Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 11

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 11

.
.
.
Sáng ngày thứ Ba, Sungmin chuẩn bị xong xuôi, đi phỏng vấn.

Jung Mo đón cậu ở dưới lầu, đưa cậu lên Công ty Thương mại Huệ Thông trên tầng tám. Người đến phỏng vấn không ít. Kim Min Young, người ở phòng Nhân sự, bạn của Jung Mo, là một cô gái rất ôn hòa. Nhìn thấy Sungmin, cô ta liền giơ bộ hồ sơ lên, cười cười với cậu, vẫy tay chào Jung Mo rồi đưa cậu vào trong.

Sungmin ở Công ty Huệ Thông đợi nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt vào phỏng vấn. Kim Min Young nói với cậu: “Đừng căng thẳng, lần này giám đốc phòng Nhân sự bọn chị sẽ đích thân phỏng vấn, rất đơn giản. Em cứ biểu hiện tự tin một chút, chắc chắn không vấn đề gì”.

Sungmin gật đầu, ưỡn ngực lên đi vào trong. Vấn đề phỏng vấn quả nhiên rất đơn giản, cũng chỉ hỏi về học lực, kinh nghiệm làm việc, hiểu biết về Công ty Huệ Thông, mục tiêu xin việc… Những vấn đề này Sungmin đều chuẩn bị trước rồi, trả  lời rất lưu loát. Nhưng vấn đề cuối  cùng vị giám đốc Nhân sự kia hỏi: “Cậu nghĩ như thế nào về chức vụ trợ lý này?”.

Sungmin sững lại, chức vụ trợ lý này còn yêu cầu phải có cách nghĩ như thế nào sao? Không phải chỉ lĩnh lương làm tốt công việc là được sao? Cậu  ngẫm nghĩ, rồi lại ngẫm nghĩ, càng lúc càng căng thẳng hơn. Ngước mắt lên lại thấy vị giám đốc Nhân sự kia đang nhìn mình đợi câu trả lời, cậu buột miệng nói: “Trợ lý chính là bất luận gặp phải chuyện gì, đều có Boss làm hậu thuẫn. Nhưng có nhiều khi, công việc vẫn yêu cầu bản thân mình phải tự đối mặt”.

Vị giám đốc kia nghe xong thì nhướn mày, dường như đang rất kinh ngạc, sau đó trong mắt lộ ra ý cười. Sungmin hận không thể tự cắn lưỡi của mình, nói linh tinh lộn xộn gì thế này. Cậu cũng không biết nên bổ sung, chữa cháy thế nào, chỉ có thể ngốc nghếch ngồi đó, cuối cùng thì nghe thấy giám đốc Nhân sự nói: “Vậy hôm nay chúng ta dừng ở đây, nếu có quyết định, trong vòng một tuần chúng tôi sẽ thông báo cho cậu”.

Sungmin gật đầu, đứng dậy ra ngoài. Cậu cúi đầu ủ rũ, càng nghĩ càng cảm thấy câu trả lời của mình quá ngốc nghếch. Kim Min Young thấy cậu dường như đã mất hết tinh thần, liền bước đến hỏi han tình hình, sau đó an ủi nói: “Không sao đâu, chức vụ này yêu cầu không cao, chị sẽ giúp em hỏi giám đốc, nói đỡ vài lời”.

Sungmin cảm kích trong lòng, cảm ơn rồi đi ra. Cậu gọi điện cho Jung Mo, nói với anh một tiếng là mình đi về, không ngờ Jung Mo lại từ công ty chạy ra, đưa cậu đến quán cà phê bên cạnh tòa nhà ngồi. Tâm trạng của Sungmin khôi phục rất nhanh chóng, chỉ sau vài câu đã đẩy được hết chuyện không vui ra khỏi đầu.

Jung Mo hỏi han tình hình phỏng vấn, động viên cậu mấy câu, sau đó đột nhiên hỏi: “Sungmin, em thấy Hankyung thế nào?”.  

“Hankyung?” Sungmin có chút kinh ngạc: “Từ trước đến nay em chưa từng đồng ý với anh ấy điều gì, cũng chưa từng nhận quà tặng của anh ấy. Em đã nói rất rõ ràng với anh ấy, em không hợp với anh ấy”.

“Anh biết.” Jung Mo nói: “Anh chỉ muốn xác nhận lại một chút”.

Xác nhận? Xác nhận rồi sẽ làm gì? Sungmin không kìm được nghĩ lung tung, trong lồng ngực, trái tim đang nhảy loạn lên. Jung Mo cười cười, lại hỏi cậu: “Hankyung được người khác hâm mộ như thế mà em cũng không thích, vậy em thích người con trai như thế nào?”.

Sungmin đỏ bừng mặt, suýt chút nữa buột miệng nói: “Giống như anh”. Nhưng lúc này tâm ý đối phương còn chưa rõ ràng, cậu cũng không thể dễ dàng bộc bạch. Thế là giả vờ như đang chăm chú nghĩ, sau đó nói: “Thích người tính tình dễ chịu, hài hước, thực tế, và sẽ đối tốt với em”.

Jung Mo lại cười, đôi mắt sau cặp kính lộ rõ vẻ hăng hái, anh duỗi tay xoa xoa đầu Sungmin: “Mọi người đều cho rằng em là trẻ con, nhưng thực ra trong lòng em rất có chủ ý”. Anh ngừng lại một lúc rồi nói: “Chỉ có điều, Hankyung là bạn rất tốt của anh…”.

Jung Mo ngập ngừng muốn nói lại thôi, dường như những lời sau đó có gì khó xử. Sungmin mang vẻ chờ đợi, mong anh nói tiếp, nhưng lúc này điện thoại của anh lại vang lên.

Người gọi điện đến  là Kim Min Young của Công ty Huệ Thông, Jung Mo nhận xong điện thoại nói: “Chúc mừng em, vượt qua phỏng vấn vòng một rồi”.

Sungmin ngạc nhiên, suýt chút nữa bị sự vui mừng làm cho choáng váng đầu óc, Jung Mo nói: “Min Young bảo giám đốc của cậu ấy rất vừa lòng về em. Trong nhiều người như vậy, chỉ có câu trả lời của em là mới mẻ. Trợ lý hầu như dựa vào chỉ thị của cấp trên để làm việc, nhưng nhiều khi phải có chủ kiến của mình, mới có thể độc lập hoàn thành công việc. Câu trả lời của em rất hay, bà ấy rất thích”.

Sungmin bịt miệng, đúng là chẳng thể nào  tin được, cậu đánh bừa như vậy mà lại trúng. Jung Mo cưòi ha ha: “Em luôn nói cứ hễ phỏng vấn là em lại ngớ ngẩn, lần này xem ra có chuẩn bị kỹ nên mới dễ dàng vượt qua phải không ?”.

Sungmin cười ngây ngô, vẫn còn bất ngờ với kết quả này. “Thực ra câu  nói đó, không phải tự em nghĩ ra. Lúc ấy căng thẳng quá, em chỉ mượn dùng một chút.”

“Vậy là ai nói?”

Sungmin nhớ đến Kyuhyun, trong lòng bỗng nhiên có chút  áy náy: “Là người đầu tiên khen ngợi năng lực của em”. Boss đối với cậu tốt như vậy, cậu lại hèn nhát rút lui. 

Sungmin đột nhiên phiền não. Đã vượt qua vòng phỏng vấn bên này rồi, vậy cậu nên nói thế nào với Boss đây, nói rằng cậu quyết định không đến chỗ anh làm việc nữa?

Ba ngày sau, Sungmin nhận được thông báo của Kim Min Young, bảo cậu thứ Sáu đến Huệ Thông tham gia phỏng vấn  tiếp. Kim Min Young ngầm ra hiệu trong điện thoại, lần phỏng vấn tới của Sungmin chỉ là hình thức, bởi vì chức vụ trợ lý này không có gì to tát, thực ra giám đốc Nhân sự có thể quyết định tuyển dụng, chỉ là cuối cùng vẫn phải để cho Giám đốc Choi phòng Nghiệp vụ nhìn qua mà thôi. Chỉ cần không khiến cho giám đốc Nghiệp vụ ghét, công việc này cơ bản đã thuộc về cậu rồi.

“Con người Giám đốc Choi rất tốt, không hay soi mói đâu.” Min Young nói với Sungmin như vậy, thực ra là muốn nói, công việc này của Sungmin, đã chắc chắn đến chín phần mười rồi.

Sungmin rất vui, cậu thực lòng cảm ơn Kim Min Young. Cúp máy xong, cơn khổ não từ đâu lại ập đến. Xem ra cậu nên đi tìm cơ hội để nói với Kyuhyun một tiếng, nói rõ rằng cậu không thể đến công ty của anh làm hàng ma sư. Nhưng Sungmin cũng không biết vì sao, lại cảm thấy rất buồn, rất tiếc nuối.

Cậu cứ do dự mãi, cho đến ngày hôm sau mới hạ quyết tâm, bất luận là thế nào, cậu vẫn nên nói lại với Kyuhyun. Nhưng bởi vì anh đối xử với cậu rất tốt nên cậu cảm thấy gọi điện thoại để từ chối thực sự có chút không lịch sự lắm. Nghĩ lại Kyuhyun đã cứu cậu hai lần, còn tặng cậu điện thoại, cậu đến câu cảm ơn cũng chưa nói tử tế với anh. Vì thế cậu vẫn nên gặp mặt, cảm ơn và xin lỗi trực tiếp một lần.

Nhưng người ta là Boss đại nhân, cậu gọi điện thoại bảo người ta ra ngoài gặp mặt hình như không thích hợp lắm. Sungmin cuối cùng cũng nghĩ ra cách, trực tiếp tạo ra cơ hội gặp mặt. Kyuhyun thỉnh thoảng có tới làm việc trong Waiting, cậu cứ loanh quanh ở gần đó, kiểu gì cũng sẽ gặp được anh.

Thế là Sungmin quyết tâm thực hiện, cậu đến Waiting ngồi rất lâu. Cheerin âm thầm ra sau tiệm gọi điện thoại cho Kyuhyun: “Boss, Thỏ Con đang ở đây, cậu ấy muốn gặp anh”.

“Gặp tôi? Cậu ấy có số điện thoại của tôi mà.” Kyuhyun cau mày lại, không hiểu chàng trai này có ý gì. Anh hỏi: “Cậu ấy có nói là chuyện gì không?”.

” Không có, cậu ấy chỉ hỏi tôi hôm nay anh có đến không.”

Kyuhyun trầm ngâm hồi lâu, dặn dò: “Cậu nói với cậu ấy, hôm nay tôi không đến, bảo cậu ấy có chuyện gấp thì cứ gọi cho tôi”.

Cheerin làm như lời anh nói, quay lại phòng ngoài cửa tiệm nói chuyện với Sungmin, sau đó tìm chủ đề, nói Boss mấy ngày nay đều không đến, bảo Sungmin chi bằng trực tiếp gọi điện cho anh. Sungmin nghe thấy thế rất thất vọng, ngồi thêm một lát nữa thì cáo từ.

Ngày hôm sau, Sungmin lại đến Waiting, quả nhiên Kyuhyun vẫn không có đó.

Cậu ngại ngồi trong Waiting nên chờ ở quán cà phê đối diện, uống trà cả buổi chiều.

Cheerin lại gọi điện cho Kyuhyun: “Boss, Thỏ Con ngồi đợi ở quán cà phê đối diện cả nửa ngày rồi”. Kyuhyun không nói gì, dập máy.

Ngày thứ ba, Sungmin lại ra ngoài. Nhưng mà lần này cậu không tiếp tục hy vọng gặp được Kyuhyun ở Waiting nữa. Ngày mai là ngày phỏng vấn tiếp theo, tuy Kim Min Young nói vấn đề không lớn, nhưng cậu vẫn quyết định đi mua quần áo mới, muốn biểu biện tốt hơn một chút. Cậu mua xong quần áo thì quay về. Khi đi qua Waiting, cậu vô tình cúi xuống, liền nhìn thấy bên kia lớp kính là một con chuột béo vô cùng đáng yêu. Nó trắng như tuyết, chỉ có một nhúm lông màu nâu trên đỉnh đầu, hất ngược lên giống như được tạo hình vậy.

Sungmin trong chốc lát bị con vật này hấp dẫn. Con chuột béo đó leo lên mặt kính, dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu, mắt của nó ướt ướt, dường như còn chứa nước mắt vậy. Sungmin quỳ xuống, dùng tay gõ gõ vào tấm kính trước mặt con chuột béo. Nó cứ nhìn theo ngón tay cậu, tay cậu chuyển động sang bên trái đầu nó nghiêng sang trái, tay cậu chuyển động sang bên phải đầu nó hướng sang phải, khiến cho Sungmin cười tít mắt.

Cuối cùng con chuột béo dừng lại, “bịch” một tiếng ngã từ cái bệ nhỏ bên dưới cửa kính ra sau, nhưng nó lại nhanh chóng bò lên, tiếp tục ánh mắt ngập ngừng, leo lên cửa kính nhìn cậu. Sungmin bị sự đáng yêu của nó đánh bại hoàn toàn, không kìm được đưa tay đẩy cao đỉnh mũi, làm bộ dạng mũi thỏ trêu đùa nó.

Con chuột béo nhảy lên đùa nghịch, rõ ràng rất hưng phấn, Sungmin không ngừng cười hi hi ha ha. Nhưng khi cậu ngẩng đầu  lên, lại thấy Kyuhyun đang cầm báo ngồi trên sofa cách đó không xa. Sungmin thề  rằng cậu thực sự đã nhìn thấy Boss đại nhân nhếch khóe miệng lên cười. Điều này khiến cậu chỉ hận là không thế đào một cái hố để chôn mình xuống đó. Vì sao cậu luôn xuất hiện trong bộ dạng mất mặt trước Boss như vậy?

Lúc này Sungmin cũng chẳng để tâm đến con chuột béo nữa, cậu cầm túi quần áo bỏ chạy thật nhanh. Chạy được nửa đường, đột nhiên nhớ ra, cậu chắng phải muốn tìm Boss sao, bây giờ cơ hội đang ở trước mắt còn gì. Sungmin cắn răng, vỗ vỗ mặt, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sau đó mặt dày, xoay người vững bước tiến vào trong Waiting.

Quay lại Waiting, nhìn vào bên  trong cửa kính, cậu thấy Kyuhyun vẫn đang ngồi đó. Sungmin hít một hơi, nghĩ xem câu mở đầu phải nói như thế nào, sau đó một tay đẩy cửa…   

Cửa vừa mở ra, một thân hình bé nhỏ liền nhào về phía cậu. Sungmin đang chuyên tâm cân nhắc vấn đề chính, bị thân hình nhỏ bé này dọa cho giật thót mình, lật đật lùi lại một bước, hai chân vấp vào nhau, ngã nhào xuống đất.

Sungmin nhăn nhó mặt mày, mông đau muốn chết. Kyuhyun sải bước chạy đến, đỡ cậu lên. Sungmin cúi thấp đầu, cảm thấy rất ấm ức, mỗi lần cậu gặp Boss, ngoài mất mặt ra thì vẫn là mất mặt. Thân hình nhỏ bé trên mặt đất kia kêu lên “chít chít chít”, chính là chú chuột béo vừa rồi.

Chú chuột béo vẫy vẫy đuôi lấy lòng, nhìn Sungmin chăm chú, đôi mắt long lanh kích động, nhúm lông màu nâu trên đỉnh đầu đung đưa đung đưa. Sungmin không kìm được khom người xuống đặt nó lên lòng bàn tay, đưa ngón tay ra vuốt ve vỗ về nó một chút.

“Không sao chứ?” Kyuhyun cau mày, biểu cảm rõ ràng rất nghiêm khắc nhưng ngữ khí lại hoàn toàn không giống vậy.

Chú chuột béo nghe thấy tiếng Kyuhyun, run lên dường như rất sợ hãi, Sungmin vội nói: “Không sao, không sao”. Để chứng minh, cậu còn bước nhanh về trước hai bước.

Kyuhyun nhặt túi đồ dưới đất lên giúp cậu, cùng cậu đi vể phía sofa. Trên chiếc bàn trước sofa có đặt một cái lồng rất đẹp, chắc là nhà của chú chuột béo. Sungmin đặt chú chuột béo lên trên bàn. Lúc này Kyuhyun gọi một tiếng: “Ji Ji!”.

Sungmin ngẩn ra, chỉ có hai chữ, thanh âm không lớn, nhưng sự oán trách và tức giận bao hàm trong đó lại khiến cậu giật mình. Lần này thì cậu thực sự đã hiểu vì sao bọn Heechul luôn nói Boss nghiêm khắc rồi. Quả nhiên chú chuột béo gây rắc rối kia vô cùng sợ hãi, thân hình nhỏ bé run rẩy, hóa ra Ji Ji là tên của nó. Sungmin cảm thấy nó rất đáng thương.

Chú chuột béo hình như biết mình phạm lỗi, nó ngẩng đầu lên nhìn nhìn cậu, cặp mắt nhỏ kia khiến lòng Sungmin mềm nhũn ra. Ji Ji nhìn cậu một cái, tựa như lưu Iuyến không rời, cuối cùng gật gật cái đầu nhỏ, không biết làm sao, bộ dạng đau lòng, tự động chuồn vào trong lồng, lại còn biết tự đóng cửa.

Sungmin há hốc miệng kinh ngạc, thật là tài quá, làm sao có thể đáng yêu như vậy?

Cậu vẫy vẫy tay với chú chuột béo, cũng học cách gọi: “Ji Ji!”.

Ji Ji tỏ vẻ trông đợi, quay đầu nhìn Kyuhyun một cái. Anh lại không nói gì.

Chú chuột béo cẩn thận nhìn nhìn vẻ mặt của anh, sau đó vui vẻ tự mình mở lồng chạy ra. Nó chạy đến trước mặt Sungmin, đứng thẳng người, hai cái chân nhỏ khoanh trước ngực, mông lắc lắc, đuôi vẫy vẫy, ngẩng đầu lên, bộ dạng lấy lòng.  

Sungmin trong chốc lát liền quên đi chuyện mất mặt vừa rồi, cậu vui vẻ lớn tiếng cười ha ha, đưa ngón tay xoa đầu chú chuột béo. Ji Ji ngây ngất, cái đầu nhỏ dụi dụi vào ngón tay Sungmin.

Chơi cùng với Ji Ji một hồi, Sungmin cuối  cùng đã  nhớ ra chuyện chính, cậu hắng giọng, nói với Kyuhyun: “Anh Cho, thực ra, em đến là để cảm ơn anh”.

“Không cần khách sáo.” Anh căn bản chẳng buồn hỏi đây là cảm ơn cái gì.

Sungmin định thần lại, nói tiếp: “Còn nữa, chính là, em muốn nói…”

Cậu còn chưa nói xong, Kyuhyun đột nhiên đưa đến một đĩa hạt dưa: “Ji Ji là chuột linh, có thể nghe hiểu lời con người, em thử cho nó ăn xem”. 

“Chuột linh? Chính là chuột biến thành yêu tinh phải không?”

“Chít chít chít chít…” Ji Ji nhảy lên phản đối ở bên cạnh, rất không hài lòng đối với từ “yêu tinh” này. Sungmin buồn cười quá, hỏi nó: “Không phải là yêu tinh đúng không?”. Ji Ji nghiêm túc gật đầu.

Nó thật sự có thể nghe hiểu tiếng người, Sungmin hứng thú, cầm một hạt dưa lên hỏi: “Muốn ăn không?”.

Ji Ji nhảy nhót vui mừng, gật mạnh đầu, lại kêu “Chít chít chít”. Sungmin đưa hạt dưa đến, Ji Ji vừa muốn nhận, cậu lại thu tay lại. Ji Ji ngẩn ra, cặp mắt nhỏ đáng thương nhìn Sungmin. Sungmin cười, không kìm được, cuối cùng cũng đưa hạt dưa cho nó. Một người một chuột chơi với nhau vô cùng vui vẻ.

Kyuhyun nhìn hai người bọn họ một hồi, đột nhiên nói: “Anh còn có việc phải đi trước, em ở lại đây chơi với Ji Ji nhé”.

Sungmin gật đầu, một ngón tay bị Ji Ji ôm, tay còn lại vẫy vẫy Kyuhyun: “Anh Cho, bye bye”. Thấy Kyuhyun đi rồi, cậu lại tiếp tục chơi với Ji Ji.

Chơi một lúc, cuối cùng cậu cũng nhớ ra. Ý, chuyện chính của cậu vẫn chưa nói với Kyuhyun mà. Khó khăn lắm mới gặp được anh, vậy mà chưa nói câu nào, đã để anh đi mất rồi.

Sungmin ảo não như vậy, tóm lấy Ji Ji gắng sức ôm: “Đều tại mày, mày làm tao quên mất chuyện chính rồi”.

Ji Ji kêu “Chít chít chít”, vẻ mặt vô tội.

“Nói cái gì, nghe không hiểu.”Sungmin vẫn còn buồn bã, tiếp tục ôm chặt Ji Ji. Cheerin đi đến, cười nói: “Nó nói, nó chỉ chịu trách nhiệm đáng yêu, không chịu trách nhiệm việc chính”.  

Sungmin đừng tay lại, nhìn vào cặp mắt nhỏ như hai hạt đậu đen của Ji Ji, chịu trách nhiệm đáng yêu? Còn có công việc tốt như thế này sao? Nếu như cậu cũng có thể chỉ chịu trách nhiệm đáng yêu thì tốt rồi.

Cậu nhoài người trên sofa  ỉu xìu nói với Cheerin: “Chị Rin, vận số của em gần đây không tốt, rất không tốt, vui buồn lẫn lộn. Chị chẳng phải là biết xem bói đoán mệnh hay sao, xem giúp cho em được không?”.

“Được.” Cheerin vui vẻ đồng ý, lúc sau liến bưng đến một cốc nước.

Sungmin nhìn cốc nước kia, thầm nghĩ: “Nước à, nước à, tôi thực sự rất muốn đi làm, nhưng mà, tôi vẫn muốn hỏi, tôi làm hàng ma sư tốt, hay làm công việc bình thường mới tốt?”. Nghĩ xong, cậu uống một hơi hết cốc nước kia, sau đó hỏi Cheerin: “Chị Rin, cốc nước này là ý gì?”.

“Thời khắc gặp ma.”

“Không phải chứ, lại ‘Thời khắc gặp ma’?” Sungmin nhìn cốc nước: “Gần đây em chẳng gặp ma quỷ gì cả, cuộc sống rất bình thường, có phải là đoán sai rồi không?”.

“Không sai đâu.”

“Vậy, lẽ nào là chỉ Ji Ji?” Chuột linh cũng coi là yêu vật nhỉ? Gặp nó coi như đã gặp ma?

Chú chuột béo vô tội lắc đầu cật lực, nó rõ ràng là vô tội.

“Không phải Ji Ji.” Cheerin lo lắng: “Chắc chắn là ‘Thời khắc gặp ma’”.

Sungmin muốn khóc mà không ra nước mắt: “Em chỉ muốn hỏi rốt cuộc mình làm công việc gì thì tốt, sao mà lại đưa ra một đáp án kỳ lạ thế này”.

“Nên làm gì, là phải tự em quyết định. Số mệnh không thể giúp em quyết định, nhưng sẽ thay đổi theo quyết định đó của em. Chỉ là có lúc, em không thể không đưa ra chủ kiến. Sungmin, thuận theo tự nhiên, những chuyện nên xảy ra thì sẽ xảy ra, ai cũng không ngăn cản được.”

Sungmin nghe có chút không hiểu: “Chị Rin, những lời này của chị khó hiểu quá”.

“Thỏ Con, ngày mai, làm việc phải cẩn thận chút.”


.
.
.

Kết thúc chương 11

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.