Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 14

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 14

.
.
.

Khi Sungmin đi vào Công ty Huệ Thông, Ray báo cáo trên máy liên lạc: “Có một nam giới, hai mươi tám tuổi tên là Kang Wook, hai năm nay mắc bệnh gan, ba tháng trước đã nhảy lầu tự sát. Trong kho không có linh hồn của anh ta. Có dấu hiệu rõ ràng anh ta có quan hệ với Công ty Huệ Thông. Tôi đã đột nhập vào nhật ký trên mạng của anh ta, sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta liền đến Huệ Thông làm việc. Trong thời gian sáu năm đã từng bước từng bước thăng tiến, lên đến chức giám đốc bộ phận, nhưng sau khi mắc bệnh thì liền bị đuổi việc. Trùng hợp là, thời gian anh ta còn làm việc có từng giữ chức vụ giám đốc Nghiệp vụ, chính là người tiền nhiệm của Giám đốc Choi kia”.

“Điều đó chứng minh anh ta có động cơ để làm ra vụ việc lần này?” Shindong đã bày sẵn trận hình, chờ đợi trước cửa Công ty Huệ Thông, cảm thấy rất bất ngờ đối với tin tức đó: “Linh hồn mới ba tháng, không nên có mùi như vậy chứ. Sungmin nói người đó chỉ vừa đi qua sau lưng, cậu ấy đã ngửi được rồi?”.

“Hơn nữa súng của hắn ta được mang vào trong như thế nào? Hắn ta còn có thể phân biệt được ra ai là hàng ma sư nữa? Linh hồn mới được ba tháng, sao có thế biết bày ảo giác, chứ đừng nói đến tạo ra kết giới. Đây chắc chắn không đơn thuần là thủ đoạn của ác linh.” Đầu mối này đối với mọi người mà nói chẳng qua chỉ càng khiến vấn đề phức tạp hơn.

“Tôi đến rồi.” Lúc này tiếng của Sungmin truyền tới qua máy liên lạc, cậu đã thuận lợi nhảy ra khỏi ống thông khí, cởi áo giáp chống đạn, cuộn lại thành một cục vứt vào trong một khoang làm việc. Sau đó lặng lẽ đi về phía đám người đang túm tụm.

“Sungmin.” Shindong dặn dò: “Tình hình bên trong có lẽ còn phức tạp hơn so với chúng ta tưởng tượng, cậu nhất định phải cẩn thận. Quan trọng nhất là phải nhận định được kẻ cầm súng có phải là ác linh không, và còn có vũ khí gì khác không, chúng ta cần phải khống chế được lực sát thương của súng. Chỉ cần xác thịt được nguyên vẹn, chứng mất hồn phách dễ xử lý thôi”.

Sungmin giơ tay làm ký hiệu OK trước cổ áo, Donghae lập tức truyền đạt: “Cậu ấy hiểu rồi”.

“Ray, Công ty Huệ Thông có từng làm việc gì liên quan đến hàng ma không? Ví dụ như có từng mua bán vận chuyển sản phẩm đặc thù nào đó, hay mua về thứ gì đáng để chúng ta chú ý không?” Leeteuk đột nhiên nghĩ ra: “Ác linh này tiêu tốn nửa giờ đồng hồ mà cũng chẳng làm gì, không có điểm nào giống với giết người báo thù, cũng không giống lắm với tác phong của ác linh. Có lẽ nó bị người ta lợi dụng, dùng để đánh lạc hướng chúng ta”.

“Hiểu rổi, chúng tôi lập tức điều tra.” Ray trả lời, bắt tay vào tìm hiểu.  

Shindong đồng ý với cách nghĩ của Leeteuk, anh dặn dò: “Hwa Ha, cậu đến nhà Kang Wook một chuyến, xem xem người nhà anh ta sau khi anh ta qua đời có xảy ra chuyện gì kỳ quái không. Biết đâu có thể tìm được một chút quan hệ của anh ta với giới hàng ma”. Hàng ma sư tên Kim Hwa Ha trả lời một tiếng, rồi nhanh chóng đeo túi thiết bị lên vai, xuất phát.

Donghae cẩn thận nhìn hình ảnh camera từ chỗ Sungmin truyền đến, nói với mọi người: “Xem ra thực sự là có kết giới. Đám con tin vẫn còn rất tỉnh táo, vẫn có phản ứng đối với hành động của tên cầm súng, chắc chắn là không bị ảo giác tác động. Sungmin thâm nhập vào cũng vô cùng thuận lợi, hiện tại tình trạng bên trong ổn định”.

“Kết giới ở vị trí nào? Có thể tính toán được phạm vi không?”

“Không tính được, Sungmin đi qua kết giới hoàn toàn không gặp trở ngại gì, nhìn không ra dấu hiệu của kết giới.” Donghae trả lời, lại bổ sung thêm một câu: “Hôm rằm tháng Bảy tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy đi qua kết giới của Heechul, chính xác là giống như hôm nay”.

Lúc này Sungmin từng bước từng bước chen vào nhóm người, tất cả mọi. người đều rất sợ hãi, không ai chú ý đến cậu. Donghae nhìn thấy tất cả, tiếp tục báo cáo: “Hầu hết con tin đều đã được tập trung lại, cửa của các phòng làm việc độc lập đều mở ra, không có người, chỉ có một gian phòng đóng cửa”. Anh đối chiếu với bản đồ sửa kết cấu, nói: “Đó là phòng chủ tịch”.

Chủ tịch ở bên ngoài, vì sao phòng làm việc còn đóng cửa?

Trong phòng giám sát của Công ty Nhã Mã, Ray nhận được một cuộc điện thoại, là quản lý cao cấp Happy bên cạnh Boss gọi: “Ray, Boss nói không gọi được điện thoại cho Heechul, anh kiểm tra xem”.

“Heechul? Heechul bị thương rồi, có vụ việc liên quan tới ác linh trong tòa nhà văn phòng cho thuê, Heechul xảy ra chuyện ở hiện trường”, Ray nhanh chóng tóm lược sự việc.

“Các anh để Thỏ Con vào trong?” Happy sốt ruột “Vậy tôi nói với Boss thế nào đây?”.

“Sao…”  Ray không hiểu, có thế nào thì cứ nói vậy chứ sao, cứ báo cáo theo tình hình thực tế là được. Tình huống thế này chẳng phải rất thường gặp sao, có gì phải lo lắng như vậy chứ?

“Bỏ đi bỏ đi, bây giờ cũng không thể quay lại được nữa. Các anh nhanh chóng giải quyết cho xong sự việc này, bảo Shindong và Leeteuk nhất định phải cẩn thận, đưa Thỏ Con ra ngoài an toàn. Boss còn đang họp, tôi tạm thời giấu anh ấy, nếu như có vấn đề gì, anh phải lập tức thông báo cho tôi.”

Ray tối sầm mặt, không phải là bọn họ gặp rắc rối rồi chứ?

Sungmin lúc này đã lẩn vào trong đám người, cậu lách về phía trước, nhìn thấy Heechul ngã dưới đất. Vùng bụng cậu ấy dính đạn, đôi mắt mở ra yếu ớt, may mà có người dùng áo buộc ngoài miệng vết thương cho cậu ấy, cầm máu được chút ít. Xem ra tên cướp này cũng không muốn Heechul chết nhanh như vậy.

Donghae thông báo lại tình hình trên màn ảnh cho bọn Shindong, Shindong nhanh chóng nói với Sungmin: “Sungmin, bên trong đó chắc chắn là có con người giúp đỡ, bọn chúng giữ mạng Heechul lại rất có thể là để làm con tin khi rút lui. Nếu chỉ là ác linh thông thường, sẽ không bao giờ lo tới điều đó”.

Trái tim Sungmin đập dữ dội, cậu giả vờ vuốt tóc, dùng tay làm biểu tượng OK trước cổ áo. Donghae lần nữa truyền đạt lại giúp cậu: “Cậu ấy hiểu rổi”.

Sungmin âm thầm quan sát xung quanh, cậu nhớ rõ nhiệm vụ của mình là quan sát xem hiện trường còn thứ gì khác nguy hiểm không, phán đoán xem người cầm súng kia rốt cuộc có phải là ác linh nhập vào hay không. Cậu quan sát gần hết một vòng, không nhìn thấy Giám đốc Choi, cùng không thấy kẻ cướp khác. Nhưng còn có ác linh khác không, cậu cần phải ngửi lại cẩn thận. Sungmin lại nhìn Heechul cái nữa, sau đó kín đáo di chuyển trong đám người. Cậu không ngửi thấy mùi của ác linh, cũng không nhìn thấy người nào biểu hiện không bình thường, càng không nhìn thấy thứ vũ khí gì khác.

Donghae nhìn trong màn hình giám sát cũng không phát hiện ra điều gì. Thế là Shindong nói với Sungmin: “Sungmin, cậu nghĩ cách để xác nhận xem người cầm súng kia có phải là ác linh không”.

Đám người mà Sungmin đang trà trộn ở cách người cầm súng kia một khoảng khá xa, Sungmin không ngửi được, cậu cần phải đến gần anh ta.

“Tên cướp không nằm trong phạm vi bắn tỉa, tôi không nhìn được hắn ta”, Leeteuk nói trong thiết bị liên lạc.

Sungmin quan sát tường kính lớn, lại nhìn tên cướp cầm súng kia. Xem ra cậu bây giờ không những phải phán đoán hắn ta có phải là quỷ không, còn phải dẫn hắn ta đến bên cửa sổ. Nhưng bây giờ chen ra khỏi đám người chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý, lỡ để tên cầm súng nghi ngờ thì thật gay go. Sungmin ngẫm nghĩ, nhìn người đàn ông to béo bên cạnh đang đầm đìa mồ hôi, tự nói trong lòng “Xin lỗi”. Sau đó cậu vặn vặn tay, dùng sức véo mạnh vào vùng thịt béo núc ở giữa cổ người đó.  

Người béo này hét lên như lợn bị chọc tiết, trong chốc lát ngã vật xuống. Tất cả mọi người vốn đều đang căng thẳng cực độ, bị ông ta dọa, liền đồng loạt hét lên thất thanh.

Sungmin nhân cơ hội đó hét lớn: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi..” Đám người không biết xảy ra chuyện gì, trong chốc lát hoảng lên, kêu thảm thiết chạy loạn, Sungmin chớp cơ hội đẩy đẩy đám người hướng về phía người đàn ông cầm súng kia.

Cậu dùng toàn lực chen vể phía trước, muốn mượn đám người bảo vệ để ngửi một chút mùi trên người kẻ cướp, và đẩy hắn ta vào phạm vi tầm ngắm của Leeteuk. Nhưng khi Sungmin loạng choạng lao đến, lại phát hiện ra chỉ có một mình mình đang ở trước mặt kẻ cướp.

Sungmin quay phắt lại nhìn, đám người sau lưng kia giống như bị một bức tường vô hình ngăn lại, kẹt ở đó không thể di chuyển về bên này. Sungmin mở to mắt, trong lòng nhất thời hiểu ra, đó là kết giới! Tên cướp để bảo đảm không ai có thể xông đến cướp súng của mình đã giăng lên kết giới!

Đoàn người phía sau kinh ngạc nhìn cậu, Sungmin quay lại, nhìn thấy tên cướp cũng dường như vừa bị giật mình, lúc này đang nhìn cậu chằm chằm.

Sungmin bị dọa cho tê dại cả da đầu, nhưng lúc này cậu đã ngửi thấy rất rõ mùi cháy khét trên người tên cướp. Cậu mặc kệ tất thảy, lập tức dùng tay che máy giám sát trên cổ áo lại, truyền tín hiệu về phía Donghae. Donghae nhanh chóng báo cáo: “Cậu ấy xác nhận tên cướp đó là ác linh. Mọi người chú ý, cậu ấy xông vào kết giới rồi, tên cướp chắc đã nghi ngờ”.

Tên cướp thực sự là đã nghi ngờ, hắn chĩa súng vào Sungmin, bước hai bước về phía trước. Sungmin nhìn thấy nòng súng, huyết mạch toàn thân đều như ngừng chảy, thời khắc nguy cấp, cậu quay phắt lại hét lớn: “Ai đẩy tôi đến vậy? Là ai? Là tên khốn nạn nào? Đồ khốn kiếp!”

Mọi người ngây ra, cùng nhìn nhau, tên cướp cũng ngây ra. Sungmin ôm lấy đầu khóc lóc: “Đừng giết tôi, tôi chẳng biết gì cả, tôi bị người ta đẩy ra, đừng giết tôi”. Tên cướp vừa kinh ngạc lại nghi ngờ, nhìn nhìn đám người, lại nhìn Sungmin.

Sungmin từ từ di chuyển về phía sau, vừa di chuyển vừa kích  động cầu xin tha mạng: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi còn trẻ, vẫn còn chưa yêu đương, chưa kết hôn, tôi không muốn chết!”. Tên cướp vẫn chĩa súng vào cậu, vô thức bám theo bước chân của cậu, lại di chuyển lên phía trước mấy bước.

“Nằm xuống.” Trong máy liên lạc đột nhiên truyền đến  giọng của Leeteuk. Sungmin lập tức nhào người về phía Heechul, dùng thân thể bảo vệ cho cậu ấy.  

Trong chớp mắt, chỉ nghe thấy một tiếng “xoảng cheng”,  cửa kính lớn bị vỡ vụn, một viên đạn khác tích tắc đã găm trúng người đàn ông cầm súng kia. “Bụp” một tiếng, viên đạn nổ bung ra, lá bùa màu đỏ biến thành một tấm lưới bọc lấy hắn ta, tiếp đó biến đi không còn tông tích. Tên cướp kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống đất, không động đậy gì nữa.

Nhóm người Shindong, Kangin ở ngoài cửa cùng lúc xông vào: “Nằm xuống, tất cả nằm xuống, cảnh sát đây!”.

Bao quanh bên ngoài đám con tin, quả nhiên còn có một kết giới ngăn cản đường đi của cảnh sát. Shindong niệm chú quyết, hét một tiếng “Phá!”, đập tay một cái lên kết giới, cả đám người bên trong liền xông ra.

Lúc này Sungmin lại ngửi thấy mùi cháy khét lướt qua trước mặt mình, mùi cháy khét đó hình như đang hướng về phía phòng làm việc của chủ tịch. Sungmin kinh sợ, chỉ về phía đó hét lớn: “Còn một con nữa”.

“Nhìn thấy rồi.” Một hàng ma sư  trả lời, “đoàng” một tiếng, nổ súng, đạn bùa bay đến, dừng lại giữa không trung rơi xuống, nhưng không bắn trúng vào ác linh.

“Bị kết giới ngăn cản rồi, nó đã vào phòng.” Hàng ma sư kia hét lên. Sungmin không nói lời nào, xông thẳng vào, đẩy cánh cửa đó ra. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu vô cùng kinh hãi, rất nhiều người đang nằm la liệt trong phòng.

Ác linh lao ra phía cửa sổ mà chạy, nhưng cửa sổ tầng tám này toàn bộ đã được dán bùa phong ấn, nó đập vào cửa kính liền bị bùa phong ấn đánh bật lại. Sungmin ngửi thấy mùi cháy khét xộc đến, sau đó một sức mạnh vô hình, lạnh lẽo đẩy cậu ngã, lục phủ ngũ tạng của cậu liền bị chèn ép. Sungmin lấy bùa trấn quỷ ra khua lung tung, ác linh lại chẳng hề hấn gì, tiếp tục ép. Nhưng phút chốc, nó cũng phát hiện ra người này không thể chiếm thân nổi.

Sungmin lúc đó cảm thấy mình nhẹ bẫng, áp lực đã không còn. Đột nhiên người đàn ông nằm bất động bên cạnh cậu nãy giờ nhảy phắt dậy, ra sức kéo cậu về phía sau. Đợi đến khi Sungmin khôi phục lại thần trí, thì đã bị kéo đến bên một bàn làm việc. Người đàn ông bị ác linh chiếm thân đó cầm một chiếc kéo kề lên cổ Sungmin. Nó chạy không thoát, thế là liền nghĩ cách lấy cậu làm lá chắn.

Nhưng cái kéo nó cầm còn chưa chạm được đến cổ, Sungmin đã bất chấp tất cả quay đầu tát cho nó một cái, đem lá bùa dán lên mặt nó. Cùng lúc đó, một viên đạn bùa từ đâu cũng bắn trúng vào vai nó. Ác linh kêu một tiếng ai oán, cơ thể bị chiếm kia mềm nhũn ra đổ xuống đất  

Sungmin nhìn nhìn đôi tay mình, lại chăm chú nhìn Shindong vẫn đang cầm súng đứng đó, không rõ lá bùa vừa rồi của cậu rốt cuộc có tác dụng gì không. Biểu hiện của cậu khiến Shindong phải bật cười, đi đến vỗ vỗ vai cậu: “Bùa trấn quỷ phải phối hợp vói niệm chú mới có tác dụng. Cậu khua qua khua lại, tát nó như thế chẳng có ích gì”.

Sungmin còn đang ngẩn ra, Shindong lại nói: “Cậu làm rất tốt, Sungmin, cảm ơn cậu!”.

Shindong nói xong liền quay người đi, Sungmin lúc này mới phản ứng lại, không kìm được, đỏ bừng mặt lên. Cậu vội vàng chạy ra, vừa nhìn thì thấy Heechul đang được đưa lên xe, cố xông đến, lớn tiếng hét: “Heechul, tôi là Sungmin, cậu nghe thấy tôi nói không?”.

Sắc mặt Heechul trắng bệch, cười yếu ớt, giơ ngón tay cái lên với Sungmin. Thần kinh căng thẳng của Sungmin cuối cùng cũng được thả lỏng, không kìm nổi lớn tiếng khóc oa oa.

Một nhóm đông cảnh sát xông vào, rất nhiều người đi qua bên cạnh cậu, Sungmin chẳng buồn bận tâm đến, cứ thế khóc thoải mái một trận.

Donghae báo cáo với Shindong: “Đã kiểm tra lại băng ghi hình của camera giám sát. Nhân viên bảo vệ đi vào tầng tám sau khi sự việc xảy ra mà Sungmin nói kia, đội bảo vệ bên này xác nhận không phải là người của bọn họ. Hắn ta còn đeo túi, bây giờ vẫn trên lầu chứ?”.

Shindong nhìn khắp xung quanh: “Tôi không thấy ai cả. Tôi sẽ thông báo để Kangin chú ý”.

Một hàng ma sư chạy đến: “Shindong, đếm qua rồi, tất cả có tám người mất linh hồn, nhưng trong tầng lầu này không tìm được linh hồn nào cả”.

Tầng lầu đã bị phong tỏa, linh hồn không thể chạy heoát được, tìm không thấy chứng tỏ là, những linh hồn này mất rồi!

Shindong cau mày suy nghĩ, lúc này Donghae lại nói: “Shindong, tôi đã phát hiện ra hắn. Hắn thay cảnh phục trên người rồi, vừa ra khỏi thang máy rời khỏi tòa nhà. Tôi đã làm so sánh khuôn mặt… chính là hắn”.

Shindong xông đến bên cửa sổ, vừa hay nhìn thấy một người đàn ông mặc cảnh phục ở con đường đối diện bên dưới tòa nhà đang quay lại nhìn vế hướng này. Hắn thấy Shindong nhìn xuống, còn huênh hoang vẫy vẫy tay với anh, sau đó lẩn vào trong đám người, mất tích.

“Sợ rằng lần này chúng ta gặp phải kẻ trộm cắp linh hồn rồi.” Dùng ác linh gây phiền phức, phân tán sự chú ý, sau đó nhân lúc hỗn loạn mang những linh hồn hắn muốn đi. Như thế này có thể giải thích vì sao ác linh có súng, vì sao có kết giới. Vụ việc này căn bản được tạo ra bởi một người có trải qua huấn luyện, chuẩn bị kỹ càng mỗi lần hành động.

“Lại giống như lần trước?”

“Lũ rụt cổ này thật là phiền phức!”

“Đem danh sách những người bị mất hồn liệt kê ra, phân tích giống như lần trước, xem xem những hồn phách bọn họ bị cướp đi có điểm gì giống nhau.” Shindong vừa dặn dò, vừa đi về phía Kangin, bảo ông sau khi lấy xong khẩu cung của những người có mặt tại hiện  trường thì gửi cho bọn họ một bản, và yêu cầu tất cả mọi người phải tập trung đợi ở Wating bên kia để uống nưóc, uống xong mới được đi.

Kangin gật đầu, Shindong lại nói với Ray: “Bọn chúng lấy đi những linh hồn này nhất định không phải là ngẫu nhiên. Trên đường lớn chỗ nào cũng có thể cướp linh hồn, bọn chúng lại lựa chọn ở đây. Cho nên linh hồn của những người này nhất định có điểm đặc thù, tôi muốn biết bọn chúng có tiêu chí lựa chọn như thế nào”.

“Hiểu rồi.” Ray trả lời, sau đó nói: “Các anh em, tôi vừa nhận được một tin xấu, căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, Boss hình như phát hỏa rồi, đang đi tới chỗ các anh, bão sắp tới rồi, mọi người cẩn thận”.

“Phát hỏa? Anh ta phát hỏa ở điểm nào chứ?”

Ray cũng không nói được rốt cuộc Boss phát hỏa vì sao, anh trả lời: “Mấy người thấy vị bạn học ‘kỳ tài trời phú, vì nước an dân’ Lee Sungmin của chúng ta thế nào rồi?”.

“Cậu ấy không sao, khóc một trận, đi cùng với Heechul ra xe rồi.”

“Thế này đã khóc rồi? Cậu ấy thực sự thích hợp làm hàng ma sư sao?”

“Có lẽ Boss xem trọng thiên phú hơn. Thực ra có thể từ từ huấn luyện.” Leeteuk tiếp lời, anh cất súng đi bàn bạc với Shindong, vụ án cướp linh hồn không dừng lại ở con số một, rất khó khăn.

Sungmin không hề biết tình hình của bọn họ bên này, toàn bộ đầu óc và trái tim đều ngập tràn cảm giác an ủi vì cuối cùng cũng cứu được Heechul. Nhưng mà Công ty Nhã Mã lại không muốn cho cậu đi cùng xe cấp cứu, yêu cầu cậu phải ở đây nghỉ ngơi, sau đó còn muốn làm kiểm tra cho cậu. Sungmin nghe thấy hàng ma sư kia len lén dùng máy liên lạc hỏi có cần đưa cho cậu đồ uống của Waiting không, thì không nhịn được nói với anh ta: “Không cần lãng phí, thứ đồ uống đó không thể làm mất đi ký ức của tôi, tôi từng uống rồi”.

Vị hàng ma sư kia kinh ngạc nhìn cậu, vội vàng chạy ra xa thông báo. Sungmin bĩu môi, cảm thấy đầu óc trống rỗng. Sự việc kết thúc rồi, cậu vừa thả lỏng một chút liền cảm thấy rất mệt.

Động tĩnh nơi này dường như thu hút sự chú ý của không ít người hiếu kỳ. Trong tòa nhà, rất nhiều nhân viên công sở chạy xuống dưới, bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết tầng tám bị phong tỏa, vậy là bàn tán xôn xao cả lên.

Sungmin quan sát những người đó, đột nhiên cảm thấy mình thật sự không giống với bọn họ. Cậu thấy thích những hàng ma sư mặc áo chống đạn, cầm mấy thứ vũ khí kỳ lạ, dùng loại súng cổ quái kia hơn.

Cậu thật sự, rất muốn làm hàng ma sư!

Sungmin ngước mắt, nhìn thấy Kyuhyun đang đứng ở xa xa trước mặt mình, cậu nhất thời nhảy lên, trong lòng kích động một hồi. Lúc này cậu chỉ muốn nói với Boss, cậu không do dự nữa, không đắn đo nữa, cậu muốn làm hàng ma sư, cậu muốn đến công ty của anh làm việc.

Sungmin đi về phía Kyuhyun, cậu nhìn thấy biểu cảm của anh giống như vừa thở phào một cái, đang định gọi anh, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi: “Sungmin!”.

Sungmin quay đầu lại, nhìn thấy Jung Mo, liền trả lời một tiếng: “Học trưởng!”. Jung Mo đi đến phía cậu, kéo cậu ra nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới: “Em không sao chứ, dọa chết anh rồi, nghe nói tầng tám có cướp, chỗ đó còn bị phong tỏa, anh liền nhớ ra hôm nay em đến phỏng vấn, cũng không biết là em có bị giữ lại hay không, gọi điện cho em và Min Young đều không được. Suýt chút nữa làm anh lo chết mất, bây giờ nhìn thấy em không sao là được rồi”.

“Cảm ơn học trưởng. Chị Kim cũng không sao, em vừa mới nhìn thấy chị ấy rồi.”

Jung Mo gật đầu, nắm chặt vai Sungmin nói: “Như thế này là tốt rồi, tốt rồi”.

Sungmin cảm động vô cùng, thấy có chút đáng tiếc vì không thể cùng đi làm với Jung Mo, cậu cắn môi, nói: “Học trưởng, xin lỗi, em không thể cùng anh làm việc trong một tòa nhà rồi”.

“Sao cơ?” Jung Mo rất ngạc nhiên: “Sungmin, em bị dọa nên sợ hãi quá phải không? Vụ cướp lần này là ngoài ý muốn, bọn anh ở đây rất an toàn, không phải thường xuyên thế này đâu”.  

“Em biết.” Sungmin muốn nói, cậu chẳng qua muốn làm việc có ý nghĩa hơn mà thôi, cậu muốn làm việc như những người kia, có thể đem lại an toàn cho mọi người.

Nhưng lúc này điện thoại của Jung Mo lại vang lên, anh nhận cuộc gọi: “Hankyung, không sao rồi, không sao rồi, mình nhìn  thấy cậu ấy rồi, cậu ấy không sao, cậu yên tâm đi. Được, được, mình đưa điện thoại cho cậu ấy”.

Jung Mo chuyển điện thoại cho Sungmin: “Là Hankyung, cậu ấy cũng đã nghe nói, lúc trước còn bảo muốn đến đây, em nói chuyện với cậu ấy nhé”.

Sungmin thở dài trong lòng, nhận lấy điện thoại, nói mấy câu, cho biết mình đã bình an. Hankyung ở đầu dây bên kia rất căng thẳng, liên tiếp nói muốn đến gặp cậu.

Sungmin từ chối, vào lúc tâm trạng như thế này, cậu thực sự không có tinh thần để ứng phó với việc thăm hỏi của một quý công tử như anh. Cậu cảm ơn, dập máy, lại nói chuyện thêm với Jung Mo mấy câu rồi cáo biệt.

Sau đó cậu quay đầu lại, lúc này đã chẳng thấy Kyuhyun đâu nữa rồi. Trong lòng Sungmin vô cùng thất vọng, cậu cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói với Boss. Cậu chạy một vòng từ trên xuống dưới, tin tức thu được lại là Kyuhyun có hội nghị quan trọng, đã đi rồi. Sungmin chẳng biết làm sao, chỉ đành nghĩ để hôm khác liên lạc với anh.

Nửa ngày tiếp sau đó, Sungmin bận rộn khác thường, cậu làm bản ghi chép theo yêu cầu của Shindong, lại chạy đến bệnh viện thăm Heechul, suốt từ lúc cậu ấy bắt đầu làm phẫu thuật cho đến khi kết thúc sau đó còn nán lại tới quá giờ ăn tối mới rời đi. Cậu ăn uống qua quýt, tiếp đó nhận điện thoại của Ryeowook, bị cậu ấy giáo huấn cho một trận về tội gan lớn làm bừa, không có ý thức an toàn.

Lúc này trời đã tối mịt, Sungmin mua lạc rang ăn vặt, vừa đi đường vừa ăn, nghĩ ngợi vẩn vơ. Nghĩ về cái gọi là mục tiêu sống của cậu; nghĩ vì sao những chuyện linh tinh vớ vẩn cậu gặp phải lại có rất nhiều người biết đến; nghĩ cậu sau này làm một hàng ma sư sẽ oai phong lừng lẫy thế nào; nghĩ phải tìm Kyuhyun nói chuyện; nghĩ không biết mình có vừa nhìn thấy anh là lại mất mặt hay không, muốn gặp anh một lần chẳng phải là chuyện dễ, hay là gọi điện thoại cho anh, nhưng gọi khi nào thì thích hợp đây… nghĩ rồi lại nghĩ, ngước mắt lên nhìn, trước mặt đã chính là Waiting.

Sungmin ngẩng đầu nhìn màu trời đen thẫm, nhớ lại thời khắc gặp ma ban đầu của cậu lại chính là lúc gặp phải con mèo đen kỳ lạ và một trận mưa lớn, qua vụ việc ngày hôm nay, cậu vẫn rất ổn, tất cả đều bình thường.

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên mấy hạt mưa lớn rơi xuống, rơi đúng trên trán mình.

Sungmin giật người, thật là nói cái gì thì cái đó đến. Cậu cất bước chạy về phía trước, vừa mới đẩy cửa Waiting ra, mưa lớn đã ập xuống như trút nước.  

Sungmin suýt chút nữa ngã nhào vào Waiting, cậu xoay người nhìn ra màn mưa, mặt mũi nhăn nhó. Quay lại, đang định gọi một tiếng “Chị Rin”, giọng nói của cậu đột nhiên mắc lại trong cổ họng.

Boss đang ngồi trên sofa nhìn cậu.

Sungmin cười ngốc nghếch, ngượng ngập bước đến, tự an ủi mình lần này không có gì quá mất mặt, chỉ suýt ngã nhào vào mà thôi, cũng chỉ nhăn nhó có chút xíu, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.

Kyuhyun như cười như không, nhìn cậu không nói gì. Sungmin thấp giọng gọi: “Boss”.

“Ừm.”

“Sao anh lại ở đây?”

“Đây là một trong những sản nghiệp của anh.” Kyuhyun trả lời rất tự nhiên, Sungmin không nói nữa. Cậu ngập ngừng ngồi xuống sofa đối diện với Kyuhyun. “Boss, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Nói đi.”

“Em nghĩ kỹ rồi, em muốn đến chỗ anh làm việc, em muốn làm hàng ma sư.”

“Quyết định rồi?”

“Vâng!” Sungmin gật đầu lia lịa. “Không sợ vất vả, không sợ nguy hiểm?”

“Vâng!” Lại gật đầu lia lịa.

“Em phải biết là, em đồng ý rồi, thì không thể hối hận.”

“Không hối hận, không hối hận.” Sungmin trả lời rất thoải mái.

Kyuhyun nhìn cậu, không nói gì.

Sungmin thấy vậy có chút thấp thỏm: “Boss, anh, anh vẫn cần em chứ?”. Sungmin thành thật biểu hiện quyết tâm: “Em nhất định sẽ học tập tốt, chăm chỉ rèn luyện..

“Đương nhiên cần, anh vẫn luôn đợi em, đợi rất lâu rồi.” Giọng nói của Kyuhyun cực kỳ nhẹ và trầm, Sungmin bị ngữ điệu dịu dàng này khiến cho rối bời, quên mất mình nên nói cái gì.

Cậu hơi ngẩn ra, cậu đã khiến Boss phải đợi rất lâu, còn chạy đến công ty khác phỏng vấn, suýt chút nữa thì phụ sự trọng dụng của anh với cậu. Sungmin giống như bị nắm phải thóp, khi vừa Iấy lại được ý thức liền nhanh chóng chuyển đề tài: “À, em mua lạc rồi”.  

Kyuhyun nhướn nhướn mày, Sungmin cúi đầu nhìn túi lạc của mình, đống lạc đã bị cậu cắn nham nhở, mời Boss ăn hình như không thích hợp lắm, lại nhanh chóng vớt vát: “Ý em là, xem xem Ji Ji có muốn ăn không”.

“Nó không ở đây.”

“Ồ!” Sungmin lắc đầu, lại nói: “Mưa rồi”, thực ra là muốn thanh minh rằng mình không phải đặc biệt vào đây để làm cái chuyện vô vị như đưa lạc cho chuột cưng thế này.

Nói như vậy dường như rất ngốc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nói mưa rồi còn ngốc hơn. Sungmin mặt mũi khổ sở mím chặt môi, cậu đúng là thỏ ngốc.

Lần này cuối cùng Kyuhyun cũng không nhịn được cười, anh vươn tay ra xoa đầu Sungmin: “Ngốc nghếch!”.

Nói cậu ngốc? Sungmin kháng nghị: “Em không ngốc mà”. Tuy cậu cũng ghét mình ngốc nghếch, nhưng trước mặt Boss tuyệt đối không thể thừa nhận.

Kyuhyun vẫn cười, Sungmin chẳng biết làm thế nào, dưới ánh nhìn của anh, cậu cảm thấy mặt mình đang đỏ lên. Cậu cố gắng tìm chủ đề: “Boss, anh vẫn còn chưa hỏi em, vì sao lại thay đổi chủ ý muốn làm hàng ma sư”.

“Ồ…” Kyuhyun dài giọng nói: “Hóa ra em đã có chủ ý khác”.

Mặt Sungmin phút chốc nóng bừng lên, thỏ ngốc, còn ngốc hơn nữa được không, không đánh mà lại tự khai thế là sao? Heechul chắc vẫn chưa báo cáo với Boss, sao lại vội vàng tự đào hố cho mình rồi nhảy xuống như thế?

Kyuhyun nhìn bộ dạng bĩu môi của Sungmin, không kìm được lại cười: “Được rồi, anh rất muốn biết, vì sao lại đổi chủ ý vậy?”.

Sungmin hắng giọng: “Bởi vì, bởi vì, Heechul nói, ông Trời cho em khả năng đặc biệt, chính là để em sử dụng nó. Em đã có tư chất của một hàng ma sư, thì không thể phụ ân huệ của ông Trời. Em phải có trách nhiệm với năng lực của minh, dùng năng lực của mình đi làm chuyện tốt cho mọi người”.

Kyuhyun nghe thấy, không nói gì. Sungmin nhìn anh, lại nói: “Boss, em cảm thấy Heechul nói rất đúng, cậu ấy là một hàng ma sư tuyệt vời, em cũng muốn giống như cậu ấy thành một hàng ma sư tốt”.

“Cậu ấy nói không đúng”, Kyuhyun bỗng nhiên nói.

Sungmin mở to mắt, không phục: “Không đúng ở đâu? Rõ ràng đúng mà”.  

“Nếu như em trở thành hàng ma sư, việc quan trọng nhất, chính là học cách tự bảo vệ mình, chứ không phải là làm anh hùng cứu thế.” Kyuhyun có vẻ hơi tức giận, Sungmin không hiểu mình đã nói gì sai.

Kyuhyun nhìn biểu cảm của cậu, dịu giọng nói: “Một hàng ma sư không bảo vệ nổi mình, thì làm sao bảo vệ được người khác? Cứ lấy sự việc hôm nay làm ví dụ, nếu như Heechul trước khi đi vào suy xét kỹ hơn đến hoàn cảnh của hiện trường, chuẩn bị tốt hơn nữa, cũng sẽ không đến nỗi bị thương nặng. Tuy trong tay ác linh có súng, tình huống này không thường gặp, nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra. Cậu ấy không phải chỉ mới vào nghề, vụ án lần này lại khinh suất xem nhẹ, bất cẩn qua loa, mạng này không mất là do cậu ấy may mắn, em còn muốn học cậu ấy cái gì?”.

Kyuhyun phê bình Heechul thế này, khiến trong lòng Sungmin càng không thoải mái, cậu cúi đầu im lặng, hướng đỉnh đầu về phía Kyuhyun. Kyuhyun nhìn Sungmin hồi lâu, cuối cùng thở dài, xoa đầu cậu: “Thỏ ngốc, lẽ nào anh nói không đúng?”.

Giọng nói Sungmin khe khẽ vang lên: “Cũng không phải là không đúng, chỉ có điều Heechul đã như vậy rồi, em nghe thấy cậu ấy bị phê bình, trong lòng khó chịu lắm”.

“Lẽ nào cậu ấy bị thương thì anh không cần quan tâm? Em hãy nhớ cho thật kỹ, nhất định phải học cách bảo vệ chính mình, biết không? Nếu không khi mất mạng rồi làm sao còn cơ hội để khó chịu?”

Sungmin gật gật đầu, không thể không thừa nhận những lời này tuy khó nghe, nhưng thực sự cũng có mấy phần đạo lý.

“Nhớ rõ chưa?”

“Rồi.”

“Nhớ cái gì?” Kyuhyun không chịu bỏ qua, tiếp tục truy vấn.

“Chính là, chính là phải bảo vệ mình trước, mới có thể giúp đỡ người khác.”

“Nhớ là tốt rồi. Thái độ của em bây giờ là thế nào vậy? Anh là Boss, các em phạm lỗi anh đương nhiên sẽ trách mắng, có gì không phục chứ?”

Sungmin thực sự không phục: “Cứ coi như là Boss cũng không thể bừa bãi đặt biệt danh cho người khác. Vừa rối anh nói em là Thỏ ngốc”.

“Đây rõ ràng là em tự gọi, anh chỉ nhặt để dùng thôi.”

Sungmin nhớ lại lần đầu tiên hai người nói chuyện, cậu thực sự là vì mình quản nhiều chuyện rỗi hơi quá nên đã chửi mình là thỏ ngốc.  

“Hơn nữa, tên của em chính là Thỏ Con, thêm từ ngốc nữa, vậy gọi là Thỏ ngốc có gì không đúng?”

“Em đâu phải tên Thỏ Con, tên của em là Lee Sungmin!”

Kyuhyun bị biểu cảm của cậu chọc cho phải bật cười, Sungmin càng chu môi, Boss nghiêm khắc lạnh lùng cái gì, cậu nhất định phải bảo với Heechul, tất cả bọn họ đều nhìn sai rồi, bộ mặt thật của Boss sẽ khiến cho tất cả bọn họ tiêu tan như ảo mộng!

“Được rồi, bây giờ trong lòng không khó chịu nữa chứ?”

Sungmin sững lại, thực sự là vậy.

Kyuhyun đứng dậy: “Hoan nghênh em đến công ty của anh làm việc, anh rất vui mừng”.

Sungmin cười hì hì, suýt chút nữa muốn nói đừng khách sáo. Kyuhyun cong khóe miệng, lại nhìn cậu lần nữa, sau đó cũng không biết lấy từ đâu ra một chiếc ô đen rất lớn: ”Muộn rồi, em nên về nhà nghỉ ngơi. Anh đưa em về”. Anh nói xong, cũng không đợi Sungmin kịp phản ứng, liền đi ra khỏi Waiting trước. 

Sungmin vội vàng theo sau. Lúc này mưa đã nhỏ hơn nhiều, nhưng đi dưới ô, vẫn có những hạt mưa bay vào mặt. Sungmin hít sâu một hơi, cảm thấy không khí thực là rất tuyệt. Cậu đột nhiên nhớ ra vấn đề chính: “Boss, khi nào em có thể đi làm?”.

“Đợi em chuẩn bị xong là có thể.”

“Boss, em sẽ trở thành hàng ma sư giỏi nhất chứ?”

“Chưa chắc.”

“Em sẽ chăm chỉ luyện tập, em hy vọng có thể lợi hại giống như Heechul, sợi dây xích của cậu ấy bay vù vù, vung ra rất đẹp mắt. Đúng rồi, em còn muốn giống như Leeteuk, anh ấy bắn súng rất chuẩn, hôm nay ở cách xa như vậy, anh ấy bắn đoàng một phát, đã hạ gục được ác linh kia…”. Sungmin vừa nói vừa khoa chân múa tay, càng nói càng hưng phấn.

Chiếc ô đen trên đầu vẫn ổn định che chắn, ngăn mưa gió cho cậu.  

Sungmin tiếp tục nói: “Boss, em cảm thấy em làm hàng ma sư chắc chắn là do ông Trời sắp đặt. Hai ngày trước em gần như đã quyết định làm một công việc khác rồi, lúc đó em chỉ muốn tìm anh xin lỗi, nói không thể làm hàng ma sư được, kết quả vẫn không tìm được anh, khó khăn lắm mới gặp mặt, lại vì chơi cùng Ji Ji vui quá mà quên mất không kịp nói. Nhưng hôm nay em quyết định muốn làm hàng ma sư rồi, trong chốc lát đã gặp được anh, còn nói chuyện lâu như vậy. Anh nói xem có trùng hợp không?”.

Kyuhyun không nói gì, chỉ nhìn cậu, khẽ cười.

Sungmin lại lên tiếng hỏi: “Boss, nếu vào công ty, em sẽ làm chức vụ gì?”.

“Nhân viên trợ lý của phòng phân tích tư liệu.”

“Đó là làm cái gì?”

“Giống như Ray và Donghae vậy, hỗ trợ tin tức cho nhân viên làm việc bên ngoài.”

“Ồ ồ, vậy cũng không tồi.” Sungmin múa múa ngón tay, giả bộ như đang gõ bàn phím: “Donghae và Ray cũng rất giỏi, nhưng em luyện tập thì sẽ ổn thôi, thực ra khi em chat trên mạng, đánh chữ cũng rất nhanh”.

Khóe miệng của Kyuhyun vẫn cong lên từ nãy tới giờ, chuyện đánh chữ nhanh thì có quan hệ gì với công việc này, có gì đáng đắc ý chứ?

“Boss, trước đây em thực sự đã bắt đầu luyện rồi. Em bắt đầu luyện từ lòng can đảm, một ngày em xem ba bộ phim kinh dị…”

Trong màn mưa, dưới một chiêc ô lớn, bóng của hai người dựa sát vào nhau.

Thời khắc găp ma, chính là ngày vận mệnh thay đổi, chuyện phải xảy ra sẽ xảy ra, chẳng ai có thể ngăn được!

Đây là ngày đầu tiên Lee Sungmin đi làm, cũng là ngày đầu tiên cậu chính thức trở thành hàng ma sư.

Sáng sớm thay quần áo mới, đi giày mới, Lee Sungmin vui vẻ phấn khởi đến công ty báo danh.  

.
.
.

Kết thúc chương 14

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.