Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Chương 8/2 – Bị giấc mơ đau khổ đó vương vấn

Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh
Tác giả: Thư Nghi
Người dịch: Greenrosetq
Edit for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: yaoi, some sweet, some hurt, sad end
***
***

Chương 8 (phần 2) – Bị giấc mơ đau khổ đó vương vấn
.
.
.
Bị giấc mơ đau khổ đó vương vấn
Người được lựa chọn theo ý nguyện thật hạnh phúc biết bao
Ánh mắt của người ấy chi phối em
Trước mặt người ấy, em không thể che giấu tâm trạng ngẩn ngơ vì tình yêu
…………………………..(Bị giấc mơ đau khổ đó vương vấn – Pushkin)
.
.
.
[Từng có một người yêu tôi hơn sinh mệnh] Chương 8 – Phần 2
Đến khi tôi tỉnh lại đã là sáu tiếng đồng hồ sau đó. Bây giờ là lúc chạng vạng tối, gió thổi lá cây bên ngoài cửa sổ xào xạc. Tôi trở mình, phát hiện Kyuhyun đang chống tay xuống giường nhìn tôi chăm chú.

“Anh tỉnh rồi à?” Tôi lập tức ngồi dậy.

“Ừ, anh tỉnh lâu rồi, mấy hôm nay ngủ nhiều quá.” Anh giơ tay vén tóc mái của tôi và quan sát hồi lâu: “Em mơ thấy gì mà nghiến răng nghiến lợi ác thế?”

Toàn là giấc mơ vụn vặt nên tôi không nhớ rõ, nhưng tôi chỉ nhớ một điều, trong giấc mơ của tôi có bóng dáng Kim Heechul. Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, cúi đầu không nói gì.

Trong mấy ngày Kyuhyun bị ốm, không ai nhắc với anh chuyện kho hàng. Tôi không rõ khi anh biết tôi có liên quan đến vụ bí mật của anh bị tiết lộ, anh sẽ xử lý tôi thế nào.

Kyuhyun lại nằm xuống giường, gối tay lên đầu nhìn tôi cười cười: “Anh vừa phát hiện, khi ngủ say em không có một động tĩnh gì, đến hơi thở cũng không nghe thấy, ngoan như một con mèo nhỏ. Trước đây đã có ai nói với em điều này chưa?”

“Mẹ em nói, từ nhỏ em đã như vậy mà.” Tôi rất vui khi anh chuyển đề tài khác: “Mấy lần mẹ còn tưởng em ngừng thở, lay em dậy làm em tức giận khóc một hồi mới yên tâm.”

“Có người mẹ nào như vậy không?” Anh phì cười, không cẩn thận chạm vào vết thương, khiến anh đau đến mức nhăn mặt.

Nhân lúc anh có tâm trạng tốt, tôi đi nấu một nồi cháo, chỉ gạn lớp nước đặc ở bên trên cho anh ăn.

Nhìn bát nước cháo đặc quánh, Kyuhyun mở miệng phản đối: “Đây đâu phải là trại tập trung Auschwitz, em phải tuân thủ công ước Geneve, không được ngược đãi tù binh chiến tranh.”

“Nói vớ vẩn, anh là tù binh chiến tranh gì chứ?” Tôi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện kia nên không có lòng dạ nào đùa giỡn với anh. Tôi lại giục Kyuhyun: “Anh không ăn nhanh nguội hết bây giờ.”

“Chẳng phải anh là bại tướng dưới em ư? Đồ ăn em nấu chẳng ra làm sao cả.” Đúng là bản tính khó thay đổi, anh vừa ăn vừa cằn nhằn, không hề giống bệnh nhân vừa bị sốt cao mấy ngày.

Tôi ngơ ngẩn nhìn Kyuhyun, nếu không phải trên đầu anh có miếng băng trắng chói mắt, chắc chắn tôi sẽ có cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ, những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua không hề tồn tại.

Kyuhyun húp miếng cháo cuối cùng, lưu luyến đặt bát đũa, mồm miệng rảnh rỗi lại bắt đầu trêu chọc tôi: “Vậy nếu đổi cách nói khác hơi khó nghe, em có muốn nghe không?”

“Gì cơ?”

Anh chậm rãi nói từng từ một: “Mưu… sát… chồng… em.” Nói xong anh cười đắc ý.“Bệnh của anh đúng là vẫn còn nhẹ quá, mới đỡ một chút đã ăn nói linh tinh rồi.” Tôi giơ tay tát nhẹ vào má anh.

Kyuhyun kêu một tiếng thảm thiết rất khoa trương, sau đó người anh mềm nhũn đổ xuống sàn nhà.

Tôi giật bắn mình, tưởng động vào vết thương của anh nên lập tức lao tới ôm anh: “Em không cố ý đâu… Kyuhyun…”

Anh tựa đầu lên vai tôi lẩm bẩm: “Đây… là Đảng phí cuối cùng của tôi… các đồng chí… cách mạng vẫn chưa thành công…”*

Tôi lại một lần nữa bị anh giỡn, dở khóc dở cười không biết phải làm sao nên chỉ biết mắng anh: “Anh cứ giở trò đi, trên trán lưu vết sẹo dài xem anh sau này đi tán gái kiểu gì?”

Kyuhyun lập tức ôm ngực, vờ như không còn chút sức lực: “Tâm hồn yếu ớt của anh đã bị em làm tổn thương nghiêm trọng. Anh đau lòng quá, em phải đền bù cho anh.”

“Đền bù thế nào?” Tôi hỏi.

“Gọi anh một tiếng “Oppa”.”

“Anh đừng mơ!”

Anh áp sát vào người tôi: “Gọi một tiếng đi mà, một tiếng thôi.”

Tôi miễn cưỡng mở miệng: “Oppa.”

Kyuhyun lắc đầu: “Không được. Em gọi lại đi, gọi là Kyuhyun oppa.”

“Xì, buồn nôn quá.”

“Vậy tại sao em lại gọi Kangin là “anh Kang”?”

Tôi lườm anh: “Nếu em gọi anh ấy là “anh In”, liệu anh có vui không?”

Kyuhyun ngây người một lát rồi nằm xuống giường cười ha hả.

Tôi muốn cười nhưng không cười nổi, không biết giây phút vui vẻ này có thể kéo dài bao lâu. Tôi do dự hồi lâu cũng không quyết định được nên tự mình nói ra sự thật với anh hay phó thác cho ông trời.

Kyuhyun vẫn bị sốt nhẹ nên đùa với tôi một lúc, anh không thể gắng gượng, hai mí mắt dính chặt vào nhau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tôi đắp chăn cho anh, đang định tắt đèn đi ra ngoài thì chuông điện thoại ở góc phòng reo vang. Tiếng chuông nghe điếc tai, tôi chửi thầm một tiếng rồi chạy đi bắt máy.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói phụ nữ: “Bảo Kyuhyun nghe điện thoại.”

Tôi trả lời lễ phép: “Anh ấy đang nghỉ ngơi, chị hãy để lại tên và số điện thoại, khi nào anh ấy tỉnh lại tôi sẽ báo cho anh ấy biết.”

Người phụ nữ tỏ thái độ ngạo mạn: “Cậu mau gọi cậu ta dậy nghe điện thoại.”

Tôi hơi tức giận, nhưng sợ làm kinh động đến Kyuhyun nên đành hạ thấp giọng: “Xin lỗi chị, anh ấy đang bị ốm, bây giờ không tiện nghe điện thoại.”

Đầu bên kia im lặng một lát rồi hỏi: “Cậu là ai?”

Tôi bực mình nhìn ống nghe điện thoại, gọi đến nhà người ta rồi lại hỏi đối phương là ai, người phụ nữ này đúng là có vấn đề. Tôi trả lời: “Tôi là ai liên quan gì đến chị?” Nói xong liền cúp máy. Khi đi ra ngoài tôi chợt nhớ trong thư phòng còn một máy con, thế là tôi quay lại rút dây điện thoại.

Khoảng bốn giờ chiều ngày hôm sau, có một người phụ nữ đến nhà tìm Kyuhyun.

Chị ta vừa bước vào, tôi đã thấy ác cảm, nói đúng hơn là không thích chị ta từ cái nhìn đầu tiên.

Đó là một người phụ nữ cao ráo, đầy đặn, có làn da trắng nõn, một vẻ đẹp đầy gợi cảm hiếm gặp ở phụ nữ Hàn Quốc. Chị ta rõ ràng không còn trẻ, nhưng nhìn không ra tuổi thật. Hai đồng tử của chị ta đen láy như có thể nhìn xuyên thấu người khác.

Nhìn thấy tôi, chị ta tỏ ra hơi kinh ngạc, sau đó đảo mắt dò xét tôi từ đầu đến chân. Ánh mắt của chị ta vô cùng lạnh lẽo. Trực giác báo cho tôi biết, đây chính là người phụ nữ hôm qua gọi điện đến.

Kangin và Shin Dong tỏ thái độ rất cung kính với chị ta. Shin Dong vội châm một điếu thuốc cho chị ta và mở miệng gọi: “Chị La”, mặc dù nhìn bề ngoài rõ ràng, Shin Dong lớn hơn chị ta nhiều tuổi.

Hóa ra người phụ nữ này là La Tây. Ngày đầu tiên đặt chân đến Odessa, tôi đã nghe đến cái tên này. Chị ta là một nhân vật truyền kỳ ở Odessa.La Tây là một trong những thương nhân Hàn Quốc đầu tiên tới Odessa làm ăn vào những năm chín mươi của thế kỷ trước. Mười mấy năm thế sự xoay vần, không biết bao nhiêu người Hàn Quốc đi đi về về trên mảnh đất này, chị ta là người duy nhất ở lại. La Tây mua một ngôi biệt thự sang trọng, nghe nói sân sau thông ra biển Đen, du thuyền có thể lái thẳng vào cửa nhà.

Tôi biết là mình đã gây chuyện, đắc tội với người không thể đắc tội, thế nhưng tôi vẫn bướng bỉnh cắn môi, không hề lên tiếng.

La Tây ngồi trên sofa, liếc tôi sau làn khói thuốc: “Hôm qua cậu cúp điện thoại của tôi?”

Shin Dong ở đằng sau đẩy người tôi.

Tôi đành mở miệng: “Chị, em xin lỗi, em không biết chị gọi điện đến.”

Shin Dong vội nói giúp tôi: “Trẻ con không hiểu chuyện, chị La đừng chấp cậuấy.”

Khóe miệng chị ta hơi nhếch lên, sau đó chị ta quay mặt sang phía bên kia: “Đây là cậu bạn trai nhỏ bé của Kyuhyun? Tôi còn tưởng tiên nữ giáng trần cơ đấy, hóa ra cũng so so*.”

Tôi đưa mắt đi chỗ khác, không chịu nhìn chị ta.

Thế nhưng La Tây nhanh chóng mất hứng thú với tôi, chị ta kêu Shin Dong và Kangin ngồi xuống, kể lại cho chị ta toàn bộ câu chuyện. Nghe đến tên Kim Heechul, chị ta mới quay đầu quan sát tôi một lúc. “Đám người của băng Thanh Điền không phải hạng tử tế nhưng bọn họ không đến nỗi ngốc như vậy đâu. Bến cảng là địa bàn của băng nhóm bản địa Ukraine mười năm nay. Bọn họ làm gì to gan đến mức nhảy vào phá rối cục diện. Vụ này liệu có liên quan đến băng Thanh Điền hay không, tôi thấy cần phải xem xét kỹ càng.”

“Đúng vậy, đúng vậy, chị La ở trên cao nên nhìn sự việc rất thấu đáo.” Shin Dong nịnh hót quá đáng, không chỉ Kangin mà cả La Tây cũng hơi cau mày. Chị ta hình như nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Shin Dong: “Người lần trước bị bắt làm con tin là anh?”

Nhắc đến vụ này, sắc mặt Shin Dong trở nên u ám, anh ta cười gượng: “Là tôi, trí nhớ chị La tốt thật đấy.”

“Anh có biết lai lịch của đám người đó không?”

“Kyuhyun đã cho người tìm hiểu nhưng không có kết quả.” Shin Dong lẩm bẩm: “Dám người này kỳ lạ thật, cứ như từ dưới đất chui lên rồi lại bốc hơi…”

La Tây không khách sáo cắt ngang lời: “Chuyện đó tôi biết, nhưng anh ở cùng bọn họ vài ngày cũng không có chút manh mối nào hay sao?”

Shin Dong nhăn nhó: “Bọn họ rất kín miệng, nói chuyện đặc biệt cẩn thận. Chỉ một lần, tôi hình như nghe thấy có người nói, lão Đại của bọn họ từng ở Trung Phi.”

“Trung Phi?” La Tây nhả một làn khói, ngẩng mặt lên cười cười: “Mấy năm nay các nước thuộc Liên Xô cũ trở thành bãi rác trung chuyển, loại người nào cũng dồn về nơi này…”

Shin Dong và Kangin đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.

La Tây dập điếu thuốc lá rồi đứng dậy: “Được rồi, vụ này giao cho tôi, tôi sẽ nghe ngóng xem có thể điều đình hay không. Phía cảnh sát chỉ là vấn đề tiền bạc, các anh tự lo liệu. Về thằng bé họ Kim, không cần để ý đến nó, rồi sẽ có lúc nó phải khóc hận.”

“Làm phiền chị quá, cảm ơn chị, chị La!” Có lời hứa của La Tây, Shin Dong vui đến mức không khép nổi miệng.

“Kyuhyun đâu rồi? Tôi muốn gặp cậu ấy.”

Tôi đưa La Tây lên phòng ngủ.

“Chị, sao chị lại lên đây?” Kyuhyun lập tức ngồi dậy khi nhìn thấy La Tây.

La Tây đặt bàn tay lên mu bàn tay anh, cất giọng dịu dàng: “Hyunie, đừng động đậy.” Chỉ một động tác đơn giản, một lời nói nhẹ nhàng nhưng xuất phát từ La Tây có thể rung động đến tận tâm can. Tôi đứng ở bên cạnh như người vô hình, trong lòng bắt đầu trào lên vị chua chát.

Nhưng vẫn chưa hết, chị ta vừa ngồi ấm chỗ lập tức sai bảo tôi: “Đi pha giúp tôi một ly cà phê đen.”

Tôi hơi bĩu môi, chẳng phải chị ta giở khí thế áp đảo tôi, muốn tôi biến đi cho rảnh mắt hay sao? Nhưng tôi không muốn tỏ ra mất lịch sự nên đành rút lui.

Ở dưới bếp khoảng mười lăm phút, đoán rằng hai người ở tầng trên có lời cần nói cũng đã nói xong, có việc cần làm cũng đã làm xong, nên tôi bèn bưng cốc cà phê lên tầng hai.

Vừa định giơ tay gõ cửa, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng La Tây vọng ra: “…Không phải tôi chê cậu đâu, Hyunie, nhưng mắt xanh của cậu đúng là chẳng ra sao. Trước kia không nhắc tới, chỉ nói hai thằng bé gần đây, một đứa độc địa như loài rắn rết, còn một đứa ngốc nghếch như cây chày gỗ…”

Tôi lập tức chôn chân dưới đất, cả người hóa đá.

Bên trong im lặng một lúc, tiếp đó là tiếng của Kyuhyun: “Chị đừng nói như vậy, cậu ấy còn nhỏ, chưa từng trải qua mấy chuyện này…”

“Cậu còn muốn bảo vệ nó?” La Tây cười nhạt: “Nhỏ tuổi ư? Lúc lớn bằng tầm nó, tôi đã vào chốn giang hồ rồi. Chắc nó không biết, vụ này nghiêm trọng đến mức nào…”

Câu tiếp theo, tôi không nghe thấy một từ nào cả. Tôi từng bước, từng bước lùi lại phía sau rồi lặng lẽ xuống dưới tầng một.

Tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh nhưng đi đến đâu cũng bắt gặp ánh mắt, nghe thấy giọng nói và ngửi thấy mùi nước hoa thơm ngát của chị ta. Cuối cùng tôi trốn ra ngoài cửa, một mình ngồi xuống bậc tam cấp. Tôi chống cằm lên đầu gối và ngẩn người quan sát đường nét hoa văn của viên đá dưới chân.

Cách đó không xa có một chú chim nhỏ lích chích nhảy tới, tôi cầm viên đá ném vào người nó, làm nó hoảng sợ dang rộng đôi cánh bay vút lên trời.

Ngẩng lên bắt gặp sắc trời xanh thẫm của ngày hè, tôi đột nhiên nhận ra, mùa xuân của Odessa đã trôi qua rồi.

Không biết bao lâu sau, đằng sau có tiếng mở cửa và tiếng bước chân đi về phía tôi.

Tôi không quay đầu vì biết đó không phải là Kyuhyun. Sống với anh một thời gian dài, tôi có thể phân biệt rõ tiếng bước chân của anh. Thậm chí mỗi tối anh về nhà và bật hệ thống báo động của xe ô tô, tôi cũng có thể nhận ra tiếng động đó không giống xe của người khác.

“Lee Sungmin, cậu ngồi ở đây làm gì?” Là Kangin.

Từ khi biết Kim Heechul hại Kyuhyun, Kangin có vẻ lạnh nhạt với tôi, giữa chúng tôi xuất hiện một bức tường vô hình. Tôi đoán anh hoàn toàn coi tôi là “hồng nhan họa thủy”.

Cho đến ba, bốn ngày gần đây, thấy tôi không rời Kyuhyun nửa bước, tảng băng trong mắt anh mới từ từ tan ra.

“Anh Kang.” Tôi dùng đầu ngón tay vẽ mấy vòng tròn dưới đất: “Em có thể hỏi anh một số chuyện không?”

Kangin ngồi xuống cạnh tôi: “Cậu đừng khách sáo, có thắc mắc gì thì cứ hỏi!”

“Anh có thể cho em biết, nếu cảnh sát làm căng, kết quả xấu nhất đối với anh ấy là gì không?”

Kangin lưỡng lự vài giây: “Có khả năng xử theo luật pháp Ukraine.”

Tôi cảm thấy ánh mặt trời chói mắt nên vùi mặt vào giữa hai đầu gối.

Kangin chạm nhẹ vào người tôi: “Lee Sungmin…”

Tôi quay người sang một bên, vẫn không chịu ngẩng đầu.

“Cậu đừng sợ, chắc chưa đến mức đó đâu.” Kangin cất giọng ôn tồn: “Chẳng phải La Tây đã hứa giúp đỡ rồi sao?”

“Chị ấy có thể ảnh hưởng đến cảnh sát sao?”

“Nếu chị ta không thể, thì một thứ có thể, đó là tiền, đô la Mỹ, money…”

Lúc này tôi mới ngẩng mặt nhìn anh, rồi tôi nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới bật ra câu hỏi: “La Tây và Kyuhyun… họ là bạn bè thân à?”

Tôi nói với ý tứ rõ ràng, tin chắc Kangin hiểu ý.

Anh ta quả nhiên mỉm cười: “Cậu nghĩ gì vậy? La Tây là sư tỷ của Kyuhyun, hai người trước kia cùng học một trường.”

Câu giải thích rất thẳng thắn nhưng tôi không tin. Nếu không phải Kangin nói dối thì chắc là anh không để ý. Dựa vào giác quan thứ sáu, tôi cảm thấy quan hệ của bọn họ không đơn giản như lời Kangin nói. Đàn ông và đàn bà nếu có quan hệ đặc biệt, sự đụng chạm cơ thể sẽ tạo ra không khí mờ ám khác hẳn.

Kangin trò chuyện với tôi một lúc, sau đó anh còn việc làm ăn riêng nên để tôi ngồi một mình.

Tôi ngồi ở đó đến lúc hoàng hôn buông xuống, cho đến khi nhìn thấy chiếc xe mui trần đỏ tươi của La Tây lăn bánh mới phủi mông đứng dậy. Sau đó điện thoại di động trong túi quần tôi đột nhiên rung lên.“Em đi đâu đấy?”

Vừa bắt máy, tôi lập tức nghe thấy giọng Kyuhyun.Tôi nói nhỏ: “Em ở ngoài cửa.”

“Mau về phòng đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, giống như tội phạm chuẩn bị nghe lời tuyên án của quan tòa. Tôi chậm rãi đi vào phòng ngủ của chúng tôi và đứng cách anh khá xa.

“Em đứng xa thế làm gì?” Kyuhyun nhướng mày hỏi.

Tôi tiến lên hai bước, nhưng vẫn cách anh một đoạn.

Kyuhyun nhìn tôi phì cười: “Anh đâu có đánh em, sao em phải sợ đến mức đó? Lại đây đi!”

Lúc này tôi mới đi đến bên cạnh giường.

“Đợi anh mời em mới chịu ngồi xuống à?”

Tôi ngồi xuống như một cái máy.

Kyuhyun giơ hai tay nâng mặt tôi, quan sát tôi một lúc lâu rồi thở dài: “Em không cố ý đúng không?”

Tôi gật đầu, mạnh đến mức đầu gần đập vào ngực.

Kyuhyun lại thở dài, ngón tay anh lướt qua cằm xuống cổ rồi dừng lại trên vai tôi: “Anh không oán trách em, nhưng em ngốc như vậy, sau này phải làm thế nào?”

Tôi nấc nghẹn: “Em xin lỗi… Em không ngờ xảy ra chuyện như vậy… Em không muốn hại anh…” Nói đến đây, tôi cảm thấy oan ức, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má, chảy từng giọt xuống mu bàn tay anh.

Kyuhyun cười gượng: “Anh đâu có mắng em, em khóc gì chứ?”Thà anh mắng tôi một trận tôi còn cảm thấy dễ chịu hơn. Nước mắt không ngừng trào ra, tôi nghẹn ngào không nói thành lời.

“Đừng khóc nữa.” Kyuhyun rút tờ giấy ăn lau nước mắt cho tôi: “Lúc bằng tuổi em, anh còn làm nhiều chuyện dại dột hơn em. Nhưng Minie này, em phải học cách trưởng thành. Dù là bố mẹ em hay bất cứ người nào khác, cũng không thể chăm sóc em cả đời, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt với tất cả.

Trước mặt người khác, em chỉ nên nói ba phần, không thể phơi hết ruột gan của mình. Em hãy ghi nhớ câu nói này và phải luôn nhắc nhở bản thân.”

Tôi gật đầu lia lịa.

“Những chuyện em đã làm, bất kể đúng hay sai, em phải học cách chịu trách nhiệm, không thể suốt ngày né tránh, em nghe rõ chưa?”

“Em… rõ rồi.”

Kyuhyun lại thở dài lần thứ ba, rồi giơ tay kéo tôi vào lòng: “Sao anh lại quen biết cậu bé xui xẻo như em chứ?”

Câu nói cuối cùng của anh khiến tôi vừa cuống quýt vừa hối hận. Tôi ôm anh khóc nức nở. Tôi nhớ đến những ngày hốt hoảng lo sợ vừa qua, nhớ đến nụ cười và cả những giọt nước mắt trong tám tháng quen anh. Càng khóc tôi càng cảm thấy ruột gan như bị xé ra từng mảnh.

Kyuhyun không lên tiếng dỗ dành tôi, anh chỉ ôm chặt tôi, để mặc tôi trút hết nỗi buồn, nước mắt nước mũi ướt đẫm vạt áo anh.

Sau khi khóc lóc thỏa thuê, tôi vừa sụt sùi vừa nghĩ đến một vấn đề quan trọng: “Nghe Kangin nói, anh sẽ bị xử theo luật pháp Ukraine, làm thế nào bây giờ?”

Kyuhyun mỉm cười véo tai tôi: “Kangin dọa em đấy, làm gì đến mức nghiêm trọng như vậy? Nếu xảy ra chuyện đó, anh bươn chải ở đây bảy, tám năm phỏng có ích gì.”

“Vậy kết quả xấu nhất là gì?”

“Kết quả xấu nhất ư? Thì làm lại từ đầu chứ sao. Minie này, em hãy nói cho anh biết, nếu anh trắng tay, em có bỏ rơi anh không?”

Tôi cảm thấy hơi yên lòng, giơ tay lau sạch nước mắt rồi trả lời anh: “Nếu anh còn ra ngoài lăng nhăng thì khó nói lắm.”

“Mẹ kiếp.” Kyuhyun chửi thề rồi đẩy người tôi ra: “Em không thể nói một, hai câu dễ nghe được à?”

Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Em sẽ đi theo anh, dù anh có tới tận nơi chân trời góc bể, em cũng sẽ đi cùng.”

“Nói thế còn nghe được.” Kyuhyun búng tay vào trán tôi: “Em thật lòng đấy chứ?”

“Thật lòng.”

“Được thôi, anh tạm thời tin em. Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ kỹ rồi, hay là anh cùng em đi học, tới Anh quốc học Luật là một ý tưởng không tồi. Em cảm thấy anh làm luật sư có được không? Liệu anh có phải là luật sư đẹp trai nhất trong lịch sử ngành Luật không nhỉ?”

Nghe anh nói vậy tôi rất mừng rỡ, nhưng lập tức nghĩ đến một vấn đề hiện thực: “Anh đi Anh quốc? Thế thì chúng ta phải xa nhau rồi?”

“Đồ ngốc, Anh quốc và nước Áo cách nhau bao xa? Cuối tuần lái xe vài tiếng đồng hồ là tới nơi rồi. Không đúng, hình như visa có vấn đề. Đi Anh phải xin visa riêng, thế thì hơi phiền phức.” Anh nghĩ đến tương lai xa hơn tôi, cứ như kế hoạch có thể trở thành hiện thực ngay lập tức.

Tôi rúc vào lòng anh, cất giọng dịu dàng: “Đợi qua vụ này rồi tính sau, anh không được lừa em, cũng không được đưa chi phiếu trắng cho em đấy nhé.”

“Được, được, anh không lừa em.”

Tôi có thể nghe ra câu trả lời lấy lệ của anh, nhưng vẫn cảm thấy hết sức thỏa mãn.

Bên ngoài đã là tiết trời tháng Sáu, làn gió thổi nhẹ mang không khí ôn hòa.

Khắp nơi phảng phất mùi thơm của hoa hồng dại và mùi vị biển cả, thẩm thấu vào lòng người. Tôi đột nhiên có cảm giác quen biết anh từ lâu lắm rồi.
.
.
.
Kết thúc chương 8
.
.
.
Chú thích:
*Đây… là Đảng phí cuối cùng của tôi… các đồng chí… cách mạng vẫn chưa thành công… : Kyuhyun là người Hàn Quốc, theo Đảng cộng hòa. Nhưng tác giả fic là người Trung Quốc theo Đảng cộng sản nên AmiW đành giữ nguyên vậy, vì nguyên tác nó là như thế. ^^
*So so: Tiếng Anh: Nghĩa là “tầm thường”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.