Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh
Tác giả: Thư Nghi
Người dịch: Greenrosetq
Edit for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: yaoi, some sweet, some hurt, sad end
***
***
Chương 6 – Con đường mùa đông
…
…
…
Ôi, buồn đau, ôi, cô lẻ…
Trở về với em ngày mai
Nhina, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
………………………..(Con đường mùa đông – Pushkin – Thúy Toàn dịch)
…
…
…
Khi chân Kyuhyun khỏi hẳn thì đã là trung tuần tháng Ba. Đường phố Seoul lúc này được bao phủ bởi một màu tươi xanh của cành lá, hoa đào nở rộ. Vậy mà ở Odessa tuyết vẫn rơi đầy trời, chỉ có gió từ biển Đen thổi tới là dịu đi nhiều.
Kyuhyun tổ chức một đoàn đi núi Carpathian, anh nói đây là lần trượt tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay. Hơn hai tháng bị cầm chân ở nhà khiến anh ngứa ngáy không chịu nổi.
Tôi không thể ngăn cản anh nên hơi tức giận, vừa thu dọn hành lý, tôi vừa cằn nhằn: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú: “Em hãy nói xem, tiểu thụ một khi có nơi có chốn đều trở nên lắm điều phải không? Em mới bao nhiêu tuổi mà giống bố anh thế?”
“Đáng ghét!” Tôi quyết định đình công, ném bụp cái va li xuống đất: “Em không đi, anh thích rủ đứa nào thì rủ.”
“Novalisika em cũng không muốn đi?” Kyuhyun sớm bắt thóp tôi nên cất giọng từ tốn.
Tôi sững người, sau đó không nói một câu nào mà chỉ lặng lẽ thu dọn đồ.
Novalisika là một thành phố nhỏ nổi tiếng ở Ukraine, cách khu trượt tuyết Carpathian mà chúng tôi chuẩn bị đi hơn hai trăm cây số. Nơi này có nhiều nghệ sĩ âm nhạc dân gian tôi đã nghe danh từ lâu. Thành phố nhỏ đó đáng để tôi đi một chuyến.
Hôm xuất phát, mười mấy chiếc xe hơi sang trọng nối thành hàng dài diễu qua khu vực trung tâm thành phố. Đám cảnh sát giao thông ở trên đường bỗng dưng đầu óc mơ hồ, tưởng là đoàn xe của một nhân vật quan trọng nào đó nên giơ tay kính chào, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Tôi ngồi trong xe cười lăn lộn.
Chiếc BMW bị bạt nóc của Kyuhyun đã được sửa lại, nhìn từ bên ngoài y như xe mới, không thấy bất cứ vết xước nào. Chỉ có một tấm bảng điện bị trục trặc nên phải gửi sang Đức đổi lấy cái mới, ba tháng sau mới được nhận hàng.
Bộ phận bị hỏng đó ảnh hưởng đến hệ thống lùi xe. Mỗi khi đi nhà hàng hoặc casino, người khác chỉ cần ném chìa khóa xe cho người gác cổng là xong, duy nhất một mình Kyuhyun là tốn tiền boa, bởi vì cần người đẩy xe của anh ra vào vị trí đỗ xe.
Do đó trước chuyến đi trượt tuyết, Kyuhyun suốt ngày bám lấy Kangin, tốn bao nhiêu nước bọt mới mượn được chiếc xe Jeep hai cầu thân yêu của Kangin.
Gần đến nơi chúng tôi mới biết quyết định của Kyuhyun là vô cùng sáng suốt.
Cáp treo ở khu trượt tuyết là sản phẩm của Liên Xô từ thập niên năm mươi, vừa cũ nát vừa không an toàn. Đoàn chúng tôi không ai chịu ngồi cáp treo nên đành lái xe lên đỉnh núi.
Đến lưng chừng núi, đường phủ đầy tuyết vừa dốc vừa trơn trượt, những chiếc xe hơi sang trọng khác bánh xoay tròn mà xe vẫn đứng yên tại chỗ, tỏa ra mùi khó ngửi. Chỉ có chiếc xe Jeep nhãn hiệu Opel của chúng tôi là khá hơn một chút, vẫn có thể tiến về phía trước. Người dân ở hai bên đường nhìn đoàn xe của chúng tôi cười như nắc nẻ.
Nghe đằng sau có tiếng gọi “Kyuhyun”, anh liền mặc áo khoác, nhảy xuống xe với vẻ mặt miễn cưỡng. Anh đứng đầu đoàn xe quan sát một lúc lâu. Sau đó Kyuhyun kéo một người đàn ông ở bên đường nói điều gì đó, rồi rút mấy tờ đô la Mỹ nhét vào túi người này. Cuối cùng người đàn ông gật đầu rồi bỏ đi.
Đám bạn của Kyuhyun hỏi anh định làm gì. Kyuhyun giả vờ âm trầm, chống tay vào cằm không nói một tiếng nào, khiến đám bạn vừa cười vừa chửi anh.
Hai mươi phút sau, người đàn ông vừa nhận tiền của Kyuhyun quay về, dắt theo mười mấy người bản xứ tròn ùng ục, tất cả đều có thân hình cao lớn mập mạp, nặng đến một trăm cân. Kyuhyun chỉ huy bọn họ cứ hai người đứng sau một xe, cảnh tượng rất hoành tráng.
Tôi cố nhịn cười mở to mắt xem anh giở trò gì. Kết quả, dưới lực đẩy của hai người bản xứ, chiếc xe đầu tiên từ từ chuyển động. Bốn bề nổi lên tiếng huýt sáo tán thưởng, mọi người vui vẻ lên xe của mình. May mà tất cả đều là xe tốt và đủ mã lực nên đoàn xe đi một mạch lên đỉnh núi.
Lúc trượt tuyết, tôi bị Kyuhyun lừa một vố. Anh nói với tôi: “Em từng đi trượt tuyết rồi? Biết phanh lại và rẽ ngoặt đúng không? Biết hai chiêu này là được, em cứ theo anh, đảm bảo sẽ không sao đâu.”
Tôi tin lời anh nên cùng anh trượt xuống. Lúc mới bắt đầu tôi còn theo kịp tốc độ của anh, mấy trăm mét sau đó anh trượt ngày càng nhanh, tôi sợ quá hét lên:
“Anh chậm một chút đợi em với!”
Kyuhyun như không nghe thấy tôi gọi, bỏ mặc tôi cứ thế lao về phía trước.
Tôi sợ đến mức đầu óc quay cuồng, cuối cùng ngã phịch xuống, ván trượt văng đi mười mấy mét.
Hồi còn ở Seoul tôi từng đi Suwon trượt tuyết vài lần, thậm chí mới trượt lần thứ hai tôi đã lên làn đường giữa. Lúc đó tôi cảm thấy thần kinh vận động của mình cũng không đến nỗi nào. Nhưng tôi đâu có biết, khu trượt tuyết đó là khu trượt tuyết nhân tạo nên ít chướng ngại vật. Còn trên dốc núi thiên nhiên vô số cạm bẫy không thể lường trước, tôi gần như lăn vài vòng xuống triền núi.
Khó khăn lắm mới lết tới chân núi đầu tóc mặt mũi tôi dính đầy tuyết, tôi đặt mông ngồi xuống đất, trong lòng uất ức vô cùng.
Kyuhyun khoanh hai tay đứng trước mặt tôi, chẳng hề áy náy mà còn cười nhạo tôi: “Không có anh, em vẫn xuống núi như thường. Bị ngã một lần, em sẽ tiến bộ gấp mấy lần ấy chứ.”
“Biến đi.” Ngọn lửa giận dữ bốc tới đỉnh đầu tôi, tôi cầm ván trượt đập vào người anh: “Em chưa từng gặp người đàn ông nào tồi tệ như anh, anh không phải là con người.”
Bạn của Kyuhyun ở bên cạnh cười hì hì: “Mark, cậu xong đời rồi, còn không mau cởi áo tạ tội với cậu ấy đi!”
Tôi tức muốn chết, nói thẳng với anh sẽ không bao giờ đến đây lần thứ hai.
Kyuhyun đành phải mềm mỏng thương lượng với tôi: “Chúng ta ở đây những ba ngày, không trượt tuyết thì em muốn làm gì?”
“Em đi Novalisika.”
“Không được, đã nói ba ngày sau mới đi mà.”
“Em mặc kệ, ai bảo anh lừa em.” Tôi bám vào cổ anh rồi leo lên lưng anh mè nheo, khiến Kyuhyun hết cách.
Anh đành phải cáo lỗi với nhóm bạn. Sau bữa trưa của ngày hôm sau, anh đưa tôi rời khỏi khu trượt tuyết.
Một người bạn nhắc nhở: “Trời có vẻ u ám lắm, chỉ e là sẽ có tuyết rơi.”
Kyuhyun ngẩng đầu quan sát sắc trời rồi cất giọng bình thản: “Chắc không sao đâu. Nếu thuận lợi chúng tôi chỉ mất ba tiếng đồng hồ đi đường, chúng tôi có thể vào đến thành phố trước khi trời tối.”
Nhưng chúng tôi mới đi chưa được bao xa, hoa tuyết bắt đầu bay khắp bầu trời. Nửa tiếng đồng hồ sau đó, tuyết rơi ngày càng dày đặc.
Bốn bề là đất bằng và những quả đồi bát ngát mênh mông, không hề xuất hiện bóng dáng con người và nhà cửa. Vào mùa hè, nơi này là rừng bạch dương sum sê, nhưng bây giờ chỉ còn lại khoảng trống trắng xóa tiêu điều. Trong không gian rộng lớn như vậy, chỉ có duy nhất chiếc xe Jeep của chúng tôi độc hành.
Tôi cảm thấy hơi sợ hãi: “Bao lâu nữa mới tới nơi?”
Kyuhyun cố gắng định hướng đường đi ở phía trước: “Anh không biết, trận tuyết này hơi bất thường. Con đường có vẻ không đúng lắm thì phải.”
Tôi được dịp châm chọc anh: “Anh lạc đường rồi phải không? Còn dám nói khoác mình là GPS?”
Kyuhyun quay sang nhìn tôi, cất giọng sắc lạnh: “Em không nói cũng chẳng ai nghĩ em là người câm đâu.”
Người này trở mặt nhanh như lật bàn tay, thật chẳng thú vị một chút nào. Tôi bĩu môi với anh rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kyuhyun lôi từ hòm dụng cụ ra một tấm bản đồ, anh càu nhàu: “Anh phát hiện thấy từ lúc quen em, anh không ngừng gặp chuyện xui xẻo. Khi nào về anh phải tìm thầy tướng số mới được, xem có phải chúng ta khắc mệnh hay không?”
Đây là hành vi “giận cá chém thớt” điển hình, tôi lờ đi như không nghe thấy.
Lúc này, Kyuhyun rõ ràng chỉ mạnh mồm chứ không còn tự tin như ban đầu. Anh quan sát tấm bản đồ một lúc rồi nói nhỏ: “Không phải đấy chứ, trên bản đồ chỉ có một con đường thôi mà.”
Kyuhyun cố chấp lái xe thêm ba mươi cây số nữa, nhưng tình hình ngày càng bất ổn.
Lúc này mới chỉ ba giờ chiều nhưng sắc trời âm u như lúc hoàng hôn, tầm mắt con người bị giới hạn trong khoảng ba mét. Tuyết gần như ngập cả bánh xe, ngoài tiếng động cơ, bên tai còn có thể nghe rõ tiếng bánh xe ma sát trên tuyết lạo xạo.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy âm thanh tuyết rơi dày đặc và nặng nề như vậy. Bình thường giông bão hoặc mưa lớn còn có thể hình dung, một cơn bão tuyết hiếm gặp như thế này, tôi không thể tìm ra hình dung từ thích hợp, giống như trên trời có người cầm một xô tuyết giội ào ào xuống đầu bạn.
Trời đất như chỉ còn lại hai chúng tôi và một màu trắng xóa vô cùng vô tận.“Lẽ nào là ngày tận thế?” Tôi cố nén nỗi sợ hãi.
Kyuhyun định há miệng trả lời, nhưng anh chưa kịp lên tiếng, thân xe liền rung mạnh một cái rồi đứng im tại chỗ, động cơ tắt ngúm.
Tim tôi đập thình thịch, tôi hoang mang nhìn anh.
Kyuhyun đập mạnh tay vào vô lăng và chửi thề: “Mẹ kiếp, đúng là gặp ma rồi.”
Anh thậm chí còn không kịp mặc áo khoác, lập tức nhảy xuống xe xem xét tình hình. Tôi khoác áo lông vũ xuống xe theo anh, bông tuyết luồn qua cổ áo chui vào ngực lạnh toát.
Hóa ra bốn bánh xe chìm hẳn trong tuyết nên bị hãm lại, dù chúng tôi cố gắng cỡ nào cũng không thể khiến xe nhúc nhích.
“Máy di động.” Kyuhyun chìa tay về phía tôi.
Tôi rút điện thoại nhưng màn hình hiển thị nơi này không có sóng, chúng tôi không thể liên lạc vói thế giới bên ngoài.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, gió thổi ù ù ở bên tai, bốn bề bị tuyết bao phủ chỉ còn một màu trắng xóa. Chúng tôi nhìn nhau, có thể thấy rõ nỗi sợ hãi trong đôi mắt của người kia.
Bị kẹt lại tại một khu vực không xóm làng, không nhà cửa như nơi này, chúng tôi dù gọi trời, trời không ứng, gọi đất, đất không linh.
Kyuhyun chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, môi lạnh đến mức tím tái. Anh quay lại vị trí tài xế và đóng chặt cửa. Sau đó anh châm một điếu thuốc lá.
“Làm thế nào bây giờ?” Tôi vừa sợ vừa lạnh, chỉ biết giơ hai tay ôm chặt vai mình.
Kyuhyun đưa mắt nhìn tôi, bấm nút mở gió nóng trong xe ô tô rồi lấy lại vẻ bình thản: “Không sao đâu, chúng ta cứ ở đây, lát nữa có xe đi qua không biết chừng. Gặp xe là chúng ta có thể đi nhờ về. Em đừng run nữa, làm anh thương chết đi được, thật sự không sao đâu mà.”
“Đều do lỗi của em, nếu hôm nay em không đòi đi…” Tôi nấc nghẹn.
“Em lại thế rồi.” Kyuhyun dụi điếu thuốc rồi giơ tay về phía tôi: “Lại đây để anh ôm nào.”
Tôi tiến lại gần rúc vào lòng anh: “Em xin lỗi.”
“Cậu bé ngốc nghếch này.” Anh thở dài và vỗ lưng tôi: “Đã đến nước này rồi, em nói những lời đó thì có tác dụng gì chứ? Đi theo anh thì em yên tâm đi, anh kiểu gì cũng có cách. Chúng ta là một đôi sống sờ sờ có thể nhịn tiểu đến chết sao?”
Câu nói đùa của anh khiến tôi bật cười thành tiếng.
“Trời u ám thế này chúng ta cũng chẳng thể đi bộ. Thôi thì cứ ở đây đợi bão tuyết ngừng rồi tính sau. Đám bạn anh ở khu trượt tuyết tối nay không liên lạc được với anh chắc sẽ nghĩ cách đi tìm chúng ta. Ngoan nào, đừng sợ!”
Vòng tay ôm của anh khiến tôi cảm thấy vô cùng yên lòng. Trong không gian tràn ngập tuyết trắng như lúc này, thế giới dường như chỉ còn lại hai chúng tôi, không còn tồn tại một con người nào khác và những thứ không liên quan.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi ngó ra bên ngoài: “Liệu có máy bay trực thăng đến cứu chúng ta không?”
Kyuhyun véo má tôi mỉm cười: “Trí tưởng tượng của em phong phú thật đấy, em tưởng chúng ta đang đóng phim Hollywood sao?”
Nhớ đến câu chuyện xã hội đen đuổi bắt bắn nhau trên đường phố mà Si Won từng kể cho tôi nghe, tôi không nhịn được lại phì cười.
“Em nghĩ gì mà vui thế?” Kyuhyun hỏi.Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện giật gân đó với anh. Kyuhyun cười chảy cả nước mắt: “Tên cảnh sát có vẻ thân thiết với em quá nhỉ?”
Tôi trề môi: “Anh cũng có lúc ghen ư?”
Kyuhyun ngẩng đầu, im lặng hồi lâu. Nụ cười trên môi anh có vẻ kỳ lạ. Một lúc sau anh vuốt tóc tôi: “Lee Sungmin, anh muốn hỏi em một chuyện?”
“Hỏi thì cứ hỏi, sao tự nhiên anh nghiêm chỉnh thế, làm em thấy hồi hộp quá!” Tôi rời khỏi lòng anh, ngồi thẳng người.
“Con người anh vừa háo sắc vừa không có trách nhiệm, lại không biết nói lời ngon tiếng ngọt, tại sao em vẫn đi theo anh?”
Anh thẳng thắn quá, nhưng những lời anh nói đều là sự thật. Tôi ngẫm nghĩ một lúc: “Em không biết, có lẽ kiếp trước em nợ anh.”
Kyuhyun chỉ nhìn tôi mà không lên tiếng, anh dường như bất ngờ trước câu trả lời của tôi. Ở bên ngoài, bão tuyết vẫn đập mạnh vào cửa kính. Bên trong xe, gió ấm thổi ù ù, tôi cảm thấy mặt nóng ran, hình như chính tôi cũng cảm động với câu nói vừa rồi của mình.
Kyuhyun không hỏi gì thêm nữa, anh gạt cần ngả ghế ra đằng sau: “Anh hơi mệt, để anh nằm một lát.”
Anh không nói gì trong một lúc lâu, khi tôi tưởng anh đã ngủ say, anh đột nhiên mở mắt và cất giọng không cam tâm: “Chẳng phải vì anh đẹp trai, phóng khoáng, tính tình rộng rãi và nhiều tiền sao?”
“Xì!” Tôi thật sự hết nói nổi.
Tôi gần như thức cả đêm, bụng đói cồn cào. Trên xe có nước uống và hoa quả, nhưng không có bất cứ đồ ăn nào. Thứ duy nhất chứa nhiệt lượng là thanh chocolate trong túi xách của tôi.
Bên ngoài gió vẫn thổi u u, ngoài tiếng gió tuyết còn các loại tiếng động kỳ lạ vọng đến khiến tôi nổi da gà. Dù gặm hết hai quả táo, tôi vẫn không thể kiềm chế nỗi sợ hãi ở trong lòng.
Kyuhyun giật mình tỉnh giấc, anh mở miệng càu nhàu: “Tiếng gì như tiếng chuột kêu, thật không chịu nổi.”
Tôi thề với anh là tôi nghe thấy tiếng sói hú.
Anh bị phá giấc ngủ nên khá bực dọc, thế là anh cố ý hù dọa tôi: “Ngoài sói ra, nghe nói nơi này còn có cả loài báo nữa.”
“Vớ vẩn!” Tôi chỉ có thể tự tiếp thêm lòng can đảm.
Kyuhyun véo thắt lưng tôi, anh ngáp dài một tiếng: “Em yên tâm đi, chắc chúng không có hứng thú với em đâu.”
“Sao anh biết?”
“Chúng đâu phải ngốc nghếch. Em thử nhìn người em xem, toàn xương là xương, chẳng có tí thịt nào cả, chúng mà gặm thì chỉ có mỏi răng.” Nói xong anh che mặt cười nhạo tôi.
Tôi nói không lại anh nên đành nằm xuống, mơ mơ màng màng cho đến lúc trời sáng.
Sáng hôm sau, tuyết vẫn chưa ngừng rơi nhưng có vẻ nhỏ hơn hôm qua.
Tôi muốn xuống xe xem xét tình hình nhưng cửa xe bị đông cứng. Tôi lấy hết sức đẩy, cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi Kyuhyun kéo người tôi sang một bên và giơ chân đạp mạnh vào cửa, cánh cửa chỉ hé ra một khe nhỏ.
Tôi lập tức định thần: “Trời, tuyết đã lấp cửa rồi!”
Người xưa có câu “Tuyết lớn lấp cửa”, hóa ra là lấp kiểu này.Cuối cùng, chúng tôi đành phải kéo cửa kính rồi từ cửa kính chui ra ngoài.
Khi vừa tiếp đất, cảnh tượng ở bên ngoài khiến tôi hóa đá.
Sau một đêm bão tuyết, một nửa thân xe của chúng tôi chìm ngập trong tuyết, trên nóc xe xuất hiện một lớp tuyết dày tới năm mươi xăng-ti-mét, kính bên ngoài cửa sổ kết thành lớp băng mỏng.
Tôi phóng tầm mắt ra xa, ngoài một màu trắng xóa chỉ có hoa tuyết bay bay, không tồn tại bất cứ dấu hiệu nào của sự sống. Còn trên mặt đất dưới chân tôi, tuyết dày đến gần một mét, ngập tới đùi tôi. Tôi thử nhấc chân bước đi nhưng khó khăn vô cùng.
Mới chỉ đứng ở bên ngoài một lúc, do không đội mũ nên hoa tuyết rơi đầy xuống đầu tôi, đông cứng trên tóc tôi giống như một lớp vỏ dày.
Kyuhyun đứng im lặng trong tuyết, hai tay đút vào túi áo khoác. Năm phút sau, anh mới lên tiếng hỏi tôi: “Chúng ta còn bao nhiêu đồ ăn?”
Lòng tôi trĩu nặng, tình hình tồi tệ đến mức này ư? Tôi bày từng thứ cho anh xem: Có sáu quả chuối, ba quả táo, một thanh chocolate. Chỉ có từng đó đồ ăn, chúng tôi cùng lắm có thể gắng gượng trong hai ngày.
Bữa sáng và bữa trưa, chúng tôi mỗi người chia nhau một quả chuối. Nhưng chút xíu đồ ăn chuyển hóa thành calorie, bị giá lạnh hút sạch sành sanh.
Đến tầm chạng vạng tối, tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi. Lúc này, lớp tuyết trên mặt đất càng dày hơn, đại khái khoảng một mét hai, cao đến thắt lưng tôi.
Kyuhyun nói, trong đời anh chưa từng gặp trận bão tuyết nào khủng khiếp như vậy.
Tôi đói đến mức cả người không còn chút sức lực, hai chân gần như không đỡ nổi trọng lượng cơ thể. Bình thường tôi luôn mồm hô khẩu hiệu ăn ít để giảm cân, cuối cùng cũng bị báo ứng. Viện cớ ăn không nổi nữa, tôi nhường nửa quả chuối cuối cùng cho Kyuhyun. Anh có lẽ còn cảm thấy đói hơn tôi nhiều.
Kyuhyun tay cầm chuối nhưng không bỏ luôn vào mồm. Anh chăm chú nhìn đồng hồ trên táp lô, gương mặt không giấu vẻ sợ hãi.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, đột nhiên có cảm giác như bị đánh mạnh một phát vào đầu, hai bên tai ù ù.
Sau một ngày một đêm nổ máy, đồng hồ xăng của ô tô đã báo hiệu đèn đỏ. Đến tầm bốn giờ sáng, động cơ tắt hẳn, gió ấm ngừng bặt.
Tôi tuyệt vọng ngồi thẳng người. Kyuhyun cũng tỉnh dậy, anh nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay anh toát mồ hôi lạnh. Trong hoàn cảnh thời tiết âm mười mấy độ, không có thiết bị sưởi ấm, không có đồ ăn, nghe nói khả năng chịu đựng cực hạn của con người là ba ngày.
“Sungmin, lại đây, ôm chặt anh vào.” Kyuhyun ôm tôi. Nhiệt độ trong xe từ từ hạ xuống. Trời tối om nên tôi không nhìn thấy rõ gương mặt anh, chỉ có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh đang truyền sang cho tôi.
Bốn bề vô cùng yên tĩnh, đến mức chúng tôi dường như nghe thấy cả nhịp tim đập của nhau. Thời gian và không gian như ngưng kết, chỉ còn lại tôi và anh, một đôi tình nhân lâm vào bước đường cùng.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy cái chết gần đến vậy. Tôi vùi đầu vào ngực anh, hai hàm răng bắt đầu va vào nhau lập cập.
Kyuhyun vuốt má tôi, ngón tay anh lạnh toát. Anh cất giọng trầm tĩnh: “Đây không phải là khu vực không người qua lại, trong bán kính mười mấy cây số thế nào cũng có ngưòi sinh sống. Sáng mai chúng ta sẽ nghĩ cách báo hiệu, rồi sau đó sẽ thoát khỏi nơi này. Ngoan nào, đừng sợ.”
“Vâng.” Tôi cố gắng tỏ ra dũng cảm, không muốn cho anh thấy sự yếu đuối và vô dụng của mình.
Trước khi trời hửng sáng cũng là lúc nhiệt độ xuống thấp nhất trong ngày. Chúng tôi tìm hết quần áo mặc lên người, bây giờ quan trọng nhất là giữ ấm cơ thể.
Trong hoàn cảnh giá rét, con người sẽ càng buồn ngủ. Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân, không được ngủ không được ngủ, nhưng ý chí không khống chế nổi cơ thể, hai mí mắt trĩu nặng. Lúc nhắm mắt, trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh bát mỳ nóng hổi ở trước mặt và chiếc giường lớn ấm áp ở nhà.
Lúc nhỏ đọc truyện cổ tích, ai cũng cho rằng câu chuyện cô bé bán diêm là do tác giả hư cấu. Nhưng bây giờ tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm, chắc chắn nhà văn Andersen cũng từng trải qua cảnh đói rét.
“Lee Sungmin! Mau tỉnh lại đi, em đừng ngủ.” Kyuhyun vừa lay mặt tôi vừa cất giọng đầy lo âu.
Tôi biết, nếu bây giờ thiếp đi thì có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại mà sẽ bay thẳng lên thiên đường. Đầu óc tôi rất tỉnh táo nhưng cơ thể không chịu phối hợp, chân tay và cơ bắp dường như không còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
“Hãy nói chuyện với anh, em nghe rõ chưa?”
“Nói… nói gì cơ?” Tôi lơ mơ trả lời, cố gắng hết sức nhướng mí mắt.
Trong cơn mơ màng, tôi được một vòng tay ôm chặt, anh dán mặt vào trán tôi và cất giọng nói trầm trầm bên tai tôi: “Bảo bối, nghe lời anh, đừng ngủ!”
“Vâng… em không ngủ…” Tôi vẫn nói trong vô thức.
Không biết bao lâu sau, miệng tôi đột nhiên bị nhét: một thứ gì đó, vị ngọt và mùi thơm của chocolate khiến thần kinh tôi hưng phấn hẳn.Tôi liền mở mắt ngoài trời đã có tia sáng, có thể nhìn thấy khuôn mặt và ngũ quan của Kyuhyun. Người tôi cuộn chặt trong chiếc áo khoác lông vũ, mặt tôi vùi vào chiếc áo len lông cừu của anh. Trong không khí giá lạnh tột độ, đây là nơi duy nhất có chút hơi ấm.
“Anh điên rồi à?” Sau khi định thần, tôi vội giật chiếc áo khoác lông vũ ra: “Anh muốn bị đông cứng hay sao?”
“Đừng động đậy.” Kyuhyun giữ chặt tay tôi: “Em đừng động đậy.”
“Kyuhyun.” Tôi nghẹn ngào ôm chặt lấy anh. Hai mắt nhức nhối khó chịu nhưng nước mắt không thể chảy ra, trời lạnh đến nỗi chất lỏng trong cơ thể hình như cũng bị đóng băng.
Đầu óc tôi hiểu rõ hơn bao giờ hết, trừ khi có người phát hiện ra tung tích của chúng tôi, nếu không chúng tôi khó có thể thoát khỏi nguy khốn.
Thế nhưng, giữa bốn bề mênh mông tuyết trắng như thế này niềm hy vọng tìm thấy con người hoặc xe cộ là rất mong manh.
Ukraine không phải là nước Mỹ. Ở bên đó nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, người ta sẽ huy động nhân lực vật lực thậm chí cả vệ tinh tìm kiếm, bởi vì bọn họ tin sinh mạng là vô giá.
Ở đất nước này, nơi duy nhất có thể cầu cứu là Đại sứ quán Hàn Quốc. Nhưng đại sứ quán năng lực có hạn, thậm chí còn cho rằng công dân xuất cảnh vì việc cá nhân.
Tôi ngẩng đầu, tia sáng bình minh chiếu vào con ngươi của Kyuhyun, mắt anh trong suốt hơn bao giờ hết.
Tôi tin vào lúc này, hai chúng tôi tâm linh tương thông.
Anh cúi xuống nhìn vào mắt tôi, mỉm cười: “Để anh kể cho em nghe một câu chuyện cười nhé, bình thường anh hay nói, cái chết khiến người đàn ông thích nhất là phóng túng cho đến chết dưới hoa mẫu đơn. Hôm nay tuy không có hoa mẫu đơn nhưng có một cây hướng dương ở đây, miễn cưỡng cũng coi như thỏa nguyện ước.”
Tôi hiểu anh cố ý chọc tôi cười để qua cơn buồn ngủ lúc sáng sớm. Nhưng vì quá lạnh, hai hàm răng của anh va vào nhau lập cập, cả người run rẩy.
“Em xin anh, anh mặc áo khoác vào có được không? Em không sao đâu, thật đấy.” Tôi cầu xin anh.
Lần này anh không lên tiếng cũng không nhúc nhích.
Cuối cùng tôi khoác áo lông vũ lên người Kyuhyun và kéo khóa giúp anh. Sau đó tôi kéo tay anh đặt vào ngực mình để sưởi ấm. “Truyện cười vừa rồi của anh khá thô tục. Dính đến “sắc” cũng có truyện cười không thô đấy, để em kể cho anh nghe.”
Trước đây tôi có đọc một truyện trong tuyển tập truyện cười Tiếu lâm quảng ký, ấn tượng tương đối sâu sắc. Tôi kể cho anh nghe: “Có một ông già cưới một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Từ đó ngày ngày ông ta bị tổn hại khí huyết, anh có biết nghĩa là gì không?”
“Tất nhiên anh biết, chính là ngày ngày vận động ở trên giường. Trò vận động đó tuyệt vời biết bao.”
“Im miệng nghe em nói đã.” Tôi lườm anh: “Sau đó ông già bệnh nặng đến nỗi không thể rời khỏi giường. Thầy thuốc đến bắt mạch nói cho ông ta biết, các hạ tủy xuơng đã tận, chỉ còn lại chút tủy não mà thôi. Ông già ngồi bật dậy hỏi: tủy não có thể “chiến” thêm mấy lần nữa?”
Kyuhyun cười lớn: “Nhóc này, không ngờ đầu óc của em cũng đen tối như vậy.”
Mặt trời lên cao, ánh nắng phản xạ trên nền tuyết trắng, khiến hai mắt nhức đến nỗi không thể mở ra. Thế mà nhiệt độ ở dưới mặt đất còn thấp hơn hôm qua.“Anh đi ra ngoài xem có kiếm được ít củi không.” Kyuhyun trườn người qua cửa sổ xe. Lúc quay lại, trong tay anh ôm ít cành cây khô.
Cuối cùng cửa xe cũng có thể mở ra, chúng tôi không phải trèo đi trèo lại qua cửa sổ nữa.
Lúc ánh lửa bùng cháy, tôi chỉ cảm thấy trên thế giới này không có thứ gì đẹp đẽ hơn ngọn lửa.
Tôi cuộn người ngồi xổm sát bên ngọn lửa, đốm lửa ấm áp khiến làn da bị đông cứng của tôi đau rát. Nhưng so với việc vật lộn trong đêm đen, tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc và thanh thản không thể miêu tả thành lời.
Tôi cười ngây ngô, hóa ra ngưỡng cửa hạnh phúc lại thấp đến vậy.
Kyuhyun lấy dụng cụ trong thùng đồ nghề rồi bắt đầu tháo bốn lốp bánh xe Jeep.
“Anh làm gì vậy?” Tôi giật nẩy người.
Ở nơi hoang vắng này, không có xe ô tô đồng nghĩa với việc chặt đứt hai chân.
“Chúng ta lo tình hình trước mắt đi đã.” Kyuhyun ném một chiếc lốp vào đống lửa rồi kéo tôi đứng ở đầu ngọn gió.
Lốp cao su nhanh chóng bén lửa, tỏa ra mùi khét lẹt. Một luồng khói đen theo gió bốc lên cao.
Tôi hiểu ý Kyuhyun, đốt lốp xe có tác dụng giữ ấm. Quan trọng hơn, ngọn lửa có thể trở thành tín hiệu cầu cứu, thu hút sự chú ý của người khác.
Thế nhưng từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, chúng tôi không nhận được bất cứ sự cứu viện nào. Cả khu vực bị tuyết trắng bao phủ vẫn vắng vẻ không một bóng người qua lại.Khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ càng hạ thấp, cả người tôi tê liệt đến mức không còn cảm thấy giá lạnh. Tôi không biết mình có thể qua nổi đêm nay hay không. Dạ dày tôi trống rỗng, trước đó còn nhói đau nhưng tôi nghiến răng chịu đựng nên cơn đau dường như tan biến, tôi không còn một cảm giác nào khác.
Khi những tia nắng cuối cùng trong ngày dần tắt, trái tim tôi như bị rút ra khỏi lồng ngực. Có lẽ đây là lần cuối cùng trong cuộc đời tôi được chứng kiến cảnh mặt trời lặn. Nhớ đến bố mẹ ở quê nhà, sống mũi tôi cay cay, trước mắt bồng bềnh một màn sương mờ ảo.
Vì quá lạnh, dạ dày Kyuhyun lại bị co thắt. Sợ tôi lo lắng nên anh cắn răng chịu đựng. Nhưng lần này, chứng bệnh phát tác còn nghiêm trọng hơn lần trước. Khi đau đến mức không thể chịu nổi, anh lịm đi trên tay tôi, gương mặt trắng bệch.
Tôi vội lục túi tìm thuốc nhưng ngón tay không nghe theo sự điều khiển, dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể xé nổi túi bọc ở bên ngoài vỉ thuốc.
Tôi đưa tay lên miệng, cố dùng hơi thở sưởi ấm mười đầu ngón tay đã đông cứng nhưng không ăn thua.
Tôi hoàn toàn suy sụp, vừa khóc vừa ôm chặt Kyuhyun: “Anh đừng như vậy, mau tỉnh lại đi! Để em thay anh, em sẽ chết thay anh!”
.
.
.
Kết thúc chương 6 phần 1
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.