Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 49

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 49

Lee Sungmin đờ đẫn đứng ờ đó, rất lâu sau mới tìm lại được thần trí, Ryeowook lại nói: “Thỏ Con, cậu bây giờ thu dọn chút hành lý chuyển đến công ty, trước mắt tình hình bên ngoài rất loạn, mình không thể phái người chăm sóc cậu, cậu chuyển  đến công ty sẽ an toàn hơn”. Cậu ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Mình phải cúp máy rồi, còn rất nhiều việc cần xử lý. Thỏ Con, cậu nghe lời đi, mau quay lại công ty”.

Sungmin dập điện thoại, đứng ngẩn ra. Ji Ji bò lên vai cậu, im lặng ủng hộ tinh thần cho cậu.

Eunhyuk Thủy Linh bên cạnh lúc này mới phát hiện có một chú chuột béo, nó hưng phấn di chuyển nhảy nhót trước mặt chú chuột. Ji Ji dùng cặp mắt đen nhỏ của mình ra sức gườm nó.

Eunhyuk di chuyển một vòng, không phục, đang định kêu ca thì Lee Sungmin đột nhiên quay người chạy về phòng quần áo. Cậu vừa lấy quần áo mặc lên người, vừa lớn tiếng hét: “Eunhyuk, cậu đừng đi nhé, tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ”.

Ji Ji ở bên cạnh vừa nghe thấy lời này, lập tức trung thành tận tụy bổ nhào đến Eunhyuk. Eunhyuk hóa thành quả cầu nước, xông đến nghênh đón chú chuột béo.

“Bụp” một cái, vây Ji Ji lại trong cầu nước.

Ji Ji vặn vẹo thân hình nhỏ bé, tròn vo, cái đuôi dài nhọn chích vào quả cầu nước mấy cái. Eunhyuk Thủy Linh “ào” một tiếng tản ra, cười lớn: “Thật thú vị, thật thú vị!”.

Ji Ji lừ mắt, lại lao đến.

Khoảng thời gian này Lee Sungmin đau lòng buồn bã, Ji Ji gắng sức ở cùng với cậu cũng không hề khiến cậu vui vẻ hơn chút nào. Bây giờ cậu mong muốn giữ Eunhyuk này lại, nó đương nhiên phải toàn lực giúp đỡ.

Hai linh vật quấn lấy nhau thành một khối, Lee Sungmin đã thu dọn xong xuôi.

Cậu đeo ba lô lên đi đến, nói: “Đừng chơi nữa, chúng ta đi”. Cậu lấy ra một chiếc bình bùa, thu Eunhyuk Thủy Linh vào trong, Ji Ji tự động nhảy lên vai cậu, chui vào ba lô.

Eunhyuk Thủy Linh đang chơi vui vẻ, không chú ý một cái liền bị thu lại, nó gào lớn: “Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài, đừng có nhốt tôi lại mà”.

Lee Sungmin chạy đến kho xe, lên xe rồi đặt ba lô và bình bùa trên ghế phụ, vừa khởi động xe vừa nói: “Phải để cậu ở trong bình chịu ấm ức một chút trước, bây giờ  tôi không còn tinh thần để tìm kiếm cậu nữa đâu”.

Eunhyuk ở trong bình đạp, đá, rất không hài lòng: “Tôi đâu có nói muốn đi, người ta ghét nhất là bị nhốt người ta không muốn bị nhốt!”.

Lee Sungmin vờ không nghe thấy, vội vã lái xe trong đêm. Ji Ji từ ba lô bò ra, cộc đầu vào cái bình.

Eunhyuk Thủy Linh lúc này có chút vui mừng: “Ê, chú chuột béo, mày ở cạnh tao vậy nhé”.

Ji Ji kêu mấy tiếng “chít chít”, móng vuốt nhỏ cào cào, đẩy chiếc bình lăn hai vòng. Eunhyuk không càu nhàu nữa, nó nói: “Vậy được, mày chơi cùng tao một lát, tao sẽ miễn cưỡng ở lại trong này”.

Lee Sungmin không để ý đến hai tên kia rì rì rầm rầm cái gì ở ghế bên cạnh, cậu đang rất bối rối, Boss của cậu không thấy đâu nữa rổi.

Boss thành ma, trong lòng sẽ không còn cậu nữa, hoàn toàn biến thành một người khác, không còn là Boss nữa rồi.

Từ sau khi Kyuhyun bị phong  ấn, bọn họ liền không thể  tiếp tục ở bên nhau.

Nhưng Lee Sungmin biết anh đang ở trong vách núi kia, ở chỗ cậu còn có thể tìm thấy được. Tuy anh thành ma rồi, nhưng vẫn còn một hy vọng là nước Tỉnh tuyền. Đối với Lee Sungmin mà nói, một khi vẫn còn Tỉnh tuyền thì có lẽ sự việc vẫn còn có cơ xoay chuyển. Cậu mong mỏi kỳ tích xảy ra, mong mỏi ma độc có thể giải, mong mỏi bọn họ có thể một ngày nào đó sẽ lại lần nữa được ở bên nhau.

Nhưng bây giờ Kyuhyun hóa ma phá phong ấn ra ngoài, không biết có làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính bản thân mình, trở thành kẻ thù tàn sát của bọn họ hay không?

Tất cả điều này, Lee Sungmin không dám nghĩ.

Một chút hy vọng vôn tồn tại trong lòng cậu, giờ đây giống như sợi chỉ nhỏ đang giữ một con diều cực lớn. Bất kỳ khi nào, gió lớn cũng có thể giật đứt dây diều, và cậu sẽ không còn nhìn thấy nó ở phương nào nữa.

Lee Sungmin lúc này lòng rối như tơ, không phân được rõ là mình đang hoảng loạn, đang lo lắng hay là buồn bã.

Chiếc xe lao đi với vận tốc không ngờ tới cạnh ngọn núi lớn của khu ngoại thành phía đông lúc đầu phong ấn Kyuhyun. Đường rất xấu, chiếc xe không vào được nữa.

Lee Sungmin dừng lại, mở thùng trang bị phía sau xe, lấy ra công cụ leo núi, đội cái mũ gắn đèn pin lên, đeo chiếc ba lô to, đi bộ về phía ngọn núi.

Con đường này, lúc đầu là Boss cõng cậu đi qua. Khi đó tốc độ của anh rất nhanh, nhưng cậu vẫn có thể nhớ rõ cả tuyến đường. Bây giờ cậu tự mình đi, chậm hơn rất nhiều, nhưng cậu cứ bước từng chút một, không do dự  tiến về phía ngọn núi lớn tối đen trước mặt.

Ji Ji yên lặng ôm lấy chiếc bình, làm tổ  trong ba lô, thỉnh thoảng thò đầu ra ngoài nhìn. Chiếc bình truyền đến câu hỏi của Eunhyuk: “‘Vì sao phải đến  chỗ này vậy?”. Đáng tiếc không có ai trả lời nó.

Lee Sungmin cuối cùng cũng đến được chân núi, nhờ vào ánh trăng và chiếc đèn pin, cậu trông thấy cái động lớn trên vách núi kia rồi. Vị trí đó chính là địa điểm Boss bị phong ấn.

Lee Sungmin dụi mắt, gạt đi chua xót. Cậu đeo trang bị lên, bắt đầu từng bước leo lên cửa động.

Lần này Eunhyuk Thủy Linh nhịn không nói gì. Qua rất lâu, nó cảm thấy Lee Sungmin cuối cùng đã dừng lại, sau đó ba lô bị vứt trên mặt đất, tiếp sau đó, nó nghe thấy tiếng khóc đau đớn của Sungmin.

Ji Ji từ miệng ba lô chui ra, Eunhyuk Thủy Linh cũng đẩy cái bình lăn ra ngoài. Nó xuyên qua chiếc bình nhìn thấy đây là một hang động.

Trong động rất hỗn loạn, mấy bộ quần áo bị xé rách ném đầy mặt đất, đến túi hành lý cũng biến thành mảnh vụn. Lee Sungmin ngồi ở cửa động, ôm lấy một tờ giấy và mấy tấm ảnh mà khóc, trên nền đất bên cạnh là một chiếc điện thoại vỡ nát.

Xem ra trong khắp động này, thứ hoàn hảo không bị hỏng chỉ có tờ giấy và mấy bức ảnh đó.

Lee Sungmin vẫn đang khóc, bi thảm như đứt từng khúc ruột. Ji Ji bò lên đầu gối cậu, yên lặng ở bên cậu. Eunhyuk lăn cái bình chuyển động trong hang, nó lúc này chỉ muốn lăn bình ra khỏi động, bình rơi vỡ rồi thì nó sẽ tự do. Nhưng khi nó nhìn thấy dáng vẻ đau lòng không muốn sống của Lee Sungmin, cũng không hiểu vì sao, nó chẳng muốn đi nữa.

Eunhyuk Thủy Linh lăn bình đến bên cạnh Sungmin, hắng giọng, nói: “Cậu là người đầu tiên tôi nhìn thấy, cậu còn rất thú vị. Cái gì đó kia… Tôi thực sự không biết Tỉnh tuyền ở đâu, nhưng tôi có thể giúp cậu tìm một chút”.

Lee Sungmin từ từ ngừng khóc, quay đầu lại, có chút kinh ngạc, nhìn Eunhyuk Thủy Linh, tựa như không hiểu nó vừa nói gì.

Eunhyuk Thủy Linh lăn lăn cái bình,  lại nói một lần nữa: “Tôi nói, cậu vẫn muốn tìm Tỉnh tuyền phải không? Tôi không biết ở đâu, nhưng tôi có thể giúp cậu tìm một chút”.

Lee Sungmin ngồi một lát, lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: ”Eunhyuk Thủy Linh, nếu như đã thành ma rồi, uống Tỉnh tuyền vào, có thể khôi phục lại không?”.

“Chắc là được, truyền thuyết cũng nói như vậy, đều nói Tỉnh tuyền có thể tẩy trừ ma tính.”

Lee Sungmin khịt mũi, dứt khoát lấy tay áo lau mặt, thu lại tờ giấy chứng nhận kết hôn và những bức ảnh kia, chiếc điện thoại vỡ nát cũng được đặt vào trong túi. Sau đó, cậu mở cái bình bùa nhốt Eunhyuk Thủy Linh ra.

‘Eunhyuk Thủy Linh, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định phải tìm thấy Tỉnh tuyền, người tôi yêu bị ma độc hại rồi, tôi cần cứu anh ấy. Tôi cầu xin cậu, cậu nhất định phải giúp đỡ tôi.”

Eunhyuk Thủy Linh “phụt” một cái từ trong bình trào ra, nó cũng không làm loạn, chỉ lắc lắc hạt nước, có chút xấu hổ: “Cậu cầu xin tôi à? Chưa từng có người nào cầu xin tôi. Nhưng mà, tôi không thể bảo đảm sẽ tìm thấy. Hơn nữa, tôi cũng không phải có thể tùy tiện đi vào địa phủ”.

“Cậu đồng ý giúp đỡ, tôi đã rất cảm kích rồi. Tôi đưa cậu về công ty, để Ryeowook nghĩ cách thả cậu vào địa phủ.”

Địa phủ đích xác không phải có thể tùy tiện vào được.

Khi Lee Sungmin đưa Ji Ji và Eunhyuk về đến công ty, nói chuyện này với Kim Ryeowok, Kim Ryeowok rất kinh ngạc: “Thả Eunhyuk Thủy Linh vào địa phủ? Địa phủ bây giờ ngập tràn năng lượng tiêu cực, giam giữ toàn là ác linh và hồn phách của yêu ma tà ác không thể cho sống lại, không có bọn mình dẫn đường, địa phủ cực kỳ nguy hiểm”.

“Vậy…” Lee Sungmin muốn nói không thể tìm một người dẫn đường sao? Nhưng lời đến bên miệng thì đã vội nuốt lại. Cậu chợt nhớ, bây giờ yêu ma xuất thế hàng loạt, bọn Ryeowook bận đến tối tăm mặt mũi, nào còn có ai rảnh rỗi dẫn đường?

Quả nhiên Kim Ryeowok nói: “Mình bây giờ đến một người cũng không thể rút ra được, tất cả những người quan trọng đều ra ngoài tìm bắt yêu ma rồi. Thời điểm này Huyền Thiên phái đang rối loạn, Cửu Thiên Huyền Nữ xảy ra chuyện, gánh nặng của bà ấy cùng dồn hết lên bọn mình. Chúng thần xa rời trần thế quá lâu, ai tự về chỗ người đó, sớm đã chẳng còn tính tổ chức, chỉ mỗi chỗ này là có thể ứng phó được với đại kiếp. Bọn mình đã phong ấn hết khu vực này rồi, tập trung tất cả lực lượng lại. Thỏ Con, mình cũng rất muốn cứu anh trai, nhưng bây giờ mình thực sự không có cách”.

Lee Sungmin im lặng không nói, cậu biết Kim Ryeowok nói đúng, nhưng cậu cũng không có cách nào, cậu không có cách nào mặc kệ Boss không quản, cậu không có cách nào vứt bỏ bất kỳ một hy vọng nhỏ có thể cứu được Boss. Sungmin đờ người đứng ở đó, lòng như dao cắt.

Eunhyuk Thủy Linh ở bên cạnh tụ những hạt nước thành hình người, nói: “Chẳng thành vấn đề, không cần người dẫn đường, cứ mở cửa địa phủ ra, tôi tự đi được”.

“Địa phủ không giống mấy trăm năm trước nữa rồi, đại bộ phận nhân lực trong đó đều đã chuyển đến nhân gian. Bây giờ bên trong, phong ấn trùng trùng, mười tám tầng  địa ngục đâu đâu cũng là ác linh, ác hồn, Nếu như cậu xông vào nhầm chỗ, sẽ nguy hiểm đến tính mệnh. Bên trong lại không phải chỗ nào cũng có nước, không có nguồn nước, năng lượng của cậu sẽ yếu đi.”

Eunhyuk Thủy Linh “phụt” một cái phun ra chuỗi hạt nước, tức giận sụp xuống thành một vũng. Lúc này, Ji Ji đột nhiên ở trên vai Lee Sungmin kêu “chít chít”, nó vung loạn cái đuôi nhỏ, bộ dạng như đang hận không thể dùng móng vuốt mà vỗ vào ngực.

Eunhyuk Thủy Linh “roạt” một cái lại đứng dậy: “Mày dẫn dường? Mày được không?”.

Kim Ryeowok mắt sáng lên: “Đúng rồi, còn có Ji Ji, nó ở trong địa phủ nhiều năm như vậy, còn đến địa phủ trước cả Thỏ Con. Sau khi cậu chuyển thế nó vẫn luôn đi theo anh trai mình, phải nói là rất quen thuộc với địa phủ, sợ là còn rành rẽ hơn cả bọn mình ý chứ”.

Eunhyuk Thủy Linh bắn mấy giọt nước vào Ji Ji: “Ê, không ngờ rằng chú chuột béo mày đây còn có chút nguồn gốc đó”.

Ji Ji ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý. Kim Ryeowok ra quyết định, sự việc tiếp theo cứ  tiến hành như vậy. Cậu cấp tốc chuẩn bị một lượt, hai ngày sau, đưa mấy người bọn họ đến cửa địa phủ.

Ở nhân gian, địa phủ có hai cánh cửa, một là trong Waiting, một là nhà hàng Địa Phủ.

Kim Ryeowok làm bùa cho Ji Ji và Eunhyuk để bọn họ có thể thuận lợi đi qua phong ấn của cửa địa phủ. Sau đó bọn họ  vào trong phòng làm việc phía sau tiệm Waiting, từ không trung mở ra một cửa động đen, cậu nói với Ji Ji và Eunhyuk Thủy Linh: “Nếu như hai người tìm thấy Tỉnh tuyền, hãy nhớ kỹ địa điểm rồi nhanh chóng quay lại. Chỉ cần xác định có, chúng ta sẽ nghĩ cách đi lấy. Nếu như tìm không thấy, cũng không cần ở lại trong đó quá lâu, nhất định phải chú ý an toàn”.

Ji Ji kêu “chít chít”, đồng ý. Nó đeo một chiếc bình nhỏ mở nắp trên lưng, Eunhyuk ở bên trong đó. Lee Sungmin đặt Ji Ji  lên lòng bàn tay, hôn nhúm lông nhỏ trên đinh đầu nó: “Cảm ơn mày, Ji Ji. Nhớ phải cẩn thận”.

Eunhyuk từ miệng bình trào ra hạt nước, yêu cầu:  “Ê, có hôn, tôi cũng muốn”.

Lee Sungmin cũng hôn lên miệng bình: “Cảm ơn cậu, Eunhyuk Thủy Linh”.

Ji Ji vẫy đuôi, dụi dụi làm nũng trong lòng bàn tay Sungmin, sau đó nó rung rung thân hình bé nhỏ béo mũm mĩm, giống như một mũi tên đưa Eunhyuk Thủy Linh lao vào trong động đen. Động đen từ từ khép lại, căn phòng lập tức khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Kim Ryeowok ôm lấy Lee Sungmin an ủi: “Đừng quá hy vọng, cứ coi như thật sự tìm thấy rồi, những kết giới phong ấn đó cũng không dễ mở ra”.

Sungmin mún chặt môi, trả  lời: “Mình không có bản lĩnh gì khác, chỉ biết phá phong ấn mà thôi”.

“Cậu là con người, mình có thể làm phép để cậu đi vào địa phủ, nhung chỗ đó đối với cậu mà nói, e rằng ngang với việc phải lên núi đao xuống biển lửa.”

Lee Sungmin quay lại nhìn Kim Ryeowok, nghiêm túc nói: “Cứ coi như chỉ còn một phần vạn hy vọng, dù phải lên núi đao xuống biển lửa mình cũng không sợ”.

Nếu như ông Trời nhân từ, có thể cho cậu cơ hội lên núi dao xuống biển lửa này, vậy thật sự là quá hạnh phúc rồi.

Kim Ryeowok lộ vẻ xúc động, cậu ôm thật chặt Lee Sungmin: “Thỏ Con…”.

“Chúng ta nhất định sẽ có cơ hội, Ryeowook, nhất định sẽ có.” Bất luận xảy ra chuyện gì, đều không thể dập tắt hy vọng trong lòng cậu.

Kim Ryeowok tròng mắt nóng bừng, nói không nên lời, chỉ  có thể  gật đầu. Tâm trạng đối mặt với đại kiếp  trời đất của Kyuhyun năm đó, vào giờ phút này cậu hoàn toàn cảm nhận được rồi.

Bọn Ji Ji không biết bao giờ mới quay lại, mà lúc này còn có chuyện quan trọng hơn đợi bọn họ đi làm, thế là Kim Ryeowok cùng Lee Sungmin lên xe trở về công ty.

Trên cả quãng đường, khung cảnh xung quanh vẫn bình thường, phố xá trước mặt rất đỗi quen thuộc, thành phố này dường như vẫn yên bình, Nhưng Lee Sungmin biết, rất nhiều chuyện đã không còn như vậy nữa, cậu ngơ ngác nhìn những tòa nhà đang lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng nhớ tới Boss, nhớ vô cùng.

Trong công ty lúc này bận rộn khác thường, Kim Ryeowok vừa mới quay về, Happy liền ra đón: “Nhị Lang Thần đã đến rồi, Huyết tộc cũng đã sắp xếp nhân lực xong, có thể xuất phát bất cứ  lúc nào. Thành phố C bên kia Lý phán quan và Xích Cước Tiên thu phục Giao Ma rồi, nhưng Lý phán quan bị thương. Nhân lực tiếp ứng đã đến nơi, bây giờ đang đưa ông ấy quay về. Xích Cước Tiên ở nguyên đó đợi lệnh, xem trận tiếp theo đi đâu hỗ trợ…”

Bọn họ vừa nói vừa gấp gáp bước đi, rất nhanh chóng mất dạng ở đầu kia phòng họp lớn. Lee Sungmin đi về phía khu vực làm việc, trên vị  trí làm việc có rất nhiều khuôn mặt xa lạ. Cậu quan sát một chút, phát hiện Jung Ha hiển nhiên có mặt, cậu ta cũng nhìn thấy Sungmin, nhưng chỉ lướt qua cậu một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục làm.

“Là Hồ tộc, bọn họ đến giúp đỡ xử lý tin tức và sàng lọc tình báo.” Người nói là Yesung, theo phía sau anh là bọn Ha Ji Woon, tất cả đều được trang bị đầy đủ.

“Mọi người phải đi đâu?” Lee Sungmin rất muốn giúp họ làm việc.

Ha Ji Woon nắm chặt ba lô: “Đi cứu Cửu Thiên Huyền Nữ”.

“Mọi người đi?” Đến Cửu Thiên Huyền Nữ cũng bại trận, lẽ nào không phải nên tìm một đại thần lợi hại hơn ra quân mới đúng sao?

“Ở đó giăng đầy Diệt thần chú, thần tộc chúng tôi vào trong đó toàn bộ sẽ thành phế vật.” Yesung cười khổ một cái: “Chỉ đành giao cho bọn Ha Ji Woon vậy. Nếu như có thể cứu Cửu Thiên Huyền Nữ ra, khôi phục lại năng lượng của bà ấy, tình hình sẽ dễ khống chế hơn một chút”.

Heechul vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Yên tâm đi, Tất* lão đại, trong giới hàng ma, đội chúng tôi là giỏi nhất rồi”. (*tên chức vị của Yesung: Tất Vương)

Lee Sungmin thấy dáng vẻ của Heechul cũng suýt phì cười. Ha Ji Woon gật đầu với Lee Sungmin và Yesung: “Chúng tôi xuất phát đây”.

Leeteuk, Shindong, Jung Nari, Ray, Heechul, Hankyung, Choi Siwon lần lượt đi vào trong thang máy, khi bước qua bên cạnh Lee Sungmin đều vồ vỗ vai cậu hoặc là ôm cậu một cái, im lặng cổ vũ.

Lee Sungmin nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, mọi người bên trong mỉm cười với cậu, cậu đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng. Những người này đều là bạn của cậu, cậu không thể chỉ để ý đến đau thương. Việc cứu Boss vẫn còn hy vọng, trước mắt cậu có việc quan trọng phải làm.

Yesung chào mọi người xong liền quay lại làm việc, Lee Sungmin cũng chạy bước nhỏ đến phòng giám sát tìm vị trí máy tính còn trống ngồi xuống, nói với Na In đang chỉ huy điều phối: “Tôi đến giúp đỡ”.

“Tốt quá, chúng tôi sắp theo dõi không nổi rồi.” Na In nhanh chóng chuyển hình ảnh của một nhiệm vụ bên cạnh cho Lee Sungmin, nói qua một lượt tình hình với cậu. Lúc này máy tính ở một bên khác giám sát thấy tình hình nguy cấp, Na In lại vội vàng chạy đi hỗ trợ điều khiển khống chế.

Lee Sungmin rất nhanh nắm được tình hình nhiệm vụ trước mắt, cậu đeo máy liên lạc lên: “Tôi là Lee Sungmin  trong phòng giám sát số hai theo dõi hỗ trợ. Park Ha, Song In, xin giữ nguyên vị trí, tôi lập tức gửi bản đồ địa hình tầng lầu đến điện thoại của các bạn. Black, đường đi bên trái anh hiện đang an toàn, có thể qua đó..

Lee Sungmin mười đầu ngón tay thuần thục gõ trên bàn phím. Cậu là một hàng ma sư, là hàng ma sư Boss đích thân huấn luyện. Boss vì thế giới này đã làm rất nhiều việc, cậu không thể để anh thất vọng.

Lee Sungmin lần này vừa mới trở về với công việc, liền bận bịu cả một ngày. Cậu không ăn gì suốt mười tám giờ đồng hồ, cũng không hề ngủ. Đánh vật mãi tới khi đồng nghiệp đến đổi ca, cậu mới rảnh tay nghỉ ngơi một chút. Sungmin nhét vào miệng mấy miếng bánh mỳ, ngả lưng xuống trong phòng nghỉ vốn là chỗ nghỉ tạm của Kyuhyun, ngủ một chút.

Bắc Âm Vương xuất chiêu lần này thật sự quá tàn độc, Cửu Thiên Huyền Nữ mất tích, năng lượng bị áp chế yêu ma bị phong ấn trước giờ lần lượt trốn ra ngoài tàn phá, giết chóc nhân gian, giáng cho thần tộc và giới hàng ma một đòn tối tăm mặt mũi.

Lee Sungmin cảm thấy dạ dày trống rỗng, đầu óc choáng váng, nhưng cậu nghĩ đến những điều này, lại không ngủ được. Boss bây giờ đang làm gì vậy? Anh có phải đang ở cùng những yêu ma khác không, ở một nơi nào đó tấn công con người hoặc đánh giết thần tộc?

Anh có khỏe không? Còn nhớ đên cậu không?

Cậu mở điện thoại ra đọc tin nhắn: “Cậu Cho, ông Cho yêu cậu”.

Tin nhắn này hằng ngày đều sẽ gửi đến một lần, mỗi một ngày, từ  trước đến nay chưa từng gián đoạn. Tuy nội dung luôn luôn là một, nhưng Lee Sungmin không nỡ xóa một tin nào.

Ôm lấy điện thoại, trong lòng buổn bã khó chịu, tròng mắt vừa cay vừa xót, nhưng cậu kìm nén không khóc. Cậu đã từng đồng ý với Boss sẽ kiên cường, giờ anh không ở bên, cậu càng phải dũng cảm.

Boss, cậu nhớ nhung anh đến thế hy vọng anh sẽ không làm chuyện xấu, hy vọng anh không bị người của thần tộc giết hại, hy vọng anh chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, hy vọng anh không bị lạnh bị đói, hy vọng anh đừng đi quá xa, nếu không thì cứ coi như tìm thấy Tỉnh tuyền cũng không biết phải đến đâu để tìm thấy anh…

Còn hy vọng, anh đừng quên mất cậu.

Tuy Ryeowook nói thành ma chỉ là tâm tính hóa ma, ký ức lại không hề mất đi, nhưng Lee Sungmin vẫn rất sợ Boss sẽ quên cậu.

Cậu từng quên anh sáu kiếp rổi, tuy không phải là cố ý, nhưng cậu đích xác đã khiến Boss vì mình mà đau khổ trong thời gian dài như vậy. Lee Sungmin ngẫm nghĩ, có lẽ đây là thử thách ông Trời dành cho cậu. Trong thời gian mấy kiếp của cậu không có Boss, tâm trạng Boss có lẽ chính như cậu bây giờ.

Ông Trời công bằng, ông muốn để cậu được thể nghiệm một chút loại cảm giác này, để cậu biết được, Boss vì minh đã phải trả giá những gì. Nếu như tháng năm dài lâu như thế Boss đều có thể kiên cường chống chọi, vậy cậu nhất định cũng có thể.

Lee Sungmin nhắm mắt lại, muốn ép bản thân mình ngủ một chút, công việc vẫn còn rất nhiều, cậu phải nghỉ ngơi rồi đi thay ca.

Đột nhiên, có một loại cảm giác kỳ lạ trào lên trong lòng, Lee Sungmin mở trừng mắt ra. Cậu xông đến bên cửa sổ, rèm cửa chắn lại một nửa ánh nhìn của cậu, cậu hoảng hốt dùng lực kéo ra.

Ngoài cửa, cách một lớp kính lạnh lẽo nhìn vào cậu, chẳng phải là Kyuhyun cậu ngày đêm mong nhớ đó sao?

“Boss.” Lee Sungmin kích động hét lớn. Cậu nhào lên đó muốn mở cửa sổ, nhưng cậu nhìn thấy Kyuhyun đột nhiên nhếch miệng cười độc ác. Sungmin sững sờ, lúc này mới nhớ ra đó không phài là Boss trước đây nữa rồi, cậu dừng tay lại, ngẩn ngơ nhìn anh.

Thân hình Kyuhyun lắc một cái, đột nhiên lao mạnh về phía cửa sổ, duỗi tay ra, hướng đến tóm lấy cậu.

Lee Sungmin bừng tỉnh lùi lại phía sau, trong lòng có chút kinh hãi, cửa sổ đối với Boss mà nói, e là cũng dễ phá như đập một miếng đậu phụ.

Kyuhyun xông tới rất nhanh, chớp mắt đã đến bên cửa sổ  rồi, nhưng chính vào thời khắc anh áp sát tòa cao ốc, một luồng lực đạo mạnh kinh người đột nhiên phát ra, đánh bay Kyuhyun. Kyuhyun ngã lăn xuống, lùi mấy bước, sau đó ổn định lại.

Anh bị ngăn cản, có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn lên Lee Sungmin vẻ oán hận.

Anh mắt đó trong chốc lát khiến nước mắt Lee Sungmin trào ra. Cậu từng thấy qua rất nhiều biểu cảm của Boss, lạnh lùng có, tức giận có, ngượng ngùng có, nghiêm túc có, dịu dàng có, chiều chuộng cũng có… Nhưng từ trước đến nay cậu chưa từng gặp ánh mắt anh hận thù, lạnh lẽo như thế này.

Ánh mắt nhìn vào cậu.

Cứ như đang nhìn thứ gì khiến anh căm ghét, kẻ thù mà anh muốn nhanh chóng tiêu diệt.

Nước mắt Lee Sungmin đong đầy rồi rơi xuống, nhưng lúc này nước mắt của cậu đối với Kyuhyun mà nói đã hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa. Ánh mặt không biểu cảm duỗi tay, xòe năm đầu ngón tay về phía cửa sổ, lớp kính cửa sổ “cạch cạch” chấn động.

Rất rõ ràng, anh đang muốn xông phá kết giới bảo vệ của cao ốc này.

Lee Sungmin lại lùi mấy bước, cậu đau đớn tột cùng, chân tay mềm nhũn, trong chốc lát ngồi phệt xuống.

Cửa sổ của cao ốc kiên cố, không phá được, trên mặt Kyuhyun bắt đầu hiện lên vẻ phẫn nộ.

Lúc này Kim Ryeowok và Yesung cùng mấy người xông vào phòng, thì ra kết giới thần tộc của tòa nhà bị tấn công, mọi người đều có cảm ứng, vội vàng chạy đến kiểm tra.

Kyuhyun cách qua lớp kính đối diện với mọi người, tình thế đối với anh mà nói đương nhiên không tốt, anh nhìn mọi người, sau đó đột nhiên quay lưng rời đi, mất hút như một cơn gió giữa màn đêm.

Kim Ryeowok thở phào một cái, tuy cậu đã từng thử tưởng tượng rất nhiều lần, nhưng thật sự đối mặt với anh trai đã hóa ma, cậu cũng có chút không biết làm thế nào. Cậu quay người, nhìn thấy Lee Sungmin ngồi trên mặt đất, đang nhìn về hướng Kyuhyun rời đi mà rơi nước mắt.

Mọi người một lúc lâu đều không nói gì, Kim Ryeowok đứng một lát, cuối cùng lên tiếng: ‘”Thỏ Con, anh ấy chắc là muốn lấy đá tinh hồn, đá tinh hồn có thể khiến năng lực của anh ấy mạnh hơn. Anh ấy chắc chắn sẽ lại đến, cậu đưa đá tinh hồn cho mình nhé”.

“Đây là Boss cho mình, anh ấy nói nó có thể bảo vệ mình, mình đeo nó, trong lòng anh ấy sẽ yên tâm.” Lee Sungmin giữ chặt sợi dây chuyền trước ngực, nhớ lại lời lúc đầu Kyuhyun nói, còn cả biểu cảm khi anh tận tay đeo lên cho cậu, giọng nói dịu dàng của anh, ngón tay thon dài vén tóc cho cậu…

Nhưng mà thời gian trôi qua, lại gặp phải cảnh như hôm nay, trong mắt anh cũng đã không còn nửa chút tình cảm ấm áp. Đối với anh bây giờ cậu chẳng qua chỉ  là kẻ địch chiếm giữ đá tinh hồn của anh.

Kim Ryeowok nghe thấy lời Lee Sungmin thì hơi sững lại, cậu không biết phải khuyên Sungmin thế nào mới được, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn bỏ cuộc, đổi cách nói: “Vậy cậu không được rời khỏi tòa nhà này,  trong này có kết giới bảo vệ của thần tộc, anh ấy tạm thời sẽ không làm cậu bị thương được”.

Lee Sungmin không nói gì, cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt. Kim Ryeowok thở dài, quay đầu ra hiệu, Yesung hiểu ý đưa mọi người rời đi. Kim Ryeowok kéo Lee Sungmin dậy, đẩy cậu lên giường, kéo chăn đắp cho cậu: “Cậu mệt rồi, ngủ một lát nhé”.

Kim Ryeowok duỗi tay ra, nhẹ nhàng điểm lên trán Sungmin, Lee Sungmin nhìn động tác của cậu, lại nhớ đến Boss cũng từng dùng cách này với mình. Loại pháp thuật đó có thể khiến người ta ngủ ngon, Boss đau lòng cho cậu, muốn để cậu ngủ thật ngon.

Nước mắt Sungmin lại trào ra, cậu khẽ giọng nói: “Ryeowook, trong động đó cái gì cũng bị phá rồi, chỉ có chứng nhận kết hôn của mình và Boss với ảnh là vẫn còn. Anh ấy xé quần áo, đập điện thoại, nhưng những tờ  giấy mỏng manh đó, anh  ấy lại không làm hỏng. Boss vẫn nhớ đến mình, trong lòng anh ấy vẫn có mình”.

Vừa trải qua những tình cảnh như vậy, bây giờ  lời Sungmin nói ra rõ ràng là vô cùng mệt mỏi, yếu ớt. Kim Ryeowok “ùm” một tiếng, tiếp tục làm phép. Lee Sungmin cuối cùng từ từ nhắm mắt, những giọt lệ vẫn còn vương lại, cậu đấu tranh nói thêm một câu: “Thật đó, trong lòng anh ấy có mình”, giọng nói nhẹ  tênh, cuối cùng cậu chìm vào giấc ngủ.

Nhưng giấc này, Lee Sungmin ngủ không được ngon. Cậu nghe thấy Boss ấm áp gọi mình là Thỏ Con, cậu cảm nhận được anh đang dịu dàng vuốt tóc cậu, cậu nhìn thấy Ji Ji và Eunhyuk Thủy Linh quay lại, bọn chúng mang nước Tỉnh tuyền về. Hóa ra Tỉnh tuyền không hề bị phong ấn, ở dưới địa phủ chảy khắp mặt đất. Boss mỉm cười uống nước Tỉnh tuyền, sau đó kéo tay cậu, nói với cậu: “Cậu Cho, anh quay về rồi”.

Hình ảnh trong mơ rất nhiều, rất đẹp, nhưng khi Lee Sungmin mở mắt ra, những gì cậu thấy lại là căn phòng trống không, những gì đẹp đẽ khi nãy đều chưa từng xảy ra.

Cậu quay về hiện thực, bật dậy, tắm rửa thay quần áo, xuống lầu chạy đến khu làm việc.

Lúc này đã là hai giờ chiều, Ji Ji và Eunhyuk vẫn chưa có tin tức. Hiện đang là thời gian giao ban, những người ca sáng lúc này mới có thể thở ra một hơi, ngồi trên vị trí ôm lấy hộp cơm. Lee Sungmin chạy đến phòng giám sát, được phân một hộp cơm, khẩu vị cậu được Boss nuông chiều lúc này cũng không có quyền lựa chọn nữa, chỉ đành ăn mà chẳng biết mùi vị thế nào. Na In thức đêm, mắt đỏ hồng, lúc này đang chỉ đạo tiểu tổ dùng webcam đối thoại với bọn Ha Ji Woon.

“Từ hình ảnh trong không trung máy bay trinh sát chụp về, thêm vào đó là bản đồ kiến trúc cũ đã được bổ sung trước đây, chúng tôi chỉ có thể chỉnh lý ra bản đồ không gian thế này, những thứ khác sợ là phải đợi khi mọi người vào trong rồi, lắp máy giám sát siêu nhỏ, mới nhìn ra được.” Na In bên này có bốn màn hình giám sát, anh nói tiếp: “Đế Vương Ryeowook cho rằng Bắc Âm Vương chắc cũng đã thành ma, nếu không thì Diệt thần chú đối với ông ta cũng sẽ gây bất lợi”.

“Nếu như ông ta thành ma rồi, thì hoàn toàn có thể giải thích vì sao ông ta muốn thả nhiều yêu ma ra ngoài như thế.”

“Cho nên mọi người làm việc cần phải cẩn thận, ở trong đó rất có thể còn nhiều thứ quỷ quái khác chứ không phải chỉ mình Bắc Âm Vương.”

“Bên trong rất phức tạp, tôi đi vào một chuyến khó mà bao quát hết được, đã tiêu phí không ít thời gian. Trên lối vào, chỗ nào cũng có người trông giữ, khắp nơi đều là Diệt thần chú. Hẳn là lúc đó, sau khi dẫn bọn Cửu Thiên Huyền Nữ vào trong, ông ta đã bổ sung bùa chú thêm một lượt rồi. Cho nên bọn Cửu Thiên Huyền Nữ liền bị nhốt trong đó. Phát hiện có một hố lớn chất rất nhiều thi thể, tôi gửi hình ảnh cho mọi người rồi.” Người  nói là Choi Siwon, anh làm quân tiên phong đi trước thăm dò, nhưng thu hoạch lại không lớn.

“Ở đó có năm người là đệ tử của Huyền Thiên phái chúng tôi.” Trên màn hình hiển thị hình ảnh vừa mới gửi đến, người của Huyền Thiên phái vừa nhìn thấy, liền, cất tiếng khóc hu hu.

“Hai hàng ma sư công ty phái đi trinh sát trước đó cũng ở bên trong, những người khác nhìn không rõ lắm, bọn chúng đem thi thể vứt như thế này sao?” Na In tức đến mức giọng nói tắc nghẹn.

“E là không phải vứt đi, tôi cảm thấy có khả năng là thực phẩm dự trữ, vết máu ở đó không bình thường, Bắc Âm Vương nuôi không ít yêu thú.” Ý nghĩa của câu nói này, mọi người đều hiểu rõ, nhóm người trầm mặc một lát.

Ha Ji Woon tiếp lời nói: “Chín giờ tối chúng tôi bắt đầu hành động, Choi Siwon cùng tôi và Hankyung đánh trận đầu, đi tìm chỗ Cửu Thiên Huyền Nữ bị giam. Heechul, Shindong, Nari đưa đội tới bảo vệ, dẫn người bên trong ra ngoài. Leeteuk và Ray ở vòng ngoài chỉ huy toàn tổ phá trận, thanh lý Diệt thần chú. Những vấn đề khác, chúng ta đến khi đó tùy cơ hành sự”.

“Được rồi, chúng tôi bên này toàn lực phối hợp. Tất cả đã chuẩn bị xong rồi, xe cung cấp đang vận chuyển trang bị cỡ lớn đến đó, trước bảy giờ sẽ đến chỗ mọi người. Máy bay trinh sát đã điều động, tối nay sẽ ở trên không hỗ trợ. Còn có nhân lực của bốn tổ hàng ma sư rút ra điều động đến, làm hậu viện cho mọi người, bọn họ xuất phát rồi, một giờ nửa đến nơi. Tất lão đại bây giờ đến thành phố D, anh ấy xong việc bên kia sẽ tới đó, hỗ trợ vòng ngoài cho mọi người.”

“Vậy được, tạm thời không có chuyện gì, chúng tôi toàn bộ đều đi ngủ để bồi dưỡng thể lực, buổi tối gặp.” Ha Ji Woon bên kia tắt thiết bị liên lạc, Na In lại tranh thủ thời gian sắp xếp công việc bên này, dặn dò một lượt. Lee Sungmin nói với tiểu tổ của Na In: “Mọi người cũng mau đi ngủ một giấc, buổi tối là trận chiến lớn, vẫn phải dưỡng tinh thần cho tốt. Những công việc trên tay giao lại cho chúng tôi, yên tâm, nhất định sẽ làm tốt”.

Na In gật đầu, mấy người tản ra đi ngủ. Lee Sungmin ngồi lên vị trí, chỉnh lý ra bản đồ kết cấu kiến trúc, lại ghép kết cấu địa hình thực tế bên trong mà Choi Siwon thăm dò được vào đó, lựa chọn và đánh dấu vị trí thích hợp để đánh đạn nổ, lắp đặt bùa chú.

Bùa phá chú của Diệt thần chú có mấy loại, bọn Na In đã dò ra rồi, Lee Sungmin lại kiểm tra một lượt, làm ký hiệu từng loại, gửi toàn bộ cho tổ hậu viện và bọn Ha Ji Woon.

Thành phố D bên kia, Yesung cùng một yêu ma mới chạy ra đã bắt đầu trận chiến. Lee Sungmin lại chuyển tới hỗ trợ giám sát, tìm tư liệu.

Đến hơn bảy giờ  tối, bọn Na In quay lại, chỗ Ha Ji Woon bên kia, xe cung cấp trang bị và đội hậu viện, toàn bộ cũng vào vị trí xong xuôi, máy bay trinh sát ở gần đó đã sẵn sàng, tất cả các trang bị cỡ lớn và thiết bị quân sự loại nặng đều hoàn tất lắp đặt thuốc nổ. Kim Ryeowok đích thân đến phòng giám sát đốc thúc chỉ đạo, nhân lực hai bên đều đã lắp đặt xong hết các thiết bị giám sát, chỉ huy.

Bọn Ha Ji Woon và người của công ty kiểm tra, xác nhận một lần cuối cùng. Để đảm bảo những người thuộc thần tộc bị bắt được an toàn, thiết bị quân sự tấn công cỡ lớn nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ không sử dụng. Tất cả nhân lực bên quân đội tham gia hành động đều ở  tuyến sau chuẩn bị chiến đấu, tránh gặp phải sự  tấn công của yêu thú, ma quái. Mấy tổ hàng ma sư đều phân công, xác nhận xong hành động, tất cả xoa tay, vặn nắm đấm, sẵn sàng nghênh đón trận chiến ác liệt sắp tới.

“Tôi nghĩ không cần nói lại lần nữa tính quan trọng của hành động lần này. Xin mọi người khi làm việc, bằng mọi giá, hãy đem Cửu Thiên Huyền Nữ quay lại.” Kim Ryeowook trong phòng giám sát hạ lệnh rõ ràng đối với tất cả thành viên tham gia hành động.

“Hiểu rõ!”

Đối với tất cả mọi người mà nói, ý nghĩa của trận chiến này mãi mãi quan trọng hơn bất kỳ một trận chiến nào khác.

Đối với thần tộc mà nói, Cửu Thiên Huyền Nữ  là chiến thần, bà đại biểu cho tinh thần chiến đấu và lực lượng lớn mạnh anh dũng không gì có thể khuất phục của thần tộc.

Nếu như bà bình an quay lại, thì sẽ giống như một vị tướng có khả năng chấn hưng sĩ khí.

Nếu bà khôi phục được năng lượng, có lẽ kết giới phong ấn sẽ lại lần nữa sinh hiệu lực, đối với toàn bộ cục diện cũng có tác dụng vô cùng tích cực.

Mà các hàng ma sư loài người thì đều muốn xem xem, một sự kiện như thế này, các đại thần cũng cần con người bọn họ đi cứu viện thì kết quả sẽ đến đâu. Nếu như thành công, đó thật sự là một việc làm hiếm hoi giúp con người có thể ngẩng cao đầu trước mặt thần giới. Sự việc liên quan đến tôn nghiêm của loài người, không thể không cẩn trọng quan tâm.

Người của Huyền Thiên phái làm sao không cảm thấy khó chịu, nhưng đối mặt với trận Diệt thần chú lớn mạnh, hình như hy vọng mịt mù lại chỉ có thể gửi gắm lên những hàng ma sư từ trước đến giờ vẫn luôn bị bọn họ coi thường này.

Mỗi người có tâm tư của riêng mình, mỗi người có cảm nhận của riêng mình, nhưng mọi người đều khát khao thắng lợi, hy vọng trận chiến này có thể thành công giải cứu Cửu Thiên Huyền Nữ.

Thời gian từng chút từng chút đến gần, huyết dịch từng người bắt đầu cuộn lên như sóng.

Vào lúc này Lee Sungmin cũng nhận được tin tức khiến cậu vô cùng kích động… Eunhyuk và Ji Ji quay về rồi!

.
.
.

Kết thúc chương 49

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.