Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 5

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 5

.
.
.

Sungmin vừa trải qua một đêm không tồi. Trước khi ngủ, cậu lên mạng nói chuyện với Jung Mo một lúc lâu. Không kìm được đã thừa nhận rằng mình chưa xem hết phim, nhưng sau đó đột nhiên cảm thấy những chuyện gặp phải vừa rồi vẫn không nên cho anh biết thì hơn. May mà Jung Mo cũng không hỏi, anh cho rằng việc mình rời khỏi đó trước có lẽ đã khiến cậu mất hứng, cho nên rất ái ngại, muốn hẹn Sungmin lần khác gặp nhau để bù lại.

Sungmin thực sự rất vừa ý, cậu nghĩ Jung Mo nhất định có cảm giác đối với mình, điều này khiến tâm trạng cậu rất tốt, khi đi ngủ còn băn khoăn không biết lần sau gặp anh mình nên mặc gì.

Sungmin nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cậu nằm mơ cả đêm. Giấc mơ là những hình ảnh ngắt quãng rời rạc, tái hiện lại những câu chuyện xa lạ ở những niên đại khác nhau. Sungmin cảm thấy bản thân mình hình như đã diễn rất nhiều rất nhiều vở kịch, trong mỗi vở kịch còn xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng nội dung rốt cuộc là gì, khi tỉnh lại, cậu chẳng còn nhớ được chút nào.

Thời tiết ngày hôm sau rất tốt, không khí sau cơn mưa trong lành vô cùng.

Sungmin dậy từ sáng sớm, khi rửa mặt phát hiện ra trên cổ mình có vết bầm, chẳng trách mình lại cứ thấy đau. Cậu xoa xoa vào chỗ bị thương, nhớ lại những nguy hiểm tối qua, vội niệm mấy câu: “Trời phật phù hộ, trời phật phù hộ”. Tiếp đó cậu phủ một lớp phấn che khuyết điểm lên cổ, cố gắng giấu đi những vết bầm kia. Sau thì ăn sáng, thu dọn phòng ốc, rồi xách túi rác xuống lầu đi vứt.

Trong vườn hoa của tiểu khu, sau khi được trận mưa tưới tắm, cây cỏ xanh tốt, hoa tươi đẹp đẽ vô cùng. Sungmin ngồi xuống chiếc ghế dài nghỉ một chút, ngẩn người ra nghĩ ngợi lung tung.

Cậu nhớ lại mấy vị hàng ma sư tối qua, bọn họ mặc những bộ đồng phục vô cùng chuyên nghiệp, được trang bị vũ khí, thiết bị tối tân, còn có thể diệt yêu trừ ma, trừng trị ác quỷ, thật là một công việc đầy tính kích thích lại vừa thú vị.

Nhìn dáng vẻ của Heechul, dường như rất vui vẻ khi được làm công việc này. Sungmin thở dài, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, loại công việc này đúng là thứ cậu thích nhất, giống như được làm cảnh sát vậy. Nhưng đáng tiếc, cậu không có cái bản lĩnh này. Sungmin nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng biết công việc của mình hiện còn đang ở đâu.

Nhớ lại hôm qua chưa liên lạc được với Ryeowook, trong lòng có chút lo lắng, liền đứng dậy định lên lầu gọi điện thoại. Mới đi được mấy bước, nhìn thấy bà Kim ở tầng mười hai sắc mặt trắng bệch, đang chậm chạp bước đi phía trước tòa nhà,

Sungmin chạy đến hỏi thăm: “Dì Kim, dì không khỏe sao?”.

Bà Kim gật gật đầu, Sungmin nhiệt tình nói: “Cháu dìu dì vào trong nhé”.  

Bà Kim quay ra nhìn Sungmin một cái, không nói gì, lại gật gật đầu. Sungmin khoác lấy cánh tay bà dìu đi chầm chậm, đang muốn hỏi bà không khỏe ở đâu, đã đi khám bác sĩ chưa, nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì đột nhiên ngửi thấy trên người bà phát ra mùi cháy khét. Mùi vị này, hôm qua Sungmin đã ngửi thấy mấy lần.

Đó là mùi của ác linh!

Sungmin có chút bồn chồn, liền chú ý quan sát tỉ mỉ, cảm thấy bà Kim thật sự không bình thường, hoàn toàn không còn biểu cảm thân thiện thường ngày, nói chuyện với cậu cũng rất kỳ quặc. Ngược lại, bà ta cứ nhìn chằm chặp vào cửa lớn của tòa nhà như đang có ý đồ gì đó. Sungmin lập tức thu tay lại, nói như bay: “Dì Kim, cháu nhớ ra mình còn có việc, cháu đi trước đây”.

Bà Kim lúc này mới quay đầu nhìn cậu, thấy Sungmin thật sự muốn đi, lại vươn tay ra giữ lấy tay Sungmin. Sungmin nhanh như chớp rụt tay lại tránh đi, chạy vào trong tòa nhà nhanh như một làn khói.

Chẳng phải nói ngày rằm tháng Bảy mới xui xẻo sao? Hôm nay đã là mười sáu rồi, làm sao lại vẫn gặp phải những chuyện này? Lẽ nào từ nay về sau mình đều sẽ mang vận xui trên người ư?

Sungmin sợ đến mức không bình tĩnh được, dùng lực đập mạnh vào nút mũi tên hướng lên trên bảng điều khiển thang máy, quay đầu vội nhìn về phía cửa tòa nhà, thấy bà Kim không biết vì sao vẫn cứ đứng yên ở ngoài, không đi vào. Trong sảnh lớn không có một ai, bà ấy thấy Sungmin đang nhìn mình, còn vẫy vẫy tay với Sungmin, dường như muốn ra hiệu bảo Sungmin đến đó. Sungmin sợ hãi vội quay đầu đi coi như không nhìn thấy. Thang máy đến rồi, cậu nhanh chân xộc ngay vào bên trong.

Sungmin vốn quen sống độc lập. Cậu vừa thi đỗ đại học thì bố mẹ đã ra nước ngoài làm việc. Lúc đó, Sungmin sống chết cũng không chịu đi cùng, đồ ăn của người nước ngoài, cậu không thích một chút nào, tiếng Anh của cậu cũng không lưu loát lắm, cảm thấy đi qua đó mà làm người nửa mù nửa điếc thì có gì tốt chứ. Bố mẹ luôn bận rộn, cậu ở đó lại không có bạn bè, những ngày tháng như vậy làm sao mà sống được. Vậy là cậu tỏ thái độ rất kiên quyết, tuyệt đối không rời nhà.

Vợ chồng họ Lee vốn chiều con nên chẳng ý kiến gì, liền gật đầu đồng ý, dù gì khi Sungmin còn nhỏ bọn họ cũng thường xuyên đi công tác, cậu con trai này của bọn họ ở nhà đều do dì giúp việc chăm sóc, xưa nay vẫn rất tốt. Khả năng tự lập của cậu rất lớn, lại cực kỳ ngoan, vẫn luôn khiến bọn họ vô cùng yên tâm, chẳng lo cậu chết đói cũng không lo cậu hư hỏng. Thế là bọn họ phủi phủi tay áo, thong dong ra đi.

Đến hôm nay gặp phải những sự việc này, trong nhà lại không có ai, nếu như nói trong lòng Sungmin không sợ hãi thì đúng thật là lừa người. Cậu sống ở tầng mười lăm, nhìn những con số chậm chạp thay đổi báo hiệu các tầng, Sungmin sốt ruột như kiến bò chảo lửa. Khó khăn lắm cuối cùng cũng đến nơi, cậu vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng khóa cửa lại, giờ mới coi như có thể thở phào một cái.

Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến cho Sungmin giật thót mình.

Cậu định thần lại, chạy vào phòng ngủ, vừa lấy lá bùa trấn quỷ Heechul tặng bỏ vào trong người, vừa giơ điện thoại lên xem, tên người gọi đến là: Hoàng đế.

Sungmin đang trong cơn kích động: “Ryeowook à, cậu đi đâu rồi? Hôm qua mình gọi điện cho cậu cả ngày không được”.

“Đi công tác, điện thoại mất sóng giờ mới lại liên lạc được.” Ryeowook vẫn giữ cái khẩu khí mát mẻ: “Sao cậu phải kích động như vậy chứ, hôm qua lén lút ra ngoài có đúng không?”.

“Ryeowook, cậu đúng là thần đoán!”

“Cậu gặp phải thứ không sạch sẽ gì rồi? Có bị thương hay không?” Giọng nói của Ryeowook lộ ra chút lo lắng.

Trong lòng Sungmin cảm động vô cùng, vội vàng nói: “Không bị thương, không sao, vận số của mình tốt, gặp được hàng ma sư. Ừ, hàng ma sư chính là…”.

Đang muốn giải thích, Ryeowook lại cắt lời cậu: “Mình biết hàng ma sư là gì rồi, cậu nhanh nói cho mình đã xảy ra chuyện gì đi”.

Sungmin đem những chuyện mình gặp phải ngày hôm qua liến thoắng kể ra hết, còn đặc biệt nhấn mạnh rằng không phải cậu không nghe lời, mà vì cơ hội hẹn hò với Jung Mo hiếm có quá, cậu bị trái tim giục giã yêu đương hành hạ  nên mới phải ra ngoài. Hơn nữa, hôm qua cậu đã muốn báo cáo rồi, nhưng tại Ryeowook mất liên lạc đấy chứ.

Ryeowook nghe thấy vậy “hừ” một tiếng, Sungmin chột dạ cười hì hì, nhanh chóng chuyển đề tài. Cậu đem những hoài nghi đối với bà Kim lúc nãy nói cho Ryeowook nghe rồi hỏi: “Trên người dì Kim cũng có mùi của ác linh, có phải là dì ấy giống như mình, gặp phải chuyện xui xẻo không? Ryeowook, bây giờ mình nên làm thế nào?”.

Ryeowook không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu nói hôm qua cậu vào Waiting rồi?”.

 “Đúng vậy, đúng vậy, hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc mà. Cậu không nhìn thấy tình cảnh tối hôm qua đó thôi. Con mèo đó to lắm, bộ dạng rất hung ác, còn cả màu trời nữa, mới mấy giây mà đã biến từ ban ngày thành đêm tối rồi, rất đáng sợ. Anh chàng chủ tiệm Waiting kia vừa mới mở ô ra, mưa lớn liền trút xuống luôn.”

“Anh ta có nói chuyện với cậu không?”  

“Hả, nói chuyện? Không có.” Nếu như cậu có từng nghe thấy giọng nói của anh, nhất định sẽ không quên.

“Vậy cậu có nói chuyện với anh ta không?”

Sungmin ngẫm nghĩ: “Ý, cũng không  có”. Cậu lại quên mất phải cảm ơn người ta rồi.

Điện thoại bỗng nhiên im lặng một hồi, khiến Sungmin có chút căng thẳng, Có phải là cậu đã làm sai chuyện gì rồi không? Cậu vừa muốn hỏi, Ryeowook lại cất tiếng: “Họ có mời cậu đồ uống không, tên gọi là gì?”.

“Tên là: Thời khắc gặp ma.”

“Thời khắc gặp ma…”, Sungmin chỉ nghe thấy Ryeowook thấp giọng lặp lại một lần trong điện thoại, rồi không nói gì nữa.

Sungmin đợi một lúc, sốt ruột: “Ryeowook à, cậu biết tiệm đó sao? Có phải là hôm qua mình làm sai chuyện gì không? Những người trong tiệm này có quan hệ với một hàng ma sư, mình cảm thấy người tên là Cheerin và cậu Heechul ấy rất tốt. Cốc nước kia mình uống rồi, cũng không có vấn đề gì…”.

“Đừng căng thẳng, cốc nước đó đúng là không vấn đề gì. Mình biết tiệm này, cũng quen biết bọn họ, bọn họ sẽ không hại cậu. Cốc nước đó là “Tịnh hồn thủy”, dùng để trừ bỏ năng lượng xấu, xóa đi những ký ức không tốt, hơn nữa còn có chút tác dụng dò mệnh đoán vận. “Thời khắc gặp ma”, cái tên này chẳng qua là ý nghĩa những điều người ta dò đoán được thôi.”

“Ồ, như vậy à.” Thực ra Sungmin không hiểu rõ lắm, nhưng mà vào giờ phút này cậu cũng không cần phải hiểu tường tận, trước mặt còn có việc quan trọng hơn: “Ryeowook, bây giờ cậu đang ở đâu? Chuyện của dì Kim, mình nên làm thế nào? Dì ấy là người tốt, làm sao lại đột nhiên biến thành ác linh rồi? Mình nên tìm Heechul hay là báo cảnh sát? Hôm qua trong rạp chiếu phim còn có cảnh sát nữa, mình gọi điện cho cảnh sát được không? Bọn họ có tiếp nhận không, liệu có coi mình là kẻ dở hơi, mê tín dị đoan hay không?”.

“Bây giờ mình vẫn còn có việc, không thể đến chỗ cậu. Cậu không cần căng thẳng, không nhất thiết phải tìm Heechul, báo cảnh sát cũng không tác dụng. Mình cho cậu một số điện thoại, cậu ghi lại.”

Sungmin lấy giấy bút, loay hoay chép lại con số Ryeowook đọc, sau đó hỏi: “Người này là ai?”.  

“Anh ấy tên Kyuhyun, chính là người hôm qua đưa cho cậu ô trong lúc trời mưa mà chẳng nói gì, Boss của Heechul và Cheerin đó. Có anh ấy ra mặt giải quyết sẽ hiệu quả hơn. Cậu gọi ngay cho anh ấy, nhờ anh ấy giúp đỡ.”

“Hả?” Sungmin rất kinh ngạc: “Không được, không được, Ryeowook, mình không thể tìm anh ta. Tuy hôm qua gặp mặt một lần, nhưng anh ta chẳng nói chuyện với mình, mình đến cảm ơn còn quên không nói, gọi điện cho anh ta thế này ngại lắm. Mình vẫn nên tìm Heechul thì hơn”.

“Có gì mà ngại, gọi điện thoại thôi mà. Thỏ Con, cậu nghe lời mình đi.” Ryeowook vẫn rất quả quyết: “Tìm Kyuhyun, anh ấy nhất định giúp cậu. Nếu như cậu cảm thấy khó xử thì cứ nói là bạn của mình, mình quen anh ấy mà”.

“Mình thực sự thấy bối rối lắm”. Sungmin vẫn băn khoăn, nhớ lại đoạn gặp nhau ngắn ngủi không tự nhiên của mình và Kyuhyun tối qua, còn cả chuyện mất mặt trước anh hôm kia nữa. Người đàn ông ấy luôn khiến cậu có một thứ cảm giác khó tả, cuộc điện thoại này thực sự không biết phải gọi thế nào, cậu quả thật rất ngại. Cậu hít sâu một hơi, tự nhiên lại nhớ đến Jung Mo, vẫn là học trưởng tốt hơn, khiến người ta không thấy có áp lực lại dịu dàng, đáng tin cậy.

Sungmin ấp úng mãi, cố tìm một lý do để nói với Ryeowook: “Hơn nữa, hơn nữa, nghe Heechul nói, anh Cho đó hình như rất nghiêm khắc…”.

“Cậu đâu phải là cấp dưới của anh ấy, sợ gì chứ. Mình cũng nghiêm khắc, sao cậu không sợ đi?” Ryeowook kiên quyết muốn Sungmin tìm Kyuhyun: “Anh ấy nhất định sẽ giúp cậu, không có gì đáng lo cả. Nếu như cậu cảm thấy ngại ngùng, thì cứ lôi mình ra nhắc với anh ấy là được”.

“Vậy tại sao từ trước đến giờ mình không nghe thấy cậu nói về anh ấy”. Sungmin có chút buồn rầu. Thật không may là đã mấy lần cậu nhắc tới anh chàng đẹp trai siêu cấp trong tiệm Waiting đó trước mặt Ryeowook rồi. Kết quả là người ta sớm đã quen biết nhau, thế này cậu chẳng phải là một kẻ ngốc hay sao.

“Xin lỗi, Thỏ Con, cậu biết đó, tính khí của mình không được tốt. Cho nên mình và anh ấy tuy cũng khá thân, nhưng lại không hợp nhau, vì vậy chẳng có gì hay để nhắc đến với cậu. Hiện tại mình không có cách nào đi tìm cậu, bây giờ đã nguy hiểm thế này, cậu nhất định phải gọi cho Kyuhyun. Mình đảm bảo, anh ấy chắc chắn sẽ giúp cậu.” Cậu ngẫm nghĩ một lát, lại bổ sung thêm: “Cứ coi như anh ấy không đích thân xử lý, cũng sẽ phái người đi lo chuyện của cậu, đừng lo lắng, gọi điện thoại đi”.

Kim Ryeowok còn dặn đi dặn lại mấy lượt, tóm lại là, nếu như Sungmin không chịu đi tìm Kyuhyun thì chuyện lớn chắc chắn sẽ không thành, nói đến mức khiến cho Sungmin vô cùng căng thẳng. Tắt máy xong, Sungmin nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại, phân vân do dự mãi, không biết có nhất thiết phải tìm cái người tên Kyuhyun này không?

Cùng lúc này ở đầu bên kia của thành phố, tầng ba mươi tám cao ốc Đế Cảnh, trong phòng họp của Công ty Dịch vụ An ninh Nhã Mã thuộc Tập đoàn Nhã Mã, Kyuhyun đang điều hành buổi họp.

Nội dung cuộc họp chẳng hề khiến anh vui vẻ, tình hình bạo phát ngày rằm tháng Bảy hôm qua còn tồi tệ hơn so với dự đoán của bọn họ. Chỉ trong một thành phố mà bọn họ tổn thất tất cả là ba mươi ba hàng ma sư, án mạng do ác linh gây ra cũng có tới bốn mươi mốt vụ. Số lượng thương vong quá lớn, rất nhiều linh hồn mới cần phải xử lý, gây ra ảnh hưởng không tốt trong xã hội. Hiện giờ bọn họ đang phải tìm ra biện pháp để khắc phục hậu quả.

Bầu không khí trong phòng cũng bởi khuôn mặt lạnh lùng của Kyuhyun mà trở nên vô cùng bí bức, cho nên khi điện thoại của anh vang lên, tất cả những nhân viên tham dự cuộc họp đều nhận thấy cuộc gọi tới này thật là không đúng lúc.

Kyuhyun cau mày nhìn số điện thoại xa lạ hiển thị trên màn hình, rất không muốn nhận. Nhưng số điện thoại của anh từ trước đến nay chưa từng có người nào không liên can biết. Cũng chẳng có người không liên can nào lại tự nhiên gọi đến nói chuyện phiếm với anh. Cho nên, cuộc điện thoại này thực sự có ý nghĩa gì?

Anh nhận điện thoại, đợi đối phương nói trước theo thói quen, trong lòng nghĩ hẳn là người đó có chuyện quan trọng. Nhưng đối phương dường như cũng đang đợi anh mở lời, điện thoại cứ thế im lặng một hồi.

Trái tim Kyuhyun đột nhiên đập dữ dội, trong điện thoại cuối cùng cũng truyền đến một giọng nam rụt rè: “Alô, xin hỏi, là anh Cho Kyuhyun phải không?”.

Kyuhyun im lặng, Sungmin ở đầu dây bên kia cau mày cắn môi, Sungmin đã phải làm công tác chuẩn bị tâm lý rất lâu mới dám gọi cho anh. Cuộc gọi của cậu đã được kết nối, đối phương cũng đã nghe máy rồi, nhưng sao một tiếng chào hỏi cũng không có, đến chữ “Alô” cũng lược bỏ nốt. Cái khí chất đó, thông qua điện thoại truyền đến, áp lực tới mức khiến Sungmin tự nhiên thấy căng thẳng.

Cậu thở dài một cái, lấy lại tinh thần, mặt dày hỏi lần nữa: “Xin hỏi, là anh Cho phải không ạ?”. Nếu như Kyuhyun này dập máy, cậu cũng có thể nói với Ryeowook là đã gọi điện rồi, chỉ tại người ta không để ý đến cậu mà thôi.

Đợi thêm một lát, đầu bên kia cuối cùng cũng trả lời.

“Vâng, tôi là Kyuhyun.”  

Giọng nói trầm thấp tương đối dễ nghe, rất dễ dàng khớp với khuôn mặt đẹp trai cầm ô giữa màn mưa vẫn đang luẩn quẩn trong đầu Sungmin.

Không nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh lùng cứng nhắc, chỉ là năm chữ nhưng lại bất ngờ giúp Sungmin xua tan đi cả đám mây mù, cậu thậm chí còn cảm thấy rất thân thiết. Sungmin hắng giọng, có dũng khí để nói tiếp rồi: “Tôi là bạn của Kim Ryeowok, tôi tên Lee Sungmin. Ừm… chính là người hôm qua khi trời mưa… ở Waiting, ý, có một con mèo đen… ừm… tôi muốn nói, chàng trai đó là tôi…”. Sungmin cố gắng ngăn mình lại một lát, tại sao lại nói chuyện lộn xộn thế này?

Khóe miệng Kyuhyun cong lên, đôi mắt lướt qua những người trong phòng, khuôn mặt mọi người nhìn anh khiến anh nhận ra được biểu cảm kinh ngạc của họ. Anh hất hàm, nắm chặt điện thoại, xua xua tay ra hiệu bảo bọn họ ra hết bên ngoài.

“Tiểu khu chỗ nhà tôi xảy ra chuyện. Tôi có một dì hàng xóm, thường ngày đều rất bình thường, nhưng vừa rồi tôi ngửi thấy trên người dì ấy có mùi cháy khét. Hôm qua tôi cũng ngửi thấy thứ mùi này, Heechul nói, đó là mùi của ác linh. Ryeowook nói với tôi, có thể tìm anh nhờ giúp đỡ, không biết anh có tiện qua giúp tôi không?”

Kyuhyun đứng dậy, bước tới trước cửa sổ, tầng ba mươi tám của tòa nhà này, tầm nhìn rộng rãi, khung cảnh rất đẹp, nhưng lúc này chẳng có gì lọt được vào mắt anh.

Kyuhyun cứ đứng như vậy, chăm chú lắng nghe đầu dây bên kia, giọng nam trung yếu ớt đang thuật lại tỉ mỉ chuyện vừa gặp cho anh nghe.

Kyuhyun rất ít trả lời, Sungmin vì vậy cũng thấy tự nhiên hơn, không cần chờ anh hỏi, cứ thế kể lại, những câu trần thuật phía sau ngày càng ngắn gọn đơn giản, cuộc gọi không quá năm phút đã định xong mọi việc. Kyuhyun chỉ trả lời một câu, anh đồng ý giải quyết đống phiền phức này cho Sungmin.

Hai chiếc xe SUV đen tiến vào trong tiểu khu, Sungmin nhìn thấy từ xa, đinh ninh rằng Kyuhyun đã đến, liền nhanh chân chạy qua đón. Không ngờ, xuống xe lại là Heechul và một người đàn ông lạ đeo kính đen. Sungmin vẫn ngó nghiêng nhìn về phía sau lưng họ, cửa xe đã đóng rồi, chẳng còn ai xuống nữa. Sungmin có chút thất vọng, cậu còn cho rằng sẽ có cơ hội gặp Kyuhyun cơ đấy.

Heechul giới thiệu qua loa với Sungmin về người đàn ông đeo kính đen. Anh ta tên Leeteuk, cũng là một hàng ma sư. Lại nói, vốn dĩ Boss định đến đây cùng bọn họ, nhưng khi đến cửa thang máy, đột nhiên lại đổi ý quay về, chỉ dặn dò bọn họ đến giúp đỡ.

Sungmin không kìm được nói với Heechul: “Người bạn tốt kia của tôi nhất định muốn tôi gọi điện cho anh Cho, nói cấp bậc của anh ấy rất cao, chuyện này phải tìm anh ấy mới được. Sớm biết thế này, tôi cứ trực tiếp gọi cho cậu còn hơn”.  

Heechul vỗ vai Sungmin cười nói: “Cậu đừng để ý, lòng của Boss như kim đáy bể. Nhưng bạn của cậu không hề nói sai, cấp bậc của Boss thực sự rất cao, nếu như anh ấy đến, đừng nói là toà nhà của các cậu có một ác linh, ngay cả toàn tiểu khu đều là ác linh anh ấy cũng có thể một mình xử lý”.

“Heechul, tôi còn sống ở đây đấy”, tự nhiên lại nói toàn tiểu khu đều là ác linh.

Sungmin cố gắng áp chế sức tưởng tượng của mình, nhưng vẫn cứ nổi da gà khắp người, làm gì có ai lại an ủi người khác thế chứ.

Heechul nói tiếp: “Đối với tiểu yêu, tiểu quỷ hay ác linh, Boss thường không ra mặt xử lý, chắc là có lý do gì đó, tôi cũng không rõ. Cho nên muốn Boss đích thân ra tay, sợ là thực sự cả tiểu khu này đều là ác linh mới có khả năng”.

“Heechul, cậu đang an ủi tôi hay là đang dọa dẫm tôi vậy?” Sungmin sầm mặt, thật muốn học theo động tác của Ryeowook, cốc vào đầu cậu ta một cái.

Heechul trưng ra vẻ mặt vô tội: “Tôi chỉ đang giải thích sự việc với cậu”.

Leeteuk ở bên cạnh không nhịn được cười, anh đẩy chiếc kính trên sống mũi, học theo ngữ khí của Heechul: “Lee thiếu gia, cậu đừng để ý, Kim mỹ nam chỉ phát triển cơ bắp không phát triển đầu óc, lâu dần rồi cậu sẽ quen thôi”.

“Leeteuk chết tiệt!” Heechul hét một tiếng, giương nắm đấm lên: “Muốn ăn đòn phải không?”.

“Tôi là người nho nhã, cậu muốn luyện quyền cước, tìm Shindong mà luyện.” Leeteuk từ tốn nói, thân mình né đòn rất nhanh. Heechul đấm hụt một cái vào không trung, lầm bầm mấy tiếng, nhưng không làm loạn nữa: “Hừ, tôi đi làm việc chính trước, chẳng ai thèm quan tâm đến anh”.

Cậu kéo Sungmin đi xác nhận lại tình hình một lượt, sau đó nói: “Chúng tôi kiểm tra rồi, trên cửa khu nhà của các cậu có phong ấn do công ty chúng tôi đặt, những ác linh thông thường như thế này đều không thể đi vào, cho dù đã chiếm thân thể người cũng không vào được. Dì Kim mà cậu nói nếu như thực sự đã bị ác linh chiếm mất thân thể, vậy việc bà ta đi đi lại lại ngoài cửa nhưng không thể vào, chắc là do nguyên nhân này.

“Tại sao cửa tòa nhà của chúng tôi lại có phong ấn?”

“Không rõ nữa, kho số liệu trong công ty tôi viết lại như vậy. Thành phố này có mấy công trình kiến trúc là có phong ấn bảo vệ, Boss hạ lệnh làm vậy, đã từ nhiều năm trước rồi.”

“Phong ấn này khiến ác linh không vào trong được, bọn chúng sẽ thế nào? Còn về dì Kim, chúng ta phải làm sao?”  

 “Ác linh dựa vào việc chiếm thân thể để hành hung và tạo ra những ảo giác làm tổn thương người sống. Dưới ánh sáng mặt trời nó không làm được gì. Cho nên nó hoặc là phải vào trong tòa nhà hành động, hoặc phải đợi khi mặt trời xuống núi.” Leeteuk vừa trả lời vừa cầm một loại công cụ giống như chiếc máy tính trong tay thăm dò trước cửa, nói: “Phong ấn vẫn còn, nó chắc là vẫn ở bên ngoài, chúng ta phải tìm kiếm ở tiểu khu này trước”. Anh nói xong liền đi về phía chiếc xe, mở cửa xe ra, gọi thêm năm người xuống.

Leeteuk nói gì đó với bọn họ một hồi, sau rồi mọi người cầm thiết bị, nhanh chóng chia nhau tản ra các hướng.

Sungmin không chịu quay lại nhà đợi, cậu cùng Heechul đi rà soát trong tiểu khu, bọn họ phụ trách ở phía đông. Nói là rà soát, thực ra chỉ là đi qua đi lại. Đồng hồ của Heechul chính là thiết bị thăm dò yêu ma, nếu như xung quanh có ác linh nó sẽ phát ra tín hiệu màu đỏ. Cậu còn đeo lên một chiếc kính màu nâu, chiếc kính này có thể nhìn thấy linh hồn vật vờ trong không trung. Đáng tiếc bọn họ đi khắp cả vòng, vẫn chẳng phát hiện bất cứ điều gì. Cuối cùng bọn họ đi đến chỗ nhân viên làm việc bên cạnh hồ, Sungmin đột nhiên nhìn thấy, người đang nằm trên chiếc ghế bên đình hóng mát, chính là bà Kim!

Heechul báo cáo vị trí và tình huống với bọn Leeteuk thông qua thiết bị liên lạc, sau đó bảo Sungmin đợi, cậu tự mình đến đó trước. Máy thăm dò lại chẳng có bất cứ hiển thị nào, như vậy tức là an toàn. Sungmin vừa nhìn Heechul đưa tay ra hiệu liền nhanh chóng chạy đến, trên người bà Kim vẫn ấm, vẫn còn có hơi thở, nhưng bà ấy chẳng động đậy gì, cơ thể đã không còn mùi cháy khét kia nữa rồi.

Heechul nói: “Là chứng mất linh hồn”.

“Giống như cô gái ở rạp chiếu phim kia?” Sungmin hỏi, Heechul gật gật đầu.

Hóa ra thông thường ác linh chiếm thân thể, là đem hồn phách vốn có của con người đẩy đi chỗ khác, chiếm cứ thân thể. Khi ác linh rời đi rồi, nếu như hồn phách bị đẩy ra mà không tìm thấy thân thể của mình, lại không tìm được quỷ sai dẫn đường, thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ. Cứ như thế có thể sẽ hồn bay phách tán, không thì hấp thu phải năng lượng xấu, biến thành ác linh. Nếu như vận khí không tốt, còn gặp phải yêu thú ăn hồn, đó cũng là một kết cục cực kỳ bi đát. Mà thân xác người sống khi đã mất đi hồn phách trong thời gian dài, cũng sẽ cạn dần nguyên khí, tự nhiên tử vong.

“Vậy phải làm thế nào?” Sungmin nghe thấy vậy rất sốt ruột.

“Chúng ta phải tìm thấy hồn của bà ấy, sau đó dẫn nó về lại cơ thể bà ấy mới được. Bà ấy sẽ bị suy nhược một chút, nhưng nghỉ ngơi mấy ngày là ổn thôi.”

Leeteuk rảo bước đi đến, vừa nhìn thấy đã biết rõ xảy ra chuyện gì, anh nhanh chóng gọi điện thoại liên hệ. Một đồng nghiệp khác chạy lại xe, đẩy một chiếc xe lăn đến.  


“Sungmin, chúng ta phải đưa thân thể bà Kim này về xe, sau đó tìm linh hồn của bà ấy ở gần đây, chắc là vẫn chưa đi quá xa đâu. Nhưng chuyện dẫn hồn nhập xác, chúng tôi phải quay về công ty mới làm được.”

“Rất phức tạp phải không?”

“Không phức tạp, chỉ là linh hồn vốn vô hình, chúng tôi có thể lùng tìm được linh hồn và thu về, nhưng không thể phân biệt được đó có phải là hồn của bà Kim hay không. Theo quy định, nếu như không phải là dẫn hồn cứu mạng trong tình thế vạn phần nguy cấp, thì bắt buộc phải chuyển về công ty mới được làm. Ở công ty có nhân viên chuyên nghiệp xử lý chuyện phân biệt hồn phách. Điều chúng tôi có thể làm bây giờ, chỉ là tìm kiếm toàn bộ hồn phách ở xung quanh đây, thu thập lại rồi đem về đó.”

“Vậy tôi phải nói thế nào với người nhà của bà Kim?”

“Không phải nói gì cả, cậu cứ coi như không thấy chuyện này. Rất nhiều người không tiếp nhận nổi chuyện linh hồn quái dị, chuyện này truyền rộng ra ngoài cũng chẳng có gì tốt đối với cậu và bà Kim. Sau khi chúng tôi dẫn hồn cho bà ấy xong, công ty sẽ có người lo liệu việc xóa bỏ những ký ức không hay của bà ấy, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của bà ấy đâu.” Trong lúc Heechul giải thích, hai đồng nghiệp ở bên cạnh đã nhanh chóng đặt bà Kim lên xe lăn.

Leeteuk gọi điện thoại xong, anh nói với Sungmin: “Chúng tôi cần phải thu hồn, còn phải truy tìm hành tung của ác linh kia. Cậu về nhà trước đi nhé, tạm thời đừng ra khỏi cửa. Nếu cậu thấy cần, chúng tôi có thể phái một đồng nghiệp đến ở cùng cậu”.

Sungmin vội vàng xua tay: “Không cần người ở cùng đâu, tôi cứ ở trong nhà là an toàn rồi phải không?”.

“Tối qua tôi đã phong ấn các nơi trong nhà cậu rồi, chỉ cần không phải là cậu mở cửa mời vào, ác linh chắc chắn không vào được đâu. Bây giờ đến cửa tòa nhà nó cũng không thể vào, cậu cứ yên tâm.” Heechul nói: “Để tôi đưa cậu về trước”.

Sungmin ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu. Cậu cùng với Heechul đi vào trong tòa nhà, đứng ở cửa quay đầu lại nhìn, vẫn có chút lo lắng: “Vậy đồng nghiệp của cậu cứ đi lại khắp nơi trong tiểu khu này, thời gian cũng lâu rồi, nhân viên bảo vệ có đến gây khó dễ không?”.

“Chúng tôi liên hệ với người ở cục cảnh sát rồi, trong cục có một tổ hành động đặc biệt chuyên phối hợp với chúng tôi. Bây giờ rất nhiều vụ án hình sự đều không phải do nhân tố con người đơn thuần tạo thành, đám yêu ma quỷ quái cũng đang làm loạn. Chúng tôi đã phối hợp với cục cảnh sát rất nhiều lần, cho nên bọn họ thành lập tổ chuyên môn đặc biệt cùng chúng tôi hợp tác. Trước mắt sẽ lấy lý do là truy lùng tội phạm bắt cóc bỏ trốn để phát thông báo cho đội bảo vệ, yêu cầu bọn họ phối hợp. Chúng tôi còn cần phải dùng camera giám sát, thiết kế của các căn nhà và bản vẽ các công trình kiến trúc thi công cùng với tư liệu chủ hộ của từng căn hộ trong tiểu khu này. Những thứ đó sẽ được chuyển về công ty phân tích, có thể giúp chúng tôi tìm ra ác linh trong thời gian nhanh nhất.”

“Nghe có vẻ rất phức tạp, cứ như phim hình sự ấy.”

Heechul cười: “Các quy trình đúng là cũng gần giống với trinh thám điều tra án, chỉ có điều đối tượng chúng tôi phải bắt giữ hơi đặc biệt một chút. Nhưng xét về bản chất thì đều như nhau, bọn chúng đều là những tên khốn gây rối xã hội”.

Hai người đang mải nói chuyện thì cửa thang máy kêu “ting” một tiếng rồi mở ra.

Đúng lúc này trong máy liên lạc của Heechul lại truyền đến tiếng của Leeteuk: “Chúng tôi vừa đi một lát đã thu được ba linh hồn rồi, số lượng linh hồn lang thang ở đây thật không bình thường”.

Heechul vẫy tay ra hiệu với Sungmin, bảo cậu đợi một chút, rồi bước sang một bên nói chuyện: “Có phải là chạy ra từ tối qua khi quỷ môn mở không?”.

“Không phải, chỉ số năng lượng của những linh hồn này rất thấp, không giống như có thể xông ra khỏi quỷ môn, hẳn đều là những linh hồn mới. Quỷ sai chưa triệu tập đến những linh hồn này, chứng tỏ bọn họ tử vong không bình thường. Heechul, quanh đây có thể có án mạng. Tôi phải lập tức liên hệ với bên cục cảnh sát xem có tin tức gì không. Cậu thông báo công ty yêu cầu chi viện, ma quỷ hôm qua gây loạn khắp nơi, bây giờ tình huống còn chưa rõ, tôi sợ rằng những linh hồn mới này sẽ dụ yêu thú ăn hồn đến mất.”

“Được rồi, tôi biết rồi.” Heechul vừa móc điện thoại ra ấn số, thì nghe thấy Sungmin gọi mình, cậu quay đầu lại nhìn Sungmin đang chỉ chỉ vào trong thang máy, có người đã ở sẵn trong đó, cũng đang muốn lên tầng. Heechul bên này điện thoại vừa được kết nối, cậu vẫy vẫy tay, ra hiệu bảo đợi thêm một chút, sau đó quay người chuyên tâm nói chuyện: “Ray, tôi là Heechul, tôi và Leeteuk đang ở tiểu khu Phúc Hinh Viên…”.

Còn chưa kịp nói xong, trong máy liên lạc, Leeteuk lại gọi: “Heechul, không cần kêu chi viện nữa, tôi nhìn thấy xe của Boss vào tiểu khu rồi”.

“Hả? Làm sao có thể, anh ấy rõ ràng nói không đến, đừng có lừa tôi. Boss chẳng phải là người dễ thay đổi chủ ý, chắc là cùng một kiểu xe thôi.” Heechul bán tín bán nghi, nhưng vẫn kết thúc cuộc điện thoại đang nói dở.

“Là Boss! Nhân viên bảo vệ của tiểu khu lập tức đứng dậy hết thế kia, rõ ràng đang bị khí thế của Boss áp bức rồi.” Leeteuk không cần nhìn biển số xe đã có thể khẳng định chắc chắn: “Anh ấy đang đi về phía cậu. Tôi đã bảo anh ấy vẫn sẽ đến mà, lúc đó biểu hiện của anh ấy rất đắn đo”.

“Tôi rõ ràng chỉ nhìn thấy biểu cảm tức giận của anh ấy.”

“Tâm trạng của đại công chúng tôi cậu không hiểu đâu.”

“Xí, mắt của tiểu thụ chúng tôi rất sắc bén.” Heechul đi đến cửa tòa nhà, quả nhiên nhìn thấy Kyuhyun đang dừng xe. Cậu nghênh đón lên tiếng chào hỏi: “Boss!”.

Kyuhyun nhìn tòa nhà C này, cau mày lại: “Cậu ấy đâu?”.

“Ở cửa thang máy.”

“Gọi Leeteuk đến phong tỏa tòa nhà, ác linh chắc chắn đang ở trong này.” Kyuhyun vừa nói vừa đi vào trong.

Heechul cảm thấy rất phấn khích, đây là lần đầu tiên Boss đến xử lý một vụ án nhỏ, đúng là quá không bình thường, biểu cảm của anh khi gặp mặt người được bảo vệ, cậu nhất định phải xem kỹ càng cẩn thận.

Đáng tiếc đợi cậu đi đến nơi, lại chỉ nhìn thấy bộ mặt xám xịt của Boss, bởi vì trước cửa thang máy một bóng người cũng chẳng có.

Chính tại lúc đó Sungmin đang trong thang máy, đứng sau lưng người hàng xóm ở tầng năm. Vừa rồi cậu nhìn thấy Heechul bận rộn không ngừng, lại xua tay ra hiệu bảo cậu tự lên trên, thế là liền yên tâm một mình vào thang máy. Dù gì trong tòa nhà này rất an toàn, trên người cậu còn mang cả bùa trấn quỷ nữa, không có gì đáng lo cả.

Thang máy dừng lại ở tầng năm, người hàng xóm kia chào hỏi cậu mấy câu rồi đi ra.

Ngoài cửa thang máy có một thằng bé khoảng năm, sáu tuổi đang đứng, nó cứ nhìn người vừa ra khỏi thang máy kia, lại quay sang nhìn Sungmin, dường như cân nhắc xem có nên vào thang máy hay không.

Sungmin ấn nút giữ cửa, cười cười với nó: “Em đang muốn xuống phải không? Thang này đang đi lên đó”.

Thằng bé bước vào trong thang máy, xem ra là muốn lên tầng. Sungmin lại hỏi: “Em lên tầng mấy?”. Trong lòng cậu thấy thằng nhóc này thật kỳ lạ, tại sao lại không có người lớn đi cùng.

Thằng bé vẫn không nói gì, nó quay đầu nhìn nhìn Sungmin. Lúc này Sungmin mới phát hiện ra trên cổ thằng bé có mấy vết bầm, chúng hình như vẫn còn mới, vết thương rất nặng, có thể thấy người động thủ với nó lúc đó thực sự muốn ép nó vào chỗ chết. Sungmin trong chốc lát liền cảm thấy phẫn nộ, là loại người nào lại đi đối xử với một đứa trẻ như vậy?  

Sungmin quỳ xuống gần sát với thằng bé, kéo nó hỏi: “Cổ của em vì sao mà  bị thương, là ai bắt nạt em? Bố mẹ em đâu?”.

Còn chưa đợi thằng bé mở miệng, Sungmin đã ngửi thấy mùi cháy khét nhàn nhạt, trong lòng vô cùng kinh hãi, cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt nó. Đó không phải là ánh mắt nên có của một đứa trẻ con!

Trong tòa nhà này có hai thang máy, một chiếc dừng ở tầng hai mươi sáu trên cùng, rõ ràng đang đi xuống, một chiếc đến tầng mười hai, vẫn còn đang lên trên. Kyuhyun nhìn cửa thang máy, cặp mắt nheo lại vẻ cân nhắc. Anh đột nhiên quay người chạy vào lối cầu thang bộ, Heechul cũng nhanh chóng theo sau. Kyuhyun nói: “Phong tỏa tòa nhà, mỗi người ra vào đều phải kiểm tra, bao gồm cả trẻ con và động vật”.

Trong cầu thang không có người, cũng không có camera, tốc độ của Kyuhyun rất nhanh, lời còn chưa nói xong, người đã mất dạng rồi. Chỉ trong chốc lát, anh đã xuất hiện ở cửa cầu thang tầng mười lăm, nhanh chóng đẩy cửa thoát hiểm xông ra.

Cửa thang máy cũng mở cùng lúc, một thằng bé thuận thế đổ nhào ra khỏi cửa.

Trong thang máy là tiếng thét kinh hoàng của Sungmin, hai tay cậu không ngừng đánh lên người mình. Lúc này dường như mới ý thức được cửa vừa mở, cậu vội vàng chạy ra ngoài, lảo đảo như muốn ngã.

Kyuhyun kéo đứa trẻ ra ngoài, lại vội vàng đưa tay đỡ Sungmin, nhưng khi anh chạm vào cậu, thì dường như chạm phải một thứ vô hình. Cơ thể của Sungmin xuyên qua cánh tay anh, đổ sập xuống đất, nằm cứng đơ. Kyuhyun biến sắc, không chạm vào cậu nữa, chỉ có thể quỳ xuống bên cạnh an ủi nói: “Đừng sợ hãi, đừng hoảng loạn, chỉ là ảo giác mà thôi”.

Sungmin bị ngã một cái, dường như cũng tỉnh táo hơn chút, cậu không hét nữa, thở dốc, nhìn nhìn cơ thể mình rồi sờ sờ, không còn thấy lũ nhện đáng sợ kia nữa, chẳng có thứ gì cắn cậu cả. Cậu lẩm bẩm lặp lại câu nói của Kyuhyun: “Là ảo giác, chỉ là ảo giác”.

“Đúng, là ảo giác, đừng sợ.”

Sungmin nghe thấy tiếng nói thì quay lại nhìn, hơi sững người, ngốc nghếch hỏi: “Kyuhyun?”.

Đó là khuôn mặt tuấn tú đẹp trai cậu nhìn thấy vô số lần trong tiệm Waiting. Đó là người đứng sau cửa kính nhếch khóe môi cười cậu, còn mở chiếc ô ra giữa trời mưa, cậu còn nhớ.

“Đúng, tôi là Kyuhyun.” Chính xác là giọng nói trầm thấp rất hay trong điện thoại kia.  

 .
.
.

Kết thúc chương 5
.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.