Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 8
.
.
.
Heechul lúc này thực sự cảm thấy mình xui xẻo tận mạng. Cậu bố trí xong hệ thống camera giám sát, sau đó cùng đồng nghiệp xuống xe dưới lầu, đem những đồ cần chuẩn bị sắp xếp lại một chút rồi cầm mấy thiết bị cơ bản đặt vào trong túi, chuẩn bị mang lên.
Kết quả khi cậu vào trong tòa nhà, đúng lúc cửa thang máy đang đóng, trong thang máy là một chàng trai trẻ tuổi tay cẩm một bó hoa sô cô la lớn rất khoa trương. Heechul lớn tiếng bảo đợi, nhưng người thanh niên kia lại không giúp ấn nút thang máy.
Heechul chạy thục mạng, chặn được cửa thang máy ở ngay giây cuối cùng. Cửa mở, cậu loạng choạng đi vào, không may đổ nhào về phía người con trai kia. Trên tay người đó có một bó hoa sô cô la lớn như vậy, vốn dĩ đã không dễ cắm, lại bị ngã vào, bó hoa liền rơi xuống đất. Anh ta cuống quýt khom người muốn nhặt, nhưng lại vô tình va vào Heechul một cái. Heechul vẫn còn đứng chưa vững, lần này bị ngã nhào xuống đất, ngồi phịch vào bó hoa sô cô la kia chính xác không sai chút nào.
“Ai da, mông của tôi!”
“Ai da, sô cô la của tôi!”
Cửa thang máy đóng lại, mang hai người lửa giận bốc cao đến ba trượng cùng đi lên.
Heechul vẫn ngồi nguyên đó, gỡ ba lô xuống vứt sang một bên, cẩn trọng nhìn nhìn phía dưới của mình. Bây giờ đang giữa mùa hè, nhiệt độ tăng cao, sô cô la đã mềm ra, cậu ngồi phệt mông xuống thế này vừa hay làm nát bét bó hoa sô cô la ấy, cách qua lớp vải bò dường như vẫn còn cảm thấy cái dính dính ướt ướt, thật là buồn nôn.
Mặt Hankyung tái xanh lại, ngón tay anh chỉ vào mũi chàng trai lỗ mãng này, trong đầu đã lướt qua những lời mắng chửi ác độc đến tám lượt, nhưng nhất thời tức giận quá, lại không biết nên chửi thế nào cho hả, chỉ “Cậu, cậu…” suốt một thôi một hồi.
Hankyung sau khi tốt nghiệp thì trở về kế thừa sản nghiệp của gia đình. Vừa rồi anh cùng bố ra nước ngoài công tác, học hỏi một chuyến, mới chớp mắt mà đã qua cả tháng. Bây giờ khó khăn lắm mới được quay về. Buổi sáng nay vừa xuống máy bay, anh đã lập tức mua quà đi tìm Sungmin, dự định tới lấy lòng cậu.
Sungmin này, lúc đầu anh chỉ cảm thấy cậu rất thú vị, cặp mắt to tròn, biểu hiện sinh động dễ thương. Nhưng theo đuổi lâu rồi, anh lại thấy cậu rất hoạt bát, vốn dĩ là thực sự đáng yêu. Cứ thế theo đuổi mãi, quả thật đã thành nghiện mất rồi. Bây giờ vừa về nước, bản thân đang rất mệt mỏi, anh còn chẳng thèm đế ý đến sự chênh lệch thời gian, vội vội vàng vàng chạy đến cửa hàng đặt một bó hoa sô cô la siêu lớn. Ấy thế mà ngay đến cửa nhà Sungmin anh còn chưa sờ vào được, thì đã bị chàng trai đáng ghét này hạ mông xuống làm hỏng mất quà rồi. Như thế này bảo anh làm sao không giận cơ chứ?
Heechul cũng bừng bùng tức giận. Tên mặt trắng đáng chết, giả bộ si tình gì chứ, sô cô la thì dùng hộp gói vào, cầm mà ăn, lại đi trưng ra để ngắm làm gì, gói thành bó hoa to đùng thế này định gọi quỷ chắc, buồn nôn quá.
Heechul dứt khoát không đứng dậy, ngẩng phắt lên, trừng mắt khiêu chiến với Hankyung. Hai người nhìn nhau một hồi, đều đem những lời mắng chửi tua đi tua lại trong não đến mười tám lần, cuối cùng chỉ “hừ” một tiếng rổi quay đầu đi. Lúc này Heechul mới vô tình nhìn thấy camera giám sát trong thang máy. Bà nội ơi, đến giờ cậu mới nhớ ra, tín hiệu của máy giám sát này truyền thẳng đến công ty. Bộ dạng cậu bây giờ xấu xí như thế, không những đã bị Leeteuk nhìn thấy, Donghae nhìn thấy, Boss nhìn thấy, sợ là cả công ty cũng đã nhìn thấy rồi, vậy cậu sẽ bị cười nhạo bao lâu đây?
Heechul hận đến mức tê cả răng, cơn bực tức trào lên khiến đầu cậu choáng váng, lúc này thang máy vừa khéo kêu “ting” một tiếng, cửa mở ra, Heechul nhìn lên, vừa hay đúng là tầng mười lăm cậu muốn đến. Cậu dịch sang một chút đứng bật dậy, nhanh tay nhặt lấy túi thiết bị, rồi như vừa mất đi lý trí. Làm một động tác khiến, mọi người đang nhìn màn hình giám sát phải bật cười.
Cậu vơ lấy một nắm sô cô la, cũng chẳng để ý đến bẩn dính hay không, đập thẳng vào mông Hankyung, còn dùng sức xoa xoa mấy cái. Động tác của cậu rất mau lẹ, làm xong liền chạy như bay ra khỏi thang máy, trực tiếp xông vào phòng 1506 nhà Sungmin.
Hankyung ngây ra một hồi, anh lớn như vậy rồi, dựa vào bối cảnh giàu có, tướng mạo anh tuấn, tài ăn nói giỏi giang, từ nhỏ đã nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao người, nào có phải chịu ấm ức vậy bao giờ. “Ông già” lỗ mãng này, ngồi nát bét sô cô la của anh, anh đã không thèm nói, lại còn dám lấy sô cô la xoa vào mông anh!
Mông của anh! Lại bị “ông già” sàm sỡ rồi! Nhục nhã quá!
Tuy mông anh không phải là chưa bị sờ qua, nhưng mà chỉ có trong một loại hoàn cảnh đặc biệt mới có thể sờ. Huống hồ, ngay cả là trong cái loại hoàn cảnh ấy, cũng chưa đến lượt “ông già” lỗ mãng này sờ.
Hankyung nổi cơn thịnh nộ, anh xông ra khỏi thang máy, giữ lấy Heechul, lớn tiếng mắng chửi. Heechul đương nhiên cũng không cam tâm lép vế, dám chửi cậu là ông già? Cậu mắc bệnh đa tình? Cậu đói khát?
Mẹ kiếp! Có đói khát cũng không ra tay với loại mặt trắng, vắt mũi chưa sạch như anh ta thế này.
Hai người với cái mông đầy sô cô la đứng trong hành lang mắng chửi, sỉ nhục, châm trích, cãi vã lẫn nhau.
Sungmin nhìn thấy cảnh tượng đó trên màn hình theo dõi, vội vàng chạy ra mở cửa định khuyên giải. Nhưng sự xuất hiện của cậu lại càng khiến Hankyung căm phẫn Heechul hơn. Quà của anh không tặng được, lúc này còn cãi nhau với người khác trước mặt ý trung nhân, thật là mất mặt quá đi, cục giận này anh nuốt trôi sao đây?
Sungmin nghe bọn họ cãi nhau mấy câu, đại khái đã hiểu được xảy ra chuyện gì.
Tuy cậu không biết vì sao Heechul phải xoa sô cô la lên mông người ta, nhưng cũng cảm thấy vô cùng ái ngại với Hankyung, thế là liền bảo anh vào phòng tắm lau đi, đương nhiên cũng nói trong nhà có khách, có chuyện cần phải làm không tiện tiếp đãi anh, ngữ khí uyển chuyển nhưng ý muốn đuổi khách rất rõ ràng.
Hankyung cũng là người rất biết ý, thấy trong tình huống này, nếu cứ ì ra sẽ lại càng mất phong độ. Huống hồ tuy bị Heechul “chỉnh” một chút, nhưng thái độ của Sungmin đối với anh lần này lại nhiệt tình hơn rất nhiều, bảo anh đi lau rửa, còn đưa khăn mặt, đưa giấy ăn cho anh. Đã một tháng không gặp, dưòng như cậu càng xinh đẹp hơn. Hankyung nhanh chóng nắm lấy cơ hội: “Anh sắp thăng chức làm giám đốc bộ phận rổi, tuần sau phòng Nhân sự của công ty sẽ thông báo quyết định. Xong đợt bận rộn này, anh muốn mời mấy người bạn cùng chúc mừng, em nhất định phải đến đó”.
Anh tuy là “thái tử gia” của công ty, nhưng vẫn bị bố yêu cầu phải lên từ chức vụ thấp, đến hôm nay có kinh nghiệm rồi, leo lên được vị trí giám đốc, Hankyung cũng có chút đắc ý.
“Được, được, đến lúc đó anh nhắc em trước, em nhất định sẽ tới.” Sungmin gật đầu lia lịa, bây giờ anh đi nhanh chút là được rồi.
Hankyung chuyển bại thành thắng, đã có được cơ hội hẹn hò, mây đen trong lòng liền tan biến hết. Ai cũng đều biết khi anh theo đuổi Sungmin, phàm là những hoạt động anh tổ chức, Sungmin đều không tình nguyện tham gia. Đồ anh tặng, cậu cũng không nhận. Lần này anh lên làm giám đốc, tổ chức buổi chúc mừng, Sungmin lại đồng ý đi, đương nhiên khiến anh có thế nở mày nở mặt, chưa biết chừng còn có thể khiến cho quan hệ giữa hai người tiến thêm được một bước.
Hankyung còn nấn ná đứng ở cửa nói chuyện với Sungmin vài câu, lúc này mói mãn nguyện đi về, đương nhiên lúc sắp đi còn không quên trừng mắt với “ông già” Kim Heechul lỗ mãng kia một cái. Hôm nay tâm trạng tốt, không tính toán với cậu, sau này nếu như gặp lại, chắc chắn là kẻ thù.
Trong lòng Heechul cũng giận dữ vô cùng, cậu “một đời anh minh”, vậy mà… Sau này nhất định phải đem hủy toàn bộ dữ liệu trong camera giám sát ở đây. Cậu cũng hất đầu quay đi, chằng thèm để ý đến Hankyung. Tiểu tử mặt trắng chết tiệt thêm vào chút nhan sắc nữa là chắc chắn đi lừa con gái ở khắp nơi. Nhìn bộ dạng ngấm ngầm đắc ý kia của anh ta, chắc chắn là có ý không trong sáng với Sungmin.
Hừ, thù này không trả không phải là Kim Heechul! Ông đây trong lòng không thoải mái, nhất định sẽ tìm cơ hội xử lý anh!
Sungmin an ủi Heechul mấy câu, tìm cho cậu chiếc quần bò khác để thay, may mà số đo của hai người gần giống nhau, Heechul mặc cũng vừa.
Leeteuk vẫn còn chưa ngừng cười, đã nhanh chóng bị hình ảnh trong máy giám sát thu hút sự chú ý. Han Woo sống ở phòng 1106 đang ra ngoài, cậu ta vẫn mặc bộ quần áo như trước trên người, nhưng lại có gì đó không giống lắm. Cậu ta vào thang máy, vừa hay đúng là chiếc thang máy Hankyung đi. Hai người đều nhìn đối phương một cái, rồi không có hành động gì khác. Han Woo ấn tầng số mười, thang máy đi xuống rất nhanh.
Từ những kinh nghiệm tích lũy được, Leeteuk cảm thấy có gì đó không bình thường. Anh đeo máy liên lạc lên, thông báo các đồng nghiệp khác ở tầng dưới chuẩn bị hành động, sau đó lại dặn dò Donghae theo dõi màn hình và điều khiển, còn anh tự mình đi xem xét. Tình hình đột ngột có chuyển biến khiến Sungmin cùng căng thẳng.
Han Woo một lát sau lại bắt chiếc thang máy còn lại, lần này cậu ta ấn tầng chín.
Donghae thông báo cho Leeteuk qua thiết bị liên lạc, Leeteuk đang ở lối cầu thang bộ dẫn xuống tầng chín. Heechul nói với Sungmin: “Với tuổi tác của Han Woo, chỉ xuống có một tầng sẽ không cần đi thang máy, ngoại trừ trường hợp anh ta rất lười ra thì đó chính là vì anh ta đã bị chiếm thân thể không thể đi cầu thang bộ. Anh ta xuống từng tầng từng tầng như thế, có lẽ là phát hiện người cần tìm không còn ở trong tòa nhà này, thế là muốn tìm trẻ con để chiếm thân thể đi ra ngoài”.
Sungmin chăm chú nhìn màn hình, vừa nghe vừa cố gắng tiếp thu, cẩn thận quan sát bọn họ phối hợp với nhau như thế nào. Heechul không tham gia quá trình thẩm vấn, nhưng chỉ nghe Donghae nói mấy câu, nhìn những thứ ghi chú trên trang giấy kia thì đã hoàn toàn nắm được tình hình. Dựa vào hành động của đối tượng mà có thể phân tích, tìm ra những khả năng có nguy cơ xảy ra, về mặt này đương nhiên cần kinh nghiệm và sự kết hợp ăn ý giữa những người trong đội.
Vào lúc đó, một bé trai khoảng mười tuổi dắt theo một bé gái khoảng bốn năm tuối từ đại sảnh đi vào, bọn trẻ đang ở cửa thang máy đợi để lên trên. Đứa bé gái cầm hai quả bóng bay, dáng vẻ vui mừng rạng rỡ. Sungmin nhìn thấy có trẻ con, trong lòng rất lo lắng.
Ở tầng chín, cửa thang máy vừa mở ra, Leeteuk hớt hải chạy đến. Anh đẩy cửa phòng cầu thang bộ, xông về phía thang máy. Han Woo nhìn thấy bộ dạng đó của anh thì vội vàng ra sức ấn nút đóng cửa. Leeteuk cuối cùng vẫn chậm một bước, mắt trợn trừng nhìn cửa thang máy đóng lại, anh xông mạnh tới muốn kéo Han Woo ra, nhưng không kịp. Lúc đó đồng hồ trên tay của anh nhấp nháy màu đỏ, Leeteuk nói lớn: “Là cậu ấy, cậu ấy bị chiếm thân rồi”.
Đại sảnh tầng một, một bà lão dắt tay một đứa bé trai năm, sáu tuổi đi vào, cũng đứng đợi trước cửa thang máy. Bé trai này còn bắt chuyện với cậu bé đang cầm hai quả bóng bay, nói nói cười cười, xem ra thì trẻ con trong toà nhà này có lẽ thường xuyên chơi cùng với nhau. Han Woo không còn ấn thang máy xuống từng tầng nữa, cậu ta ở trong chiếc thang máy số một đang chầm chậm đi xuống tầng một. Trong chiếc thang máy số hai là một cặp vợ chồng trung niên, bọn họ cũng ấn chọn xuống tầng một.
Donghae kêu gọi mọi người chú ý, tầng một có hai đứa trẻ con, khả năng sẽ vào cùng thang máy với Han Woo. Một hàng ma sư vốn dĩ ở tầng một đợi lệnh, lúc này lập tức chạy đến trước cửa thang máy đứng cùng với mấy đứa trẻ.
Leeteuk sải bước nhanh chóng chạy xuống, chiếc thang máy Han Woo đi vừa dừng ở tầng sáu, có người bước vào trong, như thế vừa hay có thể làm chậm tốc độ đi xuống của thang. Lúc này lần lượt lại có ba người lớn dắt hai đứa trẻ con đi vào trong đại sảnh. Trước cửa thang máy tầng một vô cùng náo nhiệt, mấy đứa trẻ đều cười nói hi hi ha ha.
Heechul vồ vỗ vào vai Sungmin: “Tôi phải đi xuống trợ giúp bọn họ. Ở đây giao cho cậu và Donghae, đừng căng thẳng, phía bên công ty cũng có người cùng giám sát, nếu như bọn cậu bỏ qua thông tin gì hữu dụng, anh ấy sẽ bổ sung kịp thời”.
Sungmin gật đầu, vừa căng thẳng lại vừa kích động, cậu ngồi bên cạnh Donghae, cảm thấy chân tay mình hơi thừa thãi. Trong máy liên lạc, các hàng ma sư đang báo cáo vị trí của mình, Donghae đem tình hình trong máy giám sát thông báo cho mọi người nghe. Sungmin nghe bọn họ nói, nhìn mấy cửa sổ nhỏ trên màn hình, cảm thấy mắt và tai mình lúc này bận rộn không ngớt.
“Tôi là Heechul, bây giờ đang xuống tầng dưới, sẽ ở tầng mười đợi lệnh. Màn hình giám sát và điều khiển do Sungmin và Ray tiếp nhận. Xin thông báo lại!’
“Được rồi, mỹ nam Sungmin, tôi là Ray, đang ở phòng giám sát số ba của công ty phối hợp cùng cậu. Thang máy số một đang xuống tầng một, mọi người chú ý.”
”Tôi sắp đến tầng một rồi!’ Đây là lời của Leeteuk, anh vừa dứt lời, trong màn hình giám sát đã thấy anh đẩy cửa phòng cầu thang bộ tầng một, chạy ra trước thang máy số một. Hàng ma sư đợi lệnh ớ trước cửa thang máy nhìn thấy anh, hai người gật đầu với nhau.
Cửa thang máy mở ra, Han Woo đứng ở trong góc không ra ngoài. Sungmin chăm chú nhìn màn hình, thấy Leeteuk nâng đồng hồ trên tay lên, viền ngoài đồng hồ có vòng tròn đang sáng, đồng hồ của hàng ma sư kia cũng đang phát tín hiệu màu đỏ.
Bé gái cầm bóng bay và bé trai lớn hơn đi vào thang máy trước, hai đứa ấn chọn tầng mười sáu. Sungmin chăm chú ghi nhớ rõ số tầng, cậu cảm thấy tin tức này sẽ có tác dụng. Ba người phụ nữ dắt trẻ con kia cũng đi vào, đứa bé đứng trước mặt Han Woo.
Mấy người trong chốc lát đã che lấp Han Woo hoàn toàn, trong màn hình giám sát nhìn không rõ dáng vẻ và hành động của cậu ta. Sungmin cảm thấy rất căng thẳng, nhanh chóng ghi nhớ những người đó vừa ấn chọn tầng chín.
Lúc này bọn Leeteuk cũng vào trong thang máy, không gian trong đó rất chật hẹp, bọn họ một người dựa vào cửa một người dựa vào góc, quan sát Han Woo xuyên qua đám người. Hai người lại nhìn đồng hồ một cái, chấm đỏ vẫn liên tục sáng.
Bà lão dắt đứa bé trai do dự một chút, cuối cùng quyết định không đi thang máy này nữa, chật quá. Dù gì thang máy số hai cũng sắp đến rồi, thế là bà ấy xua xua tay, ra hiệu không đi lượt này.
“Ý, một là tầng mười sáu, một là tầng chín.” Sungmin báo cáo lại số tầng của những người có mang trẻ con, đối chiếu với Donghae, trong lòng có chút thấp thỏm, chắc là nên thế này nhỉ.
Donghae gật gật đầu, Ray cười trong máy liên lạc: “Rất tốt, Sungmin, một là tầng mười sáu, một là tầng chín”. Trong thang máy, Leeteuk tập trung hết sức quan sát góc của Han Woo.
Một hàng ma sư tên là Sung Dong Jin lập tức báo cáo: “Tôi đến tầng mười sáu đợi lệnh”. Đồng thời tiếng của Heechul cũng vang lên: “Tôi ở tầng chín rồi”.
Nhưng Sungmin đột nhiên đứng dậy: “Không đúng, không đúng”. Cậu kích động khua khua hai tay: “Đồng hồ của anh Lee không đỏ nữa, nó không ở trong thang máy này”.
Sungmin chỉ vào máy tính: “Là tầng hai mươi, bà lão cùng đứa bé trai vừa đi vào, trong thang máy số hai”.
Leeteuk nhìn xuống đồng hồ, quả nhiên không còn tín hiệu đỏ nữa rồi. Bọn họ đã chú ý quan sát cho tới lúc cửa thang máy đóng lại, ác linh khi đó chắc chắn ở trong cơ thể của Han Woo. Không ngờ rằng nó nhân lúc cửa thang máy đóng lại, vào thời khắc mọi người hỗn loạn đã vứt bỏ cơ thể của Han Woo mà chạy.
Vậy mọi người bây giờ nên đi đến tầng hai mươi phải không? Tuy trong lòng mọi người đã có đáp án, nhưng trong máy liên lạc lại chẳng ai nói gì, ngầm giao ước nhường cơ hội này cho Sungmin.
“Đợi một chút…” Sungmin có chút sốt ruột, đầu óc của cậu loạn lên rồi, cũng chẳng để ý xem mình có tư cách không: “Thang máy số một nhanh hơn thang máy số hai, anh Lee, bọn anh vẫn đuổi kịp lên tầng hai mươi chặn nó. Tôi cảm thấy chúng ta cũng nên đi đến phòng 1106. Cậu ta chẳng phải cần một chỗ kín đáo để chiếm lấy cơ thể đứa bé sao, phòng 1106 là chỗ cậu ta quen thuộc nhất, cậu ta có khả năng sẽ đi đến đó”.
Sungmin nói rất hợp tình hợp lý, thực sự vừa đúng với suy đoán trong lòng mọi người. Mấy người này đều đã từng làm nhiều vụ lớn, kinh nghiệm phong phú, đương nhiên hiểu được. Mọi người xác nhận vị trí trong máy liên lạc, rồi phân chia hành động.
Quả nhiên, thang máy thứ hai đến tầng chín, bà lão kia đột nhiên rùng mình, đưa tay ấn vào tầng thứ mười một.
Kyuhyun trong thư phòng, nhìn hình ảnh trên màn hình giám sát, lời của Sungmin anh nghe rất rõ ràng, bộ dạng cuống quýt hoảng hốt của cậu cũng thật đáng yêu.
Kyuhyun mỉm cười, uống một ngụm trà Sungmin pha. Khung đối thoại liên lạc nội bộ trong máy tính nhảy ra, Ray gửi cho anh một lời nhắn: “Ý kiến đánh giá của tôi, cậu ấy được thông qua rồi”.
Kyuhyun đáp lại “ừm” rổi tắt luôn cửa sổ đó. Kết luận đó đã nằm trong dự liệu của anh, chuyện để Sungmin vào công ty này, nhất định là phải danh chính ngôn thuận, anh chẳng hề muốn để cậu gặp khó khăn khi làm việc ở công ty.
Ở bên kia, Heechul và Sung Dong Jin đến phòng 1106, căn phòng này lại không khóa cửa. Hai người suy đoán rằng sau khi Han Woo bị chiếm thân thể, khi ra ngoài để ra tay với trẻ con chắc chắn là muốn mang chúng về nhà nên đã cố tình không khóa cửa. Heechul và Sung Dong Jin ôm cây đợi thỏ, nấp ở trong phòng chờ đợi.
Bà lão kia dắt đứa bé đi về bên này, bọn Heechul xuyên qua cửa nghe thấy tiếng của đứa bé trai: “Bà nội, chẳng phải chúng ta về nhà sao? Bà muốn đi đâu vậy? Bà nội, bà nắm tay cháu đau quá”.
“Ngoan, nghe lời.” Ác linh không nói nhiều, chỉ kéo thằng bé rồi đẩy cửa phòng 1106.
Vừa đóng cửa phòng lại, một lá bùa sáng liền bay đến. Ác linh phản ứng rất nhanh, “vụt” một cái đã nhảy ra khỏi người của bà lão. Thằng bé đứng bên cạnh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, liền bị Sung Dong Jin dán một tấm bùa ngủ say lên đỉnh đầu. Bà lão và thằng bé cùng lúc mềm nhũn ra, Sung Dong Jin dang rộng hai tay đỡ lấy hai người, nhẹ nhàng đặt nằm xuống đất.
Ác linh kia nhanh chóng bay hướng ra cửa, định thoát thân. Tốc độ của nó rất nhanh, trong chớp mắt đã đến sau cửa, ngay lúc nó chạm vào cái cửa, một lá bùa từ bên ngoài đột nhiên phóng tới, găm trúng vào nó. Ác linh hiện nguyên hình, bị đẩy vào giữa phòng. Heechul hét lên một tiếng: “Mày có nhanh hơn nữa cũng chẳng hơn được bùa của tao, mày chạy không thoát đâu”.
Cậu xòe bàn tay ra, một bình dẫn hồn nho nhỏ bay về phía ác linh, trong miệng lại lẩm nhấm một chuỗi thần chú, bình dẫn hồn mở ra bắt đầu phát huy lực hút. Ác linh kia vẫn còn muốn kháng cự, nó cuộn lại, biến thành một trận cuồng phong u ám, bàn ghế trong phòng khách lập tức lao về phía Heechul. Heechul rút sợi xích bạc trong thắt lưng ra, vung tay, “vút vút” hai cái gạt hết chỗ bàn ghế sang một bên.
Một chiếc bình hoa quét qua bình dẫn hồn, Heechul vừa vẫy cổ tay, bình dẫn hồn liền chuyển hướng, tránh bình hoa ra. Heechul bấm tay niệm chú, bình dẫn hồn lượn một vòng, như có sinh mệnh, chuyển động xung quanh, vây lấy ác linh. Gặp phải lực hút, ác linh không chống cự được nữa, cuối cùng bị thu vào trong bình. Heechul mở lòng bàn tay ra, chiếc bình bay trở lại bàn tay cậu.
Sung Dong Jin cười, dùng máy liên lạc báo đúng hai chữ: “Đã xong!”.
Thang máy rất đông, Han Woo ở tít trong góc, vì được dựa vào tường, nên không bị đổ xuống, cũng chẳng ai chú ý đến người thanh niên đang đứng yên bất động ở sau lưng mình cả. Bọn Leeteuk nhân lúc có người ra khỏi thang máy, chen đến chỗ đó đỡ Han Woo, nhẹ nhàng khéo léo, không hề kinh động đến những người bên cạnh.
Sự việc sau đó đơn giản hơn rất nhiều, mọi người cùng tìm kiếm hồn phách của Han Woo và bà lão trong tòa nhà. Bởi vì vừa mới bị ép ra khỏi cơ thể nên hồn phách còn chưa bay xa, việc tìm kiếm bọn họ cũng không khó khăn lắm. Sau khi trở về nhà của Sungmin, những linh hồn này được Kyuhyun phân biệt rõ rồi lệnh cho mấy người đám Leeteuk tiến hành dẫn hồn nhập xác, cuối cùng bọn họ ai về nhà đó.
Han Woo tỉnh lại ở trong nhà, cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu sao tự nhiên mình lại ngủ giữa ban ngày thế này. Bà lão thì tỉnh lại trong thang máy, phát hiện đứa cháu mệt quá, đang dựa vào mình ngủ rất là say, bà đau lòng xoa xoa đầu nó.
Sungmin nhìn thấy kết quả viên mãn này, vỗ tay hoan hô mấy tiếng, vui vẻ nhảy lên. Đây là lần đầu tiên cậu chiến đấu với ác linh, tuy tác dụng của cậu không lớn, thậm chí Kyuhyun nói là có cậu hay không có cậu thì cũng như nhau. Nhưng có thể tham gia vào hành động lần này, lại thu được thắng lợi như thế cậu thực sự cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Leeteuk nói với cậu, ác linh bắt được chính là Kang Dong. Ngày mai là ngày giỗ của cậu ta, là ngày rất thích hợp để hồn thể tịnh hóa. Hồn thể tịnh hóa, nếu nói theo cách thông thường thì chính là siêu độ. Đến lúc đó nếu như có thể thành công, gột rửa hết oán hận và sát khí của cậu ta, cậu ta vẫn có thể vào được vòng luân hồi và được tái sinh. Còn nếu không được như vậy, thì chỉ còn cách đưa cậu ta vào địa ngục dạy dỗ mà thôi.
“Địa ngục như thế nào?”, Sungmin rất hiếu kỳ với những điều này.
Leeteuk cười: “Không biết, chưa nhìn thấy bao giờ”. Anh chớp chóp mắt: “Cũng hy vọng mãi mãi không bao giờ nhìn thấy”.
Sungmin bị anh cười nhạo, cậu nhìn chiếc bình nhỏ màu đen đựng hồn phách của Kang Dong, trong lòng thầm cầu khấn cho cậu ta.
Ác linh đã bắt được rồi, mọi người ai nấy đều vui vẻ thu dọn đồ đạc thiết bị. Heechul đưa cho Sungmin những vật dụng cơ bản, bao gồm bùa trấn quỷ, đồng hồ thăm dò, đạn chu sa, bình dẫn hồn…, còn dạy cậu dùng như thế nào.
Leeteuk đến thư phòng tìm Kyuhyun: “Ý kiến đánh giá sát hạch của tôi và Heechul, Sungmin rất OK, thông qua”.
Kyuhyun lại nói: “Kiểm tra vẫn còn chưa kết thúc”.
Leeteuk bất ngờ: “Vậy…”.
.
.
.
Kết thúc chương 8
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.