Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh
Tác giả: Thư Nghi
Người dịch: Greenrosetq
Edit for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: yaoi, some sweet, some hurt, sad end
***
***
Chương 10 (phần 2) – Hồi phục
.
.
.
Tôi yếu ớt gọi tên người ấy
Ý thức chỉ còn ảo ảnh tối tăm
Đôi tay mềm yếu tìm anh trong đêm tối
Đột nhiên,
Tôi cảm thấy,
Giọt nước mắt nóng bỏng,
Nụ hôn và hơi thở anh trên trán tôi.
……………………………………………..(Hồi phục – Puskin)
.
.
.
Trong thời gian thu thập chứng cứ của vụ án, dù luật sư hết sức cố gắng nhưng Kyuhyun vẫn không được bảo lãnh. Vì liên quan đến buôn lậu nên mọi tài sản của anh ở Ukraine đều bị đóng băng.
Trạng thái tinh thần của Kyuhyun khiến tôi hết sức lo lắng. Ngoài luật sư, anh không chịu gặp bất cứ ai. Mỗi khi nhắc đến anh, luật sư đều lắc đầu, nói tâm trạng của anh rất tiêu cực, anh dường như đã bỏ cuộc, hoàn toàn không quan tâm đến phán quyết cuối cùng.
Trình độ tiếng Nga của Kangin không tốt lắm nên nói chuyện với luật sư hơi tốn sức. Trình độ tiếng Nga èo uột của tôi cũng chẳng giúp được gì.
Chúng tôi vốn trông chờ vào Shin Dong, nhưng sau khi Kyuhyun bị bắt, anh ta chỉ xuất hiện hai lần, bộ dạng khá căng thẳng, bất an, đại khái là sợ bị liên lụy. Tuy nhiên Kyuhyun rất kín miệng, anh không khai ra bất cứ người nào.
Khoảng mười ngày sau không thấy có động tĩnh, Shin Dong mới yên tâm, viện cớ công việc bận rộn rồi trốn biệt tăm biệt tích.
Kangin tức giận đập bàn thình thịch mắng Shin Dong: “Đồ khốn kiếp!Lương tâm của anh ta đáng đem cho chó gặm!”
Tức thì tức nhưng chúng tôi vẫn phải lo cho vụ án của Kyuhyun. Cuối cùng, chúng tôi đành phải thuê một du học sinh người Hàn Quốc ở trường Đại học Quốc lập Odessa làm phiên dịch.
Bên ngoài trời mưa lớn, nước mưa bị gió thổi bắn vào cửa kính rồi từ từ chảy xuống. Trên cửa kính có một con ong nhỏ không kịp bay về tổ trước khi trời mưa. Nó bị mưa làm ướt đôi cánh nên không thể bay lên.
Tôi tì đầu vào cửa kính nhìn con ong nhỏ giãy giụa, tai vẫn lắng nghe cuộc thảo luận giữa Kangin và luật sư.
Theo lời luật sự, Kyuhyun chắc chắn sẽ bị khởi tố. Vụ này thật ra có hai nội dung, thứ nhất là buôn lậu, vấn đề này không còn gì để nói, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cơ hội lật lại bản án gần như bằng không. Thứ hai là bắt cóc mưu sát, Kyuhyun vẫn có khả năng thoát khỏi.
Kangin gật đầu: “Chúng tôi đã làm theo lời dặn của luật sư. Hai cảnh sát có mặt ở hiện trường chúng tôi đã nhờ người giải quyết, trong lòng họ đều biết rõ nên nói những gì và không nên nói những gì. Mấy tên xã hội đen Ukraine chúng tôi cũng đã đánh tiếng, thời gian này bọn họ cũng sẽ không xuất đầu lộ diện.”
“Thế thì tốt.” Luật sư nói: “Không có nhân chứng thứ ba, vật chứng và hiện trường đã bị phá hủy từ lâu. Bây giờ chỉ còn mỗi lời khai của nguyên cáo, khả năng phán quyết giảm đi nhiều, rất tốt.”
Kangin vẫn còn một nỗi lo khác, anh cau mày nói: “Nói thì nói vậy, nhưng một khi chúng ta nghĩ ra chiêu này, đối phương không có hành động ngốc nghếch, chắc cũng sẽ có hành động. Quan trọng là Kyuhyun vẫn ở trong đó, chúng ta ném chuột sợ vỡ bình, chỉ e đối phương động đến cậu ấy.”
“Thế thì hết cách.” Luật sư xua tay: “Chúng ta chỉ có cách đút lót, phải đút cho tất cả những người liên quan ở Cục cảnh sát.”
Nhắc đến hành vi hối lộ, người luật sư gốc Ukraine này không hề hàm hồ, ông ta thậm chí còn tinh hơn chúng tôi.
Kangin nhìn tôi, nở nụ cười bất lực: “Được rồi, chúng tôi sẽ làm theo lời anh.”
Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đại sứ quán Hàn Quốc liệu có thể giúp đỡ không? Với mối quan hệ của bố anh ấy trước đây, chắc có thể nhờ vả ở họ?”
“Cậu ngây thơ thật đấy.” Kangin lắc đầu: “Người đi thì trà lạnh, hơn nữa, bố cậu ấy qua đời sáu, bảy năm rồi. Đây lại là án hình sự, ai muốn dây vào chứ?”
“La Tây thì sao?”
“Khỏi cần bàn. Cậu không biết đâu, chuyện xảy ra lần trước, Kyuhyun chưa thương lượng với chị ta đã tự ý hành động khiến chị ấy mất hết uy tín. Vì vậy chị ta đã buông lời rồi, từ nay về sau đừng nhắc đến ba chữ Kyuhyun trước mặt chị ta.”
Tôi thì thầm: “Chị ấy tức giận nên mới nói như vậy, chị ấy sẽ không bỏ mặc Kyuhyun đâu.”
Kangin nghi ngờ nhìn tôi: “Sao cậu biết?”
Bởi vì tôi nhìn thấy rõ điều đó. Người giống cô ta thường si tình cuồng dại, như Kim Heechul, gây ra bao nhiêu chuyện như vậy, dù cuối cùng trong lòng yêu hay hận, nhưng người cậu không thể dứt bỏ vẫn chính là anh.
Kangin ngẫm nghĩ một lát rồi lại lắc đầu: “Thôi khỏi, có gì tính sau, tôi không muốn đi cầu xin người đàn bà đó.”
Do chúng tôi nói bằng tiếng Hàn nên luật sư không hiểu, ông ta thu dọn tài liệu rồi nhắc nhở chúng tôi: “Chuyện khác không nói, quan trọng bây giờ nhất là sự phối hợp của Cho. Nếu cậu ta không chịu phối hợp thì chúng ta có làm gì cũng vô ích.”
“Làm phiền anh.” Kangin bắt tay tạm biệt luật sư: “Anh khuyên nhủ cậu ấy giúp chúng tôi, ít nhất cũng phải gặp chúng tôi một lần.”
…
…
…
Không biết luật sư nói gì với Kyuhyun, vài ngày sau anh cuối cùng đồng ý gặp chúng tôi.
Tôi và Kangin ngồi ở phòng gặp mặt chờ anh. Do quá căng thẳng, chân tay tôi lạnh toát, cổ họng khô rát.
Hai mươi phút sau, Kyuhyun cuối cũng cũng được cảnh sát dẫn vào phòng.
Tôi bất giác đứng dậy, ngây người nhìn anh ở phía đối diện.
Kyuhyun mặc một bộ quần áo sạch sẽ, tóc cắt ngắn, tuy người vẫn gầy gò nhưng khí sắc có vẻ khá tốt. Chỉ có điều, đôi mắt anh so với lần trước tôi gặp càng tối tăm, lạnh lẽo và không một chút sinh khí.
Kangin đưa cho anh một điếu thuốc và nói cho anh biết về tiến triển của vụ án. Kyuhyun không chú ý lắng nghe, ánh mắt như nhìn xuyên qua vật thể, không biết phiêu diêu tận phương nào.
Trong lòng tôi có thứ gì đó khuấy động, khiến tôi đau đến mức khó thở. Tôi biết anh đã thật sự bỏ cuộc. Hôm đó anh báo cảnh sát vào lúc bốn giờ hai mươi phút. Không một ai biết anh nghĩ gì trong hơn một tiếng đồng hồ đơn độc đối mặt với sự tấn công của đối phương.
Kangin dặn đi dặn lại: “Kyuhyun, cậu ở trong đó phải hết sức cẩn thận, dù sao cũng có việc chúng tôi không thể thu xếp được.”
Cuối cùng, Kyuhyun cũng nhướng mắt nhìn Kangin. Kangin ghé sát người, hạ thấp giọng nói: “Có kẻ muốn cậu ngậm miệng.”
Đến lúc này vẻ mặt Kyuhyun mới có chút thay đổi, anh nhếch môi nở nụ cười châm biếm.
“Được rồi, hai người về đi.” Anh đứng dậy mở miệng nói câu đầu tiên. “Sau này đừng đến đây nữa.”
Tôi nhoài người về phía trước, nắm tay anh qua bàn: “Kyuhyun… anh nhất định phải cẩn thận…”
Anh đưa ánh mắt nhìn tôi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, hờ hững. Sau đó anh cất giọng đều đều: “Em hãy rời khỏi Ukraine đi, về Seoul cũng được, nơi này không hợp với em.”
Cảnh sát đưa anh đi, tôi nắm chặt tay anh không rời.
“Bỏ ra!” Anh gắt lên.
Nước mắt dâng lên tràn bờ mi, tôi nhìn anh, không lên tiếng cũng không buông tay.
Kyuhyun dùng sức kéo tay ra khỏi lòng bàn tay đầy mồ hôi của tôi. Tôi chỉ có thể trân trân đứng nhìn tay anh từ từ rời khỏi tay tôi.
Bóng lưng gầy guộc của anh cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, từ đầu đến cuối anh không hề quay lại nhìn tôi lấy một lần.Ở trong trại giam, tôi cố gắng không để bản thân thất thố. Ra ngoài cửa, không thể tiếp tục gắng gượng được nữa, đôi chân tôi mềm nhũn, khiến tôi phải bám vào bờ tường một lúc lâu.
Tối hôm đó, tôi uống say khướt trong quán rượu, rồi dốc bầu tâm sự với Kangin.
Cuối cùng tôi nói: “Anh có nghe thấy không, anh ấy đuổi em đi. Em còn có thể đi đâu chứ? Trải qua nhiều chuyện như vậy, sao anh ấy còn cố tình làm ra vẻ ta đây? Anh ấy có mệnh hệ gì, em sống cũng có ý nghĩa gì?” Tôi đập mạnh xuống bàn: “Đúng là tên khốn, sao em có thể quen biết anh ấy? Tại sao em có thể yêu người như vậy?”
Kangin lúc đầu còn thấy buồn cười, sau đó anh cau mày thở dài. Anh trầm mặc một lúc rồi hỏi tôi: “Rốt cuộc cậu hiểu cậu ấy được bao nhiêu?”
Tôi nằm bò xuống bàn, không trả lời câu hỏi của anh.
Người nào hỏi tôi câu này, tôi lại cảm thấy mơ hồ. Nhưng hiểu nhiều hay hiểu ít thì sao chứ, dù thời gian quay ngược trở lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi cũng không thay đổi sự lựa chọn của mình.
Quả thật tôi không hiểu anh. Lúc đầu tôi bị vẻ đẹp trai phong lưu của anh thu hút, hoàn toàn không nhìn thấy mặt trái. Đợi đến khi tỉnh ngộ, tôi đã chìm sâu xuống đáy, không còn cách nào thoát khỏi cũng chẳng thể quay đầu.
Kangin lên tiếng: “Không ngại nói cho cậu biết, trước đây tôi từng có lần khuyên Kyuhyun chia tay cậu. Tôi nói: Hai người không thích hợp, thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Kyuhyun, cậu xem đi, từ lúc quen cậu ấy, chuyện đen đủi liên tục xảy ra với cậu. Các cụ nói mệnh tương khắc cấm có sai, không tin cũng không được. Nhân lúc tình cảm còn chưa sâu sắc, chia tay sớm sẽ càng đỡ đau khổ hơn.”
Tôi cười cười: “Anh cứ nói thẳng em là sao chổi cho xong, việc gì phải vòng vo tam quốc thế?”
“Tôi không có ý đó.” Kangin cười ngượng nghịu: “Tôi muốn nói, Kyuhyun đã không nhìn nhầm người. Cậu ấy bảo: Một chàng trai sạch sẽ thuần khiết toàn tâm toàn ý với em, nếu bây giờ em nói chia tay cậu ấy, đồng nghĩa với việc em sẽ hủy hoại đời cậu ấy.”
Kangin bình thường không nói nhiều như vậy, rõ ràng anh đã uống say.
Tôi nằm gối đầu lên cánh tay và cười ngặt nghẽo.
“Lee Sungmin, cậu không sao đấy chứ?” Kangin chạm nhẹ vào người tôi.
Tôi lắc đầu, tu một hớp hết nửa chai bia. Vị chua chua dâng lên trong cổ họng khiến tôi nấc nghẹn. Sau đó tôi bị ho, ho đến mức chảy cả nước mắt.
“Lee Sungmin…” Kangin nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch sẽ, cuối cùng tôi ngẩng đầu nhìn vào tấm gương treo trên tường, bắt gặp hình ảnh một người đàn ông xa lạ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt thâm quầng, ánh mắt đờ đẫn, đầu tóc rối bù ở trong gương.
Tôi chống tay lên bồn rửa mặt, hai chân đứng không vững. Từ Hàn Quốc trở về Odessa mới chỉ một tháng, vậy mà tôi dường như già thêm mười tuổi.
Kangin đứng ngoài lo lắng đập cửa rầm rầm: “Lee Sungmin! Lee Sungmin!”
Tôi hít một hơi sâu, vỗ nước lạnh lên mặt rồi mở cửa đi ra ngoài: “Em không sao.”
Kangin đã tỉnh rượu, anh nói: “Cậu hãy quên câu nói vớ vẩn của tôi đi. Cậu ấy đối xử với cậu thế nào, cậu còn rõ hơn tôi đúng không?”
“Thôi khỏi, anh Kang.” Tôi do dự một lát mới hỏi anh: “Anh còn giấu em một chuyện, đúng không?”
“Gì cơ?”
“Lần trước anh vẫn chưa nói hết, tại sao Kyuhyun lại thả người đó?”
Kangin nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ: “Lúc gặp Kyuhyun sao cậu không hỏi thẳng cậu ấy?”
Tôi cười khan một tiếng: “Anh nghĩ với tính cách của anh ấy, anh ấy sẽ nói cho em biết sao?”
Kangin cúi đầu, nhìn chai bia một lúc lâu mà không nói gì. Sau đó anh đập mạnh xuống bàn, mạnh đến mức cốc bia rung bần bật: “Tại sao ư? Bởi vì tên đó nói với Kyuhyun, muốn viết một bức thư cho con gái hắn. Tên khốn đó nói: Kyuhyun, cậu cảm thấy uất ức, bố cậu chết cậu không được gặp mặt lần cuối. Nhưng năm đó vì một chút tiền, cậu ép tôi rời khỏi Hàn Quốc, hại tôi tan cửa nát nhà, vợ tôi lấy chồng khác, đến con gái cũng đổi họ. Con gái tôi từ lúc ra đời cho đến bây giờ còn không biết có người bố ruột này. Lúc mẹ tôi chết tôi không ở bên cạnh bà, bà gọi tên tôi rồi tắt thở, chúng ta phải thanh toán món nợ nần này như thế nào?”
Tôi cắn mạnh vào đầu ngón tay, cất giọng run run: “Vì lý do đó ư?”
“Ừ, tên đó còn nói: Khi nào cậu gặp con gái tôi thì chuyển lời giúp tôi, bảy năm trước tôi vì bắt đắc dĩ mới bỏ rơi nó, bây giờ cũng vì bắc đắc dĩ nên mới không thể nhận con. Cậu hãy nói với con gái tôi, tôi rất nhớ nó. Cậu bảo con gái tôi sau này mỗi khi đến dịp Thanh minh và rằm tháng Bảy đốt ít tiền giấy cho tôi là được.” Kangin bật cười: “Nghe đến đây, Kyuhyun liền mềm lòng. Cậu thử nói xem,có phải đầu óc của cậu ấy có vấn đề hay không?”
“Đúng là có vấn đề.” Tôi cố nhịn cười để không chảy nước mắt. “Anh ấy cực kỳ có vấn đề, chẳng ai sánh bằng anh ấy.”
“Không sai!” Kangin vẫy tay bảo nhân viên phục vụ mang thêm bia và nâng cốc với tôi: “Nào, chúng ta cạn ly, uống say sẽ quên hết nỗi sầu.”
Một lúc sau, Shin Dong đến nơi, anh ta vội vàng mở miệng: “Hai người gặp Kyuhyun có hỏi cậu ấy rằng chuyện làm ăn cậu ấy tính thế nào không? Các mối quan hệ trước đây vẫn có thể tận dụng được đấy.”
Tâm trạng của Kangin không tốt nên anh nói rất khó nghe: “Shin Dong, sao phải nóng ruột thế? Anh yên tâm đi, cậu ấy chết, chắc chắn sẽ giao hết cho anh. Anh hãy cố đợi thêm một thời gian, sẽ nhanh thôi!”
Shin Dong ngậm miệng không nói thêm một câu nào nữa.
Những người xung quanh bắt đầu say khướt, không khí quán rượu khiến tôi chán ghét, tôi lập tức đứng dậy rời khỏi nơi đó.
…
…
…
Mấy ngày sau, tôi tìm được công việc bán hàng ở chợ Bảy km. Chủ cửa hàng là người Busan, ăn nói tương đối lịch sự nhưng sai bảo người khác không khách khí một chút nào. Công việc của tôi bắt đầu từ mười giờ sáng đến sáu giờ chiều, không có ngày Chủ nhật và lễ tết. Mỗi ngày tôi phải ở trong cửa hàng suốt tám tiếng đồng hồ, đến đi vệ sinh cũng phải chạy thật nhanh.
Tiền lương một tháng là một trăm hai mươi đô la Mỹ, đủ trả tiền thuê nhà, tiền điện nước và một ngày ba bữa ăn của tôi.
Bây giờ là thời điểm nóng nhất của mùa hè, container kín mít, đến buổi chiều tỏa ra khí nóng như ở trong phòng xông hơi, khiến tôi không thở nổi.
Tôi không chỉ trông coi cửa hàng mà cách ba đến năm ngày lại kiểm kê hàng tồn theo chỉ thị của ông chủ. Anh ta không thường xuyên ở cửa hàng nên một mình tôi phải bê đi bê lại thùng hàng. Mười ngón tay vốn được tôi nâng niu trở nên thô ráp và thường xuyên xuất hiện vết xước, móng tay bong hết cả.
Tôi lấy băng y tế dính ngang dính dọc mà không hề bận tâm. So với sự giày vò trong lòng, những vết thương này có đáng là gì?
Bữa trưa tôi mua cơm hộp ngay trong chợ nhét tạm vào dạ dày. Vợ chồng bán cơm tôi cũng quen biết, người vợ chính là bà thím từng đến nhà chúng tôi giúp việc. Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, miệng bà há to thành hình chữ O.
Sau đó bà lẩm bẩm: “Đúng là nghiệp chướng, một chàng trai đáng yêu, là bảo bối trong tay bố mẹ lại phải chịu khổ như vậy.” Vừa nói bà vừa gắp thêm vài miếng thịt vào hộp cơm của tôi. Tôi chỉ mỉm cười, trong lòng không khỏi cảm kích ý tốt của bà.
Nhưng tôi không nuốt trôi mấy miếng thịt đầy mỡ đó. Vì vậy cuối cùng chỉ béo bở con chó béc giê ở cửa hàng bên cạnh.
Kangin vẫn chạy Đông chạy Tây vì chuyện của Kyuhyun, thậm chí anh bỏ bê cả việc làm ăn của mình. Phiên xét xử đầu tiên là vào nửa tháng sau, tức ngày mồng Tám tháng Tám, một con số cát tường.
Sau khi biết tôi làm thuê ở chợ Bảy km, Si Won chỉ cần không bận công việc, sẽ lái xe tới chợ, chờ cho đến lúc tôi đóng cửa rồi chở tôi về nhà.
Tôi không muốn làm phiền anh, nhắc anh vài lần nhưng anh đều bỏ ngoài tai. Cuối cùng tôi đành để mặc anh thích làm gì thì làm.
Những lúc chúng tôi ở bên nhau, Si Won không hề đả động đến công việc của mình. Tôi biết anh nhiệt tâm với nghề cảnh sát nên không muốn làm khó anh. Hơn nữa bây giờ tôi không có hứng thú nói chuyện, hai chúng tôi thường không có đề tài nói nên không khí rất nhạt nhẽo.
Một hôm, Si Won chở tôi về nhà. Tôi nói lời cảm ơn anh như thường lệ và mở cửa xuống xe.
Si Won gọi tôi: “Sungmin!”
Tôi quay đầu: “Chuyện gì?”
Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt xanh thẫm lóe lên vô số tia phức tạp: “Sungmin, cậu mới hai mươi hai tuổi, tương lai còn dài…”
Tôi mỉm cười, sau đó vẫy tay chào anh và quay người đi vào thang máy.Thang máy không có người, khi đối diện với bức tường có thể soi gương, tôi mới phát hiện mặt mình đầy nước mắt. Tôi mới hai mươi hai tuổi, vẫn còn rất trẻ sao? Vậy mà tôi cảm thấy trái tim mình già cỗi như đã qua nửa đời người.
…
…
…
Sự việc xảy ra mà không hề có điềm báo trước, tôi còn nhớ đó là một ngày hè mát lạnh, cửa hàng hôm đó rất đông khách, tôi bận đến hai giờ chiều mới có thời gian ăn trưa.
Vừa mới ăn hai miếng cơm, tôi chợt nghe con chó béc giê thuần chủng Đức ở cửa hàng bên cạnh sủa điên cuồng.
Tôi buông hộp cơm đi ra ngoài xem xét, tưởng là nhân viên thuế vụ đến kiểm tra, bởi vì con chó béc giê tên “Thịt bò” này luôn đề cao cảnh giác, cứ thấy người mặc đồng phục ở phía xa xa là nó lên tiếng báo động những người buôn bán trong chợ cẩn thận.
Không ngờ người mặc cảnh phục lại là Si Won. Tôi vội suỵt con “Thịt bò”, bắt nó im miệng, nhưng nó vẫn cắn gấu quần Si Won và chạy vòng quanh người anh.
Tôi mỉm cười hỏi Si Won: “Sao anh lại đến đây vào giờ này?”
Bị con chó to đùng quấy rầy, bộ dạng của Si Won tương đối thảm hại, mũ cảnh sát lệch về một, nhưng anh không hề bận tâm, cứ thế xông đến kéo tay tôi: “Đi theo tôi.”
“Chuyện gì vậy?” Tôi giật khỏi tay anh: “Tôi còn phải trông cửa hàng, anh làm gì vậy?”
“Mẹ kiếp!” Một người vốn nho nhã như Si Won cũng biết chửi thề, anh cố chấp kéo tôi ra khỏi chợ.
Cổ tay đau buốt, tôi quay đầu nhìn cửa tiệm mỗi lúc một xa và không ngừng vùng vẫy: “Anh muốn làm gì hả? Muốn hất đổ bát cơm của tôi sao? Anh mau bỏ tay ra!”
Si Won dừng lại và quay người về phía tôi, mặt anh rịn đầy mồ hôi.
“Si Won?” Tôi rất ngạc nhiên trước thái độ của anh.
Si Won im lặng, một lúc sau mới bật ra mấy từ: “Cho xảy ra chuyện rồi.”
Tôi sững người, nhất thời không có phản ứng.
Si Won cúi đầu nhìn xuống chân mình và nói khẽ: “Tối qua Cho bị người khác đánh đập, anh ta bị thương nặng, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.”
Lần này thì tôi đã hiểu ra vấn đề, tôi cuộn chặt tay, nghiến răng nói với anh: “Vậy anh còn chần chừ gì nữa? Mau đưa tôi đi gặp anh ấy.”
Người cảnh sát canh giữ ngoài cửa phòng bệnh không cho tôi vào. Si Won kéo đồng nghiệp sang một bên, thì thầm thương lượng một hồi lâu.
Người đó nhìn tôi và cất giọng miễn cưỡng: “Cậu chỉ có hai phút thôi.”
Si Won vội cảm ơn người cảnh sát, anh vừa đưa tôi vào trong vừa quay sang giải thích: “Cho vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy kịch, không tiện gặp bất cứ ai.”
Tôi lập tức lao đến trước giường bệnh, đầu óc hỗn loạn, cảnh tượng trước mắt tối đen.
Kyuhyun nằm ở đó, đầu được quấn một lớp vải băng dày nhưng máu đỏ vẫn thấm ra ngoài.
Tôi không nhìn rõ than thể anh, bởi vì người anh được đắp một vỏ chăn lớn, các loại ống truyền và dây dợ thò ra từ trong chăn, chất lỏng đủ loại màu sắc thông qua ống truyền trong suốt đi vào cơ thể anh.Tay trái của anh bị còng vào cái giá trên đỉnh đầu.
“Anh ta bị thương rất nghiêm trọng.” Sắc mặt Si Won rất u ám, giọng nói không che giấu vẻ ủ rũ: “Lúc đó có một nghi phạm khác ở chung phòng nổi cơn điên, nếu cảnh sát trực ban không kịp thời chạy qua, Cho đã bị người ta đánh chết rồi.”
Đầu óc tôi như bị một đàn ong vàng chiếm lĩnh, không ngừng kêu u u. Tầm mắt tôi ngoài gương mặt của anh không còn xuất hiện bất cứ thứ gì khác.
“Kyuhyun!” Tôi quỳ xuống bên cạnh giường, gọi khẽ tên anh.
Mí mắt anh hơi động đậy. Tôi biết anh nghe thấy lời tôi nói, bèn xích lại gần hơn: “Anh có thể vượt qua, bao nhiêu trắc trở anh còn vượt qua được nữa là.”
Bàn tay anh bị còng trên đầu giường hơi động đậy, tôi liền giơ tay nắm chặt tay anh.
Si Won lên tiếng thúc giục: “Hết thời gian rồi, chúng ta đi thôi!”
Tôi coi như không nghe thấy, ghé sát tai Kyuhyun: “Kyuhyun, em sẽ đưa anh ra ngoài, dù phải trả bất cứ giá nào.”
Người anh run run, ngón tay cứng lại, anh mở mắt và mấp máy một từ rõ ràng: “Không.”
Tôi lắc đầu, cố gắng không để nước mắt chảy xuống: “Không, lần này em không muốn nghe lời anh.”
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt tôi, giống như màn hình ti vi bị tắt nguồn điện từ từ tối đen, tiêu điểm trong mắt biến mất.
“Kyuhyun!”
Đầu anh ngoẹo về một bên.
Máy móc ở đầu giường bắt đầu tiếng báo động chói tai, cô ý tá hét vào bộ đàm: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Tôi gần như phát điên, bị Si Won kéo ra khỏi phòng bệnh. Không thể thoát khỏi bàn tay anh nên tôi ra sức đá vào đùi anh: “Anh ấy đã như vậy rồi, sao các người còn còng tay anh ấy, các người có lương tâm không?”
Si Won nhịn đau, cố giữ chặt người tôi: “Sungmin, cậu hãy bình tĩnh trở lại!”
Tôi mở to mắt nhìn Kyuhyun bị đẩy vào phòng mổ, cánh cửa đóng sập ngay trước mắt tôi một cách vô tình.
Thời gian như ngừng trôi, tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng mổ. Si Won ngồi bên cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi và không ngừng vỗ nhẹ.
Tôi muốn mỉm cười với anh nhưng hai khóe miệng cứng đờ. Bốn bề hỗn loạn, tai tôi chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm, tiếng bác sĩ và y tá trao đổi, tiếng máy móc ù ù…
Những âm thanh đó lúc gần lúc xa, tôi không thể lý giải ý nghĩa của chúng. Không biết bao lâu sau, trong phòng mổ đột ngột truyền ra tiếng động của một loại máy móc nào đó, tiếp theo là tiếng đàn ông hét lớn: “Một, hai, ba…” Sau đó là tiếng bịch, bịch, bịch…
Từng tiếng động nối tiếp nhau, như từng nhát búa gõ mạnh vào tim tôi.
“Thượng đế ơi!” Cốc giấy trong tay Si Won rơi xuống đất, lăn đi rất xa, cà phê trong cốc đổ đầy xuống nền nhà, giống như vết máu khô.
“Đó là gì vậy?” Tôi hỏi.
“Kích điện, bọn họ đang kích điện anh ta.”
Lời của anh lọt vào tai tôi, giống như hạt mưa rơi xuống chiếc ô lộp bộp, tôi không hiểu anh đang nói gì.Vào lúc bốn giờ chiều, cuối cùng cửa phòng mổ cũng mở ra. Hai người cảnh sát mặc thường phục tiến lại gần nói điều gì đó với bác sĩ. Tôi cũng muốn xông lên nhưng bị Si Won giữ lại.
Tôi chỉ có thể đứng nhìn Kyuhyun từ xa, mặt anh được chụp mặt nạ dưỡng khí trong suốt, sắc mặt nhợt nhạt không giống người thật.
“Si Won, xin anh hãy bỏ tôi ra, tôi vẫn có thể kiềm chế bản thân.” Tôi cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Nhưng Si Won không nghe lời tôi, ngón tay anh càng siết chặt hơn.
Đồng nghiệp của anh bước tới: “Anh ta không thể gặp bất cứ ai, hai người hãy về đi.”
Si Won vội nói lời xin lỗi.
Người cảnh sát nhìn tôi lắc đầu rồi quay sang Si Won: “Si Won, tôi thấy cậu ấy có vẻ không ổn, cậu ấy cần nghỉ ngơi.”
Tôi ngồi im một chỗ, không chịu nhúc nhích, Siwon cũng hết cách, anh đành đợi tâm trạng tôi ổn định trở lại mới lôi tôi rời khỏi bệnh viện.
Bên ngoài trời rất u ám, mây đen che kín vùng trời phía Bắc, không khí nằng nặng như sắp đổ cơn mưa lớn.
Si Won mở của xe cho tôi, tôi đứng đó hóa đá một chỗ, chân như bị chôn chặt xuống đất. Một lúc sau tôi mới miễn cưỡng lên xe.
“Sungmin.” Si Won muốn kéo tay tôi.
Nhưng tôi đột ngột túm chặt tay anh, như túm ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, đồng thời cất giọng khẩn cầu: “Giúp tôi, Si Won, tôi muốn đưa anh ấy ra ngoài.”
“Tôi không biết làm thế nào để giúp cậu.” Anh từ từ gạt tay tôi: “Tôi xin lỗi, tôi là một cảnh sát.”
“Cảnh sát? Cảnh sát các anh đều là thối tha!” Nỗi đau của tôi đột nhiên bùng phát thành cơn giận dữ: “Rõ ràng là một quốc gia rác rưởi, vậy mà luôn nhắc tới công bằng và dân chủ. Anh nói cho tôi biết, dân chủ và công bằng của các anh nằm ở chỗ nào? Nếu không phải Cục cảnh sát nhận tiền của kẻ khác gây phiền phức cho anh ấy, liệu anh ấy có rơi vào cảnh ngộ này không? Nếu không phải có người cố ý hãm hại, tại sao anh ấy bị đánh suýt chết trong trại giam? Số tiền chúng tôi đút lót cho các anh đâu rồi? Đem đi nuôi chó rồi à? Các anh ăn tiền của bên nguyên cáo rồi lại ăn tiền của bị cáo, các anh còn vô liêm sỉ hơn cả xã hội đen.”
Si Won nhìn tôi hồi lâu, gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ đau đớn lẫn thất vọng. một lúc sau, anh cúi đầu quay người bước đi.
Tôi sững sờ, đột nhiên ý thức mình vừa làm gì. Tôi đuổi theo ôm thắt lưng anh: “Tôi xin lỗi, Si Won, tôi nói sai rồi.”
Trong những ngày tháng khó khăn này, chỉ có một mình anh ở bên cạnh cùng tôi vượt qua.
Si Won đứng bất động, sau đó anh mở miệng: “Cậu nói đúng, đây quả thật là một nghề nghiệp bẩn thỉu.”
Anh cố gắng thoát khỏi tay tôi rồi lên xe nổ máy phóng đi mất.
Tôi hoàn toàn kiệt sức, ngồi xổm xuống đất ôm chặt hai vai.
Sau đó, trời nổi trận gió lớn rồi mưa ào ào trút xuống. Tôi đứng bất động, ngẩng lên đón từng hạt mưa điên cuồng táp vào mặt. Tuy trên mặt có cảm giác đau rát như bị roi quất nhưng cũng khiến nỗi giày vò trong lòng dịu bớt.
Có không ít người chạy ngang qua tôi, họ quay đầu nhìn tôi như nhìn một thằng điên.
Cho đến khi có một chiếc xe Jeep dừng lại, người tài xế khoác áo mưa lên người tôi rồi ôm tôi lên ghế phụ.“Anh Kang…” Tôi giống như được gặp người thân ở chốn xa lạ, cuối cùng cũng òa khóc.
“Cậu đừng sợ, chúng ta đi tìm La Tây, nhất định có thể cứu cậu ấy ra ngoài.” Kangin lập tức nổ máy lái xe lao đi trong cơn mưa.
Chúng tôi ngồi đợi ở phòng khách nhà La Tây, chùng nửa tiếng đồng hồ sau chị ta mới ra tiếp, trên người khoác bộ áo tắm màu hồng đào như vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
Mới nghe Kangin nói hai câu, La Tây lập tức trở mặt: “Tôi đã nói rồi, chuyện của cậu ta tôi không bao giờ can thiệp nữa, hai người còn đến đây lằng nhằng làm gì?”
Kangin ngoảnh mặt về một bên, không chịu nói tiếp.
La Tây đứng dậy, cất giọng hết kiên nhẫn: “Hai người đi đi!”
Tôi vội vàng quỳ xuống: “Chị, em xin chị! Bây giờ chỉ còn mình chị mới có thể cứu anh ấy!”
La Tây đanh mặt hừ một tiếng: “Đừng giở trò này với tôi, vô ích thôi!”
Tôi ôm chặt đùi chị ta và cất giọng run run: “Chị ơi, chỉ cần anh ấy còn ở trong đó, đám người kia sẽ có cơ hội giở trò một lần nữa.” Tôi lẩm bẩm: “Anh ấy bây giờ vẫn phải dùng máy hô hấp…”
La Tây ngẩng đầu nhìn Kangin: “Thằng bé đang nói gì?”
Kangin đứng lên: “Tối qua Kyuhyun phải vào bệnh viện cấp cứu.”
“Cậu ấy bị ốm à?”
“Không phải, là do bị đánh.” Kangin nói rất bình tĩnh: “Tôi vừa đến Cục cảnh sát hỏi thăm, trên người cậu ấy có bảy vết thương nghiêm trọng, bốn chỗ bị gãy xương. Đám người đó dùng chân giường bằng sắt và cây gỗ nhọn để đánh, rõ ràng không có ý định giữ lại mạng sống của cậu ấy. Nghe nói khi cảnh sát vào phòng, máu lênh láng khắp nơi. Lúc được đưa đến bệnh viện, tim Kyuhyun gần như ngừng đập, cậu ấy được tiếp tổng cộng năm nghìn cc máu…”
Tôi trợn mắt nhìn Kangin, mùi tanh nồng của máu như dội lên cổ họng khiến tôi muốn nôn mửa. Tôi không thể hiểu tại sao anh có thể bình tĩnh nói ra những lời tàn nhẫn như vậy. Nó giống như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi và cắt làm hai nửa.
“Anh… anh câm miệng, đừng nói nữa.” La Tây xua tay, ngăn không cho Kangin nói tiếp.
Kangin lập tức ngậm miệng.
La Tây gần như ngã xuống ghế, chị ta giơ tay cầm tách cà phê, nhưng bàn tay run run khiến cà phê nhỏ xuống tay áo, mảnh áo hồng được nhuộm thành màu nâu trong giây lát.
La Tây uống một ngụm cà phê, thần sắc dần trấn tĩnh. Chị ta lau miệng rồi hỏi Kangin:
“Là kẻ nào gây ra?”
“ Không ai biết.” Kangin gượng cười: “Bây giờ đến những kẻ động thủ còn không điều tra ra. Cảnh sát nói, camera theo dõi đã bị phá hỏng.”
“Vậy à?” La Tây nhếch miệng cười. Chị ta có ngũ quan hoàn hảo, lúc không cười lộ vẻ đẹp diễm lệ, nhưng khi mỉm cười khinh thị, dung mạo của chị ta có phần nham hiểm.
Kangin gật đầu: “Đúng là như vậy.”
“Tôi biết rồi, hai người về đi.” La Tây đứng dậy định đi khỏi nơi đó.
Tôi không để chị ta bước đi, quỳ xuống kéo áo chị ta: “Xin chị…”
La Tây quay đầu, nghiêm mặt nói với Kangin: “Bảo thằng bé buông tay.”
Kangin ngồi xổm xuống kéo tay tôi: “Lee Sungmin, cậu bỏ tay ra đi!”
“Chị…” Tôi vẫn không chịu buông, cố gắng nài nỉ, nhưng La Tây đã giật áo khỏi tay tôi, đi thẳng lên tầng trên mà không hề quay đầu lại.
“Chúng ta về đi!” Kangin đỡ tôi đứng dậy, đi ra ngoài.
Đến khi ngồi vào trong xe của anh, toàn thân tôi run lẩy bẩy, ngực như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, khiến tôi không thở nổi.
Kangin không khuyên nhủ tôi, anh châm một điếu thuốc. Đợi đến khi tôi bình tĩnh một chút, anh mới mở miệng: “La Tây không từ chối có nghĩa chúng ta vẫn còn hy vọng. Tính cô ta rất kỳ quái, ghét nhất người khác lằng nhằng.”
Tôi nhìn anh: “Anh nói thật chứ?”
Kangin gật đầu: “Thật đấy.”
Trong lòng tôi lại xuất hiện một tia hy vọng, dù nó chỉ yếu ớt như ánh sáng của con đom đóm trong đêm hè.
.
.
.
Kết thúc chương 10
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.