Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 17
.
.
.
Lee Sungmin ngẩn người, không ngờ rằng trên thế giới này còn có thủ đoạn tàn độc như vậy. “Nhưng, Boss cũng không thể cứu được linh hồn này sao?”
Ray lắc đầu: “Không thể. Tối qua Boss tới kiểm tra rồi, anh ấy nói loại bùa chú này đã thất truyền từ lâu, không ngờ rằng bây giờ còn có người biết dùng. Kẻ sai khiến đứng sau tổ chức cướp hồn này, lại có thế huấn luyện ác linh giăng kết giới, lại có thể dùng bùa chú khống chế một cao thủ như thế, sợ là không đơn giản”.
“Đem giết người ta rồi là xong, vì sao còn giết cả linh hồn nữa?”
“Xử lý như thế này sạch sẽ nhất, thậm chí không cần lo lắng linh hồn sau khi chết quay lại báo thù, cũng đảm bảo rằng chúng ta sẽ không tìm được bất cứ manh mối nào từ đó.”
“Thật quá tàn độc!” Lee Sungmin cắn cắn môi, lại hỏi: “Vậy bọn họ cướp linh hồn để làm gì? Hai người nhân viên phục vụ kia có cứu được không?”.
“Nhân viên phục vụ cứu được rồi. Nhưng mục đích cướp hồn thì vẫn chưa rõ, chỉ biết là không phải để nuôi thú ăn linh hồn, bởi vì những linh hồn bọn chúng cướp đều đã qua lựa chọn, mà thú ăn linh hồn lại không bao giờ chọn đồ ăn.”
Ray giao một phần tư liệu cho Lee Sungmin: “Chỗ số liệu này cậu nhập vào kho, buổi chiều bộ phận chúng ta họp, vụ án loại này cậu gặp hai lần rồi, cũng đến họp nhé!”.
Lee Sungmin gật đầu, cảm thấy vui vẻ vì mình đã được tham gia vào công việc có tính thiết thực. Cậu suy nghĩ đôi chút, lại hỏi: “Ray, bọn họ mấy lần trước cướp linh hồn, đều có ác linh hoặc là sự kiện khác che chắn bảo vệ, lần này tại sao hắn ta lại hành động đơn độc như vậy?”.
Ray trả lời: “Lần này hắn chính xác là quá tự tin rồi. Nhưng mà câu lạc bộ là chỗ vui chơi giải trí, hoàn cảnh đặc thù, không giống như trong tòa nhà văn phòng làm việc. Mục tiêu của hắn lần này là linh hồn của các nhân viên phục vụ, bởi vậy hắn phải đợi đến tối khi các nhân viên phục vụ đều đi làm mới hành động được. Mà buổi tối là thời gian câu lạc bộ náo nhiệt nhất, nhiều người như thế này, hắn làm sự việc lớn lên thì không dễ khống chế. Có lẽ vì vậy, nên hắn mới lợi dụng không gian nhộn nhạo của câu lạc bộ, một mình lén lút đưa các linh hồn cướp được đi. Nhưng thật không ngờ giữa đường lại gặp phải cậu thế này”.
“Trong chiếc túi đó của hắn có chứa ác linh phải không?”
“Đúng vậy. Cuối cùng, hắn muốn thả ác linh ra…”, Ray nói, nhìn Lee Sungmin nửa cười nửa không.
Lee Sungmin giải thích: “Boss nói rồi, chiêu thức hiệu quả, chính là chiêu thức tốt”.
Ray cười: “Đúng, đúng, may mà cậu có chiêu này, mới không làm sự việc ở chỗ đó phiền phức lớn”. Lee Sungmin làm mặt xấu. Ray cười nghiêng ngả, sau lại nói: “Đúng rồi, phòng Nhân sự nói với tôi, cậu với Jung Nari của tổ hành động bên ngoài cùng mấy người mới nữa, bắt đầu từ tuần sau, thứ Hai, Tư, Sáu đều phải tham gia lớp huấn luyện, cậu chuẩn bị đi. Bọn họ chắc sẽ gửi thư điện tử thông báo”.
Đợi đến thứ Hai, Lee Sungmin quả nhiên nhận được thông báo huấn luyện. Có các môn học là Tập bắn, Chiến đấu và Trang bị kiến thức. Lee Sungmin không nhẫn nại được nữa, đến tối khi gặp Kyuhyun liền hỏi: “Boss, vì sao trong quy trình huấn luyện của công ty không có bài Pháp thuật?”.
“Công ty là chỗ để làm việc, lại không phải là trường học, lấy đâu ra bài Pháp thuật.” Kyuhyun nói: “Pháp thuật thông dụng, những người khác đều biết. Các môn phái, gia tộc đều không giống nhau, cho nên công ty thông thường không dạy những điều này. Hàng ma sư cấp một phụ trách sẽ xem khả năng của bọn họ để sắp xếp công việc. Còn về khả năng của em, có chút không giống với mọi người, đợi em luyện xong cơ sở, anh sẽ dạy em”.
“Ồ!” Lee Sungmin biết cậu lại làm vướng chân người khác: “Em rất muốn học giăng kết giới, em thấy người ta rất lợi hại, khi đánh nhau có thể giăng kết giới, đối phương sẽ không thể đánh đến được”.
“Cái đó cần có pháp lực rất cao thâm, bây giờ em chưa học được.”
“Ồ!”, Sungmin thở dài trong lòng.
Kyuhyun nhìn cậu một cái: “Em tuy có tài năng thiên bẩm, nhưng thực sự bản lĩnh quá kém, cần nỗ lực rèn luyện mới được, biết không?”.
Lee Sungmin nghe đến đây thì bĩu môi, Boss thật là, đã chẳng an ủi cổ vũ, trái lại còn xát muối lên vết thương của cậu.
Từ ngày hôm đó, Lee Sungmin vô cùng nghiêm túc tập luyện. Cậu tự nhắc nhở mình, nhất định không được để Boss xem thường, nhất định không được để mất mặt với Boss.
Một tuần sau, trong số bốn người mới cùng lên lớp có Lee Sungmin và Jung Nari. Bài tập nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với yêu cầu của Boss đại nhân. Mỗi môn học lại có một người hướng dẫn khác nhau, còn có cả các đồng nghiệp cùng học, áp lực giảm đi rất nhiều. Nhưng mà cũng bởi vì trước đó Kyuhyun có dạy cậu một chút, nên bây giờ cậu lên lớp thấy không vất vả lắm. Mà ba người gọi là người mới còn lại, thực ra đều là những tay lão luyện trong giới hàng ma. Người ta chẳng qua chỉ muốn học thêm về các loại vũ khí mới và để thích ứng với yêu cầu của Nhã Mã mà thôi. Lee Sungmin thì khác, tất cả các loại khí cụ hàng ma, cậu đều phải học từ đầu.
Bởi vậy, môn học nào cũng thế, thành tích cùa Sungmin đương nhiên đều kém nhất.
Hơn nữa chuyện thành tích của cậu kém còn lan truyền khắp cả công ty. May mà thần kinh của Lee Sungmin không phải là vô tư ở mức bình thường, giác quan cảm ứng đối với những lời bàn tán cũng không mạnh, thêm vào đó phía sau cậu còn có Boss chống lưng, những người lắm mồm nhiều chuyện kia bởi vậy vẫn không lời ra tiếng vào trước mặt cậu. Cho nên những ngày tháng của Sungmin trong công ty này vẫn trôi qua vô cùng thoải mái.
Hôm nay, bên ngoài xảy ra một vụ án lớn, những người ở lại phòng làm việc rất ít, một số còn phải đi ra ngoài viện trợ, một số khác thì đi công tác, không có mặt ở công ty. Cả sáu phòng giám sát hôm nay đều đang trong trạng thái hoạt động, thậm chí hai phòng hội nghị cũng được dùng để làm phòng chỉ huy giám sát tạm thời.
Trong lúc mọi người đều đang bận rộn, chẳng có ai thừa thời gian, tâm sức đi chỉ dạy người mới. Lee Sungmin lại được dịp nhàn rỗi, mọi thông tin, số liệu, cậu thuộc tương đối rồi, lúc này chỉ có thể tiếp tục chơi điện tử thôi.
Đến hơn hai giờ chiều, tổ trưởng của tổ 52 – Kim Bum đến tìm cậu, nói là phải ra ngoài làm nhiệm vụ, đưa một nhóm hồn phách quay về. Bởi vì nhân lực không đủ, cho nên cần Lee Sungmin đi cùng để hỗ trợ công tác số liệu.
Nghe nói phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Lee Sungmin nhanh chóng cầm túi, chuẩn bị cùng bọn họ xuất phát, nhưng cậu chưa ra ngoài làm nhiệm vụ bao giờ nên không biết phải chuẩn bị cái gì, liền hỏi: “Tôi cần đi xin trang bị gì không?”.
Kim Bum liếc qua trò chơi điện tử Lee Sungmin mở trong máy tính, câu hỏi có chút nhạo báng: “Cậu biết dùng cái gì?”.
Lee Sungmin bị anh ta châm chích, nhưng vẫn nói: “Vậy tôi đi báo cáo với Ray một tiếng nhé”.
Kim Bum nhíu mày lại: “Ray trong phòng giám sát, bốn chữ ‘Xin đừng làm phiền‟ trên cửa cậu có biết đọc không? Bộ phận này chỉ có cậu nhàn rỗi, nếu như không phải là bất đắc dĩ, tôi cũng sẽ không tìm tới cậu”. Ngữ khí của anh ta không có thiện ý, nhưng những điều nói ra lại là sự thực. Lee Sungmin nghe thấy lời này, không dám nói gì nữa, vội vàng cùng anh ta xuất phát.
Lần này làm nhiệm vụ, ngoài ba người của tổ 52 ra, còn có Lee Sungmin và Jung Nari. Năm người cùng ngồi trên một chiếc SUV vừa vặn đủ chỗ. Xe xuất phát trên đường Lee Sungmin lại không kìm được hỏi: “Vận chuyển linh hồn không phải nên là cả tổ năm người cùng đi sao? Hơn nữa phải có hai chiếc xe hộ tống?”. Những điều này đều là quy định trong điều lệ an toàn viết trên sổ tay, một tổ năm người hành động, hai chiếc xe có một chiếc làm nhiệm vụ hộ tống và bảo vệ.
Kim Bum vô cùng không vui, cao giọng nói: “Cậu đang muốn gây chuyện với tôi phải không? Chúng ta bây giờ chẳng phải là năm người sao? Hai người khác trong tổ của chúng tôi một người bị thương, một người ốm, nếu không thì tìm hai người mới các cô cậu làm gì. Thêm một chiếc xe nữa cậu lái được không? Nhiều chuyện!”. Lính mới cái quái gì cũng không hiểu, đã chẳng có bản lĩnh còn dám chất vấn cái này, nghi ngờ cái kia. Cho rằng mình là nhân vật chính trong tin đồn của công ty thì giỏi lắm sao.
Không khí trong xe trở nên lạnh lẽo một cách quái dị, Lee Sungmin cúi đầu, cảm thấy vô cùng ấm ức, cậu lớn đến thế này rồi, chưa từng bị người ta quở trách như vậy. Tư liệu về Kim Bum, cậu nhớ rất rõ, ba tuần trước khi dẫn tổ ra ngoài làm nhiệm vụ, anh ta vì không tuân theo lệnh của chỉ huy, để xảy ra sai sót, cho nên cả tổ đã bị công ty điều sang làm đội vận chuyển bảo vệ linh hồn.
Công việc vận chuyển linh hồn này là công việc không được hoan nghênh nhất của hàng ma sư, bởi vì trên cơ bản không có tính chiến đấu, thực chất chỉ như một đội vận chuyển mà thôi. Việc trừng phạt, giáng chức này vẫn còn canh cánh trong lòng Kim Bum cho đến bây giờ.
Jung Nari cau mày lại, rất không hài lòng đối với thái độ của Kim Bum, nhưng cô ấy vụng miệng, cũng không biết nói gì cho phải, chỉ đành vỗ vai Sungmin, biểu thị an ủi một chút.
Trang bị mới Jung Nari đăng ký vẫn chưa nhận được toàn bộ, bởi vì cung tên mà cô ấy quen dùng, bây giờ rất ít người sử dụng, tất cả các trung tâm nghiên cứu đều không có sẵn, phải làm một cái mới. Nhưng còn tên của cô ấy thì đều đã được gắn thêm bùa chú để có thể sử dụng trước. Bởi vì trang bị không đủ, Shindong vẫn chưa đưa Jung Nari ra ngoài làm nhiệm vụ lớn, từ khi nhận việc đến giờ, cô ấy mới chỉ được đưa ra ngoài ba lần, đều là những vụ án ác linh nhỏ. Lúc này, lại để cô ấy hỗ trợ cho nhiệm vụ vận chuyển linh hồn đang không đủ nhân lực.
Jung Nari và Lee Sungmin coi như khá quen nhau, hai người thường xuyên cùng tăng ca tập luyện. Bản lĩnh của Jung Nari lớn hơn Lee Sungmin rất nhiều, trong công việc chẳng gặp phải chút áp lực nào. Cô ấy biết Lee Sungmin không phải xuất thân trong gia tộc hàng ma, những tin đồn trong công ty cũng có nghe qua, nhưng mà con người cô ấy vốn thật thà yên phận, không có những suy nghĩ không đúng.
Thế là cả đoạn đường vận chuyển linh hồn này, không khí trong xe vô cùng không thoải mái. Đến địa điểm, Lee Sungmin căn cứ theo số liệu, kiểm rõ lại một lượt số lượng, mã số và tư liệu giao nhận của bình dẫn hồn, giám sát việc sắp xếp bình dẫn hồn vào một thùng phía sau xe rồi ký tên lên, sau đó cả người và xe lại quay trở về.
Kim Bum liên tục hút thuốc trên cả đoạn đường quay về, Lee Sungmin rất ghét mùi khói thuốc, bị sặc ho mấy lần. Kim Bum chẳng chút cảm thông, vẫn cứ hút, Sungmin tức mà không dám nói, mới đi làm được từng đó thời gian, cuối cùng cậu cũng biết được cảm giác không thoải mái trong khi làm việc là như thế nào.
Đang mong nhanh nhanh về đến công ty, được giải thoát khỏi Kim Bum đáng ghét, đột nhiên trên nóc xe có một vật thể bay qua, đập đúng vào phần chắn trước của xe, ”bang” một tiếng cực lớn. Lee Sungmin giật mình hét lên một tiếng, định thần lại nhìn, trước mắt cậu là một khuôn mặt tái xanh, hai mắt đỏ rực, toàn thân giống như một thi thể, ánh mắt đờ đẫn đứng trước xe.
“Mẹ kiếp, là xác sống!” Kim Bum tức giận chửi một tiếng, Kim Hyun lái xe đã nhanh chóng cho xe lùi lại, định chuyển hướng, bỏ qua cái thứ này.
Lee Sungmin nhớ lại Park Soo, cúi đầu nhìn đồng hồ, quả nhiên là vệt sáng màu hồng phấn!
“Xác sống không có hứng thú đối với linh hồn, gần đây chắc chắn có thú ăn linh hồn.” Jung Nari nhanh chóng nhận định, một tay kéo túi của mình ra. Lúc này, phía đuôi xe giật manh, chắc chắn đã bị thứ gì đó chặn lại. Lee Sungmin quay đầu, nhìn thấy hai kẻ giống như người sói đang đứng ở sau xe, bọn chúng ngoác miệng ra, để lộ những chiếc răng nhọn và dài.
“Yêu sói!”
Xác sống còn dễ đối phó, yêu sói lại là thứ rất phiền phức. Sức tấn công của bọn chúng rất mạnh, da thô thịt dày, khó mà một chiêu đánh gục. Không thể lùi được nữa, Kim Hyun vặn tay lái, dự định đổi hướng qua một bên, lao về phía trước.
Vị trí của bọn họ bây giờ là ở phía sau của một công trường đang thi công, vốn dĩ định từ chỗ này đi xuyên qua con đường tắt gần đó, nhưng không ngờ lại bị tập kích.
Không đợi chiếc xe kịp lao đi, trên nóc xe đã vang lên một tiếng “bụp” rất lớn, lại có thứ gì đó đập vào nóc xe. Lần này không biết là xác sống hay yêu sói, hay còn có thứ quỷ quái gì khác nữa. Trong lòng mọi người hiểu ra, muốn thoát thân đâu có dễ như vậy.
Lee Sungmin căng thẳng nắm chặt tay, tim đập “thịch thịch”. Kim Bum mở thiết bị liên lạc trong xe, nhanh chóng thông báo tình hình: “Tổ 52 chấp hành nhiệm vụ vận chuyển linh hồn, bị tấn công tại khu đất sau công trường phía đông cầu Namdong. Trước mắt thấy xuất hiện xác sống và yêu sói…”, anh ta còn chưa nói xong, yêu sói đã nhảy lên thùng sau xe, bắt đầu đập vào kính. Trên nóc xe một con nhảy xuống, cũng là xác sống, nó nhào mạnh vào cửa chỗ ghế ngồi phía sau, khuôn mặt nhăn nhúm trắng xanh, chỉ cách Lee Sungmin một lớp kính.
Lee Sungmin lớn tiếng hét lên, xác sống đó cười nhăn nhó, dùng sức kéo tay nắm cửa.
Kim Bum cũng chẳng chú ý đến việc liên lạc với công ty nữa, anh ta lấy súng ra, đẩy cửa xe, lăn mình xuống đất một cái, lướt ra bên ngoài xe, xông về phía yêu sói phía sau “đoàng đoàng đoàng” liên tiếp ba phát súng. Con yêu sói đang đập vào cửa kính xe hét lên vì trúng đạn, ngã ra đất, nhưng chẳng mấy chốc lại bò dậy. Viên đạn không bắn trúng chỗ hiểm của nó, nhưng lại khiến nó tức giận.
Con yêu sói kia gầm lớn lao về phía Kim Bum.
Phía sau Lee Sungmin là yêu sói, bên cạnh là xác sống, thân xe còn bị bọn chúng đập thụi, lắc lư kịch liệt, cậu sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một xác sống thò tay vào từ chỗ cửa xe Kim Bum mở ra, Kim Hyun tay cầm một con dao găm “roạt” một nhát, rạch trúng mặt xác sống kia, vết thương bốc khói xèo xèo, nó lắc đầu hét lên thảm thiết. Kim Hyun nhân cơ hội đó đạp nó một phát rồi cũng nhảy ra ngoài luôn. Anh vừa xông ra ngoài vừa không quên hét lên với Lee Sungmin một câu: “Ở lại trên xe”.
Kim Hyun đóng mạnh cửa xe, một dao đâm vào xác sống bên ngoài xe phía Sungmin ngồi. Đầu của nó bị một dao cắt rơi, giống như quả bóng lăn xuống. Tất cả xảy ra ngay trước mắt, Lee Sungmin kinh hãi, vô thức co người lại, quay đi không dám nhìn.
Kim Hwa Ha ngồi ở một bên khác lúc đó cũng nhắm trúng cơ hội, mở cửa xe xông ra, hai phát súng “đoàng đoàng” của anh trực tiếp hướng thẳng một yêu sói đang dùng sức kéo cửa sau xe lên.
Trong xe chỉ còn lại Lee Sungmin và Jung Nari. Máy liên lạc trên bảng điều khiển chỗ tay lái nhấp nháy, Lee Sungmin đang định vươn người đến xem thiết bị liên lạc dùng như thế nào, cậu vừa nhúc nhích thì bên cửa xe bỗng “uỳnh” một cái, một xác sống đã đổ sập vào. Nó ngoác mồm nhìn hai người ở bên trong, sau đó bắt đầu dùng lực đập mạnh vào cửa xe.
Lee Sungmin giật thót mình, nhưng cậu hiểu rõ bây giờ sợ hãi cũng chẳng có ích gì thế là cắn răng lại tiếp tục hành động, hướng đến chỗ ngồi phía trước. Jung Nari lúc này cầm bùa giấy trên tay, lập tức đập lên cửa kính, miệng thoăn thoắt nhẩm một chuỗi lời chú, hét một tiếng: “Phá!”. Xác sống ngoài kính xe kia kêu lên một tiếng, bị đánh bật ra.
Jung Nari đeo bao tên nhỏ của mình lên, cầm lấy cung, vừa khom người nhảy ra khỏi xe, vừa hét lên với Lee Sungmin: “Tôi đi hỗ trợ bọn họ”.
Cửa xe đóng sập lại, bên ngoài đánh nhau kịch liệt Lee Sungmin lại một mình nhàn nhã trong xe. Cậu lấy lại tinh thần, cuối cùng bò lên phía trước, cầm máy liên lạc, thử ấn mấy cái, ấn vào một nút, nói: “Có ai không? Có ai không? Tôi là Lee Sungmin, cùng tổ 52 vận chuyển linh hồn, chúng tôi gặp phải tấn công của xác sống và yêu sói”.
Người ở đầu dây bên kia là Na In cùng bộ phận với Lee Sungmin đang sốt ruột chờ đợi tin tức tiếp theo của đội vận chuyển. Trước đó Kim Bum cảnh báo với công ty, nhân viên nhận thông báo đã nhanh chóng chuyển tin của đội vận chuyển cho phòng Tin tức. Nhưng lời của Kim Bum còn chưa nói xong thì đã bị gián đoạn, đợi khôi phục liên lạc rồi, lại thấy giọng nói của Lee Sungmin.
Na In rất kinh ngạc, nhận được thông báo, Happy vừa mới đi đến cũng giật mình, vì sao Lee Sungmin lại ra ngoài làm nhiệm vụ? Người mới như cậu ấy, căn bản không thể ra ngoài hành động. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói những điều này, Happy định thần lại, nhanh chóng kiểm tra qua sự sắp xếp, điều khiển lúc trước của Na In, sau đó nói với Lee Sungmin: “Thỏ Con, cậu đừng hoảng, trên xe có định vị GPS, chúng tôi biết vị trí cụ thể của các cậu, đã phái hai tổ đến hỗ trợ, các cậu kiên trì thêm một chút. Bây giờ tình hình thế nào? Chiếc xe kia đâu?”.
“Không còn chiếc xe nào cả, tôi đang trong xe, bọn họ đều ở bên ngoài, có rất nhiểu xác sống, phải đến tám, chín con, còn có ba con yêu sói, tình hình nguy cấp!” Lee Sungmin dán người lên cửa nhìn, không nhìn thì không căng thẳng, vừa nhìn thấy đã khiến cậu sợ chết khiếp, sao mà đột nhiên chui ra nhiều như vậy.
Happy ép cơn giận trong lòng xuống, Kim Bum này, lại làm việc không theo quy định, không có xe hỗ trợ đã đi vận chuyển linh hồn, còn dám kéo theo người mới để bổ sung quân số, Happy lên tiếng chỉ thị: “Đừng mở cửa xe, xe đã được thiết kế đặc biệt, lại có phong ấn bảo vệ, cậu cứ ở yên trong đó. Bây giờ cậu nghe lời tôi, vị trí tay phải của ghế lái có một chiếc hộp, mở nó ra, ba nút màu đỏ hàng thứ nhất ở bên trong, toàn bộ ấn xuống, đó là camera của xe”.
Lee Sungmin làm theo chỉ thị, Na In gõ bàn phím, màn hình trước mặt anh ta rất nhanh chóng nhận được hình ảnh.
Bốn phía trên thân chiếc SUV kia đều có camera, quay lại khung cảnh ở xung quanh cũng coi là khá rõ, cửa kính chỗ ghế sau xe bị đập rất mạnh, hơi vỡ hình, nhưng bọn Happy vẫn có thế thấy một yêu sói đang hì hục phá cánh cửa phía sau. Nó rõ ràng đang muốn cướp linh hồn.
Bên cạnh xe, Jung Nari phi thân đến, một chân đạp vào xác sống kia, lại thuận thế quay người quét tới, đạp thật mạnh vào đầu của một xác sống phía sau. Tên đó kêu lên một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Con yêu sói phía sau xe kia vẫn chưa mở được cửa, đang dùng lực đập mạnh vào xe.
Jung Nari với tay ra sau, hai mũi đoản tiễn đã được lên cung, “phụt phụt” hai tiếng, đoản tiễn lao thẳng tới tim của yêu sói.
Nhưng động tác của yêu sói kia cũng tương đối nhanh nhạy, mũi đoản tiễn thứ nhất đã bị nó tóm lại. Trên đoản tiễn có bùa chú, đột nhiên bốc cháy trong tay của nó, nó cuống quýt hất ra, đồng thời thân người nhanh chóng lùi lại phía sau.
Mũi đoản tiễn thứ hai lập tức lao đến, thoắt cái đã cắm vào ngực nó, đáng tiếc vết thương lại không sâu. Yêu sói đau đớn kêu rống lên một tiếng, vung tay rút đoản tiễn ra.
Jung Nari đang định bắn tiếp, phía sau lại có một xác sống xông đến. Thấy nó đang muốn cắn lên vai mình, Jung Nari vừa quay người, vừa búng tay một cái, mũi đoản tiễn liền thuận thế phóng thẳng vào đầu xác sống, xác sống kia hét lên thảm thiết, đổ ập xuống đất.
Lần này quay người một cái, hoàn cảnh trước mặt khiến Jung Nari phải kinh ngạc, làm sao mà xác sống này vừa ngã xuống đã lại có năm sáu con khác xông lên rồi. Happy và Na In ở trước màn hình giám sát cũng giật thót mình, tình hình này thật không bình thưòng.
Xác sống và thây ma không giống nhau. Thây ma là thi thể sau khi hấp thu âm khí hình thành. Nếu như điều kiện tự nhiên thích hợp, việc toàn bộ thi thể trong lòng đất của cả một khu mộ cùng lúc biến đổi là hoàn toàn có thể xảy ra. Thây ma thì không có hồn, không có ý thức, hành động chậm chạp, hút máu là bản năng. Còn xác sống lại không như vậy, hồn phách của chúng bị khóa trong cơ thể đã chết, có ý thức, có thể cảm thấy đau đớn, lại phải từng ngày nhìn thân thể của mình mục ruỗng mà không sao ra khỏi đó được. Oán hận và giận dữ khiến năng lượng của chúng lớn lên, máu thịt người sống có thể khiến tốc độ thối rữa thân thể của bọn chúng chậm lại, có thể cho chúng năng lượng, cho nên đó là thức ăn chủ yếu của bọn chúng.
Số lượng xác sống nhiều như thế này, không thể nào là tự nhiên tạo thành được, cũng không thể tự phát tụ tập, bọn chúng và yêu sói xuất hiện cùng lúc với nhau, phía sau nhất định có ẩn tình.
Happy có chút lo lắng, hỏi Na In: “Hai tổ xe phái đi hỗ trợ đến đâu rồi?”.
Na In vừa mới kết nối được với hệ thống liên lạc của hai tổ xe được phái đi. Trên bản đồ dẫn đường, xe của hai tổ đó bị kẹt lại ở địa điểm cách công ty 13.8 km đã năm phút không di chuyển rồi. Hình ảnh camera giám sát giao thông cho thấy, đoạn đường này vừa xảy ra tai nạn, năm chiếc xe đâm vào đuôi nhau, ba chiếc đã chắn mất toàn bộ đường. Nhân viên trên xe cũng vừa mới xác thực với Na In, hai chiếc xe bị kẹt lại giữa đường, hiện tại không thể di chuyến được.
“Gần đó còn tổ nào khác có thể tới hỗ trợ không?” Happy rõ ràng biết khả năng này không lớn lắm, nhưng vẫn muốn hỏi xem, quả nhiên Na In cho anh một câu trả lời phủ định.
Hôm nay trùng hợp lại toàn là sự vụ lớn, các tổ làm việc bên ngoài đều đi làm nhiệm vụ hết rồi, chỉ có những bộ phận nhỏ ở lại công ty đợi lệnh. Bây giờ phái tổ khác đến hỗ trợ chắc chắn là không kịp. Boss hôm nay lại có hội nghị quan trọng ở bên ngoài.
Tất cả sự việc đều đổ dồn đến một lúc.
Đúng lúc Happy sốt ruột, bọn Lee Sungmin bên kia cũng đến thời khắc nguy cấp.
Ba con yêu sói tuy đều đã bị thương, nhưng sức chiến đấu của bọn chúng thì không hề giảm. Đau đớn và bị tấn công trái lại còn khiến bọn chúng càng phẫn nộ, bọn chúng cũng không đi cậy cửa sau xe nữa, trực tiếp xông đến chỗ các hàng ma sư. Giết chết người trước, chiếc xe này chẳng phải vẫn còn ở đây cho bọn chúng từ từ xử lý sau.
Khá nhiều xác sống đã ngã xuống, nhưng vẫn còn tới sáu, bảy con nữa đang tiếp tục tấn công. Súng của Kim Bum sớm đã hết đạn, anh ta đành dùng côn hai khúc, thân côn cũng giống như những thứ khác, đều có bùa chú. Kim Bum và yêu sói đánh nhau rất lâu, trên người sớm đã bị thương, mùi máu tanh hấp dẫn, các xác sống lại càng hứng thú, tập trung tấn công anh ta hơn là những người khác.
Mọi người ai cũng bận rộn, đều khó có thể giúp đỡ Kim Bum. Bọn họ càng đánh càng mất sức, đã xuống thế rồi, trước mắt chỉ có thể gắng gượng tự bảo vệ mình, chỉ mong không trở thành bữa ăn của xác sống.
Lee Sungmin ở trong xe vừa sợ hãi vừa sốt ruột. Nghe Happy bên kia nói tổ hỗ trợ vẫn chưa đến, cần phải đợi, cậu càng hận mình không có bản lĩnh, chỉ có thể giương mắt nhìn đồng nghiệp bị thương mà không thể làm gì giúp đỡ.
Giữa tình thế cấp bách, cậu ngồi vào ghế điều khiển xe, trong đầu nhanh chóng nhớ lại kỹ thuật lái mà thầy giáo của trường đào tạo lái xe dạy. Rất tốt, cậu vẫn còn chưa quên.
Lee Sungmin điều chỉnh lại ghế ngồi, chiếc xe hơi cao, cậu phải gắng ngồi thẳng lưng mới có thể nhìn thấy phía trước. Loại xe này cậu chưa từng lái, nhưng vào thời điểm nguy cấp, cũng chẳng để ý được nữa.
Lee Sungmin trước mắt chỉ định khởi động xe, những chuyện khác cậu không làm được, thì ít nhất nên chuẩn bị tốt phần việc này. Một lúc nào đó, may ra có cơ hội, cậu sẽ lập tức tiếp ứng, đưa mọi người chạy thoát.
Vừa rồi yêu sói và xác sống kia còn điên cuồng đập phá cửa xe, bây giờ lại không thèm đế ý. Lee Sungmin nắm lấy thời cơ, khởi động, đạp cần, vào số, thả lỏng cần, chiếc xe bắt đầu rung lên chậm rãi đi về phía trước, vậy là khởi động rồi!
Lee Sungmin rất vui mừng, giấy phép lái xe của cậu cũng không phải là thứ bỏ đi, cậu thực sự biết lái xe!
Nhưng chiếc xe vừa chuyển động, một con yêu sói liền nhìn thấy, nó nhanh chóng nhảy lên phía trước muốn ngăn, không cho chiếc xe chạy mất. Lee Sungmin vừa nhìn thấy, liền đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao “bụp” một cái, con yêu sói bị hất ngã. Nhưng… chiếc xe lại chết máy.
Yêu sói lắc lắc đầu, lảo đảo bò dậy. Lee Sungmin thấy tình cảnh này, cắn răng lại, run tay nổ máy, cài số lùi, lùi xe về phía sau một chút, sau đó thì đạp ga, tăng tốc, lao về phía yêu sói.
“Bụp”, tiếng va chạm cực lớn vang lên, con yêu sói kia lại bị đẩy lần nữa, lần này lực đâm mạnh, nó bị hất ra một đoạn xa, không bò dậy nổi. Lòng tin của Lee Sungmin đã tăng lên nhiều, khởi động xe, cố gắng lùi gần tới chỗ bọn Jung Nari đang chiến đấu.
Na In trước máy tính vừa nói xong với Happy, thì nhìn thấy hình ảnh chiếc xe khởi động đâm yêu sói, không kìm được lẩm bẩm nói: “Cậu ấy có giấy phép lái xe không?”.
Happy nhìn anh ta một cái, lúc này nghĩ đến giấy phép lái xe làm gì? Anh ấn nút liên lạc, lớn tiếng dặn dò: “Thỏ Con, cậu không được mở cửa xe, không được ra ngoài”. Lúc này anh đã cực kỳ sốt ruột, quyết định phải bỏ lại công việc ở đây, đích thân đi cứu bọn họ.
Bên này Lee Sungmin đã không kịp nghe lời anh nói, cậu quay đầu nhìn thấy Kim Bum bị một yêu sói đánh ngã xuống đất, mấy xác sống cuối cùng cũng có cơ hội, tất cả xông đến, ấn anh ta xuống, bắt đầu cắn. Bọn chúng đang ăn thịt anh ta!
Lee Sungmin hét lớn, tiếng thét kinh hãi từ máy liên lạc truyền về phía Happy.
Smile vừa mới xong công việc, nhận được tin liền sấp ngửa chạy đến chỗ Happy.
Vừa mới vào cửa, vừa vặn nghe thấy tiếng thét của Lee Sungmin, anh lao đến trước máy tính: “Là Thỏ Con phải không? Cậu ở đâu?”. Chớp mắt, anh đã nhìn ra tọa độ hiển thị trên màn hình, quay người xông ra bên ngoài, nói: “Tôi đi”.
Happy thở phào, Smile rảnh rỗi thì tốt quá rồi. Anh vội hét lên nói với Sungmin: “Đợi thêm một chút nữa, Smile đi cứu các cậu rồi. Cậu đừng ra khỏi xe”.
Nhưng sự chú ý của Lee Sungmin đã bị thu hút hoàn toàn bởi cuộc chiến bên ngoài xe. Chỉ nhìn thấy Kim Bum ngã xuống, mấy xác sống xông đến cắn anh ta, bất chợt một mũi đoản tiễn sắc bén lao tới, đâm trúng vào mí mắt của một xác sống. Nhưng con này ngã xuống lại nhanh chóng có hai con khác nhào lên. Jung Nari ở bên kia nhìn thấy, trong lòng biết mình đã không cách nào đi cứu Kim Bum.
Kim Hyun ở chỗ khác đang đối phó với một con yêu sói, dao găm phục ma của anh ta cuối cùng đâm trúng vào tim của yêu sói. Khi yêu sói ngã xuống đất rống lên một tiếng thảm thiết, một xác sống từ phía sau lao đến cắn vào vai Kim Hyun. Kim Hwa Ha ở bên cạnh nhìn thấy, muốn đến trợ giúp, nhưng đã bị móng vuốt của con yêu sói đang đánh nhau kéo ngã xuống đất.
Jung Nari đá ngã một xác sống, lắp tiễn lên cung, đang định bắn, lại nghe thấy tiếng của Kim Hwa Ha, vội vàng quay người phóng tiễn. Xác sống cắn Kim Hyun bị mũi tên bắn trúng huyệt thái dương, miệng nhả ra, ngã xuống mặt đất. Vai của Kim Hyun ướt sũng máu, anh ngồi phịch xuống, không còn sức chiến đấu nữa.
Jung Nari bỏ cung, cầm dao lao về phía con yêu sói còn đang muốn tấn công Kim Hwa Ha. Bây giờ chỉ còn lại cô ấy và Kim Hwa Ha. Tiết gia tổ huấn đã dạy, diệt yêu trừ ma, phải cố gắng đến hơi sức cuối cùng, phải bảo vệ cho người đồng đội cuối cùng. Jung Nari cô đây, quyết không để Jung gia mất mặt
Lee Sungmin đã chạy xuống xe, kéo Kim Hyun, cố gắng lên xe. Kim Hyun bị ảnh hưởng bởi chất độc của xác sống, ý thức đã có chút mơ hồ. Kim Hwa Ha ở bên này ngã xuống, chân cũng bị một xác sống cắn phải, anh gắng chịu đau, hai tay tóm lấy đầu của xác sống kia dùng sức vặn. Cổ xác sống kêu lên răng rắc, không động đậy nữa.
Kim Hwa Ha nhìn xung quanh, thi thể của Kim Bum đã bị bốn con xác sống cắn xé, Jung Nari thì đang đánh nhau với con yêu sói cuối cùng. Kim Hwa Ha nhìn thấy vết thương trên chân mình, anh không thể giúp nổi gì rồi, chỉ đành bò về phía chiếc xe. Nội trong một giờ đồng hồ, bọn họ cần được tiêm huyết thanh, nếu không cũng chỉ có thể đợi cái chết đến thôi.
Lee Sungmin sắp xếp xong cho Kim Hyun, lại quay lại đỡ Kim Hwa Ha. Vừa mới nhét Kim Hwa Ha vào trong xe, đột nhiên bên cạnh có một xác sống lao đến, trong chốc lát ép cậu ngã xuống đất, miệng há ra muốn cắn vào mặt cậu.
Hóa ra ác ma này ở bên chỗ Kim Bum không chiếm được vị trí tốt, đã không ăn được gì, nhìn thấy bên đây có người sống, liền thay đổi mục tiêu.
Lee Sungmin đột nhiên bị tấn công, phản ứng cũng không chậm, cậu ý thức được, đấm mạnh vào mặt của xác sống, khiến mặt nó lệch sang một bên. Sau đó lại dùng khuỷu tay ép lên cổ nó, gắng sức muốn đẩy nó ngã xuống.
Nhưng xác sống này đã ăn máu thịt, sức mạnh vô cùng, ép Lee Sungmin xuống, gắng sức muốn cắn cậu. Chân của Kim Hwa Ha lúc này đã tê dại, không thể xuống xe giúp được, sốt ruột vô cùng, cuối cùng chỉ đành ném dao găm phục ma ra, hét lên với Sungmin: “Chém đầu của nó!”.
Lee Sungmin vừa phải gắng hết sức ngăn miệng của xác sống, vừa nỗ lực mò tìm con dao, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng một dao đâm vào huyệt thái dương của xác sống.
Happy chăm chú nhìn hình ảnh Lee Sungmin bị đẩy ngã trên màn hình máy tính.
Bởi vì cậu ngã xuống mặt đất, nên camera không quay tới được, khiến cho anh sốt ruột đến mức suýt nữa không thở nổi. May mà rất nhanh chóng lại thấy cậu bò dậy, sau khi đóng chắc cửa xe lại chạy đến chỗ ghế lái ngồi.
“Happy, tôi đón được Kim Hyun và Kim Hwa Ha rồi, bọn họ bị xác sống cắn bị thương.”
“Nhanh chóng lái xe quay lại, trong công ty có huyết thanh, có thể chữa khỏi cho bọn họ.”
Lee Sungmin nghe thấy lời của Happy, trong lòng có chút vững tin hơn, cậu khởi động xe, hét lớn bảo Jung Nari lên xe, nhưng Jung Nari và yêu sói kia đang giao đấu kịch liệt căn bản không thể thoát thân được. Thể lực của cô ấy đã chẳng còn bao nhiêu, trên người mang nhiều vết thương, yếu ớt tránh những chiêu hóc hiểm, thắng thua đã rất rõ ràng rồi.
Lee Sungmin sốt ruột cho vết thương của Kim Hyun và Kim Hwa Ha, nhưng lại không thể mặc kệ Jung Nari ở lại, bản thân cậu cũng không có năng lực để giúp đỡ, lo lắng đến mức sắp khóc rồi. Lúc này một xác sống đứng dậy khỏi chỗ Kim Bum, nhao thẳng về phía Jung Nari. Jung Nari đã không còn sức để tránh nữa, đột nhiên một sợi xích màu trắng từ không trung bay đến, quật mạnh vào cổ xác sống kia, chỉ nghe thấy “rắc, cạch” hai tiếng, xương cổ xác sống gẫy vụn, nó chẳng kịp kêu, mềm nhũn người đổ xuống.
Sợi xích trắng vừa dài vừa thô giống như có sinh mệnh vậy, bay đến quấn quanh người của yêu sói. Jung Nari định thần lại nhìn, mỹ thiếu nam mái tóc màu nâu, trên người mặc bộ quần áo kiểu Trung Quốc, đôi khuyên trên tai lắc lư lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Sợi xích màu trắng lúc này đã quấn quanh tay anh, phần còn lại tạo thành những gợn sóng, ngăn giữa cậu và yêu sói. Smile quay lại, hất đầu với Jung Nari, hét lên: “Mau lên xe đi!”.
Yêu sói dường như là biết được sự lợi hại của sợi xích kia, do dự một hồi rồi vẫn xông lên. Smile vừa giơ tay, sợi xích roạt một tiếng lại dựng thẳng như côn, hướng đến yêu sói đập thật mạnh xuống.
Jung Nari nhanh chóng chạy lên xe, trong máy liên lạc, Happy nói lớn: “Mau lái xe quay về, chỗ đó cứ giao cho Smile xử lý, cậu ấy không sao đâu”.
Lee Sungmin lớn tiếng nói đồng ý, nhanh chóng khởi động xe. Vừa mới đi được mấy bước, con yêu sói lúc trước bị cậu đâm bay sang một bên bất động kia đột nhiên nhẩy lên nhào tới đầu xe. Lần này bất ngờ quá, cả Lee Sungmin cùng Jung Nari đều thét lên. Smile lướt đến, sợi xích trắng lại cuốn lên cổ của yêu sói, “roạt” một cái, nó bị lôi xuống khỏi đầu xe.
Lee Sungmin kinh hồn bạt vía, nhìn Smile ra hiệu bằng tay, bảo bọn họ nhanh đi đi. Sungmin vội vàng khởi động máy, quay đầu lại nhìn một cái, Smile đang đánh nhau với hai yêu sói.
Happy bị tiếng hét của hai chàng trai làm nhức óc, đang xoa xoa tai thì nghe thấy Sungmin lớn tiếng nói: “Happy, tôi không biết nhận đường. GPS kia cũng không biết dùng”.
Na In vội vàng nói: “Tôi chỉ cậu đi. Đi tới trước mặt mười tám mét thì rẽ phải, đi tiếp năm mươi mét sẽ thấy một cái ngã rẽ, từ ngã rẽ đó sẽ đi ra đường chính”. Lee Sungmin căng thẳng trả lời, ngồi đựng thẳng người dậy, nhìn về con đường phía trước chăm chú lái xe.
Jung Nari đột nhiên nói: “Tôi nhớ ra rồi, Smile rất giống nhân vật Thuấn trong truyện Thánh đấu sĩ đó là bộ truyện tranh duy nhất mà tôi từng đọc. Chưa xem được mấy tập đã bị bố tôi phát hiện tịch thu, còn bị phạt đứng tấn một tuần lễ. Tôi nhớ rõ, chính là Thuấn trong Thánh đấu sĩ’”.
Mặt Lee Sungmin sắp lên cơn co giật, cậu ấy đổi chủ đề nhanh quá, sao lúc này còn có thể nói đến truyện tranh cơ chứ? “Jung Nari, đây là lần đầu tiên tôi lái xe ngoài đường, cậu đừng làm tôi cười, rất dễ xảy ra chuyện đó”. Na In và Happy nghe thấy những lời này cũng đều rất muốn cười.
Khi Lee Sungmin lái xe ra đường chính, bọn Na In đã có thể nhìn thấy cậu thông qua camera giao thông. Chiếc xe SUV bị Sungmin lái loạng choạng lắc lư, trên đường nhiều xe, cậu tăng giảm tốc độ không ổn định, chiếc xe đi trên đường trông rất nguy hiểm. Thêm nữa, Lee Sungmin dáng người quá nhỏ, suýt chút nữa khiến người ta tưởng chiếc xe đó không có người lái.
Na In hướng dẫn cậu đi suốt cả đoạn đường. Happy thấy cậu lái xe quá nguy hiểm đã nhanh chóng gọi điện liên hệ với bộ phận quản lý giao thông. Một lát sau, Sungmin nghe thấy tiếng còi cảnh sát, cậu sợ hãi hét lên: “Làm thế nào đây? Cảnh sát đến rồi, chắc chắn là muốn kiểm tra tôi. Tôi không mang theo giấy phép lái xe. Chết rồi chết rồi! Vừa rồi tôi đâu có vi phạm giao thông, tôi đi đúng quy định mà. Làm thế nào đây, làm thế nào đây!”.
“Thỏ Con, cậu lái chậm thế này, bọn Kim Hyun đang đợi truyền huyết thanh, tôi tìm người giúp cậu mở đường, cậu đi theo hai chiếc xe cảnh sát này, đừng lo lắng. Cậu làm rất tốt, không đầy hai mươi phút nữa là đến công ty rồi, cậu phải gắng kiên trì.”
Xe cảnh sát quả nhiên đến mở đường, cảnh sát lái xe kia đưa xe đến bên cạnh xe của Lee Sungmin, giơ tay ra hiệu với cậu, sau đó lái xe lên trước chiếc SUV. Hướng theo tiếng còi bên đường, chiếc xe cảnh sát này duy trì tốc độ lái ổn định, cả đoạn đường dẫn xe Lee Sungmin quay về công ty.
Kim Hyun và Kim Hwa Ha lập tức được đưa vào phòng trị liệu, Jung Nari cũng đi băng bó vết thương. Sungmin thì không bị thương, chỉ đi lau rửa, thay quần áo. Cậu ngồi trong phòng thay đồ của nhân viên nhớ lại từng sự việc mà sợ toát mồ hôi.
Cậu ngồi ngẩn ra rất lâu, tay vẫn cứ run run, cuối cùng nước mắt rơi lã chã. Kim Bum đã chết, tuy anh ta không thích cậu, nhưng anh ta hy sinh thế này, cậu vẫn cảm thấy rất buồn.
Người mới vừa rồi còn tức giận quở trách cậu, chớp mắt đã không còn nữa, Sungmin nhất thời không biết nên hình dung cảm xúc trong lòng như thế nào.
Qua một lúc lâu, đồng nghiệp ở phòng Nhân sự đến tìm Sungmin, nói Emma muốn gặp cậu. Lee Sungmin đi tới, Emma hỏi cậu một số vấn đề, ví dụ như lần này ra ngoài làm việc, nhiệm vụ do ai sắp xếp, cậu báo cáo với ai… Lee Sungmin trả lời từng câu theo sự thật. Cậu mập mờ cảm thấy hình như mình đã phạm phải điều gì đó.
Quả nhiên, Emma bảo với cậu, cậu đã vi phạm quy tắc, ra ngoài làm việc trái phép. Hơn nữa nhiệm vụ lần này kết quả rất xấu, có nhân viên bị thương và thiệt mạng, cho nên nhất định sẽ xử phạt những người liên quan. Mà kết quả xử phạt, phòng Nhân sự và bộ phận liên quan bàn bạc xong sẽ báo lên Boss, lúc đó sẽ công bố.
Lee Sungmin cảm thấy rất ấm ức, cậu là người mới, chẳng phải người ta bảo cậu làm gì thì phải làm cái đó sao. Cậu cũng rất chăm chỉ làm việc, hơn nữa cậu cảm thấy mình cuối cùng vẫn có thể đưa xe quay trở lại, đã rất dũng cảm rồi.
Nhưng Emma lại nói: “Quy định của công ty không chỉ để tiện cho việc quản lý, quan trọng nhất là vì an toàn của mọi người. Cậu được bộ phận khác điều động, phối hợp làm việc, thì cần phải có sự phê chuẩn của lãnh đạo bộ phận. Đây không phải là sự thể hiện chức quyền, mà là lãnh đạo của cậu sẽ phán đoán tình hình này cậu có thế làm được không, có vấn đề gì không rồi mới quyết định. Sự việc ngày hôm nay, trước tiên chưa nói đến sai lầm của người khác, đơn giản chỉ nói về cậu. Nếu như lần này đi cùng không phải là cậu, mà là một hàng ma sư khác, kết quả có thể đã khác. Còn nữa, nếu như các cậu kém may mắn hơn một chút có phải bản thân cậu cũng nguy hiểm đến tính mạng rồi không?”.
Ngữ khí của Emma không thể coi là nghiêm khắc, nhưng cũng khiến cho Sungmin bật khóc. Emma tiếp tục nói: “Đặc thù công việc của chúng ta đây, đặc biệt là đội làm việc bên ngoài, cực kỳ nguy hiểm, cậu đã biết rồi. Nếu như hôm nay cậu báo với cấp trên một tiếng rằng mình ra ngoài, chuyện vi phạm quy định cúa Kim Bum có khả năng sẽ không xảy ra, Hoặc là công ty sẽ điều tổ khác đi cùng hỗ trợ. Anh ta vi phạm, tổ viên của anh ta cũng vi phạm, cậu cũng vi phạm, tất cả tình tiết đều là các sai lầm nhỏ, cuối cùng thì diễn biến thành sai lầm lớn”.
Lee Sungmin buồn bã lau nước mắt, dù vẫn ấm ức, nhưng lại không thể không thừa nhận, lời của người ta nói rất có lý. Sự việc này không chỉ là trách nhiệm của Kim Bum. Jung Nari cũng là người mới, nhưng đã được Shindong phê chuẩn rồi mới đi cùng. Còn cậu đích xác là chẳng nói cho ai đã đi cùng Kim Bum rồi. Nói khó nghe một chút, thực sự là có chết ở bên ngoài, công ty có lẽ vẫn cho rằng cậu còn ngồi ở vị trí làm việc kia. Nếu như đi cùng là một hàng ma sư khác, có lẽ Kim Bum cũng không phải chịu kết quả thế này.
Lee Sungmin chạy vào nhà vệ sinh âm thầm khóc, sau đó còn mang theo những day dứt trong lòng, cậu đi lên tầng ba mươi bảy để thăm Kim Hyun và Kim Hwa Ha. Emma cùng hai người đồng nghiệp phòng Nhân sự vừa từ trong đó đi ra. Lee Sungmin vì làm sai việc, thật sự có chút e ngại khi gặp phải người của phòng Nhân sự, đợi bọn họ đi xa rồi, mới bước vào phòng.
Kim Hyun và Kim Hwa Ha, hai người đã được tiêm huyết thanh, băng bó vết thương, truyền dịch, tinh thần tỉnh táo nằm lại trên giường bệnh. Hai người đàn ông vẻ mặt đau thương, mắt đều đỏ lên, chắc là đang nghĩ đến Kim Bum.
Lee Sungmin không biết nên nói gì trong khi bọn Kim Hwa Ha cứ luôn miệng cảm ơn cậu. Dù gì với bản lĩnh chỉ làm vướng chân người khác của cậu, còn dám xông xuống xe cứu bọn họ, cũng thật sự coi là dũng cảm rồi. Lee Sungmin nghe thấy lời cảm ơn, trong lòng càng rầu rĩ hơn.
Những người cậu coi là quen biết đều chưa quay lại công ty. Ray và các đồng nghiệp trong bộ phận cũng vẫn đang bận. Na In vội vội vàng vàng chạy đến thăm cậu, nói với cậu chuyện này Ray biết rồi, các đồng nghiệp trong bộ phận đều nhờ anh chuyển đến cậu lời hỏi thăm, cậu không sao là tốt rồi, bảo cậu đừng tự trách mình quá. Nói đơn giản mấy câu rồi anh ta lại vội vội vàng quay về phòng giám sát làm việc.
Sungmin ngồi một mình ở vị trí, cảm thấy những đồng nghiệp khác đều có việc để làm, chỉ mình cậu là chẳng có tác dụng gì, chỉ làm vướng chân mọi nguời, trong lòng vô cùng buồn bã.
Chẳng bao lâu sau, mấy đồng nghiệp vội vội vàng vàng chạy ra khỏi công ty, thấp thoáng nghe thấy hình như Smile mang thi thể của Kim Bum quay lại rồi. Sungmin muốn đi xem xem, nhưng được báo rằng trước mắt sự việc vẫn trong quá trình điều tra xử lý, người không được cho phép không thể đến xem.
Lee Sungmin thẫn thờ đứng ở đó, không chú ý đến Smile và Happy ở đằng xa đang vừa nói chuyện vừa nhìn cậu, trên mặt của hai người đều không chút biểu cảm.
Sau đó, phòng Nhân sự thông báo, ngày mai toàn thể nhân viên trong công ty dự họp. Lee Sungmin đoán chắc chắn là vì sự việc ngày hôm nay. Cậu thất thần đi tới dãy hành lang mình đã đứng tuyên thệ, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của các hàng ma sư quá cố trên tường, cuối cùng không kìm được ngồi xuống, vùi mặt vào đầu gối khóc, trong lòng liên tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”.
.
.
.
Kết thúc chương 17
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.