Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 31
.
.
.
Lee Sungmin sững sờ nói không nên lời. Kyuhyun lại nói: “Em cảm thấy tình cảm giữa hai chúng ta không đủ, anh không muốn làm em buồn, cho nên, anh có thể cho em thời gian và không gian từ từ bồi dưỡng. Hơn sáu trăm năm trước, em dạy anh biết đến tình yêu, bây giờ sau sáu trăm năm, giữa hai chúng ta tất cả quyền chủ động cũng đều ở em. Nếu như có một ngày, em nguyện ý giống như thỏ con kia chủ động hôn anh, thì coi như chúng ta hai bên chấp nhận đối phương rồi. Như thế, em có đồng ý không?”.
Lee Sungmin nghiêm túc nghĩ xem mình có thiệt thòi không, nghĩ rất lâu mới nói: “Vậy nếu như em yêu người khác, ở cùng với người khác, cũng không sao cả, đúng không?”.
Kyuhyun sững người, chau mày lại, giả thiết này sao khi nghe thấy lại khiến người ta không thoải mái như vậy?
“Anh xem, em còn chưa làm gì cả, anh lại làm mặt xấu thế này rồi.”
“Anh xưa nay vẫn biểu cảm như vậy, em không được chê bai. Loại giả thiết này đợi khi trở thành hiện thực rồi hẵng nói.”
Lee Sungmin lần này không để bị lừa, cứ nói cho rõ trước: “Vậy chúng ta bây giờ phải nói cho xong đã, chúng ta lúc này không phải là quan hệ hai người yêu nhau, chuyện lấy vợ gả chồng các bên không liên quan đến nhau, anh không thể cưỡng ép em, em có tự do yêu đương. Nếu như em yêu anh thì sẽ nói cho anh, nếu như yêu người khác rồi, anh cũng không được có ý kiến”.
Không có ý kiến thì đúng là gặp ma! Kyuhyun không định tranh luận vấn đề này cùng cậu, anh lấy điện thoại ra, vừa đưa trả cậu, vừa giáo huấn: “Lần sau không cho phép tùy tiện nữa, chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng an toàn của bản thân. Làm gì có cái kiểu hễ không vui là chạy loạn lên, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?”.
Lee Sungmin nhận lấy điện thoại, trong lòng hiểu rõ chuyện này đúng là mình không đúng, điện thoại bị mất đến hai ngày mà cũng không nhận ra, đúng là hơi quá rồi.
“Còn nữa”, lời giáo huấn của Boss vẫn còn chưa kết thúc: “Vì sao Ryeowook trong điện thoại của em thì là ‘Hoàng đế’, còn anh lại chỉ là ‘Kyuhyun’?”.
“Điều này có gì đáng tính toán chứ, gọi Ryeowook hoàng đế, em đã gọi mấy năm rồi. Còn khi em lưu số điện thoại của anh, anh vẫn chưa phải là Boss của em mà.”
“Vậy anh ở chỗ em chẳng phải là thấp hơn nó một cấp sao? Không được, anh đã giúp em sửa lại rồi.”
“Ồ.” Lee Sungmin vốn dĩ cũng chẳng để ý, tên gọi thôi mà, không có gì to tát cả, “Hoàng đế” sửa thành “Ryeowook” cậu đương nhiên vẫn biết là ai.
“Hành lý của em anh đã chuyến đến rồi, Ji Ji cũng đón về rồi, sau này em sẽ ở đây.” An toàn của cậu, từ đầu đến cuối luôn là vấn đề lo lắng hàng đầu của anh, bây giờ thế cục bất ổn, cậu ở trên địa bàn của anh, anh mới có thể yên tâm.
“Không được, em không thể sống cùng với anh.” Lee Sungmin cảm thấy đây là vấn đề nguyên tắc.
Kyuhyun cau mày lại, nhìn cậu rất lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Anh chuyển xuống tầng ba mươi tám, chỗ đó ngăn một phòng ra cũng có thể ở, em cứ ở lại đây, điểm này nếu như không nghe lời, vậy những thứ nói vừa rồi sẽ không tính nữa”.
Không biết lý lẽ! Nhưng Lee Sungmin dám giận mà không dám nói.
Rõ ràng vừa rồi là cậu đánh anh một trận, sao mà chớp mắt đã lại bị anh chấn chỉnh rồi? Cậu nhìn Kyuhyun cầm ra một va li hành lý lớn, lên giọng giống như đại gia: “Đống hành lý của anh, em thu dọn một chút đi”.
Lee Sungmin ngẩn ra, trong lòng nghĩ mình đâu phải là gì của anh, sao lại phải giúp anh thu dọn chứ?
Kyuhyun giống như nghe thấu lòng cậu vậy, anh nói tiếp: “Em không phải là bạn trai của anh, nhưng vẫn là nhân viên của anh, còn lĩnh tiền lương do anh trả, anh làm việc rất hợp lý. Còn nữa, không có hành lý anh sẽ không chuyển đi”.
Nhận tiền của người ta mà không làm việc, điều này Lee Sungmin cũng biết là vô liêm sỉ. Thế nhưng anh mời cậu đến là để làm hàng ma sư, chứ đâu phải làm trợ lý cá nhân. Chỉ có điều, anh không chuyển đi, vấn đề đúng là hơi nghiêm trọng. Cuối cùng Lee Sungmin bị ép bức bởi uy quyền của Boss, vừa càu nhàu bất mãn, vừa ngoan ngoãn giúp anh thu dọn hành lý. Những thứ quần áo trang phục vật dụng tùy thân, bàn trải đánh răng, khăn mặt, đồ dùng tắm rửa, dao cạo râu, kem dưỡng da… tất cả đem sắp xếp một lượt, thật sự là chuyện rất cá nhân, rất thân mật.
Kyuhyun hài lòng nhìn cậu bận rộn di chuyển khắp nơi trong phòng, anh cầm một tờ báo lên che đi biểu cảm vui mừng của mình. Thỏ Con ngốc, vì sao em có thể ngốc đến mức đáng yêu thế này chứ?
Còn Lee Sungmin thì vừa làm việc vừa nghĩ, đã nói rõ ràng rồi, cậu nên điều chỉnh tình cảm và cuộc sống của mình như thế nào mới được đây? Cậu nhất định phải biết tranh cãi, phải làm việc cho thật tốt, phải yêu đương thật bình thường, ừm, cậu nhất định sẽ rất bận rộn.
Lee Sungmin vừa tranh thủ chơi cùng Ji Ji, vừa giúp Kyuhyun thu dọn hành lý, cậu chậm chạp lề mề, hiệu suất cực thấp. Kyuhyun bên kia vẫn không động tĩnh gì, cậu cũng chẳng để ý đến.
Đợi khi thu dọn hành lý gần xong, nghe thấy cửa thang máy mở ra, Sungmin nhảy dựng lên, tầng lầu này đến cửa cũng không có, thật là khiến người ta quá không có cảm giác an toàn. Cậu chạy tới xem, người đến là Yesung.
Jong Woon nhìn thấy Lee Sungmin, khoa trương chắp tay lại vái cậu một cái: “Tiểu tổ tông, cuối cùng cậu xuất hiện rồi. Tôi sắp bị cậu hại chết rồí”. Tối hôm đó Jong Woon quay về phát hiện ra Sungmin không ở lại khách sạn thì đã biết có chuyện không hay rồi. Quả nhiên buổi trưa ngày hôm sau Kyuhyun tỉnh dậy, sự việc đó thật khác thường.
Kyuhyun vừa mở mắt ra đã liền tìm điện thoại, sau khi phát hiện điện thoại hết pin tự động tắt nguồn, khuôn mặt tối sầm lại. Đợi đến lúc gọi được cho Sungmin thì phát hiện cậu cũng tắt máy, tâm trạng anh càng tồi tệ đến cực điểm.
Yesung thấy tình hình không bình thường, chủ động nói rõ nguyên do sự tình, thế là trên dưới tất cả mọi người liền bị khuôn mặt đen sì của Diêm Vương giày vò cho một trận. Cái người tên là Jung Ha nói liên thiên với Lee Sungmin về quan hệ thân thiết của mình với Diêm Vương kia liền bị ném ra khỏi khách sạn. Diêm Vương nói người trong lòng anh ấy đi mất rồi, phải bận đi tìm cậu, không rảnh tiếp đãi khách.
Jung Ha bị xem như vô hình, khí rời khỏi đó sắc mặt đương nhiên không dễ coi.
Yesung lại thở phào một cái, trong lòng nghĩ chẳng qua chỉ đuổi người đi, không xung đột lớn quá là được rồi, thực sự vẫn không nên trở mặt với gia tộc Hồ tiên. Anh rất sợ Kyuhyun tức giận quá mức sẽ xử lý Jung Ha. Dù gì năm đó vì Thỏ Con, Kyuhyun ngay đến chiến thần thiên đình và tất cả thần giới còn có thể không coi ra gì, huống hồ bây giờ chỉ là một Hồ tiên.
May mà chuyện Thỏ Con mất tích đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Kyuhyun, làm anh không có thời gian rảnh để đi tính toán với Jung Ha. Anh tìm được tên trộm điện thoại của Lee Sungmin, liền lật tung tất cả các khách sạn thành phố C lên. Cho rằng cậu đã quay về thành phố A, lại chạy về tìm, kết quả đến bóng người cũng không thấy đâu. Thế là Kyuhyun làm cho mọi người rối tung lên, người có tác dụng hay không đều bị anh sai khiến, cuối cùng vẫn phải dựa vào Lee Sungmin tự mình xuất hiện.
Cho nên Yesung nhìn thấy Lee Sungmin thật sự rất vui mừng, cuối cùng cũng có thể chắc chắn mọi người đã thoát khỏi biển khổ rồi. Sungmin nào biết được những điều này, cậu nhăn mũi, rất không hài lòng với sự khoa trương của anh: “Làm gì mà hại chết, anh chẳng phải vẫn sống khỏe mạnh đó sao”.
“Còn thêm mấy lần nữa chắc chắn sẽ chết đây.”
“Vậy không sợ, Ryeowook sẽ sắp xếp tốt cho anh một đường lui, sau khi anh chuyển thế đầu thai, bảo cậu ấy đợi anh.”
“Cậu thật ác, tôi chẳng phải đã kiên trì giữ gìn thân thể của Boss nhà cậu, để anh ta không bị người khác lợi dụng sao, cậu lại còn nguyền rủa tôi như thế. Sau đó tôi thực sự có phái người lên trên bảo vệ anh ta rồi.”
“Tôi đâu có rủa anh, là anh tự mình nói muốn chết chứ, vậy bảo Ryeowook giúp anh sắp xếp xong rồi, sau đó lại đợi anh, có gì ác đâu?”
“Ryeowook nhà tôi không bằng Boss nhà cậu, nếu tôi thật sự toi rồi, cậu ấy chắc sẽ không đợi đâu.” Jong Woon đột nhiên cười khổ một cái, vỗ vai Lee Sungmin: “Thỏ Con, chúng ta thật giống nhau, đều dựa vào cái chết, bám víu cuộc kháng chiến trường kỳ mới có thể ở lại bên cạnh người chúng ta thích”.
Lee Sungmin lùi lại phía sau mấy bước: “Tôi đâu có như vậy, đó là chú thỏ nhỏ kia, không phải tôi. Tôi mới hai mươi tư tuổi, tên là Lee Sungmin. Hơn nữa hôm nay tôi nói rõ ràng với Boss rồi, anh sau này đừng ghép hai chúng tôi vào với nhau nữa, như thế không tốt”.
Yesung ngẩn ra, trong lòng có chút nghi hoặc không hiểu: “Ý gì vậy?”.
Lee Sungmin ngượng ngùng, lắp bắp nói: “Không có ý gì cả, chỉ là, tôi và Boss không phải thứ quan hệ như thế. Anh không cần hỏi điều này”.
Yesung như hiểu ra, anh nhướn mày lên, thầm thở dài, Kyuhyun đáng thương, Thỏ Con này khó xử lý hơn Ryeowook cả chục lần. “Cậu giỏi đó, đến Diêm Vương cũng dám đá, Thỏ Con, tôi bội phục cậu. Cậu đã dám theo đuổi anh ấy lại dám đá anh ấy, trên thế giới này không thể tìm được người thứ hai đâu, cậu thật giỏi!” Anh dựng đứng ngón tay cái lên tỏ vẻ khâm phục.
Lee Sungmin nhìn anh một cái, chẳng hề cảm thấy anh đang khen mình. Yesung lại hỏi: “Anh ấy đâu, đi đâu rồi? Tôi đến kiểm tra vết thương của anh ấy”. Anh đã ở đây nói chuyện lâu như vậy, kẻ kia vẫn chưa xuất hiện, chắc là đi ra ngoài rồi nhỉ?
Lee Sungmin lúc này mới nhớ đến, sao Boss lại không có động tĩnh gì?
“Anh ấy chắc là ở chỗ sofa.”
Jong Woon vừa nghe thấy, vội vàng chạy vào trong, quả nhiên nhìn thấy Kyuhyun dựa vào sofa kia bất động. Lee Sungmin vội đi theo sau, nhỏ tiếng hỏi: “Anh ấy ngủ say rồi?”.
Jong Woon cau mày lại: “Nếu chỉ là ngủ say thì tốt rồi. Anh ấy bị thương nặng chưa khỏi, vốn dĩ nên ngủ đủ hai ngày đợi chức năng cơ thể và linh lực hồi phục, nhưng kỳ lạ khó hiểu là anh ấy lại tỉnh sớm hơn dự kiến, cho nên theo lý mà nói vết thương này sẽ càng phiền phức hơn. Tôi thấy tinh thần của anh ấy vẫn tốt, còn cho rằng năng lực khôi phục của bản thân anh ấy tăng vọt, không có chuyện gì rồi, nhưng chúng ta làm ồn như thế, anh ấy lại vẫn ngủ mê man…”
“Nhưng lúc trước khi anh ấy nói chuyện với tôi vẫn còn khỏe như rồng như hổ, thật đó.” Lee Sungmin cũng căng thẳng, nghĩ lại bản thân mình vừa rồi còn đấm đá Boss.
“Căng thẳng cao độ sẽ khiến anh ấy bỏ qua sự không thích nghi, bây giờ xác nhận cậu không sao rồi, tinh thần vừa mới thả lỏng, thân thể liền không chống đỡ được nữa, sẽ vì báo vệ linh thể mà rơi vào trạng thái ngủ sâu không tỉnh.” Jong Woon giải thích nói: “Đây là một phương thức tự bảo vệ của thần, ma, tôi phải sắp xếp lại cho anh ấy ổn thỏa một chút”.
Jong Woon để Kyuhyun nằm lên sofa, chuyển động như thế mà anh vẫn không tỉnh,
Lee Sungmin nhìn thấy, cắn cắn môi, có chút hoảng hốt lại có chút đau lòng.
Jong Woon bảo cậu đi gọi bọn Happy, Smile đến, nói là phải vận công trị thương cho Kyuhyun, Lee Sungmin nhanh chóng gọi điện thoại. Bản thân cậu thì nhân lúc này thu dọn nốt hành lý và phòng ốc của Kyuhyun, trong lòng nghĩ tình trạng của Boss thế này, kỳ thực nên là mình chuyển đi mới đúng, nhưng lại sợ Boss tỉnh dậy sẽ tức giận.
Cậu do dự một lát rồi bước đến chỗ sofa xem xét tình hình. Jong Woon và Boss đều đang được vây bọc trong một quầng ánh sáng xanh nhàn nhạt, còn Happy và Smile thì giữ ở hai bên trái phải.
Lee Sungmin bỗng nhiên cảm thấy căm ghét chính mình, cảm thấy bản thân thật là chẳng ra sao, chẳng chịu quan tâm đên người khác chút nào. Boss bị thương cậu cũng không để ý, chỉ để ý đến cái gì mà yêu với không yêu kia của mình, cứ thích dằn vặt nghĩ ngợi lung tung. Quả nhiên anh với cậu không ởcùng nhau là đúng, cậu không phải là chú thỏ anh dũng không sợ gì kia, cậu không xứng với Boss.
Smile quay đầu thấy Lee Sungmin đang đứng bên cạnh nhìn Boss thẫn thờ thì an ủi nói: “Đừng lo, Boss dưỡng thương tốt sẽ không sao đâu”.
Lee Sungmin gật gật đầu, lại nhìn một lát nữa, nhỏ tiếng chào hỏi Smile, nói mình xuống dưới làm việc, sau đó đeo ba lô đưa Ji Ji đi.
Sungmin ủ rũ xuống dưới lầu quay lại vị trí làm việc, hôm nay công việc không nhiều, cậu nhàn nhã sợ lại nghĩ ngợi lung tung, liền đi giúp đỡ những đồng nghiệp khác làm việc. Đến trưa rồi, vừa nhìn thời gian, đã qua giờ gọi cơm. Tâm trạng Sungmin rất tệ, lại không cảm thấy đói, nhưng Ji Ji thì đã kháng nghị rồi, nó giơ cái chân nhỏ lên gắng sức cào Sungmin.
“Mày đói rồi sao?” Lee Sungmin vừa hỏi, nó liền liên tục gật đầu vẫy đuôi. Sungmin đưa nó đến khu vực nghỉ ngơi, muốn tìm chút điểm tâm cho nó ăn, cậu gặp Heechul và Jung Nari đang ngồi ở đó.
Heechul vừa nhìn thấy Sungmin liền vui mừng gọi: “Tôi cho rằng cậu lại chạy mất rồi chứ, dọa tôi đến ra ngoài ăn cơm cũng không dám, chỉ sợ vừa ra cửa thì bị gọi quay trở về thẩm tra”.
“Không đâu không đâu, tôi đang làm việc mà. Vừa rồi tôi đến kho trang bị.” Sungmin có chút ái ngại đối với Heechul, cậu dù gì cũng là có ý đồ bỏ trốn ngay trước mặt cậu ấy.
“Đi thôi nào, ba mỹ nam mỹ nữ trong giới hàng ma chúng ta đi ăn cơm.” Heechul kéo hai người còn lại đến tiệm mỳ bò, một mình cậu ăn hết sạch một bát mỳ lớn thêm thịt thêm ớt, lại làm sạch mười xiên thịt đê, hai đĩa rau xào, nhưng hai người đối diện vẫn đang đếm từng sợi mỳ chẳng có hứng ăn uống.
“Haizz, các cậu làm gì vậy, ăn cơm phải vui vẻ chứ, các cậu biểu cảm khổ sở như thế này đối với đồ ăn, bọn nó cũng sẽ không thoải mái đâu. Phải để bọn nó thoải mái một chút, như thế bọn nó sẽ vui vẻ, sẽ được tiêu hóa nhanh hơn, hấp thụ tốt hơn.”
Lee Sungmin và Jung Nari cùng ngẩng đầu lên nhìn Heechul một cái, Sungmin nói: “Heechul, cậu nói như đang lừa trẻ con vậy”.
“Hì hì, đây đích xác là lời mẹ tôi lừa tôi khi còn nhỏ. Bà ấy còn dọa dẫm tôi, nói cơm trong bát không ăn hết sạch, thừa lại bao nhiêu hạt cơm sẽ có bấy nhiêu người chồng. Bố tôi hung dữ vô cùng, tôi cho rằng chồng đều là những người giống ông, khi còn nhỏ sợ đến mức mỗi bữa cơm đều liếm bát đến sạch sành sanh, kiểm tra không còn sót hạt cơm nào mới yên tâm đặt bát xuống.” Heechul chống cằm nhớ lại chuyện năm đó: “Sau này tôi lên trung học, con trai trong lớp đều không phải là đối thủ của tôi, đều phải nghe lời của tôi. Tôi liền nghĩ, nhiều hơn mấy người chồng để sai khiến cũng không tồi. Thế là mỗi bữa cơm đều để lại rất nhiều cơm trong bát. Sau này đợi đến lúc tôi thật sự có thể kết hôn tìm chồng rồi, tôi liền chỉ để lại một hạt cơm. Nhưng đến bây giờ bóng dáng chồng đâu cũng vẫn chưa nhìn thấy”.
Lee Sungmin gẩy gẩy mỳ trong bát, cuối cùng không kìm được hỏi: “Heechul, cậu đã từng yêu chưa?”.
“Đương nhiên có.” Heechul ngẩng đẩu ưỡn ngực: “Trung học cơ sở năm lần, trung học phổ thông ba lần, đại học một lần, bây giờ thì không có”. Heechul bấm đầu ngón tay tính toán.
Jung Nari tròn mắt lên: “Cậu trung học yêu tám lần rồi?”. Chiến tích này đối với cô nương ở thôn quê lạc hậu như cô mà nói, thật sự là không thế nghĩ đến được.
“Làm sao, Hee Mi cậu biểu cảm như thế này rất làm tổn thương người khác biết không? Tôi lúc đầu trẻ tuổi chẳng biết mà, cho rằng chồng càng nhiều càng tốt, có thể dùng để sai khiến, cho nên khi đánh nhau liền tiện tay lựa chọn. Dưới nắm đấm xuất hiện tình yêu, rất dễ dàng có được bạn trai.”
Lee Sungmin và Jung Nari nhìn nhau, mặt đều đen sì, như thế này gọi là yêu đương?
Heechul nói tiếp: “Chỉ một lần duy nhất tôi thực sự có cảm giác, đó là khi tôi đang học đại học, anh ta là bạn cùng lớp. Khi tôi học năm thứ hai, theo đuổi anh ta rất cuồng nhiệt, khó khăn lắm cuối cùng cũng thành công. Kết quả năm thứ ba, anh ta mắc bệnh gan phải điều trị, tôi cứ cả ngày chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện. Anh ta xuất viện cũng phải điều dưỡng, tôi thì vẫn luôn làm trâu làm ngựa chăm sóc anh ta. Chúng tôi ở bên nhau năm năm, sau này anh ta hoàn toàn bình phục, lại thay lòng đổi dạ yêu người khác. Chúng tôi liền chia tay”.
“Anh ta sao lại như thế chứ, thật tức chết!” Lee Sungmin thực sự thấy không đáng thay cho Heechul.
Heechul cười cười: “Anh ta yêu chàng trai làm bác sĩ, cảm thấy người ta dịu dàng, tôi lại là một chàng trai bạo lực thô kệch, lúc mới bắt đầu thì cảm thấy đáng yêu, thời gian lâu rồi liền thấy thô lỗ không thích nổi. Khi chia tay tôi đau khổ muốn chết, sau này cũng nghĩ thông rồi. Thời gian thật sự có thể chữa lành tất cả”.
Lee Sungmin cúi đầu gẩy mỳ trong bát, không muốn ăn chút nào, Jung Nari cũng nhìn một góc bàn ngẩn ra, Heechul đá chân một cái: “Các cô cậu làm gì mà biểu cảm như có người chết vậy, cũng thất tình à?”. Cậu nháy mắt với Lee Sungmin: “Cậu chẳng phải có Boss rổi sao?”.
Lee Sungmin lắc đẩu: “Lấy đâu ra”. Tình hình của mình lúc này cậu cũng chẳng biết nên nói thế nào, dù gì cũng không phải là thất tình.
“Boss thật sự không phải là bạn trai của cậu?” Heechul tiến đến gần hỏi.
Lee Sungmin lại lắc đầu: “Không phải”.
“Thật sự không phải?”
“Thật sự không phải.”
Heechul vỗ tay một cái: “Được rồi, dù gì mọi người cũng đều độc thân, vậy đợi tan làm, chúng ta đi dạo phố, đi mix lại vẻ ngoài. Mục tiêu cuộc sống của năm nay, chính là làm thế nào kiếm được bạn trai tốt. Ba người chúng ta sẽ cùng nhau hợp thành tổ đặc công Cầu Ngẫu*”. (*Cầu ngẫu: Tìm đôi lứa, tìm đối tượng)
Jung Nari phản đổi đầu tiên: “Không được không được, tôi không tham gia. Tôi phải hoàn thành sứ mệnh hàng ma của Jung gia, tôi không muốn quen bạn trai”.
“Xí, nếu như cô thích rồi, quen hay không quen vẫn là do cô. Phải hoàn thành sứ mệnh? Vậy cô cứ tìm một người trong giới hàng ma, sau đó sinh một ổ hàng ma sư đi, tổ tông của cô sẽ cảm tạ cô đây.” Heechul nói xong, lập tức chuyển hướng nói với Sungmin, không chú ý đến khuôn mặt đỏ hồng của Jung Nari.
Lee Sungmin cũng phản đối, nguyên nhân của cậu rất đơn giản: “Heechul, tên của tổ đặc công Cầu Ngẫu cậu đặt kia rất mất mặt”.
Heechul xua tay: “Tên gọi thôi mà, đừng tính toán nhiều quá, quan trọng là tổ ba người chúng ta đây phải thực hiện mục tiêu. Tiểu thụ chúng ta có quyền được hạnh phúc, chúng ta phải tìm chồng tốt”.
Jung Nari nói khẽ: “Tôi là con gái mà”.
Đáng tiếc, chỉ có một mình Heechul là hào khí vạn trượng, hai người kia lại chẳng hứng thú chút nào.
Heechul vừa phàn nàn bọn họ vừa quay trở lại công ty. Mới bước chân vào cửa, cậu đã liền nhận được nhiệm vụ. Smile giao lại vụ án của Hankyung cho cậu.
Chứng rối loạn ký ức kiếp trước, Heechul từng xử lý không ít, lại nghe nói là bạn của Lee Sungmin, liền vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ hoàn thành. Ray cũng phê chuẩn Lee Sungmin cùng nhận vụ án này với Heechul.
Chuyện đó rất trúng ý Sungmin, điều cậu sợ nhất bây giờ chính là nhàn rỗi, hễ nhàn rỗi trong đầu liền không kiềm chế được nghĩ lung tung. Rắc rối nhất là, nội dung của việc nghĩ lung tung này tuyệt đại bộ phận đều liên quan tới Boss. Vừa rồi khi quay lại, cậu nghe Smile nói Boss vẫn đang ngủ, vết thương không chế được rồi. Chỉ có điều do lượt đầu tiên bế quan trị thương không tốt nên sau này sẽ có khả năng phát tác lặp đi lặp lại, thời gian hồi phục phải dài hơn một chút, tuy nhiên cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.
Lee Sungmin nghe anh nói như thế vẫn không yên tâm lắm. Cậu vừa thầm rủa bản thân mình không có bản lĩnh, vừa lén lút lên tầng ba mươi chín thăm Boss. Anh thực sự chỉ giống như đang ngủ, nằm yên tĩnh ở đó. Sungmin nhìn khuôn mặt anh đang say giấc, đột nhiên lại nhớ đến Jung Ha kia cầm khăn mặt lau thân thể cho anh, trong lòng lửa cháy đùng đùng, cậu cắn răng giậm chằn, gắng sức véo mình, thầm chửi: “Đồ nhỏ mọn, đồ nhỏ mọn, người ta cũng chẳng phải là bạn trai của mày, người ta ở cùng với ai mày làm sao quản được”.
Cậu quay đầu xông vào thang máy, vừa hay Yesung từ trong thang máy bước ra, nhìn thấy cậu thì nửa cười nửa không, giống như đã biết chắc cậu sẽ không kìm được mà lên thăm Kyuhyun. Lee Sungmin gắng làm bộ bình tĩnh, ấn nút thang máy, cửa vừa đóng lại thì liền nắm tay giậm chân, thật là mất mặt quá rồi.
Xuống dưới lầu, Lee Sungmin đi tìm Heechul, muốn kéo cậu ấy nhanh chóng đến nhà Hankyung trị bệnh cho anh. Kết quả lại thấy Heechul đang đưa mày nháy mắt kéo Shindong nói chuyện, Shindong biểu cảm quái dị, thấy Lee Sungmin đi đến còn nhìn cậu thêm mấy cái.
Lee Sungmin kéo Heechul ra cửa, hỏi cậu: “Cậu và Shindong nói gì vậy? Anh ấy nhìn có vẻ kỳ kỳ”.
“Tôi bảo anh ấy tìm giúp đối tượng kết bạn cho tổ đặc công Cầu Ngẫu.”
“Cái gì? Cậu bảo Shindong giúp tìm đối tượng?” Lee Sungmin kinh hãi, chết rồi, đại huynh Heechul này lại thực sự làm thật. Lần này chẳng phải đã làm ầm lên đến mức tất cả mọi người đều biết rồi sao? Lee Sungmin hơi hoảng: “Nếu như để Boss biết được, anh ấy chắc chắn sẽ tức giận”.
“Haizz, cậu rõ ràng nói không yêu đương với Boss, vì sao còn sợ anh ấy tức giận?” Heechul vừa lái xe vừa liếc nhìn cậu, ngẫm nghĩ cũng thấy hơi lo: “Sungmin, cậu nói thật đi, cậu và Boss, thực sự không phải người yêu? Anh ấy chính miệng thừa nhận như vậy ư?”. Nếu chẳng may Boss không nghĩ vậy, thì việc cậu giới thiệu bạn trai cho Sungmin đích xác là đi tìm cái chết.
“Anh ấy đồng ý rồi, chúng tôi đã nói rõ.” Lee Sungmin nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ấy sẽ tức giận. Heechul, chúng ta đừng làm loạn nữa, tôi không muốn Boss nổi khùng lên đâu”.
Heechul dừng xe lại trước đèn đỏ: “Nhưng mà Boss ngày nào chẳng tức giận, mặt lạnh tanh không một nụ cười, nhiều hơn lần nữa cũng đâu có sao? Sungmin, nếu như cậu thật sự không muốn ở cùng với Boss, thì phải thể hiện sự can đảm của mình”.
Đèn xanh sáng lên, Heechul khởi động xe, tiếp tục xốc lại dũng khí cho Sungmin: “Tôi nói với cậu nhé, Shindong vốn tốt nghiệp trường y, nếu như anh ấy không làm hàng ma sư, thì đã đi làm bác sĩ rồi, cho nên trên tay anh ấy có rất nhiều ‘cực phẩm’, những người bạn học của anh ấy này, bạn bè này, không ít người có đều kiện tốt. Hơn nữa người quen biết với Shindong, lại có thể giới thiệu được, thì chứng tỏ sẽ không bài xích nghề nghiệp của chúng ta. Cho nên cậu xem, thích hợp biết bao, yên tâm đi, con người Shindong sẽ không làm bừa đâu”.
Anh ấy thì không làm bừa, nhưng mà cậu sẽ làm loạn. Lee Sungmin đem những lời này chôn ở trong lòng, quyết định quay về tìm Jung Nari thành lập liên minh, tập trung kiềm chế lại một chút nhiệt tình của bà mối Heechul.
Hai người đến nhà Hankyung, bà Han nhiệt tình đón bọn họ vào trong. Bởi vì tên lừa đảo đã bị bắt, không có ảo giác do ác linh gây ra nữa, trạng thái chân thực của Hankyung trong chốc lát lại trở về. Thân thể anh suy nhược trầm trọng, những cảnh tượng kiếp trước liên tiếp xuất hiện, thậm chí đến mức khiến anh phải tự đánh đập minh, tinh thần rất thê thảm.
Trước đó Smile đã đến giăng kết giới ở nhà anh, ngăn chặn khả năng có ác linh nhân cơ hội tới xâm chiếm cơ thể. Lại sắp xếp bác sĩ bổ sung năng lượng cơ thể bình thường cho anh. Nhưng phần phiền phức nhất là, bọn họ không tra ra được kiếp trước của Hankyung là gì, cho nên cũng không có cách nào dựa vào tình trạng của anh để đưa ra bùa chú và nước tẩy linh hồn thích hợp.
Cũng chính vì vậy mà vụ án này phức tạp hơn rất nhiều so với bất kỳ vụ án nào thuộc loại rối loạn ký ức kiếp trước Heechul từng nhận trước đây. Và phiền phức nhất chính là, khi bà Han đưa Heechul và Lee Sungmin vào phòng của Hankyung, Hankyung cùng Heechul lập tức chỉ vào nhau hét lớn: “Sao lại là cậu/anh?”.
Hai người hét xong, đồng thời “hừ” một tiếng, quay ngoắt đầu sang một bên. Hankyung lớn tiếng nói với bà Han: “Mẹ, chúng ta đổi một hàng ma sư khác, người này không được”.
Còn Heechul đang chuẩn bị nói với Lee Sungmin làm sao đương sự của vụ án này lại là anh ta cơ chứ, bảo công ty đổi một người khác, vụ án của anh ta cậu không muốn nhận. Nhưng không ngờ lại để Hankyung đi trước một bước nói lời chê ghét. Cái gì gọi là cậu ta không được? Cậu dù gì cũng là Heechul đại danh đỉnh đỉnh trong giới hàng ma.
Hừ, dám khinh thường cậu, càng muốn đổi người cậu càng không đi nữa.
Heechul khoanh tay trước ngực, chân gõ nhịp: “Thật là ngại quá, Han công tử, hàng ma sư của bổn công ty không ít, nhưng vụ án rắc rối giống như của anh thế này, phải là loại người trình độ như tôi mới có thể nhận được, dù gì hàng ma sư cao cấp như tôi cũng quá ít, muốn đổi người ư? Không có khả năng đâu!”.
Hankyung vừa nhìn thấy Heechul liền nhớ đến chuyện mất mặt trước kia, anh lớn đến như vậy cũng chưa từng bị người khác sờ mông, vậy mà lại phải xấu hổ trước mặt Sungmin. Bây giờ anh nhếch nhác đến thế, còn rơi vào bàn lay thằng già đáng ghét, không những vậy lần này cũng vẫn bị Sungmin chứng kiến. Hankyung cực kỳ không vui, anh nhất định sẽ xung đột với thằng già cấp đại đại huynh này rồi.
Bà Han nhìn thấy con trai nói đuổi người ngay trước mặt khách như thế thì rất ái ngại. Lee Sungmin bận ở bên cạnh phá giải thế cục: “Hankyung, Heechul thật sự là hàng ma sư vô cùng lợi hại, đẳng cấp rất cao, những vụ án loại như thế này của anh, cậu ấy đã từng xử lý nhiều rồi. Cậu ấy nhất định có thể trị khỏi cho anh”.
Bà Han vừa nghe thấy điều này, lòng yêu con trào lên đương nhiên là nói những lời tốt đẹp cho Heechul. Bà nhìn con trai, bảo anh phải nghe lời, không được tùy tiện. Heechul nhìn dáng vẻ chịu đựng của tiểu tử chết tiệt kia, tâm trạng rất tốt.
Nhiệm vụ này coi như đã định, Heechul đem những chiếc hòm nhỏ chuẩn bị trước đó ra, bày Hộ thần hương lên mỗi chiếc rồi đặt chúng theo phương vị ngũ tinh ở bên giường của Hankyung.
Hankyung nhin thấy hành động của cậu, hỏi: “Cậu thắp nến làm gì?”.
“Yên tâm, không độc chết anh đâu. Nhắm mắt, thả lỏng, hô hấp tự nhiên.”
Bà Han trông giữ bên ngoài phòng, thông qua khe cửa không đóng nhìn vào trong.
Lee Sungmin khẽ giọng giải thích với bà: “Bệnh của Hankyung bắt đầu phát tác không phải là vô duyên vô cớ, thông thường sẽ có nguyên nhân. Chúng ta phải làm rõ nguyên nhân đó trước, có lẽ điều này sẽ giúp hiểu được những hình ảnh kia rốt cuộc là có ý gì, phải làm rõ tất cả mới có thể kê thuốc theo bệnh. Trước mắt, anh ấy có thể còn phải chịu khổ thêm một chút”.
Bà Han gật đầu, Lee Sungmin nói tiếp: “Nến Heechul đốt gọi là làm Hộ thần hương, có thể bảo vệ được thần trí của người, để anh ấy có thể tỉnh táo đến hết mức có thể, đồng thời thả lỏng tinh thần, phóng đại năng lực ký ức. Heechul nhờ dó mới tiến nhập được vào ảo ảnh của Hankyung, cùng anh ấy nhìn thấy những hình ảnh đó. Bởi vì Hankyung chỉ biết chém giết với người ta, nhưng nói không rõ tình hình cụ thể, Heechul giúp anh ấy cùng xem, sẽ rõ ràng hơn rất nhiều”.
“Nhưng mỗi lần khi Hanie nhìn thấy ảo ảnh, đều rất đau đớn khổ sở, lúc nghiêm trọng nó còn tấn công người bên cạnh.”
“Có Hộ thần hương trận, còn có Heechul ở đây, chắc là không sao đâu.”
Trong phòng, Heechul xếp chân ngồi ờ vị trí cuối giường, cổ tay buộc một sợi bùa, một đầu còn lại của sợi bùa đó buộc trên tay của Hankyung. Heechul lẩm bẩm đọc trong miệng, dưới hiệu lực của Hộ thần hương, khuấy động các hình ảnh trong đầu Hankyung.
Trong các hình ảnh có một số cảnh tượng giống phòng làm việc, có hoàn cảnh anh cãi nhau với bố đẻ, có biểu cảm sinh động nói chuyện với Lee Sungmin. Heechul trong lòng chợt hiểu, tên này xem ra thật sự rất thích Sungmin.
Những thứ cất trong đầu Hankyung vừa nhiều vừa phức tạp, những đoạn ký ức khác nhau đan xen hiện lên, Heechul phải rất tập trung mới có thể phân biệt ra được đoạn nào với đoạn nào.
Cuối cùng, những hình ảnh đánh giết cũng xuất hiện, hơi thở của Vụ Hankyung gấp gáp, nặng nề hơn, cơ thể cũng bắt đầu căng thẳng cứng ngắc.
Heechul đang niệm chú, khai thông áp lực ảo ảnh của anh, cậu gắng sức để xem.
Hình ảnh trước mắt giống như một rừng cây, có một người đàn ông cầm kiếm ở trong rừng lần tìm cái gì đó. Bất chợt đuôi một con dã thú lướt qua trước mặt anh ta, người đàn ông vô cùng căng thẳng, đến mức Heechul chỉ dùng pháp thuật liên đới thôi mà cũng bị áp bức đến khó chịu. Nhưng dù cho sợ hãi như thế người đàn ông kia vẫn truy tìm theo con dã thú đó.
Heechul có chút không hiểu, lẽ nào anh ta là một thợ săn? Nhưng thợ săn cũng không cần mỗi lần chuyển kiếp đều phải trải qua chém giết chứ.
Cậu đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong ảo ảnh đó, con dã thú kia bổ nhào ra, nhìn không rõ là cái gì, nhưng người đàn ông trong kia rõ ràng đã quá sợ hãi, anh ta giơ kiếm lên che chắn. Điều này trong thoáng chốc sinh ra áp lực cực lớn. Hankyung trên giường nhảy bật lên theo động tác ở trong ảo ảnh, tấn công mạnh về phía Heechul. Tay phải của anh làm bộ dạng như đang giữ kiếm, tay trái di chuyển ngón tay khẽ giơ lên.
Heechul cũng nhảy lên, cậu nghiêng người tránh đòn tấn công, lao đến vặn cánh tay phải của Hankyung ra sau. Hankyung phản ứng cực nhanh, lại quay người đá một cái. Heechul một cước đá vào sau gối của anh, lại tóm lấy cánh tay bên trái, đè anh lên nền đất, sau đó thoăn thoắt niệm tỉnh thần chú, đập vào sau gáy anh. Lúc này Heechul mới phát hiện, tay trái anh lại đang niệm chỉ quyết, đây là cách thức khi niệm chú phục ma mới cần làm.
Heechul kinh ngạc nhướn nhướn mày, đỡ Hankyung quay lại giường nằm, dưới hiệu lực của Hộ thần hương trận, Hankyung từ từ thả lỏng, hơi thở nhẹ nhàng.
Heechul hỏi anh: “Trước khi anh phát bệnh, có gặp qua sự việc không bình thường ở chỗ nào không? Ví dụ như có từng tận mắt chứng kiến giết người, hoặc là ờ trên ti vi, trên mạng, trên báo, có từng trông thấy cái gì liên quan đến giết chóc, hay đụng phải tình huống siêu nhiên nào không?”.
Hankyung cau mày lại đáp: “Vần đề này người của các cậu đã hỏi tôi rồi, tôi chưa từng gặp qua những chuyện ấy”.
“Anh thả lỏng ra, từ từ hô hấp, đừng trả lời tôi vội, chầm chậm hít thở, rất tốt, chính là thế này, anh phải có lòng tin có thể nhớ ra được tất cả, bây giờ chỉ cần hít thở là được rồi.” Heechul chậm rãi hướng dẫn anh: “Bây giờ lại nghe câu hỏi của tôi, anh có từng gặp quỷ bao giờ chưa?”.
Câu hỏi này khiến Hankyung căng thẳng, tứ chi anh rõ ràng cương cứng lên, rất lâu sau anh mới trả lời: “Không có, tôi chưa từng gặp quỷ”.
“Thả lỏng, đừng nghĩ đến đáp án, đừng nhớ đến những hình ảnh của quỷ trong ti vi trong phim ảnh, đáp án tự nó sẽ đến tìm anh. Được rồi, bây giờ tôi lại hỏi anh, có sự việc gì khiến anh cảm thấy quái lạ không, ví dụ như đột nhiên lạnh run, có tiếng kỳ quái, có mùi vị kỳ quái, cửa tự động đóng mở…”
“Cửa nhà vệ sinh…” Hankyung tự động tiếp lời.
“Nhà vệ sinh ở đâu.”
“Công ty, nhà vệ sinh nam của tòa nhà lớn công ty, tôi có gặp qua, tôi nhớ ra rồi?”
“Sau đó thì sao, anh đã làm gì?”
“Tôi đẩy hết cửa nhà vệ sinh ra, không có người. Có thể là gió thổi, nhưng tôi cảm thấy có chút sợ hãi, liền rời đi luôn.”
“Sau đó còn gặp phải sự việc gì khác không?”
“Sau đó? Sau đó tôi liền bắt đầu nằm mơ, rồi thì bị bệnh này, các sự việc khác, tôi không nhớ rõ nữa.”
Heechul hỏi đến đây, cảm thấy sự việc đã có manh mối. Cậu lại hỏi mấy câu nữa, nhưng không thu được tin tức có ích hơn, thế là liền kết thúc việc làm phép, để Hankyung nghỉ ngơi.
Cậu ra ngoài đem sự việc và phán đoán của mình nói với Lee Sungmin.
“Hàng ma sư, Hankyung?” Lee Sungmin vô cùng kinh ngạc.
“Cách thức anh ta động thủ với tôi rất giống, hơn nữa trong ý thức của anh ta, con dã thú hung dữ kia rất có thể là yêu thú. Trong ký ức kiếp trước của anh ta toàn là những thứ này, lại bị quỷ linh gây bệnh, khả năng anh ta là hàng ma sư thực sự rất lớn. Nhưng hàng ma sư thì không nên đầu thai vào gia đình thế này, cũng không thể nào không tìm được số liệu kiếp trước như vậy.” Heechul nhún vai: “Cho nên thật sự rất kỳ lạ”.
“Vậy bây giờ làm thế nào?”
“Tôi phải đưa anh ta đến chỗ anh ta nói gặp phải quỷ kiểm nghiệm một chút. Địa điểm xảy ra nguyên nhân sự việc sẽ khiến ảo ảnh của anh ta xuất hiện càng hoàn chỉnh hơn, như vậy sẽ tương đối dễ xác nhận. Chúng ta cứ về công ty báo cáo tình hình trước một chút, nếu như có thể làm thì sẽ chuẩn bị trước.”
Sungmin gật đầu, nhanh chóng nói chuyện này với bà Han, bà Han nghe nói việc trị bệnh có hy vọng, đương nhiên đồng ý ngay, toàn lực phối hợp trị liệu. Thế là Heechul và Lee Sungmin quay trở về công ty trước.
Giữa đường, điện thoại của Sungmin vang lên, cậu lấy ra nhìn, tên trên màn hình lại viết là “Vua của tôi”.
Cậu hoảng hồn một hồi mới nghĩ ra đây là ai, hóa ra Boss đã sửa tên gọi trong điện thoại của cậu, không sửa tên của Ryeowook mà lại sửa tên của mình,
Nhưng mà “Vua của tôi”, cách gọi này cũng quá ngượng nghịu nhỉ, Lee Sungmin gắt gỏng nhận điện thoại: “Sao anh lại có thể sửa tên trong điện thoại của em thành ra thế này?”. Xấu hổ chết đi được, may mà Heechul không nhìn thấy.
Giọng nói trầm thấp của Kyuhyun ở đầu dây bên kia: “Anh lại cứ cho rằng em sẽ căng thẳng hỏi trước, anh làm sao đã tỉnh rồi, sức khỏe thế nào rồi?”.
Lee Sungmin đỏ bừng mặt, lầm bầm nói: “Anh đã có thể gọi điện thoại đến, đương nhiên là tỉnh rồi”. Cậu ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Vết thương của anh không sao chứ?”.
Trong điện thoại không nghe thấy bên kia nói gì, nhưng Lee Sungmin biết Boss đang cười, sau đó cậu thấy Boss nói: “Anh không sao, nghỉ dưỡng một hồi là có thể khôi phục sức khỏe”.
Sau đó hai người đều không nói gì nữa, Lee Sungmin đợi rất lâu cũng chẳng thấy bên kia lên tiếng, cậu đành hỏi: “Vậy anh gọi điện làm gí?”.
“Muốn hỏi công việc của em tiến hành đến đâu rồi? Khi nào quay về công ty?”
“Bây giờ đang về, có chuyện gì sao?”
“Công ty vừa ra thông báo về nhân sự mới, có liên quan đến em, anh thân là người quản lý của công ty, xác nhận một chút khi nào em quay về nhận thông báo.”
“Thông báo nhân sự gì vậy?” Lee Sungmin căng thẳng, lẽ nào bởi vì cậu cự tuyệt anh, Boss đại nhân liền muốn lấy công báo thù riêng khai trừ cậu sao?
“Cũng không có chuyện gì lớn.” Tâm trạng của Boss dường như rất tốt, giọng nói thoải mái lộ rõ sự vui vẻ: “Xét thấy biểu hiện xuấl sắc của đồng chí Lee Sungmin trong công việc, đã có công hiến to lớn vì sự nghiệp phát triển nghiệp vụ hàng ma của công ty, bộ phận liên quan của công ty đã nghiên cứu và quyết định, thưởng cho đồng chí Lee Sungmin phần thưởng là tăng 20% lương, đồng thời chức vụ được điều chỉnh lên làm trợ lý tổng tài, có hiệu lực từ ngày hôm nay”.
“Thật sao?” Lee Sungmin mất đến năm giây để hưng phấn về việc tăng 20% lương kia, đầu óc nhanh như bay tính toán một chút đó là tăng lên bao nhiêu tiền, sau đó cậu nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, “Tổng tài là ai?”.
Kyuhyun nghe thấy câu hỏi này sắc mặt tối đen.
“Em nói xem?” Anh thở dài, Thỏ Con này, luôn lộ ra sự ngốc nghếch, ngày ngày đều gọi Boss, Boss, còn có thể hỏi được câu hỏi thiểu năng loại này.
Lee Sungmin hỏi xong cũng liền nhận ra mình lại mất mặt rồi. Cậu cốc cốc vào đầu mình, sao cứ gặp Boss là liền ngớ ngẩn như vậy. Cậu nhất thời cũng không biết nên tiếp lời thế nào, bản thân cậu vừa mới cự tuyệt anh, bây giờ đi làm trợ lý của anh hình như không ổn lắm, nhưng không tiếp nhận công việc này, e là cũng không được.
May mà Kyuhyun cho cậu một đường lui, “Em cứ quay về trước đi, chúng ta gặp nhau rồi nói”.
Lee Sungmin nhanh chóng dập máy, ngồi đó buồn rầu. Heechul nhìn cậu một cái: “Sao thế? Tổng tài chính là Boss mà, cậu ngốc thật”.
“Heechul, Boss thăng chức cho tôi rồi, cậu nói xem tôi nên làm thế nào?”
“Lương có tăng không?”
“Có tăng.”
“Vậy có gì mà phải băn khoăn, lương tăng là được rồi.”
Lee Sungmin gườm Heechul: “Heechul, cậu thật là không có nguyên tắc”.
“Tôi chính là người rất có nguyên tắc. Trong những tình huống không trái với lương tri đạo nghĩa, nhất thiết không được bỏ lỡ tiền, đây chính là nguyên tắc nhân sinh quan trọng nhất. Anh ấy thăng cho cậu làm chức gì?”
“Trợ lý tổng tài.”
Heechul cất tiếng cười khi khì: ‘”Cậu nói xem Boss lớn như thế này rồi rốt cuộc đã từng cưa cẩm bao giờ chưa, chiêu thức quá tệ”.
“Cậu đừng nói Boss như thế?” Lee Sungmin có chút không vui.
“Haizz, làm sao chứ, tôi đâu có nói anh ấy không tốt, sao cậu phải phản ứng như thế? Boss là người lạnh lùng siêu cấp, hơn nữa còn không biết tán tỉnh. Cậu xem, cậu đã không cần anh ấy rồi.”
“Là bản thân tôi không tốt, cậu đừng có nói Boss.” Lee Sungmin không thích người khác nói bất kỳ điểu gì không tốt về Boss, kể cả nói anh lạnh lùng cùng không được Heechul bị sự nghiêm túc của cậu dọa: “Được được, tôi sai rồi, Boss không lạnh lùng, người lanh lùng là cậu, như thế được rồi chứ”.
“Tôi đâu có?”
“Cậu vừa nói không ở cùng với Boss, nhưng lại bảo vệ anh ấy kinh như vậy. Đây chính là ‘lạnh lùng’ được chưa nào?”
Lee Sungmin chu môi lên, cậu đâu có lạnh lùng, không có mà. Heechul cũng không để ý đến cậu, tiếp tục lái xe.
Ngay khi Lee Sungmin quay lại công ty liền bị Boss đại nhân triệu đến gặp. Anh ở trong phòng làm việc lớn của tầng ba mươi tám, sắc mặt vẫn có thể coi là tốt, tuy nhìn có chút mệt mỏi, nhưng cũng không thấy rõ là có bệnh. Sungmin cũng thấy yên tâm phần nào.
Kyuhyun thấy Sungmin quy củ gõ cửa đi vào, không kìm được hơi mỉn cười: “Anh cho rằng em sẽ xông vào nhảy lên kháng nghị chứ?”. Anh dựa vào lưng ghế bằng da, ở cách Lee Sungmin cả một chiếc bàn lớn. Anh đơn thuần chỉ ngồi đó, còn có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng vẫn khiến người đối diện cảm thấy áp lực rất lớn.
Lee Sungmin cắn môi, thầm nhắc nhở bản thân phải có thái độ của một nhân viên: “Em nhận được thông báo nói anh muốn gặp em”.
Kyuhyun nhìn cậu, rất muốn nói rằng anh thích thấy cậu nhảy lên kháng nghị làm nũng hơn. Nhưng trước đây, điều anh sai chính là đã quá sốt ruột, mới dọa cho cậu phải chạy mất. May mà cậu còn chưa chạy quá xa, lần này anh sẽ cẩn thận xử lý.
Anh hắng giọng, nói: “Anh tìm em đến là muốn nói một chút về vấn đề sắp xếp công việc của em”. Thần sắc anh nghiêm túc, toát lên dáng vẻ của công việc.
“Anh lần này bị thương, là vì trúng mai phục. Trước đó nhận được tin tức ma thần Han In sắp phá phong ấn xuất thế, anh cùng với Jong Woon liền đi ngăn chặn. Nhưng trong tin tức tình báo có thiếu sót, bọn anh đã không phát giác ra, cho rằng chỉ cần đối phó với một tên, không ngờ rằng ma thần Lee Woo ở bên cạnh lại mai phục tấn công. Bọn anh thành công phong ấn được ma thần Han In, nhưng anh lại bị Lee Woo đánh bị thương.”
Lee Sungmin chăm chú lắng nghe, Kyuhyun tiếp tục nói: “Đại kiếp trời đất không còn xa nữa, tin tức của ma tộc sẽ ngày ngày càng nhiều, anh cần có một người hễ có tin tức đến thì giúp anh xử lý công việc ở phương diện này. Anh là Diêm Vương, chuyện này trong công ty không phải là chuyện được công khai, hơn nữa sau việc lần này, chúng ta lại chưa thể xác nhận trong công ty có nội gián hay không. Cho nên sau khi cân nhắc, anh cảm thấy em là lựa chọn thích hợp nhất”.
Có nội gián hại Boss? Lòng trung thành của Lee Sungmin lập tức được khơi lên, cậu nghiêm túc hỏi: “Boss, vậy em nên làm thếnào?”.
“Anh sẽ đem số liệu và tin tức tình báo của tất cả các ma thần đến cho em, em giúp anh thanh lọc và chỉnh lý. Em ở chỗ Ray cũng đã nửa năm, công việc phân tích và điều phối em chắc chắn cũng quen rồi. Theo dõi đầu mối, điều phối nhân viên đều do em sắp xếp. Nếu có gì không hiểu, cứ trực tiếp tìm anh hoặc hỏi Happy. Ngoài ra, tin tức anh bị thương lần này và hành tung về sau, đều nằm trong phạm vi bảo mật, ở công ty ngoại trừ Happy và Smile, em không được nói cho bất cứ người nào?”
“Bất cứ người nào sao?”
“Đúng.”
Lee Sungmin nặng nề gật đầu: “Em nhất định sẽ làm được”.
Kyuhyun mỉm cười, đột nhiên nói một câu: “Nếu em đối với chuyện giữa hai chúng ta cũng có lòng tin giống như đối với công việc thế này thì tốt biết bao”. Không đợi cho Lee Sungmin phản ứng, anh lại nói tiếp: “Bắc Âm Vương xuất thế rồi, mục tiêu của ông ta là anh, chúng ta có người cung cấp tin đang tìm ông ta, ông ta cũng có người cung cấp tin đang theo dõi anh. Bên ngoài có một số hàng ma sư chúng ta đang không biết rốt cuộc là đứng về phía nào. Giống như bọn Ha Ji Hee và Choi Siwon vậy, họ chỉ trọng về sức manh và quyền thế, không để ý đến việc giúp đỡ người khác, chúng ta cần phải điều tra rõ hành động và mục đích của họ. Ngày mười lăm tháng Bảy hôm đó, bởi vì trời đất chấn động, yêu ma mới nhân cơ hội tàn phá giết chóc bừa bãi. Bắt đầu từ lúc ấy, vụ án ở các nơi tăng lên đến 28%, cho nên những nhân lực khác cần phải đem tinh lực dồn vào trong đó. Mà đại kiếp trời đất, chuyện của ma thần, con người biết được càng ít càng dễ xử lý. Tầng lầu này cũng có một phòng giám sát điều khiển, khi cần thiết em có thể dùng căn phòng đó”.
“Vậy bọn Huyền Thiên Ngọc Nữ thì sao?”
“Những việc thần tộc làm cho tới nay vẫn có thể coi là quang minh chính đại, trước khi tìm được người thay anh, bọn họ sẽ không làm gì anh cả, dù sao nhân gian sinh tử hỗn loạn, cũng không phải là điều bọn họ muốn thấy. Nếu thực sự muốn xuống tay với anh, bọn họ nhất định sẽ đường hoàng mà đến.”
“Người thay thế anh?” Đến Diêm Vương cũng bị thay thế sao?
“Ryeowook, Jong Woon, Bắc Âm Vương, ba người này có khả năng được chọn cao nhất. Bọn họ đối với hồn phách và quản lý luân hồi đều có kinh nghiệm.”
“Ryeowook và Jong Woon?” Lee Sungmin nghe thấy điều này thì vô cùng kinh ngạc.
Kyuhyun cười cười: “Khả năng là Jong Woon không lớn, cứ coi như anh không còn nữa, cậu ấy cũng sẽ không đi đánh Ryeowook, chắc chắn không tự mình lên ngôi. Bắc Âm Vương tuy cũng coi là người của thân tộc, nhưng ông ta hành sự tàn bạo, Cửu Thiên Huyền Nữ sẽ xếp ông ta ở phía sau, cho nên lựa chọn đầu tiên nhất định là Ryeowook”.
Lee Sungmin vội nói: “Ryeowook sẽ không làm đâu?”.
“Phải xem điều kiện là gì, nếu như Ryeowook không lên thì đến lượt Bắc Âm Vương, em nói xem Ryeowook có phải lên hay không?”
“Vậy còn anh thì sao.” Sungmin lo lắng: “Anh còn đây, Bắc Âm Vương nhất định không thể được”.
Kyuhyun nhìn cậu, ngẫm nghĩ những lời mình sắp nói ra không biết có làm cậu sợ hay không, cuối cùng anh vẫn quyết định không nói.
Sungmin nhiệt huyết thanh xuân lại sôi trào, cậu nắm tay lại giơ lên: “Boss, anh yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực. Tuy em chẳng có bản lĩnh gì, nhưng chỉ cần mọi người chăm chỉ cố gắng, những kẻ xấu đó chắc chắn sẽ chẳng có đất mà diễn”. Kể cả là thần tộc, muốn ức hiếp Boss cậu cũng không cho phép.
.
.
.
Kết thúc chương 31
.
.
.
Ai da, Lee Sungmin cậu thật là cứng đầu ah~
Tội nghiệp anh Kyu quá đi >_<
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.