Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Chương 9 – Tận cùng của tình yêu

Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh
Tác giả: Thư Nghi
Người dịch: Greenrosetq
Edit for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: yaoi, some sweet, some hurt, sad end
***
***

Chương 9 – Tận cùng của tình yêu
.
.
.
Một tình yêu ở bên bờ rạn nứt
Vì dừng chân nên mới vỡ tan
Khóc chi em, hãy cứ quen người ấy
Dù tim tôi đau khổ dâng tràn.
………………………………(Tận cùng của tình yêu – Pushkin)
.
.
.
Sau trận sốt cao, nguyên khí trong người Kyuhyun bị tổn thương nghiêm trọng. Anh giống như người bị rút hết chân khí, dù vẫn luôn miệng nói cười nhưng trông lúc nào cũng mệt mỏi, khiến tôi vừa xót xa vừa bất lực. Dưới sự đe dọa và ép buộc của tôi, anh mới miễn cưỡng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn thân.

Tôi muốn nhờ mẹ chỉ cho một số món ăn bổ dưỡng nhưng vẫn không thể liên lạc được với bà. Vì vậy tôi đành làm phiền Valeria và Nina.

Việc xin nhập học ở bên Áo tạm thời chưa có kết quả, tôi buộc phải chuẩn bị cho cả hai bên. Với thành tích học tập sáu trên bảy môn đạt điểm Năm của tôi, vào khoa Piano không thành vấn đề, nhưng tôi lại đối mặt với thử thách mới.

Khoa Piano của Học viện Âm nhạc Quốc lập Odessa có không ít môn được giảng dạy bằng tiếng Ukraine, đây là điều khiến tôi hết sức đau đầu. Đến Ukraine hơn tám tháng, tuy tiếng Nga của tôi tiến bộ không ít nhưng chỉ đủ giao tiếp trong cuộc sống thường ngày. Còn về ngôn ngữ Ukraine, tôi chỉ nghe hiểu mấy câu đơn giản, trình độ kém đến mức tôi buộc phải bổ túc thêm.Ngoài ra, Học viện bắt đầu nghỉ hè vào trung tuần tháng Bảy. Trước khi kết thúc khóa dự bị, tôi còn rất nhiều chuyện vụn vặt cần giải quyết. Do đó, hằng ngàytôi phải đi đi về về giữa nhà và trường học.

Một hôm, trên đường từ trường về nhà, tôi tranh thủ rẽ vào ngôi chợ gần đó mua ít cá biển tươi và rau củ. Sau trận ốm, khẩu vị của Kyuhyun thay đổi không ít. Anh thích ăn những thứ mềm mềm nong nóng giống như bà già. Tôi chỉ có thể tận dụng số gia vị ít ỏi hấp món cá và món trứng ngô không ra ngô, khoai không ra khoai cho anh ăn.

Khi tôi mở cửa vào nhà, trong nhà vắng lặng như tờ. Tầng một và tầng hai không có một tiếng động. Shin Dong và Kangin đều không ở nhà, cũng chẳng thấy bóng dáng Kyuhyun đâu cả.

Bởi vì lô hàng bị tịch thu vẫn nằm trong tay cảnh sát, mà họ chưa đi đến kết luận cuối cùng nên công việc của Kyuhyun và Shin Dong buộc phải tạm ngừng.

Nghe nói La Tây đang tìm cách làm trung gian hòa giải, chị ta dự tính dàn xếp để các bên có liên quan ngồi lại cùng nhau rồi đưa ra giải pháp tối ưu nhất.

Shin Dong không chịu nổi khi suốt ngày ở nhà nhàn rỗi, anh ta kêu ra ngoài đi tìm cơ hội làm ăn khác. Tôi cảm thấy lạ ở chỗ, vết thương của Kyuhyun mới cắt chỉ, không biết anh chạy đi đâu trong bộ dạng đó?

Tôi vào bếp cất đồ ăn rồi đi lên gác tìm Kyuhyun, phát hiện anh nằm trên ghế gấp trong thư phòng, đặt tay lên mắt che ánh sáng mặt trời.

Tôi tiến lại gần chạm nhẹ vào mu bàn tay anh: “Anh ngủ rồi à? Sao không lên giường? Nằm ở đây dễ bị cảm lắm đấy.”

“Anh không ngủ.” Kyuhyun lên tiếng, mắt vẫn nhắm nghiền: “Em về rồi à?”

“Ừ, anh hỏi câu thừa quá.”

“Sao hôm nay em về sớm vậy?”

Tôi ngồi xuống bên cạnh Kyuhyun, đưa tay vuốt nhẹ nếp nhăn giữa hai hàng lông mày rậm của anh rồi mỉm cười: “Ý anh là gì? Anh chán em, không muốn nhìn thấy em phải không?”

Kyuhyun không bận tâm đến câu hỏi mỉa mai của tôi, anh cầm tay tôi giơ vào đúng chỗ có ánh nắng rồi nheo mắt ngắm nghía. Ngón tay của tôi thon dài, các khớp xương không nổi rõ, năm ngón tay hồng hào dưới ánh mặt trời.

“KpacивьІй*” Kyuhyun đặt tay tôi lên má anh rồi nói tiếp: “Thật kỳ lạ, sao cứ phải dùng ngôn ngữ khác khen ngợi mới không cảm thấy ngượng mồm nhỉ?”

Hai người cùng ngồi chung một chiếc ghế quả thực rất khó chịu, tôi muốn ngồi lên đùi anh nhưng nhìn vết thương còn sưng tấy trên trán anh, tôi lại không nỡ. Tôi gãi nhẹ vào vành tai anh: “Đó là do anh biến thái.”

Kyuhyun trầm mặc một lát, sau đó anh đột nhiên ngồi thẳng người, thần sắc vô cùng nghiêm túc: “Em ngồi nghiêm chỉnh đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Tôi giật mình: “Anh làm sao thế? Đừng có dọa người ta như vậy.”

“Minie.” Kyuhyun nói chậm rãi từng từ một: “Lúc em đến trường, bố em gọi điện về đây.”

“Hả?” Tôi lập tức ngồi thẳng dậy: “Chuyện gì vậy? Tại sao bố em không gọi vào máy di động của em?”

“Bố em nói gọi vào di động mãi không được… Đừng bàn đến chuyện này nữa, Minie, anh muốn báo cho em biết, mẹ em bị bệnh suy thận cấp tính. Hôm nay bệnh viện thông báo tình hình rất nguy kịch, bố em muốn em về nước ngay lập tức.”

Tôi giống như bị sét đánh ngang tai, ngây người nhìn anh: “Tình hình nguy kịch? Mẹ em ư?”

“Đúng vậy.” Kyuhyun gật đầu, nắm chặt tay tôi: “Em đừng sốt ruột, anh đã nhờ người đặt vé máy bay rồi. Tối nay, em có thể lên đường…”

Tôi ra sức đẩy tay anh, cảm thấy chân tay lạnh buốt, ngực như bị đâm một nhát khiến hơi thở tắc nghẽn.

“Mẹ em đang đi công tác cơ mà?” Giọng tôi run run: “Sao có thể bị bệnh? Anh lừa em, em không tin. Em phải gọi điện về nhà hỏi bố…”

Kyuhyun mím môi nhìn tôi, như thể anh sợ mở miệng là sẽ nói ra những câu không thích hợp.

Tôi lập cập bấm số điện thoại, mấy lần đều không đúng. Tôi tuyệt vọng đập mạnh bàn phím: “Điện thoại kiểu gì vậy…”

Kyuhyun giật điện thoại của tôi rồi bấm số, sau đó đưa điện thoại cho tôi.

Điện thoại kết nối, vừa nghe tiếng “A lô” của bố ở đầu bên kia, tôi lập tức suy sụp đồng thời cất cao giọng: “Tại sao bố nói dối con? Tại sao bố không cho con về nước sớm hơn, con hận bố…”

Tôi còn chưa nói hết câu, miệng đã bị bịt chặt, Kyuhyun cướp điện thoại từ tay tôi rồi lên tiếng: “Cháu chào chú, cháu là bạn của Lee Sungmin… Đúng ạ, sáng nay chú mới gọi điện cho cháu, cậu ấy vừa biết tin, tâm trạng không được ổn định, chú đừng lo, cháu sẽ an ủi cậu ấy. Vâng ạ, cậu ấy sẽ đi chuyến bay tối nay, xuất phát từ sân bay Kyiv, mười giờ rưỡi sáng mai sẽ về đến sân bay Incheon…”

Tôi vùng vẫy muốn nói tiếp nhưng Kyuhyun không chịu buông tay, anh kẹp chặt người tôi và quay đầu nói chuyện với bố tôi: “Cháu sẽ tiễn cậu ấy lên máy bay, chú yên tâm đi ạ… Vâng, ở Seoul cũng sẽ có người ra đón, chú cứ tập trung chăm sóc cô nhà là được ạ. Chú đừng khách sáo, chào chú.”

Sau khi tắt điện thoại, Kyuhyun đẩy người tôi và trừng mắt trách mắng tôi: “Lee Sungmin, bao giờ em mới trưởng thành hơn một chút? Bố mẹ em sợ làm nhỡ việc học hành của em nên mới không chịu nói cho em biết, trong lòng bố em chắc chắn còn buồn hơn em, sao em còn la hét với bố em, rốt cuộc em muốn làm gì hả?”

“Em… em chẳng muốn làm gì cả.” Tôi vội vàng túm tay áo anh, giống như túm mảnh gỗ cuối cùng nổi trên mặt nước. Không có mẹ, tất cả những việc tôi làm đều không có ý nghĩa. Mẹ tôi thậm chí không biết, tôi nỗ lực đạt điểm tối đa sáu môn học là vì muốn bù đắp nỗi thất vọng và buồn rầu của mẹ khi tôi thi trượt đại học.

Tôi ngẩng mặt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Đôi chân tôi mất hết sức lực, đứng không vững nên từ từ ngồi xuống.

“Minie, nghe lời anh, đừng khóc. Bây giờ không phải lúc khóc than.” Kyuhyun cũng ngồi xổm bên cạnh tôi, tay anh nắm chặt tay tôi.

Ngón tay anh thô ráp, lòng bàn tay đã ấm áp trở lại như trước khi bị ốm. Cảm giác ấm áp này giống như đốm lửa lúc hai chúng tôi nương tựa vào nhau ở trong cơn bão tuyết. Trong đêm tối giá lạnh, anh đã truyền sự ấm áp vô tận cho tôi.

Tôi cố gắng kìm nén, nói nhỏ với anh: “Em muốn về nhà.”

“Anh biết.” Kyuhyun vẫn nắm chặt tay tôi: “Anh kiểm tra rồi, chuyến bay từ Kyiv đi Seoul tối nay vẫn còn chỗ trống. Bạn anh đã giúp em đặt vé, lát nữa Kangin sẽ chở em ra sân bay.”

“Trong lòng em rất buồn, vừa rồi thật sự xin lỗi anh.”

“Trước kia anh cũng từng trải qua chuyện tương tự nên anh hiểu. Em đừng sợ, mẹ em nhất định sẽ không sao đâu. Khi nào lên máy bay em hãy ngủ một giấc, tỉnh dậy là đến Seoul ngay thôi.”

Tôi tựa đầu vào vai anh, hít một hơi sâu rồi nói nhỏ: “Cảm ơn anh!”

Kyuhyun vỗ lưng tôi: “Em nói mấy lời khách sáo đó làm gì. Anh đang bị quản thúc, thời gian này không được phép rời khỏi Odessa nên không thể về nước cùng em. Ngày mai bạn anh sẽ đón em ở sân bay Seoul, anh đã dặn cậu ấy rồi, nếu ở bệnh viện có khó khăn gì, em hãy đi tìm cậu ấy.”

“Vâng ạ.” Tôi cắn môi gật đầu.

“Mau đi thu dọn hành lý, em chỉ còn bảy tiếng đồng hồ thôi.”

“Vâng.”

Kyuhyun buông người tôi, bám vào cạnh bàn đứng dậy. Nhưng người anh lảo đảo, bàn tay trượt đi khiến anh mất thăng bằng ngã khuỵu xuống nền nhà.

“Kyuhyun, anh làm sao vậy?” Tôi hốt hoảng quỳ xuống sàn nhà.

Tôi đỡ anh ngồi lên sofa, nhìn vào đôi môi không chút sắc đỏ của anh, cảm nhận sâu sắc nỗi đau khi trái tim bị xé thành hai mảnh.

Vào lúc hai giờ chiều, tôi xách một túi hành lý nhỏ, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo và giấy tờ tùy thân, chuẩn bị lên đường.

Kyuhyun đưa cho tôi một cái phong bì hình chữ nhật khá lớn, tôi sờ qua là biết bên trong đựng thứ gì nên kiên quyết không nhận: “Em vẫn còn khá nhiều tiền.”

“Em chẳng hiểu gì cả, về nước sẽ có nhiều việc em cần phải dùng đến tiền.”

Anh nhét phong bì vào túi xách của tôi và nói bằng giọng mất kiên nhẫn: “Đừng lằng nhằng nữa, mau lên xe đi.”

Tôi nở nụ cười miễn cưỡng: “Vậy anh phải biểu hiện tốt một chút, ăn cơm đúng bữa, đừng có ra ngoài lăng nhăng, em sẽ kiểm tra đột xuất đấy.”

“Biết rồi, biết rồi, anh sẽ kính cẩn chờ đợi em bất cứ lúc nào.” Kyuhyun vỗ nhẹ lên đầu tôi.“À, kết quả khám sức khỏe chắc cũng có rồi, anh nhớ đi lấy nhé!”

“Anh biết rồi, em lằng nhằng thật đấy, đến lúc này rồi vẫn nhớ chuyện đó.”

“Vậy em đi đây!”

“Ừ, về nhà nhớ chăm sóc bố mẹ em thật tốt, xảy ra chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Tôi đi xuống bậc cầu thang, Kangin đã mở sẵn cửa xe chờ tôi.

Nhưng tôi không kiềm chế nổi, lại quay đầu. Kyuhyun đứng tựa người vào cánh cửa, mỉm cười nhìn tôi. Sau trận ốm anh gầy đi nhiều, cằm nhọn hẳn ra, hai mắt trũng sâu.

Tôi dừng bước, trong lòng đột nhiên cảm thấy một nỗi buồn không nói thành lời, trái tim tôi hoảng loạn.

Kangin tiến lên đỡ túi hành lý trong tay tôi, anh nói nhỏ: “Chúng ta phải đi nhanh lên mới được, nếu không sẽ không kịp chuyến bay.”

Tôi gần như không nghe thấy lời anh nói, tay vừa rời khỏi túi hành lý, tôi lập tức quay lại, chạy ào đến ôm chầm Kyuhyun.

Anh giật mình bởi động tác của tôi, đồng thời nghiêng đầu né tránh nụ hôn: “Này, này, em không thấy Kangin đứng dưới sao? Em phải chú ý hình tượng một chút chứ!”

Tôi mặc kệ sự phản đối của anh, ra sức tìm kiếm đôi môi anh. Sau khi tìm đúng chỗ, tôi dùng lực ấn chặt môi mình vào môi anh và tách hai hàm răng của anh.

Tôi có thể cảm nhận sự do dự và kháng cự của Kyuhyun, nhưng anh đáp trả rất nhanh, giống như đốm lửa nhỏ bắt đầu bùng cháy dữ dội.Nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại cảnh này, và những khi được làm khán giả bình thản thưởng thức nụ hôn từ biệt của người khác, tôi mới cảm nhận sâu sắc trong nụ hôn đó có biết bao sự lưu luyến không nỡ rời xa. Tôi chỉ hận bản thân, tại sao từ đầu đến cuối không nói cho anh hay, tôi yêu anh biết nhường nào.

Tôi không rõ quá khứ, cũng không thể nắm bắt tương lai của anh, nhưng vào giây phút này, tôi biết rõ tôi yêu người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Bất luận anh là ai, từng làm gì…

Số mệnh đã cho tôi vô số cơ hội, nhưng lần nào tôi cũng buông tay để nó trôi đi, bởi vì tôi nghĩ sau này vẫn còn nhiều thời gian.

Nhưng tôi không ngờ, sẽ có một ngày tôi tình nguyện bỏ ra bất cứ giá nào, chỉ để quay về thời khắc chia ly này.

Có điều, thời gian trôi qua sẽ không bao giờ trở lại… không bao giờ có thể quay đầu.

Seoul và Kyiv chênh lệch sáu tiếng đồng hồ, chuyến bay của tôi xuất phát từ Ukraine lúc bốn rưỡi sáng và hạ cánh ở sân bay quốc tế Incheon lúc mười rưỡi sáng.

Bảy tiếng đồng hồ trên máy bay, tôi gần như không được nghỉ ngơi tử tế, tiếp viên hàng không liên tục phát đồ ăn và nước uống nhưng tôi không nuốt trôi một thứ gì. Sau vài cơn mê mê tỉnh tỉnh, chuyến bay đã kết thúc.

Vừa ra khỏi máy bay, ánh nắng gay gắt của Seoul đầu hạ khiến tôi ngơ ngẩn trong giây lát.

Đi qua phòng chờ sân bay, quả nhiên có người cầm tấm biển trên viết hai chữ rõ to: “Lee Sungmin.”

Tôi tiến lại gần chào hỏi, người đó bỏ tấm biển xuống, nhìn tôi mỉm cười và giơ tay phải: “Chào cậu Lee Sungmin, tôi là Hankyung, bạn của Kyuhyun.”

Tôi gần như kiệt sức nên không muốn mở miệng. Nhưng vì phép lịch sự khi lần đầu tiên gặp mặt, tôi chạm nhẹ vào ngón tay anh: “Mới sáng sớm đã làm phiền anh, thật ngại quá.”

“Cậu đừng khách sáo.” Hankyung vẫn mỉm cười, giơ tay đỡ túi hành lý của tôi, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Chỉ có một cái túi thôi sao?”

Tôi gật đầu.

Anh không nói thêm câu nào, cầm túi xách của tôi đi ra bãi đỗ xe, vừa đi vừa hỏi: “Cậu muốn về nhà hay đến bệnh viện trước?”

Tôi trả lời ngay: “Bệnh viện.”

Hankyung dừng bước, do dự một lát rồi mở miệng: “Sáng sớm nay tôi đã đến bệnh viện gặp bác sĩ điều trị chính của mẹ cậu.”

Tim tôi như ngừng đập: “Mẹ tôi sao rồi? Bác sĩ nói gì ạ?”

“Lời của bác sĩ luôn theo kiểu công thức nhất, ông ta không bao giờ cho cậumột câu trả lời chắc chắn. Nhưng nghe qua, tôi thấy tình hình không đến nỗi nào.”

“Thật sao?”

“Thật đấy.” Anh quay sang nở nụ cười khích lệ với tôi: “Sáng sớm nay mẹ cậu đã có thể đi tiểu, nghĩa là về cơ bản mẹ cậu đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm không thể bài tiết nước tiểu.”

Tôi cúi đầu, phản ứng đầu tiên là muốn gọi điện thoại cho bố, nhưng sờ đến di động mới chợt nhớ ra mình không có thẻ điện thoại của Seoul.

Hankyung đoán ra suy nghĩ của tôi, anh cười dịu dàng: “Lên xe rồi cậu dùng điện thoại của tôi mà gọi.”

Tôi cảm kích gật đầu, tâm trạng căng thẳng được thả lỏng một chút. Đến lúc này, tôi mới có tâm tư quan sát Hankyung.Anh là người đàn ông thanh tú lịch lãm, tầm tuổi Kyuhyun. Trong bộ trang phục công sở gọn gàng và thời trang, từ người anh toát ra khí chất nho nhã. Khi anh cười, ánh mắt dịu dàng như dòng nước, có thể chảy thẳng vào trái tim người khác. “Ôn hòa như ngọc” là cách ví von rất thích hợp với anh.

Sau khi lên xe, Hankyung dặn tôi thắt dây an toàn và rút điện thoại đưa cho tôi. Còn chưa kịp bấm số điện thoại, chuông di động đột ngột reo vang, tôi đành trả lại máy cho anh.

Hankyung liếc qua màn hình rồi bắt máy: “Kyuhyun, bên đó bây giờ là mấy giờ rồi mà cậu còn gọi điện thoại? Cả đêm không ngủ được sao? Ừ… đã đón rồi… Ừ, xinh lắm, nhưng nhìn chẳng giống bạn trai cậu mà giống con trai cậu hơn… Cảm ơn, tớ là người bình thường, không mắc bệnh yêu trẻ con, tớ chỉ thích các chàng trai trưởng thành chín chắn thôi… Được, cậu chờ một lát…”

Hankyung nói xong lập tức đưa điện thoại cho tôi: “Là Kyuhyun, cậu ấy muốn nói chuyện với cậu.”

“Minie.” Giọng nói của Kyuhyun ở đầu bên kia truyền tới: “Em vẫn ổn đấy chứ?”

“Em vẫn ổn, nhưng sao giờ này anh vẫn chưa ngủ? Bên đó là bốn, năm giờ sáng, anh đã không khỏe còn chẳng chịu nghỉ ngơi tử tế.” Tôi hơi tức giận.

“Đừng lo cho anh, lát nữa anh sẽ ngủ bù. Nghe bạn anh nói, mẹ em đỡ nhiều rồi, em hãy yên tâm ở lại chăm sóc bố mẹ vài ngày, đừng giở trò con nít, nghe rõ chưa?”

“Em… nghe… rõ rồi.” Tôi bất mãn kéo dài giọng nói.

“Được rồi, anh không làm phiền em nữa. À đúng rồi, em thử đánh giá xem, người anh em của anh và anh, ai đẹp trai hơn?”

Tôi lén đưa mắt nhìn Hankyung: “Anh đẹp trai hơn.”

Kyuhyun cười lớn ở đầu bên kia điện thoại: “Nghe câu này của em, anh chết cũng yên lòng. Nói cho em biết, tên đó từ nhỏ đến lớn thiếu nợ anh rất nhiều, em nhất định phải thay anh đòi lại, có chuyện gì cứ túm chặt lấy cậu ta, đừng có khách sáo.”

“Em biết rồi.” Tôi đáp lời anh.

“Vậy anh cúp máy đây, em nhớ phải thường xuyên báo cáo với Đảng, cẩn thận đừng để bị người anh em của anh quyến rũ, cậu ta lúc nào cũng dịu dàng như nước, không ai kháng cự nổi đâu.”

Tôi đưa mắt liếc người ở bên cạnh rồi hạ thấp giọng: “Vâng.”

Hankyung lặng lẽ lái xe. Anh bặm môi cố gắng nén cười, có thể thấy anh đã nghe gần hết nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Tôi đưa máy di dộng cho anh.

“Cậu không gọi điện thoại à?” Anh hỏi.

Tôi chợt nhớ đến chuyện trước mắt nên gọi vào máy di động của bố. Bố tôi cất giọng mệt mỏi pha lẫn vui mừng: “Con về là tốt rồi, mẹ con rất nhớ con.”

Đến cổng bệnh viện, Hankyung rút từ trong túi áo com-lê ra tấm danh thiếp đưa cho tôi, anh chỉ vào tên và số điện thoại viết tay trên danh thiếp: “Người này là chủ nhiệm khoa Tiết niệu, có chuyện gì cậu hãy cầm danh thiếp của tôi đi tìm ông ấy. Nếu không xong, cậu hãy gọi cho tôi theo số điện thoại ở trên danh thiếp.”

Tôi gật đầu, nhận tấm danh thiếp rồi xuống xe. Xách túi hành lý đi được vài bước, nghĩ ngợi thế nào tôi lại quay lại.

Hankyung kéo cửa xe xuống: “Còn quên thứ gì sao?”

“Không có, tôi… tôi muốn nói, cảm ơn anh!” Tôi thật sự cảm kích sự quan tâm và thái độ dịu dàng của anh.

Hankyung mỉm cười: “Cậu nói gì thế? Kyuhyun là bạn thân nhất của tôi. Chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của tôi, nếu cậu muốn cảm ơn thì sau này hãy cảm ơn cậu ấy.”

Tôi mỉm cười lùi lại vài bước rồi vẫy tay chào anh.

Kyuhyun và Hankyung là hai người ở hai thái cực trái ngược nhau, nhưng họ có một đặc điểm chung là khi cười, đuôi mắt cong cong giống hình trăng lưỡi liềm.

Trải qua mười mấy tiếng đồng hồ dằn vặt, cuối cùng tôi cũng đã được gặp mẹ. Mẹ tôi thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, khi từ phòng ICU* chuyển ra ngoài, bà vẫn có thể mỉm cười và trò chuyện với tôi vài câu. Do liên tục bị lọc thận nên làn da mẹ tôi vừa khô vừa đen, làm tôi khó có thể tin rằng đây là người mẹ thanh tú và tao nhã của mình.

Bố tôi tất bật đi đi về về giữa nhà và bệnh viện, ông mệt mỏi đến mức sụt mất năm cân, nếp nhăn trên trán càng sâu hơn và tóc bạc thêm mấy phần.

Tôi gục xuống người mẹ khóc nức nở, chỉ hận bản thân bất hiếu.

Nếu năm đó tôi không bướng bỉnh, chịu học đại học ở trong nước, tôi sẽ không xa cách bố mẹ đến thế, mẹ tôi cũng không cần đầu tắt mặt tối để đi kiếm tiền học phí và sinh hoạt phí đắt đỏ cho tôi. Bà ngã bệnh là do thân thể kiệt sức.

Tôi ở nhà hơn nửa tháng, ngoan ngoãn ở bên cạnh chăm sóc mẹ tôi cho đến khi tình trạng của bà dần ổn định.

Bác sĩ nói, chứng tăng urê máu trong thận của mẹ tôi vẫn chưa hoàn toàn bị loại trừ, sau này vẫn phải một tuần hai lần lọc thận để duy trì chức năng bình thường.Tuy bố mẹ tôi có tiền tiết kiệm và bảo hiểm nhưng chi phí lọc thận là một khoản rất lớn và gần như phải tự thanh toán một trăm phần trăm. Ngoài chi phí nằm viện lần này, sau đó mỗi tháng mẹ tôi phải mất một khoản tầm bốn nghìn nhân dân tệ để điều trị, đó là chưa kể tiền thuốc nhập ngoại đắt đỏ.

Tôi có thể thấy rõ nỗi lo của bố tôi, mặc dù ông vẫn luôn giữ thái độ bình thản. Ông chỉ luôn miệng nói: “Không sao cả.”

Trước khi tôi về nước, Kyuhyun đưa cho tôi hai mươi ngàn đô la Mỹ, không may bố phát hiện ra khoản tiền đó. Ông nghiêm mặt dò hỏi tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

Lúc đầu tôi còn cứng miệng, nói là mượn của bạn bè.

Kết quả bố tôi nhớ đến cuộc điện thoại với Kyuhyun, ông truy vấn tôi anh là ai, có phải bạn trai tôi không.

Nhắc đến chuyện bạn trai, tôi do dự một lúc, thấy không thể che giấu nên đành phải thừa nhận. Tuy nhiên, tôi không dám tiết lộ thân phận của Kyuhyun mà chỉ nói anh là một thương nhân Hàn Quốc bình thường. Bố tôi bị huyết áp cao, nếu tôi khai thật chỉ e ông sẽ bị xuất huyết não ngay tại chỗ.

Bố tôi không hoàn toàn tin lời tôi, ông nhìn tôi bằng ánh mắt lo âu.

Tôi đành phải tung chiêu cuối cùng: “Anh ấy tốt nghiệp ở trường Trung học S và Đại học Kyung Hee. Bố thử nghĩ xem, thi đỗ trường đó liệu có phải là người tầm thường không?”

Xem ra trên đời này có nhiều người sùng bái cái mác trường danh giá, bố tôi cũng không ngoại lệ. Nghe tên Đại học Kyung Hee, ông lập tức ngừng truy cứu tôi mà chỉ dặn dò: “Dù là tiền của ai con cũng mau trả lại cho người ta, nhà mình tuy nghèo nhưng không thể cúi đầu, nếu không sau này người ta sẽ coi thường con.”

Tôi tiếp lời ông: “Đúng vậy, con người không thể kiêu ngạo nhưng phải có cốt cách, bố tưởng ai ai cũng là Chị Giang* sao?”

Bố tôi quay đầu: “Con nói gì cơ?”

Tôi giật mình rụt cổ, vội nói lấp liếm: “Không có gì ạ, đến giờ mẹ ăn cơm rồi.”

Bố tôi đặt cặp lồng cơm giữ nhiệt vào tay tôi và giục tôi tới bệnh viện. Sau khi ăn cơm xong, tôi và mẹ trò chuyện một lúc. Nhắc đến chuyện bệnh viện chật ních bệnh nhân, mẹ tôi nói bà gặp may mắn, từ ICU ra ngoài gặp đúng phòng bệnh hai giường còn có chỗ trống. So với phòng sáu giường ồn ào, nơi này không khác gì thiên đường.

Bệnh nhân ở giường bệnh đột ngột nói xen vào: “Bác đừng nói đùa, đâu phải bác gặp may, rõ ràng có mối quan hệ với lãnh đạo bệnh viện mới được như vậy. Bác không để ý đến ánh mắt và thái độ của các cô y tá với bác sao? Bình thường bọn họ chẳng coi ai ra gì, nếu không phải có người dặn dò liệu bọn họ có tươi cười vui vẻ với bác như gió xuân về không?”

Mẹ tôi tỏ ra nghi hoặc: “Không thể nào, nhà chúng tôi đâu có quen biết gì với lãnh đạo bệnh viện này?”

Tôi cúi đầu không lên tiếng, trong lòng biết rõ ai là người đứng đằng sau thu xếp.

Vừa về đến nhà, tôi liền gọi điện cho Hankyung, cảm ơn sự giúp đỡ của anh trong thời gian qua. Giọng nói của anh vẫn ấm áp và dễ nghe như vậy, dù không giáp mặt nhưng tôi vẫn cảm thấy nụ cười dịu dàng của anh. “Cậu đừng khách sáo,” anh vẫn nói câu cũ, “Kyuhyun là người anh em tốt nhất của tôi. Nếu một ngày nào đó tôi gặp khó khăn, cậu ấy cũng sẽ giúp đỡ tôi như vậy.”

Tôi không khỏi cảm động trước tình bạn đơn thuần của họ, vì vậy, không nói những lời sáo rỗng nữa, tôi chào tạm biệt anh và cúp máy. Sau đó, tôi ước chừng thời gian rồi gọi điện thoại về nhà ở Odessa tìm Kyuhyun.

Thế nhưng chuông đổ hồi lâu mà không có ai nhấc máy, tôi lại gọi vào di động của Kyuhyun nhưng anh vẫn tắt máy.

Tôi cảm thấy rất bất an, hình như từ ba, bốn ngày nay tôi không thể liên lạc với anh. Mỗi lần gọi điện thoại cho anh, di động đều ở trạng thái tắt máy, điện thoại bàn ở nhà cũng không có ai nghe.

Tôi thấp thỏm không yên, không biết anh đang làm gì? Anh có ổn không?

Sức khỏe của anh liệu đã hồi phục như trước chưa?
Lúc này là cuối tháng Sáu, Seoul bắt đầu bước vào mùa hè nóng bức và ẩm ướt. Khí sắc của mẹ tôi cũng tốt hơn nhiều, có lúc nhân cô ý tá không để ý, tôi đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi.

Một hôm, cả nhà tôi mở cuộc họp gia đình, thảo luận về sự nghiệp học hành của tôi.

Tôi tuyên bố quyết định đã nghĩ kỹ: “Con muốn tạm thời bảo lưu kết quả học tập ở bên đó, về Seoul tìm việc làm.”

Ở nhà một thời gian khá dài, cuối cùng tôi cũng đã nhìn ra hiện thực mà bấy lâu nay tôi không bận tâm.

Từ trước đến giờ bố mẹ tôi có thu thập không tồi nhưng khối lượng công việc cũng rất lớn. Trong một năm tới đây, mẹ tôi chắc chắn không thể nhận thêm dự án ngoài mà chỉ có thể sống dựa vào mức lương có bản. Với tình hình hiện nay, gia đình tôi quả thật không nuôi nổi một du học sinh.

Nhưng phản ứng của bố mẹ quá quyết liệt ngoài dự liệu của tôi.

Bố tôi rất tức giận: “Minie, bố mẹ đã sống quá nửa đời người rồi, cuộc đời con chỉ mới bắt đầu, bố mẹ không muốn làm nhỡ tiền đồ của con.”

Tôi cắn răng không nói gì.

Mẹ tôi sốt ruột đến mức rơi lệ: “Lee Sungmin, con lập tức đi Ukraine cho mẹ, nếu không mẹ sẽ ngừng việc trị liệu.”

Trước thái độ kiên quyết của bố mẹ, tôi đành phải thỏa hiệp, đồng ý quay về Odessa, giải quyết nốt một số việc còn dang dở ở cuối học kỳ trước. Nếu sức khỏe của mẹ tôi ổn định, kỳ nghỉ hè tôi sẽ ở lại Odessa, một là để tiết kiệm tiền đi lại, hai là bổ túc tiếng Ukraine.

Nhưng tôi nói từ nay về sau bố mẹ không cần gửi tiền ăn học cho tôi nữa.

“Vậy sau này con sống kiểu gì?” Bố tôi thắc mắc.

Tôi đáp: “Con có thể đi làm thêm, ví dụ như dạy đàn piano cho tụi trẻ, vừa dễ kiếm tiền lại không mất nhiều công sức.”

Miệng nói thế nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, làm thêm không phải chuyện dễ dàng. Một du học sinh Hàn Quốc tiếng Nga không thông thạo như tôi muốn kiếm tiền, con đường duy nhất là đi bán hàng ở chợ Bảy km hoặc làm nhân viên phục vụ casino.

Thu nhập ở hai nơi này chỉ có thể đảm bảo cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, còn khoản học phí là ước mơ xa vời. Sở dĩ tôi dám nói mạnh mồm như vậy là vì bên cạnh tôi còn có Kyuhyun.Tuy nhiên, tôi chưa có cơ hội thương lượng với Kyuhyun chuyện đó, bởi tôi vẫn không thể liên lạc với anh.

Tôi lật hết danh bạ điện thoại mới chán nản phát hiện, ngoài một số bạn học, tôi chỉ có số điện thoại của một mình Kyuhyun. Shin Dong và Kangin ngày ngày gặp mặt nhưng tôi không có số điện thoại của họ.

Tôi thử gọi điện đến cửa hàng của Valeria, cô ta còn tỏ ra mơ hồ hơn tôi: “Lâu rồi tôi không gặp anh ấy, cậu không ở Odessa sao?”

Tôi phiền não cúp điện thoại, tiếp tục cắn móng tay suy nghĩ xem làm thế nào để liên lạc với anh. Nghĩ đến chuyện một tuần sau mới có chuyến bay sang Ukraine, nỗi lo lắng trong lòng tôi ngày một lớn.

Đêm trước hôm trở lại Ukraine, tôi đi ngủ từ sớm. Đang ngon giấc, đột nhiên có tiếng gõ cửa và giọng nói của bố tôi vang lên: “Minie, điện thoại từ Ukraine.”

Tôi lập tức bật dậy, nhảy xuống giường và lao ra ngoài phòng khách nhấc điện thoại.

“Anh có lương tâm không hả? Chết ở đâu mà không chịu gọi điện cho em?”  Tôi nói rất nhanh, trong lòng như trút bỏ một tảng đá đè nặng bấy lâu.

Nhưng đầu bên kia im lặng một lúc lâu. Tôi cất giọng nghi hoặc: “A lô!”

“Lee Sungmin.” Cuối cùng cũng có tiếng nói khàn khàn vọng đến.

Trái tim tôi lại chùng xuống. Đầu bên kia là Kim Heechul.

“Cậu tìm tôi có việc gì?” Tôi cố gắng kiềm chế, cố giữ giọng bình tĩnh.

Đầu bên kia lại im lặng.

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là hai giờ sáng, tức tám giờ tối ở Odessa.

“Không có gì.” Kim Heechul cất tiếng cười khẽ, nghe như tiếng chuông ngân. Trong đêm tối tĩnh mịch, giọng nói của cậu trở nên vô cùng kỳ lạ: “Lee Sungmin, Odessa đêm nay trăng rất sáng, sáng như ban ngày. Seoul có ánh trăng không?”

Qua ngữ điệu của cậu, có thể thấy cậu đã uống say.

Tôi cố gắng kiềm nén nộ khí đã bốc lên đỉnh đầu. Sợ kinh động đến bố nên tôi hạ thấp giọng: “Bây giờ ở Seoul là hai giờ sáng. Có gì ngày mai chúng ta nói chuyện sau được không?”

Đầu bên kia không có bất cứ tiếng động nào.

Tôi nắm chặt điện thoại chờ đợi. Đến khi quay về Odessa, tôi còn một món nợ cần thanh toán với Heechul.

Heechul vẫn không chịu lên tiếng. Một lúc sau tôi nghe tiếng cạch, kết nối đã bị ngắt.

Tôi tỉnh táo hoàn toàn nên khoanh tay ngồi một lúc lâu. Cuối cùng tôi cầm điện thoại, bấm đi bấm lại mấy con số đã thuộc lòng.

Vẫn là tiếng Ukraine: Xin lỗi, số bạn vừa gọi đã tắt máy.

Tôi về phòng ngủ, nằm xuống mở mắt nhìn trần nhà cho đến lúc trời sáng.

Trước khi rời khỏi nhà, nhân lúc bố mẹ không để ý, tôi bỏ hai mươi ngàn đô la Mỹ vào ngăn kéo và để lại một mảnh giấy nói rõ, số tiền này bố mẹ hãy dùng trong lúc khẩn cấp, nếu không dùng đến tôi sẽ trả lại ngay cho chủ nhân của nó.

Khi lên máy bay, tôi nhắn tin cho Kyuhyun, thông báo hành trình của tôi ngày hôm nay.
.
.
.
Kết thúc Chương 9 phần 1
.
.
.
Chú thích:
*KpacивьІй:Tiếng Nga: có nghĩa là “Đẹp”.
*ICU: Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt dành cho những ca nguy kịch.
*Chị Giang: Tên gọi thân mật của liệt sĩ cách mạng Giang Trúc Quân. Bà bị kẻ địch giết hại và đốt xác hủy chứng cứ năm 1949. Chị Giang trở thành nhân vật quen thuộc trong các tác phẩm nghệ thuật.
.
.
.
Haizz, sóng gió đã bắt đầu rồi….
Thời kì ngọt ngào đã kết thúc, tới lúc đương đầu với khó khăn rồi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.