Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh
Tác giả: Thư Nghi
Người dịch: Greenrosetq
Edit for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: yaoi, some sweet, some hurt, sad end
***
***
Chương 10 – Hồi phục
.
.
.
Tôi yếu ớt gọi tên người ấy
Ý thức chỉ còn ảo ảnh tối tăm
Đôi tay mềm yếu tìm anh trong đêm tối
Đột nhiên,
Tôi cảm thấy,
Giọt nước mắt nóng bỏng,
Nụ hôn và hơi thở anh trên trán tôi.
……………………………………………..(Hồi phục – Puskin)
.
.
.
Tôi như một bóng ma vật vờ vài ngày, sau đó nhận được thông báo của Hội du học sinh Hàn Quốc cho biết bố mẹ Kim Heechul đã lấy được visa và bay sang Odessa để giải quyết hậu sự cho con trai.
Sau khi Kim Heechul được hỏa táng, Hội du học sinh tổ chức một lễ truy điệu nhỏ cho cậu ấy.
Tôi gặp bố mẹ Kim Heechul ở buổi lễ. Mẹ Heechul nhận ra tôi là bạn học thời cấp ba của cậu, bà cầm tay tôi khóc nức nở và không ngừng hỏi: “Thằng bé vẫn đang sống yên ổn, tại sao lại như vậy? Cháu trai, cháu là bạn thân của Heechul nhà cô, cháu có biết tại sao thằng bé lại nghĩ quẩn mà chọn con đường này không?”
Tôi không biết nói gì, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ cùng bà. Bố Heechul ngồi im lặng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch. Sau đó ông nhắc mẹ Heechul: “Thứ đó đâu? Lấy ra cho cháu xem đi.”
Ông vừa nói vậy, mẹ Heechul lập tức ngừng khóc, bà tôi từ trong túi ra một thứ bỏ vào tay tôi.
Tôi mở to mắt, ngây người nhìn chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn Catier ba màu được chạm khắc tinh tế, trên có ký hiệu “Love”.
Đây chính là chiếc nhẫn trên ngón tay Heechul một thời gian dài, thu hút sự chú ý của mọi người theo từng cử động của cậu.
“Thưa cô, đây là…”
Mẹ Heechul lại rơi lệ: “Lúc Heechul qua đời, tay nó nắm chặt chiếc nhẫn đó, chặt đến mức không tách ra được. Cháu trai, cháu hãy nhớ lại xem, trước đây cháu từng thấy chiếc nhẫn này chưa? Là ai tặng cho Heechul?”
Tôi bất giác nắm chặt bàn tay, chiếc nhẫn nhỏ như mỏ hàn cháy đỏ, thiêu đốt lòng bàn tay tôi.
Tôi nhắm mắt, cảm thấy trước mắt một màu đỏ máu. Heechul, có phải lúc cậu ra đi, cậu cũng nắm chặt nó như thế này, giống như nắm một tia hy vọng vỡ vụn cuối cùng hay không?
“Cháu trai!”
Tôi đột nhiên không thể chịu đựng hơn, bèn bỏ chiếc nhẫn vào tay mẹ Heechul rồi chạy mất.
Ba ngày sau, bố mẹ Kim Heechul đưa hài cốt của cậu ấy trở về Hàn Quốc.
Tôi nhớ có lần cậu từng nói đùa với tôi, nếu cậu chẳng may xong đời, tôi hãy mang hài cốt của cậu về nước.
Không ngờ câu nói này lại trở thành sự thật. Nửa tháng sau đó, tôi không làm nổi việc một việc gì cả, cả ngày chỉ ngồi ở trong nhà, đợi bóng mặt trời từ từ chuyển từ đằng Đông sang đằng Tây. Tôi chờ đợi một cách vô vọng mà không biết bản thân rốt cuộc chờ đợi điều gì.
Có lúc bắt gặp cái bóng của mình trên tường, tôi giật mình, tưởng có người nào đó ở bên cạnh.
“Heechul, là cậu phải không? Cậu còn hận anh ấy không? Cậu còn hận tớ không?” Tôi duỗi thẳng hai cánh tay, lẩm bẩm với cái bóng ở trên tường.
Cái bóng không ngừng lay động, nhưng không ai trả lời tôi.
Tôi ôm mặt nằm sấp xuống giường, nước mắt chảy qua kẽ tay, ướt đẫm chiếc gối và ga trải giường.
Chỉ có những lúc gọi điện về nhà, tôi mới lấy lại tinh thần và cố gắng cất giọng tươi tỉnh. May mà bệnh tình của mẹ không có chuyển biến xấu, khiến tôi tạm thời yên lòng.
Số tiền ít ỏi trong tay dần dần tiêu hết, tôi cần phải tìm kiếm việc làm để nuôi sống bản thân. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày tôi suy sụp tinh thần chắc cũng không còn xa lắm.
Tôi không muốn động đến khoản tiền Kyuhyun để lại cho tôi. Vào mỗi buổi đêm tĩnh mịch, tôi lại vẽ theo đường nét chữ ký của anh hết lần này đến lần khác. Những lúc như thế này, tôi mới cảm thấy vẫn còn một sợi dây liên hệ với anh.
Khi tôi định trở lại cuộc sống bình thường, Kangin bất ngờ đến tìm tôi.
Sắc mặt anh vô cùng nghiêm túc: “Cậu đi theo tôi.”
Tôi giật mình thon thót, cốc nước đổ hết ra tay. Những ngày vừa qua tôi đã biến thành con chim run sợ trước cung tên, tôi lau tay, miệng lắp bắp: “Lại… lại xảy ra chuyện gì?”
“Một vài ngày nữa là cậu ấy đi rồi.”
Tôi không nói một lời nào, lập tức thay giày theo anh lên xe.
Chúng tôi dừng ở một trạm điện thoại bên đường. Kangin bấm số điện thoại rồi buông máy, lại bấm số và bỏ máy, đến lần thứ ba anh mới nói thì thầm điều gì đó vào ống nghe.
Người ở đầu bên kia là Kyuhyun, tôi cố gắng đè nén khát khao điên cuồng ở trong lòng, đứng im bên cạnh Kangin chờ anh nói chuyện.
Tiếp theo, chúng tôi đổi sang ba xe ô tô khác nhau, cuối cùng dừng lại ở một rừng cây. Kangin lái xe vào lùm cây rậm rạp để cất giấu ô tô. Sau đó anh đưa tôi đi bộ vài trăm mét tới một ngôi biệt thự nằm trơ trọi bên bờ biển.
“Vào đi, cậu ấy đợi cậu ở trong đó.” Kangin dùng chìa khóa mở cửa.
Tôi vừa tiến vào trong phòng liền nghe thấy tiếng cửa đóng ở đằng sau. Âm thanh vang lên trong căn phòng trống khiến tôi phát run.
Căn phòng không bật điện cũng chẳng kéo rèm cửa, ánh sáng từ bên ngoài không lọt được vào bên trong, trước mắt tôi tối đen.
Tôi đứng im vài phút, cuối cùng hai mắt cũng quen dần với bóng tối, có thể phân biệt đường nét của đồ vật, tôi chậm rãi tiến vào bên trong.
Có một người đang ngồi trên sofa ở phòng khách, trước mặt anh là đốm lửa lập lòe lúc ẩn lúc hiện.
Tôi thử gọi một tiếng: “Kyuhyun?”
Một tiếng “tách” vang lên và đèn bàn bật sáng.
Tôi nhìn chăm chú người ở trước mặt, chân vô thức lùi lại một bước.
Đây là Kyuhyun ư? Đầu tóc anh không biết đã bao lâu không chỉnh trang, gương mặt tiều tụy, gò má hõm lại, tôi gần như không nhận ra anh.
Kyuhyun cũng không rời mắt khỏi tôi, thần sắc có vẻ nghi hoặc. Ngón tay anh còn kẹp một điếu thuốc lá, gạt tàn ở bên cạnh đựng đầy tàn thuốc.
Tôi ngây người nhìn anh, không biết nên làm gì. Kinh nghiệm sống hai mươi hai năm không dạy tôi cách ứng phó với tình huống này. Một lúc sau, anh mở miệng trước: “Sao em gầy thế?”
Mặc dù giọng anh hơi khàn nhưng tôi vẫn có thể nhận ra. Tôi tiến lên một bước, quỳ xuống trước đầu gối anh và giơ tay vuốt ve gương mặt anh. Xúc cảm quen thuộc từ đầu ngón tay truyền thẳng vào tim tôi, khiến tôi cuối cùng cũng xác định mình không phải đang nằm mơ. Đúng là anh đang ở trước mặt tôi bằng xương bằng thịt.
Tôi ngẩng đầu nhìn Kyuhyun, muốn tìm kiếm dấu vết quen thuộc ngày nào nhưng ánh mắt anh vô cùng xa lạ, như thể mọi cảm giác vui buồn, tức giận đều đã biến mất, đôi mắt đẹp đẽ của anh không còn linh động như trước kia.
Nước mắt tôi dâng đầy bờ mi khiến gương mặt anh trở nên nhạt nhoà.
“Em sợ anh lắm phải không? Ở cùng tên tội phạm bắt cóc mưu đồ giết người dưới một mái nhà, chắc em vô cùng sợ hãi?” Kyuhyun giơ tay lau nước mắt cho tôi và mỉm cười nhìn tôi.
Nụ cười của anh khiến tôi cảm thấy Kyuhyun của ngày nào đã quay về, thế là tôi ôm chặt lấy anh.
Mỗi khi tiếp xúc cơ thể anh, tôi đều cảm thấy yên lòng. Tôi dựa dẫm vào anh một thời gian dài nên đã trở thành thói quen. Râu ở quai hàm anh đâm vào má tôi, cả người anh nồng nặc mùi thuốc lá, tôi ôm chặt thắt lưng anh và nhắm mắt cảm nhận mùi hương quen thuộc.Thế nhưng Kyuhyun tỏ ra lạnh nhạt, cơ thể anh không có bất cứ phản ứng nào. Cuối cùng tôi đành buông tay.
Kyuhyun lảng tránh ánh mắt tôi, anh cất giọng thờ ơ: “Anh phải đi rồi, vé máy bay vào ngày kia.”
Tôi giống như bị đấm mạnh vào mặt, mắt mũi đau nhức, nước mắt lại trào ra: “Em đi cùng anh.”
“Đi cùng anh? Em muốn cùng anh đi đâu? Có phải em đọc tiểu thuyết quá nhiều nên đầu óc trở nên bất bình thường không?” Miệng lưỡi anh vẫn cay độc như ngày nào: “Em không nên đến đây, Kangin đúng là đặt lòng tốt không đúng chỗ.”
Tôi vùi mặt vào hai đầu gối anh mà không lên tiếng. Tôi không biết Kangin nghĩ gì, nhưng tôi không hối hận khi đến đây gặp anh. Lần này anh ra đi, không biết đến bao giờ tôi mới có thể gặp lại. Tương lai mờ mịt không nhìn thấy lối thoát, vì vậy tôi nguyện ở bên anh phút nào hay phút ấy.
Bờ môi anh hơi động đậy, mặc dù anh nói rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe rõ mấy từ: “Cậu bé ngốc nghếch.” Sau đó anh thở dài và lại trầm mặc.
Bên ngoài không biết trời còn sáng hay đã tối, ở trong phòng ngày đêm khó phân biệt. Ba mươi sáu tiếng đồng hồ sau, anh sẽ rời khỏi Ukraine, tạm lánh mặt tới một đất nước thứ ba. Có lẽ anh sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Tôi rúc vào lòng anh, giơ tay sờ thấy hàm râu lởm chởm, liền nở nụ cười miễn cưỡng: “Anh có dao cạo râu không? Để em cạo râu giúp anh, trông anh khó coi quá.”
Sắp đến lúc chia tay, dù trong lòng đau đớn khôn cùng nhưng tôi vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản.
Lục tung cả nhà tắm tôi mới tìm thấy một con dao cạo râu loại cổ điển nhất.
Tôi cầm về phòng ngủ, đưa con dao tới cổ Kyuhyun uy hiếp: “Hãy ngoan ngoãn, không được động đậy, nếu không em sẽ cắt tiết anh.”
Như thể bị con dao dọa dẫm, anh ngoái đầu né tránh: “Lee Sungmin, em trở thành lưu manh từ lúc nào vậy?”
Tôi giữ đầu anh: “Đã bảo đừng động đậy, anh lại cứ lắc qua lắc lại. Anh xem, bây giờ trên mặt chỗ nào cũng có bọt cạo râu.”
Hồi nhỏ tôi thường cạo râu cho bố tôi, nhiều lúc còn nhỡ tay để lại vài vết xước trên mặt ông. Nhưng hôm nay tôi phát huy khả năng hơn mức bình thường, từ đầu đến cuối không xảy ra sơ suất. Gương mặt điển trai quen thuộc của anh từ từ hiện ra.
Tôi dùng khăn mặt lau sạch bọt cạo râu rồi nâng mặt anh ngắm nghía kỹ lưỡng. Tôi sẽ ghi nhớ đôi mắt và đôi môi này.
Dưới con mắt nhìn đăm đăm của tôi, Kyuhyun khép chặt hai bờ mi, hơi thở của anh trở nên gấp gáp.
Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, tôi hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giây phút này. Nhưng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ ở góc phòng vẫn không ngừng nghỉ, cuối cùng tôi không thể kiềm chế nên oà khóc.
“Anh bảo em đến là để nói lời tạm biệt phải không? Đợi chuyện này qua đi, anh có quay về tìm em không?” Tôi hỏi anh.
Kyuhyun xoay người ôm tôi vào lòng, anh trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Minie, hãy quên anh đi. Nếu có thể em hãy rời khỏi Ukraine và bắt đầu cuộc sống mới. Dính đến anh, em sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Em không…” Tôi càng khóc to hơn.
“Đừng bướng bỉnh, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.”
“Không…”Kyuhyun thở dài, anh vuốt nhẹ tóc tôi: “Em đã nghe chuyện xảy ra với Kim Heechul rồi chứ? Anh không muốn hại em.”
Tôi khó có thể chấp nhận lý do này, vì thế tôi cất giọng tức tối: “Cậu ấy là cậu ấy, còn em là em, hai chúng em hoàn toàn khác nhau.”
“Giống nhau cả, hai người đều có khởi đầu như nhau.” Đôi mắt Kyuhyun ánh lên nét khổ tâm.
Nhìn bộ dạng của anh và nghĩ đến kết cục của Kim Heechul, trong lòng tôi trào lên nỗi chua xót: “Anh từng thích cậu ấy, đúng không?”
“Đúng là anh từng thích cậu ta.” Kyuhyun đặt tay lên trán, ánh mắt trở nên xa xăm: “Heechul xinh đẹp, lại sôi nổi hoạt bát. Sánh đôi với cậu ta có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bất cứ thằng đàn ông nào. Bọn anh đã có một khoảng thời gian êm đẹp bên nhau.”
Tôi bất giác ngồi thẳng người: “Sau đó thì sao?”
Tại sao Heechul lại căm thù anh đến vậy?
“Sau đó… sau đó anh cảm thấy tính cách của bọn anh không hợp. Cậu ta có cá tính mạnh, lại ngang ngạnh cứng đầu, còn anh không bao giờ nhường nhịn cậu ta. Bọn anh cãi nhau như cơm bữa. Câu cậu ta nói nhiều nhất lúc đó là: Không một người đàn ông nào thật sự yêu cậu ta mà chỉ thích thân xác cậu ta thôi. Anh nói: “Nếu em đã nghĩ như vậy thì hai người ở cùng nhau còn có ý nghĩa gì? Thôi thì đường ai nấy đi còn hơn.” Thế là cậu ta chọc tức anh, cố tình hẹn người khác đi ăn cơm, đi chơi để anh nhìn thấy. Anh bảo được, cậu làm một đừng trách tôi làm mười, anh cũng ra ngoài tìm thú vui. Quan hệ của bọn anh ngày càng xấu đi, nhưng anh nằm mơ cũng không ngờ lại có kết cục như vậy…” Kyuhyun cúi đầu, không chịu nói tiếp.
“Heechul… cậu ấy không gặp may…” Tôi lắp bắp vài từ nhưng nhận ra mình không thể biện giải.Kyuhyun vẫn không nói gì, anh chỉ ôm tôi vào lòng và tiếp tục thở dài.
Tôi tựa vào người anh, nước mắt đã khô cạn nhưng vết tích của giọt lệ còn lưu lại trên má khiến tôi không mấy dễ chịu.
Nửa sau câu chuyện, tôi đã nghe từ miệng Heechul, hôm nay tôi mới biết toàn bộ câu chuyện tình của họ. Nhưng Heechul đã qua đời, ai nhân ai quả, ai đúng ai sai, tất cả đều không còn ý nghĩa.
Ánh đèn ở đầu giường hắt bóng của chúng tôi lên bờ tường đối diện. Bức tường dán giấy hoa văn theo phong cách nhiệt đới Đông Nam Á, cành lá đan xen, giống như tình cảm không thể chấm dứt.
Tôi vòng hai tay qua cổ Kyuhyun, áp mặt vào lưng anh và hỏi anh một câu, trong lòng le lói tia hy vọng cuối cùng: “Nếu em đi Áo, liệu em có thể gặp lại anh không?”
“Anh không biết.” Kyuhyun trả lời dứt khoát: “Bây giờ anh chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy thôi.”
“Tại sao anh lại tha cho tên khốn đó? Nếu hắn chết rồi sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Tôi giận anh nhất ở điểm này, một người thông minh như anh sao có thể làm chuyện ngốc nghếch đến thế?
Ngực anh hơi phập phồng giống như đang khẽ cười: “Hình như người nào cũng hỏi anh câu này, có phải anh đã làm chuyện dại dột không?”
Tôi xoay mặt anh lại: “Nói cho em biết đi!”
Kyuhyun nhìn tôi: “Em cũng muốn hắn chết sao?”
“Hắn đáng chết mà!”
Khóe miệng anh nhếch lên, nhưng chắc chắn đó không phải nụ cười vui vẻ: “Thấy chưa, đến em cũng nói như vậy. Sao anh có thể mềm lòng, hai lần đều chết trong tay một người, có phải anh vô dụng lắm không?”
Kyuhyun ngẩng đầu, ánh đèn hắt lên mặt anh, anh đang cười nhạo bản thân. Tôi dõi theo bóng anh, chỉ cảm thấy ruột gan thắt lại.
“Kyuhyun!”
“Gì?”
“Em biết anh là người tốt, vì vậy anh không nỡ ra tay.”
Lần này anh bật cười thành tiếng và quay đầu nhìn tôi, đuôi mắt cong cong: “Em biết không, bình thường anh ghét nhất ai đó nói với anh, Kyuhyun đúng là người tốt. Bởi vì kẻ nào nói câu đó, chắc chắn có chuyện cần nhờ đến anh.”
“Anh đúng là người tốt mà.” Tôi cố chấp khẳng định.
“Thôi đi.” Anh kéo tay tôi đặt lên ngực anh: “Bây giờ đã mười hai giờ rồi, mấy ngày vừa qua chắc em không ngủ ngon giấc. Lại đây để anh ôm em, em hãy chợp mắt một lúc đi!”
Tôi do dự một vài giây rồi giơ bàn tay còn lại đặt lên mu bàn tay anh. Trái tim anh đập đều đặn dưới lòng bàn tay tôi, cùng với nhịp tim của anh, cơn buồn ngủ dội đến, tôi nhắm mắt tựa vào người anh và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu sau, tôi giật mình tỉnh giấc, đèn tắt tối om. Không rõ lúc này là nửa đêm hay rạng sáng, nhưng bên ngoài cửa sổ có tiếng động cơ ô tô.
Tôi lập tức ngồi dậy, có người ấn tôi nằm xuống và nói khẽ: “Em đừng lên tiếng.”
Dưới tia sáng lờ mờ, tôi thấy Kyuhyun đi đến bên cửa sổ, anh đứng nhìn ra bên ngoài hồi lâu rồi mở miệng: “Bọn chúng cuối cùng cũng đến đây.”Anh vừa dứt lời, phòng khách đột nhiên vọng đến tiếng kính vỡ và tiếng súng nổ.
Tôi sợ đến mức chân tay mềm nhũn, không nghĩ ngợi lập tức lao về phía anh: “Là ai… người nào…?”
Tôi còn chưa nói hết câu, Kyuhyun đã đột ngột ngồi xổm xuống và kéo mạnh người tôi, tôi mất đà ngồi bệt xuôống đất. Sau đó anh lao đến nằm đè lên người tôi.
Tuy nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng tôi ngửi thấy mùi thuốc súng khét lẹt và nghe thấy tiếng đạn rít bên tai.
Sau đó là vài tiếng nổ bụp bụp, giống như tiếng pháo trẻ con chơi ngày Tết. Chiếc gương trên bàn trang điểm trong phòng ngủ bị bắn trúng, mảnh vỡ thủy tình bay tung tóe.
Cơ thể nằm trên người tôi hơi động đậy.
“Kyuhyun!” Tôi vùng vẫy định ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Anh dùng sức ôm chặt người tôi: “Em không muốn sống nữa à?”
“Bọn chúng định làm gì hả?” Tôi vô cùng hoảng sợ.
Kyuhyun bịt chặt miệng tôi và thì thầm: “Đừng lên tiếng.” Giọng nói của anh vô cùng điềm tĩnh.
Đầu óc tôi lùng bùng, tôi nghe lời anh ngậm chặt miệng.
Kyuhyun kéo tôi về một góc chết đằng sau tủ quần áo, nói nhỏ vào tai tôi: “Không sao đâu, bọn chúng mới chỉ thăm dò thôi, chúng không dám tuỳ tiện vào trong này đâu”.
Quả nhiên phòng bên cạnh lại có tiếng súng nổ và tiếng thuỷ tinh vỡ, sau đó bầu không khí yên lặng hoàn toàn.
Không cần anh giải thích, tôi cũng đã đoán ra, kẻ ở bên ngoài chắc chắn không phải là cảnh sát.
Tiếng động ô tô ở bên ngoài tắt hẳn. Bốn bề tĩnh mịch đến rợn người, ngoài tiếng sóng vỗ phía xa xa không còn một âm thanh nào khác.
Tôi dính chặt người vào bờ tường, toàn thân run lẩy bẩy, tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở dồn dập của chính mình.
Tôi chỉ muốn nắm tay anh nhưng tình cờ đụng phải thứ kim loại lạnh lẽo.
Nhờ ánh trăng lọt qua khe cửa, Kyuhyun lắp mấy viên đạn vào ổ đạn, tháo chốt an toàn, lên nòng súng một cách thành thạo.
Tôi ngây người nhìn gương mặt không rõ ràng của anh, đây không phải là động tác của người mới động đến súng ống, chỉ có người nào sử dụng nhiều lần thao tác mới trôi chảy như vậy.
Anh nghiêng đầu, dù trong bóng tối nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt anh, ánh mắt lạnh lùng và tràn ngập sát khí.
Lòng bàn tay và mắt tôi nóng bỏng, trong lòng tôi cảm thấy một nỗi đau rõ rệt. Tôi nhớ đến vết chai trên ngón trỏ tay phải của anh, nhớ đến cảnh tượng chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.
Tôi thu tay về và đưa lên mắt, cố gắng mở to mắt nhưng không thể phân biệt thứ gì. Tuy nhiên, mũi tôi ngửi thấy mùi tanh của máu phảng phất ở đâu đó.
Tôi chợt tỉnh lại từ cơn mơ, túm chặt tay anh và mở miệng hỏi: “Anh bị trúng đạn rồi à?”
Kyuhyun không trả lời.Tôi run rẩy sờ soạng người anh. Anh giữ tay tôi lại và suỵt một tiếng: “Bị mảnh thuỷ tinh vỡ bắn vào, em đừng động đậy có được không?”
Tôi thở dài một hơi, bên ngoài vọng đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, lẫn vào đó là tiếng kim loại va chạm lạnh lùng. Có người gõ nhẹ lên lớp lan can bảo vệ bên ngoài cửa sổ, tiếng động tuy nhỏ nhưng vẫn rùng rợn.
Không khí chết chóc bao trùm khiến toàn thân tôi tê liệt, tôi ôm cổ Kyuhyun: “Người ở bên ngoài là ai vậy?”
Dù đang ở trong bóng tối, tôi vẫn cảm nhận được khoé miệng anh khẽ nhếch lên. Anh hỏi: “Em nghĩ là ai nào?”
“Bọn chúng muốn gì?”
“Vào đây lấy mạng chúng ta.” Anh nói chậm rãi từng từ một, ngữ điệu châm biếm đồng thời vô cùng lạnh lẽo.
Sống lưng tôi lạnh toát, tôi hốt hoảng sờ soạng khắp người: “Di động đâu rồi? Chúng ta báo cảnh sát đi, tại sao anh không báo cảnh sát?”
“Báo cảnh sát?” Anh giữ chặt tay tôi cười mỉa mai: “Bảo bối, em quên mất hoàn cảnh của anh sao? Đừng nói là báo cảnh sát, chỉ cần mở máy di động, cảnh sát sẽ đến ngay.”
Tôi lập tức hóa đá, máu dồn hết lên não. Một ý nghĩ dần hiện lên trong trí óc tôi, tôi hỏi: “Là em dẫn đám người đó đên đây phải không?”
Kyuhyun giơ khẩu súng lên nhắm thẳng, nói chậm rãi: “Không liên quan gì đến em, bọn chúng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào mò ra anh. Sớm muộn chúng cũng tìm đến nơi, như thế cũng tốt, cuối cùng anh cũng có thể giải quyết món nợ một lần.”
Tôi cúi đầu, không thốt ra được một lời.Một lát sau, Kyuhyun lại mở miệng: “Anh luôn muốn em tránh xa những rắc rối này, nhưng không ngờ cuối cùng em vẫn bị cuốn vào. Anh đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng khi không ngăn cản Kangin đưa em đến đây.”
Tôi ngẩng lên nhìn anh, dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt anh có thứ gì đó sáng lấp lánh.
“Minie, anh xin lỗi.” Lời anh nói chứa chan tình cảm, ngữ điệu vô cùng thê lương.
Tôi giơ tay sờ mặt anh: “Thà rằng lúc đó chúng ta vĩnh viễn không thoát khỏi cơn bão tuyết.” Khoảnh khắc đó thuần khiết biết bao, anh chỉ có tôi, tôi cũng chỉ có anh.
Anh gục mặt vào lòng bàn tay tôi: “Anh xin lỗi.”
“Không sao đâu, em không bận tâm. Nếu anh lén lút rời khỏi nơi này mà không nói với em một tiếng, em sẽ hận và khinh thường anh suốt đời.”
Kyuhyun không ngẩng đầu, lông mi anh hơi động đậy trong lòng bàn tay tôi, giống như con bươm bướm vỗ cánh.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng động nhẹ, tôi giật mình ngó xung quanh nhưng vẫn không tìm ra điều gì bất thường.
Kyuhyun quan sát một lúc, anh giải thích: “Nguồn điện bị cắt đứt rồi. Hệ thống chống trộm của ngôi nhà này coi như ngừng hoạt động. Bây giờ hơi phiền phức, anh còn tưởng dựa vào hệ thống chống trộm, chúng ta có thể cầm cự đến lúc trời sáng.”
Tôi nắm chặt tay anh không lên tiếng, muốn lấy hết dũng khí để xóa bỏ nỗi hoảng sợ trong lòng.
Một lát sau, từ phòng khách nổi lên tiếng động hãi hùng khiếp vía.“Em ngồi yên ở đây, để anh đi xem thế nào.” Kyuhyun rút khỏi tay tôi.
Tôi dường như ngừng thở theo dõi bóng anh, cho đến khi anh biến mất ở cửa phòng ngủ.
Tiếng động hỗn loạn vẫn tiếp tục, dần dần tôi nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa, dường như có người phá lớp cửa sổ chống trộm. Đám người bên ngoài quyết tâm xâm nhập vào nhà trước khi trời sáng.
Tôi đột nhiên mỉm cười, nhớ đến những bộ phim xã hội đen Hồng Kông tôi xem trước kia. Đám xã hội đen trong phim có bao giờ lịch sự và thận trọng như vậy đâu? Chúng lạnh lùng bắn vỡ khóa rồi đạp cửa xông vào nhà và lia hết một băng đạn, bất kể trong phòng có già trẻ nam nữ. Dưới họng súng, máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi.
Đúng là trí tưởng tượng của các biên kịch không đáng tin cậy một chút nào, làm hỏng hết đầu óc con trẻ.
Kyuhyun quay lại rất nhanh, anh nhét thứ gì đó vào tay tôi. “Em nghe đây, Minie.” Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện bâng quơ: “Rơi vào tay bọn chúng sống không bằng chết. Nếu chúng xông vào đây, em hãy đi vào nhà bếp, sau đó cắt đứt đường ống dẫn ga… ”
Thứ anh đặt vào tay tôi chính là chiếc bật lửa màu bạc, món quà duy nhất tôi tặng anh vào ngày sinh nhật.
Cả người tôi như bị rơi xuống hố băng, tay nắm chặt chiếc bật lửa. Thật không ngờ tôi lại kết thúc mạng sống bằng cách này, cuộc đời còn rất nhiều niềm vui mà tôi chưa kịp trải nghiệm, tôi cũng không thể báo hiếu bố mẹ. Nhưng rất may… rất may còn có anh ở bên cạnh.
Tôi gật đầu. nói bằng một giọng bình thản đến mức tôi cũng phải ngạc nhiên : “Được, em sẽ nói với bọn chúng, game over!”
Kyuhyun sững sờ trong giây lát rồi bật cười: “Em không sợ sao?”
“Ở bên anh, em không cảm thấy sợ hãi.” Tôi thành thật trả lời: “Nhưng em không muốn chết, em muốn lấy anh, cùng anh sống hạnh phúc đến hết cuộc đời.”
Trong bóng tối, Kyuhyun im lặng nhìn tôi một lúc lâu, sau đó anh vuốt ve má tôi.
Mấy phút sau anh lại rời khỏi phòng ngủ, anh nói cần đi lấy đồ.
Tôi ngồi đằng sau tủ quần áo chờ anh, như yên lặng chờ vận mệnh mà tôi không hề biết trước. Nhưng Kyuhyun quay lại rất nhanh, anh ngồi xuống cạnh tôi và ôm bờ vai tôi.
Tôi nghe thấy giọng nói trầm trầm khe khẽ của anh vang lên bên tai tôi: “Minie, nếu sau này còn có cơ hội kết hôn, anh sẽ cưới em.”
Tôi quay đầu về phía anh, nhưng còn chưa kịp phản ứng, một tấm khăn ướt đã phủ lên mặt tôi. Tôi giãy giụa trong giây lát rồi nhanh chóng lịm đi.
…
…
…
Trong cơn mê man, tôi nhìn thấy chùm bóng bay đủ loại màu sắc, tôi giơ tay bắt lấy chùm bóng đã bay cao. Bên tai có tiếng nói lao xao nhưng khi tôi lắng nghe thì âm thanh đã biến mất. Tôi phiền não đi tìm một nơi yên tĩnh để ẩn náu.
Tiếng nói bên tai ngày một rõ hơn, khi tôi có thể phân biệt, tôi nhận ra hình như là tiếng Nga. Tôi đột nhiên tỉnh lại và cố gắng hết sức mở to mắt, trước mắt tôi là trần nhà trắng toát.
Tôi không biết nơi này là nơi nào, trong lòng cảm thấy rất nghi hoặc. Tôi thử động đậy người, bàn tay hơi đau nhói. Tôi ngửa đầu nhìn lên thấy một lọ nước mắc trên giá đang truyền từng giọt vào cơ thể tôi.Tôi định thần rất nhanh, biết mình đang nằm trong bệnh viện. Nỗi hoảng sợ và lo lắng trước khi bị ngất đi lại dội về trong tôi.
Có một người đứng bên cửa sổ quay lưng về phía tôi, do ngược ánh sáng nên tôi chỉ nhìn thấy dáng vẻ cao ráo và bờ vai rộng của người đó.
Tôi ngồi dậy cất tiếng gọi: “Kyuhyun!”
Người đó lập tức quay lại, đi nhanh về phía tôi, gương mặt đầy vẻ vui mừng: “Sungmin, cậu tỉnh rồi à?”
Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, có đôi mắt xanh thẳm và nụ cười trẻ thơ ở trước mặt tôi chính là Si Won, anh bạn lâu rồi tôi không gặp.
Tôi không ngờ gặp Si Won ở đây. Tôi ngạc nhiên nhìn anh hồi lâu rồi định xuống giường: “Kyuhyun đâu rồi? Tôi muốn gặp anh ấy.”
Si Won cúi xuống nhìn tôi chăm chú, hai con ngươi của anh đột nhiên như đổi thành màu xanh tím trong suốt, nặng nề đến mức khiến tôi có cảm giác bất an.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi có dự cảm chẳng lành, cơ bắp trên người bắt đầu căng cứng.
Anh bị thương? Hay là…?
“Anh ta vẫn còn sống.” Si Won như nhìn thấu tâm tư của tôi, anh đứng dậy và trả lời tôi bằng một giọng vô cảm.
“Anh ấy đang ở đâu?”
“Cục cảnh sát?” Ngữ khí của Si Won rất bình thản, giống như đang cáo cáo công việc với cấp trên: “Khoảng bốn giờ sáng hôm nay Cho đã gọi điện báo cảnh sát. Khi chúng tôi tới hiện trường, ba tên xã hội đen bị bắn chết. Cho chỉ bị thương nhẹ, nhưng anh ta sẽ bị bắt giam và bị thẩm vấn. Sau này, anh ta sẽ phải đối mặt với các tội danh buôn lậu, bắt cóc và mưu sát.”
Nghe Si Won nói vậy, tôi tỉnh táo hẳn. Kyuhyun đã báo cảnh sát, anh đã báo cảnh sát. Lẽ nào anh quên mất mình là tội phạm đang bị cảnh sát truy nã hay sao?
“Còn tôi? Sao tôi lại ở đây?” Tôi nói lớn tiếng.
Si Won đặt tay lên vai tôi: “Cậu bị hít một lượng lớn thuốc mê quá liều. Chúng tôi tìm thấy cậu đằng sau tủ quần áo. Sợ cậu bị thương nên chúng tôi đưa cậu vào bệnh viện.”
Tôi túm lấy thắt lưng của Si Won: “Tại sao? Anh ấy có nói tại sao anh ấy báo cảnh sát không?”
“Cậu không hiểu thật sao?” Si Won cúi đầu nhìn tôi, nói chậm rãi, ngữ khí mang chút thương cảm: “Còn nguyên nhân nào khác ngoài nguyên nhân anh ta muốn cậu được an toàn? Chính phủ của chúng tôi đã hứa với những người dân bỏ phiếu là sẽ đánh vào hành vi buôn lậu và loại trừ hủ bại của ngành hải quan một cách triệt để. Lúc này mà xử án, cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
Tôi buông tay, bắt đầu lùi lại phía sau, cho đến khi lưng chạm vào đầu giường, không còn đường cho tôi lui nữa.
“Sungmin.” Si Won ngồi xuống trước mặt tôi và đặt tay lên mu bàn tay tôi.
Theo phản xạ, tôi giấu tay về đằng sau, đầu óc trống rỗng, cố gắng mãi vẫn không thể tiêu hóa lời anh nói. Mấy câu tiếng Nga quen thuộc lúc nãy đều thành ký hiệu xa lạ.
Si Won gượng cười và từ từ đứng dậy: “Đúng rồi, Cho nhờ tôi chuyển lời với cậu, bởi vì anh ta không muốn cậu chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn nên đã dùng thuốc mê, xin cậu hãy tha thứ cho anh ta.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn Si Won, đầu óc không có một suy nghĩ nào ra hồn. Nhưng tôi biết rõ một điều, ít nhất Kyuhyun vẫn còn sống.“Anh ấy sẽ bị xử bao nhiêu năm?”
“Sungmin, tôi không biết.” Vẻ mặt Si Won đầy vẻ thương cảm và đáng tiếc, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Tôi chỉ là một người cảnh sát, trách nhiệm của tôi là bắt tội phạm đem về quy án. Còn xử tù bao nhiêu năm là quyết định của quan tòa.”
Tôi cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực.
“Lát nữa sẽ có đồng nghiệp bên tôi đến đây lấy khẩu cung của cậu. Hãy nhớ, những gì không liên quan đến cậu, cậu đừng nói gì cả.”
Lời của Si Won khiến tôi không khỏi cảm động, anh luôn yêu thương bảo vệ tôi, dù tôi đã làm anh thất vọng.
Si Won dường như hiểu tôi đang nghĩ gì, anh chạm ngón tay vào má tôi: “Tôi không nhẫn tâm nhìn cậu bị tổn thương. Tôi không thể quên lần đầu tiên gặp cậu. Làn da mịn màng như tơ lụa, đôi mắt đen lay láy như con hươu nhỏ…”
“Si Won, anh không chỉ là tên ngốc mà thị lực của anh cũng có vấn đề.” Tôi nói.
.
.
.
Kết thúc chương 10 phần 1
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.