Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 10

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 10

.
.
.
Sungmin đang cận kề cái chết, mọi tế bào trên cơ thể đồng loạt ra sức vật lộn. Cậu dồn chút sức lực cuối cùng, tập trung chú ý, miệng lẩm nhẩm đọc câu chú trấn ma, cố gắng cử động cánh tay lấy lá bùa trấn quỷ đánh mạnh lên trán của Lee Yeon.

Lee Yeon không thể ngờ được trong tình huống như thế này Sungmin còn có thế phản kích, cô ta thét lên một tiếng thảm thiết, ngã vật xuống đất. Sungmin chỉ cảm thấy cổ mình được thả lỏng ra, không khí trong chốc lát tràn vào phổi, cậu không ngừng ho sặc sụa, hai chân lại trụ không nổi, ngồi phịch luôn xuống đất.

Lee Yeon bị đánh bật từ trong thân thể của Jiyong ra, phẫn nộ cực độ. Lúc này trong phòng giống như đang trải qua một cơn cuồng phong, tất cả đổ đạc đều bị đạp kêu ”loảng xoảng”, đèn trong phòng vụt cái tắt toàn bộ, rèm cừa sổ cũng “soạt” một tiếng, bị kéo lại hết. Căn phòng kín mít, đến nửa ánh trăng cũng không chiếu lọt vào được, không khí vô cùng u ám lạnh lẽo.

Sungmin vừa mới thoát khỏi chỗ chết, cơ  thể không ngừng run rẩy. Khi nãy còn mải liều chết chống chọi, cậu chẳng để ý đến sự sợ hãi, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại một chút, cậu lại thấy sợ hãi vô cùng.

Lúc này không còn ngửi thấy mùi khét nữa, Sungmin biết như vậy có nghĩa là Lee Yeon đang không ở bên cạnh. Dựa vào ấn tượng của mình, cậu nhanh chóng bò tới trước hai bước, muốn tìm cửa ra. Nhưng bò một đoạn dài rồi mà vẫn không chạm được vào cánh cửa, tim Sungmin lại đập loạn lên. Không đúng, không thể xa như thế này, cậu rõ ràng chỉ cách cửa ba bước chân.

Sungmin ngẩng đầu lên, không nhìn thấy cửa ở đâu. Trong bóng tối đen đặc, tri giác của cơ thể bỗng chốc  trở nên vô cùng nhạy bén. Sungmin đột nhiên lại ngửi thấy mùi cháy khét, cậu kinh hãi, cổ chân đang bị cái gì đó cuốn lấy, kéo vào trong phòng. Sungmin lớn tiếng hét, gắng sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi cái thứ đang cuốn lấy chân cậu. Lúc đó trên sàn nhà dường như mọc ra những sợi dây leo đầy gai, chúng men theo chân, cuốn lấy cậu, trói chặt chân rồi bò hướng lên trên cơ thể cậu.

Sungmin lớn tiếng chửi: “Mày là đồ ác ma, cút sang một bên, tao không sợ mày”.

Sungmin muốn bò dậy, nhưng không còn chút sức lực nào, dây leo càng bò càng cao, quấn chặt chân cậu, men lên đùi, từng chút từng chút một, cuốn khắp thân thể, bó cậu lại thật chặt.

Sungmin lăn lộn giãy giụa trên mặt đất, trong lòng thực ra vẫn hiểu rõ đây chỉ là ảo giác do ác linh tạo xa. Tuy là ảo giác, nhưng lại chân thực như vậy. Xung quanh tối tăm, không khí rất lạnh, gai của những sợi dây leo kia đâm vào da thịt cậu. Máu đỏ chảy ra hòa lẫn với mồ hôi lạnh của Sungmin, men theo da thịt cậu chảy xuống. Đau đớn và sợ hãi trào lên như nước trong người Sungmin.

Càng giãy giụa thì càng đau, càng đau thì lại càng mệt. Sungmin không vùng vẫy nữa, cậu còn muốn duy trì một chút sức lực, còn muốn để đầu óc tỉnh táo để nghĩ ra đối sách. Răng va vào nhau lập cập, Sungmin chỉ đành cắn thật chặt răng lại, cố gắng chịu đựng, bấm chặt những đầu ngón tay trong lòng bàn tay. Sungmin thở hổn hến hổi lâu, cuối cùng gắng sức lấy lại dũng khí, mở miệng hét lớn: “Tao không sợ mày, mày có nghe thấy không, tao không sợ mày! Là ảo giảc, ảo giác không đánh ngã được tao!”. Cậu cho rằng mình đang gào rất to, nhưng trên thực tế đó chỉ là những tiếng rên rỉ nhỏ bé.

Luồng gió kỳ dị lạnh lẽo âm u thổi qua bên người Sungmin, lướt trên những sợi lông to đang dựng đứng của cậu. Dây leo cuốn rất chặt, những chiếc gai kia khiến cậu đau đớn vô cùng. Sungmin vừa kinh hãi vừa tức giận lại rất không phục, cậu đột nhiên nhớ ra mình còn có một cái bình dẫn hồn, điều này khiến cậu phân chấn lên chút xíu. Cậu cắn răng, vùng vẫy giằng tay ra khỏi những sợi dây leo, trên thực tế không hể tồn tại nhưng vẫn khiến cậu đau đớn vô cùng, thò vào trong tủi lấy bình dẫn hồn.

Cậu gắng sức mở nắp bình ra, trong lòng có chút không chắc chắn, có phải chỉ cần niệm lời chú kia là được không?

Dây leo cuốn càng lúc càng chặt, Sungmin bắt đầu cám thấy không thở được, cơ thể của cậu nhớp nháp, cậu đang cháy máu, cậu thậm chí còn nghe thấy tiếng từng giọt máu chảy xuống nền nhà. Đầu gai nhọn đâm vào cậu, rất đau!

Câu chú kia là gì? Mười sáu chữ.

Sungmin nghe thấy tiếng nhịp tim của mình đập cuồng loạn “thịch thịch thịch”, cứ như trống đập khiến cậu phải căng tai ra, màng nhĩ phát đau. Cậu chỉ nhớ câu chú kia có mười sáu chữ, nhưng cụ thể là những chữ gì?

Tay ướt sũng mồ hôi, sắp cầm không nổi chiếc bình nhỏ nhỏ này, Sungmin chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, muốn nôn, lẽ nào ý thức của cậu đã mơ hồ rồi sao? Lee Yeon muốn cướp lấy cơ thể cậu? Nhưng cậu không cam tâm, mười sáu chữ kia sao cậu chẳng thế nhớ ra được thế này?

Cảm giác buồn nôn càng lúc càng rõ rệt, Sungmin cắn răng cố gắng chống chọi, cậu không muốn thua, cậu thực sự không muốn!

Nhưng cậu lại chẳng có cách nào, trong đầu là một mớ hỗn độn, cậu hoàn toàn nghĩ không ra câu chú đó là gì. Cậu đánh không thắng nó, cậu đấu không lại được với ác linh! Cơn tuyệt vọng từng chút một chen vào trái tim Sungmin, dâng đầy, càng lên. Dường như niềm tin kia, thứ duy nhất có thể bám víu trong chốc lát đã nát tan cà rồi. Nỗi tuyệt vọng tràn ngập, nổ tung.

Sungmin bắt đầu khóc.

Cậu thật vô dụng, mười sáu chữ kia, cậu cũng không nhớ ra được.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, sau đó nước mắt cứ thế ồ ạt tuôn ra. Sungmin lớn tiếng khóc. Cậu sắp chết rồi, sắp phải chết rồi, cậu thật không cam tâm!  

Đúng lúc đó, gian phòng đột nhiên sáng bừng lên, Sungmin được ôm trong một lồng ngực vô cùng ấm áp. Gió lạnh, dây leo, gai nhọn, máu và những cơn đau, tất cả đều không còn nữa.

Sungmin nước mắt giàn giụa ngước lên nhìn, liền thấy khuôn mặt đẹp trai của Cho Kyuhyun.

Cậu nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt, sợ hãi khóc lớn, mặc kệ anh đây có phải là ảo giác hay không, ảo giác này đẹp đẽ quá, khiến cậu không cần phải sợ hãi nữa.

Kyuhyun ôm cậu thật chặt trong lòng, anh mặc cho cậu khóc, nước mắt nước mũi dính cả vào người mình, chỉ dịu dàng vuốt tóc cậu.

Qua một lúc lâu, cũng không biết anh lấy giấy ăn từ đâu, cẩn thận tỉ mỉ lau sạch sẽ khuôn mặt bé nhỏ của cậu, sau đó hướng khuôn mặt của cậu vể phía trước, nhỏ nhẹ nói: “Em xem, nhìn thấy nó không?”.

Sungmin hoảng loạn nhìn một cái, căn phòng trông không, nào có bóng người. Cậu hấp tấp lắc đầu, giống như một con vật nhỏ phải chịu kinh sợ, lại vùi đầu trốn vào trong lòng Kyuhyun.

Kyuhyun nâng khuôn mặt nhỏ bé của cậu lên, lại hướng ra phía trước: “Nhìn cẩn thận đi, có thấy không?”.

Với sự xuất hiện của anh, muốn bắt giữ một ác linh nhỏ bé là chuyện chẳng có gì đơn giản hơn. Lee Yeon bây giờ chẳng qua chỉ là một linh hồn yếu đuối, sẽ bị xử lý bất cứ lúc nào, đâu có còn huênh hoang được nữa. Nhưng Kyuhyun vẫn kiên trì muốn Sungmin tận tay hoàn thành bước cuối cùng này.

Sungmin không nhõng nhẽo được nữa, cuối cùng đành chăm chú nhìn ra phía trước.

Hình như… hình như có một bóng sáng đang lắc lư trước mặt. Cậu mím môi gật gật đầu như một đứa trẻ.

Kyuhyun ghé vào tai cậu, khe khẽ niệm mười sáu chữ, lại đưa tay cầm chiếc bình dẫn hồn của cậu nâng lên cao, hướng về bóng sáng kia, nói với cậu: “Niệm chú, thu nó lại”.

Tinh thần của Sungmin vừa rồi mới bị đánh bại, lúc này vẫn còn sợ hãi, cậu nhích nhích lại phía sau, vùi mình sâu hơn trong lòng Kyuhyun, chần chừ một lúc mới nhỏ tiếng đọc, nhưng dường như không có bất cứ thay đổi nào.

Kyuhyun đẩy đẩy cậu ra phía trước, đọc  lại câu chú kia một lần nửa, nói với cậu: “Lại một lần nữa, Thỏ Con, tập trung tinh thần, muốn thu nó vào trong bình, hãy dùng ý niệm của em. Em có thế làm được, thu phục nó đi”.  

Sungmin lấy tay dụi dụi mắt, khịt khịt mũi, dùng sức hít một hơi, cố gắng định thần lại, sau đó hạ quyết tâm thu phục ác linh! Giọng nói vẫn còn run run, cậu vẫn  lớn tiếng niệm hoàn chỉnh câu chú, sau đó, cậu dường như nhìn thấy bóng sáng trước mắt lóe lên, chiếc bình đen nhỏ cuối cùng cũng phát ra ánh sáng màu đỏ, vậy là ác linh bị thu vào rồi.

Sungmin vẫn giơ tay, ngẩn ngơ nhìn chiếc bình. Thành công rồi?

Kyuhyun xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Em làm rất tốt, bây giờ, đậy nắp bình lại”.

Sungmin nhìn xuống sàn nhà tìm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được cái nắp nhỏ xíu đậy lên bình. Cậu quay người giơ chiếc binh nhỏ, kích động như một đứa trẻ giao cho Kyuhyun, trong đôi mắt to vẫn còn đọng vài giọt nước mắt.

Kyuhyun không đón lấy chiếc bình, chỉ kéo cậu vào lòng ôm thật chặt. Sungmin lúc này đã thật sự cảm thấy an toàn, Boss đến rồi, Boss chính là chỗ dựa lớn của cậu.

Sungmin ôm lấy chỗ dựa của minh, lại khóc, đầu óc của cậu chắc chắn có bệnh rồi, rõ ràng là sợ muốn chết, làm sao vẫn còn nghĩ đến chuyện muốn hay không muốn làm cái loại việc an ninh này ở chỗ anh?

Khi Heechul và Shindong chạy đến nơi, thấy trong cảnh hỗn loạn nơi hiện trường vụ án, lại có hai người đang ngồi trên nền nhà, một người lau nước mắt rất đáng thương, còn người kia thì chẳng làm gì cả, chỉ ôm cậu ấy để cậu ấy thoải mái khóc.

Sungmin không biết những chuyện xảy ra sau đó thế nào, bởi vì cậu ngủ rất say, còn việc làm sao mà ngủ được, cậu cũng chẳng rõ nữa.

Cậu nằm mơ, trong giấc mơ có một người đàn ông cứ luôn nhìn cậu, tướng mạo không rõ thế nào, nhưng cậu lại nhìn rất rõ ánh mắt của anh.

Ánh mắt nặng tình lại bi thương đó, Sungmin không biết phải làm thế nào, nhưng cậu hiểu được rất rõ tình cảm trong ánh mắt ấy. Anh nhìn cậu như vậy, khiến trong lòng cậu rất buồn. Cậu muốn mở miệng hỏi anh làm sao, muốn hỏi anh là ai, nhưng cậu vừa mở miệng, thì đột nhiên tỉnh mộng.

Sungmin mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trong phòng ngủ nhà mình. Nếu như không phải toàn thân trên dưới đều mỏi nhừ, cổ đau đến nỗi không cử động được, thì cậu gần như đã quên mất sự kiện đáng sợ vừa xảy ra. Cậu ngẩn ra nhìn trần nhà, từ từ nhớ lại tất cả những chuyện tối qua. Cứ vậy một hồi lâu, cậu mới lười nhác bò dậy.  

Còn chưa ra tới phòng khách, Sungmin đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, tinh thần cậu phấn chấn trở lại, “bịch bịch bịch” chạy nhanh tới. Quả nhiên trong phòng khách đã bày sẵn một bàn đồ ăn, còn toàn là món cậu thích nữa!

Bụng Sungmin lập tức réo lên phối hợp, bắt đầu gào thét kêu đói. Cậu chẳng buồn tìm hiếu chuyện gì đang diễn ra, nhanh tay bốc một miếng trứng chiên tôm lột vỏ cho vào miệng, thơm quá! Cậu lại nhanh chóng ăn thêm miếng nữa, sau đó vừa ăn vừa đi một vòng khắp nhà, chẳng có ai cả!

Tuy đây là nhà cậu, không có người khác là rất bình thường, nhưng đồ ăn nóng hôi hổi bày ở đây, mà một người cũng chẳng có, vậy thì kỳ lạ quá.

Nhưng mà trải qua hai ngày rèn luyện này, Sungmin đã có thể thích ứng rất nhanh với những chuyện kỳ lạ. Cậu không hoảng hốt, lại tiếp tục đi một vòng, cuối cùng nhìn thấy trên bàn trong thư phòng có một bức thư và một hộp điện thoại.

Cậu mở bức thư ra, nhìn thấy những nét chữ rắn rỏi, có lực, chữ viết đẹp như rồng bay phượng múa: “Rất xin lỗi về tất cả những chuyện em đã trải qua. Nhưng anh nghĩ em cần phải hiểu rõ, làm hàng ma sư không chỉ là những kích thích thú vị như trong tưởng tượng của em. Nó còn mang đầy tàn khốc và tuyệt vọng. Bài kiểm tra của em đã được thông qua, đây là một công việc lương cao, đãi ngộ tốt nhưng rất nhiều nguy hiểm. Sau này em phải đối mặt, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện còn kinh sợ, nguy hiểm hơn cả tối qua, cho nên em hãy cân nhắc kỹ càng. Nếu như vẫn quyết định trở thành một hàng ma sư, thì hãy liên hệ với anh. Ngoài ra, trong tiểu khu của em đã không còn bất cứ ác linh hay thứ không sạch sẽ gì khác, không cần phải lo lắng. Rất xin lỗi làm hỏng diện thoại của em, chiếc điện thoại mới này coi như là bồi thường. Phím tắt số một là số điện thoại của anh, chờ mong em gia nhập vào công ty của anh”. Chữ ký bên dưới là Kyuhyun.

Sungmin đọc xong thư, chậm rãi đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó chẳng chút khách khí ăn một bữa no nê, đem toàn bộ chỗ đồ ăn ngon trên bàn kia nhét hết vào bụng. Sau khi ăn uống no say, cậu vẫn còn chưa nghĩ thông được, rốt cuộc mình có muốn làm hàng ma sư không?

Sungmin quay lại thư phòng, mở hộp điện thoại trên bàn, lấy chiếc điện thoại mới ra xem. Kiểu dáng thời thượng, chức năng phức tạp, bên cạnh còn có một cuốn  sách hướng dẫn dày cộp, không có nhãn hiệu, chưa từng nhìn thấy trên thị trường. Trong đầu Sungmin trống không, không biết nên làm gì mới được, cuối cùng tìm ra danh thiếp Heechul để lại, gọi điện thoại cho Heechul.

“Heechul, tối hôm qua, sau đó xảy ra chuyện gì?”  

“Sau đó thì cũng chẳng có gì, cậu thu hồi được ác linh, ôm lấy Boss khóc đến khi ngủ say. Sau đó cảnh sát tới, đưa Park Soo và cả nhà Jiyong đi, thông báo cho người thân đến đón đứa bé về “Thảm án diệt môn”, chắc sẽ ồn ào một trận đây.”

Sungmin thở dài thườn thượt, cảm thấy cả nhà họ thật đáng thương. “Chị Park là làm sao vậy? Tại sao vệt sáng trên đồng hồ là màu hồng phấn?”

“Đó là ‘xác sống’. Chính là cơ thể đã tử vong, nhưng hồn phách lại bị cưỡng ép lưu lại trong cơ thể, nếu như không ăn máu thịt tươi mới, thân thể sẽ bị thối rữa, cho nên .. . ” Heechul ở đầu dây bên kia làm vẻ mặt ghê tởm: “Cậu biết đó, bất luận bọn chúng có thích hay không, bọn chúng đều cần đi khắp nơi tìm kiếm đồ ăn”.

Cậu dừng lại một chút, sau đó nói: “Linh hồn của Park Soo là linh hồn mới, cơ thể cũng chưa thối rữa, cho nên bây giờ bị thu về rồi là chuyện tốt. Nếu không sau này cô ta sẽ vĩnh viễn là xác sống ăn máu thịt, đó là chuyện rất đau khổ, cuối cùng cũng chỉ có thể đợi bị tiêu diệt. Lee Yeon kia có lẽ cũng không biết hậu quả của việc làm như thế này, mới ép hồn phách của cô ta ở lại trong cơ thể”.

Sungmin nghe thấy chuyện này không lạnh mà run: “Lee Yeon kia điên rồi”.

“Cô ta không những không điên, còn rất thông minh.” Heechul nói: “Cô ta che giấu rất tốt, hơn nữa còn rất biết chừng mực. Một linh hồn ở cùng với con người nhiều năm, sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe của con người, mà người nhà Jiyong lại không hề gầy ốm, chẳng khác gì người bình thường. Có thể thấy Lee Yeon hiểu rất rõ thân mình là ma, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm”.

Sungmin thở dài, hỏi Heechul: “Cậu nói xem, tôi thích hợp làm hàng ma sư không?”.

“Hì, xem ra cậu thực sự bị dọa rồi. Boss nói có lẽ cậu sẽ rút lui, bảo tôi đừng làm phiền cậu, hóa ra là thật.”

Sungmin có chút ngượng ngùng: “Anh ấy không biết có tức giận không?”.

Heechul cao giọng nói: “Anh ấy chẳng phải luôn tức giận sao? Nhìn khuôn mặt chẳng chút cảm xúc kia, thật đáng tiếc cho sắc đẹp của anh ta”.

“Đâu có, Boss không phải là người không có cảm xúc, anh ấy rất ôn hòa, đâu có đáng sợ như cậu nói.”

“Ha ha”, Heechul cười hai tiếng kỳ quặc: “Cậu đang kể chuyện cười đấy à?”.

“Chẳng có gì đáng cười cả. Tôi đang nói nghiêm túc với cậu, cậu đừng đùa.”

“Được rồi, được rồi, nghiêm túc. Nếu như cậu muốn hỏi ý kiến của tôi, tôi chỉ có thể nói với cậu, ông Trời không tự nhiên lại cho cậu khả năng đặc biệt đó đâu.”  

Không tự nhiên lại ban cho khả năng đặc biệt? Câu này đánh trúng vào tâm lý Sungmin, khiến cậu càng trở nên mơ hồ.

Khi đã bình tâm lại sau những vui mừng về bước đầu có được công việc, lý trí nói cho Sungmin biết, công việc này chắc chắn là không đơn giản thú vị như những gì cậu nghĩ. Nếu không thì, Kyuhyun sẽ không đặc biệt để cậu đơn độc một mình đi đối mặt với Lee Yeon. Anh chẳng qua muốn lấy thực tế để chỉ ra cho cậu những nguy hiểm có thể sẽ gặp phải trong công việc này.

Đây thực sự không phải công việc người bình thường nên chọn, nhưng nơi sâu thẳm nhất trong lòng Sungmin, cũng không biết vì sao, vẫn có chút mong muốn được trở thành một hàng ma sư.

Đầu Sungmin đang quay mòng mòng với những mâu thuẫn, người  thì đau chết đi được, cổ cũng bị thâm tím cả mảng, chẳng thể nào đi gặp mọi người. Lưng cũng đau, bụng cũng đau, chân cũng đau, tay cũng đau, toàn thân không có chỗ nào là không đau.

Sungmin chẳng nghĩ gì nữa, lười nhác nằm ở nhà dưỡng thương một tuần.

Trong thời gian này, Sungmin đã nói chuyện điện thoại với Ryeowook, Ryeowook đến nhà ở cùng cậu hai ngày, còn mang đến loại kem mà cậu thích ăn nhất. Sungmin kể lại tường tận tỉ mỉ những chuyện cậu trải qua với Ryeowook, nhân cơ hội hòi ý kiến luôn: “Ryeowook, cậu nói đi, mình thích hợp làm hàng ma sư không?”.

Mắt Ryeowook sáng lên, kích động nói: “Cậu muốn đi làm hàng ma sư sao? Tốt quá rồi.”

“Nào có tốt gì đâu. Tối hôm đó mình suýt chút nữa chết toi rồi. Sắp bị dọa chết đây, cậu không biết đâu, đó thực sự là chuyện rất đáng sợ.”

“Trông cậu bây giờ ăn vui vẻ như vậy, vừa rồi còn hào hứng nói chuyện, mặt mày tươi tỉnh, đấu khẩu với mình cũng rất có khí thế, chẳng giống người sắp bị dọa chết tí nào.”

Sungmin ngẩn ra: “Ngủ mấy giấc như thế, lại ăn no rồi, hơn nữa sự việc đã qua, bây giờ đương nhiên không còn sợ. Nhưng mà nếu gặp phải lần nữa, chưa chắc mình đã chịu được. Anh Cho kia vừa muốn mời mình đến làm việc, vừa muốn dọa dẫm mình, nói rất nguy hiểm, vậy rốt cuộc là anh ta có muốn mình đến làm việc hay không?”.

Ryeowook ngẩn ra, sau đó cười lớn: “Chuyện này cậu cần hỏi trực tiếp anh ấy, mình rất muốn xem xem biểu hiện của anh ấy thế nào?”.

Sungmin mặt tối sầm, xem ra Ryeowook này cũng chẳng có chủ ý gì hay ho hơn.

Sau đó Sungmin lại ở nhà thêm mấy ngày nữa, cuối cùng mới nghĩ ra một cách. Cậu quyết định xem thật nhiều phim kinh dị để luyện gan, sau đó dựa vào kết quả luyện gan của mình để đưa ra quyết định có muốn làm hàng ma sư hay không,  

Sungmin tra cả đống tên phim kinh dị trên mạng, sau đó lên danh sách đi thuê đĩa.

Cậu một mình  trốn ở trong nhà xem phim, càng xem càng sợ, cuối cùng thực sự không chịu nổi nữa, đành gọi điện triệu tập mấy người bạn học thân thiết lần lượt đến xem cùng.

Kết quả, tất cả mọi người đều khinh ghét nói: “Sợ thì đừng xem nữa!”.

Nhưng Sungmin không muốn bỏ, không luyện tập cho tốt, làm sao biết được mình có muốn làm hàng ma sư hay không.

Hôm nay cậu  kéo rèm cửa, ôm gối, từ khe hở của các ngón tay đang bịt trên mắt chuyên tâm xem phim. Trên màn hình ti vi là hình ảnh một cô gái mặc áo trắng đang co rúm lại trong góc, run rẩy giữa bầu không khí kỳ quái đáng sợ, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh… Đột nhiên, điện thoại vang lên!

Sungmin thét lên, dây điện thoại của chàng trai kia rõ ràng bị cắt đứt rồi. Là ma! Chắc chắn là vậy!

Chuông điện thoại vẫn cứ reo vang, cô gái áo trắng đó lại dường như không nghe thấy, Sungmin căng thẳng nhìn màn hình, trong lòng thực sự lo lắng thay cho cô gái kia, sao lại không nghe thấy chứ?

Nhưng nhìn rồi nhìn, cuối  cùng Sungmin phát hiện ra điều không bình thường.

Tiếng chuông điện thoại đó nghe thật quen tai. Điện thoại của cậu cũng cài chuông này.

Sungmin vội vàng lật đống gối tìm điện thoại, chuông vừa ngừng thì chàng trai trên màn hình bắt đầu hét lên. Sungmin đang cầm điện thoại trên tay, nghe thấy tiếng hét vội ngẩng đầu lên nhìn những chuyện xảy ra trên màn hình. Chỉ thấy trong căn phòng trống không, trên mặt đất có một bóng đen đang ép gần lại phía cô gái kia… Sungmin căng thẳng không thở nổi, lúc này, chuông điện thoại của cậu lại réo ầm ĩ.

Cả Sungmin và cô gái kia cùng hét lớn, cậu nhảy lên, nhìn thấy điện thoại của mình đang có người gọi đến, chữ trên điện thoại lại là Jung Mo.

Sungmin nhanh chóng đặt chế độ tạm ngừng cho ti vi, tiếp đó hít mấy hơi, lại xoa xoa đám da gà nổi đầy trên cánh tay, lúc này mơi dám nhận điện thoại.

“Sungmin, anh là Jung Mo.”

“Học trường”, thần trí Sungmin vẫn còn chưa khôi phục, giọng nói hơi run run.

“Em đang làm gì?”

“Xem phim kinh dị.”

Jung Mo cười: “Em chẳng phải không thích xem loại này sao?”.

“Gần đây hình như bị trúng gió nên mới muốn xem thử.”  

“Anh thấy em không phải là trúng gió, em chỉ hơi suy sụp tinh thần thôi. Công việc của em đến đâu rồi?”

Sungmin vừa nghe đến điều này liền có tinh thần ngay: “Học trưởng, em có cơ hội tìm được việc làm rồi. Loại công việc giống như công ty an ninh bảo vệ, lương cao, đãi ngộ tốt, đồng nghiệp cũng rất tốt, nhưng lại khá nguy hiểm. Anh nói xem em có nên làm không?”.

“Đương nhiên là không nên.” Jung Mo trả lời dứt khoát: “Người như em làm công việc an ninh bảo vệ đó làm gì. Anh gọi điện cho em là muốn nói với em, trong tòa nhà anh làm việc, có công ty đang tuyển người. Bọn họ cần một trợ lý nghiệp vụ, không yêu cầu gì về kinh nghiệm làm việc, anh thấy rất thích hợp với em. Công ty đó làm về thương mại, cũng đúng với chuyên ngành của em. Hơn nữa quy mô công ty rất lớn, tiển lương và đãi ngộ cũng không tồi. Người phòng Nhân sự ở đó vừa hay anh có quen, đem hồ sơ của em gửi qua đi. Thế nào, chuẩn bị một chút, hai ngày nữa tham gia phỏng vấn nhé”.

Sungmin ngẩn ra, lại có chuyện tốt như vậy sao? Lẽ nào sau khi gặp ma, vận đen biến thành tốt rồi?

Sungmin thật là có chút vui mừng ngoài mong đợi, có nội ứng, chắc sẽ dễ qua cửa.

Quan trọng nhất là, nếu như đến đó làm việc, vậy chính là cùng làm việc trong một tòa nhà với học trưởng, ở gần ắt có lợi thế, tuyệt quá đi mất! Mỗi ngày có thể cùng ăn cơm trưa, tối có thể cùng tan làm, nhân tiện có thể cùng dạo phố hẹn hò một chút, đây đơn giản là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!

Sungmin hỏi Jung Mo về tình hình cụ thể của công ty kia, yêu cầu tuyển người, thời gian phỏng vấn, và số điện thoại liên hệ…, cuối cùng cậu phấn khởi trả lời sẽ tham gia phỏng vấn.

Sungmin cúp điện thoại, chạy vào phòng tìm quần áo. Giơ mấy bộ quần áo ra trước gương so sánh, cậu vui vẻ lẩm nhẩm hát. Quay lại phòng khách, khi nhìn thấy chàng trai trên màn hình đang phải chịu kinh sợ kia, Sungmin đột nhiên có chút do dự, làm viên chức bình thường, thực sự hợp với cậu hơn làm hàng ma sư sao? 

.
.
.
Kết thúc chương 10
.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.