Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

[VGCP] CHƯƠNG 8

Tác giả: Đường nhân
Edit: Thiên Thần Chăn Sao - Beta: Thủy Nguyệt Vân
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: cổ đại, tình cảm, seme truy uke ráo riết, chạy không được nên phải yêu~
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Đường Nhân và Kyumin là của nhau. <3
Rating: PG13
Couple: Kyumin.

***

Chương 8
.
.
.

 “Triệu Khuê Hiền, rốt cuộc ngươi muốn đưa ta đi đâu……”

Bị hắn đột nhiên ôm ra khỏi phòng, Thịnh Mẫn một tay vỗ ngực co rút đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tựa vào cổ hắn, suy yếu hỏi.

“Mang ngươi đi ngâm trong hồ ôn tuyền, nước suối nơi đó đặc biệt chữa thương hiệu quả, nhất là rất thích hợp nhất với loại nội thương này của ngươi.”

Cước bộ của Triệu Khuê Hiền không ngừng, đi nhanh đến hồ ôn tuyền sau viện, trong lòng ôm y rõ ràng gầy yếu, vì sức nặng chỉ như lông chim kia mà thập phần bất mãn, con ngươi đen thương tiếc chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của y đang đau đớn đến nhíu chặt.

Rất nhanh, bọn họ đã đi vào hồ ôn tuyền sau hậu viện; Hắn ôm y ngồi ở trên viền đá xung quanh hồ, liền động thủ tự thoát y bào trên thân mình.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Y tựa hồ nghe âm thanh rất tốt, hắn sẽ không là muốn……

“Cùng ngươi ngâm ôn tuyền.”

Thân hình cao lớn toàn thân trần trụi đi về phía y, ở trước mặt y hơi cúi người, bàn tay hướng vào vạt áo y, chuẩn bị tự mình động thủ giúp y thoát y sam.

“Ta không cần! Ta có thể tự làm. Nếu không, nếu ngươi lo lắng, cũng có thể tìm Hạnh Hoa đến giúp ta.”

Đẩy tay hắn ra, cho dù hiện tại y không nhìn thấy, nhưng là vừa nghĩ đến bộ dáng hắn giờ phút này toàn thân trần trụi, trên kiều nhan tái nhợt vẫn không thể ức chế mà hiện lên hai mạt đỏ ửng.

“Chúng ta là vị hôn phu hôn thê, nên để tự ta giúp ngươi, ta không yên tâm giao ngươi cho người khác, hiện tại hai mắt ngươi không nhìn thấy, vạn nhất té xỉu thì phải làm sao?”

Con ngươi đen lửa nóng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang quẫn bách vì xấu hổ của y, hắn phát giác tầm mắt chính mình càng lúc càng không thể rời khỏi người y, nhất là giờ phút này, y xuất hiện thẹn thùng hiếm có như vậy, lại càng khiến hắn mê đệ thật sâu.

“Ta không ngâm, ta muốn trở về phòng.”

Y phút chốc đứng dậy, tay nhỏ bé vỗ ngực đau đớn, chưa đi được vài bước, một cỗ choáng váng bao trùm lên, thân mình đột nhiên mềm nhũn, ngay sau đó, lập tức ngã vào một bộ ngực dày rộng trần trụi.

Khi Thịnh Mẫn lại tỉnh lại, đã là một khắc chung (10phút) sau. Lúc y phát hiện cả người mình trần trụi, rúc vào trong một bộ ngực cũng đồng dạng trần trụi thì cho dù hiện tại hai mắt y không nhìn thấy, nhưng vẫn không muốn mở mắt ra, lựa chọn không nói một câu, trầm mặc tựa vào trong lòng hắn.

“Tỉnh rồi?”

Triệu Khuê Hiền sâu sắc nhận thấy được y đã thanh tỉnh, con ngươi đen mỉm cười, biết y giờ phút này không muốn mở mắt, là không biết nên như thế nào đối mặt với hắn sao; Bàn tay to khẽ vuốt qua đường cong mềm nhẵn xinh đẹp trên thân y, cúi người không ngừng hôn nhẹ lên kiều nhan thanh lệ của y, cuối cùng lưỡi nóng bỏng dừng lại ở trên môi hồng phấn mềm mại của y, còn tay kia nhẹ đặt trước ngực rất tròn của y.

“Đủ chưa?”

Thịnh Mẫn thở gấp không ngừng, tay nhỏ bé kéo bàn tay to trước ngực xuống, lại bị hắn giữ chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ lại có mạt quẫn bách xấu hổ, còn có thêm không biết làm sao, nhếch môi phấn hồng khẽ run.

Con ngươi đen thật sâu nhìn chăm chú vào y hồi lâu, đem thân thể mềm mại trong lòng ôm chặt, hơi thở ấm áp thổi qua bên tai y.

“Ta không bức ngươi, nhưng chúng ta nhất định sẽ trở thành vợ chồng, ngươi phải nhanh chóng quen với đụng chạm của ta mới được.”

Câu trả lời của y là nhắm hai mắt lại, không thèm nhắc lại, đầu tựa vào cổ hắn.

Con ngươi đen của Triệu Khuê Hiền khó lường dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của y, biết y lựa chọn lấy loại phương thức trầm mặc này để trốn tránh; Hắn có thể cho y thời gian để thích ứng quan hệ lẫn nhau, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng là người có kiên nhẫn, khi hắn hết kiên nhẫn, cho dù phải dùng sức mạnh hay thủ đoạn, hắn cũng nhất định phải có được y.

Thịnh Mẫn là bị bừng tỉnh.Vì trong lúc ngủ say y mẫn cảm nhận thấy được cổ tay mình tựa hồ bị người cầm, bên cạnh có người đang chăm chú nhìn y; Khi y mở mắt ra đồng thời có một đạo thanh âm ôn hòa quen thuộc cũng đồng thời vang lên bên tai y.

“Tiểu đệ, đệ tỉnh rồi?”

“Tam ca.”

Thịnh Mẫn kinh hỉ la lên, ngồi ngay dậy, ập về phía phát ra thanh âm, một đôi cánh tay có lực hợp thời ôm lấy y.

“Nhìn đệ ở đây được chiếu cố rất khá, ta an tâm.”

Trên khuôn mặt tuấn tú tao nhã của Lý Phương Đường có mạt yên tâm cười. Khi hắn chạy về Minh Nguyệt sơn trang, biết y bị Triệu Khuê Hiền mang đi, đã từng lo lắng; Nhưng vừa rồi khi bắt mạch cho y, phát hiện tình hình phục hồi của y so với dự đoán của hắn tốt hơn rất nhiều, có thể thấy được Triệu Khuê Hiền là cẩn thận chiếu cố y như thế nào.

“Nhị ca bảo huynh đến đưa đệ đi sao?”

Lời nói của tam ca khiến y nhớ tới tình hình mấy ngày nay hai người lỏa thân cùng ngâm mình, hai tay hắn làm càn sờ toàn thân trên dưới của y, nếu còn như vậy nữa, sớm muộn cũng có một ngày, y nhất định sẽ bị hắn ăn.

Trước khi y chưa hiểu rõ mình có muốn nhận tình càm của hắn hay không, ít nhất cũng nên chờ thương thế của y khỏi rồi mới nói sau, dưới đáy lòng y thầm muốn trốn tránh.

Lý Phương Đường thú vị nhìn mạt đỏ ửng khả nghi trên mặt tiểu đệ, khi đang định hỏi thì một đạo tiếng nói nén giận hùng hậu vang lên, cùng với một thân hình cao lớn đẩy cửa mà vào.

“Không có sự cho phép của ta, ai cũng đừng mong mang y đi. Lý Phương Đường, lập tức bỏ tay ngươi ra.”

Con ngươi đen sắc bén nhìn chăm chú vào thân thể mềm mại gầy yếu của y đang rúc vào trong ngực Lý Phương Đường, cho dù hai người là thân huynh đệ, hắn cũng không cho y tựa vào trong ngực nam nhân khác.

“Vương gia, dục giữ lấy của người thật đúng là mạnh.”

Trong hai tròng mắt của Lý Phương Đường lóe ra hứng thú, trên mặt tao nhã hiền lành có mạt không dừng được thâm ý cười.

Dưới sự nhìn chằm chằm như hổ rình mồi của hắn ta, Lý Phương Đường nhịn cười, chậm rãi buông người trong lòng ra, thân hình thon dài như nhau, không sợ hãi mà đi đến trước mặt Triệu Khuê Hiền.

“Vương gia, chúng ta nói chuyện đi.”

Hai người mặt đối mặt, hai mắt mỉm cười cùng con ngươi đen lãnh duệ nhìn nhau hồi lâu, thân hình cao lớn của Triệu Khuê Hiền dẫn đầu rời đi; Lý Phương Đường quay đầu liếc mắt tiểu đệ đang nằm ở trên giường, khóe môi giương lên, theo sát phía sau hắn ta rời đi.

Ra sân, hai người đi vào trong một tòa thạch đình, Triệu Khuê Hiền khoanh tay đứng nhìn bầu trời xanh, Lý Phương Đường theo đuôi tới cũng dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.

“Vương gia, nửa năm trước từ biệt trong cung, vẫn chưa gặp lại.”

Lý Phương Đường y thuật trác tuyệt, liền ngay cả ngự y trong cung đều nhìn bóng lưng này, cảm thấy không bằng. Có điều hắn lại không muốn ở trong cung, chí hướng vì thiên hạ dân chúng tận tâm lực, Hoàng Thượng đành phải lấy lui mà tiến, nói rõ nếu trong cung có lúc cần hắn, bất luận hắn đang ở phương nào cũng phải tức tốc hồi cung để chẩn trị, cũng bởi vậy, hắn cùng Triệu Khuê Hiền đã có duyên gặp mặt tại trong cung.

“Thương thế của y có chuyển biến tốt hơn không?”

Triệu Khuê Hiền vô tâm cùng hắn ta hàn huyên nói việc nhà, mở miệng liền hỏi chuyện hắn quan tâm nhất.

“Nghe nói Vân Yên bộ quán này của Vương gia gặp may mắn có được một hồ ôn tuyền, nước suối kia giúp ích rất lớn đối với trị liệu nội thương.”

Lý Phương Đường cũng không trực tiếp trả lời, hai tròng mắt mỉm cười nhìn thẳng hắn ta. Hắn sớm nghe nói tác dụng của ôn tuyền này, nhưng ngại vì đó là sản nghiệp riêng không thể dòm ngó, nhưng hiện tại từ trên người tiểu đệ đã nghiệm chứng được, tin đồn quả thực không giả.

“Vậy thì sao?”

Triệu Khuê Hiền cũng không phủ nhận, con ngươi đen tinh nhuệ cuồng rầm rĩ nhìn thẳng hắn ta, biết hắn ta hỏi như vậy là có dụng ý, ngữ khí cuồng ngạo trả lời.

Ánh mắt Lý Phương Đường tràn đầy ý cười, hai người hiểu lòng mà không cần nói. Nếu đúng vậy thì việc này đã chứng tỏ thân mình của tiểu đệ sớm bị hắn ta xem hết, cũng rõ ràng phản ứng khác thường vừa rồi của tiểu đệ.

“Cảm tạ Vương gia tận tâm chiếu cố tiểu đệ như thế, tình trạng nội thương của y phục hồi như cũ so với lúc trước ta dự đoán còn tốt hơn, ta sẽ thay y điều chỉnh một chút dược. Một tháng sau, ta sẽ lại đến xem y.”

Có Triệu Khuê Hiền tự mình chiếu cố tiểu đệ, hắn không có gì lo lắng, ngược lại nếu hắn ở lại, chỉ sợ còn phải e ngại ánh mắt của người nào đó.

“Hai mắt của y thật sự trong hai tháng liền có thể phục hồi như cũ sao?” Triệu Khuê Hiền lo lắng hỏi lại.

“Đúng vậy. Vừa nãy ta mới xem qua mạch của y, cũng xem qua khối bầm sau đầu y, chỉ cần tiếp tục uống thuốc, trong hai tháng, tiểu đệ nhất định sẽ nhìn thấy trở lại.”

“Khẩu vị y vẫn không tốt, có món gì y đặc biệt thích ăn không?”

Nhìn thân hình y từ từ gầy gò, hắn phi thường lo lắng, lại không thể cứng rắn bức y ăn cái gì được.

Lý Phương Đường nhíu mày, khó nén kinh ngạc trên mặt, trên mặt cười không khỏi càng sâu sắc. Xem ra đại ca lo lắng là dư thừa, người luôn luôn mắt cao hơn đỉnh, ngay cả đương kim Thánh Thượng đều phải kính trọng ba phần – Tĩnh vương, nhưng lại đối với tiểu đệ dụng tâm như thế, có thể thấy được phân lượng của tiểu đệ ở trong lòng hắn.

“Tiểu đệ vẫn luôn kiêng ăn, huống chi hiện tại thân thể y còn không khoẻ, tất nhiên là càng không có khẩu vị, bất quá cũng có mấy thứ là y thích ăn nhất.”

“Là cái gì?” Triệu Khuê Hiền vội hỏi, một lòng thầm muốn đem thân hình gầy gò của y từ từ bồi bổ lại.

“Mỳ hoành thánh phỉ thúy, đường sao hạt dẻ, đường phèn củ sen, đây là ba món ăn tiểu đệ yêu thích nhất.”

Xem bộ dáng Triệu Khuê Hiền còn đang nghiêm túc ghi nhớ, giờ phút này trong lòng hắn lại càng không còn gì lo lắng, cũng là lcú hắn nên cáo từ rồi.

“Vương gia, cáo từ trước, ta đi xem tiểu đệ một chút, tiểu đệ về sau liền phiền người chiếu cố.”

Lý Phương Đường hướng về phía hắn ôm quyền vuốt cằm rồi đi: Cho dù không có được khẳng định chính xác của Triệu Khuê Hiền, nhưng tâm ý của hắn ta đối với tiểu đệ, đã sớm từ ngôn hành cử chi của hắn ta mà nhìn ra được, bởi vậy hắn thập phần yên tâm đem tiểu đệ giao cho hắn ta chiếu cố.

Triệu Khuê Hiền lặng im không nói, con ngươi đen khó dò nhìn bóng dáng hắn ta rời đi, cho dù hiểu được ngụ ý của hắn ta, cũng không muốn đáp lại một lời khẳng định rõ ràng.

Lý Phương Đường đẩy cửa gỗ khắc hoa ra, liếc mắt một cái tức nhìn thấy tiểu đệ vốn nên nằm ở trên giường nghỉ ngơi lại là bộ dáng như đã chờ hồi lâu.

“Tam ca, huynh sẽ không dẫn đệ đi, đúng không?”

Thịnh Mẫn từ tiếng bước chân đến cũng phán định được người đến là ai, cũng đoán được quyết định của hắn, hoặc là nên nói ngay từ đầu, khi hắn biết y ở trong này nhận được chiếu cố thích đáng thì Tam ca vốn đã không có cái quyết định kia rồi.

“Tiểu đệ, đệ luôn luôn băng tuyết thông minh, chắc đã đoán được quyết định của tam ca, vậy càng hẳn là biết vì nguyên nhân gì mới đúng.”

Lý Phương Đường chậm rãi đi vào ngồi xuống bên cạnh y, bàn tay thương tiếc khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gầy yếu của y.

“Huynh liền yên tâm giao đệ cho hắn như vậy sao? Đại ca nói như thế nào?”

Trước hết y vẫn phải biết ý tứ của đại ca thế nào.

“Đại ca có nói qua, nếu đệ ở đây được chiếu cố tốt, thì cứ để đệ tiếp tục ở lại, ở nơi nào cũng không bằng được chính Triệu Khuê Hiền bảo hộ.”

Không hổ là đại ca, vậy mà đã sớm đoán được bước này. Nếu không, xác thực với việc giả chết của tiểu đệ, tuyệt không thể lộ ra sơ hở, hơn nữa thương thế hiện tại của y rất nặng, bức thiết cần một nơi an toàn ẩn mật để chữa thương, ở dưới cánh chim của Triệu Khuê Hiền, cho dù chân tướng bị vạch trần, tin tưởng chỉ cần Triệu Khuê Hiền đồng ý, nhất định có thể bảo hộ y chu toàn.

“Đây là loại tình cảm tay chân gắn bó của Lý gia chúng ta sao?”

Y lạnh lùng nói, trong lời nói không khỏi có oán hận, vậy mà không có người nào từng hỏi qua ý nguyện của y, tốt xấu cũng nên tôn trọng người đương sự như y một chút chứ?

“Tiểu đệ, tha thứ tư tâm làm huynh trưởng của chúng ta, ở lại đây chữa thương thật tốt đi.”

Lý Phương Đường trấn an cười nói, hiểu được bất mãn dưới đáy lòng của y.

“Ba người thân là huynh trưởng cũng đều thay đệ quyết định như vậy rồi, nay đệ đã là tay trói gà không chặt, có năng lực làm gì đâu?” Y tự giễu, giận dỗi nói.

“Tam ca phải đi. Một tháng sau, ta sẽ lại đến xem thương thế của đệ, đệ không thể ngồi nhiều, vẫn là nằm nghỉ trên giường thì tốt hơn.”

Lý Phương Đường động tác ôn nhu đem y ôm ngang, bước về phía giường, đem y ôm ngồi ở trên giường, đang định giúp y nằm xuống, bàn tay mềm của y lại ngăn cản.

“Tam ca, đệ với hắn thật sự là vị hôn phu hôn thê sao?”

Việc này một ngày không biết rõ ràng, y một ngày cũng không thể tiêu tan.

“Chuyện này đệ nên đích thân hỏi đại ca đi. Bất quá, có phải hay không rất quan trọng sao? Người của Lý gia từ bao giờ đã xem hôn ước là chuyện bắt buộc vậy? Chỉ quan trọng xem đệ có tự muốn hay không thôi.”

Cha của bốn huynh đệ bọn họ, từ trước lúc mất liền thay ba huynh đệ chọn thê tử tương lai, nói rõ ở trước hai mươi lăm tuổi, nếu có người cầm vòng tay bạc có khắc tên chính mình đến phủ, nhất định phải thực hiện lời hứa cùng người đó thành hôn, còn nếu không, khi qua hai mươi lăm tuổi hôn ước liền tự động từ bỏ.

Ban đầu Lý Phương Đường cho rằng tiểu đệ là người duy nhất tránh được hôn ước vớ vẩn này, không ngờ y cũng khó trốn khỏi vận mệnh.

Thịnh Mẫn cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, thế này mới ngẩng đầu nhìn về phía huynh trưởng, tìm kiếm cam đoan nói:

“Nếu cuối cùng đệ lựa chọn không cần, ba người huynh trưởng các huynh hẳn là sẽ không để đệ lại nơi này, mặc kệ đệ chứ?”

Lý Phương Đường nghe vậy buồn cười mà cười ra tiếng. Có thể thấy được lần này hắn không chịu mang y đi, làm cho trong lòng y có bao nhiêu oán giận ba người bọn họ.

“Đệ yên tâm, đệ là đệ đệ duy nhất của chúng ta, chúng ta làm huynh trưởng sao có thể không để ý đến đệ được?”

Lý Phương Đường trấn an đem y kéo vào trong lòng, khẽ vuốt tóc đen bóng mềm của y, yêu thương cười nói.

“Phải không? Vậy đệ phải nhắc nhở tam ca huynh, hơn nữa lúc này đây là huynh đang bỏ mặc đệ đã là lần thứ hai rồi.”

Thịnh Mẫn tức giận cãi lại. Nói dễ nghe như vậy! Làm như y là tiểu hài tử ba tuổi, dễ lừa như vậy sao!

“Tiểu đệ, đệ thật sự là càng lớn càng không đáng yêu, nhất là từ sau khi làm Ngọc Diện thần bộ.”

Hắn cảm thán nói. Tiểu đệ sau khi lớn lên, trở nên càng lúc càng khôn khéo, hắn thật đúng là hoài niệm tiểu đệ mới trước đây luôn đi theo sau ba người bọn họ, đòi bọn họ ôm một cái.

“Lý Phương Đường, ngươi cần phải đi rồi?”

Con ngươi đen của Triệu Khuê Hiền híp lại, đẩy cửa đi vào, lại thấy tình cảnh hai người đang ôm nhau. Tình cảm của hai huynh đệ này không khỏi cũng quá tốt rồi sao, tốt đến làm hắn đỏ cả mắt.

“Giờ phải đi rồi. Tiểu đệ liền phiền Vương gia chiếu cố.”

Lý Phương Đường buồn cười nhìn biểu tình ghen tị của người nào đó, đứng dậy rời khỏi giường; Khi đi qua bên người Triệu Khuê Hiền, tinh tường thấy trong tay hắn ta đang bưng một chén mỳ hoành thánh phỉ thúy. Khi hắn rời đi khóe môi gợi lên một hình cung ẩn chứa thâm ý cười.

“Tam ca……” Thịnh Mẫn không tha khẽ gọi.

“Hắn đã đi rồi.” Thân hình cao lớn ngồi xuống ở bên giường, con ngươi đen không hờn giận nhìn thấy cô đơn trên mặt y.“Miệng mở ra, cả ngày này y chưa ăn được bao nhiêu, còn tiếp tục như vậy, thể lực của y sẽ chống đỡ không được mất.”

Thịnh Mẫn lười tranh cãi với hắn, miệng hé ra, lập tức bị đút một ngụm mùi vị y quen thuộc, hai tròng mắt kinh ngạc, đây là……

Ngay tại khi y khó nén kinh ngạc, tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, một chén mỳ hoành thánh phỉ thúy đã thấy đáy, mà y cũng không nghĩ muốn tiếp tục trốn tránh nữa.

“Triệu Khuê Hiền, ngươi đối với ta rốt cuộc là loại tình cảm gì? Là đoạt lấy hay là yêu?”

Triệu Khuê Hiền buông bát không trong tay ra, con ngươi đen lửa nóng nhìn chăm chú vào hai tròng mắt không có tiêu cự của y, bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt non mềm khéo léo của y, tiếng nói hùng hậu hàm chứa tình cảm thấp giọng nói:

“Mới đầu là đoạt lấy. Ta muốn phong thái tuyệt mỹ thịnh hành thế nhân Ngọc Diện thần bộ này của ngươi chỉ thuộc về một mình ta. Mãi đến một khắc ngươi rơi xuống vách núi đen, sinh tử chưa biết kia, ta mới đột nhiên hiểu được, từ đêm trăng tròn hôm đó, trong hồ ôn tuyền, ngươi đã lưu lại dấu vết ở trong lòng ta. Đúng vậy, ta yêu thương ngươi, Lý Thịnh Mẫn, mà bất luận thân phận của ta hay là kiêu ngạo của ta cũng tuyệt không chấp nhận sự cự tuyệt; Đời này ngươi nhất định trốn không thoát.”

Hắn cuồng bá biểu thị công khai, mãnh liệt, trực tiếp, không cho người khác cự tuyệt, thẳng đảo lòng người, không hổ là tự cao tự đại, tự cho mình rất cao Tĩnh vương; Nhưng, cũng nên có người giáo huấn hắn rằng chuyện tình cảm không phải chỉ mình hắn nhận định là được.

Môi phấn hồng của Thịnh Mẫn khẽ nhếch. Nếu trốn không thoát, như vậy y cũng chỉ phải đối mặt.

“Ta không biết tình cảm của mình đối với ngươi như thế nào, nhưng nay nếu ta trốn không thoát, như vậy ta cũng vì mình mà định ra một kỳ hạn, nếu trước khi thương thế của ta khỏi hẳn, ngươi có thể làm ta yêu thương ngươi, ta đây liền cam tâm tình nguyện làm Tĩnh vương phi của ngươi; Nếu đến lúc đó ta vẫn như cũ không thể yêu thương ngươi, ngươi nhất định phải thả ta đi, hơn nữa không được làm khó ta cùng bất cứ người nào trong Lý gia. Tĩnh vương, ngươi bằng lòng nhận khiêu chiến này không?”

Đây là y muốn cho nhau cơ hội, đồng thời cũng cắt đứt ý niệm muốn chạy trốn trong đầu mình.

Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Khuê Hiền hiện lên một nụ cười khó lường, con ngươi đen chăm chú nhìn y lộ ra một tia biến hoá kỳ lạ. Chút tâm tư đó của y, đừng tưởng rằng hắn không biết, ở mặt ngoài là đồng ý thử nhận tình cảm của hắn, kì thực còn đang ngầm an bài đường lui cho mình. Hay cho một Lý Thịnh Mẫn.

“Ta đồng ý.”

Vừa dứt lời, môi cũng đồng thời quặc trụ môi phấn hồng của y, thân hình cao lớn áp chế thân thể mềm mại của y, lộ ra con ngươi đen tình dục, ẩn hàm một cỗ thâm trầm giữ lấy.

Đúng vậy. Nếu có thể tạm thời lơi lỏng cảnh giác của y, hắn không ngại cùng y chơi một trò chơi, nhưng hắn sẽ để y biết, bất luận kết quả như thế nào, đời này y đều mơ tưởng thoát khỏi hắn, trừ bỏ để hắn ôm ấp, y làm gì cũng đừng mong thoát.

Thịnh Mẫn bị một tiếng động dị thường làm bừng tỉnh.

Hơi mở hai tròng mắt buồn ngủ, liền cảm giác chính mình đã tựa vào một bộ ngực dày rộng, một đôi cánh tay sắt chặt chẽ kiềm chế chặt y, làm cho thần trí y đột nhiên thanh tỉnh.

“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Hai người giờ phút này đang ngồi trong xe ngựa, tiếng động làm y bừng tỉnh chính là tiếng xe ngựa đang đi. Sao vừa tỉnh lại, y đã ở trên xe ngựa ? Mà nam nhân này lúc trước thậm chí cái gì cũng không đề cập qua.

“Trong cung truyền đến tin tức, khiến ta không thể không hồi cung một chuyến.”

Khuôn mặt tuấn tú cùng vành tai và tóc mai y chạm vào nhau, ở bên tai y nhỏ giọng nói, bàn tay to khẽ vuốt đầu tóc đen mềm mượt của y, cũng may tình hình hồi phục của y rất tốt, thân mình mới có thể chịu được tình huống đi lại xóc nảy này.

“Còn hai huynh đệ Trương Chấn cùng Trương Thắng đâu rồi?”

“Ta đã phái người đưa bọn họ về Long Phượng Lâu.”

Tránh vướng tay vướng chân. Hắn muốn tất cả dưỡng thương cùng lòng của y đều chỉ tập trung vào trên người hắn, hai cái tiểu quỷ kia thực làm người ta chướng mắt.

Biết hai huynh đệ bình an vô sự, y an tâm. Nhắm hai mắt lại, trán tựa vào cổ hắn, không thèm nhắc lại.

Đột nhiên, xe ngựa chậm rãi dừng lại, Lưu Dũng xốc màn che lên, thăm dò thấp giọng nói:

“Vương gia, đã đến khách điếm.”

Triệu Khuê Hiền vuốt cằm, bế người trong lòng lên, để mặt y tựa vào trong lòng hắn, không cho bất luận kẻ nào có thể nhìn trộm mỹ mạo kinh người của y. Bảo chưởng quầy chuẩn bị một gian phòng, đến khi rượu và thức ăn lục tục đưa tới, mới buông người trong lòng ra.

“Ăn chút gì rồi nghỉ ngơi một lát, chúng ta còn phải đi tiếp.”

Tự mình gắp rau, đút y ăn mấy miếng đồ ăn, rồi mới bắt đầu ăn, con ngươi đen ôn nhu nhìn chăm chú vào y, xác định đồ ăn trong miệng y đã nuốt xuống, lại bắt đầu đút y tiếp, tựa hồ thập phần hưởng thụ lạc thú tự mình hầu hạ y.

“Rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi vội vã hồi cung như vậy?” Y tò mò hỏi.

“Không có gì, tự ta có thể xử lý. Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần chuyên tâm dưỡng thân mình thật tốt là được.”

Lại đút y uống một ngụm canh gà, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười sâu sắc, khó có được y bắt đầu quan tâm đến chuyện của hắn.

Xoay mình, cửa gian phòng bị mở ra, Lưu Dũng đi đến, ở bên tai Triệu Khuê Hiền thấp giọng nói vài câu, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Triệu Khuê Hiền phút chốc trầm xuống, đem một chén nóng canh đặt ở hai tay Thịnh Mẫn, ở bên tai y giống như cảnh cáo dặn dò:

“Ta có việc đi ra ngoài một chút, ngươi ở đây uống canh gà trước, ta lập tức quay lại. Ngươi hẳn là biết tình hình thân thể trước mắt của mình, ngoan ngoãn dùng bữa, đừng nghĩ nhân cơ hội chạy trốn.”

Sau khi hai người vừa đi, không bao lâu, cửa gian phòng lại lần nữa bị mở ra, đi vào là một thân hình khôi ngô cường tráng.

“Sư đệ?”

“Sư huynh.”

Thịnh Mẫn chợt nghe thấy tiếng nói, kinh hỉ buông bát canh trong tay, sờ soạng đi đến phương hướng có tiếng nói.

“Để ta đưa đệ đi.”

Lý Hách Tể nhìn sư đệ mình luôn yêu thương biến thành bộ dáng này, đau lòng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Mới vừa rồi, hắn ngồi ở một góc sáng sủa của khách điếm, nhìn thấy Triệu Khuê Hiền ôm một người trong lòng đi vào, chỉ cần nhìn tấm lưng kia, hắn cũng biết là sư đệ. Hắn không biết sư đệ làm sao có thể ở trên tay Triệu Khuê Hiền, rõ ràng nghe Lý Đông Hải nói qua, sư đệ đang dưỡng thương ở Minh Nguyệt sơn trang. Vì thế lập tức kết luận, chắc chắn là Triệu Khuê Hiền bắt y đi, cho nên thừa dịp Huyện lệnh địa phương tiến đến bái kiến Triệu Khuê Hiền, hắn quyết định đi cứu sư đệ.

“Cái gì! Không được……”

Thịnh Mẫn lời còn chưa dứt, tức thì bị hắn ôm lấy, thân hình nhanh chóng rời khỏi khách điếm.

.
.
.

Kết thúc chương 8

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.