Tác giả: Đường nhân
Edit: Thiên Thần Chăn Sao - Beta: Thủy Nguyệt Vân
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: cổ đại, tình cảm, seme truy uke ráo riết, chạy không được nên phải yêu~
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Đường Nhân và Kyumin là của nhau. <3
Rating: PG13
Couple: Kyumin.
***
Chương 9
.
.
.
“Sư huynh, huynh không thể cứ dẫn đệ đi như vậy, Triệu Khuê Hiền sẽ không bỏ qua cho huynh đâu.”
Suốt dọc đường Thịnh Mẫn không ngừng khuyên hắn, nhưng dưới chân hắn cũng không ngừng, một mạch thi triển khinh công, không biết phải đưa y chạy đi đâu.
“Sư đệ, không phải đệ đã động tâm đối với Triệu Khuê Hiền rồi chứ? Vì thế mới luyến tiếc rời khỏi hắn.”
Lý Hách Tể nhướng mi phân tâm liếc mắt nhìn người trong lòng một cái. Nếu thật sự là như vậy, vậy chẳng phải y sẽ làm nam sủng của người ta sao?
“Đệ không biết. Đệ chỉ biết hắn sẽ không buông tay với đệ. Sư huynh, đệ không muốn liên lụy huynh, huynh vẫn là mau đưa đệ trở lại đi.”
Giờ phút này, Triệu Khuê Hiền nhất định phát hiện không thấy y, xác định vững chắc là tìm kiếm y khắp nơi, nếu để hắn biết là sư huynh mang y đi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho sư huynh.
Lý Hách Tể cuối cùng cũng dừng cước bộ lại, đem người trong lòng thả xuống. Giờ phút này hai người đang ở một chỗ sâu trong rừng cây, bốn phía có rừng cây che dấu, tin tưởng Triệu Khuê Hiền không dễ dàng tìm được.
“Sư đệ, đệ có biết lần này hắn vội vã hồi cung vì chuyện gì không?”
“Đệ không biết.”
Sư huynh hỏi như vậy, chẳng lẽ là đã biết cái gì?
“Nghe nói Hoàng Thượng định tứ hôn choTĩnh vương cùng thiên kim Vương thừa tướng thành hôn. Như vậy, đệ còn tính đi theo bên cạnh hắn sao?
”
Hắn làm sư huynh, nên không cho y chịu ủy khuất mà ở bên cạnh Triệu Khuê Hiền; Huống hồ, lấy bản tính kiêu ngạo của sư đệ, cũng tuyệt đối không thể cùng người khác chung một chồng.
Nghe vậy, Thịnh Mẫn sắc mặt chưa biến, hai tròng mắt hơi hạ, trầm ngâm hồi lâu.
“Sư huynh, việc này huynh không cần lo lắng. Lấy hiểu biết của đệ đối với hắn, hắn không có khả năng đồng ý tứ hôn. Nếu đệ đoán không sai, hắn vội vã chạy về, nhất định là vì muốn ngăn cản cuộc hôn sự này; Huống chi đệ cùng hắn đã có ước định, trước khi nội thương của đệ khỏi hẳn, đệ sẽ không rời khỏi hắn. Sư huynh, huynh vẫn là nhanh chóng đưa đệ trở về đi.”
Với sự ép buộc của Triệu Khuê Hiền đối với y, y tin tưởng hắn tuyệt đối không thể buông tha cho y; Huống chi từng nghe nói hắn nhiều lần cự tuyệt bức hôn của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, y tin tưởng lần này tứ hôn hắn cũng sẽ không đồng ý.
“Đệ đã tin tưởng như vậy, ta cũng không tiện ngăn cản đệ. Nhưng là có một việc ta phải nói với đệ.”
Xem ra sư đệ đã động tâm đối với Triệu Khuê Hiền rồi, cho dù trước mắt không có, cũng không đại biểu về sau sẽ không, ít nhất trước mắt sư đệ không muốn rời khỏi Triệu Khuê Hiền, chỉ là điểm này, hắn cũng không nên xen vào việc của người khác.
“Chuyện gì?”
“Tu La trốn ngục.”
“Cái gì?! Chuyện này phát sinh lúc nào?”
Thịnh Mẫn kinh hãi. Để cho Tu La chạy thoát được, chỉ sợ muốn bắt hắn lại sẽ rất khó khăn.
“Nửa tháng trước. Ngay trước ngày hành hình một đêm, hắn đã giãy khỏi xích sắt, giết bốn bộ khoái cai ngục. Hiện tại các huyện nha lớn đang toàn lực truy nã hắn. Sư đệ, đệ phải tự mình cẩn thận, nếu để lộ tin tức để hắn biết đệ không chết, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua cho đệ.”
Sư đệ hiện tại hai mắt mù, người lại bị nội thương nghiêm trọng, tuyệt đối không phải là đối thủ của Tu La, cũng may y có Triệu Khuê Hiền bảo hộ, hẳn là không có việc gì.
“Đệ đã biết, đệ sẽ cẩn thận, chỉ hận hiện tại đệ không thể bắt hắn về quy án. Sư huynh, huynh phải cẩn thận.”
Sau khi Ngọc Diện thần bộ rơi xuống vách núi, đã không còn tồn tại trên đời này, từ nay về sau, cũng không còn người tên Lý Thịnh Mẫn.
“Hay cho một đôi sư huynh đệ tình thâm, thật đúng là làm người ta ca ngợi.”
Bỗng dưng, một đạo tiếng nói hùng hậu âm trầm phiêu tiến vào trong rừng cây, theo sau là một thân hình cao lớn không tiếng động xuất hiện.
“Khá lắm Lý Hách Tể, dám mang người từ trong tay ta đi, xem ra là không đem Tĩnh vương ta đây để vào mắt rồi?”
Con ngươi đen của Triệu Khuê Hiền nguy hiểm nheo lại, Lý Hách Tể theo bản năng hành động lấy thân bảo vệ Thịnh Mẫn, khiến con ngươi hắn xẹt qua một chút tàn nhẫn, song chưởng hai bên người cũng âm thầm vận khí, tức giận xoay quanh ở ngực.
“Buông tha sư huynh ta đi, huynh ấy hiểu lầm là ta bị ngươi khống chế, nên huynh ấy mới đưa ta đi thôi.”
Thịnh Mẫn cho dù hai mắt không thể thấy, cũng hiểu được có khả năng vì y mà xảy ra một hồi quyết chiến; Để tránh sư huynh phải vất vả, y sờ soạng đi hướng hắn, lúc hai tay chạm đến trong ngực dày rộng của hắn, hai tay cũng chủ động ôm chặt thân hình vì tức giận mà cứng ngắc của hắn, không cho hắn có cơ hội ra tay.
“Vương gia, nếu chỉ là sự hiểu lầm, ta đây sẽ rời khỏi, sư đệ liền làm phiền người chiếu cố.”
Hiểu được dụng tâm của sư đệ, huống chi đây là sư đệ lựa chọn, Lý Hách Tể tự biết không tiện ở lại đây lâu, hai đấm ôm lại, thân hình nhảy, trong chớp mắt đã rời khỏi rừng cây.
“Sư huynh ngươi hiểu lầm ngươi bị ta khống chế, mà ngươi lại lựa chọn đi về phía ta, là vì bảo vệ sự bình an cho sư huynh ngươi, hay là tự biết chính mình không thể thoát khỏi?”
Ngón tay dài nâng cằm y lên, con ngươi đen sắc bén nhìn chăm chú vào biểu tình dung nhan thanh lệ của y, không bỏ qua một tia cảm xúc nào của y, hơi thở nóng rực ẩn chứa tức giận, thổi ở trên mặt y.
“Đều không phải.”
Giơ cao hai tay lên, chủ động vòng quanh cổ hắn, hai tròng mắt trong suốt không có tiêu cự nhìn hắn.
“Chỉ vì đây là ước định của chúng ta. Chẳng lẽ Tĩnh vương luôn luôn tự cho mình rất cao cũng không nắm chắc có thể làm ta yêu thương ngươi sao?”
“Nhớ kỹ lời nói hiện tại của ngươi, tốt nhất đừng để ta phát hiện ngươi đang gạt ta.”
Cánh tay sắt nhanh chóng chế trụ eo nhỏ của y, khiến thân thể hai người không có một kẽ hở, môi lửa nóng phút chốc dán chặt vào môi mềm mại của y, tư thái cuồng ngạo mạnh mẽ kia, như là hận không thể đem y một ngụm nuốt vào, mãi đến khi y sắp không thở nổi mới buông y ra, bạc môi để ở môi phấn hồng đang thở dốc của y nhỏ giọng nói:
“Từ giờ trở đi, ta sẽ không để ngươi có cơ hội rời khỏi tầm mắt của ta.”
Không đợi y phản ứng, đã ôm lấy y, đi ra khỏi rừng cây, theo sát phía sau là Lưu Dũng với vẻ mặt lo lắng.
Mắt thấy Vương gia đối với Lý Thịnh Mẫn liều lĩnh, cuồng nhiệt giữ lấy, thực tại làm người ta lo lắng, chỉ hy vọng Lý Thịnh Mẫn tốt nhất không phải đối với Vương gia là hư tình giả ý, nếu không chỉ sợ toàn bộ Lý phủ đều chịu tai ương.
Vừa vào trong xe ngựa tốc độ đã không còn thong thả như lúc trước, càng không ngừng đi nhanh, Lưu Dũng phụ trách đánh xe cùng Hạnh Hoa ngồi ở một bên tất cả đều là vẻ mặt lo lắng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn rèm che ở phía sau, mơ hồ nghe được thanh âm lo lắng của Triệu Khuê Hiền.
“Thịnh Mẫn, ngươi cố chịu một chút, phía trước chính là vương phủ, một hồi đến vương phủ, ta lập tức đi tìm ngự y đến chẩn trị cho ngươi!”
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Khuê Hiền bị che kín bởi lo âu, con ngươi đen lo lắng nhìn người trong lòng không biết vì sao đột nhiên lại sốt cao, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của y đỏ lên khác thường, toàn thân nóng bỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ tựa vào cần cổ hắn, tay nhỏ bé đặt lên xiêm y trước ngực, giống như cố nén đau đớn, miệng thỉnh thoảng dật ra than nhẹ không ổn:
“Triệu Khuê Hiền…… Ta rất khổ sở……”
Y chỉ cảm thấy toàn thân giống bị lửa đốt, ngực nặng nề khác thường, làm y sắp không thở nổi, mà trước mắt y có thể dựa vào cũng chỉ có hắn.
“Ta biết. Thịnh Mẫn, ngươi nhất định phải tiếp tục chống đỡ.”
Triệu Khuê Hiền đau lòng không nỡ nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang khó chịu của y. Đều do hắn không tốt, quên lời dặn của Lý Phương Đường, nhìn thân mình y nội thương quá nặng, phải cẩn thận điều dưỡng, không thể có nửa điểm mệt nhọc, càng không thể chịu một chút phong hàn, nếu không chỉ sợ sẽ trở nên càng khó giải quyết; Nguyên tưởng rằng thân mình y đã tốt hơn, không ngờ nhiều ngày không ngừng chạy đi, tuy rằng xe ngựa chạy rất chậm, vẫn là không đủ cẩn thận, mới có thể để y bệnh thành như vậy.
Triệu Khuê Hiền đem thân thể mềm mại trong lòng ôm thật chặt, hận không thể thay y nhận những thống khổ này; Y tuyệt không có thể gặp chuyện không may, phát hiện người trong lòng đã ngất đi, hắn hoảng sợ rống to với Lưu Dũng đang đánh xe:
“Lưu Dũng, mau hơn chút nữa!”
Với tốc độ kinh người của xe ngựa, Hạnh Hoa ngồi ở bên cạnh Lưu Dũng đã sớm bị dọa đến trắng mặt, cũng may Tĩnh vương phủ ngay tại phía trước cách đó không xa, bằng không tim của nàng cũng sắp nhảy ra ngoài.
Một khắc chung sau (10 phút), xe ngựa đã đứng trước cửa Tĩnh vương phủ, Triệu Khuê Hiền lập tức ôm Thịnh Mẫn xuống xe ngựa, hướng về phía Lưu Dũng ở đằng sau vội la lên:
“Mau! Lập tức tiến cung, truyền mệnh lệnh của ta, thỉnh ngự y đến một chuyến!”
“Vâng.”
Lưu Dũng nhận lệnh, thân hình chợt lóe, hướng hoàng cung mà đi.
Triệu Khuê Hiền ôm Thịnh Mẫn, chạy gấp tiến vào trong vương phủ, một mạch hướng thẳng nơi ở của mình, ven đường tất nhiên là kinh động không ít người hầu, đoàn người còn chưa kịp trong kinh ngạc vì Vương gia đột nhiên hồi phủ mà hoàn hồn lại, đã bị thần sắc âm trầm trên mặt hắn làm sợ tới mức tự động vọt đến một bên.
Triệu Khuê Hiền ôm Thịnh Mẫn đặt lên trên giường mình, Hạnh Hoa theo sát ở phía sau thông minh đã sớm chuẩn bị tốt một chậu nước lạnh, lấy khăn ngâm vào nước lạnh, tức thì bị Triệu Khuê Hiền một phen cướp đi, tự mình lấy khăn đặt trên trán Thịnh Mẫn đang hôn mê.
Con ngươi đen lo lắng nhìn thẳng người trên giường, hai tay nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ bé đang nóng của y, lòng nóng như lửa đốt không biết nên làm sao cho phải.
“Đi xem ngự y đã đến chưa!” Hướng về phía Hạnh Hoa đang đứng ở một bên rống to.
“Vâng.”
Hạnh hoa bị tiếng hô đột ngột này làm giật mình, sắc mặt trắng bệch, ba bước cũng làm thành hai bước chạy ra khỏi phòng.
“Thịnh Mẫn, ngươi không có việc gì, ta không cho phép ngươi có việc.”
Bàn tay to khẽ vuốt hai gò má hồng khác thường của y, tâm tình hắn giờ phút này tựa hồ lại như lúc y rơi xuống vách núi, sống chết chưa biết, hắn suốt ngày tâm tình lo lắng đề phòng, sợ hãi bất an.
“Vương gia, Lý Phương Đường đến.”
Lưu Dũng bước nhanh đến, Lý Phương Đường đi theo phía sau. Hắn đi vào cung một chuyến, không ngờ vừa vặn gặp được Lý Phương Đường cũng vào chẩn bệnh cho hoàng hậu, vì thế vội vàng đem người mang về.
Triệu Khuê Hiền nhìn thấy người tới, vội vàng đứng dậy nhường chỗ, đứng lặng ở một bên, sốt ruột nhìn hắn bắt mạch cho Thịnh Mẫn.
Sau khi Lý Phương Đường bắt mạch xong, gương mặt ôn hòa toát ra một chút ngưng trọng, chỉ thấy hắn vội vàng lấy một bình sứ ngọc từ trong lòng ra, lấy một viên thuốc, bỏ vào miệng Thịnh Mẫn, rồi mới rời khỏi giường, đi đến bàn tròn sớm đã chuẩn bị giấy bút, viết phương thuốc ra, đưa cho Hạnh Hoa ở một bên.
“Lập tức chiếu theo phương thuốc này đi lấy dược, ba chén nước nấu thành một chén, tức tốc đem dược bưng tới.”
“Được, ta đi làm ngay lập tức.”
Hạnh Hoa tiếp nhận phương thuốc, vội vàng đi ra ngoài.
“Tình huống hiện tại của y thế nào ?”
Tính nhẫn nại của Triệu Khuê Hiền chỉ tới khi hắn ta viết xong phương thuốc, không đợi Lý Phương Đường chủ động báo cho biết, lập tức hỏi.
Sắc mặt Lý Phương Đường trầm trọng, hai tròng mắt hơi nhíu nhìn thẳng hắn, quay gót đi trở về giường, nhìn tiểu đệ bệnh tình chuyển nặng, ngữ khí mang theo thân thiết chỉ trích.
“Vương gia, ta nhớ rõ từng luôn nói cho ngươi, tình huống thân thể tiểu đệ hiện nay không giống người bình thường, nội thương quá nặng, có thể sống sót đã là may mắn, cho dù tình hình y phục hồi như cũ có tốt, nhưng vẫn không thể khinh thường, phải tiêu tốn thời gian nửa năm điều dưỡng, lại càng không thể chịu chút phong hàn hay bôn ba nào; Nhưng hôm nay cái mạng nhỏ của y, lại suýt nữa bị mất trên tay ngươi. Vương gia, ngươi làm cho ta thập phần hối hận chính mình đã nhờ vả ngươi, nếu ngươi không thể chiếu cố tiểu đệ thật tốt, như vậy ta thân là huynh trưởng, nhất định phải đem y đi.”
“Ngươi mơ tưởng. Không có sự cho phép của ta, ai cũng đừng nghĩ mang y đi. Lần này là sơ sẩy của ta, ta cam đoan loại chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa.”
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Khuê Hiền hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi, cằm căng thẳng, con ngươi đen xẹt qua một chút tàn nhẫn, thân hình cao lớn hộ ở trước giường, với tư thế nếu hắn muốn kiên quyết mang người đi, sẽ không ngại cùng hắn đánh một trận.
Ngay lúc hai người tức giận hết sức căng thẳng thì Hạnh Hoa bưng dược đã đun xong trên tay, cước bộ vội vàng đi đến.
“Vương gia, dược đã đun xong.”
“Đưa ta.”
Tiếp nhận chén thuốc, thân hình cao lớn ngồi xuống ở bên giường, ôm lấy Thịnh Mẫn đang hôn mê, để y nằm dựa vào trong lòng hắn, ngửa đầu đem chén thuốc uống vào, một ngụm một ngụm tự mình đút y uống hết, rồi hướng về phía Hạnh Hoa ở đằng sau ra lệnh:
“Lý đại phu đã mệt mỏi, dẫn hắn đi đến phòng khách nghỉ ngơi.”
“Lý đại phu, mời.”
Hạnh Hoa ở một bên nhìn thấy đều mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng cúi đầu, hướng về phía Lý Phương Đường ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Lý Phương Đường nhíu mày, nhìn phương thức Triệu Khuê Hiền cho tiểu đệ uống dược, hành động này của hắn cũng muốn chứng tỏ Thịnh Mẫn là người của hắn, ai cũng đừng mong mang y đi; Có thể có một chuyện hắn vẫn phải hỏi rõ ràng mới được.
“Vương gia, về chuyện Hoàng Thượng tứ hôn, không biết ngươi tính làm gì?”
“Lần này ta gấp rút trở về cũng là vì việc này, ta sẽ thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho ta cùng Thịnh Mẫn, đời này trừ bỏ Lý Thịnh Mẫn, ai ta cũng sẽ không lấy, vị trí Tĩnh vương phi trừ y ra không còn ai khác.”
Triệu Khuê Hiền lấy ống tay áo nhẹ lau một ít dược bên môi y. Nếu không phải vì việc này phải trở về gấp, cũng sẽ không liên luỵ y, khuôn mặt tuấn tú nhẹ vuốt khuôn mặt vẫn đang nóng của y. Một khi Hoàng Thượng tứ hôn, y cũng sẽ đừng mong chạy trốn.
“Ta đã cho đệ ấy dùng một viên băng tâm ngọc lộ hoàn trước rồi, có thể bảo vệ tâm mạch của đệ ấy, hiện tại đệ ấy lại uống xong dược, chờ sau khi đệ ấy tỉnh lại sẽ không có việc gì nữa.”
Gương mặt ôn hòa của Lý Phương Đường lại có chút đăm chiêu; một lời Hoàng Thượng tứ hôn này, tiểu đệ chính là người của Triệu Khuê Hiền.
Thôi! Hết thảy vẫn là chờ đệ ấy tỉnh lại sẽ nói sau. Gót chân vừa chuyển, để tiểu đệ lại cho Triệu Khuê Hiền tự hắn chiếu cố, đi khỏi tẩm phòng của hắn.
Đây là nơi nào?
Thịnh Mẫn vừa mở mắt ra, nhìn đầu giường điêu khắc tinh xảo, cùng bốn phía tràn ngập những vật trang trí, bài trí giá trị bất phàm, ánh mắt nghi hoặc cuối cùng dừng ở trên người nam nhân cao lớn ngồi ở bên giường nhắm mắt ngủ say.
Là hắn chiếu cố y cả một đêm sao?
Hắn thân là Vương gia cao quý, vì sao không lệnh cho tỳ nữ chiếu cố y được rồi, việc gì phải khiến chính mình mệt nhọc như thế?
Nhìn khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi của hắn, hồi tưởng từ sau khi bị hắn mang về Vân Yên bộ quán, hắn đối với y chiếu cố cẩn thận, còn có tình cảnh hai người nhiều lần lỏa thân cùng ngâm trong hồ ôn tuyền.
Hắn nói, theo lúc ban đầu hắn đối với y là đoạt lấy, đến cuối cùng không tự chủ được mà ái mộ.
Hắn nói, hắn thật cao hứng khi y còn sống.
Hắn nói, kiếp này y nhất định là Tĩnh vương phi của hắn, đừng mơ tưởng thoát khỏi bên người hắn.
Mà y…… Đến hiện tại, để tay lên ngực tự hỏi, y thật sự muốn chạy trốn sao?
Tay nhỏ bé mới nhẹ sờ lên khuôn mặt hắn, ngay sau đó tức thì bị hắn cầm tay lại, một đôi con ngươi đen sắc bén lập tức mở ra.
Triệu Khuê Hiền đang ngủ say chợt cảm thấy khác thường, không ngờ hắn theo bản năng cầm lại cầm đúng được tay y, mà người nhỏ nhắn trên giường chính là mở to một đôi mắt sáng trong suốt nhìn chăm chú vào hắn.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Triệu Khuê Hiền mừng rỡ, bàn tay to cẩn thận sờ hai má của y, con ngươi đen kích động nhìn y.
“Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Ngươi luôn luôn ở bên cạnh chiếu cố ta sao?”
Vẻ mặt vui sướng kích động của hắn làm tâm y mạnh nổi lên gợn sóng thật lớn; Tại đây một khắc, y rốt cục hiểu được, y không muốn lại chạy thoát.
“Thịnh Mẫn, mắt của ngươi ……”
Con ngươi đen của Triệu Khuê Hiền phụt ra một chút pháo hoa, kinh hỉ nhìn con mắt sáng trong suốt của y đang nhìn hắn không chuyển mắt, không hề là không có tiêu cự nữa, hai mắt của y đã thấy được.
“Đúng vậy, hai mắt của ta đã thấy được ánh sáng.”
Hai tay Thịnh Mẫn cử động thân mình muốn ngồi dậy, ngay sau đó, thân thể mềm mại yếu ớt tức thì được một đôi cánh tay sắt ôm chặt, đổ vào trong bộ ngực dày rộng, cằm cũng tùy theo bị nâng lên, con mắt sáng chống lại một đôi mắt đen dị thường lửa nóng.
“Hai mắt của ngươi thật sự tốt lắm.”
Hai mắt Triệu Khuê Hiền sáng như đuốc, nhìn chằm chằm ở hai mắt của y, xác nhận lần nữa đáy mắt y toát ra thần thái, thế này mới chân chính yên tâm.
Con mắt sáng trong suốt thú vị nhìn thẳng đáy mắt mừng như điên của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tuyệt mỹ giơ lên một chút cười, trêu ghẹo hỏi:
“Ngươi rốt cuộc muốn xem tới khi nào? Ta đã đói bụng, cũng không thể để ta ăn no trước rồi tùy ngươi muốn xem bao lâu cũng có thể.”
Triệu Khuê Hiền sửng sốt, con ngươi đen thật sâu dừng ở y, trên khuôn mặt tuấn tú có mạt sủng nịch, bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của y vẫn tái nhợt, ôn nhu nhỏ giọng nói:
“Đây chính là ngươi nói. Chờ ngươi ăn no, tùy ta thích xem bao lâu cũng có thể.”
Con mắt sáng của Thịnh Mẫn hơi cúi, nhưng cười không nói, hắn thân mật đụng chạm đã sớm thành thói quen rồi.
“Người đâu!”
Triệu Khuê Hiền hiện tại một khắc cũng không muốn rời người trong lòng, hướng ra bên ngoài hô to.
Tiếng chưa dứt, lập tức đã thấy Lưu Dũng vội vàng đi vào, nguyên tưởng rằng là xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nhìn thấy hai người ôm nhau trên giường bất giác sửng sốt.
“Lập tức phân phó phòng bếp, chuẩn bị một ít dược thiện đưa vào, thuận tiện mời Lý Phương Đường đến đây một chuyến.”
“Vâng.”
Lưu Dũng vuốt cằm, liếc mắt nhìn hai người một cái, nhanh chóng rời đi.
“Tam ca đã ở đây sao?”
Đôi mắt Thịnh Mẫn trong nháy mắt tỏa sáng, kinh hỉ nhìn hắn.
“Có tất yếu vui vẻ như vậy không? Nửa tháng trước mới gặp qua còn gì, tình cảm huynh đệ các người cũng không tránh khỏi tốt quá rồi.”
Con ngươi đen của Triệu Khuê Hiền xẹt qua một chút không hờn giận, tươi cười trên mặt hắn làm hắn càng thêm chói mắt.
“Xin hỏi Vương gia người là đang ghen sao?”
Một đôi mắt sáng của Thịnh Mẫn cố ý trợn to, trên mặt thanh lệ tựa tiếu phi tiếu, ngữ điệu tràn ngập hứng thú.
“Đúng vậy. Bởi vì hắn là huynh trưởng ngươi, cho nên ta có thể nhẫn nại. Nhưng là, nhớ kỹ, không cho phép đối với nam nhân khác toát ra loại tươi cười này, bao gồm cả Lý Hách Tể cũng vậy.”
Hắn một ngụm thừa nhận, đồng thời cũng cảnh cáo y, vì tốt cho y cũng như đối phương, không cần dễ dàng thử nghiệm cực hạn của hắn, nếu không hắn khó kiềm giữ được mà không làm ra chuyện gì đâu.
Xoay mình, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bị đẩy ra, đi vào là thân ảnh cao to.
“Tam ca!” Thịnh Mẫn vừa thấy người tới, vui vẻ kêu to.
“Tiểu đệ…… Hai mắt của đệ thấy được sao?”
Tầm mắt hai huynh đệ đối diện nhau, khóe môi Lý Phương Đường cong lên một nụ cười, bước đi hướng về phía giường.
Mày rậm của Triệu Khuê Hiền hơi nhướng, đem người trong lòng dìu ngồi xuống rôi tránh chỗ để Lý Phương Đường khám bệnh.
Lý Phương Đường xem xong mạch của y, lại kiểm tra khối sưng sau đầu y, vừa lòng nói:
“Chúc mừng đệ, tiểu đệ, khối sưng sau đầu đệ đã hết.”
“Tam ca, sao huynh có thể vừa vặn ở đây?”
Ngay tại khi hai huynh đệ vui sướng nói chuyện, Lưu Dũng từ ngoài đi đến, nhỏ giọng nói ở bên tai Triệu Khuê Hiền, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Triệu Khuê Hiền trầm xuống, nhìn về phía Thịnh Mẫn ngồi ở trên giường.
“Thịnh Mẫn, ta có việc phải ra ngoài một chuyến. Chờ ta trở lại.”
Triệu Khuê Hiền đi về phía trước, bàn tay to cẩn thận khẽ vuốt hai má y, con ngươi đen thật sâu nhìn chăm chú y hồi lâu, như vậy mới không nỡ mà xoay người rời đi, Lưu Dũng cũng theo đuôi phía sau.
“Tam ca, xảy ra chuyện gì sao? Thần sắc Triệu Khuê Hiền có chút quái dị.”
Y chú ý tới, Lưu Dũng không biết ở bên tai Triệu Khuê Hiền nói cái gì, sắc mặt hắn liền thay đổi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lý Phương Đường đánh giá bộ dáng y nhíu mày lo lắng thì thở dài, có lẽ sầu lo lúc trước của hắn là dư thừa rồi.
“Đệ cũng biết lần này hắn vội vã trở về là vì chuyện gì chứ?”
“Biết. Sư huynh đã nói với đệ, là vì chuyện Hoàng Thượng tứ hôn.”
“Vậy theo đệ thấy, Triệu Khuê Hiền có chấp nhận không?” Hai tròng mắt sắc bén của Lý Phương Đường ngưng lại nhìn y.
“Sẽ không.” Đôi mắt sáng khẽ nhắm, chắc chắc nói.
“Đúng vậy, đệ thật sự đủ hiểu hắn. Lần này hắn tiến cung, ngoại trừ muốn ngăn cản Hoàng Thượng tứ hôn ra, trọng yếu nhất là, còn thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho hắn cùng đệ.”
Xem ra, tiểu đệ đối với Triệu Khuê Hiền tuyệt đối không thể không có chút cảm tình nào, chỉ bởi điểm hai người tâm ý tương thông này, cũng liền có thể kết luận.
“Cái gì? Tứ hôn?!”
Thịnh Mẫn nghẹn họng nhìn trân trối! Không hổ là phong cách hành sự của Triệu Khuê Hiền, như thế chẳng phải cắt đứt đường lui của y sao? Y sớm biết hắn đối với y không có khả năng buông tay, nhưng chiêu này không khỏi cũng quá độc đi. Y nhận rõ tình cảm chính mình là một chuyện, nhưng y còn chưa muốn gả đi sớm như vậy a.
“Tiểu đệ, đệ thành thật nói cho tam ca biết, đệ đối với Triệu Khuê Hiền rốt cuộc là loại tình cảm nào? Nếu đệ thực không muốn gả cho hắn, ta có thể lập tức mang đệ rời khỏi nơi này.”
Nếu y thật sự không muốn gả cho hắn ta, dù cho từ nay về sau có phải đắc tội với Triệu Khuê Hiền đi nữa thì bất luận như thế nào, dùng hết thảy phương pháp, ba huynh đệ bọn họ cũng sẽ bảo hộ y rời xa Triệu Khuê Hiền.
“Cho dù bởi vậy mà khiến Lý gia chịu tội phạm thượng diệt môn sao?”
Lời nói của Triệu Khuê Hiền lúc đó, vẫn còn văng vẳng bên tai. Y cược không nổi.
“Chẳng lẽ đệ không tin tưởng năng lực của ba vị ca ca sao? Cho dù phải chạy trốn, cũng tuyệt không hy sinh một người nào của Lý gia.”
Điểm này, ba huynh đệ bọn họ vẫn còn có năng lực, hiện tại chỉ xem y quyết định như thế nào thôi.
Con mắt sáng của Thịnh Mẫn ẩn chứa lệ quang, cảm động nhìn vẻ mặt kiên quyết của tam ca. Có một câu nói này của tam ca là đủ rồi.
“Tam ca, họa là đệ gây nên, đệ không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy đến bất cứ người nào của Lý phủ. Huống chi, hiện tại đệ, cũng không muốn rời khỏi hắn.”
Lần cược này y thua rồi, y đã yêu thương nam nhân cuồng bá này, hơn nữa y mãnh liệt hoài nghi, cho dù y đến cuối cùng vẫn như cũ không thể yêu thương hắn, hắn sẽ có thể thật sự thả y đi sao? Dù sao ngay từ đầu nam nhân này đã đối với y không buông tay rồi.
“Tiểu đệ, đệ yêu thương hắn.”
Quả thực như sở liệu của hắn. Như vậy cũng tốt, đem tiểu đệ giao cho Triệu Khuê Hiền chiếu cố, ba huynh đệ bọn họ cũng có thể yên tâm.
“Đúng vậy, đệ yêu thương hắn.”
Nét mặt thanh lệ biểu lộ một nụ cười, lần đầu tiên thản nhiên thừa nhận tấm ý chính mình.
“Can tâm tình nguyện trở thành Tĩnh vương phi sao?” Xác nhận lại y không có nửa điểm miễn cưỡng lần nữa.
“Đúng, cam tâm tình nguyện.”
Thịnh Mẫn cười khổ thở dài. Y muốn du ngoạn giang hồ, dạo khắp ngũ hồ tứ hải, giấc mộng đi khắp đại giang nam bắc xinh đẹp từ nay về sau đã thành xa vời rồi.
“Nếu đây là quyết định của đệ, chúng ta đây cũng sẽ không có gì để nói, chỉ cần đệ vui vẻ là được rồi.”
Lý Phương Đường kỳ thật cảm thấy có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi. Củ khoai lang phỏng tay này từ nay về sau quăng cho Triệu Khuê Hiền lo đi, trách nhiệm của ba huynh đệ bọn họ cuối cùng cũng được dỡ xuống, nên nhanh chóng nói cho hai vị huynh trưởng tin tức tốt này mới được.
“Tam ca, đừng tưởng rằng đệ không biết ba người các huynh đang nghĩ cái gì. Trong lòng các huynh nhất định là thật sự vui vẻ, nhất là đại ca; Không chỉ có thành công khiến đệ khôi phục thân phận, về sau cũng không cần phải phiền não về chuyện của đệ nữa rồi, nhất cử lưỡng tiện, đệ nói có đúng không?”
Thịnh Mẫn hừ lạnh. tâm tư ba vị huynh trưởng y đã sớm nhìn thấu, bất quá đáy lòng vẫn là cảm tạ quan tâm của bọn họ, dù sao gặp được một tiểu đệ thích gây rắc rối như y, cũng khó trách ba người bọn họ sẽ bị thương cân não.
“Đệ biết là tốt rồi.”
Lý Phương Đường yêu thương khẽ vuốt mái tóc đen mềm mại của y, xoay mình lại nhớ tới một chuyện, ngữ khí thận trọng dặn y.
“Chờ khi thương thế của đệ tốt rồi thì cùng Triệu Khuê Hiền về nhà một chuyến, mọi người đều thực lo lắng cho đệ. Có chuyện đệ vẫn còn chưa biết, mạng nhỏ này của đệ có thể được cứu vớt, ít nhiều cũng nhờ trước đó nhị tẩu đã báo cho biết, nếu không, ta cũng không có khả năng vừa vặn xuất hiện ở đó mà hợp thời cứu đệ một mạng đâu.”
Thật ra, thê tử Tào Tử Vận của Lý Ngạo, bởi vì bản thân có năng lực biết trước tai họa, bởi vậy biết được mình nhất định sống không qua mười chín tuổi, may mắn gặp gỡ Lý Ngạo, dựa vào tổ tiên Lý gia tích đức, phúc trạch thâm hậu, mới cứu được một mệnh, nhưng cũng từ nay về sau đánh mất năng lực biết trước tai họa.
Nhưng lần này, Tào Tử Vận không biết vì sao lại nằm ác mộng ba ngày liên tục, trong mộng chứng kiến đều là cùng một địa điểm, còn có Lý Thịnh Mẫn mệnh ở sớm tối, trong lòng biết có dấu hiệu, mới muốn Lý Phương Đường đi đến đó một chuyến, không ngờ thật đúng là kịp thời cứu y.
“Xem ra, đệ phải cảm tạ nhị tẩu thật nhiều mới đúng.”
Nghe vậy, Thịnh Mẫn ngoài kinh ngạc ra, cũng nhớ lại lời nói của thầy tướng số khi còn ở Khâu Lăng thành, xem ra y đã tránh được một kiếp.
Cốc cốc. Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, đi ở đầu là một nam tử một thân hoàng sam(áo vàng) váy áo xinh đẹp, đi theo phía sau là Hạnh Hoa bưng dược thiện.
“Quá giống. Ngươi thật là đệ đệ sinh đôi của Lý Thịnh Mẫn sao?”
Triệu Thiên Kì ngày hôm qua biết huynh trưởng ôm một vị cô nương trở về, hơn nữa liền an trí ở trong tẩm phòng của hắn; nàng vẫn không có cơ hội tiến vào nhìn một cái, thật vất vả đợi cho huynh trưởng rời đi, lúc này mới chạy nhanh lại đây tìm tòi đến tột cùng.
Nhìn người trước mắt trưng ra gương mặt tương tự, làm nàng không khỏi nhớ tới Lý Thịnh Mẫn đã rơi xuống vách núi mà bỏ mình. Cước bộ chuyển động, đi đến trước giường, tinh tế đánh giá dung mạo của nàng, dung nhan thanh lệ tuyệt mỹ như thế, còn một thân yếu đuối kia có thể làm nam tử trong thiên hạ nổi lên ý muốn bảo hộ, cũng khó trách huynh trưởng lại hãm sâu như vậy.
“Tham kiến quận chúa.” Lý Phương Đường đứng dậy chắp tay hành lễ.
“Lý Thịnh Mẫn thật sự đã chết sao?”
Triệu Thiên Kì qua lại nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên mặt Thịnh Mẫn. Cho dù tin Lý Thịnh Mẫn chết đã truyền khắp giang hồ thôn dã, nhưng đến bây giờ nàng vẫn là không muốn tin tưởng, thế nào cũng phải nghe được đáp án từ chính miệng bọn họ mới bằng lòng hết hy vọng.
“Đúng vậy, Tứ đệ thật sự đã chết.”
Lý Phương Đường lấy ánh mắt hơi khiển trách liếc mắt người trên giường một cái. Lại là một nữ tử yêu thương tiểu đệ.
Thịnh Mẫn đối mặt với ánh mắt trách cứ của huynh trưởng, chỉ có thể dưới đáy lòng bất đắc dĩ mà ca thán. Nhìn vẻ mặt đau thương của Triệu Thiên Kì, chột dạ không biết nên nói cái gì.
Được đến đáp án trong dự kiến, sắc mặt Triệu Thiên Kì ảm đạm, lập tức mạnh lấy lại tinh thần, quan tâm hỏi Lý Phương Đường chuyện có liên quan đến bệnh tình của Thịnh Mẫn.
“Lý đại phu, y là bị sao vậy? Nghe Hạnh Hoa nói nội thương của y rất nặng, mấy tháng trước hai mắt còn không nhìn thấy, rốt cuộc là ai, sao lại nhẫn tâm đối với một nam tử như y hạ độc thủ như vậy?”
Nếu y là đệ đệ Lý Thịnh Mẫn, lại là nam tử huynh trưởng yêu thích, kia vô cùng có khả năng là đại huynh tương lai của nàng, nàng đương nhiên phải quan tâm chiếu cố nhiều.
“Đa tạ quan tâm. Tiểu đệ là bị đạo tặc đẩy xuống vách núi, mới chịu trọng thương này.”
Lý Phương Đường nói dối mà mặt không đỏ khí không suyễn, thần sắc bình thản, hai tròng mắt thành khẩn, làm cho người ta nửa điểm hoài nghi cũng không có.
“Đa tạ quận chúa quan tâm, ta không có gì đáng ngại.”
Dưới đáy lòng Thịnh Mẫn hiện tại thực bội phục biểu tình ôn hòa vô hại của tam ca, nếu hắn thật sự có tâm muốn gạt người, chỉ sợ người nọ chẳng những sẽ ngoan ngoãn bị lừa, nói không chừng ngược lại còn có thể cảm tạ hắn.
“Cái gì mà không có gì đáng ngại! Hạnh Hoa đều nói với ta. Huynh đã một cước bước vào quỷ môn quan, sao có thể không có gì đáng ngại được. Tên đạo tặc kia có bắt được không?”
Triệu Thiên Kì nghe được lòng đầy căm phẫn, hận không thể đem kia ác nhân ngàn đao vạn vừa, thay huynh ấy báo thù.
“Tên đạo tặc kia sớm bị bắt, đa tạ quận chúa quan tâm.”
Triệu Thiên Kì này thật đúng là thẳng tính, làm hại đáy lòng y không khỏi hiện lên một cỗ áy náy.
“Quận chúa, người cũng đừng hỏi nữa, nên để thiếu gia dùng bữa trước đã.”
Hạnh Hoa đem cháo nhân sâm cẩn thận mang đến trước giường; Thịnh Mẫn nói lời cảm tạ, đưa tay tiếp nhận, cử chỉ tao nhã, một ngụm một ngụm chầm chậm nuốt.
Triệu Thiên Kì ở trước giường đi qua đi lại, nghiêng đầu có chút đăm chiêu đánh giá y.
“Ta về sau nên xưng hô với huynh như thế nào mới phải đây?”
Nhìn chung quanh tẩm phòng đại ca, còn có Lý Thịnh Mẫn giờ phút này đang nửa nằm trên giường, đại ca chưa từng để bất kì người nào nằm trên giường huynh ấy, mà nay huynh kia lại là một ngoại lệ.
“Kêu đại ca được chứ!”
Hai tay vui vẻ vỗ vỗ. Dù sao sớm hay muộn cũng là người của Triệu gia bọn họ, kêu sớm hay kêu muộn cũng đều như nhau.
“Khụ! Khụ!”
Một trận tiếng ho khan mãnh liệt vang lên.
“Tiểu đệ, đệ không sao chứ?” Lý Phương Đường nhanh chóng vỗ vỗ lưng giúp y thuận khí.
“Thiếu gia, người có khỏe không?”
Hạnh Hoa vội vàng tiếp nhận chén cháo sắp khuynh đảo, lo lắng nhìn y.
Triệu Thiên Kì ở một bên nhìn ba người, hai mắt chớp động một chút gian xảo, nàng tin tưởng huynh trưởng nhất định sẽ thật cao hứng nếu nàng kêu như vậy.
.
.
.
Kết thúc chương 9
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.