Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 30

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 29

.
.
.

Sung Jin nhìn thấy huyết chú đan, trong miệng phát ra tiếng cười quỷ dị. Móng vuốt xương xẩu của hắn ta vươn dài ra, trước mắt chỉ muốn lấy được huyết chú đan.

Tay Choi Siwon có chút run rẩy, trái tim hưng phấn đập liên hồi, vì thắng lợi đang sắp đến mà có chút quên đi tất cả.

Một chiếc phi đao lao vụt tới, nhanh như chớp đâm vào cánh tay cầm hộp của Choi Siwon. Choi Siwon không phòng bị, kêu lên một tiếng thảm thiết, chiếc hộp trên tay rơi xuống đất. Biến cố này đổi lại là một tiếng rống thống thiết của Sung Jin. Ở phía sau hắn, Huyền Thiên Ngọc Nữ và các phán quan cũng đã đuổi đến, mọi người lại lần nữa cùng nhau tấn công.

Choi Siwon không để ý đến vết thương trên cánh tay, nhanh chóng quỳ xuống nhặt bốn quả huyết chú đan. Shindong chạy đến gần, phi thân nhào về phía hắn ta, hai người quần nhau thành một khối.

Lúc này Lee Sungmin cũng chạy lên đến tầng ba mươi. Nhìn thấy Shindong dưới kia yà đám người Smile trên này đều đang ở  tình thế nguy cấp, nhất thời ngẩn ra, không biết nên giúp bên nào trước.

Sư huynh đệ Huyền Thiên Ngọc Nữ, các phán quan và Hắc Bạch Vô Thường, mười người hợp lại cùng đánh nhau với Sung Jin cũng không chiếm được chút lợi thế nào, không chỉ bởi vì chỗ này chật hẹp, người nhiều trái lại không tiện thi triển tấn công, càng bởi vì hai lần lúc trước không thể đâm vào được kết giới bảo vệ cơ thể của Sung Jin. Năng lượng của hắn ta tuy không đạt đến đỉnh, nhưng cũng đủ  khiến những người này không tấn công vào được.

Sung Jin trong lúc giao tranh kịch liệt, tóc dài cuốn lại, lấy được một quả huyết chú đan vào lòng bàn tay, cặp mắt đỏ máu của hắn ta vì hưng phấn mà rõ ràng càng lúc càng đỏ hơn. Mọi người vừa thấy liền hoảng hồn, nếu để hắn ta nuốt được huyết chú đan, chỉ sợ kết giới của Huyền Thiên Ngọc Nữ cũng ngăn không nổi hắn ta nữa. Đến khi đó để mặc cho hắn ta chạy ra ngoài, e rằng nhân gian sẽ thành cục diện xác khô ở khắp nơi.

Hai người đệ  tử của Huyền Thiên phái nhanh chóng nhào đến, bị Sung Jin đưa ngang móng vuốt quét ngã. Mắt nhìn thấy hắn ta nâng tay muốn nhét huyết chú đan kia vào miệng, Happy, Smile cùng vung tỏa liên ra, cuốn lấy cánh tay hắn ta kéo ra sau, nhưng lại bị hắn ta giơ tay vung một cái đập vào tường. Choi phán quan giương côn lao tới, mũi côn biến thành bút hình nón nhọn đâm thẳng vào yết hầu Sung Jin, nhưng còn cách khoảng năm mươi centiinet nữa thì bị kết giới bảo vệ cơ thể hắn ta ngăn lại. Huyền Thiên Ngọc Nữ duỗi thanh kiếm dài, chém vào cánh tay cầm huyết đan của Sung Jin.

Lee Sungmin ở bên cạnh quan sát một hồi lâu cũng nhìn không ra được sơ hở của hắn ta. Lúc này cậu nhiệt huyết dâng trào, toàn lực xung kích nhảy lên trên tường, mượn lực nhảy, vút lên cao đâm một kiếm vào Sung Jin kia.

Vào khoảnh khắc này, khi tất cả mọi người đang cùng lúc hành động, lưỡi kiếm dài của Huyền Thiên Ngọc Nữ “tang” một tiếng bị chắn lại ở ngoài kết giới bảo vệ cơ thể, mà lưỡi kiếm kia của Lee Sungmin ở bên cạnh cô ta lại trực tiếp đâm xuống, “vút” một cái chém đứt cánh tay của Sung Jin.

Sung Jin quá bất ngờ, hắn ta đau đớn rống lên thảm thiết, cánh tay còn lại quét tới phía Lee Sungmin. Choi phán quan cầm chắc cây côn xoay ngang ra, vững chãi thay Lee Sungmin chống đỡ chiêu này. Huyền Thiên Ngọc Nữ một tay đập vào Sung Jin, hét về phía Sungmin: “Đâm vào yết hầu hắn!”.

Happy, Smile phấn chấn tinh thần, lại thi triển tỏa liên kéo giữ Sung Jin. Sungmin dùng hết khí thế phi thân lao đến, cánh tay đẩy kiếm đâm thẳng, thoáng cái đã đâm trúng mục tiêu.

Tất cả dường như đều dừng lại.

Khói nồng tản đi, Sung Jin cứng đờ đứng yên tại chỗ, Lee Sungmin thở dốc một hơi, rút kiếm ra, huyết dịch màu đen phun trào, bắn đầy lên người cậu. Sungmin như không có cảm giác gì, chỉ nhìn lên khuôn mặt khô gầy xanh đậm kia của Sung Jin, ánh mắt đỏ máu đang nhìn cậu, cứ nhìn mãi.

Sau đó, hắn ta đổ rầm xuống.

Huyền Thiên Ngọc Nữ lấy ra một chiếc hộp ngũ trận đồ phong ấn, niệm chú trong miệng, tay bày ra chỉ quyết, đem Sung Jin kia hóa làm khói nồng thu lại toàn bộ vào trong chiếc hộp.

Lee Sungmin đứng không vững nữa, chân mềm nhũn ra ngồi phịch xuống đất, nhất thời chỉ cảm thấy cánh tay và phần bụng bị thương lúc trước toàn bộ đều cảm thấy đau đớn. Tay cậu vẫn cứ  run run, đâm kiếm vào yết hầu một người chân thực như thế, thật sự là việc đáng sợ quá mức. Dạ dày của cậu co thắt, cổ họng tắc nghẹn càng khó chịu.

Choi Siwon ở bên cạnh nhìn thấy biến cố này, chịu sự đả kích quá Iớn, anh ta cuối cùng bị Shindong ấn nằm trên mặt đất, bị vặn ngược tay ra sau rồi còng lại. Choi Siwon không ngừng vùng vẫy, nhìn Lee Sungmin, lớn tiếng hỏi: “Cậu là ai? Cậu rốt cuộc là ai?”.

Shindong đá cho anh ta một cái, dùng sức lôi anh ta đi. Huyền Thiên Ngọc Nữ tìm kiếm lục soát khắp nơi xung quanh một lượt, xác nhận không bỏ sót chút gì.

Smile đi đến đỡ Lee Sungmin dậy, luôn miệng hỏi cậu bị thương ở đâu. Sungmin lắc đầu. Vào lúc này, cậu chỉ muốn được nói chuyện tử  tế với Boss, cậu giết ma rồi, cậu muốn báo cho anh, cậu chỉ muốn được nói chuyện cùng với anh.

Smile đỡ cậu đi vào thang máy, Huyền Thiên Ngọc Nữ ở phía sau gọi lại: “Thỏ Con, bây giờ đệ đã hiểu rồi phải không? Đệ chính vì sự nghiệp phục ma mà sinh ra, đừng để cái gọi là tình yêu làm mê đệ”.

Lee Sungmin quay người lại nghiêm túc nhìn cậu ta, trả lời: “Tôi chỉ biết một điều, nếu như không có chúng tôi, những người của Diêm Vương nhất phái mà cô khinh bỉ, muốn thu phục yêu vật kia, chắc chắn không thể dựa vào bản lĩnh của các cô”.  

Huyền Thiên Ngọc Nữ bị lời này của cậu làm cho sững lại, còn chưa kịp thay đổi sắc mặt, Lee Sungmin đã cùng với bọn Smile bước vào thang máy rồi.

Công việc thu dọn tàn cục sau đó, Lee Sungmin không hỏi qua nữa, cậu được đưa về công ty kiểm tra vết thương trên người. Sungmin bị một đá rất nặng của Choi Siwon, nhưng cũng may không gây ra nội thương. Chỉ có điều cánh tay và phần bụng của cậu sẽ bị đau và tím mất mấy ngày. Lee Sungmin kiểm tra xong, nhanh chóng đi tìm Ray hỏi: “Có tin tức gì của Boss không?”.

“Có, nghe nói bọn họ thu phục được một ma thần lớn.”

Sungmin nghe thế, vui mừng ra ngoài gọi điện cho Kyuhyun nhưng vẫn thấy trạng thái tắt máy. Sungmin quay lại hỏi: “Tại sao Boss vẫn tắt máy, anh ấy còn nói gì với anh nữa?”.

“Tôi không trực tiếp liên lạc với Boss, tình hình là do tổ làm việc bên đó thông báo.”

Ray nhìn bộ mặt khổ não của Sungmin, không kìm được thở dài: “Sungmin, cậu mệt rồi, cả một đêm không ngủ, cậu nên nghỉ ngơi đi. Mau ăn chút gì, rồi quay về nhà ngủ bù. Cậu đợt này mấy lần ra ngoài làm nhiệm vụ, có ba ngày nghỉ bù, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, đợi cậu đến làm, lại có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh như núi băng kia của Boss. Đừng lo lắng cho anh ấy, bọn họ đánh thắng trận rồi, chuẩn bị khải hoàn quay về đó”.

“Ừm.” Lee Sungmin vẫn còn cảm thấy buồn bã không vui, công việc của Boss bên kia nếu thuận lợi như vậy, vì sao không mở điện thoại chứ?

Cậu ngồi ở vị trí làm việc nghĩ cả hồi lâu, không nhịn được mở máy tính ra tìm vào nhật ký phân công công việc, nhìn thấy tên của tổ hàng ma Boss đưa đi,  tìm ra được khách sạn bọn họ ở.

Lee Sungmin nhanh chóng gọi điện đặt vé chuyến bay sớm nhất, cậu gửi Ji Ji cho Smile chăm sóc, nói mình muốn nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đeo ba lô lên, gọi một chiếc taxi chạy ra sân bay.

Trên đoạn đường, Sungmin chẳng để ý đến cơn đau trên cánh tay và bụng, cũng chẳng cảm thấy đói, hoàn toàn không hứng thú với đồ ăn trên máy bay. Cậu chỉ cảm thấy đầy một bụng lời muốn nói với Boss, nhưng cậu lại không biết mình phải nói cái gì. Cậu ngẫm nghĩ, suy xét cẩn thận, chỉ nghĩ tới  chuyện làm sao để Boss mời cậu ăn một bữa sang trọng. Cậu vẫn chưa thể nói với Boss rằng cậu nhớ anh, nếu không nhất định anh sẽ đắc ý.

Đúng rồi, cậu chỉ nên nói cậu đi nghỉ, vừa hay lại đến thành phố C, trùng hợp lại ở cùng khách sạn thế này. Nhưng lý do đó có phải quá khô cứng không? Lee Sungmin ngẫm nghĩ, lại thấy vui vui.  

Cứng thì cứng, kệ anh chứ, dù gì cậu cũng đến rồi. Ai bảo anh không nhận điện thoại, còn tắt cả máy. Cậu muốn phạt anh mời cậu ăn cơm, cậu không mang theo quần áo, nhất định phải bắt anh đưa cậu đi dạo phố mua quần áo. Còn nữa, vé máy bay cũng phải giúp cậu thanh toán.

Cậu tính toán trên cả đoạn đường, phải nói với Boss những gì, muốn anh cùng cậu làm những chuyện gì. Cậu chẳng để  tâm đến tính tùy tiện của mình, cũng không nghĩ xem mình làm thế này có phải là hơi quá khích, không cân nhắc hậu quả không, trong đầu óc cậu bây giờ chỉ toàn Boss là Boss.

Càng lúc càng đến gần anh rồi, cậu càng nghĩ lại càng chờ mong, tim cậu đập mạnh hơn, chỉ mong cho máy bay nhanh hạ cánh, nhanh nhanh hạ cánh!

Lee Sungmin vừa xuống máy bay liền chạy đến khách sạn Khải Thái nơi Boss ở.

Trong đại sảnh của khách sạn, mười mấy hàng ma sư đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi vừa nghỉ vừa đợi lệnh. Bọn họ nhìn thấy Lee Sungmin thì đều kinh ngạc: “Sao cậu cũng đến đây?”.

“Boss ở đâu?”

Mấy người nhìn nhau: “Chắc là phòng 1815″.

Lee Sungmin không hề do dự, chạy thẳng lên tầng mười tám. Ở trong thang máy, cậu nhìn những con số  tầng lầu nhảy nhót, lòng vừa căng thẳng vừa hưng phấn, lát nữa gặp mặt câu đầu tiên phải nói gì đây? Hay là, chẳng nói gì cả, đợi anh nói trước, ừm, để xem anh phản ứng thế nào rồi sẽ tùy cơ ứng biến. Dù gì nhiệm vụ ở đây cũng gần như kết thúc rồi, việc cậu tới chắc cũng không gây thêm phiền phức gì. Cậu nhất định phải ì ra không đi, cứ xài hết ba ngày nghỉ rồi hẵng nói.

Lee Sungmin rất may mắn, lên đến tầng mười tám thì nghe thấy giọng nói của Yesung. Cậu bịt miệng lại len lén cười, ở góc rẽ hành lang thò đầu ra thăm dò. Yesung đang cau mày đứng một mình gọi điện, Lee Sungmin thấp thoáng nghe thấy anh nói: “Được, các cậu ở yên đó, đừng manh động, tôi lập tức đưa người qua”.

Lee Sungmin đang đoán xem đầu dây điện thoại bên kia có phải là Boss không, Yesung đã phát hiện ra cậu, anh kinh ngạc sải bước đến: “Thỏ Con! Sao cậu lại ở đây?”.

“Tôi đến tìm Boss.” Đến nghỉ dưỡng thực sự  có chút chẳng đáng tin, Sungmin cuối cùng vẫn không nói như vậy được, chỉ đành thú thật với Yesung. Cậu hỏi: “Boss ở đâu?”.  

Jong Woon ngẩn ra, cúi đầu xuống, nói: “Kyuhyun bị thương, nhưng không có gì đáng lo nữa, bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng”.

“Bị thương?” Lee Sungmin căng thẳng: “Có nghiêm trọng không? Có cần phải đi bệnh viện không? Chẳng trách anh ấy không nhận điện thoại, tôi có thể vào thăm anh ấy không?”.

Jong Woon có chút khó xử: “Chúng tôi vừa mới giúp anh ấy vận công trị thương, bây giờ anh ấy còn chưa có ý thức, nhưng mà đã không sao rồi, ngủ hai ngày là có thể tỉnh lại, cậu đừng lo lắng”.

“Tôi sẽ không làm phiền anh ấy nghỉ ngơi, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy thôi, thật đó, tôi sẽ không làm ồn đến anh ấy, tôi còn có thể ở bên cạnh chăm sóc anh ấy, cho tôi đi thăm anh ấy nhé.” Sungmin vô cùng sốt ruột, chẳng trách trái tim của cậu thấp thỏm cả ngày làm thế nào cũng không yên tâm được, hóa ra anh thật sự bị thương. Cậu tóm lấy cánh tay Jong Woon cầu xin, nhất định muốn gặp Boss.

Yesung bị giày vò chẳng biết làm thế nào, chỉ đành đưa cậu đến phòng, mở cửa để cậu vào trong. Căn phòng này vô cùng hào hoa, có một phòng khách rất lớn, rẽ vào trong mới là phòng ngủ. Yesung đến trước cửa phòng ngủ, trong chốc lát đứng sững lại. Lee Sungmin sớm đã không đợi được nữa, thò đầu qua bên cạnh anh nhìn vào trong.

Trên chiếc giường lớn ở trong phòng, Kyuhyun đang nằm không một mảnh vải che thân. Một mỹ nữ tóc xoăn đang cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau thân thể cho anh. Mỹ nữ đó nhìn thấy Lee Sungmin và Yesung, “ối” lên một tiếng duỗi tay kéo chăn lại che đi phần từ eo trở xuống của Kyuhyun.

“Jong Woon, sao anh đã quay về rồi, không phải là đi làm việc sao? Còn đưa một chàng trai tới đây, phi lễ vật thị*, có biết hay không?” Ngữ khí của cô gái kia cho thấy cô ta rõ ràng vô cùng thân thuộc với Jong Woon, đương nhiên căn cứ theo tình hình trước mắt mà nói cô ta đối với Kyuhyun chắc chắn cũng chẳng xa lạ gì.
(*Lời của Khổng Tử, ý nghĩa là: Không nhìn những thứ không hợp lễ.)

Yesung hít một hơi, không dám nhìn biểu cảm của Lee Sungmin, chỉ muốn nói chút gì đó làm sáng tỏ sự việc: “Jung Ha, tôi chẳng phải bảo cô không cần quan tâm anh ấy sao? Kệ anh ấy ngủ hai ngày là được”.

“Anh ấy khắp người đều là bùn đất vừa rồi vận công lại toát đầy mồ hôi, anh ấy thích sạch sẽ như vậy, tôi lau qua cho anh ấy thoải mái một chút. Yên tâm, thân thể của anh ấy tôi đâu phải chưa từng thấy qua, lau người thôi mà, chẳng có gì hết. Hơn thế nữa, anh ấy là vì tôi mới bị thương, nói thế nào thì tôi chăm sóc anh ấy cũng là việc nên làm.”  

Jung Ha vừa nói vừa cười với Lee Sungmin, vị tiểu đệ này mới vào biểu cảm đã kinh hãi bị tổn thương như vậy, cô ta không thể không để ý, đã có sẵn phòng bị rồi.

Jong Woon vỗ trán, nhanh chóng giải thích với Lee Sungmin: “Jung Ha là Hồ tiên, tôi và Kyuhyun đều quen thân với cô ấy. Sự việc lần này cũng may có cô ấy giúp đỡ, chúng tôi chế phục ma thần Han In, nhưng không ngờ trong lúc hành động lại gặp phải mai phục tấn của ma thần Lee Woo, Kyuhyun cứu cậu ấy, cho nên bị thương một chút”. (*Hồ tiên: Hồ ly tu luyện thành tiên.)

Anh muốn đem sự việc nói cho rõ ràng, nhưng về phần câu nói đã nhìn thấy thân thể Kyuhyun kia của Jung Ha, anh lại coi như không nghe thấy, hy vọng Sungmin cũng có thể tự động bỏ qua.

Jung Ha nhìn Lee Sungmin, thái độ của Jong Woon khiến cô ta cảm thấy thân phận của Lee Sungmin này không bình thường, nhưng tấm lòng của cô ta đối với Diêm Vương, mấy trăm năm nay thần giới, ma giới người người đều biết, làm sao lại để tiểu đệ mới xuất hiện này có cơ hội cướp anh đi chứ? Cô ta cười thật tươi, vò khăn vào chậu nước bên cạnh, lại giúp Kyuhyun nằm nghiêng sang bên, bắt đầu lau lưng cho anh. Cô ta trêu chọc nói với Jong Woon: “Tôi rất thân với Hyunie, còn anh thì không thân lắm, anh đừng tự kéo thêm mình vào”. Chữ thân kia, được giọng nói mềm mại của cô ta nhấn xuống mang hàm ý sâu xa.

Lee Sungmin từ đầu đến cuối không nói một lời, hết sửng sốt lại đến sững sờ, đầu óc cậu càng lúc càng trống rỗng. Cũng chẳng buồn để ý đến phép lịch sự, cậu không nói gì, quay lưng chạy xa khỏi căn phòng. Yesung vội vàng đuổi theo: “Thỏ Con, Kyuhyun với cô ta không phải là cái loại như cậu nghĩ kia…”.

“Tôi đâu có nghĩ gì. Jong Woon, chẳng phải anh còn có việc sao? Mau đi đi. Tôi rất ổn, tôi đã nhìn thấy Boss, anh ấy không sao là tốt rồi. Anh đi làm việc của mình đi.” Giọng nói của Lee Sungmin vừa bình ổn vừa trấn tĩnh, Yesung nhìn tới nhìn lui, trong lòng vẫn cảm thấy không chân thực. Nhưng điện thoại của anh lại vang lên, anh thở dài, thực sự phải nhanh chóng đi rồi, anh ngăn cửa thang máy, vội vàng nói với Lee Sungmin: “Tôi sẽ phái người đến chăm sóc Boss nhà cậu, không để cho bọn họ đơn độc ở cùng nhau, cậu chớ có hiểu lầm, nếu không thì mọi người chúng ta đều sẽ rất thảm. Cậu xuống dưới lầu đặt phòng, đợi anh ấy tỉnh rồi thì cùng nhau quay về. Tôi phải rất muộn mới có thể quay lại, cậu nghỉ ngơi chút đi, hoặc là ra ngoài chơi cũng được…”

Lee Sungmin vẫy tay với anh: “Mau đi đi, tôi có phải là trẻ con đâu”. Không phải trẻ con, cho nên cậu mới phiền não và khó chịu như thế này.  

Jong Woon vào thang máy đã đi xuống dưới được một lúc, Lee Sungmin vẫn còn đứng ngây tại chỗ, cậu quay đầu lại nhìn cửa phòng của Boss, cuối cùng xuống lầu rời khỏi khách sạn.

Lúc này đã gần năm giờ chiều, ánh tà dương hướng tây, sắc sáng vàng kim trải dài lên trên mặt đất, Lee Sungmin bước đi không phương hướng, cũng không có chút mục đích gì. Cậu nhớ lại một ngày nào đó của nửa năm trước, cũng gần giống như lúc này, mưa lớn rất lớn, Boss vì cậu đã mở một chiếc ô ra, đưa cậu đi vào Waiting, chị Rin cho cậu một cốc “Thời khắc gặp ma”…

Huyền Thiên Ngọc Nữ  từng nói, lúc cậu gặp ma, chính là thời điểm bắt đầu lại của vận mệnh.

Bọn họ thần thần ma ma, đều vẫn cảm thấy cậu là một chú thỏ, nhưng không phải rồi, cậu đã là Lee Sungmin.

Lee Sungmin hoang mang đứng trên đường lớn, cuối cùng nghĩ ra mình còn có một câu rất quan trọng vẫn chưa hỏi Boss. Cậu muốn hỏi, anh thích là chú thỏ trước kia đó, hay là cậu của bây giờ.

Ai nấy đều tìm kiếm trên người cậu hình bóng chú thỏ con thần dũng sáu trăm năm trước. Cứ coi như mục đích của bọn họ không giống nhau, thái độ không giống nhau, nhưng bọn họ đều trùng hợp với nhau ở một điểm, đó là vẫn coi cậu như chú thỏ con năm nào, nhưng mà cậu thực sự không phải.

Nhiều năm qua đi như vậy rồi cậu đã chuyển kiếp luân hồi đến sáu lần, cậu sớm đã không còn giống như trước kia nữa. Nếu như Boss chỉ  là thông qua cậu, để  tiếp tục yêu thương chú thỏ tiên vô duyên vô phận của quá khứ, vậy cậu sẽ phải làm thế nào? Nếu như cậu càng ngày càng thích anh, nhưng anh lại phát hiện cậu căn bản không còn giống như trước, không còn thích cậu nữa, vậy thì cậu phải làm sao đây?

Thậm chí, từ trước đến nay cậu còn chưa từng nghĩ qua, Boss cũng có quá khứ.

Không nói quá xa xôi gì, chỉ cần xét trong sáu trăm năm này, Boss ưu tú như thế tướng mạo lại xuất chúng, có qua mười mấy hai chục người bạn trai, thậm chí từng kết hôn rồi, cũng chẳng có gì kỳ quái cả. Cứ giống như người con gái vừa rồi, lau người cho anh thản nhiên đến vậy, đó chẳng phải chuyện người bạn tốt nào cũng có thể làm.

Nếu như Boss thật sự có quan hệ thân mật với những người khác, vậy cậu nên làm thế nào?

Từng vấn đề phải nghĩ cách làm thế nào này, giống như những móng vuốt sắc nhọn cào vào tim cậu. Lê nào cậu đã yêu Boss rồi? Như thế này biết phải làm sao? Yêu đương thật là một việc rất đau khổ.  

Lee Sungmin trong đầu ngập tràn hỗn loạn, trải qua hai mươi tư giờ đồng hồ không ngủ không nghỉ, bụng lại trống rỗng không chút thức ăn, ở nơi đây còn bị tổn thương tình cảm nghiêm trọng, cơ thể cậu cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa.

Trước mắt tối sầm, mọi thứ quay cuồng, Lee Sungmin nhìn không rõ nữa, dụi dụi mắt, phát hiện hóa ra mình đang khóc. Đồ thần kinh, khóc gì mà khóc, mình vì lo lắng anh ấy gặp chuyện gì nên mới lặn lội đến đây, sau đó cũng chỉ bắt gặp một mỹ nữ ở bên cạnh bảo vệ, lau người cho anh  ấy, có gì to tát chứ, Lee Sungmin ngẫm nghĩ, dù gì mình cũng đến để nghỉ ngơi, chỉ đến để nghỉ ngơi…

Một người đàn ông đi đến, không cẩn thận đụng phải Lee Sungmin, cậu đứng không vững, ngã phịch xuống đất. Lúc này đây giống như là bị mở hết công tắc nước mắt, cậu nhếch nhác lớn tiếng khóc oa oa. Chỉ có điều lần này, ngoại trừ việc thu hút ánh mắt của những người qua đường ra, thì không có anh hùng nào đến cứu mỹ nhân cả.

Lee Sungmin cậu đơn ngồi trên mặt đất khóc cho chán, đến tận khi màn đêm sắp bao trùm, cậu mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vừa lạnh vừa đói, lúc này mới bò dậy, lau khô nước mắt, tìm vào một nhà nghỉ gần đó.

Lee Sungmin không mang theo tiền mặt, nhà nghỉ dở hơi đó còn không cho dùng thẻ tín dụng, lúc này ngân hàng đã đóng cửa, máy rút tiền tự động ở bên ngoài lại bị hỏng. Lee Sungmin kéo cơ thể mệt mỏi đi qua ba con phố mới tìm được một máy có thể rút tiền, lại đi qua ba con phố quay về, mua một phần phở xào bò, một chai nước suối ở quán nhỏ bên cạnh nhà nghỉ, cuối cùng cũng có thể ngồi trong phòng thở phào nghỉ ngơi.

Cậu ngẩn ra một hồi, nhìn đèn đường sáng lên bên ngoài cửa số, nghe âm thanh của những chiếc xe lái đến, đầu óc trống rỗng, rất lâu sau mới khôi phục được hồn phách muốn phấn chấn tinh thần.

Kỳ quái thật, bản thân mình lập đại công, giết được ma vật, rõ ràng là chuyện nên vui mừng, bây giờ ở đây sầu thảm làm gì chứ, đúng là có bệnh.

Lee Sungmin mở hộp ra, ăn một miếng phở thật to. Ừm, ăn cho no, ngủ cho đẫy, sáng dậy lại là một ngày mới. Quản việc thỏ con thần dùng của sáu trăm năm trước làm gì, cậu chính là Lee Sungmin, chỉ là Lee Sungmin mà thôi. Cậu phải làm việc thật tốt, sống thật tốt, còn phải nói chuyện yêu đương ngọt ngào. Không yêu đương với Boss thì thôi, phải yêu đương với người đàn ông thích Lee Sungmin, phải yêu đương cùng với người đàn ông không có quan hệ lăng nhăng.

Lee Sungmin nuốt miếng thịt bò, lại gắp một miếng nữa nhét vào miệng, đợi đại kiếp của trời đất qua đi, cậu còn phải kết hôn, đến khi đó sẽ gọi bố mẹ quay về…  

Cậu còn chưa tưởng tượng linh tinh vớ vẩn xong thì một cơn buồn nôn bất giác trào lên. Lee Sungmin chạy vào phòng tắm, nôn khan lên bồn rửa mặt, rồi sau đó nôn hết tất cả những thứ vừa ăn ra ngoài, cứ nôn cho đến khi ra cả nước chua, dạ dày co rút, toàn thân sụp xuống. Cậu súc miệng nước lã rồi quay lại phòng, nằm lên giường, kéo chăn bọc lấy cơ thể, cuộn tròn lại co quắp như con tôm.

Cậu biết rồi, thịt ở trong phở xào bò đó là thịt lợn, cậu vừa rồi không chú ý ăn vào.

Thật là gian thương, làm sao có thể lấy thịt lợn trộn lẫn vào thịt bò để bán chứ, cậu thực sự đã quá xui xẻo mà!

Lee Sungmin không nén được lại khóc nấc lên, vì sao lại xui thế này, cậu rõ ràng mới làm một anh hùng, quay đầu lại đã liên tiếp gặp xui xẻo. Cậu càng khóc đầu càng đau, đau lắm, rất đau, cuối cùng mệt mỏi tích tụ lâu ngày, ngủ thiếp đi, trước khi chìm vào giấc mộng, cậu vẫn còn đang nghĩ, cậu ghét Boss, rất ghét, rất ghét.

Ngày hôm sau Lee Sungmin ngủ đến tận chiều mới tỉnh, toàn thân cậu vô cùng khó chịu, cánh tay đau, bụng đau, đầu cũng rất đau. Vào phòng tắm, cậu soi gương mà giật thót mình. Chàng trai ở  trong gương kia trông như bị ác linh chiếm thân vậy, sắc mặt vừa xanh vừa đen, hai mắt thì sưng húp, đến quỷ cũng không có bộ dạng xấu xí như thế.

Cậu giận dữ dùng nước nóng rửa mặt, chạy ra đường mua một bộ quần áo mới, lại đến hiệu thuốc mua thuốc, sau đó tìm một nhà hàng gọi cả đống đồ ăn đắt đến dọa chết người, còn gọi cả điểm tâm và kem sau bữa ăn nữa, ăn đến mức dạ dày không còn nhét được bất cứ thứ gì, lúc này mới cảm thấy lại được hồi sinh.

Quay về nhà nghỉ, Sungmin tắm nước nóng, sau đó uống thuốc, như phát cuồng, lấy dầu xoa vào cánh tay và bụng, xoa tới khi nóng rừng rực lên, đau đến chảy cả nước mắt, lúc này mới cảm thấy thoải mái. Sau đó, nằm xuống tiếp tục ngủ, kỳ nghỉ mà, tất nhiên phải dùng để ngủ.

Lần này Sungmin ngủ  thẳng một mạch đến buổi trưa ngày hôm sau. Khi đó cậu chậm rãi tỉnh dậy, chậm rãi trả phòng, chậm rãi ăn trưa, lại chậm rãi đi mua vé tàu hỏa, sau đó “rịch rịch rịch rịch” cả đoạn đường lắc lư ngủ quay về nhà.

Khi quay trở lại đến thành phố A đã là bảy giờ sáng của ngày hôm sau, Lee Sungmin định về nhà mình một chuyến, tắm rửa thay đồ, vừa hay kịp quay lại công ty đi làm sau khi kết thúc kỳ nghỉ. Lúc này cậu mới nhớ  ra, quần áo thường mặc và các đồ dùng hàng ngày của cậu, toàn bộ đều đã thu dọn đặt trong thùng sau của xe ở công ty. Khi đó cậu phải chuyển nhà, kết quả lại đúng lúc gặp phải vụ án ở khách sạn, vội vàng bận rộn quên cả việc chuyển đồ lên tầng ba mươi chín phòng của Boss.

Như thế này cũng tốt, Lee Sungmin ngẫm nghĩ, cậu có thể lén lút chuyển hành lý quay về, sẽ không quá khó xử.  

Cậu không muốn chuyển đến sống cùng Boss, cậu phát hiện có rất nhiều sự việc mình đã nghĩ quá đơn giản. Có lẽ cậu chính là cái đồ đáng ghét giả tạo lại phiền phức.

Câu chuyện của chú thỏ kia khiến cậu rất cảm động, nhưng khi tất cả mọi người đều coi cậu là Thỏ Con trước đây, cậu lại không hề thấy vui mừng. Có thể xuyên qua kết giới hàng ma trừ yêu là chuyện tốt, nhưng nếu như mọi người lôi chuyện này ra cãi qua cãi lại, cậu cảm thấy rất không thoải mái. Boss là người ưu tú, điều kiện vô cùng tốt, anh muốn ở  cùng cậu, thật sự khiến cho lòng chuộng hư vinh của cậu được lấp đầy. Nhưng cũng không biết từ  lúc nào đầu óc cậu đã luôn chỉ có hình ảnh Boss, vậy mà giờ đây cậu vẫn không cảm thấy hạnh phúc chút nào.

Sungmin làm mặt quỷ nhìn vào trong gương: “Lee Sungmin, mày chính là đồ thỏ ngốc, quỷ đáng ghét”. Đã phiền như thế thì dứt khoát đừng nghĩ nữa, dù gì có công việc thì làm, có tiền lương thì lĩnh, sau đó cứ theo duyên phận, tìm một người bạn trai.

Tiêu chuẩn lựa chọn của cậu trước đây thật đúng, tìm một người đàn ông bình thường một chút, tính cách tốt là được rồi. Sungmin nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng người đàn ông trong đầu óc cậu lại vẫn là Boss.

Lee Sungmin liền ôm cái tâm trạng tự mình cho là rối bời này, lén lút mò đến khu để xe dưới lầu của công ty tìm hành lý, kết quả sau thùng xe đó lại trống không. Sungmin vừa suy nghĩ xem là ai lấy hành lý của cậu đi, vừa đi lên lầu.

Mới vào đến phòng làm việc, Heechul thấy cậu liền cố tình làm bộ dạng kích động nước mắt ròng ròng khoa trương bổ nhào đến: “Sungmin à, bạn yêu quý, cuối cùng cậu lại xuất hiện rồi, cậu còn nỡ quay lại à, chúng tôi sắp bị giày vò chết rồi, cứu mạng đi”.

Heechul mấy ngày trước vẫn luôn ra ngoài làm nhiệm vụ, hôm qua vừa mới về thì liền có lệnh khẩn lập tức quay lại công ty, mọi người phải toàn lực tìm kiếm Sungmin mất tích.

Sungmin nghe thấy trợn tròn mắt, chỉ vào mình: “Tìm tôi? Tôi đâu có mất tích”.

“Điện thoại của cậu đâu?”

“Ở trong túi này.” Lee Sungmin vừa lật túi vừa nói, nhưng bới cả nửa ngày cũng không thấy. Cậu cố gắng nhớ lại, mình dùng điện thoại khi nào, đã để ở đâu rồi?

Heechul trừng mắt nhìn cậu chẳng vui vẻ gì: “Đừng tìm nữa, điện thoại của cậu bị trộm rồi, đến bây giờ cậu vẫn chưa biết sao, thật phục cậu đó”.

“Bị trộm rồi?” Lee Sungmin kinh ngạc há hốc miệng.

“Boss nói không tìm thấy cậu, điện thoại tắt máy, liền báo công ty truy tìm tung tích định vị điện thoại của cậu, kết quả tìm được một tên trộm ở thành phố C. Hắn ta nói nhìn thấy cậu ngồi trên đường khóc rất đau lòng, chẳng hề đề phòng xung quanh, liền lấy cắp điện thoại trong túi của cậu. Nghe nói suýt chút nữa Boss đã bóp chết hắn.”

Heechul nhìn nhìn Lee Sungmin, tiếp tục: “Sau đó Boss lại tìm thẻ tín dụng của cậu, phát hiện cậu rút một món tiền ở máy rút tiền tự động tại thành phố C. Anh ấy điều tra chứng minh thư xem cậu có từng đặt khách sạn hay đăng ký vé máy bay gì không, nhưng hoàn toàn không có. Boss đoán rằng cậu đã bắt xe quay về, thế là hôm qua cũng lập tức về  luôn, nhưng không tìm thấy cậu, liền đem chúng tôi ra thẩm tra một lượt. Anh ấy còn phái người đến bến xe tìm, xem lại bảng giám sát theo dõi, còn phái người tới cả  tiểu khu nơi cậu sống nữa”.

Lee Sungmin nhếch miệng: “Vậy hôm nay tôi vừa xuống tàu thì liền bị tìm thấy rồi?”.

“Đúng vậy, may mà tìm thấy rồi, chúng tôi mới có thể thoải mái một chút, hôm qua tôi phải ngủ ở công ty đó, rất vất vả có biết không? Sungmin, cậu bản lĩnh thật, còn khó tìm hơn của yêu quỷ nữa.”

Lee Sungmin vừa định đáp lời thì điện thoại trên bàn reo lên, cậu nhấc máy, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Kyuhyun: “Em lên đây, tầng ba mươi chín”.

“Vâng.” Sungmin trả lời, dập điện thoại, nói với Heechul: “Tôi hơi khó chịu, cậu giúp tôi xin nghỉ có được không?”. Cậu cũng không đợi Heechul đồng ý, đeo ba lô lên, vội vàng rời đi.

Heechul ở sau lưng hét với theo: “Cái gì? Không được! Cậu muốn hại chết tôi à, cậu quay lại!”.

Sungmin giả vờ không nghe thấy, cúi đầu đi về phía thang máy, trong lòng cậu có chút hoảng loạn, không phải nói anh cần ngủ hai ngày mới có thể tỉnh sao, sao mà quay về nhanh như thế?

Sau lưng cậu có hai tổ hàng ma sư đeo trang bị cũng đang đợi thang máy, xem ra có nhiệm vụ phải đi làm. Mấy người quen mặt chào hỏi cậu, Lee Sungmin miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại, trong lòng sốt ruột mong thang máy nhanh đến.

Còn may cửa thang máy mới đó đã mở  ra rồi, Lee Sungmin vội vàng xông vào trong, mười người đàn ông to lớn kia nối đuôi nhau đi vào, thang máy trong thoáng chốc đã được nhét đầy. Lee Sungmin được tường người che chắn, có cảm giác an toàn. Cậu dự định xuống tới lầu dưới sẽ chạy đi ngay, đợi đến khi cậu chuẩn bị tốt tâm lý, nghĩ xong phải đối mặt với Boss như thế nào rồi hẵng nói.

Nhưng khi thang máy chuyển động, mọi người đều có chút ngẩn ra, rõ ràng là thang máy đi xuống dưới, vì sao lại ngược lên trên? Tim Lee Sungmin như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, gắng sức co rúm lại trong góc tường.  

Thang máy đừng lại ở tầng ba mươi chín, lúc Lee Sungmin cảm thấy không ổn, quả nhiên cậu nghe thấy mười người kia đều hướng ra phía ngoài thang máy cùng lúc lên tiếng cung kính gọi: “Boss”.

Lee Sungmin không hề nghe thấy tiếng Kyuhyun, con người đó mặt vẫn luôn luôn lạnh lùng, xem ra cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi, bây giờ chi hy vọng anh không phát hiện ra cậu đứng ớ trong góc.

Đáng tiếc nguyện vọng nhỏ nhoi của cậu rất nhanh chóng bị hủy diệt, Kyuhyun không khách khí đi vào thang máy, mười tráng sĩ kia đương nhiên liều mình chen về phía hai bên, dành cho Boss đại nhân một con đường rộng rãi. Chỉ một loáng, Boss đã đứng bên cạnh Sungmin, bởi vì không gian chật hẹp nên hai người vai kề vai rất sát nhau.

Lee Sungmin không dám thở mạnh, cậu cắn môi, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không biết nên làm thế nào mới được. Bàn tay to lớn của Kyuhyun đột nhiên duỗi ra, nắm lấy bàn tay cậu. Lee Sungmin hơi hoảng, giật mình muốn rụt tay lại, nhưng một chút cũng không động đậy được. Thậm chí hễ cậu vùng vẫy, anh lại càng nắm tay chặt hơn, khiến cậu cảm thấy đau.

Lee Sungmin ngẩng lên nhìn, chỉ thấy khuôn mặt nghiêng và chiếc cằm của Kyuhyun, anh đang nhếch khóe miệng mỉm cười với mười người kia, bọn họ tạm biệt rồi lục tục rời khỏi thang máy, hóa ra đã qua tầng một rồi, chỗ này là hầm để xe B2.

Lee Sungmin chằm chằm nhìn cửa thang máy đóng lại, sau đó bắt đầu đi lên trên.

Trái tim cậu đập càng nhanh hơn, chẳng biết tại sao lại thấy sợ hãi. Bây giờ bốn phía không người, nhưng cậu cũng không dám tranh luận. Cậu ngước lên một cái, nhìn thấy ánh mắt u ám thâm trầm và rực cháy ngọn lửa tức giận kia của Boss.

Lee Sungmin là điển hình của loại người “nhiệt huyết thanh xuân”, cứ dùng biện pháp mềm mỏng trấn áp, dịu dàng tấn công, cậu sẽ tự mình xem xét phản tỉnh, tương đối dễ xử lý. Nếu như dùng chính sách cứng rắn, cứng gặp phải cứng, còn nhũng nhiễu phiền hà, vậy tuyệt đối sẽ kích động khả năng đấu trí của cậu.

Đáng tiếc Kyuhyun hai ngày này không tìm thấy cậu, sốt ruột và lo lắng khiến tinh thần suy sụp đến cực điểm, khó khăn lắm mới đợi người quay về được. Vậy mà sau khi anh tìm thấy cậu, cậu lại quay người lén lút chuồn đi, điều này khiến anh tức giận đến nỗi suýt nổ tung, sớm đã làm cho những lời giải thích anh nghĩ cả nửa ngày và những lời dỗ dành cậu ném ra ngoài chín tầng mây rồi. Cuối cùng anh quyết định trực tiếp xuống dưới bắt người.

Người đã ở bên cạnh rồi, nhưng cậu đến nhìn cũng chẳng nhìn anh một cái, tay cũng không muốn để  anh nắm, trong lòng Kyuhyun càng tức giận. Rõ ràng anh mới là người bị hại, anh hôn mê không tỉnh, đồ cũng bị người khác lột sạch, cậu đến một chút ý thức bảo vệ anh cũng không có. Theo như lời Jong Woon, chàng trai nhỏ này quay người cái thì liền đi, cũng không lo anh bị người ta “sàm sỡ”.

Được, cậu có lý do tức giận, loại tình huống đó sợ là ai gặp phải cũng đều sẽ cảm thấy phát hỏa. Có thể cậu muốn mắt không nhìn, lòng không đau, nhưng tại sao cậu không ngoan ngoãn ở lại đợi anh tỉnh dậy? Thành phố C đó, tất cả đều lạ lẫm, vậy mà cậu dám chạy loạn lên, lại còn khóc lóc ỉ ôi ngay trên đường lớn, đến một chút phòng bị  cũng không có, điện thoại bị trộm cũng không biết. Nếu như ví tiền, chứng minh thư cũng bị trộm mất, hoặc là gặp phải nguy hiểm gì thì phải làm sao?

Cái đầu thỏ của cậu chẳng nhanh nhạy chút nào, căn bản không biết chăm sóc tốt cho mình, khiến người ta chẳng yên tâm được. Khắp các khách sạn của thành phố C, anh đều đã phái người đi điều tra, chẳng chỗ nào có đăng ký chứng minh thư của cậu. Tiểu tử này chắc chắn là nghỉ ở một nhà nghỉ vớ vẩn nào đó điều kiện không tốt lại không an toàn.

Kyuhyun càng nghĩ càng tức giận, không nhịn được hung dữ nhìn cậu, giá mà có thể nhìn tới khi cậu biến thành người tí hon, anh sẽ bỏ cậu vào trong túi để bất kỳ lúc nào cũng có thể mang theo.

Lee Sungmin vốn vẫn còn hoảng hốt, e sợ, nhưng thấy Boss cứ nhìn mình mãi không thôi thì lại bừng bùng tức giận. Dựa vào cái gì mà hung dữ với cậu, người làm chuyện sai đâu phải là cậu. Cái người cùng với người khác câu câu kết kết, bị người ta sờ qua sờ lại cũng chẳng phải là cậu. Hai ngày hôm nay cậu đã đủ xui xẻo rồi, còn phải quay lại nhìn khuôn mặt hung dữ của anh. Lee Sungmin càng nghĩ lại càng  tức giận, gắng sức rút tay mình ra ngoài. Kyuhyun đương nhiên không buông. Lee Sungmin phát tiết bàn tay còn lại véo vào cánh tay anh, kết quả bàn tay đó liền bị anh tóm nốt.

Lee Sungmin cắn răng, duỗi chân ra đá, đánh nhau ở trong thang máy giống như trẻ con vậy.

Kyuhyun đương nhiên không đáp trả, ngoại trừ việc giữ chặt hai tay của cậu, còn phải cẩn thận khống chế lực đạo để không làm cậu bị thương, chân vẫn cứ cứng đơ cho cậu đá mấy cái, không hề kêu đau.

Cuối cùng đã đến tầng ba mươi chín, Lee Sungmin co chân khom eo, vùng vằng không chịu ra khỏi thang máy, chỉ thiếu nước ngồi phệt xuống đất. Kyuhyun vừa tức vừa buồn cười, suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt nghiêm túc. Anh khom mình xuống, thò tay ôm lấy eo của Sungmin, đưa cậu ra khỏi thang máy.

Tầng ba mươi chín không có cửa, ra khỏi thang máy hoàn toàn là địa bàn của Kyuhyun. Lee Sungmin bị anh ôm, còn muốn duỗi chân ra đá anh. Kyuhyun đi vào trong phòng, ném cậu lên chiếc sofa lớn. Sungmin vừa mới có được tự do, liền nhảy dựng lên, hất đám tóc lòa xòa trước mặt ra, ngẩng cao đầu, hung dữ nhìn Boss.  

Vừa trải qua một trận vẫy vùng, mặt Sungmin đỏ bừng lên, cặp mắt to sáng khác thường, lúc này ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng có thể coi là khí thế vô cùng.

Kyuhyun khoanh tay trước ngực, cau mày nhìn cậu: “Đánh anh thì đánh thoải mái thế sao lúc anh bị người khác thất lễ, khinh mạn, em lại như con rùa rụt đầu bỏ  trốn vậy?”.

Lee Sungmin vừa nghe thấy, mặt càng đỏ hơn, lớn tiếng hét: “Anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng anh và cô ta quan hệ không bình thường. Cái gì mà bị khinh mạn, nếu như bọn anh không có gì, cô ta sao dám tùy tiện lột quần áo của anh? Ngay cả khi em và Jong Woon bước vào, cô ta cũng vẫn thản nhiên như vậy”.

Anh còn dám làm bộ làm tịch trách cậu, xí xí xí! Sungmin chỉ cảm thấy cơn tức giận đang xông thẳng lên đầu, cậu vẫn còn chưa tìm anh để  tính sổ, đồ trăng hoa đáng chết, đàn ông có bề ngoài đẹp đẽ đều không đáng tin, anh cùng với chàng trai khác mập mờ ám muội, lại còn dám trách cậu.

Cậu lao đến, mạnh tay đấm cho Kyuhyun mấy cái, Boss thối tha, cậu ghét anh, cậu ghét anh!

Rõ ràng nói đi làm việc công, thực tế là đi gặp người tình, còn bị cậu bắt quả tang. Bây giờ lại dám trách cậu, dựa vào cái gì mà trách cậu? Lee Sungmin ngẫm nghĩ rổi bổ sung hai cái đá nữa. Anh nói đúng, cậu làm gì phải chột dạ, cậu cũng không phải cái kẻ làm chuyện xấu kia. Nếu phải nói rõ, xem ai mới cần phải nói rõ với ai.

Kyuhyun giãn lông mày ra, Thỏ Con ngốc này, thật sự là dám động thủ với anh, hơn nữa còn xuống tay rất nặng. Anh bị đánh cũng đau, nhưng trong lòng lại thấy rất hưng phấn. Cậu đang để ý đến anh, còn để ý nhiều hơn cả những gì anh có thể kỳ vọng, anh cười vì sự vui mừng này.

Lee Sungmin nhìn thấy nụ cười của anh, trong lòng càng tức giận. Vì sao người buồn bã lại chi có mình cậu, rõ ràng là anh nói thích cậu, muốn ở cùng với cậu, tại sao cậu phải tức giận thành ra thế này, còn anh lại vẫn có thể vui mừng được. Nếu như đổi lại là anh tức giận cậu, cậu chắc chắn sẽ vô cùng lo lắng. Điều này nói lên cái gì chứ? Điều này nói rõ Boss căn bản không thích cậu đến mức như cậu tưởng tượng.

Là cậu tự thích, tự đa tình rồi, cậu cho rằng cứ coi như anh thông qua cậu tìm thấy được hình ảnh thỏ con, vậy cũng nên là thứ tình cảm rất sâu đậm mới đúng, nhưng căn bản lại không phải thế. Nhìn khuôn mặt đang cười đáng ghét của anh, cậu giống như kẻ mất trí vậy. Ngồi máy bay cả quãng đường xa xôi đi tìm anh, kết quả lại nhìn thấy người con gái khác tuyên bố chủ quyền đối với anh, sau đó còn gặp phải bao nhiêu sự việc xui xẻo, cậu đã buồn bã đến thế này, nhưng anh lại vẫn thoải mái mà cười được.  

Lee Sungmin mấy hôm nay tuyến nước mắt vô cùng phát đạt, chỉ ngẫm nghĩ thôi thì nước mắt liền chảy ra rồi. Lần này nụ cười của Kyuhyun không còn giữ nổi trên mặt nữa, anh kéo Sungmin vào lòng: “Chuyện gì vậy? Rõ ràng anh mới là người bị đánh mà, em đánh người vì sao còn khóc?”.

Lee Sungmin không nói gì, chỉ ra sức khóc, bôi toàn bộ nước mắt, nước mũi lên người Boss. Kyuhyun thầm thở dài, dung túng cho sự trả thù nho nhỏ của cậu đối với mình, vỗ vào đầu cậu, cuối cùng bắt đầu giái thích: “Jung Ha đó là Hồ tiên, bọn anh quen nhau hơn bốn trăm năm rồi. Cô ta đích thực là có ý với anh, trước kia, khi em còn chưa quay lại bên anh, bởi vì quan hệ công việc nên anh thỉnh thoảng cũng có gặp gỡ cô ta. Hồ tộc của cô ta có rất nhiều tai mắt trong nhân gian, hơn nữa luôn có thể lấy được những tin tức tình báo khó kiếm, cho nên bọn anh có chút hợp tác trên công việc. Nhưng giữa bọn anh không phải cái loại quan hệ như em nghĩ kia. Thỏ Con, từ khi em trở lại, anh không còn để ý bất kỳ người nào khác. Trước đây anh đã từng đồng ý với em, bây giờ cũng như vậy, anh chỉ có một mình em”.

Lee Sungmin khịt khịt mũi, nhận lấy giấy ăn anh đưa để  lau mặt, nghiêm chỉnh ngồi lên sofa, nói: “Trước đây anh không phải đồng ý với em, anh vốn đồng ý với thỏ con kia, không phải là em”.

Cho Kyuhyun sững lại, nhìn vào đôi mắt Sungmin, anh không hiểu, điều này có khác biệt sao?

“Boss, nếu như em không phải là chuyển thế của chú thỏ đó, anh có còn thích em không?”

Kyuhyun đương nhiên không có cách nào trả lời, anh vẫn luôn nhìn theo cậu, nhìn đến mấy kiếp rồi, chính bởi vì cậu là thỏ con của anh. Cứ coi như nói không nghe được, sờ không chạm đến, nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy cậu, đó là một loại nhu cầu về mặt tinh thần. Cũng giống như có người thích xem ti vi, có người thích chơi game, có người thích đồ ăn ngon, còn anh, chỉ thích nhìn thấy cậu.

Nếu như cậu không phải là thỏ con chuyển thế, chỉ là một chàng trai trong chúng sinh đông đúc, anh sẽ không nhìn thấy cậu, không nhìn thấy đương nhiên sẽ không thích cậu, nhưng lời này anh thực sự không dám nói. Trực giác nói cho anh biết, nếu như anh nói ra, hậu quả nhất định sẽ là chuyện anh không thể tiếp nhận nổi.

Lee Sungmin không có được câu trả lời, đổi sang một phương thức hỏi khác: “Vậy nếu như chúng ta tiếp xúc lâu như vậy rồi, anh phát hiện ra em căn bản không giống như thỏ con đó, anh có còn thích em không?”.

“Thỏ Con, em làm sao vậy?” Anh bắt đầu thấp thỏm.  

Lee Sungmin nhìn vào mắt anh, nỗi bất an và thất vọng trong lòng đang lớn dần lên.

“Em không phải là thỏ con, em là Lee Sungmin. Boss, em không tu luyện thành tiên, em chỉ là một người bình thường, không phải là hình người chú thỏ đó hóa thành. Cứ coi như em còn có năng lực xuyên qua kết giới, nhưng tất cả những thứ khác của em, đều không giống thỏ con đó. Em nhỏ mọn, em giả tạo, em thích suy nghĩ lung tung. Em chuyên tâm nhưng chẳng làm được việc gì. Em không dám cưỡng hôn anh trước mặt mọi người. Em sẽ không hồ đồ đến mức, rõ ràng biết anh không yêu em, sau khi bị đưa vào trong đại lao còn muốn tiếp tục yêu anh. Em chưa từng tưởng tượng được mình sẽ cao thượng tới mức có thể vì anh mà từ bỏ sinh mạng. Nếu như anh và Cửu Thiên Huyền Nữ cùng dỗ dành lừa em bái sư học nghệ, chỉ là để em ra chiến trường, em nhất định sẽ một chân đá văng sư môn, sau đó quay lại đánh nhau với anh.”

Lee Sungmin một hơi nói ra toàn bộ những lời muốn nói: “Em thích hư vinh, yêu cái đẹp, hay tính toán, em căn bản không phải là chú thỏ con các anh nói kia. Em không có sự ôn hòa thuần hậu của nó, không có sự dũng cảm của nó, cũng không có nghị lực và lòng kiên trì giống như nó”. Quan trọng nhất đó là, em không yêu anh nhiều như chú thỏ đó, cậu vốn muốn nói như thế nhưng phát hiện ra nói thế nào cũng chẳng ra lời được.

Hai người yên lặng nhìn nhau. Kyuhyun cảm thấy đáy lòng lạnh ngắt, anh lại nghe thấy Sungmin nói: “Boss, em nhìn thấy cô gái kia thân mật với anh như vậy, em…”.

Sungmin nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc giống như bình thường của Kyuhyun, cậu không thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì, đắn đo rồi lại đắn đo, cuối cùng vẫn nói: “Boss, em nghĩ, chúng ta thực sự không hợp nhau. Xin lỗi, em không muốn làm bạn trai của anh”.

Kyuhyun im lặng, anh không biết nên nói gì mới được. Những chuyện liên quan đến yêu đương, tuy anh sống hơn ba nghìn năm rồi, nhưng lại không phải là tay lão luyện, lời lẽ ngọt ngào anh căn bản chưa từng nói qua. Trước đây đều là Thỏ Con biểu thị với anh, cười với anh, chỉ cần anh duỗi tay ra, đã có thể ôm được cậu rồi.

Nhưng nếu như có một ngày Thỏ Con nói cậu không muốn yêu anh nữa, vậy anh phải nói gì? Anh không biết. Anh chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập rất mạnh.

Sungmin nhìn Kyuhyun, buồn bã và nặng nề, cậu cúi đầu đi ra ngoài, khi đi qua bên người anh thì bị anh một tay kéo lại. Anh nắm lấy tay cậu, nhưng không nói gì. Sungmin có chút hoảng hốt, hai người im lặng đứng một lát.  

Cuối cùng Kyuhyun lên tiếng: “Thỏ Con, em có biết, lúc đầu sau khi anh đưa em đến đường luân hồi, Cửu Thiên Huyền Nữ đã hạ độc chú gì với anh không?”.

Lee Sungmin lắc đầu, tuy không hiểu rõ vì sao lúc này anh lại nói đến chuyện đó, nhưng nghe thấy Boss bị hạ độc chú, cậu vẫn rất căng thẳng. Trong câu chuyện Ryeowook viết cho cậu kia, chuyện hạ chú chỉ được viết qua, không kể tường tận, cho nên cậu vẫn chưa rõ lắm.

Kyuhyun nói tiếp: “Bà ấy nguyền rủa anh không thể nói chuyện với em nữa, không cách nào tiếp xúc, không cách nào để hôn, anh và em, mãi mãi không thể gần gũi với nhau được”.

Lee Sungmin kinh ngạc há hốc miệng, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Làm sao vậy được? Chúng ta vẫn luôn có thể nói chuyện, cũng có thể chạm vào nhau, chúng ta bây giờ còn đang nắm tay”. Vì để chứng minh, cậu còn lắc lắc bàn tay bị Kyuhyun nắm Iấy.

“Đó là bởi vì em, Thỏ Con. Mấy kiếp trước em mới chuyển thế, anh đều đã đi tìm em, anh đối diện với em, thực sự một câu cũng không nói ra được, anh muốn chạm vào em, tay lại xuyên qua cơ thể của em. Cứ như vậy hết kiếp này đến kiếp khác. Sau đó, anh mới hết lòng tin, chỉ cần đứng từ xa nhìn em là được rồi. Nhưng ở kiếp này, chúng ta có thể ở cùng nhau, tất cả chính bởi vì em.”

Kyuhyun duỗi tay ra xoa khuôn mặt đang không hiểu chuyện gì của Sungmin: “Chúng ta nói với nhau câu đầu tiên, lần đầu tiên tiếp xúc, đều do em bắt đầu trước”.

Lee Sungmin cau mày cố gắng nhớ lại, là cậu gọi điện thoại cho Boss, câu đầu tiên đó, đích thực là cậu nói. Cậu ở trong thang máy bị ác linh tấn công, Boss muốn đón lấy khi cậu sắp ngã xuống đất khi đó cậu cảm thấy mình xuyên qua cánh tay của anh, cho rằng là ảo giác, sau đó là cậu thử thăm dò sờ vào cánh tay anh, chứng thực có thể cảm giác thấy sự tiếp xúc thật sự.

Lee Sungmin nhớ lại tất cả, không kìm được, trợn tròn mắt lên. Kyuhyun kéo cậu lại gần, cúi đầu xuống, từ lừ hướng đến, kề gần vào đôi môi của cậu: “Chứng thực thêm một lần nữa, em sẽ biết được, những điều anh nói là thật”.

Môi của anh ở gần cậu như vậy, Lee Sungmin căng thẳng lùi ra sau, nhưng bàn tay to lớn của anh đã giữ lưng cậu lại, để cậu muốn tránh cũng chẳng thể tránh được. Cậu nghe thấy Kyuhyun nói với mình: “Đừng sợ, anh chẳng thể làm gì được em đâu”.

Hơi thở của anh phả vào mặt cậu, gần đến mức khiến cậu có thể thấy rõ ngay cả hàng mi của anh, cậu cứng đơ nhìn môi anh ép xuống, trái tim đập dữ dội, mặt bắt đầu nóng lên.  

Rất lâu sau, Kyuhyun cứ ép như thế  trên môi của cậu không hề động đậy, Sungmin cuối cùng phản ứng lại được, nếu như dựa vào thị giác thì đúng là bọn họ đang hôn nhau, nhưng dựa trên xúc giác, môi của cậu, một chút cảm giác cũng không có.

Kyuhyun cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh sâu thẳm, cảm xúc ở  trong đó như chèn ép khiến trái tim cậu phát đau.

“Anh không hôn được em, Thỏ Con. Nếu như anh có thể lựa chọn, anh thực sự hy vọng mình chưa từng nhớ nhung em.” Anh đưa tay thay cậu vuốt lại mái tóc, nhìn thẳng vào mắt cậu, tiếp tục nói: “Nếu như em không phải là chuyển thế của chú thỏ con ấy, anh sẽ không nhìn em, nhưng mà khi anh nhìn thấy em, anh biết em không phải là thỏ con năm đó. Như thế này, em có thể hiểu không?”.

.
.
.

Kết thúc chương 30

.
.
.

T^T Tội nghiệp anh Kyu. T^T

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.