu cũng nên tìm cách mà xuống nước đi là được, chuyện gì có thể bỏ qua được thì cố mà bỏ qua.”

Trong lúc Heechul nói, Hankyung ở ngoài thò đầu vào mấy lần. Lần cuối cùng, động tác của Heechul có vẻ hơi mạnh, Eunhyuk ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc ấy thì nhìn thấy Hankyung đang rụt đầu về. Hankyung có vẻ lúng túng, sau đó quyết định bước ra hẳn, nhìn thấy Heechul trừng mắt, anh nói vẻ đáng thương, “Anh muốn vào nhà vệ sinh thật mà.”

Heechul ngây người, sau đó mím môi cười rồi giả vờ hỏi Hankyung, “Anh tỉnh dậy từ khi nào vậy?” Rồi không chờ anh trả lời, xua tay, “Đi đi, đi đi.”

Eunhyuk đỏ mặt lườm Heechul. Heechul nhún vai, vẻ bất lực, “Mình cũng không biết anh ấy thức dậy từ khi nào.”


Thứ hai đi làm, Lee Donghae cứ nghĩ rằng sẽ không gặp Eunhyuk, cứ với tính cách của cậu thì thế nào cũng phải mấy ngày không chịu gặp anh. Không ngờ vừa vào đến đại sảnh thì đã nhìn thấy bóng cậu.

“Chào Giám đốc Lee.” Eunhyuk cười chào, sau đó quay sang khẽ nói gì đó với mấy đồng nghiệp.

Lee Donghae ngẩn người, gật đầu và bước vào phòng làm việc của mình. Vừa vào phòng và ngồi xuống thì Jung Young Won đã gọi điện đến, “Sư huynh, cảm giác thấy có gì lạ không?”

“Sao? Cái gì?” Lee Donghae hỏi.

Jung Young Won hạ giọng, nhưng không giấu được vẻ hưng phấn trong giọng nói, “Vừa nãy cậu ấy đã cười chào tôi, ‘Chào trưởng phòng Jung!’ với giọng rất dễ thương và nụ cười cũng rất rạng rỡ nữa chứ! Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy nó có gì đó không bình thường!”

Lee Donghae liếc nhìn đại sảnh, Eunhyuk đang bận rộn với công việc cùng với nụ cười trên môi, thỉnh thoảng lại quay sang nói với đồng nghiệp một vài câu.

“Cậu rỗi rãi quá nhỉ, giờ làm việc mà cậu đang làm những chuyện gì thế? Nhiệm vụ trong quý này xong cả chưa?” Lee Donghae lạnh lùng nói, “Tuần sau tôi đi rồi, liệu cậu đã tiếp nhận được những công việc đó hay chưa?”

“Vâng, tôi biết rồi.” Jung Young Won bị dội một gáo nước lạnh, nói không ra hơi nữa, hai người này chắc lại có chuyện gì rồi, không biết những ai sẽ phải chịu xui xẻo theo đây?

Ngày hôm đó, Kim Ha phát hiện thấy nụ cười của Eunhyuk đặc biệt ngọt ngào, thậm chí ngay cả khi nhận điện thoại cũng luôn rất tươi tỉnh. Trong khi ấy nét mặt của Tổng giám đốc Lee thì lại cứ sa sầm xuống, ngay cả khi khách hàng vào thăm thì anh ta cũng rất ít cười. Có người đoán rằng, có lẽ vì thành tích của quý trước không được tốt lắm, khiến lãnh đạo trên cao nữa không hài lòng. Nhưng thực ra thành tích của quý trước so với cùng kỳ năm ngoái tăng hơn hẳn 21%, không lẽ như thế vẫn chưa được? Kim Ha cảm thấy không hiểu.

Thứ Ba, Kim Ha thấy nụ cười của Eunhyuk càng ngọt ngào và rạng rỡ hơn, đồng thời nét mặt của Tổng giám đốc Lee càng sa sầm hơn. Hơn nữa, mỗi khi cậu cười và nói với Kim Ha thì anh luôn cảm thấy có một nỗi buồn thê lương trong đó.

Thứ Tư, tinh thần của Eunhyuk vẫn rất tốt, còn vẻ mặt của Lee Donghae càng tối hơn. Kim Ha cảm thấy rất rõ sự thay đổi của không khí xung quanh, vì thế hết sức cẩn thận và bắt đầu né tránh Eunhyuk. Buổi trưa Kim Ha cầm tách trà tới phòng uống nước, hai người ở bên trong đó không hề biết gì.

Lee Donghae đang trong tư thế quay lưng ra cửa, cố nén giọng hỏi, “Vì sao không nghe điện thoại của anh? Cứ hết giờ làm là lại tránh mặt. Mấy ngày vừa qua em cũng không về nhà, em đã đi đâu vậy?”

Eunhyuk cúi đầu nhấm nháp tách cà phê với vẻ nhàn tản, và hầu như chẳng để ý đến những lời nói của Lee Donghae.

Vẻ mặt của Lee Donghae càng tối lại, giọng nói to hơn hẳn, “Đến cả một cơ hội giải thích em cũng không cho anh sao? Thôi được, anh thừa nhận lúc đó anh đã nói ra những lời nóng giận, nhưng…”

Đúng lúc ấy thì Eunhyuk ngẩng đầu lên và nhìn thấy Kim Ha đang đứng ở cửa trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan, cậu liền nở nụ cười hết sức ngọt ngào, “Kim Ha, uống nước hả? Có muốn uống cà phê không?”

Lee Donghae cũng quay đầu lại, nhìn Kim Ha với vẻ phẫn nộ, rồi cầm tách cà phê bỏ đi.

Nhìn theo bóng của Lee Donghae, Kim Ha như muốn phát khóc, hai tay chắp lại vái Eunhyuk, “Ông anh ơi, xin anh tha cho em. Em trên còn có mẹ già tám mươi, dưới còn có đàn con thơ dại, nếu mất việc thì cả nhà em chỉ còn nước chết.”

Eunhyuk trừng mắt, “Kêu cái gì mà kêu? Có đến mức thế không? Liệu anh ta làm gì được cậu?”

Kim Ha cười đau khổ, anh ta thì không thể làm gì được anh, nhưng tôi có trêu ghẹo ai đâu, đang yên đang lành thì lại thành người chọc tức người khác!

Thứ Năm, có tin bên trên sẽ điều động Lee Donghae lên Tổng công ty, công việc của anh tạm thời giao lại cho Jung Young Won phụ trách. Eunhyuk lạnh lùng nhìn Lee Donghae và Jung Young Won bàn giao công việc, lần này thì cậu không còn cười nữa.

Thì ra, cậu đối với anh thực sự cũng chỉ là một sự thách thức. Bây giờ thì kết quả đã có rồi, thế nên anh ta sẽ ra đi.

Heechul nói, uke thỉnh thoảng cũng nên làm mình làm mẩy, nhưng không thể năm ngày ba bận được, nếu không đàn ông sẽ cảm thấy rất chán ghét.

Lee Donghae bàn giao công việc cho Jung Young Won mà mặt cứ sầm lại. Lúc thông báo tin anh sẽ rời khỏi vị trí hiện tại, anh đã để ý đến vẻ mặt của Eunhyuk. Anh thấy hơi lo, tin về việc điều động công tác, anh cũng đã nghe thấy từ trước. Anh cũng đã định sẽ nói cho Eunhyuk biết trong mấy ngày vừa qua, nhưng không ngờ hai người lại giận nhau, đến cả cơ hội nói chuyện anh cũng còn không có. Bây giờ khi biết tin này, liệu cậu có nghĩ ngợi suy đoán không? Lee Donghae không nén được nụ cười đau khổ, biết rõ rằng cậu không mấy tin tưởng mình, thế mà không biết sao lại còn gây ra nhiều chuyện khiến cậu hiểu lầm như vậy! Mình sao thế này? Đây không phải là lần yêu đầu, nhưng sao lại cứ hốt ha hốt hoảng như thế?

Tuy chưa có công bố chính thức, nhưng việc để cho Jung Young Won thay chức Tổng giám đốc đã khá rõ ràng. Vì thế, thấy rõ vẻ mặt không vui của Lee Donghae nhưng Jung Young Won vẫn hỏi, “Sư huynh, lại cãi nhau với ông anh đấy à?”

Lee Donghae chau mày, không thèm để ý đến câu hỏi của Jung Young Won mà vẫn chúi đầu vào đám tài liệu.

Jung Young Won nhìn ra ngoài rồi hạ giọng nói với vẻ bí mật, “Sư huynh, cho anh biết một tuyệt chiêu này nhé. Nếu không phải vì anh là sư huynh, thì dù có đánh chết tôi cũng không nói. Anh có biết không, về cơ bản uke đều có khuynh hướng chịu sự ngược đãi, chỉ dỗ dành ngon ngọt không thì không tác dụng, những khi thích hợp cũng cần phải cứng rắn mới được.”

Lee Donghae nheo mắt nhìn Jung Young Won. Cậu nháy mắt với anh, rồi hất cằm về phía Eunhyuk.

Lee Donghae cười buồn, thấy Jung Young Won đang cười và nhìn mình với vẻ ranh mãnh, anh liền nghiêm mặt nói, “Không giúp tôi thu dọn đồ đạc cho xong, còn đứng đó làm gì thế?”

Jung Young Won càu nhàu câu gì đó và cúi đầu sắp xếp đám tài liệu. Ánh mắt của Lee Donghae lại liếc nhanh ra phía ngoài, đúng lúc ấy thì chạm phải ánh mắt của Eunhyuk, cậu nhếch môi mỉm cười nhạo báng, rồi quay đầu tiếp tục nhìn lên màn hình máy tính.

Nếu hôm nay không nói cho rõ ràng, thì không hiểu chàng trai ngốc nghếch này sẽ nghĩ linh tinh những gì nữa, vì vậy hết giờ làm phải chặn cậu ấy lại, rồi bế bổng vào trong xe, Lee Donghae nghĩ. Tay đưa lên day day vào huyệt thái dương, bụng anh thầm nghĩ, Jung Young Won đã nói đúng, đối với uke, có những lúc nếu chỉ nói lý không, đúng là chẳng tác dụng gì!

Hết giờ làm, Lee Donghae đưa mắt nhìn về phía bàn làm việc của Eunhyuk thì thấy cậu đã không còn ở đó. Gọi điện thì cậu tắt máy. Lee Donghae thấy tức giận thực sự. Buổi tối anh gọi cho cậu, máy vẫn tắt. Không hiểu sao, trong lòng anh cứ thấy một nỗi bất an, anh gọi điện về nhà cậu thì mẹ cậu nhấc máy. Vừa nghe thấy giọng anh, mẹ cậu rất nhiệt tình và nói chuyện với anh một hồi lâu rồi mới cho biết, buổi chiều Eunhyuk có về qua nhà, thu dọn mấy bộ quần áo rồi nói sẽ đi du lịch cùng với Heechul, bà còn rất ngạc nhiên hỏi, “Thế cháu không biết à?”

Lee Donghae cười ngượng ngùng rồi vội đáp, “Cháu biết ạ, nhưng vì cháu bận quá nên không có thời gian đi tiễn cậu ấy, cháu sợ cậu ấy sẽ không vui.”

Lee Donghae không thể tin được là Eunhyuk lại đi du lịch. Anh gọi cho Heechul, quả nhiên, cậu cũng không hề gặp Eunhyuk. Anh cảm thấy hơi lo lắng, rồi sau đó lái xe đi tìm cậu khắp nơi, mãi đến tận nửa đêm cũng không thấy bóng dáng cậu đâu.

Đúng lúc anh đang đi tìm như vậy thì nhận được điện thoại của Heechul, cậu cho biết cậu vừa mới nhận được điện thoại của Eunhyuk, đúng là cậu đi du lịch thật và đi vào chuyến tàu tối. Còn đi đâu thì Eunhyuk không chịu nói, vì thế mà cậu cũng không biết. Lee Donghae vội gọi ngay cho Eunhyuk, nhưng máy vẫn tắt. Xem ra cậu nhóc này gọi cho Heechul xong thì tắt máy ngay, rõ ràng là cậu ấy không muốn cho mình tìm cậu ấy mà. Quá tức giận, Lee Donghae chỉ còn biết cười và lẩm bẩm, “Được lắm, Eunhyuk, cậu giỏi lắm! Được! Được!”

Đúng như dự đoán, hôm sau Eunhyuk không đi làm, nhưng đã gọi điện cho Jung Young Won, đề nghị xin nghỉ phép năm, rồi chưa chờ Jung Young Won nói gì cậu lập tức tắt máy. Jung Young Won tức giận tới tìm Lee Donghae nói rõ sự tình, làm gì có chuyện xin nghỉ phép năm theo cách ấy!

Jung Young Won kêu ca một hồi thì phát hiện thấy Lee Donghae chẳng động tĩnh gì, chỉ có điều vẻ mặt anh càng lúc càng khác thường, thấy vậy cậu không dám nói thêm nữa đành ngoan ngoãn đi về phòng mình.

Lee Donghae đã phải tin, lần này thì cậu ngốc Eunhyuk đã bỏ chạy thật sự. Ngồi trong phòng làm việc, nhìn đống đồ đạc đã được thu xếp gọn gàng, Lee Donghae cảm thấy rất mệt mỏi, sự mệt mỏi từ đáy lòng. Lần đầu tiên anh nghi ngờ tình cảm này, anh nghĩ giữa anh và cậu rất khó hòa hợp với nhau được.

Lúc đó, Eunhyuk đang đeo cặp hành lý đi dạo trong một thành phố xa lạ. Nói rằng đi du lịch, nhưng không hề có bất cứ sự chuẩn bị gì trước, vì thế chẳng thể đi đâu xa được. Cậu cứ lên bừa một chuyến tàu, sau một đêm lắc lư, gà gật thì tới thành phố ồn ào náo nhiệt này. Không có điểm du lịch, không có mục đích và cũng chẳng có hành trình, mà chỉ là một mình đi loanh quanh. Hết phố to rồi tới ngõ nhỏ, đâu đâu cũng thấy những khuôn mặt xa lạ, trong lòng Eunhyuk cảm thấy yên bình kỳ lạ.

Mẹ cậu đã từng nói một câu rằng: Nếu không nhìn thấu được người nào đó thì đừng có nhìn nữa!

Vì vậy, Eunhyuk suy ra rằng: Nếu đã không nhìn thấu con người Lee Donghae thì cách tốt nhất là không gặp anh ta nữa!

Phép năm của Eunhyuk có mười hai ngày, thêm hai ngày cuối tuần nữa, nên khi cậu về tới thành phố H thì cũng đã là nửa tháng trôi qua. Heechul đón cậu ở bến tàu, nhìn khuôn mặt nâu sạm của Eunhyuk, cậu đã thốt lên, “Eunhyuk, cậu được đấy! Cứ cho rằng không cần đến tình yêu nữa thì cậu cũng phải giữ gìn khuôn mặt chứ! Dù sao thì cũng vẫn phải làm một mỹ nam chứ, nhưng bây giờ, với làn da như thế này thì có lẽ chỉ ở Châu Phi cậu mới miễn cưỡng được coi là mỹ nam thôi!”

Về đến nhà, mẹ cậu chạy ra ôm chầm lấy cậu, “Ôi con tôi, mẹ cứ tưởng con bỏ đi cùng người ta thật rồi. Sao đến một cú điện thoại mà con cũng không gọi về như vậy?” Tiếp sau đó bà hỏi con đã đi được những đâu.

Eunhyuk đáp rằng cậu đã tới thăm hai thành phố.

Mẹ cậu trề môi, “Chẳng thấm tháp gì, lần trước bố mẹ chỉ đi có chín ngày mà tới được bảy thành phố.”

Bố cậu đứng ở phía sau cũng tỉm tỉm cười có vẻ rất thích thú. Mẹ cậu vội vàng đổi chủ đề câu chuyện, hỏi Eunhyuk tiêu hết bao nhiêu tiền. Eunhyuk đưa một ngón tay ra lắc lắc, phải một lúc mẹ cậu mới hiểu ra và hỏi lại, “Mười ngàn?”

Eunhyuk gật đầu, mẹ cậu nghi ngờ, “Con lấy đâu ra lắm tiền dư thế?”

Eunhyuk cười cười, “Thì con mang sổ lương của bố đi mà.”

Mẹ cậu sững sờ, quay người chạy vào trong bếp vớ cây cán mì định đánh Eunhyuk. Nhưng Eunhyuk đã rất nhanh chóng co chân bỏ chạy. Mẹ cậu vừa đuổi vừa chửi, “Mày đúng là đồ phá hoại, mày dám tiêu hết tiền dành làm đám ma của mẹ à? Mày đi làm cũng đã mấy năm nay rồi, không những không tích cóp được đồng nào mà còn gặm cả tiền của mấy thân già nữa!”.

Heechul chạy theo phía sau, cười và giữ tay bà lại, “Cậu ơi, cậu đừng đánh chết cậu ấy, cậu ấy vẫn còn nợ cháu cái cặp LV cơ!”

Nghe vậy bà Lee vội dừng lại hỏi Heechul, “Cặp gì?” rồi quay sang nói với Eunhyuk, “Mau đưa cái cặp mới của con ra trả cho Heechul đi. Quan hệ giữa hai đứa rất thân thiết, đừng có nhỏ nhen như vậy, hãy trả lại cho bạn chiếc cặp mới đi.”.

Heechul trố mắt, quả là bà già này không hề hồ đồ chút nào, lúc này mà vẫn còn biết nghiêng về phía con trai.

Nhìn cảnh tượng ồn ào ấy, bỗng nhiên Eunhyuk cảm thấy muốn khóc. Mọi người đều biết rõ, cậu bỏ đi là vì Lee Donghae. Bây giờ cậu về rồi, nhưng họ vẫn không nhắc đến anh ấy dù chỉ một lời. Để làm cho cậu vui, mẹ cậu còn mang cả gậy cán mì ra múa. Tình thân, tình bạn nồng ấm như vậy, dù không có tình yêu thì cũng có sao đâu!

Trở về phòng mình, thay pin cho chiếc di động và mở máy ra thì chỉ thấy một mẩu tin nhắn của Lee Donghae, đó là, “Trong mối quan hệ tình cảm giữa em với Jung Mo, anh ta là người chạy ở phía trước, vì vậy mà anh ta không biết trân trọng; trong tình cảm của chúng ta, em lại trở thành người chạy trốn, vì thế, em cũng không biết trân trọng. Có thể, chỉ có những chàng trai chàng trai mặt đối mặt đi về phía nhau, mới biết trân trọng nhau. Đáng tiếc rằng chúng ta không phải như vậy!”

Đọc mẩu tin nhắn ấy, Eunhyuk đã rất muốn cười, thực sự rất muốn cười. Nhưng ngay từ khi mới bắt đầu anh đã đặt cậu trong màn sương mù mờ mịt, khiến cậu không thể nào phân biệt được mọi chuyện, không thể nào biết được đâu là thật đâu là giả. Thế mà bây giờ anh lại trách móc cậu, thật là đáng nực cười!

Khi tới cơ quan báo hết phép thì không những Lee Donghae đã đi từ lâu, mà ngay cả Jung Young Won cũng đi tham gia hội nghị trên Tổng bộ. Tránh được việc chạm trán khiến cả hai đều khó xử, Eunhyuk cảm thấy rất nhẹ nhõm. Lúc hết giờ làm, Sungmin gọi điện hẹn gặp nhau, Eunhyuk đi tàu điện đến. Vừa nhìn thấy Sungmin trong quán cà phê, Eunhyuk cảm thấy thằng nhỏ ấy dường như lớn hơn hẳn.

Nhớ lại năm ngoái, trong lần gặp Sungmin cũng chính tại nơi này, khi ấy mái tóc của cậu bé cắt ngắn như con trai, bây giờ mái tóc ấy đã chấm vai. Sungmin nói, “Anh, ít ngày nữa em sẽ sang Anh, vì vậy em muốn nhờ anh thường xuyên đến chơi với bố mẹ em.”

Eunhyuk lập tức ngẩn người, cậu chỉ biết chuyện Sungmin thi đỗ nghiên cứu sinh, nhưng sao đột nhiên lại xuất ngoại?

Sungmin nhìn ông anh họ đang thừ người, liền mỉm cười nói, “Em đã chuẩn bị từ trước rồi, Choi Siwon đã giúp em rất nhiều.”

Eunhyuk đã lấy lại tinh thần hỏi, “Vì để tránh Cho Kyuhyun?”

Sungmin ngây người, cười và lắc đầu, “Không hoàn toàn như vậy, anh đừng hỏi nữa, chỉ ít ngày nữa em sẽ đi. Có lẽ, trong mấy năm tới em sẽ không về nhà được. Bà và cả bố mẹ em nữa, nhờ anh chăm sóc giúp. Nhà ta chỉ có hai anh em, em đi xa, đành phải để anh vất vả thêm một chút vậy.”

Trong con mắt của Eunhyuk, Sungmin luôn là một đứa trẻ, nhưng bây giờ khi nghe cậu bé ấy dặn dò mình như vậy, Eunhyuk không khỏi cảm thấy lạ lùng. Cố nén cảm giác đó, cậu hỏi, “Em đi như vậy, Cho Kyuhyun thế nào, anh ta có đồng ý không?”

Sungmin im lặng, Eunhyuk lại hỏi, “Nghe nói mợ cũng không phản đối nữa, mà còn nghĩ rằng giữa em và Cho Kyuhyun có tình cảm với nhau thật, nhưng sao bỗng nhiên em lại ra đi như vậy? Cho Kyuhyun đã biết chưa?”

Sungmin gật đầu, hôm nay cậu đã tới chỗ Cho Kyuhyun, trong lòng cậu rất lo lắng, nhưng những gì cần phải đối diện thì vẫn cứ phải đối diện. Cho Kyuhyun tưởng rằng cậu làm nũng, cười và bảo cậu hãy chờ một chút, anh làm nốt mấy việc còn dở rồi sẽ đưa cậu đi ăn cơm. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi chờ anh. Thời gian gần đây, những cảnh êm đềm như vậy thường xuyên diễn ra giữa hai người, cuộc sống có lẽ cứ nên tiếp diễn như vậy.

Cho Kyuhyun cũng cảm thấy Sungmin có điều gì đó khác thường, anh hỏi cậu vì sao. Sungmin im lặng một lúc, sau đó chậm rãi và khẽ khàng trả lời rằng cậu muốn ra nước ngoài, hộ chiếu và visa đã xong, cậu muốn ra đi.

Sungmin đã nghĩ rằng chuyện này rất bất ngờ với Cho Kyuhyun. Sau khi giải quyết xong chuyện rắc rối với Choi Jong Woon, hầu như ngày nào họ cũng ở bên nhau. Không chỉ Cho Kyuhyun, mà ngay cả Sungmin cũng không sao hiểu được rằng, vì sao cậu lại muốn ra đi.

Nghe cậu nói xong, Cho Kyuhyun chỉ trầm ngâm nhìn cậu, cái nhìn của anh cho thấy một tâm trạng rất phức tạp, đôi môi mỏng cứ mở ra rồi mím lại, nhưng không hề thốt ra bất cứ âm thanh nào. Trong khoảnh khắc ấy cậu đã cảm thấy nỗi đau trong lòng. Tuy không nhìn thấy niềm vui và nỗi buồn trong ánh mắt của anh, nhưng khi nó dừng lại nơi trái tim cậu thì lại trở thành một lưỡi dao nhọn, rồi từ từ đâm vào đó, dường như cậu nghe thấy rõ cả tiếng máu nhỏ giọt.

Anh đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống đường phố phồn hoa.

Sungmin không thấy được vẻ mặt anh lúc đó, cậu chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn, rắn chắc của anh, nhưng hình như nó cũng đang rất bối rối và hoảng hốt.

Một hồi lâu sau, anh mới bình thản nói, “Sungmin, em đã có lỗi với anh.”

Ngoài câu nói đó, anh không nói thêm lời nào nữa.

Sungmin cũng rất muốn biết, rốt cuộc mình đã phụ lòng của bao nhiêu người. Choi Jong Woon thì cậu không muốn nhắc tới, anh ta đã chết trong ký ức của cậu sáu năm trước đây. Cậu cũng đã phụ lại Choi Siwon. Nói đến cùng, cậu quả là một chàng trai ích kỷ bậc nhất, cậu nghĩ.

“Anh, tình yêu là gì?”, đột nhiên Sungmin hỏi.

Eunhyuk ngây người, tròn xoe mắt, tình yêu là gì ư? Với một câu hỏi đã trở nên quá quen thuộc và phổ biến như vậy, cậu cũng không thể đưa ra được đáp án cho ra hồn.

“Em không biết tình yêu là gì, cũng không biết có đúng là mình đã yêu Cho Kyuhyun không. Anh ấy đã từng đối xử rất tốt với em, em cũng cảm thấy rất an toàn khi ở bên anh ấy, nhưng em vẫn không sao xác định được. Em yêu anh ấy thật sao? Lúc mới bắt đầu em thấy sợ anh ấy, đối phó với anh ấy, rồi sau đó lợi dụng anh ấy và cảm kích trước anh ấy, bây giờ liệu có thể coi như em đã yêu anh ấy không, em cũng không biết nữa. Em thực sự không rõ, vì vậy em phải ra đi. Em muốn tới một nơi xa lạ, để suy nghĩ thật kỹ, xem rốt cuộc thế nào là tình yêu.”

Eunhyuk gật đầu, “Đi đi. Đi ra ngoài một thời gian cũng tốt, nghĩ cho rõ ràng rồi hãy quay trở về.”

Càng ở những nơi xa lạ càng cảm thấy an toàn, Eunhyuk đã từng trải qua cảm giác ấy. Vì vậy cậu ủng hộ việc Sungmin ra đi.

Hôm Sungmin đi, Cho Kyuhyun không ra sân bay, anh đứng trước cửa sổ của phòng làm việc, trầm ngâm nhìn một góc khuất của thành phố. Ở đó, có những chiếc máy bay từ từ bay lên rồi khuất dần sau những lớp mây. Heechul ôm cặp bước vào phòng, thấy Cho Kyuhyun đang thẫn thờ ngước nhìn lên bầu trời, cậu hỏi, “Sao anh không giữ cậu ấy lại?”

Cho Kyuhyun đáp bình thản, “Ai?”

Heechul cười, “Anh biết là tôi muốn nói tới ai mà.”

Cho Kyuhyun cũng mỉm cười, rồi quay người tiếp tục nhìn lên bầu trời xanh, miệng khẽ đáp, “Cậu ấy vẫn chưa trưởng thành, khi nào trưởng thành thực sự cậu ấy sẽ trở về.”

Bên ngoài cửa sổ gió chợt nổi lên, mấy cụm mây từ từ xao động trên bầu trời, thỉnh thoảng chúng lại che lấp ánh mặt trời, dường như chúng cũng mang theo một gợn buồn.


Vườn hải đường đã qua vụ nở hoa, trong tán lá sum suê có mấy quả hải đường tí xíu, trông thật non nớt. Choi Jong Woon vùi đầu vào bồn nước, cách biệt với thế giới bên ngoài. Đàn ông không được khóc, hơn nữa, anh có tư cách gì mà khóc! Anh ngẩng phắt đầu lên khỏi bồn, nhìn mình trong gương. Những giọt nước chảy từ trên tóc xuống, tràn qua mắt, qua má, trông như những giọt nước mắt, nhưng nó không phải là nước mắt.

Anh ra khỏi bồn tắm, ngồi xuống sàn nhà, người dựa vào giường, tay với chiếc bình thủy tinh ở đầu giường, khiến chiếc bình trơn tuột khỏi tay rơi xuống đất và phát ra những tiếng loảng xoảng. Tất nhiên chiếc bình đã bị vỡ! Choi Jong Woon đưa tay lên nhìn, lẽ nào đó lại là cái kết cho một mối tình suốt tám năm?

Những ngôi sao may mắn rơi tung tóe khắp sàn nhà, có một ngôi rơi đúng bàn tay anh, vì dính nước nên làm mực bị nhòe đi. Choi Jong Woon mở ngôi sao ấy ra, trên mẩu giấy là một dòng chữ nhỏ:

Choi Jong Woon, anh là đồ ngốc, sao anh lại làm em tức giận thế!

Không hiểu vì lý do gì, bàn tay anh run rẩy không tuân theo sự điều khiển nữa mà cuống quýt nhặt những ngôi sao may mắn còn lại, rồi cẩn thận mở chúng ra. Thì ra trên mỗi ngôi sao ấy đều có những dòng chữ:

Choi Jong Woon, hôm nay em đã thấy anh đỏ mặt, trông rất đẹp.

Choi Jong Woon, hôm nay em đã bị mẹ mắng cho một trận.

Choi Jong Woon, anh cũng thích những chàng trai nhẹ nhàng, điềm đạm ư?

Choi Jong Woon, hình như em thích anh mất rồi, làm thế nào bây giờ đây?

Choi Jong Woon…

Những giọt nước mắt lăn qua má chảy tràn xuống cằm anh, những mảnh thủy tinh vụn trên sàn làm đứt tay anh, nhưng anh không cảm thấy đau. Thì ra, cậu ấy cũng thích anh. Nhưng anh đã làm những gì với cậu nào?

Khi tiễn Sungmin ra sân bay, tâm trạng của Eunhyuk rất khó tả. Có thể thấy việc ra đi của Sungmin không hề nhẹ nhàng chút nào. Có lẽ từ đáy lòng cậu cũng hy vọng Cho Kyuhyun sẽ giữ cậu lại! Đúng như Heechul đã nói, uke là loại động vật kỳ quặc, giả dối nhất, nói một đằng nghĩ một nẻo.

Trở về cơ quan, tới chỗ Tổng giám đốc giờ đây là Jung Young Won, báo hết phép, vẻ mặt của anh ta vẫn không thân thiện như mọi khi. Eunhyuk biết đó là vì chuyện của Lee Donghae, cậu không nói gì. Tuy Jung Young Won có hơi ghê góm một chút, nhưng dù sao cũng là người công tư phân minh, tuy trong lòng không thích cậu, nhưng cũng không vì điều đó mà cho cậu thôi việc.

Khi Eunhyuk sắp ra cửa, đột nhiên Jung Young Won nói, “Eunhyuk, Lee Donghae đã được điều đi công tác ở nước ngoài, trong mấy năm anh ấy sẽ không về nước. Ngày mai anh ấy sẽ lên chuyến bay lúc mười giờ, cậu hãy nghĩ cho kỹ mà quyết định nên làm gì!”

Eunhyuk sững người, đáp một câu, “Thế à?” rồi đóng cửa bước ra. Nhìn theo phía sau Eunhyuk, Jung Young Won nghiến răng, không hiểu sư huynh tìm thấy điểm gì hay ở cậu ta nữa.

Đêm ấy Eunhyuk lại mất ngủ. Cậu cầm di động lên rồi lại đặt xuống, cứ như vậy rất nhiều lần, nhưng cuối cùng không có cuộc điện thoại nào được gọi đi, mà cứ thẫn thờ nhìn vào mẩu tin nhắn mà Lee Donghae đã gửi cho cậu.

Bảy giờ sáng cậu gọi điện cho Heechul, cậu hỏi, “Heechul, mình nên làm gì đây?”

“Cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

Eunhyuk lắc đầu, “Chưa.”

Heechul im lặng một lúc, sau đó nói, “Cậu có nhớ vở kịch Bong bóng xà phòng mà chúng ta xem hồi còn ở trường đại học không? Dù là nhân vật nam hay nhân vật nữ, đến khi nghĩ kỹ và muốn chạy theo thì đều đã muộn rồi. Tình cảm giữa hai người các cậu không ai là người có thể hiểu rõ. Mình chỉ muốn nói với cậu là, nếu mình là cậu, mình sẽ tới sân bay trước, rồi ngồi ở phòng chờ và tập trung suy nghĩ, nếu yêu anh ấy mình sẽ giữ anh ấy ở lại, nếu cảm thấy có anh ấy hay không cũng như nhau mà thôi thì mình sẽ phủi quần và ra về. Như thế sẽ không có chuyện hối hận vì đến muộn giờ.”

Hankyung thấy Heechul đặt điện thoại xuống liền ôm cậu vào lòng, hỏi, “Liệu cậu ấy có đuổi theo không?”

Heechul cười, “Ai mà biết được. Có điều, khi Eunhyuk bừng tỉnh thì chuyện gì cậu ấy cũng có thể làm được.” Nói xong cậu kéo Hankyung dậy, “Dậy đi, mau lên, chúng ta cũng ra sân bay, để chuẩn bị xem một màn hay nào.”

“Màn hay?” Hankyung hỏi.

“Phải, đúng như vậy. Nhanh lên, em có dự cảm rất đặc biệt.”

“Hôm nay chúng ta không đi làm sao?” Hankyung lại hỏi.

Heechul cười, “Dù phải báo nghỉ phép cũng không thể bỏ qua!”

Ngồi trên taxi mà Eunhyuk cứ miên man nghĩ về những lời Lee Donghae đã nói với cậu, những việc mà họ cùng làm khi hai người ở bên nhau, và cả mẩu tin nhắn sau cùng của anh. Anh ấy yêu mình thật không? Có đúng mình đối với anh chỉ là một trò đùa không? Rồi cậu lại nhớ đến những lời mà Heechul từng nói, “Anh ấy có nói chuyện của hai người với người nhà của anh ấy không, có nghĩ tới cuộc sống chung của hai người sau này không?…”

Cậu không biết anh đã giới thiệu về cậu như thế nào với người thân. Mỗi khi anh gọi điện về nhà thường cứ cười cười và nói với mẹ rằng: Để con bảo con rể của mẹ nói chuyện với mẹ nhé, rồi vừa dụ dỗ vừa ép cậu nói chuyện với người nhà của anh. Những khi đưa cậu đi dạo phố, anh thường chỉ vào những bộ đồ ăn bằng sứ tinh xảo và nói với cậu, “Nhìn xem, mẹ anh cũng có một bộ như thế, sau này chúng ta cũng sẽ mua một bộ như vậy. Này Eunhyuk, anh vẫn còn chưa hỏi em, em có biết nấu cơm không đấy?”


Có quá nhiều những bày tỏ, nhưng tất cả đều bị anh giấu dưới vẻ mặt cười cợt, coi trời bằng vung. Eunhyuk bỗng hiểu ra những lời của Lee Donghae hôm ấy, “Yêu là tình cảm không thể nói thành lời.” Anh đưa tay ra chỉ vào ngực mình, “Mà phải cảm nhận nó bằng cái này. Tất cả những việc tôi đã làm đều không sánh được với một câu nói của anh ta, đúng không? Trong lòng cậu yêu ai mà cậu không rõ sao? Những câu trả lời của tôi như thế nào không lẽ lại quan trọng đến thế?”


Khi Eunhyuk tới sân bay mới có chín giờ. Cậu cảm thấy hơi buồn cười, người đuổi theo đến trước cả người muốn ra đi. Cậu ngồi yên lặng, chờ Lee Donghae đến. Lần này, Eunhyuk quyết định, sẽ không ai phải nhìn theo bóng dáng của ai. Lần này cậu sẽ đi về phía trước mặt Lee Donghae.

Khi Lee Donghae nhìn thấy Eunhyuk ở phòng chờ của sân bay đã không khỏi ngạc nhiên, anh xách chiếc va li đứng im nhìn cậu.

Eunhyuk hướng về phía anh mỉm cười, trong bụng không ngừng khích lệ bản thân rồi bước dứt khoát về phía ấy. Khi đã đứng trước mặt anh, cậu nói bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng rất kiên định, “Em đã nghĩ kỹ rồi, đúng là tình yêu không thể nói ra!”

“Ồ thế à!” Lee Donghae nhướn mày, “Sau đó thì sao?”

Eunhyuk cắn môi, đáp, “Em yêu anh, vì thế anh không thể đi được!”

Phía sau Lee Donghae có một người đàn ông trung niên, người ấy đang tò mò nhìn Eunhyuk, tay đập khẽ vào vai anh, nói, “Cậu Lee này, nhanh lên đấy nhé, còn phải vào làm thủ tục lên máy bay nữa đấy.”

Eunhyuk vừa nghe nói đến mấy từ “lên máy bay” liền cuống lên, cậu cắn môi rồi quyết định bước đến ôm chặt lấy cổ Lee Donghae, kêu to lên, “Em không cho anh đi! Anh không thể nói lời mà không giữ! Anh đã nói là yêu em, anh không thể ra đi như thế này được!”

Người đàn ông bên cạnh tròn xoe mắt, ngớ người nhìn Eunhyuk, bụng nghĩ, con trai ngày nay sao mà mạnh dạn thế? Ngày xưa khi vợ ông tiễn ông ra ga, dù bịn rịn đến mấy cũng chỉ dám nắm tay là cùng, thanh niên bây giờ không hiểu sao vừa nhìn thấy nhau là lập tức ôm chầm lấy nhau.

Lee Donghae nhìn người đàn ông trung niên hơi lúng túng, rồi vội nói khẽ vào tai Eunhyuk, “Em bỏ tay ra đi!”

“Không, em không bỏ!” Eunhyuk bướng bỉnh, lại càng ôm chặt hơn.

Lee Donghae ngượng ngùng mỉm cười, “Tổng Giám đốc Lee, anh chờ cho một chút, được không?”

Người đàn ông mỉm cười gật đầu, lùi ra xa mấy bước.

Lee Donghae cúi đầu, gằn giọng, “Eunhyuk, em định làm gì thế? Chính em là người muốn chia tay kia mà! Em còn muốn gì nữa đây?”

“Em đã hối hận, vì thế em không chia tay nữa, anh không thể đi được!” Eunhyuk liều một phen, trong giờ phút quan trọng này cậu đã bất chấp cả thể diện.

Lee Donghae bất lực, “Đây là công việc của anh. Em có biết người vừa nãy là Tổng giám đốc Lee không, chẳng lẽ em chưa nhìn thấy ảnh của ông ấy sao? Ông ấy ghét nhất là chuyện yêu đương ở cơ quan. Với anh thì có lẽ ông ấy không nỡ cho thôi việc, nhưng còn em, chuyện cho em thôi việc thì chỉ đơn giản như uống một ngụm nước mà thôi.”

“Em không sợ!” Eunhyuk vẫn cứ ôm vòng lấy cổ Lee Donghae, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt cậu đỏ hoe, “Cho em thôi việc thì cùng lắm là anh nuôi em. Hơn nữa em cũng đã giữ được anh rồi, anh không thể đi được. Anh đúng là đồ lừa dối, thế mà còn nói là yêu em, yêu em mà anh còn bỏ chạy!”

Lee Donghae ném cặp hành lý xuống đất, ôm lấy Eunhyuk, hỏi, “Ai bảo là anh muốn bỏ chạy?”

“Chẳng phải là anh được cử ra nước ngoài sao? Anh vẫn muốn giấu em à?”

Lee Donghae ngớ người, “Cử ra nước ngoài gì cơ? Chỉ là đi công tác với Tổng giám đốc Lee một tháng thôi chứ có gì đâu. Anh cũng đang định sau khi trở về sẽ chỉnh cho em một trận đấy, cậu nhóc ạ!”

“Thế sao?” Eunhyuk ngớ người, tròn xoe mắt nhìn Lee Donghae.

Lee Donghae bực, “Ai đùa với em làm gì? Em đúng là đồ ngốc, người khác nói gì cũng tin!”, nói rồi bàn tay anh càng xiết chặt hơn, anh ôm cậu vào lòng và hôn rất mạnh. “Được đấy, dù sao thì lần này cũng phải cám ơn cậu, Jung Young Won ạ!”, anh nghĩ thầm.

Hai người đang hôn nhau thắm thiết thì Lee Donghae cảm thấy có người đập vào vai mình, quay lại thì là Tổng giám đốc Lee với nụ cười ngượng ngùng trên môi. Ông cười, đưa tay chỉ vào đồng hồ, “Thật là không phải khi đã quấy rầy hai người thế này, nhưng đã đến lúc làm thủ tục lên máy bay rồi, nếu không thì hôm nay chúng ta không đi được mất!”

.
.
.

Kết thúc chương 11

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.