Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 51

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 51

.
.
.

Lee Sungmin tròng mắt nóng rực, cậu nắm chặt bàn tay, kìm nén nước mắt, rất lâu sau mới nói: “Anh ấy chẳng qua bị bệnh thôi, mình phải đi tìm thuốc cho anh ấy”.

Kim Ryeowok nhìn cậu chăm chú, nhẫn nại khuyên: “Nếu như không tìm thấy thì sao? Nếu như kết giới ở chỗ đó mạnh đến mức ngay cả cậu cũng không phá được thì sao? Nếu như sau khi phá kết giới, phát hiện Tỉnh tuyền bên trong căn bản đã bị hủy rồi thì sao? Nếu như chuyến đi lần này sẽ cướp mất mạng sống của cậu thì sao?”.

Lee Sungmin ngước lên nhìn thẳng vào mắt Kim Ryeowok, cậu nghiêm túc đáp từng chữ từng chữ: “Dù thế mình cũng phải đi”.

Kim Ryeowok nói không nên lời, Lee Sungmin lại tiếp tục nói: “Nếu như mình chết rồi, cậu sẽ sắp xếp cho mình đầu thai, mình vẫn muốn làm hàng ma sư, kiếp sau nếu Boss vẫn chưa chết, mình sẽ tiếp tục đi tìm Tỉnh tuyền”. Trước đây anh chờ đợi đời đời kiếp kiếp, sau này đổi lại cậu sẽ vì anh đời đời kiếp kiếp tìm thuốc là được rồi. Mỗi một thứ anh trả giá vì cậu, cậu đều nguyện ỷ trả lại cho anh.

Nhưng Kim Ryeowok cười khổ, cậu không phải không chịu tác thành cho hai người, chỉ là có chút chuyện, cậu thật sự có lòng mà bất lực. “Nếu như cậu chết ở địa ngục, mình sẽ rất khó tìm thầy hồn phách của cậu.”

Lee Sungmin hơi sửng người, cậu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cắn răng: “Vậy đến lúc đó mình sẽ không tìm nữa, nếu như thực sự phải chết ở địa ngục, lúc sắp chết mình sẽ dùng thuật chiêu gọi, dẫn Boss đến địa ngục, sau đó các cậu liền phong ấn lên, giống như phong ấn Tỉnh tuyền ấy. Như vậy Boss sẽ không thể ra ngoài làm chuyện xấu nữa, mà mình cũng có thể ở cùng với anh ấy”.

“Thỏ Con.” Kim Ryeowok thật sự không biết nên nói gì mới được.

“Ryeowook, lạc quan một chút đi mà, khí chất đế vương của cậu đâu? Nói chưa biết chừng mình lại thuận lợi tìm thấy Tỉnh tuyền thì sao. Mình dù gì cũng là Thỏ Con thần dũng do địa phủ đào tạo. Boss từng nói, năm đó uy danh của mình ở bên ngoài, còn khiến kẻ địch nghe thấy đã sợ. Bây giờ, mình là Diêm La phu nhân, nếu như Boss vẫn còn tại vị, vậy mình chính là vương hậu của địa phủ đó, mình làm sao dễ dàng nhận thua như thế được? Mình nhất định có thể tìm thấy Tỉnh tuyền. Chỉ lo sau khi tìm thấy, chúng ta làm thế nào bắt anh ấy uống được thôi, việc này phải nghĩ kỹ một chút.”

Kim Ryeowok nhìn Lee Sungmin, hồi lâu sau, cuối cùng cậu đứng dậy: “Cậu nói đúng, lạc quan một chút, có lẽ tình hình thật sự không xấu như vậy. Cậu cho mình ít thời gian, Bắc Âm Vương trốn rồi, ma thần các nơi trước mắt cũng không biết đi hướng nào. Nhưng khắp nơi tai họa không dứt, tình hình rối loạn, mình không thể vứt bỏ những thứ này lập tức đưa cậu đi được. Đợi mình sắp xếp một chút, bàn giao  lại vụ việc, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đi, dưỡng khỏi vết thương, bồi bổ  tinh thần. Đến khi sẵn sàng, mình sẽ đích thân bảo vệ, đưa cậu vào địa phủ”.

Lee Sungmin vui mừng gật đầu, Kim Ryeowok dặn dò một lượt rồi ra ngoài. Sungmin lại chẳng chịu nghỉ ngơi chăm sóc bản thân, cậu kéo Eunhyuk Thủy Linh tới, tỉ mi hỏi tình hình của Tỉnh tuyền, sau đó bắt đầu chuẩn bị mọi thứ trước khi xuất phát.

Cậu tới gặp bác sĩ, uống thuốc theo giờ đúng như yêu cầu của Kim Ryeowok, cậu cũng đi thăm Ji Ji, hỏi han Cheerin, và cả mấy người Cửu Thiên Huyền Nữ vừa mới tỉnh lại. Cậu hưng phấn nói với mọi người, cậu sẽ tới địa phủ đem nước Tỉnh tuyền về. Cậu còn nói với Cửu Thiên Huyền Nữ: “Tôi mang nước Tỉnh tuyền ra ngoài nhiều một chút, như vậy sẽ có thể nghiên cứu vũ khí mới, đến khi đó đánh cho những kẻ xấu trong ma giới kia tơi bời, tan tác, tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng. Bắc Âm Vương, ông ta dù  trốn chạy cũng không có tác dụng, chúng ta nhất định sẽ bắt được ông ta, báo thù cho Boss!”.

Đây là lần đầu tiên từ khi nhập thế đến nay, Cửu Thiên Huyền Nữ nói chuyện đàng hoàng thế này với Lee Sungmin. Nhìn Lee Sungmin mặt mày tươi tỉnh đắc ý, tinh thần phấn chấn nói về viễn cảnh đẹp đẽ, Cửu Thiên Huyền Nữ không nhịn được cười.

Đây vẫn là đồ đệ Thỏ Con vừa dũng cảm lại hay kích động của bà. Trước đây, vì sao bà lại cho rằng cậu chỉ là một con người yếu đuối, mang thiên phú nhưng không gánh vác được nhiệm vụ chứ?

Lee Sungmin lại chạy đi gặp Happy và Smile khi họ vừa hoàn thành nhiệm vụ quay về, còn cả mấy người Ha Ji Woon đang nghỉ ngơi nữa. Thực sự, cứ coi như Sungmin không nói, mọi người cũng mập mờ cảm nhận được ẩn ý phía sau những lời nói của cậu.

Hành trình nguy hiểm xuống địa ngục, không thể biết trước Lee Sungmin đi rồi có quay lại được không. Nhưng nhóm bạn tốt này, ngoại trừ chúc phúc ra thì thực sự chẳng thể giúp được gì. Sungmin lại tỏ ra vô cùng hào hứng, cậu chuẩn bị một ba lô lớn, đặt vũ khí và huyết thạch vào trong, lại cầm theo hai bình bùa để đựng nước Tỉnh tuyền. Cuối cùng còn đem theo cả giấy chứng nhận kết hôn và ảnh của cậu cùng Kyuhyun, vạn nhất không ra ngoài được nữa, những thứ này vẫn có thể ở bên cậu.

Sungmin cố gắng nghỉ ngơi điều dưỡng, ăn ngủ thật tốt. Cậu nói với bản thân, mình nhất định phải có tinh thần tốt nhất khi đi vào địa ngục. Ở đó cứ cho là núi đao biển lửa, cậu cũng không thể ngã xuống. Cậu nhất định phải tìm được Tỉnh tuyền, cậu nhất định phải cứu được Boss!

Ba ngày sau, Kim Ryeowok cùng Lee Sungmin và Eunhyuk Thủy Linh đứng trong phòng làm việc của Waiting, trước mặt, là cửa địa ngục đen sì.

Yesung đứng bên cạnh, sắc mặt rất không dễ coi.  

Lee Sungmin đang tạm biệt Ji Ji và mấy người bọn Heechul, Kim Ryeowok thì khẽ nói gì đó với Yesung. Cuối cùng Yesung ôm Kim Ryeowok thật chặt, đồng ý một tiếng: “Được”. Rất lâu hai người mới rời nhau, Kim Ryeowok kiễng chân, nhẹ nhàng hôn anh một cái. Sau đó bọn họ quay lại, hợp lực làm một vòng bảo vệ trên người Lee Sungmin.

“Đây là để bảo vệ cậu ở trong địa ngục sẽ không bị âm khí và tà khí làm tổn thương, nhưng nếu đối phó với những ác quỷ yêu ma kia thì không có tác dụng.”

Lee Sungmin vỗ vào Pink: “Mình có nó rồi”, lại xoa xoa đá tinh hồn: “Còn có Boss đang bảo vệ mình, mình chẳng sợ gì cả”.

Kim Ryeowok và Yesung nhìn nhau một cái, lại nói: “Trong địa ngục đầy âm khí, nhưng dưới mặt đất lại là Phân tâm liệt hỏa, cho nên cậu sẽ cảm thấy dưới chân rất nóng, trên người lại rất lạnh. Vòng bảo vệ của bọn mình cũng không thể giúp cậu tránh được sự đau đớn đó, nếu như cậu không cách nào chịu đựng được, tinh thần suy sụp, vòng bảo vệ này không bảo vệ nổi cậu đâu”.

Lee Sungmin kéo ba lô, cười hỏi: “Vậy chúng ta bây giờ có thể xuất phát chưa?”.

Kim Ryeowok không nói thêm nữa, nắm lấy tay Lee Sungmin, Eunhyuk Thủy Linh thấy vậy, vội vàng nhảy vào trong chiếc bình nhỏ ở thắt lưng Sungmin. Lee Sungmin quay lại vẫy tay chào mọi người, chỉ nói một câu: “Tạm biệt!”, sau đó cùng Kim Ryeowok nhảy vào cửa địa phủ.

Kim Ryeowok nói không sai chút nào, trong địa phủ rất lạnh, vô cùng lạnh, lạnh ngoài sức tưởng tượng.

Lee Sungmin mặc áo len mỏng, thêm vào chiếc áo khoác dày, nhưng vẫn lạnh đến mức run rẩy. Cái lạnh đó là cái lạnh u ám, băng giá đến thấu xương, vô cùng quái đản. Chẳng trách Kim Ryeowok nói không cần mặc áo lông vũ, dù gì mặc thế nào cũng vẫn lạnh, thà mặc gọn nhẹ thuận tiện hơn chút, gặp phải tình thế nguy hiểm còn có thể linh hoạt đối phó.

Trong địa phủ rất tối, tối đến mông lung, giống như trước mặt là bức màn đen kịt khi nền trời áp xuống những lúc chuẩn bị mưa, mắt có thế nhìn thấy, nhưng mờ mịt đến mức trong lòng khó chịu.

Kim Ryeowok bảo Lee Sungmin, trước đây địa phủ không phải như thế này, nhưng mấy trăm năm nay kết cấu năng lượng thế giới thay đổi, tam giới mất cân bằng, vị trí của địa phủ cũng bị lay động. Mà năng lượng ác do vậy càng tăng, rất khó bảo vệ duy trì được sự ổn định của địa phủ. Thế  là Kyuhyun dứt khoát làm sạch địa phủ, đem những năng lượng tiêu cực và khí ô nhiễm khác dẫn nhập vào đây, duy trì linh khí của nhân gian. Những ác hồn, yêu quỷ, ma linh không chứa nổi kia, anh cũng cho người khóa giữ lại. Cho nên, địa phủ của hôm nay, là “địa ngục” đúng nghĩa.

Lee Sungmin cùng Kim Ryeowok đi trên con đường đá, trong lòng trào lên cảm giác căng thẳng kỳ lạ không diễ  tả nổi. Lòng hiếu kỳ đối với địa phủ trước kia giờ đã sạch trơn rồi, cậu chẳng còn muốn biết đâu là cầu Nại Hà, đâu là Quỷ Môn Quan, hay là điện Diêm Vương, đài Vọng Hương trông như thế nào nữa. Một chút hứng thú cũng không còn.

Lúc này cậu cắn răng chịu đựng cái lạnh thấu xương, từng bước phía sau Kim Ryeowook, cố gắng ghi nhớ đường đi. Đường đi lúc rộng lúc hẹp, tựa như không có điểm dừng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nước, hoặc là nhìn thấy những đám lớn thực vật không biết tên là gì, đều khiến người ta toát mồ hôi, sởn tóc gáy.

Hình như đi rất lâu rất lâu, Kim Ryeowok đột nhiên dừng lại, cậu nói với lee Sungmin: “Chúng ta sắp tiến vào vị trí của mười tám tầng địa ngục, trong này bởi vì phải nhốt các hồn yêu quỷ, cho nên có đốt Phân tâm liệt hỏa, càng đi vào trong, đốt càng nhiều hơn, cậu phải biết chân của cậu thực ra không hề giẫm trên lửa, nhưng hồn của cậu sẽ lại cảm thấy đau khổ. Có vòng bảo vệ của mình và Jong Woon, cậu nhất định không bị nguy hiểm đến tính mạng, cứ kiên trì tiếp tục là được. Ngoài ra, cậu phải bám thật sát mình, rất nhiều nhà lao giam giữ quỷ yêu sớm đã hư hại, bọn chúng chạy loạn khắp nơi. Khí người của cậu đối với bọn chúng mà nói là sự mê hoặc không gì ngăn được. Cho nên cậu nhất định phải bám sát mình”, Lee Sungmin gật đầu thật mạnh, hít thở mấy hơi  thật  sâu, sau đó bám sát Kim Ryeowook tiếp tục đi xuống dưới. 

Quả nhiên chẳng đi được bao lâu, cậu bắt đầu cảm  thấy nhiệt độ mặt đất càng lúc càng cao, qua một lúc, cảm thấy bỏng rát, bàn chân đau đớn. Mà cảm giác lạnh giá trên người  lại càng ngày càng mạnh. Bầu không khí lạnh lẽo không hề vì lửa thiêu tâm bên dưới mà ấm áp hơn, trái lại, còn giống như kết hợp với nhau, lửa càng nóng, không khí càng lạnh.

Lee Sungmin cảm thấy bản thân mình sẽ giống như món cá nướng, biến thành người nướng, nhưng chỉ có một nửa bên dưới là bị nướng chín, một nửa bên trên lại như món sashimi ướp lạnh.  

Kim Ryeowok cả đoạn đường cẩn thận quan sát cậu, sợ cậu chống chọi không nổi.

Lee Sungmin vừa lạnh đến mức run rẩy, vừa phải chịu đựng lửa nóng thiêu đốt dưới lòng bàn chân, dần dần không còn nói nổi nữa. Trước khi bước vào địa phủ, trên người cậu đã có mấy vết thương sau khi bị Kyuhyun đánh. Nhưng bây giờ đi vào trong này rồi, chút đau đớn nhỏ ấy đã hoàn toàn bị nỗi đau khổ nơi địa ngục lấn át đến mức hoàn toàn không cảm thấy nữa. Lee Sungmin cắn răng chịu đựng, chỉ có thể miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, biểu thị với Kim Ryeowok rằng mình không sao.

Càng đi càng xuống sâu bên dưới, con đường vòng vèo khúc khuỷu, hai bên lúc là tường đá, lúc là lan can, chốc chốc lại có mấy khu đất trống. Lee Sungmin không biết đã đi bao lâu, cũng không biết sẽ đi đến bao giờ, cậu đau đớn đến mức không còn để ý đến việc nhớ đường nữa, chỉ lẩm bẩm không trong lòng: “Boss yêu Thỏ Con, Thỏ Con yêu Boss…”

Đây là phương pháp kích thích Boss do cậu sáng tạo ra, trước đây rất hữu dụng, bây giờ vào lúc này vẫn rất hữu dụng, lẩm bẩm như thế, cậu cảm thấy bớt đau đớn hơn. Eunhyuk Thủy Linh sớm đã nhảy ra khỏi chiếc bình nhỏ, bay giữa không trung dẫn đường. Lee Sungmin có chút ngưỡng mộ nó, không phải giẫm lên mặt đất, hạnh phúc biết bao. 

Đi đến chỗ này, đúng như Kim Ryeowok nói, quả nhiên có yêu quỷ tấn công, nhưng số lượng không nhiều, chắc đã bị khí thế đế vương của Kim Ryeowok áp chế không ít.

Nhưng những kẻ dám đến, đều là những nhân vật có khả năng gây phiền phức lớn. Dẫu vậy thì địa phủ vẫn là địa phủ, Kim Ryeowok thế nào cũng là lão đại ở đây, cậu tay cầm đại đao, khí thế kinh người, “soạt soạt” mấy cái, quét sạch mấy kẻ không biết thân biết phận này, Pink của Lee Sungmin không có chỗ nào mà phát huy công lực.

Nhưng điều này lại không hề mang đến cảm giác an  toàn cho Lee Sungmin, cậu càng đi xuống dưới, tim càng đập dữ dội. Cậu biết nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Sungmin càng ngày càng quen thuộc với linh lực của sợi dây đỏ Thiên Bà cho đeo ở cổ tay, cậu không kìm được, bảo Kim Ryeowok phải cẩn thận, lại hỏi Eunhyuk Thủy Linh còn bao xa nữa.

Eunhyuk Thủy Linh lần này xuống địa ngục cũng có thêm một chút thần khí. Lần trước đi cùng chú chuột béo, cứ phải tránh trái né phải thật là thảm hại, lần này cùng đi với Tiểu Diêm Vương, thật sự cảm thấy an toàn, đáng tin cậy. Nhìn những quỷ yêu lần trước ức hiếp bọn nó bị đánh cho tan tác tơi bời, trong lòng Eunhyuk vô cùng sảng khoái. Lúc này Eunhyuk vung những hạt nước lên, biến ảo tạo hình, trả lời: “Lần trước tôi cùng chuột béo chạy rất nhanh, hình như không mất nhiều thời gian thế này. Cậu đi chậm như vậy, chắc vẫn chưa được một nửa đường đâu”.

Lee Sungmin vừa nghe thấy, lòng liền nguội đi nửa phần. Đi lâu thế rồi mà mới được nửa đường? Cậu xốc lại tinh thần, ưỡn thẳng lưng, bụng lại bắt đầu lẩm nhẩm: “Boss yêu Thỏ Con, Thỏ Con yêu Boss…”.

Cậu chẳng sợ gì cả, bất luận sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cậu đều không sợ. Cậu vì Boss mà đến, vì Boss, cậu chẳng sợ gì cả!  


Nói như thế, nghĩ như thế, trước mắt dường như xuất hiện ảo giác, cậu nhìn thấy Kyuhyun đang đứng phía trước đợi cậu. Trái tim cậu đập dữ dội, không khống chế được tình cảm, chạy về phía Kyuhyun.

Kim Ryeowok đột nhiên sững lại, Lee Sungmin không để ý va vào lưng cậu rồi cũng dừng lại. Cái đụng này khiến Sungmin đột nhiên tỉnh táo, người trước mặt, thật sự là Boss.

Anh đuổi đến rồi!

Lee Sungmin căng thẳng đến nghẹt thở, cảm thấy Kim Ryeowok trước mặt toàn thân cũng cứng lại. Kyuhyun từ từ đi về phía họ, trên mặt là một nụ cười lạnh lẽo. Anh chậm rãi bước, nhỏ giọng hỏi: “Đến tìm Tỉnh tuyền phải không?”.

Kim Ryeowok không trả lời, chỉ dùng lực nắm chặt đại đao, quay đầu nói nhỏ với Lee Sungmin: “Mình giữ chân anh ấy, cậu tìm cơ hội chạy, bảo Eunhyuk Thủy Linh đưa đi, đừng quay lại, đừng lo cho mình. Nếu chúng ta còn có mấy phần may mắn, thì sẽ gặp lại ở nhân gian”.

Lee Sungmin kề sát bên tai Kim Ryeowok, khẽ giọng nói: “Không, mình chạy trước, dụ anh ấy đi, cậu tìm cơ hội rút  lui. Anh ấy biết mình có thể phá phong ấn, nhất định sẽ đuổi theo mình. Nếu cậu nhìn thấy Eunhyuk Thủy Linh đơn độc quay về lại không mang theo Tỉnh tuyền, thì hãy phong ấn nơi này lại nhé”.

Kim Ryeowok vẫn còn muốn nói gì, nhưng Kyuhyun đã không còn nhẫn nại, anh cau mày, đanh giọng, nói: “Đừng bàn tính nữa, hai người các ngươi, thêm vào cả tên Eunhyuk kia, đều không phải là đối thủ của ta, chẳng ai chạy thoát được đâu! Biết điều thì trả lại đá tinh hồn cho ta, giao luôn ra cả viên huyết thạch, ta sẽ cân nhắc lần này không giết các ngươi”.

Lee Sungmin và Kim Ryeowok nhìn nhau một cái, trong lòng đã hiểu rõ, nếu như lần này không thể tìm thấy Tỉnh tuyền, e rằng qua ngày mai cũng sẽ không còn có cơ hội nữa. Lee Sungmin nói với Kim Ryeowok: “Cứ làm theo lời mình đi”.

Kim Ryeowok chưa kịp trả  lời, Kyuhyun lại nói: “Thỏ Con, chỗ này là địa phủ, ngươi là con người, lẽ nào còn có thể chạy nhanh hơn ta? Đừng làm việc vô nghĩa nữa, giao đồ ra, ta đảm bảo tha cho các ngươi không phải chết”.

Anh còn chưa nói xong, đại đao của Kim Ryeowok đã “soạt” một cái chém qua đó rồi. Kyuhyun lập tức lùi lại mấy bước, vặn người tránh đi. Kim Ryeowok đuổi sát không rời, “soạt soạt”, lại tấn công hai đao. Cậu lớn tiếng quát “Thỏ Con, chạy mau!”.  

Lee Sungmin lúc này chẳng để  tâm đến điều gì, có cắm đầu chạy về phía trước.

Eunhyuk Thủy Linh cũng không dám nghịch ngợm nữa, bay giữa không trung, dẫn đường cho Lee Sungmin.

Kyuhyun vừa không để ý một chút liền để lỡ Lee Sungmin, anh cau mày, nhảy lộn lại, thanh trường đao màu đen đã cầm trong taỵ, “choang” một cái, đánh bật Kim Ryeowook ra. Nhưng Kim Ryeowok lại nhanh như chớp xoay người.

Bên cạnh truyền đến tiếng va nhau chan chát của binh khí, Lee Sungmin hoàn toàn không dám quay đầu lại, cậu chạy thục mạng. Khí lạnh trên mình giống như dao sắc, cứa vào xương thịt, mỗi một bước chân lại giống như giẫm trên lửa bỏng, nhưng thể xác càng đau đớn, đầu óc cậu lại càng tình táo.

Boss đuổi đến rồi, cậu còn có cơ hội lấy được Tỉnh tuyền không? Cậu sẽ chết trong tay anh sao, chết trong tay Boss, người mà trước kia tuy thích làm mặt lạnh với cậu nhưng lại vô cùng yêu thương cậu?

Sungmin dốc toàn lực chạy, Eunhyuk Thủy Linh trước mặt bay rất nhanh, cậu gắng sức bám theo, con đường phía trước tối om, cậu không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, chỉ cảm nhận được nhịp hô hấp của bản thân vì chạy nhanh quá, hơi thở gấp gáp mà thôi.

Đột nhiên, con đường phía trước nhảy ra một con quỷ  toàn thân đầy máu, Sungmin cũng chẳng để ý đến sợ hãi, cậu phản ứng rất nhanh, rút Pink ra, muốn chống trả một lần. Nhưng lúc này trong lòng lại dao động, linh lực cảm ứng của Thiên Bà cho cậu khiến cậu theo bản năng liền lăn một vòng. Bên cạnh lập tức truyền đất tiếng chém cực vang của thứ kim loại sắc ngọt.

Lee Sungmin quay đầu nhìn một cái chỗ cậu vừa mới đứng, đường bằng đá xanh đã bị trường đao chém nứt, nếu không phải cậu lăn nhanh, bây giờ chắc bị chém thành hai nửa rồi.

Lee Sungmin trong lòng quặn thắt, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt không chút biểu cảm của Kyuhyun, trong mắt anh, cậu chỉ thấy toàn là sát khí.

Tay nắm Pink của Lee Sungmin run lên, cậu đánh không lại anh, cậu làm sao có thể là đối thủ của anh? Cậu lùi hai bước, lại lùi thêm hai bước nữa.

Con quỷ vừa mới định tấn công cậu sợ hãi trước cơn chấn động do Kyuhyun gây ra cũng không dám tiến lên, lúc này đang trốn sang bên cạnh, nhìn lén. Lee Sungmin quay lại, nhìn thấy trong góc tối, còn có mấy đôi mắt sáng quắc, xanh lè.

Trường đao trong tay Kyuhyun khẽ chuyển, Lee Sungmin hiểu rõ, anh đang chuẩn bị xuất chiêu, anh muốn giết cậu, anh muốn giết cậu!  

Giữa tình thế cấp bách, Lee Sungmin dùng lực kéo dứt đá tinh hồn trên cổ, quăng về phía đám yêu quỷ trong bóng tối. Kyuhyun đang định vung đao, lại nhìn thấy đá tinh hồn bay đi, nếu bị lũ yêu quỷ nuốt vào thì sẽ rất phiền phức. Anh xoay cánh tay, lật lòng bàn tay, “bụp” một cái tiêu diệt hết lũ yêu quỷ kia, đón lấy đá tinh hồn của mình.

Đá tinh hồn vô cùng hoàn hảo, không hề vỡ hỏng, sợi dây nhỏ xâu chuỗi nó lại đứt rồi, bên trên còn dính một chút máu. Đó là máu của Lee Sungmin do giật quá mạnh làm cổ bị xước, để lại trên sợi dây.

Nhìn thấy vết máu, Kyuhyun có chút ngây ra, anh vê tay lên vết máu kia, trong lòng trào dâng cảm xúc gì đó không thể diễn tả. Nếu như vừa rồi cậu không tránh được, anh một đao đó chém xuống… Anh rùng mình, khôi phục lại thần phách. Thật đáng tiếc, vừa rồi sao anh lại không giết chết cậu!

Kyuhyun thu lại hết đá tinh hồn, vừa quay đầu, đã thấy Lee Sungmin chạy được khá xa rồi.

Anh quay người định đuổi theo, nhưng lại thấy sáng lóa lên một cái, Kim Ryeowok đã đuổi đến rồi, cậu đang giữ ngang đao, chắn trước mặt anh. Kyuhyun cực kỳ tức giận, anh lạnh lùng hừ một tiếng, trên tay, trường đao liền hiện ra. Anh nâng đao chỉ vào Kim Ryeowook: “Giết ngươi rồi, ta vẫn có thể đuổi kịp cậu ta”.

Kim Ryeowok vẻ mặt bình tĩnh, dựng thẳng sống lưng, đứng trước mặt anh, cậu nói rõ ràng: “Anh, Thỏ Con vì anh, không sợ chết! Và em, cũng như vậy!”.

Lee Sungmin không biết sau lưng xảy ra chuyện gì, Kyuhyun vì sao không đuổi đến? Do Ryeowook ngăn cản anh rồi, hay đá tinh hồn đã xảy ra vấn đề gì, và cũng có thể là anh đang tính toán gì đó? Cậu không để ý nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ, cậu cắn chặt răng gắng sức chạy theo Eunhyuk Thủy Linh,

Lee Sungmin toàn thân lạnh giá, đau đớn, giống như ró nghìn mũi kim đâm loạn trong xương, lại giống như có vô số lưỡi dao sắc nhọn từng nhát từng nhát chém bừa lên thân thể. Trong khi đó, bàn chân cậu, sớm đã bị nướng cháy rồi, mỗi một bước đều như giẫm trên than hồng.

Lee Sungmin dốc sức chạy, thỏ gấp từng hồi, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu toát mồ hôi, nhưng chẳng cảm thấy ấm hơn chút nào. Không khí lạnh lẽo thấm xuống mồ hôi, khiên đầu cậu đau như muốn nứt ra, nhưng cậu không có cách nào, cậu không thể quay đầu, cậu phải bỏ qua tất cả đau đớn, phải cùng Eunhyuk Thủy Linh chạy về phía trước.

Đường rất dài, xung quanh rất tối, mọi thứ đều tồi tệ giống như ngày tận thế ở trong phim ảnh. Một bóng đen đột nhiên từ phía sau tường đá bên cạnh lao về phía cậu. Sungmin chẳng buồn nhìn, dùng lực cầm Pink đâm thật mạnh. Bóng đen kia  “roạt” một tiếng, lăn một vòng trên mặt đất, là một linh hồn của yêu thú giống như chó, cái miệng máu bê bết của nó đang nhe ra, lại lần nữa lao về phía Sungmin.

Lee Sungmin lúc này đầu óc trống rỗng, nhưng xuống tay lại vừa mạnh vừa chuẩn. Hai đòn chú mạnh được đánh ra, thêm vào đó là một nhát đâm của Pink, hồn yêu thú kia lập tức tan thành tro bụi.

Lee Sungmin chẳng để ý đến nó, tiếp tục chạy.

Cậu cứ chạy như thế, đụng phải yêu quỷ ma hồn thì gắng sức giết chết, sau đó lại tiếp tục chạy, tiếp tục giết chóc…

Lee Sungmin cảm thấy thân thể đã không phải là của mình nữa, đầu óc cậu tự động khống chế tứ chi, mọi thứ trên người cậu càng lúc càng đau đớn, sự kiệt quệ sắp ép cậu ngã xuống. Nhưng cậu vẫn đang chạy, giống như khi cậu vừa vào công ty chưa được bao lâu, Boss đã huấn  luyện thể  lực cho cậu vậy. Sungmin vẫn kiên trì không ngừng, cố gắng chạy.

Ngày đó cậu chạy phía trước, Boss lái xe ở phía sau, từ xa nhìn theo cậu. Lúc ấy chân cậu cũng rất đau, thân thể cũng rất mệt mỏi. Cậu vẫn chưa yêu Boss, cậu cảm thấy anh rất nghiêm khắc, cả  ngày mặt lạnh với mọi người, nhưng anh biết mua kem mùi vị siêu ngon cho cậu, vì muốn ép cậu chạy đường dài mỗi sáng, ngày nào cũng lái xe đến đón cậu, sau đó còn mang những bữa sáng rất ngon cho cậu ăn…

Tất cả những điều này, hình như đều quá xa xôi rồi. Nhớ  lại lúc đầu anh đem đá tinh hồn của mình cho cậu, anh nói cậu không được tháo ra, đá đó sẽ bảo vệ cậu, như thế anh sẽ yên tâm hơn.

Nhưng không ngờ rằng, có một ngày cậu cần phải dùng đá tinh hồn để đổi lấy tính mạng, lại là phải từ dưới đao của anh, nhặt mạng của mình về.

Lee Sungmin cảm thấy tròng mắt cay xè, nhưng không hề rơi lệ. Tất cả những hồi ức đẹp đẽ của quá khứ đều trở thành động lực giúp cậu chống chọi, giúp cậu chạy tiếp. Cậu cảm thấy có lẽ mình không ra được nữa, cậu sẽ chết ở trong địa ngục. Nhưng cậu hy vọng trước khi chết, có thể tìm thấy Tỉnh tuyền. Cậu muốn cứu Boss về. Boss yêu thế giới này như thế, anh bệnh rồi, cậu không thể để anh bị bệnh mà hủy đi những gì mình yêu quý.

Cậu không muốn anh phải buồn bã.

Trái tim Lee Sungmin như muốn nổ tung. Toàn thân cậu bị thương, máu tươi chảy xuống. Sungmin từng bước từng bước, chạy theo Eunhyuk Thủy Linh, nhưng cậu đã sắp không chạy nổi nữa rổi. Cậu cố gắng cổ vũ, cưỡng ép bản thân, nhưng cậu thật sự sắp không chạy nổi nữa rổi.  

Chính vào lúc Sungmin chuẩn bị ngã xuống, Eunhyuk Thủy Linh cuối cùng hét lên một câu: “Đúng là chỗ này!”.

Lee Sungmin chân mềm nhũn, “phịch” một cái quỳ trên mặt đất. Hai tay cậu chống xuống, hổn hển hít từng ngụm khí lớn. Sau khi đã thở cả hồi lâu, cậu lấy nước lọc từ trong ba lô lớn phía sau lưng ra, ừng ực nuốt mấy ngụm, lúc này mới có thể chậm chạp bò dậy.

Eunhyuk Thủy Linh lãng đãng di chuyển xung quanh, tìm kiếm cửa vào. Lee Sungmin nhìn tứ phía, chỗ này giống như điểm cuối của một ngõ nhỏ dài, hình như kịch đường rồi, ba mặt đều bị bao cứng lại, chẳng trách Eunhyuk vẫn luôn nói chỗ  đó không tìm thấy đường.

Eunhyuk Thủy Linh bay một vòng quay lại bên cạnh Lee Sungmin hét lên: “Phải nhanh một chút, nếu không anh ta sẽ đuổi đến”.

Lee Sungmin từ dưới đất bò dậy, nói như tự an ủi: “Tôi đã ném đá tinh hồn đi rồi, anh ấy chắc không thể tìm đến chỗ tôi nhanh như thế đâu. Hy vọng Ryeowook không sao”. Cậu vừa nói vừa men theo bức tường bao mà đi, vừa đi vừa cẩn thận quan sát: “Eunhyuk Thủy Linh, nếu như anh ấy đuổi đến nơi, cậu hãy chạy mau nhé. Nếu lúc đó chúng ta tìm thấy Tỉnh tuyền rồi, cậu hãy đem nước Tỉnh tuyền ra ngoài, giao cho Ryeowook, để bọn họ nghĩ cách trị khỏi cho Boss. Còn nếu không tìm thấy, cậu cũng đừng hối tiếc, hãy bảo Ryeowook và Cửu Thiên Huyền Nữ phong ấn tôi với Boss lại trong này, tôi ít nhất còn có thể chết bên cạnh anh ấy”.

“Phi, phi, phi! Toàn nói mấy lời xui xẻo, chúng ta hành động nhanh một chút, tìm thấy Tỉnh tuyền trước khi anh ta đến. Có nước rồi, tôi sẽ vô cùng lợi hại, chúng ta sẽ đánh ngã anh ta, vui vẻ mang nước Tỉnh tuyển ra ngoài, khải hoàn trở về. Cái gì mà chết với không chết, phong ấn với không phong ấn, cậu yếu đuối như thế này à?

Lee Sungmin cười: “Eunhyuk, ngữ khí dạy dỗ người của cậu, đúng là có một chút giống Boss”.

“Thật sao?” Eunhyuk Thủy Linh đắc ý, hóa ra khí thế của nó mạnh đến vậy.

“Ừ, nhưng mà Boss nói ngắn gọn hơn một chút, khí thế mạnh hơn một chút, có sức thuyết phục hơn một chút.”

Eunhyuk Thủy Linh vừa nghe thấy, “ào” một cái sụp xuống thành vũng nước, không phục: “Cái gì cũng là Boss của cậu mạnh, cậu vốn chẳng phải đang khen người ta”.

“Eunhyuk!”

“Cái gì?” Hừ, nó vẫn đang tức giận đó.

“Tôi nghĩ tôi tìm thấy đường rồi.”  

“Sao?” Eunhyuk Thủy Linh thoắt cái nhảy lên, nhìn xung quanh một vòng: “Sungmin, cậu đang ở đâu vậy?”.

Sao mà chớp mắt một cái đã không thấy đâu rồi? Eunhyuk Thủy Linh lúc này rất lo lắng.


Giống như vậy, âm thầm lo lắng cho Lee Sungmin, còn có Kim Ryeowok.

Cậu đã đánh với Kyuhyun hơn trăm chiêu, trên người lúc này toàn là vết thương.

Cậu phải tỉnh táo hơn Lee Sungmin, cậu hiểu rõ Kyuhyun thành ma rồi, không thể nào nói chuyện tình cảm như trước kia được nữa, cho nên cậu xuống tay không lưu tình, mỗi một chiêu đều dốc toàn lực. Nhưng dù vậy, công lực của cậu vốn dĩ không bằng Kyuhyun, thêm vào đó ma tính khiến pháp lực của anh tăng mạnh, cho nên Kim Ryeowok căn bản không phải là đối thủ của anh.

Nhưng Kim Ryeowok cắn chặt răng, cậu muốn tranh thủ thời gian cho Sungmin. Tỉnh tuyền là phương pháp duy nhất có thể cứu Kyuhyun, mà Lee Sungmin là người duy nhất có khả năng phá được kết giới, tìm thấy Tỉnh tuyền, thành bại đều ở hành động này.

Nếu bây giờ thất bại, không những cậu và Lee Sungmin đều phải mất mạng ở địa phủ, đại chiến của Kyuhyun và chư thần e rằng cũng không tránh được. Thế giới này, là thế giới Kyuhyun tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực để duy trì bình ổn, không ngờ rằng đến một ngày, sẽ có thể bị hủy diệt trong chính tay anh.

Kim Ryeowok lăn qua bên, mạo hiểm tránh một đòn tấn công của Kyuhyun. Cậu biết bản thân mình không còn chống đỡ được bao lâu nữa, cậu chỉ cầu cho Lee Sungmin có thể thuận lợi tìm thấy Tỉnh tuyền, mang nước suối ra ngoài. Những lời cậu nói toàn bộ đều thật lòng, Lee Sungmin không sợ chết, cậu cũng không sợ.

Những việc khác cậu đều đã sắp xếp xong xuôi, nếu như cậu thật sự không quay về được, Yesung nhất định sẽ vì cậu chấn hưng lại địa phủ. Thực ra anh vẫn luôn thích hợp với vương vị này hơn cậu, tư chất của anh tốt hơn cậu, bản lĩnh của anh cao hơn cậu, sự nhẫn nại và nghị lực của anh càng mạnh hơn cậu, nhưng anh lại cam tâm lúc nào cũng chỉ đứng sau lưng cậu.

Từ trước đến nay, anh đều mỉm cười đứng sau cậu.

Kim Ryeowook mắt đỏ hoe, đại đao vung lên, lại lần nữa đánh về phía Kyuhyun.

Nếu nói trong lòng còn hối tiếc điều gì, cậu chỉ hối hận, nhiều năm như thế đã không đối tốt với Yesung một chút. Cậu quá kiêu ngạo, quá tự phụ, vì sao cậu không đối xử với anh tốt hơn chứ?  

Nghĩ đến Yesung, Kim Ryeowok có chút hoảng loạn, nhưng đột nhiên cảm thấy đất dưới chân hơi hơi chấn động. Lẽ nào Lee Sungmin đã tìm thấy rồi? Kim Ryeowok còn chưa kịp vui mừng, thì đã thấy sắc mặt Kyuhyun biến đổi. Rõ ràng anh cũng cảm nhận được cơn chấn động này.

Hai người đồng thời sững lại, nhưng ngay sau đó lại lao vào chém giết. Lúc này ai cũng nôn nóng giành được thắng lợi, càng đánh càng sung. Nhưng trong đó, một người sức mạnh đã suy yếu, khí lực kiệt quệ, thắng thua đương nhiên rất nhanh chóng phân rõ.

Trường đao của Kyuhyun vung ngang, Kim Ryeowok tránh không được, chỉ đành giơ đao chống đỡ, nhưng lần này công lực quá mạnh, Kim Ryeowok không giữ nổi đại đao trên tay, “choang” một tiếng, đại đao rơi xuống, lăn sang một bên. Kyuhyun lại bồi thêm một cước, Kim Ryeowok bị đá ngã xuống đất.

Kyuhyun chẳng buồn nhìn, lập tức quay người đuổi về phía lúc nãy mất dấu Lee Sungmin.

Anh ấy vì sao không nhân cơ hội này giết mình?

Kim Ryeowok không còn thời gian mà kinh ngạc, cậu bắt buộc phải ngăn anh, bất luận thế nào, không thể để anh tìm thấy Sungmin. Trong tình huống cấp bách, Kim Ryeowook bật dậy giơ tay đánh về phía Kyuhyun.

Cậu hy vọng cơn chấn động vừa rồi thật sự biểu thị Lee Sungmin đã tìm thấy Tỉnh tuyền, vậy việc cậu phải làm, chính là giữ Kyuhyun lại, dù có chết, cũng phải tranh thủ chút thời gian cho Lee Sungmin.

Nhưng một đòn này cuối cùng đã khiến Kyuhyun thực sự  nổi giận. Anh quay người, vung tay, một chưởng cực mạnh lập tức đánh lên người Kim Ryeowok. Cậu nặng nề ngã xuống, nôn ra một ngụm máu,không còn sức lực cử động nữa.

Kyuhyun ngay sau đó vung đao lên, trực tiếp chém về phía cậu. Kim Ryeowok nhìn thẳng vào mắt anh, bên trong đó chỉ có hận thù, có cơn khát máu, mà chẳng có lấy một chút tình huynh đệ ấm áp nào. Người anh trai thường hay xoa đầu, gọi cậu là tiểu đệ, người anh trai luôn luôn nghiêm mặt khiển trách cậu kia, cậu sợ  là không thể nhìn thấy được nữa rồi.

Kim Ryeowok lớn tiếng gọi: “Anh!”.

Đây là lần cuối cùng cậu gọi anh rồi, để cậu gọi anh thêm một lần nhé.

Năm đó huynh đệ bọn họ vì chuyện của Thỏ Con mà trở mặt, cậu và anh bất hòa nhiều năm như vậy, mỗi lần gặp mặt liền cãi nhau. Nhưng có ai từng nghĩ, bọn họ lại thật sự có ngày phải nói chuyện với nhau bằng gươm đao thế này.  

.
.
.

Kết thúc chương 51

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.