Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 34

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 34

.
.
.

Kyuhyun lại nói: “Bảo Hankyung nằm viện nghỉ ngơi hai ngày, báo cáo sự việc của anh ta, hai ngày sau tôi sẽ đưa cậu, cậu cầm giao cho anh ta, rồi cùng anh ta đến Waiting uống nước”.

“Ồ ồ.” Heechul gật đầu như bổ củi, tốt quá rồi, hóa ra là nói chuyện này. Ngẫm nghĩ một hồi lại thấy không đúng: “Vậy báo cáo không phải do bên tôi đưa ra sao?”.

“Cậu ngoại trừ biết anh ta là hậu nhân của Hàn gia, còn biết cái gì?”

Heechul lướt một lượt trong não, đúng là không biết cái gì thật, Hàn Kim mắng mấy câu kia, cũng chẳng để lộ quá nhiều tin tức. Kyuhyun nói: “Trên tay cậu không có tin tức chính xác, có thể viết ra cái gì? Tôi sẽ xử lý, hai ngày sau đưa báo cáo cho cậu”.

Heechul đồng ý, quay người vừa đi vừa suy nghĩ, cứ  đưa luôn tin tức cho cậu chẳng phải cũng được sao, luôn là vụ việc của ai, người đó báo cáo mà, từ khi nào Boss lại thông cảm đến cấp dưới như thế, còn tranh làm việc nữa? Nhưng cậu rất nhanh chóng gạt hết ra khỏi đầu, dù gì cậu cũng có lợi rồi, hi hi.

Lee Sungmin ở bên này cũng kỳ quái hỏi: “Boss, vụ án này quan trọng như vậy sao, anh còn phảỉ đích thân viết báo cáo?”.

“Ai nói anh viết.”

“Vừa rồi anh nói mà.”

“Anh có trợ lý, việc gì anh phải viết” Sự tự tin đầy lý lẽ của người làm chủ.

Lee Sungmin còn chưa khôi phục được thần trí, rất tự nhiên tiếp lời nói luôn: “Ồ, vậy thì ai làm, em có thể giúp thông báo”, Boss ở tầng dưới tổng cộng có năm người trợ lý. Bọn họ chủ yếu điều phối quản lý việc vận hành các công ty con và chi nhánh công ty của tập đoàn, còn đối với sự việc hàng ma thì rất ít can thiệp.

“Thỏ Con ngốc.” Kyuhyun kéo cậu lên xe, duỗi tay cốc vào đầu của cậu. “Em ngốc hơn chút nữa thì tốt rồi.”

Lee Sungmin bịt vào chỗ bị cốc, chu miệng lên, đã biết mình sai ở đâu rồi: “Em mới nhận chức chưa được bao lâu, còn chưa quen việc. Em cũng không quá ngốc mà, chẳng qua có lúc đầu óc không được nhạy bén thôi, bình thường đều rất nhanh nhẹn”.

“Cho nên anh nói em ngốc hơn một chút nữa mới tốt, lúc cần nhanh nhẹn thì không nhanh nhẹn, lúc không cần nhanh nhẹn lại suy diễn rất nhanh.”

Lee Sungmin giả ngốc không nghe thấy, lúc này không nhanh nhẹn là đúng rồi, anh vừa nói những lời mờ ám cậu liền không biết nên phản ứng như thế nào mới được.

Hai người đều không nói gì, Kyuhyun lái xe trên đường về nhà, trong xe yên tĩnh một lát, Lee Sungmin đã hết kiên nhẫn, “Boss, người anh tìm đến là Hàn Kim?”.  


“Đúng.”

“Thật đáng tiếc, em lại không gặp được. Thiền sư bắt quỷ đó, không biết hình dáng của ông ấy có giống trong truyền thuyết không?”

“Có gì đáng gặp chứ. Diêm Vương bày ra trước mặt cũng không thấy em hy vọng, một Hàn Kim lại khiến em hưng phấn thành ra thế này.”

Khẩu khí ấm ức của anh khiến Sungmin không kìm được vỗ anh một cái: “Chuyện này đâu có giống nhau, Boss là người của mình, Hàn Kim thì trong thần thoại mới có”.

Câu “người của mình” kia khiến Kyuhyun mỉm cười, Lee Sungmin lại hỏi: “Vậy ông ấy có phải không quay lại nhân gian hàng ma bắt quái nữa không? Cũng không nghe thấy người trong công ty nhắc đến”.

“Ông ấy với mấy vị thiên sư hàng ma cùng nhau trấn giữ ác hồn. Lần này phải để ông ấy xuất hiện, anh còn phải bảo cho Jong Woon nữa, để cậu ấy bổ sung chỗ thiếu này một lát mới được.”

“Vậy Hankyung rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chẳng phải nói hàng ma sư ưu tú đều có thiên chức trên mình sao, cứ coi như luân hồi chuyển thế, cũng sẽ luân hồi đến cùng một gia tộc, tiếp tục trở thành hàng ma sư. Giống bọn Heechul, Shindong những hàng ma sư cấp một này chẳng phải đều như vậy sao? Vậy Hankyung làm sao lại sinh vào trong một gia đình bình thường?”

Kyuhyun nghiêm túc nhìn cậu một cải: “Em rất quan tâm đến anh ta?”.

“Đều là bạn học mà, lại là bạn tốt, em không có ý khác.” Ngữ khí của anh lộ rõ vẻ không vui, Lee Sungmin nhanh chóng giải thích.

Kyuhyun nhìn cậu mấy cái, lúc này mới trả  lời: “Hàn gia vẫn luôn là lão đại hàng đầu trong các thế gia hàng ma loài ngườí, nổi tiếng bởi vì có gia quy và sự nghiêm khắc của Hàn Kim. Đệ tử của Hàn gia, từ nhỏ đã phải trải qua huấn luyện sàng lọc rất nghiêm khắc, có thiên phú và năng lực thì làm hàng ma sư, trình độ không đủ thì sẽ bị đẩy ra ngoài làm nghề khác. Ở Hàn gia, không làm được hàng ma sư là một sự sỉ nhục. Hàn gia mỗi lần cách hai ba đời, thì sẽ sinh ra một người cực kỳ có thiên phú, anh ta trời sinh đã mang năng lực thiên nhãn có khả năng phân biệt quỷ yêu. Người này được Hàn gia gửi gắm nhiều hy vọng, sự huấn luyện đối với anh ta cũng đặc biệt nghiêm khắc”.

“Người đó chính là Hankyung?” Lee Sungmin đã dần hiểu ra: “Anh ấy mỗi một kiếp đều mang thiên phú này sinh ra trong Hàn gia, mỗi một kiếp đều phải hàng ma trừ yêu?”.  

Kyuhyun gật đầu, Lee Sungmin ngẫm nghĩ, thở dài: “Thực ra như thế thực sự quá đáng thương. Mỗi kiếp đều không thể sống yên ổn”.

“Có lẽ anh ta cũng là nghĩ như thế. Vào một trăm năm trước, kiếp trước của Hankyung ra đời, tên là Hàn Canh, vào lúc đó Ha gia trong giới hàng ma cũng danh tiếng rạng ngời, địa vị lão đại của Hàn gia bấp bênh không ổn định, Hàn Canh ra đời, mang đến hy vọng cho Hàn gia, bọn họ hy vọng đứa trẻ với năng lực thiên nhãn này có thể vì bọn họ giữ vững được danh dự của gia tộc. Nhưng bọn họ làm thế nào cũng không ngờ được rằng, Hàn Canh này lại là một kẻ nhát gan.”

“Nhát gan?”

“Ừm, thiên phú của Hàn Canh và sự nhát gan của anh trong giới hàng ma năm đó danh tiếng như nhau. Anh ta từ  nhỏ đã có khả  năng nhìn một cái liền biết được đối phương là loại yêu quái gì, có đạo hạnh sâu như thế nào, cho nên anh ta rất dễ dàng biết được phải khắc chế, tiêu diệt chúng ra sao. Nhưng anh ta lại rất nhút nhát, sợ phải chiến đấu, sợ hãi yêu quỷ, đã mấy lần chạy trốn ngay trong trận hàng ma. Bởi vì mỗi một kiếp trước của anh ta đều là chiến tích sáng chói, địa vị trong tộc phả cũng chỉ xếp sau tổ sư Hàn Kim, bọn họ gọi anh ta là Thiên nhãn thần tướng. Cho nên Hàn Canh ở kiếp này biến thành như thế cả gia tộc đều không có cách nào tha thứ được. Thế là các trưởng bối càng thêm nghiêm khắc với anh ta, huấn luyện càng gắt gao hơn, hy vọng có thể thông qua khổ luyện, luyện cho gan anh ta lớn hơn một chút. Hàn Canh cũng thực sự đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ rồi, lập được không ít chiến công. Nhưng vào năm anh ta bốn mươi tuổi, anh ta đột nhiên vô duyên vô cớ qua đời. Có lời đồn nói là anh ta tự  sát, nhưng Hàn gia đương nhiên không thừa nhận. Điều kỳ quái đó là, hồn phách của Hàn Canh không biết đã đi đâu, người ta không cách nào tìm thấy được. Hàn gia làm phép, mời tổ sư truyền lời, muốn để địa phủ giúp bọn họ  tìm thấy linh hồn của Thiên nhãn thần tướng, hy vọng anh ta lại chuyển thế  lần nữa. Thế nhưng địa phủ bọn anh cũng không tìm thấy anh ta.”

“Hàn gia đó nhất định rất thất vọng nhỉ, hàng ma sư lợi hại nhất của bọn họ không còn nữa.”

“Không chỉ là thất vọng, Hàn gia mấy chục năm nay, không biết là vì sao, không còn sinh được thêm một hàng ma sư nào đạt tiêu chuẩn nữa. Bắt đầu từ sau khi Hàn Canh qua đời, Hàn gia đã xuống dốc trong giới hàng ma rồi.”

“Vì sao vậy? Chỉ là thiếu đi một vị Thiên nhãn thần tướng, Hàn gia nhà bọn họ chắc còn rất nhiều hàng ma sư ưu tú chứ. Anh chẳng phải nói Thiên nhãn thần tướng phải cách hai, ba đời mới sinh ra một lần sao, vậy khi anh ta không xuất hiện, Hàn gia lẽ nào sẽ không có người nữa.”  

“Đây chính là nguyên nhân bọn anh chắc chắn Hàn Canh chết là do tự sát. Mặc dù Hàn gia không thừa nhận, nhưng bọn họ gặp phải những thiên tai lại là sự thực không thể tranh cãi được. Có thiên phú tức là anh ta có thiên chức, đây là trách nhiệm các đời gia tộc hàng ma phải gánh vác. Hàn Canh tự sát chính là trốn tránh thiên chức, anh ta còn làm một việc khác, đó là đã tự cất giấu linh hồn của mình đi. Anh ta không chịu tiếp tục thực hiện chức trách, cho nên Hàn gia mới có kết quả thế này.”

“Boss, em cảm thấy, những trải nghiệm này rất giống như đang nói về chú thỏ trước đây. Chú thỏ đó có thiên phú, nhưng lại không chiến đấu đánh trận, vậy có phải là em cũng sẽ gặp tai họa không?”

“Không đâu.”

“Vì sao?”

Kyuhyun mím chặt môi không đáp, tựa như đang rất chuyên tâm lái xe. Sungmin đẩy đẩy cánh tay của anh, thúc giục: “Boss?”.

Kyuhyun chẳng biết làm thế nào, chỉ đành nói: “Em sẽ không vậy đâu, yên tâm, đã có anh đây”.

Lee Sungmin thở ra một hơi: “Có núi lớn dựa dẫm đúng là không tồi, vậy Hàn Canh kia thực sự rất đáng thương, chắc chắn trong lòng anh ta rất khổ sở, nhưng mà không có người nào có thể thông cảm được, cuối cùng không thể không lựa chọn con đường tự sát. Con người nếu không bị ép đến đường cùng, thì sẽ không đối xử với chính mình như vậy”.

“Ngốc nghếch!” Kyuhyun không định giải thích với cậu, tai họa là chuyện ai cũng không thể kháng cự được, tai họa của Thỏ Con chuyển thế thực ra đã báo lên người Diêm Vương anh, nhưng mà Thỏ Con không biết cũng tốt, anh hy vọng nếu như cậu có thể chủ động hôn anh, thì đó là bởi vì yêu anh, chứ không phải là cảm thông và báo đáp.

Thế nhưng lý luận đáng thương này, Kyuhyun cảm thấy vẫn cần thiết phải giáo dục thỏ ngốc này một chút. “Người đã quen thuộc và nắm rõ luân hồi thì hiểu biết đối với sống chết sẽ không giống như người bình thường. Chỉ cần không bị hồn bay phách tán, chính là đang sinh tồn. Đối với Hàn Canh mà nói, tự sát không phải là kết thúc của sinh mệnh, mà là cơ hội và bắt đầu của sinh mệnh mới. Anh ta chắc chắn đã lén chuyển mệnh luân hồi, tìm mục tiêu đầu thai cho mình. Gia cảnh và bố mẹ của Hankyung chẳng phải rất tốt sao? Hàn Canh nỗ lực thủ đoạn, sắp xếp mệnh tốt cho mình, nhưng mà anh ta làm thế nào cũng không ngờ được, ở kiếp này, anh ta sẽ bị nhiễm chứng rối loạn ký ức của kiếp trước. Đây cũng coi là thiên mệnh không thể tránh được.”

“Boss, vậy em có phải cũng sẽ thiên mệnh không thể tránh được không?”  

Kyuhyun cau mày: “Cái gì em cũng gắn lên người mình, muốn tự tìm phiền phức sao?”.

“Bởi vì thật sự là rất giống, đương nhiên sẽ có liên tưởng.”

“Thỏ Con, có anh ở đây, không người nào có thể ép em làm chuyện mà em không muốn, anh đảm bảo.” Đây chắc có thể coi là những lời nói ngọt ngào đường mật nhất của Kyuhyun rồi.

Lee Sungmin nghe thấy lời này, đột nhiên trong lòng mềm nhũn, cậu hơi đỏ mặt, cắn môi, thật sự không biết nên đáp như thế nào. Cậu phải xua đi, không thể rơi vào bẫy được.

Kyuhyun cũng cảm thấy có chút khó chịu, dù gì, ý tứ của anh đều nói rất rõ ràng rồi.

Sau đó hai người không nói lời nào nữa quay về đến cao ốc Đế Cảnh. Khi đợi thang máy, Lee Sungmin đột nhiên thở dài: “Boss, vậy Hankyung vẫn có thể có cơ hội lựa chọn vận mệnh phải không?”.

“Đương nhiên, vận mệnh vẫn luôn do chính mình lựa chọn. Chỉ  là có nhân thì có quả, rất nhiều người cho rằng vận mệnh đang thao túng chính mình, thực ra tất cả mọi “nhân” đều là tự mình trồng ra. Con người, chẳng qua là kẻ đồng lõa của vận mệnh. Chứng rối loạn ký ức kiếp trước này là mấy năm nay mới bắt đầu lan ra, nếu như Hàn Canh không phải quá tham lam, lựa chọn đúng số mệnh của Hankyung, anh ta lựa chọn một người bình thường, sớm đầu thai mấy chục năm, thì chưa chắc đã phải đối diện với tình trạng hiện nay.”

Lee Sungmin nhăn nhăn mũi: “Vậy em nhất định sẽ không tham lam”.

Kyuhyun cười cười, nhìn cậu một cái đầy thâm ý:  “Anh trước đây cũng luôn khẳng định mình không tham lam, sau này lại phát hiện căn bản mình không làm được. Khi em có cơ hội đạt được điều gì, muốn vứt bỏ quả thật là quá khó”.


Lúc Hankyung tỉnh lại trong bệnh viện, đã là hai ngày sau. Bà Han vẫn luôn túc trực bên cạnh giường, nhìn thấy con trai bảo bối mở mắt ra rồi, bà vui mừng vạn phần, nhanh chóng gọi bác sĩ, lại vội vội vàng vàng hỏi anh có chỗ nào khó chịu không.

Ngoại trừ toàn thân đau mỏi ra, Hankyung cũng thật sự không cảm thấy có chỗ nào không tốt. Anh lần này ngủ một giấc cực ngon, tựa như đến một giấc mơ cũng đều không có. Chỉ  là không ngờ  rằng mới ngủ một chút mà đã hai ngày rồi, bản thân anh nghe cũng giật thót mình.  

Bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe, thông báo anh không sao. Lúc này bà Han mới yên tâm lại. Kéo anh lôi thôi dài dòng nói: “Con trai à, con thật là dũng cảm. Heechul nói với mẹ rồi, con là muốn đi cứu một bạn học, không ngờ rằng đụng phải sào huyệt của bọn cướp khốn nạn. Nhưng mà sự việc này về sau không được lặp lại nữa, mẹ chỉ có một đứa con trai là con đây, con nếu có xảy ra vấn đề gì, bảo mẹ biết phải làm thế nào?”. Bà rót một cốc nước đưa cho Hankyung, lại nói: “Bắt người xấu, ở đó có cánh sát, bắt yêu ma quỷ quái, đã có người của Heechul, sau này nếu như con lại gặp phải những chuyện nguy hiểm như thế, nhất quyết không được kích động ra mặt”.

Hankyung đón chiếc cốc, gật đầu. Dũng cảm? Anh hình như từ  trước đến nay chưa từng được người khác khen là dũng cảm. Anh làm sao mà cứ chỉ nhớ rằng, hình như rất lâu rất lâu trước đây, có người đã trỏ vào mũi anh mà mắng nhát gan, bạc nhược?

Đúng rồi, quái nhân có râu đột nhiên xuất hiện kia còn nói anh làm mất mặt tổ tông Hàn gia, tuy không có ai bảo cho anh, nhưng anh cũng tự biết, người có râu này là Hàn Kim. Nhưng anh làm sao mà lại làm mất mặt nhà Hàn Kim được? Lẽ nào…

“Nghe nói người bạn học kia của con đã không sao rồi, hai mẹ con đều bình an. Phía cảnh sát bên kia cũng không đến, hình như mấy người bên Kim thiếu gia đã giải quyết vấn đề này rồi?” Bà Han dài dòng cả nửa ngày, nhìn con trai vẫn không có phản ứng, ngẩn ra thẫn thờ, còn sắc mặt càng lúc càng không tốt, bà có chút hoảng: “Hankyung, con không phải là lại phát tác chứ. Heechul nói hôm nay sẽ đưa con đi làm bước trị  liệu cuối cùng, làm xong cái đó, con sẽ không sao nữa. Nếu con không thoải mái, cố  chịu đựng một chút, cậu ấy chắc là sắp đến rồi. Mẹ gọi điện thoại giục cậu ấy”.

Hankyung thấy bà như vậy liền cười: “Mẹ, con không sao, con chỉ đang nhớ lại, hôm đó thật sự rất nguy hiểm”.

“Chuyện đã qua rồi thì đừng nghĩ nữa, bình an là tốt rồi. Sau này cẩn thận một chút.”

Sau này? Hankyung không biết sau này của mình sẽ như thế nào. Hàn Kim đó nói vận mệnh không cách nào chạy trốn được, lời nói như còn vẳng bên tai khiến anh cảm thấy hoảng hốt lại hoang mang.

Đến chiều, Heechul tới, Han gia bên này đang làm  thủ  tục cho Hankyung ra viện. Heechul chào hỏi với bà Han, hỏi rõ tình trạng sức khỏe của Hankyung rồi đưa anh đến Waiting.

Hai người ngồi trên xe, Heechul không vội lái đi mà lại lấy từ trong túi ở sau ghế ra một miếng ngọc màu đỏ máu, còn có một cuốn kẹp file đưa cho anh: “Viên ngọc lão tổ tông nhà anh đưa cho, tôi sợ anh hôn mê không tỉnh làm mất, nên giúp anh cất giữ. Chỗ giấy tờ này là tư liệu báo cáo về thân phận kiếp trước của anh, rất rõ ràng, anh xem trước một chút đi, sau đó tự anh quyết định có muốn nói cho gia đình anh không”.  

Hankyung ngập ngừng một chút, rồi vẫn nhận lấy. Ngọc đỏ rất nóng tay, báo cáo cũng như nặng trình trịch, Heechul hiếm khi tế nhị xuống xe nói đi loăng quăng gần đấy, để cho anh có không gian riêng một mình.

Báo cáo rất dài, đầu tiên là giải thích quan hệ kiếp này kiếp trước, đặc biệt chú thích rõ việc có thiên phú hoặc là sắp xếp chuyển thế thông thường của hàng ma sư ưu tú, năng lực chính là thiên chức, nếu như không có sự việc ngoài ý muốn xảy ra, bọn họ sẽ lại chuyển thế vào cùng một gia tộc tiếp tục làm hàng ma sư. Nếu như toàn bộ gia tộc diệt vong, thì mới có khả năng chuyển thế đến một gia tộc khác, nhưng khả năng rất lớn sẽ vẫn tiếp tục làm hàng ma sư.

Hankyung cuối cùng cũng biết được kiếp trước của mình như thế nào.

Hàn Canh, hàng ma sư trong gia tộc của Hàn Kim, còn gọi là Thiên nhãn thần tướng. Hơn nữa giống như những gì trong lòng anh cảm thấy, anh rất mẫn cảm đối với chữ “chạy” này, là bởi vì kiếp trước, anh đã từng chạy trốn khi lâm trận, mà khoa trương hơn đó là cuối cùng lại dùng cách tự vẫn để trốn tránh cái gọi là thiên chức của bọn họ.

Anh đã dùng pháp thuật để lẩn tránh sự tìm bắt của quỷ sai, sau đó sắp xếp tính toán ra số mệnh đẹp nhất để cho mình đầu thai, lại làm phép hoán đổi thay thế hồn phách vốn được định sẵn đầu thai vào mệnh đó, sắp xếp vận mệnh chuyển thế cho mình mà thần không biết quỷ không hay.

Cho nên kiếp này của Hankyung, là anh ăn trộm được.

Hankyung đọc đến mức tay chân run rẩy, trong lòng có một cảm giác khó tả.

Anh gấp tập tư liệu nặng trịch lại, vứt lên chỗ ngồi phía sau, xoa mặt một cái rồi mở cửa xe, cảm thấy mình cần ra ngoài hít thở không khí.

Heechul đang nhàn nhã ngồi trên ghế uống cà phê cách đó mấy bước chân, trên tay còn cầm một túi bánh màn thầu nhỏ không biết là mua được từ đâu, cậu ăn hai chiếc rồi ném sang cho một chú chó lang thang bên cạnh hai chiếc.

Nhìn thấy Hankyung sắc mặt xám xịt ủ rũ đi ra khỏi xe cậu liền vẫy tay với anh, vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.

Hankyung đi đến, nhận lấy chai nước khoáng cậu đưa, cầm trong tay mà không uống, anh nhất thời cũng không biết phải nói gì mới được nên chỉ ngồi đó. Heechul cũng không để ý đến anh, vẫn cứ cho chó ăn.

Hankyung ngồi ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng nói: “Linh hồn vốn dĩ nên đầu thai thành Hankyung kia đâu? Bây giờ như thế nào rồi?”.

Cánh tay đang ném màn thầu của Heechul sững lại, cậu quay đầu nhìn anh: “Không ngờ rằng vấn đề đầu tiên anh hỏi sẽ là câu này”.  

Hankyung nhìn vào mắt cậu, lại hỏi: “Vậy sau khi linh hồn đó bị hoán đổi, đã chuyến thế đến đâu rồi?”.

”Không còn nữa.” Heechul ném toàn bộ chỗ bánh màn thầu đi, phủi phủi tay.

”Không còn nữa là ý gì?” Hankyung có dự cảm rất xấu.

“Hồn phách có số, địa điểm đầu thai cũng có số, nếu như một địa điểm bị  chiếm dụng rồi, kẻ chiếm dụng lại không muốn để người khác biết được tự nhiên vô cớ thừa ra một hồn phách, vậy thì chỉ có cách là tiêu diệt cái hồn phách thừa đó đi.”

Hankyung hiểu ra, anh mím chặt môi, bế tắc đến phát hoảng, anh trước đây lại làm ra được chuyện như thế, thân phận Hankyung của anh đây chẳng lẽ lại có được bằng cách đó sao.

Heechul ném chiếc cốc giấy đã uống hết cà phê vào thùng rác, nói: “Được rồi, anh cũng không cần tự trách mình, sau khi luân hồi thì là cuộc sống hoàn toàn mới, quá khứ các loại đều không liên quan đến anh, xử lý xong chuyện của hôm nay mới là chính đạo”.

Lời nói này thực sự rất có lý, nhưng mà Hankyung nhận được bản báo cáo kia thì đã phải chịu kích động quá lớn, nhất thời vẫn không có cách nào tiếp thu được. Anh ngồi một lát rồi nói: “Không ngờ cậu còn có thể nói ra những lời nhân tính như vậy”.

“Xí, ông đây thấy quá nhiều rồi, những vụ án rối loạn ký ức kiếp trước loại này, tôi đã từng nhận rất nhiều. Mỗi một người, không đúng, nên nói là quá khứ của mỗi một linh hồn đều là một câu chuyện, xấu hơn anh, thảm hơn anh, đều có. Nếu như cứ chìm đắm trong quá khứ, vậy đời này chẳng phải cũng lại bỏ đi rồi sao? Cho nên anh còn phiền não gì chứ, điều này thực ra rất ngu ngốc, có đúng không?”

“Nhưng cảm giác như thế này rất kỳ quái.” Hankyung không kìm được nói ra cảm nhận của mình: “Cứ giống như là cậu đang xem một bộ phim, trong đó hành động của nhân vật chính kia cậu không thể chấp nhận nổi, nhưng đột nhiên lại có người nói cho cậu, người đó chính là cậu, những chuyện đó đều do cậu làm. Tôi, tôi thật sự không biết nên nói như thế nào, chính là khiến người ta không dễ gì tiếp nhận”.

“Anh cũng nói là xem phim mà, xem xong thì bỏ đi. Thay vì suy nghĩ xem trong bộ phim diễn cái gì, chẳng thà nghĩ xem sau khi ra khỏi rạp chiếu phim đi đâu để ăn cơm, ngày mai đi làm phải làm những công việc gì, khi nào thì ông chủ sẽ  tăng lương, ngày mai lại nên hẹn với người nào…”

Heechul hào phóng xua xua tay, ngữ khí biểu cảm và lời nói của cậu chọc cho Hankyung bật cười. “Vừa rồi cậu cho rằng vấn đề đầu tiên tôi hỏi sẽ là hỏi cái gì?”

“Những chuyện này không phải sự thật đúng không? Tôi nên nói thế nào với mẹ tôi đây?”, Heechul nhún vai, dùng ngữ khí khoa trương, diễn một lượt.  

Hankyung lại cười, nghĩ một lát: “Có thể nào không nói cho mẹ tôi không?”.

“Có thể.” Heechul rất sảng khoái, đứng dậy phủi mông, kéo Hankyung đi về phía xe: “Có vài khách hàng, chúng tôi cân nhắc đến năng lực chịu đựng tâm lý, ngay đến bản thân họ còn không được nói cho biết. Dù gì sau khi uống thuốc, vấn đề ảo ảnh sẽ không còn tái diễn nữa. Cứ coi như căn bệnh tinh thần của mình đã được chữa khỏi rồi, sau này sống những ngày tháng tốt đẹp là được. Nhưng mà anh tương đối đặc biệt, lão tổ tông nhà anh đã nhảy ra rồi, Boss cũng nói báo cáo bắt buộc phải đưa cho anh xem, cho nên anh vẫn nên xốc lại tinh thần cho tốt đối mặt với quá khứ đi, không nên suy nghĩ, càng không được nghĩ bừa. Còn về chuyện nên nói như thế nào với người nhà của anh, do anh tự quyết đinh”.

Hai người lên xe lái về  phía Waiting. Hankyung ngẫm nghĩ hồi lâu, lại hỏi: “Miếng hồng ngọc kia, là có ý nghĩa gì?”.

‘”Không rõ, đó là đồ của nhà anh, anh giữ lấy là được. Cứ coi như đồ cổ, chắc cũng đáng giá lắm, lần này anh trúng quả rồi.”

Trúng quả rồi? Hankyung xoa xoa miếng ngọc trong tay, anh thà phải bồi thường, cũng không muốn có thứ đồ này.

Chẳng bao lâu sau hai người đã tới Waiting. Theo lệ, Cheerin đã đợi ở đó, cậu nhận được tư liệu hồn lực của Hankyung từ trước, hôm nay chỉ chờ bọn họ đến.

Rất nhanh, một cốc đồ uống được đưa ra, Hankyung kinh ngạc nhìn nhìn, anh còn cho rằng sẽ  là thuốc, không ngờ  thứ này lại giống như là cocktail trong một quán bar.

“Cái này, tên là gì?” Anh cầm chiếc cốc bưng cẩn thận.

“Thời khắc gặp ma.”

Heechul ở bên cạnh nói: “Uống đi, không có độc đâu”.

Thời khắc gặp ma? Đây là cái tên quỷ gì vậy, thật là tà đạo. Hankyung nhăn mày lại, cắn răng, ngẩng cổ uống ực một hơi hết sạch. Có chút mùi vị đắng cay, sau khi vào họng một lát lại là vị ngọt đăng đắng như đang uống trà.

Uống hết rồi nhưng một chút cảm giác cũng không có, cơ thể anh chẳng thấy phản ứng gì. Anh nhìn Heechul giống như dò hỏi, lại bị cậu dùng lực vỗ một cái vào vai: “Được rồi, tiểu mặt trắng, chúc mừng anh thoát khỏi ác mộng, quay lại làm người”.

Như thế này thì coi là xong rồi? Hankyung vẫn cảm thấy hình như có việc gì vẫn chưa hoàn thành. Anh vừa muốn xác nhận một chút thì điện thoại lại đột nhiên vang lên, nhìn qua, thì ra là Lee Sungmin. Hankyung vui mừng nhanh chóng nhận cuộc gọi.  

“Hankyung, anh làm xong trị liệu rồi phải không?” Lee Sungmin hai ngày nay tìm kiếm trong kho số  liệu, xem số  liệu, dưới chỉ đạo của Kyuhyun cuối cùng cũng hoàn thành báo cáo rồi. Cậu rất cảm thông với Hankyung, bọn họ đều là có những trải nghiệm kiếp trước khiến bản thân hiện tại không vui vẻ.

“Ừ, vừa mới uống xong. Heechul nói đã OK rồi.” Sự quan tâm của Lee Sungmin khiến Hankyung vui ngoài mong đợi, anh cầm điện thoại đến bên cửa kính nói chuyện.

Heechul nhân cơ hội này nhỏ tiếng hỏi Cheerin: “Chị Rin, sao mà của anh ta cũng là ‘Thời khắc gặp ma’?”.

“Ý nghĩa trong cốc chính xác là như thế.” Sau khi gặp ma sẽ có sự việc xảy ra, bọn họ ai cũng không cách nào khống chế được.

Heechul chống cằm: “Anh ta và Lee Sungmin cũng thật là có duyên”.

Lee Sungmin trong điện thoại bên kia cũng thực sự kinh ngạc: “Cốc đó của anh cũng gọi là ‘Thời khắc gặp ma’? Của em cũng như vậy”.

Hankyung ngạc nhiên: “Em cũng từng mắc bệnh này?”.

“Không phải, em chỉ từng uống ở Waiting thôi, cốc đồ uống đó rất thần kỳ. Có thể đoán mệnh.’”

”Đoán mệnh? Vậy ‘Thời khắc gặp ma’ có ý nghĩa gì?” Hankyung trong lòng căng thẳng, từ này khiến anh thấp thoáng có chút cảm giác bất an.

“Từ tình hình của bản thân em mà nói, chính là sau khi gặp ma, sẽ xảy ra rất nhiều chuyện khiến cuộc sống của chúng ta khác hoàn toàn so với trước đây.”

“Ví dụ như là gì?”

Lee Sungmin im lặng một lát, cuối cùng nói: “Em trở thành hàng ma sư”.

Hankyung cũng im lặng, kiếp trước của anh chính là vì không muốn làm hàng ma sư mới làm chuyện xấu.

“Hankyung, anh đừng có buồn, kiếp trước của anh và anh không phải là một người, anh không cần vì việc làm của anh ta mà phải chịu trách nhiệm, cho nên đừng nghĩ nhiều phải nhìn về  phía trước, sống cuộc đời này thật tốt mới quan trọng.” Sungmin cảm thấy mình vụng miệng, thật sự không biết an ủi người khác lắm, chỉ đành nói những lời tự khuyên bản thân mình.

Hankyung nắm chặt điện thoại, trong lòng  ấm áp, Sungmin ngây thơ lại đơn thuần, hóa ra cũng là biết quan tâm như thế này. “Sungmin, chúng ta gặp mặt nhé, có được không?”  

“Hôm nay sao? Hôm nay không được.” Lee Sungmin nhỏ tiếng nói, cậu bây giờ đang ở tầng ba mươi tám, Boss lại ngủ  rồi, giữa ban ngày lại ngủ, chắc chắn là cơ thể không thoải mái. Anh mấy ngày hôm nay hình như đều không có biến chuyển tốt, cậu rất lo lắng, vẫn luôn túc trực ở đây. Lúc này lại chạy đến phòng anh xem xét, anh vẫn đang ngủ. Lee Sungmin rón rén đi ra, nói với Hankyung ở bên kia điện thoại: “Hôm nay em không đi được, hôm khác nhé, hôm khác em hẹn anh”.

“Sẽ bận đến rất muộn phải không? Anh lúc nào cũng rảnh, em hễ có thời gian thì gọi điện cho anh nhé, được không?” Hankyung vừa nói vừa thầm cười chính mình, từ khi nào anh đã đến bước phải để người khác tùy tiện điều đến điều đi như thế nhưng nếu đối phương là Lee Sungmin, thì anh nguyện ý đợi.

“Được, em có thời gian sẽ gọi cho anh.” Lee Sungmin lại bổ sung thêm một câu: “Anh đừng nghĩ ngợi nhiều quá, bây giờ sức khỏe vẫn còn chưa tốt, nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn”.

Cậu đang quan tâm đến anh, điều này khiến Hankyung phấn chấn hẳn lên: “Được”.

“Vậy em dập máy đây, có thời gian lại nói.”

Hankyung có chút lưu luyến, anh không kiềm chế được, trước khi cậu dập máy gọi, nói: “Sungmin, arth thật sự  rất thích em. Em hãy cân nhắc một chút về anh nhé, được không?”. Không đợi cho cậu trả lời, anh đã tắt điện thoại trước, thông minh để  lại cho mình một cơ hội.

Tuy Lee Sungmin không chỉ cự  tuyệt anh một lần, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, tính ra thì cũng là Lee Sungmin cứu anh, bọn họ có duyên đến thế biết đâu anh còn có cơ hội.

Lee Sungmin nhìn điện thoại, trong lòng lại thở dài, thực sự cậu đối với Hankyung không có cái loại cảm giác kia, phải cự  tuyệt như thế nào anh mới hiểu rõ đây? Con người này lẽ nào cũng là kẻ đầu óc cá gỗ*? (*Đầu óc cá gỗ: Ngốc nghếch, không nhanh nhạy.)

Ji Ji quỳ ở trước mặt cậu, nghiêng đầu mở to cặp mắt như hạt đậu đen ra nhìn.

Lee Sungmin xoa xoa nhúm lông nhỏ trên đỉnh đầu nó, quyết định đến lúc gặp mặt Hankyung sẽ nói sau. Cậu cảm thấy những chuyện xảy ra với hai người bọn họ rất giống nhau, cậu hy vọng có thể giúp đỡ được anh.

Nhưng mà bây giờ, điều khiến cậu lo lắng nhất vẫn là bệnh tình của Boss, anh lần này đã ngủ  rất lâu rồi. Trước đó cậu gọi điện thoại cho Jong Woon, nói qua tình hình của Boss, mấy ngày hôm nay anh không thấy có dấu hiệu chuyển biến tốt, trái lại càng ngày càng ngủ nhiều. Jong Woon ở đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, cuối cùng nói sẽ dành thời gian đến xem xem.

Ở Waiting bên này cũng có người đang quan tâm tới Kyuhyun, người đó chính là Cheerin. Cậu hỏi Heechul:  “Gần đây rất ít khi gặp Boss, anh  ấy bận lắm phải không?”.

“Chắc là như vậy, em cũng rất ít khi nhìn thấy anh ấy. Nếu như chị có việc gì gấp thì cứ trực tiếp gọi điện cho anh ấy.” Heechul rất thoải mái khi nhìn Hankyung cầm điện thoại đứng bên cửa sổ không biết là đang lẩm bẩm cái gì, cậu đứng dậy thu dọn túi chuẩn bị đi.

“Heechul…” Cheerin muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Làm sao ạ?” Heechul đợi lời tiếp theo của cậu, Cheerin như thế này thật sự là có chút kỳ quái.”

“Không sao.” Cheerin lắc lắc đầu, cười nói: “Có một số chuyện muốn xin ý kiến Boss, không biết anh ấy ở công ty bên đó tình hình thế  nào rồi, chị sợ gọi điện thoại không tiện. Nhưng không sao, chị vẫn nên gọi nhỉ?”.

“Đúng đấy.” Heechul nói: “Nhưng nếu chị sợ làm cho anh ấy tức giận, có thể gọi điện cho bọn Happy đánh tiếng trước, hoặc chị tìm Sungmin cũng được, cậu ấy là trợ lý của Boss, rất nhiều cơ hội gặp được anh ấy”.

Heechul nói xong, quay người gọi Hankyung: “Này, anh nói chuyện điện thoại xong thì đừng đứng đó mà giả bộ thâm trầm, tôi phải đi rồi, có thể tốt bụng tiễn anh một đoạn, nếu không muốn thì anh tự mình gọi taxi đi”.

Có thể sai khiến một lần cuối cùng chàng trai thô lỗ này làm lái xe, Hankyung đương nhiên không bỏ qua, hai người vừa đấu khẩu vừa đi ra ngoài, bỏ  lại Cheerin ngồi ở trong tiệm như có tâm tư gì. Qua một lúc lâu, cậu cầm điện thoại lên gọi cho mấy người bên công ty, cuối cùng lại gọi cho Lee Sungmin.

“Thỏ Con, chị là Cheerin. Gần đây em có bận không?”

“Em ổn, không đến nỗi bận lắm, chỉ là có rất nhiều thứ phải học, em lại hơi ngốc.” Lee Sungmin cảm thấy bất ngờ với việc Cheerin gọi điện đến.

“Làm sao lại ngốc chứ, em như vậy đã quá tốt rồi, chị nghe mọi người đều khen ngợi em tiến bộ rất nhanh.”

Lee Sungmin đáp lại là cười ngốc hì hì, đợi câu tiếp theo của Cheerin, quả nhiên Cheerin dừng lại một lát rồi nói: “Chị có một số việc muốn thỉnh thị Boss, nhưng gọi điện thoại cho anh ấy không được, không biết anh ấy bây giờ đang làm gì, có tiện không?”.

“Sao…” Lee Sungmin ngừng lại một chút, những điều Kyuhyun dặn dò cậu vẫn chưa quên, cậu nhìn cánh cửa căn phòng, nói: “Boss đang họp, chắc không tiện nhận điện thoại, hay là đợi anh ấy làm việc xong, em sẽ nhắn lại rằng chị có việc tìm anh ấy”.

“Ồ, vậy à!” Cheerin ở bên kia hình như suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Boss đang họp với ai vậy?”.

Lee Sungmin suýt chút nữa buột miệng nói là Happy, ngẫm nghĩ một chút, vẫn nên đổi cách nói thì hơn, vạn nhất vừa rồi Happy có liên lạc với Cheerin, vậy thì cậu chẳng là kẻ ngu sao. Thế là cậu liền nói: “Người đó em không quen, chẳng biết là ai nữa. Boss cùng anh ta ở trong phòng họp nhỏ, em không tiện vào. Hay là chị nói cho em có chuyện gì, em đợi anh  ấy ra sẽ  chuyển lời giúp chị, bảo Boss gọi lại cho chị  được không?”.

Ở đầu dây bên kia Cheerin dừng lại hồi lâu, nói: “Không cần đâu, để lát sau chị gọi lại. Boss có phải gần đây rất bận không?”.

Lee Sungmin trong lòng cảm thấy kỳ quái, trả lời: “Cùng không đến nỗi ạ, anh ấy chẳng phải lúc nào cũng tất bật sao”.

Cheerin im lặng một lát, nói cảm ơn, dập máy.

Trái tim thấp thỏm của Lee Sungmin cuối cùng cũng yên được rồi, Cheerin nếu như cứ hỏi cho bằng được thì cậu thực sự sẽ không biết phải ứng phó như thế nào. Lee Sungmin chạy vào trong phòng xem xem, Kyuhyun vẫn chưa tỉnh lại.

Haizz, anh chỉ biết cả ngày mắng cậu là Thỏ Con ngốc, thực sự anh mới là thỏ, thỏ lớn ngủ ngày. Tiếp tục như thế này thật không phải là biện pháp, Sungmin sốt ruột đến mức cứ đi qua đi lại trong phòng, luôn cảm thấy không yên. Qua một lát, điện thoại lại vang lên, lần này là Ryeowook.

Lee Sungmin sợ tiếng ồn ảnh hưởng đến Kyuhyun, vội vàng chạy ra khỏi phòng nghe điện thoại: “Ryeowook”.

“Thỏ Con, anh mình tỉnh chưa?”‘

Lee Sungmin do dự một chút rồi vẫn nói thật:  “Còn chưa”.

Ryeowook bên kia không lên tiếng, lúc sau mới nói: “Mình lập tức qua đó”, nói xong liền dập luôn điện thoại.

Lee Sungmin hơi ngẩn ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có vẻ nghiêm trọng như vậy?  

Cậu chạy thịch thịch thịch quay lại phòng, đẩy đẩy Kyuhyun, khẽ  giọng gọi: “Boss, Boss!”.

Kyuhyun vẫn không có phản ứng, cứ chìm trong trạng thái ngủ say. Sungmin ngồi bên cạnh giường, hồi tưởng lại sự trầm lặng của Jong Woon, sự thăm dò của Cheerin, còn có phản ứng nặng nề kỳ quái của Ryeowook, cậu đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Lẽ nào vết thương của Boss không đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài? Anh ấy không phải sẽ không tỉnh lại nữa chứ? Nếu như Boss có mệnh hệ gì, thì cậu phải làm thế nào? Không đúng, là công ty phải làm thế nào, luân hồi chuyển thế của nhân loại phải làm thế nào?

Lee Sungmin đang suy nghĩ linh tinh, đột nhiên cảm thấy bàn tay nhỏ của mình đã bị một bàn tay lớn nắm chặt bên tai nghe thấy Kyuhyun nói: “Em làm sao vậy, đang hoảng sợ gì thế?”.

“Boss!” Lee Sungmin quay người lại, thấy Kyuhyun đang mở mắt nhìn mình. Cậu kìm lại cơn kích động, nhào đến ôm lấy anh. “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!”

“Tiếng tim của em đập lớn quá, ồn đến mức anh ngủ không được.” Kyuhyun thấy rất vui mừng đối với việc vừa mới mở mắt ra liền có người nhào vào lòng tặng cho một cái ôm. Anh dang rộng tay ôm cậu trong lòng, xoa đầu cậu, rồi lại hỏi một lần nữa: “Em đang hoảng cái gì?”.

“Anh ngủ lâu quá, sau đó mọi người đều có chút kỳ quái, em cho rằng anh sẽ không tỉnh lại.”

Kyuhyun nghe thấy không kìm được cười, càng ôm cậu chặt hơn: “Thỏ Con ngốc, em bây giờ chẳng phải làm ồn khiến anh tỉnh rồi sao? Anh còn có thể ngủ bao lâu nữa?”.

“Bây giờ là buổi chiều rồi, anh đã ngủ gần hai mươi tiếng. Hơn nữa em cũng đâu có làm ồn, không hề làm phiền đến anh mà.”

“Tiếng tim em đập to quá, anh liền tỉnh giấc. Lần trước cũng vậy, nghe thấy nhịp tim của em thịch thịch vừa nhanh vừa vang,  rất ồn, anh đành tỉnh dậy luôn. Kết quả lần đó em thực sự bị mất tích.”

Lật lại chuyện cũ tính sổ, Lee Sungmin chu miệng lên: “Ai nói là em ồn, rõ ràng lúc đó em ở rất xa, nói chưa biết chừng là do anh không mặc quần áo, bị  lạnh nên mới tỉnh đó”.

Cậu gườm anh, anh cũng gườm cậu, cuối cùng anh hậm hực nói: “Bánh bao dấm”.

“Anh mới là bánh bao dấm đó.” Trái tim cậu đang rất phấn chấn, anh tỉnh lại rồi, cậu không còn sợ hãi nữa, cùng anh đấu khẩu thật là vui.  

“Anh lại rất thích dấm, cho nên em tốt nhất phải ngoan một chút, đừng có đi làm chuyện linh tinh vớ vẩn với những người đàn ông khác.”

“Em không có mà, rõ ràng anh mới là kẻ đào hoa.”

Hai người đang bận anh một câu em một câu, đấu khẩu đấu đến mức tình ý dạt dào, ngoài cửa bỗng truyền đến mấy tiếng ho nhẹ phá tan bầu không khí.

Lee Sungmin đờ người ra, quay lại nhìn liền thấy Kim Ryeowok hai tay khoanh trước ngực dựa vào khung cửa: “Hai người bọn anh đang diễn kịch lãng mạn sao?”.

Lee Sungmin nhất thời mặt đỏ bừng lên, ý thức được mình và Kyuhyun đang ôm nhau, luống cuống chân tay muốn bò dậy. Boss đại nhân vẻ mặt tệ đến mức giống như bị người ta cướp đi một khoản lớn vậy, lướt qua Ryeowook rồi lạnh lùng nói: “Phi lễ vật thị, em không biết sao?”.

Kim Ryeowok lạnh lùng hừm một tiếng, quay người đi ra.

Lee Sungmin vùng vẫy một hồi cũng không thoát được, vội vàng đấm anh một cái: “Boss, bỏ ra đi”.

“Đừng để ý đến nó, cho nó đợi.”

“Cái gì vậy, chúng ta nói xong rồi.”

“Là em ôm anh trước, anh bị lợi dụng rồi, em còn làm người xấu tố cáo.” Anh vạch trần ngang nhiên có lý, chỉ là cái biểu cảm, ngữ khí của anh chẳng có chút nào ý tứ oán thán.

“Vậy được, em xin lỗi, em sai rồi, em không nên ôm bừa.” Cậu cắn răng áp dụng chính sách thu binh, nhưng đôi mắt vẫn mở to tròn rõ ràng là rất không tình nguyện.

“Xin lỗi thì có tác dụng gì. Anh phải ôm trả mới được.” Trên mình anh chỉ còn một chút dáng vẻ lạnh lùng của Diêm Vương, toàn bộ lúc này là vẻ côn đồ vô lại.

“Boss, không buông tay ra em sẽ tức giận đó.” Chú thỏ  trắng biến thân thành bá vương rồng, hét rất to, vốn đã quên mất bên ngoài còn có người.

Boss đại nhân lại vui vẻ: “Được thôi, tức giận cái cho anh xem xem”.

Tuy là nói như vậy, nhưng trước khi cậu thực sự phát tiết, anh vẫn kịp thời buông tay ra. Lee Sungmin đỏ mặt, đứng ở  rất xa, chỉnh sửa lại một chút quần áo và đầu tóc.

Nhìn Kyuhyun chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, cậu vội vàng định đi ra, đột nhiên lại quay lại, nói với Kyuhyun: “Boss, lúc trước chị Rin gọi điện đến, bảo có chuyện công việc muốn thỉnh thị, nhưng chị ấy không nói rõ là chuyện gì”.  

Kyuhyun đang rửa mặt liền ngừng lại giây lát, sau đó anh tiếp tục làm vệ sinh rồi nói: “Ừ, biết rồi, em giúp anh rót cốc cà phê đặt vào trong phòng họp nhỏ, một lát nữa anh uống. Em đưa Ryeowook qua đó đợi anh”.

Lee Sungmin đáp lời, vội vàng đi pha cà phê, ngẫm nghĩ một chút lại chuẩn bị cho Kyuhyun hai miếng bánh

Lúc đi qua chỗ Ryeowook, cậu vờ như không thấy ánh mắt trêu ghẹo của cậu ấy, nhưng mặt vẫn cứ không ngừng nóng rực lên.

Đến khi Boss và Ryeowook ở  trong phòng họp nhỏ nói chuyện cả nửa ngày, Sungmin mới áp chế được nhiệt độ trên mặt, cự  tuyệt Boss là cậu, không quản được sự ỷ  lại của mình với Boss cũng là cậu. Haizz, cậu đúng là bệnh nhân thần kinh, kỳ lạ, chẳng hiểu gì cả.

Lee Sungmin tay chống cằm, giấu mặt mình sau máy tính xách tay, xuyên qua cửa kính của phòng họp len lén nhìn Kyuhyun, anh đã uống hết cà phê rồi, bánh ngọt lại không động đến. Sungmin nghĩ không biết thần tiên có đau dạ dày không.

Sau đó cậu nhìn thấy Ryeowook không biết nói cái gì, lông mày của Kyuhyun nhíu lại, anh làm tư thế tay giống như đang phản bác điều gì đó. Sungmin không rời được ánh mắt, Boss đại nhân chỉ ngồi như vậy mà đã tràn đầy khí thế vương giả, thỉnh thoảng giơ tay đưa chân thật sự rất có khí phách, ngay đến cau mày cũng đẹp như vậy.

Lee Sungmin nhìn mãi nhìn mãi, mặt lại đỏ lên. Cậu biết rồi, cậu không phải là bệnh nhân thần kinh, cậu thực ra đã mắc bệnh đa tình. Không được không được, bị tướng mạo bên ngoài mê hoặc thực sự là quá nông cạn, cậu phải chấn chinh, phải tỉnh ngộ. Cậu đang âm thầm lấy lại khí thế cho mình, đột nhiên ánh mắt của Kyuhyun hướng đến, vừa hay nhìn thẳng vào cậu. Lee Sungmin giật thót mình rụt cổ lại, tiếp tục vùi mặt phía sau máy tính, nhìn trộm bị bắt quả tang, thật xấu hổ quá đi mất.

Lee Sungmin trốn một lúc, lại lén lút thò đầu ra, phát hiện sắc mặt của Boss vô cùng khó coi, đến Ryeowook cũng hiện rõ tinh thần căng thẳng. Kyuhyun đột nhiên đứng dậy, quay người chống tay đứng trước khung cửa sổ rộng, bóng lưng đó dưới con mắt của Lee Sungmin lại toát ra mấy phần cậu đơn thống khổ.

Lee Sungmin cũng thấy căng thẳng, cậu nhìn nhìn Ryeowook. Anh cúi đầu xuống, không thấy rõ biểu cảm, trong phòng họp hai ngọn núi băng sừng sững đứng như trời trồng, hiện lên vẻ nặng nề, lạnh lẽo.

Lee Sungmin nhất thời cũng không biết phải làm thế nào, hai người bọn họ sẽ không lại vì thỏ con gì đó mà phải lên chiến trường cãi nhau chứ. Đây đều là chuyện không có trong số mệnh, chiến trường cũng chẳng biết ở đâu, cãi nhau vì cái này cũng chẳng ý nghĩa gì. Huống hồ bọn họ đều không phải là đương sự, sao  cứ phải coi là chuyện của bản thân để cạnh tranh không ai chịu nhường ai như vậy?

Lee Sungmin lập tức đi pha thêm một ấm cà phê, vội vàng bưng đến phòng họp. Lúc này hai người ở bên trong lại bắt đầu nói chuyện, hình như đang tranh biện cái gì đó kịch Lee Sungmin đẩy cửa ra, nghe thấy Ryeowook nóí: “Vậy Thỏ Con…”, đáng tiếc không đợi cho cậu nói xong, Kyuhyun đã quát: “Câm miệng!”. Anh vừa kịp trông thấy Sungmin đẩy cửa đi vào. Ryeowook quay đầu lại nhìn, mím chặt môi không nói nữa.

Lee Sungmin ái ngại bưng bình cà phê đứng yên ở cửa, thật đúng là, cậu vừa đi vào đã giẫm ngay phải chỗ có mìn, lúc này trong chốc lát rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành lắp bắp nói: “Chuyện đó… hai người nói chuyện lâu quá rồi, em nghĩ hai người cần thêm cà phê”.

“Không cần, em mang ra ngoài đi.” Người nói là Kyuhyun, ngữ khí ông chủ lớn làm việc công của anh trong thoáng chốc đâm cho Sungmin một nhát, cậu cúi đầu nhỏ tiếng trả lời, bưng cà phê lùi ra ngoài.

Lee Sungmin tự làm việc đa tình lại chạm phải một mũi kim lớn, sự khó chịu ở trong lòng không nói ra được. Sau khi đi ra, cậu rất ngoan ngoãn không lén nhìn nữa, cũng không nghĩ lung tung, cố gắng tập trung tinh thần chuyên tâm làm việc.

Cậu vừa nhìn vào màn hình máy tính, vừa tức giận: “Hừ, nếu như em lại đi quản chuyện rỗi hơi của anh, em chính là đồ con thỏ”.

Qua một lúc lâu, Kim Ryeowok ra ngoài, nói với Sungmin: “Mình phải đi rồi, cậu tiễn mình nhé”.

Lee Sungmin ngẩng đầu nhìn Boss một cái, anh đang đối diện với quang cảnh bên ngoài cửa sổ. Lee Sungmin gật đầu với Ryeowook, cùng cậu đi thang máy xuống.

“Thỏ Con.” Kim Ryeowok gọi một tiếng.

“Ừ?” Sự khó chịu đối với Kyuhyun trong lòng Sungmin vẫn còn chưa tan hết, cậu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.

“Qua một thời gian nữa, có thể sẽ xảy ra một số chuyện, đối với cậu không có ảnh hưởng gì cả. Nhưng mà…” Ryeowook ngừng lại một chút, thở dài: “Mình không biết bây giờ hai người thế nào rồi, nhưng, khoảng thời gian này, cậu hãy ở bên cạnh anh mình nhiều nhé”.

“Cái gì?” Lời nói này của Ryeowook rất không rõ ràng, nhưng lại khiến Sungmin sợ đến mức lập tức ngẩng đầu lên, “Ryeowook, làm sao vậy? Lẽ nào vết thương của Boss không chữa được sao?”.  

“Mình đâu có nói anh ấy sẽ chết.” Ryeowook lườm cậu một cái: “Chỉ là sẽ có chuyện bất lợi đối với anh ấy xảy ra, mình cũng không muốn như thế. Chuyện này bây giờ vẫn còn chưa tiện nói, có điều anh ấy rất cần người ủng hộ, Thỏ Con, cậu hãy ở bên anh ấy nhiều nhé”.

“Nhưng mà, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Có phải sắp có ma đầu nào xuất thế không? Boss sẽ gặp nguy hiểm ư?” Câu hỏi của Sungmin chỉ đổi lại được cái lắc đầu của Ryeowook:  “Ma thần xuất thế  thực sự  là nguy hiểm. Nhưng mình nói không phải là chuyện này, bây giờ sự việc vẫn chưa đến bước cuối cùng, cậu cũng đừng nghĩ nhiều”.

Trong lúc nói, thang máy đã đến bãi để xe ở tầng hầm thứ hai, Kim Ryeowok cáo từ rời đi. Sungmin vẫn không từ bỏ, cả đoạn đường đuổi theo đến bên cạnh xe của cậu ấy: “Ryeowook, Ryeowook, cậu nói với mình đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Cậu đừng có dọa mình. Cậu gợi ý một chút cũng được mà, mình thề mình nhất định giữ bí mật, mình sẽ không nói cho ai cả. Cậu nói với mình đi”.

Kim Ryeowok mở cửa xe ra ngồi vào trong, quay đầu nhìn dáng vẻ lo lắng, cặp mắt đỏ hoe của Sungmin rồi nói: “Xin lỗi, mình không thể nói. Mình nói với cậu điều này, là muốn để cậu đừng khó xử với anh ấy, cậu có thể khiến anh ấy vui vẻ, hãy ở bên anh ấy nhiều hơn. Mình đi đây”.

Lee Sungmin nhìn chiếc xe của Ryeowook dứt khoát rời đi, lo lắng đi lại vòng quanh bãi đậu xe. Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Cậu luôn biết ma thần xuất thế  sẽ mang đến nguy hiểm cho thế giới, nhưng Boss sẽ như thế nào?

Ryeowook không chịu nói, vậy cậu có thể hỏi Boss hay không? Cậu thật sự rất muốn biết.

Dù gì bất luận như thế nào, cậu nhất định sẽ đứng về phía Boss. Cứ coi như cậu không có bản lĩnh gì, cậu cũng tuyệt đối không trơ mắt nhìn Boss bị người khác ức hiếp.

Lee Sungmin đang đi về phía thang máy, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng phụ nữ gọi: “Chàng trai, có thể giúp tôi một chút không?”.

Lee Sungmin quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ khoảng hơn ba mươi tuổi đứng phía sau một chiếc xe tải loại nhỏ vẫy tay với cậu, bên chân cô ta có một chiếc hòm lớn, nhìn giống như là không thể di chuyển được.

Lee Sungmin trước nay luôn vui vẻ giúp đỡ người khác, cậu đi đến hỏi: “Làm sao vậy, chị muốn chuyển chiếc hòm này phải không?”.

“Đúng vậy, nặng quá. Tôi cố cả nửa buổi mà không nhấc lên được, người công nhân kia kéo đến đây cho tôi rồi lại mặc kệ, thật không có trách nhiệm. Tôi ở đây cả hồi lâu, cũng không nhìn thấy nhân viên bảo vệ hoặc người có sức khỏe nào khác, thời gian của tôi đang gấp gáp, cậu có thể giúp tôi một tay không.”  

.
.
.

Kết thúc chương 34

.
.
.

Có cái này quên nói, Heechul gọi Hankyung là “tiểu mặt trắng”, tên này có nghĩa là chửi xéo anh ấy như đàn bà con gái, cái gì cũng sợ ấy =]]]


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.