Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 18
.
.
.
Ngày hôm đó, Lee Sungmin cũng chẳng biết mình làm thế nào mà có thể trụ vững đến giờ tan làm. Dù gì tất cả mọi người đều vẫn đang căng thẳng tăng ca, chỉ người không có bản lĩnh như cậu đây chẳng dùng được vào việc gì mới có thể nhàn nhã về nhà.
Cậu cúi đầu đi mãi đi mãi, khi ngẩng lên thì nhìn thấy một quán nhỏ, liền vào trong gọi đầy một bàn đồ ăn. Khi buồn bã, ăn uống là thích hợp nhất!
Lee Sungmin ăn liên tục tới lúc không thể ăn nổi nữa, mới ôm cái bụng căng tròn, tiếp tục cúi đầu lang thang trên đường, tâm trạng vẫn vô cùng tồi tệ.
Tâm trạng của cậu hễ không tốt, là những chuyện xui xẻo sẽ liên tục xảy ra. Sungmin vừa không để ý một chút, không nhìn thấy dưới chân là bậc thang của đường đi bộ, liền vấp vào đó, cả người ngã nhoài xuống đất thành hình chữ “Đại”.
Với cú ngã này, Lee Sungmin luôn miệng kêu đau “ai da ai da”, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, trên con đường lớn tối đen, không một ai để ý đến cậu.
Ở trong công ty Sungmin không để lại quần áo dự phòng, cho nên hôm nay sau khi tắm rửa thay đồ phải mặc bộ đồ lần trước để lại. Điều này khiến cậu một mặt thấy may mắn là bộ dạng xấu xí tứ chi của mình lộ ra không có ai nhìn thấy, một mặt lại thấy buồn vì cảm giác cậu đơn và xui xẻo của mình. Cậu bò dậy, ống chân đau buốt đành phải ngồi xuống đất.
Lee Sungmin nhìn lòng bàn tay của mình, bị trầy xước chút xíu, nắn nắn cổ chân, thấy đau dữ dội, chắc mẩm cú ngã vừa rồi có lẽ đã khiến chân bị trật. Cậu buồn rầu, hóa ra lại tệ đến thế. Lần này rõ ràng không thể đứng dậy nổi nữa, Sungmin ngồi bệt xuống đất khóc tu tu.
Trên đường có vài ba người đi qua, thấy một chàng trai trẻ ngồi dưới đất khóc, trông rất mất hình tượng. Mấy người ái ngại, chẳng đến hỏi han, chỉ đi thật nhanh, sợ là đụng phải bệnh nhân tâm thần. Lee Sungmin càng khóc càng lớn, đừng có để ý đến cậu là tốt nhất, cậu chính là đồ xui xẻo, cứ để cậu khóc một mình cho chán đi.
Một đôi giày da đen bóng đến bên cạnh Lee Sungmin từ lúc nào, giọng đàn ông lạnh lùng hỏi: “Khóc cái gì?”.
Lee Sungmin ngẩng đẩu lên nhìn, thân hình cao lớn đó không phải Kyuhyun thì còn là ai. Cậu hé miệng, bộ dạng đáng thương gọi: “Boss”.
Khuôn mặt Kyuhyun cứ y như một khối băng, nhưng trong lòng lại thở dài. Anh vì chuyện cậu tự ý ra ngoài làm việc, đang muốn giáo huấn cho cậu một trận, nhưng còn chưa mắng được, thì đã nhặt được một chàng trai ngồi khóc thút thít bên đường.
“Đây là thế nào?”
“Chân trật khớp rồi”, cậu nước mắt lưng tròng.
Anh ngồi xuống nhìn chân cậu, duỗi tay nắn nắn, Lee Sungmin kêu oai oái, đau quá!
Kyuhyun nhìn cậu một cái: “Thỏ ngốc”, vừa mắng vừa duỗi cánh tay cẩn thận ôm lấy cậu.
Cậu ấm ức lau nước mắt, ngoan ngoãn dựa vào vai anh, nhỏ tiếng nói: “Boss, em phạm lỗi rồi”.
“Em biết là được rồi!”
“Nhưng em không phải là cố ý, em không biết sẽ xảy ra chuyện như thế này. Anh ta bảo em đi cùng đội, em không dám nói không, những người khác đều không có mặt”, cậu lại thút thít: “Em không thích anh ta, nhưng anh ta chết rồi, em rất buồn. Đều trách em, em nên báo cáo, không nên cứ đi luôn như thế”. Cậu kìm nén lâu như vậy, lúc này cuối cùng cũng có người đế trút ra.
Nhắc đến Kim Bum, Kyuhyun liền nổi giận, anh cố kiềm chế không nói gì. Sungmin cũng không mong chờ anh an ủi, chỉ cần anh ở bên cạnh cũng khiến cậu yên lòng hơn rất nhiều rồi. Có người để trút hết lòng dạ, cậu cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
“Em không thích xác sống, nhìn ghê lắm, bọn chúng còn ăn thịt người.” Không biết vì đang khóc, hay vì nghĩ tới xác sống, cậu bắt đầu nôn khan.
Kyuhyun dừng lại, đỡ cậu xuống, để cậu có thể nôn vào gốc cây. Lee Sungmin xua xua tay, biểu thị không nôn nổi.
Anh lại bế cậu lến. Lee Sungmin không buồn nôn nữa, tiếp tục nói: ”Yêu sói cũng rất ghê, sức mạnh của bọn chúng kinh khủng lắm, em căm ghét bọn chúng”.
Kyuhyun để mặc cho cậu nói, đi đến bên cạnh xe, anh ấn nút mở khóa từ xa, ra hiệu cho Lee Sungmin kéo cửa xe, đặt cậu vào trong, sau đó cúi đầu nhìn chân cậu, duỗi tay gỡ giày của cậu ra, vứt sang một bên.
”Không được, không được. Giày của em mới mua để đi làm, rất đắt đó.” Sungmin sốt ruột, tháng đầu tiên cậu đi làm đã bị phạt, còn không biết là có bị trừ lương hay không, cậu nghĩ đến mà đau lòng.
Kyuhyun nhìn cậu, nhíu mày lại, cuối cùng vẫn giúp cậu nhặt giày về. Sungmin ôm đôi giày vào trong lòng, lẩm bẩm nói: “Đó là giày của người ta, chưa hỏi gì đã vứt bừa đi”. Cậu vừa rồi còn thê thảm như vậy, lúc này đã lại dám to gan trách móc, bĩu môi với Boss đại nhân.
Kyuhyun chẳng chút biểu cảm, bộ dạng như hoàn toàn không nghe thấy gì, anh đi về phía bên ghế lái, ngồi vào, khởi động xe.
Chân của Sungmin càng lúc càng đau, rất nhanh sau đó thì sưng lên một cục, cậu đau đến mức chẳng có tâm trạng mà nói nữa. Kyuhyun thấy cậu như vậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi, anh nhanh chóng đạp ga tăng tốc, hai người chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện.
Nửa đêm rồi chỉ có thể đến thẳng phòng cấp cứu, cô y tá vội vàng đi gọi bác sĩ.
Lee Sungmin cảm thấy, cô y tá này không phải là nhiệt tình làm hết chức trách, mà thật ra vì cô ta bị Boss đại nhân mặt mũi đen xì dọa. Anh cứ hằm hằm, bừng bừng “sát khí”, khiến cho người đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng áp lực. Cô y tá kia lúc đầu đứng ngẩn ra nhìn khuôn mặt đẹp trai của Kyuhyun, sau đó thì hoảng hốt chạy đi tìm bác sĩ, bộ dạng của cô ta khiến Lee Sungmin cảm thấy rất vui.
Cậu không biết bây giờ là mấy giờ, mở túi lấy điện thoại ra xem, giật thót mình, lại có tới sáu cuộc gọi nhỡ, tên người gọi điện đến đều là: Kyuhyun.
Lee Sungmin chột dạ, nhanh chóng cất điện thoại đi. Thôi chết rồi, hóa ra sau khi tan làm Boss đã đi tìm cậu, xem chừng là muốn giáo huấn. Bây giờ cậu như dê rơi vào miệng hổ rồi, không biết sẽ thê thảm đến thế nào đây.
Kyuhyun quay người lại, nhìn thấy bộ dạng rụt đầu rụt cổ kỳ quái của Sungmin, hỏi: “Em làm sao vậy?”.
Lee Sungmin ý thức được, bắt đầu cầu xin: “Boss, lần sau em không dám tùy tiện ra ngoài nữa, có thể nào không phạt em không?”.
“Bây giờ chân em đang bị thương, đừng nhắc anh mắng em.”
Lee Sungmin bĩu môi, Boss thật là không biết nói chuyện. Cậu lén nhìn anh, cảm thấy anh dường như tâm trạng vẫn tốt. Nhưng hôm nay cậu thảm như vậy, tâm trạng của anh khá tốt có phải là không thông cảm với cậu quá không? Nhưng mà, anh không mắng cậu, điều này khiến cậu an tâm phần nào. Sau đó, vấn đề lại xuất hiện.
“Boss, sao mà trùng hợp như vậy, anh lại tìm thấy em?”
“Em nên thấy may mắn là trùng hợp như vậy, nếu không bây giờ em vẫn ngồi dưới đất khóc.”
Lee Sungmin bĩu môi, khi cậu khóc, chẳng cảm thấy gì, bây giờ nghe Boss đại nhân nhắc đến như thế này, đột nhiên lại thấy thật mất mặt. Cậu phủi phủi quần, giả câm không nói.
Một lát sau, bác sĩ đến. Đó là một bác sĩ trung niên hói đầu, ông ta nhấc cái chân bị thương của Lee Sungmin cao lên một chút, xem xét cẩn thận. Kyuhyun lập tức đem chiếc áo khoác ngoài của mình đắp lên chân của Sungmin, hai người bác sĩ và Sungmin đều ngẩn ra.
Lee Sungmin đang mặc quần ngắn, chân vừa nhấc cao, chiếc quần liền bị kéo lên, Sungmin đang đau, chẳng phát hiện ra mình đã bị lộ cả một phần đùi. Chiếc áo khoác này của Kyuhyun vừa che lên, cậu liền hiểu, không ngăn được cảm giác xấu hổ, đỏ bừng mặt.
Bác sĩ kia nhìn biểu cảm của Kyuhyun một cái, căng thẳng lau mồ hôi lạnh, chân cũng không dám nhìn nhiều, nhanh chóng viết bệnh án: “Chỉ bị thương phần mềm, không có vấn đề gì lớn. Tôi kê hai loại thuốc bóp, một loại thuốc xịt, quay về có thể dùng đá lạnh chườm trước, trong vòng ba ngày không được chạm vào nước nóng, đừng đi lại. Tốt nhất là giữ nguyên chân, nghỉ ngơi hai tuần là được”.
“Mắt của ông là máy X quang? Chỉ xem thế này liền biết là xương không bị thương?”
Giọng nói cúa Kyuhyun trầm trầm, không cần phải lớn tiếng đã dễ dàng khiến bác sĩ cảm thấy mình thực sự không làm hết chức trách.
“Ý, vậy, hay là chụp một tấm nhé.”
Kyuhyun nhanh chóng viết phiếu, lấy tiền trong ví đưa cho y tá ở bên cạnh, không nói gì. Y tá hiểu ý, nhận lấy tiền, nhanh nhanh chóng chóng chạy cả đoạn đường, giúp người đàn ông lạnh lùng nộp viện phí.
Kyuhyun khom người bế Lee Sungmin lên, nói với bác sĩ: “Cảm phiền dẫn đường”.
Bác sĩ không dám chậm trễ, nhanh chóng đi trước dẫn đường, sau đó chạy đi gọi người trực ban dậy. Lee Sungmin kéo kéo vạt áo Kyuhyun, nhỏ tiếng trách móc: “Làm gì phải chụp X quang, uổng phí nhiều tiền như vậy, em nghèo lắm”.
Kyuhyun nhướn mày lên, nhìn cậu, ánh mắt đó khiến Lee Sungmin chột dạ, nhỏ tiếng thì thầm: “Vậy có thể nào không trừ tiền lương của em không…”. Đây là tháng lương đầu tiên, cậu còn muốn cầm đi khoe với bố mẹ.
“Đây là hai việc khác nhau. Trẹo chân nếu làm không tốt sẽ để lại di chứng, chụp một tấm phim sẽ yên tâm hơn.”
“Ý anh là em sẽ vẫn bị trừ lương sao?” Lee Sungmin trong lòng rất sốt ruột, nhưng Kyuhyun lại nhìn cậu một cái, dọa cậu không dám nói gì nữa. Cậu vẫn được anh ôm trong lòng, trên chân che bằng chiếc áo khoác của anh. Tình hình thế này thực sự chẳng còn khí thế nào mà tranh luận. Lee Sungmin vẫn còn muốn giữ lại chút thể diện cho mình, lùi một bước nói, “Anh là Boss, anh to nhất”.
Chỉ một loáng, chân của Sungmin đã được chụp xong, sau chân và xương có hơi rạn một chút, thật sự chỉ là một chút xíu. Mức độ thế này, bác sĩ vốn muốn nói nghỉ ngơi cho tốt, thời gian dài tự mình có thể lành được, nhưng vừa nhìn thấy biểu hiện của Kyuhyun, lại vội vội vàng vàng: “An toàn một chút vẫn là nên bó bột”. Kyuhyun hài lòng gật đầu, còn Sungmin thì hoàn toàn chẳng có quyền phát ngôn đối với cái chân của mình.
Cô y tá trực ban tất tả chạy đi nộp tiền lấy thuốc, bác sĩ cẩn trọng bó bột xong cho Lee Sungmin, sau đó hai người bọn họ cùng nhau tiễn hai bệnh nhân đến cấp cứu ra cửa, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy người đàn ông này thật đáng sợ.
Hôm nay Lee Sungmin đã trải qua một chặng đường nguy hiểm, tâm trạng cả buổi tối lại thấp thỏm lo âu, thực ra sớm đã mệt rồi. Thêm vào đó còn có tác dụng của thuốc, vì vậy sau khi lên xe, chẳng mấy chốc cậu đã bắt đầu mơ màng. Kyuhyun nhìn cậu một cái, chậm rãi lái xe vào vệ đường, dừng lại, vươn người sang, ngả ghế cho cậu, rồi lấy áo khoác cùa mình đắp lên người cậu. Lee Sungmin dường như đã quá mệt, chỉ cựa mình, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi.
Lee Sungmin ngủ rất say, ngủ suốt cả quãng đường về nhà, đến việc vào nhà như thế nào, lên giường ra sao cũng không biết. Duy nhất cậu chỉ nhớ mình đã nằm mơ một giấc mộng, một giấc mộng cực kỳ bi thương.
Cảnh trong mộng thực sự rất đơn giản, cậu được một người ôm lấy, đi trên một lối đi chẳng biết là thông đến chỗ nào, giống như muốn cưỡng ép đưa cậu đi vậy. Cậu không muốn đi, gắng sức vùng vẫy, gắng sức khóc lóc, nhưng không sao động đậy được. Cậu kêu gào thảm thiết, cảm thấy rất bi thương, rất đau lòng. Nước mắt nhòa nhạt, chỉ có thể nhìn thấy mặt đất phủ đầy nham thạch đang lắc lư trước mặt mình. Cậu không muốn đi, không muốn rời đi, cậu phải cứu, cứu anh…
Trái tim bi thương đến mức dường như bị nỗi đau bóp nghẹt, siết chặt khiến Sungmin không thể nào thở nổi, trong chốc lát, cậu đau đớn tỉnh lại, gắng sức hít thở.
Vừa bước ra từ trong cảm giác đau thương, còn chưa định thần lại được, cái mũi rất thính của cậu lại ngửi thấy mùi thơm của canh xương bò.
Khuôn mặt Kyuhyun đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu, anh chau đôi mày đẹp đẽ: “Sao thế?”.
Sao thế? Lee Sungmin cũng không biết, cậu còn có chút hoảng hốt. Dường như đó chỉ là một giấc mộng bi thương, cậu thấy cái gì đó? Cậu không nhớ lại được.
Lee Sungmin khịt khịt mũi, mùi thơm của canh xương bò càng nồng, thế là cậu bừng tỉnh nói một câu: “Em đói rồi”.
“Đói đến mức rơi nước mắt?” Kyuhyun nhíu chặt mày, đưa tay nhẹ nhàng lau những giọt lệ chảy ra từ khóe mắt cậu. Lee Sungmin kinh ngạc, cậu lại khóc rồi.
Kyuhyun nhìn dáng vẻ thất thần của cậu, không kìm được, đưa tay cốc vào cái đầu ngốc nghếch: “Tỉnh hay chưa, tỉnh rồi mới cho ăn cơm”.
Thật là đau, Lee Sungmin tỉnh táo lại ngay. Cậu xoa xoa đầu, nhìn đồng hồ ở đầu giường, kinh ngạc phát hiện đã sắp một giờ rồi. Cậu ngủ giấc này, lại ngủ liền mười mấy tiếng. Kyuhyun bế cậu vào trong nhà vệ sinh, Lee Sungmin mới nhớ lại hóa ra mình vẫn đang bó bột một chân.
Nhà vệ sinh được dọn dẹp rất sạch sẽ, mới lót thêm một tấm thảm chống trơn, Sungmin một chân có thể nhảy qua nhảy lại. Cậu nhìn nhìn chân, ngẫm nghĩ, nhưng rất nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu, nhiều hơn một tấm thảm chỉ là chuyện nhỏ.
Cậu rửa mặt xong, mở cửa thò đầu ra ngoài, ngẩn ngơ một hồi, sao mà trong nhà, chỗ nào cũng được trải thảm? Cậu đang đắn đo xem có cần phải nhảy quay lại phòng, nhân tiện thử xem cảm giác có thảm dưới chân thế nào không, thì một đôi tay đã vươn tới, lại ôm cậu vào lòng, lập tức đưa cậu quay lại.
Lee Sungmin ngồi yên trên giường, Cho Kyuhyun chuyển đến cho cậu một chiếc bàn gấp nhỏ, đây cũng là đồ trong nhà, đã lâu Sungmin không dùng. Thức ăn được bưng tới, thơm đến nỗi người ta phải chảy nước miếng. Lee Sungmin vui vẻ hưởng thụ tiêu chuẩn đặc biệt của bệnh nhân, chuẩn bị ăn bữa cơm thơm phưng phức ở trên giường, một chút ý thức về nguy hiểm cũng không có.
Giấc này cậu ngủ say đến mức bị người ta vào trong phòng, dùng nhà bếp, trải thảm sàn, mua thêm đồ dùng, ôm mình đi khắp nhà, mà chẳng cảm thấy có gì không phù hợp.
Hết cách, thực sự là Boss đại nhân đã thân thiết quá, khiến cậu có thói quen bất phân lớn nhỏ mất rồi. Kyuhyun rõ ràng rất hài lòng đối với sự không tự giác của cậu, biểu hiện trên mặt cũng ôn hòa hơn.
Nhìn cậu ăn uống ngon lành, nhanh chóng giải quyết gần hết chỗ đồ ăn, Kyuhyun nhướn môi lên, nói: “Em yên tâm dưỡng thương, phía bên công ty đã giúp em xin nghỉ rồi”.
Lee Sungmin đột nhiên nhớ ra: “Boss, hôm nay không phải công ty có cuộc họp sao? Hoãn lại rồi à?”.
“Không hoãn, họp xong rồi.” Kyuhyun thản nhiên ngồi xuống chiếc sofa nhỏ bên cạnh, tiện tay cầm cuốn tạp chí thời thượng Lee Sungmin mua lật xem.
“Họp xong rồi? Vậy em làm thế nào?”
Kyuhyun nhìn cậu một cái: “Nếu em muốn khi bị tập thể điểm danh phê bình thì đứng lên để cho mọi người nhìn, anh không thấy phiền đợi em đi làm lại, mở một buổi họp nữa cho em”.
Cậu không muốn! Cậu không hề muốn bị chê trách trước mặt mọi người, xem ra cái chân này trẹo thật là… rất đúng lúc.
“Vậy em bị xử phạt thế nào?”
“Thời gian thử việc kéo dài thành nửa năm, xuống quản lý kho trang bị hai tuần.”
“Độc ác quá!” Lee Sungmin bấm đầu ngón tay tính, vốn dĩ thời gian thử việc là ba tháng, sau khi chuyển thành chính thức có thể tăng lương được thưởng rồi. Bây giờ lại nhiều thêm ba tháng nữa, ít đi rất nhiều tiền, trẹo chân, nghỉ bệnh cũng bị trừ tiền nữa.
Kyuhyun vứt tạp chí sang một bên, đi đến thu dọn bát đũa trên bàn, nhìn dáng vẻ rõ ràng không có ý thức phản tỉnh, còn tính toán chút tiền nhỏ như thế này của cậu, anh cũng không nén được bực mình, mắng một câu: “Thỏ hám tiền”.
Lee Sungmin chu môi, nhìn theo bóng lưng Kyuhyun đi ra ngoài, cố nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn lớn tiếng nói: “Boss, sao anh có thể sỉ nhục nhân viên vậy chứ”.
Kyuhyun lại nhanh chóng đi vào, tay cầm thuốc của Sungmin: “Đi bộ cũng có thể trẹo chân, đói bụng là khóc, còn không phải là thỏ sao? Thỏ ngốc!”.
Lee Sungmin ngoan ngoãn uống thuốc, chuyện này đích xác là quá mất mặt, nhưng cậu không chịu khuất phục, cậu dù gì cũng là con trai, lại có gương mặt xinh thế này, tại sao lúc nào cũng lấy thỏ ra để nói cậu. Nhưng khí thế của cậu bị Kyuhyun nhìn một cái đã tan sạch rồi, Boss lớn nhất, mắng người lại có lý.
Lee Sungmin tự an ủi mình một chút, thỏ thực sự cũng rất đáng yêu, phim hoạt hình, người ta còn lấy thỏ làm nhân vật chính đấy thôi.
Nhân vật chính? Cậu khi nào mới có thể làm nhân vật chính trong lòng nguời khác?
Lee Sungmin ăn no bắt đầu nghĩ ngợi lan man: “Boss, anh cho em xin chút ý kiến. Em thích học trưởng, nhưng lần trước em lại bị xấu hổ trước mặt anh ấy. Còn nữa, học trưởng là bạn thân của Hankyung, quan hệ giữa bọn họ rất tốt. Em thấy ý của học trưởng là vẫn muốn tác hợp cho em và Hankyung. Anh nói xem em nên nói với học trưởng như thế nào mới được. Các anh thông thường nghĩ như thế nào đối với những chuyện này?”.
“Anh chẳng phải là nói với em rồi sao? Phiền như thế này thì khỏi cần anh ta nữa.”
“Boss, anh phải cho chút ý kiến có tính xây dựng chứ.”
“Em ngốc thế này, ý kiến tốt hơn nữa đến lượt em đều thành ý kiến không có tính xây dựng.”
“Em đâu có ngốc! Ray cũng khen em thông minh. Chỉ có điều bây giờ em chưa có bản lĩnh gì, đợi em luyện tập tốt rồi, thì sẽ rất lợi hại, thì sẽ…” Lee Sungmin sững lại nhớ tới Kim Bum, cậu cắn cắn môi, trong lòng trào lên cảm giác khó chịu, giọng nói cũng thấp xuống: “Luyện tốt rồi, thì có thể giúp đỡ đồng nghiệp, có lẽ chuyện của Kim Bum cũng sẽ không xảy ra nữa… Boss, có phải em rất vô dụng không?”.
“Ừ, bây giờ thì chẳng làm được gì.”
Lee Sungmin nhìn anh: “Boss, sao anh có thể làm nhân viên nhụt chí như thế, anh nên cổ vũ em, bảo em cố lên chứ”.
Kyuhyun không vui lắm: “Rõ ràng là em nói mình vô dụng, anh chẳng qua chỉ xác nhận lại thôi”.
“Vậy không được, lòng tự tôn của em lại bị tổn thương rồi.”
“…” Kyuhyun im lặng, trong lòng thầm nói: Em có dám vô lại thêm chút nữa không.
Kết quả Sungmin thật sự dám.
“Cho nên, để bù đắp cho em, anh phải tiết lộ một chút chuyện của mình đi. Chàng trai hôn anh kia, rốt cuộc là thế nào?”
“Em lo nhiều thứ quá.” Kyuhyun ý thức được mình đã quá dung túng cậu, nhưng lại chẳng muốn sửa chút nào.
“Nói một chút đi, em thực sự tò mò lắm, trong lòng nhiều thắc mắc thì sẽ rất buồn.”
“Buồn thì cố mà chịu.”
Lee Sungmin nhanh chóng ỉu xìu, chu miệng lên không nói gì.
Kyuhyun cũng không nói gì, nhưng Lee Sungmin nhìn anh ai oán thế này, khiến anh lại mềm lòng. Kyuhyun trầm giọng xuống, miễn cưỡng nói: “Cậu ấy và anh vốn không phải cùng một thế giới. Cậu ấy căn bản không có khả năng nhưng biểu hiện lại rất tốt, anh liền chấp thuận cho cậu ấy được thăng chức, đi đến nơi khác sống ngày tháng tốt đẹp. Nhưng trước khi cậu ấy đi một khắc, cậu ấy đột nhiên ở trước mặt mọi người, đã xông đến hôn anh một cái. Anh rất tức giận, liền phạt giáng chức cậu ấy”.
“Hả?” Lee Sungmin trong chốc lát có lại tinh thần. Hóa ra là tình yêu nơi làm việc, trong đầu cậu tự nhiên hiện lên hình ảnh một cậu nhân viên chức vụ thấp dũng cảm xông đến trước mặt ông chủ lớn. Sungmin lại lần nữa vô cùng kính nể, chàng trai đó thực sự quá dũng khí.
Kyuhyun nhìn nhìn biểu cảm kỳ quái của Sungmin, nói tiếp: “Nhưng sau đó anh gặp phải nguy hiểm, người khác vì tự bảo vệ mình đã bỏ chạy hết, chỉ có cậu ấy quay lại để cứu anh”.
“Woa!!!” Lee Sungmin hứng khởi thốt lên, mỹ nhân cứu anh hùng, cảm động quá!
Hóa ra như vậy mới có thể làm tan chảy trái tim băng giá của ông chủ lớn!
“Boss, có phải là anh vừa cảm động liền theo cậu ấy?” Vậy cậu có phải cũng có thể làm một số chuyện khiến học trưởng Jung Mo cảm động? Như vậy sẽ thu phục được anh ấy chăng?
Kyuhyun nhíu mày, không hài lòng đối với cách dùng từ “theo cậu ấy” này. Anh nói tiếp: “Anh vốn đã đồng ý ở bên cậu ấy, nhưng sau này anh lại gặp phải một số khó khăn, nên đã để cậu ấy ra đi”.
Anh nói đến đây thì dừng lại, Lee Sungmin đợi rất lâu, chẳng thấy anh nói tiếp, không kìm được hỏi: “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó thì chia xa.”
Lee Sungmin há hốc miệng, thế là hết rồi? Câu chuyện này, kết thúc cuối cùng lại là tan vỡ và bi kịch?
“Boss, cậu ấy… vậy anh cùng cậu ấy, sau này vẫn không ở cùng nhau?”
“Ừ.”
Lee Sungmin chỉ vào Kyuhyun, rất lâu sau mói nói được: “Boss, anh là kẻ phụ bạc”.
Kyuhyun nhìn cậu, trong đáy mắt là một thứ cảm xúc kỳ lạ, khiến Sungmin đột nhiên thấy lòng mềm nhũn ra. Cậu ấp úng, cảm thấy có chút áy náy, thật là không nên chỉ trích bừa bãi thế này. Cậu nhỏ tiếng hỏi: “Vậy, sau đó nữa?”.
“Cái gì mà sau đó nữa?”
“Thì lần trước anh nói anh sắp có bạn trai rồi, vậy là ý gì?”
Là Boss có niềm vui mới, có chàng trai khác đang theo đuổi anh? Hay Boss đã quay đầu là bờ, gương vỡ lại lành? Ôi tò mò quá, trái tim của Lee Sungmin bị sự hiếu kỳ làm cho ngứa ngáy khó chiu.
Kyuhyun lần này không trả lời, anh lườm cậu một cái: “Em nhiều câu hỏi quá”.
Sungmin lại giở trò xấu xa: “Nói thêm một chút nữa đi mà, đây là câu hỏi cuối cùng”.
Kyuhyun không để ý đến lời cậu, lại nói: “Anh có một món quà tặng em”.
Ý, chuyển chủ đề nhanh vậy sao?
Kyuhyun bước ra ngoài, cầm thứ gì đó rất nhỏ đi vào, Lee Sungmin há hốc miệng, lớn tiếng gọi: “Ji Ji!”.
Niềm vui ngoài mong đợi! Lee Sungmin căn bản không dám tin là thật. Chú chuột béo rõ ràng cũng vô cùng hưng phấn, nó nhảy lên lòng bàn tay Sungmin, cào cào làm nũng với cậu.
“Tặng cho em? Thật sự tặng cho em sao? Ji Ji về chỗ em sao?”, Lee Sungmin ôm lấy Ji Ji vô cùng kích động.
“Để nó ở với em cho đỡ buồn. Ở cùng mấy ngày, nếu em không ghét chăm sóc nó phiền phức, sau này cứ giữ lấy nó.” Ý của Kyuhyun là, nếu cậu không thích, anh sẽ chịu trách nhiệm thu hồi.
“Không phiền phức, không phiền phức.” Lee Sungmin vuốt ve Ji Ji, lông của nó vừa mịn vừa mềm, mượt mà, thân hình nhỏ bé, thật sự rất đáng yêu. Ji Ji cào cào trong tay cậu, gắng sức giả bộ dễ thương.
Lee Sungmin thấy rất cảm động: “Boss, anh thật sự là Boss tốt nhất trong thiên hạ”.
Lee Sungmin có Ji Ji rồi, chẳng còn tâm trí đi truy hỏi vấn đề “cuối cùng” kia của Kyuhyun nữa, gạt luôn nó ra ngoài chín tầng mây. Kyuhyun rất hài lòng, anh khẽ cười, chuyển máy tính của Sungmin đến, thoắt cái đã lại trở thành ông chủ nghiêm khắc. Anh bắt đầu đốc thúc nhân viên trong lúc nghỉ ngơi, chơi với chuột, cũng cần phải chăm chỉ luyện chơi điện tử, học thuộc hết kiến thức hàng ma.
Buổi chiều, chuông cửa vang lên, Kyuhyun bước ra mở cửa, Lee Sungmin nghe thấy anh hỏi: “Sao em lại đến đây?”.
“Sao nào, anh có thể ở lại đây, em thì không thể đến?” Ngữ điệu và khí thế đó, là Kim Ryeowook!
Hai người này thật là, hễ nhìn thấy nhau là phát hỏa. Lee Sungmin nhanh chóng gọi Kim Ryeowok vào trong phòng, hai thứ nguy hiểm ấy cần phải cách ly.
Không ngờ rằng Kyuhyun cũng theo vào cùng, nói với Kim Ryeowok: “Đúng lúc anh phải ra ngoài một chuyến, em ở lại với Thỏ Con”. Ngữ khí tuy không hòa nhã, nhưng nghe ra lại thấy thật gần gũi.
Kim Ryeowok khó chịu nhìn Kyuhyun: “Anh muốn đi cứ đi, em ở cùng Thỏ Con thì sao, anh quản được không?”.
Kyuhyun lườm cậu một cái, quay đầu rời đi.
Lee Sungmin nhìn nhìn hai người này, cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc, chỉ sợ rằng bọn họ sẽ cãi nhau. May mà Kyuhyun đi rồi, lúc này cậu mới được thở phào nhẹ nhõm. Kim Ryeowok vứt túi sang một bên, ngồi trên sofa nhìn Lee Sungmin.
Lee Sungmin hỏi: “Ryeowook, cậu và Boss có hiềm khích?”.
“Không có.”
“Vậy vì sao hai người lúc nào cũng đối đầu như thế?”
“Không vui vẻ thôi”, Kim Ryeowok nói thẳng thừng.
“Ồ!” Lee Sungmin gật đầu, lý do này thật là đầy đủ. Cậu không hỏi nữa, tiếp tục chơi trò hàng ma, cậu nhất định phải thành một hàng ma sư lợi hại siêu cấp, sức mạnh vô song trong lịch sử, sẽ đánh tan toàn bộ bọn yêu ma quỷ quái. Lee Sungmin nhớ lại Kim Bum, cắn răng, cuồng loạn kích chuột, liều mình giết địch.
Kim Ryeowok ngồi bên cạnh nhìn Lee Sungmin chơi điện tử, nói: “Cậu chơi lâu như vậy rồi vẫn chưa qua cửa sao”.
Lee Sungmin nóng mặt: “Yêu quái quá nhiều, bùa chú cũng không giống nhau, vũ khí lại càng phong phú, đến mấy trăm loại, không tài nào mà nhớ nổi”. Cậu nghiêm túc thể hiện quyết tâm: “Nhưng mà, mình không nhụt chí đâu, mình nhất định sẽ trở thành hàng ma sư giỏi nhất. Kim Ryeowok, cậu đợi đó mà xem”.
Kim Ryeowok gật đầu, chăm chú nhìn Lee Sungmin, ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên nói: “Thỏ Con, nếu như thế giới này bị hủy diệt, cậu nói xem chúng ta phải làm thế nào?”.
“Làm thế nào?” Lee Sungmin nhớ lại bộ phim Ngày tận thế mình từng xem, giơ nắm đấm lên: “Đương nhiên là phải chiến đấu đến cùng, sao có thể ngốc nghếch đợi chết được chứ, mọi người đoàn kết lại, đấu tranh đến cùng!”.
Kim Ryeowok bị bộ dạng của cậu chọc cười, cốc vào trán cậu: “Cậu đang diễn kịch đấy à?”.
Lee Sungmin cười hì hì, Kim Ryeowok đột nhiên đứng dậy ôm lấy cậu: “Thỏ Con, bạn bè của mình không nhiều, nhưng mình thật sự yêu quý cậu, chúng mình phải mãi mãi là bạn tốt nhé”.
Lee Sungmin giật thót người: “Hoàng đế núi băng đột nhiên ‘thổ lộ’ tình cảm thế này, mình thật sự không quen nổi. Hôm nay cậu bị cái gì kích thích sao?”.
“Không!” Kim Ryeowok lắc lắc đầu, lại ngồi xuống, lấy lại dáng vẻ điềm nhiên khi trước: “Không phải hôm nay”. Cậu ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Thỏ Con, mình có việc, muốn nhờ cậu giúp đỡ”.
“Được thôi!”, Lee Sungmin sảng khoái gật đấu.
“Mình đang viết một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng tình yêu, câu chuyện kể về một con thỏ theo đuổi Diêm Vương. Mình gửi cho cậu, cậu đọc giúp mình xem.”
“Tiểu thuyết? Nhân vật chính là một con thỏ?”, Lee Sungmin đần mặt ra. Ryeowook bị thứ gì kích động không biết lại còn muốn viết tiểu thuyết? Hơn nữa nhân vật chính lại mất cảm tình thế này, chắc chẳng có độc giả nào ủng hộ mất.
“Đúng, mình đã xây dựng xong câu chuyện rồi, nam chính là một con thỏ, cậu nhất định sẽ thích.”
Một con thỏ theo đuổi Diêm Vương? Lee Sungmin há hốc miệng, hoàng đế quyến rũ lại viết tiểu thuyết tình yêu viễn tưởng, sự kiện này thật huyền ảo quá! Còn gì khác có thể khiến cậu kinh ngạc hơn không?
Lee Sungmin còn chưa đọc đã bắt đầu đồng cảm với Diêm Vương đáng thương kia rồi! Đại Vương à, ngài hãy bảo trọng, có thỏ đến tấn công, vũ khí là tình yêu, ngài phải giữ mình đó!
Kim Ryeowok véo véo mặt cậu, khuôn mặt đó biểu cảm phong phú quá, chắc chắn lại đang nghĩ ngợi lung tung. Lee Sungmin ôm mặt, đáp trả bằng một chiếc gối. Hai người cười đùa ha hả.
Cả buổi chiều, bọn họ buôn chuyện với nhau, sau đó Sungmin nhớ ra Boss đại nhân muốn kiểm tra tiến độ bài học của cậu, nhanh chóng hồi tâm, tiếp tục chơi điện tử. Kim Ryeowook ngồi cùng bên cạnh, cũng lấy máy tính ra đánh đánh gõ gõ. Đợi đến khi tạm biệt, Kim Ryeowok nói với Sungmin cậu đã viết xong một phần câu chuyện và gửi vào hòm thư của Sungmin rồi.
“Gửi cái gì?”, Kyuhyun quay lại đúng lúc nghe thấy điều này, chau mày hỏi.
Kim Ryeowok nhìn anh: “Liên quan gì đến anh?”. Cậu hừ một tiếng, cất máy tính, cầm túi của mình, chào hỏi Lee Sungmin rồi đi.
Lee Sungmin thẫn thờ nhìn hai “oan gia” này, thật là hễ gặp nhau một cái, lửa lại bùng lên. Hai người bọn họ rốt cuộc có chuyện gì? Cậu lại bắt đầu hiếu kỳ rồi.
Hôm nay, Lee Sungmin chơi xong trò chơi, ăn cơm do Boss đích thân làm, lại đợi thím giúp việc đến chăm sóc.
Chân cậu bị thương, Kyuhyun kiên quyết muốn có người ở lại buổi tối chăm sóc cậu, thế là liền tìm một thím giúp việc đến. Tóm lại tất cả đều sắp xếp thỏa đáng. Sau khi cung tiễn Boss rời đi, Lee Sungmin đọc truyện của Kim Ryeowok.
Rất lâu rất lâu trước đây, có một con thỏ của gia đình nông dân nọ sinh được một ổ thỏ con, trong đó có một chú thỏ con màu hồng phấn rất đáng yêu.
Con trai của người nông dân rất thích chú thỏ này, thường mang nó cùng đi chơi. Có một ngày đứa bé bất hạnh rơi xuống nước. Chú thỏ con màu hồng phấn chẳng màng đến thân mình nhảy xuống nước cố gắng đẩy chủ nhân nhỏ vào bờ, còn bản thân mình thì mãi mãi chìm xuống đáy nước sâu.
Sau khi chú thỏ con chết, hồn phách của nó được giải đến địa phủ. Ngày hôm đó, nó đang xếp hàng phân loại cùng với hồn phách của những động vật bị chết khác, vừa hay gặp em trai Diêm Vương đi tuần qua. Cậu này nhìn thấy chú thỏ con này rất đáng yêu lại ngoan ngoãn, nhất thời có hứng thú, bèn ban cho nó khôi phục hình dáng ở nhân gian, để lại trong phủ của mình làm thú cưng.
Chú thỏ con rất thông minh, rất nỗ lực để chủ nhân mới vui lòng. Nhờ sự hoạt bát đáng yêu, nó đã kết giao được rất nhiều bạn bè nơi địa phủ. Hắc Bạch Vô Thường, các Phán Quan đều rất thích nó. Có người quan tâm sẽ dễ làm việc hơn, phạm vi có thể ra vào của thỏ con càng ngày càng mở rộng. Nếu như chủ nhân không có mặt, nó sẽ liền nhảy đi chơi khắp nơi. Mọi người cho rằng nó ham chơi, nhưng không biết thỏ con thực ra là nhớ nhung người chủ nhân nhỏ ban đầu, muốn lại được nhìn thấy cậu ấy.
Thỏ con không phân rõ được cách biệt giữa địa phủ và nhân gian, chỉ biết đi loăng quăng khắp nơi tìm kiếm, cho rằng có một ngày sẽ tìm được. Nhưng kết quả của việc nhảy lung tung này, là nó thường xuyên đi nhầm vào khu vực cấm cúa địa phủ.
Hành vi của nó cuối cùng đã khiến Diêm Vương gia – lão đại của địa phủ chú ý.
Một ngày Diêm Vương đang nhàm chán, nhìn thấy chú thỏ nhỏ trong lúc vô ý đã đi vào đại điện, lởn vởn đến chỗ mình, liền tiện tay lấy đồ cho nó ăn rồi nói chuyện với nó, sau đó Diêm Vương bất ngờ khi biết được tâm sự nhớ nhung chủ nhân cũ của chú thỏ nhỏ.
Sự “hiểu ý chú thỏ” của Diêm Vương đã đổi lại được tình cảm tốt đẹp và sự toàn tâm tin tưởng của chú thỏ. Nó thường chạy đến chỗ Diêm Vương, trông mong người có thể giúp nó tìm chủ nhân nhỏ trước đây. Nhưng Diêm Vương quản lý chuyện sống chết nhân gian, công việc bận rộn, nào có để tâm được đến chuyện của chú thỏ con kia.
Sau một khoảng thời gian không nhận được phản hồi, chú thỏ nhỏ tâm tàn ý lạnh, cuối cùng bỏ qua. Nó lại bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm vận may, nhưng thời gian trôi qua từng ngày, từng ngày, đi khắp các nơi dưới địa phủ, chú thỏ nhỏ cũng chưa từng tìm được chủ nhân nhỏ. Nó bắt đầu buồn bã chán nản, cơm cũng chẳng muốn ăn.
Diêm Vương tình cờ biết được chuyện bệnh tình của chú thỏ nhỏ, cuối cùng người cũng mềm lòng, đưa chú thỏ đến đài Vọng Hương. Đây là lần đầu tiên người cho phép một con súc sinh được nhìn lại nhân gian.
Chú thỏ con cuối cùng cũng được nhìn thấy tiểu chủ nhân, hóa ra chủ nhân sớm đã trưởng thành, lấy vợ sinh con. Diêm Vương nói với chú thỏ con sự cách biệt giữa nhân gian và địa phủ, đây căn bản là hai thế giới. Chú thỏ con cuối cùng hiểu ra, nó nhìn thấy tiểu chủ nhân sống rất tốt, liền an tâm.
Từ lúc đó, chú thỏ con rất gần gũi với Diêm Vương, thời gian nó ở lại bên cạnh Diêm Vương còn nhiều hơn thời gian nó ở bên cạnh Tiểu Diêm Vương. Nó rất cố gắng đối tốt với Diêm Vương, giả đáng yêu vờ ngoan ngoãn, còn vặn vẹo thân hình tròn nhỏ nhảy múa để giải sầu cho Diêm Vương, lại giúp người đưa bút, truyền gọi bề tôi vô cùng được việc.
Diêm Vương hình như cũng rất thích chú thỏ con này, người để nó tự do hoạt động trong đại điện, còn nói chuyện với nó, nói những lời đơn giản khiến nó vui vẻ, rồi cho nó ăn nữa, cho phép nó ở gần bên mình…
Tóm lại, thỏ con và vua của địa phủ ở cùng nhau rất hòa hợp, trở thành vật nuôi được sủng ái nhất trong địa phủ. Nó rất hạnh phúc khi được sống ở đây, trải qua một quãng thời gian rất dài, chú thỏ lại dần dần có chút linh khí. Nó bắt đầu có thất tình lục dục, biết ghét biết yêu, lại càng lúc càng gắn bó với Diêm Vương, thậm chí còn nảy sinh mong muốn được độc chiếm, bắt đầu xua đuổi những nữ yêu, nữ tinh thân cận của Diêm Vương.
Sau mấy lần bị thỏ con phá hoại chuyện ân ái, Diêm Vương cuối cùng cũng thấy nó phiền phức, người tuyên bố trong địa phủ không được nuôi súc sinh, phải đưa chú thỏ con quay lại vòng luân hồi đi đầu thai chuyển thế. Tiểu Diêm Vương mặc dù không nỡ nhưng cũng chỉ có thể làm theo.
Thỏ con là bảo bối trong địa phủ, đương nhiên phải chọn gia đình tốt có tiền có thế tâm địa lương thiện để thỏ con đầu thai làm thiếu gia, sống những ngày tốt đẹp. Nhưng tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ có điều vào ngày thỏ con đầu thai, nó đột nhiên vùng thoát khỏi tay Mạnh Bà khi bà đang chuẩn bị cho nó uống canh, chạy thẳng một mạch đến đại điện của Diêm Vương.
Lúc đó Diêm Vương đang cùng thuộc hạ tiếp đãi mấy vị khách thần ma quan trọng, và không ngờ rằng thỏ con đã xông vào đại điện. Thỏ con chẳng nói lời nào, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, nó xông đến tặng cho Diêm Vương một nụ hôn thực sự.
Nụ hôn này cũng giống như là cho Diêm Vương một cái tát trước mặt mọi người.
Đứng trước những vị khách quan trọng phải chịu sự sỉ nhục lớn như thế này, Diêm Vương làm sao có thể nuốt trôi cơn giận? Người một quyền đánh văng thỏ con ra, mặc nó trọng thương ngã xuống đất bất động. Diêm Vương kìm nén cơn giận, không đánh cho thỏ con hồn bay phách tán ngay tại đó đã là kiềm chế lắm rồi.
Chú thỏ con trở thành kẻ thân mang trọng tội, bị đưa vào nhà lao của địa phủ đợi ngày xử lý. Nhưng cơn giận của Diêm Vương khó xuôi, không muốn để ý đến chuyện này nữa, thậm chí lệnh cho mọi người không được nhắc đến chú thỏ con. Tiểu Diêm Vương cũng cảm thấy địa phủ bị một con thỏ làm mất thể diện, cũng vô cùng tức giận.
Lúc đó, không có người nào đi thăm chú thỏ nhỏ, nó bị giam trong nhà lao cô độc, rất lâu rất lâu.
…
Đoạn truyện viết đến đây thì kết thúc, Lee Sungmin đọc tới đó cảm thấy rất buồn.
Dường như cậu rất hiểu tâm tư của chú thỏ này. Tuy bút pháp của Kim Ryeowok cực kỳ bình thường, không dùng quá nhiều biện pháp tu từ, chỉ đơn giản đều đều thuật lại sự việc, nhưng Lee Sungmin không biết vì sao, lại đồng cảm và hiểu rất rõ rằng, chú thỏ đang yêu!
Tuy nó chỉ là một con vật, chỉ là một con thú cưng, nhưng nó yêu rồi! Nó đã yêu Diêm Vương! Sâu sắc và chân thành như vậy!
Khi đó nó xông đến hôn Diêm Vương một cái, chỉ là muốn biểu đạt tình yêu của nó, nó sợ sẽ không kịp nữa, sau khi đầu thai, thì không thể có cơ hội gặp lại Diêm Vương nữa. Thậm chí từ nay nó sẽ không thể nhớ một người như Diêm Vương, những ngày tháng người cho nó ăn, xoa đầu nó, đưa nó đi dạo, im lặng cho nó ngủ bên cạnh, đến một chút xíu ký ức cũng không còn nữa.
Chú thỏ con chẳng qua là vướng phải một hoàn cảnh sai lầm, lựa chọn phương thức biểu đạt sai lầm.
Lee Sungmin buồn rầu muốn biện giải thay cho chú thỏ con. Thỏ con chỉ là một chú thỏ, lại không biết nói chuyện, cũng không biết viết chữ, nó ngoài việc dùng động tác thân mật để thổ lộ ra, còn có thể dùng phương thức nào để biểu đạt tình yêu đây?
Đáng thương rằng nó chỉ là một con thỏ!
Lee Sungmin rất muốn biết chuyện xảy ra sau đó, cậu gọi điện thoại cho hoàng đế, Kim Ryeowok bắt máy: “Cậu đọc rồi?”.
“Ryeowook, mình thích chú thỏ con này quá, xin cậu đấy, nhất định phải cho nó một kết cục hạnh phúc.”
Kim Ryeowok ở đầu dây bên kia mãi cũng không trả lời, lúc sau mới hỏi Sungmin: “Cậu cảm thấy, kết thúc như thế nào là hạnh phúc đây?”.
“Đương nhiên là người có tình cuối cùng được trở về bên nhau.” Lee Sungmin chẳng do dự chút nào: “Chưa biết chừng Diêm Vương sẽ mềm lòng, đột nhiên ngộ ra sự quan trọng của chú thỏ con với mình, đón chú thỏ nhỏ từ trong lao ra, hai người từ đó về sau sống những ngày tháng hạnh phúc…”. Cậu nói đến đây, tự mình đã thấy buồn cười, để một con thỏ làm vương hậu của địa phủ, thật là hơi lừa đảo một chút.
Lee Sungmin tưởng tượng ra hình ảnh thỏ con trong phim hoạt hình, mặc áo cưới, đội mũ hoa… Thật thú vị biết bao. Diêm Vương nhất định là người thuộc loại lạnh lùng, khô khan, thích nghiêm mặt, nhưng thực ra cũng có chút ấm áp. Nếu không thì sao ngài ấy lại biết mềm lòng đưa thỏ con đến đài Vọng Hương để nó được nhìn thấy người chủ nhân nhỏ trước kia?
Không biết vì sao, Lee Sungmin đột nhiên nhớ đến Boss,
Ai da, Kyuhyun, tính tình boss gần giống với tên Diêm La Vương mà. Sungmin vui vẻ, cười ha ha, nếu như hình dáng của Diêm Vương giống như Boss, vậy chú thỏ con đó kiếm được lời rồi.
Nhưng mà nói ra thì thực sự là trùng hợp, Diêm Vương bị thỏ cưỡng hôn, Boss cũng bị bạn trai trước của anh cưỡng hôn; Diêm Vương sau khi bị hôn thì tống thỏ con vào trong ngục, Boss sau khi bị hôn thì giáng chức chàng trai kia. Câu chuyện này rõ ràng chính là chuyện thật viết theo lối huyễn hoặc mà.
Lee Sungmin đổ người xuống giường, duỗi tay vùi chiếc gối ôm vào trong lòng, cầm điện thoại vừa nói chuyện vừa lăn trên giường, thật vui vẻ, câu chuyện này rất nhiều tình ý.
Đợi một chút, Lee Sungmin đột nhiên dừng lại, ngây ra nhìn trần nhà. Vì sao câu chuyện của Ryeowook giống như là chuyện đã trải qua của Boss vậy? Chỉ khác có nhân vật và bối cảnh mà thôi.
Điều này thực sự trùng hợp đến mức kỳ lạ!
Lee Sungmin cẩn thận suy nghĩ lại, Ryeowook có từng nói, cậu ấy và Boss rất thân, nhưng hai người quá không hợp nhau. Thấy bọn họ mỗi lần giáp mặt, cậu cũng có cảm giác bọn họ là oan gia.
Hơn nữa Lee Sungmin vào công ty mới hay, hóa ra người trong công ty đều biết Ryewook, đồn là cậu ấy còn lợi hại hơn bất kỳ hàng ma sư nào. Cậu ấy cũng là người làm công việc này, chỉ có điều không nhậm chức trong công ty mà thôi.
Còn nữa, khi học năm nhất, Ryeowook lỡ miệng nói qua cậu ấy có bạn trai, nhưng sau đó rất ít để cập đến tình hình bạn trai của mình. Còn nữa còn nữa, Boss vô cùng chiếu cố đối với cậu, có phải bởi vì cậu là người bạn được Ryeowook nhờ vả?
Trái tim Lee Sungmin đập loạn lên, “Thịch thịch thịch”. Lẽ nào… lẽ nào Kim Ryewook chính là chàng trai cưỡng hôn năm đó? Với cá tính của Ryeowook, sự việc như thế này cậu ấy chắc chắn dám làm! (=]])
Khi học năm nhất, có thời gian Ryeowook rất bận, cậu ấy nói cậu ấy đang làm thêm, theo thời gian mà nói, đích xác là trùng hợp.
Cho nên, Ryeowook căn bản là có một giai đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm với Boss, và còn vì nguyên nhân gì đó, mà hai người phải chia tay.
Chân tướng của sự thực lẽ nào là như thế?
Hai người này vốn dĩ sẽ không gặp lại nhau, thì trong tiểu khu nhà cậu lại bắt đầu có chuyện ma quỷ, Ryeowook vì giúp cậu, bảo cậu đi tìm Kyuhyun, thế là, cậu và sự kiện này trở thành cơ hội để Ryeowook và Boss gặp lại nhau?
“Này, sao cậu không nói gì?”, Ryeowook hét lên trong điện thoại, làm cho Lee Sungmin bừng tỉnh. Cậu cảm thấy mình dường như vừa phát hiện bí mật rất to tát,
cẩn thận thăm dò: “Ryeowook, câu chuyện này của cậu, hình như có nguyên mẫu phải không? Nhân vật chính mình quen chứ?”.
Kim Ryeowok do dự một chút: “Có thể nói như vậy”.
“Ryeowook, vậy…”
“Xin lỗi, mình không thể nói nhiều, cậu đọc câu chuyện là biết, nếu như cậu có thể từ trong đó hiểu ra điều gì, thì chớ có hoài nghi.”
Hai người kết thúc cuộc nói chuyện, Lee Sungmin không kìm được, lại tiếp tục những suy tưởng lãng mạn, lan man của mình. Dựa vào quan hệ giữa Ryeowook và Boss nhất định họ còn có tình cảm, cho nên Boss mới đối tốt với mình như vậy, chắc chắn là muốn thu hút sự chú ý của Ryeowook. Chưa biết chừng, còn muốn mình nói tốt giúp anh trước mặt Ryeowook nữa.
Ryeowook chắc chắn cũng cảm thấy vẫn còn yêu Boss, nhưng lại không thể hiện ra mặt.
Sau cùng, Boss đã từng nói năm đó là anh gạt cậu ấy đi. Cho nên bây giờ Ryeowook mới muốn viết lại câu chuyện của bọn họ, chỉ thay đổi bối cảnh, nhân vật và cất giữ lại. Cậu ấy cổ quái như thế này, đột nhiên muốn viết tiểu thuyết, là muốn cứu vãn lại tình cảm hay sao?
Sungmin đứng ngồi không yên, bồn chồn, cảm thấy vai mình nặng trĩu, trách nhiệm của cậu quá lớn! Muốn làm cho hai người yêu thương nhau này gương vỡ lại lành, xem ra Lee Sungmin cậu không ra tay thì không được rồi. Nhưng mà, phải bắt đầu thế nào mới được đây?
.
.
.
Kết thúc chương 18
.
.
.
Anh à anh đa sự quá rồi =]]]]]
Chỉ giỏi khoản suy nghĩ lung tung =]]]] convert mà tức thay cho anh Kyu =]]]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.