Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 26

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 26

.
.
.


Ryeowook bên cạnh chẳng thèm tránh, đỉnh đầu của cậu cũng đang bốc khói. Sungmin chỉ  đành nhanh chân lùi về phía sau, cho đến khi chạm lưng vào tường mới biết không còn đường lùi nữa.

Hai người kia đều không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn cậu. Lee Sungmin bị nhìn đến tê dại cả da đầu. Yesung bên cạnh nhún vai, biểu thị rất muốn nhưng không thể giúp.

Sungmin chẳng có cách gì, đành phải rụt rè giải thích: “Mình chỉ đoán bừa một chút không phải thì không phải, làm gì mà tức giận thế chứ?”.

Cậu không nói còn tốt, vừa nói xong Kim Ryeowok liền không nén được nổi khùng lên: “Cậu là đồ ngốc, mình đã viết rõ ràng minh bạch đến vậy, cậu vẫn còn nghĩ sai lệch được, đầu óc của cậu để làm gì chứ!”.

Kyuhyun kéo Lee Sungmin đến bên cạnh, chất vấn Kim Ryeowok, ngữ khí chẳng chút nào thân thiện: “Em viết những thứ linh tinh vớ vẩn gì cho cậu ấy xem, cậu ấy hay nghĩ ngợi lung tung em cũng chẳng phải là không biết, em cố ý muốn gây hiểu lầm cho cậu ấy phải không?”.

Lee Sungmin nhỏ tiếng tranh luận: “Em đâu có ngốc!”.

Đáng tiếc hai người kia chẳng ai để ý đến cậu. Kim Ryeowok còn đang tức giận: “Em đâu có gây hiểu lầm cho cậu ấy, em chỉ đem những sự việc đã qua viết ra mà thôi”.

“Anh đã nói với em rồi, đừng có làm phiền cậu ấy. Cậu ấy không cần phải gánh vác những trọng trách trước đây. Em nhất thiết phải trở mặt với anh một lần sao?”

Trở mặt? Chẳng lẽ lại nghiêm trọng đến thế?

Lee Sungmin kinh hoàng thất sắc, ôm chặt lấy cánh tay Kyuhyun: “Anh đừng trách Ryeowook, là em không tốt, em ngốc nghếch quá, là em tự mình hiểu lầm, cậu ấy không sai, anh đừng trách cậu ấy”.

Yesung đi đến phía sau Ryeowook, hai tay đỡ lấy vai cậu, giống như nổi lên cuộc đối đầu cùng Kyuhyun. Lee Sungmin thấy vậy, càng hoảng loạn hơn, chẳng qua cậu chỉ hiểu lầm chút xíu, lẽ nào ba người bọn họ  thực sự trở mặt với nhau sao? Sungmin đổi sang ôm lấy eo Kyuhyun, gắng sức lắc: “Đừng có tức giận, Boss, em sai rồi, tại em ngốc, em không tốt, mọi người đừng có tức giận nữa mà”.

“Thỏ Con…” Kim Ryeowok đưa tay kéo Sungmin, Kyuhyun lại trong thoáng chốc ôm chặt lấy cậu lùi về phía sau. Yesung cũng giữ chặt vai Ryeowook, ý khuyên cậu đừng đổ thêm dầu vào lửa.  

Nhưng Kim Ryeowok mặc kệ không thèm để ý, lớn tiếng nói với Sungmin: “Thỏ Con, mình nói với cậu toàn bộ sự thật rồi, cậu cẩn thận suy nghĩ thì sẽ hiểu rõ, mỗi một người đều có thể đối chiếu ra…”.

“Em im miệng!” Kyuhyun lạnh lùng quát: “Nếu như cần phải nói cho cậu ấy tất cả, vậy cũng nên để anh nói mới đúng”.

Kim Ryeowok cắn răng, anh nói mới lạ đấy, mà cứ coi như anh chịu nói, thì chắc cũng chỉ toàn tình với tình. Thời gian không còn nhiều nữa, nếu như không muốn thảm kịch tái diễn, bắt buộc một trong hai anh em cậu phải có một người chấp nhận làm kẻ nhẫn tâm.

Kyuhyun không để ý đến Ryeowook nữa, đẩy Lee Sungmin từ trong lòng ra, nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Tại sao em lại cho rằng anh và Ryeowook có chuyện gì?”.

Lee Sungmin quay đầu nhìn Ryeowook nhưng bị Kyuhyun kéo trở lại: “Không cần nhìn cậu ấy, nói!”.

Lee Sungmin do dự một lát, không thể  không mở miệng: “Lần đó em hỏi anh chuyện bạn trai trước kia, anh nó là bị cậu ấy cường hôn một lần, còn cả chuyện anh điều cậu ấy đi nữa, cậu ấy quay lại cứu anh, còn cả chuyện cuối cùng bởi vì một số vấn đề, anh không thể không vứt bỏ cậu ấy. Những chuyện này, đều giống hệt như trong câu chuyện Ryeowook viết, làm gì có sự trùng hợp như thế, biết được rõ ràng như vậy, trừ phi là người trong cuộc, bởi vậy em liền cho rằng…”, cậu càng nói càng thấy chột dạ.

Kyuhyun lần này không quát cậu nữa, chỉ nhẹ giọng “Hôm nay em hỏi anh chuyện kiếp trước của em, cũng bởi vì câu chuyện Ryeowook viết?”.

Lee Sungmin gật đầu, muốn quay lại nhìn Ryeowook, nhưng chẳng có cách nào, cằm đã bị Kyuhyun giữ trong tay, không cử động nổi.

Kyuhyun lại lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, nhẹ đến mức khiến Lee Sungmin run rẩy, anh nói: “Hôm nay em chỉ hỏi anh ba kiếp trước của em, bây giờ em hỏi thêm một lần nữa, bắt đầu tính từ kiếp này của em, quay về trước đây cho đến kiếp thứ sáu, em là gì?”.

Trái tim Lee Sungmin đập cuồng loạn “thịch thịch thịch”, cậu đột nhiên rất sợ, cậu không hỏi có được không?

Nhưng mà Kyuhyun nhìn cậu chăm chú, cậu vừa mở miệng, lại nói không nên lời. Kyuhyun không chịu bỏ qua, anh giữ chặt cằm cậu, khiến cậu cảm thấy đau, cậu hít một hơi thật sâu, cuối cùng đành nói: “Sáu kiếp về trước, em là gì?”.

Kyuhyun nhìn cậu, cắn răng lại, nói từng chữ từng chữ: “Là thỏ, một con thỏ ngốc nghếch!”.  

Câu này chẳng biết vì sao, trong chốc lát đã ép nước mắt Lee Sungmin tuôn ra.

Kyuhyun lại giống như không nhìn thấy, chỉ nói với Sungmin: “Trước khi anh chưa hết tức giận, tốt nhất em đừng xuất hiện trước mặt anh”. Anh nói xong, quay người rời đi.

Anh bước rất nhanh, Lee Sungmin chỉ vừa ngẩn ra, anh đã đi được một đoạn xa rồi. Lee Sungmin sợ đến mức nước mắt cũng chẳng buồn lau, cất bước đuổi theo. Cậu rất sợ, Boss đi như thế này, có phải sau này sẽ không để ý đến cậu nữa không.

Kyuhyun sải bước bỏ đi, nghe thấy Lee Sungmin ở phía sau hét gọi: “Boss”.

Nhưng anh không muốn quay đầu lại, không muốn dừng bước, anh thật sự  rất tức giận .

Anh đối với cậu tận tâm như vậy, mà cậu còn cho rằng anh với Ryeowook là người yêu.

Chẳng trách anh hễ nhắc đến chuyện tình cảm là cậu liền phản ứng rất kỳ lạ, trong lòng cậu có nghi ngờ, nhưng hỏi cũng chẳng thèm hỏi.

Anh biết cậu thích cái người tên Jung Mo gì gì kia, nhưng đó cũng chi là thích mà thôi, cậu căn bản không yêu đến mức sâu đậm như vậy, nếu không thì cũng sẽ không ngập ngừng khó chịu. Điều này khiến anh thầm vui mừng, anh không nói năng, không thể hiện gì, cứ bám dính lấy cậu, độc chiếm mỗi một phút thời gian của cậu, muốn khiến cái tình cảm manh nha đối với Jung Mo trong lòng cậu tiêu tan tận gốc rễ.

Nhưng anh lại không ngờ rằng, hóa ra trở ngại của anh từ trước đến nay không phải là Jung Mo, mà chính là Ryeowook!

Sau những tháng ngày đằng đẵng, sau những cơn tuyệt vọng, Sungmin đột nhiên cho anh niềm tin, anh vui mừng đến phát cuồng, lo lắng tới hoảng hốt, lúc nào cũng thận trọng dè chừng, phòng bị từng bước. Nhưng cậu lại có thể vừa cho rằng anh là người yêu của bạn thân mình, vừa chiếu lệ ứng phó với anh.

Kyuhyun càng nghĩ càng tức, bước chân anh cũng càng gấp gáp hơn. Cậu cảm thấy hoài nghi, mà lại nguyện để mình buồn rầu nghĩ ngợi lung tung cũng không muốn anh xác nhận. Chuyện quan trọng như thế, cậu lại có thể tự mình đoán bừa.  

Lee Sungmin dốc toàn lực chạy, lớn tiếng hét gọi “Boss”, thấy anh không buồn quay đầu, lo lắng đến rơi nước mắt. Kyuhyun nghe rõ giọng nói nghẹn ngào của cậu, rõ ràng là vừa khóc vừa thở, anh không ngừng nhắc nhở trái tim mình phải cứng rắn, nhưng bước chân lại vẫn cứ chậm lại.

Lee Sungmin cuối cùng cũng đuổi kịp, cậu nhào tới, từ phía sau ôm chặt lấy Kyuhyun.  

“Boss, Boss, em sai rồi, em sai rồi anh đừng không để ý đến em.”

Kyuhyun lạnh mặt, quay người đẩy cậu ra, giọng nói cũng lạnh tanh: “Biết sai rồi thì quay về nhà phản tỉnh đi, anh vẫn đang tức giận. Đợi anh bận xong đợt này thì nói tiếp”.

“Đừng mà.” Lee Sungmin nước mắt lã chã, dứt khoát chuyển sang tấn công chính diện, xông vào ôm lấy cổ Kyuhyun, hai chân cũng quắp lên, bám thật chặt. “Em phản tỉnh rồi, em thực sự biết sai rồi, anh đừng đuổi em, đừng không để ý đến em.”

Thực ra tất cả những thông tin vừa rồi, cậu vẫn còn chưa kịp tiêu hóa. Cái sự thực rằng bản thân chính là chú thỏ con trong câu chuyện khiến đầu óc cậu muốn nổ tung, hoa mắt chóng mặt. Nhưng còn chưa cho cậu thời gian phản ứng lại, những câu nói giận dữ của Boss đã dọa cậu chết khiếp rồi.Cũng chẳng buồn nghĩ tới người đàn ông này chính là Diêm Vương quản lý sự sống chết của nhân loại, cậu chỉ biết nhất định không thể để anh vứt bỏ mình.

Sungmin cứ thế ôm chặt, Kyuhyun không tiện dùng sức gạt cậu ra, sợ làm cậu bị thương, chỉ đành quát lên: “Đừng nói dối nữa, buông ra”.

“Không buông!” Lee Sungmin ôm thật chặt, đầu dựa vào bên cổ Kyuhyun lắc lắc, chẳng quan tâm đến chuyện nước mắt dính đầy lên cổ người ta.  

“Boss, em thực sự biết sai rồi, thật đó, anh mắng chửi em cho bớt giận, đừng vứt bỏ em.”

Kyuhyun lần này vừa tức vừa buồn cười, khuôn mặt đã hơi mất đi vẻ nghiêm túc.

May mà tiểu tử này đang nhìn ra phía sau, không thấy được biểu hiện của anh. Anh rất lâu không nói gì, phải phí bao sức lực mới điều chỉnh lại được cảm xúc.

“Anh nói là muốn vứt bỏ em khi nào?” Đem thả cậu ra để cậu cùng với Jung Mo kia ở cùng nhau sao? Nằm mơ đi!

“Nhưng anh nói trước khi hết tức giận thì không muốn thấy em, ngộ nhỡ anh tức giận lâu lâu thì sao. Boss, em thực sự biết sai rồi, em sẽ không như vậy nữa.”

Lúc này hai người đang đứng cạnh vườn hoa bên đường, chân tay Lee Sungmin giống như một chú gấu ôm cây, tứ chi treo trên người Kyuhyun. Vào thời gian buổi chiều này, người qua kẻ lại, ai ai cũng hiếu kỳ đánh giá cặp đôi kỳ quái này.

Một người đàn ông trung niên đi qua ngay sát với Sungmin, cứ  nhìn cậu vẻ buồn cười. Sungmin quay mặt, vùi vào hõm cổ Kyuhyun, mất mặt thì mất mặt, dù gì cậu cũng không thể bị vứt bỏ.

Kyuhyun vỗ vào đầu cậu: “Xuống đi, nếu không anh sẽ bỏ mặc em thật đấy”.  

Lee Sungmin do dự, thực ra treo người thế này cũng mệt lắm, nhưng ngữ khí của Boss hình như đã tốt hơn chút rồi, vậy rốt cuộc có nên buông tay không? Chẳng đợi cậu đưa ra quyết định, Kyuhyun đã kéo cậu xuống, gườm cậu mấy cái rồi dắt cậu đi về phía bãi xe, tới chỗ chiếc xe của anh, Kyuhyun cau mày nói: “Lên xe”. Anh rõ ràng còn rất nhiều việc quan trọng phải làm nhưng vẫn bỏ đó đưa cậu về nhà trước.

Lee Sungmin nghe lời ngồi vào xe: “Vậy chúng ta coi như đã hòa giải chưa?”.

“Chưa.” Kyuhyun trả lời dứt khoát. Anh gọi điện thoại dặn dò Jong Woon, nói anh phải đưa Sungmin về nhà, bảo Jong Woon ra tay trước, sau đó hai bọn họ sẽ gặp nhau ở Waiting.

Lee Sungmin nghe ra được bọn họ thật sự rất bận, nhất thời cảm thấy mình đang gây rối bừa bãi. Thật sự ngại ngùng, nhỏ tiếng nói: “Vậy anh làm việc của anh đi, em có thể tự mình về nhà”. Cậu vặn vặn ngón tay, lại bổ sung: “Nhưng mà, không được tức giận với em nữa, sau này em không dám đoán bừa nữa đâu. Có chuyện gì em đều sẽ hỏi anh”.

Kyuhyun lườm cậu một cái rồi khởi động xe, thấp giọng mắng: “Thỏ ngốc!”.

Thỏ ngốc thì thỏ ngốc, Lee Sungmin tự ti ngẫm nghĩ, dù gì mình vốn chính là thỏ.

Cậu len lén nhìn khuôn mặt nghiêng của Kyuhyun, không kìm lại được xác nhận một lượt: “Boss, em thật sự là chú thỏ trong câu chuyện của Ryeowook sao?”.

Kyuhyun thấy nhắc tới Ryeowook và câu chuyện, lại lạnh lùng hỏi: “Nó đã nói với em những gì?”.

Lee Sungmin đem câu chuyện kể khái quát một lượt, cẩn trọng hỏi: “Những sự việc trong câu chuyện đều là thật sao?”.

Kyuhyun đang lái xe, dường như chỉ chuyên tâm nhìn con đường trước mặt, qua một lúc lâu mới nói: “Không sai, em chính là chú thỏ đó”. Ngẫm nghĩ giây lát, anh lại hờn trách một câu: “Thỏ ngốc!”.

Lee Sungmin ấm ức trong lòng, làm gì có ai cứ luôn miệng mắng người ta thế chứ, nhưng cậu vẫn còn chưa phân rõ ra được. Nếu như câu chuyện là sự  thật mỗi một người đều có thể đối chiếu được, vậy…

“Boss, anh có phải là Diêm Vương không?”

Cậu hỏi như thế, nhưng trong lòng đã có đáp án rồi. Người nắm giữ việc sống chết, một vị thần tiên lớn, lại là Diêm Vương sống sờ sờ ở trước mặt cậu, còn dạy cậu pháp thuật, làm cơm cho cậu ăn, cùng cậu tập luyện, cùng cậu làm nhiệm vụ.

Cậu có chút không dám tin, thế giới này thực sự quá huyền ảo!  

Lee Sungmin suy nghĩ mông lung, nếu như Boss thật sự  là Diêm Vương, mà cậu chính là chú thỏ con kia, vậy nghĩa là, cậu khổ sở theo đuổi anh mấy trăm năm, không, theo như trong câu chuyện kia, bắt đầu từ lúc quen nhau, từ lúc đưa cậu đến đài Vọng hương kia mà tính, vậy thì phải hơn một nghìn năm rồi.

Một nhân vật lớn thế này, cậu cũng dám theo đuổi, còn theo đuổi lâu như vậy! Cậu thật quá bản lĩnh!

Kyuhyun mím chặt môi, không trả lời, nhưng lại quay đầu nhìn cậu một cái rất sâu xa, trong ánh mắt đó dường như có nghìn vạn lời muốn nói. Sungmin chớp chớp mắt, chớp tan đi hết lớp khí mờ bay lên trong mắt, cậu chắc chắn rồi, anh chính là Diêm Vương kia.

Cậu nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của Boss, trong lòng vừa kích động lại có chút thương cảm ngậm ngùi. Anh hứng chịu tội danh, gánh vác hậu quả, thù địch với thần tộc, bất hòa với em trai, những thứ này, toàn bộ là bởi vì… anh muốn bảo vệ cậu.

Không khí trong xe dường như loãng hơn, Lee Sungmin thấy hơi ngột ngạt khó thở, cậu không dám nghĩ nữa, bắt đầu tìm chủ đề: “Vậy Ryeowook là em trai anh? Jong Woon là Tất Vương?”.

“Đúng.” Lần này Kyuhyun bình thản trả lời.

“Ji Ji chính là chú chuột nhỏ trong ngục kia phải không?”

“Đúng.”

“Vậy còn có ai? À, đúng rồi, chị Rin là Mạnh Bà phải không?”‘

Kyuhyun lại trả lời: “Phải”.

“Vậy Ray nữa? Happy và Smile thì là ai? Heechul là ai?Shindong là ai?”

Kyuhyun cau mày, duỗi tay véo vào má của cậu: “Lại đoán bừa. Happy và Smile là Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ vẫn luôn rất nhớ em. Ray, Heechul chỉ  là người thường, không có gì đặc biệt. Các phán quan không có ở công ty, đang làm việc chỗ khác. Có cơ hội em sẽ gặp được họ”.

“Em hình như đang nằm mơ.” Lee Sungmin lẩm bẩm nói, thật sự cảm thấy mình rất mờ mịt.

Kyuhyun dừng xe trước tiểu khu nhà Lee Sungmin, không có thời gian cùng cậu tiêu hóa hết những chuyện đối với cậu mà nói không thể  tưởng tượng nổi này, chỉ cảnh cáo cậu, không có anh ở bên không được liên hệ với Ryeowook, càng không được phép một mình gặp mặt, không được nghĩ ngợi lung tung, ngoan ngoãn phản tỉnh, đợi anh có thời gian rảnh sẽ lại tính sổ với cậu.  

Lee Sungmin nhìn chiếc xe của Kyuhyun phóng vút đi như một cơn gió, buồn rầu cúi đầu đi vào tiểu khu, cả đoạn đường tới tòa nhà của mình. Cậu không chú ý đến trong hoa viên của tiểu khu có người liên tiếp chụp hình mình mấy tấm “tạch tạch tạch tạch”, sau đó khi thấy cậu đã vào trong tòa nhà, liền gọi điện thoại: “Tôi thấy cậu ấy rồi, là Diêm Vương đưa cậu ấy quay về. Vâng, tôi biết rồi”.

.
.
.

Kết thúc chương 26

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.