Tác giả: Đường nhân
Edit: Thiên Thần Chăn Sao - Beta: Thủy Nguyệt Vân
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: cổ đại, tình cảm, seme truy uke ráo riết, chạy không được nên phải yêu~
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Đường Nhân và Kyumin là của nhau. <3
Rating: PG13
Couple: Kyumin.
***
Chương 7
.
.
.
Sau giữa trưa, gió thu từ từ nhẹ lướt qua, mang đến từng trận cảm giác mát mẻ, nhìn lá cây đang dần dần ố vàng, cùng một vài lá khô bị gió thổi rơi xuống, ngồi trên thềm đá trước một gian sương phòng là hai huynh đệ, không hẹn mà cùng khẽ thở dài.
“Ca, chúng ta đến Minh Nguyệt sơn trang này đã được một tháng, như thế nào thương thế của Thịnh Mẫn huynh một chút cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt?”
“Tam ca nói y bị thương quá nặng, một chân đã bước vào quỷ môn quan, có thể giữ lại toàn mệnh cũng là dựa vào tổ tiên tích đức. Thịnh Mẫn huynh nội thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng bị thương nghiêm trọng, chỉ sợ không tĩnh dưỡng nửa năm sẽ không có khả năng tốt lên, cũng vì nguyên nhân này mà Tam ca quyết định đem y đưa tới Minh Nguyệt sơn trang.”
Nói vừa xong, hai huynh đệ đối diện, lại là một tiếng thở dài.
“Ca, chúng ta không thể ở trong này thở dài. Tam ca muốn chúng ta đến, là muốn chúng ta chơi cùng Thịnh Mẫn huynh, khiến y vui vẻ, không phải ở trong này than thở.”
Trương Thắng tám tuổi lôi kéo ống tay áo huynh trưởng bên cạnh, nhắc nhở nói.
“Đúng vậy. Tính toán thời gian, Thịnh Mẫn huynh hẳn đã tỉnh dậy, chúng ta đi vào xem y đi.”
Trương Chấn kéo đệ đệ, nhẹ gõ cửa, trong phòng cũng không đáp lại, ý bảo đệ đệ phía sau chớ có lên tiếng, mới cẩn thận đẩy cửa phòng ra, nhẹ cước bộ đi vào.
“Là Trương Chấn cùng Trương Thắng sao?”
Nằm trên giường là một nam tử dung mạo tuyệt mỹ thanh lệ đang ngồi, cho dù trên mặt y mang theo thần sắc tái nhợt có bệnh, vẫn không có gì làm tổn hao mỹ lệ của y; Nhìn kỹ trong ánh mắt y có cỗ anh khí, một đôi mắt sáng trong suốt động lòng người nhìn phương hướng cửa phòng mở ra.
“Đúng vậy, Thịnh Mẫn huynh, huynh tỉnh rồi sao.”
Trương Chấn nắm tay đệ đệ đến gần giường, nhìn cặp mắt sáng trong suốt kia, tuy rằng là nhìn bọn họ, lại không có tiêu cự gì, hai người nhìn, một trận không chịu được, hai mắt không khỏi phiếm hồng.
“Ta không sao, ít nhất ta còn sống. Hai người các đệ không cần lo lắng.”
Mới vừa rồi lời nói của hai người ở ngoài cửa y đều nghe thấy được, y thật cao hứng tại địa phương xa lạ không quen này lại có bọn họ làm bạn cùng y.
“Thịnh Mẫn huynh, huynh muốn xuống giường đi một chút không? Chúng ta có thể dìu huynh.”
Thịnh Mẫn huynh từ nửa tháng trước sau khi được tam ca cứu sống, thời gian ngủ so với thời gian tỉnh còn nhiều hơn. Tam ca có dặn dò, nhất định phải để cho huynh ấy nghỉ ngơi nhiều, mới cho thêm một ít miên dược* vào dược của huynh ấy giúp huynh ấy có thể ngủ được. (*miên dược: thuốc ngủ)
“Cũng tốt, thừa dịp bây giờ còn chưa buồn ngủ, ở trên giường nằm hơn một tháng. Trong khoảng thời gian này thực cảm thấy chính mình giống một phế nhân.”
Trên khuôn mặt thanh lệ thoát tục của Thịnh Mẫn toát ra một chút tự giễu, xốc chăn phủ gấm trên người lên, hai huynh đệ vội vàng một trái một phải đứng ở hai bên y, hai huynh đệ vóc dáng tuy rằng nhỏ, nhưng rất cẩn thận giúp dìu tay y.
“Giúp ta đến sân đi một chút đi.”
“Nhưng là……” Hai huynh đệ lo lắng liếc mắt lẫn nhau một cái.
“Đừng lo lắng, ta chỉ là muốn ra bên ngoài hít thở không khí, không muốn ở mãi trong phòng, huống chi với cơ thể hiện tại của ta, cũng không khả năng chống đỡ lâu lắm.”
Thịnh Mẫn làm sáng tỏ băn khoăn của hai huynh đệ, nói tiếng trấn an.
Tam ca thật đúng là hiểu biết y, biết y cho dù bị trọng thương, cũng tuyệt đối không thể nằm yên ở trên giường nghỉ ngơi, vì thế mới hạ miên dược trong dược của huynh ấy, khiến huynh ấy không muốn nằm yên ở trên giường nghỉ ngơi cũng không được.
“Được rồi, Thịnh Mẫn huynh, chúng ta chỉ đi một chút liền trở về nha. Phía trước có cái cửa, huynh đi cẩn thận.”
Trương Chấn suy nghĩ, chỉ cần cẩn thận một chút hẳn là không có việc gì. Một mặt cẩn thận dìu y, mặt khác ra tiếng cảnh báo, hai người cẩn thận dìu y đi xuống thềm đá trước cửa. Trương Thắng thập phần thông minh, vội vàng lại chạy vào trong phòng, lấy cái ghế ra, giúp đỡ y ngồi xuống.
“Thịnh Mẫn huynh, thời tiết dần dần chuyển lạnh, thân thể huynh hiện tại không khỏe, không thể ở ngoài trời lâu, vạn nhất cảm lạnh sẽ không tốt lắm, chúng đệ chỉ cho ở ngoài này một khắc chung (10 phút) liền đi vào đấy.”
Trương Chấn lo lắng khuyên bảo. Bọn họ phụng mệnh lệnh tam ca, phải cẩn thận chăm sóc Thịnh Mẫn huynh đến khi huynh ấy khỏi hẳn. Huống hồ Thịnh Mẫn huynh đối với bọn họ ân trọng như núi, hai huynh đệ bọn họ là thiệt tình xem y như người nhà mà đối đãi, đương nhiên sẽ có tâm trạng thập phần lo lắng đối với thân thể của y.
“Ta biết. Trương Chấn, ngươi mới mấy tuổi, sao lại giông dài giống lão nhân vậy.”
Thịnh Mẫn không còn cách nào chỉ thở dài. Tuy rằng cao hứng có bọn họ làm bạn, nhưng là nếu hắn có thể im lặng một chút, không cần ở bên tai y lải nhải không ngừng, y chắc chắn càng vui vẻ.
“Thịnh Mẫn huynh……” Trương Chấn không hờn giận quát to.
“Được được được, hảo đệ đệ của ta, ta ngồi một lát, nhất định sẽ ngoan ngoãn trở về phòng.”
Thịnh Mẫn xem như sợ hắn. Như thế nào y trước kia cũng chưa phát giác hắn dông dài như vậy? Tam ca thật đúng là tìm đúng người đến chăm sóc y, nhịn không được mà ai thán dưới đáy lòng.
Trương Thắng ở một bên nghe hai người đối thoại nhịn không được cười ra tiếng, nhìn thấy Thịnh Mẫn huynh hôm nay có tinh thần như vậy, hắn thật sự thật cao hứng.
Trương Chấn thấy đệ đệ nở nụ cười, lại nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Thịnh Mẫn huynh, chính mình cũng nhịn không được nở nụ cười. Nhìn đến Thịnh Mẫn huynh có thể giống như trước cùng bọn họ cười nói như vậy thật tốt.
“Ca…… Người kia!”
Trương Thắng đột nhiên kêu sợ hãi, ngón tay chỉ về hướng hai nam nhân không biết xuất hiện từ khi nào đang hướng về nơi này đi tới, trọng yếu hơn là, bọn họ thập phần nhìn quen mắt.
Trương Chấn nhìn lại, hai mắt bất giác kinh ngạc mở to khi nhìn thấy người đang tới, đang chuẩn bị kêu ra tiếng, lại bị một người nam nhân trong đó điểm trụ huyệt đạo, tính cả Trương Thắng bên kia cũng cùng bị đưa đi.
“Trương Chấn, Trương Thắng, làm sao vậy? Là ai đến?”
Thịnh Mẫn thấy không ổn. Đột nhiên mất đi thanh âm của hai huynh đệ, hơn nữa trong không khí lộ ra một bầu không khí dị thường, y phút chốc đứng dậy, con mắt sáng trong suốt không có tiêu cự nhìn phía trước, hét lớn:
“Là ai? Vì sao không lên tiếng?”
“Ta nên gọi y là Lý Thịnh Mẫn, Triệu Linh, hay là vị hôn thê của ta?”
Nói xong chữ cuối cùng, eo nhỏ cũng theo người mà căng thẳng, ngay sau đó, thân thể nhỏ nhắn mềm mại vừa chuyển liền ngã vào trong ngực dày, xiêm áo dưới cũng tùy theo bị nâng lên.
“Đáng chết! Đã có chuyện gì xảy ra với hai mắt của y?”
Triệu Khuê Hiền từ chỗ tối quan sát trong chốc lát. Ban đầu không dám tin, đến bây giờ tự mình xác nhận, ngực mới nổi lên một cỗ đau đớn, không thể ngờ chuyện y bị mù này là thật, nhịn không được ở bên tai y gầm nhẹ.
“Ngươi là ai? Cái ngươi nói ta nghe không hiểu, ta cũng không quen biết ngươi, xin ngươi buông ra.”
Thân thể mềm mại hơi cứng, cưỡng chế khủng hoảng trong lòng. Trước khi mù y còn không phải là đối thủ của hắn, huống chi hiện tại hai mắt đã mù, bản thân y bị trọng thương, hiện nay, y chỉ có thể liều chết không thừa nhận.
“Đã như vậy rồi, ngươi còn không thừa nhận?”
Khuôn mặt tuấn tú âm trầm, con ngươi đen tràn ngập lửa giận, gân xanh trên trán nổi lên, cánh tay ôm chặt eo nhỏ của y phút chốc càng chặt hơn, tiếng nói hùng hậu lạnh lẽo vang lên.
Bên hông đột nhiên căng thẳng, làm đôi mi thanh tú của y hơi nhướng, thân mình vốn đã suy yếu rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, một cỗ mắt hoa bao trùm, trước khi mất đi ý thức, vẫn quật cường phun ra:
“Ta…… Vốn…… không quen biết ngươi……”
Con ngươi đen nghiêm khắc nhìn chăm chú vào người nào đó đang hôn mê ở trong lòng hắn, hồi lâu mới hướng về Lưu Dũng ở phía sau hạ lệnh:
“Đem hai tiểu hài tử này mang theo cùng.”
Thân hình Cao lớn nhanh chóng biến mất, cũng không hề kinh động như khi đến, không người nào phát hiện.
“Làm sao bây giờ? Thịnh Mẫn huynh nhất định là bị Vương gia hung ác kia dọa, mới mê man ba ngày còn không có tỉnh lại thế này.”
Trương Thắng sợ hãi khóc nức nở lên. Nghĩ đến vẻ mặt sẵng giọng của nam nhân kia, lại nhìn đến bộ dáng Thịnh Mẫn huynh vẫn mê man bất tỉnh, hắn lại vô cùng lo lắng.
“Đó là bởi vì sau khi Thịnh Mẫn huynh hôn mê, Vương gia đều đúng ba canh giờ đút huynh ấy uống dược. Đệ cũng không phải không biết, Thịnh Mẫn huynh chỉ cần uống dược do tam ca khai, sẽ ngủ tiếp. Vương gia cho mời đại phu đến xem qua, cũng không có việc gì.”
Trương Chấn tức giận liếc cái xem thường, cũng không ngăn cản đệ đệ ghé vào bên giường khóc, nếu có thể đem Thịnh Mẫn huynh làm ồn mà tỉnh cũng không tồi; Tuy rằng miệng hắn nói như vậy, nhưng là bất luận kẻ nào nhìn y mê man như vậy mà bảo không lo lắng thì đó là nói dối.
Nói về Tĩnh vương này, thật đúng là đáng sợ. Hai huynh đệ bọn họ vừa thấy Thịnh Mẫn huynh hôn mê ở trong lòng hắn, đã sớm bị hù chết, càng miễn bàn sau đó bị hắn trừng mắt, liền ngoan ngoãn thành thật phun ra hết thảy. Mà Vương gia này vừa nghe đến dược của Thịnh Mẫn huynh là Tam ca khai phương thuốc, lập tức đã kêu hộ vệ Lưu Dũng của hắn về Minh Nguyệt sơn trang tìm Thượng Quan trang chủ lấy phương thuốc; Mà Thượng Quan trang chủ kia cũng thật là ý tứ, sau khi hỏi rõ ràng tất cả, chẳng những hai tay dâng phương thuốc, còn chuẩn bị một đống dược liệu để Lưu Dũng mang về.
“Trương Thắng, đệ còn khóc nữa, giường của Thịnh Mẫn huynh sẽ ngập nước.”
Một đạo thanh âm mỏng manh vang lên, hai mắt của hai huynh đệ đồng thời sáng ngời, nhìn về phía giường.
“Thịnh Mẫn huynh, huynh rốt cục cũng tỉnh!”
Hai tay Thịnh Mẫn chống thân mình ngồi dậy, Trương Chấn vội vàng đem gối kê ở sau lưng y, để y có thể thoải mái mà ngồi dựa vào.
“Đây là đâu?”
Nếu y đoán không lầm, đây hẳn là nơi ở của Triệu Khuê Hiền.
“Nơi này là dinh thự của Vương gia, hắn nói trước kia huynh đã tới. Thịnh Mẫn huynh, các người thật sự là vị hôn phu hôn thê sao?”
Trương Chấn tò mò hỏi, âm thầm đoán quan hệ của hai người. Vương gia nổi giận lên, bộ dáng đáng sợ kia đến hôm nay vẫn làm hắn còn sợ hãi. Thịnh Mẫn huynh thật đáng thương, cùng hắn là loại quan hệ này, cũng khó trách y lại chết cũng không thừa nhận.
“Không phải.”
Y không chút nghĩ ngợi liền một mực phủ nhận. Quả nhiên bị y đoán trúng, một đôi mắt sáng bất đắc dĩ nhắm lại, y đúng là vẫn trốn không khỏi lòng bàn tay hắn sao?
“Ngươi xác định là không phải sao?”
Bỗng dưng, tiếng nói hùng hậu vang lên, hai huynh đệ vừa nghe đến thanh âm này, tự động nhường chỗ lui đến một bên góc.
Thân thể mềm mại của Thịnh Mẫn chấn động, trợn to một đôi mắt vô thần, hai đấm bên cạnh người không khỏi nắm chặt.
“Hai người các ngươi đi xuống trước đi.”
Con ngươi đen thâm trầm liếc mắt hai huynh đệ đang nao núng trong góc, ra mệnh lệnh.
“Thịnh Mẫn huynh, huynh…… Tự bảo trọng.”
Trương Chấn kéo đệ đệ, tuy rằng rất muốn ở lại, nhưng lại không dám cãi mệnh lệnh của Vương gia, khi rời đi vẫn lo lắng mà liên tiếp quay đầu.
Hai huynh đệ vừa đi, trong phòng tràn ngập một bầu không khí bức người, Triệu Khuê Hiền nhìn chăm chú vào cặp đôi mắt vốn nên sáng trong suốt động lòng người kia, giờ phút này lại chỉ là vô thần nhìn về phía trước, tầm mắt dừng trên dung nhan thanh lệ tái nhợt không có chút máu của y.
Sau khi nghe hai huynh đệ kia nói xong, mới biết được ngày ấy cũng may mắn đúng lúc Lý Phương Đường đi qua dưới núi, mới có thể cứu y một mạng, hai mắt y nhìn không thấy là vì ở gáy có ứ huyết(máu bầm), chỉ cần điều dưỡng tốt, liên tục dùng dược do chính Lý Phương Đường khai, sau ba tháng, ứ huyết trong đầu tất sẽ tan dần, đến lúc đó y tự nhiên sẽ thấy được. Chẳng qua, tuy y đại nạn không chết, nhưng thân mình lại bị thương rất nặng, nếu không phải ngày đó gặp được chính là thần y Lý Phương Đường, chỉ sợ hiện tại y đã sớm đi gặp Diêm Vương báo danh rồi.
Hôn mê hơn nửa tháng, người được cứu sống, nhưng nội thương rất nặng, ít nhất cũng phải tiêu tốn hơn nửa năm điều dưỡng, mới có thể hoàn toàn chữa khỏi thương thế; Nhưng là ít nhất y còn sống, hắn nên cảm tạ Lý Phương Đường đã kịp thời xuất hiện. Cánh tay dài duỗi ra, đem y đang không hề phòng bị ôm nhanh vào trong lòng, cảm nhận được người nào đó trong lòng đang yếu ớt, một cỗ không tha hung hăng vùng khỏi hắn, hai tay không khỏi ôm chặt hơn.
“Ngươi lại muốn làm ta hôn mê lần nữa sao?”
Người trong lòng cũng không chống cự nhiều, hoặc là do y vô lực chống cự. Y mãnh liệt hoài nghi ý đồ của hắn, y cũng không muốn lại hôn mê nữa.
“Ngươi còn không thừa nhận chính mình là Lý Thịnh Mẫn sao? Vị hôn thê của ta?”
Triệu Khuê Hiền đột nhiên tâm tình tốt, con ngươi đen mỉm cười dừng ở trên người y, bàn tay to thương tiếc khẽ vuốt qua ngũ quan khéo léo của y.
“Ta không phải vị hôn thê của ngươi, các hạ xin đừng nhận loạn thê tử.”
Đôi mi thanh tú của y nhướng lên, quay mặt qua chỗ khác, làm như không muốn hắn đụng chạm nhiều.
Con ngươi đen nguy hiểm nheo lại, không bỏ qua phản kháng của y, nâng cằm y lên, hơi thở ấm áp phất trên mặt hắn, ở bên tai y lạnh lùng thấp giọng nói:
“Chuyện này đại ca y Lý Đông Hải hẳn là biết, có cơ hội y không ngại đến hỏi hắn chứ. Mà nói đi cũng phải nói lại, Ngọc Diện thần bộ Lý Thịnh Mẫn chưa chết, tội khi quân này, chỉ sợ Lý quý phủ sắp tới cũng trốn không thoát.”
“Ngươi uy hiếp ta?”
Kiều nhan thanh lệ của Thịnh Mẫn thắt chặt, đôi môi nhếch, ngữ khí nén giận.
“Không phải uy hiếp, chỉ là nói sự thật cho y thôi.”
Tiếng nói hùng hậu hàm chứa một chút ác ý. Nhìn người trong lòng, cho dù là tức giận, trên mặt thanh lệ vẫn tái nhợt không có chút máu như trước, con ngươi đen liền nổi lên một cỗ không đành lòng — y rốt cuộc bị thương nặng đến mức nào?
“Ngươi muốn thế nào?”
Y thất bại nhỏ giọng. Y không thể để hơn trăm mạng người của Đông Phương quý phủ cùng chịu tội với y.
“Ngươi hẳn là biết ta muốn cái gì, chỉ cần ngươi thừa nhận ngươi là vị hôn thê của ta.”
Hắn không chỉ nói qua một lần, y tuyệt trốn không khỏi lòng bàn tay hắn. Huống chi hai người sớm có hôn ước, y thừa nhận cũng vậy, không thừa nhận cũng vậy, đời này y là trốn không thoát được.
“Xem ra, ta tựa hồ là không có lựa chọn nào khác.”
Y tức giận nói. Loại bị người quản chế, mặc người xâm lược này, chỉ sợ từ giờ trở đi, y muốn không quen cũng khó.
“Đúng vậy. Vị hôn thê của ta.”
Nói vừa xong, môi lửa nóng nhanh chóng chế trụ môi mềm mại của y, bức bách y chỉ có thể chấp nhận, mại đến khi y thở hồng hộc, suýt nữa không vận khí lên được, hắn mới không đành lòng mà buông y ra.
Thịnh Mẫn vô lực thở dốc ở trong lòng hắn, nam nhân này hiện tại thấy y mắt mù, chiếm hết tiện nghi của y sao?
“Còn nhớ tình huống lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lúc ấy ngươi đang ngâm ôn tuyền, đối với việc trị liệu nội thương rất có ích, với thân thể suy yếu hiện tại của ngươi, mặc dù không nên phao lâu lắm, nhưng mỗi ngày ngâm hai khắc (30 phút), hẳn là có thể, tin chắc sẽ giúp ích rất lớn cho nội thương của ngươi.”
Mày rậm nhíu chặt, bàn tay to khẽ vỗ lưng y, lo lắng vì bộ dáng vẫn suyễn không ngừng của y. Hắn không thích bộ dáng yếu đuối hiện tại của y, hắn thưởng thức là người luôn dùng ngữ khí trào phúng nói chuyện với hắn, tinh thần sáng láng Lý Thịnh Mẫn, mà không phải Lý Thịnh Mẫn hiện tại nhu nhược không chịu nổi này.
“Ngươi…… Từ khi nào…… Bắt đầu hoài nghi ta?”
Thịnh Mẫn hơi suyễn hỏi. Vấn đề này từng làm cho y kinh hãi run lên hồi lâu, y tự nhận che dấu rất khá, chưa từng có người phát hiện ra, vì sao lại bị hắn nhìn thấu?
“Còn nhớ đêm đó ngươi cùng Lý Hách Tể đi vào trong vương phủ lùng bắt Đồ Tể không, khi ngươi rời đi đã phát ra tiếng cười trào phúng, rất giống tiếng cười của nam tử đêm trăng tròn hôm đó ta gặp phải trong hồ ôn tuyền, cho nên ta mới bắt đầu hoài nghi ngươi. Sau đó ngươi lại dịch dung giả trang thành Triệu Linh, trúng độc của La Sát, ta phát giác sau vai trái của ngươi có bớt hình bán nguyệt, sau tai có một nốt ruồi son nhỏ, tất cả đều chứng thật điều ta đoán lúc trước.”
Con ngươi đen thâm thúy nhìn chăm chú vào người trong lòng, một tay lưu luyến trên gương mặt khéo léo của y, tay còn lại thì đang khẽ vuốt lưng y.
Thịnh Mẫn nghe vậy kinh ngạc trợn to hai mắt vô thần, không ngờ cái khiến thân phận y bại lộ lại là bớt trên người y! Y bất đắc dĩ thở dài.
“Ngày ấy, ngươi rớt xuống từ vực sâu vạn trượng, vì sao lại không chết?”
Hắn thập phần cảm tạ ông trời cho y còn sống, nhưng lại thật sự tò mò. Theo lý thuyết rớt xuống vực sâu vạn trượng, hẳn là không thể giữ được mạng sống, sao y có thể tránh được một kiếp này?
“Khi La Sát kéo ta xuống vách núi, độc trên người ta đồng thời cũng phát tác. Ta cố ép chính mình thanh tỉnh, rút trường kiếm đâm lên người nàng ta, rồi dùng mũi kiếm đâm vào vách đá, thuận thế làm chậm lại tốc độ rơi xuống của ta, mãi đến khi ta chống đỡ không được nữa mới thôi.”
Lúc ấy y vốn tưởng rằng chính mình không có khả năng giữ được mạng sống, không ngờ khi y mở mắt ra, đã là chuyện hơn nửa tháng sau rồi. Y còn nhớ rõ khi mở mắt ra, thì thấy bộ dáng tam ca nhẹ nhàng thở ra, mới biết chính mình đã trở về từ quỷ môn quan rồi.
“Thì ra là thế.”
Cái này cuối cùng hắn cũng hiểu được. Ban đầu hắn cũng từng hoài nghi cho dù Lý Phương Đường y thuật trác tuyệt đi chăng nữa cũng sao có thể cứu được một người không có khả năng giữ được mạng sống; Thì ra là y dùng kiếm để làm chậm lại tốc độ rơi, nếu là y không đúng lúc làm như vậy, người từ vách núi đen thẳng tắp rơi xuống, chắc chắn là không có khả năng giữ được mạng sống.
“Vậy làm sao ngươi lại biết là ta không chết, còn tìm được đến Minh Nguyệt sơn trang này?”
Lần này y đại nạn không chết, ba vị huynh trưởng cũng thừa cơ hội này tuyên bố với người bên ngoài tin tức Lý Thịnh Mẫn đã chết, để cho Lý Thịnh Mẫn vĩnh viễn biến mất, còn thân phận Đông Phương Thịnh Mẫn của y, không ngờ cũng lại bị hắn nhìn thấu.
“Bởi vì Lý Đông Hải nói một câu, làm cho lòng ta sinh hoài nghi.”
“Nói cái gì?”
Y thập phần tò mò, lần tới thấy đại ca, nhất định phải thật tốt mà cười nhạo hắn một phen.
“Hắn nói khi Lý Phương Đường phát hiện thi thể của y, thì đã sớm có mùi, cho nên lập tức đem thi thể đốt thành tro cốt mang về Lý phủ ở Lạc Dương. Chiếu theo lẽ thường, cho dù thi thể đã có mùi, cũng nên bỏ vào quan tài mang về, không nên khinh suất mà thiêu hủy. Đây không phải đả làm cho ta hoài nghi rằng hắn là muốn che dấu sự thật sao.”
Nhờ điểm này làm hắn hoài nghi, mới sai người ngầm điều tra hành tung của Lý Phương Đường, khi điều tra đến Minh Nguyệt sơn trang. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, chỉ có thể nói người của Lý phủ xác thực không đơn giản, còn muốn dùng chiêu này để lừa dối, đáng tiếc bọn họ xem nhẹ hắn, mới để hắn có thể phát hiện chân tướng như vậy.
Nghe đến đây, quả nhiên là Thịnh Mẫn không còn lời nào để nói. Nam nhân này quả thật là một người tâm tư kín đáo, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, nghĩ đến khốn cảnh trước mắt của chính mình, thật đúng là xác minh lời nói lúc trước của hắn, khó thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
“Mệt mỏi không? Ngươi mê man ba ngày, chưa dùng bữa, hay là ăn chút gì trước rồi hãy ngủ tiếp?”
Triệu Khuê Hiền dừng lại ở hai tròng mắt hơi hạ của người trong lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tràn đầy ủ rũ, ôn nhu thấp giọng hỏi.
“Không cần, ta không muốn ăn, chỉ là cảm thấy thực mệt mỏi.”
Giọng nói y nhỏ bé yếu ớt. Đã nói lâu như vậy, với thể lực hiện tại của y, đã sắp chống đỡ không được.
Mày rậm hơi nhướng, mặc dù lo lắng,nhưng vẫn mềm nhẹ đặt y lên giường, mà y cơ hồ là đầu vừa đặt lên gối liền ngủ say. Cẩn thận đem chăn phủ gấm đắp lên người y, càng nhìn sắc mặt tái nhợt của y càng lo lắng, thời gian y ngủ so với lúc thanh tỉnh có khi còn dài hơn, nếu không phải đã thỉnh đại phu đến xem, mấy lần cam đoan là vì thân mình hiện tại của y quá yếu mới có thể như vậy, hắn đã sớm sai người tìm Lý Phương Đường về đây rồi.
Thật sâu dừng ở khuôn mặt đang ngủ của y hồi lâu khuôn mặt tuấn tú ngưng trọng mới rời đi.
“Thiếu gia, người tỉnh rồi sao, có muốn ăn chút gì đó hay không? Vương gia có dặn dò, sau khi người tỉnh lại, nhất định phải cho người ăn một chút gì đó mới được.”
Khi Thịnh Mẫn mở mắt ra lần nữa, còn chưa kịp phản ứng gì, lập tức được người dìu ngồi lên. Người nọ còn cẩn thận đem gối đầu để ở phía sau y, khiến y có thể thoải mái dựa vào mà ngồi.
“Ngươi là ai? Vì sao lại gọi ta là thiếu gia?” Y hỏi thanh âm xa lạ này.
“Thiếu gia, ta gọi là Hạnh Hoa, là người Vương gia từ trong vương phủ điều riêng tới hầu hạ thiếu gia.”
Oa! Bộ dạng của vị thiếu gia này vậy mà so với quận chúa còn đẹp hơn, tuy rằng cặp mắt trong suốt mê người kia tạm thời không nhìn thấy, nhưng nhìn huynh ấy cả người da dẻ tuyết trắng khéo léo, càng miễn bàn đến ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ của huynh ấy, đặc biệt nhất là trong ánh mắt huynh ấy có một cỗ anh khí, làm cho cái đẹp của huynh ấy còn mang theo một cỗ độc đáo ý nhị.
Nàng lớn đến tận hôm nay vẫn chưa gặp qua một người đẹp như vậy, cũng khó trách Vương gia lại động tâm với huynh ấy.
“Ta không cần nha hoàn, ta có thể tự mình làm.”
Đôi mi thanh tú nhíu chặt, y chỉ là tạm thời mù mà thôi, cũng không phải là một phế nhân.
“Ngươi cần. Trừ phi ngươi hy vọng tự ta cống hiến sức lực của mình để tắm rửa thay quần áo cho ngươi, ta thì rất vui lòng, chỉ sợ ngươi không dám.”
Tiếng nói hùng hậu hàm chứa trêu tức vang lên quanh mình, thân hình cao lớn của Triệu Khuê Hiền đã đi đến cạnh giường.
“Hạnh Hoa, ngươi lui xuống trước đi, đem dược thiện* mà thiếu gia phải ăn bưng lên đây.” (*dược thiện : thức ăn bằng thuốc.)
“Vâng.” Hạnh Hoa trộm ngắm hai người liếc mắt một cái, nhanh chóng rời đi.
“Suy nghĩ sao rồi, hiện tại quyết định có cần nha hoàn hay không?”
Thân hình cao lớn tự động ngồi xuống ở bên giường y, con ngươi đen thâm thúy ôn nhu dừng ở y, khóe môi mang một chút cười.
Thịnh Mẫn trả lời là — quay mặt qua chỗ khác, âm thầm sinh hờn dỗi, chán ghét tình thế trước mắt thân bất do kỷ* này. (*thân bất do kỷ : không theo ý mình.)
“Nhẫn nại một chút, dù sao hai mắt của ngươi còn phải mất một đoạn thời gian nữa mới có thể bình phục, trong khoảng thời gian này vẫn cần phải có người ở bên cạnh giúp ngươi.”
Giúp y vén sợi tóc xòa ở một bên ra sau tai, bàn tay to khẽ vuốt mái tóc đen mềm mại của y, mà y cũng không có phản kháng, ý cười trong con ngươi đen càng sâu sắc.
Khi Hạnh Hoa lại gõ cửa tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng này, đáy lòng nhịn không được tán thưởng: Vương gia cao lớn tuấn tú rất xứng với thiếu gia thanh lệ mềm mại, thật đúng là một bức họa đẹp nhất thế gian! Nhất là giờ phút này đáy mắt Vương gia chứa nhu tình là nàng chưa bao giờ gặp qua. Sau khi nàng hồi vương phủ, nhất định phải nói cho mọi người tin tức tốt này mới được.
“Vương gia, cháo tổ yến đã tới.”
“Giao cho ta đi, dược của thiếu gia thì trễ một chút hãy uống. Ngươi lui xuống trước đi.”
Tiếp nhận cháo tổ yến Hạnh Hoa bưng tới, Triệu Khuê Hiền cẩn thận dặn dò. Y vừa mới tỉnh, cũng không muốn để y lại ngủ, tuy rằng nói y hiện tại cần nghỉ ngơi nhiều, nhưng là ngủ đã lâu rồi.
“Ăn cháo đi.”
Dùng thìa múc cháo lên, thổi nguội một chút, đưa đến bên miệng y, ý bảo y há mồm ra.
Thịnh Mẫn do dự một chút, mới không tình nguyện há miệng, trong lòng biết người này cố chấp, xem tình trạng suy yếu hiện tại của y, vẫn là chừa một chút khí lực, không phản kháng thì tốt hơn.
“Ngươi bị thương nặng như vậy, vì sao Lý Phương Đường không ở bên cạnh chiếu cố ngươi, mà lại để y một mình ở lại Minh Nguyệt sơn trang, chỉ để cho hai tiểu hài tử ở cùng ngươi? Đây không phải thật rất không hoàn thành trách nhiệm rồi sao.”
Lý Phương Đường thân là huynh trưởng của y, lại là một đại phu, làm sao có thể bỏ lại đệ đệ bị thương nặng! Chẳng lẽ hắn một chút cũng không lo lắng sao?
“Tam ca có việc gấp khác, mới có thể rời đi, chờ hắn xử lý sự tình tốt rồi sẽ gấp gáp trở về chiếu cố ta. Nếu ngươi ngại chiếu cố người bị thương nặng như ta rất phiền toái, sao không để ta về Minh Nguyệt sơn trang đi?”
Trong lòng y kỳ thật cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc là chuyện gì có thể làm Tam ca luôn luôn tao nhã hiền lành vội vã rời đi.
“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nữa. Đừng quên ngươi là vị hôn thê của ta, tương lai là Tĩnh vương phi. Từ nay về sau, ngươi muốn ở đâu, trừ phi là ta cho phép, nếu không ngươi thế nào cũng đừng mong đi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Khuê Hiền trầm xuống, khí phách tuyên bố. Từ giờ trở đi, y tốt nhất là sớm nhận rõ thân phận chính mình một chút.
“Tĩnh vương phi? Chỉ sợ ta trèo cao không nổi.”
Thịnh Mẫn hừ lạnh, nổi bật một cỗ kháng cự, dừng lại, không muốn ăn tiếp.
“Loại lời nói này, tốt nhất đừng để ta nghe được lần nữa.”
Hắn cảnh cáo nói, con ngươi đen híp lại, cánh tay dài duỗi ra, mạnh mẽ ôm thân mình gầy yếu của y vào trong lòng, múc thìa cháo, đưa đến bên miệng y, bức y ăn.
Tính tình Thịnh Mẫn cũng rất quật cường, liều chết mím môi, không chịu mở ra.
Thấy thế, ngực Triệu Khuê Hiền lửa giận dâng lên, ngữ khí lạnh lẽo ở bên tai y nhẹ giọng uy hiếp.
“Ngươi muốn tự mình há mồm, hay là muốn ta dùng miệng giúp ngươi? Tự ngươi chọn đi.”
Nghe vậy, thân mình Thịnh Mẫn cứng đờ, hai gò má tái nhợt vì xấu hổ mà nổi lên một chút đỏ ửng, làm cho con ngươi đen của Triệu Khuê Hiền vẫn luôn nhìn chăm chú vào y cũng trở nên thâm trầm.
Rất sợ hắn thật sự sẽ hành động, Thịnh Mẫn bị bắt há mồm, tiếp theo tức bị đút một miếng cháo vào.
“Thật sự là đáng tiếc, ta đang chuẩn bị lấy miệng giúp y, không ngờ y thay đổi chủ ý nhanh như vậy.”
Miệng hắn tán tỉnh, làm cho hai gò má y phút chốc nổi một tầng hồng, trên kiều nhan thanh lệ tăng thêm một chút tuyệt sắc. Lúc này, Triệu Khuê Hiền không hề khắc chế chính mình, cúi người áp chặt môi mềm mại của y, lưỡi trơn trượt thâm nhập ngọt ngào của y, nếm cả tư vị của y, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của y, khiến y không thể không hưởng ứng theo hắn, mãi đến khi y sắp không thở nổi, tay nhỏ bé hơi đánh vào đầu vai hắn, như vậy hắn mới buông y ra.
“Thể lực của ngươi quá kém, bất quá có thể huấn luyện.”
Bàn tay to khẽ vuốt lưng y, giúp y thuận khí, tay kia thương tiếc khẽ vuốt hai gò má phiếm hồng của y. Hắn không ngại về sau đều dùng phương thức này khiến cho trên dung nhan tái nhợt của y đỏ bừng lên.
Nghe thêm một chút! Nam nhân này nói cái gì vậy! Không khỏi rất được một tấc lại muốn tiến một thước rồi.
“…… Ngươi…… Không cần được tiện nghi còn khoe mẽ.”
Hai tròng mắt y nhắm chặt, thở hồng hộc, mỏng manh phát ra tiếng động kháng nghị.
“ Thịnh Mẫn, ngươi có biết ta vui mừng bao nhiêu khi biết ngươi còn sống không?”
Tiếng nói hùng hậu hàm chứa một chút áp lực, không hiểu sao lại khơi mào tình cảm khác thường ở ngực y, lửa nóng cũng theo lời nói của hắn phát ra, ở bên tai y lại hạ cái hôn nhẹ.
“Thịnh Mẫn…… Thịnh Mẫn……”
Hắn càng không ngừng gọi tên y, cùng với không ngừng hạ những cái hơn nhẹ xuống, mỗi một tiếng đều ẩn chứa cảm tình dày đặc hơn, làm ngực y mạnh chấn động, giống như nghe được tiếng gì vỡ ra từ chỗ sâu nhất nào đó dưới đáy lòng.
Y phát giác chính mình cũng không thể lại trở lại lúc ban đầu thờ ơ đối với hắn, một tiếng thở dài nhẹ đến không thể nghe thấy từ trong miệng y phát ra, hai tay chủ động ôm lấy thắt lưng hắn.
Con ngươi đen toát ra một chút mừng như điên! Khó được y chủ động như vậy, có phải chứng minh rốt cục y cũng thừa nhận quan hệ của hai người bọn họ rồi không? Hai tay gắt gao ôm chặt người trong, khóe môi gợi lên một chút tươi cười thỏa mãn.
Lý Thịnh Mẫn, thê của hắn.
Thịnh Mẫn, ngươi có biết ta vui mừng bao nhiêu khi biết ngươi còn sống không?
Không thể không thừa nhận, những lời này của hắn đã làm tim y đập thình thịch, mỗi khi nhớ tới, đều làm tâm tình của y kích động không thôi.
“Thịnh Mẫn huynh.”
Tình cảm của hắn chấp nhất cuồng bá, cũng không buông tha cho sự trốn tránh của y, nhưng cũng làm y không biết nên đối mặt như thế nào.
“Thịnh Mẫn huynh.”
Y sớm biết ngày nào đó khi chân tướng bị vạch trần, hắn sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng cũng không nên giống như loại cục diện trước mắt này khiến cho y không thể động đậy, khiến cho y không có đường chống đỡ.
“Thịnh Mẫn huynh!”
Rồi đột nhiên một tiếng kêu nhỏ, cùng với cánh tay trái bị lay động, cuối cùng cũng mang tâm thần đang dao động của y trở lại.
“…… Trương Chấn…… Có việc sao?”
Ánh mắt không hề có tiêu cự của y hướng về phía bên trái, buồn bực hỏi.
“Thịnh Mẫn huynh, huynh không sao chứ? Đệ đã gọi huynh vài tiếng, nhưng huynh cũng không nghe được.”
Trương Chấn lo lắng nhìn y rõ ràng thất thần, Thịnh Mẫn huynh giống như đang có tâm sự.
“Phải không? Có thể là ta đang suy nghĩ chuyện gì đó. Có việc gì sao?”
Khóe miệng nhếch lên một chút cười, hai tròng mắt hơi nhắm, ngầm bực chính mình không nên bị nam nhân kia ảnh hưởng.
Trương Chấn nhìn y một hồi, xác định y không có việc gì, thế này mới yên tâm, một lần nữa cầm lấy bánh quế hoa đã ăn được một nửa lại cắn mấy miếng, mơ hồ không rõ mà nói:
“Thịnh Mẫn huynh, kỳ thật lúc đầu chúng đệ đều thực lo lắng Vương gia sẽ bắt nạt huynh, nhưng sau đó, chúng đệ lại phát hiện cái Vương gia kia là thật tâm đối tốt với huynh, chăm sóc huynh rất chu đáo, vậy nên chúng đệ mới yên tâm.”
Trương Chấn vừa ăn bánh quế hoa, vừa nói ra kết quả mà hai huynh đệ bọn họ đã quan sát.
“Đúng vậy, Thịnh Mẫn huynh, bởi vì bộ dáng Vương gia kia thoạt nhìn thật hung ác, hơn nữa hắn còn dọa huynh ngất.”
Trương Thắng mỗi lần nghĩ đến kia một màn kia liền cảm thấy sợ hãi. Thịnh Mẫn huynh đáng thương.
Thịnh Mẫn nhưng cười không nói, lười đi sửa đúng hắn. Y không phải bị nam nhân kia dọa ngất, là thân thể y rất suy yếu mới bị hôn mê thôi.
Đột nhiên, y nhớ tới một chuyện, việc này y vẫn treo ở trong lòng, hôm nay cuối cùng cũng nhớ, vì thế hỏi hai huynh đệ miệng luôn bận rộn này.
“Đúng rồi, ta vẫn quên hỏi các đệ, sao tam ca lại tìm các đệ đến chỗ này?”
Người nào không chọn, vì sao lại chọn hai huynh đệ này? Chẳng lẽ tam ca biết quan hệ của y với bọn họ? Mới có thể tìm được sao?
“…… Nha…… Có thể là bởi vì lúc trước Thịnh Mẫn huynh an bài chúng đệ ở gò đồi thành Long Phượng Lâu để hỗ trợ việc gặp tam ca, nên tam ca mới biết chúng đệ là do huynh an bài đến, mới tìm chúng đệ giúp đỡ.”
Trương Chấn nghiêng đầu nhướng mi suy nghĩ một chút, hẳn là nguyên nhân này. Còn nhớ rõ khi hai huynh đệ bọn hắn biết tứ ca biến thành tứ huynh, lúc ấy hai người đã bị chấn động lớn bao nhiêu.
“Thì ra là thế.”
Quả nhiên! Tam ca biết quan hệ của y cùng hai huynh đệ, mới có thể tín nhiệm bọn họ.
“Hai người các ngươi, đừng luôn ở trước mặt tiểu thư nói xấu Vương gia của chúng ta, Vương gia là thật tâm đối tốt với thiếu gia.”
Hạnh Hoa bưng một mâm bánh quế hoa đẩy cửa đi vào, nàng vừa đến bên ngoài chợt nghe thấy hai tiểu tử này thật to gan dám phê bình Vương gia không tốt, cũng không ngẫm lại hiện tại là đang ở địa bàn của ai, nếu thiếu gia chịu ảnh hưởng của bọn họ thì không cần đến Vương gia trách phạt hai huynh đệ này, Hạnh Hoa nàng cũng sẽ là người đầu tiên không tha cho bọn hắn.
Hai huynh đệ nhìn nhau, cho nhau cái thè lưỡi bướng bỉnh. Vẫn là không nên trêu chọc Hạnh Hoa tỷ tức giận tốt hơn, để tránh về sau đều không được ăn món ngon.
“Thiếu gia, sao người không ăn chút bánh quế hoa nào vậy? Đây là do Hạnh Hoa làm riêng cho người ăn nha.”
Hạnh Hoa đem một mâm bánh quế hoa đặt lên bàn, hai mắt của hai huynh đệ trong nháy mắt liền tỏa sáng, dưới sự nhìn chằm chằm của Hạnh Hoa mới không dám có hành động gì, chỉ có thể thèm nhỏ dãi nhìn bánh quế hoa trước mặt mùi đã tỏa ra bốn phía.
“Ta không có khẩu vị gì, các người ăn cũng được.”
Y nhướng mi nhạt nói, một tay khẽ vuốt ngực thỉnh thoảng co rút đau đớn, trên mặt thanh lệ tái nhợt hơi lộ ra đau đớn.
“Thiếu gia, không phải người lại không thoải mái chứ?”
Hạnh Hoa phát hiện sự khác thường của y, lo lắng đi đến bên giường, khẩn trương nhìn y.
Thịnh Mẫn cười khổ. Với thương thế của y cơ hồ có thể một chân bước vào quỷ môn quan, cũng đã tĩnh dưỡng được thời gian một tháng ngắn ngủi, so với khoảng cách tam ca dự đoán nửa năm thì còn năm tháng thời gian, vừa nghĩ đến y phải mang theo thân mình gầy yếu này lâu như vậy, liền cảm thấy thống khổ vạn phần.
“Thịnh Mẫn huynh, không phải là nội thương của huynh lại đau nữa chứ?”
Hai huynh đệ này cũng bất chấp bánh quế hoa, vây quanh ở bên giường y với vẻ mặt sốt ruột.
“Ta không sao, các người cũng đừng lo lắng.”
Trên mặt tái nhợt mạnh xả ra một nụ cười, cho dù không nhìn thấy ba người, cũng biết được bọn họ tuyệt đối sẽ mang vẻ mặt lo lắng nhìn y.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Khuê Hiền vừa bước vào trong phòng, đã thấy ba người vây quanh ở bên giường Thịnh Mẫn, tất cả đều là vẻ mặt lộ vẻ ưu sắc.
“Tham kiến Vương gia.” Hạnh Hoa vừa nhìn thấy hắn liền cúi người, cuống quít vội la lên:“Là nội thương của thiếu gia lại đau, chúng ta thực lo lắng.”
Nghe vậy, mày rậm của Triệu Khuê Hiền nhíu chặt, bước đi đến trước giường, hai huynh đệ thức thời nhanh chóng nhường chỗ.
“Rất đau sao?”
Nhìn chăm chú vào kiều nhan tái nhợt của y, đôi mi thanh tú thống khổ nhanh nhướng lên, quan tâm hỏi.
“Ta không sao.”
Y vẫn là trả lời câu ban nãy. Khi đối mặt với hắn, sẽ không nhịn được mà nhớ tới lời hắn nói, làm y không thể lạnh lùng đối với hắn.
Con ngươi đen dừng ở y hồi lâu, thình lình, cánh tay sắt duỗi ra, trong tiếng kinh hô kinh ngạc của y, hắn đã bế y, đi nhanh ra ngoài, suốt dọc đường đi là tiếng quát tháo nhỏ bé yếu ớt của Thịnh Mẫn.
“Triệu Khuê Hiền, rốt cuộc ngươi muốn đưa ta đi đâu……”
.
.
.
Kết thúc chương 7
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.