Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 2
.
.
.
Ngày hôm sau, thứ Sáu, ngày mười ba tháng Tám, Âm lịch là ngày mười lăm tháng Bảy.
Vốn dĩ Sungmin dự định dùng cách thức tồn tại sở trường nhất của loài thỏ để sống cho qua những ngày này, nói trắng ra thì chính là ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ. Nhưng mới hơn mười giờ sáng, cậu đã đột nhiên tỉnh giấc, lăn qua lăn lại trên giường rất lâu, cuối cùng đành bò dậy. Trong điện thoại di động có một tin nhắn mới, người gửi là… Jung Mo.
“Sungmin, anh có hai tấm vé xem phim, hôm nay cùng nhau đi xem phim được không? Chắc chắn là em vẫn đang ngủ nướng, ngủ dậy gọi điện cho anh nhé.”
Sungmin đọc xong tin nhắn đó liền cười vui vẻ, Jung Mo à, anh đúng là rất biết quan tâm. Anh hẹn cậu đi xem phim, hai tấm vé, ha ha, đây cũng có thể coi là hẹn hò riêng nhỉ, lần đầu tiên, là lần đầu tiên! Sungmin cầm điện thoại trên tay mà không ngừng nhảy nhót, trong lòng vui như hoa nở.
Jung Mo là học trưởng* trong trường đại học của Sungmin, là loại con trai khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất. Khuôn mặt anh cân đối, cặp mắt nhỏ nhỏ, đeo kính, miệng hơi rộng một chút, cảm thấy lúc nào cũng như đang cười. Anh không phải là đẹp trai lắm, nhưng nhìn rất được mắt, hơn nữa tính cách rất tốt, biết quan tâm lại dịu dàng, biết nghĩ cho người khác, còn rất hài hước nữa. Làm việc mới hơn hai năm mà anh đã được thăng lên chức giám đốc dự án, có thể lãnh đạo nhóm dự án. Quả đúng là một anh chàng tài giỏi. (*Học trưởng: Những nam sinh học khóa trên trong trường đại học.)
Sungmin thích ngắm trai xinh gái đẹp, nhưng lại cảm thấy nếu như tìm một người bạn trai để chọn làm chồng, thì phải giống như Jung Mo này mới được. Cho nên, đối tượng tốt đang ở ngay trước mặt, cậu đương nhiên có chút động lòng.
Sungmin nhanh chóng gọi lại, ở đầu dây bên kia Jung Mo cười dịu dàng, nói đã lâu không gặp rồi, gần đây có tốt không? Nói chuyện vài câu, rồi hỏi cậu có muốn đi xem phim cùng không.
Sungmin nhanh chóng trả lời: “Muốn ạ, muốn ạ, rất muốn đi. Nhưng mà, hôm nay không được”.
“Thời hạn của vé chỉ đến hôm nay, vừa hay anh lại có buổi nghỉ bù. Hôm nay em có việc sao?”
Sungmin bí từ, thực sự không thể nói vì hôm nay âm khí thịnh không nên đi ra ngoài, hơn nữa có thể hẹn hò với Jung Mo đối với cậu mà nói là một điều hết sức quan trọng, biết đâu còn có thể trở thành bước tiến lớn mở đầu mối quan hệ của hai người.
Lại nói đến sự quen biết của Sungmin và Jung Mo, đó là chuyện khi Sungmin đang học năm thứ ba đại học. Trong một buổi liên hoan của trường, cậu bị người ta đẩy lên sân khấu hát, kết quả cậu còn chưa hát xong thì đã rất uy dũng kéo đổ cả hai chiếc giá mirco trên sân khấu xuống.
Hai chiếc giá này vừa hay lại đập đúng vào cái bàn gần sân khấu nhất, bàn đó có một nhân vật quan trọng của trường đang ngồi – Hankyung, nam sinh đẹp trai nhất trường. Người ngồi bên cạnh anh ta chính là học trưởng Jung Mo. Hai cái giá micro này thật không biết điều, đã đập trúng đầu Hankyung, thế là lần va chạm ấy, Sungmin đã làm quen được với cả hai nam sinh xuất sắc này.
Hankyung giống như một chú bướm sặc sỡ, gia cảnh cực tốt, lại rất đẹp trai, đối với bất kỳ chàng trai nào cũng có thể nở nụ cười ngọt ngào, chẳng cần phải nói, hiển nhiên là đi đâu cũng nhận được sự hoan nghênh. Vốn dĩ anh ta đẹp trai là chuyện của anh ta, chẳng liên quan gì đến Sungmin. Nhưng tên con trai đó lại cứ như đã phát điên, sau khi bị đụng trúng liền rêu rao muốn theo đuổi cậu. Lúc thì hoa, lúc thì sô cô la, không thì là những thứ đồ ăn ngon, anh ta còn đứng ở dưới lầu đưa đón cậu đi học, khiến cho lời đồn đại cứ lan khắp trường.
Chuyện này làm cho Sungmin bực chết đi được, cậu cảm thấy đây căn bản chính là Hankyung đang tiến hành kế hoạch trả thù. Cái kiểu báo thù ý đồ nham hiểm, thủ đoạn độc ác đó thật khiến trời người cùng phẫn nộ! Đáng tiếc, những kẻ được coi là trẻ tuổi trong trường học đều nhìn không ra mục đích thật của Hankyung đáng ghét, trái lại còn đồn rằng Sungmin lần đó đã cố ý làm đổ micro để thu hút sự chú ý của Hankyung.
Sungmin bị chỉ chỉ trỏ trỏ phía sau lưng cả một năm cuối cùng, may mà tốt nghiệp rồi, thực sự là ông trời phù hộ.
Jung Mo là học trưởng trên bọn họ hai khóa, quan hệ đặc biệt tốt với Hankyung, có thể coi là huynh đệ keo sơn, cho nên với chuyện của Hankyung và Sungmin, anh hiểu rất rõ. Anh luôn đối tốt với Sungmin, cũng quan tâm đến cậu.
Trong lòng Sungmin tuy có nảy sinh tình cảm, nhưng lại không dám nói ra. Một là vì mối quan hệ của anh với Hankyung. Hai là vì anh tuy đối xử với cậu rất tốt, nhưng cũng chẳng có gì khác biệt như khi anh đối xử với những người khác. Điểm này khiến Sungmin không nắm chắc được tâm ý của anh, cho nên hai người từ trước đến giờ vẫn không có chút tiến triển gì.
Nhưng hôm nay Jung Mo lại hẹn cậu cùng đi xem phim, chỉ có hai người bọn họ, điều này thực sự là niềm vui ngoài mong đợi đối với Sungmin.
Sungmin chỉ đắn đo suy nghĩ một chút xíu, liền nhận lời Jung Mo. Hai người hẹn nhau ăn trưa, sau đó sẽ đến rạp xem phim. Ấn định thời gian và địa điểm xong, Sungmin vui vẻ tắm rửa, lẩm bẩm hát, thay quần áo, tung tăng hớn hở ra khỏi nhà.
Đi được nửa đường, Sungmin gọi điện thoại cho Ryeowook, nhưng lại không gọi được. “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Cái cậu này, bảo người ta đừng ra khỏi cửa, còn mình thì lại chạy đi đâu rồi. Sungmin nhăn nhăn mũi, hoàng đế Ryeowook cũng đã chạy đi chơi rồi, cho nên cậu ra ngoài chắc cũng chẳng sao.
Cuộc hẹn hò lần này đúng là vô cùng thoải mái. Bọn họ ăn cơm trưa với nhau một cách vui vẻ, Jung Mo hỏi rất nhiều về tình hình gần đây của cậu, còn khích lệ cậu chuyện tìm công việc không cần sốt ruột, bảo bạn bè học cùng cũng chú ý giúp cho, điều này khiến Sungmin cảm thấy rất an lòng. Sau đó hai người bọn họ lên trên tầng năm của trung tâm mua sắm xem phim. Bộ phim Jung Mo lựa chọn cũng chính là loại phim hình sự mà Sungmin yêu thích.
Phòng chiếu hôm nay không đông lắm, mọi người túm tụm lại với nhau, một số trong đó là các cặp tình nhân. Sungmin ngồi bên cạnh Jung Mo, vừa xem phim vừa thầm đắn đo. Trên màn hình lúc này là cảnh “tình chàng ý thiếp”, hai nhân vật nam nữ chính sau khi cùng trải qua sinh tử đang ngọt ngào thổ lộ. Sungmin cũng có chút động lòng, không biết có nên tìm một cơ hội để thăm dò tình ý của Jung Mo đối với mình hay không?
Sungmin còn đang nghĩ ngợi mông lung thì một cô nữ sinh đi xem phim một mình ngồi bên cạnh đột nhiên òa khóc, cô ta khóc càng lúc càng lớn, híc híc híc, làm cho Sungmin không xem nổi phim nữa, liếc mắt nhìn cô ta mấy cái.
Lúc này di động của Jung Mo lại rung lên, anh nhận cuộc gọi, bịt lấy điện thoại nhỏ tiếng nói mấy câu, dập máy xong thì thở dài.
“Sao vậy?” Sungmin hỏi khẽ.
“Chuyện công, ông chủ vừa đàm phán một hạng mục mới, yêu cầu nhóm của bọn anh tiếp nhận, lập tức làm đề án, ngày mai ông ấy đi công tác phải mang theo.” Jung Mo nói xong, gọi điện thoại cho mấy người đồng nghiệp, bảo bọn họ nhanh chóng đến công ty.
Sungmin thầm nghĩ cuộc hẹn của hai người bọn họ cũng phải kết thúc rồi, trong lòng có chút thất vọng. Mặt Jung Mo lộ vẻ khó xử, nói: “Hay là, phim cũng sắp hết rồi, anh đợi hết phim đưa em về trước, sau đó đến công ty cũng được”.
“Không cần, không cần, ông chủ anh nói như vậy rồi, đồng nghiệp của anh cũng đã đi, anh là giám đốc dự án mà lại đến muộn nhất, như vậy không hay lắm. Phim hết rồi, em tự mình về nhà được, anh đừng lo lắng, đi làm chuyện của anh trước đi, việc công quan trọng hơn.”
Jung Mo nghĩ ngợi đắn đo, cuối cùng thì gật đầu. Anh xin lỗi Sungmin một lần nữa, rất ngại ngùng từ biệt rồi bước ra khỏi phòng chiếu phim. Sungmin một mình buồn tẻ xem nốt bộ phim, thầm cảm thán đường tình gập ghềnh của mình. Chỉ vừa mới nảy ra ý nghĩ muốn thăm dò tâm ý người ta, thế mà đã lập tức xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi? Đường tình không thuận, ôi đường tình không thuận!
Cô nữ sinh ngồi bên cạnh kia vẫn cứ khóc, sau đó thấy Sungmin lúc này cũng đang ngồi một mình, thì quay sang hỏi cậu: “Anh cũng thất tình rồi phải không?”.
“Tôi vẫn còn chưa yêu.” Sungmin trả lời chẳng chút vui vẻ, cô nữ sinh lại thút thít nói: “Thật tốt, thật hạnh phúc!”.
Sungmin làm bộ không nghe thấy, đỉnh đầu như có cả đàn quạ đen bay ra, chưa được yêu còn hạnh phúc, đây là bi kịch gì vậy? Chỗ ngồi thật là xui quá, hôm nay quả nhiên không phải ngày tốt để ra ngoài.
Cô nữ sinh kia không thấy Sungmin đáp lời, lại nói tiếp: “Chưa yêu là tốt, tốt nhất đừng yêu… học… yêu đương chẳng có gì tốt cả… yêu đương chính là tự tìm lấy sự trừng phạt…”, cô ta vừa nói vừa khóc, âm lượng còn rất to.
Sungmin len lén nhìn xung quanh, có vài người đang tức giận nhìn về phía cậu, nhưng cô gái kia vẫn cứ lải nhải mãi không thôi: “Tôi nói với anh này, yêu đương chính là sẽ xui xẻo, tôi vì hắn ta, còn trở mặt với cả bố mẹ, bỏ cả công việc, đi trên đường thì ngã xuống hố, ăn đồ ăn nhanh cũng ăn phải sâu, xem phim lại mua nhầm vé…”. Cô ta khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Hắn ta đá tôi rồi, sao mà tôi xui xẻo như vậy, còn có gì xui xẻo hơn nữa không?”.
Sungmin cúi đầu phớt lờ cô ta, bên tai lại nghe thấy mấy tiếng ho cố ý, rất không hài lòng của người phía sau. Sungmin thật sự muốn đào một cái hố để nhảy xuống, sau đó từ trong hố giơ lên một tấm biển nói rõ cậu không quen biết cô gái này, thực sự không quen biết!
Tiếp tục xem phim như thế này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Sungmin quyết định về sớm một chút. Vừa mới đứng dậy, cậu đột nhiên ngửi thấy mùi cháy khét, bèn khịt khịt mũi rồi quay đầu nhìn ngó xung quanh, lẽ nào có người đang đốt thứ gì?
Trong phòng chiếu tối om, không nhìn thấy ánh lửa hay đốm sáng bất thường nào, Sungmin lại hít hít mũi gắng sức ngửi ngửi, cuối cùng quyết định không để ý đến cái mùi đó nữa. Cậu cúi đầu nhìn kỹ dưới chân, đang muốn rời đi, đột nhiên lại cảm thấy xung quanh sao mà yên tĩnh như vậy, mới một giây trước còn thấp thoáng tiếng nói chuyện, tiếng nhai đồ ăn vang lên, bây giờ sao không có nữa rồi?
Sungmin quay người lại, chỉ thấy đôi nam nữ phía bên trái khi nãy còn nhìn cậu oán trách, bây giờ cả khuôn mặt đã ngây ra nhìn màn hình. Cậu lại quay người, chàng trai bên phải phía sau vừa mới nhai bắp rang bơ rôm rốp, lúc này cũng ngây ra như hai người kia nhìn về phía trước.
Phía trước có cái gì? Sungmin theo phản xạ, rụt người lại nhìn phía sau, trên màn hình đang chiếu phim, dường như tất cả đều bình thường. Nhưng lông tơ trên toàn thân Sungmin đã dựng đứng lên. Trong tầm nhìn của mình, cậu có thể nhận thấy tất cả những người ngồi xem phim quanh cậu đều đang mang một khuôn mặt vô cảm, cứ thế chăm chăm nhìn lên màn hình!
Được đó, thế này là thế nào?
Sungmin mềm nhũn chân, ngồi phịch xuống ghế, vẫn còn chưa ngồi chắc, bên cạnh cậu lại đột nhiên có người đứng phắt dậy. Sungmin sợ quá suýt chút nữa thì hét toáng lên, định thần lại nhìn, hóa ra là cô nữ sinh vẫn đang khóc kia.
Đúng rồi, tại sao cô ta không khóc nữa?
Cô nữ sinh kia dường như không chú ý đến chuyện lạ đang xảy ra xung quanh, cất bước muốn ra ngoài. Sungmin nhanh chóng thu chân lại nhường đường cho cô ta. Khi cô ta chen qua người cậu, Sungmin ngửi thấy mùi cháy khét càng nồng hơn. Cậu không kìm được nhìn cô ta một cái, cô gái kia cũng nhìn cậu, rồi sau đó bước ra ngoài rất nhanh. Sungmin lại nhìn khắp xung quanh, không có người nào là có vẻ sắp cử động, toàn bộ cứ ngồi im như bị đông cứng. Sungmin sợ hãi, nhanh chóng đuổi theo người duy nhất còn biết cử động kia: “Này, cô ơi, đợi tôi với, tôi cũng đi”.
Cô nữ sinh kia chẳng để ý đến cậu, đi rất nhanh, trong chốc lát đã mất tích trước cửa phòng chiếu.
Sungmin vội vàng đuổi theo, trong lòng nghĩ có người làm bạn sẽ an toàn hơn. Đuổi theo rồi đuổi theo, đột nhiên cảm thấy lối đi của rạp chiếu phim này rất lạ, rõ ràng cậu đi đã rất lâu rồi, sao cứ cảm thấy mình vẫn đang luẩn quẩn ở chỗ cũ thế này?
Sungmin có chút hoảng sợ, không dám đuổi theo nữa, đứng nguyên tại chỗ do dự.
Trước mắt là một lối đi rất dài, không một bóng người.
Sungmin nhìn nhìn phía trước, ngó ngó phía sau, lớn tiếng hét một câu: “Có người không?”.
Không có ai trả lời, lối đi rất yên tĩnh.
Sungmin lại hét lên lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời. Sức tưởng tượng phong phú kia của Sungmin lại bắt đầu phát huy công lực, cậu không dám hét nữa.
Nhưng mà đứng đây thế này cũng không phải là cách, Sungmin nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng quyết định vẫn nên đi về phía trước. Cậu tự xốc lại tinh thần, không sợ, không sợ, đi ra khỏi chỗ này chắc chắn sẽ ổn thôi. Trong này dù gì cũng là chỗ giải trí công cộng, có rất nhiều người, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Sungmin cẩn trọng bước về phía trước, cuối cùng đi đến một lối rẽ, cậu dừng bước lại ngẫm nghĩ, sau đó ngồi nép vào góc tường rồi thò đầu ra.
Vẫn nên cẩn thận một chút, thăm dò xem sau chỗ rẽ này tình hình lối đi bên đó thế nào thì sẽ an tâm hơn.
Sungmin vừa mới thò cổ ra, thứ đầu tiên mà cậu trông thấy lại chính là đỉnh đầu của một người. Người đó đang nửa ngồi nửa quỳ, khiến Sungmin suýt chút nữa va vào đầu cô ta. Lần này Sungmin giật mình nhảy dựng lên, cậu hét lên một tiếng rồi vội vàng lùi ra phía sau. Định thần lại nhìn, ngồi ở đó hóa ra chính là cô nữ sinh xui xẻo vừa rồi, cái cô gái có thể khiến cho người ta phiền đến chết.
Sungmin nhìn thấy người quen, yên tâm hơn một chút. Cậu đi đến đẩy đẩy vào cô ta, gọi một tiếng: “Này?”.
Cô nữ sinh kia không động đậy, mắt cũng không mở ra. Trong lòng Sungmin lại thấy sợ hãi, cậu quyết tâm đẩy thêm cái nữa, người kia vẫn bất động. Sungmin vừa sợ vừa lo: “Cô bị bệnh, hay là bị đánh ngất vậy?”. Cô gái kia đương nhiên không thể trả lời.
Sungmin quan sát cẩn thận một chút, sau đó thận trọng đưa tay sờ sờ, cô ấy không giống người chết rồi, ngược lại giống như đang ngủ say vậy. Rõ ràng vừa rồi vẫn còn là một người khỏe mạnh, tại sao chớp mắt đã biến thành như thế này? Tình huống này thực sự kỳ quái quá, trong lòng Sungmin đang diễn ra cảnh trời người giao chiến*, chạy đi hay là giúp cô ta?
(*Trời người giao chiến: Trong tiếng Trung, cụm từ này để chỉ sự đấu tranh tư tưởng kịch liệt.)
“Có người không? Có người không? Cứu tôi với, người đâu…” Sungmin vẫn cảm thấy không thể thấy chết không cứu, cậu nhìn trái ngó phải, lớn tiếng kêu lên.
Nhưng vẫn không có người trả lời.
Sungmin dốc sức, cắn răng: “Được rồi, cô vẫn còn coi là không xui xẻo lắm, cô gặp được tôi rồi”. Cậu lấy điện thoại ra, quyết định gọi xe cấp cứu.
Đang bấm số, đột nhiên lại ngửi thấy cái mùi cháy khét kia phát ra. Sungmin quay phắt lại, thình lình phát hiện một người đang đứng đờ ra sau lưng mình. Sungmin bị dọa cho suýt bay mất cả hồn phách, cậu kêu lên một tiếng kinh hãi, chiếc điện thoại lập tức rơi xuống đất.
Người đàn ông kia không có chút biểu cảm, cúi đầu nhìn cô nữ sinh xui xẻo đang ngồi, rồi lại ngẩng lên nhìn Sungmin. Sungmin tê dại cả da đầu, nhưng vẫn ôm chút hy vọng, thăm dò hỏi: “Anh à, có thể giúp tôi đi gọi ai đó được không, ở đây có người bị bệnh rồi”.
Người đàn ông kia không nói gì, biểu hiện thái độ dường như hài lòng đối với Sungmin, sau đó hắn ta cười. Nụ cười này Sungmin thực sự không có cách nào để hình dung, chỉ biết là quái dị đến mức khiến lông tơ toàn thân cậu dựng đứng cả lên, toát mồ hôi lạnh.
Nụ cười của người đàn ông còn chưa tắt, đột nhiên hắn ta đưa tay ra tóm lấy Sungmin. Sungmin giật mình tránh đi, lớn tiếng nói: “Anh làm cái gì vậy?”.
Lẽ nào đây là lưu manh? Thấy ở đây không có người liền muốn làm bậy?
Sungmin cảm thấy xung quanh lạnh lẽo u ám vô cùng, cậu lùi lại mấy bước, chỉ vào người đàn ông kia nói: “Anh đừng có qua đây, bạn của tôi sắp đến rồi đấy”.
Người đàn ông kia như không nghe thấy, bước mấy bước lên phía trước, lại giơ tay ra tóm Sungmin. Sungmin đập một phát vào tay hắn ta, mặt hắn ta nhăn lại, trở nên gớm ghiếc, kêu lên một tiếng rồi nhào đến.
Sungmin kinh hãi, theo bản năng, khom người tránh, đồng thời di chuyển thân mình, co chân, đá một cái vào bụng hắn ta. Người đàn ông đó bị đá lùi lại sau hai bước, dường như rất tức giận, trong cổ họng phát ra mấy tiếng “khừ khừ”.
Sungmin quan sát lại kỹ càng, thấy sắc mặt của hắn ta tái xanh, hai mắt đỏ rực, các thớ thịt trên mặt co giật dữ dội. Sungmin càng nhìn càng cảm thấy sợ hãi, cuối cùng không nhịn được nữa, không nói không rằng, cắm đầu bỏ chạy.
Cậu chạy như điên, đến ngoảnh đầu nhìn cũng không dám. Lúc sau cậu nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân “thịch thịch”, lại thấy một chàng trai hét lên rất lớn: “Đứng lại, không được chạy… còn dám chạy, chạy cái gì chứ?”.
Sungmin nhắm mắt nhắm mũi lao nhanh về phía trước, âm thanh sau lưng lại biến thành tiếng “lụp bụp” như đánh nhau. Sungmin không kìm được, quay đầu nhìn một cái.
Phía sau cậu lúc này, một chàng trai trẻ tuổi, tóc ngắn, đeo kính màu nâu vừa lớn tiếng hét vừa vung một sợi xích nhỏ màu bạc về phía chân của người đàn ông kia. Người đàn ông nặng nề ngã xuống, chàng trai tóc ngắn nhào đến đấm một đấm vào trán hắn ta.
Sungmin sững sờ, chỉ thấy chàng trai tóc ngắn kia vừa hạ một đấm xuống, trán người đàn ông đã lập tức xuất hiện một lá bùa màu đỏ, lá bùa đó giống như là lặn vào trong đầu hắn ta, rất nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Người đàn ông nằm dưới đất, không động đậy gì nữa. Chàng trai tóc ngắn ung dung phất tay, thu hồi sợi xích, sợi xích đó như vật sống vậy, nhanh chóng trở về trên thắt lưng của cậu ta.
Sungmin nhất thời cảm thấy chàng trai này cũng rất cổ quái, bèn vội vàng quay người tiếp tục chạy, nhưng lại nghe thấy chàng trai lớn tiếng gọi: “Cậu kia, đừng chạy, nguy hiểm đấy!”.
Sungmin không nghe rõ chàng trai trẻ kia hét cái gì, cậu đang gắng sức đẩy cánh cửa thoát hiểm trước mặt ra, một lòng muốn xông vào lối cầu thang. Chỉ cần xuống được dưới lầu, chạy được đến trung tâm mua sắm là có thể an toàn rồi chăng?
Nhưng đúng vào thời khắc cậu đẩy cánh cửa ra, một bàn tay không biết từ đâu đột nhiên vươn tới, tóm chặt lấy cổ cậu!
“Á…” Tiếng kêu kinh hoảng của Sungmin vang lên mới một nửa, liền bị bóp nghẹt trong cổ họng. Cậu chỉ cảm thấy cổ mình nghẹn lại, trái tim suýt chút nữa thì bung ra khỏi lồng ngực. Trong lúc hoảng loạn, cậu nhìn thấy kẻ tấn công mình là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi cộc tay màu đen.
.
.
.
Kết thúc chương 2
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.