Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 52
.
.
.
Cậu cuối cùng đã ở vào vị trí của anh năm đó, cậu hiểu anh rồi, cậu đã hiểu tâm trạng muốn bảo vệ người yêu trong hoàn cảnh tuyệt vọng của anh, chỉ đáng tiếc… Trước mắt, lưỡi đao đen đang phát ra một luồng sáng lạnh lẽo giữa khung cảnh u ám, Kim Ryeowok biết lần này không tránh được nữa, cậu khép mi, nhưng không nhịn được, lại lần nữa nhìn vào đôi mắt xa lạ kia.
Cậu đợi thanh trường đao kia bổ xuống, cậu đợi cơn đau cùng cực sắp đến và sự kết thúc của sinh mệnh, trong lòng khẽ nói: “Jong Woon, xin lỗi! Thỏ Con, cậu phải cố lên!”.
Nhưng đau đớn lại không đến giống như Kim Ryeowok dự liệu.
Trong thời khắc nguy cấp, cậu cảm thấy bản thân bị một luồng khí cuốn đi, và sau đó nghe thấy một tiếng “choang” cực lớn.
Kim Ryeowok kỉnh ngạc mở mắt, nhìn thấy một bóng đen mạnh mẽ kiên cường chắn giữa cậu và Kyuhyun, người đó tay cầm song kiếm, khí thế rạng ngời. Anh, bảo vệ cho cậu.
Là Jong Woon!
Kim Ryeowok nâng tay lên che mắt, nước mắt đã không kìm giữ được, trào ra rồi.
Anh làm sao lại đến, anh làm sao lại đến!
Anh rõ ràng đã đồng ý ở lại cao ốc Đế Cảnh đợi cậu, anh rõ ràng đồng ý khi cậu không có mặt sẽ thay cậu chủ trì đại cục thật tốt, anh rõ ràng đồng ý bất luận xảy ra chuyện gì đều sẽ lấy chuyện của địa phủ và nhân gian làm nhiệm vụ hàng đầu…
Cậu không có mặt, anh chính là vua. Anh vốn dĩ nên là vua.
Anh vì sao lại đến?
Kim Ryeowok ngã trên mặt đất khóc nấc mà không thành tiếng, Yesung lại không quay đầu nhìn cậu, lúc này anh không để ý đến cậu được. Kyuhyun mắt đỏ rực, đánh trượt một đao rồi lại roạt roạt tấn công thêm mấy đao. Yesung nghiêm cẩn chờ đợi, ứng phó, hai người anh đến tôi dừng, nhanh như chớp đánh hơn mười chiêu.
Lúc này từ đáy địa ngục lại lần nữa truyền đến cơn chấn động, thân hình ba người cũng khẽ rung lên.
Nhất định là Lee Sungmin, nhất định là cậu tìm thấy Tỉnh tuyền rồi!
Kim Ryeowok phấn chấn tinh thần, bò dậy cầm lấy đại đao của mình, cậu và Jong Woon hợp lực, chắc còn có thể giữ chân Kyuhyun.
Nhưng Kyuhyun lại không cho bọn họ cơ hội, anh cũng biết tình thế không tốt, nên vô cùng sốt ruột. Kyuhyun đá mạnh một cái, cán đao vung ngang, ép Yesung lùi sang một bên, sau đó vươn hai tay lên, miệng lẩm bẩm niệm.
Kim Ryeowok và Yesung đồng thời kinh hãi, trong lòng biết điều tồi tệ sắp tới.
Nhìn chiêu thức này của Kyuhyun, e là đang muốn thả hết đám yêu quỷ bị giam trong địa ngục ra rồi.
Quả nhiên bốn phía lập tức truyền đến những tiếng “cạch tách, cạch tách”, Yesung và Kim Ryeowok nghe thấy, từ xa, tiếng gầm thét rùng rợn truyền đến, hai người nhìn nhau một cái, tốc độ tấn công về phía Kyuhyun.
Nhưng Kyuhyun sớm đã có chuẩn bị, anh hợp hai tay lại, “phập” một cái đẩy lòng bàn tay ra, một luồng kình lực cực lớn ập đến, Yesung và Kim Ryeowok “roạt roạt roạt” liên tiếp lùi mấy bước, Kyuhyun cũng mượn luồng lực đạo này, bay ra xa tựa như một con gió.
Kim Ryeowok và Yesung đang định đuổi theo, bên cạnh bỗng nhiên có mấy con quỷ xông ra, nhào về phía bọn họ.
Tất cả lồng ngục giam lũ yêu quỷ, ma hồn đều bị phá, bọn chúng lại bị mê chú kích động, lúc này đã bất chấp tất cả, thấy người là giết. Yêu quỷ dễ diệt nhưng rất vướng víu, chém được con này lại gặp phải con khác. Ở trong địa ngục, cũng không biết rốt cuộc giam giữ bao nhiêu con, bọn chúng bị giam nhiều năm, chịu hết các loại hình phạt, sớm đã không còn kiêng sợ. Lúc này đám yêu quỷ chỉ biết điên cuồng đánh giết, chốc lát đã vây chặt Kim Ryeowok và Yesung.
Kim Ryeowok và Yesung không rút ra được để truy kích Kyuhyun, đành đồng tâm hiệp lực đối phó với từng đợt yêu quỷ liên tiếp ập đến.
Trước đó, Kim Ryeowok đánh nhau với Kyuhyun hồi lâu, khí lực sớm đã suy yếu, lúc này lại chiến đấu với cả đám yêu ma, càng lúc càng hiện rõ sự mệt mỏi. Yesung bảo vệ trước người cậu, ngăn cản phần lớn đòn tấn công. Lần này anh vận khí, vừa chém ngã mấy con, thì từ đáy địa ngục đột nhiên lại truyền đốn một cơn chấn động, đất dưới chân rung lắc dữ dội, hai người suýt chút nữa cũng mất thăng bằng. Yesung đá một con quỷ ra xa, lớn tiếng nói với Kim Ryeowok: “Mau đi, chúng ta phải phong ấn cửa địa ngục, nếu không bọn chúng xông ra ngoài, sẽ kết thành đại họa”.
“Nhưng Thỏ Con vẫn còn bên dưới.”
“Bây giờ tình hình thế này, không đế ý đến cậu ấy được nữa rồi. Kyuhyun đã đuổi qua đó, nếu Thỏ Con tìm thấy Tỉnh tuyền cứu được anh ấy, Kyuhyun chắc chắn sẽ đưa cậu ấy ra ngoài an toàn. Còn nếu ngược lại, chúng ta có đuổi theo cũng không kịp cứu cậu ấy. Chỗ này phải vây chặt lại, chúng ta phải đi phong giữ cửa ra, không thể để yêu quỷ địa ngục xông vào nhân gian. Ryeowook, đây mới là việc trước mắt nên làm.”
Kim Ryeowok xoay đại đao, chém chết một con quỷ, lại nhìn con đường địa ngục Lee Sungmin đi vào, trong lòng không thể không thừa nhận Yesung nói đúng, bọn họ bây giờ có đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.
“Chúng ta đi!” Hai người vừa đánh vừa chạy, nhanh chóng rút lui tới cửa ra của địa ngục. Cả đoạn đường đất lở đá sụp, bọn họ đều mạo hiểm tránh được, cuối cùng đập bay mấy con yêu quỷ. Yesung một tay kéo Kim Ryeowok ra khỏi địa ngục, lại quay người, bấm tay vận bùa, một đạo phong ấn nhanh chóng hiện ra, phong chặt nơi này lại. Kim Ryeowok ngồi trên mặt đất, toàn thân không còn sức lực, cậu từ chỗ chết trở về, đầu óc trống rỗng, chỉ ngây dại nhìn Yesung.
Yesung sau khi phong ấn cửa địa ngục, lại đi quanh kiểm tra một vòng xem còn có lỗ hổng nào không. Tất cả xong xuôi, lúc này anh mới quay lại. Kim Ryeowok tròng mắt đỏ hồng dang hai cánh tay về phía anh. Yesung bước mấy bước dài lao đến, ôm thật chặt cậu trong lòng.
Kim Ryeowok lúc này mới có cảm giác chân thực, cậu nhắm mắt, lau hết nước mắt lên ngực áo anh, ngữ khí làm nũng giống như trẻ con: “Làm sao anh lại đến? Làm sao anh lại đến? Chẳng phải nói xong rồi sao, nếu như em không ở bên, anh sẽ là vua cơ mà?”.
Yesung hôn lên mắt cậu, hôn lên mặt cậu, hôn lên môi cậu, lại ôm cậu thật chặt trong lòng, vuốt ve mái tóc của cậu, nói: “Nếu anh thực sự muốn làm vua, thì đâu cần phải đợi đến hôm nay. Không có em bên cạnh nữa, anh làm vua còn có ý nghĩa gì?”.
“Jong Woon, anh là tên đại ngốc!” Cậu cuối cùng không kìm được, bật khóc thành tiếng.
Anh lại toét miệng ra cười, anh yêu thương hôn lên đỉnh đầu cậu: “Ngốc thì ngốc, dù gì có Tiểu Diêm Vương yêu anh là được”.
Kim Ryeowok bị anh đùa cho dở khóc dở cười, cuối cùng trách anh: “Anh tự tiện chạy đến, công ty bên kia làm thế nào? Nếu như chúng ta đều bị giam lại ở đây, sự việc của địa phủ và nhân gian biết phải làm sao?”.
Làm thế nào? Chuyện này có gì cần đắn đo? Đối với Yesung anh mà nói, ở bên cạnh đế vương mình yêu thương mới là điều quan trọng.
Yesung lau sạch nước mắt cho Kim Ryeowok, kéo cậu dậy: “Anh đã giao hết lại cho bọn Happy và Choi phán quan, huống hồ còn có Cửu Thiên Huyền Nữ ngồi trấn ở đó nữa, bà ấy tỉnh lại rồi. Hơn nữa, nếu như em có mệnh hệ gì, anh còn quản đến gì sống chết của địa phủ, nhân gian kia. Anh lại chẳng vĩ đại được như Kyuhyun, anh ấy có thể chờ đợi không suốt mấy trăm năm, lúc nào cũng tận tụy, anh thì không làm được, anh cứ làm một Tất Vương nhỏ bé, buông thả là được rồi”.
Ngữ khí của anh khiến Kim Ryeowok phì cười, kéo anh tới, nhìn đi nhìn lại, không nhịn được kiễng chân lên hôn anh: “Vậy xin hỏi Tất Vương buông thả, chúng ta bây giờ nên làm thế nào?”.
“Hợp lực của hai chúng ta, phong ấn này hoàn toàn có thể giam giữ ác hồn, yêu ma. Pháp lực của Kyuhyun tuy mạnh, nhưng nhất thời cũng không ra ngoài được, tạm thời chưa cần lo lắng quá. Chúng ta lục soát toàn bộ địa phủ, tiêu diệt hết những yêu quỷ vừa rồi lén chạy ra, tuy còn có cửa địa phủ, nhưng nếu chúng có thể thoát khỏi cửa đó, thì thật là gây họa cho nhân gian.” Yesung nói dự định của mình: “Phong ấn này giam yêu ma, không giam thần, nếu Thỏ Con vận tốt có thể cứu Kyuhyun quay về, Kyuhyun sẽ đưa cậu ấy ra ngoài được. Còn nếu không, e rằng Thỏ Con lúc này đã lành ít dữ nhiều rồi. Chúng ta quay về lại tập hợp chúng thần, gia cố thêm phong ấn ở đây, cũng coi như làm tròn tâm nguyện cho Thỏ Con. Về sau, nếu như có cơ hội, lại đi vào tìm bọn họ”.
Kim Ryeowok thương cảm nhìn về cửa địa ngục, khẽ giọng nói: “Nhiều năm như vậy rồi, em vẫn luôn cảm thấy anh trai em si tình kỳ lạ không thể hiểu nổi, nhưng hóa ra Thỏ Con cũng cố chấp chẳng kém anh trai em chút nào”.
Yesung lại cười: “Thỏ Con năm đó vẫn còn thân hình thỏ, tướng mạo thỏ mà còn dám xuống tay với Diêm Vương. Anh cảm thấy cậu ấy chính là thần thỏ dũng mãnh nhất thiên hạ, anh em nào có so được với cậu ấy? Anh thì vẫn luôn lấy Thỏ Con làm tấm gương của mình, chỉ có điều, cậu ấy không may mắn như anh”.
Kim Ryeowok quay đầu nhìn nụ cười của anh, ngẩn ngơ. Yesung bị cậu nhìn chăm chú đến mức không giữ nổi nụ cười trên môi nữa. Anh xoa xoa mặt, hỏi: “Làm gì vậy?”.
Kim Ryeowok đột nhiên ôm chầm lấy anh bắt đầu khóc, Yesung giật thót mình, ôm cậu dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, làm sao vậy? Anh em tuy đã thành ma, nhưng anh ấy đến hôm nay mới chỉ bị vây giữ, chưa có nguy hiểm đến tính mạng, sau này vẫn còn cơ hội. Thỏ Con tuy lành ít dữ nhiều, nhưng cậu ấy cũng coi như đã được thỏa tâm nguyện. Em quên rồi sao, lúc đầu cậu ấy còn dám vứt bỏ hai lần luân hồi, chỉ vì muốn ở bên cạnh anh em. Bây giờ, bọn họ cũng coi là ở cùng nhau rồi…”
“Jong Woon, em xin lỗi.” Kim Ryeowok khóc nức nở, cậu vốn cho rằng cậu sẽ không có cơ hội nói với anh điều ấy.
Yesung im lặng, lời xin lỗi của Ryeowook đến quá bất ngờ và kỳ lạ, anh nghe không hiểu rõ. Không nhịn được cười, anh ôm cậu chặt hơn, sau đó, anh nghe được câu nói mà trong cuộc đời này anh muốn nghe thấy nhất. Ryeowook nói với anh: “Jong Woon, em yêu anh!”.
“Anh cũng yêu em, Ryeowook. Em biết đó, anh chỉ yêu em!” Tròng mắt anh nóng lên, im lặng một hồi.
“Ừm, em yêu anh!” Trong giọng nói của cậu là những tiếng nức nở, nghĩa tình sâu nặng.
“Anh cũng yêu em!”
Hai người ở trong địa phủ ôm nhau, giống như những kẻ ngốc nghếch cứ không ngừng nói “Anh yêu em”, “Em yêu anh”. Cuối cùng Yesung cười: “Chúng ta vừa yêu đương vừa làm việc thì thế nào? Còn có yêu quỷ đợi chúng ta tiêu diệt, bên ngoài cũng còn rất nhiều việc đợi Tiểu Diêm Vương quay về xử lý đó”.
Kim Ryeowook lau nước mắt, ý thức được chỗ này thật sự không thích hợp ở lại lâu. Cậu đấm vào vai anh một cái: “Đều tại anh, tại anh làm lỡ thời gian”.
Yesung ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng, đúng, đều tại anh. Đế Vương thánh minh. Tiểu Diêm Vương, bây giờ đưa kẻ hèn này đi bắt yêu quỷ được không?”. Kim Ryeowok bị anh đùa cho cười, lại đấm anh một cái, sau đó bọn họ mỉm cười, cùng nhau chạy về phía trước.
Còn hai người có tình kia bị giam lại trong địa ngục, bọn họ không giúp đỡ được, duy chỉ còn cách là đợi chờ kỳ tích.
Lee Sungmin đích xác đã tạo ra kỳ tích, ít nhất là đối với Eunhyuk Thủy Linh chưa từng được thấy bản lĩnh của cậu mà nói, đây thật sự là kỳ tích.
Ở nơi tận cùng cùa địa phủ, phong ấn tầng tầng, kết giới nơi nơi, căn bản chính là không còn đường nào có thể đi, nhưng Lee Sungmin lại nói cậu tìm thấy đường rồi.
Eunhyuk nghe thấy lời này kinh ngạc thảng thốt, nhưng nó di chuyển cả nửa ngày, đến bóng dáng của Lee Sungmin cũng không nhìn thấy, một con người đang sống sờ sờ, mà chớp mắt đã chẳng thấy đâu rồi.
Eunhyuk lo lắng bay vòng vòng, ở khu vực bên này, nó đã tìm mấy lượt rồi, đến một sợi tóc cũng không thấy. Đột nhiên, nó dừng lại, cảm giác về sự tồn tại của một luồng nước càng lúc càng mãnh liệt. Eunhyuk Thủy Linh rõ ràng cảm ứng được. Thật sự rất giống với hương vị bay ra từ món điểm tâm vốn bị gói bọc kín đáo trong tầng tầng giấy vừa được mở ra.
Eunhyuk thả lỏng một chút, bay vể hướng cảm nhận được nguồn nước. Nó dừng lại ở một góc khuất, năng lượng cảm ứng được chính ở đằng sau chỗ này. Nó thử xuyên vào trong tường, nhưng khi thân hình va vào tường lại chỉ vang lên những tiếng bụp bụp.
Eunhyuk Thủy Linh đang mải suy nghĩ bên trong này rốt cuộc là chuyện gì, đột nhiên “choang, xoảng” một cái, bức tường đó đã bị phá ra thành lỗ hổng, phần tường có nơi lỗ hổng đó nhanh chóng biến mất.
Eunhyuk Thủy Linh giật thót mình, nhưng lại thấy Lee Sungmin từ đó phá tường, thò đầu ra cười, vẫy vẫy tay: “Mau lên, tôi tìm thấy đường rồi, chỗ này chẳng qua là thứ ngụy trang của phong ấn, tường này là giả”.
Eunhyuk kinh ngạc nhìn qua, theo sau Lee Sungmin, chui vào trong lỗ. Đi vào vừa nhìn thấy liền đần mặt ra, bọn họ giống như vừa chui vào một mê cung, trước mắt là mấy tầng tường vỡ.
Lee Sungmin kéo kéo dây đai ba lô, mang theo nó chui qua những lỗ hổng trên tường, tiến dần vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Tôi phá những kết giới này mất một chút thời gian, cứ đi thẳng, có thể thông vào trong, cậu cảm thấy có nước không?”.
“Có nước, có nước, năng lượng của nước rất lợi hại!” Eunhyuk Thủy Linh vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, năng lượng lớn mạnh như vậy, từ trước đến nay nó chưa từng gặp qua, tuy dòng nước vẫn đang bị giam cầm, nhưng đã khiến nó rục rịch muốn động tay động chân rồi.
Lee Sungmin đưa nó đến bức tường cuối cùng, duỗi tay đập vào phong ấn cuối cùng ở đó. Bức tường trượt xuống rồi biến mất, trước mặt hai người, không gian đột nhiên rộng rãi thoáng mát. Lee Sungmin mở trừng mắt ra, kinh ngạc vô cùng.
Chỗ này thì ra chính là một cung điện cực lớn dưới đất. Cả chục chiếc cột trụ tròn cao lớn chống đỡ nóc cung điện. Mặt đất, cột trụ, thậm, chí cả nóc điện, đều khắc những ấn bùa mà Lee Sungmin nhìn không hiểu.
Chỗ này địa thế rộng rãi, ngoại trừ những cột trụ tròn này ra không còn gì khác.
Lee Sungmin cẩn thận ném bùa giấy vào trong, bùa giấy an toàn rơi xuống mặt đất.
Eunhyuk sớm đã không đợi được nữa, xông luôn vào, lớn tiếng gọi: “Sungmin, mau lên, Tỉnh tuyền ở chỗ này”.
Lee Sungmin nhanh như bay chạy về phía Eunhyuk, ở trung tâm cung điện này, là một cây cột trụ màu đỏ vô cùng chói mắt. Trên thân cột trụ không những khắc phù ấn, còn khảm đầy đá màu xanh, chỗ đậm chỗ nhạt Lee Sungmin đi quanh cột trụ lớn đó mấy vòng, phát hiện có một chỗ lõm xuống, hình như là thiếu một miếng.
Lee Sungmin hưng phấn cực độ, cậu lấy huyết thạch trong ba lô ra, đưa đến gần vị trí kia so sánh, thấy vô cùng vừa vặn.
Lee Sungmin hít sâu mấy hơi, có chút không dám tin vận khí của mình lại tốt đến thế. Eunhyuk ở bên cạnh nhảy nhót di chuyển, không ngừng hét: “Chính là chỗ này, chính là chỗ này!”.
Lee Sungmin cố gắng ổn định lại cánh tay đang run lên của mình, cẩn thận đặt huyết thạch vào vị trí kia, cậu sợ rơi ra ngoài, liền một mạch ấn thẳng không dám buông, qua một lát lại cảm thấy viên đá đã phát nóng.
Lee Sungmin từ từ buông ra, viên đá kia lại giống như bị cột trụ hút lấy vậy, khảm vào trong, từ từ dung hóa thành một thể với cột trụ đá.
Lee Sungmin và Eunhyuk chăm chú nhìn cây cột lớn đó, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì. Lee Sungmin ngẩn ra, hỏi Eunhyuk: “Tỉnh tuyền đâu?”.
Eunhyuk cũng không hiểu, di chuyển vòng quanh cây cột đá: “Không biết nữa, chắc là ở đây rồi, năng lượng ở đây mạnh nhất”.
Lee Sungmin đi quanh cây cột đá một vòng, thấy nó vẫn bất động. Vì sao cột trụ lớn như thế này đã khảm cả huyết thạch vào rồi mà vẫn không thấy Tỉnh tuyền trào ra?
Đợi lại đợi, Lee Sungmin sốt ruột quá, một chưởng đấm lên cây cột đá kia, lớn tiếng quát: “Nước đâu, nôn ra cho tôi, mau đem nước Tỉnh tuyền cho tôi”.
Eunhyuk ở bên cạnh kêu oai oái: “Sao cậu lại thô lỗ như vậy chứ? Nó là cột trụ mà, biết nghe cậu mới lạ”.
Nó vừa dứt lời, lại nghe một tiếng “Choang, cạch”, ở giữa cột trụ lớn đó rơi ra một miếng đá, cột trụ xuất hiện một lỗ lớn. Lee Sungmin và Eunhyuk Thủy Linh đều giật thót mình, Eunhyuk nôn nóng bay vòng vòng: “Ai da, ai da, nắm đấm của cậu làm bằng gì vậy, đánh hỏng nó mất rồi”.
Lee Sungmin nhìn chằm chằm vào cái lỗ kia, phát hiện trong đó hình như đang từ từ bị thấm ướt. Cậu kích động hét lớn: “Eunhyuk Thủy Linh, Eunhyuk Thủy Linh”.
“Tôi biết, tôi biết, ra nước rồi, ra nước rồi, chính là chỗ này, là Tỉnh tuyền, nó ra ngoài rồi.” Năng lượng nước từ đó thoát ra, mặc dù rất ít, nhưng loại cảm ứng này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với cách qua nhiều tầng phong ấn. Eunhyuk Thủy Linh hưng phấn hoan hô, bay loạn lên trong tòa điện trống.
Khí nước càng lúc càng nặng, Lee Sungmin nhìn đá ở trong lỗ đó đã bị thấm ướt sũng, cuối cùng một giọt nước nhỏ xuống.
Lee Sungmin khuôn mặt lộ rõ vẻ vai mừng, nhanh chóng lấy bình bùa ra, đặt vào trong lỗ hổng chờ đợi. Rất lâu sau, cuối cùng nghe thấy một tiếng “ting” rất khẽ, giọt nước nhỏ đã giỏ vào bình rồi, ngay sau đó lại một giọt, lại một giọt nữa.
Lee Sungmin không thể tin được mình lại có thể trông thấy những điều này. Trên mặt là nụ cười không kìm nén được, nước mắt cũng trào ra: “Thành công rồi, chúng ta tìm thấy rồi, Eunhyuk Thủy Linh, chúng ta tìm thấy rồi, thành công rồi”.
“Rất tốt ta cũng tìm thấy ngươi rồi.” Một giọng nam lạnh lẽo u ám vang lên giữa đại điện trống trải.
Trấi tim Lee Sungmin thắt lại, nụ cười cứng đơ nơi khóe miệng, cậu quay đầu, nhìn thấy Kyuhyun mặt không biểu cảm đứng ở một chỗ không xa, đang nhếch môi nhìn mình.
Eunhyuk Thủy Linh “soạt” một cái quay lại bên cạnh Lee Sungmin, sán vào tai cậu, nhỏ tiếng nói; “Nước ở đây ít quá, bây giờ tôi chỉ lợi hại hơn chút xíu, không biết có đánh thắng nổi không”.
Lee Sungmin cắn răng, tai nghe tiếng Tỉnh tuyền đang từ từ từng giọt từng giọt nhỏ vào trong bình, lượng nước này thật sự quá ít ỏi, bọn họ cần phải tranh thủ nhiều thời gian. Cậu cầm lấy Pink, xoay cổ tay, đoản kiếm của Pink bật ra, Lee Sungmin đứng về tư thế đón địch.
Kyuhyun thấy cậu như vậy thì cười. Anh chầm chậm từng bước một đi về phía cậu: “Thỏ Con, với chút bản lĩnh này của ngươi, cũng muốn đánh nhau với ta sao?”.
Tay cầm Pink của Lee Sungmin có chút run, cậu nhìn Kyuhyun xa lạ này, trong đầu lại hiện lên những yêu thương ẩn trong giọng nói mỗi khi anh gọi cậu là Thỏ Con; cậu nhớ anh đã dạy cậu pháp thuật, huấn luyện kỹ năng cho cậu; cậu nhớ mình đã từng cầm Pink cùng anh luyện đối kháng.
Trái tim đau đớn, quặn thắt, cậu dụi mắt, lớn tiếng nói: “Em đã từng nói, nhất định sẽ gắng sức cứu anh. Anh bệnh rồi, em cũng từng nói, bất luận thế nào, em nhất định phải cứu anh”. Cho nên, cậu rõ ràng biết đánh không thắng, rõ ràng biết chỉ có con đường chết, nhưng cậu cũng phải sống chết đánh một trận.
“Cứu ta?” Kyuhyun cười nhạt: “Khi đó ta cũng ngây thơ giống như ngươi, đúng chứ?”. Anh lắc đầu, tiếp tục nói: “Ngươi không cần nói cứu ta gì gì đó. Ta bây giờ vô cùng tốt, từ trước đến nay ta chưa từng cảm thấy tốt như vậy. Không có gánh nặng, không có áp lực, chỉ có sức mạnh! Ngươi nhất định không hiểu được loại cảm giác này, loại cảm giác vô cùng tốt!”.
“Boss…”. Sungmin muốn khuyên anh, nhưng lại nhớ ra anh đã thành ma rồi, cậu nên nói gì với anh đây? Có phải là nói gì đều không có tác dụng không?
“Boss…” Cậu nghĩ cả hồi lâu cũng không nghĩ được có thể nói gì, nước mắt lại chảy xuống, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Em nhớ anh!”. Anh đang đứng ở trước mặt cậu, nhưng những gì cậu có được lại chỉ là nỗi nhớ: “Em thật sự rất nhớ anh!”.
Nụ cười cứng lại trên môi Kyuhyun, anh cho rằng mình sẽ phải nghe mấy lời giáo huấn đại nghĩa lớn lao gì đó, cho rằng sẽ nghe thấy những lời thoại nào là cảm khái, nào là hiên ngang gì đó. Nhưng kết quả, lại là lời bộc bạch yếu đuối vô lực thế này.
Nhớ nhung có tác dụng gì chứ? Nhớ nhung không có sức mạnh, nhớ nhung không giết nổi người, nhớ nhung không thể chinh phục thế giới này.
Nhớ nhung, chỉ là thứ tình cảm rác rưởi, thừa thãi lại phiền phức.
Kyuhyun đứng sừng sững trước mặt Sungmin. Cậu lệ chẩy trên mặt, mắt đỏ, mũi đỏ, hình như cũng gầy hơn trước đây, nhìn có chút nhếch nhác lại suy nhược, dường như gió thổi một cái sẽ đổ ngay. Chút bản lĩnh kia của cậu, anh biết, anh chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giết được cậu rồi. Nhưng mà bây giờ anh đã đứng trước mặt cậu, trong khoảnh khắc, anh lại không biết phải làm gì.
Lee Sungmin chăm chú nhìn Kyuhyun. Anh không động thủ, không nói gì, cũng cứ chăm chú nhìn cậu, còn cau mày lại, hình như có chút không vui.
Anh không ra tay, Lee Sungmin đương nhiên cũng không ngốc đến mức chủ động tấn công, cậu còn chưa nghĩ được cách nào có thể khắc chế anh, cậu không có khả năng đánh thắng anh, làm thế nào đây?
Nước Tỉnh tuyền nhỏ giọt từng chút một, cậu nghe thấy âm thanh tí tách kia rất lâu mới vang lên một lần, sự chậm chạp đó, khiến trái tim cậu thấp thỏm lo lắng.
Lee Sungmin thậm chí không dám quay đầu nhìn Eunhyuk, cậu sợ hễ cử động sẽ làm sự chú ý của Kyuhyun dồn vào Eunhyuk, vạn nhất anh động thủ với nó trước, tình hình sẽ càng tồi tệ.
Cậu có thể chết, Eunhyuk Thủy Linh không thể.
Cậu không ra ngoài được nữa, nhưng Eunhyuk Thủy Linh có thể.
Cho nên Eunhyuk là hy vọng duy nhất đưa nước Tỉnh tuyền ra ngoài, cậu cần phải để nó trốn thành công. Cậu cần phải làm chút gì đó.
“Boss, anh còn nhớ em không?”
“Ta không mất trí nhớ.”
“Vậy, anh còn yêu em không?”
Câu hỏi này giống như mũi kim đâm vào Kyuhyun một cái, đồng tử anh co lại, đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, đưa cánh tay về phía Lee Sungmin. Lee Sungmin chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn, cả người bị nâng lên không trung.
Xương cốt cậu phát ra tiếng rắc rắc, lục phủ ngũ tạng dấy lên một cơn đau đớn kỳ lạ, giống như có một bàn tay bóp chặt rồi nhào trộn. Lee Sungmin hét cũng không nổi, cổ họng nghẹn lại, máu từ khóe miệng trào ra.
Kyuhyun lạnh lùng hỏi: “Ta yêu ngươi không? Ngươi nói đi?”.
Eunhyuk Thủy Linh ở bên cạnh thấy tình thế không ổn, hoảng hốt vô cùng, nó di chuyển hai vòng, lấy hết dũng khí xông đến, lớn tiếng hét: “Anh buông cậu ấy ra!”.
Nó hóa thành mũi tên nước, “soạt” cái, bắn đến Kyuhyun, Kyuhyun xoay cổ tay, đánh văng Eunhyuk sang bên, đập lên thân cột trụ. Eunhyuk “á” một tiếng thảm thiết, ẩn vào trong cột trụ.
Lee Sungmin cảm thấy ù tai, sốt ruột đến mức khuôn mặt tái dại, Eunhyuk Thủy Linh không thể có chuyện, Eunhyuk Thủy Linh phải đem nước Tỉnh tuyền ra ngoài! Cậu ở giữa không trung, chịu dựng cơn đau đớn cực điểm, xoay cổ tay, ngón tay ấn một cái, Pink liền phát ra điện, kích vào Kyuhyun. Cùng lúc đó, cậu lật bàn tay trái, dồn vào đó tất cả sức mạnh và ý chí, đánh ra Diêm Vương chú.
Kyuhyun chẳng buồn tránh, hai đòn tấn công đều trúng người anh. Anh vung cánh tay, quần áo trên người vừa bung ra lại khôi phục nguyên trạng, cứ như cơ thể anh đã nuốt trọn hai đòn tấn công kia.
Anh không chút hề hấn, giống như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì. Lee Sungmin từ không trung rơi xuống, ngã trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu.
“Ngươi dùng Diêm Vương chú đánh ta?” Kyuhyun cảm thấy buồn cười: “Ngươi có thể nào ấu trĩ hơn một chút nữa không?”.
Lee Sungmin nằm trên mặt đất cậu lắc lắc đầu, mượn động tác này, tìm vị trí của Eunhyuk Thủy Linh, thấy nó đã hiện hình, đang trốn ở phía sau cột trụ, lén nhìn bọn họ. Nó không sao, điều này thật sự quá tốt rồi, cậu đã yên tâm.
Cậu nghe thấy Tỉnh tuyền tiếp tục chảy “tí tách”, tốc độ hình như nhanh hơn một chút. Cậu lau vết máu ở khóe miệng, chống người đứng dậy, nắm chặt Pink trong tay. Sungmin hơi lảo đảo, sau khi đứng thẳng rồi, bình tĩnh nói với Kyuhyun: “Chiêu thức lợi hại nhất của em chính là Diêm Vương chú. Em đã dùng nó cứu bản thân mình mấy lần”. Nhưng đáng tiếc lần này, sợ là Diêm Vương chú cũng cứu không nổi cậu rồi.
Kyuhyun nhìn vào mắt cậu, thấy từng đợt cảm xúc trong đó. Cậu căng thẳng nhưng bình tĩnh, cậu bi thương nhưng lại kiên cường, thấy chết không quay đầu. Anh nghe lời cậu nói, chợt nhớ đến tình cảnh khi anh cho cậu Diêm Vương chú, cậu đau đến mức khóc oa oa, anh dùng kem dỗ dành cậu.
Đúng vậy, anh không hề mất trí nhớ, anh nhớ rõ mỗi một sự việc xảy ra. Nhưng mà, anh cảm thấy khi đó anh quá ngu ngốc. Và bây giờ anh cũng lại ngu ngốc, anh rốt cuộc đang làm gì? Anh nên giết cậu đi, cậu là con người yếu ớt, giết cậu căn bản còn dễ hơn thổi bụi, anh nên cử động ngón tay kết liễu cậu, sau đó hủy đi Tỉnh tuyền. Từ đây thế giới này sẽ không còn thứ gì có thể ảnh hưởng đến anh, ngăn cản anh nữa.
Nhưng anh vì sao không động thủ, anh đang phí lời với cậu làm gì?
“Anh muốn giết em sao?”, Lee Sungmin hỏi.
“Đúng.” Anh nâng cánh tay lên, chỉ cần một cái, chỉ cần một cái phẩy tay, anh liền có thể khiến cậu hồn bay phách tán.
“Boss, tấm lòng của em đối với anh, so với anh đối với em từ trước đến nay đều như nhau.” Lee Sungmin nhìn vào cánh tay anh, không biết mình nên làm thế nào, cậu chỉ có thể nói ra những lời trong lòng, cậu sợ không nói bây giờ thì sẽ không kịp nữa. Cậu chuyển ánh mắt, nhìn vào mắt anh nói: “Boss, em không có cơ hội để nếm trải quãng thời gian sáu trăm năm chờ đợi kia, nhưng em có thể cho anh mạng của em”.
Cậu nói những lời này hình như khiến Kyuhyun sững lại, anh trừng trừng nhìn Sungmin, sau đó nói: “Nghe ngươi nói vậy, hẳn ngươi cảm thấy mình rất cao cả, đường hoàng. Nhưng ngươi sai rồi, nếu như ta giết ngươi, thì đó là ta lấy mạng của ngươi, không phải ngươi cho ta”. Anh tiến lên một bước, ác độc nói: “Mạng của ngươi, nằm trong tay ta, không phải do ngươi quyết định!”.
Lee Sungmin nhìn anh, không nói gì.
Kyuhyun đột nhiên chẳng hiểu sao lại như có lửa đốt trong lòng, trái tim như bị thiêu đốt, bức bối đến nghẹt thở, lồng ngực anh vô cùng khó chịu. Nếu như cậu chết rồi, nếu như cậu chết rồi… Anh đột nhiên lớn tiếng hét: “Ngươi cút đi! Bây giờ lập tức cút đi!”. Anh cũng không biết mình làm sao nữa, trước khi anh hối hận, cậu tốt nhất nên biến mất khỏi tầm mắt anh.
Nhưng Lee Sungmin không muốn đi, và cũng không thể đi. Cậu đi rồi, Eunhyuk Thủy Linh làm thế nào? Tỉnh tuyền làm thế nào? Huống hồ, bây giờ cậu đi không nổi, cơ thể quá suy nhược, cậu bị thương rồi, toàn thân, chỗ nào cũng đau đớn. Trong địa ngục rất lạnh, dưới chân lại rất nóng, cậu căn bản đã không thể tự mình sống mà ra ngoài.
Sungmin đứng im bất động, cậu không thể buông xuôi, cậu còn phải nghĩ cách. Làm thế nào mới giúp được Eunhyuk Thủy Linh đưa nước Tỉnh tuyền ra khỏi chỗ này?
Kyuhyun cau mày, vẻ mặt vô cùng khắc nghiệt, anh không còn nhẫn nại, quát lớn một tiếng: “Cút!”.
Eunhyuk Thủy Linh sợ hãi, nấp phía sau cột trụ đá run rẩy, Lee Sungmin lại đột nhiên nổi nóng, cậu ném mạnh Pink xuống đất, lớn tiếng hét: “Em không đi!”.
Hành động có chút tùy tiện cùng với tính khí trẻ con của cậu khiến Kyuhyun tức đến nỗi mắt hơi nheo lại.
“Ngươi muốn tìm cái chết?!” Giọng anh vút cao, ngữ khí vô cùng độc ác, duỗi tay ra bóp cổ Sungmin.
Lee Sungmin lại không chút sợ hãi, ưỡn thẳng lưng lên: “Em chết cũng không đi!”.
“Vậy ngươi sẽ chết!” Kyuhyun uy hiếp, lòng bàn tay hơi dùng sức.
“Chết thì chết!” Lee Sungmin khẩu khí cứng cỏi, cực kỳ mạnh mẽ: “Dù gì em đi ra ngoài cũng sẽ bị yêu quỷ gì đó giết, cơ thể còn có thể bị cắn nham nhở. Nếu như bị cắn một miếng mà không chết còn phải mở mắt trừng trừng nhìn cánh tay của mình bị kéo ra, đứt rời. Hoặc không thì bọn chúng sẽ cắn chân em trước, khiến em chạy không nổi, sau đó ăn thịt, uống máu của em…”. Sungmin mô tả cảnh tượng sống động, màu sắc, Kyuhyun nghe đến mức đuôi mày giật giật. Lee Sungmin vừa nói, vừa luồn tay ra sau lưng, lén vẫy vẫy, chỉ ra ngoài, hy vọng Eunhyuk có thể nhìn thấy, có thể hiểu ý của cậu.
Nước Tỉnh tuyền chắc cũng lấy được một chút rồi, đủ để đem ra ngoài rồi chứ? Cậu thu hút sự chú ý của Kyuhyun, để Eunhyuk Thủy Linh lặng lẽ mang nước Tỉnh tuyền đi.
Lee Sungmin nhìn Kyuhyun chăm chú, tiếp tục nói: “Cứ coi như những yêu quỷ đó không giết em, em cũng chạy không nổi rồi. Chân em bị bỏng đau vô cùng, chắc chắn không thể xỏ vào giày được nữa, trên người em còn rất lạnh, lạnh đến mức xương cốt đau muốn chết. Trước kia anh nói với em về địa phủ, địa ngục nhưng lại không hề nói đến chuyện này, hóa ra địa ngục tồi tệ như vậy. Đường còn xa, em chạy không nổi, dù gì em cũng sẽ chết giữa đường. So với việc vất vả cả hồi lâu vẫn phải chết thê thảm, em chẳng thà không chạy nữa. Anh muốn giết em thì giết đi, em dù sao cũng đánh không thắng anh, anh cho em chết thoải mái một chút là được”. Cậu càng nói càng đáng thương, ngữ điệu thay đổi, bắt đầu giở trò xấu.
Kyuhyun càng nghe càng nóng ruột, thần trí rối loạn, nộ khí công tâm, anh đột nhiên siết chặt tay, thấp giọng quát: “Ngươi cho rằng ta không dám?”.
.
.
.
Kết thúc chương 52
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.