Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 7

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 7

.
.
.

Sungmin há hốc miệng, kinh ngạc vô cùng, cậu chỉ chỉ vào mình: “Tôi sao?”.  

Kyuhyun gật đầu.

“Làm việc? Chính là đi làm những công việc kia phải không? Mỗi tháng có tiền lương, có bàn làm việc của mình, buổi sáng đi làm, buổi chiều tan sở, có rất nhiều đồng nghiệp…”, Sungmin nói liền một hơi, trên mặt đã không che giấu nổi biểu hiện hưng phấn và chờ mong nữa rồi.

Kyuhyun cố nhịn cười: “Đúng”.

Sungmin lập tức nhảy tưng tưng: “Anh đồng ý cho tôi đi làm thật ư? Không chê khuôn mặt trẻ con của tôi, không chê tôi không có kinh nghiệm làm việc? Tôi lại chẳng phân biệt được rõ ma quỷ gì, càng chưa cần nói đến chuyện bắt chúng. Gan của tôi cũng rất nhỏ, còn nữa còn nữa, tiếng Anh của tôi cũng không tốt, không cần phải nói chuyện với quỷ nước ngoài chứ”. Sungmin hưng phấn bắt đầu lặp đi lặp lại: “Tôi cũng có thể gọi anh là Boss chứ, Boss, Boss, Boss, ha ha…”, vui quá đi mất, cậu trở thành người đi làm rồi, thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn ba tiếng.

Trong phòng khách, Leeteuk và Kangin vừa bước vào liền nghe thấy Sungmin ở trong thư phòng cười lớn gọi Boss. Leeteuk đẩy gọng kính lên, nhỏ giọng hỏi Heechul: “Bọn họ làm sao vậy?”.

Heechul trầm giọng vô cùng thần bí trả lời: “Tôi đã nhắc qua với anh rồi, chàng trai kia là nhân tài bẩm sinh. Boss có lẽ cảm thấy mình đào được ngọc rồi, đang dụ dỗ người ta nhảy vào hang hổ”.

Kangin bật cười, Leeteuk lại đẩy đẩy gọng kính, cũng thấp giọng nói: “Người đẹp Chul Chul, cậu cả ngày giẫm vào khu vực sấm nổ của Boss không phải là không có nguyên nhân”.

“Xí, đố kỵ tôi thông minh hơn anh thì cứ nói thẳng ra đi.” Heechul rất không tiêu hóa nổi đối với mấy người chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Boss của bọn họ. Cậu chẳng hối hận chút nào, bản thân cậu cũng cố giả vờ ngoan ngoãn mà không được đấy chứ.

“Đúng vậy, tôi thực sự rất đố kỵ với cậu.” Leeteuk không đổi sắc mặt, còn rất bình thản nói: “Cậu thông minh như vậy, giờ cho cậu chọn, Một là đi dán bùa dàn trận, bố trí hệ thống phòng vệ, hai là đi thăm dò, phân tích mục tiêu đang nghi vấn?”.

“Làm việc gì thì không phải dây vào Boss?”

 “Không biết, dù gì với vận số gần đây của cậu, tôi nên hành động riêng biệt với cậu thì tốt hơn.”

“Leeteuk đáng ghét, sao anh cứ như con thỏ chết tiệt chỉ biết đạp tôi vậy?”  

Leeteuk chậm rãi đẩy đẩy gọng kính: “Đạp cậu luôn tốt hơn là đạp mìn”. Cậu gần đây giống như bãi mìn vậy, làm gì cũng đều có thể khiến Boss không vui, mấy người bọn họ tránh được thì cố mà tránh.

Heechul đang muốn nói gì, lại nghe thấy Sungmin gọi một tiếng rồi từ trong thư phòng chạy ra kéo tay mình, phấn khích nói: “Heechul, Heechul, chúng ta sắp là đồng nghiệp rồi. Anh Cho nói nếu như lần này tôi có thể giúp đỡ bắt được ác linh, thì coi như tôi đã vượt qua phần thi sát hạch, sẽ được nhận vào công ty làm việc với mọi người. Tôi sắp có việc làm rồi, ha ha, vui quá đi mất, tôi sắp có việc làm rồi, có thể đi làm rồi! Tôi phải gọi điện cho mẹ, gọi điện cho Ryeowook, tôi sắp có việc làm rồi”.

Cậu vui đến mức cuống quýt cả lên, việc làm à, bạn học khác đều đi làm sắp được một năm rồi, chỉ có cậu nộp nhiều hồ sơ như vậy nhưng đến mép bàn làm việc cũng vẫn chưa sờ được tay vào. Tuy rằng bố mẹ thừa khả năng cho cậu cuộc sống vui vẻ vô ưu, nhưng cậu vẫn muốn tự lực cánh sinh, chứng minh mình cũng có giá trị. Huống hồ là làm hàng ma sư, diệt gian trừ tà, duy trì chính nghĩa, đó chính là lý tưởng từ nhỏ của cậu! Sungmin có nằm mơ cũng không nghĩ được rằng, mình lại có được cơ hội làm công việc này.

“Cậu biết bắt quỷ?”. Heechul đột nhiên hỏi.

Sungmin ngẩn ra, lắc đầu.

“Ngoài cái mũi rất linh ra, có thể qua được kết giới, cậu còn khả năng hàng ma nào nữa?” Heechul rất hiếu kỳ.

Sungmin lại lắc đầu, cậu thực sự vẫn chưa hiểu hết hàng ma sư là cần đến bản lĩnh gì.

“Vậy cậu có sợ những yêu ma kia giết mình không? Làm hàng ma sư mà không có bản lĩnh phòng thân sẽ rất nguy hiểm đó.” Heechul có chút khâm phục đối với lá gan của Sungmin, cái gì cũng không biết, nhưng vẫn coi mọi chuyện là đơn giản.

Leeteuk đá Heechul một cái, biết cậu ấy không phải cố ý dội nước lạnh, nhưng như thế này rõ ràng là đang làm bẽ mặt Boss. Heechul nhận cái đá này, đột nhiên tỉnh ngộ, quay đầu ngó một cái. Quả nhiên Boss đang sầm mặt nhìn cậu.

Heechul lại cười ngốc nghếch, nhanh chóng tự cứu mình, nói với Sungmin: “À cái đó, cậu có thiên phú, lợi hại như thế, huấn luyện thêm một chút là sẽ không vấn đề gì. Nếu không được, công ty chúng tôi cũng có bộ phận văn phòng, rất nhẹ nhàng, ha ha, rất an toàn, thật đó”.

Sungmin nghe thấy vậy, lại vui vẻ trở lại. Đúng thế, đúng thế, lúc mới bắt đầu làm gì có ai biết được hết mọi thứ, đều phải qua huấn luyện mới thành thục được. Cậu nỗ lực cố gắng, chắc chắn cũng có thể làm tốt.  

Kyuhyun lúc này mới nói: “Đừng vội vui mừng, tất cả đợi cậu qua bài kiểm tra sát hạch rồi mới có thể tính. Hơn nữa cậu không có tư cách của hàng ma sư, cũng chưa có năng lực nghiên cứu, cho nên cứ coi như đi làm, cũng chỉ có thể là trợ lý mà thôi”.

“Không vấn đề, không vấn đề. Tôi sẽ cố gắng.” Sungmin gật mạnh đầu, trợ lý văn phòng cũng là công việc, một chiếc đinh vít cũng có thể có tác dụng lớn.

Kyuhyun quay sang Heechul và Leeteuk: “Heechul, cậu phụ trách dán bùa dàn trận, thiết lập hệ thống phòng vệ. Leeteuk, cậu đưa Sungmin đi làm thăm dò, phân tích mục tiêu”.

Mấy người đều gật đầu nhận lệnh, nhanh chóng ai vào việc nấy. Leeteuk lại đem hai linh hồn thu thập được bên dưới lên, như thế này tính ra, tất cả là thu được năm linh hồn vô chủ. Kangin cùng Kyuhyun đi vào trong thư phòng nhỏ, phía cảnh sát bọn họ không hề nhận được báo án nào, nhưng đồng thời ở cùng một chỗ xuất hiện năm linh hồn vô chủ mới, điều này chứng tỏ gần đây chắc chắn xảy ra án mạng. Kyuhyun có thể căn cứ vào tin tức hồn phách truyền đạt, chỉ cho bọn họ một chút phương hướng.

Sungmin xốc lại hai mươi phần tinh thần, nghiêm túc nỗ lực, mong muốn nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh. Donghae đem bản vẽ thiết kế tòa nhà, bản thiết kế đường ống ra, scan vào máy tính rồi gửi một phần về công ty. Sau đó anh nhanh chóng dùng phần mềm đồ họa chuyển bản thiết kế này từ dạng mặt phẳng sang dạng 3D. Sau đó căn cứ vào các số liệu thiết kế không gian vũ trụ và âm dương, bát quái, nguyên lý trận pháp huyền học, tìm ra những chỗ ác linh dễ dàng lẩn trốn nhất trong khắp tòa nhà và những tuyến đường có khả năng chạy thoát. Ngoài ra còn đánh dấu cả những vị trí thích hợp có thể bố trí phong ấn và dán bùa bày trận.

Heechul ngồi bên cạnh chuẩn bị một đống bùa chú, còn có mấy chiếc camera giám sát. Cậu bảo với Sungmin, để cẩn trọng phòng ngừa ác linh chiếm thân thể người khác làm rối loạn tai mắt, còn cần phải lắp đặt camera ở một số điểm trọng yếu. Tất cả những điểm này sẽ được thể hiện trên bản vẽ rồi chuyển về công ty và máy tính của mọi người.

Chẳng bao lâu sau, Donghae làm xong bản đồ không gian, gửi những thứ này vào điện thoại của Heechul, rồi lại điều một số đồng nghiệp từ dưới lầu lên. Heechul phân phát thiết bị và bùa chú cho những người này, bọn họ cùng mang theo đồ rồi xuất phát.

Leeteuk bên kia và công ty cũng đã đem chỗ tư liệu chủ hộ tiến hành phân tích cùng tiến độ, anh giảng giải cho Sungmin phương thức làm việc này. Phía công ty kết nối với những kho dữ liệu lớn như hệ thống an ninh quốc gia, hệ thống giao thông, và hệ thống quản lý hành chính…, còn cả kho dữ liệu hồn phách vô cùng lớn nữa.

Vụ án lần này, thực ra cũng chẳng coi là vụ gì to tát, chỉ cần tiến hành đối chiếu tư liệu của chủ hộ sống trong tòa nhà, xem những gia đình này có quan hệ gì với những người chết mà hồn phách không có trong kho dữ liệu của công ty hay không. Những người mới mất, nguyên nhân tử vong không bình thường, hoặc là trước đó có tích oán kết thù, rất có khả năng là mục tiêu công kích của ác linh lần này.

Căn cứ vào biểu hiện hồn lực của ác linh lần này, thu thập dữ liệu về thời gian tử vong mở rộng đến khoảng trên mười năm. Ngoài ra còn phải điều tra xem thời kỳ gần đây các gia đình đã xảy ra những chuyện gì. Xét về phương diện thời gian, ác linh chọn thời điểm này để ra tay, có phải là đang có nhân tố nào đó kích thích nó hành động hay không.

Sungmin nghiêm túc lắng nghe, trong lòng vừa ngưỡng mộ những phương pháp hiện đại của bọn họ, vừa nỗ lực “tiêu hóa” hết những thông tin này. Sớm đã quên bẵng đi mất chuyện phải gọi điện cho Ryeowook.

Bận như vậy đã quá cả giờ ăn trưa, phía công ty bên kia lại phái người đưa cơm rất thịnh soạn đến, vừa nhìn đã thấy đạt tiêu chuẩn phục vụ bên ngoài của nhà hàng lớn. Sungmin nhìn thấy có đồ ăn ngon, hơn nữa toàn là những món mình thích, vui vẻ vô cùng, cảm thấy đãi ngộ của công ty thực sự rất tốt, chuyện đó càng khiến cậu thêm mong muốn được vào công ty này làm việc.

Heechul nhét đồ ăn vào miệng, không nhẫn nại được ngồi xuống bên cạnh Leeteuk buôn chuyện một chút: “Anh nói xem, vì sao khi chúng ta đưa đội ra ngoài làm nhiệm vụ chăm chỉ thế này mà cũng chỉ có cơm hộp tiêu chuẩn hai rau hai thịt?”.

Leeteuk thành thật nói: “Cậu có thể xin với Boss hộp cơm toàn rau, hai rau hai thịt cho vào bụng cậu có chút lãng phí đấy”.

Heechul trừng mắt lườm anh, lại dịch sang bên cạnh Sungmin: “Sungmin, cậu nhất định phải vào công ty, sau này tôi ra ngoài làm nhiệm vụ phải đưa cậu đi, cùng cậu làm việc là tốt rồi”.

Sungmin cho rằng Heechul đang khen mình thông minh, được việc, chăm chỉ phấn đấu, vui vẻ cười híp mắt.

Sau bữa trưa, kết quả phân tích tài liệu của công ty gửi tới, trong tòa nhà có ba mục tiêu khả nghi:

Thứ nhất: Nhà Song In ở phòng 201, em trai của ông ta là Song Ah mười lăm năm trước bị tố cáo là biển thủ tài sản của công ty gia đình, bị anh trai là Song In khai trừ. Song Ah trong nhiều năm nhiều lần uy hiếp đe dọa, Song in báo cảnh sát ba lần. Sau đó Song Ah thắt cổ chết, phía cảnh sát lập án điều tra, cuối cùng đưa ra kết luận là tự sát. Hồn phách ông ta trong kho dữ liệu hồn phách hiển thị là không có. Song In chuyển đến tòa nhà này vào năm năm trước. Ba tháng trước lại đăng ký mở một công ty mới, bằng độc quyền sáng chế cho một thiết bị kỹ thuật ông ta xin từ hai năm trước đến vừa rồi mới được cấp, thiết bị này năm đó là do Song Ah phụ trách nghiên cứu.

Thứ hai: Nhà Sung Ji ở phòng 1106. Mười hai năm trước chồng ngoại tình, Sung Ji gây rùm beng với kẻ thứ ba tên Kang Dong, nhiều lần chửi rủa sỉ nhục Kang Dong ở chỗ đông người. Kang Dong báo cảnh sát tổng cộng năm lần. Sau đó Kang Dong bỏ thuốc hại chết chồng của Sung Ji, để lại di thư rồi cũng tự mình dùng độc tự vẫn. Sung Ji tái hôn từ năm trước, chuyển đến tòa nhà này vào năm năm trước, khi nó vừa xây dựng xong. Hồn phách của Kang Dong cũng không tìm thấy trong kho số liệu. Ngày chết của cậu ta là mười lăm tháng Tám.

Thứ 3: Nhà Kim Jiyong ở phòng 1503. Vợ trước của anh ta Lee Yeon mãi không mang thai, bị mẹ chồng sỉ vả mắng chửi nhiều lần, báo cảnh sát ba lần. Có báo cáo kiểm tra vết thương, nhưng cuối cùng đều chủ động hủy án. Mười năm trước Lee Yeon nhảy lầu tự sát, hồn phách vẫn chưa tìm thấy được. Kim Jiyong sau này vẫn luôn sống độc thân, cho đến năm năm trước mới lấy Park Soo nhỏ hơn mình mười hai tuổi, chuyển nhà đến tiểu khu này, hai tháng trước sinh được một bé trai. Thời gian Park Soo nằm viện sinh con, mẹ Kim Jiyong là Kim Eun Rae vì vấn đề sinh đẻ từng ở viện chửi mắng làm loạn nhiều lần. Bệnh viện báo cảnh sát một lần, phía cảnh sát giải quyết hòa giải.

Leeteuk sau khi nhận được tài liệu, xác định những hộ này là mục tiêu nghi vấn, bàn bạc với Heechul vị trí lắp đặt camera giám sát mini ở những tầng này. Sau đó Heechul đưa mấy vị hàng ma sư kia tiếp tục đi lắp đặt, còn Leeteuk đưa Sungmin và cảnh sát Kangin cùng đi điều tra các mục tiêu.

Kyuhyun ngồi trong thư phòng nhỏ của Sungmin, thu hồi lại năng lượng trước đó đã tung ra. Đây là bài kiểm tra sát hạch của Sungmin, anh không định giúp cậu gian lận. Thời khắc gặp ma đã bắt đầu rồi, có những chuyện có lẽ đến giờ anh cũng chẳng thể ngăn nổi nữa. Cho nên cậu cần phải nhanh chóng trưởng thành một chút, sau này đủ khả năng để đối mặt với mọi thứ, có nhiều chuyện còn nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều.

Kyuhyun nhìn nhìn lòng bàn tay mình, năng lực của Sungmin vượt quá sức tưởng tượng của anh, anh dường như lại tìm thấy một tia hy vọng rồi. Đã có thời điểm, anh bị hiện thực giày vò khiến cho bản thân không còn dám ôm bất cứ hoài bão nào nữa, cho rằng sẽ không bao giờ đạt được. Nhưng chính vào hôm nay, sự việc không thể nào đó lại xảy ra.

Lần này, nếu như anh có khả năng tìm lại được, vậy làm sao có thể buông tay?  

Sungmin cùng Leeteuk vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy trong phòng 1503 thấp thoáng truyền đến tiếng mắng chửi. Mấy người nhìn nhau, quyết định bắt đầu điều tra từ tầng hai.

Trong phòng 1503, Kim Eun Rae cầm chổi lông gà vụt Park Soo. Bởi vì bà ta trách cứ Park Soo chuyện đưa con ra ngoài đi dạo, cô con dâu này lại còn dám cãi. Bà già tức giận, cầm chổi lông gà đánh Park Soo một trận rất nặng tay.

Kim Jiyong thấy vậy vội vàng kéo mẹ ra. Park Soo bị vụt vào lưng, sau đầu, đau đến mức choáng váng, cô vừa tức vừa oán, chạy vào phòng trong khóc, tiếng chửi mắng của mẹ chồng bên ngoài phòng khách vẫn nghe thấy rõ mồn một.

Park Soo hận bà già này, cô thật sự hận. Cô không biết vì sao một người già lại độc ác tàn nhẫn như thế. Cô đã ở nhà này rồi, đã là con dâu rồi, vậy mà sao cứ giống như một người ở vậy? Có khi, còn không bằng cả người ở.

Cô đã từng nghĩ tới việc ly hôn, nhưng người chồng Jiyong này thực sự vẫn rất tốt với cậu, chỉ là anh ta quá sợ mẹ mà thôi. Hơn nữa khi cuộc hôn nhân của bọn họ đã gần như không thể cứu vãn, cô lại phát hiện mình có mang. Khi đó cô nghĩ có con rồi, đúng như ý của lão thái bà thì những ngày sau này sẽ tốt hơn. Nhưng mà không phải, vẫn chẳng có gì thay đổi cả.

Park Soo càng nghĩ càng giận, cảm thấy càng lúc càng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, vừa rồi cô thiếu chút nữa muốn xông vào trong bếp cầm lấy con dao liều mình với mụ già cay nghiệt mãi không chịu chết này.

Sau lưng rất đau, lúc bị đánh lên đầu, trong phút chốc cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung ra. Park Soo nắm chặt tay lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cô rất muốn hét lên, cô muốn phát cuồng, cô muốn hủy diệt tất cả.

Sungmin không để ý tình hình đang xảy ra trong phòng 1503, cả nhà này dăm ba bữa lại cãi lộn nhau, những người làm hàng xóm như bọn họ sớm đã biết rồi. Lúc này cậu đang tập trung toàn bộ tâm trí cho chuyện kiểm tra sát hạch. Lần đầu tiên tham gia thẩm vấn, vừa hiếu kỳ vừa căng thẳng. Cậu đi cùng với bọn Leeteuk, gõ cửa phòng 201, phòng của Song In.

Người ra mở cửa chính là Song In, ông ta hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt vuông vức. Cảnh sát Kangin rút thẻ cảnh sát ra, nói trong tiểu khu này xảy ra một vụ trẻ con bị bắt cóc chưa điều tra ra, bởi vì có người tận mắt nhìn thấy nghi phạm đi qua tầng hai, cho nên phía cảnh sát tiến hành thẩm vấn một chút theo quy trình. Song In thận trọng xem xét thẻ cảnh sát, rồi cũng đồng ý phối hợp trả lời một số câu hỏi.  

Điều khiến Sungmin kinh ngạc đó là, chẳng cần ai bảo, Leeteuk đã tự động diễn vai người nhà của đứa trẻ, qua cử chỉ lời nói đều cố tình ám chỉ chuyện này rất kỳ quái, nghi phạm giống như quỷ vậy trong chốc lát đã không thấy đâu nữa. Anh ta làm ra vẻ kinh hãi, miệng co giật dữ dội. Kangin dường như chẳng bất ngờ gì với biểu hiện của Leeteuk, rất âm thầm phối hợp, đối thoại vô cùng khớp với vai cảnh sát phá án và người nhà nạn nhân đang kích động.

Song In nghe xong những lời này vẫn rất bình tĩnh, quay lại khuyên Leeteuk đừng quá mê tín, phải quan tâm tốt đến trẻ con. Sau khi Kangin biểu thị muốn vào phòng xem xét, ông ta cũng rất thoải mái để Kangin đi vào kiểm tra một vòng, nhưng Leeteuk và Sungmin thì bị ông ta ngăn lại ở ngoài cửa. Sau một hồi nói chuyện, Kangin để lại danh thiếp cho Song In, bảo ông ta phát hiện bất cứ điểm nào khả nghi thì gọi điện thoại cho mình. Sau đó cả nhóm người từ biệt rời đi.

Vào trong thang máy, bọn họ lại lên phòng 1106, Sungmin cố gắng ghi nhớ mỗi câu nói và phản ứng của Song In, còn móc từ túi quần ra một cuốn sổ nhỏ.

Đến phòng 1106, phát hiện cả nhà Sung Ji vỗn dĩ đã chẳng còn ai ở đây, trước đó hai năm bọn họ đã mua một căn nhà mới và dọn đi rồi, căn hộ này hiện tại họ đang cho thuê. Người thuê phòng tên Han Woo, Kangin xem lại những tư liệu về anh ta, kiểm tra chứng minh thư, rồi cũng dùng kịch bản cũ để yêu cầu kiểm tra đối với căn phòng theo thông lệ.

Han Woo rất trẻ, mới hai mươi tư tuổi, nhìn thấy cảnh sát thì có chút căng thẳng, mức độ phối hợp tương đối cao, cũng không hề ngăn cản Leeteuk và Sungmin vào phòng xem xét.

Leeteuk gửi tư liệu của Han Woo cho Donghae, Donghae trả lời rất nhanh, bối cảnh của Han Woo rất đơn thuần, không chỗ nào khả nghi. Thế là, bây giờ chỉ còn lại nhà Kim Jiyong phòng 1503.

Khi quay lại đến tầng mười lăm, mọi người nhìn cửa phòng 1503 một cái, đều e ngại vì vừa rồi hình như nhà này có cãi nhau. Sungmin đề nghị đối với nhà này thì đừng dùng việc trẻ con bị bắt cóc làm lý do, bởi vì bà lão ở nhà này có kiểu lo lắng thái quá đối với đứa cháu của mình, hai người con thường xuyên bị bà lão này mắng vì chuyện của đứa trẻ, hàng xóm của bọn họ đều đã từng nghe thấy. Nếu như dùng lý do này, sợ là sẽ làm tăng thêm phiền phức cho nhà họ, ngược lại còn không nhận được sự phối hợp.

Kangin tán đồng gật đầu, và bảo Sungmin sắp xếp lần thẩm vấn này. Sungmin và nhà Kim Jiyong vì cùng ở chung một tầng lầu, bình thường tuy không coi là thân thiết, nhưng ra ra vào vào cũng thường xuyên gặp mặt, thường xuyên chào hỏi, nói dăm ba câu chuyện phiếm. Cậu đưa Leeteuk qua đó, nói đây là anh họ cậu, đến nhà cậu chơi, nghe nói hàng xóm có người mới sinh em bé, bởi vì chị dâu cũng vừa mang thai, nên muốn đến thăm hỏi, học cách chăm sóc em bé.

Không khí trong nhà 1503 không được tốt lắm, nhưng Jiyong nghe nói cũng là người sắp làm bố, vẫn mời bọn họ vào trong. Bà lão rất không vui, mặt tối sầm ôm đứa bé đi vào trong phòng. Park Soo thì cứ ở trong phòng đóng cửa không ra.

Leeteuk rõ ràng có chút ngại ngùng, mau chóng hỏi han những vấn đề liên quan tới việc mang thai và sinh con, sau đó cùng với Sungmin nhanh chóng cáo biệt.

Jiyong cũng hơi lúng túng khi tiễn họ ra cửa, đến cửa còn nói xin lỗi với Sungmin vì tiếp đãi không chu đáo, hôm nay trong nhà có chút chuyện. Sungmin liên tiếp xua tay nói bọn họ đã mạo muội làm phiền rồi. Leeteuk nhân lúc đứng ở ngoài, chỉ chỉ vào tấm gương và bùa giấy trên cửa, nhỏ tiếng hỏi Jiyong: “Người lớn trong nhà anh cũng nghiên cứu cái này sao? Nhà tôi mới có một người chết, kết quả không lâu sau vợ tôi lại có thai. Người lớn trong nhà đều nói là có điềm không tốt, phải đưa vợ tôi đi làm phép gì đó, nói như vậy thì mới có thể giữ được cho đứa bé trong bụng bình an. Vợ tôi không tin những điều này, cảm thấy không tốt cho em bé, cứ luôn bực tức với mẹ tôi”.

Jiyong nghe thấy lời này, liền thở dài: “Trong nhà tôi cũng như vậy, cứ thuận theo người lớn đi, tuổi tác cao rồi, rất khó để nói thông được. Nhưng mà, cũng phải nói, trong nhà tôi thật sự là có xảy ra chút chuyện lạ, nhưng việc mẹ tôi thích bái Phật, xem số mệnh, làm phép gì đó, ngược lại cũng phần nào trấn áp được những điềm xấu, trong nhà cũng vẫn luôn bình an. Cho nên nói đến chuyện này, cũng không phải là hoàn toàn không có lý. Nhiều khi nghe lời người lớn cũng chẳng thiệt gì”.

Leeteuk vẻ mặt căng thẳng: “Chuyện lạ, nhà tôi cũng có. Trong nhà anh là thế nào?”.

Jiyong đang muốn trả lời thì bà lão đột nhiên ôm đứa bé chạy ra cửa, càu nhàu: “Jiyong, nói chuyện gì mà nói lâu thế, mau về đi”. Jiyong bị mẹ cắt lời thì ngại ngùng xin lỗi, tiễn Sungmin và Leeteuk đi. Cửa phòng 1503 đóng lại rất nhanh.

Vào đến trong nhà, Sungmin lấy quyển sổ nhỏ ra, đem những thứ nhìn thấy ở phòng 1503 ghi lại, cậu xem lại cẩn thận hai lượt những ghi chép của mình trên giấy, không ngăn được có chút nản lòng, gần như chưa thu hoạch được gì cả.

Leeteuk và Kangin cũng bắt đầu xem xét lại các đầu mối. Đầu tiên là Song In ở tầng hai, ánh mắt của ông ta đoan chính, đủ sự ngay thẳng. Phản ứng đối với những chuyện siêu nhiên lại hết sức bình tĩnh, chắc là chưa từng gặp qua chuyện gì không bình thường. Nếu như ác linh này là em trai của ông ta, vậy mười năm qua chắc chắn thỉnh thoảng cũng ở xung quanh gây phiền nhiễu, cứ coi như trước đây không vào được tòa nhà này, thì nhất định cũng sẽ có cách tiếp xúc với ông ta ở những chỗ khác mới phải. Thông thường nếu ông ta thực sự là mục tiêu của ác linh, chắc chắn sẽ phải trải qua một số chuyện kỳ quái, đối với những chuyện tâm linh quái dị sẽ rất mẫn cảm. Nhưng phản ứng của Song In lại hoàn toàn không như vậy. Cho nên bọn họ đều cảm thấy khả năng là Song In này không lớn.

Phòng 1106 xem ra thì ít khả nghi nhất, bởi vì cả nhà Sung Ji đều không ở đây, người thuê nhà Han Woo cũng không có chỗ nào không bình thường. Nhưng khi bọn Leeteuk vào nhà kiểm tra, lại phát hiện trong nhà có một gian phòng bị khóa. Han Woo nói đó là phòng để đồ cũ, tất cả đồ của chủ nhà đều để ở đó, còn anh ta chỉ thuê một phòng, cho nên từ trước đến nay chưa từng mở căn phòng đó ra.

Muốn truy tìm tung tích của linh hồn, rất nhiều khi phải dựa vào bản năng, hướng theo những chỗ có đồ vật thân thuộc của người đó, cho nên trong tập tục truyền thống, người trên trần thế mong muốn gặp mặt người thân đã chết, thì phải đưa ra các loại đồ như quần áo vật dụng của người thân, mới có thể triệu hồi bọn họ quay về. Vì vậy, nếu như Kang Dong không biết rằng Sung Ji đã chẳng còn ở đó, mà trong những đồ đạc cũ lại có thứ gì Kang Dong hoặc là chồng trước của Sung Ji đã từng sử dụng, thì nó vẫn rất có thể hấp dẫn ác linh đến. Vì vậy khả năng ác linh ở trong nhà này vẫn không thể hoàn toàn loại trừ.

Phòng 1503 đương nhiên là mục tiêu khả nghi nhất, bà già hung ác, cô con dâu tràn đầy oán khí đóng cửa không thấy mặt, trên cửa nhà còn treo tấm gương trừ tà và lá bùa thực chất chẳng có tác dụng gì nhưng lại tràn đầy ý khiêu khích. Trong phòng cũng bày lò hương, treo kiếm gỗ đào, vừa nhìn thấy là biết bọn họ vô cùng tin tưởng, không chút nghi ngờ đối với những chuyện siêu nhiên. Hơn nữa Jiyong cũng nói trong nhà có xảy ra chuyện lạ. Những người trong nhà này lại vô cùng mẫn cảm đối với mọi sự việc, cũng có khả năng đã từng bị ác linh quấy nhiễu sinh ra chột dạ dẫn tới những hành động như vậy. Cho nên khả năng nhà này có ác linh là vô cùng lớn.

Chỉ có điều bọn họ đi một vòng trong ba nhà này, máy thăm dò yêu ma đều không có bất kỳ hiển thị nào, chứng tỏ ác linh vẫn chưa vào, nó chắc vẫn đang ẩn nấp ở chỗ nào đó trong toà nhà. Sungmin vừa nghe vừa nhanh chóng ghi lại, những điều nghe thấy nhìn thấy đều giống nhau, nhưng những người khác lại thu được tương đối nhiều thông tin.

Leeteuk vừa phân tích, vừa mở phần mềm trong máy tính ra, mở mấy cửa sổ trên màn hình, lại là hình ảnh của thang máy, đại sảnh và hành lang mấy tầng trong tòa nhà.

Leeteuk giải thích với Sungmin: “Chúng ta có thể giám sát  tình hình dựa vào hình ảnh theo dõi hành lang tầng hai, mười một, mười lăm, còn có cả thang máy và đại sảnh. Bởi vì trong cầu thang bộ đều đã phong ấn rồi, ác linh chỉ có thể thông qua đường ống, hoặc là hành lang và thang máy để hành động, như vậy chúng ta sẽ dễ dàng tìm được nó”.

“Nhưng như thế này, có phải là nó biết chúng ta muốn bắt nó rồi không?”

“Đương nhiên, khi nó vào trong tòa nhà này, gặp phải phong ấn, thì đã chuẩn bị tâm lý rồi. Trước đó Boss có giải phóng năng lượng để dọa nó một chút, sau đó  nó sẽ phát hiện phạm vi hoạt động của mình đã bị hạn chế, dựa theo tâm lý của ác linh thông thường mà nói, bây giờ nó chắc là đang cảm thấy rất căng thẳng.”

Sungmin trợn trừng mắt: “Còn phân ra bình thường và không bình thường? Trong ác linh còn có loại biến thái nữa sao?”.

Donghae cười: “Có chứ, chúng tôi còn có bài học “Tâm lý học phi nhân loại”nữa đấy”.

“Ồ hay quá, tôi cũng muốn học môn này.” Sungmin há hốc miệng: “Anh Shin, có phải nếu tôi không làm vướng chân mọi người, bắt được ác linh về thì có thể coi là qua bài kiểm tra rồi?”.

“Cậu yên tâm đi, cậu chẳng thể làm vướng chân chúng tôi được đâu. Chúng ta bây giờ chẳng qua chỉ đang giám sát tình hình mà thôi, đến lúc đó bắt nó lại là được rồi.” Leeteuk vừa nói vừa đưa cho Sungmin một thiết bị liên lạc. Donghae giúp cậu đeo lên rồi điều chỉnh lại tần số.

Leeteuk nói: “Người trong tổ của chúng ta khi có bất cứ hành động gì đều liên lạc thông qua thiết bị này. Cậu đã tham gia hành động, cũng nên đeo một cái để tiện việc liên lạc”.

Đúng lúc này Kangin nhận được một cuộc điện thoại, liên quan đến năm linh hồn mới kia. Trước đó Kyuhyun có báo cho ông, hình ảnh trong ý thức của hồn phách kia chính là một công trường đang thi công dở. Nhưng một khu đất công trường như vậy nếu thực sự có tới năm án mạng, thì chắc chắn nhân viên phụ trách liên quan sẽ báo cảnh sát. Đã không có động tĩnh gì, chứng tỏ khu đất này là nơi bỏ hoang, là chỗ không người giám sát. Cho nên bọn họ thu gọn phạm vi tìm kiếm, lục soát ở những khu công trường còn dang dở xung quanh tòa nhà. Quả nhiên quá trình tìm kiếm có chút phát hiện. Kangin nhanh chóng báo cáo cho Kyuhyun, sau đó xuất phát đến gặp các tổ viên của ông ta.

Sungmin lúc này nhớ ra trong nhà còn có vị khách quý là Boss, liền nhanh nhanh chóng chóng chạy đến thư phòng ngó nghiêng, nịnh bợ lãnh đạo chẳng có gì sai cả.

Kyuhyun đang gọi điện thoại, anh ngồi vào ghế tựa của cậu. Rõ ràng chiếc ghế đó rất nhỏ, bàn sách của cậu bày đầy một hàng cây xương rồng, còn đặt cả búp bê nhân vật hoạt hình nữa, bày biện rất là lòe loẹt, phong cách chẳng ăn khớp chút nào với khí chất nghiêm nghị của Kyuhyun. Nhưng Kyuhyun lại không thấy khó chịu, tự tại an nhiên giống như đó vốn dĩ là ngôi báu của mình. Anh nhìn thấy Sungmin ở ngoài cửa thò đầu vào thăm dò, thế là vừa nói chuyện điện thoại, vừa vẫy vẫy tay với Sungmin, rất tự nhiên gõ gõ vào chiếc cốc của mình. Anh hiển nhiên sai khiến người khác như vậy, Sungmin cũng không cảm thấy có gì không đúng, cậu ân cần bưng chiếc cốc lên, lật đật đi đổi trà nóng cho Boss.

Đợi cậu bưng trà nóng vào, Kyuhyun đã nói chuyện điện thoại xong, anh nhìn chăm chăm vào máy tính nhưng cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì. Thấy Sungmin bước vào, anh đột nhiên mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng cảm ơn cậu. Vẻ đẹp trai trên khuôn mặt kia suýt chút nữa khiến Sungmin ngất xỉu, cậu cố nén không đỏ mặt, giữ chặt trái tim đang đập thình thịch của mình, chạy vụt ra phòng khách nhanh như một làn khói.

Sungmin quay lại phòng khách thì thấy Leeteuk và Donghae đang ha ha cười lớn. Cậu chột dạ còn cho rằng bọn họ đã phát hiện ra mình bị sắc đẹp của Boss mê hoặc, nhưng liền sau đó lại nhìn thấy cảnh vui trên màn hình camera giám sát, hóa ra là trong hành lang tầng mười lăm, Heechul đang cãi nhau với một người con trai. Sungmin nhìn cẩn thận một lượt, người con trai đó lại chính là Hankyung.

 .
.
.

Kết thúc chương 7

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.