Tác giả: Đường nhân
Edit: Thiên Thần Chăn Sao - Beta: Thủy Nguyệt Vân
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: cổ đại, tình cảm, seme truy uke ráo riết, chạy không được nên phải yêu~
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Đường Nhân và Kyumin là của nhau. <3
Rating: PG13
Couple: Kyumin.
***
Chương 10
.
.
.
Ngự thư phòng.
Đương kim Thánh Thượng Triệu Dực Phi một thân long bào vàng óng ánh ngồi trên án thư, năm ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hai tròng mắt chớp động hứng thú, nhìn vị đường huynh* thân hình cao lớn đang đứng lặng trước bàn, trên mặt không một tia sợ hãi. (*đường huynh : anh họ xa.)
“Ý tứ của Tĩnh vương hiện tại là muốn cự tuyệt thành hôn?”
“Đúng vậy.” Ngữ điệu nói năng rất có khí phách.
“Ngươi không sợ mất đầu sao?”
“Nếu thật sự mất đầu, ta không biết đã sớm chết mấy lần rồi, hôm nay sao còn có thể đứng ở đây.”
Triệu Khuê Hiền tức giận hừ lạnh. Hoàng Thượng xuất ra chiêu tứ hôn này thủ đoạn thật ti tiện; Cũng không phải lần đầu tiên, hắn cũng chưa bao giờ xem vào mắt, nhưng lần này lại vì Thịnh Mẫn, nếu không một năm rưỡi rồi hắn cũng không trở về, làm hắn ta bất mãn với hắn.
“Nhưng lần này, ngươi lại tự mình đến trước mặt trẫm yêu cầu hủy bỏ tứ hôn, trẫm rất ngạc nhiên là vì nguyên nhân gì.”
Dĩ vãng, hắn ta luôn lớn mật không thèm để ý, tự tại tiêu dao bên ngoài đến khi thấy đủ rồi mới trở về, vì hắn ta biết rõ hắn không có cách nào với hắn ta, bất quá sự thật đúng là như vậy, hại hắn phải đối mặt với trách cứ của Thái Hậu; Ở trong lòng Thái Hậu, địa vị của vị đường huynh này, có thể còn cao hơn vị Hoàng Thượng như hắn.
“Thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho ta cùng Lý Thịnh Mẫn.”
Triệu Khuê Hiền cũng không khách khí, nói thẳng mục đích của hắn. Chỉ cần Hoàng Thượng tứ hôn, liền có thể chặt đứt đường lui của Thịnh Mẫn, thứ hai, về sau Hoàng Thượng cùng Thái Hậu cũng không cần vì hôn sự của hắn mà phiền não nữa rồi.
“Lý Thịnh Mẫn là ai? Có thể làm Tĩnh vương luôn luôn không gần nam sắc, mắt cao hơn trời chủ động yêu cầu tứ hôn, trẫm thập phần tò mò lai lịch của y.”
Triệu Dực Phi nghe vậy, tinh thần chấn động, hai tròng mắt tỏa sáng, phút chốc đứng dậy, bước xuống thềm đá bạch ngọc, đi đến trước mặt Triệu Khuê Hiền. Thân hình hai người tương đương, khí thế cũng bất phàm, nếu nhìn kỹ hai người, sẽ phát hiện hình dáng hai người có chút tương tự.
“Lý gia có hai người anh em sinh đôi, đều tên Lý Thịnh Mẫn, một người đã chết, còn một người bởi vì từ nhỏ thân thể gầy yếu nhiều bệnh, bị đưa đến Vương Quân Sơn điều dưỡng, ít người biết đến sự tồn tại của y.”
Triệu Khuê Hiền đã sớm cùng Lý Phương Đường thông đồng đâu vào đấy, nói dối đến mặt không đổi sắc, cũng không xem người bị mình lừa gạt là đương kim Thánh Thượng.
“Cái gì?! Đệ đệ của Lý Thịnh Mẫn!”
Triệu Dực Phi thập phần kinh ngạc, nhớ tới Lý Thịnh Mẫn đã chết, cảm thán nói:
“Đáng tiếc Lý Thịnh Mẫn tráng niên sớm thệ*, thật là tổn thất lớn nhất của chúng ta, làm trẫm quả thật thấy đối với Lý phủ có chút thua thiệt. Bất quá, nói đi phải nói lại, Lý Thịnh Mẫn thân là nam tử, bề ngoài tuấn mỹ cùng phong thái vốn có của hắn đã làm nữ tử trong thiên hạ mê đắm, huống chi là đệ đệ sinh đôi của hắn, nói vậy chắc chắn sẽ có dung mạo khuynh thành. Trẫm muốn gặp hắn.”
(* tráng niên sớm thệ : tuổi trẻ mất sớm.)
Còn chưa nói đến Lý phủ cùng hoàng thất vẫn có quan hệ sâu xa. Lý lão gia quá cố từng giữ chức Thái Sư, hơn nữa cũng cùng Lý Phương Đường cùng Lý Thịnh Mẫn có quen biết, càng làm Triệu Dực Phi đối với Lý phủ càng thêm hảo cảm; Lý Thịnh Mẫn chết, làm cho hắn thật sâu cảm thấy thiếu Lý phủ một phần ân tình.
“Hoàng thượng đương nhiên có cơ hội thấy y, chẳng qua đến lúc đó y đã là Tĩnh vương phi.”
Mày rậm hơi nhíu, thần sắc không hờn giận ở trên khuôn mặt tuấn tú biểu lộ không bỏ sót, không xem hắn là Hoàng Thượng, khẩu khí rất lớn.
“Ha ha! Đường huynh, vẻ mặt ghen tuông của ngươi giờ phút này, thật đúng là khó gặp, thực nên để Thái Hậu nhìn một cái mới phải.”
Triệu Dực Phi một chút cũng không tức giận, ngược lại cười đến thoải mái, làm cho hắn càng muốn gặp Lý Thịnh Mẫn một lần.
“Hoàng Thượng rốt cuộc có ban thưởng tứ hôn không?”
Triệu Khuê Hiền trưng ra khuôn mặt âm trầm, không muốn nhiều lời vô nghĩa với hắn ta.
“Tứ hôn? Đương nhiên muốn tứ hôn! Khó được ngươi chủ động yêu cầu, cuối cùng nguyện ý thành thân, trẫm nếu là không thành toàn ngươi, để Thái Hậu đã biết, bên tai ta sao còn có thời điểm được thanh tĩnh.”
Thái Hậu cùng hắn, hai người bọn họ nhiều năm qua vì hôn sự của đường huynh mà sốt ruột, nhưng hắn ta năm nay đã hơn ba mươi tuổi, lại thủy chung là một bộ thái độ không vội, ngược lại làm cho Thái Hậu phiền hà hắn làm hắn cũng không có ngày nào qua là yên ổn. Thầm nghĩ hắn – đương kim Thánh Thượng, vì hôn sự của hắn ta còn phải vừa đấm vừa xoa, thế mà hắn ta lại xem như việc không đáng lo, gần đây còn chơi trò mất tích, kết quả người xui xẻo vẫn là hắn; Thật vất vả đợi được hắn ta chủ động yêu cầu tứ hôn, đối tượng lại là người của Lý phủ, hắn đương nhiên vui vẻ mà thành toàn rồi.
“Tạ Hoàng Thượng thành toàn. Vi thần cáo lui.”
Triệu Khuê Hiền được đến đáp án vừa lòng, chắp tay hành lễ, toàn thân đã muốn rời đi.
“Chờ một chút, đường huynh. Ngươi trở về một chuyến, liền vội vã bảo Lưu Dũng tiến cung tìm Lý Phương Đường, thân thể có chỗ nào không khoẻ sao?”
Triệu Dực Phi thấy bộ dáng hắn đạt được mục đích liền vội vã muốn đi, cảm thấy không đành lòng. Hai người lâu ngày không gặp mặt, ngay cả nói cũng không muốn cùng hắn nói thêm vài câu sau, hắn thật đúng là không để Hoàng Thượng vào trong mắt mà; Hai người từ nhỏ cảm tình đã vô cùng tốt, hắn đã ỷ lại đối với đường huynh này, đến bây giờ là kính trọng, căn bản hắn không có cách nào đối với hắn ta.
“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, ta không sao, là Thịnh Mẫn nhiễm phong hàn, Lý Phương Đường hiện nay đã chẩn bệnh rồi, không có việc gì.”
Triệu Khuê Hiền cho dù đáy lòng muốn chạy lấy người, cũng không thể không ngừng bước chân mà trả lời.
“Thôi. Nhìn ngươi một bộ dáng giống như tên, trẫm cũng không làm khó dễ ngươi. Bất quá, lần khác ngươi nên tự mình đến giải thích tất cả với Thái Hậu, trẫm cùng Thái Hậu chờ nghe quá trình quen biết của ngươi cùng Lý Thịnh Mẫn.”
Triệu Dực Phi vung tay lên, không hề khó xử hắn. Trên mặt đường huynh có sốt ruột hiếm thấy, đã làm cho hắn mở rộng tầm mắt, quay đầu nhanh chóng nói tin tức này với Thái Hậu.
“Tạ Hoàng Thượng.”
Triệu Khuê Hiền không hề ở lâu, y bào giương lên, toàn thân bước nhanh rời đi.
Nhìn thân ảnh hắn vội vàng, lòng hiếu kì từ đáy lòng của Triệu Dực Phi càng tăng lên. Lý Thịnh Mẫn…… Hôm nào phải gặp y một lần mới được.
“Cái gì?! Ngươi lặp lại lần nữa!”
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Khuê Hiền như che kín gió lốc, con ngươi đen sắc bén nhìn chằm chằm người trước mắt.
Khi hắn phong trần mệt mỏi chạy về vương phủ, một mạch nhắm thẳng tẩm phòng chính mình mà đi, khi nhìn thấy trong phòng không một bóng người liền cảm thấy cả kinh, đang định hỏi thì thấy Triệu Thiên Kì với vẻ mặt thất kinh chạy vào trong phòng.
“Đại huynh, đại ca bị Tu La bắt đi rồi, Lý đại phu đã đuổi theo, huynh nhanh đi cứu y!”
Triệu Thiên Kì thở hồng hộc vỗ ngực, lôi kéo tay hắn, lo lắng thúc giục.
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Khuê Hiền đại biến, một cỗ thấp thỏm lo âu trong nháy mắt bao trùm lên hắn; Không kịp hỏi tiếp, hai tay đè lại lên hai vai của y, khuôn mặt tuấn tú âm trầm rống to:
“Bọn họ đi về hướng nào?!”
“Hướng tây nam.”
Vẫn chưa nói xong, thân hình Triệu Khuê Hiền như tên bắn mà ra, trong chớp mắt biến mất trước mắt Triệu Thiên Kì.
“Vương gia! Sư đệ!”
Một đạo thanh âm bao hàm lo lắng cùng với một thân hình khôi ngô bước vào sân nhà Triệu Khuê Hiền, hắn nhìn xung quanh khắp nơi, miệng càng không ngừng kêu người.
“Lý Hách Tể, sao ngươi lại tới đây?”
Triệu Thiên Kì vừa bước ra khỏi tẩm phòng huynh trưởng, tức thì nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương cùng ngữ khí tràn ngập vội vàng của hắn.
“Quận chúa, xin hỏi Vương gia đâu?”
Lý Hách Tể vừa vào liền hỏi. Hắn một mạch lùng bắt Tu La mà đến, rất sợ sư đệ bị hạ độc thủ, đặc biệt đến thông báo cho Triệu Khuê Hiền phòng bị.
“Đại ca tương lai của ta bị Tu La bắt cóc rồi, đại huynh cùng Lý đại phu đang đuổi theo về phía tây nam, ngươi nhanh đi hỗ trợ!”
Triệu Thiên Kì cũng không dong dài, một hơi nói xong, trước mắt nhiều người giúp đỡ, cơ hội cứu đại tẩu bình an trở về càng cao hơn.
“Cái gì?! Đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Lý Hách Tể đại biến, hắn vẫn là tới muộn một bước.
“Ước chừng nửa canh giờ.”
Đều do nàng không tốt, không nên thấy tinh thần đại tẩu hơi có khởi sắc, liền đề nghị muốn dẫn huynh ấy đi làm quen với hoàn cảnh vương phủ; Càng không dự đoán được Tu La lại dám đột nhập vào vương phủ. Hắn vốn muốn bắt là nàng, sau lại nghe được y kêu Lý Thịnh Mẫn là đại ca, thế này mới chuyển hướng đi bắt Thịnh Mẫn, tính ra là nàng đã làm liên lụy đại ca, dưới đáy lòng Triệu Thiên Kì tự trách không thôi.
“Quận chúa, cáo từ!”
Lý Hách Tể lòng nóng như lửa đốt, không dám nán lại lâu hơn, thân hình vừa nhảy, hướng phía tây nam mà đi.
Nhìn Lý Hách Tể rời đi, hai tay Triệu Thiên Kì tạo thành chữ thập, dưới đáy lòng không ngừng khẩn cầu ông trời, nhất định phải phù hộ đại tẩu bình an vô sự trở về.
Gió hăng hái ở bên tai y gào thét mà qua, lá cây xẹt qua bên cạnh y, làm hai má khéo léo của y hơi hơi đau; Ngay từ lúc Thịnh Mẫn bị Tu La bắt cóc tại trong vương phủ, khi bị bắt một mạch hướng đến thâm sơn không người mà đi, y đã âm thầm để lại ám hiệu bên đường, chắc chắn tam ca có thể đúng lúc tới cứu y.
“Ha ha ha! Đại mỹ nhân, không ngờ ngươi là đệ đệ của Lý Thịnh Mẫn, thê của Triệu Khuê Hiền! Chỉ cần giết ngươi, thù của ta coi như đã được báo.”
Tu La đắc ý ngửa đầu cuồng tiếu, xác định phía sau không ai đuổi theo, đem Thịnh Mẫn bị bắt cóc trong người kéo ra trước mặt, vừa nhìn kỹ, hai mắt kinh diễm mở to, không chút nào che dấu sắc dục dưới đáy mắt.
“Buông. Tam ca ta cùng Triệu Khuê Hiền sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Thịnh Mẫn cắn răng ngầm bực nội thương chính mình chưa lành, thân thể yếu ớt, căn bản không phải là đối thủ của hắn, giãy dụa thân mình không muốn bị hắn đụng chạm.
“Chỉ sợ khi bọn họ đến đây, vừa vặn kịp nhặt xác của ngươi. Đại mỹ nhân, ngươi là nam nhân đẹp nhất mà đời này ta gặp qua. Ngươi yên tâm, ta sẽ yêu ngươi thật tốt, chờ ta hưởng thụ xong rồi, sẽ đem làn da xinh đẹp của ngươi một miếng một miếng từ từ cắt bỏ, đây chính là da người đẹp nhất mà ta cất chứa.”
Vừa nói chuyện, một tay vừa dễ dàng chế trụ hai cổ tay của y, một dấu tay sói khác đặt lên khuôn mặt khéo léo của y, trong hai mắt chớp động quỷ quang dị thường, khẩn cấp cúi đầu, mục tiêu là môi phấn hồng của y, vội vàng muốn nếm thử tư vị của y.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng vang rất nhỏ, Tu La cảnh giác nghiêng người tránh thoát, lập tức đem Thịnh Mẫn để tại trước người, một phen lắc lắc đại đao đồng thời đặt trên cổ trắng mịn của y.
“Nếu ngươi dám chạm vào một cọng tóc của y, ta cam đoan sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.”
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Khuê Hiền âm lộ, con ngươi đen sắc bén như đao, nhìn chăm chú vào Tu La phía trước, hai tay đặt bên cạnh người nắm chặt, không thể tưởng tượng nếu hắn lại chậm một bước, Thịnh Mẫn chẳng phải đã bị tên kia lăng nhục sao?! Vừa nghĩ đến khả năng này, hắn liền hận không thể đem Tu La chém thành trắm mảnh.
“Buông y ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Lý Phương Đường đứng ở bên phải hắn, trên khuôn mặt luôn luôn ôn hòa hiện lên một chút ngưng trọng. Nếu không phải hắn phát hiện ký hiệu tiểu đệ để lại, lấy giảo hoạt của Tu La, trong nửa khắc nhất thời chỉ sợ khó tìm được hành tung của hắn; Mà trì hoãn càng lâu, tiểu đệ cũng liền càng nguy hiểm.
“Tu La, lần này ngươi trốn không thoát đâu, còn không mau đem người thả ra!”
Lý Hách Tể bảo vệ bên trái, ba người đã chặn tất cả đường lui của hắn, e rằng hắn có cánh cũng không thể bay. Cũng may đúng lúc hắn đi đến, đối mặt với tình cảnh tương tự trước mắt, lần này hắn tuyệt không thể lại để sư đệ bị ngộ hại trước mắt hắn lần nữa.
“Hay lắm, các ngươi đều đến đông đủ. Triệu Khuê Hiền, Lý Phương Đường, Lý Hách Tể, nếu các ngươi không cần mệnh của y ta, cứ việc tiến lên một bước, Tu La ta cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc.”
Như là muốn chứng minh cảnh cáo của hắn, đại đao đặt tại trên cổ Thịnh Mẫn cũng hơi dùng sức, nhất thời một đường máu tinh tế chảy ra trên cổ Thịnh Mẫn, ba người thấy thế, sắc mặt đại biến, Tu La thấy ba người không dám hành động thiếu suy nghĩ, càn rỡ ngửa đầu cười to.
“Tu La, ta muốn giết ngươi.”
Con ngươi đen của Triệu Khuê Hiền hung hăng nheo lại, thấy bộ dáng Thịnh Mẫn nhướng mày đau đớn, chỉ cảm thấy tâm như dao cắt: Hắn chưa từng có cảm xúc hận không thể đem một người bầm thây vạn đoạn giống giờ phút này.
“Muốn giết ta, có dễ dàng như vậy sao! Đừng quên trên tay ta còn có vương bài này, ba người các ngươi có năng lực làm khó dễ được ta sao? Nếu không muốn lại nhìn thấy trên người y thêm một đạo vết thương nào nữa thì ba người các ngươi đều tự chặt một tay đi, nếu không ta không biết tiếp theo đao sẽ dừng ở đâu đâu, rất khả năng y lập tức sẽ chết ở trước mặt các ngươi, đáng tiếc là một đại mỹ nhân như vậy.”
Có con tin tốt trên tay như vậy, ba người danh chấn giang hồ này cũng không phải ngoan ngoãn bị hắn khống chế sao? Hắn vừa vặn thừa cơ hội này mà báo thù.
Triệu Khuê Hiền cho hai người kia một cái ánh mắt, hai tay bên cạnh người cũng âm thầm vận khí, tính xem đúng thời cơ liền cứu Thịnh Mẫn trở về.
“Còn không mau động thủ! Có phải thật muốn nhìn y ta chết ở trước mặt các ngươi hay không?”
Tu La điên cuồng mà rống to, đại đao vừa động, chỉ thấy trên cổ Thịnh Mẫn máu chảy càng nhiều, giống như một cái dòng máu tinh tế, dọc theo cổ trắng mịn càng không ngừng nhỏ xuống, nháy mắt máu đã nhiễm trên vạt áo, ba người nhìn thấy đều kinh hãi run lên.
Triệu Khuê Hiền thấy thế lòng đau như cắt, con ngươi đen biểu lộ sát khí, ba người cực kỳ ăn ý đang muốn ra tay.
“Các ngươi không cần lo cho ta, giết hắn trước rồi nói sau!”
Thịnh Mẫn chịu đựng đau nói. Y tuyệt đối không thể để ba người vì y mà hy sinh, một phen chủy thủ đồng thời từ ống tay áo y xuất ra xuống lòng bàn tay, lấy hết khí lực toàn thân, va chạm một chút, chủy thủ đồng thời đâm thẳng vào bụng Tu La.
Tu La không dự đoán được y có một chiêu này, đại đao ở không trung vung lên, mắt thấy đao sẽ rời từ trên đầu y xuống.
Nhanh như chớp, ba người đồng thời phi lên! Lý Phương Đường sớm có chuẩn bị, bắn ngân châm về phía trước, chuẩn xác đâm vào hai mắt hắn, Triệu Khuê Hiền một chưởng đánh vào ngực hắn, một tay kia mạo hiểm cứu Thịnh Mẫn ra, trường kiếm của Lý Hách Tể từ phía sau đâm vào lưng hắn, tất cả động tác liền mạch lưu loát, Tu La ngay cả cơ hội kêu thảm thiết cũng không có, bị mất mạng tại trận.
“Thịnh Mẫn……” Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Khuê Hiền biểu lộ hoảng sợ, kinh hãi nhìn người hôn mê trong lòng.
“Mau! Trước mang y hồi vương phủ!”
Lý Phương Đường nhanh chóng điểm trụ huyệt đạo ở gần miệng vết thương của y, làm cho máu không chảy ra nữa, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của y không có chút máu.
Tam bóng người động tác đồng loạt, nhanh chóng rời đi, hoả tốc hướng vương phủ chạy gấp.
“Sư đệ, không phải sư huynh thích mắng đệ, nhưng vì sao đệ làm việc luôn lỗ mãng như vậy, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao? Chẳng lẽ đệ không tin ba người chúng ta sao? Nếu một đao kia thật sự chém vào trên người đệ, cho dù mệnh đệ mỗi lần đều tốt đi chăng nữa, cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết sao……”
Lý Hách Tể nhìn người nửa nằm ở giường, trên cổ đã băng bó xong, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ trắng như tờ giấy, liền ngay cả môi cũng không có chút huyết sắc gì, nháy mắt đã bốc hỏa lên, ma âm đã lâu không dùng, như núi lửa bùng nổ, càng không thể vãn hồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Thịnh Mẫn trưng ra khổ sở, ánh mắt cầu cứu miết hướng tam ca đang một bên thu dọn hòm thuốc, nào biết tam ca không chỉ nhẫn tâm không để ý tới y, trước khi rời đi, còn tàn nhẫn dặn dò Lý Hách Tể, nói cho hắn thêm một đám nữa, sau đó cũng không thèm nhìn tới y liếc mắt một cái, vẫy vẫy ống tay áo, tiêu sái rời đi.
Mắt thấy tam ca vô tình vô nghĩa, y đành phải đem ánh mắt cầu cứu di hướng Triệu Khuê Hiền đang tà ngồi ở đầu giường, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt hứng thú không bỏ qua xem kịch vui.
“Được rồi, Lý Hách Tể, ngươi nói cũng đủ lâu, đi xuống nghỉ ngơi trước đi, kế tiếp đến lượt ta.”
Cái gì?! Thịnh Mẫn nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn hắn thân hình cao lớn ngồi xuống ở bên cạnh y. Y có nghe lầm hay không?! Nam nhân này sợ y còn chưa đủ thảm hay sao, còn muốn tiếp tục mắng y?! Sớm biết như thế, y sẽ không sớm tỉnh lại như vậy.
“Vương gia, vậy sư đệ liền giao cho ngươi. Tiểu đệ này không giáo huấn nhiều là không được.”
Lý Hách Tể trước khi đi còn không quên dặn dò, miệng nói xong, nhưng khi hai mắt nhìn về phía y cũng là tràn ngập quan tâm.
“Miệng vết thương còn đau không?”
Ngón tay dài nhẹ chạm vào miệng vết thương đã được băng bó tốt của y. Nghĩ rằng trước khi hắn tiến cung, khí sắc y đã chuyển tốt, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của y hiện tại tái nhợt, cùng với bộ dáng chật vật kia, ngực hắn liền tràn đầy đau lòng cùng không nỡ.
“Chút vết thương này ta chịu được, ta không mảnh mai như vậy.”
Y không biết sống chết còn cậy mạnh. Lúc trước y rớt xuống vực sâu vạn trượng, đến bây giờ nội thương chưa lành, y cũng không phải vẫn sống được sao? Chút vết thương nhỏ ấy thật sự không là cái gì.
“Phải không?” Con ngươi đen híp lại ẩn chứa tức giận, cánh tay sắt duỗi ra, thình lình đem y gắt gao ôm trụ.
“Y thật sự là rất xúc động. sư huynh y mắng y rất đúng, vạn nhất đại đao kia chém vào trên người y, y cho là y còn giữ được mạng sao?”
Nghĩ đến tình huống lúc đó, hắn thiếu chút nữa sợ tới mức hồn tiêu phách tán, chỉ sợ chính mình chậm một bước, y sẽ chết thảm ở trước mắt hắn. Đồng dạng tiếc nuối, hắn tuyệt không cho phép lại phát sinh lần nữa, cái loại đau triệt nội tâm này, hắn không thể lại chịu đựng lần nữa.
Thịnh Mẫn bị hắn gắt gao ôm trụ, đang định ra tiếng phản bác, lại cảm giác được đôi cánh tay sắt ôm lấy y nhưng lại ẩn ẩn run run.
Hắn thật sự sợ hãi mất đi y như vậy sao?
Đáy lòng trong nháy mắt tràn đầy cảm động, nam nhân này xem ra là yêu thảm y rồi, mà sau khi y thành thực đối mặt với tình cảm của chính mình, cũng không muốn lại tra tấn hắn nữa.
“Yên tâm, ta không sao. Nếu kiếp này không làm được Tĩnh vương phi của ngươi, ta sợ kiếp sau ngươi còn tiếp tục quấn quít lấy ta, rõ ràng kiếp này ta nên chấp nhận số phận một chút thì tốt hơn.”
“Lời này của ngươi có ý gì?”
Triệu Khuê Hiền buông người trong lòng ra, hai tay vẫn là nhanh chóng ôm chặt eo nhỏ của y, con ngươi đen như đuốc, ẩn ẩn nhảy lên vui sướng.
“Không phải ngươi đã tấu thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho chúng ta sao? Ngươi đã xuất ra một chiêu này, ta còn có thể bỏ chạy sao.”
Đôi mắt sáng của Thịnh Mẫn hơi nhắm, vẫn có vài phần oán hận, khẩu khí thở dài.
“Ngươi là cam tâm tình nguyện sao? Vì sao? Thịnh Mẫn, ta muốn nghe chính miệng ngươi nói ra.”
Thật sự như hắn nghĩ sao? Tuy rằng thời gian này mơ hồ cảm giác được sự thay đổi của y, cảm giác y đối với hắn tựa hồ đã dần dần ỷ lại, nhưng ngày nào chưa nghe được chính miệng y nói ra, ngày đó hắn vẫn còn lo lắng.
Trong con ngươi đen của Triệu Khuê Hiền có nóng bỏng chờ mong, áp lực làm đáy lòng kích động, chuyên chú dừng ở y.
“Ta nhận thua.” Hai tay chủ động ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ nhếch lên một nụ cười xán lạn.“Ta, Lý Thịnh Mẫn, cam tâm tình nguyện làm thê của ngươi, làm Tĩnh vương phi của ngươi.”
Con ngươi đen nóng cháy như lửa, khuôn mặt tuấn tú khó nén mừng như điên, hai tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của y, nhìn vào chỗ sâu trong đôi mắt sáng của y, tiếng nói trầm thấp thâm tình nhỏ giọng nói:
“Không hối hận?”
Nghe vậy, Thịnh Mẫn nhướng mi, giống như do dự, không xác định nhỏ giọng:
“Ta vẫn phải suy nghĩ thêm vài ngày nữa mới được, sư huynh luôn nói ta làm việc quá mức xúc động.”
“Ngươi không có cơ hội hối hận.”
Con ngươi đen nguy hiểm nheo lại, khuôn mặt tuấn tú vì lời của y mà hiện lên tức giận, môi lửa nóng đồng thời dán vào môi phấn hồng của y, đem thân thể mềm mại của y ngã lên trên giường, thân hình cao lớn cũng áp lên trên, hait ay chuyển động trên thân thể mê người của y, mỗi chỗ chạm đến, quần áo của y cũng tùy theo bị cởi ra, màn trướng buông xuống, trình diễn một hồi kích tình.
Triệu Khuê Hiền dùng hành động để chứng tỏ y không có một tia cơ hội hối hận.
Y rốt cục cũng là người của hắn.
Triệu Khuê Hiền nghiêng người dùng khuỷu tay chống má, con ngươi đen có một mạt ôn nhu, tay kia nhẹ sờ khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say trong lòng.
Y ở trong nắng sớm, xinh đẹp không thể tả xiết, một đầu tóc đen rối tung ở trên giường, khuôn mặt khi ngủ ngây thơ không hề phòng bị, có thể làm nam tử trong thiên hạ không thể rời mắt khỏi.
Hắn nghĩ y là mệt muốn chết rồi. Y không nên khơi mào tức giận của hắn, mới có thể làm hắn nhất thời không khống chế được, bất chấp thân mình y vẫn suy yếu, muốn y cả một đêm, cố ý từ trong miệng y nghe được những lời tuyệt không hối hận của y, mới bằng lòng buông tha y.
Người nào đó trong lòng phát ra tiếng ‘ưm’, hàng lông mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng chớp động, chậm rãi mở một đôi mắt sáng còn buồn ngủ, nhìn mình trần trụi đang trong ngực người trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn vẫn khó hiểu đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi tầm mắt chống lại một đôi con ngươi đen mỉm cười, thế này mới rồi đột nhiên bừng tỉnh.
“Triệu Khuê Hiền…… Ngươi …… Ta……”
Y nhớ đến kích cuồng đêm qua, hai gò má phút chốc lửa đỏ, con mắt sáng hơi cụp, nhất thời lại không dám nhìn con ngươi đen nóng bỏng của hắn.
“Khuê Hiền, gọi ta là Khuê Hiền.”
Cánh tay sắt duỗi ra, dễ dàng đem người nào đó muốn cùng hắn bảo trì khoảng cách kéo nhanh vào lòng, thân hình đồng dạng trần trụi chặt chẽ tướng hợp, bất để một tia khe hở.
“Khuê…… Khuê Hiền, đừng như vậy.”
Tầm mắt Thịnh Mẫn chỉ dám nhìn chăm chú vào cổ hắn, không dám nhìn lung tung, hai gò má giờ phút này như nóng như lửa đốt, bàn tay to làm càn chuyển động ở phía sau càng làm cho y động cũng không dám động.
Nghĩ đến kích tình tối qua, đáy lòng không khỏi thầm nghĩ, nam nhân này thật đúng là không thể vui đùa, ép buộc y cả một đêm, làm giờ phút này thân mình y đau nhức, có thể chứng minh y hoàn toàn bị hắn ăn không còn mảnh vụn.
“Trải qua tối hôm qua, ngươi còn thẹn thùng cái gì?”
Triệu Khuê Hiền ý định trêu y, hắn rất thích nhìn bộ dáng thẹn thùng thất thố của y, làm cho y thở gấp, chăm chú nhìn con ngươi đen của y trở nên thâm trầm.
“Đã không còn sớm, chúng ta cũng nên dậy thôi.”
Thịnh Mẫn nhỏ giọng nói. Chỉ sợ hắn nhất thời lại xúc động lên, hiện tại toàn thân y thật sự đau nhức, chỉ sợ hắn lại nổi thú tính, thì y hôm nay cũng đừng mong rời khỏi cáii giường này.
“Không vội.”
Vừa nói, thân hình cao lớn đồng thời đem y áp hướng giường, hai người mười ngón tay giao nhau, thân hình trần trụi đồng dạng chặt chẽ thiếp hợp, con ngươi đen thâm thúy lại có mạt lửa nóng.
Thịnh Mẫn giật mình, sâu sắc nhận thấy được dục vọng tiến vào dưới đùi, hắn sẽ không lại……
“Khuê Hiền…… Bình tĩnh một chút, ta…… Không được.”
Y thực không có cốt khí mà cầu xin tha thứ, hắn sẽ không thật sự muốn y hôm nay không thể xuống giường được chứ.
“Qua vài ngày, chờ thân thể y tốt hơn một chút, ta sẽ cùng y về Lý phủ một chuyến, chính thức cầu hôn với đại ca y.”
Cái hôn nhẹ dừng ở cần cổ y, trượt một đường, đi xuống trước ngực của y, lấy đầu lưỡi đùa nụ hoa phấn nộn của y, thở gấp mê người cũng đồng thời vang lên.
“Đủ rồi…… ngươi nói cái gì cũng được.”
Khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp hiện lên động tình đỏ mặt, tiếng kêu nhỏ không ngừng từ trong miệng y phát ra.
Con ngươi đen tràn đầy tình dục giờ phút này nhìn chằm chằm thân thể tuyết trắng mềm mại của y, giống như phù dung nở rộ kiều diễm, làm người ta rời tầm mắt ra được, dưới thân vừa động, mi y hơi nhíu, tiếng than nhẹ cũng đồng thời vang lên.
“Thịnh Mẫn, ngươi là của ta, đời này chỉ thuộc về một mình ta.”
Dưới thân chuyển động dần dần nhanh hơn, con ngươi đen lửa nóng không buông tha mỗi vẻ mặt mê người khiến hắn động tình, tiếng nói trầm thấp cuồng bá biểu thị công khai ở bên tai y.
Thịnh Mẫn sớm bị hắn không ngừng làm sâu sắc kích tình bao phủ, nương theo hắn một tay chủ đạo lấn tới, ở một lần cực hạn làm người ta rơi vào sâu trong cuồng tình, ngất ở trong lòng hắn.
“Quận chúa, người không thể vào đi, Vương gia có lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy thiếu gia.”
Hạnh Hoa nhanh một bước che ở trước cửa gỗ khắc hoa, không cho Triệu Thiên Kì bước vào trong phòng một bước.
“Hiện tại đều qua buổi trưa, sao đại ca còn chưa tỉnh lại? Có cần mời Lý đại phu đến một chuyến hay không?”
Triệu Thiên Kì lo lắng hỏi. Ngày hôm qua khi đại tẩu được đại ca ôm trở về, vạt áo toàn máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đến giờ nghĩ đến vẫn còn sợ hãi.
“Không cần…… Thiếu gia không có việc gì, chỉ là mệt muốn chết mà thôi.”
Sắc mặt Hạnh Hoa ửng đỏ. Còn nhớ rõ buổi sáng không cẩn thận nhìn thấy toàn thân tiểu thư che kín xanh tím đang ngủ say, thật đúng là hoảng sợ. Tuy rằng Vương gia thực tham món lợi nhỏ, nhưng tốt xấu cũng nên bận tâm thiếu gia có thương tích trong người, hẳn là kiềm chế một chút, cũng khó trách thiếu gia lại mệt thành như vậy.
“Hạnh Hoa, vì sao ngươi đỏ mặt? Ngươi nói đại ca mệt chết……”
Triệu Thiên Kì nói đến một nửa, rồi đột nhiên hiểu được, hai gò má cũng theo hồng lên. Hai cô nương chưa xuất giá, nháy mắt xấu hổ không biết phải nói gì.
“Nếu là như vậy, ta đây trễ một chút lại đến.”
Triệu Thiên Kì mới bước chân trước ra, hai phiến cửa gỗ phía sau cũng đồng thời bị mở từ trong ra, một thân tử sa váy(váy tím) thướt tha cười yếu ớt trong suốt nhìn hai người.
“Quận chúa mời vào.”
“Thiếu gia, ta đi đến phòng bếp mang giúp người một ít thức ăn.”
Hạnh Hoa cúi người với Thịnh Mẫn, rồi lập tức đi xuống phòng bếp, để lại hai người một mình nói chuyện.
“Đại ca, thật ngại quá, đánh thức người. Mọi người về sau đều là người một nhà, ca gọi ta là Thiên Kì thì được rồi.”
Triệu Thiên Kì sợ run, xoay người đi vào trong phòng, bước vào trong phòng rồi cũng không quên xoay người cẩn thận đóng cửa phòng lại.
“Thiên Kì, đến tìm ta có chuyện gì sao?”
Thịnh Mẫn thay nàng ấy rót chén trà, ngồi xuống ở bên cạnh nàng ấy, tò mò hỏi.
Triệu Thiên Kì nhìn chăm chú vào khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp của y hồi lâu, phiết phiết môi, lời lẽ mang oán trách nói ra kinh người.
“Lý Thịnh Mẫn, ngươi lừa ta rất thảm nha, hại ta còn vì ngươi khóc thật lâu, kết quả ngươi biến hóa nhanh chóng, biến thành đại ca của ta.”
Trên mặt tươi cười của Thịnh Mẫn hơi cứng lại, trên mặt xinh đẹp khó nén kinh ngạc hỏi:
“Sao muội phát hiện ra?”
“Ngày hôm qua, khi người bị thương được đại ca ôm trở về phòng, ta vừa vặn đi ngang qua ngoài cửa phòng, nghe được Lý đại phu nói người năm nay liên tục gặp tai ương, đầu tiên là rơi xuống vách núi, hiện tại lại bị thương, đều là do huynh đệ Tu La ban tặng. Còn có, Lý Hách Tể vẫn gọi người là sư đệ, lúc đó ta mới bừng tỉnh đại ngộ, Lý Thịnh Mẫn huynh cùng Lý Thịnh Mẫn ca căn bản chính là cùng một người. Bất quá, người yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài.”
Cũng khó trách lần đầu tiên lúc nàng nhìn thấy hắn ta khôi phục nam trang, còn có một loại cảm giác quen thuộc, lúc ấy nàng còn tưởng rằng là vì quan hệ sinh đôi.
“Thiên Kì, thật có lỗi, ta lừa muội, hại muội vì ta mà thương tâm.”
Thịnh Mẫn áy náy nói. Nếu thân phận đã bị phát hiện, y cũng không có gì giấu diếm, ngược lại bởi vì không cần lừa gạt nàng ấy mà mừng rỡ thoải mái.
“Nói đến chuyện thương tâm, làm cho ta nghĩ đến một việc.”
“Việc gì?”
“Còn nhớ khi người bị La Sát làm hại rơi xuống vách núi, khi đó bộ dáng đại huynh hung ác nham hiểm điên cuồng cũng thật làm cho người ta sợ hãi. Huynh ấy vẫn tin tưởng người không chết, cùng Lý Hách Tể hai người hết ngày này đến ngày khác, nghĩ tất cả các biện pháp muốn xuống dưới vách núi để tìm người. Thật vất vả xuống được dưới núi, lại tìm không thấy thi thể của người, đại huynh lúc buồn lúc vui, không ngờ lúc đó lại nghe được tin tức ca đã chết, lúc ấy vẻ mặt bi thống của đại huynh làm lòng người chua xót không đành lòng; Vì chứng thực tin về cái chết của người, hắn một khắc cũng không dám dừng lại, phong trần mệt mỏi tiến đến Lạc Dương.”
Triệu Thiên Kì nói đến đây, thở dài. Đại huynh thật đúng là không yêu thì thôi, vừa yêu đã kinh người, mà việc này, đại ca hẳn là phải biết mới được.
“Đại ca, đại huynh hắn thật sự thực yêu người.”
“Ta biết.”
Con mắt sáng hơi hạ, nếu không nhờ đáy lòng đã hiểu được, lòng của y cũng sẽ không hãm nhanh như vậy.
“Lý Thịnh Mẫn trước kia, ta một lòng thầm muốn khiến hắn trở thành phu quân của ta; Mà hiện tại Lý Thịnh Mẫn, ta thực vui vẻ người có thể trở thành đại ca của ta.”
Triệu Thiên Kì chủ động cầm hai tay của y, nét mặt xinh đẹp biểu lộ một chút cười xán lạn, thiệt tình nói.
“Cám ơn đệ.” Y cầm lại tay của nàng ấy, dễ dàng nhìn thấu tâm sự của nàng ấy, cười trêu nói:“Trong lòng muội nhất định suy nghĩ, bất luận kết quả như thế nào, ta đều là người của Triệu gia các người, đúng không?”
Nghe vậy, Triệu Thiên Kì hơi ngây ra, nghịch ngợm thè lưỡi, cười to ra tiếng.
“Đại ca, người quả thực trí tuệ, cũng khó trách đại huynh lại chung tình đối với người như thế.”
Hai người nhìn nhau cười, tiếng cười quanh quẩn ở giữa trưa yên tĩnh, thật lâu không dứt……
.
.
.
Toàn văn hoàn
.
.
.
Ai nha cuối cùng cũng convert xong rồi a~
Cơ mà làm xong ta mới thấy ta không thích bộ này cho lắm T^T, thấy nó cứ nửa nửa làm sao ấy, tình thì không tình cho tới, mà kiếm hiệp cũng chẳng tới đâu T^T~
Thôi mà nói chung bộ này được, mỗi tội ta không có cảm tình nhiều cho lắm T^T~~
Ai nha, ta nói mấy câu cảm thán thế thôi, các nàng đừng nghĩ gì nha~~
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.