Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh
Tác giả: Thư Nghi
Người dịch: Greenrosetq
Edit for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: yaoi, some sweet, some hurt, sad end
***
***
Chương 6 (phần 2) – Con đường mùa đông
…
…
…
Ôi, buồn đau, ôi, cô lẻ…
Trở về với em ngày mai
Nhina, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
………………..……..(Con đường mùa đông – Pushkin – Thúy Toàn dịch)
…
…
…
Cuối cùng Kyuhyun cũng tỉnh lại, anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng và nỗi buồn tôi chưa từng thấy bao giờ. Anh cất giọng thều thào: “Cậu bé ngốc nghếch này… chỉ biết khóc thôi… dạy em bao nhiêu lần rồi, nước mắt có thể giải quyết vấn đề gì chứ?”
Anh nói đúng, khóc cũng vô ích. Tôi đưa tay lau sạch nước mắt, bởi vì nước mắt không thể cứu sống chúng tôi.
Chai nước khoáng biến thành cục đá từ lâu, tôi bỏ nó vào lòng sưởi ấm. Cuối cùng đá ở trong chai cũng tan chảy một chút, đủ để Kyuhyun nuốt trôi viên thuốc. Hai mươi phút sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, sắc mặt Kyuhyun dần dần trở lại bình thường.
Tôi hỏi anh: “Anh bị bệnh này bao lâu rồi? Sao anh không đi khám bác sĩ?”
“Từ năm bố anh qua đời.” Kyuhyun gượng cười: “Anh đã kiểm tra vô số lần rồi nhưng không có bất cứ dấu hiệu bệnh lý nào, là do tâm bệnh gây nên.” Kyuhyun nhắc đến một cái tên quen thuộc. Tôi sững người không ngờ đó lại là bố anh.
Tôi từng nghe nói đến người này, ông phụ trách công tác văn hóa giáo dục, sau đó dính đến vụ tham nhũng hối hộ XXX nổi tiếng nên cuối đời lâm vào cảnh bi đát. Bố anh lúc sinh thời tuy chức vụ không có thực quyền nhưng cũng có chút ảnh hưởng trong ngành.
Tôi rất bất ngờ, mở to mắt nhìn anh: “Trông anh chẳng giống bố một chút nào.”
Bình thường Kyuhyun có vẻ nghênh ngang nhưng nhìn anh chẳng hề giống con cháu cán bộ cấp cao.
Kyuhyun cười cười, thần sắc vô cùng bình thản, cứ như anh đang kể chuyện của người khác: “Lúc vụ án xảy ra, anh đang ở Hungary. Thật ra trong vụ án đó, bố anh chỉ là quân cờ nhỏ, người ở cấp thấp nhất. Vì chuyện bồi hoàn tiền, bố mẹ anh phải bán nhà do ông bà để lại. Sau đó bố anh vào viện cấp cứu, gia đình liên tục gọi điện thoại giục anh về nước. Anh vì muốn gom tiền mang về nên nán lại Hungary ba ngày. Nhưng khi anh về tới Seoul, bố anh đã qua đời. Trước khi từ giã cõi đời ông còn hỏi mẹ anh: “Sao Kyuhyun vẫn chưa về, tôi có lời muốn dặn nó.”
Tôi bất giác nắm chặt tay anh.“Cho đến tận ngày hôm nay, anh cũng không biết, rốt cuộc bố anh muốn nói với anh điều gì?” Kyuhyun cúi thấp đầu, giơ tay che mắt và im lặng một lúc lâu.
Tôi vùi mặt vào đầu gối anh, không biết làm thế nào để an ủi anh. Mỗi người đều có quá khứ đau lòng, tôi biết anh kể ra chuyện này không phải vì muốn nghe mấy lời đồng tình của tôi.
Kyuhyun từ từ thiếp đi trong sự mệt mỏi tột cùng. Tia sáng yếu ớt cuối cùng từ bên ngoài hắt lên gương mặt không một chút sắc hồng của anh.
Tôi mò mẫm sờ soạng khắp nơi để tìm thứ có thể chống giá rét. Đầu tôi lóe lên một ý nghĩ khi tôi vô tình sờ xuống ghế ngồi ở dưới thân.
Tôi rút con dao Thụy Sỹ luôn mang theo bên người, cố gắng chọc thủng vỏ da bên ngoài của chiếc ghế rồi rút từng miếng mút nhét vào áo anh.
Kyuhyun giật mình kinh ngạc. Anh ngồi thẳng dậy nắm tay tôi: “Em hãy để lại một nửa mà dùng.”
“Không!” Tôi kiên quyết từ chối.
Anh cất giọng bất lực: “Nhóc ngốc, anh dạy em thêm một điều nữa nhé. Khi gặp nguy khốn, em nên tự cứu mình trước rồi mới nghĩ đến người khác. Nếu không em sẽ liên lụy tới người xung quanh, em hiểu chưa?”
Tôi nói thà rằng tôi không hiểu.
Kyuhyun ôm chặt tôi và vùi mặt vào tóc tôi. Anh thở dài: “Em đúng là ngốc…”
Tôi nắm lấy áo anh. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi hiểu thế nào là nương tựa vào nhau.Khả năng sinh tồn của con người nhiều lúc kiên cường vượt quá sức tưởng tượng. Đến lúc ánh bình minh ló dạng tôi gần như quỳ xuống cảm tạ trời đất rằng chúng tôi vẫn còn sống.
Chúng tôi đối mặt với hai sự lựa chọn, một là ở lại đây chờ đợi cứu viện, hai là rời khỏi nơi này đi tìm người giúp đỡ.
Nếu chúng tôi không lạc đường, nếu ký hiệu trên bản đồ là chính xác thì cách đây mười mấy cây số về hưóng Tây Bắc có một thôn làng nhỏ. Rời khỏi nơi này con năm mươi phần trăm cơ hội sống sót, nếu ở lại chỉ có nước chờ chết, trừ khi có người tìm ra chúng tôi.
“Chúng ta tung đồng xu đi.” Kyuhyun nói. “Phú quý do con người, sống chết do ông trời. Lúc này chúng ta nên nghe theo quyết định của Thượng đế, không chừng có thể tìm ra đường sống.”
“Một, hai, ba.” Đồng xu được tung lên, rơi xuống, xoay vài vòng trên ghế và lăn xuống sàn xe. Chúng tôi cúi người nhìn đồng xu, mặt có chữ ở bên trên. Thế là chúng tôi quyết định rời khỏi nơi đó.
Chúng tôi đốt chiếc lốp xe cuối cùng, khói đen bốc lên kèm theo mùi cao su khó chịu.
Kyuhyun ngẩng đầu nhìn mặt trời hồi lâu. Anh đeo một cái kính dùng để trượt tuyết khá lớn, che hết gần nửa khuôn mặt. Vì vậy tôi không nhìn thấy rõ vẻ mặt anh.
Tôi im lặng chờ đợi, hiểu rõ sự bất an của Kyuhyun. Đồng thời tôi lo lắng ánh nắng chiếu xuống tuyết sẽ khiến anh bị mắc chứng mù tuyết*
“Anh sợ đây là sự lựa chọn sai lầm.” Kyuhyun cuối cùng cũng quay đầu về phía tôi, tháo cặp kính mắt và mím chặt môi, bộ dạng đầy do dự và lưỡng lự.Đây không phải là Kyuhyun mà tôi biết. Từ trước đến nay anh đều che giấu rất tốt. Trong con mắt người khác, anh mãi mãi là người tự do phóng khoáng, vô tâm vô tư, không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Tôi im lặng chờ anh nói tiếp.
“Chúng ta chỉ có thế giả thiết tấm bản đổ này là đúng và tiến về phía trước theo sự chỉ dẫn của nó.” Trong tay anh cầm một cái kim chỉ nam nhỏ. “Nếu gặp may, ba, bốn tiếng đồng hồ sau chúng ta sẽ gặp con người hoặc đến nơi có tín hiệu điện thoại. Những chuyện khác chỉ còn cách thuận theo ý trời.”
“Ba, bốn tiếng đồng hồ có nghĩa là gì?” Tôi hỏi.
“Con người đi trong tuyết, cùng lắm kiên trì được ba tiếng đồng hồ. Khi nhiệt độ cơ thể thấp đến mức cực hạn, con người sẽ đi đời, em hiểu chưa?”
Tôi không muốn hiểu, giơ hai tay xoa bóp cơ mặt đông cứng và cố gắng mỉm cười: “Không sao cả, thà em chết ở trên đường còn hơn ở đây, vì ít ra trong lòng em còn có tia hy vọng.”
Kyuhyun tiến lại gần, ôm mặt tôi trong đôi bàn tay lớn đeo găng dày của anh: “Anh là tai họa của cuộc đời, chết không đáng tiếc. Anh chỉ sợ liên lụy đến em.”
Tim tôi đột ngột nhói đau khi nghe anh nhắc đến từ “chết” vào lúc này. Tôi không muốn nếm trải chuyện xảy ra tối hôm qua một lần nữa. Mấy phút anh lịm đi, tôi cảm thấy mình như rơi xuống chín tầng địa ngục.
Tôi ôm chặt Kyuhyun: “Em bắt anh phải sống.” Tôi lặp đi lặp lại câu nói ấy, trái tim co thắt đến tức thở: “Chỉ cần anh còn sống, em sao cũng được.”
Tôi sẽ không bận tâm đến việc anh có yêu tôi hay không, tôi chỉ cần anh sống sót.Anh im lặng ôm tôi hồi lâu. Một lúc sau, anh hít một hơi sâu và đẩy nhẹ người tôi: “Để anh dập lửa rồi chúng ta đi thôi.”
Trong tầm mắt chúng tôi chỉ có một màu trắng vô cùng vô tận, tất cả các hố và khe rãnh đều bị tuyết chôn lấp, không nhìn thấy vết lồi lõm nào cả.
Kyuhyun đi trước dò đường, không ngừng quay đầu nhắc nhở tôi: “Em nhớ đi theo dấu chân anh, một bước cũng không được chệch đấy.”
Một lát anh lại dặn dò: “Nhớ đừng để mất tập trung, cẩn thận không bị rơi xuống hố.”
Những người chưa từng đi trong tuyết chắc khó có thể tưởng tượng việc đi bộ cũng là một cực hình. Đôi chân tôi như sắp gãy rời, khó khăn lắm mới nhấc nổi chân khỏi tuyết, mỗi bước đi phải vô cùng thận trọng, phải xác định xem nền tuyết có chắc hay không mới dám dồn cả trọng lượng cơ thể xuống.
Tôi chưa bao giờ nghĩ cơ thể mình lại nặng nề đến vậy, đôi chân dường như không thể gánh nổi sức nặng toàn thân. Mồ hôi túa ra làm áo con ướt đẫm dính chặt vào người tôi như một lớp áo giáp lạnh lẽo.
Thế nhưng tôi không dám dừng lại, phải vận động không ngừng mới sản sinh nhiệt lượng, giúp chống lại giá lạnh thấm vào đến tận xương tủy. Dần dần, đôi chân tôi như rời khỏi cơ thể, không chịu sự điều khiển của đại não. Tất cả động tác chỉ lặp đi lặp lại như một cỗ máy. Miễn cưỡng đi thêm mười mấy bước, tôi khuỵu đầu gối quỳ xuống tuyết.
Tuy tôi mặc quần trượt tuyết nhưng do tuyết ngập quá sâu, từng cục tuyết nhỏ li ti lọt qua khe quần, cảm giác giá buốt từ từ lan tỏa khắp thân dưới. Bắp đùi của tôi đã hoàn toàn mất cảm giác, chỉ có đầu gối là đau nhức như bị dao cứa vào.
Kyuhyun dừng bước và quay lại đỡ tôi đứng dậy. Nhưng anh rõ ràng cũng sức cùng lực kiệt, lảo đảo rồi ngã nhào xuống người tôi, cả hai chúng tôi nằm thẳng cẳng trên tuyết.
“Anh đi đi!” Tôi tháo kính, vừa thở hổn hển vừa nói: “Em ở đây đợi anh.”
“Đừng nói nhảm, em mau đứng dậy, chúng ta cùng đi tiếp.”
Tôi không muốn vùng vẫy thêm nữa, thật sự có ý định bỏ cuộc. Khí lạnh đã xâm nhập vào cơ thể tôi hoàn toàn, khiến da trên người căng cứng và trở nên mẫn cảm vô cùng. Tôi cảm thấy mình như đang nằm trên một tấm thảm đầy kim châm, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đau buốt.
Tôi duỗi thẳng chân tay: “Em mệt quá rồi, chẳng muốn động đậy chút nào.”
Lời nói vừa dứt, má tôi bị tát mạnh một cái, nhưng tôi không cảm thấy đau mà chỉ thấy tê liệt.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy Kyuhyun nổi điên, đôi mắt anh như phóng ra tia lửa, anh cất cao giọng mắng tôi: “Mẹ kiếp, em gắng gượng thêm một chút nữa có được không?”
Tôi giả bộ không nghe thấy, người vẫn không hề nhúc nhích.
Kyuhyun túm cổ áo tôi và lôi tôi dậy: “Mau đứng lên đi!”
“Anh đi đi!” Tôi khổ sở van nài: “Anh cứ đi một mình, khi nào tìm thấy người thì quay lại đây đón em, nếu không hai chúng ta sẽ chết đấy.”
Kyuhyun nhìn tôi một lát, anh thở dài, ánh mắt dịu hẳn. Sau đó anh rút găng tay lục túi lấy thứ gì đó bóc vỏ rồi nhét vào miệng tôi: “Em ăn đi, nghe lời anh, hãy cắn răng cố gắng đi tiếp.”
Đây là miếng chocolate cuối cùng của chúng tôi, nó có thể dùng để cứu mạng trong lúc nguy cấp.
Tôi ngậm chặt môi lắc đầu.
Kyuhyun quỳ xuống, gạt mái tóc lòa xòa trước mặt tôi: “Lee Sungmin, em hãy nghĩ cho bố mẹ em, họ chỉ có một mình em.”Gương mặt anh phờ phạc và trắng bệch đến mức tôi không dám nhìn. Từ anh tôi có thể hình dung ra bộ dạng thảm thương của mình.
Nhớ đến cảnh bố mẹ tiễn tôi ở sân bay Incheon, tim tôi đột nhiên nhói đau. Cuối cùng tôi cũng mở miệng nhai miếng chocolate, nó như một ngọn lửa bắt đầu đốt cháy cả người tôi.
Sau khi hồi phục chút sức lực, tôi đưa tay về phía Kyuhyun và cố gắng đứng lên.
Nhất định tôi phải sống, dù đối mặt với tình cảnh thế nào tôi cũng phải nghĩ cách bảo toàn tính mạng. Tôi không muốn trở thành một xác chết bị tuyết chôn vùi, đến khi mùa xuân ấm áp mới được phát hiện. Tôi không thể khiến bố mẹ đau lòng, bố mẹ già đầu bạc khóc con đầu xanh là chuyện tàn khốc nhất trên thế gian này.
Kyuhyun nói anh sẽ đưa tôi đi nước Áo, tôi phải sống đến ngày đó. Còn bao nhiêu thứ đẹp đẽ trên đời tôi chưa được hưởng thụ. Tôi thật sự không cam tâm.
Đầu gối tôi vẫn đau buốt, hai chân mềm nhũn không đứng vững. Kyuhyun quỳ xuống xoa bóp đầu gối tôi, anh nói nhỏ: “Ngoan, em hãy cố gắng thêm một lúc nữa, chúng ta đã đi nửa đường rồi, sẽ đến đích ngay thôi.”
Tôi muốn cười nhưng không cười nổi. Lời anh nói giống hệt lời dỗ dành của bố tôi lúc tôi còn nhỏ bị ngã bươu đầu.
Chúng tôi tiếp tục lên đường, một lúc sau bắt gặp một sườn dốc bốn mươi lăm độ. Do ánh mặt trời chiếu xuống nên tuyết trên bề mặt tan chảy khiến đường rất trơn, khó mà tìm được điểm để cố định chân.
Kyuhyun nhích từng tí một, anh đứng ở bên dưới giơ tay về phía tôi: “Mau xuống đây, đừng sợ, anh ở dưới đỡ em.”
Tôi quan sát kỹ lưỡng địa thế rồi định tụt xuống dốc. Nào ngờ dưới tuyết có một tảng đá khiến tôi bị vấp ở giữa chừng. Tôi liền bị mất thăng bằng, loạng choạng lao về phía trước vài bước. Trong lúc hoảng loạn, tôi mơ hồ nghe thấy Kyuhyun hét lớn: “Lee Sungmin.” Nhưng không kịp nữa, tôi mất đà lao xuống một cái hố tuyết cách chân dốc không xa.
Theo bản năng, tôi giơ hai tay lên cao và hét lớn: “Cứu mạng…”
Tuyết xốp ở dưới hố lập tức chôn vùi người tôi, hoa tuyết lạnh buốt từ bốn bề ập tới, chặn cả tiếng nói của tôi.
Tôi ra sức giãy giụa nhưng thân thể vẫn cứ tụt xuống dưới. Tuyết đè nặng đến mức phổi tôi thiếu oxy, khiến tôi gần như ngừng thở, trước mặt tối đen. Trong lòng tôi chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, nhưng theo bản năng sinh tồn, hai tay tôi vẫn không ngừng khua khua trên đỉnh đầu. Đột nhiên tay tôi túm phải vật gì đó, tôi cắn răng nắm chặt.
Tôi không nhớ mình đã làm gì để thoát khỏi hố tuyết. Trong cơn mê man tôi chỉ biết rằng, đột nhiên tôi thấy dễ thở hẳn, rồi tôi ra sức leo lên theo một lực kéo tay tôi. Đến khi tuyết chỉ còn tới đầu gối tôi mới dừng lại.
Khi đầu óc tỉnh táo, tôi phát hiện mình đang nằm trên tuyết, chân tay tê liệt.
Kyuhyun nằm gục trên ngực tôi không động đậy, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt không còn một chút sinh khí.
Tôi sợ chết khiếp, lập tức ngồi dậy và ra sức lay vai anh: “Kyuhyun, Kyuhyun…”
Cặp lông mi của anh hơi động đậy, sau đó anh mở mắt nhưng thần sắc giống như không biết mình đang trôi dạt ở phương nào.
Tôi nở nụ cười mừng rỡ: “Anh vẫn còn sống…”
Kyuhyun ngẩng đầu, lim dim mắt hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra. Sau đó anh cất giọng tức giận: “Sao em ngốc thế? Anh chưa từng gặp người nào ngốc như em. Anh đã nói với em là xuống từ từ, em lại cứ thích bay. Mẹ kiếp, em muốn hại anh cùng em xuống Âm phủ cho có đôi có cặp hay sao?”
“Bắn súng liên thanh” không để người khác có cơ hội xen vào một lời là trình độ sỉ nhục người khác trước sau như một của anh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười khóc không xong. Anh đúng là đến chết mồm mép cũng không chịu thiệt.
Hai chúng tôi đã sức tàn lực kiệt nên đành phải ngồi nghỉ.
Bốn bề vẫn là một màu trắng toát, mang lại cảm giác vô cùng tĩnh mịch và trống trải.
Nhớ lại giây phút vừa đối mặt với cái chết, một nỗi tuyệt vọng lại bao trùm lên người tôi, cảm giác sợ hãi khiến toàn thân tôi run rẩy. Tôi túm chặt tay anh và cất giọng nghẹn ngào: “Em tưởng… sẽ không bao giờ gặp anh nữa.”
Kyuhyun giơ tay như muốn vuốt tóc tôi nhưng không hiểu nghĩ gì, anh lại thu tay về. Anh cười cười: “Em cũng là một tai họa, không hại chết anh, em sẽ không chịu thôi. Hai chúng ta đúng là một đôi oan gia từ kiếp trước.”
Tôi tựa đầu vào vai anh không nói gì.
Thật ra tôi muốn nói cho anh biết, tôi rất yêu anh, ngay từ đầu tôi đã yêu anh. Nhưng có những lời tôi do dự mãi mà vẫn không thể thốt ra miệng. Tôi sợ một khi nói ra, mình sẽ bị lép vế. Từ trước đến nay không ai dạy tôi, hóa ra yêu một người lại vất vả mệt nhọc như vậy.
“Kyuhyun…”
“Suỵt!” Anh đặt ngón tay lên môi tôi: “Em đừng nói, anh nghe thấy tiếng gì đó.”
Từ xa xa văng vẳng vọng đến tiếng động cơ máy nổ. Sau đó chúng tôi nhìn thấy một chấm đen mỗi lúc một gần.Không biết lấy đâu ra sức lực, tôi liền đứng dậy, cởi áo khoác trượt tuyết ra sức giơ lên vẫy vẫy.
Áo trượt tuyết màu cam vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng.
Chấm đen mỗi lúc một lớn, cuối cùng đập vào tầm mắt chúng tôi là một vật khổng lồ, trên thân có ba chữ bằng tiếng Hàn: “Đông Phương Hồng.”
Có mấy người từ trên chiếc máy kéo cỡ lớn nhảy xuống chạy về phía chúng tôi.
Tôi quỳ xuống tuyết, tháo kính ngẩng mặt lên cao, bất chấp ánh nắng chiếuxuống tuyết nhức mắt. Thượng đế ơi, cuối cùng Người cũng đã mở mắt rồi.
Người đứng bên cạnh im lặng nhìn tôi, bởi vì phản ứng của tôi hoàn toàn bất bình thường, như thể tôi đã biến thành ngây ngốc, không dám tin vào vận may của mình.
Chúng tôi được mặc một cái áo khoác sạch sẽ và được dìu lên máy kéo. Kyuhyun thậm chí còn ê a hát vài câu. Giọng anh đã khản đặc, nghe không rõ anh hát bài gì.
Sau đó tôi mới biết, câu anh hát có nội dung là: “Đổi đời làm chủ nhân, từ núi sâu nhìn thấy mặt trời. Từ nay về sau sẽ đi theo Đảng cứu tinh, cải tạo sơn hà thay bộ áo mới.”
Đây là một câu Tiểu Thường Bảo hát trong vở kinh kịch thời cách mạng văn hóa Trí thủ uy hổ sơn.
Tôi và Kyuhyun được đưa vào bệnh viện địa phương. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bác sĩ nói chúng tôi chỉ bị mệt mỏi quá mức và da bị đông cứng. Các bác sĩ luôn miệng bảo việc chúng tôi sống sót đúng là một kỳ tích.
Chỉ có điều, bác sĩ phát hiện vai Kyuhyun bị bầm tím, sau khi hỏi rõ mới biết, trong lúc kéo tôi ra khỏi hố tuyết, anh đã bị trật khớp. Nghe bác sĩ nói vậy, tôi vô cùng đau lòng, không khó để tưởng tượng ra anh đã phải chịu nỗi đau đớn đến mức nào.
Lúc đó anh cố nhịn đau không kêu rên một tiếng. Thế mà bây giờ khi đã được băng bó, anh lại bắt đầu giở trò, bắt cô y tá trẻ cởi áo giúp anh.
Tôi nằm ở giường bệnh bên cạnh nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh. Nhân lúc anh quay về phía tôi, tôi dứ dứ nắm đấm cảnh cáo anh.
Nghe tin tôi và Kyuhyun thoát chết, Kangin và Shin Dong lập tức từ Odessa lái xe đến thăm chúng tôi. Nhìn thấy Kyuhyun, Kangin liền thay đổi thái độ hòa nhã thường ngày, anh mắng Kyuhyun tới tấp: “Cậu đúng là đồ ngốc, cậu chưa học cách sinh tồn ở vùng tuyết sao? Chỉ có thằng ngu mới ở nguyên một chỗ chờ đợi. Cậu có biết chúng tôi tốn bao nhiêu nước bọt mới mượn được mấy chiếc máy kéo đi tìm cậu không?”
Kyuhyun cười cười: “Anh em không cần nhau lúc này thì lúc nào?”
Kangin càng tức giận: “Cậu nói mà không biết ngượng. Nếu không phải bọn họ tình cờ gặp được cậu, không biết cậu chết từ đời nào rồi. Cậu chết thì không sao, đừng liên lụy đến con nhà người ta…”
Kyuhyun cúi đầu im lặng, bình thường anh rất nhanh mồm nhanh miệng, lần đầu tiên tôi thấy anh lúng túng.
Shin Dong giúp anh thanh mình: “Cậu đừng trách cậu ấy nữa, cũng do tình thế bắt buộc thôi mà. Ai lâm vào hoàn cảnh đó đều bó tay cả.”
“Anh còn nói hộ cậu ta?” Kangin trừng mắt với Shin Dong: “Tôi quen cậu ta mười năm rồi, cậu ta là người thế nào tôi không rõ sao? Cậu ta tinh tướng lắm cơ, người xung quanh khuyên bảo có bao giờ thèm nghe đâu.”
Tôi không rời mắt khỏi ba người đàn ông, lòng thầm nghĩ: Anh hai, bây giờ anh cứ thương xót anh ấy đi. Đợi đến lúc nhìn thấy chiếc xe yêu quý của anh, em đảm bảo anh chỉ muốn nói bốn từ: “Cậu đi chết đi.”
Nghĩ đến đây, tôi không thể kiềm chế, liền bật cười thành tiếng.
.
.
.
Kết thúc chương 6
.
.
.
Chú thích:
*Chứng mù tuyết: Bệnh về mắt do tia cực tím gây ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.