Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 25
.
.
.
Ánh mắt hai người giao nhau, đầu óc Lee Sungmin càng lúc càng choáng váng, áp sát như thế này, cậu còn có thể nghe thấy tiếng thở của anh. Nhịp hô hấp nhè nhẹ khiến lòng cậu phát hoảng. Ngoài hoảng ra, lại còn có một chút cảm giác vui mừng. Cậu làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Đúng rồi, tối qua cả đêm cậu không ngủ, bây giờ nhất định đang rất mệt. Con người hễ mệt, đầu óc sẽ không tỉnh táo nữa.
Kyuhyun lập tức cảm thấy thay đổi nhỏ đó của cậu: “Làm sao vậy?”. Lẽ nào vừa rồi giao đấu bị thương, bây giờ thả lỏng cơ thể mới cảm thấy không thoải mái? Cưỡng chú kia để cho cậu ấy dùng, thực sự là quá gượng ép rồi.
Lúc này Yesung cùng hai thủ hạ vội vàng chạy đến, người còn chưa tới mà đã nghe thấy tiếng chất vấn của anh: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”. Anh đang kiểm tra ở phía đông, kết giới bên đó vẫn nguyên vẹn không hề hấn gì. Yesung vừa tăng thêm một tầng phong ấn nữa lên trên, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Kyuhyun nói kết giới bên này có vấn đề.
Kyuhyun không trả lời câu hỏi, anh cau mày, giơ tay ra hiệu bảo Yesung đợi, rồi cẩn thận hỏi Lee Sungmin: “Em làm sao vậy? Thấy không khỏe ở chỗ nào?”.
“Không sao, đâu có?” Lee Sungmin hơi chột dạ, cậu thật sự tâm không tạp niệm sao? Anh cứ tiếp tục hỏi sẽ xảy ra chuyện lớn đó, Lee Sungmin vội vàng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Jong Woon.
Nhưng Yesung lại là người rất có mắt quan sát, đi đến gần thấy không khí giữa bọn họ dường như không bình thường, anh chẳng ngốcc nghếch gì mà chen chân vào, đợi Kyuhyun thẩm vấn xong Thỏ Con nhà anh ta thì hẵng nói.
Lee Sungmin nhìn Kyuhyun đang cau mày hình như không hài lòng đối với câu trả lời của mình, bên cạnh lại chẳng người nào có thể đỡ lời, chỉ đành nói lại một lần nữa: “Em thực sự không sao. Em chỉ đột nhiên thắc mắc Ji Ji làm thế nào quay về được, chỗ này cách trường học rất xa, chẳng qua là đột nhiên nhớ đến, cho nên liền…”.
Liền cái gì, đúng thật chẳng ra làm sao, cậu đang nói cái gì, cậu cũng chẳng biết nữa. Ngay đến bản thân cậu cũng cảm thấy có chút không hiểu rõ chính mình.
Ji Ji nghe thấy tên mình thì bò ra khỏi túi, Lee Sungmin túm lấy Ji Ji đặt lên lòng bàn tay, vẫn là Ji Ji tốt nhất, xuất hiện giúp cậu giải vây.
Kyuhyun chăm chú quan sát cậu, cuối cùng cũng chẳng nhìn ra chỗ nào không thỏa đáng, thế là gật đầu với Yesung, bọn họ đặt Ji Ji xuống đất, Ji Ji chạy lên trên núi, mọi người cùng đi theo phía sau.
Kyuhyun giải thích: “Tôi tìm thấy huyệt điểm bên trên rồi, phong ấn ở đó vẫn rất hoàn chỉnh, tôi vốn cho rằng không sao, đang định tăng thêm một tầng gia cố rồi rời đi thì lại phát hiện Ji Ji ở bên trong kết giới đó không ra được”.
Yesung nghe đến đây liền cau mày: “Như vậy phong ấn đó là sau này mới tăng thêm, vừa hay phong ấn luôn cả Ji Ji ở bên trong?”.
Kyuhyun gật đầu: “Đúng, tôi phí bao công lực, nhưng không cách nào đánh phá được phong ấn, chỉ có thử tạo ra một lỗ nhỏ để Ji Ji chạy ra ngoài trước. Vốn cũng định thử lại chút xem sao, kết quả thì cảm nhận được Ác hồn trận bên dưới, cho nên liền đi xuống giải quyết trước. Đợi cậu đến rồi thì thử qua đây cùng xem lại phong ấn”.
“Ji Ji nhìn thấy là ai tăng cường phong ấn không?”
“Nó không nhìn thấy người.” Lúc này đã đến vị trí huyệt điểm của kết giới mà mọi người nói đến, theo như Lee Sungmin tưởng tượng thì đây hẳn là một cửa động gì đó, kết quả huyệt điểm lại ở trong một rừng cây lớn. Những người Yesung đưa đến lặng lẽ tản ra canh giữ ngoài bìa rừng, Lee Sungmin cùng với bọn Kyuhyun đi vào trong, vừa vào tới nơi, bọn họ dừng lại.
Ji Ji kêu chít chít chít, nhảy qua nhảy lại. Kyuhyun giải thích với Sungmin: “Lúc đó ở trường học sau khi bị ném vào trong đống rác, Ji Ji đã tự mình bò ra. Sau đó nó vừa hay nhìn thấy con mèo yêu, với bản tính trời sinh của mèo chuột, nó ham chơi muốn đi khiêu khích một chút, kết quả nhìn thấy mèo yêu nôn ra một linh hồn cho Ha Ji Hee. Ji Ji nhận ra là linh hồn của Choi In Jae, liền trốn ở bên cạnh muốn thăm dò tin tức. Kết quả, Ha Ji Hee mang theo một số linh hồn lái xe đến sau ngọn núi này, Ji Ji trốn vào trong xe trên cả quãng đường, cùng đến phía sau ngọn núi thì gặp phải yêu sói. Nó chỉ đành trốn đi, làm mất dấu của Ha Ji Hee, cũng không còn kịp quay trở về trường. Nó đi cùng linh hồn, kết quả bị hút vào chỗ này, năng lượng kia rất lớn, nó hôn mê trong đám cỏ, đợi khi tỉnh lại thì đã bị phong ấn ở bên trong rồi”.
Lee Sungmin nghe thấy, đau lòng đặt Ji Ji vào lòng bàn tay, chọc chọc cái đầu nhỏ bé của nó: “Xem mày lần sau còn dám ham chơi nữa không, còn muốn đi trêu mèo, để cho bản thân mình bị giam lại nữa không? Nếu không phải là Boss cứu mày ra, mày chẳng phải sẽ bị giữ ở đây đến chết sao. Hại tao lo lắng muốn chết có biết hay không?”.
Ji Ji làm nũng dụi vào lòng bàn tay Sungmin, lăn qua lộn lại. Dáng vẻ ngốc nghếch đó đùa cho Lee Sungmin vui vẻ, cậu giơ ngón tay vỗ vào nhúm lông màu nâu ở trên đầu nó: “Mày xem, mày bẩn như thế này rồi, chẳng còn đẹp đẽ nữa”.
Không đẹp đẽ? Vấn đề này đối với Ji Ji mà nói hình như rất nghiêm trọng, nó lo lắng ngóc thẳng đầu dậy, Lee Sungmin vội vàng dỗ dành: “Đừng lo đừng lo, đợi xong xuôi mọi việc rồi, tao sẽ đưa mày về tắm rửa, làm cho mày thật xinh đẹp”.
Một người một chuột ở bên này chơi, Kyuhyun và Yesung lại rất nghiêm túc đứng quay mặt vào rừng cây. Tuy nhìn thì không có gì dị thường, nhưng hai người đều cảm thấy kết giới ở đầy rất lớn mạnh, dựa vào sức của bọn họ, muốn phá bỏ kết giới này trong giây lát thật sự là không được. Nếu như kết giới này là mới tăng thêm, thì người giăng kết giới chắc vừa rời đi chưa lâu.
Tăng thêm một tầng phong ấn ở đây, là muốn để tăng phần kiên cố cho phong ấn ban đầu của Cửu Thiên Huyền Nữ, hay là muốn che giấu một tầng phong ấn đã bị phá ở bên trong?
Nếu đúng như vế trước, thì người đó chứng tỏ là bạn, anh ta cũng không muốn Bắc Âm Vương được thả ra, nhưng người như thế này bọn họ không suy đoán nổi là ai, cảm thấy điều ấy rất khó xảy ra. Còn nếu như là vế sau, thì có nghĩa: Bắc Âm Vương đã ra ngoài rồi. Phong ấn này, chính là Bắc Âm Vương tự mình tăng thêm, vì muốn tránh việc bị bọn họ phát hiện để giành cho mình nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Hoặc là, ông ta đang cất giấu thứ gì đó bên trong. Kyuhyun và Yesung nhìn nhau, tính đến mức độ khả thi của vế thứ hai này, trong lòng đều chùng xuống. Nếu đúng như vậy, bọn họ tối qua và Bắc Âm Vương, ắt là bước trước bước sau, bỏ lỡ nhau trong gang tấc.
Hai người bọn họ vây lấy kết giới, nghĩ cách thử công phá nó, loay hoay một hồi vẫn không thành công. Đang nhỏ tiếng thương lượng, Yesung đột nhiên kinh ngạc nhìn vào bên trong kết giới, Kyuhyun thấy biểu hiện của anh không bình thường, trong lòng kinh hãi, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lee Sungmin đang cùng với Ji Ji nằm co kéo giữa đống cỏ. Hóa ra hai kẻ kia ở bên cạnh chơi, Lee Sungmin nói chuyện hỏi Ji Ji lúc đó bị hôn mê ở đâu, Ji Ji liền nhảy xuống, bò qua cái lỗ nhỏ dưới chân kết giới kia vào bên trong. Lee Sungmin không nghĩ gì nhiều, cũng chạy vào theo nó.
“Thỏ Con!” Kyuhyun tức giận, quát một tiếng: “Em mau ra ngoài!”.
Lee Sungmin chẳng hiểu sao tự dưng lại bị người ta quát, không biết làm thế nào, vội vàng hoảng hốt chạy ra: “Sao vậy ạ? Em chẳng làm gì cả, thật đấy, em chỉ xem đống cỏ, vẫn ở bên cạnh bọn anh, không có đi xa mà”.
Kyuhyun chẳng nói câu nào, kéo cậu vào trong lòng, ôm thật chặt. Lee Sungmin bị anh dọa nên không dám phản đối, đến nói cũng chẳng dám nữa, cứ để cho anh ôm.
Yesung không nhìn tiếp được, khuyên nhủ: “Kyuhyun, anh đừng có phản ứng thái quá”.
“Đúng vậy, em không sao, thật đó.” Có người mở miệng nói đỡ, Lee Sungmin cũng nhanh chóng hùa theo.
Kyuhyun buông Sungmin ra, cau mày nói với cậu: “Chạy lung tung cái gì”.
Yesung thở dài, người này chắc không nói chuyện tử tế được rồi, anh giải thích cho Lee Sungmin: “Vừa nãy cậu chạy vào trong kết giới, cho nên anh ấy có chút lo lắng”.
Lee Sungmin hơi mím môi, cảm thấy ấm ức: “Cái đó người ta không biết mà”.
Kyuhyun chỉ nhìn cậu không nói, Yesung đột nhiên vỗ vai anh một cái: “Tôi có một cách rất đơn giản để mở phong ấn này”.
“Tôi không muốn như vậy, Jong Woon.” Kyuhyun hiểu rõ suy nghĩ của Yesung, nhưng anh thật sự không muốn.
Hai người nhìn nhau, Lee Sungmin bối rối đứng bên cạnh, cậu không biết đang xảy ra chuyện gì. Yesung nhìn Kyuhyun một hồi lâu, cuối cùng nói: “Được rồi, không mở phong ấn nữa, tùy anh. Dù gì Bắc Âm Vương có ra ngoài hay không tôi cùng chẳng sợ, không cần xác nhận hành tung của ông ta, ông ta thích làm gì thì làm, dù gì tôi cũng không có người nào cần phải bảo vệ”.
Kyuhyun cắn răng, Yesung lần này vừa hay chọc trúng tử huyệt của anh.
Anh im lặng rất lâu, cuối cùng nói với Lee Sungmin: “Thỏ Con, ở đây chính xác là có kết giới, bọn anh đều không vào được, chỉ mình em có thể”.
Lee Sungmin “ồ” lên một tiếng, nhìn anh đợi nghe những lời phía sau. Kyuhyun tiếp tục nói: “Chúng ta cần phải phá bỏ kết giới này, đi vào bên trong xem xem có phải là kết giới của Cửu Thiên Huyền Nữ đã bị hủy rồi không. Nếu như đã bị hủy, vẫn phải tiếp tục kiểm tra xem chỗ vốn giam Bắc Âm Vương có đầu mối gì không?”. Anh nhìn Lee Sungmin, có chút do dự, Yesung ở bên cạnh giúp anh nói, “Thỏ Con, chúng tôi muốn cậu bước qua kết giới, trong ngoài phối hợp, cùng nhau phá bỏ nó đi”.
Lee Sungmin ngơ ngác: “Được thôi, tôi rất vui được giúp.” Chẳng qua là đi vào trong giúp phá bỏ kết giới thôi mà, sao anh lại biểu hiện như thế này chứ?
Ba người có những tâm sự khác nhau, nhưng vẫn cùng nhau nỗ lực hợp tác. Sungmin mở ba lô, lấy rìu và bùa phá phong ấn ra. Yesung nhìn những trang bị này của cậu, lắc đầu: “‘Những thứ này chắc là không được, pháp lực không đủ”. Anh hỏi Sungmin: “Cậu còn có chú pháp, phá lực gì mạnh hơn chút không?”.
Lee Sungmin ngẫm nghĩ, nhìn nhìn Kyuhyun rồi gật đầu nói: “Tôi biết một cưỡng chú siêu lợi hại, Boss dạy cho tôi”.
Yesung nhướn mày, mắt nhìn Kyuhyun, học theo ngữ khí của Lee Sungmin: “Siêu lợi hại?”. Với công phu mèo ba chân kia của cậu, còn có thể dạy được thứ “Siêu lợi hại”?
Kyuhyun vẫn cứ cau mày, rất không hài lòng với ánh mắt của Yesung, anh nhìn Lee Sungmin nói: “Thử xem nhé, không được sẽ xét sau. Nếu cảm thấy không thoải mái, thì đừng miễn cưỡng”.
Lee Sungmin vỗ vỗ vào ngực, hào khí ngút trời: “Em không sao, em rất khỏe”.
Tuy vừa rồi dùng cưỡng chú, bây giờ lồng ngực vẫn còn khó chịu, đầu cũng hơi choáng, nhưng cậu cảm thấy không có gì đáng ngại.
Lee Sungmin đi vào bên trong kết giới theo như vị trí Yesung chỉ. Hai người Kyuhyun, Yesung ở bên ngoài cùng lúc tấn công kết giới. Đây là lần thứ hai Lee Sungmin sử dụng cưỡng chú Kyuhyun cho, cậu tập trung chú ý, dồn sức chuyên tâm xuất một chưởng. Lần này, cậu đã cảm thấy được kết giới mà bọn họ nói, bởi vì khi đó có một xung lực cực mạnh bắn ngược lại phía cậu. Lee Sungmin bị hất ra một đoạn, lảo đảo lùi mấy bước, không đứng vững được, ngồi phịch xuống đất.
Kết giới cuối cùng đã bị phá, Kyuhyun chạy nhanh như bay vào trong, kéo cậu lại nhìn từ trên xuống dưới, liên tục hỏi, xác định cậu không sao rồi mới yên tâm. Yesung cũng chạy đến, nhướn mày: “Diêm Vương chú? Cái này anh cũng cho cậu ấy?”.
Lee Sungmin nhìn lòng bàn tay, hóa ra gọi là “Diêm Vương chú”, cái tên thật hoành tráng, chẳng trách lại lợi hại như thế.
Kyuhyun nắm chặt tay Sungmin, nói: “Với bản lĩnh của em, thực sự dùng chú này có hơi miễn cưỡng, vừa rồi lại phá kết giới nữa, nếu như có bất cứ chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói anh biết”.
Sungmin cảm thấy bản thân có chút hồ đồ, nhưng trong lòng lại mềm nhũn, Boss thật sự rất quan tâm đến cậu. Song lúc này không có thời gian để cho cậu nghĩ nhiều, Yesung đang giục họ nhanh chóng đi vào bên trong, ở đó quả nhiên còn có tầng kết giới đã bị phá hủy. Kyuhyun và Yesung cuối cùng cũng xác định được, bọn họ đoán đúng.
Bắc Âm Vương đã quay lại nhân gian!
Bây giờ, e rằng thật sự sẽ có phiền phức lớn.
Kyuhyun cùng Yesung đi vào chỗ phong ấn giam giữ Bắc Âm Vương kiểm tra, không tìm ra được thứ gì, mấy người đi theo bọn họ cũng tìm kiếm khắp một lượt ở trong núi. Bận rộn cho đến tận sẩm tối, mọi người đều gần như không còn sức lực, thế là hai người làm chủ kia rốt cuộc đành phải cho phép họ trở về.
Lúc sắp đi, Kyuhyun và Yesung phong ấn thêm một tầng ở chỗ ban đầu, nhờ đó để tiếp tục che giấu nơi này, hoặc dù cho Bắc Âm Vương thật sự cất thứ gì đó ở đây, phong ấn này ít nhiều cũng có tác dụng.
Thực ra đến bây giờ, Lee Sungmin đã mệt tới mức không chịu nổi rồi. Hôm qua cậu ở trường học bận suốt một hôm nay lại cả ngày không được nghỉ ngơi, ở trong núi đánh nhau, còn hai lần dùng Diêm Vương chú, sớm đã hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn.
Khi lên núi, bọn họ đều mang theo lương khô và nước, giữa chừng cũng có người đưa cơm đến. Cậu lúc đầu cho rằng vì đói, liền nhanh chóng ăn một chút, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Sẩm tối lúc xuống núi, tuy Kyuhyun dắt cậu chầm chậm đi, nhưng cậu bước thấp bước cao, đầu óc cứ ong ong, cảm thấy nhìn không rõ đường, chân giống như bị dính chặt xuống đất không nhấc lên nổi. Đi được một đoạn, cuối cùng không nhịn được nữa, Sungmin kéo vạt áo Kyuhyun, nhỏ tiếng nói: “Boss, em không phải yếu đuối đâu”.
“Hử?” Kyuhyun đã sớm cảm thấy cậu không bình thường lắm, nhưng khi hỏi cậu lại nói không sao.
“Nhưng em thật sự thấy đầu rất choáng.” Cậu đúng là không trụ nổi nữa rồi, cơ thể mềm nhũn chỉ muốn ngã xuống.
“Thỏ ngốc, không thoải mái lại không chịu nói sớm.” Kyuhyun cau mày, rất không vui nhìn cậu. Lee Sungmin chu môi lên ấm ức, Boss lại hung dữ rồi.
Nhưng giây tiếp theo đó, Kyuhyun hung dữ kia đột nhiên khom lưng xuống trước mặt cậu, chìa ra bờ vai rộng rãi: “Lên đây nào, xuống núi đường hẹp, ôm em đi không tiện”.
Cậu ngoan ngoãn, không khách sáo trèo lên, ngả đầu lên trên vai anh, còn lẩm bẩm nói: “Không phải em muốn anh ôm nên mới chóng mặt đâu”.
Kyuhyun lạnh lùng hừ một tiếng, vững vàng cõng Sungmin đứng dậy: “Em tốt nhất đừng có sinh bệnh, nếu không anh sẽ huấn luyện đặc biệt em một năm”.
“Vậy em muốn thật nhiều kem, lần trước hộp kem kia vẫn chưa ăn xong, thật đáng tiếc.”
“Em còn dám nhắc đến lần trước?”
Tấm lưng của Boss đại nhân vừa rộng rãi vừa thoải mái, Lee Sungmin choáng đến mức có chút mơ hồ: “Boss, anh đối với em thật tốt, nhưng em rất phiền lòng”.
“Có em ngốc mới thấy phiền lòng.”
Đang đi xuống một sườn dốc, Lee Sungmin cố gắng níu chặt cổ Kyuhyun, cậu choáng váng nên rất sợ bị ngã xuống, dụi dụi đầu vào cổ anh: “Em không ngốc, người thông minh mới biết buồn lòng”.
Kyuhyun bị cậu dụi đến phát nhột: “Vậy em buồn phiền điều gì?”.
Cậu buồn phiền điều gì? Cậu lo lắng, buồn phiền rất nhiều việc. Cậu phiền não chuyện ở cùng với Boss càng ngày càng vui vẻ thì phải làm thế nào? Cậu phiền não chuyện lớn gương vỡ lại lành của Boss và Ryeowook giờ phải làm sao? Nhưng khi cậu tinh thần phấn chấn còn không tự nói rõ được với chính mình, huống hồ bây giờ lại đang đầu óc quay cuồng, làm sao mà nói rõ ràng cho Boss được? Cậu nghĩ ngợi đắn đo mãi, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào, tự nhiên lại nói một câu: “Em vẫn còn chưa thổ lộ với Jung Mo học trưởng”.
Kyuhyun khựng lại, dừng bước. Anh thả Sungmin xuống, quay người, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Thỏ Con, ở đây không có Jung Mo, cũng chẳng có Hankyung, gạt bỏ sạch sẽ bọn họ ra khỏi đầu em đi”.
Lee Sungmin ngẩn ra ngơ ngác nhìn anh, ý gì vậy? Lẽ nào đầu Boss bị gấu quái đánh bị thương rồi?
Kyuhyun thấy cái vẻ ngây ngô cùa cậu thì càng tức giận, anh véo má cậu, tuyên bố rõ ràng: “Bắt đầu từ bây giờ, anh chính là bạn trai của em, em không được nhớ đến người khác!”. (*V*)
Lee Sungmin há hốc miệng, càng ngây người ra. Rất lâu sau cậu mới thốt lên được một câu: “Chuyện này quyết định khi nào? Sao em lại không biết”.
“Sớm đã định rồi, vừa rồi chỉ chính thức thông báo cho em.”
“Bạn trai mà lại dùng thông báo? Không phải là theo đuổi sao?” Lee Sungmin bây giờ đã hơi khôi phục được thần trí.
“Anh theo đuổi rồi, bây giờ thông báo cho em kết quả.”
“Hả?” Lee Sungmin lại đần mặt ra, “Theo đuổi khi nào?”.
“Nếu không phải để theo đuổi em, anh việc gì phải làm cơm cho em ăn, đưa đón em đi làm, còn cõng em xuống núi.”
“Đây, đây chính là theo đuổi? Vậy anh vì sao không nói làm cơm là tiện tay làm, đưa đón em đi làm vì muốn kèm thêm bài huấn luyện ma quỷ, cõng em xuống núi là bởi vì biểu hiện công việc của em xuất sắc…” Lúc này miệng lưỡi cậu lại trở nên sắc bén.
Kyuhyun nhìn cậu, Lee Sungmin nhỏ tiếng ấm ức: “Người ta cứ cho rằng anh là ông chủ tốt”.
Kyuhyun lại khẽ thở dài: “Thỏ Con, lẽ nào em không phát hiện ra, em ở trước mặt anh có thể làm nũng, có thể đùa cợt… Nếu như anh không phải đang đối xử với em như người đặc biệt nhất, em làm sao lại dám to tiếng nhỏ tiếng với anh? Em nhìn mọi người trong công ty xem, có ai dám như thế hay không?”.
Lee Sungmin chột dạ, hình như, cậu thực sự đã lợi dụng anh rất nhiều.
Nhưng mà, Ryeowook phải làm thế nào? Học trưởng giờ phải làm sao? Cậu… cậu… thực sự thích Boss?
Sungmin cắn môi khổ sở suy nghĩ, làm thế nào đây? Đầu choáng quá, nếu như có thể choáng hơn một chút thì tốt rồi, cậu cứ hôn mê luôn, sự việc này có phải đã lẩn tránh được rồi không.
Kyuhyun nhìn cậu, thản nhiên truy vấn: “Được rồi, bây giờ chúng ta nói hết ra rồi, em cũng đừng có nghĩ đến học trưởng gì đó nữa. Em thành thật nói đi, có phải em nhớ tới anh nhiều hơn anh ta không? Những lúc ở cùng với anh có phải vui vẻ hơn khi ở cùng anh ta không? Anh chẳng lẽ không tốt hơn anh ta?”.
Từng câu từng chữ của anh, Lee Sungmin thực sự không phản bác lại được, cái gì cũng đều bị anh nói đúng.
Kyuhyun lại nói: “Em nói đi, em có phải là bạn trai của anh không?”.
Lee Sungmin ngẩng đầu nhìn Boss, cậu nên trả lời thế nào đây? Sự việc đến bất ngờ quá, rất muốn choáng ngã, nếu như lúc này ngất xỉu được thì tốt biết bao.
Cậu vừa nghĩ như vậy, đã thấy hai mắt tối đi, lần này thì ngất thật.
Kyuhyun mắt thấy cậu mềm nhũn ra ngã vào lòng mình, lo đến tái mặt. Anh nhìn cậu thật kĩ, xác định không có vấn đề gì quá lớn, cuối cùng thở ra một hơi, gắng sức véo cái má tròn tròn của cậu như để xả giận.
Kyuhyun không đưa Lee Sungmin quay về nhà, anh đưa cậu lên tầng cao nhất của cao ốc Đế Cảnh. Không sai, đây cũng chính là nơi ở của anh, tầng dưới là phòng làm việc, không phải vì để đi làm thuận tiện, mà là bởi vì trong cả tòa nhà này có rất nhiều thứ phải dựa vào năng lượng của anh bảo vệ.
Lee Sungmin không phải vì mệt quá sinh bệnh, mà là với năng lực trước mắt, cậu không thể kiểm soát được Diêm Vương chú. Thỉnh thoảng dùng một lần có thể cứu mạng, nhưng hôm nay cậu đã dùng liên tiếp hai lần, trong đó có một lần còn để phá bỏ kết giới mạnh. Năng lượng của kết giới tấn công ngược lại, thân thể cậu không tiếp nhận nổi.
Kyuhyun đưa cậu quay về, ở trong không gian của anh, có năng lượng của anh xoa dịu, cậu sẽ dễ chịu hơn một chút. Lee Sungmin hoàn toàn không biết gì đối với những điều này, cậu được anh ôm về nhà đặt lên trên giường, chẳng hề mở mắt ra lần nào.
Ji Ji cũng nhảy lên trên giường, muốn ở lại bên cạnh Sungmin, liền bị Kyuhyun chỉ tay: “Bùn đầy trên người, bẩn chết đi được, xuống mau”. Ji Ji xuống giường, nhảy nhảy kêu chít chít phản kháng, rõ ràng cậu ấy cũng bùn đất đầy người, thân thể cậu ấy còn to hơn nó gấp mấy trăm lần.
Kyuhyun chẳng thèm nhìn đến nó: “Làm ồn khiến cậu ấy tỉnh đậy, tao sẽ cắt lông của mày.”
Ji Ji trong chốc lát yên tĩnh trở lại, nhanh như bay chạy vào trong góc. Được rồi, nó làm một con chuột ngoan ngoãn, đợi Sungmin dậy sẽ tắm rửa cho nó, cậu đã nói là muốn trang điểm cho nó thật xinh đẹp.
Kyuhyun yên lặng nhìn Lee Sungmin đang trong mộng, không kìm được từ từ cúi đầu xuống, trước khi tiếp xúc với bờ môi của cậu thì dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng chạm vào môi cậu. Một lát sau, anh ngẩng lên, trên mặt tràn đầy nỗi thất vọng và thương cảm. Không có cảm giác, anh căn bản không hôn được cậu.
Lời chú của Cửu Thiên Huyền Nữ, thật là tàn độc.
Kyuhyun đứng dậy, đi đến đứng bên chiếc cửa sổ lớn nhìn cảnh đêm ngoài xa.
Chuyện xảy ra lần đầu tiên, có lẽ đều dựa vào năng lực phá bùa chú của Thỏ Con mới có thể.
Đèn điện sáng trưng khắp cả thành phố, phải chăng cũng có thể chiếu sáng được hy vọng trong anh? Kyuhyun hít sâu, nhắm mắt lại. Anh đợi cậu đã mấy kiếp rồi, chắc chắn một ngày nào đó, bọn họ sẽ có thể giống như những người yêu nhau khác, làm tất cả những chuyện thân mật, kết hôn rồi hạnh phúc mãi mãi. Những gì trước đây chưa có cơ hội thực hiện, hai người bọn họ đều sẽ cùng nhau hoàn thành viên mãn.
Cũng vào thời gian đó, ở một địa điểm khác.
Tại một ngã tư của khu đô thị phồn hoa, nơi cửa tiệm hoa mỹ tên là Waiting đã xảy ra một chuyện. Con đường náo nhiệt này, mỗi cửa tiệm khách hàng đều đông như nước triều, chỉ có Waiting lúc nào cũng yên tĩnh.
Cheerin theo thói quen trông nom trong cửa tiệm, cô vừa mới chuẩn bị xong nước tịnh hóa cần thiết cho tất cả các hồn phách phải đầu thai ngày mai. Đột nhiên cửa Waiting mở bung ra.
Cheerin thầm kinh ngạc, chẳng có hàng ma sư nào hẹn đưa khách hàng đến, Boss cũng không bao giờ tới vào lúc này, mà phong ấn trên cửa cũng không thể nào để cho những người thường lảng vảng đi tới. Lẽ nào lại là Lee Sungmin?
Cheerin vội vàng đi về phía phòng khách của cửa tiệm. Một người già tinh thần nhanh nhẹn đang đứng ở đó ngắm nghía chiếc ấm nhỏ được bày trong tiệm. Ông ta nhìn thấy Cheerin, hơi mỉm cười: “Mạnh Bà, đã lâu không gặp rồi”.
Cheerin kinh hãi đến mức suýt chút nữa nói không nên lời, cô há hốc miệng ra, rất lâu sau mới lí nhí đáp một tiếng: “Đại vương”.
Bắc Âm Vương cười: “Tốt, rất tốt”.
Nụ cười của ông ta thân thiết, Cheerin lại sợ đến mức chân có chút run rẩy, ông ta bị phong ấn gần nghìn năm, làm thế nào xuất thế được?
Cô nghe thấy Bắc Âm Vương nói: “Cô còn nhớ ta cho cô thân thể bất lão bất tử, còn nhớ ta để cho cô tẩy hồn dẫn lộ, còn nhớ chính ta đã cho cô ngày hôm nay chứ?”.
Trên mặt ông ta mang theo nụ cười, nhưng giọng nói thì lại lạnh băng. Cheerin véo vào mu bàn tay của mình, gắng sức trấn tĩnh lại: “Ân tình của người, Mạnh Bà suốt đời không quên”.
Bắc Âm Vương lại cười: “Tốt, rất tốt. Côtốt hơn nhiều so với hai tên tiểu tử thối không có lương tâm kia”.
Ổng ta dùng lực bóp một cái, chiếc ấm nhỏ trong tay vỡ vụn.
Cheerin nhìn khuôn mặt cười của ông ta, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ xương sống toát ra.
Lee Sungmin vô lo vô nghĩ ngủ cả một đêm.
Khi cậu tỉnh dậy, nhìn thấy căn phòng rộng lớn này thì giật thót mình, lại là kiểu toàn bộ thông nhau, không phân ra phòng khách và các phòng. Tất cả các phòng nối với nhau thành một khối, chỉ có điều chỗ cần bày sofa thì bày sofa, chỗ cần bày giường thì bày giường, bàn làm việc, tủ… tất cả các đồ dùng liếc qua một cái là thấy rõ. Căn phòng này lớn đến mức đáng kinh ngạc, cách trang trí sắp đặt thế này cũng thật là đặc biệt.
Lee Sungmin nhìn nhìn trên người, vẫn còn nguyên bộ quần áo hôm qua, chỉ có thắt lưng bị tháo ra, có thể là để tránh việc cậu ngủ không thoải mái. Ji Ji thấy cậu tỉnh dậy, kêu chít chít ở dưới chân giường nhưng không dám nhảy lên trên.
Lee Sungmin vui mừng đặt nó lên lòng bàn tay: “Boss đâu?”.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là đây là nhà của Boss, anh ấy sẽ không vứt cậu cho người nào khác. Ji Ji đưa cậu đến chỗ sofa, trên bàn có một tờ giấy để lại: “Thỏ Con bẩn, ngủ dậy rồi trong tủ lạnh có sữa, bánh ngọt, tự mình lấy ra ăn. Bàn chải đáng răng, khăn mặt và quần áo trên sofa đều là cho em, tắm rửa xong thì thay vào. Nếu như buồn chán thì mở máy tính ra chơi, anh đi làm, buổi trưa quay lại mang đồ ăn cho em”.
Lee Sungmin bĩu môi, Boss lại mắng người, cậu đâu có phải là Thỏ Con bẩn. Cậu nhìn Ji Ji bẩn thỉu như vậy, quyết định tắm rửa lập tức chiếm vị trí đầu tiên trong kế hoạch.
Đợi đến khi cậu xử lý cho mình và Ji Ji đều sạch sẽ thơm tho rồi, bọn họ cùng nhau hưởng thụ bánh ngọt và sữa. Boss vẫn chưa quay lại, Lee Sungmin buồn chán, cậu đột nhiên nhớ ra câu chuyện về chú thỏ kia vẫn còn chưa đọc xong.
Sungmin mở máy tính, tìm thấy đoạn lần trước mình mình đang đọc dở, ở đó nói là Cửu Thiên Huyền Nữ phát hiện ra khả năng đặc biệt của chú thỏ, thế là muốn thu nhận nó làm đồ đệ, nhưng mà thỏ con không đồng ý.
Lúc đó Diêm Vương nói với thỏ con, nếu như thỏ con bái Cửu Thiên Huyền Nữ làm sư phụ, có thể tu luyện thành hình người thì sẽ bằng lòng ở cùng với nó. Điều kiện như thế đối với chú thỏ mà nói thật sự là quá tốt, nó không do dự, lập tức đồng ý. Sungmin tìm đến đoạn này rồi tiếp tục đọc.
Thỏ con bởi vì một lời tuyên bố của Diêm Vương đã trở thành đệ tử của Cửu Thiên Huyền Nữ, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng vì vậy mà kết làm đồng minh với Diêm Vương. Thế lực Diêm Vương dưới địa phủ càng được củng cố, dư đảng lúc Âm Vương từng tên từng tên một bị lôi ra xử lý. Còn thỏ con bắt đầu từ lúc đó, trải qua những ngày tháng gian khổ nhưng hạnh phúc.
Gian khổ đó là sự học tập và rèn luyện mỗi ngày, nó chỉ Ià một chú thỏ, chẳng biết cái gì cả, ngoài việc có thể xông phá kết giới ra, chẳng còn bất kỳ bản lĩnh gì khác. Nếu muốn tu luyện thành tiên, nói thì dễ hơn làm rất nhiều. Nhưng thỏ con vô cùng nỗ lực, nó khắc phục cái tính lười nhác trước đây, khắc khổ học tập, rèn luyện. Bởi vì nó còn nhớ, Diêm Vương nói rồi, chỉ cần nó tu luyện thành hình người, thì sẽ bằng lòng ở bên nó.
Tâm sự đó của thỏ con, Cửu Thiên Huyền Nữ và Diêm Vương đều hiểu rõ. Thế là vì để cổ vũ, giúp nó có động lực và đẩy nhanh quá trình tu luyện, mỗi tháng thỏ con đều có năm ngày được quay về địa phủ ở cùng với Diêm Vương. Đó là những ngày thỏ con vui nhất trong mỗi tháng, nó lại lần nữa trở thành vật cưng được hoan nghênh nhất nơi địa phủ. Diêm Vương và Nữ Diêm Vương đối xử với nó rất tốt, thỏ con còn được vào nhà lao để đón bạn chuột yêu quý của nó ra, nhờ Diêm Vương chăm sóc.
Loại phương thức trừng phạt và khích lệ này quả nhiên rất có tác dụng thúc đẩy tính tích cực của thỏ con, việc tu luyện của nó đạt được bước phát triển mạnh mẽ và nhanh chóng. Nhưng cái ngày đại kiếp trời đất cũng sẽ đến rất nhanh, Cửu Thiên Huyền Nữ vì muốn thỏ con thích ứng với chiến tranh mau hơn một chút, để khi đại chiến có thể phát huy được tác dụng lớn nhất bắt đầu giao cho nó một số nhiệm vụ đi bắt yêu diệt ma.
Nhưng thỏ con không có hình người, nó chỉ là một chú thỏ, không có móng vuốt lợi hại, cũng chẳng có bộ răng sắc nhọn. Kết quả, sau những lần ra ngoài làm nhiệm vụ, kinh nghiệm thực chiến của thỏ con càng ngày càng phong phú, nhưng nó cũng thường xuyên bị thương tích đầy mình.
Mỗi lần thỏ con bị thương, Diêm Vương đều đón nó quay về địa phủ tĩnh dưỡng, nếu như vết thương nghiêm trọng một chút, nó có thể ở lại bên cạnh Diêm Vương lâu hơn một chút. Thỏ con đã có thể nói chuyện rồi, nó nói rất nhiều, hình như muốn đem tất cả những lời mà trước đây không thể nói, nói ra hết cho chán thì thôi. Nó quấn lấy Diêm Vương nói chuyện, quấn lấy Tiểu Diêm Vương nói chuyện, đương nhiên còn cả những người bạn tốt như Hắc Bạch Vô Thường và chú chuột nhỏ của nó nữa.
Rất nhanh chóng, hai trăm năm đã trôi qua, đại chiến thần – ma bắt đầu, pháp lực của thỏ con đã tu luyện đến một mức độ nhất định, nhưng lại vì thời gian tu hành quá ngắn, phương diện biến hóa thành hình người không tiến triển cho lắm, nó chỉ có thể duy trì hình người trong khoảng thời gian rất ngắn căn bản không cách nào tham gia trận chiến lâu.
Nhưng mục đích Cửu Thiên Huyền Nữ thu nhận nó làm đồ đệ chính là muốn sử dụng năng lực đặc biệt của nó, duy trì bảo vệ hòa bình trời đất. Thế là thỏ con hết lần này đến lần khác được phái ra chiến trường. Nó thân làm tiên phong xông lên đánh phá kết giới bảo vệ của yêu ma trước, để những thiên binh thần tướng theo sau có thể thuận lợi triển khai tấn công.
Thỏ con trận nào cũng mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ, không lúc nào là không bị thương, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nó không hề hối hận, nó cảm kích ơn dạy dỗ của sư phụ, lại hy vọng có thể sát cánh bên cạnh Diêm Vương.
Chẳng mấy chốc, trận quyết chiến then chốt nhất giữa thần và ma sắp bắt đầu, hai anh em ma thần thượng cổ Trọng Lâu và Xi Vưu* pháp thuật kinh người, bất khả chiến bại, bọn họ có lưới thiên ma hộ thân, chúng tiên căn bản không cách nào công kích được. Muốn giành thắng lợi, phương pháp hiệu quả nhất chính là bảo thỏ con lại lần nữa xuất chinh, để nó công phá lưới thiên ma cho chúng tiên và thần tướng phía sau có cơ hội tấn công. Nhưng trận chiến này, Cửu Thiên Huyền Nữ và Diêm Vương đều hiểu rõ, nếu tham gia, thỏ con tuyệt đối không thể sống sót.
(*Xi Vưu: vua nước Cửu Lê ngày xưa, sinh việc can qua, chế ra giáo mác cung nỏ quấy rối chư hầu, bị vua Hoàng Đế đánh chết.)
Cửu Thiên Huyền Nữ tin tưởng, trời cao tạo ra thứ gì tất có sứ mệnh riêng của nó, thỏ con có năng lực đặc biệt mạnh mẽ như thế, chính là vì trận chiến này mà sinh ra. Vì để thỏ con có thể dưỡng tinh thần tỉnh táo sắc bén, phát huy sức chiến đấu mạnh nhất, Cửu Thiên Huyền Nữ bảo nó bế quan tu luyện, chúng tiên chúng thần và các binh tướng đều tích cực chuẩn bị, muốn dốc toàn lực một trận.
Chính vào đêm trước đại chiến, Diêm Vương nhắc đến việc thỏ con đã có thể biến hóa thành hình người, bản thân đương nhiên giữ đúng lời hứa, muốn thành thân với thỏ con, đợi sau hôn lễ, mới để thỏ con yên tâm tham chiến. Chú thỏ nhỏ nghe thấy tin tức này đương nhiên vô cùng vui mừng, Cửu Thiên Huyền Nữ lại có chút không vừa lòng, bà cảm thấy như thế sẽ làm lỡ thời gian tu luyện vốn dĩ đã ít ỏi đến đáng thương của nó.
Hơn nửa bà hiểu rõ lúc đầu Diêm Vương hứa ở cùng với chú thỏ nhỏ, chỉ là vì lôi kéo thế lực của bà, chứ không phải có tình ý thật sự. Đến bây giờ mục đích của bọn họ đối với thỏ con đã đạt được, Diêm Vương không nhất thiết phải hy sinh như vậy.
Nhưng Diêm Vương lại nói, trận chiến này vô cùng quan trọng, thỏ con chỉ có thể thành công không thể thất bại, nếu như để nó thành thân như ý nguyện, sẽ càng làm tăng ý chí chiến đấu của nó, khi ra trận đương nhiên mới phát huy được công lực lớn nhất.
Cửu Thiên Huyền Nữ cảm thấy như thế cũng có lý, liền đồng ý. Bọn họ quyết định hoàn thành tâm nguyện của thỏ con trước trận chiến.
Diêm Vương đón chú thỏ nhỏ quay lại địa phủ, cấp tốc sắp xếp việc hôn lễ. Mọi người bận bận rộn rộn, đều hy vọng có thể làm cho nó một hôn lễ viên mãn, để sau khi nó được toại nguyện thì sẽ quay về thiên đình tham chiến.
Nhưng đêm trước ngày thành thân, Diêm Vương đã làm ra một việc vượt ngoài khả năng dự đoán của tất cả mọi ngươi. Người giấu tất cả, lén lút đưa thỏ con vào đường luân hồi để nó chuyển thế làm người.
Ngày hôm sau Cửu Thiên Huyền Nữ đến tham dự hôn lễ mới biết đã mất đi tiên phong quan trọng nhất, đùng đùng nổi giận. Bà đoán được ý tứ của Diêm Vương, người cho rằng chỉ cần thỏ con chuyển thế thì sẽ còn cơ hội được gặp lại nó. Cửu Thiên Huyền Nữ không cam tâm chịu sự phản bội như vậy, bà muốn báo thù.
Ngày hôm đó, Cửu Thiên Huyền Nữ ở trước mặt mọi người đã cắt tay trích máu, tạo ra một lời độc chú cho Diêm Vương, để Diêm Vương muôn đời không thể có được thỏ con. Bà lập lời thề, từ đây không đội trời chung với thế lực của địa phủ.
Tuy mất đi thỏ con, nhưng đại chiến ma – thần vẫn cứ phải đánh, thần tộc phải trả cái giá thảm khốc đau thương, khó khăn lắm mới giành được thắng lợi. Ma tộc bị khống chế rồi giam giữ dưới mười tám tầng phong ấn. Nhân gian phải chịu thiên tai nhân họa ba mươi năm triền miên không dứt.
Địa phủ đương nhiên cũng phải trả giá, không những từ nay bị thần giới gạt ra ngoài lề, còn phải gánh vác công việc khắc phục hậu quả của kiếp nạn trong nhân gian.
Câu chuyện đến đây thì kết thúc, Lee Sungmin cứ đọc rồi đọc, bất giác rơi nước mắt, cậu cảm nhận được phương hướng viết của Kim Ryeowok, trong từng câu từng chữ, Kim Ryeowok đều bộc lộ sự tiếc nuối đối với kết cục của đại chiến ma – thần. Bất luận là thần tộc hay là con người, đều phải chịu rất nhiều đau khổ. Nhưng không biết vì sao, Lee Sungmin lại càng cảm thấy lo lắng hơn cho kết cục của thỏ con và Diêm Vương.
Vì đâu mà thỏ con không thể có được một ngày hạnh phúc?
Nó tràn đầy niềm vui mừng hạnh phúc chờ đợi ngày được trở thành tân nương của Diêm Vương, nhưng lại bị người tận tay đưa vào đường luân hồi. Thực ra, trên một phương diện nào đó, đây chính là giết chết nó nhỉ? Như vậy thì so với việc thỏ con chết trên chiến trường cũng có khác biệt gì chứ? Cứ để thỏ con chiến đấu, ít nhất nó còn có thể làm tân nương của Diêm Vương một ngày. Chú thỏ đó có lẽ nguyện ý làm như vậy hơn nhỉ?
Lee Sungmin khịt khịt mũi, lấy giấy ăn lau nước mắt, cậu tưởng tượng ra, vào ngày đó chú thỏ con kia được đưa đi, nó buồn bã nhiều thế nào. Chỉ nghĩ vậy thôi, Sungmin lại thấy trái tim của mình đau nhói.
Thế nhưng Lee Sungmin cũng cảm thấy Diêm Vương rất đáng thương. Câu chuyện này, Kim Ryeowok viết không hề miêu tả phân tích nội tâm nhân vật, chỉ đơn giản ghi lại các sự việc xảy ra giống như ký sự vậy. Nhưng vào lúc cuối cùng này, Sungmin cảm thấy trong những hàng chữ của Kim Ryeowok còn có sự trách cứ đối với việc không màng đến đại cục , tùy tiện ích kỷ của Diêm Vương.
Thương vong bi thảm đau đớn của thần tộc trong đại chiến, khổ nạn nhân loại phải chịu, trời đất thương vong nước mắt tràn đầy, Kim Ryeowok viết rất nhiều hậu quả vì mất đi thỏ con, mà tất cả những điều này, đều bởi vì một suy nghĩ sai lầm của Diêm Vương.
Khi người đem thỏ con ném vào đường luân hồi, người đang nghĩ gì vậy?
Nước mắt của Sungmin không kìm được vẫn cứ rơi. Diêm Vương đã yêu thỏ con rồi phải không? Người nhất định là yêu rồi.
Thỏ Con đơn thuần và nghị lực như vậy, trải qua thời gian mấy trăm năm tiếp xúc dài lâu, nó nhất định làm Diêm Vương cảm động rồi?
Diêm Vương, người đàn ông luôn trên cao vời vợi, lúc ban đầu chỉ nghĩ đến lợi ích và quyền thế, chỉ có ý lợi dụng thỏ con, nhưng cuối cùng người đã động lòng rồi phải không?
Cho nên người mới tình nguyện gánh vác hậu quả của việc yêu thỏ con, người không muốn đưa nó vào chỗ chết. Người đã lừa gạt Cửu Thiên Huyền Nữ, che giấu tất cả mọi người, chỉ muốn để thỏ con có thể dùng phương thức khác mà tiếp tục sống. Thỏ con đi rồi, nhưng Diêm Vương lại đang đau đớn vì mất đi người yêu, và trở thành kẻ địch của đại thần, còn phải đấu tranh giành sự sống trong kiếp nạn của nhân gian. Cái giá người phải trả, chắc chẳng hề ít hơn những người khác.
Lee Sungmin càng nghĩ càng buồn, khóc nức nở.
Nếu như chú thỏ con ấy thực sự lợi hại đến thế vậy thì sự có mặt của nó trong trận chiến hẳn là sẽ hạn chế được tối đa tổn thất cho thần tộc. Vì thần tộc, vì nhân loại, vì trời đất, thỏ con đích xác là nên anh dũng xông trận hiểm nguy, không sợ hy sinh. Nhưng mà, khi tất cả mọi người đều đang trông mong thắng lợi, chỉ có Diêm Vương cúi đầu thương tiếc cho sinh mệnh của thỏ con…
Lee Sungmin muốn thảo luận một chút với Kim Ryeowok về đoạn kết của câu chuyện, cậu thấy nó không hay, không nên là như vậy. Vì sao bọn họ ai cũng đều thê thảm thế này?
Trong màn nước mắt, Lee Sungmin nhìn thấy phần cuối cùng của bản thảo, cách mấy hàng còn có một câu: “Thỏ Con, cậu tin vào kiếp trước kiếp này không?”.
Kiếp trước kiếp này?
Lee Sungmin đọc được câu này, sững lại một lúc lâu.
Cậu lau nước mắt, xem lại một lần nữa.
Đây là đang hỏi thỏ con trong câu chuyện, là làm tăng hiệu quả, mở thêm nhiều suy ngẫm, hay là đang hỏi cậu người trong cuộc đời này có biệt danh là Thỏ Con?
Lee Sungmin nhìn chăm chú vào màn hình, đột nhiên rất muốn biết kiếp trước của mình là gì.
Cậu đến Nhã Mã làm việc, tiếp xúc với những thứ yêu ma quỷ quái nhiều lắm rồi, cậu đương nhiên tin tưởng có kiếp trước kiếp sau, nhưng từ trước đến nay cậu chưa từng nghĩ kiếp trước của mình rốt cuộc là gì.
“Em đang làm gì vậy?”
Boss đại nhân không biết đã quay lại từ khi nào làm cho Lee Sungmin đang ngẩn ra giật thót mình.
Kyuhyun đứng bên cạnh sofa, đặt chiếc túi trong tay xuống, đi về phía Sungmin. Lee Sungmin cũng không biết bản thân mình làm sao, lập tức bừng tỉnh, nhanh tay tắt bản thảo.Kyuhyun cau mày lại, rút khăn giấy lau hết nước mắt cho cậu: “Làm sao mà khóc?”.
Anh mới để cậu ở một mình nửa ngày, cậu đã có thể khiến cho bản thân khóc thành thế này rồi.
“En vừa lên mạng đọc tiểu thuyết, cảm động quá.” Cậu cũng chẳng hề nói dối nhỉ.
“Em không thể lựa chọn cuốn tiểu thuyết vui vẻ một chút để đọc sao?” Anh rất không vui, không thích nhìn thấy nước mắt của cậu.
“Em nào có biết kết thúc sẽ như thế.”
Anh duỗi tay dắt cậu đi về phía sofa, “Ăn cơm trước, đã đói chưa?”.
Trên sofa, Ji Ji đang nằm ưỡn bụng ra, chỉ động đậy cái đuôi, thực sự là ăn nhiều điểm tâm quá, no căng rồi, nó lấy hành động thực tế trả lời vấn đề này. Kyuhyun lườm nó một cái: Ai hỏi mày chứ?
Lee Sungmin mở hộp cơm ra, thức ăn bên trong rất phong phú, giống như khẩu phần phục vụ bên ngoài của nhà hàng. Cậu muốn vào bếp lấy đũa ăn cơm, nhìn ngó bốn phía một hồi, “Boss, nhà anh không có bếp”. Thật lạ là tay nghề nấu nướng của Boss giỏi như vậy, lại không có nhà bếp?
Kyuhyun lấy từ trong túi ra một bộ đồ ăn tiện lợi. Đương nhiên là không có nhà bếp, anh từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới có một ngày cậu sẽ xuất hiện trong phòng của anh. Cũng chưa từng cho rằng anh sẽ có cơ hội làm cơm cho cậu ăn ở trong phòng mình. Cho nên lúc đầu khi bố trí đồ đạc căn bản không nghĩ đến việc phải thiết kế nhà bếp.
Chỉ có điều, trong quãng thời gian dài như thế, anh từ rất xa nhìn thấy dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của cậu mỗi khi được thưởng thức đồ ăn ngon, nên đã không nén nổi liền đi học làm bếp, không phải vì mong đến một ngày có thể làm cho cậu ăn, thực ra chỉ vì thấy cậu thích mà thôi.
“Nếu như em đồng ý làm bạn trai anh, anh sẽ lập tức lắp đặt nhà bếp, làm cơm cho em ăn.”
Lee Sungmin vừa cầm lấy đôi đũa, bị lời này dọa cho giật thót mình, lập tức đỏ ửng mặt lên: “Em chẳng hề muốn”.
“Không muốn làm bạn trai anh, hay là không muốn ăn cơm anh nấu?” Khẩu khí của Kyuhyun vẫn còn coi là hòa dịu, nhưng Lee Sungmin vừa ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt kia của Boss đã lộ rõ vẻ uy hiếp. Nếu cậu dám không nhận, liệu có xảy ra thảm kịch không?
Sungmin lập tức cúi đầu, cậu phải thừa nhận, cậu nhát gan, Boss mà hung dữ lên cậu sẽ rất sợ. Sungmin lí nhí lên tiếng: “Chúng ta… còn phải có thời gian. Làm gì mà nhanh thế này đã… ở cùng nhau”.
Kyuhyun nhìn đầu cậu cúi càng lúc càng thấp, đã sắp vùi vào trong bát rồi, bất giác thở dài, hạ giọng dịu dàng nói: “Anh ép em quá rồi, đúng không?”.
Sungmin thấy Boss đại nhân hiếm khi thấu hiểu lòng người như vậy, nhanh chóng ngẩng lên ra sức gật đầu. Nhưng Kyuhyun thấy cậu thừa nhận nhanh như thế lại nổi giận: “Vậy thì em phải mau mau khai thông đi chứ! Phải biết phối hợp một chút!”.
Sungmin chu môi lên, cái gì chứ, còn cho rằng anh tiếp đó sẽ rất dịu dàng nói: Vậy từ từ bồi dưỡng tình cảm là được rồi.
Kết quả lại không phải, đến cuối cùng thì vẫn trách cậu.
Đúng là những người đàn ông dịu dàng biết quan tâm vẫn khiến người ta thích hơn, loại bá vương nghiêm khắc như Boss thế này, làm Boss thì tốt, chứ làm bạn trai chắc chắn không ổn.
Hơn nữa cậu đã rất phối hợp rồi, anh còn chê cái gì chứ.
Sungmin đúng là không hiểu nổi mình nữa, chẳng biết tại sao cậu cứ mơ hồ cảm thấy mình không còn vương vấn gì tới học trưởng, trái lại trong đầu lúc nào cũng quẩn quanh hình ảnh của Boss.
Lẽ nào cậu kiếp trước còn thiếu nợ anh? Trong ti vi chẳng phải vẫn diễn như thế hay sao?
“Boss, kiếp trước em là gì nhỉ?”
Kyuhyun hồ nghi nhìn cậu, cái đầu ngốc nghếch của Thỏ Con này quả nhiên đang nghĩ lung tung vớ vẩn. Đang thảo luận vấn đề tình cảm nghiêm túc, sao chốc lát đã chuyển sang chủ đề kiếp trước rồi?
Sungmin kéo vạt áo anh: “Boss, pháp thuật của anh cao như vậy, có thể nào biết được kiếp trước của em là gì không? Nói cho em đi mà, em rất muốn biết”.
Kyuhyun nhìn cậu, cái ánh nhìn khó chịu đó lại xuất hiện rồi, anh nói với Sungmin: “Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em”.
Sungmin thả vạt áo anh ra, không muốn cùng anh nói chuyện nữa, chỉ mượn cơ hội để lợi dụng.
Kyuhyun nhìn biểu cảm của cậu liền muốn cười, anh xoa đầu cậu: “Không muốn biết nữa à?”.
“Đằng nào thì anh cũng không nói.”
Kyuhyun khẽ hừ: “Mới thế đã giận rồi sao?”.
“Đâu có?” Cậu không tức giận, rõ ràng tại anh xấu xa.
“Kiếp trước em là thiếu gia của một người quản lý kho sách đời Thanh, có hai anh trai, vợ là một thiên kim, sau này cùng em tiếp quản kho sách, bọn em sinh được một trai một gái. Cả đời em thuận lợi bình an, sáu mươi hai tuổi thì qua đời.”
Lee Sungmin nghe đến mức ngẩn ngơ, tỉ mỉ quá, Boss quả nhiên lợi hại. Cậu không kìm được hỏi: “Vậy người vợ kia của em thì sao?”.
Kyuhyun mặt đanh lại, anh đang ở ngay trước mặt cậu, cậu còn nhớ đến người vợ quỷ quái chết tiệt gì đó? Lee Sungmin bây giờ tương đối biết quan sát sắc mặt của Boss đại nhân, nhanh chóng nói: “Ý em là, chuyện của cô ta không cần nói cho em, em không muốn biết chút nào cả”.
Kyuhyun nhướn mày lên, tốt nhất em nên như vậy.
Lee Sungmin cười hì hì, tiếp tục hỏi: “Vậy kiếp trước trước nữa của em là gì?”.
“Thiếu gia phủ Tướng quân, bỏ trốn với con gái tổng quản, cô ta có tay nghề nấu ăn giỏi, sau này dựng nên Tiên Vị lầu, rất nổi tiếng ở triều đó, được Hoàng thượng đích thân viết tặng bảng hiệu. Sau này Tướng quân đón bọn em về, em sinh được ba trai hai gái, sống đến năm sáu mươi tuổi.” Mỗi kiếp của cậu, đều là anh tận tay lựa chọn người thân cho đầu thai, những chuyện cậu gặp phải trong đời, anh đều xem, còn luôn nhớ rõ ràng.
“Vậy kiếp trước trước trước nữa thì sao?”
“Bố mẹ làm nghề buôn bán, có một cửa tiệm không nhỏ, vợ cũng là người làm nghề buôn bán. Có một trai hai gái, sống đến năm năm mươi tám tuổi.” Kyuhyun bắt đầu cau mày lại, tuy anh không để ý việc trả lời, nhưng cảm thấy Lee Sungmin rất kỳ lạ.
Sungmin cắn đũa, xem ra câu cuối cùng trong tác phẩm của Ryeowook nhất định không có ý gì khác. Nghĩ đến đây, trong thoáng chốc cậu cảm thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
Vậy câu đố trước mắt, chính là Ryeowook và Boss rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lee Sungmin lúc đầu cảm thấy đây là Ryeowook muốn mượn câu chuyện để nối lại với Boss, nhưng sau này nhìn thấy Ryeowook có bạn trai rồi mà Boss lại có biểu hiện tốt đối với mình, hai người đó dường như đều không có ý gương vỡ lại lành.
Vậy Ryeowook viết câu chuyện này để làm gì? Với tính cách của cậu ấy, chắc chắn không phải muốn trở thành nhà văn.
Lee Sungmin đột nhiên có một phát hiện, lẽ nào Ryeowook cảm thấy Boss có ý với mình, cho nên cậu ấy dùng phương thức này để cho mình biết về đoạn tình cảm của cậu ấy và Boss, cậu ấy muốn nhắc nhở mình phải không? Những thần quỷ yêu ma ở bên trong này, chỉ là ẩn dụ cho những khó khăn mà bọn họ phải đối mặt trong tình cảm? Dù gì bọn họ đều là người của giới hàng ma, dùng nhưng nội dung quen thuộc xung quanh để làm đề tài cũng rất bình thường.
Cho nên Ryeowook thực ra là muốn nói với mình, nếu như yêu đương cùng Boss, phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt với vô vàn trở ngại?
Lee Sungmin đang nghĩ đến thất thần, đột nhiên đỉnh đầu đau nhói, bị Boss đại nhân cốc cho một cái, “Ăn cơm thì ăn đi, em ngẩn ra cái gì, lại nghĩ ngợi linh tinh gì đó?”.
“Không có, không có.” Lee Sungmin vội vàng nhét cơm vào miệng, nuốt xuống, thấy Kyuhyun vẫn đang hoài nghi nhìn mình, cậu nhanh chóng tìm cớ: “Em chỉ đang nghĩ, vì sao kiếp trước của em ở thời Thanh, mà cách cả một trăm năm mẹ mới sinh em ra, thật là không dễ dàng!”.
“…”
Lần này đến lượt Boss đại nhân vùi đầu xuống ăn cơm, trí tuệ của Thỏ Con nhà anh có lúc thực sự khiến anh không biết phải làm sao.
Nhưng Lee Sungmin nắm được vấn đề rồi, “Boss, anh nói xem, vì sao lại lâu vậy chứ? Lẽ nào lúc đầu hồn phách của em không được quỷ sai tìm thấy, cho nên một mình lang thang trên thế gian, cậu độc mất một trăm năm?”. Cậu vừa tưởng tượng, vừa lộ ra biểu hiện thê thảm.
Kyuhyun rất nghiêm túc ăn cơm.
“Boss.” Lee Sungmin kéo gấu áo anh, thật sự rất hiếu kỳ, trong lòng đầy thắc mắc sẽ rất khó chịu.
Cậu chớp chớp cặp mắt to tròn nhìn anh, Kyuhyun thở dài, chỉ đành giải đáp cho cậu: “Thời cục không tốt, không có người nhà thích hợp”.
A, đây là ý gì? Lee Sungmin còn muốn hỏi, Kyuhyun nhìn một cái: “Ăn cơm!”.
Ăn thì ăn, hung dữ gì chứ, Lee Sungmin vừa gắp tranh chút rau, vừa nghĩ, cậu chắc chắn là một linh hồn thông minh, biết được khi nào tìm quỷ sai chạy vào địa ngục là thích hợp.
Sau bữa cơm trưa, Boss đại nhân phải ra ngoài tiếp tục làm việc, Sungmin có cơ hội tự do hành động liền chớp lấy thời cơ gọi điện cho Kim Ryeowok.
Kim Ryeowok cũng đang bận, cậu phải trông giữ nhà hàng Địa Phủ, không thể rời đi. Nhưng Lee Sungmin có thể đến đó, thế là Lee Sungmin thu dọn đồ đạc rồi lập tức tới “Địa Phủ”.
Vẫn là cái góc hẻo lánh yên tĩnh trong một khu náo nhiệt, nhân viên phục vụ ăn mặc trang phục quỷ sai đưa Lee Sungmin đến khu phòng “mười tám tầng địa ngục”. Ryeowook ngồi một mình ở đó, ngũ quan tinh tế, ăn mặc sang trọng đẹp đẽ. Lee Sungmin nhất thời cảm thấy hình như mình đã rất lâu không gặp cậu ấy rồi. Kim Ryeowok lạnh lùng gật đầu với nhân viên phục vụ, đối phương khom lưng cung kính lùi ra ngoài.
“Sao nào, mình đẹp trai quá, cậu bị mê hoặc rồi à? Ngẩn ra cái gì chứ?”
Lời nói này khiến Lee Sungmin buồn cười, cậu bổ nhào đến, ôm lấy Ryeowook. Kim Ryeowok nói thẳng vào vấn đề: “Sốt ruột đến tìm mình thế này, cậu đọc xong câu chuyện kia rồi phải không?”.
Lee Sungmin gật đầu: “Ừ, đọc đến mức cảm thấy buồn bực. Ryeowook, cậu đừng có viết cái kết thúc bi thảm đó được không? Cậu cứ viết thành chú thỏ con kia đánh thắng trận trở về, mọi người đều rất vui mừng, sau đó thỏ con cùng sống với Diêm Vương vui vẻ hạnh phúc, vậy nghe cũng được nhỉ?”.
“Nếu như bắt buộc phải chọn một trong hai thì sao?” Kim Ryeowok không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy vì trời đất hòa bình đánh thắng trận quan trọng hơn, hay là được chung sống với Diêm Vương quan trọng hơn?”. Cuối cùng cậu đã đợi được Thỏ Con đến tìm mình để nói về câu chuyện, cậu muốn biết lựa chọn của Thỏ Con ở kiếp này.
“Trách nhiệm và tình yêu, cả hai thứ đều viên mãn không được sao?” Sungmin cảm thấy Diêm Vương cô độc kia khiến người ta rất đau lòng.
“Ở thời đại này luôn có những lúc tàn khốc như vậy, nếu cậu là nhân vật chính kia, bắt buộc lựa chọn một trong hai, cậu sẽ làm thế nào?” Ryeowook rất hy vọng Lee Sungmin đứng về một phía với mình.
“Như thế tàn khốc quá.” Lee Sungmin căn bản không lựa chọn được, cậu nghĩ đến Diêm Vương cô độc khổ sở một mình coi giữ nơi lòng đất hắc ám thì cảm thấy rất buồn.
Nhưng mà chư thần diệt vong, nhân gian gặp đại nạn ba mươi năm cũng thật là thảm khốc.
Kim Ryeowok nhìn Sungmin, cân nhắc xem nên nói thế nào. Cậu muốn nói với Sungmin nếu như đời người có được một cơ hội thế này, trợ giúp cho trời đất, giải cứu nhân gian, đó là chuyện huy hoàng vinh dự biết bao nhiêu. Cậu muốn nói với Sungmin giá trị của sinh mệnh không phải ở chỗ ái tình. Cậu còn muốn nói tất cả những điều này đều là sự thật, muốn để Sungmin biết mình chính là thỏ con trong câu chuyện, cần phải gánh vác trọng trách giải cứu trời đất. Cửu Thiên Huyền Nữ từng nói, thỏ con ấy chính là chìa khóa.
Kim Ryeowok vì những lời này đã nghĩ rất lâu rất lâu. Cậu nghĩ tới các loại phương thức khác nhau, biên tập ra các loại lời thoại, cậu cảm thấy mình cần phải thuyết phục Thỏ Con vì đại kiếp trời đất sắp đến rồi, cậu ấy cần phải đứng dậy tiến lên. Cậu tin tưởng người Cửu Thiên Huyền Nữ lựa chọn sẽ không tầm thường. Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ Sungmin buồn bã, cậu lại không biết nên mở miệng thế nào mói được.
Hai người đều không nói, Lee Sungmin cảm thấy mình có đầy một bụng câu hỏi, nhưng bây giờ cũng không biết nên hỏi thế nào,
Bọn họ cứ ngồi như vậy, trà trên bàn đã nguội lạnh cả, hương trong lò hương cũng đã cháy hết, Kim Ryeowok cuối cùng lên tiếng: “Thỏ Con, cậu cũng biết đó, Bắc Âm Vương đã phá bỏ phong ấn chạy đến nhân gian, sự xuất thế của ông ta, sẽ đánh thức và tập trung rất nhiều ma thần. Ma thần xuất hiện kiếp nạn trời đất Kyuhyun và Jong Woon mấy hôm nay chính vì chuyện này mà chạy đi nghe ngóng, còn mình thì phải trông giữ chỗ này, bởi vì nhà hàng này là một cánh cửa thông với địa phủ”.
Lee Sungmin kinh ngạc nhìn cậu, đây là ý gì?
Kim Ryeowok nói tiếp: “Chuyện của Bắc Âm Vương là sự thật, địa phủ cũng thật, Diêm Vương cũng là một người có thật. Thỏ con, câu chuyện mình viết cho cậu, toàn bộ là sự thật”.
“Mình biết rồi.”
“Cậu biết?” Kim Ryeowok không tin.
“Câu chuyện tình cậu viết về chú thỏ và Diêm Vương trong truyện, chính là chuyện tình của cậu và Boss, đúng không?” Lee Sungmin thở ra một hơi, những điều nén lại trong lòng đã lâu cuối cùng cũng nói ra rồi.
Kim Ryeowok há miệng trợn mắt nhìn cậu, một lát sau mới lớn tiếng hét lên: “Cậu nói cái gì?”.
Lee Sungmin rụt cổ lại, làm gì mà hung dữ vậy, hét đến nỗi có cả tiếng vang, cứ như cả hai người đều cùng hét vậy.
Không đúng không đúng, sau lưng Sungmin bỗng dưng lạnh toát, cậu quay phắt lại.
Làm gì có tiếng vang, người đứng trước cửa đang trừng mắt hung dữ kia, chẳng phải là Boss hay sao!
Lee Sungmin lập tức nhảy dựng lên, đúng là dọa người, hung dữ quá đi mất!
.
.
.
Kết thúc chương 25
.
.
.
Vầng, rất dọa người. Bạn Kyu mà không dọa người sau khi nghe câu đó thì cũng uổng =]]]]~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.