Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 12
.
.
.
Đêm hôm đó, Sungmin nằm trên giường nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy không có gì phải do dự nữa. Công việc ở Huệ Thông vừa ổn định lại vừa có cơ hội phát triển, tiền lương và đãi ngộ cũng không tồi, còn có thể làm cùng một tòa nhà với học trưởng, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn tình cảm có tình cảm, thực ra là không thể tốt hơn nữa. Cậu không muốn lại suy nghĩ lung tung, phải nghiêm lúc tiếp nhận cơ hội lần này mới đúng.
Ngày hôm sau, là ngày Sungmin đến Huệ Thông phỏng vấn vòng hai. Cậu dậy thật sớm, mặc quần áo được là ủi kĩ càng. Cậu ngắm đi ngắm lại mình trong gương, vô cùng hài lòng, giơ nắm đấm lên, tự nói với bản thân: “Lee Sungmin, cố lên!”.
Đang định ra cửa, Sungmin lại nhận được điện thoại của Heechul: “Sungmin, hôm nay cậu có kế hoạch gì không?”.
“Hả?” Sungmin giật thót mình, lẽ nào Boss đại nhân biết cậu lén lút đi đến công ty khác phỏng vấn, nên đã bảo Heechul gọi điện phê bình cậu? Nhưng nghĩ lại một chút, cậu chột dạ cái gì chứ, anh là người bảo cậu suy nghĩ lại cơ mà, cậu cũng đâu có nói nhất định sẽ đến chỗ anh làm việc.
Heechul ở đầu dây bên kia nói: “Có phải hôm qua cậu đến Waiting không? Chị Rin đoán cho cậu cái cốc đồ uống kia lại là ‘Thời khắc gặp ma’, liền nói với Boss rồi, Boss hình như rất lo lắng, bảo tôi hỏi xem hôm nay cậu có kế hoạch gì không, tốt nhất đừng đi ra ngoài”.
“Nhưng tôi phải ra ngoài ngay bây giờ. Hôm nay tôi có buổi phỏng vấn rất quan trọng, nhất định phải đi.”
“Phỏng vấn? Cậu quyết định không làm hàng ma sư rồi hả?”
“Ừ.” Sungmin cắn cắn môi, nói thật: “Tôi muốn nói với Boss, nhưng hôm qua lại lỡ mất cơ hội. Đợi tôi phỏng vấn xong, sẽ xin lỗi với anh ấy là được. Công việc này bạn tôi giới thiệu cho, mọi mặt đều rất tốt, tôi cũng cân nhắc kỹ càng rồi, cảm thấy vẫn nên sống cuộc sống của người bình thường thì hơn”.
Heechul im lặng một lúc, sau đó nói: “Cũng được, nếu như có cơ hội, vẫn nên sống cuộc sống của người bình thường thì hơn. Tôi thì không có cơ hội đó, nên cứ yên tâm làm hàng ma sư thôi”. Cậu cười cười, lại nói: “Vậy cậu đi phỏng vấn ở đâu, tôi đi cùng cậu, nếu không Boss lại trách tôi”.
Sungmin ngẫm nghĩ, hẹn Heechul tại quán cà phê cạnh tòa nhà của Công ty Huệ Thông.
Sungmin dập máy, đi ra ngoài, khóa cửa lại. Vừa quay đầu, chợt nhìn thấy cửa phòng 1503 bên cạnh đang mở.
Những chuyện xảy ra trong phòng 1503 đó lại hiện lên trong đầu, cậu do dự một chút, rồi bước đến đó.
Mọi thứ trong phòng đều đã được thu lại, chất thành đống lớn. Có một người phụ nữ đang ôm Baek đứng ở phòng khách, Sungmin nhận ra, đó là Kim Ji In, em gái của Kim Jiyong. Cô ấy nhìn thấy Sungmin, khẽ gật đầu chào hỏi.
“Căn nhà này không thể ở được nữa, chúng tôi dự định bán đi, tôi đưa đứa bé về nhà nhìn lại lần cuối. Trong nhà anh tôi chỉ còn lại nó, cũng may, nó còn có người cô là tôi đây.”
Sungmin không biết nói gì cho phải, cuối cùng chỉ an ủi một câu: “Đừng quá đau buồn, hãy bảo trọng”.
Kim Ji In gật đầu: “Cảm ơn anh. Nói ra thì tôi thực sự còn nợ anh một lời cảm ơn, nếu không phải là anh kịp thời báo cảnh sát, đứa trẻ này sợ là cũng không sống nổi. Cảm ơn anh, anh là ân nhân của nhà họ Kim chúng tôi”.
“Không, không.” Sungmin không ngừng xua tay, cảm thấy rất thiếu tự tin. Cậu chẳng phải là ân nhân gì cả, cậu chẳng cứu được ai hết, nếu như cậu thực sự có bản lĩnh thì tốt rồi. Sungmin ấp úng nói mấy câu khách sáo rồi vội vàng lui đi.
Xuống tới tầng trệt, vừa hay lại gặp bà Kim mua rau quay về, bà thấy Sungmin ra ngoài thì cười hỏi: “Sungmin, sắp ra ngoài à?”.
“Vâng ạ.” Sungmin nhớ lại chuyện ác linh hôm đó, nhìn bà Kim giờ đi khỏe mạnh, trong lòng lại thấy có chút xúc động.
“Hôm nay rất nóng, trời nắng lắm, phải mang ô, nếu không bị đen da thì sẽ không đẹp trai nữa đâu đấy.” Bà Lưu chậm rãi nói. Sungmin trả lời vài câu, chào bà rồi quay đầu chạy đi.
Sungmin ngồi trên xe bus tới Công ty Huệ Thông, trong lòng vẫn đang nghĩ: Mình thực sự không muốn làm hàng ma sư sao?
Đến quán cà phê hẹn kia, Heechul đã ngồi ở đó rồi. “Cậu chẳng phải nói hẹn phỏng vấn mười giờ sao, bây giờ mới chín giờ, có cần phải đến sớm như vậy không?”
“Tôi sợ tắc đường mà, hơn nữa tới sớm thì có thể ngồi lại ăn sáng, thời gian dư dật, như vậy sẽ đỡ căng thẳng hơn.”
Heechul cười ha ha: “Có gì mà căng thẳng, phỏng vấn chứ có phải là bắt quỷ đâu. Bữa này tôi mời, chúc cậu phỏng vấn thành công. Dù gì cũng là ‘phụng mệnh’ Boss, coi như làm chuyện công, có thể đem hóa đơn về thanh toán”.
Heechul thực sự đã gọi cả đống đồ ăn, bộ dạng “không ăn thật uổng phí”. Sungmin rất thích Heechul, cũng không biết đồng nghiệp sau này có tốt được như cậu ấy không.
“Cậu không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi không yêu con trai đâu.”
“Tôi yêu là được rồi.” Sungmin đùa, Heechul cố ý làm biểu hiện sợ hãi, hai người cùng cười ha ha.
Bọn họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện, Sungmin không kìm được đành nói ra tâm sự của mình: “Heechul, kỳ thực tôi vẫn có chút muốn làm hàng ma sư. Có phải là tôi rất kỳ quái không, rõ ràng cái gì cũng không biết, rõ ràng rất nhát gan, lại vẫn cứ muốn làm cái việc mình không làm được”.
Heechul thở dài, nói với Sungmin: “Tôi nói với cậu điều này, hàng ma sư, loại công việc này rất không bình thường. Khi còn nhỏ, bố tôi nói với tôi, hàng ma sư là thiên chức, không phải muốn làm thì có thể làm, cũng không phải không muốn làm thì có thể không làm. Ông Trời ban cho khả năng đặc biệt, chính là để mình sử dụng. Nếu không dùng, chính là không làm hết trách nhiệm, ông Trời nhất định sẽ trừng phạt. Lúc đó tôi rất không phục. Từ nhỏ đã bị ép học các loại pháp thuật giáng ma, khi học trung học phổ thông còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng tôi vẫn lén lút đăng ký thi đại học. Tôi nghĩ bản lĩnh ông Trời cho tôi không chỉ như vậy, tôi có thể phát huy tác dụng của chúng ở lĩnh vực khác”.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi thi đỗ đại học, thuận lợi tốt nghiệp, rồi vào làm việc ở một công ty lớn. Tuy tính cách của tôi ở trong môi trường đó cũng không coi là được hoan nghênh, nhưng người người đều như vậy, vì sao tôi lại không được? Tôi sợ người khác ghét bỏ mình kỳ quái, liền gắng sức không chạm vào những sự việc liên quan đến yêu ma quỷ quái. Tôi không làm hàng ma sư nữa, hoàn toàn rút ra khỏi đó. Từ trước tới nay, khi nói chuyện với bạn bè, tôi không bao giờ nói tới những hiện tượng siêu nhiên. Mọi người đều coi tôi là một chàng trai hiện đại theo chủ nghĩa duy vật, không tin quỷ thần. Sau đó có một ngày, người bạn tôi thân nhất trong công ty vướng vào sự việc liên quan tới ác linh. Tôi lo lắng thân phận cùa mình bại lộ, cố gắng không tham dự vào chuyện của cậu ấy. Tôi chỉ cho cậu ấy số điện thoại của một hàng ma sư, vòng vo bảo cậu ấy đi tìm người khác giúp đỡ…” Heechul nói đến đây, giọng nói vừa trầm vừa khàn, Sungmin cho rằng cậu đang muốn khóc.
“Sau đó cậu ấy đã chết” Heechul dừng lại rất lâu, rồi tiếp tục nói: “Tôi đi công tác một tháng, khi quay lại còn cho rằng sự việc của cậu ấy đã giải quyết rồi, không ngờ rằng… cậu ấy không tin vào hàng ma sư tôi giới thiệu kia. Bởi vì tôi nói với cậu ấy đó là người tôi không thân, chỉ là nghe nói. Cậu ấy cho rằng từ trước đến giờ tôi chưa từng tiếp xúc với những chuyện này, nên người mà tôi có thể nghe nói đến chắc cũng không có bản lĩnh thực sự. Thế là cậu ấy nghe và tin theo người khác, tìm một pháp sư rởm. Tên pháp sư rởm không cứu được cậu ấy, cuối cùng còn hại cả mình”. Heechul trầm giọng nói: “Bởi vì sự ích kỷ và trốn tránh của mình, tôi đã hại hai người, vốn dĩ tất cả chuyện này không nên xảy ra. Ác linh kia, thực ra không khó đối phó”.
Sungmin cảm thấy vô cùng nặng nề, cũng không biết nên an ủi Heechul thế nào mới tốt. Heechul xoa xoa mặt: “Bởi vì chuyện này, tôi quay lại giới hàng ma, lại bắt đầu làm hàng ma sư. Bố tôi nói đúng, đây là khả năng ông Trời ban cho tôi, là thiên chức của tôi. Nếu tôi không thực hiện thiên chức đó, thì nhất định sẽ phải hối hận”.
Sungmin cắn môi, chọc chọc miếng dưa chuột trong đĩa, hỏi: “Heechul, hàng ma sư trong công ty đều giống như cậu sao? Ý tôi là, đều có gia thế hàng ma gì đó hoặc được huấn luyện từ nhỏ phải không? Có người nào là người bình thường giống như tôi ‘giữa đường xuất gia’* không”.
(*Trong truyện Tây Du Ký, hồi 32 có câu; ―Hoà thượng này nửa đường xuất gia đấy. Ý nói lúc đầu không định làm việc này, nhưng sau lại chuyển sang làm việc này. )
”Không có, chỗ chúng tôi đến dì dọn vệ sinh cũng đều là người xuất thân trong gia thế hàng ma.”
“Vậy vì sao Boss lại mời tôi?”
“Có lẽ là bởi vì khả năng cậu có? Tôi thấy Boss đối xử với cậu rất đặc biệt.” Heechuk đột nhiên hạ thấp giọng, dùng ngữ khí buôn chuyện nói: “Tôi nghe nói, đương nhiên chỉ là truyền thuyết, trời đất sáu trăm năm lại có một kiếp nạn lớn, kiếp nạn mới sắp đến rồi. Boss gần đây luôn tuyển chọn những người tài giỏi ở các nguồn khác nhau, có lẽ chính là vì chuyện này. Sungmin, có thể cậu thực sự có bản lĩnh gì đó mà đến bản thân cậu cũng không biết?”.
“Không phải chứ.” Sungmin cảm thấy Heechul giống như đang kể chuyện phim.
Heechul nhún nhún vai: “Dù gì cậu đã muốn đi phỏng vấn rồi, phỏng vấn xong thì chuẩn bị đi làm, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ”.
Sungmin nghĩ thấy cũng đúng, tối qua cậu rõ ràng đã hạ quyết tâm rồi, làm sao mới sáng ra nhìn thấy Baek và bà Kim lại cảm thấy do dự. Cậu thật sự không nên như vậy.
“Cậu nói rất đúng, tôi vẫn nên cố gắng làm tốt công việc của mình là được.” Sungmin nhìn đồng hồ, vẫn còn mười lăm phút nữa, cậu nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng, lại uống nửa cốc nước rồi hắng giọng: “Heechul, tôi đi đây, lát nữa phỏng vấn xong sẽ xuống ngay”.
“Đi nhanh về nhanh, tôi ở đây đợi cậu. Nhất định phải thành công nhé, nếu không cậu đã bỏ Boss chúng tôi rồi, bên này lại thất bại, tôi sẽ không nhìn mặt cậu đâu.”
Sungmin giơ nắm đấm lên: “Cậu đợi đó”.
Sungmin đến chỗ Huệ Thông sớm mấy phút, Kim Min Young đón tiếp cậu rất nhiệt tình: “Em đợi thêm một chút, còn có mấy người khác đến phỏng vấn, đợi bọn họ xong là tới lượt em”. Cậu ấy rót cho Sungmin một cốc nước: “Em uống cốc nước, nghỉ ngơi chút đi”.
Sungmin cảm ơn, ngồi xuống cẩn thận đánh giá công ty. Lần trước cậu căng thẳng đến mức chẳng để ý kỹ được cái gì. Lần này vừa nhìn đã thấy, khu vực hành chính của công ty này thực sự rất lớn, phong cách trang trí cũng rất đặc biệt, cô gái trước quầy lễ tân chuyên nghiệp và mang theo nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ, mặc bộ âu phục công chức.
Những điểm này, chính là tiêu chuẩn nghề nghiệp cậu luôn hướng tới trước ngày rằm tháng Bảy.
Sungmin hít sâu một hơi, cứ như thế này vậy, nghề nghiệp của cậu nên là thế này mới đúng.
Lần phỏng vấn thứ hai của Sungmin chỉ mất hai phút, giám đốc phòng Nhân sự và giám đốc phòng Nghiệp vụ cùng gặp cậu. Họ phỏng vấn rất đơn giản, xoay quanh kinh nghiệm của cậu, sự chuyên nghiệp của cậu, còn cả chuyện nếu như nhận cậu làm việc thì khi nào có thể đi làm… Từ những biểu hiện của họ, Sungmin đã có thể yên tâm rằng, việc đi làm của mình chắc chắn không vấn đề gì nữa rồi.
Quả nhiên cuối cùng giám đốc phòng Nhân sự nói với cậu: “Anh Lee, hoan nghênh anh gia nhập công ty. Sau này Kim Min Young sẽ liên lạc với anh, thông báo mức lương và thời gian đi làm của anh “.
Sungmin vui mừng cảm ơn, lui ra ngoài. Kim Min Young đang đợi, vừa nhìn thấy cậu ra, vội kéo đến một bên hỏi: “Sao rồi?”.
“Chắc là không vấn đề gì. Giám đốc của các chị nói, sẽ bảo chị liên lạc về tiền lương và thời gian đi làm với em.”
“Tốt quá rồi.” Kim Min Young rất vui mừng. Sungmin không ngừng cảm ơn: “Chị Kim, cảm ơn chị, đến lúc đó em mời chị và học trưởng cùng ăn cơm”.
“Khách sáo cái gì, chúng ta cũng sắp là đồng nghiệp rồi, đến lúc đó cứ bảo Jung Mo mời hai chúng ta ăn cơm là được.” Min Young cười ha ha, lại nói: “Vậy em về trước nhé, bên này chị sắp xếp xong sẽ gọi điện cho em”.
Sungmin gật đầu, lại nói thêm vài câu với cậu ấy. Đang chuẩn bị cáo từ, thì đột nhiên có một người đàn ông đi đến ngay sau bọn họ, toàn thân ông ta phát ra mùi khét!
Sungmin giật thót mình, quay ngoắt lại.
“Sao vậy, đó là Giám đốc Choi, cấp trên của em đó, vừa rồi lúc phòng vấn em gặp qua rồi mà.” Kim Min Young nói.
Sungmin lại lắc đầu, người đó đã không còn là Giám đốc Choi nữa rồi. Vừa nãy khi phỏng vấn, cậu có bắt tay với Giám đốc Choi, gần như vậy, cậu chỉ ngửi thấy mùi nước hoa trên người ông ấy. Nhưng bây giờ, trên người ông ấy toát ra , lại là mùi của ác linh!
Sungmin nhìn Giám đốc Choi kia đi vào khu làm việc, giữa khu vực đó và quầy lễ tân có một tường ngăn trang trí, Sungmin nhìn không thấy. Cậu nóng ruột, kéo tay Kim Min Young hỏi: “Chị Kim, làm phiền chị hai phút, chị đưa em đi tham quan một chút khu làm việc được không, em muốn xem qua”.
Kim Min Young sững lại, nhưng vẫn đồng ý. Sungmin cùng với cậu ấy đi tới khu vực làm việc, đúng lúc nhìn thấy Giám đốc Choi kia đi thẳng vào một phòng làm việc bên trong, ông ta không gõ cửa, đẩy cửa bước vào, rồi sau đó đóng lại rất nhanh.
Vừa rồi lúc cánh cửa mở ra, Sungmin đã nhìn thấy đó là một gian phòng vừa rộng rãi vừa có phong cách. Cậu nhanh chóng hỏi Kim Min Young: “Đó là phòng làm việc của ai vậy?”.
“Phòng chủ tịch.”
Tim Sungmin đập “thình thịch”, một dự cảm lạ xuất hiện. Cậu kéo tay Kim Min Young: “Chị, chị đừng có đến gần đó. Ý em là, các chị ở yên đây… , Sungmin ấp úng không biết phải giải thích như thế nào về tình hình trước mắt.
Kim Min Young cảm thấy rất kỳ quái: “Em sao vậy?”.
Sungmin lại nhìn căn phòng của chủ tịch kia, sau đó quay ra nhìn Kim Min Young và đám người đang ngồi đầy trong phòng làm việc. Cậu lùi nhanh một bước: “Chị Kim, em đột nhiên nhớ ra có chuyện gấp, em đi trước đây”.
Sungmin gần như cướp cửa mà đi ra, cậu cuống quýt ấn vào nút thang máy, lấy điện thoại gọi cho Heechul, nhưng điện thoại đột nhiên lại mất tín hiệu. Sungmin lòng nóng như lửa đốt, không đợi được thang máy nữa, cậu xông vào phòng cầu thang bộ, lật đật lật đật chạy xuống dưới.
Chạy được hai tầng lầu, điện thoại cuối cùng cũng kết nối được. Giọng điệu uể oải của Heechul truyền đến: “Sao vậy, nhân viên mới, phỏng vấn xong chưa?”.
“Heechul!” Sungmin hét lớn vào điện thoại: “Có ác linh, ở tầng tám, ở tầng tám!”.
Heechul giật nảy mình, đứng bật dậy: “Cậu đang ở đâu? Tránh xa chỗ đó trước đã, tôi lập tức qua ngay”. Sungmin nói nhanh vị trí của mình, Heechul vừa nghe vừa vẫy tay gọi thanh toán. Đặt tiền xuống bàn, chẳng kịp đợi người ta trả lại, cậu đã khoác túi thiết bị rồi chạy vội lên lầu.
Hai người gặp nhau ở cầu thang tầng năm, Sungmin kể lại chuyện của Giám đốc Choi kia, cuối cùng nói: “Tôi thấy phòng ông ta vào là phòng của chủ tịch, bây giờ cũng không biết sao rồi? Trong đó có bạn của tôi, còn có rất nhiều người đang làm việc”.
Heechul vừa nghe vừa cùng Sungmin đi lên trên. Toàn bộ tẩng tám đều thuộc khu vực của Công ty Huệ Thông, cho nên vừa đi ra khỏi cầu thang là nhìn thấy ngay quầy lễ tân của công ty. Heechul và Sungmin len lén thò đầu vào thăm dò, nhìn thấy vị trí trước quầy lễ tân trống trơn, không có người.
Sungmin sốt ruột: “Vừa rồi nhân viên quầy lễ tân vẫn còn ở đây, bọn họ có hai người, không thể cùng lúc rời đi chứ?”.
Heechul kéo Sungmin quay lại phòng cầu thang, dặn dò cậu: “Tôi cho cậu số của công ty, cậu xuống tầng dưới gọi điện thoại, nói lại tình hình ở đây với bọn họ, bảo bọn họ cử người đến. Tôi vào trong xem xét trước”.
Sungmin hơi hoảng, kéo Heechul: “Hay là cậu đợi những người khác đến rồi hẵng hành động”.
“Yên tâm, tôi biết phải làm gì mà. Tôi sẽ giả làm người đến xin việc, trà trộn vào trong xem xét tình hình. Cứ coi như những người khác trong công ty đến, cũng phải có người vào trong thăm dò. Lúc này sự việc vừa phát sinh, ác linh có lẽ chưa đề phòng, tôi vào trước xem xét tình hình vẫn hơn. Đối phó với ác linh trong trường hợp đông người này, thời gian càng kéo dài, thì tổn hại sẽ càng lớn. Bọn nó đã chết rồi, cho nên chẳng băn khoăn gì. Nếu như chỉ là một hai ác linh, có thể thu lại được, tôi sẽ ra tay trước”, Heechul vừa nói vừa lấy chiếc kính màu nâu ra đeo lên. Sungmin biết, đây gọi là kính nhận hồn, đeo vào thì có thể nhìn thấy linh hồn.
Sungmin rất không yên tâm, Heechul cười với cậu, vỗ vỗ vào ngân liên tiêu* ở thắt lưng của mình: “Đừng lo lắng, dù gì tôi cũng là hàng ma sư cấp một, biết được ý nghĩa của cấp một không? Chính là cấp độ cao nhất trong hàng ma sư. Ác linh có hung ác hơn nữa tôi cũng đều gặp qua rồi, hồn lực của tôi rất mạnh, lại biết pháp thuật, bọn nó không thể làm gì tôi được. Vụ này rất nhỏ, không sao đâu. Nếu như tình hình thực sự không tốt, tôi sẽ lập tức rút lui”. (*Ngân liên tiêu: Chính là sợi xích bạc, một đầu có gắn phi tiêu bạc nhọn Heechul thường xuyên sử dụng.)
“Vậy, cậu nhất định phải cẩn thận.”
Heechul vỗ vỗ vào vai Sungmin, học theo dáng vẻ của cậu lúc trước, giơ nắm đấm lên, cười nói: “Cậu đợi đấy”.
Heechul đi vào, Sungmin ở trong phòng cầu thang len lén nhìn về phía Công ty Huệ Thông, nhưng chẳng thấy gì cả. Cậu đợi một chút, không thấy Heechul ra, cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh gì. Sungmin quyết định xuống lầu gọi điện thoại trước. Đang định hành động, đột nhiên nghe thấy một tiếng súng nổ: “Đoàng!”.
Tiếng súng kèm theo một loạt tiếng thét phá tan bầu không khí tĩnh lặng, ập thẳng vào tim Sungmin. Cậu bịt miệng, chặn lại tiếng kêu kinh hãi, trong chốc lát co rúm người đứng trong phòng cầu thang. Không phải ác linh sao? Sao lại nổ súng? Tại sao lại có súng!
Hai chân Sungmin mềm nhũn ra, trong lòng căng thẳng cực độ. Tình huống như thế này ban đầu cậu chưa lường tới.
Heechul có bản lĩnh, hồn lực lại mạnh, pháp thuật cũng cao mirth, cậu ấy liệu có thể ngăn được đạn không?
Sungmin dựa vào tường; cố gắng bịt chặt miệng mình, sợ rằng không khống chế được lại hét lên gây phiền phức. Cậu hy vọng Heechul có thể chạy ra ngoài, nhưng vẫn chẳng thấy Heechul đâu. Sau tiếng súng, Công ty Huệ Thông lại yên tĩnh trở lại.
Đầu óc Sungmin bỗng nhiên trống rỗng, nhưng cậu biết cậu không nên đứng ngây ra ở đây. Sungmin lấy điện thoại ra, vừa chạy xuống tầng, vừa bấm số máy Heechul cho cậu. Khi chạy đến tầng năm, điện thoại mới kết nối được.
“Tôi là Ray.” Người nhận điện thoại rõ ràng mạch lạc trực tiếp báo cáo tên của mình.
Sungmin căng thẳng đến mức cổ họng nghẹn lại, thử mấy lần, cuối cùng cũng thốt ra lời: “Tôi là Lee Sungmin, tôi vào cùng Heechul. Tôi phát hiện ác linh, Heechul nói cậu ấy đi xem xét trước, bảo tôi gọi điện cho mọi người. Cậu ấy vẫn chưa ra, xin các anh nhanh phái người đến, bọn chúng có súng, đã nổ súng rồi, Heechul đang rất nguy hiểm…”
.
.
.
Kết thúc chương 12
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.