Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 16

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 16

.
.
.

Thứ Sáu, thực sự là ngày hẹn hò lớn của Lee Sungmin.

Đó là ngày diễn ra tiệc mừng thăng chức của Hankyung, anh mời Sungmin, đương nhiên cũng mời cả Jung Mo.

Lee Sungmin hạ quyết tâm, không thể lãng phí thời gian thêm nữa, lần gặp mặt này là một thời cơ lớn, cậu phải tìm cơ hội hai người ở riêng với nhau rồi thổ lộ cùng học trường.

Buổi chiều tan làm, Lee Sungmin vuốt lại gel tóc từ lúc ở công ty, thay trang phục mới, đi giày tây chuẩn bị cho cuộc hẹn. Jung Mo lái xe đến đợi cậu ở dưới lầu, bởi vì lo tắc đường lâu, cậu sẽ đói, anh còn cẩn thận chuẩn bị bánh ga tô cho cậu ăn lót dạ trước. Trong lòng Lee Sungmin rất vui, hai người nói chuyện trên cả quãng đường, không khí tương đối tốt.

Trên đường, Lee Sungmin ngắm chuẩn thòi cơ cất lời: “Học trưởng, em muốn nói với anh…”.

Đáng tiếc cậu còn chưa nói đến trọng điểm. Điện thoại của Jung Mo lại vang lên, anh xin lỗi cười cười với cậu rồi nhận điện thoại: “Ừ, đón được rồi, đón được rồi, cậu căng thẳng gì chứ, bọn mình đang trên đường đến, cậu đợi ở đó là được. Hết cách rồi, tắc đường, chiếc hộp sắt của cậu lại chẳng biết bay, chẳng phải chỉ có thể đứng yên thôi sao. Đừng sốt ruột, sắp đến rồi, đừng giục”.

Người gọi đến là Hankyung, hôm nay anh bao một phòng trong câu lạc bộ, bây giờ  tất cả đã sắp đến đủ, chỉ đợi có hai người bọn Lee Sungmin nữa thôi. Jung Mo dập máy, khuôn mặt Sungmin lúc này bao trùm một cảm xúc khó tả, không rõ là đang do dự điều gì.  

Lee Sungmin cắn cắn môi, định tiếp tục nói thì Jung Mo lại lên tiếng: “Sungmin, anh và Hankyung là bạn rất tốt”

“Dạ?” Trái tim Lee Sungmin bỗrtg thấp thỏm.

“Em là một người tốt, Hankyung rất thích em. Thực ra cậu ấy cũng được lắm, chỉ là tính cách hơi hướng ngoại, có chút sôi nổi, nhưng không phải loại công tử đào hoa như mọi người trong trường nói. Anh biết em không có suy nghĩ yêu đương gì với cậu ấy, nhưng mà cậu ấy thực sự rất chân thành. Anh quen biết cậu ấy lâu như vậy rồi, chưa từng thấy cậu ấy dành nhiều tâm tư cho ai như thế. Em cũng cho cậu ấy một cơ hội đi, đừng vội phủ định cậu ấy được không?”

Lee Sungmin ngẩn ra, những lời vừa rồi mới lên đến miệng, cậu đành nuốt cả xuống. Vậy mà cậu đã cho rằng, nếu Jung Mo biết mình không thích Hankyung, thì vấn đề này sẽ không còn là trở ngại giữa họ.

Jung Mo thấy cậu không nói gì, cũng có chút ngại ngùng: “Sungmin, anh không ý gì đâu, vấn đề này đương nhiên cũng cần bọn em phải thích nhau. Anh chỉ cảm thấy, có thể em hiểu về Hankyung không đúng lắm với con người thật của cậu ấy”.

Lee Sungmin thực sự không biết phải đáp lời thế nào, không khí trong xe càng ngượng ngùng hơn. Jung Mo thở dài: “Xin lỗi, Sungmin, có lẽ anh không nên nói những lời này, em đừng để ý”.

“Em rất là để ý”, Lee Sungmin cúi đầu nhìn ngón tay của mình, khe khẽ nói. Trong xe yên tĩnh hồi lâu, hai người đột nhiên lại đồng thanh nói: “Xin lỗi”. Sự trùng hợp này khiến hai người họ bật cười, coi như là hóa giải cục diện khó xử ban nãy.

Nhưng những lời Lee Sungmin trước đó muốn nói đã chẳng còn tâm trạng để nói nữa rồi. Cậu không biết ý của Jung Mo là gì, trước đó khi anh một mình gặp mặt cậu, cảm xúc giữa hai người hoàn toàn không giống như là không có gì với nhau. Nhưng bây giờ, anh đột nhiên lại nói giúp cho Hankyung, điều đó đúng là đã khiến cho Sungmin có chút đau lòng.

Hai người chuyển chủ đề, đối thoại vài câu chung chung, sau đó thì vẫn là yên lặng.

Cuối cùng bọn họ cũng đến nơi.

Hankyung hôm nay mời tới mười mấy người bạn học và bạn cũ, đại đa số Sungmin đều quen. Quà tặng Sungmin chuẩn bị cho Hankyung rất bình thường, là một chiếc bút máy khá đẹp. Hankyung vui vẻ cài lên túi ngoài của áo vest, nhân cơ hội ôm cậu một cái để biểu thị cảm ơn. Mọi người xung quanh hò reo cổ vũ, xác thực tội danh Hankyung ăn đậu phụ* cúa người ta. (* ý chỉ tiếp xúc thân mật.)

Hankyung phóng khoáng nhận uống cạn ly rượu để chịu phạt, hôm nay anh rất vui. Còn Lee Sungmin thì đúng là không vui nổi. Jung Mo vừa mới đến đã rất nhanh chóng hòa nhập với mọi người, bọn họ uống rồi lại uống, ăn rồi lại ăn, hát rồi hát, cả một đám ồn ào.

Lee Sungmin cảm thấy hối hận vì đã bỏ qua cơ hội hai người ở riêng với nhau để nói với anh tâm ý của mình. Thích hay không thích, chẳng qua chỉ là một câu nói, hỏi rõ rồi, trong lòng cậu sẽ thấy dễ chịu hơn.

Hankyung không hề giấu giếm ý định theo đuổi của anh với Lee Sungmin, tuy trước đây đã bị  từ chối, nhưng anh thấy càng trở ngại thì càng phải dũng cảm tiến lên.

Một ngày Lee Sungmin còn chưa bị người khác mang đi, anh vẫn còn có cơ hội.

Mọi người đều ủng hộ, cố đẩy Lee Sungmin đến ngồi bên cạnh Hankyung. Jung Mo ngồi ở bên còn lại, cũng rất quan tâm đến hai người họ. Một người bạn trông thấy tình cảnh này thì cất tiếng cười lớn: “Kyung, Jung Mo thật là anh em tốt của cậu, thời gian cậu ra nước ngoài, cậu ấy thực sự có giúp cậu chăm sóc Sungmin, còn cướp cả vé xem phim của mình”.

Jung Mo vỗ vai Hankyung một cái: “Nhắc mới nhớ, cũng đến lúc phải tính toán rồi. Han thiếu gia của chúng ta chỉ dặn dò bảo tôi trông nom Sungmin. Tôi cũng giúp cậu ấy chăm sóc một chút, nhưng tôi không chịu hết chi phí đâu…”

Mọi người vừa cười lớn vừa chuốc rượu cho nhau, tuy những người này luôn đùa như vậy, nhưng trong lòng Lee Sungmin cũng nguội đi phân nửa. Học trưởng trước đó hẹn gặp mặt cậu rốt cuộc là có ý gì? Lee Sungmin nghĩ ngợi mông lung. Không thể điểu khiển được tâm trạng, cậu chỉ đành liên tục ra vào nhà vệ sinh. Thời gian trôi qua chậm chạp, cậu thấp thỏm không yên như ngồi trên thảm kim vậy.

Vốn dĩ hôm nay khó khăn, lắm mới hạ được quyết tâm làm chuyện lớn, vậy mà chưa bắt đầu thì đã bị dội cho một chậu nước lạnh. Căn phòng náo nhiệt lúc này bỗng nhiên lại khiến cậu không thở nổi.

Lee Sungmin đứng dậy, lại mượn cớ đi rửa tay để ra ngoài. Ra khỏi phòng bao, cậu đi đến một ngã rẽ, nhân viên phục vụ  thường đứng ở đây bây giờ lại chẳng thấy đâu.

Lee Sungmin không để ý điều đó, cứ tiếp tục đi về phía trước.

Rẽ sang bên phải là nhà vệ sinh, rẽ về bên trái là một dãy phòng khác, nhưng đứng ở chỗ giao nhau này, Lee Sungmin dừng lại. Bên trong lối đi của khu phòng bao phía bên trái, tại sao lại không thấy một nhân viên phục vụ nào?

Tình huống này rất không bình thường, Lee Sungmin mẫn cảm nhận ra điều đó.  

Tango vẫn luôn lấy chất lượng phục vụ làm phương châm, đương nhiên giá cả ở đây cũng không hề rẻ. Tình huống cả một khu phòng bao không có lấy một nhân viên phục vụ như thế này, đáng lẽ không thể xảy ra mới đúng. Lee Sungmin quay đầu, đi về phía khu phòng bao của bọn Hankyung, một nhân viên phục vụ lập tức đến hỏi: “Anh đây có cần gì không?”.

Lee Sungmin trả lời không cần, lần nữa đi về phía hành lang trông không kia. Lần này, gần như đến tiếng ồn ào trong các phòng bao cũng không còn nữa. Lee Sungmin ngẫm nghĩ rồi lại tiến thêm mấy bước. Đứng ở giữa hành lang, cậu quay đầu lại nhìn, có người đang đi qua chỗ giao nhau, nhưng không có ai bước vào trong này.

Lẽ nào là kết giới?

Lee Sungmin không phán đoán được, bởi vì mỗi lần đi qua kết giới cậu đều không có cảm giác.

Cậu ra sức hít hít ngửi ngửi, không ngửi thấy mùi của ác linh, điều này chỉ có thể chứng minh trong hành lang không có ác linh, còn trong các phòng bao thì sao? Sungmin nhớ  lại vụ án ở Công ty Huệ Thông, kết giới không phải là thủ đoạn của ác linh, nếu thật sự ở đây có kết giới, ắt có con người hoặc thứ gì khác nhúng tay vào.

Lee Sungmin không thế xác định được có phải do mình đa nghi hay không, cậu cũng không dám tới kiểm tra từng phòng bao, sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ. Cậu ngẫm nghĩ một hồi, bèn quay ra ngoài tìm một nhân viên phục vụ hỏi: “Làm phiền anh, phòng 323 muốn thêm một két bia”.

Bảo người bình thường đi qua thử xem có kết giới hay không, nếu như lộ ra, nhân viên phục vụ sẽ nói đưa nhầm phòng, như vậy, chắc cũng coi là hợp lý. Nhân viên phục vụ kia nhận lời, ôm một két bia đi tới. Lee Sungmin trốn trong góc quan sát nhìn thấy anh ta đứng ở ngã rẽ đó rất lâu, không đi vào, sau đó cửa của một phòng bao bật mở, một người đàn ông bước ra.

Lee Sungmin rụt người lại phía sau, tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, là người đàn ông cậu gặp giả làm bảo vệ trong vụ án ở Công ty Huệ Thông lần trước. Ảnh của hắn ta được Donghae cắt ra từ hình ảnh trong máy giám sát. Lee Sungmin cực kỳ chú ý đến vụ án này, cậu nhớ rất rõ ràng.

Sungmin định thần trở lại, một lần nữa thò đầu ra nhìn, người nhân viên phục vụ đã ôm thùng bia đi từ lúc nào. Mà người đàn ông kia lại đứng bất động ở đó, mặt hắn ta lộ rõ vẻ cảnh giác, quan sát khắp xung quanh, đúng lúc quay đầu lại, thì bắt gặp ánh nhìn của Lee Sungmin.  

Trái tim Sungmin như rớt xuống mấy nhịp, cậu nắm chặt tay, ép bản thân mình không đưọc rút lui trước ánh mắt cửa gã đàn ông kia. Cậu biết, chỗ đó chắc chắn có kết giới, cho nên chuyện nhân viên phục vụ đưa bia vào đã khiến hắn nghi ngờ. Bây giờ bị hắn ta nhìn thấy rồi, cậu có rụt lại trốn cũng chẳng ý nghĩa gì. Đây là kẻ tình nghi số một, thuộc tổ chức cướp linh hồn, trong phòng bao này không biết là xảy ra chuyện gì rồi, cậu không thế để hắn ta chạy thoát.

Hai bên trừng mắt chằm chằm nhìn nhau mất mấy giây, không khí căng thẳng dày đặc. Cuối cùng, gã đàn ông kia cũng có hành động, hắn móc điện thoại ra, vừa ấn phím vừa quay lại phòng bao. Lee Sungmin liền chạy về phòng bao của mình, lấy điện thoại từ trong túi ra, chẳng kịp suy nghĩ gì, gọi điện ngay cho Kyuhyun: “Boss, em nhìn thấy người kia rồi…”. Cậu vừa nói vừa chạy ra ngoài phòng bao, khiến cho Hankyung đang đợi người giật thót mình.

Lee Sungmin không nghĩ gì khác, cậu chạy một mạch ra lối hành lang. Nhìn thấy gã đàn ông kia đeo một chiếc ba lô, ngang tàng ngông nghênh bước ra phía cửa, Sungmin liền đi theo hắn. Nhất thời, cậu cũng chưa biết nên xử lý thế nào, trên mình lúc này chẳng có vật dụng gì, cũng không biết trong khu vực công cộng, ra tay hành động có gây phiền phức gì Iớn không. Sungmin thậm chí còn không kịp nói rõ xảy ra chuyện gì trong điện thoại, nhưng cậu nghe thấy Kyuhyun nói: “Em chớ manh động, anh lập tức đến ngay”.

Lee Sungmin trong chốc lát thấy yên tâm hơn, Boss lập tức đến, cậu có chỗ dựa rồi!

Nhìn thấy gã đàn ông kia đã sắp ra tới cửa đến nơi, Lee Sungmin lao đi như một mũi tên, lớn tiếng hét: “Anh đợi một chút!”.

Gã đàn ông kia nheo mắt lại, nhìn Lee Sungmin đầy vẻ uy hiếp. Bọn người Hankyung và Jung Mo cũng đi ra đến nơi, nhìn thấy Lee Sungmin và một người đàn ông đang đối đầu, nhanh chóng chạy đến bảo vệ cậu.

Mọi người hỏi xảy ra chuyện gì, gã đàn ông kia không nói, còn Lee Sungmin cứ mở miệng ra lại ngậm miệng vào, chẳng biết phải nói sao. Mặt gã đàn ông kia bắt đẩu lộ vẻ nhạo báng, Sungmin thầm tức giận, đột nhiên chỉ vào người phục vụ ở đối diện hắn ta nói lớn: “Anh ta chưa thanh toán đã muốn bỏ trốn!”.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, gã đàn ông kia cũng sững lại. Thật may là cậu nghĩ được ra câu này.

Nhân viên phục vụ đứng bên canh “á” lên một tiếng, chạy ngay đến, khách khí hỏi: “Anh là ở trong phòng nào ạ, có phải cần phục vụ gì không?”.  

Gã đàn ông kia mím chặt môi, không thèm nhìn nhân viên phục vụ  đến một cái. Lee Sungmin lại lớn tiếng nói: “Tôi nhìn thấy anh ta đi từ phòng 325 ra”. Nhân viên phục vụ nhanh chóng nói nhỏ vào máy liên lạc mấy câu, bảo nhân viên bên trong đi xem xét.

Nhân viên phục vụ bên này còn chưa dứt lời, gã đàn ông kia đã sải bước đi ra ngoài.

Nhân viên phục vụ thấy có vấn đề liền muốn ngăn hắn lại. Còn chưa đến được gần hắn, anh ta đã bị một rào chắn vô hình đẩy bật ra.

Trước cửa Tango tuy có không ít người vây quanh, nhưng gã đàn ông kia vẫn nhanh chóng qua được, lại còn thong thả như đi giữa nơi không người. Mọi người ở cách hắn ta khoảng nửa mét đều bị đẩy bật lại. Lee Sungmin lòng nóng như lửa, vội vàng lao đến, đấm vào mặt hắn ta một cái.

Gã đàn ông kinh ngạc, không ngờ  rằng chàng trai này lại có thể tấn công được. Phản ứng của hắn ta cũng không chậm, cúi xuống, xoay người tránh đi, rồi nhanh chóng lùi về phía sau. Hắn ta vừa bấm tay, vừa lẩm bẩm trong miệng, sau đó nói: “Đứng!”.

”Đứng cái đầu anh đó”, Lee Sungmin đang hăng máu, xông đến đấm một cái nữa.

Trước khi cậu nhậm chức, Kyuhyun đã yêu cầu cậu phải luyện công phu, thêm vào đó, mấy ngày này lại được đích thân anh chỉ bảo, thân thủ của cậu đã nhanh hơn trước rất nhiều.

Gã đàn ông kia mặt biến sắc, vung quyền gạt nắm đấm của Sungmin ra, duỗi tay đẩy cậu lui lại, sau đó vẻ mặt rất nghiêm túc, cẩn thận đề phòng. Hàng ma sư nhìn thấy kết giới coi như không, hắn ta chưa từng gặp. Kẻ thân pháp cao cường thế này, làm sao hắn lại không biết nhỉ.

Lee Sungmin nhìn sắc mặt hắn ta, cũng đoán được một hai phần, cậu cần phải kéo dài thời gian, đợi Boss đưa người đến bắt hắn. Thế là cậu thẳng lưng ưỡn ngực, hiên ngang mà đứng, lạnh lùng cười nói: “Kết giới thôi mà, chút tài vặt vãnh!”.

Những người xung quanh vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. sắc mặt gã đàn ông kia đã cực kỳ khó coi. Lee Sungmin cũng đang ngấm ngầm sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tự trấn an mình, vung hai tay lên, giả bộ làm chỉ quyết, nói rất khí thế: “Đặt đồ xuống, giơ tay đầu hàng, anh còn có cơ hội để được khoan hồng”.

Gã đàn ông kia lạnh lùng cười: “Thằng ranh chết tiệt, lại muốn diễn kịch sao?”.

Lee Sungmin thấp thỏm không yên, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Đừng già mồm, anh bị chặn rồi, chạy không thoát đâu, vẫn nên giơ tay chịu trói là hơn, mau tự thú đi!”.  

Gã đàn ông kia không nói gì nữa, thoắt cái đá mạnh về phía Lee Sungmin. Sungmin sớm có phòng bị, nhanh chóng lùi lại phía sau một bước, tránh được. Nhưng như thế  cũng đã tạo thành một khoảng trống cho gã đàn ông kia. Hắn ta không nói gì, cắm đầu lao về phía trước. Hankyung và Jung Mo cùng mấy người bạn, vừa nhìn thấy người kia động thủ với Lee Sungmin, đều muốn xông đến tương trợ. Nhưng gã đàn ông đã lại lập kết giới, đẩy bọn họ ra ngoài, bản thân mình thì chớp mắt một cái đã lao đến bên cửa.

Cửa lớn mở ra, có người ra vào, nhưng gã đàn ông kia vừa mới xông tới lại giống như là đụng phải cái gì đó, ngã nhào xuống đất. Hắn ta lập tức nhảy bật dậy, kinh hãi quay đầu nhìn Sungmin.

Kết giới! Hơn nữa là kết giới chỉ định đối tượng! Loại kết giới này hắn ta mới chỉ nghe nói chứ chưa từng nhìn thấy bao giờ!

Gã đàn ông kia cuối cùng cũng khống giấu nổi vẻ kinh hãi trên khuôn mặt, chàng trai tầm thường này, sao pháp thuật lại cao minh như vậy? Hắn ta e là không địch lại được cậu.

Hắn lo lắng, nghiến răng, thò tay vào túi áo…

Lee Sungmin quan sát kỹ càng từng cử động của gã đàn ông. Hắn không ra ngoài được, cửa lớn rõ ràng có kết giới, điều này khiến Lee Sungmin trong chốc lát vững lòng trở lại. Nhất định là Boss đến rồi, nhưng hành động lần này của gã đàn ông kia lại khiến cậu sợ hãi, hắn ta đang muốn nổ súng!

Lee Sungmin không thể quên được vụ việc Heechul đã bị người này bắn trong Công ty Huệ Thông, đến ngày hôm nay, vụ việc đó dường như đang lặp lại. Lee Sungmin chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều, cậu chỉ kịp ý thức mình nên sử dụng phương thức tấn công trực tiếp để đạt hiệu quả cao nhất. Và thế là, như một mũi tên, cậu lao đến đạp thật mạnh, thẳng vào háng của gã đàn ông kia.

Gã đàn ông kêu lên thảm thiết, ôm lấy phần thân dưới, đổ nhào xuống mặt đất. Xung quanh bốn bề yên ắng trở lại, yên ắng đến mức một chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được. Lee Sungmin không chú ý đến điều này, cậu duỗi tay kéo áo khoác ngoài của gã đàn ông kia, lục tìm được một cái túi buộc hồn. Cậu thớ phào một cái, không có súng.

Lee Sungmin cầm túi buộc hồn, vừa quay người một cái liền đứng ngây ra.

Hankyung, Jung Mo và một nhóm bạn bè cậu nhận ra được, đều đang mắt chữ O mồm chữ A kinh ngạc nhìn cậu. Lee Sungmin cũng há hốc miệng ngây ra. Bởi vì cuối cùng cậu đã hồi tỉnh, vừa rồi dưới ánh mắt của bao nhiêu người, cậu đã đá mạnh vào “chỗ kia” của một người đàn ông, lại còn cướp đồ của người ta nữa.  

Đầu óc Sungmin bỗng nhiên trống rỗng. Cậu không biết nên phản ứng như thế nào với mọi người mới được. Cậu tin chắc rằng bạn bè của cậu cũng như vậy, bởi vì bọn họ đều đứng ngây ra như những cây gỗ.

May mà lúc này, mấy người cảnh sát và hai hàng ma sư chạy vào, bắt gã đàn ông kia lại. Đến giờ, phòng bao 325 luôn chẳng thể  vào được kia cuối cùng cũng có thể vào. Nhân viên phục vụ ớ bên đó hét lớn, bọn họ phát hiện ra hai nhân viên phục vụ vắng mặt nãy giờ đang nằm sõng soài trong đó.

Cảnh sát tiếp quản chỗ này, xe cứu thương đến rất nhanh, những người chứng kiến phải ở lại lấy khẩu cung. Lee Sungmin nhân cơ hội đi xa khỏi cái chỗ ngượng ngùng ấy, cậu chạy ra bên ngoài, vừa nhìn đã thấy chiếc BMW rất quen mắt của Boss đại nhân, cậu khom người trốn vào trong xe.

“Sao rồi?” Kyuhyun biết cậu không bị  thương, anh vừa rồi tuy không lộ mặt, nhưng vẫn ngầm bảo vệ cho cậu.

“Boss, làm thế nào đây? Lần này em mất mặt quá rồi. Em chẳng còn mặt mũi đi gặp ai nữa, làm thế nào đây? Làm thế nào đây?” Mặt Lee Sungmin đỏ bừng lên, chỉ hận là không thể quay ngược thời gian lại được.

“Vậy thì đừng gặp nữa.”

Lee Sungmin nhìn anh: “Boss, anh sao lại chẳng chút cảm thông như vậy chứ?”.

“Bạn em tìm em kìa?” Kyuhyun nhìn thấy Hankyung và Jung Mo đi ra, đang nhìn ngó xung quanh.

Lee Sungmin rụt cổ lại, chỉ muốn dính luôn xuống ghế ngồi. “Làm thế nào đây, thật là mất mặt quá.’‟

Kyuhyun với qua, mở cửa xe bên phía Lee Sungmin: “Em đi nói với bạn em, người đó là tội phạm bị cảnh sát truy nã, em nhận ra hắn, cho nên mới liều mình chiến đấu với hắn…”

Anh còn chưa nói xong, Lee Sungmin đã cắt lời: “Boss, em đã làm rồi…”, cái đó nên nói thế nào nhỉ?” Vâng, chỉ  là chiêu thức đó rất khó diễn  tả, còn trước mặt nhiều người như thế… em… em… em đá vào ‘chỗ kia’ của người ta…”

Boss đại nhân ung dung trả  lời: “Chiêu thức hiệu quả là chiêu thức tốt, em đá rất hay! Đi, đi giải thích với bạn em đi, sau đó anh đưa em về nhà, đừng để anh nhìn thấy bộ dạng chẳng có bản lĩnh gì của em như thế này nữa”.

Lee Sungmin bĩu môi, không muốn đi. Kyuhyun nhìn cậu một cái, cậu chẳng biết làm thế nào, chỉ đành xuống xe.  

Hankyung trông thấy Sungmin, vội vã chạy đến. Lee Sungmin sợ mất mặt lần nữa trước mặt Kyuhyun, nên cũng nhanh chóng đi ra, kéo bọn họ tới một chỗ cách biệt hẳn với chiếc BMW.

Kyuhyun ngồì trên xe, im lặng quan sát nhất cử nhất động của Sungmin. Anh chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ không tự nhiên, mặt đỏ hồng, đầu cúi thấp của cậu khi nói chuyện. Hai người bạn kia của cậu, anh đều biết, một người tên Hankyung, một người tên Jung Mo.

Cũng không biết Hankyung nói cái gì đó, mắt Lee Sungmin bỗng sáng lên, ngẩng cao đầu, trên môi nở một nụ cười. Biểu cảm phong phú của cậu khiến Kyuhyun không kìm được cũng phải cười theo.

Ba người nói chuyện một lát, hai người con trai đưa tay xoa đầu Lee Sungmin, dường như đang an ủi cậu. Kyuhyun đưa tay ấn thật mạnh vào còi xe, Lee Sungmin quay đầu lại nhìn, sau đó nói mấy câu với hai người con trai rồi chạy về phía anh.

Kyuhyun không nói tiếng nào, nhanh chóng khởi động xe, đưa Lee Sungmin về.

Lee Sungmin thở phào một hơi: “Boss, em đl giải thích với họ như lời anh nói, bọn họ khen em dũng cảm, như vậy chứng tỏ bọn họ không để ý nhỉ?”.

“Chắc vậy.”

“Vậy tức là ngay cả Boss như anh cũng không thể khẳng định?”

“Vô vị.”

“Vô vị thế nào? Người ta hỏi nghiêm túc đó”, Lee Sungmin bĩu môi: “Vấn đề không vô vị em cũng có đây. Boss, người xấu cướp linh hồn kia làm thế nào?”.

“Có đồng nghiệp trực đêm, bọn họ sẽ xử lý.”

“Vậy những linh hồn trong túi kia, có linh hồn của hai nhân viên phục vụ nhỉ?”

“Những người đó đều được đưa về công ty, đồng nghiệp trực đêm sẽ xử lý.”

“Vậy em phải làm gì?”

“Về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay là Ray trực ban, em định tình nguyện đến công ty tăng ca, cùng làm án sao?”

“Nhưng về nhà không biết có ngủ nổi không nữa?”

Cậu lại không hỏi tiền tăng ca? Kyuhyun nhìn cậu, trả lời: “Em bây giờ quay lại công ty cũng chẳng giúp được gì”.

Sungmin không nói nữa, cảm thấy hơi mất tự nhiên, ngồi ngó ngoáy trên ghế.  

Trong xe, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, Sungmin lại không nhịn được: “Boss…”, cậu ngẩng đầu lên, song không nói tiếp.

Kyuhyun lại nhìn cậu, hỏi: “Em rốt cuộc sao vậy? Không phải là đã giải thích xong với bạn bè rồi sao, còn băn khoăn gì nữa?”.

Lee Sungmin cắn môi, quả nhiên chẳng có gì giấu được Boss.

Cậu ấm ức nói: “Chuyện đó, mất mặt quá lớn, lòng tự tôn bị tổn thương đương nhiên nhất thời rất khó khôi phục lại được”. Không khôi phục được, tự nhiên sẽ khó chịu, khó chịu, tự nhiên sẽ nói nhiều, may mà còn có chủ đề đúng đắn để nói, vì sao vẫn bị người ta phát hiện ra?

Kyuhyun không vui lắm, nhìn cậu một cái, lát sau, cho xe dừng lại bên vệ đường, sau đó lấy ví da ra, rút một tờ tiền đưa cho Lee Sungmin: “Đi, giúp anh mua kem”.

Lee Sungmin vẻ không hiểu nhìn tờ tiền trong tay Kyuhyun. Kyuhyun cốc vào đầu cậu: “Ngẩn ra cái gi, đi, chạy bộ đi, người chính là tinh thần, lòng tự tôn chính là sức khỏe”.

“Có thấy ai nói như vậy đâu.” Lee Sungmin mỗi lần đấu khẩu với Kyuhyun đều rất tự nhiên, chẳng có tính tự giác của một nhân viên chút nào. Nhưng mà cậu vẫn cầm lấy tờ tiền, nghe lời anh chạy đi.

Một lát sau, Lee Sungmin hăm hở quay lại: “Boss, Boss, hóa ra trước mặt có cửa hàng kem em thích ăn nhất. Em tự quyết định mua hai hộp”. Cậu xua tan màn mây u ám trong lòng, giơ hai ngón tay lên, cười rạng rỡ.

“Ừm.” Kyuhyun tiếp tục lái xe lên đường. Lee Sungmin cầm kem vui vẻ ăn.

Ăn xong chiếc kem trên tay, nhìn Kyuhyun chuyên tâm lái xe, còn chưa động vào hộp kem của mình, Lee Sungmin không chịu an phận: “Boss, anh muốn ăn không?”.

“Em nói xem?”

“Ồ.” Thỏ tham ăn lén lén nhìn hộp kem một cái.

Một lát sau, lại tốt bụng nhắc nhở: “Boss, nếu không ăn nó sẽ chảy đó”.

“Lái xe, không tiện.” Kyuhyun quay đầu lại, nhìn bộ dạng thèm ăn của Sungmin một cái, cố nhịn cười, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Được rồi, em ăn đi”.

“Sao?” Thỏ tham ăn tức thì sức mạnh tinh thần sung mãn, nhanh tay vồ  lấy hộp kem, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Boss, lãng phí là không tốt cho nên em mới ăn giúp anh”.

“Cảm ơn em.” Câu nói này hình như chẳng thành ý chút nào.  

Lee Sungmin không để ý, bởi vì cậu có đồ ăn rồi, hơn nữa cậu vẫn còn lo đến một chuyện khác: “Boss, làm thế nào đây? Em chắc là sắp thất tình rồi”.

“Em vẫn chưa yêu.”

“Cái đó e cũng không có cơ hội nữa.” Lee Sungmin cắn một miếng kem to, cảm thấy con đường tình yêu của mình thật đáng lo lắng: “Boss, hôm nay em vốn dĩ muốn thổ lộ với học trưởng, nhưng lời còn chưa nói ra, thì đã bị đả kích rồi, em chẳng rõ là anh ấy không thích em hay là bởi vì bạn anh ấy thích em cho nên anh ấy mới quyết định không đến với em nữa”.

Lời này nói ra cứ như là đang truyền khẩu lệnh, Lee Sungmin không biết Kyuhyun nghe có hiểu hay không, cậu cũng không để ý, tiếp tục nói: “Nhiều lúc anh ấy đối với em rất tốt, nhưng vừa đến lúc then chốt anh ấy lại giũ sạch mọi quan hệ với em. Hôm nay em còn hành động thô lỗ ở trước mặt người ta như thể, chẳng còn có hình tượng, chẳng còn tâm trạng mà nói gì nữa, anh nói xem em nên làm thế nào?”.

“Phiền như thế này thì đừng thích anh ta nữa, đổi người khác đi.”

“Boss!”

Haizz, biết ngay là có hỏi anh cũng chẳng ích gì mà.

Lee Sungmin chu môi lên nói: “Điều kiện của anh tốt như vậy, chắc chắn toàn là người khác theo đuổi anh, cho nên anh cũng không biết nên làm thế nào nhỉ?”. Cậu rất quan tâm tìm lý do giúp anh.

Kyuhyun không để ý đến cậu. Lee Sungmin ngẫm nghĩ giây lát lại tiếp tục hiếu kỳ: “Boss, chắc là anh vẫn chưa kết hôn nhỉ?”. Chưa từng nghe thấy người trong công ty nói tới chuyện này, cậu cảm thấy anh cũng không giống người đã có gia đình.

Kyuhyun tỏ vẻ không vui nhìn cậu một cái, rõ ràng là ánh nhìn đối với một kẻ ngu ngốc.

“Vậy bây giờ anh có bạn trai không, hoặc bạn gái ấy?” Ánh mắt Lee Sungmin sáng lên. Buôn chuyện à? Nhưng cậu thực sự rất muốn biết.

“Sắp có rồi.”

“Boss.” Lee Sungmin càng kích động hơn: “Hóa ra chúng ta là đồng bệnh tương lân!”.

Kyuhyun nhìn thẳng về phía trước, chăm chú lái xe, coi như không nghe thấy. “Boss, chia sẻ một chút đi mà, em cần phải tham khảo kinh nghiệm của người khác một chút.” Lee Sungmin rất hứng thú với chủ đề này: “Là cậu ấy theo đuổi anh?”.

“Ừm.” Mãi sau Kyuhyun mới buông ra một chữ.  

Woa, tốt quá rồi, con đường là giống nhau. Chàng trai đó thật quá lợi hại, đến Boss thế này cũng có thể theo đuổi, cậu học hỏi một chút chắc sẽ thành công.

Lee Sungmin kích động đến mức đỏ cả mặt, hỏi liền một hơi: “Boss, Boss, mau chia sẻ chút chút đi mà, cậu ấy theo đuổi thế nào, lại có thể khiến anh xiêu lòng vậy”.

Kyuhyun cuối cùng cho xe dừng lại, quay đầu nhìn chăm chú Lee Sungmin, nói: “Trước mặt rất nhiều người, cậu ấy đã lao đến hôn anh một cái”.

Lee Sungmin há hốc miệng kinh ngạc, thật là to gan, thật là quyết đoán!

Nhưng mà…

“Boss, hóa ra anh lại dễ dàng bị thu phục đến vậy.”

Trong lòng, Sungmin cảm thấy có chút đáng tìếc. Vốn cho rằng tinh anh hàng đầu như Boss thế này, đẹp trai lại nam tính, cần phải trải qua rất nhiều gian nan mới có thể thu phục được. Thật không ngờ, một nụ hôn là OK rồi.

Quả nhiên theo đuổi khoảng cách mong manh như vậy, trong chốc lát Sungmin lại có lòng tin. Tuy phương pháp này có chút hơi mạnh bạo quá so với tính cách của mình, nhưng mà đến Boss cũng có thể thu phục được, vậy chưa biết chừng Jung Mo học trưởng cũng có thể. Vì hạnh phúc nửa đời sau cúa mình, phải bạo gan lên.

“Chỉ có thỏ ngốc mới làm như thế.” Kyuhyun dội một gáo nước lạnh lên đầu Lee Sungmin đang khí thế bừng bừng.

Lee Sungmin bị chọc tức, lên tiếng: “Boss, sao anh có thể nói bạn trai mình như vậy”.

“Cậu ấy vốn dĩ chính là một con thỏ ngốc.”

Lee Sungmin chẳng thấy vui vẻ gì nữa, điểm này của Boss thật không tốt, chẳng dịu dàng chút nào, cũng không biết nói những lời dễ nghe, quen sai khiến ra lệnh với người khác, xem ra đối với bạn trai cũng như vậy.

Không đúng, vừa rồi Boss nói là: sắp có rồi. Đó chính là nói bây giờ chàng trai kia vẫn chưa phải là nửa kia của Boss, vẫn còn chưa hoàn toàn rơi vào móng vuốt của anh?

Lee Sungmin nhìn Kyuhyun, trong đầu suy nghĩ, Boss rất đẹp trai, lại có tiền, nấu ăn cũng ngon như vậy, chỉ có điều tính khí hơi khó chịu một chút, chàng trai kia chắc chắn cũng bằng lòng chấp nhận.

Ai da, muốn biết chuyện của bọn họ quá! Tế bào buôn chuyện khắp toàn thân Sungmin đang hò reo ầm ĩ.  

“Biểu hiện này cùa em là gì?” Kyuhyun giơ tay véo cái má bầu bĩnh của cậu, đôi mắt tròn xoe của cậu đưa qua đưa lại. Cái mặt mũm mĩm, tròn vo vo, thật khiến người ta muốn véo.

“Boss.” Lee Sungmin đau quá, gạt tay Kyuhyun ra, ấm ức xoa xoa khuôn mặt mình. Không thể  véo không người ta như vậy chứ, thật  ấm ức: “Boss, anh kể  cho em nghe chuyện của bọn anh đi, chưa biết chừng em có thể dùng để tham khảo”.

Kyuhyun hất cằm, làm hiệu bảo Lee Sungmin nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đến nơi rồi, nhanh về nghỉ ngơi”.

Lee Sungmin nhìn ra bên ngoài, là sự thật, chiếc xe đã dừng dưới lầu nhà cậu rồi, cậu lại chẳng hề biết.

“Nhưng em bây giờ không thấy mệt. Boss, anh kể cho em nghe đi.”

”Không mệt sao? Vậy được, chúng ta đi đến trường huấn luyện, vừa hay có thể cho em bổ sung bài tập còn thiếu của ngày hôm nay.”

Lee Sungmin tròn mắt, nhanh chóng mở cửa xe: “Thôi ạ, thôi ạ, đột nhiên lại thấy mệt quá, em vẫn nên quay về nghỉ ngơi”. Boss đại nhân e rằng đến việc nửa đêm bắt người ta ra trường huấn luyện cũng có thể làm được, cậu nên chuồn trước là hơn.

Đêm, Lee Sungmin nằm mơ một giấc mơ kỳ  lạ, cậu  thấy mình anh dũng hất ngã một người đàn ông, đứng trên ngực anh ta, “chụt”, mạnh bạo hôn anh ta một cái…

Sau khi tỉnh mộng, Lee Sungmin làm thế nào cũng không nhớ lại được tướng mạo của người đàn ông đó. Cậu nhất định đã suy nghĩ quá nhiều trước khi ngủ, chắc là bị câu chuyện của Boss đại nhân ám ảnh rồi. Nhưng mà, vì sao cậu lại mơ mình thành ra nhỏ bé như vậy, còn có thể giẫm lên ngực của người ta giở trò lưu manh?

Ngày hôm sau, Lee Sungmin đến công ty từ sớm, lập tức đi tìm hiểu tình hình của gã đàn ông cướp linh hồn bắt được ngày hôm qua, không ngờ lại nghe được một tin xấu.

Trên đường áp giải, gã đàn ông đó đã bị đột tử. Hàng ma sư thu linh hồn của hắn ta về, nhưng phát hiện linh hồn đó cũng xảy ra vấn đề.

“Linh hồn đó xảy ra vấn đề?”, Lee Sungmin không hiểu, hỏi lại Ray.

“Chính là muốn nói, người này bị trúng bùa chú, khi hắn ta bị niệm chú sát hại, hồn phách cũng chịu sự  tổn thương. Như vậy chúng ta không thể khảo tra người, và cũng không thể tra xét linh hồn được.”  

.
.
.

Kết thúc chương 16

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.