Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 4
.
.
.
Sungmin đang dồn toàn lực chạy, lại nghe thấy Heechul ở phía sau hét theo: “Này, Lee Sungmin, cậu đừng chạy, cậu thật phiền phức, chạy cái gì mà chạy, đừng chạy!”.
“Cậu mới phiền phức đó, đừng đuổi theo tôi.” Sungmin chạy nhanh hơn, chạy một lèo đến bến xe bus, vừa đúng lúc có một chiếc đang mở cửa, Sungmin thoắt cái đã nhảy lên xe.
Chiếc xe lăn bánh rồi, người trên xe không ít, mọi người chen chúc nhau cùng lắc qua lắc lại. Sungmin nép trong đám người trông ra bên ngoài, nhìn thấy Heechul mặt mày khổ sở vừa gọi điện thoại vừa nhìn chằm chằm chiếc xe, khi đó Sungmin mới ý thức được rằng mình đã trốn thành công. Xe bus đi càng lúc càng xa, cuối cùng không còn nhìn thấy Heechul nữa, Sungmin thở phào một cái.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Sungmin phát hiện chiếc xe bus hóa ra đang đi về hướng nhà mình, đúng là tốt quá đi mất, vận may nhỏ bé này khiến Sungmin có được một chút an ủi. Cậu lại gọi điện thoại cho Ryeowook, điện thoại đầu kia vẫn là giọng nữ trả lời máy móc: ―Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Ryeowook rốt cuộc đi đâu rồi? Sungmin suy nghĩ mông lung, cậu gửi tin nhắn cho Ryeowook, bảo cậu ấy sau khi mở máy phải trả lời mình ngay. Xe lái qua mấy bến, Sungmin nhìn thấy có hai chiếc xe SUV màu đen đang tuýt còi lao đến, cậu nhớ lại nữ sinh xui xẻo kia. Ryeowook từng nói, sẽ có người mất tích vô tiếng vô hình trong đám đông, hóa ra tình huống của câu nói đó thực sự có khả năng xảy ra.
Sungmin cẩn thận nhìn quanh bốn phía, còn may, người đứng bên cạnh cậu đều trông rất bình thường. Cậu tự thấy có chút kỳ quái với phản ứng của mình. Nếu nói theo lý thuyết, không may gặp phải tình huống như thế này chẳng phải là nên sợ hãi, nên rối loạn thần kinh, nên không dám tin tưởng hay sao? Cậu làm sao lại giống như còn thấy bình thường, tiếp nhận có phải hơi nhanh quá không? Còn cả mũi của cậu nữa, lẽ nào thật sự có thể ngửi thấy mùi của quỷ? Cậu không phải là không bình thường chứ?
Sungmin nhìn trái ngó phải, trong lòng cân nhắc cẩn thận những chuyện quái dị này. Đang nhập tâm nghĩ, đột nhiên xe bus phanh gấp một cái, mọi người trên xe kêu lên thất thanh đổ nhào sang một bên. Sungmin dùng sức bám chắc vào chỗ để tay sau ghế ngồi, chiếc xe lê đi một đoạn, cuối cùng loạng choạng loạng choạng rồi cũng dừng lại được.
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, thò đầu thò cổ ra nhìn, bàn tán xôn xao.
Người ở gần đầu xe nhất hét lên “Tài xế bất tỉnh rồi”, thế là mọi người bắt đầu hoảng loạn. Sungmin đã trải qua cả chuỗi những chuyện kỳ dị vừa rồi, lập tức cho rằng chuyện này cũng có xu hướng là một hiện tượng siêu nhiên, liền không kìm được cảm giác lo lắng. Mọi người đợi rất lâu mà cửa xe vẫn không mở ra được, cứ xô đẩy nhau thành một đống trong khoang xe này. Có người chửi bậy, có người gọi điện thoại báo cảnh sát, có người mở cửa sổ xe muốn nhảy ra ngoài…
Sungmin không biết bám víu vào đâu, thu người lại trong góc quan sát tình hình.
Trong xe nhao nhao loạn cả lên, cuối cùng cửa xe cũng mở ra, mọi người như ong vỡ tổ ùa ra ngoài. Sungmin đi theo đoàn người xuống, bị giẫm mấy cái rất mạnh vào chân, đau đến mức cậu cảm thấy chân mình như sắp đứt ra. Tài xế ngồi trên ghế lái xe, Sungmin nghe thấy có người gọi cấp cứu, đoán mập mờ là tài xế phát chứng bệnh gì đó, mấy hành khách nhiệt tình trên xe còn ở lại để giúp đỡ.
Sungmin chẳng còn bụng dạ nào xem náo nhiệt, cậu bây giờ chỉ muốn về nhà nhanh một chút, liền chen ra khỏi đám người vây trước xe. Trong khoảnh khắc dường như lại ngửi thấy mùi cháy khét kia, cậu vừa đi nhanh vừa len lén quay đầu lại nhìn, không phát hiện thấy có gì khác thường.
Sungmin không dám bắt xe nữa, quyết định đi bộ về nhà. Cậu lại gọi điện cho Ryeowook, nhưng vẫn là không liên lạc được, thời gian hiển thị trên điện thoại là mười bảy giờ mười ba phút. Sungmin nhanh chân bước về phía trước, vừa đi vừa lưu tâm để ý xung quanh, tuy không có tình huống gì khả nghi, nhưng cậu không biết vì sao vẫn luôn cảm thấy bất an trong lòng.
Mặt trời lặng lẽ biến mất không còn bóng dáng, chỉ mấy phút ngắn ngủi, bầu trời giống như bị giăng lên một lớp màn đen, chuẩn bị mưa lớn rồi sao? Người đi trên đường đều cuống lên, vội vàng tăng tốc bước nhanh hơn. Sungmin nhìn thấy sắc trời như vậy cũng sợ đến mức phải vội vàng cắm đầu chạy.
Trên con đường trước mặt không biết từ đâu một con mèo đen nhảy vụt ra. Toàn thân nó là một màu đen bóng, đôi mắt lại màu vàng sáng. Con mèo kỳ dị nhảy mạnh ra từ trong góc tối thật sự khiến Sungmin giật nảy cả người. Cậu vỗ vỗ vào ngực định thần lại, vẫy vẫy tay gọi con mèo kia: “Sắp mưa rồi, meo meo mày cũng nhanh tránh đi nhé”.
Cậu đương nhiên sẽ không cho rằng con mèo biết trả lời, chuẩn bị lướt qua nó tiếp tục đi, không ngờ rằng con mèo đó lại kêu lên một tiếng, há miệng lộ ra những cái răng nhọn.
Sungmin chú ý nhìn, cặp mắt màu vàng của nó đang nhìn cậu hung ác, ánh mắt đó thực sự khiến người ta kinh hãi.
Lúc này trời đã tối hoàn toàn, hơn năm giờ chiều một ngày giữa mùa hè mà trời đã tối đen thế này? Những ngọn đèn bên đường kêu “tạch” một tiếng, toàn bộ sáng bừng lên, Sungmin bị ánh sáng đột ngột làm giật mình, khẽ run rẩy.
Con mèo quái dị kia dường như cũng bị ánh sáng đèn kích thích, nó nhe răng ra kêu “meo” một tiếng rồi đột nhiên xông về phía Sungmin. Sungmin kinh hãi thất sắc, kêu ré lên, cất bước bỏ chạy. Lẽ nào mèo cũng là thứ quỷ quái?
Sungmin dốc toàn bộ sức lực chạy, may mà cậu tuy bề ngoài có vẻ yếu ớt, nhưng thực ra lại khỏe mạnh khác thường, cậu chạy rất nhanh. Thế nhưng tốc độ của loài mèo đương nhiên là nhanh hơn, nó như đã nhắm trúng cậu rồi, cả đoạn đường cứ đuổi sát không buông.
Một người một mèo đuổi nhau trên con đường lớn người qua kẻ lại, xung quanh căn bản chẳng có ai để ý đến.
Lee Sungmin sợ hãi, con mèo này rốt cuộc có phải là mèo không? Mắt nhìn thấy khoảng cách giữa mình và con mèo cứ càng lúc càng gần, trên trời bỗng nhiên phát ra một âm thanh rất lớn, tiếng sấm nổ vang rền trên đầu Sungmin, con mèo đó trong chốc lát từ phía sau gắng sức lao đến.
“Á…” Hai sự kinh hãi cùng lúc khiến Lee Sungmin kêu lên thất thanh, ôm lấy đầu, không biết bám víu vào đâu nữa. Chính vào lúc này, một bàn tay lớn không biết là từ đâu đưa tới, chuẩn xác vô cùng tóm lấy con mèo đen đang bay đến trong không trung.
Sungmin nghe thấy một tiếng “phập” trên đỉnh đầu, trận mưa rất lớn cũng trút xuống đúng vào giây phút đó.
Sungmin ngẩng đầu lên nhìn ngẩn ngơ, một chiếc ô đen cán lớn xòe ra trên đầu cậu, bên cạnh là màn mưa dày đặc, nhưng lúc này cậu đã được che chở an toàn bởi chiếc ô.
Đây thực sự là, quá kịp thời!
Sungmin ngây dại ngẩn ra, cuối cùng từ trên đỉnh chiếc ô, thuận theo cán ô nhìn xuống, người ở trước mắt cậu chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, à không đúng, là vào thời khắc nguy cấp này người đã đưa tay ra cứu giúp cậu, lại chính là anh chàng lạnh lùng kiêm đẹp trai siêu cấp trong cửa tiệm Waiting.
Lúc này mây đen ngợp trời, màn mưa trút xuống khiến cho trời đất như sắp nối liền thành một khối. Cả thế giới rộng lớn dường như trong thời khắc đó đã thu nhỏ chỉ bằng khoảng không gian bên dưới một chiếc ô bé xíu. Cùng với khuôn mặt anh tuấn kia, Sungmin bỗng nhiên mơ màng trong ảo giác, cảm thấy mình hình như đang là nhân vật chính trong phim.
Một tiếng mèo kêu “meo” thê lương thảm thiết khiến Sungmin bừng tỉnh, cậu quay đầu nhìn, con mèo đen kia trưng ra biểu hiện bi đát đáng thương kiểu “đại gia xin tha mạng”. Người đàn ông lạnh lùng này cau mày lại, vung tay khinh ghét, đem vứt nó vào cơn mưa lớn, trong thoáng chốc con mèo đó đã biến mất không còn bóng dáng.
Lúc này chỉ còn lại hai người là Sungmin và người đàn ông lạnh lùng ấy.
Sungmin có chút mất tự nhiên, len lén nhìn người đàn ông kia một cái. Anh ta không những không lẩn tránh mà còn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu. Sungmin nhớ lại tình cảnh cậu thất bại trong cuộc đại chiến ánh mắt của họ hôm qua, hôm nay hình như cũng vẫn là cậu thất bại. Nhưng cậu cũng chẳng còn chỗ nào mà trốn nữa, chỉ đành hắng giọng, làm ra vẻ mình không hề bị sắc đẹp lung lạc, cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng.
Ánh mắt của người đàn ông kia lại toát lên ý cười, miệng anh khẽ nhếch lên. Sungmin cho rằng anh đang muốn nói, kết quả anh lại chẳng nói gì. Bọn họ ở gần nhau như vậy, Sungmin nhìn thấy rất rõ biểu hiện của anh, đột nhiên cảm thấy ý cười trong ánh mắt anh biến thành một loại cảm xúc cậu không hiểu rõ. Nhưng anh đã nhanh chóng khôi phục lại cái vẻ lạnh lùng của mình, nghiêng nghiêng người, ra hiệu cho Sungmin bước về phía trước mấy bước, sau đó đẩy cánh cửa ra. Sungmin vội vàng khom lưng đi vào trong, ngước mắt nhìn, thì ra cậu đã vào Waiting!
Sungmin có ấn tượng rất sâu sắc về cửa tiệm này, nhiều năm như vậy cậu vẫn không làm rõ được rốt cuộc nó bán cái gì. Lúc này trong tiệm, cô gái với phong cách cổ điển kia đang đứng ngay ngắn một bên, nhìn Sungmin đi vào, ân cần mỉm cười với cậu: “Hoan nghênh quý khách!”.
Sungmin có chút lúng túng, cậu không phải đến để tiêu tiền, chỉ là muốn tránh mưa.
Cậu quay đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, anh đang quay lưng về phía cậu, gập ô, sau khi dựng chiếc ô vào tường, thì quay lại gật gật đầu, không nói một câu nào, liền đi đến phía sau cửa tiệm.
Sungmin cảm thấy người này rất kỳ lạ, lúc thì dường như rất dễ dàng gần gũi, lúc thì dường như lạnh lùng xa cách.
“Tôi tên là Cheerin”, cô gái kia nói chuyện, kéo lại sự chú ý của Sungmin: “Cậu có thể nếm thử đồ uống tôi pha, cực kỳ ngon”.
Lúc này Sungmin mới để ý thấy bên trong cửa tiệm còn có một quầy bar, không gian tiệm rất lớn, vô cùng rộng rãi. Chỗ có phong thái thế này, giá bán phải đắt thế nào đây. Sungmin thừa nhận mình là một kẻ vô cùng keo kiệt, mặc dù vừa trải qua cả chuỗi sự việc đáng sợ, nhưng cậu vẫn có thể tỉnh táo tính toán chuyện tiền nong.
Cheerin dường như nhìn thấu suy nghĩ của Sungmin, cô ấy khẽ mỉm cười, nói: “Mưa lớn giữ khách, chúng ta cũng coi là có duyên, ông chủ đích thân đón cậu vào, cốc này coi như tiệm chúng tôi mời”. Cô ấy nói xong, không đợi Sungmin có phản ứng, liền kéo cậu tới chỗ sofa, sau đó quay người đi lấy đồ uống.
Sungmin chẳng kịp cự tuyệt, chỉ đành coi như chuyện đã rồi, cứ yên tâm dựa vào ghế, ngồi đợi.
Đồ uống được mang tới rất nhanh, đó là thứ nước màu tím nhàn nhạt trong suốt, vô cùng đẹp mắt, tuy nhìn không ra là cái gì, nhưng lại rất có sức hấp dẫn. Sungmin cảm ơn, nhận lấy uống một ngụm nhỏ, trong thoáng chốc mắt liền sáng lên, mùi vị này thực sự rất tuyệt! Chua một chút, mặn một chút, sau khi vào trong họng thì lại ngọt vô cùng, uống không phát hiện ra là loại gì, nhưng mùi vị thì ngon chưa từng thấy.
Sungmin không kìm được lại uống thêm ngụm lớn, trên mặt rõ ràng viết một chữ “thích”. Cheerin trông thấy phản ứng không chút giấu giếm của cậu thì vô cùng vui vẻ, đứng che miệng cười.
“Bà chủ à, rất là ngon.” Cửa tiệm thần kỳ, đồ uống cũng thần kỳ, Sungmin nhớ lại một lượt tất cả những chuyện kinh hoàng sợ hãi vừa rồi, cảm thấy trong lòng đã bình tĩnh trở lại.
“Chị chẳng phải là bà chủ gì, em gọi chị là chị Rin được rồi.” Cheerin rõ ràng rất vui vì lời khen của Sungmin.
“Chị Rin, đồ uống này làm như thế nào vậy?”
Cheerin vừa nghiêm túc vừa thành thật, cố tỏ ra bí mật: “Bí quyết”.
Sungmin cười: “Vậy nó tên gọi là gì?”. Cậu cảm thấy rất thoải mái, vừa rồi chen chúc trong đám người trên phố, trong lòng vẫn còn sởn tóc gáy. Vậy mà lúc này, khi bên ngoài là mây đen vần vũ, mưa như trút nước, cậu đang ngồi một mình cùng một người xa lạ trong cửa tiệm quái dị, nhưng lại cảm thấy an lòng đến lạ kỳ.
Chị Rin nhìn bầu trời đen xì bên ngoài, lại nhìn cậu, nhẹ giọng đáp: “Thời khắc gặp ma!”.
Một tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ, kèm theo đó là tiếng sấm nổ vang rền đến kinh thiên động địa, Sungmin không những không cuống cuồng sợ hãi mà còn bình thản quay đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó uống thêm một ngụm: “Thời khắc gặp ma”. Thứ đồ uống này đúng là rất ngon, trong tiệm lại rất ấm áp, an toàn, Sungmin không biết vì sao lại cảm thấy có chút mơ màng buồn ngủ.
Chị Rin đi rồi, tiếng mưa rơi rào rào qua lớp cửa kính lọt vào tai cậu nghe như những tiếng nhạc. Không khí ấm áp trong tiệm rất dễ chịu, sofa lớn vừa mềm vừa thoải mái.
Sungmin vừa trải qua một ngày kinh hãi này, bây giờ lại được thả lỏng một chút, nằm lên chiếc sofa, chẳng mấy chốc đã ngủ say mất.
Cheerin đi đến phía sau của tiệm, Cho Kyuhyun đang ngồi ở đó: “Cốc nước của cậu ấy là thứ gì vậy?”.
“Thời khắc gặp ma.” Nước nằm trong cốc, toan tính cũng phải phụ thuộc vào mệnh, mùi vị của mỗi cốc chỉ có người uống mới biết, ý nghĩa của mỗi cốc cũng không do cô quyết định, cô chỉ có thể đọc ra mà thôi.
Lông mày Kyuhyun nhíu chặt lại thành hình chữ “Xuyên”*, khiến khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của anh lại càng thêm nghiêm khắc. (*Chữ Xuyên: 川.)
“Boss”, Cheerin cẩn trọng nói: “Năng lực của cậu ấy vẫn còn”.
Kyuhyun không nói gì, chỉ đứng lên đi ra ngoài cửa im lặng nhìn Sungmin đang nằm ngủ trên sofa. Hôm nay cậu ấy không nên ra ngoài, anh rõ ràng đã dặn dò phải nhắc nhở cậu ấy hôm nay đừng ra ngoài rồi mà.
Anh cứ ở đó nhìn mãi, Cheerin đứng bên cạnh cũng không dám nói gì.
Giấc ngủ này của Sungmin tuy không dài, nhưng lại ngủ rất sâu. Cậu thoải mái vươn vai, mở to đôi mắt. Vừa mở mắt ra một cái, lại giật mình nhảy dựng lên, thì ra Heechul không biết từ lúc nào đã ngồi trên sofa, nhìn cậu chằm chằm.
Sungmin ngồi bật dậy, lớn tiếng hét: “Đừng bắt tôi làm thí nghiệm, tôi không muốn bị mất ký ức đâu”.
Heechul cũng giật thót mình: “Cậu là ma đấy hả, dọa chết tôi mất!”.
“Cậu mới là ma đó, ngồi như trời trồng ở đây dọa người ta.” Sungmin đáp trả xong thì nhìn quanh bốn phía, chợt nhớ ra mình đang ở Waiting, trên người lúc này còn đang đắp một chiếc chăn mỏng.
Quay đầu lại nhìn, trời đã tối rồi. Sungmin cảnh giác ngó Heechul: “Cậu làm thế nào mà tìm được tôi? Tôi nói cho cậu biết, đừng có mong bắt được tôi đi làm mấy trò giải phẫu kỳ quái gì đó”.
“Giải phẫu?”, Heechul tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi đã nghe thấy hết rồi, cậu nói muốn bắt tôi đem đi xóa bỏ ký ức, tôi không muốn. Chẳng qua tôi cũng chỉ nhìn thấy bọn cậu bắt ác linh và quỷ hút máu mà thôi. Chuyện này tôi sẽ không nói linh tinh ra ngoài, mà cứ coi như tôi có nói, người khác cũng chẳng có ai tin, đúng chứ. Cho nên các cậu không cần lo lắng, và đừng bắt tôi đi xóa bỏ ký ức làm gì.”
Heechul ngây ra: “Cậu đợi một chút”, nói xong liền chạy ra sau tiệm.
Sungmin nhìn theo cái bóng vừa mất hút của Heechul, lắc lắc đầu. Sự xuất hiện của cậu ta khiến cậu vừa có chút kinh ngạc lại vừa lo lắng. Cậu đứng dậy, nhìn đồng hồ, hai mươi giờ ba mươi mốt phút, cậu đã ở đây ngủ ba tiếng rồi. Cậu từ khi nào lại biến thành không có tính cảnh giác thế này? Uống cốc nước đó xong, cậu chỉ cảm thấy dễ chịu và yên tâm, bây giờ khi nhớ đến ác linh ma quỷ gì đó, chẳng hiểu sao lại không thấy sợ chút nào. Lẽ nào cửa tiệm này cũng có gì khác lạ?
Heechul chạy đến gian phòng phía sau cửa tiệm, kéo Cheerin đang làm việc hỏi: “Chị Rin, chàng trai kia là thế nào? Sao cậu ấy lại nhớ được tất cả?”.
“Hồn lực của cậu ấy rất mạnh, đó là có thiên phú, ký ức không mất đi được.”
“Cậu ấy rốt cuộc là người như thế nào?”
“Là con trai.” Cheerin vừa chậm rãi pha cốc nước, vừa nhỏ giọng nói chuyện.
“Hì, cái này tự em cũng nhìn ra được”, Heechul có vẻ không vui: “Chị Rin, chị đang lấy em ra mua vui đúng không?”.
Cheerin nhẹ nhàng cười: “Nếu như em không chăm nom tốt cậu ấy, hôm nay không đưa cậu ấy về nhà an toàn, người sẽ tìm em mua vui chính là Boss đó”.
Heechul chết cứng, nhớ lại khuôn mặt lạnh băng băng kia của Kyuhyun, liền nhanh chóng chạy ra phòng ngoài của tiệm. Vừa quay lại, đã thấy Sungmin đang thò đầu nhìn vào trong này, miệng còn đang nói: “Chị Rin, em phải đi rồi”.
“Đi đi, đi đi.” Heechul rất có khí thế của chủ nhà, xua tay đuổi người: “Chị Rin còn đang bận, đi thôi, tôi sẽ đi cùng cậu”.
Sungmin cảnh giác nhìn lại, khiến cho Heechul cảm thấy rất không phục. Người thực sự cho cậu uống nước thì cậu không oán, lại đi cảnh giác với người nhiệt tình như tôi đây, hừ hừ, đề phòng nhầm người rồi cậu trai bé nhỏ ạ.
.
.
.
Kết thúc chương 4
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.