Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 1
.
.
.
“Thỏ Con, ngày mai cậu chớ có ra ngoài nhé.”
“Vì sao?”
“Ngày mai là rằm tháng Bảy âm lịch, âm khí thịnh, không nên ra ngoài.”
Âm khí thịnh, không nên ra ngoài?
Cổ ngữ cũng lôi ra dùng rồi, hóa ra âm lịch kết hợp thêm một chút khí chất cổ điển liền lộ rõ vẻ nguy hiểm nhỉ.
“Ryeowook à, cậu mê tín quá đó.” Lee Sungmin biệt danh là “Thỏ Con” cắn chiếc thìa nhỏ, tỏ vẻ rất không đồng ý. Mùi vị thơm ngon của ly kem khiến cậu vui vẻ đến mức híp cả mắt lại, tiện miệng hỏi: “Vậy tại sao rằm tháng Bảy các năm trước đều không có chuyện gì xảy ra?”.
“Năm nay không giống.”
“Vì sao lại không giống?” Sungmin luôn luôn có rất nhiều câu hỏi.
Kim Ryeowook gõ gõ móng tay, có chút không nhẫn nại: “Từ đâu ra mà lại lắm “vì sao” như vậy, mình nói với cậu chuyện này đương nhiên là có lý do, cậu cứ nghe mình là được rồi”.
Sungmin đã quá quen với tính cách mạnh mẽ nóng nảy của người bạn tốt này nên cũng chẳng buồn so đo nữa, cậu lại đút một miếng kem vào miệng, cười hi hi rồi xua xua tay nói: “Chuyện không biết đương nhiên là phải hỏi rồi, khát vọng kiến thức là yếu tố quan trọng thúc đẩy nhân loại chúng ta phát triển đi về phía trước mà”.
“Nói bậy!”, Ryeowook hừ một tiếng, đẩy cốc kem của mình tới trước mặt Sungmin, nhìn cậu mặt mày hớn hở, không chút khách khí nhận lấy, không kìm được bèn dội cho cậu một gáo nước lạnh: “Cậu đã khát khao kiến thức như vậy, vì sao không bước một bước lớn về phía trước, tìm được một công việc thật tốt, làm một người thành công trong lĩnh vực của mình?”.
“Ai da, câu này làm tổn thương người khác quá đấy. Ryeowook, khi cậu nói có thể bớt nhẫn tâm đi một chút được không?” Sungmin vừa ăn một miếng lớn, vừa làm bộ đáng thương.
Xin việc không thuận lợi vẫn luôn là điều khiến Sungmin phải đau lòng. Cậu và Ryeowook là bạn cùng lớp, đều là sinh viên đại học mới tốt nghiệp năm nay. Những bạn học khác đều đã có việc làm rồi. Ryeowook thì càng chẳng phải nói, khi mới là sinh viên năm hai đã có công ty đến mời làm việc. Chỉ có Lee Sungmin từ khi rời khỏi ghế nhà trường tới nay cũng đã mấy tháng rồi mà vẫn chưa tìm được việc. Chuyện này quả thực khiến cho cậu vô cùng sốt ruột.
Lee Sungmin có khuôn mặt rất trẻ con, cặp mắt tròn tròn, khuôn mặt bầu bĩnh, cái miệng xinh xắn, hồi còn nhỏ ai gặp cũng đều khen cậu đáng yêu. Nhưng khi lớn lên vẻ ngoài như thế này lại trở thành một thứ phiền phức. Khuôn mặt trẻ con của cậu, chẳng công ty nào muốn nhận cả. Không đủ chín chắn, già dặn thì chẳng nói làm gì, nhưng có công ty còn nói, trông cậu chẳng có chút tố chất chuyên nghiệp nào cả.
Tố chất chuyên nghiệp lẽ nào chỉ dùng để nhìn? Sungmin rất không phục. Sớm biết sẽ thế này, lúc đầu cậu đã đi học để làm thầy giáo mầm non. Sau khi tốt nghiệp, làm một thầy nuôi dạy trẻ, chắc chắn không có ai chê bộ dạng của cậu đã lớn rồi mà trông vẫn trẻ con nữa. Nhưng trên thực tế, từ khi Sungmin còn nhỏ, lý tưởng của cậu chính là trở thành một cảnh sát trừ bạo an dân, cho nên cậu rất có hứng thú với Taekwondo. Tuy nhiên, việc phải tiêu tốn một khoản tiền để cho cậu vận động chân tay, rèn luyện sức khỏe thì bố mẹ rất ủng hộ, còn chuyện cậu muốn làm cảnh sát thì họ tuyệt đối không đồng ý. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với hình thức này của cậu, thật sự không biết cục cảnh sát có thể tiếp nhận nổi hay không?
Dù gì, hiện thực tàn khốc chính là: Hôm nay Sungmin đi phỏng vấn lại thất bại.
Thế là cậu tìm Ryeowook ra ngoài ăn kem, nói chuyện để an ủi một chút tấm lòng dốc sức thực hiện chí hướng chưa thành mà lại phải chịu sự đả kích sâu sắc của cậu. Thật không ngờ Ryeowook lại nắm lấy cơ hội này để truyền bá “đại đạo lý” ngày mai không được ra khỏi cửa.
“Đừng giả vờ đáng thương nữa, trên sự kiện tìm việc thất bại này, cậu chẳng phải đã sớm luyện được “Kim cương tâm” rồi sao?” Ryeowook trong chốc lát nhìn thấu cậu.
“Cái gì mà “Kim cương tâm”, mình chỉ có thể che giấu để sự đau lòng bớt rõ ràng hơn mà thôi.” Sungmin nói đầy lý lẽ, sau đó lại khó kìm nén được lòng hiếu kỳ, truy vấn: “Ryeowook, cậu nói cho mình đi mà, vì sao rằm tháng Bảy năm nay lại khác?”.
“Năm nay vừa hay còn là thứ sáu, ngày mười ba tháng tám.”
Đáp án này khiến Sungmin mắc nghẹn miếng kem trong cổ họng, rất lâu sau mới nuốt xuống được. “Ryeowook, cậu là một chàng trai thời hiện đại, một đại mỹ nam thế hệ mới, nói ra những điều mê tín đã khiến mình tiêu tan ảo mộng về cậu rồi, giờ lại còn lôi cả mấy thứ Trung Tây kết hợp ra nữa, cậu rốt cuộc là tin kiểu Trung Quốc hay kiểu phương Tây?”
Ryeowook đích xác là một đại mỹ nam, ngũ quan tuấn tú, cơ thể cân đối, hoạt bát, xinh tươi, chiều cao một mét bảy mươi ba, nhìn thế nào cũng thấy giống như những chàng trai thời thượng bước ra từ tạp chí. Từ miệng của một chàng trai trẻ thời thượng như thế này mà lại nói ra toàn những lời mê tín, bảo mình không được ra ngoài, đương nhiên khiến cho Lee Sungmin vô cùng kinh ngạc.
Nhưng Ryeowook lại tiêu cực đáp: “Cậu cũng nói rồi đó, Trung Tây kết hợp, uy lực càng lớn, vẫn nên cẩn thận thì hơn”. Cậu nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Đặc biệt là cậu đấy, Thỏ Con!”.
Trong đầu Sungmin lập tức hiện lên cảnh tượng Thượng đế và Phật tổ ngồi họp trong một đại hội bàn tròn, sôi nổi thương lượng rồi chuẩn bị mời cậu tham gia, bất giác bật cười thật lớn.
Ryeowook không cần nghĩ cũng biết cái đầu ngốc nghếch trước mặt lại bắt đầu nghĩ vớ vẩn rồi, cậu đưa tay ra véo cái má tròn căng hồng mịn màng của Sungmin: “Mình không phải đang đùa đâu”, cậu rốt cuộc có nghe lọt tai hay không hả?
“Ai da, đau đó đau đó!” Lee Sungmin ôm mặt: “Mình có nói gì đâu, sao lại véo mình chứ. Ngày mai mình còn phải đi phỏng vấn, không ra khỏi cửa làm sao mà được?”.
Ryeowook trừng mắt nhìn Sungmin, ngữ khí rất nguy hiểm: “Là đơn vị quan trọng nào đợi cậu đến phỏng vấn vậy?”.
“Xí…” Sungmin do dự một chút, vẫn mặt dày nói: “Là Công ty Thiết bị y tế gia đình đang tuyển nhân viên bán hàng…”.
Sungmin vẫn còn chưa nói xong, đế vương Ryeowook đanh đá đã bắt đầu phát hỏa: “Cậu có tiền đồ hay không vậy? Muốn làm việc đến phát điên rồi? Cậu đâu có thiếu tiền, lại là người có trình độ, loại công việc nhân viên bán hàng này có thích hợp để cậu làm không? Có xứng với chuyên ngành của cậu không? Xin cậu đó, đừng có nhắm mắt làm bừa như vậy nữa”.
“Mình đâu có nhắm mắt làm bừa, hơn nữa nghề nghiệp cũng không phân sang hèn…”. Biện giải của Sungmin càng lúc càng yếu ớt trước cái trừng mắt của Ryeowook, cuối cùng nửa câu còn lại cậu đành chuyển hướng một cách cứng ngắc: “Nghề nghiệp không phân sang hèn…, ngày mai mình tuyệt đối sẽ không ra ngoài!”.
“Vậy còn tạm được.” Ryeowook miễn cưỡng coi như hài lòng, cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm.
“Nhưng ngày mai trên đường đông người lắm, đi làm, đi học, dạo phố… chỗ nào mà chẳng có người, sợ gì chứ?” Sungmin vẫn chưa chịu khuất phục.
“Cậu làm sao biết được trong đám đông đó sẽ không có ai bị ma quỷ lôi đi? Hơn nữa còn là âm thầm lặng lẽ!” Khi Ryeowook nói câu này mặt không có biểu cảm gì, còn Sungmin lại sợ đến mức nổi cả da gà.
Ngày mai, thực sự xấu vậy sao?
…
…
…
Lee Sungmin vừa đủng đỉnh đi về hướng nhà mình, vừa trầm tư suy nghĩ vấn đề này.
Những sự việc cổ quái trên thế giới thực sự là có không ít, nhưng chọn ngày không ra khỏi cửa có phải là hơi thái quá không? Cậu không ngờ rằng Ryeowook hóa ra lại mê tín đến thế, những lời đó nói ra còn rất mạch lạc rõ ràng. Hơn nữa, vì sao lại phải nhấn mạnh, nói cậu là đối tượng đặc biệt, càng phải chú ý chứ?
Điều đó khiến Sungmin nhớ tới một bà xem bói từng gặp trên con phố này. Bà ấy kéo chặt lấy tay của cậu, nói cái gì mà chưa từng gặp qua người số tốt như thế, mệnh khổ như thế. Lúc đó Sungmin mù mờ không hiểu, đã là số tốt thì sao còn khổ? Nhưng cậu hiếu kỳ vừa muốn hỏi, bà đó lại nói cái gì mà thiên cơ bất khả lộ, cuối cùng còn bỏ đi mất như chạy trốn vậy.
Thật là rất kỳ quái!
Sungmin lắc lắc đầu, lúc ngẩng lên, vừa hay nhìn thấy biển hiệu lớn của “Waiting”, cửa tiệm này cũng rất kỳ lạ!
Nằm trong phần đất trung tâm của khu thương mại phồn hoa, Waiting còn chiếm vị trí cực đẹp chính ở đầu đường. Toàn bộ không gian trong tiệm được bài trí, trang hoàng hết sức hoa lệ. Cửa kính sát đất siêu lớn, rèm lụa đỏ tươi vừa kiều diễm lại vừa ấm áp.
Nơi nơi bày biện những đồ vật tinh xảo, những loài thực vật đẹp đẽ tươi mới. Ghế sofa trong cửa tiệm cũng thuộc vào hàng cực phẩm. Tất cả mọi thứ đều vô cùng thanh lịch, thời trang, lại có phẩm vị khiến cửa tiệm toát lên một phong cách hiện đại xa hoa tương đối hút mắt trong cái con phố phồn hoa này.
Chỉ có điều, tất cả các cửa tiệm khác đều người vào người ra tấp lập, duy nhất mỗi tiệm Waiting này, đến một bóng khách hàng cũng chẳng thấy.
Sungmin thực sự vô cùng thích cái tên của cửa tiệm. “Waiting”, từ này mang đến cho cậu những tưởng tượng cực kỳ lãng mạn, cảm giác như người thiết kế ra cửa tiệm này chính là một người đàn ông nặng tình, đang chờ người mình yêu quay trở về.
Nhưng từ trước đến nay Sungmin đều không tìm hiểu rõ được cửa tiệm này rốt cuộc là bán thứ đồ gì, cũng chưa từng nghĩ qua việc muốn đi vào bên trong xem xét. Cửa tiệm này dường như sinh ra đã mang một vẻ lạnh lẽo, cách người ta đến cả hơn nghìn dặm. Được rồi, cái vẻ lạnh lẽo đó thực ra chỉ là tưởng tượng của riêng Sungmin, nhưng mà cửa tiệm làm ăn không tốt, có thể vì nguyên nhân đó cũng nên.
Lee Sungmin thường đi qua cửa tiệm Waiting này. Trông nom cửa tiệm là một cô gái rất mực đoan trang thanh tú. Cô thường búi tóc, mặc áo dài, phong cách rất Trung Hoa. Có mấy lần ánh mắt cô ấy đã lướt qua, đánh giá Lee Sungmin, còn khe khẽ mỉm cười với cậu một cái. Trong tiệm thỉnh thoảng xuất hiện một người đàn ông lạnh lùng rất đẹp trai, mái tóc ngắn, bờ vai rộng rãi, đôi mắt sáng trong, sống mũi thẳng, đến cặp môi cũng rất đẹp, toàn thân gọn gàng, lại vô cùng khí chất.
Sungmin không thể không thừa nhận, anh chàng đẹp trai đó chính là nguyên nhân khiến mỗi lần cậu đi qua đều nhìn vào trong cửa tiệm này. Đương nhiên, những anh chàng đẹp trai thì chỉ có thể đứng ở xa mà nhìn, đạo lý này cậu biết. Trong tiêu chuẩn chọn bạn đời của cậu, đẹp trai không được xếp thứ hạng cao. Dáng vẻ ưa nhìn dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc chu đáo, có ý chí vươn lên mới là hình mẫu lý tưởng của cậu.
Giống như là… giống như là Jung Mo.
Cái bệnh nghĩ ngợi lung tung của Sungmin lại tái phát rồi. Cậu đang đứng ngây ra trước cửa Waiting, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng một phụ nữ hét lớn: “Đứng lại, không được chạy, khốn nạn, anh đứng lại cho em… Giữ anh ta lại, mau giữ anh ta lại, anh ta… Đừng có chạy, có giỏi thì đứng lại…”.
Bắt cướp! Ý nghĩ này khiến Sungmin giật thót mình.
Cậu quay người lại nhìn, một nam thanh nhiên tóc nhuộm vàng đang gắng sức bỏ chạy, lao về phía cậu, đằng sau là một cô gái trẻ nước mắt đầm đìa, vừa lớn tiếng gào thét vừa chật vật đuổi theo.
Lòng chính nghĩa của Sungmin bỗng nhiên hoạt bát hẳn lên, cậu chỉ tay, hét lên với tên con trai tóc vàng: “Không được chạy, đứng lại ngay!”.
Tên con trai tóc vàng kia nhìn lướt cậu một cái, chẳng thèm để ý, cứ tiếp tục chạy về phía trước. Tiếng hét đáng thương của cô gái đang đuổi phía sau vẫn còn vang tới: “Anh đừng chạy, đứng lại…”.
Tình cảnh này khiến Sungmin bắt đầu bị kích thích từ tận trong tim, cậu nhân lúc người thanh niên kia chạy ngang qua mình, đạp một cái về phía hắn ta.
Thanh niên tóc vàng kia đương nhiên không ngờ rằng có người sẽ động thủ, hắn ta “á” lên một tiếng thảm thiết, bị đạp ngã xuống đất. Như thế này không thể được, hắn ta nhảy bật dậy, chỉ vào Sungmin chửi: “Khốn kiếp, dám đánh ông đây!”. Một tràng câu nói thô tục tuôn ra, hắn ta vừa chửi rủa vừa khua nắm đấm muốn đánh Sungmin.
“Còn dám đánh nữa hả?”, Sungmin bị chửi đã thấy hơi bực mình, hắn lại còn muốn động thủ khiến cậu càng tức giận hơn. Cậu chuyển chân, nghiêng người, nhanh chóng giữ chặt và vặn cánh tay gã thanh niên tóc vàng, dùng lực ấn vào phần cơ mềm trên cánh tay, nâng đầu gối lên thúc mạnh vào tay hắn. Hắn ta kêu “ối” một tiếng thảm thiết. Sungmin liền một mạch, chống lưng, hạ vai, dồn lực mạnh vào vùng eo, hai tay thuận theo lực đạo vung ra, miệng la lớn một tiếng, lướt qua vai một đường đẹp đẽ, đem tên kia quật mạnh xuống đất.
Dáng người Lee Sungmin không cao, nhưng động tác nhanh gọn, thân hình thanh thoát, thu hút không ít người vây lại xem. Nhưng người xem náo nhiệt không ít, mà người đứng ra giúp đỡ lại chẳng có một ai. Lúc này cô gái trẻ đuổi theo phía sau cuối cùng cũng chạy tới nơi. Cô ta xông đến chỗ người thanh niên tóc vàng, lấy chiếc túi xách trên tay ra sức đập mạnh lên người hắn.
Sungmin hỏi: “Hắn cướp đồ gì của cô, cần báo cảnh sát không?”.
Lời của cậu còn chưa nói xong, lại thấy cô gái kia tóm lấy cổ áo của người thanh niên tóc vàng, hung dữ lớn tiếng quát: “Anh nói đi, rốt cuộc anh có yêu em không?”.
Yêu? Không yêu?
Sungmin ngẩn ra. Làm cái gì vậy chứ, không phải là đánh cướp sao?
Sungmin quay đầu nhìn xung quanh, những người có mặt đều kinh ngạc như cậu, xem ra cậu thực sự không nghe nhầm.
Lúc này, cô gái có bề ngoài nhã nhặn kia sau khi đưa ra câu hỏi còn chẳng thèm đợi đáp án, lại kéo đầu người thanh niên tóc vàng xuống, cưỡng hôn ngay giữa phố. Cằm Sungmin suýt chút nữa thì rớt xuống đất, ngẩn tò te nhìn người ta hôn nhau xong, ngốc nghếch nói một câu: “Đúng là gặp quỷ thật rồi”.
Cô gái kia nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn một cái, phát hiện mình đã diễn kịch miễn phí, ngữ khí không vui vẻ, lớn tiếng với đám người vây quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người ta yêu đương sao?”.
Người xem xung quanh bịt miệng lại, cố nhịn cười, lặng lẽ rời đi.
Sungmin cũng muốn đi, không ngờ rằng cô gái kia lại quay sang mắng chửi cậu: “Còn cả cậu nữa, cậu làm sao vậy? Cậu bị bệnh hả! Dựa vào cái gì mà đánh người ta chứ?”.
“Tôi?”, Sungmin giơ ngón tay chỉ vào mình, ấp úng hồi lâu, rồi lại quay tay chỉ vào chàng trai kia: “Sao cô không tự đi nói bản thân cô, hét loạn lên cái gì, còn cả anh ta…”.
Ngón tay đổi hướng, chỉ vào người thanh niên tóc vàng: “Anh ta lại còn dám đánh tôi, cô mở mắt ra mà nhìn, chưa biết chừng anh ta còn có khuynh hướng bạo lực…”.
“Cậu mới có khuynh hướng bạo lực đó!” Người thanh niên tóc vàng và cô gái kia đồng thanh chửi, chửi xong còn quay lại nhìn nhau. Cô gái kia dường như rất vui mừng vì sự ăn ý giữa bọn họ, nhào đến hôn người thanh niên tóc vàng cái nữa, sau đó hai người lại thân thân thiết thiết nắm tay nhau đi tiếp.
Sungmin đứng đơ ra nhìn bóng hai người kia, qua một lúc lâu mới có phản ứng trở lại, tức đến mức phải đứng giậm chân tại chỗ, nhe nanh múa vuốt: “Lee Sungmin, mày là đồ con thỏ, thực là đồ con thỏ, thỏ ngốc!”. Cậu thật là ăn no nhàn rỗi, đi quản chuyện vớ vẩn rồi.
Cậu đang tự phát tiết với chính mình, khóe mắt lại thoáng thấy có động tĩnh. Quay đầu lại nhìn, thì ra người đàn ông lạnh lùng đẹp trai trong tiệm Waiting đang đứng phía sau cửa kính nhìn cậu, ánh mắt kia rõ ràng hiện lên ý cười.
Gò má Sungmin ửng hồng trong thoáng chốc, có trời mới biết người này đã ở đó nhìn cậu bao lâu rồi. Lẽ nào anh ta đã thấy toàn bộ chuyện xấu hổ cậu vừa làm?
Sungmin gắng sức nhìn chòng chọc vào anh ta, nhìn cho tới khi người đàn ông đó phải ngại mà rút lui, không dám nhìn cậu nữa. Kết quả, ánh mắt của cậu đến một chút sức sát thương cũng không có, người đàn ông lạnh lùng kia không những không quay đi, trái lại còn nhếch môi lên, lộ ra một nụ cười.
Nụ cười này trong chốc lát đã đánh bại Sungmin, cậu đỏ bừng mặt, quay đầu bỏ chạy, chỉ hận không thể đem cái sức mạnh khủng khiếp như khi hút hết bay một hộp sữa để làm cho mình biến mất ngay lập tức.
Ôi ôi! Thực sự là mất mặt quá!
Sungmin chạy cả đoạn đường về nhà, rửa mặt mũi sạch sẽ, nhưng vẫn không rửa hết được cái cảm giác nóng rực đang cháy trên khuôn mặt. Hôm nay thật là một ngày xui xẻo, cậu thở dài, sau đó lăn lên giường nằm im như chết. Cậu vừa đi phỏng vấn thất bại, trên đường về lại gặp chuyện dở hơi, còn bị người ta cười. Nhưng điểm quan trọng nhất trong những điểm quan trọng đó là, người cười cậu kia, lại chính là anh chàng siêu đẹp trai, siêu đẹp trai!
Đúng rồi, còn có lời cảnh cáo của Ryeowook nữa, ngày mai không được ra khỏi cửa.
Nhưng mà không ra khỏi cửa thì phải làm thế nào? Ngày mai cậu vẫn muốn tiếp tục đi phỏng vấn. Tuy công việc đó cậu hoàn toàn không hứng thú, cũng không cảm thấy có tiền đồ gì, nhưng cậu thực sự rất muốn có một công việc để tự nuôi sống bản thân và để cho hai vị phụ mẫu đang dự định nuôi dưỡng cậu cả đời biết rằng cậu không phải là đồ vô dụng. Thế nhưng xin việc đã lâu như vậy mà đến cái mép của chiếc bàn làm việc, cậu cũng vẫn chưa sờ được vào. Sungmin nằm trằn trọc trên giường, ôm gối kêu khóc, lẽ nào trời thực sự ghen tỵ với khuôn mặt búp bê của mình?
Sungmin lăn lộn mệt rồi, nằm dang chân dang tay như một chữ “Đại”trên giường, đưa ra một quyết định vô cùng chí khí. Ngày mai không ra khỏi cửa thì không ra khỏi cửa, dù gì nhất định sẽ có công việc còn tốt hơn ở phía trước đợi cậu. (*Chữ ―Đại‖: 大.)
Nhưng mà, ngày mai thực sự không bình thường như vậy sao?
.
.
.
Kết thúc chương 1
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.