Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 48

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 48

.
.
.

Buổi sáng hôm sau, Lee Sungmin bị tiếng chuông tin nhắn điện thoại đánh thức, cậu với cái đồng hồ hẹn giờ trên đầu giường nhìn, mới chín giờ. Cũng chẳng biết tối qua đi ngủ lúc mấy giờ, nhưng lúc này cậu vẫn còn rất buồn ngủ. Cậu cố gắng vận động cái đầu đang mơ màng của mình để đọc tin nhắn. Tin nhắn lại là do Boss gửi, bên trên viết: “Cậu Cho, ông Cho yêu cậu”.

Lee Sungmin cười, đọc lại một lượt, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào. Cậu nhớ ra hình như tối hôm qua, khi cậu đang mơ màng, Boss cũng nói điều đó, chính miệng anh nói.

Bây giờ Lee Sungmin đã hoàn toàn tỉnh táo, không được, cậu phải bắt ông Cho chính miệng nói lại lần nữa với cậu, hôm qua cậu chưa nghe rõ. Lúc này cậu mới phát hiện, ông Cho không còn ở bên cạnh. Cậu bò dậy, gọi mấy tiếng, không có người đáp lời.

Lee Sungmin khoác áo ngủ lên, đi khắp các phòng tìm một lượt, đều không thấy. Cuối cùng trên bàn ăn, cậu tìm được một mẩu giấy. Đó là do Kyuhyun để  lại, nói anh ra ngoài làm việc, đồ ăn đã chuẩn bị xong, bảo cậu tự mình hâm nóng một chút.

Lee Sungmin trong lòng có chút hoảng sợ, anh đã như thế rồi, còn có việc gì phải làm? Anh làm sao có thể chạy loạn khắp nơi như vậy? Ngộ nhỡ đột nhiên ma tính bộc phát, lại không tìm được anh ở đâu thì phải làm thế nào?

Lee Sungmin vội vàng gọi điện cho Kim Ryeowok. Kim Ryeowok nghe thấy cũng sốt ruột, nói sẽ đi tìm, bảo Lee Sungmin đợi tin tức. Lee Sungmin xông vào nhà tắm, tắm rửa một trận, thay quần áo, rồi lập tức lái xe đến cao ốc Đế Cảnh, trong lòng lo lắng không thôi. Lúc sắp đến nơi, Kim Ryeowok gọi điện đến: “Thỏ Con, anh mình đi tìm Cửu Thiên Huyền Nữ, mình gửi địa chỉ vào điện thoại của cậu rồi, bây giờ mình cũng phải qua đó”.

Lee Sungmin lấy được địa chỉ, tức tốc đánh vô lăng, lái xe về phía ấy. Địa điểm khá gần cao ốc Đế Cảnh, chỉ cách hai con đường, trong một tòa nhà ba tầng thuộc khu dân cư. Lee Sungmin dừng xe liền chạy lên trên, cậu vừa mới đến, cửa đã mở ra, người mở cửa chính là Kyuhyun.

Lee Sungmin không nói lời nào, lao đến ôm trọn lấy anh: “Boss”.

Kyuhyun vỗ lưng cậu an ủi. Cậu đeo đá tinh hồn của anh, vừa mới đến gần, anh liền cảm ứng được, cho nên đi ra mở cửa, không ngờ phản ứng của cậu lại mạnh thế này.

Anh kéo cậu ra, nhìn cậu, hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”.

Lee Sungmin lắc đầu: “Không thấy anh đâu, em lo lắng”.

Anh khẽ thở dài: “Dù có thế nào, em cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình trước”. Nếu anh không ở bên nữa, dáng vẻ cậu thế này, anh làm sao yên tâm được?

Lee Sungmin lắc đầu, lại ôm lấy anh, ôm thật chặt, bây giờ ôm nhiều hơn một chút coi như được một chút.

Cửu Thiên Huyền Nữ nặng nề ho mấy tiếng, nhìn bộ dạng hai người này xem, còn coi những người trong phòng ra gì nữa không chứ?

Lee Sungmin từ  trong lòng Kyuhyun thò đầu ra nhìn nhìn, ở đây không ít người, Kim Ryeowok và Yesung đều có mặt, Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ, còn có người của Huyền Thiên phái, ngồi đầy một phòng.

Lee Sungmin đỏ bừng mặt lên, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn mặc kệ, Boss là của cậu, cậu muốn ôm thì ôm. Nhưng thấy người trong phòng, sắc mặt đều không tốt lắm, Sungmin thấp thỏm, nhỏ tiếng hỏi: “Boss, anh đến đây làm gì?”.  

“Anh đến nói cho Cửu Thiên Huyền Nữ biết tình trạng của mình, nếu không, đến khi anh thật sự xảy ra chuyện, e rằng sẽ làm mọi người bị thương. Anh muốn cùng thương lượng một chút với bà ấy, xem có biện pháp gì không.”

Lee Sungmin bĩu môi, giọng nói không lớn không nhỏ: “Bà ấy luôn ức hiếp anh, ngoại trừ giết anh ra, còn có thể có biện pháp gì. Em nếu như đến muộn, có phải sẽ không nhìn thấy anh nữa không?”.

Cửu Thiên Huyền Nữ giận dữ: “Thỏ Con, lời này của con là ý gì?”. Mới mấy trăm năm không gặp, tiểu tử này nửa chút lễ phép cũng không biết nữa!

Lee Sungmin chẳng để ý đến bà, lại nói với Kyuhyun: “Boss, anh chuyển thế nhé, nhân lúc vẫn chưa thành ma, anh đầu thai làm người. Ma tính dần dần sẽ mất thôi”.

Kyuhyun xoa hai má cậu, trong lòng vạn phần không nỡ: “Thỏ Con, em còn nhớ em đã nói gì không? Hồn bay phách tán và chuyển thế làm người, đều là chết, nhưng mà cách chết không giống nhau. Sau khi anh chuyển thế không thể đồng thời sinh ra cùng em, đối với em mà nói, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Em hà tất phải khiến bản thân mình đau khổ thêm nữa”.

“Không phải đâu, không phải đâu.” Lee Sungmin đã nói sẽ  không khóc nữa, nhưng lúc này nước mắt vẫn không khắc chế nổi mà tuôn rơi. “Anh chuyển thế  thành người rồi thì vẫn còn có sinh mệnh. Cứ coi như không nhận ra em, cứ coi như không thích em nữa, nhưng anh còn sống, trong lòng em cũng thoải mái, thoải mái hơn gấp trăm lần so với việc phải chấp nhận rằng anh không còn nữa. Thật đó, Boss, cầu xin anh, đừng chết, đừng nhẫn tâm như thế, đừng rời xa em.”

Cậu lớn tiếng khóc hu hu, ôm chặt anh không buông. Cậu không biết vì sao mình đột nhiên lại biến thành yếu đuối như vậy. Bởi vì vừa mới trải qua hạnh phúc cho nên càng sợ hãi, hay bởi vì Cửu Thiên Huyền Nữ đang ở trước mặt cái chết đang cận kề Kyuhyun nên cậu mới sợ hãi?

Kyuhyun nghẹn giọng, mỗi một lời cậu nói, đều là tâm trạng năm đó của anh, anh nói không nên lời, chỉ có thể ôm cậu thật chặt.

Tất cả mọi người trong phòng đều biết chuyện của họ, nếu như cảm xúc mà cuộc phân ly sáu trăm năm trước mang đến cho những kẻ bàng quan này là nỗi oán hận vì bị phản bội, thì sau sáu trăm năm, sự đau khổ của những người yêu nhau lại khiến bọn họ có chút bất lực không biết làm thế nào.

Cửu Thiên Huyền Nữ ở bên cạnh quan sát, rất lâu không nói. Thực ra Diêm La đến tìm bà, chủ động gánh chịu tất cả, đã khiến bà tương đối bất ngờ. Cách làm việc của bà từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, dứt khoát, ra tay không lưu tình, Diêm La trong lòng rất rõ. Nếu như bà biết bất kể người nào có thể thành ma, bà tuyệt đối không để mầm mống tai họa đó  tồn tại trong nhân gian. Bà biết Diêm La và Thỏ Con đã thành hôn, độc chú của bà đã bị phá, hóa ra sức mạnh của tình yêu thật sự có thể áp đảo cả  lời chú mạnh nhất, cũng giống như con người yếu đuối mà lại có thể tiêu trừ ma quái vậy.

Thế giới này, sớm đã vượt quá sức tưởng tượng của bà.

Cho nên vào thời khắc đó, bà đã do dự, bà đột nhiên có chút lo lắng về hậu quả của việc giết chết Diêm La, bà thậm chí hoài nghi tính đúng sai của một số sự việc.

Diêm La đứng trước mặt bà, bình thản, thành khẩn, tự tin, thân là một vị thần sắp hóa thành ma, lòng độ lượng của anh khiến bà kinh ngạc. Yêu cầu của anh là, hy vọng bà có thể giám sát quản lý anh, vào lúc anh thành ma, hãy giết anh đi, không được để anh có cơ hội làm tổn thương người khác.

Vợ của anh! Khi nhắc đến chữ này, trong giọng nói của anh tràn đầy tình cảm. Loại tình cảm ấy, Cửu Thiên Huyền Nữ cho rằng mình cũng từng có, nhưng mà cuối cùng bà phát hiện, đó chẳng qua đều là hư ảo, chỉ có sức mạnh mới là chân thực. Nhưng mà độc chú của bà lại bị thứ tình cảm này vô hiệu hóa, sự chân thực của sức mạnh không ngờ đã bị phá hủy như vậy.

Đây rốt cuộc là nghĩa gì? Sức mạnh có uy lực hơn hay là tình cảm lớn mạnh hơn?

Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn còn chưa nghĩ thông thì Kim Ryeowok và Yesung đã tìm đến, ngay cả Thỏ Con cũng đến đây rồi.

Cửu Thiên Huyền Nữ biết, bà không thể động thủ giết Diêm La được.

Bà ho lên mấy tiếng, có ý muốn kéo sự chú ý của hai người đang diễn vở kịch tình yêu đau khổ lại, nhưng Lee Sungmin không để ý đến bà, cứ vùi đầu trong lòng Kyuhyun khóc. Cửu Thiên Huyền Nữ bắt đầu thấy khó chịu, không thèm quản họ nữa, bà nói luôn: “Thực ra có thể không cần chuyển thế. Hợp sức của mấy người chúng ta lại, trước tiên phong ấn Diêm La, đợi sau khi tìm thấy Tỉnh tuyền thì thả anh ta ra chữa trị. Cứ coi như không tìm thấy, Thỏ Con chẳng qua cũng chỉ sống thọ được mấy chục năm, đợi Thỏ Con qua đời, khi đó giết chết Diêm La đã bị hóa ma cũng không muộn”.

Kyuhyun và Kim Ryeowok, mấy người đều kinh ngạc nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ, thật sự không ngờ rằng bà có thể đưa ra một giải pháp nhân đạo đến thế.

Lee Sungmin cũng trợn tròn đôi mắt ầng ậng nước, ngẩn ngơ nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ. Cậu hỏi: ”Bà vừa nói, bà không giết Boss của tôi nữa, bà nguyện ý giúp đỡ tạm thời phong ấn Boss, bà sẽ không giết anh ấy, có phải không?”.  

Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn còn tức giận với cách cư xử  thiếu lễ độ của cậu, nặng nề “hừ” một tiếng: “Ta vẫn phải nói luôn, nếu anh ta hóa thành ma, phá phong ấn ra ngoài, đương nhiên ta sẽ xuống tay không nương tình”.

Lee Sungmin mừng rỡ hét lên, cậu lao đến, mạnh mẽ ôm lấy Cửu Thiên Huyền Nữ: “Hóa ra bà không xấu, bà là người tốt. Cảm ơn bà, cảm ơn bà!”.

Cậu kích động hôn lên mặt Cửu Thiên Huyền Nữ một cái, lại xông ra kéo tay Kyuhyun: “Boss, Boss, được cứu rồi, không phải chết rồi, anh cũng không cần lo lắng bản thân mình trở thành tội nhân diệt thế cũng không cần lo lắng em sẽ buồn. Chúng ta còn có thể ở cùng nhau, cùng lắm thì anh ở trong phong ấn, em ở ngoài phong ấn, em sẽ làm quản ngục của anh, không sao rồi, không sao rồi”.

Cậu liến thoắng không ngừng, vui vẻ quay vòng quanh, Kyuhyun kéo cậu lại, cau mày, khó coi giống hệt như Cửu Thiên Huyền Nữ: ‘”Em hôn loạn lên cái gì? Bình tĩnh một chút, sự việc có thể giải quyết là được rồi”.

Kim Ryeowok ở  bên cạnh nghìn cảm vạn tạ với Cửu Thiên Huyền Nữ, có Cửu Thiên Huyền Nữ ra tay tương trợ, đương nhiên là không thể tốt hơn được nữa.

“Vậy cứ phong ấn Boss ở trong nhà được không? Tôi sẽ trông giữ anh ấy.” Sungmin ngây thơ muốn sắp xếp mọi chuyện như ý mình.

“Không được! Phải tìm một chỗ thích hợp giăng kết giới làm phong ấn, trong núi là ổn nhất, khỏi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ô nhiễm của thành phố này. Hơn nữa chỗ phong ấn, con không được tới gần, năng lực khác thường của con nói chưa biết chừng sẽ vô ý phá hỏng phong ấn, ngược lại còn hại đến Diêm La.”

Lee Sungmin chu miệng lên, trong lòng dù không phục, nhưng hiểu rõ điều Cửu Thiên Huyền Nữ nói là sự thật. Tuy vậy, chỉ cần thế này thôi, cậu cũng rất vui mừng rồi, sự việc đã có cơ xoay chuyển, nếu như cậu cố gắng một chút, tìm được Tỉnh tuyền, chưa biết chừng Boss có thể rút ngắn thời gian ngồi lao một chút. Nếu không thì, cậu cố gắng sống lâu thêm một chút, thì Boss sẽ không cần chết nữa. Dù gì còn sống thì còn hy vọng, điều này thực sự là tin tốt nhất từ khi sinh ra tới giờ cậu từng nghe thấy.

Cửu Thiên Huyền Nữ lại nói: “Được rồi, tất cả đừng đứng như trời trồng ở đây nữa, hai người quay về  trước đi, ta sẽ gắng sức tìm chỗ giăng phong ấn, sẽ không vượt quá ngày mai. Thời gian hóa ma cũng chưa nói chắc được, chưa chắc chắn khi nào phát tác. Ryeowook, ngươi quay về công ty đợi ta, lát nữa ta tới tìm ngươi. Bắc Âm Vương làm hại thần tộc, không thể bỏ qua, ta nhất định phải trừng phạt ông ta”. Bà nói xong, quay sang đệ tử của Huyền Thiên phái, bắt đầu dặn dò sắp xếp.  

Lee Sungmin mặt mày tươi tỉnh định kéo Kyuhyun đi, Cửu Thiên Huyền Nữ đột nhiên quay lại, nói với Kyuhyun: “Tổ hàng ma sư mà người huấn luyện kia, để ta gặp chút nhé, sau khi người vào phong ấn rồi, cũng không thể để họ bị cô lập không chỗ bám víu”. Bà ngập ngừng, trong lòng không tình nguyện lắm, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Bọn họ, rất giỏi!”.

Kyuhyun cười, gật đầu. Lee Sungmin giơ cao cánh tay: “Tôi cũng vậy đó, tôi cũng là một trong những thành viên của tổ hàng ma kia”. Cửu Thiên Huyền Nữ gườm cậu một cái, không thèm nhìn cái vẻ đắc ý của cậu. Kyuhyun kéo cánh tay cậu xuống, ôm cậu đi ra ngoài.

Kim Ryeowok và Yesung theo phía sau, nghe thấy Sungmin ở đằng trước nói: “Boss, chúng ta mau về nhà nhé, anh nấu cơm cho em ăn, rồi chúng ta cùng đi dạo phố, sau đó sắp xếp cho tương lai”.

Lời của Sungmin khiến Kyuhyun hơi ngẩn ra, đúng vậy, anh đích xác là hơi sơ suất rồi, anh rõ ràng sắp không ở bên cạnh cậu nữa, lại không cân nhắc đến cuộc sống sau này của cậu. Ngoài việc cho cậu tiền, mỗi ngày gửi tin nhắn nói yêu cậu, anh còn có thể làm gì, đích xác là chẳng thể tiếp tục chăm sóc cho cậu nữa.

Anh là thần, nên nếu quan hệ với con người dù là nam hay nữ thì cũng sẽ có dị năng sinh con.

Lee Sungmin cũng đang nghĩ một điều, sao trước đây cậu không nghĩ tới nhỉ? Nếu có con rồi, cứ coi như không tìm được Tỉnh tuyền, sau mấy chục năm nữa cậu mất đi, con cậu vẫn còn, Cửu Thiên Huyền Nữ có lẽ sẽ vì thân phận của đứa trẻ mà không giết cha nó.

Như vậy, thời gian của anh sẽ nhiều hơn một chút, có lẽ còn có cơ hội.

“Đi, đi, mau về nhà, chúng ta phải sinh con.” Lee Sungmin kéo Kyuhyun đang nhăn nhó vội vã đi. Kyuhyun vừa đi vừa trách cậu không hiểu chuyện, tùy tiện, có ý dẹp tan suy nghĩ đó của cậu.  

Kim Ryeowok ở phía sau nói với Yesung: “Em nghĩ sai rồi. Em cho rằng anh trai em nuôi binh dưỡng tướng suốt sáu trăm năm nhất định sẽ rất lợi hại, kết quả là Thỏ Con còn thần dũng hơn. Em đúng là đã xem thường cậu ấy rồi”.

Cửu Thiên Huyền Nữ  tuy trên một số phương diện nào đó thì rất cổ hủ, nhưng bà thực sự là người biết giữ lời hứa, vẫn chưa hết hai tư giờ đồng hồ, bà đã  tìm được chỗ thích hợp để giăng kết giới phong ấn.

Khi nhận được tin Lee Sungmin đang mơ màng ngủ. Hai tư giờ vừa qua, cậu đã rất bận rộn. Cậu và Boss đi gặp bố mẹ, sắp xếp xong cho họ, chia tay với họ, nói mình và Boss phải xuất phát rồi. Sau đó lại cùng Boss và bọn Ha Ji Woon họp, truyền đạt đến họ sự sắp xếp của Cửu Thiên Huyền Nữ, khẳng định sau này đội hàng ma sư bọn họ có thể quay về Công ty Nhã Mã làm việc.

Có thể quay về công ty, cùng với những đồng đội lâu năm tiếp tục kề vai chiến đấu, đây vẫn là chuyện tốt, nhưng lúc này nghe được lại khiến người ta thương cảm đến vậy.

Song Lee Sungmin lần này chẳng thể để ý đến cảm giác của mọi người nữa, tâm trạng cậu cũng đang rất tồi tệ.

Sungmin kéo Boss đi, kiên quyết muốn về nhà sinh bảo bảo. Thời gian quý báu như vậy, bọn họ ở bên nhau cũng phải tính từng phút. Người của Huyền Thiên phái ở khắp xung quanh cảnh giới, đề phòng trước khi Cửu Thiên Huyền Nữ tìm được chỗ tốt, Diêm La đột nhiên hóa ma. Nhưng thái độ của Kyuhyun khiến Lee Sungmin rất yên lòng, anh vẫn bình thường, anh sẽ không hóa ma ngay trong khoảng thời gian hạnh phúc này. Lee Sungmin cảm thấy anh nhất định có thể chống chọi được, chờ đến khi vào kết giới mới phát tác.

Lee Sungmin và Kyuhyun trải qua một đêm trăng mật bình thường giống như bao cặp vợ chồng mới cưới khác, một đêm cuồng nhiệt lại ngọt ngào. Liên quan đến vấn đề thân mật, cuối cùng đương nhiên vẫn là Lee Sungmin thắng, bây giờ cậu đã biết đối phó với sự lạnh lùng của Boss như thế nào. Gỗ cây đại thụ có rắn chắc hơn nữa, cứ khoan mãi khoan mãi, kiểu gì cũng phải lên lửa. Tuy sức nóng của nó kinh người, nhưng đó là điều Lee Sungmin muốn. Bọn họ âu yếm nhau, hòa hợp làm một, có đụng chạm bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ, có hôn bao nhiêu cũng vẫn còn thấy thiếu. Sungmin say mê tấm lưng săn chắc của anh, cậu cứ sờ mãi, sờ mãi, trong lòng mong muốn đôi cánh ác ma không bao giờ mọc ra.

Lee Sungmin còn nói với Kyuhyun: “Boss, đêm nay chúng ta không ngủ nữa, anh phải chuẩn bị thể lực cho tốt, không được ngại mệt. Dù sao anh vào trong kết giới rồi cũng chẳng thể làm được việc gì khác, đến khi đó anh nghỉ ngơi cũng được”.  

Kyuhyun tắt nụ cười, anh vừa hôn cậu vừa đồng ý, cậu nói gì đều được.

Đêm nay, sau lưng Kyuhyun còn chưa kịp mọc ra đôi cánh ác ma, thì kẻ khua môi múa mép là Lee Sungmin đã không trụ được nữa, qua nửa đêm, cậu rốt cuộc nằm trong lòng Boss ngủ mất. Vừa ngủ được một lát, hình như cậu nghe thấy Kyuhyun nói chuyện cùng ai đó.

Sau rồi, nụ hôn khe khẽ của anh đặt lên gò má cậu, Lee Sungmin nghe anh nói: “Cậu Cho, chúng ta phải xuất phát rồi”.

Lee Sungmin mở mắt, ý thức lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mới tờ mờ sáng. Cậu trấn tĩnh dậy khỏi giường, kéo Boss đi tắm uyên ương, cậu ôm lấy anh cứ hôn mãi hôn mãi. Nước nóng chảy trên mặt, khiến Lee Sungmin cảm thấy đau mắt nhưng cậu nói với bản thân: Mình không có khóc.

Tắm rửa xong, Sungmin chọn một bộ quần áo cho Boss thay, còn cầm túi ra nhét vào mấy bộ quần áo. Trong lòng Kyuhyun hiểu rõ sẽ không dùng đến, nhưng vẫn tùy cậu. Lee Sungmin đặt ảnh chụp chung của bọn họ vào trong túi, ngẫm nghĩ, lại cho mấy bức ảnh chụp của mình vào, còn lấy cả chứng nhận kết hôn của bọn họ bỏ vào trong đó.

Kyuhyun nhìn theo, thấy mắt mình hơi nóng, không kìm được bước ra khỏi phòng, nói đi chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi Kyuhyun đi ra, Lee Sungmin ngồi đó ngây ra cả hồi, cậu bỏ điện thoại của anh vào túi, cho vào đó toàn bộ số pin dự phòng mới mua hôm qua. Có điều, không biết chỗ Cửu Thiên Huyền Nữ tìm được, sau khi phong ấn liệu có sóng liên lạc không.

Hai người lặng lẽ ăn xong bữa sáng, đi xuống lầu, mọi người trong đội hàng ma đang chờ. Tất cả cùng người của Huyền Thiên phái lái xe đến khu ngoại thành phía đông.

Tới một chỗ đất bằng phẳng, Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ, Kim Ryeowook, Yesung, Choi phán quan, Happy, Smile, cùng người của Huyền Thiên phái và địa phủ đều đã có mặt.

Cửu Thiên Huyền Nữ yêu cầu ngoại trừ người giăng kết giới ra, tất cả những người còn lại đều ở yên tại chỗ. Kyuhyun nhỏ tiếng bảo Lee Sungmin, địa điểm cụ thể của phong ấn là bí mật, càng ít người biết càng tốt. Lee Sungmin căng thẳng ôm chặt lấy eo anh, cậu rất sợ bản thân mình bị gạt ra khỏi danh sách những người được biết bí mật. May mà Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn cậu một cái, nhưng không nói gì.

Sau khi dặn dò xong xuôi, Cửu Thiên Huyền Nữ hô một tiếng: “Xuất phát”. Mấy người chạy lên đỉnh núi xa xa phía sau như những mũi tên. Kyuhyun cõng Sungmin trên lưng, cùng đi trong nhóm người, rất nhanh đã tiến vào nơi rừng sâu hẻo lánh.  

Đây là một ngọn núi khá cao, trên vách núi cheo leo, có một cái ngách rộng đủ người đi. Lee Sungmin nhìn vào, đau lòng nói: “Ở trong đó chắc chắn rất tối”.

“Không sao cả, anh không sợ tối.” Kyuhyun vuốt tóc cậu an ủi.

Lee Sungmin nhìn nhìn, duỗi hai tay ra với Kyuhyun: “Boss, anh đưa em lên trên xem đi, em chỉ nhìn một cái thôi”.

Kyuhyun do dự một chút, ôm lấy cậu, tung người lên khe núi đó. Không gian trong khe núi nhìn lớn hơn những gì trông thấy bên ngoài, nhưng vẫn rất chật hẹp, âm u lạnh lẽo. Lee Sungmin đặt chiếc túi mang theo vào bên trong, rất lâu không nói gì.

Kyuhyun nói với cậu: “Anh ở trong này chỉ ngồi thiền định thần, tu tập nội công, không cần hoạt động, cũng không có cảm giác gì đối với thế giới bên ngoài, sẽ không khó chịu, em yên tâm”.

Lee Sungmin ngây dại gật đầu, tay nắm chặt lại, móng tay bấm sâu vào da thịt, cố gắng khắc chế không để mình rơi nước mắt.

Kyuhyun lại khẽ giọng dỗ dành: “Đi xuống nhé, có được không?”.

Cậu lại gật đầu, ôm chặt lấy anh.

Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ cùng hai cao đồ của Huyền Thiên phái, Kim Ryeowok, Yesung, Choi phán quan, tất cả bảy người, đứng vào vị trí, chỉ còn đợi Kyuhyun.

Lee Sungmin cố gắng nở nụ cười, nói với Kyuhyun: “Boss, anh ở bên trong nghỉ ngơi cho tốt, bọn em sẽ nhanh chóng tìm thấy Tỉnh tuyền cứu anh ra ngoài”.

Kyuhyun gật đầu, Lee Sungmin lại nói: “Nếu như anh buồn chán, thì xem ảnh của em, còn điện thoại nữa, anh có thể gọi hoặc gửi tin nhắn cho em”.

Kyuhyun lại gật đầu, Lee Sungmin mở miệng nhưng lại không biết nói gì nữa.

Kyuhyun kéo cậu vào trong lòng, Lee Sungmin ôm chặt anh, không nỡ buông tay.

Cuối cùng vẫn là Kyuhyun nhẹ nhàng kéo cậu ra, nhìn cậu một lúc lâu, đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Cậu Cho, em nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt. Đợi anh ra ngoài, nếu như phát hiện em gầy đi hay bị bệnh, anh sẽ tức giận đó”.

Lee Sungmin cười, dùng lực gật đầu: “Vậy anh cũng phải thế nhé”.

Kyuhyun mỉm cười: ”Đương nhiên rồi”. Anh ngừng lại một lát, xoa mặt cậu, nói: “Có câu nói ba chữ anh vẫn luôn nợ em không nói, nhưng anh thực sự mỗi ngày đều nói ở trong lòng”. Anh mỉm cười, nói rõ ràng từng chữ  từng chữ một: “Thỏ Con, anh, yêu…”.  

Chữ “yêu” vẫn còn chưa thốt ra hoàn chỉnh, nụ cười trên môi anh đột nhiên cứng đơ, sau đó sắc mặt thoáng chốc lạnh tanh. Lee Sungmin trợn tròn mắt, nhìn Boss yêu quý ngay trước mặt mình chớp mắt cái đã biến thành một kẻ hung dữ độc ác.

Cậu sững sờ, bên tai hình như nghe thấy Cửu Thiên Huyền Nữ lớn tiếng hô: “Anh ta hóa ma rồi, động thủ!”.

Sau đó một luồng lực đạo lớn ập đến tách cậu và Boss ra. Cậu nhìn thấy Kyuhyun rống lên, vùng vẫy, nhìn thấy mọi người thi triển trận hình, niệm chú phất tay. Cậu nhìn Boss bị ném vào trong khe núi vừa rồi, nhìn khe hở kia từ từ đóng lại, từ từ nhập thành một thể với vách núi, sau đó thì không thấy gì nữa.

Lee Sungmin không biết bản thân mình đang  làm gì, cậu toàn thân không có sức lực, chỉ ngây dại nhìn những biến đổi trước mặt, cứ nhìn mãi, nhìn mãi. Cũng không biết qua bao lâu, Kim Ryeowok đi đến ôm lấy vai cậu. Lee Sungmin quay đầu nhìn Ryeowook, vẫn có chút không thể tin, cứ như thế này mà đã kết thúc rồi sao?

Kim Ryeowok gật đầu với cậu, ôm cậu, khẽ giọng an ủi. Lee Sungmin nghe không rõ Ryeowook đang nói gì, cũng không biết bản thân mình đã quay lại xe như thế nào, cuối cùng gọi cậu tỉnh là tiếng chuông tin nhắn.

Lee Sungmin lấy điện thoại ra, chín giờ rồi, tên người gửi tin nhắn kia viết: Vua của tôi. Lee Sungmin mở ra, nội dung tin nhắn là: “Cậu Cho, ông Cho yêu cậu!”.

Lee Sungmin ôm lấy điện thoại, bật khóc nức nở, nghĩ đến Boss vừa rồi nói với cậu: “Anh thực ra mỗi ngày đều nói ở trong lòng”, Lee Sungmin chỉ cảm thấy như đứt từng khúc ruột. Boss của cậu, không còn nữa rồi, thành ma rồi, bị phong ấn ở chỗ lạnh lẽo u tối kia, mà cậu lại bó tay không có biện pháp, một chút biện pháp cũng không có.

Mùi vị của tuyệt vọng, hóa ra là thế này.

Lee Sungmin choáng váng về đến nhà, cậu ngả đầu xuống liền ngủ, trên giường dường như còn vương vất mùi hương của Boss, ấm áp, dịu dàng vây bủa quanh cậu. Cậu gạt nước mắt hết lần này đến lần khác. Cậu đã đồng ý với Boss sẽ sống thật tốt, cậu sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình.

Nhưng thời gian không có Boss trôi qua thật chậm. Lee Sungmin đếm từng ngày, dường như đã qua rất lâu rồi, thực ra mới chỉ hai tuần lễ mà thôi. Mỗi ngày cậu gửi tin nhắn cho Kyuhyun, sợ lãng phí điện của anh, mỗi tin nhắn cậu đều viết rất dài, cậu nói cậu yêu anh, cậu đợi anh. Nhưng cậu thực sự không biết Boss đã thành ma như vậy rồi có còn biết xem tin nhắn hay không nữa, bởi vì từ trước đến giờ cậu không hề nhận được tin trả lời.  


Heechul và Jung Nari mỗi ngày đều đến ở cùng cậu, Kim Ryeowok cũng thường xuyên đến thăm cậu. Lee Sungmin nỗ lực để bản thân mình phấn chấn lên, mỗi ngày cậu đều quan tâm, hỏi han việc tìm Tỉnh tuyền có tiến triển gì không, nhưng vẫn chẳng có tin tức tốt. Thế nhưng Ha Ji Woon cũng bảo với cậu, đã tìm thấy nơi trú ngụ của Bắc Âm Vương, đó là khu nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, Cửu Thiên Huyền Nữ đã dẫn Huyền Thiên phái qua đó bắt ông ta rồi.

Về phần bọn Ha Ji Woon, mấy người dự kiến sẽ tấn công vào nơi ở ban đầu trong thành phố của Bắc Âm Vương, chỗ đó là nơi cất giấu hồn phách của Chang Zhu. Choi Siwon đã thăm dò được tất cả những vấn đề về phòng thủ, bố cục, chỗ giữ đồ ở đó, bọn họ toàn bộ đều nắm chắc như lòng bàn tay rồi, chỉ chờ bước tấn công cuối cùng, cướp lấy hồn phách của Chang Zhu mà thôi.

Trận chiến này, cũng là trận đối đầu chính thức cùa Ha Ji Woon và Ha Ji Hee.

Hôm nay, Ha Ji Woon đưa đoàn hàng ma sư đi làm nhiệm vụ, Lee Sungmin gọi điện thoại cho công ty, được biết Cửu Thiên Huyền Nữ bên kia đưa người đi hai ngày rồi vẫn chưa quay lại.

Lee Sungmin tự mình đăng nhập vào hệ thông tình báo của công ty, vẫn không có bất kỳ tin tức nào của Tỉnh tuyền và nơi ở của Eunhyuk Eunhyuk Thủy Linh. Hôm nay tâm trạng Sungmin rất không tốt, tâm thần bất ổn. Cậu luôn cảm thấy chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Lee Sungmin đầu óc hỗn độn trải qua một ngày, buổi tối nằm trên giường mất ngủ. Điện thoại vang lên, là Heechul, cậu nói bọn họ vừa mới đánh một trận đại thắng.

Tìm thấy hồn phách của Chang Zhu rồi, còn đánh cho Ha Ji Hee tơi bời. Người phụ nữ xấu xa độc ác đó cuối cùng đã bị bắt, lần này là bắt ngay tại trận, thêm vào đó, chứng cứ của mấy vụ án trước đây đều cho thấy cô ta là hung thủ, thế nên cô ta sẽ bị định tội theo pháp luật, chuyện đó chỉ ngày một ngày hai mà thôi.

Nhưng đáng tiếc là bọn họ lục soát tất cả chỗ đó, cũng không tìm thấy đầu mối gì có quan hệ đến ma độc và Tỉnh tuyền. Bây giờ bọn họ cùng người của Huyết tộc đang về công ty, chuẩn bị làm phép, dẫn hồn cho Chang Zhu. Tiểu quỷ Huyết tộc này chỉ chút nữa thôi là được khôi phục lại như bình thường rồi.  

Lee Sungmin dập điện thoại, trong lòng vẫn cảm thấy hỗn loạn. Bọn Heechul giành đại thắng, Chang Zhu được cứu, những điều này đều là tin tức tốt. Vì sao cậu vẫn cảm thấy sẽ có chuyện gì không hay xảy ra?

Lee Sungmin ngồi dậy, định đi rót nước uống. Vào lúc này, lại đột nhiên nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, sau đó, một âm thanh kỳ quái khe khẽ u oán từ trong đó truyền đến: “Cứu tôi với, tôi chết oan uổng quá”.

Lee Sungmin ý thức được, cầm lấy Pink đang đặt trên tủ đầu giường, nhìn đổng hồ, không hề phát ra ánh sáng đỏ. Âm thanh kia trong phòng tắm lại vang lên, lần này càng thêm âm u đáng sợ: “Đến ở cùng tôi nhé, tôi một mình rất cô đơn”.

Lee Sungmin trong lòng rộn lên, đột nhiên hiểu ra, cậu lao đến một tay đẩy cửa phòng tắm, lớn tiếng gọi: “Eunhyuk Eunhyuk Thủy Linh!”.

Vòi nước ngừng chảy, âm thanh kia cũng không thấy nữa. Sau đó “tí tách” trong chốc lát, một chuỗi hạt nước từ trong vòi trào ra: “Ai da, ai da, sao lại là cậu vậy? Cậu thật nhàm chán quá, phải giống như những người khác, sợ  hãi kêu oa oa, vậy mới thú vị chứ”.

Lee Sungmin vừa nhìn, thật sự là Eunhyuk Thủy Linh, cảm giác trong lòng không thể diễn đạt nổi, cậu lắp bắp gọi: “Eunhyuk”.

Eunhyuk nhìn biểu cảm của cậu, rung rung giọt nước, giữa không trung biến thành hình người, trầm tư: “Ừm, hóa ra cậu nhớ tôi như thế sớm biết vậy, khi tôi đi qua, đã vào tìm cậu chơi rồi”.

“Thời gian trước cậu đã ở đây? Vì sao cậu không vào?”. Lee Sungmin hét lên như phát cuồng.

“Ai da.” Eunhyuk Thủy Linh dáng vẻ xấu hổ che mặt lại: “Người ta từ xa nhìn thấy hai người không mặc quần áo ở trên giường lăn qua lăn lại, người ta xấu hổ mà. Phi lễ vật thị, cho nên liền chuyển đến chỗ khác chơi”. Nó chuyển động mấy vòng, lại nói: “Hơn nữa nhà khác chơi vui hơn, tôi vừa giả quỷ, bọn họ liền kêu oa oa, rất thú vị đó, ha ha ha… Sau đấy bọn họ còn nói nhỏ vào cái thứ đồ tên là ‘điện thoại’ kia, rồi thì sẽ có xe kêu u u u chạy đến. Một đống người sợ đến phát run, rất thú vị, quá vui mà, ha ha ha ha…”.

Lee Sungmin không nghe nó huênh hoang, cậu nhớ ra Eunhyuk Thủy Linh này rất lắm lời, nếu cứ mặc nó tự do phát huy thì không biết sẽ bị kéo tới tận chỗ nào nữa. Cậu cắt ngang lời nó, hỏi: “Eunhyuk Thủy Linh, cậu biết chỗ nào có thể tìm thấy Tỉnh tuyền không?”.

“Tỉnh tuyền?” Eunhyuk Thủy Linh “roạt” cái tụ thành một khổi nước, lại tản ra: “Tỉnh tuyền đã không còn nữa rồi, bị phong ấn dưới đáy của địa ngục. Tổ tiên tôi nói có rất nhiều kết giới, ai cũng không thể tìm được đường. Chính nó đã hại tôi bị giam nhiều năm như vậy, tôi hận Tỉnh tuyền! Nó bị phong ấn ai cũng không tìm được là tốt mà, viên đá dở hơi kia còn phải giữ làm gì, thật vô nghĩa”.

Lee Sungmin lại cắt ngang, nói: “Eunhyuk, tôi phải tìm thấy Tỉnh tuyền, việc này rất quan trọng, cậu nghĩ thật kỹ xem có được không? Tôi thật sự rất cần nó”.

“Nhưng mà tôi thật sự chưa từng thấy qua, hơn nữa chuyện quan trọng thông thường đều là chuyện không tốt. Lúc đầu tổ tiên tôi nói với tôi, viên đá kia rất quan trọng, kết quả tôi liền bị giam suốt bao nhiêu năm. Tôi ghét nhất là việc quan trọng.”

Lee Sungmin còn muốn nói gì thì điện thoại vang lên, là Kim Ryeowok gọi, cảm giác kinh hoảng, lo lắng kia lại trào lèn. Giọng Kim Ryeowok gấp gáp: “Thỏ Con, cậu bình tĩnh một chút nghe mình nói, nhất định phải bình tĩnh. Cửu Thiên Huyền Nữ mất tích rồi, người của bọn mình đến khu nhà xưởng bỏ hoang kia điều tra, hình ảnh cuối cùng bọn họ gửi về cho thấy, chỗ bên đó giăng đầy Diệt thần chú, sau đó người của bọn mình cũng mất tích”.

“Diệt thần chú? Cho nên Cửu Thiên Huyền Nữ chết rồi sao?”

“Không, nhưng e là năng lượng của bà ấy đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi.”

Trái tim Sungmin càng lúc càng hoảng loạn: “Ryeowook, mình không hiểu, đây không phải điều trọng điểm cậu muốn nói đúng không? Rốt cuộc còn có chuyện gì?”.

Bên kia Kim Ryeowok im lặng một lát, nói tiếp: “Khi thần chết đi, thì dù hồn bay phách tán, năng lượng của họ vẫn tồn tại. Những pháp thuật họ  làm trước đây, những phong ấn họ giăng trước đó đều vẫn còn. Nhưng nếu như năng lượng của thần không còn nữa, thì kết giới phong ấn họ giăng cũng sẽ mất tác dụng”.

Lee Sungmin đứng bật dật, chỉ  cảm thấy một cơn choáng váng: “Boss thì sao, Boss thế nào rồi?”.

“Thỏ Con, không chỉ anh mình, những yêu ma trước đây bị Cửu Thiên Huyền Nữ phong giữ, toàn bộ đều ra ngoài hết rồi. Điều này còn đáng sợ hơn so với việc Cửu Thiên Huyền Nữ bị giết chết!”

Yêu ma ra khỏi động! Vậy thế giới này…

Lee Sungmin chân mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.

Boss đã thành ma ra ngoài rồi, sau này sẽ xảy ra chuyện gì?

.
.
.

Kết thúc chương 48

.
.
.
r�8/t�`/k /evụ khách hàng của công ty viễn thông: “Xin chào, tôi muốn cài đặt chế độ gửi tin nhắn dịch vụ. Vâng, mỗi ngày tại thời gian cố định gửi tin nhắn đến một số điện thoại khác. Đúng, số điện thoại của đối phương là… Xin gửi vào chín giờ sáng hằng ngày, nội dung tin nhắn như sau: ‘Cậu Cho, ông Cho yêu cậu!’. Đúng, chỉ có câu này. Không có ngày kết thúc dịch vụ, chỉ cần trong tài khoản còn tiền, thì xin cứ tiếp tục gửi. Được, cảm ơn!”.


Kyuhyun dập điện thoại, lại chăm chú nhìn những cây mai kia. Ha Ji Woon nhảy vào qua hàng rào sân, ngồi xuống bên cạnh anh, hai người không nói gì, yên lặng ngồi một lát. Cuối cùng Ha Ji Woon chùng giọng nói: “Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy Bắc Âm Vương, Cửu Thiên Huyền Nữ và Ryeowook, Huyết tộc, cùng rất nhiều nguồn nhân lực đều đang tìm ông ta. Nhưng chỗ cất giữ hồn phách của Chang Zhu thì xác định được rồi”. Anh ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Đây là lần cuối cùng báo cáo với anh, dù sau này có anh hay không, chuyện trước đó đã sắp xếp, chúng tôi đều sẽ tiếp tục làm. Bắc Âm Vương, chúng tôi nhất định sẽ  tiêu diệt ông ta. Nếu như, đại kiếp trời đất thật sự là vì anh, vậy khi anh thành ma rồi, chúng tôi sẽ cho anh thấy, anh huấn luyện chúng tôi không hề uổng công”.

Kyuhyun quay lại nhìn anh, mỉm cười, gật đầu: “Vậy thì nhờ mọi người”.

Buổi tôi, hôn lễ diễn ra rất đơn giản, phân làm hai phần. Một phần là bữa tiệc nhà, nói là bữa tiệc nhưng thực ra chỉ có bốn người: hai vợ chồng nhà họ Lee cùng con trai, con rể. Lee Sungmin và Kyuhyun đều mặc lễ phục kiểu Tây, Kyuhyun cũng không biết đã tìm đâu ra một vị cha sứ làm chủ trì hôn lễ cho họ. Xong xuôi, bốn người đi đến khách sạn, vui vẻ ăn một bữa tối thịnh soạn. Sau đó đêm khuya đưa bố mẹ vợ về chỗ ở, Kyuhyun lại cùng Lee Sungmin tới tòa biệt thự ở ngoại ô, trong phòng làm việc, các hàng ma sư đang chờ đợi để tham gia hôn lễ.

Kyuhyun sớm đã sắp xếp đồ ăn ngon để bọn họ thưởng thức, đám người bọn họ ở đây bây giờ dồi dào tinh lực, cảm thấy ngứa ngáy chân tay, nhưng mọi người lại không dám nghịch phá gì ở căn phòng dành cho đêm tân hôn, chỉ có thể tìm một niềm vui khác.  

Đôi vợ chồng mới cưới vừa quay về, liền bị chuốc cho ba cốc lớn. Heechul còn la ó nói Lee Sungmin khoe khoang mấy lần có bộ đồ cưới kiểu Trung Hoa đẹp siêu cấp, bảo Lee Sungmin và Boss mặc đến để xem xem. Nhưng không cần Boss nói, Sungmin đã vội từ chối, cậu uống rượu rồi, hào phóng xua tay: “Đó là tôi và Boss mặc để tự chúng tôi ngắm, không cho người khác nhìn”. Mọi người la ó, Kyuhyun lại cười rất bình thản.

Mọi người cứ thế ồn ào đến sáng mới thả Boss và Lee Sungmin đi.

Lee Sungmin uống không ít, bước đi liêu xiêu, Kyuhyun dứt khoát ôm lấy cậu, đưa vào căn phòng mới được bố trí lại. Trên giường trải tấm ga màu đỏ rực, chăn cũng màu đỏ rực, gối uyên ương thì xếp trên đầu giường, khiến cho căn phòng mang một vẻ quyến rũ.

Lee Sungmin được đặt lên trên giường, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Kyuhyun đi tới đi lui, rót nước cho cậu, lấy khăn bông cho cậu. Sau khi lau mặt, Sungmin đã tỉnh táo hơn nhiều.

Cậu ngồi dậy, bó gối nhìn bóng hình đang thay đồ trong phòng quần áo của Cho Kyuhyun, hét lên: “Ông xã, ông Cho, Boss, mau lấy bộ áo cưới kia của em ra đây”. Cậu tràn đầy khí thế, sai khiến. Kyuhyun cũng rất nghe lời, đem hai bộ lễ phục đến, sau đó hỏi: “Bà xã, cần kẻ hèn hầu hạ thay áo không?”.

Lee Sungmin tươi cười hớn hở, dang hai tay ra chờ đợi. Kyuhyun cũng cười, kéo cậu lại cắn cho một cái, sau đó giúp cậu cởi bộ áo cưới kiểu Tây trên người ra, mặc lên bộ áo cưới Trung Hoa, lại mang mũ phượng và đồ trang sức tới gài lên giúp cậu. Sungmin không đợi được nữa, nhảy xuống khỏi giường, đi chân đất chạy ra ngoài cầm lấy cốc rượu nhỏ, vừa chạy vừa giục Kyuhyun mau mặc áo cưới của anh vào.

Đợi khi cậu quay lại, Kyuhyun đã trong hình dáng của một tân lang thời cổ đại rồi.

Lee Sungmin kêu woa woa, đặt cốc và chai rượu xuống, lao đến ôm lấy anh hôn mấy cái thật mạnh: “Đẹp trai quá, đẹp trai quá!”.

Kyuhyun cười, ôm chặt lây cậu, dịu dàng hôn lên môi cậu, môi lưỡi quấn quyện, hai người dính vào với nhau một hồi lâu, cuối cùng cũng buông ra. Kyuhyun quay người rót rượu, cầm một cốc nhỏ đưa cho Lee Sungmin. Lee Sungmin nhận lấy, cười híp mắt, cánh tay vòng qua khuỷu tay của anh, nói: “Lần trước, uống xong rượu em liền biến thành thỏ, bị anh nhẫn tâm đưa đi. Lần này chúng ta xem xem sẽ xảy ra chuyện gì?”.

Hai người ngẩng đầu một hơi uống cạn, rượu cay khiến Lee Sungmin phải thè lưỡi ra, cậu nghịch ngợm xua tay trước mặt Kyuhyun: “Hello, xin hỏi là ông Cho phải không ạ?”.  

Kyuhyun kéo tay cậu xuống, giữ chặt lấy cậu mà hôn. Lee Sungmin lại sốt ruột đẩy ra: “Tốt quá rồi, anh vẫn còn. Vậy tranh thủ  thời gian, chúng ta chia nhau tắm rửa, một lát nữa gặp mặt trên giường”. Cậu như một làn khói chạy vào phòng thay đồ, lấy trong ngăn kéo ở góc phòng ra một chiếc túi nhỏ. Kyuhyun nheo mắt lại có chút nghi hoặc, tiểu tử này cất giấu đồ gì?

Trước đó Kim Ryeowok phái người đưa mấy túi đồ  lớn đến, nói là Sungmin mua. Sungmin lấm la lấm lét, không để người khác chạm vào, toàn bộ đều tự mình sắp xếp.

Bây giờ nhìn dáng vẻ kia của cậu, quả nhiên là có chút cổ quái. Kyuhyun nhìn cậu chạy vào phòng tắm, còn khóa cửa lại, anh không nhịn được cười, mập mờ hiểu ra là gì rồi.

Ngày trọng đại như hôm nay, anh thuận theo, cậu muốn làm loạn thế nào cũng được, chỉ hy vọng bản thân mình trong một đêm như thế này, đừng có biến thành ma, đừng có làm tổn thương trái tim cậu.

Kyuhyun vào một phòng tắm khác, rất nhanh chóng chỉnh trang, sau đó quay lại giường. Cậu vợ nhỏ đáng yêu của anh vẫn còn chưa xong, anh nhớ đến câu cuối cùng cậu nói “Lát nữa gặp nhau trên giường”, liền phì cười.

Qua một lúc lâu, Lee Sungmin mặt đỏ hồng bước ra ngoài, trên người vẫn là bộ áo cưới kia. Kyuhyun nhướn mày, chờ đợi xem tiếp theo đây cậu sẽ làm gì. Kết quả cậu Cho nhìn thấy ông Cho bình tĩnh như vậy, liền không hài lòng, giậm chân quát: “Anh phải kinh ngạc một chút, hỏi em vì sao vẫn còn mặc thế này chứ”.

Kyuhyun phá lên cười, ngồi dậy kéo cậu đến trước mặt, làm bộ làm tịch hỏi: “Cậu Cho, vì sao cậu còn mặc quần áo như thế này?”.

Lee Sungmin hài lòng, mặt càng đỏ hơn, cậu loay hoay một lúc, cúi đầu xuống, nhỏ tiếng thỏ thẻ: “Đêm tân hôn, chẳng phải nên để cho anh cởi sao?”.

Ánh đèn trong phòng hình như tối đi, không khí nóng lên, Kyuhyun chăm chú nhìn cậu, kéo cậu lại, ôm vào lòng, ôm một lát, cúi đầu hôn lên cổ cậu. Lee Sungmin căng thẳng, toàn thân cứng đờ. Nụ hôn của anh rất nhẹ, giống nhự lông vũ lướt trên làn da cậu, tuy chẳng phải là lần đầu tiên thân mật thế này, nhưng cậu vẫn có chút run rẩy, bàn tay anh vuốt ve lưng cậu, dịu dàng vỗ về cậu.

Lee Sungmin hơi sốt ruột tay cậu bóp chặt lấy vai Kyuhyun, cảm thấy một sự thôi thúc không lời. Kyuhyun không nhịn được cười, anh cởi nút thắt, mở  đai áo, khiến làn da của Lee Sungmin từng chút từng chút lộ ra. Bên trong áo cưới, Lee Sungmin chỉ mặc một chiếc underwear.

Sungmin mặt đỏ bừng, Kyuhyun nhìn cậu chăm chú cả hồi lâu, sau đó đổ người xuống giường. Phản ứng này của anh lại kém rất xa so với dự liệu rằng anh sẽ như sói đói lao về phía con dê của Lee Sungmin. Cậu không kìm được, thụi cho anh mấy cái.

Kyuhyun giơ cánh tay lên che mắt, giọng buồn buồn: “Em lại giày vò anh”‘.

“Đâu có?” Lee Sungmin chột dạ nghĩ, cậu đích xác là “một bụng ý tốt” mà.

“Em mua nhầm rồi.”

“Làm sao có thể?” Cái này Lee Sungmin thật sự không phục.

“Em nên mua đồ cho anh, để anh mặc đứng lắc lư trước mặt em, như thế em mới có động lực để  tấn công anh. Bây giờ ngược lại, vẫn không giải quyết được vấn  đề của chúng ta.”

“Ai nói chứ!” Lee Sungmin bổ nhào đến, nằm  lên trên Kyuhyun: “Người ta, người ta lần này nhất định thành công!”.

Kyuhyun bỏ tay ra, nghiêm túc nhìn cậu, Lee Sungmin cũng không chịu kém, gườm anh thật lực. Kyuhyun ôm cậu, lật người, ép cậu trên gối, nhẹ nhàng hôn lên mắt cậu: “Anh thật sự không biết, bản thân mình hy vọng em thành công, hay là hy vọng em không thành công”.

Lee Sungmin ôm chặt anh, khe khẽ nói bên tai anh: “Boss, chính anh đã nói, em là tiểu thụ có chồng rồi, nếu như vẫn không có kinh nghiệm sẽ xấu hổ chết mất. Anh để em thành công một lần đi mà”.

Giọng nói của cậu vừa ấm áp, vừa mềm mại, mà trái tim của anh, lửa cháy rừng rực.

Ngọt ngào thế này, nhưng vì sao lại bi thương như vậy?

Kyuhyun nhìn cậu, chỉ muốn khảm cậu vào chỗ sâu thẳm nhất nơi đáy tim. Sungmin ngẩng đầu hôn lên môi anh, anh áp xuống, khiến cho nụ hôn càng sâu hơn.

Có đến “mấy nghìn” miếng vải nhỏ bị xé rách, tùy tiện ném khỏi giường. Lee Sungmin ngẩng đầu lên khe khẽ  thở dốc, hôm nay cậu uống rất nhiều rượu, nhưng cảm thấy tỉnh táo ngoài sức tưởng tượng, mỗi một cảm giác của cơ thể đều vô cùng rõ ràng. Làn da anh cọ xát vào cậu, rất nóng, mang một chút tê dại, không khí lan tỏa mùi vị ngọt ngào, lại có chút cay cay.

Miệng Kyuhyun đang mơn trớn trước ngực cậu, cậu khẽ kêu, nhưng không nỡ ngăn cản. Tay cậu vuốt ve tấm lưng rộng rãi của anh, anh dùng lực, cậu xấu hổ cắn lấy môi, hai chân cuốn lên eo anh.

Kyuhyun ngẩng đầu, cười với cậu, trên mặt anh túa  đầy mồ  hôi, biểu cảm vui mừng, rõ ràng hài lòng với phản ứng của cậu. Anh cúi đầu tiếp tục âu yếm, Lee Sungmin bị những tiếp xúc của anh làm cho mất bình tĩnh, cậu hễ căng thẳng, đầu óc lại loạn lên: “Boss, sau khi anh thành ma có mọc ra đôi cánh màu đen không, giống như trong truyện tranh đó, thực ra như vậy cũng rất đẹp trai”.

Động tác của Kyuhyun hơi dừng lại, sau đó anh dùng lực cắn cậu một cái, Sungmin “á” lên một tiếng, đấm mạnh vào lưng anh: “Đau quá!”.

Kyuhyun không để ý đến sự oán thán của cậu, kéo mặt cậu lại hôn lên môi cậu, Sungmin ngẩng đầu kết hợp, không chịu lép vế. Hai người hôn đến ngây ngất. Mồ hôi thấm lên ga giường, thật ẩm ướt. Lee Sungmin đột nhiên nghĩ ra, Boss, vị thần này bị biến thành ác ma mang đôi cánh thì sẽ bay đi mất, cậu sẽ không còn cơ hội tấn công.

Cậu không kìm được, buồn bã, lại hận bản thân mình vì sao phải nghĩ đến điều này, mắt nóng bừng lên, những giọt lệ lại muốn tuôn trào. Cậu dụi mắt, đẩy Kyuhyun ra, lật người ngồi lên bụng dưới của anh. Chỗ đó của anh rất săn chắc, nhưng cậu biết anh không có cảm giác tiếp xúc đối với cậu, anh không cảm thấy gì dù cho đã thực sự động chạm cùng cậu. Cửu Thiên Huyền Nữ đáng ghét, Bắc Âm Vương đáng ghét!

Lửa giận trong lòng Sungmin đang cháy, trên người còn có một ngọn lửa khác cũng đang cháy, cậu nhìn vào Boss, khắp mặt và toàn thân anh đều là mồ hôi, trong mắt anh là cơn khát vọng cậu đã thấy rất nhiều lần.

Anh khao khát cậu, khao khát nhưng lại không có được.

Trái tim Sungmin rất đau, đau lòng cho Boss của mình, đau lòng cho trái tim chờ đợi mấy trăm năm của anh. Cậu nghĩ cậu ở kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng sẽ không còn gặp được người đàn ông tốt như anh thế này.

Anh là độc nhất vô nhị, lương thiện, dũng cảm, có trách nhiệm, và là người đàn ông nặng tình nhất, dịu dàng nhất.

Là người đàn ông của cậu.

Lee Sungmin cảm thấy trái tim mình mềm như nước, nhưng lại cảm giác được một sự kiên định, vững trãi không thể đẩy, không thể dời. Cậu yêu anh, yêu sâu sắc!

Cơ thể hai người cọ xát, cảm xúc bùng lên, vừa cay đắng, vừa ngọt ngào. Lee Sungmin thử thăm dò ngọn lửa tiếp xúc được ở thân dưới, hơi dùng lực một chút và liền cảm thấy đau đớn giống như có gì bị rách ra. Lee Sungmin thở dốc, lớn tiếng kêu oa oa.

Kyuhyun cau mày, ánh mắt anh bị cậu chắn lại, anh không nhìn thấy, cũng không cảm giác được, thực sự vô cùng lo lắng. Lee Sungmin không hét nữa, nói với anh: “Em chỉ luyện tập trước một chút, để biết lúc đau phải làm thế nào?”.  

Kyuhyun cứng đơ thân thể, không dám cử động dù chỉ một chút, định đỡ lấy eo cậu nhưng lại bị cậu gạt ra, nói muốn để anh hưởng thụ còn cậu sẽ hành động. Anh nhắm mắt lại, cảm thấy hơi buồn cười, còn nói sẽ hành động, có thấy cậu làm gì đâu. Bên tai lại nghe thấy cậu hét oa oa, chẳng lẽ vẫn dang luyện tập? Lần này Kyuhyun không nhẫn nại được nữa, anh bật cười, thả  lỏng ra. Anh đúng bị Thỏ Con chọc cười rồi, càng lúc càng cười dữ hơn.

Nhưng anh không cười được quá lâu, sau tiếng hét cuối cùng của Lee Sungmin, anh mở bừng mắt, cảm giác ở bộ phận đó vô cùng mãnh liệt, giống như một dòng điện chạy dọc sống lưng kích thẳng lên đỉnh đầu anh. Cơ thể anh căng cứng, trên người, Sungmin mặt đỏ bừng bừng, biểu cảm đau đớn, nước mắt cậu trào ra ngoài, rơi xuống bờ ngực anh. Anh ra sức thở, khắc chế bản thân, thấy Lee Sungmin lau nước mắt, ấm ức hét lớn: “Boss, thực sự rất đau đó!”.

Cậu thút thít khóc, khiến cho bộ  phận liên kết giữa hai thân thể  khẽ rung động.

Kyuhyun thoải mái hít một hơi, không nhịn được ngồi dậy ôm lấy eo cậu. Anh vừa cử động, cậu lại kêu oa oa. Kyuhyun nheo mắt, nhìn biểu cảm vô cùng đáng thương của cậu, anh thử đẩy nhẹ chân cậu, quả nhiên cậu lại kêu. Anh lại thử cử động, căn bản không hề chạm vào cậu, vậy mà cậu vẫn hét.

Kyuhyun lúc này chẳng để ý gì nữa, phản ứng của thân thể và tâm trạng kích động khi khao khát bấy lâu đột nhiên được thỏa mãn thôi thúc anh vùng dậy ôm lấy cậu, áp chặt dưới thân.

“Boss, em đau.”

“Cố chịu.”

“Boss, anh rõ ràng nói sẽ dịu dàng.”

“Nói khi nào vậy?”

“Ừm…” Cậu gắng sức nghĩ, vào lúc này lại chẳng nghĩ ra được cái gì.

Kyuhyun nhìn dáng vẻ cau mày lại của cậu, không nhịn được cười, anh dừng lại, cúi đầu hôn lên môi cậu, nụ hôn dịu dàng, vỗ về cậu. Cậu ôm cổ anh, nhìn vào mắt anh, trong đó là biểu cảm kích động, sự thỏa mãn, niềm vui mừng. Anh lấp đầy cậu, bọn họ lúc này đã là một, hạnh phúc biết bao.

Kyuhyun chuyển động, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang gào thét. Anh cảm thấy bản thân mình sắp hòa tan trong cơ thể cậu, lại cảm thấy cậu đang muốn tan chảy trong lòng anh.

Anh thực sự không phân rõ được, sự vui mừng của thân thể hay là sự kích động của tinh thần đang càng lúc càng mãnh liệt hơn. Anh ôm lấy cậu, ôm thật chặt anh ở trong thân thể cậu, cảm thấy như không thể dừng lại. Anh nghe thấy cậu làm nũng, khóc hu hu kêu đau, nghe thấy cậu thở dốc, rên lên khe khẽ. Cậu bảo anh nhẹ một chút, lại bảo anh chậm một chút, nhưng anh không làm được, anh hoàn toàn không khống chế được bản thân mình.

Suốt quãng thời gian dằng dặc, anh khát khao cậu, khát khao mà không có được!

Bây giờ tìm lại được những gì đã mất, anh như tìm thấy kho báu vậy. Nhưng hạnh phúc hiếm hoi quý báu này, anh có thể giữ được bao lâu?

Kyuhyun cảm thấy mắt mình nóng lên, có cái gì đó hình như muốn trào ra, anh ôm chặt Lee Sungmin, vùi mặt vào hõm cổ cậu, nước mắt thấm trên gối.

Đau đớn từ  từ dịu đi, Lee Sungmin có chút choáng váng, cậu vuốt ve tấm lưng rộng rãi của anh, đột nhiên nghĩ, trên lưng của Boss quả nhiên không mọc ra cánh đen, cậu sờ cả nửa ngày rồi cũng không có. Không biết sau khi thành ma, những chỗ khác có thay đổi gì không?

Bàn tay nhỏ của cậu càng động chạm, sờ mó, anh càng không nhịn được, cử động lại dữ dội hơn, cuối cùng cậu không chịu nổi nữa kêu lên hừ hừ.

Hóa ra đêm có thể rất dài, trải qua đêm tân hôn này, Lee Sungmin đã thể nghiệm được sâu sắc.

.
.
.

Kết thúc chương 47

.
.
.
“,d�Bi”(�d�d không nói gì, chỉ nhìn Sungmin thật lâu. Qua một lúc, Lee Sungmin lo lắng đẩy anh: “Boss”.


Kyuhyun ra sức hôn Lee Sungmin, sau đó ôm chặt cậu vào lòng, áp lên trái tim.

Tim anh đập rất mạnh, Lee Sungmin thậm chí có thể cảm thấy nỗi kinh hãi trong đó.

Boss mạnh mẽ nhất của cậu, Boss vĩ đại nhất của cậu, cũng biết sợ hãi? Lee Sungmin ôm Kyuhyun với toàn bộ sức lực mình có: “Boss, nói chưa biết chừng đó không phải sự thật, chúng ta lại nghĩ biện pháp”.  

Kyuhyun không nói gì, anh nhớ lại tất cả việc làm sau khi xuất thế của Bắc Âm Vưong, mỗi một lần giao đấu của bọn họ, mỗi một lần lùi bước hoặc bỏ chạy của Bắc Âm Vương. Đúng rồi, ông ta làm sao có thể dễ dàng lùi bước như thế, sự khiêu khích của ông ta luôn luôn đến bất ngờ và kỳ lạ, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy…

Ma độc, lại là ma độc!

Tuy không nghĩ ra làm sao bị hạ độc, nhưng Kyuhyun cảm thấy chuyện này có đến tám, chín phần mười là sự thật. Anh bị thương rất lâu không khỏi, lại đột nhiên hoàn toàn khỏe mạnh, tinh lực cũng đột nhiên dồi dào hơn từ trước đến nay. Sự nhẫn nại của anh hình như càng lúc càng kém, có lúc thì vô cớ cáu kỉnh, có lúc lại lười nhác chuyện gì cũng không muốn làm…

Tỉ mỉ nhớ lại, Kyuhyun kinh hãi phát hiện, anh thật sự có chút thay đổi rồi. Lúc đầu anh lại cho rằng đó là do anh bị ép thoái vị nên tâm lý tiêu cực tích tụ, biểu hiện của anh dù cởi mở, nhưng trong lòng đương nhiên vẫn không thể cam tâm. Anh cho rằng bởi vì Thỏ Con trở về bên cạnh, anh đã được hạnh phúc, đương nhiên cũng có chút lười biếng, không muốn làm gì. Anh còn cho rằng do mong muốn của mình không được thỏa mãn, rất lâu mà chưa thể cùng Thỏ Con chính thức hòa hợp, cho nên tâm hoảng ý loạn, mất đi kiên nhẫn…

Cảm xúc của anh biến động, tính cách của anh thay đổi, nhưng anh vẫn cố áp chế, biểu hiện bên ngoài chẳng khác gì trước đây. Anh đã không để ý, anh thực sự cho rằng chỉ vì những sự việc gần đây khiến anh không thoải mái mà thôi. Anh thật sự cho rằng…

Nhưng hôm nay Lee Sungmin vừa nói, Kyuhyun liền cảm thấy khủng hoảng.

Bắc Âm Vương có thế dùng Huyết tộc để lấy hồn dưỡng độc, vậy hạ ma độc với thần tộc, ông ta đương nhiên cũng có thể làm. Chẳng trách ông ta từng hỏi anh chỉ có thể đắc ý không được lâu nữa, chẳng trách ông ta lần nào cũng thất bại mà vẫn luôn ra vẻ tràn đầy tự tin.

Kyuhyun kịch liệt áp chế cảm xúc, Sungmin đã rất sợ hãi rồi, anh không muốn dọa cậu thêm nữa. Tuy bản thân mình lúc này đã mang tâm trạng “bệnh nặng sắp chết” của con người, nhưng Sungmin của anh, Thỏ Con anh thương yêu nhất, anh thực sự không muốn cậu bị quấy nhiễu một chút xíu nào.

Thế nhưng nếu như anh nhập ma rồi, Sungmin làm thế nào? Anh làm sao nỡ vứt cậu lại. Lẽ nào thật sự tất cả đều đang tái diễn, anh và cậu chắc chắn không thể ở cạnh nhau.

“Boss, anh đừng sợ, em sẽ mãi mãi ở bên anh.”  

Kyuhyun lại áp cậu vào trong lòng, không muốn để cậu thấy biểu cảm của mình, anh thả lỏng cả hồi lâu, cuối cùng cũng khắc chế được, giữ cho giọng nói bình ổn trở lại: “Chúng ta trước tiên phải nghĩ ra cách xác nhận, có lẽ sự việc không xấu đến vậy”.

“Được.” Lee Sungmin lập tức đồng ý.

Kyuhyun tiếp tục nhẫn nại, cuối cùng vẫn không kìm được, phòng việc anh có thể phát tác bất cứ  lúc nào, vài lời này anh vẫn phải dặn dò Sungmin: “Thỏ Con, em phải chuẩn bị tâm lý”.

Nước mắt Lee Sungmin lại trào lên, cậu nghẹn giọng đáp: “Em có, Boss, em có chuẩn bị tâm lý, em nghĩ xong cả rồi, em không sợ gì hết”.

Anh giữ  lấy mặt cậu, gượng cười: “Vậy thì tốt, Thỏ Con của anh dũng cảm nhất”.

Anh ngừng lại một lát, tiếp tục nói: “Nếu anh thành ma, e rằng trời đất này sẽ gặp họa diệt thế, chỉ có một cách để giải họa”.

“Là gì?”

“Giết anh đi!”

.
.
.

Kết thúc chương 46

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.