Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 35
.
.
.
“Được, không vấn đề gì, tôi rất khỏe.” Lee Sungmin đo đạc một chút, ước lượng độ cao của thùng xe, sau đó cùng với cô gái kia một trái một phải nâng chiếc hòm lên.
Chiếc hòm thực sự rất nặng, hai người gắng sức cả hồi lâu mới chuyển được nó lên xe, nhưng với sức lực của họ, ở góc độ này lại không đẩy vào nổi.
“Tôi ở bên dưới chống, cậu lên trên giúp tôi kéo lên một chút.” Cô gái kia cắn răng đỡ dưới đáy hòm, nói với Lee Sungmin. Sungmin trèo lên trên xe, gắng sức kéo chiếc hòm gỗ này vào, cuối cùng cũng thành công. Cô gái đó ở phía sau dùng lực đẩy, cũng lên được xe rồi, bọn họ lại đẩy chiếc hòm vào sâu bên trong.
Hai người đều mồ hôi nhễ nhại, cô gái kia lấy giấy ăn từ trong túi ra đưa cho Sungmin, luôn miệng nói cảm ơn. Lee Sungmin nhận tờ giấy ăn, đang muốn cáo từ lên lầu, trong tay của cô gái kia đột nhiên xuất hiện một chiếc bình xịt nhỏ, nhanh như cắt xịt về phía Lee Sungmin, một mùi lạ lập lức xộc đến.
Lee Sungmin trở tay không kịp, hít phải một hơi, trong chốc lát mềm nhũn người đổ xuống. Cậu không còn điều khiển được chân tay, cơ thể mềm nhũn ra, một chút sức lực cũng không có, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.
Người phụ nữ duỗi tay ra đỡ Lee Sungmin, thuận thế đặt cậu nằm vào trong thùng xe. Lấy điện thoại ra chụp bức ảnh cậu. Một lát sau điện thoại reo lên. Người phụ nữ kia nhận điện thoại: “A lô, chị Ha, là cậu ta phải không? Vâng ạ, vâng ạ, bây giờ em sẽ đưa cậu ta đi. Yên tâm, em làm việc đã bao giờ xảy ra sai sót đâu”.
Người phụ nữ dập điện thoại, cười nhạt với Lee Sungmin một cái, nhảy xuống khỏi thùng xe, đóng cửa thùng sau xe lại, đi lên phía trước ngồi vào ghế lái, thong thả lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Lee Sungmin chếnh choáng, cảm thấy đầu ngón tay cũng nặng trịch không cử động nổi. Cậu cũng không biết là đã qua bao lâu rồi, đợi đến lúc hơi có tri giác trở lại, liền phát hiện cơ thể đang rung lắc dữ dội, đầu cậu liên tục hết lần này đến lần khác bị đập vào góc của chiếc hòm gỗ lớn bên cạnh, rất đau đớn. Cũng may vì đau như thế này, ý thức của cậu mới từ từ rõ ràng hơn.
Cậu gắng sức cả hồi lâu, cuối cùng mở được mắt ra. Trong mơ hồ, Lee Sungmin nhận ra được đây là một chiếc xe. Cậu bị người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ kia xịt thuốc mê, chiếc xe đang đi, cho nên cậu mới thấy người mình lắc lư như vậy. Lee Sungmin nhớ lại tất cả, cậu liền thử cử động một chút, phát hiện mình không có cách nào động đậy được.
Cũng không biết chiếc xe này muốn đi đến đâu nữa, cậu rốt cuộc hôn mê bao lâu rồi? Đúng rồi, Boss có phải là đã phát hiện ra cậu bị mất tích rồi không? Anh chắc chắn sẽ rất lo lắng? Lee Sungmin còn chưa kịp ái ngại cho hoàn cảnh của bản thân, thì đã bắt đầu để ý đến phản ứng của Kyuhyun.
Cậu cảm thấy lần này thật sự gay go rồi, cậu chẳng mang theo thứ gì cả, ba lô, điện thoại, Pink còn cả Ji Ji, đều vẫn để trên lầu, lần này phải làm thế nào mới được? Cứ coi như cậu có thể cử động, cũng không biết làm sao thông báo được cho Boss.
Lee Sungmin càng nghĩ càng sốt ruột cậu không chỉ không giúp được việc của Boss, còn luôn gây ra những chuyện ngoài ý muốn nghiêm trọng thế này khiến anh lo lắng. Cậu cắn răng vùng vẫy, vừa dùng sức một cái thì cánh tay trên mình liền trượt xuống, cổ tay đập vào chiếc hòm, đau đến mức phải hít xuống một hơi khí lạnh. Nhưng mà cứ như thế này, cơ thể hình như hơi hơi cử động được chút rồi.
Lee Sungmin nghĩ ra mình vẫn còn đeo đồng hồ của công ty, trên đồng đồ có lắp thiết bị định vị siêu nhỏ và máy theo dõi, cho nên cậu còn có cơ hội. Cậu miễn cưỡng chịu đựng cảm giác khó chịu buồn nôn và chóng mặt do thuốc mê gây ra, gắng sức nâng hai tay của mình lên cùng một lúc, bây giờ chỉ cần cậu khởi động máy định vị, Boss sẽ có thể tìm thấy cậu.
Nhưng mà cậu chỉ có thể cử động được một chút xíu đầu ngón tay, muốn nhấc cánh tay lên vẫn thật sự rất khó. Cậu thử cả hồi lâu cũng không thành công, sốt ruột mồ hôi chảy ròng ròng. Cậu lại nghĩ ngợi, nếu không thì mượn sự lắc lư của chiếc xe để thân thể mình chuyển động một chút, như thế này nghiêng người lại, cổ tay bên kia cũng có thể rơi xuống dưới, hai cánh tay có thể chạm được vào với nhau, nếu muốn ấn vào nút trên đồng hồ thì dễ dàng hơn nhiều rồi. Nhưng cậu cố nỗ lực cả một hồi, cho đến tận khi toàn thân toát mồ hôi vẫn không thể khiến cho thân thể mình chuyển động được centimet nào.
Lee Sungmin bên này đang gắng hết toàn bộ sức lực, hy vọng có thể truyền được tin tức cho Kyuhyun để anh không cần lo lắng. Còn cao ốc Đế Cảnh bên kia, cũng thực sự là nổ tung rồi.
Kim Ryeowok lúc bảo Lee Sungmin đi tiễn cậu, cửa phòng họp vẫn đang mở, Kyuhyun đứng quay lưng về phía bọn họ khi đó có nghe thấy, nhưng anh tâm trạng rất tồi tệ, không để ý đến. Sự việc Ryeowook tới thương lượng thực sự khiến anh quá kích động, anh nhất thời không thích ứng nổi. Anh biết sắc mặt của mình lúc này rất khó coi, Sungmin đi tiễn Ryeowook cũng tốt, anh có thể tranh thủ một chút thời gian điều chỉnh lại cảm xúc.
Vừa rồi khi Sungmin mang cà phê vào, anh không khắc chế nổi sự nóng nảy của mình đã giận dữ với cậu, anh không muốn bây giờ vừa ra ngoài đã nhìn cậu với khuôn mặt lạnh lùng. Anh thích cậu vui vẻ cười với mình, không thích khuôn mặt khổ sở phải chịu ấm ức của cậu.
Nhưng khi anh khó khăn lắm mới điều chỉnh được tâm trạng đi ra bên ngoài, lại phát hiện Lee Sungmin còn chưa quay lại. Ba lô của cậu vẫn ở đây, Ji Ji cũng cuộn lại thành một cục ngủ trên miếng đệm lót chuột. Khi đó anh nghĩ có thể lâu quá rồi chưa gặp mặt Ryeowook, nên cậu muốn nói chuyện thêm vài câu mà thôi. Thế là anh xuống lầu, kiểm tra một chút công việc của các bộ phận, lại bắt được bọn Happy đang mang bản báo cáo hội nghị ngắn gọn tới cho mình, còn xem hết một lượt bảng số liệu quản lý hồn phách hôm nay vừa được làm mới và phân tích xu hướng phát triển, cả quá trình cũng mất gần ba mươi phút.
Thực sự Kyuhyun chẳng có tâm trạng gì để làm việc, anh rất muốn gặp Sungmin, muốn nói chuyện với cậu. Chỉ khi cậu ở bên cạnh, anh mới có thể bình tình lại được. Cho nên anh kết thúc công việc nhanh hết mức rồi lên lầu, nhưng lại phát hiện Sungmin vẫn chưa về.
Đầu Kyuhyun bắt đầu bốc khói, lửa giận đùng đùng bốc lên, anh gọi cho Sungmin, chuông điện thoại vang lên, tiếng nhạc này lại từ trong ba lô đặt bên cạnh máy tính phát ra, Ji Ji nằm ở gần đó còn bị dọa cho giật thót mình.
Kyuhyun gọi điện cho Ryeowook, lần này tin tức nhận được khiến anh vô cùng lo lắng. Ryeowook nói cậu đã quay về nhà hàng Địa Phủ rồi, cậu không ở lại với Sungmin dưới lầu quá lâu. Hai người chia tay trong bãi đậu xe.
Cho nên, Thỏ Con ngốc kia, chẳng mang theo thứ gì, đã biến mất ngay trong tòa nhà của công ty rồi?
Kyuhyun hít thở sâu mấy cái, nỗ lực khắc chế cơn giận của mình, tìm thấy người trước mới là quan trọng. Anh lại lần nữa xuống dưới lầu, cuống cuồng vội vã tìm Happy và Ray hạ lệnh chỉ cần không phải đang có việc gấp hay việc liên tới mạng người, toàn bộ dừng hết tất cả công việc, tìm ra băng ghi hình giám sát của tòa nhà, phái nhân lực kiểm tra toàn bộ các tầng, sàng lọc băng ghi hình tin tức giám sát giao thông ở xung quanh…, tập trung tối đa tài nguyên và nhân lực, phải tìm được Lee Sungmin.
Tất cả mọi người đều bị khuôn mặt Diêm Vương kia của Kyuhyun dọa, lo lắng sợ hãi nhanh chóng bắt đầu công việc. Dưới áp lực nặng thế này hiệu xuất rất cao, chỉ mười phút sau, bọn họ đã thẩm vấn xong một lượt toàn bộ nhân viên bảo vệ của bãi xe B2 dưới lầu và các cửa ra của tòa nhà, không có ai thấy gì khả nghi. Cùng lúc đó mấy người của Ray cũng đưa ra băng hình giám sát theo dõi của tòa nhà và chỉnh lý lại những hình ảnh liên quan tới Lee Sungmin.
Kyuhyun nhìn chằm chằm vào màn hình thì thấy Ryeowook đi về hướng của chiếc xe, sau đó Sungmin từ phía sau đuổi đến, Ryeowook lên xe rồi, hai người nói vài câu, Ryeowook lái xe rời đi. Tinh hình này đích xác giống như những lời Ryeowook nói, hai người bọn họ không hề lưu lại quá lâu trong bãi đậu xe này.
Sau đó trên màn hình chính là Lee Sungmin, cậu cứ ở đó đi đi lại lại, hình như đang buồn rầu vì sự việc gì đó. Tiếp theo, cậu đi về phía thang máy, chắc là đang chuẩn bị lên lầu. Nhưng lúc này cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn sang một hướng, sau đó đi về phía đó.
Chỗ ấy vừa hay là góc chết của máy quay, Lee Sungmin đi rồi thì không quay lại. Mà từ sau lúc đó, cậu không còn xuất hiện trong hình ảnh nữa.
Băng giám sát của cả mấy máy quay phim đều đã lôi ra cả, vị trí kia toàn là góc chết, không quay tới được. Lee Sungmin chính xác đã mất tích ở chỗ đó.
Kyuhyun cuồng nộ, “bụp” một cái đập tay lên mặt bàn, chiếc bàn kiên cố trong chốc lát bị gãy mất hai chân, máy móc và kẹp file ở bên trên bị dập nẩy cả lên, sau đó cùng với sự nghiêng lệch của chiếc bàn rơi tung tóe đầy dưới đất.
Trong phòng giám sát ai nấy đều kinh sợ run rẩy, mặt mày hãi hùng, ngay đến Happy và Smile cũng chẳng dám thở mạnh, những thứ đồ vương vãi dưới đất kia, càng không có người nào dám nhặt.
Kyuhyun đứng ở đó lớn tiếng mắng: ‘”Một người lớn như thế tại sao máy giám sát đều không quay thấy được? Trong tòa nhà này của chúng ta toàn là những thứ tồi tàn gì vậy?”.
Không có ai dám trả lời, công ty bất động sản trong tòa nhà này cũng thuộc về tập đoàn Nhã Mã, tính ra đều là người một nhà, nghiêm khắc mà nói thì thậm chí còn nằm trong phần quản lý của Happy. Có điều mọi người trước nay thường không quá quan trọng về mặt này, khu để xe bên dưới, máy giám sát có góc chết bọn họ thật sự cũng không biết.
Kyuhyun còn chưa hết tức giận, Thỏ Con của anh, chính là mất tích ngay trên địa bàn anh khống chế!
Anh còn để cậu dọn đến đây, anh nói anh có thể bảo vệ cho cậu, hóa ra anh căn bản là không làm được. Kyuhyun nắm chặt lòng bàn tay, nếu cậu cứ như thế mà bị làm sao, anh sợ mình sẽ gây ra chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.
Kyuhyun đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại quát: “Mau tìm chiếc xe lái ra khỏi góc chết đó! Tính từ thời điểm cậu ấy đi vào góc chết, kiểm tra một lượt tất cả xe ra khỏi bãi, so sánh chéo với những chiếc xe trong hình ảnh giám sát, xem chiếc nào không xuất hiện. Bắt đầu từ lúc bọn chúng đi ra khỏi bãi, trong mỗi một máy quay ở trên đường tôi đều muốn nhìn thấy. Còn nữa, các xe vận chuyển hàng hóa, đặc biệt là có thể chứa những túi đựng đồ kích thước lớn đựng vừa một người, mỗi một cái đều phải kiểm tra. Bắt đầu từ bây giờ, tất cả xe vận chuyển hàng hóa và xe thông thường đều không được phép ra khỏi tòa nhà, lục soát từng chiếc từng chiếc một mới thôi”.
Mọi người nhanh chóng làm việc, thực ra việc tìm chiếc xe ở góc chết đó, từ nãy đã có người làm rồi, nhưng vẫn còn phải so sánh với hình ảnh giám sát điều khiển giao thông, lượng công việc này vô cùng lớn, nhất thời trong chốc lát không thể hoàn thành được. Mọi người thực sự lo lắng, với cảm xúc của Boss bây giờ, bọn họ còn có thể chống đỡ được đến lúc đó hay không?
Kyuhyun sắp xếp xong, quay lại tầng ba mươi tám, anh đổ hết những đồ vật trong chiếc túi tùy thân của Lee Sungmin ra, muốn kiểm tra xem cậu mang theo những thứ đồ nào, Kết quả cuối cùng, e là cậu chỉ đeo mỗi đồng hồ xuống lầu mà thôi.
Kyuhyun lập tức gọi điện cho Happy: “Theo dõi tín hiệu đồng hồ của Thỏ Con”.
Happy bên kia thao tác rất nhanh, chỉ một loáng đã trả lời lại: “Máy phát tín hiệu của đồng hồ đang tắt không theo dõi được”.
Kyuhyun nhắm mắt lại, cậu ấy không mở máy phát tín hiệu, điều này chứng tỏ cậu ấy đang bị khống chế hoặc là đã mất đi tri giác. Chỉ nghĩ đến điểm này, anh liền đau lòng, khó chịu. Trên người cậu còn có một thứ đồ của anh, khi anh giao cho cậu vốn nghĩ rằng sẽ an toàn tuyệt đối, không ngờ lại xảy ra chuyện vào đúng lúc anh đang mắc trọng bệnh, pháp lực của anh lúc này không thể tìm thấy vị trí của cậu ở khoảng cách xa.
Kyuhyun hít một hơi thật sâu, anh đúng là kẻ khốn nạn, anh làm sao có thể mắc phải sai lầm như thế chứ, anh lại để cậu bị người ta bắt cóc ngay trên địa bàn của mình. Hễ nghĩ đến chuyện không may Sungmin có thể gặp phải, anh liền hận không thể hủy diệt cả tòa nhà này.
Lee Sungmin bên này làm sao tưởng tượng nổi sự hỗn loạn hiện tại ở cao ốc Đế Cảnh, cậu chỉ biết Boss nhất định sẽ lo lắng. Nhưng cậu đã dùng hết sức lực mà vẫn không thể khiến hai tay của mình chạm vào nhau được. Cậu lo lắng phát khóc, đầu đau từng cơn, lại rất buồn nôn, khó chịu đến mức không còn sức lực để vùng vẫy nữa
Đúng vào lúc này, chiếc xe đột nhiên phanh gấp, quán tính khiến Lee Sungmin bị lật đi một chút, cơ thế đập lên chiếc hòm gỗ kia, người nghiêng sang bên, hai cánh tay đập vào nhau. Đây thật sự là cơ hội tuyệt vời, Lee Sungmin cũng chẳng để ý đến việc cơ thể mình bị đau, tranh thủ cử động tay, thử chạm vào nút phát ra tín hiệu trên đồng hồ.
Vào lúc này thân xe hơi lắc lư, người ngồi trên ghế lái phía trước xuống xe rồi. Sungmin trong lòng sốt ruột, mức độ có thể cử động của ngón tay cậu lại không lớn, đầu cũng không quay xuống được, không nhìn thấy vị trí cái nút trên đồng hồ, tuy hai tay sát vào với nhau rồi, nhưng muốn ấn cái nút lại không dễ dàng.
Có người mở cửa thùng sau xe, Lee Sungmin quay lưng phía cửa, cơ thể che chắn cho tay, cậu hiểu rõ thời gian của mình không nhiều, cắn chặt răng lại, ngón tay cử động lung tung, cũng không biết mình rốt cuộc có ấn được hay không. Sau đó, cậu bị người ta lật lại.
Lee Sungmin nhắm mắt, giả vờ như vẫn còn hôn mê, trái tim đập thình thịch, chỉ hy vọng đối phương đừng giống như Boss, có thể nghe thấy nhịp tim của cậu rất ồn ào.
Lật người cậu lại chắc vẫn là cô gái mặc đồ đỏ, Lee Sungmin nhớ được mùi vị nước hoa rất nhạt của cô ta. Cô gái này đang lục soát trên người cậu, Sungmin thầm khấn cô ta đừng có gỡ đồng hồ của cậu ra, đáng tiếc sự việc không như mong đợi, người phụ nữ đó chẳng chút do dự liền lấy đồng hồ của cậu ra, sau đó lại duỗi tay gỡ mất sợi dây chuyền của cậu.
Lee Sungmin lo lắng suýt chút nữa thì hét lớn, đó là dây chuyền Boss tặng cậu, cậu từ trước đến nay chưa từng để nó rời khỏi cơ thể mình. Người phụ nữ thối này lại dám cướp đi dây chuyền của cậu, đáng giận quá rồi! Lee Sungmin không khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt mình, người phụ nữ kia nhìn thấy, vội xông ra bên ngoài hét: “Xem ra cậu ta sắp tỉnh rồi, cứ chuyển cậu ta lên trước đi đã”.
Ngay sau đó là tiếng nói của hai gã đàn ông, trong đó một gã lưu manh xấu xa nói: “Chị Kang, chàng trai này dùng làm gì vậy, có thể giải trí một chút không?”.
Chị Hồng kia trả lời: “Chị Nam không nói, cậu cứ hiểu là không thể đi. Đợi chị Nam đến rồi, xem chị ấy có dự định gì?”. Cô ta nói xong thì cầm đồ của Lee Sungmin đi lên lầu trước.
Giọng nói lưu manh xấu xa kia lại lên tiếng xuýt xoa nói: “Thật đáng tiếc, ngoại hình cũng rất đáng yêu đó. Tôi chưa từng chơi với loại con trai thuần khiết thế này”, nói xong liền duỗi tay sờ vào ngực Sungmin một cái.
Lee Sungmin lớn như thế này rồi, đâu có gặp qua loại lưu manh như thế, tức đến mức trong chốc lát mở trừng mắt ra, nhưng cậu toàn thân không có sức lực, cũng chẳng nói nổi lời nào, càng đừng nghĩ đến chuyện chửi người, đánh người. Cậu vừa tức vừa ấm ức, nước mắt suýt chút nữa trào ra.
Tên lưu manh kia vừa nhìn thấy, lại thốt lên: “Ôi, em trai nhỏ tỉnh rồi, mắt thật là đẹp, anh rất thích cái bộ dạng đáng thương thế này, nào nào, để anh đây hôn một cái trước”, nói xong liền muốn thò mặt tới hôn.
Lee Sungmin chẳng làm được gì chỉ trơ mắt nhìn tên lưu manh thối tha chết tiệt này sắp sửa áp sát, cậu ngoại trừ việc tức đến mức dùng lực gườm hắn ta ra, hoàn toàn không có sức để phản kháng. May mà lúc này một bàn tay lớn từ sau duỗi đến, kéo tên lưu manh này lại: “Được rồi, được rồi, mày vội gì chứ, đưa cậu ta lên lầu trước, chị Ha chắc lát nữa đến”.
Lee Sungmin cảm thấy giọng nói này hơi quen, đợi người đó xuất hiện trước mắt liền giật thót mình, lại là Choi Siwon.
“Haizz, Choi Siwon, mày thật chẳng thú vị gì cả, mày can thiệp gì chứ, hôn một cái có thể mất bao nhiêu thời gian hả?”
“Người anh em, tao đang cứu mày đó, lòng háo sắc của mày bao được cả trời rồi, còn chưa biết chị Ha cần thằng nhóc này để làm gì, cứ làm bừa trước như vậy, đến khi chị Ha trách tội, mày tự mình gánh chịu đi.”
Gã lưu manh chẹp miệng, rất không phục: “Xí, sờ mấy cái chẳng lẽ lại thiếu đi miếng thịt nào? Nó nếu như dám ton hót, tao sẽ chỉnh chết cậu ta”, nói rồi, liếc mắt hung dữ Lee Sungmin một cái.
Choi Siwon đẩy hắn ta ra một bên, vừa cúi người xuống ôm Lee Sungmin mang ra, vừa nói: “Đừng ồn nữa, cứ đưa người lên trên trước, mày đóng cửa xe lại đi”.
Gã lưu manh khóa xe, lật đật đi theo phía sau: “Choi Siwon, mày không mệt sao, để tao ôm cậu ta đi, tao đảm bảo sẽ cho cậu ta được thoải mái”.
“Đi đi, để mày ôm lên trên, người chàng trai này chưa biết chừng sẽ mất đi mấy miếng thịt đó.”
Hai gã đó vừa dùng những lời lẽ hạ lưu đấu khẩu, vừa đưa Lee Sungmin lên lầu. Lee Sungmin cắn chặt răng lại, nỗ lực gạt bỏ loại cảm giác buồn nôn kia. Cậu cố gắng tập trung chú ý ghi nhớ đoạn đường bọn họ đi, là đường lên tầng ba, ở cửa cầu thang thì rẽ phải, hình như đi qua ba chiếc cửa, sau đó Choi Siwon ôm Lee Sungmin bước vào trong một căn phòng. Căn phòng không lớn, có một gian phòng ngủ, một gian phòng khách, Lee Sungmin được đặt lên chiếc giường bên trong phòng ngủ.
Khi Choi Siwon khom lưng đặt cậu xuống, nhân lúc cơ thể đang che chắn ánh nhìn của tên lưu manh kia, nhét mấy viên thuốc vào trong miệng Lee Sungmin. Lee Sungmin ư ư mấy tiếng muốn vùng vẫy, nhưng cảm thấy viên thuốc kia đã tan ra trong họng rồi, rất đắng, rất khó chịu.
Gã lưu manh vươn người đến: “Làm sao vậy, em tari nhỏ sợ hãi rồi? Vừa hay, để anh đây ở với em, chuyện này anh sở trường nhất”. Trong lúc nói, bàn tay thối tha của hắn ta lại sờ lên đùi Lee Sungmin.
Choi Siwon kéo cánh tay tên lưu manh lôi hắn ta ra khỏi phòng: “Hay là đến ở cùng tao đi, tao rất cần có mày đó”.
“Cút, ông đây không để ý đến mày.”
Hai gã lại đấu khẩu rời đi, cửa căn phòng bị đóng sập lại. Lee Sungmin vẫn chưa hết kinh hãi, không biết thứ Choi Siwon nhét vào miệng của mình kia là thuốc gì, chắc không phải thứ đồ hạ lưu gì chứ? Trong lòng cậu sợ hãi, cảm giác tiếp xúc buồn nôn gã lưu manh kia lưu lại trên người cậu vẫn còn chưa tan hết, toàn thân mệt mỏi, khó chịu vô cùng.
Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi thật sự lật người bò đến bên cạnh giường nôn khan, nôn cả một lúc lâu, nhưng chẳng ra được cái gì cả, cuối cùng thì khó chịu thở dốc. Vào lúc này Lee Sungmin phát hiện, cậu có thể cử động được rồi. Cậu thử ngồi dậy, tuy thân thể không có sức, nhưng cậu thực sự có thể cử động rồi.
Sungmin vui mừng quá mức, lại thử lắc lắc chân, duỗi duỗi cánh tay, xác định hai chân đã có thể đứng vững, liền chầm chậm di chuyển đến chỗ sau cửa, áp sát người lén nghe động tĩnh, bên ngoài không có âm thanh gì. Lee Sungmin không chịu ngồi yên chờ chết, cậu quan sát nhìn khắp căn phòng một lượt, muốn tìm vũ khí phòng thân trước, sau đó tìm cơ hội chạy ra ngoài.
Trong căn phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, trên giường có chăn, mà trên bàn thì lại trống không, chẳng còn bất kỳ thứ đồ vật nào khác.
Lee Sungmin không bỏ cuộc, đến chỗ chiếc bàn kéo các ngăn kéo ra, nhìn thấy một chiếc máy đánh chữ nhỏ đã rỉ sét, bên trong cũng không có đinh. Rồi còn có một chiếc bút máy, cũng là thứ cũ hỏng, sớm đã không còn mực, ngòi bút khô sắc. Lee Sungmin ngẫm nghĩ, gài chiếc bút máy lên người, còn chưa kịp suy tính bước tiếp theo, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.
Lee Sungmin nhanh như bay nằm lại lên trên giường, vừa mới nằm xuống, cửa phòng liền mở ra. Là tên lưu manh kia, hắn chỉ có một mình, trưng ra bộ mặt nhăn nhở khiến người ta buồn nôn đi vào trong, quay người đóng cửa phòng lại.
Hắn vừa đi đến vừa cởi quần áo trên người vứt sang bên, nói với Lee Sungmin: “Anh hỏi qua rồi, em không phải là người không thể đụng được vào, chị Ha chỉ cần em sống là được. Bây giờ cũng không có ai chẳng biết tốt xấu đến làm phiền nữa, anh đây tới giúp em nếm thử mùi vị ngất ngây sung sướng. Canh giữ lâu ở chỗ khốn nạn này, không phải quỷ thì là yêu, anh cũng sắp khô héo rồi, khó khăn lắm mới có được một chàng trai để tưới mát một chút…”.
Hắn ta còn chưa nói xong, người đã đến bên cạnh giường rồi, duỗi tay ra hướng về phía ngực của Lee Sungmin sờ soạng. Lee Sungmin làm sao chịu đựng được, lúc trước một chút sức lực cũng không có, để hắn ta được thể, bây giờ cậu có sức lực rồi, cứ coi như liều chết cũng không chịu bị sỉ nhục như thế.
Cậu co chân lên đạp mạnh vào háng của gã lưu manh, cú này đã dùng toàn bộ sức lực, cứ coi như bây giờ cậu còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng lực đạo của một chân cũng thừa đủ hung mãnh rồi.
Gã lưu manh kia kêu lên thảm thiết, ôm lấy phần thân dưới co rúm lại như con tôm dài cả mét. Lee Sungmin lại đá thêm một đá nữa vào mặt để hắn đổ xuống đất ngậm miệng lại. Gã này hét lớn tiếng như thế chắc sẽ dẫn những người khác đến, thời gian không thể trì hoãn, chạy trốn giữ mạng là quan trọng. Lee Sungmin nhanh chóng vùng dậy, kéo cửa phòng chạy ra bên ngoài.
Trong phòng khách không có người, Lee Sungmin cả đoạn đường chạy ra, dựa vào ấn tượng của mình rẽ về phía bên trái chạy tới cầu thang. Quả nhiên bên ngoài có kẻ bị tiếng kêu thảm thiết dẫn đến, vừa hay nhìn thấy Lee Sungmin chạy trốn, vội vàng lớn tiếng hô hoán gọi người đuổi bắt.
Trong căn phòng đầu tiên ở cửa cầu thang có một tên đi ra, vừa hay chặn ngay trước mặt Lee Sungmin. Lee Sungmin giơ chiếc bút máy hỏng ra, tên chắn đường kia cũng duỗi tay tóm lấy cánh tay của cậu, có ý đồ muốn ngăn cậu lại.
Lee Sungmin lùi lại một bước, nghiêng người tránh đi, lật tay nắm chặt lấy chiếc bút máy, cổ tay khẽ vặn, đầu bút nhẹ nhàng xoay, “vụt vụt” hai tiếng dùng lực đâm vào mu bàn tay và cánh tay của đối phương.
Đối phương không chuẩn bị trước, hoàn toàn chẳng ngờ chàng trai dáng vẻ yếu đuối thế này lại có bản lĩnh như vậy. Lần này mu bàn tay và cánh tay bị đâm bừa hai cái, máu chảy ra, hắn ta cầm lấy tay lớn tiếng kêu gào. Lee Sungmin nắm chắc thời cơ di chuyển hai chân, xoay ngang khuỷu tay thụi cho hắn ta ngã xuống đất.
Lee Sungmin ra đòn rất nhanh gọn, nhưng người phía sau cũng sắp đuổi đến rồi, cậu dốc sức chạy xuống dưới lầu. Nhưng khi cầu thang đã ở ngay trước mắt, thì từ tầng dưới lại có một người chạy lên, đó là Choi Siwon.
Lee Sungmin lòng dần nguội lạnh, cậu đã từng giao đấu với Choi Siwon, khi đó trong tay cậu còn có Pink mà cũng vẫn chẳng phải là đối thủ của anh ta, đến giờ tác dụng của thuốc mê còn chưa tan hết, trong tay cũng chỉ là một chiếc bút hỏng, lần này tính thế nào cũng không có khả năng chạy thoát.
Nhưng Lee Sungmin cũng không định lùi bước, nếu như lại bị bắt, cậu không biết cảnh ngộ của mình sẽ như thế nào. Cậu không tiền, không tài, không danh tiếng, không quyền thế, thứ có giá trị nhất, e rằng chính là Tập đoàn Nhã Mã và Boss ở sau lưng cậu.
Cậu không tình nguyện để cho bất cứ người nào dùng cậu để uy hiếp Boss, cậu muốn bảo vệ anh, cậu quyết định cứ coi như không đánh lại được, cũng phải gắng hết sức!
Lee Sungmin hạ quyết tâm, dũng cảm lao về phía trước. Bước chân cậu không dừng lại chút nào, chạy về phía cửa cầu thang rồi xông thẳng vào đó, tập trung tinh thần toàn tâm cảnh giác. Bước chân phía sau càng lúc càng gần, Choi Siwon chớp mắt cũng đã ở trước mặt cậu, Lee Sungmin giơ chiếc bút máy trong tay lên, đâm về phía anh ta. Choi Siwon cười nói: “Kiếm đâu ra được vũ khí lợi hại thế này?”. Anh ta tóm lấy cổ tay Sungmin, vặn một cái rồi dùng lực kéo cậu đến bên người. Lee Sungmin vẫn còn vùng vẫy, lại nhìn thấy tay trái của anh ta nâng lên, “đoàng đoàng”, hai tiếng súng nổ vang lên bên tai cậu.
Lee Sungmin kinh ngạc vô cùng, định thần lại nhìn, hai tên đuổi theo kia đã bị trúng đạn đổ xuống đất.
Choi Siwon lắc lắc khẩu súng trong tay, nhìn Lee Sungmin, cười nói: “Ở đây dùng cái này mới hiệu quả”. Nụ cười vẫn còn trên mặt, anh ta đã lại quay tay, “đoàng” một tiếng nữa bắn trúng gã vừa rồi bị Sungmin đánh ngã dưới đất.
Lee Sungmin vẫn còn chưa hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, Choi Siwon đã liền kéo cậu chạy lên trên lầu. Đến tầng bốn, anh ta mở cửa căn phòng đầu tiên sát cầu thang ra, đẩy Lee Sungmin vào bên trong, chặn cửa lại, rồi giơ ngón tay lên chặn trước miệng ý bảo không được lên tiếng, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng.
Lee Sungmin rất phối hợp không hét lên, cậu biết tình thế bây giờ không tốt, bất luận Choi Siwon này tính toán, mưu đồ thì trong tay anh ta cũng đang có súng, hơn nữa vừa rồi mắt chẳng buồn chớp, chỉ khẽ mỉm cười mà đã xử lý sạch ba người rồi, nếu so sánh ra, rõ ràng chiếc bút máy hỏng của cậu chẳng có tác dụng gì cả.
Choi Siwon nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nói với Lee Sungmin: “Cậu cứ trốn ở đây đi, bọn chúng chắc chắn cử rất nhiều người đi lùng bắt cậu, tục ngữ nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Tôi đi thăm dò tình hình trước, chờ thời cơ sẽ tìm cơ hội đưa cậu ra ngoài. Nếu không muốn chết thì tốt nhất yên phận một chút đừng chạy lung tung. Đợi tôi quay lại”.
Lee Sungmin không nói gì, cảnh giác nhìn anh ta, Choi Siwon lại cười, đưa khẩu súng trong tay cho cậu: “Cầm cái này phòng thân”.
Lee Sungmin nhìn Choi Siwon rồi lại nhìn khẩu súng, nhanh tay giật lấy, chĩa súng vào đầu anh ta.
“Bên trong không có đạn.” Choi Siwon xòe lòng bàn tay ra, trong đó là viên đạn anh ta lén gỡ bỏ.
Lee Sungmin còn đang sững sờ, Sungmin đã đi về phía cửa: “Tôi đưa súng cho cậu là để đề phòng cậu không nghe lời bị người ta bắt được. Giờ súng trong tay cậu rồi, ba người kia là do cậu giết, bọn chúng sẽ không nghi ngờ tôi”. Anh ta nắm lấy tay nắm cửa, nói tiếp: “Cứ coi như trong đó có đạn, tôi vừa mới cứu cậu, cậu nhẫn tâm giết tôi sao? Giết tôi rồi cậu sẽ không có cơ hội chạy trốn nữa, cậu cũng không ngốc như vậy chứ?”.
Anh ta nói xong, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, mở cửa đi ra.
Lee Sungmin thở phào một hơi, chạy đến bên cửa cẩn thận nghe ngóng, thấp thoáng nghe thấy dưới lầu có tiếng người ồn ào, cậu khóa chặt cửa lại, lùi vào trong phòng cẩn thận đánh giá quan sát một lượt.
Đầu tiên là kiểm tra khẩu súng trên tay, mở ổ đạn ra thực sự là trống không. Hơn nữa, căn phòng này giống hệt như căn phòng vừa mới giam giữ cậu kia, cũng thuộc kiểu cho một người dùng, gồm một phòng ngủ, một phòng khách. Điểm khác với bên kia đó là, ở đây được bài trí theo phong cách gia đình, có sofa có tủ, còn có bàn ghế, thậm chí có cả chiếc ti vi cũ, nhưng mà phòng bếp thì trống không, chẳng có thứ gì có thể dùng làm vũ khí.
Lee Sungmin lật xem hết toàn bộ các tủ và ngăn kéo, lại phát hiện ra một hộp đạn ở trong một ngăn kéo, kiểu dáng hoàn toàn khớp với khẩu súng trên tay cậu. Sungmin suy nghĩ một chút rồi lắp hết đạn vào súng.
Choi Siwon kia thật sự là một người đáng sợ, giết người không do dự chút nào, không hề lưu lại một nhân chứng. Nếu như cậu bị bắt, súng ở trên tay cậu, bọn người kia đích xác sẽ cho là cậu làm. Lúc anh ta giao súng cho cậu, đã gỡ hết đạn đi, đề phòng cậu kích động ra tay với anh ta, nhưng lại để đạn ở trong phòng cho cậu, để cậu có cơ hội tự bảo vệ mình, cũng là để cậu hiểu rõ ra anh ta thực sự có ý muốn cứu cậu. Từng bước từng bước thế này, nhìn có vẻ rất đơn giản, nhưng tất cả đã cho thấy suy nghĩ của con người đó cực kỳ kín kẽ.
Chẳng trách anh ta có thể từ trong chỗ giam giữ quản thúc trốn ra ngoài Anh ta thật đáng sợ!
Lee Sungmin có súng để phòng thân, trong lòng vững tin hơn một chút, cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tác dụng của thuốc, cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, trong phòng có nước suối, nhưng cậu vẫn rất đề phòng, cố nhịn không uống. Trong lòng lại đang nghĩ không biết Boss bên kia bây giờ thế nào rồi, máy phát tín hiệu của đồng hồ không biết đã mở được chưa.
Còn nữa rốt cuộc là ai muốn bắt cậu, chúng có mục đích gì? Choi Siwon vì sao đột nhiên lại hạ giáo đến cứu cậu, vì sao chứ? Rất nhiều câu hỏi vây lấy khiến đầu óc cậu choáng váng.
Lee Sungmin chạy đến bên cửa sổ len lén quan sát tình hình dưới lầu, chỉ thấy mấy gã đàn ông khả nghi đang đi lại ở đó, Choi Siwon và một tên khác từ bên cạnh chạy đến, hợp lại với mấy gã kia, nhìn dáng vẻ có thể là đang lùng tìm cậu. Lee Sungmin cũng không biết đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, cậu quyết định thử đánh bạc với con người Choi Siwon này một lần, đợi anh ta quay lại rồi sẽ tìm cơ hội.
Lee Sungmin ngồi ở sau cánh cửa của một phòng nhỏ bên trong, nghĩ rằng nếu có người vào phòng khách, cậu còn có thời gian quan sát và lẩn tránh, súng thì cầm trên tay, đầu cậu không còn choáng nữa nhưng lại khát nước ghê gớm, cuối cùng thực sự không nhịn thêm được, cậu chạy đến nhà bếp uống mấy ngụm từ vòi nước tự động.
Sốt ruột và sợ hãi khiến thời gian trôi đi vô cùng chậm chạp, Lee Sungmin cảm thấy mình đã đợi rất lâu rất lâu rồi. Hành lang của tòa nhà lúc trước cứ một lát lại có tiếng huyên náo, bọn chúng dường như đang lục soát nhưng không hề chạy vào căn phòng này.
Lee Sungmin cẩm súng căng thẳng trốn đi cho đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại. Thời gian trôi đi, ánh sáng ngoài phòng cứ yếu dần yếu dần, đã sắp tới hoàng hôn.
Lee Sungmin cảm thấy tín hiệu đồng hồ của cậu chắc là không phát đi được, nếu không thì đã lâu như vậy, vì sao Boss còn chưa đến tìm cậu. Cậu cảm thấy rất mệt mỏi, co người lại, trong lòng đầy chặt những suy nghĩ về Kyuhyun. Cậu rất lo Boss sẽ sốt ruột tức giận, vạn nhất lại hại cho sức khỏe, khiến bệnh tình càng nặng, vậy thì phải làm sao?
Cậu đợi thêm một lát, bên ngoài hình như không còn động tĩnh gì. Lee Sungmin đang cân nhắc xem có nên một mình chạy trốn không, thì cửa lớn phòng khách đột nhiên có tiếng nói.
Lee Sungmin nhanh chóng nấp vào phía sau cánh cửa phòng. từ khe cửa nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy cửa lớn mở ra rồi giọng nói của Choi Siwon truyền đến, anh ta hình như đang nói chuyện với một gã đàn ông khác. Giọng nói của gã đàn ông kia rất lớn, ồm ồm: “Khốn nạn, một thằng nhóc đầu bị đánh thuốc mê rồi cũng để cho chạy mất, đây là chuyện gì chứ. Yunho chết tiệt, muốn chơi đùa cũng không có chút bản Iĩnh, để người chạy thoát rồi, mẹ nó chứ, tao rất muốn đá cho nó vài phát, hại các anh em bận không công cả nửa ngày”.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi vào trong phòng, Choi Siwon vừa đóng cửa vừa nói: “Nó bị đá hỏng rồi, mày đá thêm vài cái nữa vậy chẳng phải lãng phí sức lực sao. Mày không nhìn thấy sắc mặt của chị Ha à, những ngày sau này của nó chắc cũng chẳng tốt đẹp gì. Mày ngồi đi, tao vào trong phòng cầm ra cho mày”.
Kẻ có giọng nói ồm ồm kia mở tủ lạnh lấy đồ ra uống, rõ ràng hắn đến chỗ này không phải chỉ mới một, hai lần, Choi Siwon đẩy cửa đi vào phòng, kéo ngăn kéo lấy ra một bao thuốc, anh ta tựa như không nhìn thấy Lee Sungmin ở phía sau lưng, ánh mắt cũng không liếc qua một cái.
Gã kia vừa uống bia vừa đi vào trong phòng cùng, nhìn thấy bao thuốc đó mắt trưng ra ý cười nói với Choi Siwon: “Ai da, chính là nhãn hiệu này, mày lấy ở đâu ra vậy”.
“Một người anh em tặng, tao hút không quen, mày cầm lấy đi.”
“Được, được, vậy tao không khách khí nữa.”
“Ngồi thêm một lúc đi, tao mua cơm hộp rồi, cùng ăn nhé?”
“Không được, tao hẹn bọn Lee Jin rồi, mày phải giữ bí mật giúp tao đây. Thằng nhóc chết tiệt đó đã chạy lâu như vậy rồi, chắc chắn chạy xa rồi, kẻ ngốc mới tìm kiếm ở những chỗ xung quanh đây. Tao liền lén lười biếng một chút, quay về thì nói không tìm được.”
“Không sao, mày đi đi. Lát nữa tao ăn xong cơm sẽ đi tìm, cứ coi như đi bộ vậy, đến khi đó có động tình gì sẽ nói cho mày.”
“Được, đáng mặt anh em đó, vậy tao đi nhé.” Gã kia quay người liền đi ra ngoài, Lee Sungmin ở phía sau cửa căng thẳng nắm thật chắc súng, lo sợ bị hắn ta phát hiện. Kết quả hắn châm thuốc lên vui mừng rời đi, căn bản chẳng thèm nhìn đến cậu một cái.
Choi Siwon tiễn người xong, đóng chặt cửa lớn lại, đem hộp cơm mà mình mang về bày ở trên bàn phòng khách, gọi vào trong: “Ra ngoài đi, không có ai rồi”.
Lee Sungmin từ khe hở sau cửa nhìn ra ngoài một cái, lúc này mới đi tới. Choi Siwon mở hộp cơm ra, nói: “Ăn cơm trước đã, một lát nữa tôi đưa cậu đi”.
“Vì sao anh muốn giúp tôi?”
“Tôi thích cậu, lý do này được không?”
Lee Sungmin bặm môi: “Không tin”.
Choi Siwon cười cười: “Lẽ nào trông tôi không đủ thành ý?”.
“Các anh bắt tôi làm gì? Chị Ha là ai?”
“Không biết bọn chúng bắt cậu muốn làm gì, bọn chúng không nói.” Hai chữ bọn chúng, Choi Siwon nặng nề nghiến lại, hình như không chịu đặt mình lẫn với đám người kia. “Chị Ha chính là Ha Ji Hee của Ha gia, đệ nhất gia tộc trong giới hàng ma đại danh lừng lẫy, cậu chắc đã nghe qua rồi nhỉ? Nhưng mà, cô ta từ sớm đã bị trục xuất khỏi gia tộc, tự làm một mình.”
“Là cô ta?” Lee Sungmin cau mày: “Tôi từng gặp cô ta rồi”.
Choi Siwon đưa cho Lee Sungmin một đôi đũa, nói: “Rõ ràng cô ta rất muốn gặp lại cậu”.
Lee Sungmin nhận lấy đôi đũa, bảo Choi Siwon: “Hai món này tôi đều không ăn được”. Đậu đũa xào với sườn, ớt xanh xào thịt đều là thịt lợn, cậu không thể nuốt nổi.
“Cậu còn kén chọn đồ ăn?” Choi Siwon nhướn mày lên vẻ ngạc nhiên: “Cậu có biết hoàn cảnh của cậu bây giờ không, vào lúc này có đồ để ăn là tốt lắm rồi, cậu lại còn không biết xấu hổ? Mau ăn đi, ăn no rồi mới có sức mà trốn”.
“Tôi không thể ăn thịt lợn, sẽ bị nôn.”
“Cậu là người Hồi giáo?”
“Không phải, tôi chỉ không thể ăn thịt lợn.”
“Vậy thì ăn thứ khác, còn có đậu đũa và ớt xanh.”
“Những thứ đó cũng có mùi vị của thịt lợn.”
“Bệnh kỳ quái gì vậy?” Choi Siwon lẩm bẩm nói: ‘”Không ăn thì đổ đi”. Anh ta vừa nói vừa gắp một miếng thịt nhét vào miệng.
Lee Sungmin như giải thoát được gánh nặng, đặt đôi đũa xuống.
Choi Siwon gắp một miếng sườn lên nhìn nhìn, nhỏ tiếng nói: “Em trai tôi thích nhất là ăn sườn”.
“Anh có em trai? Vậy cậu ấy biết anh làm chuyện xấu không?” Lee Sungmin nói xong liền hối hận, cậu lại không có đầu óc rồi, đang hy vọng người ta giúp mình chạy trốn mà lại đi nói những lời này.
Quả nhiên Choi Siwon lừ mắt nhìn cậu một cái, nhưng không hề tức giận, chỉ nhạo báng nói: “Cậu lúc nào cũng rất biết nói những lời hợp hoàn cảnh”. Anh ta nhìn sự ngượng ngùng lộ ra trên mặt Sungmin, bất giác cười cười: “Năm nó mười tuổi, đã chết rồi”.
Lee Sungmin sững lại: “Xin lỗi”.
Choi Siwon nhìn cậu chằm chằm: “Em trai tôi từ nhó đã rất có thiên phú, là người tư chất cao nhất trong Choi gia chúng tôi, bất luận là kết giới gì, nó đều có thể vừa nhìn đã phân biệt được, cực kỳ có năng lực trong việc phát hiện pháp thuật gây ảo ảnh. Bố tôi nói, khi nó trưởng thành, nhất định có thể nắm giữ lệnh bài của Choi gia”. Anh ta dừng lại một chút, giải thích: “Các thế hệ hàng ma của Choi gia chúng tôi, trong tổ huấn, cứ mười năm lại có một cuộc thi về năng lực, nhà nào thắng được thì sẽ được quản lý tổ nghiệp, gia sản của Choi gia. Bố tôi nắm giữ đã hai mươi năm rồi, đến thế hệ của chúng tôi đây, ông cảm thấy chắc chắn sẽ đến lượt em trai tôi”,
Lee Sungmin bất giác chìm đắm trong câu chuyện, cảnh giác đối với Choi Siwon cũng giảm xuống rất nhiều.
Choi Siwon đưa cho cậu một chai nước lọc: “Uống đi, không có gì đâu, cậu phải uống nhiều nước, đi vệ sinh nhiều, thuốc mê mới tan nhanh một chút”. Anh ta tiếp tục nói: “Năm em trai tôi mười tuổi, danh tiếng của nó đã được truyền khắp trong gia tộc rồi. Một lần bố tôi đưa nó vào trong núi huấn luyện đặc biệt, chiếc xe bị người ta động tay chân vào, hai người bọn họ đều qua đời trong tai nạn xe đó, năm ấy tôi mười một tuổi”.
“Cuối cùng tìm ra được ai là hung thủ không?”
“Là chú tôi.” Choi Siwon cười lạnh: “Lúc tôi mười sáu tuổi cuối cùng mới xác định được là ông ta. Đáng tiếc tôi không có chứng cứ nào dùng được trên mặt pháp lý”.
“Vậy phải làm thế nào?”
“Tôi báo thù cho bọn họ.” Những lời này Choi Siwon nói ra rất bình thản, nhưng lại đè nặng lên trái tim Sungmin. Anh ta thì ra là có quá khứ như vậy.
“Tôi không tìm ra được kiếp trước của cậu.” Choi Siwon ăn mấy miếng cơm rồi đột nhiên nói. “Cậu có thiên phú phá kết giới, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy qua trên người hàng ma sư nào. Kết giới là bản lĩnh mà chỉ Choi gia chúng tôi mới có. Tôi tra ngày sinh nhật của cậu rồi, là hai tháng sau khi em trai tôi mất.”
Lee Sungmin ngạc nhiên há hốc miệng ra: “Anh cho rằng tôi là chuyển thế của em trai anh?”.
“Từ năng lực và thời gian mà nói, đích xác là có khả năng này. Nhưng mà tôi không điều tra được số liệu kiếp trước của cậu, nhờ bạn bè lấy ngày sinh của cậu để xem, cũng không tính toán ra được.”
“Xin lỗi, tôi không phải là em trai anh.” Lee Sungmin cảm thấy thật không nhẫn tâm khi nói ra những lời này: “Sáu kiếp liên tiếp của tôi đều là người bình thường, không có một chút quan hệ gì với hàng ma sư”.
Choi Siwon ngẩn ra, rõ ràng rất thất vọng, nhưng vẫn cười cười: “Không phải thì không phảị”.
Lee Sungmin lắp bắp hỏi: “Vậy tôi không phải, anh còn giúp đỡ tôi không?”.
“Cậu sợ tôi không giúp cậu, vì sao vẫn bảo cho tôi biết cậu không phải?”
“Anh yêu thương em trai mình như vậy, tôi không thể lừa anh.”
Choi Siwon nhìn cậu hồi lâu, cười nói: “Cậu không ăn cơm, lát nữa không có sức chạy đừng có trách tôi. Tôi ra ngoài thăm dò tình hình, cậu bây giờ cứ chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta sẽ đi”.
“Đợi đã, à, hay là anh cho tôi mượn điện thoại, tôi có thể thông báo cho bạn tôi đến đón.”
“Đón cậu? Nhân tiện lại đón tôi vào trong nhà lao sao?’” Choi Siwon hừ một tiếng, trả lời dứt khoát: “Không được, tôi đưa cậu đi, đợi sau khi chúng ta tách ra cậu thích tìm ai thì tìm”.
Lee Sungmin bây giờ vẫn phải dựa vào anh ta cứu mạng, không dám nhiều lời, thế là theo sự dặn dò của anh ta, lại uống thêm một chút nước, đi vệ sinh hai lần.
Qua một lúc lâu sau Choi Siwon thăm dò quay về, nói là Ha Ji Hee đã đưa một ông già đi, cái người tên chị Kang bắt cậu về kia cũng ra ngoài làm việc rồi, còn lại đều không phải là nhân vật gì lớn lắm, là cơ hội tốt, thế là hai người liền xuất phát.
“Cậu đi sát vào tôi, tôi sẽ giăng ảo ảnh quanh mình, người bình thường sẽ không nhìn thấy cậu, nhưng vào lúc này e không giữ được lâu, hành động phải nhanh. Nếu như gặp phải pháp thuật cấp độ cao, thuật che mắt đó cũng không dùng được. Đến khi ấy cậu nghe theo khẩu lệnh của tôi mà chạy, trà trộn vào trong đám người.”
“Vậy anh sẽ làm thế nào?” Xảy ra chuyện liền vứt bỏ anh ta chạy, thật không có nghĩa khí.
“Thân thủ của tôi tốt hơn cậu, cậu lo cho bản thân mình đi.”
Lee Sungmin không nói gì, cùng với Choi Siwon đi xuống dưới lầu. Trên đường quả thật gặp phải hai người, Lee Sungmin căng thẳng không dám thở mạnh, người cứng đờ ra đến mức đường cũng sắp không biết phải đi thế nào. Choi Siwon lại thản nhiên bình thường chào hỏi cười đùa với đối phương, giống như không có chuyện gì, đưa Lee Sungmin xuống đến lầu dưới.
Tuy rằng có chút hoảng sợ nhưng Sungmin vẫn an toàn lên được trên xe của Choi Siwon, Sungmin theo dặn dò của anh ta, bò vào ghế sau trốn, Choi Siwon rất nhanh chóng lái xe đi.
Nhưng xe vừa mới đi được không lâu thì gặp phải một trạm kiểm soát giao thông ở đoạn đường trước mặt. Toàn bộ xe cộ trên đường không thể ra vào được, còn phải theo một chiếc xe làm kiểm tra. Choi Siwon thầm rủa một câu, tuy không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận thế nào, đối với anh ta đều không có lợi.
Anh ta điều khiển xe định tìm đường khác, nhưng không ngờ ở hướng ngược lại cũng chỉ có lối để từng chiếc xe qua một, ách tắc ghê gớm. Lee Sungmin bò lên cửa sổ len lén nhìn ra ngoài, đột nhiên hưng phấn nói: “Là đồng nghiệp của tôi, bọn họ đến tìm tôi rồi!”. Choi Siwon chán nản không lên tiếng, lại thấy trước mặt toàn là cảnh sát, anh ta rẽ về bên trái đi vào một con đường nhỏ tạm tránh, không ngờ rằng lại trông thấy Ha Ji Hee.
“Ha Ji Hee và ông già đó cũng ở đây, bọn họ chẳng phải đã đi rồi sao?”
“Vậy anh mau đi đi.” Lee Sungmin vội nói: “Đừng để cô ta phát hiện ra anh”.
“Điều đó tôi không sợ, dù gì cô ta cũng không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, người cô ta dựa dẫm vào là Bắc Âm Vương, vậy tôi cũng chẳng cần phải cùng lăn lộn với cô ta nữa.” Nói như thế, nhưng Choi Siwon vẫn lái xe ra xa một chút, dừng lại ở một góc kín đáo, anh ta thật sự không muốn lăn lộn cùng Ha Ji Hee nữa, nhưng anh ta chưa chắc đã là đối thủ của cô ta, nếu tránh được thì vẫn nên tránh xa ra một chút.
“Ý anh là sao? Bắc Âm Vương, lẽ nào ông già đó chính là…?” Lee Sungmin nhìn thấy đồng nghiệp hàng ma sư quen mặt nào đó đang ở trong đội ngũ kiểm soát lùng tìm, lòng yên tâm hơn rất nhiều, lại có tâm trạng để buôn chuyện rồi.
“Có đến tám, chín phần mười chính là ông ta. Trong nạn của trời đất, giết thần diệt thế, Bắc Âm Vương lại không thể coi là người của ma giới. Ông ta không thoát được khỏi kiếp nạn này, đối với tôi mà nói cũng chỉ là một kẻ vô dụng, tôi phải tìm được một ma thần mới được.”
“Anh biết điều này? Cho nên lúc đầu anh mới thả Sung Jin ra, anh cho rằng hắn ta có thể giải được kiếp nạn diệt thế?”
“Sung Jin là ma thần duy nhất có thể chịu sự khống chế của con người, lại có năng lượng lớn mạnh vô song mà tôi tìm được. Thần tộc suy thoái rồi, kiếp nạn diệt thế này, là phải giết thần, ma tộc tất thắng. Nếu như chúng ta có thể khống chế ma, thì giữ được nhân loại. Chỉ đáng tiếc, Sung Jin đã bị các cậu tiêu diệt mất rồi.”
Lee Sungmin đầu óc loạn lên, cái gì mà giết thần? Chỉ là quẻ bói, lý giải thế nào mà chẳng được. Vậy Diêm Vương có coi là thuộc thần giới không? Lẽ nào Boss cũng sẽ gặp nguy hiểm?
Cậu nghĩ cái gì thì cái đó đến, vừa ngước mắt lên, Sungmin liền thấy một chiếc BMW màu đen rất quen mắt lái đến trong con ngõ, chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ không xa, người từ trên đó bước xuống, không phải Kyuhyun thì còn là ai?
Lee Sungmin mừng đến phát điên. Cậu nhìn thấy Kyuhyun xuống khỏi xe, liền đi về hướng Bắc Âm Vương và Ha Ji Hee. Toàn thân của anh phát ra khí lạnh, từ rất xa đã khiến cho Choi Siwon cảm thấy sống lưng mình lạnh toát run rẩy. Nhưng thấy bóng lưng này, trong mắt Lee Sungmin lại là tràn ngập nỗi bi thương.
Lee Sungmin không kìm được nữa, một tay đẩy cửa xe ra, lớn tiếng hét: “Boss!”.
.
.
.
Kết thúc chương 35
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.