Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh
Tác giả: Thư Nghi
Người dịch: Greenrosetq
Edit for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: yaoi, some sweet, some hurt, sad end
***
***
Chương 11 (phần 2) – Chuyện cũ
.
.
.
Tất cả đã kết thúc
Sẽ không còn vương vấn tơ lòng.
Em tựa đầu gối anh lần cuối,
Nói những lời khiến trái tim nát tan.
Tất cả đã kết thúc
Em đã nghe thấy câu trả lời,
Và không muốn dối lòng thêm nữa
Mọi chuyện cũ em sẽ lãng quên.
Với tình yêu, em mãi mãi vô duyên.
……………………………………….……….(Chuyện cũ – Pushkin)
.
.
.
.
Ánh nắng gắt của buổi trưa rọi xuống, nóng đến mức khiến đầu óc tôi choáng váng. Tôi thẫn thờ ngồi trên hàng ghế dài ở ven đường, chỉ một lúc người đã đổ đầy mổ hôi. Nhưng tôi không muốn nhúc nhích, vì dường như làm vậy, sự lạnh lẽo trong tim tôi mới có thể tan đi ít nhiều.
Shin Dong gọi điện thoại đến: “Tiền đã chuẩn bị xong rồi, cậu có đến lấy không?”
Mặt biển phản chiếu ánh nắng mặt trời, khiến tôi bị chói mắt. Tôi khép mí mắt, dường như dưới mặt nước chỉ có một hình ảnh duy nhất là gương mặt trắng bệch, đầu quấn băng của Kyuhyun.
Bây giờ tôi chỉ có anh, một mình anh. Tôi sẽ không thể gắng gượng nếu mất anh.
Cuối cùng tôi nói: “Tôi đi.”
…
…
…
Chạng vạng tối hôm đó, trời đổ cơn mưa lớn. Sau trận mưa, bầu trời Odessa trong vắt, tôi nhắm mắt, người cứng đờ như khúc gỗ, đây là buổi đêm tăm tối nhất trong cuộc đời tôi.
Kangin trợn mắt kinh ngạc khi nhận hai mươi ngàn đô la từ tay tôi. Anh mở cục tiền ra xem, đến khi xác nhận không phải tiền giả mới hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Cậu dùng cách gì để đòi vậy?”
Tôi cố gắng nở nụ cười thoải mái và làm ra vẻ tự nhiên: “Anh khỏi cần quan tâm, tôi có cách riêng của tôi.”
Anh nhìn tôi chăm chú mà không lên tiếng. Bị anh nhìn chòng chọc, tôi hốt hoảng giơ tay cầm điếu thuốc của anh và đưa lên miệng, ai ngờ vừa rít một hơi, tôi liền ho sặc sụa mãi không thôi.
Đến lúc tôi ho xong, Kangin vẫn nhìn tôi. Tôi tưởng anh sẽ nói điều gì đó nhưng anh chỉ giật điếu thuốc trong tay tôi ném vào cái gạt tàn, rồi anh lên tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi tìm La Tây.”
Ba mươi tập toàn tờ một trăm đô la Mỹ xếp đầy một cái va li. Khi chúng tôi đặt va li trước mặt La Tây, thần sắc chị ta hơi thay đổi.
La Tây cầm mấy tập tiền nghịch đi nghịch lại một hồi rồi cau mày nói với Kangin: “Nghe nói anh gán hàng cho người khác, tổn thất lớn lắm phải không?”
“Không có gì.”
Câu trả lời của Kangin cứng nhắc đến nỗi tôi sợ anh sẽ đắc tội với La Tây.
Nhưng La Tây dường như không bận tâm, chị ta gật đầu: “Thế cũng tốt. Đúng rồi, tôi có một chuyện muốn nói với hai người, cũng coi như là chuyện vui.”
Kangin không nói gì, tôi lập tức vểnh hai tai lên nghe, từ lâu lắm rồi tôi không còn biết đến hai từ “chuyện vui”.
La Tây cười cười: “Tên khốn đó… Kẻ thù của hắn ở Trung Phi sắp tìm đến đây.” La Tây không nhắc đến tên ai nhưng tôi hiểu chị ta nói gì, trong lòng tôi nhẹ nhõm một phần.
Kangin hỏi với giọng đầy ngạc nhiên: “Là… là chị tác động sao?”
La Tây không trực tiếp trả lời, chị ta mỉm cười: “Món nợ của bọn họ để bọn họ tự giải quyết với nhau, không cần chúng ta ra tay.”
“Chị La, cảm ơn chị!” Lời cảm ơn của Kangin xuất phát từ đáy lòng.
“Kangin, anh cũng thực tế quá đi.” La Tây nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Kangin, chị ta bĩu môi: “Còn nữa, tôi đã nhờ người nói giúp, chiều nay có thể đi bệnh viện thăm Kyuhyun.”
Tim tôi đập thình thịch, tôi ngồi thẳng người nhìn La Tây.
“Cậu thì thôi đi.” La Tây liếc xéo tôi: “Kyuhyun vừa mới rời khỏi phòng bệnh nhân nguy kịch, cậu ấy làm gì còn hơi sức để bị cậu hành hạ thêm nữa.”
Tôi mắc nghẹn, không thể nói một lời nào, đành phải liếm bờ môi nứt nẻ và quay mặt đi chỗ khác.
“Tôi có thể chuyển lời giúp cậu. Cậu muốn nói điều gì với cậu ấy?” Chị ta bổ sung thêm một câu bằng giọng điệu bố thí.
Tôi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không ạ.”
Kangin nhìn tôi không lên tiếng, ánh mắt đầy vẻ đồng tình và thương xót. Tôi nở nụ cười miễn cưỡng để anh yên lòng.
La Tây cầm cái va li, không hiểu sao đột nhiên thở đài: “Hôm đó tôi nói những lời cứng rắn, thật ra cũng áy náy lắm. Nhưng ở vào địa vị của tôi cũng rất khó xử. Trong vụ này, Kyuhyun dù sao cũng sai, nếu tôi quá thiên vị cậu ấy, ví dụ như chi tiền hộ cậu ấy, sau này lời nói của tôi sẽ không có trọng lượng nữa. Kangin, anh hiểu ý tôi không?”
Kangin nở nụ cười gượng gạo, không biết anh có hiểu ý chị ta không.
La Tây rút từ trong va li ra hai tập tiền (hai mươi ngàn đô la) đưa cho Kangin: “Anh cầm lấy đi, coi như một chút tâm ý của tôi.”
Kangin cúi đầu nhìn nhưng không giơ tay nhận tiền.
La Tây ném hai tập tiền vào lòng tôi: “Thế thì cậu cầm lấy đi.”
Tôi cầm tiền lật đi lật lại và bật cười cay đắng. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, giống hệt cảm giác khi tôi nhận tiền từ tay Shin Dong.
Tôi thật sự cảm thấy rất buồn cười, trên đời này quả là có nhiều chuyện khôi hài.
Câu cuối cùng Shin Dong nói với tôi nguyên văn như sau: “Cậu đừng tưởng La Tây là Chúa cứu thế gì đó, người đàn bà này được như ngày hôm nay cũng chẳng phải tử tế đâu. Chỉ e là lần này chị ta cũng nhằm vào miếng mồi thanh quan.”
Tôi đặt hai tập tiền xuống sofa và đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài mà không nói bất cứ lời từ biệt nào.
Tôi đi bộ dọc theo đường cái về nhà, trên đường người xe qua lại như mắc cửi, tôi cảm thấy ồn ào không chịu nổi nên trốn vào một trạm điện thoại ở ven đường. Tôi thẫn thờ dõi theo người đi đường qua lớp kính của trạm điện thoại.
Không biết trong số họ, liệu có ai mới hai mươi hai tuổi nhưng đã trải qua nhiều biến cố trong chín tháng ngắn ngủi như tôi hay không?
Không biết bao lâu sau, không khí ngột ngạt của trạm điện thoại kín mít khiến dạ dày tôi bắt đầu quặn thắt, tôi ngồi xổm xuống một góc nôn khan đến mức không còn sức lực.
Bên ngoài có người gõ cửa trạm điện thoại, tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn.
Anh ta bị bộ dạng của tôi dọa cho sợ chết khiếp, lùi lại phía sau một bước. Rồi anh ta đưa mắt dò xét tôi, chúng tôi đối mắt mười mấy giây, sau đó anh ta chịu thua, quay lưng bỏ chạy.
Tôi vùi mặt vào hai đầu gối cười khanh khách, có lẽ anh ta nghĩ tôi là người thần kinh có vấn đề, không bình thường thì sao chứ, tôi cũng chẳng thèm bận tâm, bởi vì thế giới này vốn là thế giới điên cuồng mà.
Sau đó, tôi cảm thấy có người giữ hai vai tôi và lắc mạnh: “Lee Sungmin, cậu làm sao vậy?”
“Em không sao đâu.” Tôi giơ tay áo lau mặt rồi đứng dậy: “Anh Kang, chúng ta về thôi.”
Kangin im lặng mở cửa xe, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi rất xa lạ.
Đến chân tòa chung cư, Kangin giúp tôi tháo dây an toàn, anh quay sang nói với tôi: “Kyuhyun nhờ tôi chăm sóc cậu, tôi đã không làm tốt, thật là…” Anh thở dài một hơi.
Tôi cười cười: “Anh thở dài làm gì chứ? Chuyện này vốn không liên quan đến anh.”
Kangin cúi đầu châm một điếu thuốc, anh hỏi tôi: “Cậu có làm một điếu không?”
“Không cần.” Tôi lắc đầu: “Anh Kangin, anh có thể tìm việc giúp em không?”
Kangin quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc. Lúc này tôi mới nhớ ra, anh không biết tôi đi làm thuê ở bên ngoài, tôi vội giải thích: “Hôm Kyuhyun bị thương, em rời khỏi cửa hàng mà không báo cho ông chủ một tiếng nên bị đuổi việc rồi.”
“Sao cậu lại đi ra chợ? Nơi đó phức tạp lắm, loại người gì cũng có, một học sinh như cậu sao có thể chịu nổi công việc lao động chân tay nặng nhọc?”
“Em không có tiền, trong tay em chẳng còn một đồng nào cả.”
Điếu thuốc trên miệng Kangin suýt bị rớt xuống sàn xe: “Nhà cậu không gửi sinh hoạt phí cho cậu sao?”
“Nhà em cũng cần tiền.” Tôi ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ và nói chậm rãi: “Bệnh của mẹ em bây giờ chuyển thành suy thận mãn tính, một tháng phải lọc thận mấy lần…”
Kangin tỏ ra không tin: “Số tiền Kyuhyun cho cậu, cậu không giữ lại một ít sao?”
“Không, anh ấy còn cần hơn em.”
Kangin há hốc miệng nhìn tôi hồi lâu, sau đó anh rút ví, lấy hết tiền trong đó gồm cả đô la Mỹ và đồng hryvnia nhét vào tay tôi: “Cậu hãy cầm tạm trước đi, vài ngày nữa tôi sẽ đưa cho cậu thêm một ít, đừng đi làm thuê nữa.”
Tôi đặt tiền lên đùi anh và đẩy cửa bước xuống xe.
“Lee Sungmin!”
Tôi đứng lại, quay đầu nói với anh: “Anh ấy đã nợ anh quá nhiều rồi, em không thể nợ anh thêm nữa.”
Kangin đập mạnh tay vào vô lăng khiến còi xe kêu inh ỏi một lúc lâu.
Tôi vội vàng đi nhanh vào thang máy, cúi đầu bấm nút lên tầng trên.
Dù khổ sở mệt nhọc thế nào tôi cũng sẽ chịu đựng, tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại của người khác, bởi vì tôi sợ một khi tôi thương hại chính bản thân mình tôi sẽ không còn dũng khí để tiếp tục kiên trì.
…
…
…
Vài ngày sau, Valeria giúp tôi tìm một công việc trông coi cửa hàng ở chợ Bảy km. Do phép lịch sự, tôi đến dự hôn lễ của cô.
Tuy Valeria đã có Ivan nhưng đây là lần đầu tiên cô mặc váy cưới nên không tránh khỏi tâm trạng hồi hộp và hưng phấn.
Hôm cô tổ chức đám cưới, tôi xin phép ông chủ nghỉ nửa buổi. Từ cửa hàng tôi đến thẳng nhà thờ nhưng vẫn bị muộn. Khi tôi thở hổn hển kéo cánh cửa nhà thờ, mục sư đã bắt đầu kêu cô dâu và chú rể tuyên thệ trước Chúa.
Chú rể có diện mạo bình thường, lớn hơn Valeria ít nhất chục tuổi, nhưng có thể thấy anh ta là người hiền lành, lương thiện, có nghề nghiệp ổn định. Quan trọng hơn, anh ta rất yêu thương chiều chuộng Valeria.
Tôi tìm một chỗ ngồi xuống, đúng lúc mục sư hỏi chú rể: “Dù giàu có hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù vui vẻ hay lo buồn, con có đồng ý yêu thương cô ấy, trung thành với cô ấy cho đến lúc đầu bạc răng long không?”
Chú rể quay sang nhìn cô dâu bằng ánh mắt thâm tình. Cô dâu xinh đẹp tuyệt trần trong bộ váy cưới màu trắng, trên đầu đội một vương miện kết bằng hoa.
Mục sư hỏi lại: “Con có đồng ý không?”
Chú rể cầm tay cô dâu nói rõ ràng: “Con đồng ý!”
“Cô dâu thì sao?” Mục sư quay sang Valeria: “Con có đồng ý sẽ yêu thương anh ấy, trung thành với anh ấy cho đến lúc đầu bạc răng long, dù gặp cảnh giàu có hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù vui vẻ hay lo buồn?”
Valeria thẹn thùng cúi đầu nói nhỏ: “Con đồng ý!”
Không khí trong nhà thờ náo nhiệt hẳn lên, mọi người đều bị khuấy động bởi cảnh tượng này. Một bà già ngồi bên cạnh tôi cầm khăn tay chấm lên khóe mắt: “Đẹp lắm, đúng không?”
Tôi đờ đẫn nhìn cô dâu chú rể, đầu óc trống rỗng.
“Một đôi rất đẹp, một tình yêu rất đẹp.” Bà già tiếp tục cảm động nói.
Tôi đột nhiên không thể chịu nổi, hanh phúc của người xung quanh khiến tôi ghen tỵ đến mức phát điên. Tôi đứng dậy chạy ra khỏi nhà thờ, không kịp chứng kiến cảnh cô dâu, chủ rể trao nhẫn và hôn nhau.
Đứng trên con đường nhỏ bên ngoài nhà thờ, tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng thật ra là để che giấu giọt lệ đã trào ra khóe mắt.
Mái vòm cung của nhà thờ ở phía đối diện lúc này nổi bật dưới ánh mặt trời. Trên bức tường đá tinh xảo, một thiên thần đang lướt trong gió nhẹ, vạt áo bay phấp phới. Một đàn bồ câu trắng chao lượn trong không trung, cảnh tượng rất đỗi quen thuộc khiến trái tìm tôi mềm dịu hẳn. Sự thanh bình an lạc rất đỗi bình thường này, từ nơi sâu thẳm dưới đáy lòng tôi đã trở thành một ước mơ xa vời.
Vào buổi chiều tối mười ngày sau đó, khi từ chợ về nhà, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng còi ô tô pin pin ở đằng sau.
Tôi quay đầu, một chiếc xe sang trọng màu đỏ chót đỗ ở ngay bên cạnh. Cửa xe kéo xuống, La Tây mỉm cười với tôi.
“Lên xe đi.” Chị ta cất giọng không dễ từ chối.
La Tây đưa tôi đến câu lạc bộ bài trí theo phong cách Nga, nơi Kyuhyun thường dẫn tôi đến ăn cơm.
Chúng tôi vừa ngồi xuống, một nhân viên phục vụ quen thuộc liền đi tới châm thuốc cho La Tây và đưa tờ thực đơn.“Cậu muốn ăn gì?” La Tây hỏi tôi. “Bít tết của nhà hàng này không tồi, chúng ta gọi món đó nhé!”
La Tây chưa bao giờ có thái độ tử tế với tôi như vậy, tôi kinh ngạc vội vàng mở miệng: “Chị không cần phải tốn kém đâu, em ăn gì cũng được.”
Khi món salad được dọn lên, hai chúng tôi vẫn ngồi im không người nào có tâm tư cầm dao dĩa. La Tây đến tìm tôi tuyệt đối không phải vì muốn mời tôi ăn cơm, về điểm này trong lòng tôi biết rõ.
“Chị, có gì chị cứ nói thẳng đi ạ.”
La Tây ngẩng mặt nhả một vòng khói thuốc, đến lúc này chị ta mới lên tiếng: “Đã có kết quả rồi, cậu ấy bị hủy tư cách định cư lâu dài, buộc phải xuất cảnh trong vòng mười lăm ngày, nếu không sẽ bị trục xuất.”
Mặc dù La Tây không nói rõ nhưng tôi biết chị ta đang nhắc đến ai, tôi thở phào nhẹ nhõm: “Kyuhyun lúc nào mới được thả ra?”
La Tây mỉm cười: “Cậu ấy đã được thả rồi, hiện đang ở nhà tôi.”
Tôi ngẩng đầu, trầm mặc nhìn chị ta.
La Tây lại nhả khói: “Bây giờ cậu ấy chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn, nhà tôi rộng rãi lại có người phục vụ nên rất tiện lợi.”
Tôi cảm thấy cổ họng khô rát, bèn nuốt nước bọt rồi mở miệng một cách khó khăn: “Em có thể gặp anh ấy không?”
“Cậu muốn gặp cậu ta sao?” La Tây biết rõ nhưng vẫn hỏi lại tôi.
“Vâng, em muốn gặp anh ấy.” Tôi nhấn mạnh.
La Tây chống tay lên cằm nhìn tôi hồi lâu, bình thường rất hiếm khi chị ta có cử chỉ nữ tính như vậy.Tôi im lặng nhìn chị ta.
“Cậu em, tôi sẽ kể cho cậu nghe một chuyện thú vị.” La Tây cuối cùng cũng dập tắt điếu thuốc lá, nhếch mép nở nụ cười mỉa mai: “Sáng hôm qua Shin Dong đến chỗ tôi, anh ta mang theo một cuộn băng đi tìm Kyuhyun. Anh ta nói muốn đổi cuộn băng này lấy mạng lưới làm ăn Kyuhyun gây dựng ở Ukraine trong suốt bảy năm qua, nếu không anh ta sẽ tung cuộn băng lên mạng. Kyuhyun không còn cách nào khác, đành phải nghe theo lời anh ta. Tâm huyết suốt bảy năm trời, cậu có biết là khái niệm gì không? Còn nữa, cậu có muốn biết nội dung của cuộn băng đó không?”
Đầu óc tôi hỗn loạn, hai tai ù ù, tôi trợn mắt nhìn La Tây: “Ý chị là gì?”
“Cậu cho rằng ý tôi là gì?” Chị ta nhướng mày cười nhạt: “Hai mươi ngàn đô la cho một lần lên giường với đàn ông, call boy cao cấp nhất ở Odessa cũng không có cái giá đó, cậu tưởng cậu là ai chứ?”
Tôi hít một hơi dài, hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, đến mức móng tay bấm sâu vào da thịt.
“Cậu muốn biết Shin Dong đã làm gì đúng không?” La Tây nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét: “Đúng vậy, Shin Dong đã dùng cậu để chơi Kyuhyun một vố. Lee Sungmin, sao cậu không chịu động não tìm hiếu xem chuyện đó có hợp tình hợp lý hay không? Cậu nghĩ đàn ông đều chịu vung tiền qua cửa sổ hay sao?”
Giống như bị sét đánh trúng đầu, tôi nắm chặt hai thành ghế, khép mí mắt. Hóa ra tôi đã quá đề cao bản thân, bây giờ tôi đã hiểu, nhưng cái giá phải trả là quá lớn.
“Bạn trai dùng thân thể đế đổi lấy tiền cứu mạng người đàn ông. Đây là hành vi cầm dao đâm thẳng vào ngực cậu ấy, cậu có biết không? Cậu ấy còn mặt mũi nào gặp cậu nữa?”La Tây vô thức cất cao giọng, khiến những khách hàng ở mấy bàn xung quanh đều dồn mắt về phía chúng tôi.
Tôi không thể chịu nổi ánh mắt của chị ta nên cúi thấp đâu, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
La Tây nhìn tôi một lát, giọng nói đột nhiên trở nên mềm mại hẳn: “Lee Sungmin, lúc bằng tuổi cậu, tôi còn ngốc hơn cậu nữa. Tôi dạy cậu câu này, cậu hãy ghi nhớ, đừng bao giờ đánh giá cao mức độ ảnh hưởng của bản thân với đàn ông, bọn họ có thế giới và nguyên tắc của bọn họ. Cũng đừng bao giờ hy sinh bản thân vì bọn họ, bởi vì làm vậy bọn họ cũng chỉ cảm kích cậu chứ không yêu cậu hơn.”
Tôi cúi mặt lặng thinh. Trái tim đau đớn đến mức tê liệt.
La Tây lại thở dài: “Kyuhyun đúng là có số đào hoa, cứ yêu ai thật lòng là gặp đen đủi. Đầu tiên là Lee Sunkyu, tiếp đó là Kim Heechul, cuối cùng là cậu. Lần đầu tiên gặp cậu, tôi không khỏi giật mình, nhìn qua thì không giống lắm nhưng lúc cậu cười nói thì đúng là bản sao của Lee Sunkyu.”
Tôi đờ đẫn nhìn đống dao dĩa cốc đĩa ở trước mặt, không thể há miệng thốt ra một âm thanh nào, như thể đột nhiên bị á khâu. Tôi không biết, tiếp theo còn bao nhiêu điều bất ngờ mà tôi cần phải chuẩn bị tâm lý chịu đựng.
La Tây dường như không để ý đến sự thay đổi trên gương mặt tôi, chị ta nóitiếp: “Kyuhyun chưa từng nhắc đến Lee Sunkyu với cậu à? Con bé đó kém Kyuhyun hai khóa, là hoa khôi có tiếng trong khoa của cậu ấy. Kyuhyun vất vả theo đuổi suốt một năm trời, con bé đó mới gật đầu đồng ý. Cậu ấy nâng niu con bé như một bông hoa. Năm đó, sau khi chôn cất ông già, Kyuhyun lập tức sang Hungary trả nợ. Trong tay còn hơn ba trăm ngàn nhân dân tệ, cậu ấy đưa hết cho con bé đó nhờ nó thanh toán khoản tiền hàng cuối cùng. Ai ngờ nó thấy nhà họ Cho lụn bại, không còn như trước kia, thế là nó lặng lẽ làm thủ tục đi du học. Đợi đến khi cậu ấy lên máy bay, nó cũng biến mất cùng với số tiền ba trăm ngàn. Thời điểm đó là năm chín mấy, ba trăm ngàn là con số không nhỏ. Kyuhyun bị khốn đốn ở Hungary, lúc thê thảm nhất trong tay cậu ấy chỉ có sáu trăm đô la Mỹ, không đủ tiền mua vé máy bay về nước. Cậu ấy hết cách nên đành phải sang Ukraine làm ăn.”
Nói đến đây, La Tây mỉm cười.
Tôi có thế tưởng tượng ra, lúc Kyuhyun mới đến Odessa, anh không người thân, không bạn bè, ngôn ngữ không thông, chắc chắn La Tây đã giúp đỡ anh. Nam nữ ở nơi tha hương nương tựa vào nhau, cùng đạt những thứ mình cần.
Cuối cùng tôi mở miệng hỏi chị ta: “Anh ấy hận cô ta hay không quên nổi cô ta?”
La Tây lại châm một điếu thuốc và nở nụ cười bất lực: “Những người đàn ông theo đuổi cậu trước kia, sau bao nhiêu năm, cậu có nhớ diện mạo của họ không?”
Tôi lắc đầu.
“Thế thì đúng rồi, đàn bà sẽ nhớ mãi không quên những người đàn ông rơi lệ vì họ. Còn đàn ông sẽ chỉ nhớ người phụ nữ khiến họ đau lòng.”
Không cần nói gì thêm, tôi tựa người vào thành ghế toàn thân mềm nhũn, chân tay cứng đờ không thể cử động.
Cuối cùng La Tây đưa cho tôi một cái túi giấy: “Ở nơi công cộng cậu đừng mở ra, về nhà rồi xem sau. Nếu cậu muốn tốt cho Kyuhyun thì đừng bám lấy cậu ấy nữa, để cậu ấy yên tâm rời khỏi nơi này.”
La Tây xoa đầu tôi, định nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Chị ta đi ra ngoài thanh toán tiền rồi rời khỏi nhà hàng.
Tôi vẫn ngồi bất động một chỗ, lâu đến mức nhân viên phục vụ tiến lại gần hỏi thăm: “Thưa cậu, cậu có cần giúp gì không?”
Tôi lắc đầu, anh ta cười cười với tôi rồi đi chỗ khác.Tôi không nghe theo lời khuyên của La Tây, xé túi giấy và thò tay vào bên trong. Sau đó tôi không kiềm chế nổi, nhếch mép mỉm cười.
Trong túi là năm xấp tiền một trăm đô la Mỹ.
Có một tờ giấy kẹp giữa xấp tiền, trên cùng là hai chữ: “Minie”, bên dưới là một khoảng trống trắng tinh, cuối cùng mới là dòng chữ xiêu vẹo: “Em hãy quên hết tất cả, tiếp tục theo đuổi ước mơ của em. Cứ tiến về phía trước, sẽ có người yêu em hơn tôi.”
Tôi thẫn thờ nhìn túi giấy rồi bật cười thành tiếng.
Đúng là khôi hài thật, người bạn gái đầu tiên ôm tiền của anh chạy mất, anh lại dùng tiền để xua đuổi người vừa ở bên cạnh anh.
Đây có được coi là tiền bồi thường không? Mười tháng trái tim tan nát đổi về hơn bốn triệu won. Vụ giao dịch này kể ra cũng lời thật đấy. Tôi vẫn mỉm cười, bởi vì tôi không khóc nổi.
Tôi đốt tờ giấy trên ngọn nến, mở to mắt nhìn nó từ từ hóa thành tro bụi.
…
…
…
Khi ngẫm nghĩ lại, tôi không tin từng cử chỉ bộc lộ tấm chân tình và sự yêu thương anh dành cho tôi trong thời gian qua chỉ xuất phát từ việc tôi giống một ai đó.
Tôi cũng không tin anh nhẫn tâm không chịu gặp tôi chỉ vì tôi không hiểu lòng người hiểm ác làm chuyện dại dột. Chúng tôi đã trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở như vậy, gần như một đời một kiếp của người khác.
Tôi không tin một chút nào.
Trong lòng tôi vẫn nuôi một tia hy vọng, tôi đếm từng ngày trôi qua.Nhưng Kyuhyun vẫn biệt tăm biệt tích, cho đến buổi tối ngày thứ mười lăm giống cái đêm anh lặng lẽ biến mất.
Tất cả đã kết thúc.
…
…
…
Cành cây bên ngoài cửa sổ đã rụng hết hoa, lá xanh bắt đầu ngả vàng. Mùa hạ dài dằng dặc của Odessa cuối cùng cũng qua đi.Tôi bắt đấu thu xếp hành lý chuẩn bị về nước. Kyuhyun nói đúng, thành phố này không có duyên với tôi.
Đồ đạc không mang về tôi đều đem tặng cho người khác. Tôi muốn xóa sạch những ký ức liên quan đến thành phố này. Tôi sẽ không bao giờ quay trở lại nơi đây nữa.
Người duy nhất ra sân bay tiễn tôi là Kangin. Tôi mỉm cười chào tạm biệt anh ở cửa kiểm tra.
“Lee Sungmin, cậu đừng hận cậu ấy…” Kangin nhìn tôi.
Tôi ngắt lời anh, cố gắng nở nụ cười nhẹ nhõm: “Anh Kang, nếu anh về Seoul, nhớ gọi điện cho em, em sẽ mời anh ăn cơm.”
Chiếc máy bay Boeing 747 cuối cùng cũng lăn bánh trên đường băng và lao vút lên bầu trời xanh lam. Từ trên cửa sổ máy bay nhìn xuống, bên dưới là đồng bằng Ukraine rộng lớn và biển Đen cuộn sóng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Hôm đó là ngày Hai mươi tư tháng Tám, đồng bằng Ukraine đẹp đẽ đã bước vào đầu thu. Nhưng tôi không còn cơ hội đi dưới ánh nắng ấm áp của mùa thu, đằng sau là con đường dọc bờ biển đầy lá vàng rơi, trước mặt là rừng cây sơn tra đỏ rực đẹp như một bức họa.
Tôi giơ tay lên cửa sổ vẫy chào.
Tạm biệt Odessa!
Tạm biệt Ukraine!
.
.
.
Hoàn
28/6/2013
8:08 PM
Ami Wakeshima
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.